Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241-245
Chương 241: Chiến thần (1)
Xuyên qua rừng trúc là một căn nhà nhỏ đặc biệt. Căn nhà nhỏ yên ắng, chim hót hoa thơm, ở giữa còn có một hồ nhỏ, vài con cá chép đỏ vàng bơi lội trong đó.
Cảnh tượng vốn nên yên bình nhàn nhã.
Nhưng bên hồ lại là một đống hỗn độn.
Trên mặt đất toàn là chai lọ bị đập vỡ, thuốc Đông y, Tây y rơi vãi trên đất. Trước mặt số thuốc đó là một chiếc ghế, trên ghế là một ông lão gầy gò đang quấn một mảnh vải.
Đầu tóc ông ta lưa thưa, trên người mặc quần áo quân đội, sắc mặt tái nhợt, tay chân run lẩy bẩy, bộ dạng già cỗi gần đất xa trời, sắp về với đất mẹ thiên nhiên.
Nhưng ai ngờ “ông lão” đó thật ra chỉ mới tròn năm mươi tuổi.
Ông ta chính là Trịnh Nam Thiên, chiến thần trong quân đội nổi danh ở Hoa Quốc mười năm trước.
Thật ra khi Lâm Chính vừa mới tới Giang Thành đã biết Trịnh Nam Thiên được sắp xếp điều trị ở viện điều dưỡng này.
Mười năm trước, Trịnh Nam Thiên bị thương nặng trong một lần hành động bí mật. Nhờ trình độ y tế tiên tiến và các bác sĩ Đông y nổi tiếng của Hoa Quốc như Tần Bách Tùng cứu chữa, Trịnh Nam Thiên xem như nhặt lại được một cái mạng, nhưng cũng chỉ là nhặt lại một mạng mà thôi, thực lực của ông ấy thậm chí là cơ thể của ông ấy đã bị tổn thương rất nặng. Thực lực suy giảm nghiêm trọng, không còn huy hoàng như ngày xưa.
Lâm Chính nghe Tần Bách Tùng nói, Trịnh Nam Thiên bị trúng độc, nếu không loại bỏ độc, cơ thể khó mà hồi phục. Trịnh Nam Thiên đã trúng độc mười năm, độc đã ăn vào xương tủy, muốn chữa khỏi trở thành chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Cho nên, Tần Bách Tùng đã “tuyên án tử hình” cho Trịnh Nam Thiên, để ông ấy sống tốt quãng đời còn lại là được.
Đương nhiên, Trịnh Nam Thiên là chiến thần trong quân đội, có thể nói là nhân vật tiêu biểu, tin tức ông ấy bị thương được phong tỏa ngay lập tức. Hơn nữa, nơi ông ấy điều trị cũng thay đổi mấy lần, tránh để người của nước thù địch phát hiện. Dù sao, nếu chuyện ông ta bị thương bị tung ra, không chỉ dẫn đến lòng quân rối loạn, mà còn khiến các cao thủ của nước thù địch cảm thấy có cơ hội để lợi dụng, quấy nhiễu Hoa Quốc, gây ra ảnh hưởng lớn.
Mười năm nháy mắt trôi qua, tin tức về Trịnh Nam Thiên cũng dần dần được truyền ra.
Có người nói ông ấy đã chết.
Cũng có người nói thật ra ông ấy đang bế quan tu luyện.
Lời đồn kiểu nào cũng có, đương nhiên cái chân thực nhất vẫn là tin tức về việc ông ta trúng độc.
Tuy nhiên, những chuyện này đã không còn quan trọng.
Trịnh Nam Thiên mười năm không ra mặt, trong quân đội cũng đã xuất hiện không ít anh tài trẻ tuổi, thậm chí cũng có người được gọi là truyền nhân của chiến thần.
Nhưng sức ảnh hưởng của ông ta ở trong quân đội chắc chắn sẽ không giảm đi.
Lâm Chính được hai quân nhân dẫn tới.
Trịnh Nam Thiên vô cùng gầy gò yếu ớt lập tức nổi giận.
“Đã nói tôi không cần bác sĩ! Cút, cút hết cho tôi!”.
Trịnh Nam Thiên nổi giận, định đứng dậy đập phá xung quanh, nhưng cơ thể ông ta quá yếu ớt, vừa mới đứng dậy lại đứng không vững mà ngồi xuống.
“Thủ trưởng”, một người trẻ tuổi mặc quân phục vội vàng đỡ lấy Trịnh Nam Thiên.
Nhưng Trịnh Nam Thiên đột nhiên lại giãy ra, sau đó đứng không vững ngã xuống đất.
“Thủ trưởng!”.
Bọn họ cả kinh, luống cuống đỡ Trịnh Nam Thiên ngồi lên ghế.
Lần này Trịnh Nam Thiên bị ngã đau, hai chân gầy khô chỉ còn da bọc xương không cử động được nữa, chỉ đành đau đớn nhìn người hai bên dìu ông ta dậy.
Ông ta nhắm mắt lại, kìm nén không để nước mắt rơi.
Đứng cũng đứng không vững nữa rồi sao?
Bi thương đến thế nào?
Thật ra ông ta biết, ông ta biết tất cả.
Sở dĩ ông ta kháng cự việc trị liệu như vậy chỉ là vì muốn chết cho xong.
Suy cho cùng, một người đàn ông được gọi là chiến thần trong quân lại biến thành ông già không có sức lực làm việc gì, ngay cả đi đường cũng trở nên khó khăn, chuyện này ai mà chấp nhận nổi?
Trịnh Nam Thiên hít sâu một hơi, bình ổn con tim kích động, sau đó mở mắt ra nhìn những người xung quanh đang tỏ ra đầy quan tâm, cả người bỗng dâng lên cảm giác mệt mỏi.
“Thôi được, các cậu gọi bác sĩ đó vào đây đi…”.
“Vâng thưa thủ trưởng!”, Tiểu Triệu ở bên cạnh vội vàng gật đầu, sau đó nói với Lâm Chính: “Bác sĩ, mau mau khám bệnh cho thủ trưởng xem rốt cuộc thủ trưởng bị làm sao!”.
“Giận quá ảnh hưởng đến tim, cộng thêm nổi nóng trong thời gian dài dẫn đến huyết áp tăng cao, huyết mạch rối loạn nên mới nôn ra máu, không phải vấn đề gì lớn”.
Lâm Chính vừa trải châm ra vừa nói.
Chương 242: Chiến thần (2)
“Vậy thì tốt”, Tiểu Triệu thở phào.
“Bác sĩ, còn bao lâu nữa tôi mới chết?”, Trịnh Nam Thiên yếu ớt hỏi một câu.
Đối với ông ta mà nói, sống trên đời thêm một ngày cũng là một sự giày vò…
“Không chết được”.
Lâm Chính đáp lại một câu.
Trịnh Nam Thiên tràn đầy tuyệt vọng.
Lại thấy Lâm Chính rút một cây kim châm cứu ra, nhẹ nhàng châm lên cánh tay ông ta.
Kim châm cứu khẽ rung, đâm vào cánh tay của Trịnh Nam Thiên giống như cắm vào đậu hũ.
Cả người Trịnh Nam Thiên run rẩy, sau đó đưa mắt nhìn cánh tay mình.
Không biết vì sao ông ta cảm thấy cánh tay của mình ấm lên, giống như có một dòng nước ấm đang chảy ở bên trong.
Lâm Chính lại lấy ra một kim nữa, châm vào cánh tay kia của Trịnh Nam Thiên.
Lúc đó, dòng nước ấm lại dâng lên.
“Dễ chịu thật…”, Trịnh Nam Thiên không khỏi lên tiếng.
Người xung quanh đều chẳng hiểu ra sao.
Trước kia thủ trưởng không chịu phối hợp điều trị, sao bây giờ lại ôn hòa thuận theo như vậy?
Lâm Chính cẩn thận châm cứu, mọi người đều không dám thở lớn tiếng.
Duy trì như vậy nửa tiếng, Lâm Chính châm đầy kim trên tay chân của Trịnh Nam Thiên rồi mới dừng lại.
“Người trẻ tuổi, tôi chưa từng gặp cậu, cậu là bác sĩ mới đến sao?”, Trịnh Nam Thiên tò mò nhìn Lâm Chính, hỏi.
“Có thể xem là vậy”.
Lâm Chính thuận miệng đáp.
“Trước kia cũng có bác sĩ Đông y đến đây chữa bệnh cho tôi, nhưng cách châm cứu và hiệu quả của bọn họ khác hoàn toàn với cậu, không ngờ cậu trẻ tuổi vậy mà lại có được trình độ thế này, đúng là hiếm có”.
Trịnh Nam Thiên nói.
“Cảm ơn đã khen”.
“Đây không phải khen mà là sự thật, chỉ tiếc tôi đã là một người tàn phế, dù y thuật của cậu có tốt, châm cứu có lợi hại cũng không thể giúp tôi hồi phục nữa rồi”, Trịnh Nam Thiên thở dài nói.
Theo ông ta thấy, những hành động này của Lâm Chính chẳng có ý nghĩa gì cả.
Lâm Chính không nói gì, chỉ đứng im tại chỗ, yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau, anh đưa tay ra, di chuyển bên trên tứ chi của Trịnh Nam Thiên.
“A…”.
Trịnh Nam Thiên rùng mình, một cơn đau kịch liệt khiến ông ta run rẩy, trên mặt toát mồ hôi hột.
“Anh làm gì vậy?”.
Tiểu Triệu ở bên sốt sắng, vội vàng ngăn cản Lâm Chính, đẩy anh ra.
“Tôi cảnh cáo anh đừng có được nước lấn tới. Nếu thủ trưởng có mệnh hệ gì, tôi sẽ giết anh đấy!”, Tiểu Triệu tức giận quát.
“Người bên cạnh ông đều như vậy sao?”, Lâm Chính kỳ quái liếc nhìn Tiểu Triệu, sau đó hỏi Trịnh Nam Thiên.
“Lui ra!”, Trịnh Nam Thiên quát.
Tiểu Triệu sửng sốt, sau đó lùi sang bên.
“Người là các cậu tìm, đến chữa trị cho tôi rồi các cậu lại ở đây ngăn cản, các cậu muốn làm gì?”, Trịnh Nam Thiên bực dọc nói.
“Thủ trưởng, tôi…”, Tiểu Triệu há miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Lâm Chính tiếp xục xoa bóp tay chân cho Trịnh Nam Thiên.
Trịnh Nam Thiên vẫn đau đến mức run rẩy.
Chốc lát sau, Lâm Chính dừng lại.
“Bác sĩ trẻ, mệt rồi à? Mệt rồi thì về nghỉ ngơi đi, làm một chút ra vẻ là được rồi, bệnh của tôi… không chữa khỏi được nữa, cậu đừng phí công tốn sức”, Trịnh Nam Thiên cười yếu ớt.
Lâm Chính vẫn không nói gì, chỉ bắt đầu rút từng cây kim ra khỏi tay chân của Trịnh Nam Thiên.
Khi kim châm cứu được rút ra, mọi người có thể thấy rõ phần kim đâm vào cơ thể có màu đen…
Trịnh Nam Thiên trợn tròn mắt.
“Đây là…”.
“Độc!”.
“Độc?”.
“Ông đứng lên thử xem”, Lâm Chính nói.
Trịnh Nam Thiên kinh ngạc, nhìn sang hai tay mình, chậm rãi nhấc lên, sau đó hơi dùng sức…
Bốp bốp bốp…
Mười ngón tay nắm thành quyền phát ra tiếng lốp bốp. Mặc dù hai cánh tay ông ta vẫn chỉ là da bọc xương, nhưng loáng thoáng lại có một luồng sức mạnh lượn vòng bên trong.
“Tôi… tôi khỏe rồi sao?”.
Trịnh Nam Thiên đứng bật dậy, vẻ mặt sửng sốt.
Giây lát sau, vẻ sửng sốt của ông ta thay đổi, dần dần trở nên kích động, sau đó trở nên mừng rỡ, rồi lại trở nên méo mó, nhưng là méo mó bởi sự phấn khích tột độ.
“Tôi khỏi rồi! Tôi khỏi rồi! Tôi… Tôi thật sự khỏi rồi sao? Ha ha ha ha…”.
“Thủ trưởng!”.
Tiểu Triệu ở bên cạnh vô cùng lo lắng, tiến tới định đỡ Trịnh Nam Thiên.
Trịnh Nam Thiên đột nhiên nắm lấy tay Tiểu Triệu, sau đó dùng sức.
Tiểu Triệu lập tức ngây người ra.
Đây là… sức lực của thủ trưởng sao?
Nhưng mà… chẳng phải trước giờ thủ trưởng yếu ớt không có sức lực gì sao?
Tiểu Triệu trợn tròn mắt, khó mà tin nổi nhìn cánh tay khô gầy đó…
Chương 243: Bị chặn
“Tiểu Triệu, tới đây cùng luyện nào”, Trịnh Nam Thiên buông tay Tiểu Triệu, hào sảng nói. Câu nói của ông ta suýt khiến đám đông hết hồn.
“Thủ trưởng đừng nói đùa nữa”.
“Nếu mà khiến thủ trưởng bị thương thì bọn tôi biết ăn nói thế nào với cấp trên đây".
“Thủ trưởng mau ngồi nghỉ ngơi đi ạ”, mấy người vội vàng cười nói.
“Cút qua một bên, muốn tôi ngồi thì phải luyện cùng tôi, nếu không tôi sẽ đứng ở đây tới chết đấy”, Trịnh Nam Thiên quát. Tiếng quát vang vọng không gian cảm giác khác hoàn toàn với người yếu đuối khi nãy.
Đám đông xung quanh sững sờ. Tiểu Triệu cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của thủ trưởng.
Anh ta chau mày, suy nghĩ rồi sau đó nghiến răng nói khẽ: “Dạ, thủ trưởng đã nói vậy thì chúng ta bắt đầu đi”, nói xong, anh ta lùi lại mười bước, chuẩn bị sẵn sàng.
“Cậu ở cạnh tôi lâu như vậy, tôi cũng đã chỉ bảo không ít nhưng chưa từng luyện tập thực chiến với cậu bao giờ. Hôm nay để tôi kiểm tra xem bình thường cậu có lười hay không”, nói xong, ông ta siết nắm đấm phóng về phía Tiểu Triệu.
Cơ thể của Trịnh Nam Thiên rất yếu, giống như một ông cụ sắp cạn dầu. Thế nhưng động tác của ông ta lại vô cùng nhanh nhẹn.
Đám đông vô cùng kinh ngạc. Tiểu Triệu cũng sững sờ. Nắm đấm dù khủng khiếp nhưng cơ thể ông ta yếu tới mức này thì dù có dùng hết lực cũng chưa là gì trong mắt Tiểu Triệu.
Anh ta đưa tay lên khẽ chặn cú đấm của Trịnh Nam Thiên. Cú đấm thất bại, Trịnh Nam thiên tung chiêu tấn công tiếp theo. Thế nhưng lúc này ông ta đã thở hổn hển.
“Thủ trưởng mau nghỉ ngơi”, Tiểu Triệu vội vàng dìu Trịnh Nam Thiên ngồi xuống ghế.
“Được, được!”, Trịnh Nam Thiên mỉm cười, vô cùng hợp tác.
Ông ta vội vàng nhìn Lâm Chính cười yếu ớt: “Người trẻ, cậu tên là gì?”
“Lâm Chính!”
“Lâm Chính à? Được, được lắm, cảm ơn cậu. Thật không ngờ cậu có thể giúp tôi đứng lên một lần nữa, giúp tôi hồi phục được sức lực. Có điều tôi đoán đây là cậu đã làm hết sức rồi nhỉ? Mặc dù không thể trị được hoàn toàn bệnh của tôi nhưng như này cũng đủ lắm rồi. Cậu Lâm, tôi cảm ơn cậu lần nữa”, Trịnh Năm Thiên mỉm cười.
“Đây chưa phải là giới hạn của tôi. Tôi có thể giúp ông khỏi hoàn toàn. Trong vòng một tháng, tôi có thể giúp cơ thể ông hồi phục như thường”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Dứt lời, tất cả mọi người đều cảm thấy sốc. Trịnh Nam Thiên trợn tròn mắt.
Một lúc sau, ông ta gào lên: “Không thể nào! Không thể nào! Đây là độc dược hàng đầu, được bào chế để đối phó với một mình tôi….vô phương cứu chữa. Vô phương. Dù có là người hạ độc tới đây thì cũng không thể giải được. Cậu. ..sao có thể chứ…Tuyệt đối không thể nào”.
Trịnh Nam Thiên đơ người. Mười năm rồi. Đã mười năm rồi.Mười năm rồi ông ta chìm trong đêm tối.
Giờ có người nói rắng ông ta có thể hồi phục. Thì sao ông ta có thể tin được chứ. Nhưng đúng lúc này.
Phụp. Một âm thanh nặng nề vang lên.
Tiểu Triệu quỳ phụp dưới đất, dập đầu trước Lâm Chính: “Anh Lâm, xin anh! Nếu anh có thể trị khỏi được cho thủ trưởng thì Tiểu Triệu tôi nguyện làm trâu làm ngựa vì anh. Cầu xin anh. Mong anh trị khỏi cho thủ trưởng. Ông ấy…không thể nào cứ ngồi như thế được nữa”.
Hai mắt Tiểu Triệu đỏ hoe, anh ta nghiến răng. Anh ta quỳ xuống không phải vì mình mà vì đất nước. Bởi vì…Trịnh Nam Thiên là người quá quan trọng. Ông ta mà ngã xuống sẽ là một tổn thất lớn lao cho cả đất nước và người dân.
Lâm Chính lập tức dìu Tiểu Triệu dậy, nhìn khuôn mặt non nớt nhưng đầy cương nghị của anh ta: “Thực ra ba năm trước tôi đã để ý rồi nhưng lúc đó tôi không chắc chắn lắm. Giờ tôi có tuyệt chiêu có thể trị khỏi được. Nếu mọi người tin thì trong vòng một tháng thôi chiến thần sẽ lại tái thế”.
Tiểu Triệu kích động run rẩy toàn thân. Nước mắt cứ thế lăn dài trên má. Còn Trịnh Nam Thiên thì đã không thể nói được gì nữa rồi.
Ông ta nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm không dám tin. Không biết phải mất bao lâu ông ta mới từ từ mở mắt ra.
“Cậu Lâm, ân đức của cậu tôi phải báo đáp thế nào đây?”
“Không cần báo đáp tôi, thực ra tôi còn một việc muốn thương lượng với ông”.
“Việc gì vậy”, Trịnh Nam Thiên hỏi.
Lâm Chính là ra một tờ giấy, đó là phương thuốc mà anh mới viết ra.
“Tôi chính thức giới thiệu tôi tên Lâm Chính là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa. Phương thuốc trị nhồi máu và viêm mũi là do tôi phát minh ra. Giờ tôi cung cấp một phương thuốc giúp kiện thân cho quân đội, không biết mọi người có hứng thú không”.
“Ồ”, Trịnh Nam Thiên khẽ giật mình, cầm phương thuốc lên với vẻ nghi ngờ.
“Mọi người có thể thử nghiệm theo phương thuốc này”, Lâm Chính nói.
Trịnh Nam Thiên suy nghĩ rồi khẽ gật đầu: “Phương thuốc trị nhồi máu và viêm mũi của cậu Lâm quả thật kinh thiên động địa. Dù tôi ở bệnh viện ngoại ô mà cũng được nghe thấy. Như thế này đi, tôi đưa phương thuốc này đi giám định trước nếu như có hiệu quả thì sẽ liên hệ lại, được không?”
“Ông cần mấy ngày?”
“Đây không phải thứ đơn giản, nó liên quan tới thuộc nên phải cẩn trọng. Ít nhất cần một tháng”.
“Tôi e là không đợi được lâu như vậy. Tôi cho ông một ngày”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì không thể được”, Trịnh Nam Thiên lắc đầu: “Một ngày chúng tôi không thể biết được điều gì cả”.
“Vậy thế này đi, sau một ngày nếu mọi người không thử nghiệm ra được bất kỳ điều gì thì trả lại phương thuốc cho tôi, tôi nghĩ có nhiều người có hứng thú với nói”, Lâm Chính nói.
“Được”, Trịnh Nam Thiên gật đầu.
“Yên tâm đi, dù mọi người không chấp nhận phương thuốc thì một tháng sau tôi vẫn sẽ trị khỏi bệnh cho tướng quân”, Lâm Chính nói xong bèn quay người rời đi.
“Cảm ơn”.
Đợi Lâm Chính rời đi, Tiểu Triệu mới thở phào và mỉm cười: “Thủ tưởng, tôi đi báo tin vui này với cấp trên”.
“Đừng, đừng báo gì hết. Trước khi tôi hồi phục được thì không được để lộ tin tức ra ngoài”, Trịnh Nam Thiên trầm giọng.
“Tại sao?”
“Bởi vì nếu kẻ địch biết tôi sắp hồi phục nhất định sẽ tìm cách triệt hạ tôi. Như vậy sẽ bất lợi. Vì vậy giai đoạn này thông tin cậu Lâm trị bệnh cho tôi không được để lộ ra ngoài. Rõ chưa?”
“Vâng, thủ trưởng”, mọi người ưỡn ngực hô vang.
“Còn phương thuốc này…thì thế nào ạ?”, có người hỏi.
"Mang đi kiểm nghiệm đi".
Trịnh Nam Thiên cười thản nhiên: “Tôi thấy rồi, cậu nhóc này không chỉ đơn giản muốn trị bệnh cho tôi mà tới để làm ăn đấy! Mục đích chính của cậu ta là bán thuốc”.
“Nhưng một ngày thì không thể kiểm tra ra được điều gì mà. Với loại thuốc không rõ nguồn gốc thế này thì chắc chắn khi mới tung ra không thể dùng cho con người được…”
“Để kỹ thuật phân tích trước đi để xem có thành phần gây hại không rồi xem công dụng của nói. Tôi đã nói rồi một ngày quá gấp, cậu ta không nghe. Nếu như một ngày mà không nghiên cứu ra được gì thì gửi trả lại, tôi không muốn lấy người của mình ra làm trò đùa. Dù cậu ta có là ân nhân của tôi đi chăng nữa”, Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói.
“Vâng, thủ trưởng”, Tiểu Triệu cung kính chào rồi lui ra ngoài.
Sau khi rời khỏi viện, Lâm Chính bắt xe quay về công ty.
Lúc này Mã Hải đang vò đầu bứt tai ở trong công ty xử lý tài liệu. Nhìn thấy Lâm Chính ông ta như túm được cọng cỏ cứu mạng.
“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi”, ông ta cuống cuồng lên tiếng.
“Sao thế”, Lâm Chính chau mày.
“Đúng như những gì cậu nói, công xưởng của chúng ta xảy ra vấn đề rồi”, Mã Hải đưa tới trước mặt anh một tập tài liệu với vẻ khóc dở mếu dở. Lâm Chính liếc nhìn và chau mày.
“Nam phái ra tay nhanh đấy”.
“Chủ tịch Lâm, tôi đã dùng phương án khẩn cấp để ép sự việc xuống như có vẻ như sắp không cầm cự được nữa rồi, hay là..chúng ta tạm đóng cửa công xưởng”, Mã Hải vội vàng nói.
“Đóng cửa công xưởng sao, không thể sản xuất thuốc, không kịp giao hàng, chúng ta sẽ phải bồi thường hợp đồng và phá sản đấy”, Lâm Chính lắc đầu: “Không được đóng cái nào hết”.
“Nhưng nếu tiếp tục như thế này thì…e rằng…”
“Nghĩ cách kéo dài tới ngày mai, tôi đảm bảo trước buổi trưa ngày mai mọi rủi ro sẽ được tháo gỡ".
“Không thể nào", Mã Hải không dám tin.
Thế nhưng đúng lúc này.
Rầm!
Cửa văn phòng bị mở tung, thư ký vội vã chạy vào và hét lên: “Sếp Mã, chủ tịch Lâm công xưởng bị người ta chặn rồi”.
“Cái gì?”, Mã Hải thất kinh.
Chương 244: Gây rối
Đợi Lâm Chính và Mã Hải đi đến nhà máy dược phẩm của Tập đoàn Dương Hoa ở ngoại ô, cổng lớn đã bị đám đông người chặn kín.
Mấy xe chở hàng hoàn toàn không vào được bên trong.
Một số lượng lớn các vòng hoa, xe van chặn kín cửa, khắp trời và trên mặt đất toàn là giấy vàng, một nhóm người mặc áo tang đốt giấy vàng ở trước cửa.
Tiếng khóc, tiếng chửi mắng các kiểu xen lẫn với nhau, một banner viết bằng máu được giăng lên.
“Doanh nghiệp bất lương, táng tận lương tâm, giết người đền mạng!”.
Mười hai chữ lớn vô cùng bắt mắt giăng ngang trước cửa nhà máy.
“Chắc chắc là người nhà của Hoàng Chí Dũng giở trò!”, sắc mặt Mã Hải vô cùng khó coi.
“Rốt cuộc chuyện là sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Thuốc của chúng ta chắc chắn không có vấn đề, Tổ chức Y tế thế giới đã giám định chất lượng, bọn họ không dám lấy thuốc của chúng ta biết bài, nếu không đó là vả vào mặt những người có quyền lực, chắc chắn sẽ lộ tẩy. Ngược lại, bọn họ lấy môi trường của nhà máy chúng ta ra nói. Cậu Hoàng Chí Dũng đó phát hiện mình bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối từ trước, không còn cứu chữa được nữa, nhưng trưa ngày hôm nay lại chết ở nhà máy chúng ta. Kết quả nghiệm thi là do dừng tim đột ngột. Tôi đã cho người đến nhà trợ cấp cho gia quyến, đồng thời đền bù tương ứng, thế mà gia đình họ vẫn chạy tới đây…”.
Mã Hải không đần độn, đương nhiên biết nguyên nhân cái chết của Hoàng Chí Dũng. Có lẽ anh ta đã bán thời gian còn lại không bao nhiêu của mình với một cái giá tốt, người thân của anh ta ngoài nhận được số tiền trợ cấp của Mã Hải thì còn nhận được một khoản khác, cho nên mới chạy tới đây gây chuyện.
Lâm Chính nhíu mày, đang định tiến tới thì chợt thấy hàng loạt phóng viên cầm micro, máy quay từ trong đám đông đột nhiên chạy ào tới. Dường như bọn họ đã nhìn thấy Mã Hải và Lâm Chính xuống xe, lập tức vây kín hai người.
“Chủ tịch Lâm đến rồi! Mã tổng đến rồi!”.
Không biết là ai lên tiếng, tất cả mọi người cùng chạy sang.
“Chủ tịch Lâm, nghe nói nhà máy dược phẩm Dương Hoa là nhà máy mồ hôi và máu, mỗi công nhân đều phải làm việc hơn mười hai tiếng, xin hỏi là thật sao?”.
“Hôm nay, công nhân Hoàng Chí Dũng đột tử có phải là vì không chịu được áp lực nặng nề mà nhà máy của anh mang lại nên mới đột tử hay không?”.
“Mã tổng, ông có suy nghĩ gì về chế độ của nhà máy hiện nay?”.
“Nghe người thân trong gia đình người bị nạn nói, sau sự việc ông không chịu thừa nhận cái chết của Hoàng Chí Dũng liên quan đến nhà máy, đồng thời quyết định che giấu việc này, xin hỏi có phải thật không?”.
“Mã tổng…”.
“Chủ tịch Lâm…”.
…
Các phóng viên liên tục đưa ra câu hỏi, càng lúc càng xảo quyệt và nhạy cảm.
Mã Hải tức giận đến mức sắp nổ phổi.
Vô liêm sỉ!
Người thân của anh ta đúng là biết đổi trắng thay đen.
Thế nhưng, ông ta tin rằng dù mình có đứng ra thanh minh những chuyện này cũng vô dụng, một khi tin đồn đã lan ra, có nói rõ chân tướng cũng vẫn để lại vết nhơ.
Mã Hải tin chắc đây là thủ đoạn của Nam Phái.
Bọn họ không những muốn Dương Hoa phá sản, mà còn muốn hủy hoại danh tiếng của Dương Hoa.
Mã Hải tức giận toàn thân run rẩy, quên cả trả lời phóng viên.
Phóng viên thấy vậy lập tức ghi chú lại, chụp ảnh.
“Mã Hải hết sức tức giận, không có lời nào để đáp lại, có lẽ nhà máy mồ hôi và máu là thật!”.
“Tin hot, Tập đoàn Dương Hoa lại là “nhà máy ăn thịt người” trong truyền thuyết, rốt cuộc chân tướng đằng sau chủ nghĩa tư bản là thế nào?”.
…
Các phóng viên đã nghĩ xong tiêu đề.
Những người thân kia cũng chạy tới định đánh hai người họ, nhưng may là Mã Hải kịp thời gọi bảo vệ khống chế hiện trường.
Dù vậy, hiện trường vẫn rất hỗn loạn, tiếng ầm ĩ vang lên không ngớt.
“Dừng lại hết cho tôi!”.
Đúng lúc đó, một tiếng quát to rõ vang lên.
Tất cả mọi người cảm thấy giọng nói này như xuyên thẳng vào màng nhĩ, đánh thẳng vào linh hồn. Đám đông ầm ĩ đều chấn động, lập tức yên tĩnh lại.
Nhìn lại mới phát hiện, không biết từ lúc nào Lâm Chính đã đứng trên nóc xe.
Anh mặc một bộ Âu phục màu đen, đầu đội mũ dạ, phía dưới mũ dạ là nửa gương mặt tuấn tú, nhưng lúc này nửa gương mặt đó rất nghiêm túc.
Các phóng viên bừng tỉnh, cầm máy ảnh chụp anh một cách điên cuồng.
Lâm Chính thong thả nói: “Mã Hải! Tôi hỏi ông! Sau khi Hoàng Chí Dũng gặp bất trắc, ông có trợ cấp cho người thân của anh ta, đồng thời hứa hẹn sẽ đền bù tương ứng không?”.
“Tôi đã làm hết, hợp đồng vẫn còn ở trong tay tôi!”, Mã Hải tức giận nói.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu: “Giữ kỹ tất cả chứng cứ, đến lúc kiện tụng sẽ dùng đến!”.
“Được”, Mã Hải có chút bất đắc dĩ đáp.
Chương 245: Đi một chuyến
Kiện tụng?
Dù có kiện thắng thì đã sao? Nhiều người vẫn sẽ cho rằng Tập đoàn Dương Hoa giàu có ép người, dùng tiền tạo hợp đồng giả, xoa dịu người thân!
Bát nước bẩn này đã hất lên người, có rửa cũng rửa không sạch.
Lâm Chính lại bổ sung một câu.
“Ông yên tâm, vụ kiện này tôi sẽ yêu cầu xử án công khai, đồng thời phát trực tiếp trên tất cả các trang mạng. Tôi sẽ mời đoàn thẩm phán tốt nhất của Hoa Quốc tiến hành xử án công bằng, mỗi một chi tiết đều sẽ bày ra trước mắt mọi người. Rốt cuộc những người này có vu khống tôi hay không, chân tướng đều sẽ rõ!”.
Dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.
Người thân của nạn nhân cũng biến sắc.
“Phát trực tiếp xử án?”, Mã Hải vỗ trán, kích động không thôi.
Sao ông ta không nghĩ ra chuyện này?
“Ngoài ra, chúng tôi cũng sẽ công bố tất cả video giám sát ở nhà máy lúc sản xuất thuốc. Rốt cuộc công nhân của nhà máy chúng tôi có làm việc hơn tám giờ mỗi ngày hay không, mọi người xem video là có thể thấy ngay!”, Lâm Chính lại nói.
Câu nói này đúng là còn chấn động hơn cả câu trước đó.
“Chủ tịch Lâm, không được!”, Mã Hải sốt ruột, vội vàng hô lên: “Làm vậy chẳng phải quá trình sản xuất thuốc của chúng ta sẽ bị tiết lộ trước công chúng hay sao? Đây là bí mật rất lớn! Nếu làm vậy nhà máy của chúng ta sẽ không tồn tại được!”.
Công bố quá trình sản xuất thuốc để chứng minh thời gian làm việc của công nhân?
Chuyện này còn ngu ngốc hơn cả giết gà lấy trứng.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng, các phóng viên thì vô cùng phấn khởi. Bọn họ tin rằng tin tức này chắc chắn sẽ dẫn đến sự chấn động của cả nước… không, phải là cả thế giới.
Một giây sau, Lâm Chính lại quăng ra thêm một tin tức nặng ký!
“Không, đó không phải là bí mật, công bố thì công bố. Tôi không để tâm đến phương pháp điều chế thuốc nhồi máu não và viêm mũi nữa, bởi vì tôi đã nghiên cứu ra một loại thuốc còn hiệu quả hơn thuốc nhồi máu não và viêm mũi. Hai phương thuốc đó sắp sửa bị loại bỏ rồi! Tập đoàn Dương Hoa chúng ta sẽ đưa ra thị trường một loại thuốc càng mới lạ, hiệu quả càng nhanh, càng hoàn thiện hơn! Cho nên, tôi không để tâm chuyện chúng được công bố!”.
“Woa!”.
Hiện trường hoàn toàn bùng nổ.
Trong đầu tất cả mọi người đều kêu ong ong, toàn thân run rẩy.
Tay cầm máy ảnh của các phóng viên đều đang run lên.
Đây là tin tức mang tính bùng nổ!
Tập đoàn Dương Hoa vẫn còn thuốc mới?
Chủ tịch Lâm thần kỳ vẫn còn có thể cải tiến phương thuốc trị nhồi máu não và viêm mũi?
Chẳng lẽ hai chứng bệnh không thể chữa trị này vào tay anh lại trở nên đơn giản hơn cả cảm sốt?
“Mã Hải”.
Lâm Chính gọi.
Mã Hải còn đang kinh ngạc lập tức bừng tỉnh: “Cậu Lâm”.
“Báo cảnh sát xử lý đi! Sau đó để nhà máy tiếp tục vận hành, đừng bị những người này ảnh hưởng”.
“Vâng”.
Mã Hải gật đầu, sau đó gọi điện thoại.
Chỉ trong chốc lát, vài chiếc xe cảnh sát đã dừng ở đây. Cảnh sát giải tán những người gây rối, sau đó đưa vài người chịu trách nhiệm chủ yếu đi.
Chuyện ầm ĩ kết thúc, Mã Hải và Lâm Chính quay về công ty.
Nhưng Mã Hải vẫn rất lo lắng, ông ta nghĩ thủ đoạn của Nam Phái hơn xa thế này.
Chỉ hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, chuyện nhà máy dược phẩm Dương Hoa đã được lan truyền trên các trang mạng.
Trong chớp mắt, từ khóa nhà máy độc ác Dương Hoa đã lên top tìm kiếm.
Lời hứa hẹn mà Lâm Chính đưa ra khi đứng trên nóc xe cũng lên top tìm kiếm ngay lập tức, nhưng chẳng mấy chốc đã hạ xuống.
Lâm Chính biết có người đang khống chế lượt tìm kiếm, mà đó hiển nhiên lại là bàn tay của Nam Phái can thiệp vào.
Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ kế sách.
Lúc này, Khang Gia Hào đã đến văn phòng.
“Chủ tịch Lâm”.
“Sự việc giải quyết thế nào rồi?”.
“Rất khó giải quyết, hơn nữa chúng tôi còn nhận được một tin tức!”.
“Tin gì?”.
“Tiêu Nghị sắp ra tay rồi, có thể ngày mai ông ta sẽ đích thân dẫn theo người điều tra nhà máy của cậu, ông ta đã chuẩn bị sẵn thủ đoạn rồi!”, Khang Gia Hào hạ giọng nói.
Lâm Chính nhắm hai mắt lại, không nói lời nào.
Một lúc sau, anh hít sâu một hơi: “Xem ra tôi không thể không nhờ vào sức mạnh bên đó”.
“Chủ tịch Lâm có cách gì sao?”.
“Có”.
“Cách gì vậy?”.
Mã Hải và Khang Gia Hào cùng nhìn sang anh.
Khi Lâm Chính chuẩn bị lên tiếng…
Rầm!
Cửa đột nhiên được mở ra, sau đó Tiểu Triệu mặc quân phục bước nhanh vào trong, chào kiểu quân đội tiêu chuẩn với Lâm Chính.
Người trong văn phòng đều sửng sốt.
“Cậu là ai?”, Mã Hải ngạc nhiên.
“Tiểu Triệu?”, Lâm Chính sững sờ, sau đó thở phào.
Tiểu Triệu nghiêm túc nói: “Anh Lâm, mời anh lập tức gác lại mọi việc trong tay, đi với tôi một chuyến”.
“Được!”, Lâm Chính đáp với ánh mắt nghiêm túc.
Xuyên qua rừng trúc là một căn nhà nhỏ đặc biệt. Căn nhà nhỏ yên ắng, chim hót hoa thơm, ở giữa còn có một hồ nhỏ, vài con cá chép đỏ vàng bơi lội trong đó.
Cảnh tượng vốn nên yên bình nhàn nhã.
Nhưng bên hồ lại là một đống hỗn độn.
Trên mặt đất toàn là chai lọ bị đập vỡ, thuốc Đông y, Tây y rơi vãi trên đất. Trước mặt số thuốc đó là một chiếc ghế, trên ghế là một ông lão gầy gò đang quấn một mảnh vải.
Đầu tóc ông ta lưa thưa, trên người mặc quần áo quân đội, sắc mặt tái nhợt, tay chân run lẩy bẩy, bộ dạng già cỗi gần đất xa trời, sắp về với đất mẹ thiên nhiên.
Nhưng ai ngờ “ông lão” đó thật ra chỉ mới tròn năm mươi tuổi.
Ông ta chính là Trịnh Nam Thiên, chiến thần trong quân đội nổi danh ở Hoa Quốc mười năm trước.
Thật ra khi Lâm Chính vừa mới tới Giang Thành đã biết Trịnh Nam Thiên được sắp xếp điều trị ở viện điều dưỡng này.
Mười năm trước, Trịnh Nam Thiên bị thương nặng trong một lần hành động bí mật. Nhờ trình độ y tế tiên tiến và các bác sĩ Đông y nổi tiếng của Hoa Quốc như Tần Bách Tùng cứu chữa, Trịnh Nam Thiên xem như nhặt lại được một cái mạng, nhưng cũng chỉ là nhặt lại một mạng mà thôi, thực lực của ông ấy thậm chí là cơ thể của ông ấy đã bị tổn thương rất nặng. Thực lực suy giảm nghiêm trọng, không còn huy hoàng như ngày xưa.
Lâm Chính nghe Tần Bách Tùng nói, Trịnh Nam Thiên bị trúng độc, nếu không loại bỏ độc, cơ thể khó mà hồi phục. Trịnh Nam Thiên đã trúng độc mười năm, độc đã ăn vào xương tủy, muốn chữa khỏi trở thành chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Cho nên, Tần Bách Tùng đã “tuyên án tử hình” cho Trịnh Nam Thiên, để ông ấy sống tốt quãng đời còn lại là được.
Đương nhiên, Trịnh Nam Thiên là chiến thần trong quân đội, có thể nói là nhân vật tiêu biểu, tin tức ông ấy bị thương được phong tỏa ngay lập tức. Hơn nữa, nơi ông ấy điều trị cũng thay đổi mấy lần, tránh để người của nước thù địch phát hiện. Dù sao, nếu chuyện ông ta bị thương bị tung ra, không chỉ dẫn đến lòng quân rối loạn, mà còn khiến các cao thủ của nước thù địch cảm thấy có cơ hội để lợi dụng, quấy nhiễu Hoa Quốc, gây ra ảnh hưởng lớn.
Mười năm nháy mắt trôi qua, tin tức về Trịnh Nam Thiên cũng dần dần được truyền ra.
Có người nói ông ấy đã chết.
Cũng có người nói thật ra ông ấy đang bế quan tu luyện.
Lời đồn kiểu nào cũng có, đương nhiên cái chân thực nhất vẫn là tin tức về việc ông ta trúng độc.
Tuy nhiên, những chuyện này đã không còn quan trọng.
Trịnh Nam Thiên mười năm không ra mặt, trong quân đội cũng đã xuất hiện không ít anh tài trẻ tuổi, thậm chí cũng có người được gọi là truyền nhân của chiến thần.
Nhưng sức ảnh hưởng của ông ta ở trong quân đội chắc chắn sẽ không giảm đi.
Lâm Chính được hai quân nhân dẫn tới.
Trịnh Nam Thiên vô cùng gầy gò yếu ớt lập tức nổi giận.
“Đã nói tôi không cần bác sĩ! Cút, cút hết cho tôi!”.
Trịnh Nam Thiên nổi giận, định đứng dậy đập phá xung quanh, nhưng cơ thể ông ta quá yếu ớt, vừa mới đứng dậy lại đứng không vững mà ngồi xuống.
“Thủ trưởng”, một người trẻ tuổi mặc quân phục vội vàng đỡ lấy Trịnh Nam Thiên.
Nhưng Trịnh Nam Thiên đột nhiên lại giãy ra, sau đó đứng không vững ngã xuống đất.
“Thủ trưởng!”.
Bọn họ cả kinh, luống cuống đỡ Trịnh Nam Thiên ngồi lên ghế.
Lần này Trịnh Nam Thiên bị ngã đau, hai chân gầy khô chỉ còn da bọc xương không cử động được nữa, chỉ đành đau đớn nhìn người hai bên dìu ông ta dậy.
Ông ta nhắm mắt lại, kìm nén không để nước mắt rơi.
Đứng cũng đứng không vững nữa rồi sao?
Bi thương đến thế nào?
Thật ra ông ta biết, ông ta biết tất cả.
Sở dĩ ông ta kháng cự việc trị liệu như vậy chỉ là vì muốn chết cho xong.
Suy cho cùng, một người đàn ông được gọi là chiến thần trong quân lại biến thành ông già không có sức lực làm việc gì, ngay cả đi đường cũng trở nên khó khăn, chuyện này ai mà chấp nhận nổi?
Trịnh Nam Thiên hít sâu một hơi, bình ổn con tim kích động, sau đó mở mắt ra nhìn những người xung quanh đang tỏ ra đầy quan tâm, cả người bỗng dâng lên cảm giác mệt mỏi.
“Thôi được, các cậu gọi bác sĩ đó vào đây đi…”.
“Vâng thưa thủ trưởng!”, Tiểu Triệu ở bên cạnh vội vàng gật đầu, sau đó nói với Lâm Chính: “Bác sĩ, mau mau khám bệnh cho thủ trưởng xem rốt cuộc thủ trưởng bị làm sao!”.
“Giận quá ảnh hưởng đến tim, cộng thêm nổi nóng trong thời gian dài dẫn đến huyết áp tăng cao, huyết mạch rối loạn nên mới nôn ra máu, không phải vấn đề gì lớn”.
Lâm Chính vừa trải châm ra vừa nói.
Chương 242: Chiến thần (2)
“Vậy thì tốt”, Tiểu Triệu thở phào.
“Bác sĩ, còn bao lâu nữa tôi mới chết?”, Trịnh Nam Thiên yếu ớt hỏi một câu.
Đối với ông ta mà nói, sống trên đời thêm một ngày cũng là một sự giày vò…
“Không chết được”.
Lâm Chính đáp lại một câu.
Trịnh Nam Thiên tràn đầy tuyệt vọng.
Lại thấy Lâm Chính rút một cây kim châm cứu ra, nhẹ nhàng châm lên cánh tay ông ta.
Kim châm cứu khẽ rung, đâm vào cánh tay của Trịnh Nam Thiên giống như cắm vào đậu hũ.
Cả người Trịnh Nam Thiên run rẩy, sau đó đưa mắt nhìn cánh tay mình.
Không biết vì sao ông ta cảm thấy cánh tay của mình ấm lên, giống như có một dòng nước ấm đang chảy ở bên trong.
Lâm Chính lại lấy ra một kim nữa, châm vào cánh tay kia của Trịnh Nam Thiên.
Lúc đó, dòng nước ấm lại dâng lên.
“Dễ chịu thật…”, Trịnh Nam Thiên không khỏi lên tiếng.
Người xung quanh đều chẳng hiểu ra sao.
Trước kia thủ trưởng không chịu phối hợp điều trị, sao bây giờ lại ôn hòa thuận theo như vậy?
Lâm Chính cẩn thận châm cứu, mọi người đều không dám thở lớn tiếng.
Duy trì như vậy nửa tiếng, Lâm Chính châm đầy kim trên tay chân của Trịnh Nam Thiên rồi mới dừng lại.
“Người trẻ tuổi, tôi chưa từng gặp cậu, cậu là bác sĩ mới đến sao?”, Trịnh Nam Thiên tò mò nhìn Lâm Chính, hỏi.
“Có thể xem là vậy”.
Lâm Chính thuận miệng đáp.
“Trước kia cũng có bác sĩ Đông y đến đây chữa bệnh cho tôi, nhưng cách châm cứu và hiệu quả của bọn họ khác hoàn toàn với cậu, không ngờ cậu trẻ tuổi vậy mà lại có được trình độ thế này, đúng là hiếm có”.
Trịnh Nam Thiên nói.
“Cảm ơn đã khen”.
“Đây không phải khen mà là sự thật, chỉ tiếc tôi đã là một người tàn phế, dù y thuật của cậu có tốt, châm cứu có lợi hại cũng không thể giúp tôi hồi phục nữa rồi”, Trịnh Nam Thiên thở dài nói.
Theo ông ta thấy, những hành động này của Lâm Chính chẳng có ý nghĩa gì cả.
Lâm Chính không nói gì, chỉ đứng im tại chỗ, yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau, anh đưa tay ra, di chuyển bên trên tứ chi của Trịnh Nam Thiên.
“A…”.
Trịnh Nam Thiên rùng mình, một cơn đau kịch liệt khiến ông ta run rẩy, trên mặt toát mồ hôi hột.
“Anh làm gì vậy?”.
Tiểu Triệu ở bên sốt sắng, vội vàng ngăn cản Lâm Chính, đẩy anh ra.
“Tôi cảnh cáo anh đừng có được nước lấn tới. Nếu thủ trưởng có mệnh hệ gì, tôi sẽ giết anh đấy!”, Tiểu Triệu tức giận quát.
“Người bên cạnh ông đều như vậy sao?”, Lâm Chính kỳ quái liếc nhìn Tiểu Triệu, sau đó hỏi Trịnh Nam Thiên.
“Lui ra!”, Trịnh Nam Thiên quát.
Tiểu Triệu sửng sốt, sau đó lùi sang bên.
“Người là các cậu tìm, đến chữa trị cho tôi rồi các cậu lại ở đây ngăn cản, các cậu muốn làm gì?”, Trịnh Nam Thiên bực dọc nói.
“Thủ trưởng, tôi…”, Tiểu Triệu há miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Lâm Chính tiếp xục xoa bóp tay chân cho Trịnh Nam Thiên.
Trịnh Nam Thiên vẫn đau đến mức run rẩy.
Chốc lát sau, Lâm Chính dừng lại.
“Bác sĩ trẻ, mệt rồi à? Mệt rồi thì về nghỉ ngơi đi, làm một chút ra vẻ là được rồi, bệnh của tôi… không chữa khỏi được nữa, cậu đừng phí công tốn sức”, Trịnh Nam Thiên cười yếu ớt.
Lâm Chính vẫn không nói gì, chỉ bắt đầu rút từng cây kim ra khỏi tay chân của Trịnh Nam Thiên.
Khi kim châm cứu được rút ra, mọi người có thể thấy rõ phần kim đâm vào cơ thể có màu đen…
Trịnh Nam Thiên trợn tròn mắt.
“Đây là…”.
“Độc!”.
“Độc?”.
“Ông đứng lên thử xem”, Lâm Chính nói.
Trịnh Nam Thiên kinh ngạc, nhìn sang hai tay mình, chậm rãi nhấc lên, sau đó hơi dùng sức…
Bốp bốp bốp…
Mười ngón tay nắm thành quyền phát ra tiếng lốp bốp. Mặc dù hai cánh tay ông ta vẫn chỉ là da bọc xương, nhưng loáng thoáng lại có một luồng sức mạnh lượn vòng bên trong.
“Tôi… tôi khỏe rồi sao?”.
Trịnh Nam Thiên đứng bật dậy, vẻ mặt sửng sốt.
Giây lát sau, vẻ sửng sốt của ông ta thay đổi, dần dần trở nên kích động, sau đó trở nên mừng rỡ, rồi lại trở nên méo mó, nhưng là méo mó bởi sự phấn khích tột độ.
“Tôi khỏi rồi! Tôi khỏi rồi! Tôi… Tôi thật sự khỏi rồi sao? Ha ha ha ha…”.
“Thủ trưởng!”.
Tiểu Triệu ở bên cạnh vô cùng lo lắng, tiến tới định đỡ Trịnh Nam Thiên.
Trịnh Nam Thiên đột nhiên nắm lấy tay Tiểu Triệu, sau đó dùng sức.
Tiểu Triệu lập tức ngây người ra.
Đây là… sức lực của thủ trưởng sao?
Nhưng mà… chẳng phải trước giờ thủ trưởng yếu ớt không có sức lực gì sao?
Tiểu Triệu trợn tròn mắt, khó mà tin nổi nhìn cánh tay khô gầy đó…
Chương 243: Bị chặn
“Tiểu Triệu, tới đây cùng luyện nào”, Trịnh Nam Thiên buông tay Tiểu Triệu, hào sảng nói. Câu nói của ông ta suýt khiến đám đông hết hồn.
“Thủ trưởng đừng nói đùa nữa”.
“Nếu mà khiến thủ trưởng bị thương thì bọn tôi biết ăn nói thế nào với cấp trên đây".
“Thủ trưởng mau ngồi nghỉ ngơi đi ạ”, mấy người vội vàng cười nói.
“Cút qua một bên, muốn tôi ngồi thì phải luyện cùng tôi, nếu không tôi sẽ đứng ở đây tới chết đấy”, Trịnh Nam Thiên quát. Tiếng quát vang vọng không gian cảm giác khác hoàn toàn với người yếu đuối khi nãy.
Đám đông xung quanh sững sờ. Tiểu Triệu cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của thủ trưởng.
Anh ta chau mày, suy nghĩ rồi sau đó nghiến răng nói khẽ: “Dạ, thủ trưởng đã nói vậy thì chúng ta bắt đầu đi”, nói xong, anh ta lùi lại mười bước, chuẩn bị sẵn sàng.
“Cậu ở cạnh tôi lâu như vậy, tôi cũng đã chỉ bảo không ít nhưng chưa từng luyện tập thực chiến với cậu bao giờ. Hôm nay để tôi kiểm tra xem bình thường cậu có lười hay không”, nói xong, ông ta siết nắm đấm phóng về phía Tiểu Triệu.
Cơ thể của Trịnh Nam Thiên rất yếu, giống như một ông cụ sắp cạn dầu. Thế nhưng động tác của ông ta lại vô cùng nhanh nhẹn.
Đám đông vô cùng kinh ngạc. Tiểu Triệu cũng sững sờ. Nắm đấm dù khủng khiếp nhưng cơ thể ông ta yếu tới mức này thì dù có dùng hết lực cũng chưa là gì trong mắt Tiểu Triệu.
Anh ta đưa tay lên khẽ chặn cú đấm của Trịnh Nam Thiên. Cú đấm thất bại, Trịnh Nam thiên tung chiêu tấn công tiếp theo. Thế nhưng lúc này ông ta đã thở hổn hển.
“Thủ trưởng mau nghỉ ngơi”, Tiểu Triệu vội vàng dìu Trịnh Nam Thiên ngồi xuống ghế.
“Được, được!”, Trịnh Nam Thiên mỉm cười, vô cùng hợp tác.
Ông ta vội vàng nhìn Lâm Chính cười yếu ớt: “Người trẻ, cậu tên là gì?”
“Lâm Chính!”
“Lâm Chính à? Được, được lắm, cảm ơn cậu. Thật không ngờ cậu có thể giúp tôi đứng lên một lần nữa, giúp tôi hồi phục được sức lực. Có điều tôi đoán đây là cậu đã làm hết sức rồi nhỉ? Mặc dù không thể trị được hoàn toàn bệnh của tôi nhưng như này cũng đủ lắm rồi. Cậu Lâm, tôi cảm ơn cậu lần nữa”, Trịnh Năm Thiên mỉm cười.
“Đây chưa phải là giới hạn của tôi. Tôi có thể giúp ông khỏi hoàn toàn. Trong vòng một tháng, tôi có thể giúp cơ thể ông hồi phục như thường”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Dứt lời, tất cả mọi người đều cảm thấy sốc. Trịnh Nam Thiên trợn tròn mắt.
Một lúc sau, ông ta gào lên: “Không thể nào! Không thể nào! Đây là độc dược hàng đầu, được bào chế để đối phó với một mình tôi….vô phương cứu chữa. Vô phương. Dù có là người hạ độc tới đây thì cũng không thể giải được. Cậu. ..sao có thể chứ…Tuyệt đối không thể nào”.
Trịnh Nam Thiên đơ người. Mười năm rồi. Đã mười năm rồi.Mười năm rồi ông ta chìm trong đêm tối.
Giờ có người nói rắng ông ta có thể hồi phục. Thì sao ông ta có thể tin được chứ. Nhưng đúng lúc này.
Phụp. Một âm thanh nặng nề vang lên.
Tiểu Triệu quỳ phụp dưới đất, dập đầu trước Lâm Chính: “Anh Lâm, xin anh! Nếu anh có thể trị khỏi được cho thủ trưởng thì Tiểu Triệu tôi nguyện làm trâu làm ngựa vì anh. Cầu xin anh. Mong anh trị khỏi cho thủ trưởng. Ông ấy…không thể nào cứ ngồi như thế được nữa”.
Hai mắt Tiểu Triệu đỏ hoe, anh ta nghiến răng. Anh ta quỳ xuống không phải vì mình mà vì đất nước. Bởi vì…Trịnh Nam Thiên là người quá quan trọng. Ông ta mà ngã xuống sẽ là một tổn thất lớn lao cho cả đất nước và người dân.
Lâm Chính lập tức dìu Tiểu Triệu dậy, nhìn khuôn mặt non nớt nhưng đầy cương nghị của anh ta: “Thực ra ba năm trước tôi đã để ý rồi nhưng lúc đó tôi không chắc chắn lắm. Giờ tôi có tuyệt chiêu có thể trị khỏi được. Nếu mọi người tin thì trong vòng một tháng thôi chiến thần sẽ lại tái thế”.
Tiểu Triệu kích động run rẩy toàn thân. Nước mắt cứ thế lăn dài trên má. Còn Trịnh Nam Thiên thì đã không thể nói được gì nữa rồi.
Ông ta nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm không dám tin. Không biết phải mất bao lâu ông ta mới từ từ mở mắt ra.
“Cậu Lâm, ân đức của cậu tôi phải báo đáp thế nào đây?”
“Không cần báo đáp tôi, thực ra tôi còn một việc muốn thương lượng với ông”.
“Việc gì vậy”, Trịnh Nam Thiên hỏi.
Lâm Chính là ra một tờ giấy, đó là phương thuốc mà anh mới viết ra.
“Tôi chính thức giới thiệu tôi tên Lâm Chính là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa. Phương thuốc trị nhồi máu và viêm mũi là do tôi phát minh ra. Giờ tôi cung cấp một phương thuốc giúp kiện thân cho quân đội, không biết mọi người có hứng thú không”.
“Ồ”, Trịnh Nam Thiên khẽ giật mình, cầm phương thuốc lên với vẻ nghi ngờ.
“Mọi người có thể thử nghiệm theo phương thuốc này”, Lâm Chính nói.
Trịnh Nam Thiên suy nghĩ rồi khẽ gật đầu: “Phương thuốc trị nhồi máu và viêm mũi của cậu Lâm quả thật kinh thiên động địa. Dù tôi ở bệnh viện ngoại ô mà cũng được nghe thấy. Như thế này đi, tôi đưa phương thuốc này đi giám định trước nếu như có hiệu quả thì sẽ liên hệ lại, được không?”
“Ông cần mấy ngày?”
“Đây không phải thứ đơn giản, nó liên quan tới thuộc nên phải cẩn trọng. Ít nhất cần một tháng”.
“Tôi e là không đợi được lâu như vậy. Tôi cho ông một ngày”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì không thể được”, Trịnh Nam Thiên lắc đầu: “Một ngày chúng tôi không thể biết được điều gì cả”.
“Vậy thế này đi, sau một ngày nếu mọi người không thử nghiệm ra được bất kỳ điều gì thì trả lại phương thuốc cho tôi, tôi nghĩ có nhiều người có hứng thú với nói”, Lâm Chính nói.
“Được”, Trịnh Nam Thiên gật đầu.
“Yên tâm đi, dù mọi người không chấp nhận phương thuốc thì một tháng sau tôi vẫn sẽ trị khỏi bệnh cho tướng quân”, Lâm Chính nói xong bèn quay người rời đi.
“Cảm ơn”.
Đợi Lâm Chính rời đi, Tiểu Triệu mới thở phào và mỉm cười: “Thủ tưởng, tôi đi báo tin vui này với cấp trên”.
“Đừng, đừng báo gì hết. Trước khi tôi hồi phục được thì không được để lộ tin tức ra ngoài”, Trịnh Nam Thiên trầm giọng.
“Tại sao?”
“Bởi vì nếu kẻ địch biết tôi sắp hồi phục nhất định sẽ tìm cách triệt hạ tôi. Như vậy sẽ bất lợi. Vì vậy giai đoạn này thông tin cậu Lâm trị bệnh cho tôi không được để lộ ra ngoài. Rõ chưa?”
“Vâng, thủ trưởng”, mọi người ưỡn ngực hô vang.
“Còn phương thuốc này…thì thế nào ạ?”, có người hỏi.
"Mang đi kiểm nghiệm đi".
Trịnh Nam Thiên cười thản nhiên: “Tôi thấy rồi, cậu nhóc này không chỉ đơn giản muốn trị bệnh cho tôi mà tới để làm ăn đấy! Mục đích chính của cậu ta là bán thuốc”.
“Nhưng một ngày thì không thể kiểm tra ra được điều gì mà. Với loại thuốc không rõ nguồn gốc thế này thì chắc chắn khi mới tung ra không thể dùng cho con người được…”
“Để kỹ thuật phân tích trước đi để xem có thành phần gây hại không rồi xem công dụng của nói. Tôi đã nói rồi một ngày quá gấp, cậu ta không nghe. Nếu như một ngày mà không nghiên cứu ra được gì thì gửi trả lại, tôi không muốn lấy người của mình ra làm trò đùa. Dù cậu ta có là ân nhân của tôi đi chăng nữa”, Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói.
“Vâng, thủ trưởng”, Tiểu Triệu cung kính chào rồi lui ra ngoài.
Sau khi rời khỏi viện, Lâm Chính bắt xe quay về công ty.
Lúc này Mã Hải đang vò đầu bứt tai ở trong công ty xử lý tài liệu. Nhìn thấy Lâm Chính ông ta như túm được cọng cỏ cứu mạng.
“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi”, ông ta cuống cuồng lên tiếng.
“Sao thế”, Lâm Chính chau mày.
“Đúng như những gì cậu nói, công xưởng của chúng ta xảy ra vấn đề rồi”, Mã Hải đưa tới trước mặt anh một tập tài liệu với vẻ khóc dở mếu dở. Lâm Chính liếc nhìn và chau mày.
“Nam phái ra tay nhanh đấy”.
“Chủ tịch Lâm, tôi đã dùng phương án khẩn cấp để ép sự việc xuống như có vẻ như sắp không cầm cự được nữa rồi, hay là..chúng ta tạm đóng cửa công xưởng”, Mã Hải vội vàng nói.
“Đóng cửa công xưởng sao, không thể sản xuất thuốc, không kịp giao hàng, chúng ta sẽ phải bồi thường hợp đồng và phá sản đấy”, Lâm Chính lắc đầu: “Không được đóng cái nào hết”.
“Nhưng nếu tiếp tục như thế này thì…e rằng…”
“Nghĩ cách kéo dài tới ngày mai, tôi đảm bảo trước buổi trưa ngày mai mọi rủi ro sẽ được tháo gỡ".
“Không thể nào", Mã Hải không dám tin.
Thế nhưng đúng lúc này.
Rầm!
Cửa văn phòng bị mở tung, thư ký vội vã chạy vào và hét lên: “Sếp Mã, chủ tịch Lâm công xưởng bị người ta chặn rồi”.
“Cái gì?”, Mã Hải thất kinh.
Chương 244: Gây rối
Đợi Lâm Chính và Mã Hải đi đến nhà máy dược phẩm của Tập đoàn Dương Hoa ở ngoại ô, cổng lớn đã bị đám đông người chặn kín.
Mấy xe chở hàng hoàn toàn không vào được bên trong.
Một số lượng lớn các vòng hoa, xe van chặn kín cửa, khắp trời và trên mặt đất toàn là giấy vàng, một nhóm người mặc áo tang đốt giấy vàng ở trước cửa.
Tiếng khóc, tiếng chửi mắng các kiểu xen lẫn với nhau, một banner viết bằng máu được giăng lên.
“Doanh nghiệp bất lương, táng tận lương tâm, giết người đền mạng!”.
Mười hai chữ lớn vô cùng bắt mắt giăng ngang trước cửa nhà máy.
“Chắc chắc là người nhà của Hoàng Chí Dũng giở trò!”, sắc mặt Mã Hải vô cùng khó coi.
“Rốt cuộc chuyện là sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Thuốc của chúng ta chắc chắn không có vấn đề, Tổ chức Y tế thế giới đã giám định chất lượng, bọn họ không dám lấy thuốc của chúng ta biết bài, nếu không đó là vả vào mặt những người có quyền lực, chắc chắn sẽ lộ tẩy. Ngược lại, bọn họ lấy môi trường của nhà máy chúng ta ra nói. Cậu Hoàng Chí Dũng đó phát hiện mình bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối từ trước, không còn cứu chữa được nữa, nhưng trưa ngày hôm nay lại chết ở nhà máy chúng ta. Kết quả nghiệm thi là do dừng tim đột ngột. Tôi đã cho người đến nhà trợ cấp cho gia quyến, đồng thời đền bù tương ứng, thế mà gia đình họ vẫn chạy tới đây…”.
Mã Hải không đần độn, đương nhiên biết nguyên nhân cái chết của Hoàng Chí Dũng. Có lẽ anh ta đã bán thời gian còn lại không bao nhiêu của mình với một cái giá tốt, người thân của anh ta ngoài nhận được số tiền trợ cấp của Mã Hải thì còn nhận được một khoản khác, cho nên mới chạy tới đây gây chuyện.
Lâm Chính nhíu mày, đang định tiến tới thì chợt thấy hàng loạt phóng viên cầm micro, máy quay từ trong đám đông đột nhiên chạy ào tới. Dường như bọn họ đã nhìn thấy Mã Hải và Lâm Chính xuống xe, lập tức vây kín hai người.
“Chủ tịch Lâm đến rồi! Mã tổng đến rồi!”.
Không biết là ai lên tiếng, tất cả mọi người cùng chạy sang.
“Chủ tịch Lâm, nghe nói nhà máy dược phẩm Dương Hoa là nhà máy mồ hôi và máu, mỗi công nhân đều phải làm việc hơn mười hai tiếng, xin hỏi là thật sao?”.
“Hôm nay, công nhân Hoàng Chí Dũng đột tử có phải là vì không chịu được áp lực nặng nề mà nhà máy của anh mang lại nên mới đột tử hay không?”.
“Mã tổng, ông có suy nghĩ gì về chế độ của nhà máy hiện nay?”.
“Nghe người thân trong gia đình người bị nạn nói, sau sự việc ông không chịu thừa nhận cái chết của Hoàng Chí Dũng liên quan đến nhà máy, đồng thời quyết định che giấu việc này, xin hỏi có phải thật không?”.
“Mã tổng…”.
“Chủ tịch Lâm…”.
…
Các phóng viên liên tục đưa ra câu hỏi, càng lúc càng xảo quyệt và nhạy cảm.
Mã Hải tức giận đến mức sắp nổ phổi.
Vô liêm sỉ!
Người thân của anh ta đúng là biết đổi trắng thay đen.
Thế nhưng, ông ta tin rằng dù mình có đứng ra thanh minh những chuyện này cũng vô dụng, một khi tin đồn đã lan ra, có nói rõ chân tướng cũng vẫn để lại vết nhơ.
Mã Hải tin chắc đây là thủ đoạn của Nam Phái.
Bọn họ không những muốn Dương Hoa phá sản, mà còn muốn hủy hoại danh tiếng của Dương Hoa.
Mã Hải tức giận toàn thân run rẩy, quên cả trả lời phóng viên.
Phóng viên thấy vậy lập tức ghi chú lại, chụp ảnh.
“Mã Hải hết sức tức giận, không có lời nào để đáp lại, có lẽ nhà máy mồ hôi và máu là thật!”.
“Tin hot, Tập đoàn Dương Hoa lại là “nhà máy ăn thịt người” trong truyền thuyết, rốt cuộc chân tướng đằng sau chủ nghĩa tư bản là thế nào?”.
…
Các phóng viên đã nghĩ xong tiêu đề.
Những người thân kia cũng chạy tới định đánh hai người họ, nhưng may là Mã Hải kịp thời gọi bảo vệ khống chế hiện trường.
Dù vậy, hiện trường vẫn rất hỗn loạn, tiếng ầm ĩ vang lên không ngớt.
“Dừng lại hết cho tôi!”.
Đúng lúc đó, một tiếng quát to rõ vang lên.
Tất cả mọi người cảm thấy giọng nói này như xuyên thẳng vào màng nhĩ, đánh thẳng vào linh hồn. Đám đông ầm ĩ đều chấn động, lập tức yên tĩnh lại.
Nhìn lại mới phát hiện, không biết từ lúc nào Lâm Chính đã đứng trên nóc xe.
Anh mặc một bộ Âu phục màu đen, đầu đội mũ dạ, phía dưới mũ dạ là nửa gương mặt tuấn tú, nhưng lúc này nửa gương mặt đó rất nghiêm túc.
Các phóng viên bừng tỉnh, cầm máy ảnh chụp anh một cách điên cuồng.
Lâm Chính thong thả nói: “Mã Hải! Tôi hỏi ông! Sau khi Hoàng Chí Dũng gặp bất trắc, ông có trợ cấp cho người thân của anh ta, đồng thời hứa hẹn sẽ đền bù tương ứng không?”.
“Tôi đã làm hết, hợp đồng vẫn còn ở trong tay tôi!”, Mã Hải tức giận nói.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu: “Giữ kỹ tất cả chứng cứ, đến lúc kiện tụng sẽ dùng đến!”.
“Được”, Mã Hải có chút bất đắc dĩ đáp.
Chương 245: Đi một chuyến
Kiện tụng?
Dù có kiện thắng thì đã sao? Nhiều người vẫn sẽ cho rằng Tập đoàn Dương Hoa giàu có ép người, dùng tiền tạo hợp đồng giả, xoa dịu người thân!
Bát nước bẩn này đã hất lên người, có rửa cũng rửa không sạch.
Lâm Chính lại bổ sung một câu.
“Ông yên tâm, vụ kiện này tôi sẽ yêu cầu xử án công khai, đồng thời phát trực tiếp trên tất cả các trang mạng. Tôi sẽ mời đoàn thẩm phán tốt nhất của Hoa Quốc tiến hành xử án công bằng, mỗi một chi tiết đều sẽ bày ra trước mắt mọi người. Rốt cuộc những người này có vu khống tôi hay không, chân tướng đều sẽ rõ!”.
Dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.
Người thân của nạn nhân cũng biến sắc.
“Phát trực tiếp xử án?”, Mã Hải vỗ trán, kích động không thôi.
Sao ông ta không nghĩ ra chuyện này?
“Ngoài ra, chúng tôi cũng sẽ công bố tất cả video giám sát ở nhà máy lúc sản xuất thuốc. Rốt cuộc công nhân của nhà máy chúng tôi có làm việc hơn tám giờ mỗi ngày hay không, mọi người xem video là có thể thấy ngay!”, Lâm Chính lại nói.
Câu nói này đúng là còn chấn động hơn cả câu trước đó.
“Chủ tịch Lâm, không được!”, Mã Hải sốt ruột, vội vàng hô lên: “Làm vậy chẳng phải quá trình sản xuất thuốc của chúng ta sẽ bị tiết lộ trước công chúng hay sao? Đây là bí mật rất lớn! Nếu làm vậy nhà máy của chúng ta sẽ không tồn tại được!”.
Công bố quá trình sản xuất thuốc để chứng minh thời gian làm việc của công nhân?
Chuyện này còn ngu ngốc hơn cả giết gà lấy trứng.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng, các phóng viên thì vô cùng phấn khởi. Bọn họ tin rằng tin tức này chắc chắn sẽ dẫn đến sự chấn động của cả nước… không, phải là cả thế giới.
Một giây sau, Lâm Chính lại quăng ra thêm một tin tức nặng ký!
“Không, đó không phải là bí mật, công bố thì công bố. Tôi không để tâm đến phương pháp điều chế thuốc nhồi máu não và viêm mũi nữa, bởi vì tôi đã nghiên cứu ra một loại thuốc còn hiệu quả hơn thuốc nhồi máu não và viêm mũi. Hai phương thuốc đó sắp sửa bị loại bỏ rồi! Tập đoàn Dương Hoa chúng ta sẽ đưa ra thị trường một loại thuốc càng mới lạ, hiệu quả càng nhanh, càng hoàn thiện hơn! Cho nên, tôi không để tâm chuyện chúng được công bố!”.
“Woa!”.
Hiện trường hoàn toàn bùng nổ.
Trong đầu tất cả mọi người đều kêu ong ong, toàn thân run rẩy.
Tay cầm máy ảnh của các phóng viên đều đang run lên.
Đây là tin tức mang tính bùng nổ!
Tập đoàn Dương Hoa vẫn còn thuốc mới?
Chủ tịch Lâm thần kỳ vẫn còn có thể cải tiến phương thuốc trị nhồi máu não và viêm mũi?
Chẳng lẽ hai chứng bệnh không thể chữa trị này vào tay anh lại trở nên đơn giản hơn cả cảm sốt?
“Mã Hải”.
Lâm Chính gọi.
Mã Hải còn đang kinh ngạc lập tức bừng tỉnh: “Cậu Lâm”.
“Báo cảnh sát xử lý đi! Sau đó để nhà máy tiếp tục vận hành, đừng bị những người này ảnh hưởng”.
“Vâng”.
Mã Hải gật đầu, sau đó gọi điện thoại.
Chỉ trong chốc lát, vài chiếc xe cảnh sát đã dừng ở đây. Cảnh sát giải tán những người gây rối, sau đó đưa vài người chịu trách nhiệm chủ yếu đi.
Chuyện ầm ĩ kết thúc, Mã Hải và Lâm Chính quay về công ty.
Nhưng Mã Hải vẫn rất lo lắng, ông ta nghĩ thủ đoạn của Nam Phái hơn xa thế này.
Chỉ hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, chuyện nhà máy dược phẩm Dương Hoa đã được lan truyền trên các trang mạng.
Trong chớp mắt, từ khóa nhà máy độc ác Dương Hoa đã lên top tìm kiếm.
Lời hứa hẹn mà Lâm Chính đưa ra khi đứng trên nóc xe cũng lên top tìm kiếm ngay lập tức, nhưng chẳng mấy chốc đã hạ xuống.
Lâm Chính biết có người đang khống chế lượt tìm kiếm, mà đó hiển nhiên lại là bàn tay của Nam Phái can thiệp vào.
Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ kế sách.
Lúc này, Khang Gia Hào đã đến văn phòng.
“Chủ tịch Lâm”.
“Sự việc giải quyết thế nào rồi?”.
“Rất khó giải quyết, hơn nữa chúng tôi còn nhận được một tin tức!”.
“Tin gì?”.
“Tiêu Nghị sắp ra tay rồi, có thể ngày mai ông ta sẽ đích thân dẫn theo người điều tra nhà máy của cậu, ông ta đã chuẩn bị sẵn thủ đoạn rồi!”, Khang Gia Hào hạ giọng nói.
Lâm Chính nhắm hai mắt lại, không nói lời nào.
Một lúc sau, anh hít sâu một hơi: “Xem ra tôi không thể không nhờ vào sức mạnh bên đó”.
“Chủ tịch Lâm có cách gì sao?”.
“Có”.
“Cách gì vậy?”.
Mã Hải và Khang Gia Hào cùng nhìn sang anh.
Khi Lâm Chính chuẩn bị lên tiếng…
Rầm!
Cửa đột nhiên được mở ra, sau đó Tiểu Triệu mặc quân phục bước nhanh vào trong, chào kiểu quân đội tiêu chuẩn với Lâm Chính.
Người trong văn phòng đều sửng sốt.
“Cậu là ai?”, Mã Hải ngạc nhiên.
“Tiểu Triệu?”, Lâm Chính sững sờ, sau đó thở phào.
Tiểu Triệu nghiêm túc nói: “Anh Lâm, mời anh lập tức gác lại mọi việc trong tay, đi với tôi một chuyến”.
“Được!”, Lâm Chính đáp với ánh mắt nghiêm túc.
Bình luận facebook