• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (137 Viewers)

  • Chương 2346-2350

Chương 2346: Lạc Bắc Minh đã chết

Nguyên Tinh nhận được tin lập tức sắp xếp đội phân tích chuyên nghiệp tới trang viên tiến hành phân tích mọi đường rút lui của các thế lực để tìm ra được đường rút lui tốt nhất. Đương nhiên chuyện này vô cùng bảo mật, đội ngủ chuyên nghiệp sẽ không để lộ ra ngoài.

Dù sao cũng cần thời gian nên Lâm Chính cũng không cần canh chừng, chỉ im lặng chờ đợi kết quả. Anh quay trở vào trong trang viên tu luyện.

Thế nhưng chưa tu luyện được bao lâu thì đã có điện thoại gọi tới. Rõ ràng là Lạc Thiên đã lâu không liên lạc.

“Lạc Thiên, có chuyện gì không?”, Lâm Chính hỏi.

Giọng của Lạc Thiên nghe vô cùng nghẹn ngào: “Lâm Chính, anh đang ở đâu vậy? Anh có thể đến đây được không?”

“Đã xảy ra chuyện gì thế?", Lâm Chính hỏi. Anh cảm thấy có gì đó bất ổn.

Lạc Thiên im lặng một lúc rồi mới nói: “Ông nội …mất rồi…”

“Cái gì?”, Lâm Chính bàng hoàng.

Lạc Bắc Minh mất rồi sao?

Sau khi hỏi rõ tình hình, Lâm Chính tức tốc tới nhà họ Lạc Lúc này, cả nhà họ Lạc được giăng vải trắng, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc tang thương.

Khi anh vào trong thì Lạc Thiên đang quỳ ở một góc sân, mắt đỏ mọng, sưng húp. Anh bước tới, không biết phải nói gì: “Ông đi lúc nào vậy?”

“Tối hôm qua”, Lạc Thiên đáp.

“Vậy vẫn chưa muộn, tôi sẽ sắp xếp xe, đưa tôi đi gặp ông ấy, tôi xem xem có thể cứu vãn được gì không".

“Không cần nữa đâu”.

Lạc Thiên lắc đầu: “Trước khi đi ông nội đã dặn là không được cứu ông ấy”.

Lâm Chính nín thở...

“Sau lần đó, ông nội không còn vui nữa. Lúc nào cũng buồn bã. Có lẽ ông nội không thể nào chấp nhận được việc anh là một thần y yêu nghiệt…sự xuất hiện của anh đã phủ nhận toàn bộ nỗ lực của ông, Vì vậy, ông ốm mà mất”, Lạc Thiên nói giọng khàn khàn.

Lâm Chính im lặng một hồi lâu. Anh không nói gì.

Ý chí chết còn hơn cả thân xác chết. Anh chữa được thể xác cho người khác nhưng một khi người đó bỏ cuộc thì anh không thể chữa được Bệnh của Lạc Bắc Minh dù Lâm Chính có y thuật cao minh thì cũng phải bó tay...

“Suy kiệt”, một lúc lâu sau Lâm Chính nói ra hai từ.

“Thực ra ông nội rất khâm phục anh”, Lạc Thiên lên tiếng.

“Trước khi chết ông có nói rằng ông đánh giá cao anh. Bởi vì ông cho rằng, với mối quan hệ giữa chúng ta thì nhà họ Lạc không thể nào sụp đổ được”.

“Chỉ có một điều ông cảm thấy tiếc nuối...cho tới lúc chết vẫn cứ day dứt một điều”

“Ông ấy day dứt điều gì”, Lâm Chính lập tức hỏi.

Lạc Thiên bặm môi: “Rằng cháu gái của ông không được gả cho anh...”

Lâm Chính giật mình, không biết phải nói như thế nào.

“Ông cảm thấy nếu tôi được gả cho anh thì nhà họ Lạc càng có cơ hội khởi sắc, sau này tiền đồ sẽ vô lượng, đủ để bảo vệ ba đời nhà họ Lạc. Thế nhưng ôn cũng hiểu rằng đó là điều không thể. Bởi vì anh không phải người hai lòng. Anh đã chọn Tô Nhu thì cả đời này sẽ đối tốt với cô ấy. Vì vậy ông chết rồi cũng chỉ nói được với tôi chuyện đó”, Lạc Thiên cười khổ.

Lâm Chính im lặng. Anh không biết phải trả lời như thế nào.

“Lâm Chính, anh tới đây”, Lạc Thiên nói giọng khàn khàn.

Lâm Chính lập tức bước tới. Một giây sau, Lạc Thiên đổ vào người anh, khóc nức nở. Lâm Chính do dự, sau đó khẽ vỗ lưng Lạc Thiên, an ủi cô.

Lạc Thiên càng đau lòng, tuyệt vọng hơn. Cô cảm giác như bao nhiêu uất ức đang được tuôn ra hết theo giọt nước mắt.

Trong sân vang lên toàn là tiếng khóc thê lương. Những người khác nhà họ Lạc thấy vậy cũng khóc to hơn.

Đúng lúc này, có một đám người ầm ầm đi vào sân. Mọi người im lặng, quay qua nhìn. Họ thấy nhóm người mặc áo đỏ, còn cưỡi ngựa trắng đứng đó.

Lạc Thiên tức giận. Các quan khách cũng cảm thấy khó chịu. Ở đây đang có đám mà dám khua chiêng gõ trống mặc đồ đỏ rực. Tới gây sự hay gì?

“Các người là ai? Sao lại tới đây làm loạn?”, Lạc Thiên nhìn người đàn ông và hét lên.

Thế nhưng người này không hề sợ hãi, chỉ lấy ra một biên bản, vứt xuống đất và nói bằng vẻ vô cảm: “Tôi không tới làm loạn, mà tới thực hiện lời hữa. Hôm nay Lạc Bắc Minh đã chết thì nhà họ Lạc cũng nên gả Lạc Thiên cho tôi rồi".

Cả nhà họ Lạc tái mặt. Lạc Thiên cũng bàng hoàng. Cô vội vàng lùi lại, run rẩy nhìn người đàn ông mặc áo đỏ, cưỡi ngựa trắng.

“Lạc Thiên, người đó là ai vậy?”, Lâm Chính chau mày. Anh hỏi.

“Mau đưa tôi đi với...mau đưa tôi đi với...”, Lạc Thiên run rẩy kêu lên như người mất hồn...
Chương 2347: Cưới dâu ngày đại tang?

Biểu hiện của Lạc Thiên như vậy khiến Lâm Chính càng thêm khó hiểu.

Anh vội vàng an ủi Lạc Thiên: “Tiểu Thiên đừng sợ, có tôi ở đây, dù kẻ đó có là ai, tôi cũng sẽ che chắn giúp cô, nhưng cô phải nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”.

Lạc Thiên nghe vậy mới bình tĩnh lại được chút, nhưng cơ thể vẫn không thể kìm chế mà run rẩy.

“Anh Lâm, người đó… có lẽ là người của sơn trang Thánh Y!”.

“Sơn trang Thánh Y? Tôi chưa từng nghe qua”, Lâm Chính nhíu mày.

“Sơn trang Thánh Y là một thế lực xa xưa còn bí mật hơn cả tông phái ẩn thế! Đó là khi tôi mười tuổi, tôi và ông nội ra ngoài hái thuốc, hái được một thảo dược hiếm có. Ông nội rất vui, cho rằng gần thảo dược hiếm có chắc chắn vẫn còn thảo dược thần kỳ, thế nên tiếp tục dẫn tôi đi tìm. Không ngờ chúng tôi lại vào nhầm địa bàn của sơn trang Thánh Y.

"Ông nội không may bị chướng khí mà sơn trang Thánh Y bố trí gần sơn trang làm bị thương, trúng độc nặng, mạng sống không giữ được bao lâu. Để cứu ông nội, tôi đã chạy vào sơn trang cầu xin chữa trị, người của sơn trang nói muốn cứu ông nội tôi cũng được, nhưng tôi phải gả vào sơn trang Thánh Y.

"Lúc đó tôi chỉ muốn cứu ông nội nên đã đồng ý, không ngờ ông nội lại khăng khăng không chịu. Ông ấy cảm thấy ông ấy đã liên lụy đến tôi, áy náy trong lòng. Cuối cùng bởi vì tôi năn nỉ nên ông ấy đã thỏa hiệp, nói rằng ngày ông ấy chết, sơn trang Thánh Y có thể đưa người đến nhà họ Lạc cầu hôn. Chỉ là không ngờ ngày đó đã đến thật rồi!”, sắc mặt Lạc Thiên tái nhợt.

“Sau chuyện lần đó, ông nội nhiều lần sử dụng sức mạnh của Cổ Phái điều tra sơn trang Thánh Y. Tuy rằng không có được tài liệu gì nhiều, nhưng cũng biết được một vài chân tướng. Hóa ra sơn trang Thánh Y đó lánh đời là vì bọn họ vẫn luôn nghiên cứu y thuật cấm kị! Ông nội nói với tôi, nếu ông ấy chết, tôi phải chạy trốn khỏi nhà họ Lạc ngay, mai danh ẩn tích. Ông ấy nói nếu tôi gả vào sơn trang Thánh Y ắt sẽ chết không toàn thây, xương cốt khôgn còn. Tôi vốn định đợi sau khi chôn cất ông nội rồi sẽ đi, nào ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy…”.

Lạc Thiên đau khổ nói: “Tôi không sợ gả tới đó, mà chỉ sợ sơn trang Thánh Y sẽ làm liên lụy tới nhà họ Lạc! Anh Lâm, bây giờ tôi… phải làm sao đây?”.

Lạc Thiên nắm chặt cánh tay Lâm Chính, cơ thể càng lúc càng run rẩy dữ dội.

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.

Nhưng anh cũng cảm thấy khâm phục Lạc Bắc Minh.

Ít nhất trong lòng ông ta vẫn hi vọng cháu gái mình có thể gả vào một gia đình tốt.

“Tiểu Thiên, tôi hiểu rồi, cô không cần lo lắng, tôi sẽ đuổi kẻ đó đi!”, Lâm Chính nói.

“Anh Lâm, ông nội nói người của sơn trang Thánh Y am hiểu y thuật cấm kị, y thuật cực kỳ quỷ dị. Người bình thường chắc chắn không phải đối thủ của họ, ngay cả anh cũng chưa chắc có thể chống đỡ được”.

“Có chống đỡ được hay không thì phải đợi đến khi đấu rồi mới biết. Huống hồ, nơi này là Giang Thành, bọn họ đến đây thì phải tuân theo quy tắc của tôi!”.

Lâm Chính nói, kéo tay Lạc Thiên đi về phía “chú rể” đang ngồi trên lưng ngựa cao cao.

“Lẽ nào cô gái này chính là Lạc Thiên?”.

Chú rể nhìn cô gái đi tới xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đẹp tựa như tiên, lại còn có đường nét của cô bé năm xưa, anh ta sáng mắt lên, lập tức mừng rỡ lên tiếng.

“Cô ấy là Lạc Thiên, nhưng có lẽ cô ấy không thể gả cho anh rồi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Vì sao?”, chú rể sa sầm mặt.

“Vì cô ấy đã gả cho tôi! Người anh em, phụ nữ có chồng mà còn gả cho người khác được nữa sao? Các người còn không mau quay về đi?”, Lâm Chính nói.

Nghe anh nói vậy, cả người Lạc Thiên run lên, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, sau đó cúi thấp đầu, gò má đỏ lên.

“Láo xược!”.

Chú rể nổi giận: “Năm xưa sơn trang Thánh Y chúng tôi và Lạc Bắc Minh đã có hẹn ước, khi nào Lạc Bắc Minh chết, cháu gái ông ta sẽ gả vào sơn trang Thánh Y chúng tôi! Bây giờ cô ta lại gả cho người khác, chẳng phải là đùa bỡn sơn trang Thánh Y chúng tôi hay sao? Nhà họ Lạc các người muốn chết phải không?”.

“Người năm xưa thỏa thuận với các người đã nằm trong cỗ quan tài đó, nội dung các người thỏa thuận thế nào chúng tôi không hề biết. Nếu nói nuốt lời thì đó cũng là Lạc Bắc Minh đã nuốt lời, các người muốn tính sổ thì đi tìm ông ta tính sổ đi”, Lâm Chính nói.

“Khốn nạn!”.

Chú rể tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Anh muốn tôi tìm một người chết để tính sổ? Anh coi tôi là kẻ ngốc sao? Tôi nói cho anh biết, mặc kệ anh là ai, Lạc Thiên đã là người của sơn trang Thánh Y tôi rồi! Hôm nay, hoặc là cô ta đi cùng chúng tôi về, hoặc là tôi sẽ khiến nhà họ Lạc tắm trong biển máu!”.

“Thế à? Vậy anh có thể thử xem”.

Lâm Chính nói một cách lạnh lùng.

“Anh nghĩ tôi không có bản lĩnh đó sao?”.

Chú rể ngồi trên cao lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Hai bên vô cùng căng thẳng.

Không còn nghe thấy tiếng khóc tang thương nữa.

Tiếng kèn trống hoan hỉ cũng đã dừng lại.

Khách khứa sững sờ nhìn bọn họ, dường như sắp có một trận đại chiến xảy ra.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.

“Trí Vũ, đừng hành động lỗ mãng, làm như vậy sẽ không cưới được cô dâu về nhà đâu!”.

Tiếng nói đó vừa dứt, một thiếu nữ da trắng như tuyết, mắt sáng như sao bước tới…
Chương 2348: Châm thuật? Tôi biết một chút

Cô gái xuất hiện, mọi ánh mắt sáng rực đổ dồn về phía cô ta.

Đúng là một cô gái đẹp. Cô gái mang vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành với thần thái ngút ngàn như tiên nữ hạ phàm. Vừa nhìn thấy thôi đã khiến người khác phải rung động.

Mặc dù về nét đẹp thì Lạc Thiên không kém cô gái này nhưng về khí chất thì rõ ràng là kém một bậc. Rất nhiều người bị cô gái thu hút.

“Cô Băng Thanh”, người đàn ông tên Trí Vũ lập tức xuống ngựa cung kính chào hỏi.

“Gần đây vì gặp chuyện phiền phức nên mới nhập thế giải khuây. Hôn sự lần này do bố tôi đích thân làm mối cho anh, vốn tưởng là sẽ vô cùng náo nhiệt, thật không ngờ đám người này lại như thế. Thật bất ngờ".

Băng Thanh thản nhiên nhìn người nhà họ Lạc và nói: “Các vị, tôi khuyên các vị một câu, tốt nhất là làm theo lời hứa. Tôi nghĩ các vị cũng không muốn đối kháng với sơn trang Thánh Y đâu nhỉ. Mà các người cũng không đủ tư cách. Đừng vì một người mà lấy mạng của cả gia tộc đánh đổi chứ”.

“Nếu như mọi người làm theo đúng lễ tiết thì hãy đàng hoàng đón Dâu. Chúng tôi cũng chẳng làm gì quá đáng cả. Hôm nay là tang lễ của tiền bối, các người lại tới đón Lạc Thiên, không cảm thấy quá đáng sao? Dù chúng tôi muốn đồng ý thì chắc chắn cũng sẽ không cho phép, nếu không người ta sẽ coi nhà họ Lạc là cái gì đây? Là súc sinh chắc?, chú của Lạc Thiên lên tiếng.

“Lễ tiết không phải thứ mà đám hạ lưu các người được đưa yêu cầu. Sơn trang Thánh Y không ai phải có nghĩa vụ nói chuyện với các người hết. Kể cả tôi. Nếu là người khác, e rằng đã khai chiến từ lâu rồi. Cướp dâu chứ làm gì nói nhiều thế này. Tôi cho các người cơ hội mà các người không biết quý trọng. Các người khiến tôi mất kiên nhẫn thì tôi sẽ khiến các người phải thất vọng đấy", cô gái điềm đạm nói.

“Sao thế, cô định ra tay sao?”, Lâm Chính lên tiếng.

“Giờ còn cách khác à?”

Cô gái điềm đạm nói rồi đột nhiên nhớ tới điều gì đó bèn cười: “Tôi nghe nói là nhà họ Lạc cũng là gia tộc về y dược. Hay là thế này, tôi cũng không muốn sát giới làm gì, tôi cho các người một cơ hội lựa chọn. Chỉ cần y thuật của các người thắng được chúng tôi thì chúng tôi sẽ bỏ qua, thế nào?”

Dứt lời, sắc mặt nhà họ Lạc trông vô cùng khó coi. Thắng đối phương về y thuật sao? Khó hơn lên trời mất.

Đối phương là tông phái đại y ẩn thế, sở hữu y thuật mạnh hơn họ không biết bao nhiêu lần. Lấy gì ra để đấu với đối phương đây?

“Sao thế? Tại sao không nói gì? Tôi đã cho các người cơ hội rồi, là các người không biết quý trọng. Nếu không dám đấu thì ngoan ngoãn giao người ra đi”, người nhà họ Lạc vẫn không dám lên tiếng.

Cô gái mất kiên nhẫn: “Trí Vũ, anh có thể ra tay được rồi. Giờ tôi nghĩ nếu ra tay sẽ không có ai dám nói chúng ta là ức hiếp người khác đâu”, cô gái nói.

“Vâng thưa cô" , Trí Vũ vui lắm, định ra tay.

Đúng lúc này có một giọng nói vang lên: “Đấu thế nào?”

Dứt lời, đám đông ngạc nhiên.

“Sao thế, thật sự muốn đấu với sơn trang Thánh Y à?”, Trí Vũ gạc nhiên.

“Đúng vậy, anh nói đi, đấu thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

“Anh là ai mà ngông thế?”

“Là bạn của Lạc Thiên à?”

“Bảo anh ta đừng có làm loạn”, người nhà họ Lạc cuống cả lên.

“Làm loạn sao? Mọi người có cách giải quyết gì khác à?”, Lạc Thiên lạnh giọng nhìn đám đông.

Bọn họ á khẩu.

“Nếu đã không có thì để bạn của cháu thử không được sao?”

“Được, nếu đã vậy thì để người bạn này thử đi. Thua rồi chúng ta ra tay cũng chưa muộn. Hôm nay có chú ở đây, đừng hòng ai có thể đưa được cháu đi”, Lạc Phong lên tiếng.

“Cảm ơn chú”, Lạc Thiên cảm động lắm.

Nhà họ Lạc làm vậy thực ra không phải quá quan tâm tới Lạc Thiên mà là vì đối phương đúng là ức hiếp người quá đáng. Trong ngày đại tang mà cưỡi ngưạ mặc đồ đỏ đòi rước dâu. Vậy khác gì đạp nhà họ Lạc xuống đất mà sỉ nhục.

“Thú vị đấy”, cô gái nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai trước mặt: “Anh nói đi, anh muốn đấu thế nào, tùy anh chọn”.

“Làm theo quy định của các người đi, để tránh các người thua lại trở mặt”, Lâm Chính nói.

“Khốn nạn, anh khinh thường sơn trang Thánh Y của chúng tôi hay gì?”

Trí Vũ tức giận gầm lên: “Nếu đã chán sống thì tôi sẽ tác thành cho anh. Chúng ta đấu châm. Tôi sẽ dùng châm đâm xuyên mệnh mạch để anh về nơi suối vàng”.

“Châm à? Được! Vừa hay tôi cũng biết đôi chút", Lâm Chính gật đầu.

“Lâm Chính, không thành vấn đề chứ? Nếu như quá nguy hiểm thì thôi, tôi đi cùng bọn họ”, Lạc Thiên cuống cả lên.

Rõ ràng là Trí Vũ muốn liều mạng. Cô ấy không muốn Lâm Chính vì mình mà gặp nguy hiểm.

“Không sao Lạc Thiên, cô qua bên kia nghỉ ngơi. Tôi sẽ đuổi họ đi nhanh thôi”, Lâm Chính cười, sau đó nói với Trí Vũ: “Chúng ta có thể bắt đầu rồi”.

“Được”, Trí Vũ hừ giọng, vung tay.

Vụt...Châm bạc xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta sáng rực.

Nhà họ Lạc thất kinh. Chỉ nhìn từ hình dáng thì có thể biết châm của Trí Vũ không phải làm từ chất liệu thông thường.

“Lúc đi hơi vội nên châm để ở nhà mất rồi. Có ai có không, cho tôi mượn”, Lâm Chính nói.

“Tôi có", một người nhà họ Lạc đưa một túi châm cho Lâm Chính.

Lâm Chính mở ra, đối phương thấy vậy bèn bật cười: "Hóa ra đây là châm thêu à?”

“Ha ha, đây là châm bạc sao? Châm sắt thì có?”

“Lấy châm thêu hoa ra để đấu à?”, tiếng cười vang lên không ngớt.

Lạc Thiên chau mày, trố tròn mắt nhìn túi châm: “Châm này anh lấy từ đâu ra vậy? Anh đùa à? Mau đi lấy loại châm tốt nhất mang tới đây”.

“Vâng vâng…”, người kia vội vàng chạy đi.

Lâm Chính bật cười: “Không cần đâu, tôi dùng châm này đấu với anh ta cũng được”.

“Hả?”, đám đông thất kinh.

“Anh bạn, đây không phải là châm bạc gì đâu”, Lạc Phong vội vàng nói.

“Không sao. Đối phó với bọn họ không cần dùng châm còn được nữa là. Huống hồ giờ có châm ở đây”, Lâm Chính nói.

Dứt lời, đám người của sơn trang Thánh Y như muốn phát điên.

“Được. Được lắm, thật không ngờ trên đời này vẫn còn kẻ ngông cuồng như vậy. Hôm nay không giết chết kẻ này, không bảo vệ được sự tôn nghiêm của sơn trang thì anh đừng có quay về sơn trang nữa rõ chưa”, Băng Thanh lạnh lùng nói.

“Cô yên tâm, lát nữa sẽ chỉ còn lại xác của kẻ này thôi ạ”.

Trí Vũ lạnh lùng nhìn Lâm Chính và trầm giọng: “Có thể bắt đầu được chưa?”

“Ra tay đi”, Lâm Chính nói.

“Vậy thì hãy chết đi”, Trí Vũ cũng không nhiều lời, chỉ gầm lên và ra tay.

Vụt...Một cây châm phóng nhanh về phía Lâm Chính. Cây châm ma sát trong không khí, phát ra tiếng kêu khủng khiếp.

Bọn họ nhìn thấy một đường sáng loé lên, lao về phía Lâm Chính.Thế nhưng một giây sau đường sáng biến mất.

“Hả?”, đám đông bàng hoàng, nhìn xem cây châm đang ở đâu. Tất cả đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính. Bọn họ tái mặt.

Lâm Chính đưa tay lên kẹp chặt cây châm. Đó chính là cây châm của Trí Vũ.

“Đỡ được rồi sao?”
Chương 2349: Đâm xuyên ngực

“Cái gì?”, Trí Vũ thất kinh, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Châm phóng ra với tốc độ như vậy mà Lâm Chính có thể bắt trúng được sao?

“Sao có thể?”

“Trí Vũ đại nhân, châm bị chộp được rồi?”

“Người này có chút năng lực đấy”, những người khác của sơn trang Thánh Y cũng hô lên. Họ cảm thất thật khó tin.

Cô gái Trí Băng Thanh lạnh mặt, quay qua hét: “Trí Vũ, anh làm ăn kiểu gì thế? Bảo anh nhanh chóng xử lý anh ta cơ mà. Sao lại để mất mặt như vậy?”

“Xin cô bớt giận”, Trí Vũ vội vàng cúi người.

“Bớt nói nhảm đi, mau dồn toàn lực, lập tức đánh phế mệnh mạch của anh ta cho tôi”.

Trí Vũ nghiến răng, trông dữ tợn hơn bao giờ hết. Anh ta vung số châm trong tay ra: “Huyền Vũ Thất Tinh Châm”.

Cùng với tiếng hét, châm bạc phóng về phía Lâm Chính. Lần này thì Trí Vũ không dùng một châm nữa mà dùng bảy cây. Bảy cây châm tạo thành hình thần thú Huyền Vũ, bao trùm lên Lâm Chính.

Thế nhưng khi số châm này vừa tiếp cận mình thì Lâm Chính đã đưa tay lên.

Vụt! Bảy cây châm đột nhiên biến mất. Tới khi chúng xuất hiện trong tay Lâm Chính thì anh đang vân vê chúng rồi.

“Hả?”, Trí Vũ tái mặt. Trí Băng Thanh nín thở, mặt đanh lại. Bây giờ thì cô ta đã hiểu ra không phải là Trí Vũ khinh địch mà đúng là người này có năng lực.

“Không thể nào! Không thể nào! Anh phải chết”, Trí Vũ rối cả lên. Anh ta gầm lớn rồi lấy cả túi châm ra. Trong nháy mắt, hàng trăm cây châm điên cuồng lao ra dưới sự tác động của chân khí.

Vụt! Vụt...Một cơn mưa châm phóng về phía Lâm Chính. Mỗi một cây châm đều mang theo sức mạnh ghê người. Chúng bao vây lấy anh. Các hòn non bộ trong sân đều bị bị vỡ ra, đến cả những chiếc ghế đá nặng trịch cũng bị thổi đổ.

Những người nhà họ Lạc đứng ở vị trí gần đều bị dội ngã. Lạc Thiên lùi tới trước linh đường. Sợ hãi nhìn đợt tấn công. Cô ấy thót cả tim.

“Lâm Chính”, cô ấy hét lên, định lao lên giúp sức. Thế nhưng sức mạnh của những cây châm này khiến cô ấy không thể tiếp cận.

“Kết thúc rồi', Trí Băng Thanh cười thản nhiên, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo. Người của sơn trang Thánh Y thở phào. Với đòn tấn công như vậy, dù có ba đầu sáu tay thì cũng không thể nào đỡ được.

Còn nhà họ Lạc thì tối sầm mặt. Khi tất cả cho rằng Lâm Chính đã xong đời thì anh đột nhiên đưa hai tay ra xoay trong không gian.

“Không thể nào”, Trí Băng Thanh ớn lạnh, trố tròn mắt nhìn anh.

Lâm Chính chộp lấy số châm đang bay tới. Cứ như anh đang hái sao vậy, mỗi một cây châm lập tức biến mất.

Có bao nhiêu châm bay tới thì bị anh chộp bấy nhiêu. Trong nháy mắt, toàn bộ số châm đã biến mất. Không còn thấy bất kỳ một cây nào nữa.

Lâm Chính đứng đó, lẳng lặng nhìn người của sơn trang, sau đó đưa hai tay lên, xòe bàn tay ra.

Keng keng...Châm rơi ra từ tay anh, lóe sáng. Đó chính là số châm mà anh đã đỡ được. Hàng trăm cây châm rơi xuống như một dải ngân hà, lấp lánh đẹp đẽ...

Bịch...Trí Vũ ngồi phịch ra đất. Trí Băng Thanh cũng tái mặt, không thể nào chấp nhận được cảnh tượng trước mặt.

“Anh ta đỡ được hết sao?”, người nhà họ Lạc trợn mắt há mồm, đầu óc ong ong. Đúng là xuất quỷ nhập thần mà.

“Tốt quá rồi”, Lạc Thiên mừng rớt nước mắt

“Thưa cô...”, Trí Vũ quay lại lầm bầm.

“Trí Vũ, anh làm gì vậy? Còn không mau đứng dậy. Anh chưa thua. Chúng ta đấu châm, anh ta có thể đỡ được châm của anh thì lẽ nào anh lại không làm được điều tương tự. Chỉ cần anh có thể đỡ được châm của anh ta thì ít nhất cũng là hòa mà”, Băng Thanh quát lớn.

“Đúng vậy”

Trí Vũ lấy lại ý trí, đứng dậy nhìn Lâm Chính: “Chỉ cần tôi đỡ được châm của anh thì chúng ta hòa. Tôi vẫn chưa thua”.

“Vậy sao?”, Lâm Chính thản nhiên nhìn Trí Vũ, sau đó lấy một cây châm ra, điềm đạm nói: “Anh đã muốn đỡ châm của tôi thì mong anh dùng toàn lực nhé”.

“Đừng nói nhiều nữa, tôi sẽ để anh biết không dễ động vào người của sơn trang như vậy đâu. Ra tay đi”, Trí Vũ bặm môi, hét lớn.

“Vậy thì xem cho kỹ đây”, Lâm Chính cũng không nói nhiều nữa, chỉ búng ra một cây châm.

Vụt....Cây châm đột nhiên biến mất trong không gian.

Băng Thanh thất sắc. Lúc này cô ta mới ý thức được có gì đó không ổn. Trí Vũ nín thở, thất thần. Rõ ràng là anh ta không nhìn rõ đường đi của cây châm. Cứ như nó biến mất trong không gian vậy.

“Châm đâu rồi?”, Trí Vũ nhìn Lâm Chính.

“Ở phía sau anh ấy”, Lâm Chính nói.

“Phía sau tôi sao?”, Trí Vũ không hiểu vội quay lại nhìn thì mới phát hiện ra có một cây châm ghim ngay vào chiếc kiệu phía sau mình.

“Ha ha, với châm thuật của anh mà đòi đấu với sơn trang Thánh Ý sao? Nực cười. Ha ha...”, Trí Vũ bật cười ha ha đầy vẻ khinh thường.

Đúng lúc này Lâm Chính nói: “Anh chắc chứ?”

Nụ cười tắt lịm, Trí Vũ cảm thấy có gì đó sai sai: “Ý của anh là gì?”

“Nhìn ngực anh đi?”, Lâm Chính nói.

Trí Vũ cúi xuống nhưng không thấy gì. Bỗng nhiên anh ta ý thức ra được điều gì đó bèn cởi áo ra. Lúc này đám đông mới nhìn rõ trước ngực và sau lưng anh ta có một lỗ nhỏ rất mới.

Châm đâm xuyên ngực rồi...
Chương 2350: Lời hứa

Một châm đâm xuyên ngực. Trí Vũ trố tròn mắt, đang định nói gì đó thì cảm nhận được cơ thể dần bị rút sức. Anh ta đổ rầm ra đất, bất tỉnh.

“Trí Vũ đại nhân”, những người phía sau của sơn trang gầm lên, vội đỡ Trí Vũ dậy và tiến hành trị thương cho anh ta.

Băng Thanh mặt tối sầm. Châm pháp của người này không chỉ nhanh mà còn chính xác và tàn độc. Chắc chắn không phải là châm thuật mà người bình thường có thể sở hữu.

“Rốt cuộc anh là ai?”, Băng Thanh trầm giọng.

Lâm Chính không nói gì, chỉ bỏ mũ ra. Người nhà họ Lạc thất thanh: “Thần y Lâm”.

“Hóa ra là thần y Lâm. Tốt quá rồi. Nhà họ Lạc được cứu rồi”, người nhà họ Lạc mừng tới rơi nước mắt. Thật không ngờ thần y Lâm lại tới giúp họ. Có một người như vậy trấn áp thì họ còn gì phải lo lắng nữa.

“Lạc Thiên, cháu và thần y Lâm thật sự…”, Lạc Phong cảm thấy kích động lắm nhưng ngập ngừng.

Lạc Phong bảo vệ Lạc Thiên cũng chính là vì nguyên nhân này. Ông cụ trước khi qua đời đã dặn là phải bảo vệ Lạc Thiên. Lúc đó Lạc Phong còn chưa hiểu. Giờ thì mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi.

“Anh chính là thần y Lâm?”, Băng Thanh cũng bàng hoàng.

“Lạc Thiên là em gái tôi. Tôi bảo vệ cô ấy, các người về đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Vậy sao?”

Băng Thanh bặm môi: “Nhưng lời hứa thì cũng đã hứa rồi. Hôm nay cô ta phải được gả cho sơn trang Thánh Y của chúng tôi. Nếu không chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi chúng tôi để đi đâu? Rồi tôi về ăn nói thế nào với bố của tôi?”

“Các người đục nước béo cò, làm khó một cô gái khi đó mới có mười tuổi mà không thấy vô liêm sỉ à? Khi đó sao các người không thấy nhục, giờ lại hỏi tôi thể diện của các người để ở đâu. Các người không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Chính nói.

“Anh…thần y Lâm! Anh đừng tưởng y thuật của mình giỏi là anh có thể ngông. Tôi nói cho anh biết, chút y thuật của anh chẳng là gì so với sơn trang của chúng tôi đâu”, Băng Thanh tức giận.

“Có thể là như vậy nhưng tôi có thể trấn áp được cô”, Lâm Chính đáp.

“Khốn nạn”, Băng Thanh tức giận và không cam tâm. Cô ta định ra lệnh cướp dâu nhưng như vậy thì khác gì là thừa nhận y thuật của họ không bằng Lâm Chính. Điều đó sẽ càng để lại hậu quả.

Băng Thanh hít một hơi thật sâu: “Thần y Lâm, anh bảo vệ họ được một lần nhưng không bảo vệ được một đời đâu. Dù hôm nay tôi không đưa được người đi thì sơn trang cũng sẽ cử những kẻ mạnh hơn tới đòi người. Anh không thể nào bảo vệ họ cả đời được. Hơn nữa, lần sau sơn trang sẽ không khách khí thế này nữa, chúng tôi sẽ khai sát giới. Lẽ nào anh muốn nhà họ Lạc bị diệt vong?”

Lâm Chính chau mày, anh cũng biết cần phải nghĩ ra được cách giải quyết hoàn hảo.

Lúc này Băng Thanh lên tiếng: “Hay là chúng ta đấu một trận nữa đi”.

“Còn đấu sao?”

Lâm Chính tò mò nhìn cô ta: “Cô cảm thấy cô có thể là đối thủ của tôi không?”

“Tôi thừa nhận về y thuật thì tôi không bằng anh nhưng nó không có nghĩa tôi thua anh về mọi mặt. Thần y Lâm, nếu nhưng anh đồng ý đấu với tôi một trận thì tôi sẽ xử lý hoàn hảo mọi chuyện”, đôi mắt Băng Thanh ánh lên vẻ quỷ dị.

“Cách gì?”, Lâm Chính chau mày.

“Sơn trang dám nhập thế đòi người và không hề kiêng dè thế lực nào là vì có lời hứa này. Nếu như có thêm một lời hứa khác được đưa ra thì chẳng phải là mọi chuyện được giải quyết hay sao?”

Băng Thanh cười: “Thế này đi, tôi và anh đấu một trận. Tôi thắng thì anh giao người cho tôi. Nếu tôi thua thì tôi sẽ lập một biên bản cho anh. Có biên bản này sơn, trang sẽ không dám làm khó Lạc Thiên nữa?”

“Biên bản hứa sẽ không là phiền Lạc Thiên? Cô không phải trang chủ, không đưa ra quyết định được thì biên bản cũng không có tác dụng”, Lâm Chính lắc đầu.

“Đúng vậy. Chuyện của Lạc Thiên tôi không có quyền quyết định nhưng tôi có thể quyết định những việc của chính tôi”.

Băng Thanh mỉm cười: "Nếu anh thắng tôi có thể mô phỏng theo biên bản trước đó để viết một bản giữa anh và tôi. Nội dung là nếu tôi thua thì tôi sẽ được gả cho anh”.

“Cái gì?”, Lâm Chính thất kinh.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không lấy anh đâu. Tôi đã có chồng sắp cưới rồi. Nhưng tôi phải nắm đằng chuôi mà. Chỉ cần anh dựa vào biên bản đó đi nói chuyện với trang chủ, hủy biên bản của Lạc Thiên trước đó thì chắc chắn trang chủ sẽ đồng ý. Như vậy, có phải là mọi chuyện được giải quyết một cách hoàn hảo không?”, Băng Thanh cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom