• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (120 Viewers)

  • Chương 2396-2400

Chương 2396: Cô là cái gì?

Đám đông trố tròn mắt nhìn hai người bị bọc trong Ám Liên. Bọn họ cảm thấy da đầu tê dại và trái tim bóp nghẹt. Ám Liên thu cánh lại, giống như vuốt của ma thần khiến cho mặt đất nứt toác, cuối cùng phát ra tiếng nổ cực lớn từ bên trong.

Tiếng ma quỷ gào thét. Cứ thế âm thanh diễn ra tầm hơn mười giây. Ám Liên nổ tung.

Một cơ thể bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất. Đó chính là Thánh Y Giả. Lúc này toàn thân ông ta đẫm máu, thịt nát bấy nhầy trông vô cùng thê thảm. Nhưng may mà ông ta chưa chết, vẫn còn thoi thóp.

“Bố”, Băng Thanh vội thoát khỏi tay Tam Thủ Y, điên cuồng lao về phía trước đỡ lấy Thánh Y Giả.

“Mau. Mau bảo vệ Thánh Giả”, Tam Thủ Y hét lớn, xông về phía trước, lấy ra châm bạc tiến hành sơ cứu cho Thánh Y Giả.

Một lúc sau, vết thương của Thánh Y Giả đã trở nên ổn định. Ông ta từ từ mở mắt ra. Đúng lúc này, ông ta lại nôn ra một ngụm máu tươi. Dịch máu có màu đen, cả người ông ta yếu vô cùng.

“Hả?”, Tam Thủ Y tái mặt.

“Chú hai! Bố cháu...sao thế ạ? Chú mau cứu ông ấy với ạ”, Băng Thanh kêu lên.

“Không phải chú không cứu mà là lục phủ ngũ tạng của ông ấy đã trúng độc. Hơn nữa...không thể nào thải hết độc được.

“Cái gì?”, Băng Thanh bàng hoàng. Lúc này, vùng sương màu đen đã tản ra, Lâm Chính cũng bước tới.

Khí tức khủng khiếp của anh khiến không một ai dám ngăn anh lại. Người của sơn trang Thánh Y cũng lùi lại theo. Người của Huyền Thanh Các cũng không dám lại gần, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi.

Băng Thanh ôm ấy cơ thể yếu ớt của Thánh Y Giả, cô ta run bắn người. Cô ta thật sự rất muốn băm vằm kẻ trước mặt này nhưng bất lực. Cuối cùng, cô ta bặm môi, hét lớn: ‘Thần y Lâm, dừng tay. Tôi đồng ý với yêu cầu của anh”.

“Ồ”, Lâm Chính dừng bước.

“Chuyện thành ra thế này, chẳng phải là anh muốn có được tôi sao, chẳng phải là muốn bảo vệ người của anh ở Giang Thành? Tôi đồng ý với anh, sẽ gả cho anh và sẽ không quấy nhiễu người của anh ở Giang Thành nữa. Như vậy được chưa?”, Băng Thanh đau đớn nói.

Mặc dù lúc này Lâm Chính rất mạnh, cô ta rất hài lòng nhưng bố mình bị người ta đánh bị thương như vậy, bản thân còn phải gả cho người ta nên Băng Thanh cảm thấy không cam tâm.

"Nếu ngay từ đầu anh đã thể hiện thực lực của mình ra như thế này thì tôi đã lấy anh từ lâu rồi. Thần y Lâm là lỗi của tôi", Băng Thanh cảm thấy vừa đau khổ vừa uất hận.

Nhưng lúc này Lâm Chính chỉ bật cười: “Cô tưởng cô là ai? Muốn lấy thì lấy không muốn thì thôi à? Cô thật sự cho rằng tôi muốn có được cô sao?”

Băng Thanh nghe thấy vậy bèn tái mặt. Lâm Chính chỉ bước tới: “Thế nhưng cô đã nói vậy thì được tôi sẽ đáp ứng. Nào bái đường”, nói xong Lâm Chính lôi Băng Thanh vào trong đại điện.

Băng Thanh hết hồn, nhìn Lâm Chính hằm hằm sát khí mà cảm thấy bất an. Đi tới trước đại điện, Băng Thanh nghiêm túc bái thiên địa. Nhưng Lâm Chính thì không.

Sau khi bái xong cô ta nói: “Giờ chúng ta đã bái đường thành thân, đã là vợ chồng. Anh không thể làm hại người của sơn trang được nữa, biết chưa?”

“Không phải do cô quyết”, Lâm Chính đột nhiên nói.

Băng Thanh giật mình: “Ý của anh là gì?”

“Ý của tôi còn chưa rõ sao? Giờ tôi chính thức tuyên bố, tôi muốn bỏ cô".
Chương 2397: Thần phục cậu

“Cái gì?”, Băng Thanh trố tròn mắt.

Bỏ vợ sao? Vừa mới bái đường thành thân xong mà giờ đối phương đã đòi bỏ vợ?

Sỉ nhục...Đại sỉ nhục. Sự bình tĩnh của cô ta nhanh chóng bị thay thế bằng sự tức giận. Lúc này cô ta đã ý thức được rằng đối phương không hề muốn lấy cô mà chỉ muốn sỉ nhục.

Vừa mới lấy chồng đã bị bỏ. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười, cô ta biết sống kiểu gì đây?

“Khốn nạn, tôi sẽ liều mạng với anh”, Băng Thanh hét lên, điên cuồng lao về phía Lâm Chính.

Lâm Chính lật tay, tát cho cô ta một phát.

Bốp! Băng Thanh ngã ra đất, mặt hằn đỏ vết tay, miệng rớm máu. Cô ta tức giận nhìn Lâm Chính. Sự thù hận giống như ngọn lửa muốn thiêu rụi anh.

“Hận tôi không?”

“Tôi chỉ muốn băm vằm, rút gân, lột da anh”.

“Vậy sao? Vậy cô dụ tôi tới đây, làm trái với cam kết, gài bẫy tôi, định mượn tay của Huyền Thanh Các giết tôi thì cô nói thế nào đây?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Băng Thanh giật mình, cô ta tái mặt. Nói về độ độc ác thì Lâm Chính làm sao bằng cô ta được?

“Cô được hại tôi, còn tôi không được phản công. Ở đâu ra logic đó vậy?”.

“Tới nước này rồi cũng không cần phải nói nhiều nữa”, Lâm Chính bước tới siết cổ Băng Thanh và nhấc cô ta lên.

“Hự...anh...định làm gì? Dừng tay! Thả tôi ra...”, Băng Thanh đau đớn hớp lấy không khí.

Nhưng Lâm Chính không buồn quan tâm. Anh chỉ phát lực, sát khí phóng ra hừng hực. Giờ thì Băng Thanh đã hiểu. Lâm Chính...muốn giết cô ta .

“Dừng tay”.

“Mau, mau cứu cô chủ”, Tam Thủ Y hét lớn, dẫn theo các cường giả của sơn trang lao tới.

Nhưng bọn họ nào phải đối thủ của Lâm Chính. Chỉ thấy Lâm Chính phất tay.

Vụt! Khí tức màu đen hóa thành châm bạc giống như một cơn mưa bay tới. Các cao thủ tái mặt, vội vàng né qua một bên nhưng không kịp. Phân nửa bọn họ bị trúng Hắc châm ngã ra đất, bất động.

“Hả?”, những người còn lại sợ hết hồn. Họ cảm thấy da đầu tê dại. Lúc này mọi người cũng biết rằng Lâm Chính muốn tiêu diệt tất cả.

Anh muốn diệt cỏ tận gốc. Băng Thanh là người đầu tiên anh muốn giết. Nhìn Lâm Chính hừng hực sát khí, Tam Thủ Y cảm thấy da đầu tê dại. Ông ta đã hoàn toàn không biết phải làm thế nào. Giờ có chỉ huy đám đông lao lên thì cũng chỉ tìm đường chết mà thôi.

Nhưng nếu không chiến đấu thì cũng sẽ phải đứng im chịu chết.

Đằng nào cũng chết...Phải làm sao đây? Giờ phải làm sao? Tam Thủ Y run rẩy, ông ta thật sự mất phương hướng.

Đúng lúc này, một bóng hình lao vào đại điện chắp tay trước Lâm Chính: “Thần y Lâm xin dừng tay, nghe tôi nói”.

Lâm Chính chau mày. Đó là Chí Tôn Huyền Thanh Các. Sự xuất hiện của ông ta khiến cho người của sơn trang cảm thấy có chút hi vọng. Đám đông tưởng rằng ông ta hèn nhát, không dám liều mạng với Lâm Chính nhưng giờ xem ra ông ta là người thông minh.

Người của Huyền Thanh Các cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt vô cùng sùng bái. Nếu lúc này Chí Tôn không kịp thời ra tay thì có lẽ cả Huyền Thanh Các cũng bị Lâm Chính tiêu diệt rồi.

“Ông định nói gì?”

“Thần y Lâm tha cho sơn trang một lần. Tôi nguyện thuyết phục bọn họ thần phục cậu”, Chí Tôn Huyền Thanh Các cung kính nói.
Chương 2398: Dã tâm

“Khuất phục?”.

Lâm Chính nhíu mày: “Người trong sơn trang Thánh Y cũng là nhân tài xuất chúng trong y đạo, nếu bọn họ khuất phục tôi, tôi không thể dùng dược khống chế. Nếu không thể dùng dược khống chế thì làm sao bảo đảm sự trung thành của bọn họ, làm sao bảo đảm bọn họ sẽ không phản bội tôi? Vậy nên bỏ đi”.

“Nếu thần y Lâm lo lắng chuyện này thì cậu yên tâm. Tôi có thể bảo đảm bọn họ sẽ không phản bội cậu, vì tôi sẵn sàng đích thân giám sát người của sơn trang Thánh Y thay thần y Lâm!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các mỉm cười nói.

“Giám sát?”.

“Thần y Lâm, chẳng lẽ cậu không muốn có một thế lực có thể luyện chế đan dược, thu thập thảo dược cho cậu sao?”.

“Là ông muốn chứ đúng không?”.

Lâm Chính có thể xem là đã nhìn ra ý đồ của Chí Tôn Huyền Thanh Các.

Ông ta muốn hợp tác với Lâm Chính, mượn thế của Lâm Chính để khống chế sơn trang Thánh Y, bắt sơn trang Thánh Y phục vụ cho ông ta.

Trên thực tế, lúc trước ông ta liên hôn với sơn trang Thánh Y cũng vì mục đích đó.

Bây giờ liên hôn không thành, chỉ đành tìm đường khác.

Mà đây chính là cơ hội!

Lâm Chính suy nghĩ trong chốc lát, liếc nhìn người của sơn trang Thánh Y, nói: “Cách nghĩ của ông không tệ, nhưng tôi phải nhắc nhở ông, nếu ông định dựa vào vũ lực trấn áp, sơn trang Thánh Y sẽ là một quả bom hẹn giờ, xử lý không tốt chắc chắn sẽ bị phản phệ!”.

“Thần y Lâm không cần lo lắng, tôi đã có cách!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các thản nhiên cười nói: “Chỉ xem ý kiến thần y Lâm thế nào”.

Muốn lợi dụng mình để kìm chế sơn trang Thánh Y?

Cũng là cách hay!

Lâm Chính cười thầm trong bụng, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh: “Tôi không có hứng thú, nhưng tôi có thể tha cho người của sơn trang Thánh Y!”.

Nói đến đó, Lâm Chính thả tay ra.

Nghe vậy, Chí Tôn Huyền Thanh Các sửng sốt: “Thần y Lâm, cậu…”.

“Thật ra tôi và sơn trang Thánh Y không có thù hận gì sâu nặng, không cần thiết phải diệt môn bọn họ!”, Lâm Chính nói.

“Nhưng… cậu đã cắt đứt Long Tuyền của bọn họ, sao bọn họ… có thể bỏ qua?”.

“Cắt đứt Long Tuyền thì đã là gì? So với mạng sống, những thứ đó chỉ là vật ngoài thân!”.

Lâm Chính thản nhiên nói, ngay sau đó đi đến trước mặt Thánh Y Giả, lấy ra vài cây châm bạc, đâm lên ngực ông ta.

Ngay sau đó, Thánh Y Giả há miệng, nôn ra mấy ngụm máu.

Số máu đó rải đầy đất, sôi lên sùng sục khiến người nghe cảm thấy ghê rợn.

Nhưng người của sơn trang Thánh Y nhìn ra được, Lâm Chính đang giải độc cho Thánh Y Giả!

“Hả…”.

Tam Thủ Y trợn to mắt.

Thánh Y Giả phun ra máu, sắc mặt tốt hơn trước, nằm trên đất thở hổn hển, đôi mắt ảm đạm cũng đã có chút ánh sáng.

“Thánh Y Giả, ông có phục không?”.

Lâm Chính thản nhiên nhìn ông ta, hỏi.

“Phục! Tôi phục… Tôi phục rồi…”, Thánh Y Giả nói.

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ tha cho sơn trang Thánh Y của các ông một lần. Nhưng hi vọng các ông nhớ rõ, từ hôm nay trở đi đừng chọc giận tôi nữa, nếu không, lần sau sẽ là diệt cả sơn trang!”, Lâm Chính nói.

“Thánh Y Giả nhớ rõ!”.

Thánh Y Giả lập tức đáp lại.

Có thể nhặt lại một cái mạng, Thánh Y Giả đã cảm thấy vô cùng may mắn. Lúc này, dù Lâm Chính đưa ra điều kiện gì, ông ta cũng sẽ đồng ý!

“Trông nom con gái ông cho tốt, quản cho tốt dã tâm của các người!”.

Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó quay người, điểm mũi chân nhẹ nhàng bay đi.

“Thần y Lâm! Thần y Lâm! Xin hãy đợi đã! Thần y Lâm!”.

Chí Tôn Huyền Thanh Các liên tục hét gọi.

Nhưng Lâm Chính không quay đầu.

“Người thông minh!”.

Bên này Tử Nghĩa khẽ nói.

“Mau đi khuyên nhủ Chí Tôn!”.

Tử Hằng nói.

Nhưng Tử Nghĩa liên tục lắc đầu: “Chí Tôn không nghe khuyên nhủ đâu!”.

Tử Hằng há miệng, thở dài một tiếng,

“Xem ra Huyền Thanh Các… sắp gặp nạn rồi!”.
Chương 2399: Mỡ đến bên miệng

Lâm Chính vừa đi, Chí Tôn Huyền Thanh Các đã đứng ra.

Ông ta đè nén lửa giận trong lòng, lớn tiếng quát: “Nghe lệnh! Lập tức bắt tất cả người của sơn trang Thánh Y cho tôi!”.

Người của Huyền Thanh Các sửng sốt.

“Chí Tôn, đây… đây là làm gì?”, có trưởng lão sửng sốt, hỏi.

“Đừng hỏi đông hỏi tây! Bảo các người làm thì các người làm mau đi! Lập tức bắt hết!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các quát lên.

Người của Huyền Thanh Các không dám làm trái, lập tức ra tay.

Cao thủ của sơn trang Thánh Y người chết người bị thương. Thánh Y Giả đã vô cùng yếu ớt, bị thương khó chống đỡ. Người duy nhất có sức chiến đấu cũng chỉ có mỗi Tam Thủ Y, nhưng ông ta làm sao đối phó được Chí Tôn Huyền Thanh Các?

Không lâu sau, cả sơn trang Thánh Y đã bị người của Huyền Thanh Các kìm kẹp.

“Chí Tôn! Rốt cuộc ông làm gì vậy?”.

Thánh Y Giả nghiến răng, được người ta dìu đứng dậy.

“Thần y Lâm không có mắt, sợ đầu sợ đuôi, không dám dùng các người, vậy thì để tôi! Thánh Y Giả, ông nghe đây, từ hôm nay trở đi, sơn trang Thánh Y của ông sẽ là nô lệ của Huyền Thanh Các chúng tôi, tôi muốn các ông làm gì, các ông phải làm cái đó! Nếu dám phản kháng, giết không tha!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các lạnh lùng nói.

“Khốn kiếp! Ông muốn chúng tôi bán mạng cho ông sao? Nằm mơ!”, một cao thủ của sơn trang Thánh Y phẫn nộ hét lên.

Nhưng vừa nói xong, Chí Tôn Huyền Thanh Các bỗng vung tay, tóm về phía đầu của cao thủ đó.

Cao thủ đó còn chưa kịp phản ứng đã bị móng vuốt sắc bén đáng sợ đánh nát đầu tại chỗ, lập tức tử vong.

“A!”.

Người của sơn trang Thánh Y đứng xung quanh sợ hãi la lên.

Ngay cả người của Huyền Thanh Các cũng khiếp đảm.

“Còn ai muốn khiêu chiến uy quyền của tôi nữa không?”, Chí Tôn Huyền Thanh Các lạnh lùng quát hỏi.

Tất cả run rẩy, không ai dám lên tiếng nữa.

“Tốt lắm, bây giờ tôi cần biểu hiện của các người, cần sự trung thành của các người. Tin tôi, tôi không giữ kẻ không khuất phục!”.

Chí Tôn Huyền Thanh Các bình thản nói, nhìn quanh bọn họ một vòng, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Thánh Y Giả.

Sự phẫn nộ và thù hận trong mắt Thánh Y Giả vô cùng sâu đậm, hai mắt tràn ra nước mắt máu, nhưng không có cách nào.

“Vì sao lại như vậy?”.

Trí Băng Thanh thất thần, đột nhiên cô ta nghĩ tới điều gì, vội nhìn sang Hình Thư Trường, nói: “Thư Trường, anh hãy khuyên bố anh, nói ông ấy dừng tay đi! Chúng ta vốn là người một nhà, vì sao lại như vậy? Vì sao?”.

Nhưng Hình Thư Trường lại cười nhạt: “Dừng tay? Não cô có vấn đề à? Huyền Thanh Các chúng tôi có thể khống chế sơn trang Thánh Y thì sao phải dừng tay? Mỡ đến bên miệng còn không ăn thì không phải quá ngu sao?”.

“Thư Trường? Anh…”.

“Trí Băng Thanh! Cô nghĩ tôi thích cô thật à? Ha, trên đời này có rất nhiều người đẹp, cô thì có là gì? Huống hồ, bây giờ cô chỉ là một nô lệ, chỉ là một con ả đê tiện được người ta cưới xong rồi lập tức bỏ! Sao tôi có thể thích cô được? Nếu cưới cô thì chẳng phải danh tiếng của tôi sẽ bị hủy?”.

“Nhưng… anh đã cùng em thề non hẹn biển…”.

“Đó chẳng qua chỉ là nói suông mà thôi! Tôi cưới cô chỉ là để Huyền Thanh Các có thể phát triển tốt hơn, có thể nhờ vào sức mạnh của sơn trang Thánh Y giúp Huyền Thanh Các lớn mạnh hơn! Bây giờ sơn trang Thánh Y đã bị Huyền Thanh Các chúng tôi khống chế, tôi còn phải quan tâm tới con ả đê tiện là cô sao?”, Hình Thư Trường khinh thường nói.

“Anh… Anh…”.

Trí Băng Thanh tức đến mức run rẩy cả người, mở to mắt chỉ vào Hình Thư Trường, cuối cùng phụt một tiếng nôn ra máu, ngất xỉu tại chỗ.
Chương 2400: Bế quan

Suy nghĩ của Chí Tôn Huyền Thanh Các là gì, đương nhiên Lâm Chính biết.

Nếu Lâm Chính thật sự hợp tác với Chí Tôn Huyền Thanh Các cùng kiểm soát sơn trang Thánh Y thì sau này cũng sẽ bị đối phương khống chế mà thôi.

Đầu tiên, anh không có thời gian ở đây trấn áp người của sơn trang nên Chí Tôn sẽ phải xen người vào sơn trang, kiểm soát mọi thứ. Lâm Chính không kiểm soát được thì cả sơn trang tự dưng thuộc sở hữu của Huyền Thanh Các và như vậy thì sơn trang cũng chẳng phải là thần phục Lâm Chính. Anh chẳng có chút lợi lạc gì.

Thứ hai, một khi sơn trang mà phản kháng thì có lẽ người đầu tiên mà họ tìm tới là anh. Bởi vì đối với họ Lâm Chính là kẻ gây ra mọi chuyện.

Vì vậy Lâm Chính từ chối thẳng thừng. Hồng Mông Long Châm đã được luyện chế thì tại sao anh không tha cho sơn trang? Như vậy vừa còn chút tình người, mà sơn trang cũng dồn trọng tâm về Huyền Thanh Các, thế thì Lâm Chính sẽ được yên ổn.

“Để họ tự xử với nhau đi”, Lâm Chính mỉm cười rời đi. Đi được tầm một tiếng thì anh mới tới quốc lộ.

Lúc này có một chiếc xe việt dã màu trắng đỗ ngay trên đường quốc lộ. Người tài xế đứng dựa vào xe hút thuốc lập tức cúi mình trước Lâm Chính.

“Yết kiến Thần Quân. Tôi đã đợi cậu hai ngày rồi”.

“Nguyên Tinh cử tới à?”

“Vâng Thần Quân. Thần Quân vất vả rồi, để thuộc hạ đưa cậu rời đi”, người này nói.

Lâm Chính gật đầu, mở cửa xe chui vào. Người này vội vàng lái xe đi tới thành phố gần nhất. Đợi đến khi vào trong thành phố thì Lâm Chính lập tức ngồi máy bay về Giang Thành.

Lần này kiếm được món lớn...Hồng Mông Long Châm được luyện chế, điều này đủ để thấy được hời rồi. Có thần binh vô thượng này cộng thêm với dị hỏa trong người thì dù có đối đầu với cao thủ của gia chủ Lâm Thị thì anh cũng có sự tự tin.

Lâm Chính thở phào, tâm trạng của anh khá tốt. Sau khi về tới Giang Thành, mấy người Nguyên Tinh lập tức tới bái kiến Lâm Chính.

“Giáo chủ, cậu vẫn ổn chứ? Chuyến đi lần này có gặp sóng gió gì không?”, Nguyên Tinh căng thẳng hỏi.

“Mọi việc đều thuận lợi. Dù gặp vài điều bất ngờ nhưng không sao”, Lâm Chính mỉm cười.

“Xem ra sơn trang cũng không làm gì được thần y Lâm. Bái phục”, Trương Thất Dạ cảm thán.

“Thực ra là do uy lực của thần binh vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi. Nếu không có nó trợ giúp thì khi tôi chiến đấu với Thánh Y Giả đã phải tốn rất nhiều sức rồi. Có nó giúp, dù là ông ta thì cũng không thể làm gì được tôi”.

“Giáo chủ hồng phúc lớn, võ công cái thế, uy lực vô song”, Nguyên Tinh cảm kích hô lên.

“Được rồi được rồi, không cần phải nịnh bợ nữa. Thần binh đã ở trong tay, giờ chúng ta phải gây dựng thực lực lớn mạnh hơn nữa”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Giao đấu với gia chủ Lâm Thị chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Trước mắt Dương Hoa so sánh với đối phương thì cũng còn chênh lệch khá nhiều.

Lúc này cần phải bồi dưỡng tinh lực, biến bản thân trở nê mạnh hơn bao giờ hết, nếu không tương lai mà khai chiến thì Dương Hoa sẽ bị đối phương chèn ép mất.

“Giáo chủ yên tâm! Đông Hoàng Giáo gần đây vẫn luôn chiêu binh. Với đan dược thượng hạng mà cậu cung cấp, không chỉ khiến thực lực của chúng tôi tăng vọt mà còn thu hút rất nhiều cao thủ có thiên phú gia nhập. Đông Hoàng Giáo rất mong chờ vào một ngày huy hoàng trong tương lại”, Nguyên Tinh mỉm cười.

“Việc chiêu binh không được gấp gáp. Nhớ là phải chọn những người có phẩm chất. Còn những kẻ đi theo tà đạo tâm thuật thì không nhận”, Lâm Chính trầm giọng.

“Vâng giáo chủ”, Nguyên Tinh vội vàng nói.

“Mọi người ra ngoài đi, tôi muốn bế quan”, Lâm Chính lên tiếng.

“Vâng...”, đám đông cáo lui. Lâm Chính đóng cửa từ chối khách, chỉ tĩnh tâm tu luyện.

Lúc này anh không chỉ có được Hồng Mông Long Châm mà cơ thể cũng thay đổi rất lớn bởi Long Tuyền.

Vì thứ hấp thụ được toàn bộ tinh túy từ Long Tuyền không phải chỉ có Long Châm mà còn cả cơ thể của anh nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom