-
Chương 2496-2500
Chương 2496: Như muối bỏ biển
Thái Thương Long không dám chần chừ, lập tức huy động khí kình, truyền về phía Lâm Chính.
Có hai người đồng thời hạ nhiệt, nhiệt độ xung quanh Lâm Chính giảm đi đáng kể, cơ thể cũng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, động tác châm cứu cũng trở nên trơn tru hơn.
Anh không dám dừng lại, vừa lật sách vừa mau chóng châm cứu, động tác nhanh như tia chớp.
Nhưng Thần Nữ Thái Vũ và Thái Thương Long đều không hề dễ chịu.
Hai người đều không dùng khí kình bao bọc mình, khiến da thịt bị nhiệt độ cao dữ dội làm bỏng, có chỗ thậm chí còn nứt toác, chảy máu, vô cùng đáng sợ.
Cả hai rên rỉ trong đau đớn.
Nhưng không thể làm gì khác.
Bọn họ chỉ có thể chịu đựng nỗi đau trong im lặng.
Dần dần, khói xanh bốc lên từ cơ thể bọn họ, tóc trở nên khô khốc, thậm chí quần áo cũng sắp bị đốt cháy.
Nhiệt độ khủng khiếp làm cho bọn họ không thể chịu đựng thêm được nữa.
Máu tươi từ lớp da bị nứt toác đã bốc hơi ngay khi chảy ra.
Bọn họ đã hoàn toàn bị mất nước.
Toàn bộ Thái Vũ Thần Quan giống như một cái lò nướng khổng lồ.
Bọn họ không thể chịu nổi nữa.
Cuối cùng!
Phụt!
Miệng Thái Thương Long phun ra máu tươi, sau đó nặng nề ngã sang một bên, hai mắt mở to, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy huy động khí kình.
“Tôi… tôi bị hỏa độc… tấn công vào trái tim…”, anh ta yếu ớt kêu lên, không còn sức lực.
Thần Nữ Thái Vũ cũng không khá hơn là bao, dù thực lực mạnh hơn Thái Thương Long, nhưng hiện giờ bà ta cũng không thể chống đỡ quá lâu.
Cứ như vậy trong khoảng một phút.
Phụt!
Thần Nữ Thái Vũ cũng phun ra một ngụm máu tươi, nằm dựa vào quan tài, cố gắng vắt kiệt thêm chút khí kình còn lại.
Lúc này, Lâm Chính đã châm cứu xong.
Nhưng anh lại ngồi khoanh chân, giống như đang chuẩn bị cái gì đó.
“Thần y Lâm, anh… còn chưa xong sao?”, Thái Thương Long dùng hết sức kêu lên.
Nhưng Lâm Chính lại giống như không nghe thấy lời anh ta nói, vẫn nhắm mắt ngồi khoanh chân như cũ.
Mất đi sự che chở của khí kình, cơ thể Lâm Chính cũng bị nhiệt độ cao thiêu đốt, anh cau mày, hơi khó chịu.
Thần Nữ Thái Vũ thấy vậy, cắn răng ngồi thẳng dậy một lần nữa, huy động chút khí kình cuối cùng còn sót lại trong cơ thể để truyền cho Lâm Chính.
Nhưng thật ra luồng khí kình mát mẻ này… như muối bỏ biển.
"Các người vẫn còn kiên trì à? Ha ha ha, vậy được! Tôi lại muốn xem các người thể chịu đựng được, hay khí kình của tôi có thể chịu đựng được!"
Cô gái bên ngoài cười ha hả, chợt huy động thêm khí kình, gia tăng thêm nhiệt độ để nung nóng quan tài.
Nhiệt độ bên trong quan tài tăng lên dữ dội.
"A!"
Thần Nữ Thái Vũ không thể chịu đựng nổi, đột nhiên ngã quỵ về phía sau, trong miệng liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi.
"Thần Nữ đại nhân! Bà không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không… trái tim của bà sẽ bị thiêu đốt...", Thái Thương Long nghiến răng nghiến lợi, yếu ớt kêu lên.
Sao Thần Nữ Thái Vũ lại không biết chứ?
Nhưng lúc này, mọi người căn bản không còn đường lui.
Bà ta định đứng lên, huy động khí kình.
Nhưng lần này bà ta vừa mới vận khí.
Phụt…A….
Thần Nữ Thái Vũ bò lổm ngổm, không ngừng nôn ra máu.
Trái tim của bà ta đã bị nhiệt độ cao thiêu đốt, hỏa độc bắt đầu ăn mòn cơ thể!
Bà ta không còn sống được bao lâu nữa.
“Xong rồi! Xong thật rồi!”
Thái Thương Long yếu ớt lẩm bẩm.
Anh ta không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.
Trong tình cảnh tuyệt vọng như vậy, anh ta dứt khoát nhắm mắt lại.
Cũng tốt!
Ít nhất khi chết… cũng có quan tài.
Chỉ là quan tài hơi chật.
Thái Thương Long yên lặng suy nghĩ, quyết định chờ chết.
Nhưng lúc này, một cây châm bạc đột nhiên đâm vào cổ anh ta.
Trong chốc lát, cả người Thái Thương Long run lẩy bẩy, đột nhiên quay đầu lại.
Lâm Chính đã mở mắt, đang lấy ra một cây châm bạc, đâm về phía Thần Nữ Thái Vũ...
Chương 2497: Thần lực
Phập!
Lâm Chính nhẹ nhàng đâm châm bạc vào cổ Thần Nữ Thái Vũ.
Chỉ một thoáng sau, Thần Nữ Thái Vũ đang hôn mê lại run rẩy, sau đó đột nhiên mở mắt, nhìn Lâm Chính.
“Sao lại thế này? Đột nhiên tôi phát hiện cơ thể mình mát lạnh, không cảm nhận được độ nóng bên ngoài”, lúc này, Thái Thương Long nhìn hai tay, kinh ngạc nói.
“Tôi cũng vậy... Thật thoải mái, tôi chưa bao giờ có cảm giác thoải mái thế này!”
Thần Nữ Thái Vũ cũng thở phào nói, hít thở cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hai người chỉ thấy sau một châm này, như có một dòng khí mát lạnh chạy trong cơ thể, cứ như có gió xuân thổi tới, vuốt ve từng vết thương trên người, cảm giác này không thể diễn tả bằng lời.
“Tạm thời tôi đã dùng châm bạc để ổn định cơ thể hai người, chống lại sức nóng bên ngoài! Hai người đừng vận công, nếu không sẽ làm nhiễu loạn luồng khí đó, để nó tự trôi trong cơ thể hai người thì mới có lợi cho vết thương”, Lâm Chính nói.
Hai người gật đầu.
“Thần y Lâm, bây giờ chúng ta phải làm gì?”, Thái Thương Long vội hỏi.
Nhưng giây tiếp theo!
Ầm ầm!
Đột nhiên Lâm Chính đứng lên, phá mở quan tài gỗ nặng nề.
Vẻ mặt hai người thay đổi.
Cô gái bên ngoài cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng thu ngọn lửa lại, liên tục lùi về sau.
Cô ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Lâm Chính phá quan tài bước ra này, làm đáy lòng cô ta xuất hiện mối nguy hiểm.
Cảm giác này cô ta chưa bao giờ có!
“Thần y Lâm, sao anh lại phá quan tài?”
Thái Thương Long cực kỳ sợ hãi, vội vàng nhảy ra hỏi.
“Đừng lo, tôi có thể đối phó với cô ta”.
Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, tôi nói trước, chúng tôi... e là không giúp được cậu! Chúng tôi đã cạn kiệt sức lực, khí kình kiệt quệ, không thể chém giết được nữa! Nếu cậu thật sự đánh với cô ta, vậy chỉ có một cậu đánh thôi!”, Thần Nữ Thái Vũ trở mình ra khỏi quan tài, ngồi dựa vào vách tường yếu ớt nói.
Tuy châm bạc đã giúp hai người ổn định các vết thương, nhưng trạng thái của bọn họ vẫn chưa khôi phục, yếu ớt không chịu nổi, khó có thể đánh tiếp.
“Tôi biết, yên tâm, một mình tôi đối phó là đủ rồi, không cần hai người ra tay”, Lâm Chính nói.
“Ồ, thật ngông cuồng! Vừa nãy thì như rùa rụt đầu bỏ trốn vào trong quan tài, bây giờ lại dám nói năng ngông cuồng trước mặt tôi! Có vẻ anh không biết chữ chết viết thế nào?”, cô gái cười khẩy, trong mắt tràn ngập sát khí.
“Vậy chữ chết viết thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Bây giờ tôi sẽ dạy cho anh!”
Cô gái tức giận, hét lên một tiếng điên cuồng rồi vọt tới, một chưởng bay thẳng tới mặt Lâm Chính.
Rào rào!
Một luồng khí tức tối đen hùng mạnh trong nháy mắt trào ra từ cơ thể cô gái, rất nhanh tụ lại trên năm ngón tay cô ta.
Trong nháy mắt, sức mạnh trên tay cô gái tăng lên hàng ngàn hàng vạn lần.
Một chưởng này đủ để đánh vỡ núi Thái Sơn.
Khủng khiếp đến mức khiến linh hồn người ta run rẩy.
“Anh cẩn thận! Mau tránh!”, Thái Thương Long vội hét.
Thần Nữ Thái Vũ không nói gì, nhắm chặt hai mắt như đã từ bỏ.
Nhưng đối mặt với một chưởng này, Lâm Chính lại không né tránh, ngược lại chắp tay sau lưng, hờ hững nhìn.
Cô gái ngẩn ra.
Người này không né tránh, chẳng lẽ định đối mặt với một chưởng này của mình ư?
Đùa sao? Anh ta cũng xứng hả?
Cô gái hơi tức giận, phóng ra sát khí, không hề nương tay!
Cô ta dốc toàn lực đánh ra một chưởng như ngọn núi đè xuống.
Cả vùng cơ quan cũng chấn động.
Nhưng ngay giây sau, Lâm Chính nâng tay tung một chưởng, đánh mạnh ra ngoài.
Thần lực kinh khủng phóng ra!
Chương 2498: Một ngàn năm công lực
Thế nào gọi là long trời lở đất?
Thế nào gọi là thần quỷ cũng phải chấn động?
Trước đây Thái Thương Long không hiểu, nhưng sau khi Lâm Chính đánh ra một chưởng, anh ta đã hoàn toàn hiểu được.
Lâm Chính đánh một chưởng, phát tiết sức mạnh, sức mạnh bá đạo vô tận khuấy động trong tay anh, đánh về cô gái.
Trong chốc lát, khắp nơi đều rung chuyển, không gian điên cuồng lắc lư, thời gian và không gian tựa như đã dừng lại trong khoảnh khắc đó!
Không ai có thể miêu tả được chưởng đó đáng sợ bao nhiêu!
Cũng không ai có thể giải thích cú đánh đó huyền diệu tới mức nào!
Một chưởng đó đã vượt qua sức tưởng tượng của con người! Là một chiêu mà ngay cả người ở hiện trường cũng không thể giải thích được!
Ầm!
Hai chưởng chạm nhau.
Chỉ trong phút chốc, tất cả sức mạnh bá đạo của cô gái đều bị một chưởng Lâm Chính đánh nát hết.
Mọi thứ hoàn toàn sụp đổ.
Mọi thứ đều bị phá hủy.
Sức mạnh của cô gái cứ như thủy tinh, nổ tung từng mảnh, trước mặt thần lực kia, sức mạnh của cô ta như đàn kiến trên mặt đất, bị nghiền thành bột. Cơ thể của cô ta bị một chưởng đó đánh bay, như mũi tên bay ngược, đập mạnh vào bức tường đằng sau.
Ầm!
Cả bức tường cũng nứt toác.
Đất đá văng tung tóe, vùng cơ quan lại rung lên lần nữa, cô gái lăn xuống đất, nằm trên mặt đất bất động.
Thái Thương Long há hốc miệng, cằm sắp rơi xuống đất.
“Cái gì?”
Đột nhiên Thần Nữ Thái Vũ mở mắt, khó tin nhìn một chưởng của Lâm Chính!
Lại thấy Lâm Chính từ từ hạ tay, bình tĩnh nhìn cô gái.
Cô gái cũng đã định thần lại, rên rỉ một tiếng, nhúc nhích người rồi từ từ đứng dậy.
Cánh tay phải của cô ta đã nát, máu tươi không ngừng nhỏ xuống từ cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, bộ dạng cực kỳ thê thảm.
“Sao có thể như vậy? Thần... thần y Lâm! Anh mạnh như vậy từ khi nào thế?”, Thái Thương Long ngơ ngác hỏi.
Anh ta đã từng đấu với Lâm Chính, tuy thua rất nhanh nhưng anh ta cũng biết ít nhiều về thực lực của Lâm Chính.
Có điều, một chưởng vừa nãy đã gần như vượt ngoài tưởng tượng của anh ta!
Đây cũng không phải trình độ bình thường của Lâm Chính!
Nếu Lâm Chính trước giờ vẫn có thực lực như vậy thì sao có thể cho phép anh ta làm càn? E là Lâm Chính chỉ dùng một ngón tay đã có thể bóp chết anh ta!
“Thần y Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Thần Nữ Thái Vũ cũng tò mò hỏi.
“Đáp án ở đây”.
Lâm Chính cười nhạt, lấy ra nửa cuốn sách cổ.
“Sách cổ của tổ tiên?” Thần Nữ Thái Vũ sững sờ.
“Đúng vậy, sau khi lấy được nửa cuốn sách cổ ở chỗ Vũ Trị, tôi đã có đầy đủ sách cổ của tổ tiên Thái Vũ. Tổ tiên của thần miếu Thái Vũ bà không chỉ là cao thủ võ thuật, mà còn là một thiên tài cực kỳ giỏi y thuật, cuốn sách cổ này ghi lại cực kỳ nhiều phương thuốc bí mật mà nhiều người không tưởng tượng được, phương thuốc tăng cường mà bà đưa cho người tham gia thí luyện cũng ở trong này. Như bà đã biết, trong phương thuốc đó có thuốc độc, cũng có thuốc tăng cường mười năm công lực, còn có tăng cường hai mươi năm, năm mươi năm thậm chí là hơn trăm năm công lực, tôi đã dựa vào phương thuốc trong sách cổ để tăng cường sức mạnh cho mình! Cho nên mới có thể dễ dàng nghiền nát cô ta!”, Lâm Chính cười nói.
“Thế sao? Vậy... cậu tăng được bao nhiêu năm công lực?”, Thần Nữ Thái Vũ vội hỏi.
Lâm Chính do dự một chút, nói: “Một ngàn năm”.
Rầm!
Đầu óc hai người trống rỗng, hoàn toàn choáng váng.
Cô gái bên kia cũng suýt không đứng vững, ngơ ngác nhìn về phía Lâm Chính.
“Anh nói cái gì? Anh... anh tăng thêm một ngàn năm công lực ư?”
Chương 2499: Tháo chạy
“Có vấn đề gì sao?”
Lâm Chính quay sang, thản nhiên nhìn cô ta.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Trên đời này sao lại có chuyện đó? Có thể giúp người ta tăng cường ngàn năm công lực ư? Chuyện này còn hoang đường hơn nghịch thiên đổi mệnh! Tôi không tin! Tôi tuyệt đối không tin!”, cô gái hơi điên dại, cuồng loạn hét lên.
Sao cô ta có thể tin được chứ?
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Cô không tin thì tôi cũng không có cách gì, trước đó tôi đã cho cô xem sách, nhưng cô lại không xem, không thể trách tôi được”.
“Khốn kiếp! Tôi muốn anh phải chết!”
Cô gái nổi giận, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân tỏa ra một màn sương dày đặc, bao lấy cô ta, sau đó cả người hóa thành một đám mây đen đánh về phía Lâm Chính.
“A!”
Trong đám mây đen lại vang lên tiếng kêu la thảm thiết, sau đó trong sương mù, vô số yêu ma dữ tợn xuất hiện phóng về phía Lâm Chính, muốn xé anh thành mảnh nhỏ.
Nhưng Lâm Chính lại bình tĩnh, tung một cú đấm vào không trung.
Ầm!
Thần lực vô tận lại bộc phát lần nữa, hóa thành cầu vồng xuyên thẳng qua sương mù, thậm chí cú đấm khủng khiếp đó còn xuyên thủng trần nhà của vùng cơ quan, thẳng lên tới trời xanh.
Ầm!
Sương mù tán loạn.
Cô gái rơi thẳng từ không trung, ngã mạnh xuống đất.
Thoạt nhìn, bên phải bụng của cô ta đã bị đấm thủng, máu tươi ngập tràn, vô cùng thê thảm.
Thái Thương Long khiếp vía.
“Công lực ngàn năm! Đây là cường giả có công lực ngàn năm sao? Giơ tay nhấc chân đã giải phóng ra thần lực có thể rung chuyển trời đất! Thật đáng sợ!”, Thái Thương Long lẩm bẩm.
“Tuy là cậu ta chỉ sở hữu được công lực chứ không có chiêu pháp! Nhưng vậy cũng đủ rồi, chỉ bằng nội kình khủng bố của cậu ta đã có thể tung hoành khắp nơi, vô địch thiên hạ! Người này, thật đáng sợ!”, Thần Nữ Thái Vũ khàn giọng nói, trong mắt cũng tràn ngập vẻ kiêng dè.
“Đã tới lúc kết thúc rồi!”
Lâm Chính nhìn chằm chằm cô gái nằm trên mặt đất, khẽ nói, sau đó nhấc chân lao tới, định giết cô ta.
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên cô gái cố nén đau đớn, vung tay đánh ra hai luồng khí sắc bén, ra sức chém về phía Thần Nữ Thái Vũ và Thái Thương Long.
Lâm Chính nhướng mày, bất đắc dĩ đổi hướng, chặn hai luồng khí sắc bén như dao lại.
Ầm!
Cùng lúc đó, cơ thể cô gái tỏa ra một lượng lớn sương mù, bao phủ cả ngôi mộ.
Bấy giờ trong ngôi mộ tối tăm, giơ tay ra cũng không thấy được năm ngón.
Lâm Chính vội vàng xua tan sương mù, nhưng cô gái đã biến mất, không biết đã đi đâu.
“Chết tiệt, cô ta chạy thoát rồi! Dù vậy cô ta đã bị thương nghiêm trọng! Thần y Lâm, nếu cậu đuổi theo chắc chắn sẽ kịp! Không thể tha cho cô ta!”, Thái Thương Long vội vàng nói.
Thực lực của cô gái đó xuất sắc như thế, nếu không diệt trừ thì sẽ có rắc rối về sau.
Lâm Chính đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, nhưng anh lắc đầu, khàn giọng nói: “Không đuổi được!”
“Tại sao?”
Lâm Chính chưa kịp đáp lời.
Phụt!
Lâm Chính phun thẳng ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống đất, khó có thể nhúc nhích.
“Hả?”
Thái Thương Long ngây ngốc.
“Thần y Lâm, cậu làm sao vậy?”
Thần Nữ Thái Vũ khó khăn đứng dậy, vội vàng hỏi.
“Cơ thể tôi không thể chịu được việc công lực đột nhiên tăng vọt ngàn năm, vừa nãy lúc đang đánh nhau thật ra đã bị hao tổn nghiêm trọng! Bây giờ nội tạng tôi đều đã vỡ tan, nếu không dừng lại chắc chắn tôi sẽ chết!”
Lâm Chính thở hổn hển, gấp gáp dùng chút sức lực cuối cùng, đâm vào ngực mình một cây châm bạc.
Khoảnh khắc châm đâm vào.
Vù!
Trên người Lâm Chính tỏa ra một lượng khí kình mênh mông, còn cơ thể đã gầy yếu đi nhanh chóng, có thể nhìn được bằng mắt thường...
Chương 2500: Thiên Ma Đạo
Hai người kia cũng có thể hiểu.
Ngàn năm công lực khủng khiếp tới cỡ nào!
Ngay cả khi có cơ thể võ thần cũng tuyệt đối không thể chịu được năng lượng kinh khủng tới vậy.
Lâm Chính trong lúc nguy cấp đã dùng ngàn năm công lực, đánh bại cô gái quỷ quái kia là cực kỳ may mắn, nếu là người khác, có lẽ ngay từ lúc ngàn năm công lực tiến vào cơ thể đã nổ tan xác mà chết chứ đừng nói chiến đấu tới bây giờ.
Thần Nữ Thái Vũ vội vàng đeo dây chuyền Phượng Hoàng lên cổ Lâm Chính.
Sau khi được đeo dây chuyền Phượng Hoàng, Lâm Chính cuối cùng cũng đỡ hơn một chút.
Nhưng anh lúc này cực kỳ gầy, tóc héo rũ, hốc mắt trũng sâu, xương gò má lộ rõ, bộ dạng uể oải.
“Thần y Lâm, lần này may mà có cậu!”, Thần Nữ Thái Vũ khẽ nói.
“Không cần khách sáo, tôi cũng chỉ là tự bảo vệ mình!” Lâm Chính mỉm cười, nói tiếp: “Dù vậy tôi vẫn đề nghị nên rời khỏi đây! Tôi sợ cô gái kia sẽ quay lại!”
“Sao cô ta dám chứ?”, Thương Long kinh ngạc: “Cô ta không muốn sống sao? Còn dám quay lại? Chẳng phải là tìm đường chết à?”
“Không, anh sai rồi! Cô gái kia rất thông minh, cô ta biết thực lực của tôi tới đâu, cũng biết cơ thể tôi không chịu nổi công lực ngàn năm, vừa nãy cô ta chỉ là quá kinh ngạc mới vội vã chạy đi! Chờ tới khi cô ta nghĩ lại, dù cô ta không đích thân tới mà phái mấy tay sai tới, với tình hình của tôi với anh bây giờ, e là khó có thể ngăn cản được, cho nên chúng ta vẫn phải ra khỏi đây nhanh lên”, Lâm Chính nói.
Hai người nghe vậy, gật đầu, lập tức nâng Lâm Chính lên, khó khăn chạy ra khỏi vùng cơ quan.
Ra khỏi vùng cơ quan, những người đó đúng là đã rời đi.
Ba người lập tức xuống núi, tới một thôn gần đó, Lâm Chính hỏi mượn điện thoại người qua đường rồi gọi cho Thiên Diệp, chỉ chốc lát sau, Thiên Diệp và đồ đệ của Thần Nữ vội vàng chạy tới thôn đó.
“Cảm ơn trời đất mọi người còn sống! Thật tốt quá!”
Trong nhà nghỉ ở thôn, Thiên Diệp nhìn thấy mọi người, thở phào nhẹ nhõm nói.
“Thiên phó chưởng môn, mau dẫn bọn tôi rời khỏi đây, ở đây cực kỳ nguy hiểm, chúng ta phải lập tức về Tử Huyền Thiên!”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Thần y Lâm yên tâm, đám người Vệ Tân Kiếm đã báo cho Lăng chưởng môn, bây giờ Lăng chưởng môn đã phái rất nhiều cao thủ tới đây, tôi nghĩ bọn họ sắp tới thôn này rồi, có Lăng chưởng môn ở đây thì không cần lo gì hết”, Thiên Diệp cười nói.
“Vậy thì tốt”.
“Nhưng thần y Lâm, mọi người bị sao vậy? Có chuyện gì thế?”, Thiên Diệp dè dặt hỏi.
“Thiên phó chưởng môn, tôi hỏi ông, bây giờ tình hình tu ma ở Long Quốc, ngoại trừ Ám Ma Đạo còn có tông phái khác phải không?”, Lâm Chính nghiêm túc hỏi.
Thiên Diệp ngơ ngác: “Thần y Lâm, sao cậu lại hỏi chuyện đó?”
“Thật ra chúng tôi đã gặp người tu ma đạo, thực lực của kẻ đó cực kỳ khủng khiếp! Tôi suýt nữa không đánh lại được!”, Lâm Chính nở nụ cười cay đắng.
“Là nhóm người mà tôi cảm nhận được sao?”, Thiên Diệp xoa cằm.
“Tám, chín phần là vậy, chúng tôi bị bọn chúng bắt cóc tới chỗ Thần Nữ Thái Vũ, lúc đó ông vừa rời đi”.
“Vậy đúng rồi!”
“Thiên phó chưởng môn biết bọn họ à?”
“Tôi không biết rõ lắm, nhưng tôi nghe chưởng môn từng nói, trên thực tế, trong Hoa Quốc ngoại trừ Ám Ma Đạo còn có một trường phái ma đạo khác cực kỳ ẩn dật. Tông phái nhỏ này ít khi lộ diện trước mặt người khác, do đó bên ngoài cũng rất ít chuyện nói về bọn họ, vì người biết chuyện của bọn họ... đa số đều bị bọn họ giết rồi...”, Thiên Diệp nói.
“Phái ma đạo đó tên là gì?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
Thiên Diệp trầm mặc một lúc, chậm rãi đọc ra ba chữ.
“Thiên Ma Đạo!”
Thái Thương Long không dám chần chừ, lập tức huy động khí kình, truyền về phía Lâm Chính.
Có hai người đồng thời hạ nhiệt, nhiệt độ xung quanh Lâm Chính giảm đi đáng kể, cơ thể cũng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, động tác châm cứu cũng trở nên trơn tru hơn.
Anh không dám dừng lại, vừa lật sách vừa mau chóng châm cứu, động tác nhanh như tia chớp.
Nhưng Thần Nữ Thái Vũ và Thái Thương Long đều không hề dễ chịu.
Hai người đều không dùng khí kình bao bọc mình, khiến da thịt bị nhiệt độ cao dữ dội làm bỏng, có chỗ thậm chí còn nứt toác, chảy máu, vô cùng đáng sợ.
Cả hai rên rỉ trong đau đớn.
Nhưng không thể làm gì khác.
Bọn họ chỉ có thể chịu đựng nỗi đau trong im lặng.
Dần dần, khói xanh bốc lên từ cơ thể bọn họ, tóc trở nên khô khốc, thậm chí quần áo cũng sắp bị đốt cháy.
Nhiệt độ khủng khiếp làm cho bọn họ không thể chịu đựng thêm được nữa.
Máu tươi từ lớp da bị nứt toác đã bốc hơi ngay khi chảy ra.
Bọn họ đã hoàn toàn bị mất nước.
Toàn bộ Thái Vũ Thần Quan giống như một cái lò nướng khổng lồ.
Bọn họ không thể chịu nổi nữa.
Cuối cùng!
Phụt!
Miệng Thái Thương Long phun ra máu tươi, sau đó nặng nề ngã sang một bên, hai mắt mở to, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy huy động khí kình.
“Tôi… tôi bị hỏa độc… tấn công vào trái tim…”, anh ta yếu ớt kêu lên, không còn sức lực.
Thần Nữ Thái Vũ cũng không khá hơn là bao, dù thực lực mạnh hơn Thái Thương Long, nhưng hiện giờ bà ta cũng không thể chống đỡ quá lâu.
Cứ như vậy trong khoảng một phút.
Phụt!
Thần Nữ Thái Vũ cũng phun ra một ngụm máu tươi, nằm dựa vào quan tài, cố gắng vắt kiệt thêm chút khí kình còn lại.
Lúc này, Lâm Chính đã châm cứu xong.
Nhưng anh lại ngồi khoanh chân, giống như đang chuẩn bị cái gì đó.
“Thần y Lâm, anh… còn chưa xong sao?”, Thái Thương Long dùng hết sức kêu lên.
Nhưng Lâm Chính lại giống như không nghe thấy lời anh ta nói, vẫn nhắm mắt ngồi khoanh chân như cũ.
Mất đi sự che chở của khí kình, cơ thể Lâm Chính cũng bị nhiệt độ cao thiêu đốt, anh cau mày, hơi khó chịu.
Thần Nữ Thái Vũ thấy vậy, cắn răng ngồi thẳng dậy một lần nữa, huy động chút khí kình cuối cùng còn sót lại trong cơ thể để truyền cho Lâm Chính.
Nhưng thật ra luồng khí kình mát mẻ này… như muối bỏ biển.
"Các người vẫn còn kiên trì à? Ha ha ha, vậy được! Tôi lại muốn xem các người thể chịu đựng được, hay khí kình của tôi có thể chịu đựng được!"
Cô gái bên ngoài cười ha hả, chợt huy động thêm khí kình, gia tăng thêm nhiệt độ để nung nóng quan tài.
Nhiệt độ bên trong quan tài tăng lên dữ dội.
"A!"
Thần Nữ Thái Vũ không thể chịu đựng nổi, đột nhiên ngã quỵ về phía sau, trong miệng liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi.
"Thần Nữ đại nhân! Bà không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không… trái tim của bà sẽ bị thiêu đốt...", Thái Thương Long nghiến răng nghiến lợi, yếu ớt kêu lên.
Sao Thần Nữ Thái Vũ lại không biết chứ?
Nhưng lúc này, mọi người căn bản không còn đường lui.
Bà ta định đứng lên, huy động khí kình.
Nhưng lần này bà ta vừa mới vận khí.
Phụt…A….
Thần Nữ Thái Vũ bò lổm ngổm, không ngừng nôn ra máu.
Trái tim của bà ta đã bị nhiệt độ cao thiêu đốt, hỏa độc bắt đầu ăn mòn cơ thể!
Bà ta không còn sống được bao lâu nữa.
“Xong rồi! Xong thật rồi!”
Thái Thương Long yếu ớt lẩm bẩm.
Anh ta không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.
Trong tình cảnh tuyệt vọng như vậy, anh ta dứt khoát nhắm mắt lại.
Cũng tốt!
Ít nhất khi chết… cũng có quan tài.
Chỉ là quan tài hơi chật.
Thái Thương Long yên lặng suy nghĩ, quyết định chờ chết.
Nhưng lúc này, một cây châm bạc đột nhiên đâm vào cổ anh ta.
Trong chốc lát, cả người Thái Thương Long run lẩy bẩy, đột nhiên quay đầu lại.
Lâm Chính đã mở mắt, đang lấy ra một cây châm bạc, đâm về phía Thần Nữ Thái Vũ...
Chương 2497: Thần lực
Phập!
Lâm Chính nhẹ nhàng đâm châm bạc vào cổ Thần Nữ Thái Vũ.
Chỉ một thoáng sau, Thần Nữ Thái Vũ đang hôn mê lại run rẩy, sau đó đột nhiên mở mắt, nhìn Lâm Chính.
“Sao lại thế này? Đột nhiên tôi phát hiện cơ thể mình mát lạnh, không cảm nhận được độ nóng bên ngoài”, lúc này, Thái Thương Long nhìn hai tay, kinh ngạc nói.
“Tôi cũng vậy... Thật thoải mái, tôi chưa bao giờ có cảm giác thoải mái thế này!”
Thần Nữ Thái Vũ cũng thở phào nói, hít thở cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hai người chỉ thấy sau một châm này, như có một dòng khí mát lạnh chạy trong cơ thể, cứ như có gió xuân thổi tới, vuốt ve từng vết thương trên người, cảm giác này không thể diễn tả bằng lời.
“Tạm thời tôi đã dùng châm bạc để ổn định cơ thể hai người, chống lại sức nóng bên ngoài! Hai người đừng vận công, nếu không sẽ làm nhiễu loạn luồng khí đó, để nó tự trôi trong cơ thể hai người thì mới có lợi cho vết thương”, Lâm Chính nói.
Hai người gật đầu.
“Thần y Lâm, bây giờ chúng ta phải làm gì?”, Thái Thương Long vội hỏi.
Nhưng giây tiếp theo!
Ầm ầm!
Đột nhiên Lâm Chính đứng lên, phá mở quan tài gỗ nặng nề.
Vẻ mặt hai người thay đổi.
Cô gái bên ngoài cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng thu ngọn lửa lại, liên tục lùi về sau.
Cô ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Lâm Chính phá quan tài bước ra này, làm đáy lòng cô ta xuất hiện mối nguy hiểm.
Cảm giác này cô ta chưa bao giờ có!
“Thần y Lâm, sao anh lại phá quan tài?”
Thái Thương Long cực kỳ sợ hãi, vội vàng nhảy ra hỏi.
“Đừng lo, tôi có thể đối phó với cô ta”.
Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, tôi nói trước, chúng tôi... e là không giúp được cậu! Chúng tôi đã cạn kiệt sức lực, khí kình kiệt quệ, không thể chém giết được nữa! Nếu cậu thật sự đánh với cô ta, vậy chỉ có một cậu đánh thôi!”, Thần Nữ Thái Vũ trở mình ra khỏi quan tài, ngồi dựa vào vách tường yếu ớt nói.
Tuy châm bạc đã giúp hai người ổn định các vết thương, nhưng trạng thái của bọn họ vẫn chưa khôi phục, yếu ớt không chịu nổi, khó có thể đánh tiếp.
“Tôi biết, yên tâm, một mình tôi đối phó là đủ rồi, không cần hai người ra tay”, Lâm Chính nói.
“Ồ, thật ngông cuồng! Vừa nãy thì như rùa rụt đầu bỏ trốn vào trong quan tài, bây giờ lại dám nói năng ngông cuồng trước mặt tôi! Có vẻ anh không biết chữ chết viết thế nào?”, cô gái cười khẩy, trong mắt tràn ngập sát khí.
“Vậy chữ chết viết thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Bây giờ tôi sẽ dạy cho anh!”
Cô gái tức giận, hét lên một tiếng điên cuồng rồi vọt tới, một chưởng bay thẳng tới mặt Lâm Chính.
Rào rào!
Một luồng khí tức tối đen hùng mạnh trong nháy mắt trào ra từ cơ thể cô gái, rất nhanh tụ lại trên năm ngón tay cô ta.
Trong nháy mắt, sức mạnh trên tay cô gái tăng lên hàng ngàn hàng vạn lần.
Một chưởng này đủ để đánh vỡ núi Thái Sơn.
Khủng khiếp đến mức khiến linh hồn người ta run rẩy.
“Anh cẩn thận! Mau tránh!”, Thái Thương Long vội hét.
Thần Nữ Thái Vũ không nói gì, nhắm chặt hai mắt như đã từ bỏ.
Nhưng đối mặt với một chưởng này, Lâm Chính lại không né tránh, ngược lại chắp tay sau lưng, hờ hững nhìn.
Cô gái ngẩn ra.
Người này không né tránh, chẳng lẽ định đối mặt với một chưởng này của mình ư?
Đùa sao? Anh ta cũng xứng hả?
Cô gái hơi tức giận, phóng ra sát khí, không hề nương tay!
Cô ta dốc toàn lực đánh ra một chưởng như ngọn núi đè xuống.
Cả vùng cơ quan cũng chấn động.
Nhưng ngay giây sau, Lâm Chính nâng tay tung một chưởng, đánh mạnh ra ngoài.
Thần lực kinh khủng phóng ra!
Chương 2498: Một ngàn năm công lực
Thế nào gọi là long trời lở đất?
Thế nào gọi là thần quỷ cũng phải chấn động?
Trước đây Thái Thương Long không hiểu, nhưng sau khi Lâm Chính đánh ra một chưởng, anh ta đã hoàn toàn hiểu được.
Lâm Chính đánh một chưởng, phát tiết sức mạnh, sức mạnh bá đạo vô tận khuấy động trong tay anh, đánh về cô gái.
Trong chốc lát, khắp nơi đều rung chuyển, không gian điên cuồng lắc lư, thời gian và không gian tựa như đã dừng lại trong khoảnh khắc đó!
Không ai có thể miêu tả được chưởng đó đáng sợ bao nhiêu!
Cũng không ai có thể giải thích cú đánh đó huyền diệu tới mức nào!
Một chưởng đó đã vượt qua sức tưởng tượng của con người! Là một chiêu mà ngay cả người ở hiện trường cũng không thể giải thích được!
Ầm!
Hai chưởng chạm nhau.
Chỉ trong phút chốc, tất cả sức mạnh bá đạo của cô gái đều bị một chưởng Lâm Chính đánh nát hết.
Mọi thứ hoàn toàn sụp đổ.
Mọi thứ đều bị phá hủy.
Sức mạnh của cô gái cứ như thủy tinh, nổ tung từng mảnh, trước mặt thần lực kia, sức mạnh của cô ta như đàn kiến trên mặt đất, bị nghiền thành bột. Cơ thể của cô ta bị một chưởng đó đánh bay, như mũi tên bay ngược, đập mạnh vào bức tường đằng sau.
Ầm!
Cả bức tường cũng nứt toác.
Đất đá văng tung tóe, vùng cơ quan lại rung lên lần nữa, cô gái lăn xuống đất, nằm trên mặt đất bất động.
Thái Thương Long há hốc miệng, cằm sắp rơi xuống đất.
“Cái gì?”
Đột nhiên Thần Nữ Thái Vũ mở mắt, khó tin nhìn một chưởng của Lâm Chính!
Lại thấy Lâm Chính từ từ hạ tay, bình tĩnh nhìn cô gái.
Cô gái cũng đã định thần lại, rên rỉ một tiếng, nhúc nhích người rồi từ từ đứng dậy.
Cánh tay phải của cô ta đã nát, máu tươi không ngừng nhỏ xuống từ cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, bộ dạng cực kỳ thê thảm.
“Sao có thể như vậy? Thần... thần y Lâm! Anh mạnh như vậy từ khi nào thế?”, Thái Thương Long ngơ ngác hỏi.
Anh ta đã từng đấu với Lâm Chính, tuy thua rất nhanh nhưng anh ta cũng biết ít nhiều về thực lực của Lâm Chính.
Có điều, một chưởng vừa nãy đã gần như vượt ngoài tưởng tượng của anh ta!
Đây cũng không phải trình độ bình thường của Lâm Chính!
Nếu Lâm Chính trước giờ vẫn có thực lực như vậy thì sao có thể cho phép anh ta làm càn? E là Lâm Chính chỉ dùng một ngón tay đã có thể bóp chết anh ta!
“Thần y Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Thần Nữ Thái Vũ cũng tò mò hỏi.
“Đáp án ở đây”.
Lâm Chính cười nhạt, lấy ra nửa cuốn sách cổ.
“Sách cổ của tổ tiên?” Thần Nữ Thái Vũ sững sờ.
“Đúng vậy, sau khi lấy được nửa cuốn sách cổ ở chỗ Vũ Trị, tôi đã có đầy đủ sách cổ của tổ tiên Thái Vũ. Tổ tiên của thần miếu Thái Vũ bà không chỉ là cao thủ võ thuật, mà còn là một thiên tài cực kỳ giỏi y thuật, cuốn sách cổ này ghi lại cực kỳ nhiều phương thuốc bí mật mà nhiều người không tưởng tượng được, phương thuốc tăng cường mà bà đưa cho người tham gia thí luyện cũng ở trong này. Như bà đã biết, trong phương thuốc đó có thuốc độc, cũng có thuốc tăng cường mười năm công lực, còn có tăng cường hai mươi năm, năm mươi năm thậm chí là hơn trăm năm công lực, tôi đã dựa vào phương thuốc trong sách cổ để tăng cường sức mạnh cho mình! Cho nên mới có thể dễ dàng nghiền nát cô ta!”, Lâm Chính cười nói.
“Thế sao? Vậy... cậu tăng được bao nhiêu năm công lực?”, Thần Nữ Thái Vũ vội hỏi.
Lâm Chính do dự một chút, nói: “Một ngàn năm”.
Rầm!
Đầu óc hai người trống rỗng, hoàn toàn choáng váng.
Cô gái bên kia cũng suýt không đứng vững, ngơ ngác nhìn về phía Lâm Chính.
“Anh nói cái gì? Anh... anh tăng thêm một ngàn năm công lực ư?”
Chương 2499: Tháo chạy
“Có vấn đề gì sao?”
Lâm Chính quay sang, thản nhiên nhìn cô ta.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Trên đời này sao lại có chuyện đó? Có thể giúp người ta tăng cường ngàn năm công lực ư? Chuyện này còn hoang đường hơn nghịch thiên đổi mệnh! Tôi không tin! Tôi tuyệt đối không tin!”, cô gái hơi điên dại, cuồng loạn hét lên.
Sao cô ta có thể tin được chứ?
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Cô không tin thì tôi cũng không có cách gì, trước đó tôi đã cho cô xem sách, nhưng cô lại không xem, không thể trách tôi được”.
“Khốn kiếp! Tôi muốn anh phải chết!”
Cô gái nổi giận, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân tỏa ra một màn sương dày đặc, bao lấy cô ta, sau đó cả người hóa thành một đám mây đen đánh về phía Lâm Chính.
“A!”
Trong đám mây đen lại vang lên tiếng kêu la thảm thiết, sau đó trong sương mù, vô số yêu ma dữ tợn xuất hiện phóng về phía Lâm Chính, muốn xé anh thành mảnh nhỏ.
Nhưng Lâm Chính lại bình tĩnh, tung một cú đấm vào không trung.
Ầm!
Thần lực vô tận lại bộc phát lần nữa, hóa thành cầu vồng xuyên thẳng qua sương mù, thậm chí cú đấm khủng khiếp đó còn xuyên thủng trần nhà của vùng cơ quan, thẳng lên tới trời xanh.
Ầm!
Sương mù tán loạn.
Cô gái rơi thẳng từ không trung, ngã mạnh xuống đất.
Thoạt nhìn, bên phải bụng của cô ta đã bị đấm thủng, máu tươi ngập tràn, vô cùng thê thảm.
Thái Thương Long khiếp vía.
“Công lực ngàn năm! Đây là cường giả có công lực ngàn năm sao? Giơ tay nhấc chân đã giải phóng ra thần lực có thể rung chuyển trời đất! Thật đáng sợ!”, Thái Thương Long lẩm bẩm.
“Tuy là cậu ta chỉ sở hữu được công lực chứ không có chiêu pháp! Nhưng vậy cũng đủ rồi, chỉ bằng nội kình khủng bố của cậu ta đã có thể tung hoành khắp nơi, vô địch thiên hạ! Người này, thật đáng sợ!”, Thần Nữ Thái Vũ khàn giọng nói, trong mắt cũng tràn ngập vẻ kiêng dè.
“Đã tới lúc kết thúc rồi!”
Lâm Chính nhìn chằm chằm cô gái nằm trên mặt đất, khẽ nói, sau đó nhấc chân lao tới, định giết cô ta.
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên cô gái cố nén đau đớn, vung tay đánh ra hai luồng khí sắc bén, ra sức chém về phía Thần Nữ Thái Vũ và Thái Thương Long.
Lâm Chính nhướng mày, bất đắc dĩ đổi hướng, chặn hai luồng khí sắc bén như dao lại.
Ầm!
Cùng lúc đó, cơ thể cô gái tỏa ra một lượng lớn sương mù, bao phủ cả ngôi mộ.
Bấy giờ trong ngôi mộ tối tăm, giơ tay ra cũng không thấy được năm ngón.
Lâm Chính vội vàng xua tan sương mù, nhưng cô gái đã biến mất, không biết đã đi đâu.
“Chết tiệt, cô ta chạy thoát rồi! Dù vậy cô ta đã bị thương nghiêm trọng! Thần y Lâm, nếu cậu đuổi theo chắc chắn sẽ kịp! Không thể tha cho cô ta!”, Thái Thương Long vội vàng nói.
Thực lực của cô gái đó xuất sắc như thế, nếu không diệt trừ thì sẽ có rắc rối về sau.
Lâm Chính đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, nhưng anh lắc đầu, khàn giọng nói: “Không đuổi được!”
“Tại sao?”
Lâm Chính chưa kịp đáp lời.
Phụt!
Lâm Chính phun thẳng ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống đất, khó có thể nhúc nhích.
“Hả?”
Thái Thương Long ngây ngốc.
“Thần y Lâm, cậu làm sao vậy?”
Thần Nữ Thái Vũ khó khăn đứng dậy, vội vàng hỏi.
“Cơ thể tôi không thể chịu được việc công lực đột nhiên tăng vọt ngàn năm, vừa nãy lúc đang đánh nhau thật ra đã bị hao tổn nghiêm trọng! Bây giờ nội tạng tôi đều đã vỡ tan, nếu không dừng lại chắc chắn tôi sẽ chết!”
Lâm Chính thở hổn hển, gấp gáp dùng chút sức lực cuối cùng, đâm vào ngực mình một cây châm bạc.
Khoảnh khắc châm đâm vào.
Vù!
Trên người Lâm Chính tỏa ra một lượng khí kình mênh mông, còn cơ thể đã gầy yếu đi nhanh chóng, có thể nhìn được bằng mắt thường...
Chương 2500: Thiên Ma Đạo
Hai người kia cũng có thể hiểu.
Ngàn năm công lực khủng khiếp tới cỡ nào!
Ngay cả khi có cơ thể võ thần cũng tuyệt đối không thể chịu được năng lượng kinh khủng tới vậy.
Lâm Chính trong lúc nguy cấp đã dùng ngàn năm công lực, đánh bại cô gái quỷ quái kia là cực kỳ may mắn, nếu là người khác, có lẽ ngay từ lúc ngàn năm công lực tiến vào cơ thể đã nổ tan xác mà chết chứ đừng nói chiến đấu tới bây giờ.
Thần Nữ Thái Vũ vội vàng đeo dây chuyền Phượng Hoàng lên cổ Lâm Chính.
Sau khi được đeo dây chuyền Phượng Hoàng, Lâm Chính cuối cùng cũng đỡ hơn một chút.
Nhưng anh lúc này cực kỳ gầy, tóc héo rũ, hốc mắt trũng sâu, xương gò má lộ rõ, bộ dạng uể oải.
“Thần y Lâm, lần này may mà có cậu!”, Thần Nữ Thái Vũ khẽ nói.
“Không cần khách sáo, tôi cũng chỉ là tự bảo vệ mình!” Lâm Chính mỉm cười, nói tiếp: “Dù vậy tôi vẫn đề nghị nên rời khỏi đây! Tôi sợ cô gái kia sẽ quay lại!”
“Sao cô ta dám chứ?”, Thương Long kinh ngạc: “Cô ta không muốn sống sao? Còn dám quay lại? Chẳng phải là tìm đường chết à?”
“Không, anh sai rồi! Cô gái kia rất thông minh, cô ta biết thực lực của tôi tới đâu, cũng biết cơ thể tôi không chịu nổi công lực ngàn năm, vừa nãy cô ta chỉ là quá kinh ngạc mới vội vã chạy đi! Chờ tới khi cô ta nghĩ lại, dù cô ta không đích thân tới mà phái mấy tay sai tới, với tình hình của tôi với anh bây giờ, e là khó có thể ngăn cản được, cho nên chúng ta vẫn phải ra khỏi đây nhanh lên”, Lâm Chính nói.
Hai người nghe vậy, gật đầu, lập tức nâng Lâm Chính lên, khó khăn chạy ra khỏi vùng cơ quan.
Ra khỏi vùng cơ quan, những người đó đúng là đã rời đi.
Ba người lập tức xuống núi, tới một thôn gần đó, Lâm Chính hỏi mượn điện thoại người qua đường rồi gọi cho Thiên Diệp, chỉ chốc lát sau, Thiên Diệp và đồ đệ của Thần Nữ vội vàng chạy tới thôn đó.
“Cảm ơn trời đất mọi người còn sống! Thật tốt quá!”
Trong nhà nghỉ ở thôn, Thiên Diệp nhìn thấy mọi người, thở phào nhẹ nhõm nói.
“Thiên phó chưởng môn, mau dẫn bọn tôi rời khỏi đây, ở đây cực kỳ nguy hiểm, chúng ta phải lập tức về Tử Huyền Thiên!”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Thần y Lâm yên tâm, đám người Vệ Tân Kiếm đã báo cho Lăng chưởng môn, bây giờ Lăng chưởng môn đã phái rất nhiều cao thủ tới đây, tôi nghĩ bọn họ sắp tới thôn này rồi, có Lăng chưởng môn ở đây thì không cần lo gì hết”, Thiên Diệp cười nói.
“Vậy thì tốt”.
“Nhưng thần y Lâm, mọi người bị sao vậy? Có chuyện gì thế?”, Thiên Diệp dè dặt hỏi.
“Thiên phó chưởng môn, tôi hỏi ông, bây giờ tình hình tu ma ở Long Quốc, ngoại trừ Ám Ma Đạo còn có tông phái khác phải không?”, Lâm Chính nghiêm túc hỏi.
Thiên Diệp ngơ ngác: “Thần y Lâm, sao cậu lại hỏi chuyện đó?”
“Thật ra chúng tôi đã gặp người tu ma đạo, thực lực của kẻ đó cực kỳ khủng khiếp! Tôi suýt nữa không đánh lại được!”, Lâm Chính nở nụ cười cay đắng.
“Là nhóm người mà tôi cảm nhận được sao?”, Thiên Diệp xoa cằm.
“Tám, chín phần là vậy, chúng tôi bị bọn chúng bắt cóc tới chỗ Thần Nữ Thái Vũ, lúc đó ông vừa rời đi”.
“Vậy đúng rồi!”
“Thiên phó chưởng môn biết bọn họ à?”
“Tôi không biết rõ lắm, nhưng tôi nghe chưởng môn từng nói, trên thực tế, trong Hoa Quốc ngoại trừ Ám Ma Đạo còn có một trường phái ma đạo khác cực kỳ ẩn dật. Tông phái nhỏ này ít khi lộ diện trước mặt người khác, do đó bên ngoài cũng rất ít chuyện nói về bọn họ, vì người biết chuyện của bọn họ... đa số đều bị bọn họ giết rồi...”, Thiên Diệp nói.
“Phái ma đạo đó tên là gì?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
Thiên Diệp trầm mặc một lúc, chậm rãi đọc ra ba chữ.
“Thiên Ma Đạo!”