-
Chương 2454-2458
Chương 2454: Tôi tới vòng sau đợi anh
“Cứu Vệ sư đệ!”.
Đệ tử lớn tuổi hét lên: “Tử Huyền Kiếm Trận!”.
“Mở!”.
Những người khác hét lên, ngay sau đó, mọi người xoay tròn tản ra xung quanh, kiếm ảnh trùng điệp, những luồng kiếm quang như tia chớp đột nhiên lóe lên, chém mạnh lên người Thái Thương Long.
Nhưng cơ thể Thái Thương Long quá rắn chắc, cũng có sức mạnh của tiên thiên cương khu. Khi đao kiếm của mọi người chém tới lại chỉ có thể để lại những dấu vết nhàn nhạt trên người anh ta.
Hoàn toàn không chém rách da thịt của anh ta được!
“A!”.
Thái Thương Long hét lên, hai cánh tay dùng sức, muốn xé xác Vệ Tân Kiếm.
Nhưng dù anh ta có dùng sức thế nào cũng không thể xé xác Vệ Tân Kiếm được.
Vệ Tân Kiếm cũng có vẻ vô cùng đau đớn. Mặc dù độ mạnh xác thịt có thể kháng cự được sức mạnh của Thái Thương Long, nhưng loại cảm giác bị xé xác vẫn tồn tại.
Vì Thái Thương Long tập trung toàn bộ sức mạnh lên người Vệ Tân Kiếm, dẫn đến sức mạnh thân thể không theo kịp, tiên thiên cương khu xuất hiện sự buông lỏng.
“Cơ hội tốt!”.
“Chém vào chỗ hiểm của hắn!”.
Người của Tử Huyền Thiên ý thức được điều này, lập tức hét lên, ai nấy dùng hết sức mạnh chém về phía anh ta.
Cuối cùng!
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt…
Tiếng da thịt bị cắt rách vang lên.
Thái Thương Long không chịu được, đẩy Vệ Tân Kiếm ra, không ngừng lùi về sau.
Đợi anh ta lùi đến nơi an toàn, cúi đầu nhìn mới phát hiện trên người mình có đến mấy vết kiếm đâm, máu chảy đầm đìa.
“Khốn nạn!”.
Anh ta nghiến răng gào lên.
Không ngờ hôm nay lại bị đám người hữu danh vô thực này làm bị thương!
Nhưng điều làm anh ta ngạc nhiên là thân xác của những người này!
Vì sao… thân xác của bọn họ lại có thể mạnh đến như vậy?
Vì sao?
Rốt cuộc sao bọn họ làm được?
Thái Thương Long cực kỳ khó hiểu.
Đột nhiên đường nhìn anh ta dừng trên người Vệ Tân Kiếm, cuối cùng anh ta đã liếc thấy ánh sáng lấp lánh trên cổ Vệ Tân Kiếm.
“Châm bạc?”.
Thái Thương Long kêu lên.
“Ồ? Phát hiện ra rồi à?”, Lâm Chính nói.
“Hóa ra là anh giở trò?”, Thái Thương Long không tin nổi.
“Không sai! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ mấy cây châm bạc mà anh đã không chịu nổi nữa sao? Thiên kiêu hạng ba? Đúng là khiến người ta thất vọng!”.
Lâm Chính thản nhiên nói, đột nhiên lấy một túi châm từ thắt lưng ra, rút châm bạc trong đó.
Nhìn lại thì đến hơn một trăm cây!
Sau đó anh ném về phía Vệ Tân Kiếm và những người của Tử Huyền Thiên.
Vèo vèo vèo…
Châm bay như mưa, tất cả châm lên người của nhóm người Tử Huyền Thiên.
Trong nháy mắt, khí tức của nhóm người Tử Huyền Thiên tăng vọt, trên người ai nấy để lộ sát khí, trở nên vô cùng đáng sợ.
Thái Thương Long kinh ngạc, liên tục lùi về sau, nhìn sự biến hóa của bọn họ với vẻ mặt không tin nổi, sau đó lại ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Đột nhiên anh ta như nghĩ tới điều gì, chỉ vào Lâm Chính gào lên: “Anh là thần y Lâm! Anh là thần y Lâm ở Giang Thành!”.
Cuối cùng Thái Thương Long cũng đã nhớ ra, vị này là thần y Lâm ở Giang Thành!
Anh ta từng gặp thần y Lâm, thảo nào lại có cảm giác quen thuộc như vậy.
Đối mặt với y võ mạnh như anh, trong lòng Thái Thương Long cũng không có tự tin!
“Không ngờ anh lại nhận ra tôi! Xem ra con người tôi cũng có chút danh tiếng ở bên ngoài nhỉ!”, Lâm Chính hơi bất ngờ.
Thái Thương Long cắn răng, ánh mắt lạnh băng, nghiêm túc nói: “Thần y Lâm, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này. Nhưng không sao, nếu đã là tranh chấp, anh và tôi sẽ có một người phải chết, tôi tới vòng sau đợi anh!”.
Nói xong, Thái Thương Long đột nhiên quay đầu, thế mà lại chạy đi mất!
Chương 2455: Khoác lác?
Bọn họ không ngờ đường đường là thiên kiêu thứ hạng ba mà lại chạy trốn, nhất thời ai cũng sửng sốt.
“Các người còn ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo!”.
Lâm Chính quát.
Đám Vệ Tân Kiếm mới phản ứng lại, vội vàng cầm kiếm hét lên: “Đuổi theo!”.
Bọn họ chạy theo phương hướng Thái Thương Long chạy đi.
Nhưng về tốc độ, Thái Thương Long vẫn chiếm ưu thế, không lâu sau đã chạy ra khỏi vùng cơ quan, biến mất hút.
“Thầy, để hắn chạy mất rồi!”.
Vệ Tân Kiếm hơi sầu não quay về.
“Cứ cho hắn chạy, không sao. Hắn đã nói rồi, vòng sau gặp lại, tôi đoán có lẽ hắn nấp ở đâu đó âm thầm tăng cường công lực, sau đó chiến đấu với tôi!”, Lâm Chính nói.
“Tăng cường công lực?”.
“Cao thủ cấp bậc đó chắc chắn có vài thủ đoạn tạm thời nâng cao thực lực, giống như tôi dùng châm bạc cường hóa cho các anh vậy! Tôi nghĩ vòng sau, các anh đối phó với hắn sẽ không dễ đâu”, Lâm Chính nói.
“Thần… thần y Lâm, ý anh là, chúng tôi phải tham gia vòng sau?”, một đệ tử Tử Huyền Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên! Thế nào? Các anh không muốn tham gia?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Không không, sao chúng tôi lại không muốn được?”.
“Có thể cùng nhau tranh đoạt Thái Vũ Thần Toản với thần y Lâm, đó là vinh hạnh của chúng tôi!”.
Mọi người kích động nói.
“Đừng nói lời thừa nữa, chúng ta ra ngoài đi!”.
“Được! Được!”.
Cả nhóm lập tức đi ra khỏi vùng cơ quan, giao đá Thái Vũ cho Thần Nữ Thái Vũ.
Nào ngờ người bên dưới nhìn thấy bọn họ, ai cũng giống như nhìn thấy quỷ.
“Trời ạ, bọn họ vẫn còn sống?”.
Thiên Diệp chạy tới, ngạc nhiên không thôi.
“Thiên phó chưởng môn, ông có ý gì? Nói cứ như chúng tôi đáng lý phải chết ở trong đó vậy?”, Lâm Chính nhíu mày nói.
“Không không, thần y Lâm, tôi không có ý đó. Chỉ là vừa rồi chúng tôi đã nhìn thấy Thái Thương Long đi ra từ trong đó giao đá Thái Vũ, chúng tôi cứ ngỡ Thái Thương Long đã giết hết mọi người!”, Thiên Diệp vội giải thích.
“Thái Thương Long? Hừ, hắn thì là cái thá gì? Có sư phụ ở đây, thiên kiêu hạng ba thì đã sao? Thiên phó chưởng môn, ông không biết đâu, Thái Thương Long bị chúng tôi đánh chạy ra đây đấy!”, Vệ Tân Kiếm đắc ý cười nói.
Thiên Diệp nhíu mày: “Vệ Tân Kiếm, từ lúc nào mà cậu lại ăn nói linh tinh vậy?”.
“Phó chưởng môn, tôi nói sự thật! Không tin, ông có thể hỏi bọn họ đi!”, Vệ Tân Kiếm đáp.
“Đúng vậy, phó chưởng môn!”.
“Thái Thương Long thật sự bị chúng tôi đánh chạy mất rồi!”.
Những người khác nhao nhao lên tiếng.
Thiên Diệp nghe vậy hơi nghi ngờ.
Ngược lại, người xung quanh thì chế giễu.
“Người của Tử Huyền Thiên đúng là giỏi khoác lác, thiên kiêu thứ hạng ba bị các người đánh chạy mất? Đừng chọc chúng tôi cười nữa!”.
“Cũng không soi lại mình đi! Trước mặt thiên kiêu xếp hạng ba, các người là cái thá gì?”.
“Giỏi khoác lác vậy à? Tôi thấy Thái thiên kiêu nghe các người khoác lác đến mức bỏ đi mất rồi chứ nhỉ?”.
“Ha ha ha ha…”.
Mọi người cười lớn.
Người của Tử Huyền Thiên ai nấy đều căm phẫn, tràn đầy phẫn nộ.
Nhưng Thiên Diệp lập tức ngăn bọn họ lại.
“Đủ rồi, cứ để bọn họ nói! Bất kể thế nào, các cậu có thể bình an quay về là được”, Thiên Diệp nói.
“Vâng, phó chưởng môn”.
Mọi người chắp tay.
“Thiên phó chưởng môn, ông có biết Thái Thương Long đã đi đâu không?”.
Lâm Chính nhìn quanh, không tìm thấy bóng dáng của Thái Thương Long, lập tức hỏi.
“Không biết, cậu ta giao đá Thái Vũ cho Thần Nữ xong thì chạy đi nơi khác, không rõ đi đâu”.
“Thế à?”.
Lâm Chính như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Xem ra đúng như tôi đoán, Thái Thương Long… quả thật đang chuẩn bị cho vòng đấu thứ hai!”.
Chương 2456: Trận đấu cuối cùng
Đám người Lâm Chính rời khỏi vùng cơ quan. Bên trong khu vực này lại xuất hiện vài bóng hình khác. Những những người này đều bị thương, máu ướt đẫm quần áo.
Điều khiến bọn họ kinh ngạc đó là Bắc Hiên Trường Không và Di Nguyệt Cung nữ cũng đã bước ra. Bắc Hiên Trường Không còn đỡ, người vẫn còn lành lặn nhưng Di Nguyệt Cung Nữ thì rõ ràng là trông vô cùng thê thảm.
Người cô ta đầy vết thương, mặt tái mét, hơi thở trở nên hỗn loạn. Cô ta vừa đi vừa thở dốc, xem ra bị thương không hề nhẹ.
“Công chúa điện hạ vẫn ổn chứ?”, Bắc Hiên Trường Không bước tới.
“Vẫn…ổn, lát nữa bôi chút thuốc là sẽ không sao nữa”, Di Nguyệt Cung Nữ nói giọng khàn khàn nhưng ánh mắt thì ánh lên vẻ bất cam.
Trước đó khi bao vây Thái Thương Long, cô ta đã lôi kéo rất nhiều người cùng mình tấn công anh ta, nhưng cuối cùng thì vẫn bị thất bại. Thái Thương Long quá mạnh, khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng.
Hàng trăm người mà không làm gì được đối phương. May mà Di Nguyệt Cung Nữ kịp thời phát hiện ra điểm bất ổn nên dẫn theo đám đông bỏ chạy, nếu không cô ta cũng đã mất mạng rồi.
Thế nhưng trong vùng cơ quan thế này thì có thể chạy đi đâu được chứ?
Di Nguyệt Cung Nữ chạy tán loạn, rồi đi vào một ngõ cụt. Cô ta vốn tưởng là mình sẽ chết ở đây thì nào ngờ đợi mãi mà không thấy Thái Thương Long đâu. Thế là cô ta lấy hết dũng khí đi ra ngoài thì phát hiện ra Thái Thương Long đã sớm rời khỏi vùng cơ quan rồi.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tại sao Thái Thương Long không giết hết chúng ta rồi rời khỏi đây? Không phải anh ta nói ai mà bước vào đây thì anh ta sẽ giết chết hết sao”, Di Nguyệt Cung Nữ cảm thấy khó hiểu.
Tuy nhiên giờ không phải là lúc suy nghĩ tới vấn đề đó. Cô ta nhanh chóng đi lấy chút thuốc để trị thương. Trông cô ta thật thê thảm.
Miếu thần có thêm được một khoảng thời gian yên bình. Tầm hai tiếng sau, Thần Nữ Thái Vũ bước ra từ miếu thần: “Vòng thi thứ hai sắp bắt đầu, nếu ai có thể chiến thắng thì sẽ lấy được Thái Vũ Thần Toàn”.
Đám đông nghe thấy vậy bèn đồng loạt nhìn về phía Thần Nữ: “Thần Nữ đại nhân, vòng thì đấu thứ hai là gì?”, có người hỏi.
“Vòng thứ hai rất đơn giản”.
Thần Nữ điềm đạm nói: “Chém giết nhau là được. Bây giờ, tất cả hãy tách ra, vùng đất trống trước miếu thần này sẽ là đấu trường, người thắng cuối cùng sẽ lấy Thái Vũ Thần Toàn đi”.
“Cái gì?”, đám đông tái mặt.
“Đánh….đánh nhau cao? Thần Nữ đại nhân, trước đây đâu có hạng mục như thế này? Cô có thể đổi được không?”, Dịch Nguyệt Cung Nữ vội vàng nói.
Nếu mà dùng phương thức này thì chắc chắn Thái Vũ Thần Toàn sẽ thuộc về Thái Thương Long. Bọn họ hợp lực cả nhóm mà còn không làm gì được anh ta, giờ một đấu một thì sao có thể thắng được?
Đám đông cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Đúng lúc này, Thần Nữ Thái Vũ lên tiếng: “Trước khi tỷ thí, mọi người cần làm một việc”.
Đám đông ngước lên nhìn.
“Xin hỏi đó là việc gì vậy?”, Bắc Hiên Trường Không vội hỏi.
Thần Nữ phất tay. Vụt…Một chiếc hộp từ bên trong miếu thần bay ra, đáp xuống trước mặt Thần Nữ. Chiếc hộp được mở ra, bên trong là nhiều bình ngọc nhỏ.
“Đây là…thuốc sao”, Bắc Hiên Trường Không kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy! Những người tham gia tỉ thí cần chọn lấy một chiếc bình và uống thuốc thì mới có thể tỷ thí được”, Thần Nữ nói.
“Đó là thuốc gì vậy?”, Dịch Nguyệt Cung Nữ lập tức hỏi.
Tất cả đều nhìn chăm chăm Thần Nữ Thái Vũ.
Chương 2457: Chọn thuốc
Thần Nữ trông vô cùng điềm tĩnh: “Rất nhiều loại. Trong này có những loại sẽ khiến các người chết ngay lập tức. Cũng có những loại giúp các người gia tăng công lực lên tới hàng trăm lần. Có những loại dùng xong thì đứt mạch, bị phế tu vi. Tóm lại là thuốc gì cũng có. Ai có thể uống được loại nào thì đều phải xem vận mệnh của mọi người đến đâu”.
“Cái gì?”, đám đông cảm thấy sợ hãi.
“Độc dược cũng có sao?”
“Chuyện gì…thế này?”
“Thần Nữ đại nhân, có thể nói thứ nào là độc dược, thứ nào là đan dược không?”
“Nhỡ đâu uống phải độc dược thì khác gì tự tử”, bọn họ nhìn chăm chăm Thần Nữ, hi vọng cô ta sẽ nó cho họ biết.
Thế nhưng Thần Nữ chỉ lắc đầu: “Tôi không thể nói cho các người thứ là nào độc dược, thứ nào là đan dược. Các người có thể lựa chọn nhưng không được mở ra quna sát bên trong. Một khi đã chọn rồi thì phải lập tức sử dụng mới có thể tham gia tỷ thí. Nếu ai chọn rồi mà không uống hoặc là không tham gia thì cũng sẽ bị giết chết”.
Đám đông cảm thấy ớn lạnh. Cô ta đang đùa với mạng sống sao. Thế này khác gì một canh bạc. Vô số cặp mắt đổ dồn về phía chiếc hộp. Họ nuốt nước bọt, không dám đi lấy.
Chỉ có Di Nguyệt Cung Nữ là cười khẩy: “Như vậy cũng tốt. nếu như Thái Thương Long mà uống phải thuốc độc thì chúng ta không còn cần phải sợ anh ta nữa”.
“Như vậy thì cuộc tỷ thí này sẽ đơn giản hơn nhiều, thôi cứ thử vận may xem sao”, Bắc Hiên Trường Không cười thản nhiên.
“Không còn sớm nữa, mọi người chọn thuốc đi. Những người trong vòng 30 phút mà vẫn chưa lấy được thuốc thì sẽ tự động bị mất quyền. Mời chọn thuốc”, Thần Nữ lên tiếng.
Đám đông nhìn nhau, do dự không quyết. Có người lựa chọn từ bỏ: “Thôi khỏi, vì Thái Vũ Thần Toàn mà đánh cược mạng sống, thật được chẳng bằng mất. Tôi không chơi nữa”.
Cũng có người không sợ: “Hừ, cùng lắm thì cược thôi mà. Có gì phải sợ. Nhỡ đâu lại lấy được đan dược gia tăng công lực thì sao? Vậy thì có thể đánh bại được Thái Thương Long, lấy được Thiên Kiêu Lệnh và trở thành thiên kiêu thứ ba. Tôi chọn lọ này”.
Sau một hồi thì chỉ có số ít bỏ cuộc. Còn lại là đều chọn lấy thuốc.
Tới nước này rồi, đâu dễ từ bỏ như vậy. Mọi người vẫn muốn thử đặt cược xem sao.
“Thầy ơi, phải làm thế nào…”, Vệ Tân Kiếm hoang mang.
“Đừng vội, đi lấy thuốc đi”, Lâm Chính nói.
Người của Tử Huyền Thiên do dự, nhưng vẫn bước lên lấy thuốc. Mặc dù họ biết Lâm Chính có y thuật cao minh nhưng nhỡ đâu chọn phải độc dược thì thế nào? Mà đây còn là độc của miếu thần Thái Vũ đấy, chắc chắn là cổ độc. Lâm Chính mà không giải được độc thì sẽ mất mạng ngay.
Bọn họ cảm thấy bất an, cẩn trọng lựa chọn một hồi rồi lấy một cái bình và lui về. Thế nhưng những cái bình này đều giống y hệt nhau, bên trong có thứ gì chẳng ai biết được.
Có người định mở ra thì ngay lập tức bị Thần Nữ quát: "Mau uống, nếu không, giết!”
Người này sợ quá, lập tức nuốt vào bụng. Thật không ngờ vừa uống được vài giây thì người này co giật mạnh, sau đó máu từ mũi, mắt miệng chảy ra. Người này chết ngay tại chỗ…
Chương 2458: Ai không sợ chết?
"A?"
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sợ chết khiếp.
“Tên... tên này xui xẻo uống phải thuốc độc nên mới chết đúng không?”, có người run rẩy nghiến răng nghiến lợi, nơm nớp lo sợ nói.
"E...e rằng trong cái lọ này đa số đều là thuốc độc... không có mấy viên là thuốc tăng cường sức mạnh đâu!", lại có người lên tiếng.
Vừa dứt lời, sắc mặt của những người cầm lọ thuốc đang có mặt ở đó vô cùng tái nhợt, cả người run rẩy.
"Bây giờ còn ai muốn lấy thuốc thi đấu nữa không? Nếu không thì tôi sẽ thu lại thuốc!"
Thần Nữ Thái Vũ nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Những người chưa lấy thuốc đâu còn dám lấy nữa? Vừa nãy đã có một người đột ngột qua đời, bọn họ sẽ không động vào những lọ thuốc kia nữa, thậm chí bọn họ còn cảm thấy vui mừng vì mình không lấy nó ngay.
Nhưng vào lúc này.
Vút!
Một luồng kình phong thổi đến, quét thẳng vào giỏ thuốc.
Khi mọi người định thần lại, một trận gió đã đáp xuống một tảng đá cao cách đó không xa.
Thoạt nhìn, đó là Thái Thương Long!
Anh ta cầm trên tay một lọ sứ nhỏ, hờ hững nhìn mọi người.
Mọi người đều thở gấp.
"Thái Thương Long vẫn muốn tham gia!"
"Lần này khó rồi!"
"Làm ơn, lọ thuốc mà hắn lấy nhất định là thuốc độc, chắc chắn là vậy!"
Nhiều người thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Thái Thương Long uống thuốc độc rồi chết tức tưởi.
Nếu không, họ sẽ không còn cơ hội nào cả.
"Cậu Bắc Hiên, lần này phải làm thế nào?", sắc mặt Di Nguyệt Cung Chủ khó coi, hỏi Bắc Hiên Trường Không.
"Đừng vội, tuy rằng chúng ta không đánh lại Thái Thương Long, nhưng nếu muốn chạy trốn thì anh ta cũng không giữ được chúng ta! Tùy cơ ứng biến trước đã!", Bắc Hiên Trường Không trầm giọng nói.
Di Nguyệt Cung Chủ khẽ gật đầu.
“Thần Nữ, bắt đầu được chưa?”, lúc này, Thái Thương Long hờ hững nói.
"Không có ai lấy thuốc sao?"
Thần Nữ Thái Vũ lại hỏi.
Không ai bước tới trước.
Bà ta lập tức hất tay, cất giỏ thuốc đi, sau đó nắm chặt bàn tay trong không trung.
Bùm!
Toàn bộ không gian bốn phía thần miếu Thái Vũ đột nhiên chấn động.
Mặt đất rung chuyển, núi đá lở, chim chóc sợ hãi bay đi, cứ như động đất.
Mọi người đều sợ hết hồn.
Sau đó mọi người mới phát hiện không gian trống phía trước thần miếu Thái Vũ nứt ra một lỗ hổng.
Bốn pho tượng cao ba mét chậm rãi bay ra từ trong khe hở, sau đó bên trong pho tượng nứt lìa, bắn ra một loạt xích sắt cháy đỏ rực, tạo thành một võ đài lửa bao quanh bốn phía.
"Ồ!"
Mọi người thốt lên.
"Hóa ra toàn bộ thần điện Thái Vũ đều có cơ quan!"
Thiên Diệp thất thanh nói.
"Thần điện Thái Vũ này thực sự quá thần kỳ, nhưng sao nó lại suy tàn?"
Lâm Chính lẩm bẩm, trong mắt hiện lên ánh sáng kỳ dị.
"Lần so tài này không phải một chọi một, chỉ cần có đá Thái Vũ thì mấy người lên võ đài một lúc cũng được, muốn giết ai cũng không thành vấn đề! Chỉ cần tuổi tác đạt tiêu chuẩn, lần so tài này không có quy tắc, hiểu chưa?", Thần Nữ Thái Vũ hét nhẹ.
“Hiểu rồi!”, có người đáp lại.
"Được! Lên võ đài đi!"
Thần Nữ Thái Vũ bình tĩnh nói.
Dứt lời.
Ồ!
Thái Thương Long hóa thành một đạo kình phong, lướt vào trung tâm của võ đài.
Khuôn mặt của mọi người đông cứng lại.
"Ai không sợ chết thì đi lên!", mặt Thái Thương Long không chút thay đổi.
Biểu cảm của mọi người hết sức đặc sắc.
Người này lên võ đài ngay lập tức vậy sao?
Cuộc đấu này còn chưa bắt đầu, hình như đã kết thúc rồi.
Đây là suy nghĩ của rất nhiều người.
Tuy nhiên, lúc này, Thần Nữ Thái Vũ hét lên.
"Lên võ đài thì buộc phải uống thuốc! Cậu lập tức uống thuốc đi! Nếu không tôi giết cậu!"
Dứt lời, ánh mắt của mọi người đều sáng rực, tất cả đều nhìn chằm chằm Thái Thương Long, chờ đợi anh ta uống viên thuốc trong tay.
“Cứu Vệ sư đệ!”.
Đệ tử lớn tuổi hét lên: “Tử Huyền Kiếm Trận!”.
“Mở!”.
Những người khác hét lên, ngay sau đó, mọi người xoay tròn tản ra xung quanh, kiếm ảnh trùng điệp, những luồng kiếm quang như tia chớp đột nhiên lóe lên, chém mạnh lên người Thái Thương Long.
Nhưng cơ thể Thái Thương Long quá rắn chắc, cũng có sức mạnh của tiên thiên cương khu. Khi đao kiếm của mọi người chém tới lại chỉ có thể để lại những dấu vết nhàn nhạt trên người anh ta.
Hoàn toàn không chém rách da thịt của anh ta được!
“A!”.
Thái Thương Long hét lên, hai cánh tay dùng sức, muốn xé xác Vệ Tân Kiếm.
Nhưng dù anh ta có dùng sức thế nào cũng không thể xé xác Vệ Tân Kiếm được.
Vệ Tân Kiếm cũng có vẻ vô cùng đau đớn. Mặc dù độ mạnh xác thịt có thể kháng cự được sức mạnh của Thái Thương Long, nhưng loại cảm giác bị xé xác vẫn tồn tại.
Vì Thái Thương Long tập trung toàn bộ sức mạnh lên người Vệ Tân Kiếm, dẫn đến sức mạnh thân thể không theo kịp, tiên thiên cương khu xuất hiện sự buông lỏng.
“Cơ hội tốt!”.
“Chém vào chỗ hiểm của hắn!”.
Người của Tử Huyền Thiên ý thức được điều này, lập tức hét lên, ai nấy dùng hết sức mạnh chém về phía anh ta.
Cuối cùng!
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt…
Tiếng da thịt bị cắt rách vang lên.
Thái Thương Long không chịu được, đẩy Vệ Tân Kiếm ra, không ngừng lùi về sau.
Đợi anh ta lùi đến nơi an toàn, cúi đầu nhìn mới phát hiện trên người mình có đến mấy vết kiếm đâm, máu chảy đầm đìa.
“Khốn nạn!”.
Anh ta nghiến răng gào lên.
Không ngờ hôm nay lại bị đám người hữu danh vô thực này làm bị thương!
Nhưng điều làm anh ta ngạc nhiên là thân xác của những người này!
Vì sao… thân xác của bọn họ lại có thể mạnh đến như vậy?
Vì sao?
Rốt cuộc sao bọn họ làm được?
Thái Thương Long cực kỳ khó hiểu.
Đột nhiên đường nhìn anh ta dừng trên người Vệ Tân Kiếm, cuối cùng anh ta đã liếc thấy ánh sáng lấp lánh trên cổ Vệ Tân Kiếm.
“Châm bạc?”.
Thái Thương Long kêu lên.
“Ồ? Phát hiện ra rồi à?”, Lâm Chính nói.
“Hóa ra là anh giở trò?”, Thái Thương Long không tin nổi.
“Không sai! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ mấy cây châm bạc mà anh đã không chịu nổi nữa sao? Thiên kiêu hạng ba? Đúng là khiến người ta thất vọng!”.
Lâm Chính thản nhiên nói, đột nhiên lấy một túi châm từ thắt lưng ra, rút châm bạc trong đó.
Nhìn lại thì đến hơn một trăm cây!
Sau đó anh ném về phía Vệ Tân Kiếm và những người của Tử Huyền Thiên.
Vèo vèo vèo…
Châm bay như mưa, tất cả châm lên người của nhóm người Tử Huyền Thiên.
Trong nháy mắt, khí tức của nhóm người Tử Huyền Thiên tăng vọt, trên người ai nấy để lộ sát khí, trở nên vô cùng đáng sợ.
Thái Thương Long kinh ngạc, liên tục lùi về sau, nhìn sự biến hóa của bọn họ với vẻ mặt không tin nổi, sau đó lại ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Đột nhiên anh ta như nghĩ tới điều gì, chỉ vào Lâm Chính gào lên: “Anh là thần y Lâm! Anh là thần y Lâm ở Giang Thành!”.
Cuối cùng Thái Thương Long cũng đã nhớ ra, vị này là thần y Lâm ở Giang Thành!
Anh ta từng gặp thần y Lâm, thảo nào lại có cảm giác quen thuộc như vậy.
Đối mặt với y võ mạnh như anh, trong lòng Thái Thương Long cũng không có tự tin!
“Không ngờ anh lại nhận ra tôi! Xem ra con người tôi cũng có chút danh tiếng ở bên ngoài nhỉ!”, Lâm Chính hơi bất ngờ.
Thái Thương Long cắn răng, ánh mắt lạnh băng, nghiêm túc nói: “Thần y Lâm, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này. Nhưng không sao, nếu đã là tranh chấp, anh và tôi sẽ có một người phải chết, tôi tới vòng sau đợi anh!”.
Nói xong, Thái Thương Long đột nhiên quay đầu, thế mà lại chạy đi mất!
Chương 2455: Khoác lác?
Bọn họ không ngờ đường đường là thiên kiêu thứ hạng ba mà lại chạy trốn, nhất thời ai cũng sửng sốt.
“Các người còn ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo!”.
Lâm Chính quát.
Đám Vệ Tân Kiếm mới phản ứng lại, vội vàng cầm kiếm hét lên: “Đuổi theo!”.
Bọn họ chạy theo phương hướng Thái Thương Long chạy đi.
Nhưng về tốc độ, Thái Thương Long vẫn chiếm ưu thế, không lâu sau đã chạy ra khỏi vùng cơ quan, biến mất hút.
“Thầy, để hắn chạy mất rồi!”.
Vệ Tân Kiếm hơi sầu não quay về.
“Cứ cho hắn chạy, không sao. Hắn đã nói rồi, vòng sau gặp lại, tôi đoán có lẽ hắn nấp ở đâu đó âm thầm tăng cường công lực, sau đó chiến đấu với tôi!”, Lâm Chính nói.
“Tăng cường công lực?”.
“Cao thủ cấp bậc đó chắc chắn có vài thủ đoạn tạm thời nâng cao thực lực, giống như tôi dùng châm bạc cường hóa cho các anh vậy! Tôi nghĩ vòng sau, các anh đối phó với hắn sẽ không dễ đâu”, Lâm Chính nói.
“Thần… thần y Lâm, ý anh là, chúng tôi phải tham gia vòng sau?”, một đệ tử Tử Huyền Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên! Thế nào? Các anh không muốn tham gia?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Không không, sao chúng tôi lại không muốn được?”.
“Có thể cùng nhau tranh đoạt Thái Vũ Thần Toản với thần y Lâm, đó là vinh hạnh của chúng tôi!”.
Mọi người kích động nói.
“Đừng nói lời thừa nữa, chúng ta ra ngoài đi!”.
“Được! Được!”.
Cả nhóm lập tức đi ra khỏi vùng cơ quan, giao đá Thái Vũ cho Thần Nữ Thái Vũ.
Nào ngờ người bên dưới nhìn thấy bọn họ, ai cũng giống như nhìn thấy quỷ.
“Trời ạ, bọn họ vẫn còn sống?”.
Thiên Diệp chạy tới, ngạc nhiên không thôi.
“Thiên phó chưởng môn, ông có ý gì? Nói cứ như chúng tôi đáng lý phải chết ở trong đó vậy?”, Lâm Chính nhíu mày nói.
“Không không, thần y Lâm, tôi không có ý đó. Chỉ là vừa rồi chúng tôi đã nhìn thấy Thái Thương Long đi ra từ trong đó giao đá Thái Vũ, chúng tôi cứ ngỡ Thái Thương Long đã giết hết mọi người!”, Thiên Diệp vội giải thích.
“Thái Thương Long? Hừ, hắn thì là cái thá gì? Có sư phụ ở đây, thiên kiêu hạng ba thì đã sao? Thiên phó chưởng môn, ông không biết đâu, Thái Thương Long bị chúng tôi đánh chạy ra đây đấy!”, Vệ Tân Kiếm đắc ý cười nói.
Thiên Diệp nhíu mày: “Vệ Tân Kiếm, từ lúc nào mà cậu lại ăn nói linh tinh vậy?”.
“Phó chưởng môn, tôi nói sự thật! Không tin, ông có thể hỏi bọn họ đi!”, Vệ Tân Kiếm đáp.
“Đúng vậy, phó chưởng môn!”.
“Thái Thương Long thật sự bị chúng tôi đánh chạy mất rồi!”.
Những người khác nhao nhao lên tiếng.
Thiên Diệp nghe vậy hơi nghi ngờ.
Ngược lại, người xung quanh thì chế giễu.
“Người của Tử Huyền Thiên đúng là giỏi khoác lác, thiên kiêu thứ hạng ba bị các người đánh chạy mất? Đừng chọc chúng tôi cười nữa!”.
“Cũng không soi lại mình đi! Trước mặt thiên kiêu xếp hạng ba, các người là cái thá gì?”.
“Giỏi khoác lác vậy à? Tôi thấy Thái thiên kiêu nghe các người khoác lác đến mức bỏ đi mất rồi chứ nhỉ?”.
“Ha ha ha ha…”.
Mọi người cười lớn.
Người của Tử Huyền Thiên ai nấy đều căm phẫn, tràn đầy phẫn nộ.
Nhưng Thiên Diệp lập tức ngăn bọn họ lại.
“Đủ rồi, cứ để bọn họ nói! Bất kể thế nào, các cậu có thể bình an quay về là được”, Thiên Diệp nói.
“Vâng, phó chưởng môn”.
Mọi người chắp tay.
“Thiên phó chưởng môn, ông có biết Thái Thương Long đã đi đâu không?”.
Lâm Chính nhìn quanh, không tìm thấy bóng dáng của Thái Thương Long, lập tức hỏi.
“Không biết, cậu ta giao đá Thái Vũ cho Thần Nữ xong thì chạy đi nơi khác, không rõ đi đâu”.
“Thế à?”.
Lâm Chính như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Xem ra đúng như tôi đoán, Thái Thương Long… quả thật đang chuẩn bị cho vòng đấu thứ hai!”.
Chương 2456: Trận đấu cuối cùng
Đám người Lâm Chính rời khỏi vùng cơ quan. Bên trong khu vực này lại xuất hiện vài bóng hình khác. Những những người này đều bị thương, máu ướt đẫm quần áo.
Điều khiến bọn họ kinh ngạc đó là Bắc Hiên Trường Không và Di Nguyệt Cung nữ cũng đã bước ra. Bắc Hiên Trường Không còn đỡ, người vẫn còn lành lặn nhưng Di Nguyệt Cung Nữ thì rõ ràng là trông vô cùng thê thảm.
Người cô ta đầy vết thương, mặt tái mét, hơi thở trở nên hỗn loạn. Cô ta vừa đi vừa thở dốc, xem ra bị thương không hề nhẹ.
“Công chúa điện hạ vẫn ổn chứ?”, Bắc Hiên Trường Không bước tới.
“Vẫn…ổn, lát nữa bôi chút thuốc là sẽ không sao nữa”, Di Nguyệt Cung Nữ nói giọng khàn khàn nhưng ánh mắt thì ánh lên vẻ bất cam.
Trước đó khi bao vây Thái Thương Long, cô ta đã lôi kéo rất nhiều người cùng mình tấn công anh ta, nhưng cuối cùng thì vẫn bị thất bại. Thái Thương Long quá mạnh, khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng.
Hàng trăm người mà không làm gì được đối phương. May mà Di Nguyệt Cung Nữ kịp thời phát hiện ra điểm bất ổn nên dẫn theo đám đông bỏ chạy, nếu không cô ta cũng đã mất mạng rồi.
Thế nhưng trong vùng cơ quan thế này thì có thể chạy đi đâu được chứ?
Di Nguyệt Cung Nữ chạy tán loạn, rồi đi vào một ngõ cụt. Cô ta vốn tưởng là mình sẽ chết ở đây thì nào ngờ đợi mãi mà không thấy Thái Thương Long đâu. Thế là cô ta lấy hết dũng khí đi ra ngoài thì phát hiện ra Thái Thương Long đã sớm rời khỏi vùng cơ quan rồi.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tại sao Thái Thương Long không giết hết chúng ta rồi rời khỏi đây? Không phải anh ta nói ai mà bước vào đây thì anh ta sẽ giết chết hết sao”, Di Nguyệt Cung Nữ cảm thấy khó hiểu.
Tuy nhiên giờ không phải là lúc suy nghĩ tới vấn đề đó. Cô ta nhanh chóng đi lấy chút thuốc để trị thương. Trông cô ta thật thê thảm.
Miếu thần có thêm được một khoảng thời gian yên bình. Tầm hai tiếng sau, Thần Nữ Thái Vũ bước ra từ miếu thần: “Vòng thi thứ hai sắp bắt đầu, nếu ai có thể chiến thắng thì sẽ lấy được Thái Vũ Thần Toàn”.
Đám đông nghe thấy vậy bèn đồng loạt nhìn về phía Thần Nữ: “Thần Nữ đại nhân, vòng thì đấu thứ hai là gì?”, có người hỏi.
“Vòng thứ hai rất đơn giản”.
Thần Nữ điềm đạm nói: “Chém giết nhau là được. Bây giờ, tất cả hãy tách ra, vùng đất trống trước miếu thần này sẽ là đấu trường, người thắng cuối cùng sẽ lấy Thái Vũ Thần Toàn đi”.
“Cái gì?”, đám đông tái mặt.
“Đánh….đánh nhau cao? Thần Nữ đại nhân, trước đây đâu có hạng mục như thế này? Cô có thể đổi được không?”, Dịch Nguyệt Cung Nữ vội vàng nói.
Nếu mà dùng phương thức này thì chắc chắn Thái Vũ Thần Toàn sẽ thuộc về Thái Thương Long. Bọn họ hợp lực cả nhóm mà còn không làm gì được anh ta, giờ một đấu một thì sao có thể thắng được?
Đám đông cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Đúng lúc này, Thần Nữ Thái Vũ lên tiếng: “Trước khi tỷ thí, mọi người cần làm một việc”.
Đám đông ngước lên nhìn.
“Xin hỏi đó là việc gì vậy?”, Bắc Hiên Trường Không vội hỏi.
Thần Nữ phất tay. Vụt…Một chiếc hộp từ bên trong miếu thần bay ra, đáp xuống trước mặt Thần Nữ. Chiếc hộp được mở ra, bên trong là nhiều bình ngọc nhỏ.
“Đây là…thuốc sao”, Bắc Hiên Trường Không kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy! Những người tham gia tỉ thí cần chọn lấy một chiếc bình và uống thuốc thì mới có thể tỷ thí được”, Thần Nữ nói.
“Đó là thuốc gì vậy?”, Dịch Nguyệt Cung Nữ lập tức hỏi.
Tất cả đều nhìn chăm chăm Thần Nữ Thái Vũ.
Chương 2457: Chọn thuốc
Thần Nữ trông vô cùng điềm tĩnh: “Rất nhiều loại. Trong này có những loại sẽ khiến các người chết ngay lập tức. Cũng có những loại giúp các người gia tăng công lực lên tới hàng trăm lần. Có những loại dùng xong thì đứt mạch, bị phế tu vi. Tóm lại là thuốc gì cũng có. Ai có thể uống được loại nào thì đều phải xem vận mệnh của mọi người đến đâu”.
“Cái gì?”, đám đông cảm thấy sợ hãi.
“Độc dược cũng có sao?”
“Chuyện gì…thế này?”
“Thần Nữ đại nhân, có thể nói thứ nào là độc dược, thứ nào là đan dược không?”
“Nhỡ đâu uống phải độc dược thì khác gì tự tử”, bọn họ nhìn chăm chăm Thần Nữ, hi vọng cô ta sẽ nó cho họ biết.
Thế nhưng Thần Nữ chỉ lắc đầu: “Tôi không thể nói cho các người thứ là nào độc dược, thứ nào là đan dược. Các người có thể lựa chọn nhưng không được mở ra quna sát bên trong. Một khi đã chọn rồi thì phải lập tức sử dụng mới có thể tham gia tỷ thí. Nếu ai chọn rồi mà không uống hoặc là không tham gia thì cũng sẽ bị giết chết”.
Đám đông cảm thấy ớn lạnh. Cô ta đang đùa với mạng sống sao. Thế này khác gì một canh bạc. Vô số cặp mắt đổ dồn về phía chiếc hộp. Họ nuốt nước bọt, không dám đi lấy.
Chỉ có Di Nguyệt Cung Nữ là cười khẩy: “Như vậy cũng tốt. nếu như Thái Thương Long mà uống phải thuốc độc thì chúng ta không còn cần phải sợ anh ta nữa”.
“Như vậy thì cuộc tỷ thí này sẽ đơn giản hơn nhiều, thôi cứ thử vận may xem sao”, Bắc Hiên Trường Không cười thản nhiên.
“Không còn sớm nữa, mọi người chọn thuốc đi. Những người trong vòng 30 phút mà vẫn chưa lấy được thuốc thì sẽ tự động bị mất quyền. Mời chọn thuốc”, Thần Nữ lên tiếng.
Đám đông nhìn nhau, do dự không quyết. Có người lựa chọn từ bỏ: “Thôi khỏi, vì Thái Vũ Thần Toàn mà đánh cược mạng sống, thật được chẳng bằng mất. Tôi không chơi nữa”.
Cũng có người không sợ: “Hừ, cùng lắm thì cược thôi mà. Có gì phải sợ. Nhỡ đâu lại lấy được đan dược gia tăng công lực thì sao? Vậy thì có thể đánh bại được Thái Thương Long, lấy được Thiên Kiêu Lệnh và trở thành thiên kiêu thứ ba. Tôi chọn lọ này”.
Sau một hồi thì chỉ có số ít bỏ cuộc. Còn lại là đều chọn lấy thuốc.
Tới nước này rồi, đâu dễ từ bỏ như vậy. Mọi người vẫn muốn thử đặt cược xem sao.
“Thầy ơi, phải làm thế nào…”, Vệ Tân Kiếm hoang mang.
“Đừng vội, đi lấy thuốc đi”, Lâm Chính nói.
Người của Tử Huyền Thiên do dự, nhưng vẫn bước lên lấy thuốc. Mặc dù họ biết Lâm Chính có y thuật cao minh nhưng nhỡ đâu chọn phải độc dược thì thế nào? Mà đây còn là độc của miếu thần Thái Vũ đấy, chắc chắn là cổ độc. Lâm Chính mà không giải được độc thì sẽ mất mạng ngay.
Bọn họ cảm thấy bất an, cẩn trọng lựa chọn một hồi rồi lấy một cái bình và lui về. Thế nhưng những cái bình này đều giống y hệt nhau, bên trong có thứ gì chẳng ai biết được.
Có người định mở ra thì ngay lập tức bị Thần Nữ quát: "Mau uống, nếu không, giết!”
Người này sợ quá, lập tức nuốt vào bụng. Thật không ngờ vừa uống được vài giây thì người này co giật mạnh, sau đó máu từ mũi, mắt miệng chảy ra. Người này chết ngay tại chỗ…
Chương 2458: Ai không sợ chết?
"A?"
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sợ chết khiếp.
“Tên... tên này xui xẻo uống phải thuốc độc nên mới chết đúng không?”, có người run rẩy nghiến răng nghiến lợi, nơm nớp lo sợ nói.
"E...e rằng trong cái lọ này đa số đều là thuốc độc... không có mấy viên là thuốc tăng cường sức mạnh đâu!", lại có người lên tiếng.
Vừa dứt lời, sắc mặt của những người cầm lọ thuốc đang có mặt ở đó vô cùng tái nhợt, cả người run rẩy.
"Bây giờ còn ai muốn lấy thuốc thi đấu nữa không? Nếu không thì tôi sẽ thu lại thuốc!"
Thần Nữ Thái Vũ nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Những người chưa lấy thuốc đâu còn dám lấy nữa? Vừa nãy đã có một người đột ngột qua đời, bọn họ sẽ không động vào những lọ thuốc kia nữa, thậm chí bọn họ còn cảm thấy vui mừng vì mình không lấy nó ngay.
Nhưng vào lúc này.
Vút!
Một luồng kình phong thổi đến, quét thẳng vào giỏ thuốc.
Khi mọi người định thần lại, một trận gió đã đáp xuống một tảng đá cao cách đó không xa.
Thoạt nhìn, đó là Thái Thương Long!
Anh ta cầm trên tay một lọ sứ nhỏ, hờ hững nhìn mọi người.
Mọi người đều thở gấp.
"Thái Thương Long vẫn muốn tham gia!"
"Lần này khó rồi!"
"Làm ơn, lọ thuốc mà hắn lấy nhất định là thuốc độc, chắc chắn là vậy!"
Nhiều người thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Thái Thương Long uống thuốc độc rồi chết tức tưởi.
Nếu không, họ sẽ không còn cơ hội nào cả.
"Cậu Bắc Hiên, lần này phải làm thế nào?", sắc mặt Di Nguyệt Cung Chủ khó coi, hỏi Bắc Hiên Trường Không.
"Đừng vội, tuy rằng chúng ta không đánh lại Thái Thương Long, nhưng nếu muốn chạy trốn thì anh ta cũng không giữ được chúng ta! Tùy cơ ứng biến trước đã!", Bắc Hiên Trường Không trầm giọng nói.
Di Nguyệt Cung Chủ khẽ gật đầu.
“Thần Nữ, bắt đầu được chưa?”, lúc này, Thái Thương Long hờ hững nói.
"Không có ai lấy thuốc sao?"
Thần Nữ Thái Vũ lại hỏi.
Không ai bước tới trước.
Bà ta lập tức hất tay, cất giỏ thuốc đi, sau đó nắm chặt bàn tay trong không trung.
Bùm!
Toàn bộ không gian bốn phía thần miếu Thái Vũ đột nhiên chấn động.
Mặt đất rung chuyển, núi đá lở, chim chóc sợ hãi bay đi, cứ như động đất.
Mọi người đều sợ hết hồn.
Sau đó mọi người mới phát hiện không gian trống phía trước thần miếu Thái Vũ nứt ra một lỗ hổng.
Bốn pho tượng cao ba mét chậm rãi bay ra từ trong khe hở, sau đó bên trong pho tượng nứt lìa, bắn ra một loạt xích sắt cháy đỏ rực, tạo thành một võ đài lửa bao quanh bốn phía.
"Ồ!"
Mọi người thốt lên.
"Hóa ra toàn bộ thần điện Thái Vũ đều có cơ quan!"
Thiên Diệp thất thanh nói.
"Thần điện Thái Vũ này thực sự quá thần kỳ, nhưng sao nó lại suy tàn?"
Lâm Chính lẩm bẩm, trong mắt hiện lên ánh sáng kỳ dị.
"Lần so tài này không phải một chọi một, chỉ cần có đá Thái Vũ thì mấy người lên võ đài một lúc cũng được, muốn giết ai cũng không thành vấn đề! Chỉ cần tuổi tác đạt tiêu chuẩn, lần so tài này không có quy tắc, hiểu chưa?", Thần Nữ Thái Vũ hét nhẹ.
“Hiểu rồi!”, có người đáp lại.
"Được! Lên võ đài đi!"
Thần Nữ Thái Vũ bình tĩnh nói.
Dứt lời.
Ồ!
Thái Thương Long hóa thành một đạo kình phong, lướt vào trung tâm của võ đài.
Khuôn mặt của mọi người đông cứng lại.
"Ai không sợ chết thì đi lên!", mặt Thái Thương Long không chút thay đổi.
Biểu cảm của mọi người hết sức đặc sắc.
Người này lên võ đài ngay lập tức vậy sao?
Cuộc đấu này còn chưa bắt đầu, hình như đã kết thúc rồi.
Đây là suy nghĩ của rất nhiều người.
Tuy nhiên, lúc này, Thần Nữ Thái Vũ hét lên.
"Lên võ đài thì buộc phải uống thuốc! Cậu lập tức uống thuốc đi! Nếu không tôi giết cậu!"
Dứt lời, ánh mắt của mọi người đều sáng rực, tất cả đều nhìn chằm chằm Thái Thương Long, chờ đợi anh ta uống viên thuốc trong tay.
Bình luận facebook