-
Chương 2296-2300
Chương 2296: Bao vây tiêu diệt
Châm bạc vừa vào người, khí tức của Lâm Chính liền trở nên cuồng bạo.
Anh lập tức như biến thành một người khác, vô địch thiên hạ, kinh hãi lòng người.
Lâm Anh Hùng và người đàn ông trung niên sợ hãi lùi lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Đây chính là y võ của thần y Lâm sao?", Lâm Anh Hùng nín thở, cảm nhận được luồng khí tức cuồng bạo này.
Bỗng anh ta ý thức được gì đó.
Lúc trước khi anh ta được nhà họ Lâm sắp xếp đi huấn luyện bí mật, người bất ngờ ra tay định ám sát anh ta... hình như chính là khí tức này.
"Hóa ra là anh! Thần y Lâm!".
Lâm Anh Hùng vô cùng kinh ngạc.
"Xem ra anh đã nhận ra rồi", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Lâm Anh Hùng không nói gì, nhưng trong lòng ngạc nhiên tột độ.
Phải biết rằng, khí ý Lâm Chính phóng ra lúc này không biết mạnh hơn lúc đó gấp bao nhiêu lần.
Cũng tức là chỉ trong không đến nửa năm ngắn ngủi, thực lực của Lâm Chính lại nâng lên tầm cao mới.
Tốc độ này còn nhanh hơn cả anh ta.
Sao có thể chứ?
Anh ta là thiên tài trăm năm có một của nhà họ Lâm, là thiên tài có trình độ đỉnh cao trên đời này.
Tại sao... còn có người có thiên phú vượt cả anh ta chứ?
Lâm Anh Hùng cảm thấy toàn thân lạnh toát, hơi thở cũng nghẹn lại.
"Anh Hùng, cậu làm sao vậy?", người đàn ông trung niên ở bên cạnh khẽ quát.
Lâm Anh Hùng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt dữ dằn, nói: "Đại nhân, nhất định phải giết được người này! Nếu không, nhà họ Lâm nhất định sẽ thất bại! Nhất định sẽ thất bại!".
Người đàn ông trung niên sửng sốt, nhìn Lâm Chính, mơ hồ đoán ra được gì đó, nhỏ giọng đáp: "Được, hôm nay tôi sẽ dốc hết sức, dẹp bỏ chướng ngại cho cậu!".
Dứt lời, ông ta hú dài một tiếng, toàn thân tỏa ra một luồng khí ý dữ tợn bá đạo.
Cả tầng lầu của nhà nghỉ sập xuống, sau đó tòa nhà sụp đổ.
Cũng may mọi người trong nhà nghỉ kịp thời thoát ra, nếu không chắc chắn sẽ bị đè chết.
"Giết!".
Người đàn ông trung niên vô cùng cuồng bạo, lao về phía Lâm Chính như mãnh thú.
Khí lực ông ta mang theo phải lên tới vạn cân, có thể nghiền nát mọi thứ.
Bốp!
Một quyền nện tới, Lâm Chính giơ tay lên đỡ được một cách vững vàng, sau đó lại phản kích bằng một quyền.
Hai bên lao vào đánh nhau tối tăm mặt mũi, phòng ốc tan tành, mặt đường nứt toác.
Người dân xung quanh sợ hãi bỏ chạy, còn tưởng là có động đất.
Lâm Anh Hùng không dám đứng bên cạnh quan sát, mà dùng toàn bộ sức mạnh để tham chiến.
Hai người tấn công Lâm Chính mãnh liệt, hai cánh tay nhanh đến mức vô ảnh, trong chớp mắt đã đánh ra mấy chục nghìn quyền.
Lâm Chính phớt lờ tất cả những quyền này, cũng không đón đỡ, anh chỉ dùng thân xác chịu đựng, đồng thời cũng tấn công lại hai người.
Giờ phút này, ưu thế của cơ thể võ thần đã được thể hiện trọn vẹn.
Tuy hai người tấn công tới tấp, nhưng không công phá được cơ thể của Lâm Chính, ngược lại còn trúng không ít quyền của anh, thân thể loạng choạng, khí huyết trong người nhộn nhạo, vô cùng khó chịu.
"Cứ đánh thế này thì chết là cái chắc! Anh Hùng, tế kiếm đi! Không lấy thần kiếm ra thì không thể phá được cơ thể võ thần!", người đàn ông trung niên quát lớn.
Lâm Anh Hùng gật mạnh đầu, ánh mắt đanh lại, thò tay trái vào ống tay áo bên phải.
Keng!
Một luồng sáng bảy sắc xé rách đêm đen, rọi sáng bốn phía.
Nhìn kĩ, chỉ thấy trong tay Lâm Anh Hùng xuất hiện một thanh thần kiếm mảnh dài.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, ngón tay hoạt động rất nhanh.
Vèo vèo vèo...
Từng cây thần châm đen sì xoay quanh người anh như những u hồn.
"Giết!".
Người đàn ông trung niên lại quát, cùng Lâm Anh Hùng nhào tới.
…
Cảnh sát Giang Thành lập tức nhận được tin báo án, nhanh chóng xuất phát đến nơi xảy ra vụ việc.
Mã Hải cũng nhận được tin, ông ta đoán rất có khả năng có liên quan đến Lâm Chính, gọi cho anh mấy cuộc điện thoại mà anh không nghe máy, chỉ đành thông báo với đám người Nguyên Tinh.
Sau khi nhận được tin, đám người Nguyên Tinh, Băng Thượng Quân, Tào Tùng Dương liền nhanh chóng tiến về phía nhà nghỉ xảy ra vụ việc, đồng thời gọi điện thoại bảo người phong tỏa xung quanh, tránh gây sự sợ hãi không cần thiết.
Toàn bộ cao thủ của Dương Hoa được huy động, mấy lực lượng đang đổ về phía này.
Lâm Anh Hùng và người đàn ông trung niên đang đánh nhau bỗng biến sắc.
"Anh Hùng, chúng ta kéo dài quá lâu rồi! Không được đánh nữa, phải nhanh chóng đi thôi, nếu không các cao thủ của Dương Hoa đến, chúng ta rơi vào vòng vây thì sẽ khó mà đi được!".
"Nhưng... không giết được người này, tương lai chắc chắn sẽ là đại họa!", Lâm Anh Hùng nghiến răng đáp.
"Vậy sao? Ngay cả cậu cũng cảm thấy bị uy hiếp à? Nếu vậy thì tôi sẽ báo với gia chủ, bảo gia chủ điều ngay cao thủ mạnh hơn tới diệt trừ thần y Lâm", người đàn ông trung niên sẵng giọng nói: "Cậu yên tâm, thế lực của gia chủ không hề tầm thường, giết một thần y Lâm thì quá đơn giản! Trước đó chỉ là chúng ta coi thường sự tồn tại của cậu ta mà thôi, nếu cậu ta đã gây uy hiếp đến chúng ta, thì không thể bỏ qua được!".
"Được!".
Lâm Anh Hùng gật đầu, anh ta cũng biết rằng quân tử trả thù mười năm chưa muộn, lập tức cầm kiếm xoay người định đi.
"Đi được sao?".
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, sao có thể để bọn họ đi được, lập tức đuổi theo tấn công mãnh liệt.
Cùng lúc đó, đám người Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương cũng tới nơi.
“Thần y Lâm, chúng tôi đến giúp cậu đây!”.
"Không được tha cho hai người này!".
"Giết!".
Mọi người bao vây hai người Lâm Anh Hùng, điên cuồng tấn công.
Cộng thêm thần y Lâm, áp lực của hai người lập tức tăng vọt, bị đánh cho không kịp thở.
Hai người vừa đánh vừa rút, nhưng tốc độ rút quá chậm, đồng thời Từ Thiên cũng đã dẫn theo vô số võ sĩ tới.
Nếu bị Từ Thiên chặn đứng đường lui, muốn rút sẽ khó hơn lên trời.
"Không được! Không thể tiếp tục thế này được!".
Người đàn ông trung niên cắn răng, trầm giọng quát: "Anh Hùng, cậu đi trước đi!".
"Đại nhân!", đôi mắt Lâm Anh Hùng đỏ ngầu.
"Đi! Tôi yểm hộ cho cậu! Nếu không cả hai chúng ta đều không đi được đâu!".
Người đàn ông trung niên rít gào.
Lâm Anh Hùng rùng mình, cũng không còn cách nào khác.
Đối mặt với sự bao vây tấn công của các cường giả Dương Hoa, anh ta chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Người đàn ông trung niên nhắm trúng Băng Thượng Quân có thực lực yếu nhất, điên cuồng tấn công.
Băng Thượng Quân lập tức cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, không chống đỡ nổi.
Phải biết rằng, người đàn ông trung niên này đến từ nhà chính của Lâm Thị, thực lực thậm chí còn mạnh hơn cả Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương. Nếu không nhờ Lâm Chính đánh giáp lá cà thì những người này còn lâu mới giữ được chân ông ta.
Bốp!
Người đàn ông trung niên tấn công tới tấp, nhanh chóng phát hiện ra sơ hở của Băng Thượng Quân, bỗng huých vai đánh bay anh ta đi.
Phụt!
Băng Thượng Quân phun ra máu tươi, cả người bay đi.
"Đi!".
Người đàn ông trung niên gầm lớn.
Lâm Anh Hùng nắm được cơ hội, lập tức xông tới.
"Hừ!".
Ánh mắt Lâm Chính sắc lạnh, phóng ra rất nhiều châm bạc, đâm vào người những người này.
Khí ý và thực lực của tất cả bọn họ lập tức tăng vọt.
"Cái gì?".
Người đàn ông trung niên run lên, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.
Anh dùng châm bạc để cưỡng chế nâng cao sức mạnh của những người này sao?
Tất cả bọn họ bỗng cảm thấy trong người có thêm vô số sức mạnh, gầm lên lao về phía người đàn ông trung niên.
Ông ta còn định phản kháng, nhưng khi cánh tay đánh tới, lại bị cánh tay của đối phương đánh cho gãy lìa.
Sau khi được tăng cường sức mạnh, ai nấy đều có mình đồng da sắt, vô cùng đáng sợ.
Chỉ trong mấy giây đã chế ngự được người đàn ông trung niên.
Lâm Anh Hùng quay lại nhìn, ánh mắt lộ vẻ đau khổ, nhưng không dám do dự, trong chớp mắt đã bỏ chạy rất xa.
"Đuổi theo!".
Nguyên Tinh quát lớn.
"Các ông áp giải người này về đi, để tôi đuổi theo!".
Lâm Chính khẽ quát rồi cất bước, cưỡi gió mà đi chẳng khác nào thần tiên, lao về phía Lâm Anh Hùng...
Chương 2297: Đừng phái những hạng vớ vẩn đến nữa
Sao có thể thế được? Sao có thể thế được? Sao có thể thế được?
Lâm Anh Hùng siết chặt nắm tay, khuôn mặt vặn vẹo.
Không ngờ thực lực của thần y Lâm lại mạnh đến mức này.
Chẳng phải những người kia nói, gia chủ tùy tiện phái một cao thủ tới là có thể giết được thần y Lâm sao? Tại sao đến đây lại bị đuổi giết chạy trối chết như vậy?
Nhưng điều khiến Lâm Anh Hùng kinh hãi hơn là thiên phú của thần y Lâm.
Anh ta không phải là đồ ngốc, anh ta nhìn ra được thần y Lâm có thiên phú cực kỳ đáng sợ, đáng sợ đến mức khó tin.
Phải biết rằng, anh không phải là một võ sĩ bình thường, mà là y võ.
Ngoài việc sở hữu y thuật thâm sâu khó dò, còn có võ kĩ trác tuyệt...
Khiến người ta phải kinh ngạc sợ hãi!
Lâm Anh Hùng cảm giác trái tim mình cũng đang run rẩy.
Anh ta chưa bao giờ gặp đối thủ nào như vậy.
Nếu để thần y Lâm trưởng thành hơn... thì chắc chắn nhà họ Lâm sẽ phải đối mặt với một kẻ thù lớn trước nay chưa từng có.
"Phải nhanh chóng báo tin cho gia chủ biết".
Lâm Anh Hùng thầm run sợ trong lòng.
Vèo!
Anh ta nhanh chóng ra khỏi địa phận Giang Thành.
Nhưng đang định chạy về phía đường quốc lộ, thì anh ta nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo đang đứng trên con đường tối đen.
Đồng tử của Lâm Anh Hùng bỗng co lại, rồi dừng chân.
"Thần y Lâm?".
Lâm Anh Hùng thì thào nói.
"Lâm Anh Hùng, anh định về rồi sao? Các anh đến để giết tôi, không giết tôi mà cứ thế đi thì đâu có được, anh trở về phải ăn nói thế nào đây?".
Lâm Chính bình thản nói, đi từng bước về phía anh ta.
Lâm Anh Hùng trợn trừng hai mắt, nhìn anh với vẻ khó tin. Tuy đang cầm thanh kiếm bảy sắc đáng sợ kia, nhưng không biết tại sao, anh ta cảm giác thanh kiếm trong tay nặng tựa nghìn cân, anh ta... không dám giơ nó lên...
Có lẽ anh ta cũng biết, lúc này mình không thể đánh thắng thần y Lâm được.
Sự tự tin của anh ta đã hoàn toàn biến mất...
Lâm Chính bước tới đứng trước mặt Lâm Anh Hùng, nhưng anh không giết luôn, mà nhìn thanh kiếm trong tay anh ta, chìa tay ra lấy.
Toàn thân Lâm Anh Hùng căng cứng, không dám động đậy...
"Thanh kiếm này... tên là gì?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Kinh Hồng..."
Lâm Anh Hùng ngập ngừng một lát rồi đáp.
"Ồ, đây là thần kiếm chí bảo Kinh Hồng truyền qua các đời nhà họ Lâm sao?", Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.
"Anh cũng biết Kinh Hồng?", Lâm Anh Hùng kinh ngạc: "Chỉ có người trong nội bộ nhà họ Lâm biết tới thanh kiếm này, hơn nữa phải là những người cấp phó gia chủ trở lên mới biết, sao... sao anh lại biết?".
"Tôi biết nhiều thứ lắm, chỉ là một thanh kiếm Kinh Hồng sao tôi lại không biết chứ?".
Lâm Chính múa may thanh kiếm, bình thản nói: "Anh đi đi".
"Đi?".
Lâm Anh Hùng kinh ngạc nhìn anh: "Anh để tôi đi sao? Anh... anh không giết tôi à?".
"Anh yên tâm, tôi không định giết anh! Thực ra tôi với anh không thù không oán, nếu không phải lập trường bất đồng thì có khi chúng ta có thể làm bạn đấy", Lâm Chính vừa quan sát kiếm Kinh Hồng vừa nói.
"Đúng là lập trường bất đồng, hơn nữa anh là người mà nhà họ Lâm bắt buộc phải giết. Có lẽ thiên phú của anh cao hơn tôi, nếu để anh sống, thì chắc chắn nhà họ Lâm sẽ khó mà giành được phần thắng ở đại hội", Lâm Anh Hùng đanh giọng nói: "Thế nên cho dù anh thả tôi, thì tôi vẫn sẽ trở về tập hợp lực lượng của nhà họ Lâm để giết anh".
"Nếu thế thì lần sau các anh phải mang thêm nhiều người hơn, nếu không chỉ vài người như vậy đến Giang Thành cũng chỉ chết uổng thôi", Lâm Chính bình thản nói.
"Anh yên tâm, lần sau tôi đến chắc chắn sẽ là cường giả siêu cấp sánh được với thiên địa, uy chấn thế giới. Anh không biết thế lực của gia chủ Lâm Thị chúng tôi đâu, nếu bọn họ thực sự nhằm vào ai, thì chắc chắn sẽ khiến người đó biến mất, không tha một ai", Lâm Anh Hùng trầm giọng nói.
"Tôi chờ anh, mong là nhà họ Lâm các anh đừng khiến tôi thất vọng. Nếu còn phái những hạng người vớ vẩn đến thì chỉ có lãng phí thời gian của mọi người thôi", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hạng người vớ vẩn?
Đó là những cường giả của gia chủ đấy!
Lâm Anh Hùng vô cùng tức giận, nhưng vẫn nhẫn nhịn, khẽ quát: "Hi vọng đến lúc đó khi các cường giả đến đây, anh vẫn còn nói được câu đó".
Dứt lời liền xoay người định đi.
Lúc đi anh ta còn không quên ngoảnh lại nhìn, thấy Lâm Chính quả nhiên không truy kích, mà thực sự thả anh ta đi.
"Thần y Lâm, anh ngông cuồng lắm! Anh không biết hành động ngày hôm nay sẽ mang lại điều gì cho anh đâu".
"Kinh Hồng không chỉ là báu vật gia truyền của nhà họ Lâm, mà còn là thể diện của nhà họ Lâm. Nếu ngay cả báu vật gia truyền cũng không còn, anh nghĩ nhà họ Lâm còn có thể chấp nhận sự tồn tại của anh sao?".
Lâm Anh Hùng lẩm bẩm nói, ánh mắt sa sầm, nhanh chóng rời khỏi địa phận Giang Thành.
Chương 2298: Thí Long Lệnh
Biệt thự nhà họ Lâm.
“Cái gì? Thần đại nhân chết rồi sao?”.
Lâm Hạo Thiên đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc nhìn Lâm Anh Hùng đã chật vật trở về.
“Thần đại nhân không rõ sống chết, không biết thần y Lâm có giết ông ấy hay không, nhưng… kiếm Kinh Hồng đã bị thần y Lâm cướp mất”, Lâm Anh Hùng nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, người nhà họ Lâm ở đây đều há hốc miệng, khó tin nhìn Lâm Anh Hùng.
“Kiếm Kinh Hồng… bị thần y Lâm cướp đi rồi?”.
“Anh Hùng, cậu nói… thật sao?”.
“Đó là bảo vật gia truyền của nhà họ Lâm chúng ta! Lâm Anh Hùng, cậu lại để mất nó?”.
Các trưởng bối nhà họ Lâm đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Lâm Anh Hùng.
Lâm Anh Hùng quỳ tại chỗ, đấm một quyền xuống đất, nghiến răng chảy nước mắt.
Mọi người im lặng, sắc mặt ai nấy đều khó coi tột cùng.
“Thật là nhục nhã, đúng là vô cùng nhục nhã!”.
“Nhà họ Lâm đã bao giờ chịu nhục nhã đến như vậy?”.
“Lâm Anh Hùng, kiếm Kinh Hồng của chúng ta đã truyền thừa trăm năm, hôm nay lại bị cậu đánh mất! Cậu làm sao xứng với người nhà họ Lâm? Làm sao xứng với liệt tổ liệt tông nhà họ Lâm?”, Lâm Thái đứng lên, lớn tiếng quát.
“Anh Hùng tự biết mình có tội, không thể tha thứ! Chuyện đến nước này, Anh Hùng không có lời nào để nói, chỉ có cái chết tạ tội với nhà họ Lâm!”.
Lâm Anh Hùng căm phẫn, nghiến nát cả răng, hận mình không có năng lực. Anh ta không do dự giơ tay, vỗ về phía trán mình.
Người nhà họ Lâm biến sắc.
“Dừng tay!”.
Lâm Hạo Thiên hét lên.
Một bóng người bay vào từ ngoài phòng, chụp lấy cổ tay Lâm Anh Hùng.
Nhìn lại thì đó là chưởng sự Lâm Cốc!
“Chỉ một chút thất bại đã khiến cậu chán chường như vậy? Lâm Anh Hùng, trên người cậu mang hi vọng của nhà họ Lâm, sao cậu có thể tự sát? Nếu cậu tự sát thì mới gọi là có lỗi với người nhà họ Lâm! Nhà họ Lâm đã dốc hết tâm huyết lên người cậu, sao cậu có thể tùy tiện quyết định?”, Lâm Cốc lạnh lùng quát.
“Lâm chưởng sự…”, Lâm Anh Hùng ngẩng đầu lên.
“Kiếm Kinh Hồng tuy đã mất nhưng chúng ta biết nó đang ở đâu, cũng không phải không còn cơ hội. Lâm Anh Hùng, cậu nói cho chúng tôi biết, vì sao lần này lại thất bại?”, Lâm Cốc lạnh lùng hỏi.
“Thực lực của thần y Lâm đã vượt ngoài tưởng tượng của chúng tôi. Nhất là sau khi anh ta tăng cường thực lực, đến Thần đại nhân cũng không phải đối thủ của anh ta! Không những vậy, vị trí của chúng tôi đã bại lộ, thần y Lâm giết đến tận cửa, phái cao thủ bao vây tiễu trừ chúng tôi. Châm bạc của anh ta không những có thể tăng cường thực lực cho mình, mà còn có thể trợ giúp cao thủ nâng cao thực lực. Chúng tôi đã bị bao vây, chính Thần đại nhân đã liều mạng trợ giúp tôi chạy thoát!”, Lâm Anh Hùng nói.
Mọi người nghe vậy không khỏi hít ngược một hơi.
“Dương Hoa đáng sợ thế sao?”, Lâm Thái kinh ngạc thở dài.
“Nhưng…”, lúc này Lâm Anh Hùng muốn nói lại thôi.
“Nhưng gì? Cậu nói mau đi!”, Lâm Hạo Thiên quát.
“Thật ra thần y Lâm đã đuổi kịp tôi, nhưng… anh ta không giết tôi mà lại thả tôi về”, Lâm Anh Hùng nói.
Lúc này, tất cả người nhà họ Lâm đều quên cả thở, mở to mắt nhìn Lâm Anh Hùng.
Một lúc lâu sau, bọn họ mới phản ứng lại, những tiếng gào thét vang lên.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!”.
“Đây là sỉ nhục người nhà họ Lâm chúng ta!”.
“Nhà họ Lâm đã bao giờ bị khiêu khích đến vậy! Không thể tha thứ! Nhất định phải diệt thần y Lâm!”.
“Giết chết thần y Lâm, giành lại kiếm Kinh Hồng!”.
“Giết chết thần y Lâm, giành lại kiếm Kinh Hồng!”.
“Giết chết thần y Lâm, giành lại kiếm Kinh Hồng!”.
Người nhà họ Lâm gào lên, ai nấy đều vô cùng căm phẫn, vô cùng tức giận.
“Phó gia chủ!”, chưởng sự Lâm Cốc hô gọi.
“Chuyện này không tầm thường, liên quan rất nhiều tới kế hoạch trăm năm của nhà họ Lâm! Tôi phải mau chóng đi mời gia chủ, để ông ấy đi cùng tôi đến gia tộc chính mời cao thủ của gia tộc chính đến Giang Thành, giết chết thần y Lâm!”, Lâm Hạo Thiên đứng bật dậy, quát.
“Phó giả chủ!”.
Lâm Anh Hùng gọi to.
Lâm Hạo Thiên nhìn anh ta.
“Lần này quay về nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, tôi nghĩ có lẽ thần y Lâm vẫn còn át chủ bài! Nếu chỉ phái vài ba người đi thì chỉ đâm đầu vào chỗ chết! Một khi thất bại lần nữa, nhà họ Lâm sẽ không thể lấy lại mặt mũi!”, Lâm Anh Hùng nói.
“Vậy ý cậu là?”.
“Xin phó gia chủ khi đến gia tộc chính hãy yêu cầu gia tộc chính cho đội Thí Long xuất quân!”.
“Đội Thí Long?”.
Tất cả mọi người kinh hãi.
“Vậy chẳng phải… sẽ phải phát động Thí Long Lệnh? Có phải là làm lớn vấn đề lên không?”, Lâm Hạo Thiên nói.
“Phó gia chủ, chúng ta không thể thất bại thêm nữa, phải phát động Thí Long Lệnh, nếu không… tôi nghĩ có lẽ sẽ rất khó để giải quyết thần y Lâm”, Lâm Anh Hùng nói.
Lâm Hạo Thiên nghe vậy thì đi qua đi lại một lúc lâu.
Người nhà họ Lâm nhìn ông ta, không dám lên tiếng.
Đại sảnh im lặng như tờ.
Phát động Thí Long Lệnh không phải chuyện nhỏ, lúc đó, e là những người dòm ngó đến gia tộc chính sẽ mượn đề tài để nói.
Nhưng bây giờ nhà họ Lâm thất bại thảm hại như vậy, Lâm Anh Hùng kiên quyết muốn dùng Thí Long Lệnh, đủ để thấy tính nghiêm trọng của sự việc.
Cuối cùng, Lâm Hạo Thiên hít sâu một hơi, nói: “Được, tôi sẽ xin phép gia tộc chính cho phát động Thí Long Lệnh! Nhưng chỉ Thí Long Lệnh thì vẫn không đủ, nếu đã muốn làm thì phải làm tới cùng, xin Cưu Sát Lệnh luôn một thể!”.
Mọi người hít sâu một hơi, vô cùng kinh hãi.
Lâm Hạo Thiên định đuổi tận giết tuyệt!
Lâm Anh Hùng nghe vậy lập tức cúi đầu: “Nếu vậy thì thần y Lâm sẽ không còn đường sống, nhà họ Lâm có thể lấy lại mặt mũi, kiếm Kinh Hồng chắc chắn sẽ về tay nhà họ Lâm chúng ta một lần nữa!”.
“Chuyện này không thể chậm trễ, lập tức xuất phát đến gia tộc chính!”.
“Tuân lệnh!”.
Chương 2299: Các người chuẩn bị hậu sự đi
Vừa họp xong, Lâm Hạo Thiên dẫn Lâm Anh Hùng và chưởng sự Lâm Cốc đến nơi gia chủ bế quan, báo cáo chuyện này cho ông ta.
Người khiến Lâm Chính vô cùng căm hận ấy trầm ngâm một lúc, dẫn theo mọi người đến gia tộc chính vào ngày hôm đó, xin phép gia tộc chính.
Sau khi biết được bảo vật gia truyền của gia tộc bị cướp mất, người của gia tộc chính bị bắt, gia tộc chính của Lâm Thị vô cùng tức giận.
Đây là sự sỉ nhục rất lớn!
Thí Long Lệnh và Cưu Sát Lệnh lập tức được phê chuẩn!
Trừ hai lệnh này ra, các đội ngũ tinh nhuệ đội Phong Lăng, Sơn Hải Vệ, Kim Cương Vệ đều xuất quân.
Hơn một trăm cao thủ của gia tộc chính Lâm Thị xuống núi, đến Giang Thành, chuẩn bị tiến hành đợt tấn công mang tính hủy diệt đối với Dương Hoa.
Trận chiến này gia tộc chính Lâm Thị không còn do dự gì nữa, nhất quyết dốc hết toàn lực tiêu diệt thần y Lâm!
Hai năm qua thần y Lâm ở Giang Thành đã mang lại phiền phức quá lớn cho nhà họ Lâm ở Yên Kinh!
Thậm chí ngay cả đại hội cũng ghi hận nhà họ Lâm!
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, ấn tượng của đại hội cũng quyết định đến biểu hiện ở đại hội.
Nhà họ Lâm muốn vươn lên đứng đầu, ngạo nghễ nhìn quần hùng thì phải chuẩn bị kế sách vẹn toàn. Bây giờ lại xuất hiện tình huống không thể xoay chuyển, đương nhiên bọn họ vô cùng tức giận.
Lần này, gia tộc chính của Lâm Thị quyết định tiêu diệt tận gốc, bất cứ người nào liên quan đến Dương Hoa đều không bỏ qua!
Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương nhận được tin gần như ngay lập tức, nhanh chóng triệu tập đám người Dịch Tiên Thiên ở bên ngoài về, cùng nhau đi gặp Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính đang ngồi ở trang viên dưới tầng hầm, chữa bệnh cho Ma Quân Trương Thất Dạ.
Anh thận trọng đâm từng cây châm bạc vào vùng bụng và đùi của Trương Thất Dạ. Trương Thất Dạ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bên dưới truyền tới cảm giác nóng hổi, trên mặt cũng tràn ngập nụ cười.
“Tạm được rồi! Tối nay ông có thể đi tìm cô bạn gái nhỏ của ông trải qua đêm xuân rồi!”.
Lâm Chính châm cứu xong, cười nói.
“Thật sao?”, Trương Thất Dạ sáng mắt lên, vô thức lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho bạn gái ở phòng Nhân sự Dương Hoa. Thế nhưng ông ta vừa định gọi thì lại sững người, nở nụ cười lúng túng, cười ha ha cho qua.
“Tuổi cũng không nhỏ nữa mà còn xấu hổ à?”, Lâm Chính lắc đầu.
Lúc này, Nguyên Tinh, Từ Thiên, Dịch Tiên Thiên, Băng Thượng Quân và Tào Tùng Dương chạy vội đến.
“Cậu Lâm, có chuyện không hay rồi! Gần đây xung quanh nhà họ Lâm ở Yên Kinh xuất hiện rất nhiều người thực lực cao thâm khó dò. Bọn họ tụ tập ở nhà họ Lâm, sau đó tám giờ sáng nay đã rời khỏi nhà họ Lâm, không rõ tung tích. Người của chúng ta đoán một nửa bọn họ đi đến sân bay, một nửa lái xe rời đi!”, Tào Tùng Dương sốt ruột nói.
“Giáo chủ, khả năng cao là cao thủ của gia tộc chính Lâm Thị! Chúng ta phải phòng bị!”, Nguyên Tinh nói.
Lâm Chính nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Có bao nhiêu người đến?”.
“Không đếm được kỹ, có lẽ khoảng trăm người!”.
“Trăm người?”.
Lâm Chính hơi kinh ngạc.
“Trăm người thì đã sao? Dù là một nghìn một vạn người, chúng ta giết là được, cần gì phải kinh hoảng? Đã đến Giang Thành thì cho bọn họ có đi không có về!”, Trương Thất Dạ nói.
Lâm Chính có chút cạn lời.
Nếu đánh thật, người chuồn đầu tiên chắc chắn là Trương Thất Dạ.
Suy cho cùng, ông ta cũng là người cuối cùng còn sống sót của Ám Ma Đạo, có thể sống đến bây giờ thì công phu chạy trốn chắc chắn đứng hạng nhất.
“Ma Quân đại nhân, ông không thể nói như vậy, cao thủ của gia tộc chính Lâm Thị cực kỳ đáng sợ. Nhưng tôi cũng không hiểu rõ lắm về gia tộc chính Lâm Thị, chỉ biết bọn họ là gia tộc ẩn thế siêu cấp, sống ẩn dật ở một nơi nào đó trong Long Quốc, cụ thể ở đâu thì không rõ. Nhà họ Lâm ở Yên Kinh chỉ là mặt ngoài của bọn họ mà thôi”, Lâm Chính nói.
“Hóa ra là vậy”.
Mọi người gật đầu.
“Người lần trước bắt được đâu? Đưa ông ta tới đây”, Lâm Chính đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức lên tiếng.
“Vâng!”.
Từ Thiên gật đầu, chạy đi.
Chốc lát sau, một người đàn ông trung niên đầu bù tóc rối, vẻ mặt âm trầm được đưa từ dưới tầng hầm đến sơn trang.
Người đàn ông tên là Lâm Tán, chỉ là tán tu của gia tộc chính Lâm Thị, chấp hành một vài nhiệm vụ ám sát.
Đối với võ giả thế tục, nhân vật như vậy muốn giết ai cũng dễ như trở bàn tay, nào ngờ lại thất bại ở Giang Thành.
“Ông Lâm Tán, ngồi đi, không biết tối hôm qua ông ngủ có ngon không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm, cậu cũng họ Lâm, tôi cũng họ Lâm, đã vậy chắc cậu cũng biết người họ Lâm đều không sợ chết! Cậu muốn giết tôi thì ra tay đi, còn nếu muốn khai thác được thông tin gì từ miệng tôi thì tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi! Vì tôi sẽ không nói ra một chữ nào đâu!”, Lâm Tán lạnh lùng nói.
“Thế thì chưa chắc, tôi hỏi vài câu, ông nhất định sẽ trả lời”, Lâm Chính cười nói.
Lâm Tán nhíu mày, trầm giọng: “Vậy cậu hỏi đi!”.
“Gia tộc chính Lâm Thị đã cử hơn trăm người đến đây giết tôi. Tôi hỏi thực lực của hơn một trăm cao thủ này có so được với ông ta không?”, Lâm Chính chỉ vào Trương Thất Dạ.
Lâm Tán liếc nhìn Trương Thất Dạ, hơi kinh ngạc.
Cao thủ thế này mà sao lần bao vây trước đây ông ta không xuất hiện?
Nhưng khi nghe Lâm Chính nói hơn một trăm cao thủ của Lâm Thị sắp sửa giết tới đây, trong lòng ông ta cũng có phần kích động.
“Nhà họ Lâm cao thủ vô số, cao thủ ở trình độ nào cũng có, tôi đâu thể biết được cậu đang nói về nhóm người nào?”, Lâm Tán nói.
Lâm Chính vẫy tay, Tào Tùng Dương lập tức lấy ra một bức ảnh đặt lên bàn.
Trên ảnh là những bóng người mà tai mắt của Lâm Chính ở biệt thự nhà họ Lâm ở Yên Kinh chụp được.
“Chắc ông biết những người này chứ?”, Lâm Chính chỉ vào ảnh, hỏi.
Lâm Tán liếc nhìn, lập tức ngạc nhiên, sau đó cười lớn.
“Ha ha ha ha ha, thần y Lâm, cậu tiêu đời rồi! Giang Thành các cậu tiêu đời rồi! Gia tộc Lâm Thị nổi giận rồi! Bọn họ nổi giận rồi! Ha ha ha ha, ngay cả những cao thủ này cũng điều động, trên trời đất này không ai cứu được các cậu đâu, ha ha ha ha…”.
Nghe được lời này, vẻ mặt mọi người đều thay đổi.
“Khốn nạn!”.
Trương Thất Dạ nổi giận, tát vào mặt Lâm Tán.
Lâm Tán dừng cười, lạnh lùng nhìn Trương Thất Dạ.
“Đám nhãi nhép, đến rồi cũng sẽ phải chết! Ông nghĩ bọn họ có thể cứu được ông? Đừng nằm mơ nữa!”, Trương Thất Dạ lạnh lùng nói.
“Nhãi nhép? Ha, ngu xuẩn! Đây là đội Phong Lăng, Sơn Hải Vệ, Kim Cương Vệ của gia tộc Lâm Thị! Mặc dù bọn họ không tính là cao thủ hàng đầu của nhà họ Lâm, nhưng cũng tính là không tệ, thậm chí đặt trước mặt ông cũng sẽ là ngọn núi cao không thể vượt qua! Tôi nói cho ông biết, thành viên của ba đội này bất cứ ai cũng có thể chiến đấu với ông, hai người là có thể giết ông như giết gà!”, Lâm Tán nhìn chằm chằm Trương Thất Dạ, cười giễu.
Mọi người kinh hãi.
Trương Thất Dạ cũng sững sờ, sau đó nói: “Bớt ở đó dọa người, bọn họ có thể mạnh đến vậy được à?”.
“Cả đời Lâm Tán tôi chưa bao giờ nói dối. Tôi thừa nhận thực lực của ông rất mạnh, mạnh hơn cả tôi, nhưng ông nghĩ xem, ngay cả tôi cũng không có tư cách gia nhập đội Phong Lăng, Sơn Hải Vệ và Kim Cương Vệ, những người có thể vào được đội tinh nhuệ như vậy, thực lực ắt phải hơn tôi, mà người mạnh hơn tôi thì sao có thể thua kém ông được?”, Lâm Tán nheo mắt, nói.
Trương Thất Dạ trầm mặc.
Người xung quanh chảy mồ hôi lạnh, vô cùng kinh hãi.
Gia tộc chính Lâm Thị… lại phái lực lượng mạnh như vậy đến đây?
Bọn họ thật sự định đuổi tận giết tuyệt sao?
“Vậy còn Thí Long Lệnh và Cưu Sát Lệnh… nó là cái gì?”, Lâm Chính đột nhiên lại lên tiếng.
Nào ngờ Lâm Tán bỗng quay đầu, mở to mắt nhìn anh: “Dùng rồi sao?”.
“Dùng rồi!”, Lâm Chính gật đầu.
Lâm Tán thở phào một hơi, cười nhạt nói: “Vậy các người hãy mau mau chuẩn bị hậu sự đi!”.
Chương 2300: Tru di cửu tộc
Mọi người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt người kia.
Không ai biết rốt cuộc có phải ông ta giả thần giả quỷ hay không.
Hoặc là hù dọa mọi người để mọi người thả ông ta ra?
Lâm Tán nheo mắt lại nhìn quanh bọn họ một vòng, cười nói: “Xem ra các người không tin tôi?”.
“Sao có thể tin được? Nhà họ Lâm các người thật sự lợi hại như vậy thì không phải xưng bá thiên hạ từ lâu rồi hay sao?”, Băng Thượng Quân không biểu lộ cảm xúc, nói.
“Xưng bá thiên hạ thì không dám. Long Quốc ngọa hổ tàng long, nước rất sâu. Long Quốc giống như một vùng biển lớn mênh mông, những người như chúng ta chỉ là người sống trên mặt biển. Rốt cuộc dưới đáy biển có thứ gì chúng ta không hề biết, cũng không nhìn thấy, nhưng không biết không thấy không có nghĩa là không có! Gia tộc Lâm Thị chính là vật khổng lồ giấu dưới đáy biển, chẳng qua vật khổng lồ dưới đáy biển không phải chỉ có mỗi gia tộc Lâm Thị. Cậu nghĩ rằng bọn họ có thể xưng bá thiên hạ, nhưng bọn họ vẫn phải đối mặt với rất nhiều kẻ địch mạnh! Gia tộc chính Lâm Thị có thể xưng bá thiên hạ hay không tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy vật khổng lồ như vậy muốn hủy diệt đám tôm tép các người quả thật quá đơn giản!”, Lâm Tán cười nói.
Mọi người không lên tiếng nữa, ai nấy có vẻ mặt khó coi, cúi đầu không nói.
“Hóa ra là vậy. Thế Thí Long Lệnh và Cưu Sát Lệnh rốt cuộc là thứ gì? Ông có thể giải thích rõ cho tôi biết trước không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Thí Long Lệnh là một mệnh lệnh thường thấy nhất của gia tộc chính Lâm Thị, đội Thí Long sẽ là người chấp hành, tiến hành ám sát một mục tiêu nào đó. Thí Long Lệnh xuất hiện, đội Thí Long sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tấn công hủy diệt mục tiêu, vả lại toàn bộ hành động sẽ được gia tộc chính Lâm Thị dốc hết sức hỗ trợ. Do đó, tỷ lệ thành công là một trăm phần trăm! Nói cách khác, một khi Thí Long Lệnh phát động, Dương Hoa chắc chắn sẽ bị diệt!”, Lâm Tán nhún vai.
Lâm Chính im lặng một lúc, lại hỏi: “Cưu Sát Lệnh thì sao?”.
“Cưu Sát Lệnh là lệnh diệt tuyệt, nghĩa là trảm tận giết tuyệt! Mục tiêu của đội Thí Long là hủy diệt Dương Hoa, còn mục đích của Cưu Sát Lệnh chính là giết chết tất cả những người liên quan đến Dương Hoa! Ví dụ vợ cậu bị Thí Long Lệnh giết chết, chị em và bố mẹ của vợ cậu, vợ chồng con cháu của chị em vợ cậu sẽ do Cưu Sát Lệnh xử lý! Nói dễ hiểu thì là tru di cửu tộc!”, Lâm Tán cười nói.
“Tru di cửu tộc?”.
“Sao có thể thế được!”.
Nguyên Tinh tức đến mức mặt đỏ bừng, run rẩy cả người: “Gia tộc chính Lâm Thị thật là kiêu căng! Sao bọn họ dám làm như vậy?”.
“Không thể tha thứ!”.
“Cậu Lâm, chúng ta liều mạng với bọn họ!”.
“Nhất định không thể bỏ qua cho bọn họ!”.
“Bọn họ nghĩ Dương Hoa chúng ta dễ ức hiếp sao?”.
Mọi người vô cùng tức giận, ai nấy nổi trận lôi đình.
Suy cho cùng, nếu là như vậy thì lần này gia tộc Lâm Thị không những muốn đối phó với Lâm Chính, mà còn đối phó với cả bọn họ!
Nhà họ Lâm thật ác!
“Không tồi! Không tồi!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, châm điếu thuốc, không nói gì.
“Hối hận rồi phải không?”.
Tâm trạng Lâm Tán dường như đã tốt hơn nhiều, cầm tách trà lên uống một ngụm, cười nói: “Thần y Lâm, bây giờ có phải cậu hối hận vì đã đối đầu với nhà họ Lâm không? Nếu có thể quay lại, cậu nhất định không dám kiêu căng với nhà họ Lâm nữa chứ gì? Ha, chỉ tiếc trên đời này không có thuốc hối hận!”.
“Ông nhầm rồi”, Lâm Chính thở ra khói thuốc.
“Cái gì?”, Lâm Tán sửng sốt.
“Từ lúc bắt đầu, không phải tôi chọc giận nhà họ Lâm, mà là nhà họ Lâm chọc giận tôi! Tôi và nhà họ Lâm có thù hận rất sâu đậm, chỉ tiếc là các người không biết mà thôi”, Lâm Chính nói.
“Thế sao? Dù có như vậy, cậu cũng không nên tìm nhà họ Lâm trả thù, dù sao thì cậu cũng không xứng!”, Lâm Tán cười nhạt nói.
“Ông nghĩ như vậy thật sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu nhìn ông ta.
“Sao hả? Lẽ nào tôi nói sai rồi sao?”, Lâm Tán nhíu mày.
“Đương nhiên là nói sai rồi. Tôi nói ông biết, nếu có thể quay lại, tôi vẫn sẽ chọn đối đầu với nhà họ Lâm!”.
Lâm Chính dập tắt đầu thuốc lá, nhẹ giọng nói: “Bởi vì lần này tôi sẽ khiến những người đến từ gia tộc Lâm Thị đó vào Giang Thành rồi sẽ không ra được nữa!”.
“Ngông cuồng! Láo xược! Không biết trời cao đất dày! Cậu dựa vào đâu? Chỉ dựa vào đám tôm tép nhãi nhép này sao?”, Lâm Tán không hề khách sáo mắng chửi.
“Khốn kiếp!”.
“Ông muốn chết!”.
Mọi người tức giận, lập tức vọt đến muốn xé xác Lâm Tán, nhưng bị Lâm Chính chặn lại.
Anh đứng dậy, cầm bảo kiếm đặt trên bàn lên.
Kinh Hồng!
Sau đó, anh đi đến vườn hoa ở phía trước trang viên, cắm kiếm xuống đất.
Lâm Tán cười nhẹ, hoàn toàn không sợ, chỉ quan sát nhất cử nhất động của Lâm Chính.
Trong mắt ông ta, mỗi một cử động của Lâm Chính đều để lộ sự sốt sắng, bàng hoàng, bất lực.
Ông ta tin rằng, trong lòng Lâm Chính lúc này tất nhiên là cực kỳ hoảng sợ, tất nhiên là cực kỳ sợ hãi, tất nhiên là đang suy nghĩ đối sách.
Giây lát sau, Lâm Chính đột nhiên thốt ra một câu nói kỳ lạ.
“Có lẽ đã đến nơi rồi”.
Lâm Tán ngạc nhiên: “Cái gì đến rồi?”.
Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí tức cực kỳ bá đạo, dồi dào mà nghịch thiên thoáng chốc bao trùm toàn bộ trang viên.
Cuồng bạo, vô thượng, chí tôn, thần thánh!
Không gì sánh được!
Không thể khiêu chiến!
Đó là uy thế của khí tức này!
“A! A! A!”.
Đối diện với luồng khí tức đó, Lâm Tán bị dọa đến mức la lên thất thanh.
Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, Băng Thượng Quân đều quỳ xuống đất, hoàn toàn không thể đối kháng lại khí tức khủng khiếp nghịch thiên, tuyệt thế vô song này.
Dù là Trương Thất Dạ cũng cắn chặt răng, cố gắng gượng không quỳ xuống.
Ông ta ngẩng đôi mắt màu đỏ máu lên nhìn ra xa.
“Khí tức này… lẽ nào là…”.
“Ai? Ai vậy? Ai đến rồi?”.
Lâm Tán đau khổ gào lên.
Soạt…
Trên bầu trời xuất hiện một quả cầu lửa giống như mặt trời di động, lao vọt về phía này.
Nhiệt độ trong toàn trang viên tăng vọt, mọi người đều toát mồ hôi.
Nếu nhiệt độ tăng cao một chút nữa, dù là thực vật hay phòng ốc trong trang viên sẽ bốc cháy.
“Tôn Giả, thu bớt thần thông đi, nếu không, trang viên của tôi sẽ hóa thành tro bụi mất”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Sau đó, quả cầu lửa trên bầu trời nổ tung, một người đàn ông mặc áo choàng đỏ lửa đáp xuống.
Châm bạc vừa vào người, khí tức của Lâm Chính liền trở nên cuồng bạo.
Anh lập tức như biến thành một người khác, vô địch thiên hạ, kinh hãi lòng người.
Lâm Anh Hùng và người đàn ông trung niên sợ hãi lùi lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Đây chính là y võ của thần y Lâm sao?", Lâm Anh Hùng nín thở, cảm nhận được luồng khí tức cuồng bạo này.
Bỗng anh ta ý thức được gì đó.
Lúc trước khi anh ta được nhà họ Lâm sắp xếp đi huấn luyện bí mật, người bất ngờ ra tay định ám sát anh ta... hình như chính là khí tức này.
"Hóa ra là anh! Thần y Lâm!".
Lâm Anh Hùng vô cùng kinh ngạc.
"Xem ra anh đã nhận ra rồi", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Lâm Anh Hùng không nói gì, nhưng trong lòng ngạc nhiên tột độ.
Phải biết rằng, khí ý Lâm Chính phóng ra lúc này không biết mạnh hơn lúc đó gấp bao nhiêu lần.
Cũng tức là chỉ trong không đến nửa năm ngắn ngủi, thực lực của Lâm Chính lại nâng lên tầm cao mới.
Tốc độ này còn nhanh hơn cả anh ta.
Sao có thể chứ?
Anh ta là thiên tài trăm năm có một của nhà họ Lâm, là thiên tài có trình độ đỉnh cao trên đời này.
Tại sao... còn có người có thiên phú vượt cả anh ta chứ?
Lâm Anh Hùng cảm thấy toàn thân lạnh toát, hơi thở cũng nghẹn lại.
"Anh Hùng, cậu làm sao vậy?", người đàn ông trung niên ở bên cạnh khẽ quát.
Lâm Anh Hùng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt dữ dằn, nói: "Đại nhân, nhất định phải giết được người này! Nếu không, nhà họ Lâm nhất định sẽ thất bại! Nhất định sẽ thất bại!".
Người đàn ông trung niên sửng sốt, nhìn Lâm Chính, mơ hồ đoán ra được gì đó, nhỏ giọng đáp: "Được, hôm nay tôi sẽ dốc hết sức, dẹp bỏ chướng ngại cho cậu!".
Dứt lời, ông ta hú dài một tiếng, toàn thân tỏa ra một luồng khí ý dữ tợn bá đạo.
Cả tầng lầu của nhà nghỉ sập xuống, sau đó tòa nhà sụp đổ.
Cũng may mọi người trong nhà nghỉ kịp thời thoát ra, nếu không chắc chắn sẽ bị đè chết.
"Giết!".
Người đàn ông trung niên vô cùng cuồng bạo, lao về phía Lâm Chính như mãnh thú.
Khí lực ông ta mang theo phải lên tới vạn cân, có thể nghiền nát mọi thứ.
Bốp!
Một quyền nện tới, Lâm Chính giơ tay lên đỡ được một cách vững vàng, sau đó lại phản kích bằng một quyền.
Hai bên lao vào đánh nhau tối tăm mặt mũi, phòng ốc tan tành, mặt đường nứt toác.
Người dân xung quanh sợ hãi bỏ chạy, còn tưởng là có động đất.
Lâm Anh Hùng không dám đứng bên cạnh quan sát, mà dùng toàn bộ sức mạnh để tham chiến.
Hai người tấn công Lâm Chính mãnh liệt, hai cánh tay nhanh đến mức vô ảnh, trong chớp mắt đã đánh ra mấy chục nghìn quyền.
Lâm Chính phớt lờ tất cả những quyền này, cũng không đón đỡ, anh chỉ dùng thân xác chịu đựng, đồng thời cũng tấn công lại hai người.
Giờ phút này, ưu thế của cơ thể võ thần đã được thể hiện trọn vẹn.
Tuy hai người tấn công tới tấp, nhưng không công phá được cơ thể của Lâm Chính, ngược lại còn trúng không ít quyền của anh, thân thể loạng choạng, khí huyết trong người nhộn nhạo, vô cùng khó chịu.
"Cứ đánh thế này thì chết là cái chắc! Anh Hùng, tế kiếm đi! Không lấy thần kiếm ra thì không thể phá được cơ thể võ thần!", người đàn ông trung niên quát lớn.
Lâm Anh Hùng gật mạnh đầu, ánh mắt đanh lại, thò tay trái vào ống tay áo bên phải.
Keng!
Một luồng sáng bảy sắc xé rách đêm đen, rọi sáng bốn phía.
Nhìn kĩ, chỉ thấy trong tay Lâm Anh Hùng xuất hiện một thanh thần kiếm mảnh dài.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, ngón tay hoạt động rất nhanh.
Vèo vèo vèo...
Từng cây thần châm đen sì xoay quanh người anh như những u hồn.
"Giết!".
Người đàn ông trung niên lại quát, cùng Lâm Anh Hùng nhào tới.
…
Cảnh sát Giang Thành lập tức nhận được tin báo án, nhanh chóng xuất phát đến nơi xảy ra vụ việc.
Mã Hải cũng nhận được tin, ông ta đoán rất có khả năng có liên quan đến Lâm Chính, gọi cho anh mấy cuộc điện thoại mà anh không nghe máy, chỉ đành thông báo với đám người Nguyên Tinh.
Sau khi nhận được tin, đám người Nguyên Tinh, Băng Thượng Quân, Tào Tùng Dương liền nhanh chóng tiến về phía nhà nghỉ xảy ra vụ việc, đồng thời gọi điện thoại bảo người phong tỏa xung quanh, tránh gây sự sợ hãi không cần thiết.
Toàn bộ cao thủ của Dương Hoa được huy động, mấy lực lượng đang đổ về phía này.
Lâm Anh Hùng và người đàn ông trung niên đang đánh nhau bỗng biến sắc.
"Anh Hùng, chúng ta kéo dài quá lâu rồi! Không được đánh nữa, phải nhanh chóng đi thôi, nếu không các cao thủ của Dương Hoa đến, chúng ta rơi vào vòng vây thì sẽ khó mà đi được!".
"Nhưng... không giết được người này, tương lai chắc chắn sẽ là đại họa!", Lâm Anh Hùng nghiến răng đáp.
"Vậy sao? Ngay cả cậu cũng cảm thấy bị uy hiếp à? Nếu vậy thì tôi sẽ báo với gia chủ, bảo gia chủ điều ngay cao thủ mạnh hơn tới diệt trừ thần y Lâm", người đàn ông trung niên sẵng giọng nói: "Cậu yên tâm, thế lực của gia chủ không hề tầm thường, giết một thần y Lâm thì quá đơn giản! Trước đó chỉ là chúng ta coi thường sự tồn tại của cậu ta mà thôi, nếu cậu ta đã gây uy hiếp đến chúng ta, thì không thể bỏ qua được!".
"Được!".
Lâm Anh Hùng gật đầu, anh ta cũng biết rằng quân tử trả thù mười năm chưa muộn, lập tức cầm kiếm xoay người định đi.
"Đi được sao?".
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, sao có thể để bọn họ đi được, lập tức đuổi theo tấn công mãnh liệt.
Cùng lúc đó, đám người Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương cũng tới nơi.
“Thần y Lâm, chúng tôi đến giúp cậu đây!”.
"Không được tha cho hai người này!".
"Giết!".
Mọi người bao vây hai người Lâm Anh Hùng, điên cuồng tấn công.
Cộng thêm thần y Lâm, áp lực của hai người lập tức tăng vọt, bị đánh cho không kịp thở.
Hai người vừa đánh vừa rút, nhưng tốc độ rút quá chậm, đồng thời Từ Thiên cũng đã dẫn theo vô số võ sĩ tới.
Nếu bị Từ Thiên chặn đứng đường lui, muốn rút sẽ khó hơn lên trời.
"Không được! Không thể tiếp tục thế này được!".
Người đàn ông trung niên cắn răng, trầm giọng quát: "Anh Hùng, cậu đi trước đi!".
"Đại nhân!", đôi mắt Lâm Anh Hùng đỏ ngầu.
"Đi! Tôi yểm hộ cho cậu! Nếu không cả hai chúng ta đều không đi được đâu!".
Người đàn ông trung niên rít gào.
Lâm Anh Hùng rùng mình, cũng không còn cách nào khác.
Đối mặt với sự bao vây tấn công của các cường giả Dương Hoa, anh ta chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Người đàn ông trung niên nhắm trúng Băng Thượng Quân có thực lực yếu nhất, điên cuồng tấn công.
Băng Thượng Quân lập tức cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, không chống đỡ nổi.
Phải biết rằng, người đàn ông trung niên này đến từ nhà chính của Lâm Thị, thực lực thậm chí còn mạnh hơn cả Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương. Nếu không nhờ Lâm Chính đánh giáp lá cà thì những người này còn lâu mới giữ được chân ông ta.
Bốp!
Người đàn ông trung niên tấn công tới tấp, nhanh chóng phát hiện ra sơ hở của Băng Thượng Quân, bỗng huých vai đánh bay anh ta đi.
Phụt!
Băng Thượng Quân phun ra máu tươi, cả người bay đi.
"Đi!".
Người đàn ông trung niên gầm lớn.
Lâm Anh Hùng nắm được cơ hội, lập tức xông tới.
"Hừ!".
Ánh mắt Lâm Chính sắc lạnh, phóng ra rất nhiều châm bạc, đâm vào người những người này.
Khí ý và thực lực của tất cả bọn họ lập tức tăng vọt.
"Cái gì?".
Người đàn ông trung niên run lên, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.
Anh dùng châm bạc để cưỡng chế nâng cao sức mạnh của những người này sao?
Tất cả bọn họ bỗng cảm thấy trong người có thêm vô số sức mạnh, gầm lên lao về phía người đàn ông trung niên.
Ông ta còn định phản kháng, nhưng khi cánh tay đánh tới, lại bị cánh tay của đối phương đánh cho gãy lìa.
Sau khi được tăng cường sức mạnh, ai nấy đều có mình đồng da sắt, vô cùng đáng sợ.
Chỉ trong mấy giây đã chế ngự được người đàn ông trung niên.
Lâm Anh Hùng quay lại nhìn, ánh mắt lộ vẻ đau khổ, nhưng không dám do dự, trong chớp mắt đã bỏ chạy rất xa.
"Đuổi theo!".
Nguyên Tinh quát lớn.
"Các ông áp giải người này về đi, để tôi đuổi theo!".
Lâm Chính khẽ quát rồi cất bước, cưỡi gió mà đi chẳng khác nào thần tiên, lao về phía Lâm Anh Hùng...
Chương 2297: Đừng phái những hạng vớ vẩn đến nữa
Sao có thể thế được? Sao có thể thế được? Sao có thể thế được?
Lâm Anh Hùng siết chặt nắm tay, khuôn mặt vặn vẹo.
Không ngờ thực lực của thần y Lâm lại mạnh đến mức này.
Chẳng phải những người kia nói, gia chủ tùy tiện phái một cao thủ tới là có thể giết được thần y Lâm sao? Tại sao đến đây lại bị đuổi giết chạy trối chết như vậy?
Nhưng điều khiến Lâm Anh Hùng kinh hãi hơn là thiên phú của thần y Lâm.
Anh ta không phải là đồ ngốc, anh ta nhìn ra được thần y Lâm có thiên phú cực kỳ đáng sợ, đáng sợ đến mức khó tin.
Phải biết rằng, anh không phải là một võ sĩ bình thường, mà là y võ.
Ngoài việc sở hữu y thuật thâm sâu khó dò, còn có võ kĩ trác tuyệt...
Khiến người ta phải kinh ngạc sợ hãi!
Lâm Anh Hùng cảm giác trái tim mình cũng đang run rẩy.
Anh ta chưa bao giờ gặp đối thủ nào như vậy.
Nếu để thần y Lâm trưởng thành hơn... thì chắc chắn nhà họ Lâm sẽ phải đối mặt với một kẻ thù lớn trước nay chưa từng có.
"Phải nhanh chóng báo tin cho gia chủ biết".
Lâm Anh Hùng thầm run sợ trong lòng.
Vèo!
Anh ta nhanh chóng ra khỏi địa phận Giang Thành.
Nhưng đang định chạy về phía đường quốc lộ, thì anh ta nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo đang đứng trên con đường tối đen.
Đồng tử của Lâm Anh Hùng bỗng co lại, rồi dừng chân.
"Thần y Lâm?".
Lâm Anh Hùng thì thào nói.
"Lâm Anh Hùng, anh định về rồi sao? Các anh đến để giết tôi, không giết tôi mà cứ thế đi thì đâu có được, anh trở về phải ăn nói thế nào đây?".
Lâm Chính bình thản nói, đi từng bước về phía anh ta.
Lâm Anh Hùng trợn trừng hai mắt, nhìn anh với vẻ khó tin. Tuy đang cầm thanh kiếm bảy sắc đáng sợ kia, nhưng không biết tại sao, anh ta cảm giác thanh kiếm trong tay nặng tựa nghìn cân, anh ta... không dám giơ nó lên...
Có lẽ anh ta cũng biết, lúc này mình không thể đánh thắng thần y Lâm được.
Sự tự tin của anh ta đã hoàn toàn biến mất...
Lâm Chính bước tới đứng trước mặt Lâm Anh Hùng, nhưng anh không giết luôn, mà nhìn thanh kiếm trong tay anh ta, chìa tay ra lấy.
Toàn thân Lâm Anh Hùng căng cứng, không dám động đậy...
"Thanh kiếm này... tên là gì?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Kinh Hồng..."
Lâm Anh Hùng ngập ngừng một lát rồi đáp.
"Ồ, đây là thần kiếm chí bảo Kinh Hồng truyền qua các đời nhà họ Lâm sao?", Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.
"Anh cũng biết Kinh Hồng?", Lâm Anh Hùng kinh ngạc: "Chỉ có người trong nội bộ nhà họ Lâm biết tới thanh kiếm này, hơn nữa phải là những người cấp phó gia chủ trở lên mới biết, sao... sao anh lại biết?".
"Tôi biết nhiều thứ lắm, chỉ là một thanh kiếm Kinh Hồng sao tôi lại không biết chứ?".
Lâm Chính múa may thanh kiếm, bình thản nói: "Anh đi đi".
"Đi?".
Lâm Anh Hùng kinh ngạc nhìn anh: "Anh để tôi đi sao? Anh... anh không giết tôi à?".
"Anh yên tâm, tôi không định giết anh! Thực ra tôi với anh không thù không oán, nếu không phải lập trường bất đồng thì có khi chúng ta có thể làm bạn đấy", Lâm Chính vừa quan sát kiếm Kinh Hồng vừa nói.
"Đúng là lập trường bất đồng, hơn nữa anh là người mà nhà họ Lâm bắt buộc phải giết. Có lẽ thiên phú của anh cao hơn tôi, nếu để anh sống, thì chắc chắn nhà họ Lâm sẽ khó mà giành được phần thắng ở đại hội", Lâm Anh Hùng đanh giọng nói: "Thế nên cho dù anh thả tôi, thì tôi vẫn sẽ trở về tập hợp lực lượng của nhà họ Lâm để giết anh".
"Nếu thế thì lần sau các anh phải mang thêm nhiều người hơn, nếu không chỉ vài người như vậy đến Giang Thành cũng chỉ chết uổng thôi", Lâm Chính bình thản nói.
"Anh yên tâm, lần sau tôi đến chắc chắn sẽ là cường giả siêu cấp sánh được với thiên địa, uy chấn thế giới. Anh không biết thế lực của gia chủ Lâm Thị chúng tôi đâu, nếu bọn họ thực sự nhằm vào ai, thì chắc chắn sẽ khiến người đó biến mất, không tha một ai", Lâm Anh Hùng trầm giọng nói.
"Tôi chờ anh, mong là nhà họ Lâm các anh đừng khiến tôi thất vọng. Nếu còn phái những hạng người vớ vẩn đến thì chỉ có lãng phí thời gian của mọi người thôi", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hạng người vớ vẩn?
Đó là những cường giả của gia chủ đấy!
Lâm Anh Hùng vô cùng tức giận, nhưng vẫn nhẫn nhịn, khẽ quát: "Hi vọng đến lúc đó khi các cường giả đến đây, anh vẫn còn nói được câu đó".
Dứt lời liền xoay người định đi.
Lúc đi anh ta còn không quên ngoảnh lại nhìn, thấy Lâm Chính quả nhiên không truy kích, mà thực sự thả anh ta đi.
"Thần y Lâm, anh ngông cuồng lắm! Anh không biết hành động ngày hôm nay sẽ mang lại điều gì cho anh đâu".
"Kinh Hồng không chỉ là báu vật gia truyền của nhà họ Lâm, mà còn là thể diện của nhà họ Lâm. Nếu ngay cả báu vật gia truyền cũng không còn, anh nghĩ nhà họ Lâm còn có thể chấp nhận sự tồn tại của anh sao?".
Lâm Anh Hùng lẩm bẩm nói, ánh mắt sa sầm, nhanh chóng rời khỏi địa phận Giang Thành.
Chương 2298: Thí Long Lệnh
Biệt thự nhà họ Lâm.
“Cái gì? Thần đại nhân chết rồi sao?”.
Lâm Hạo Thiên đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc nhìn Lâm Anh Hùng đã chật vật trở về.
“Thần đại nhân không rõ sống chết, không biết thần y Lâm có giết ông ấy hay không, nhưng… kiếm Kinh Hồng đã bị thần y Lâm cướp mất”, Lâm Anh Hùng nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, người nhà họ Lâm ở đây đều há hốc miệng, khó tin nhìn Lâm Anh Hùng.
“Kiếm Kinh Hồng… bị thần y Lâm cướp đi rồi?”.
“Anh Hùng, cậu nói… thật sao?”.
“Đó là bảo vật gia truyền của nhà họ Lâm chúng ta! Lâm Anh Hùng, cậu lại để mất nó?”.
Các trưởng bối nhà họ Lâm đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Lâm Anh Hùng.
Lâm Anh Hùng quỳ tại chỗ, đấm một quyền xuống đất, nghiến răng chảy nước mắt.
Mọi người im lặng, sắc mặt ai nấy đều khó coi tột cùng.
“Thật là nhục nhã, đúng là vô cùng nhục nhã!”.
“Nhà họ Lâm đã bao giờ chịu nhục nhã đến như vậy?”.
“Lâm Anh Hùng, kiếm Kinh Hồng của chúng ta đã truyền thừa trăm năm, hôm nay lại bị cậu đánh mất! Cậu làm sao xứng với người nhà họ Lâm? Làm sao xứng với liệt tổ liệt tông nhà họ Lâm?”, Lâm Thái đứng lên, lớn tiếng quát.
“Anh Hùng tự biết mình có tội, không thể tha thứ! Chuyện đến nước này, Anh Hùng không có lời nào để nói, chỉ có cái chết tạ tội với nhà họ Lâm!”.
Lâm Anh Hùng căm phẫn, nghiến nát cả răng, hận mình không có năng lực. Anh ta không do dự giơ tay, vỗ về phía trán mình.
Người nhà họ Lâm biến sắc.
“Dừng tay!”.
Lâm Hạo Thiên hét lên.
Một bóng người bay vào từ ngoài phòng, chụp lấy cổ tay Lâm Anh Hùng.
Nhìn lại thì đó là chưởng sự Lâm Cốc!
“Chỉ một chút thất bại đã khiến cậu chán chường như vậy? Lâm Anh Hùng, trên người cậu mang hi vọng của nhà họ Lâm, sao cậu có thể tự sát? Nếu cậu tự sát thì mới gọi là có lỗi với người nhà họ Lâm! Nhà họ Lâm đã dốc hết tâm huyết lên người cậu, sao cậu có thể tùy tiện quyết định?”, Lâm Cốc lạnh lùng quát.
“Lâm chưởng sự…”, Lâm Anh Hùng ngẩng đầu lên.
“Kiếm Kinh Hồng tuy đã mất nhưng chúng ta biết nó đang ở đâu, cũng không phải không còn cơ hội. Lâm Anh Hùng, cậu nói cho chúng tôi biết, vì sao lần này lại thất bại?”, Lâm Cốc lạnh lùng hỏi.
“Thực lực của thần y Lâm đã vượt ngoài tưởng tượng của chúng tôi. Nhất là sau khi anh ta tăng cường thực lực, đến Thần đại nhân cũng không phải đối thủ của anh ta! Không những vậy, vị trí của chúng tôi đã bại lộ, thần y Lâm giết đến tận cửa, phái cao thủ bao vây tiễu trừ chúng tôi. Châm bạc của anh ta không những có thể tăng cường thực lực cho mình, mà còn có thể trợ giúp cao thủ nâng cao thực lực. Chúng tôi đã bị bao vây, chính Thần đại nhân đã liều mạng trợ giúp tôi chạy thoát!”, Lâm Anh Hùng nói.
Mọi người nghe vậy không khỏi hít ngược một hơi.
“Dương Hoa đáng sợ thế sao?”, Lâm Thái kinh ngạc thở dài.
“Nhưng…”, lúc này Lâm Anh Hùng muốn nói lại thôi.
“Nhưng gì? Cậu nói mau đi!”, Lâm Hạo Thiên quát.
“Thật ra thần y Lâm đã đuổi kịp tôi, nhưng… anh ta không giết tôi mà lại thả tôi về”, Lâm Anh Hùng nói.
Lúc này, tất cả người nhà họ Lâm đều quên cả thở, mở to mắt nhìn Lâm Anh Hùng.
Một lúc lâu sau, bọn họ mới phản ứng lại, những tiếng gào thét vang lên.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!”.
“Đây là sỉ nhục người nhà họ Lâm chúng ta!”.
“Nhà họ Lâm đã bao giờ bị khiêu khích đến vậy! Không thể tha thứ! Nhất định phải diệt thần y Lâm!”.
“Giết chết thần y Lâm, giành lại kiếm Kinh Hồng!”.
“Giết chết thần y Lâm, giành lại kiếm Kinh Hồng!”.
“Giết chết thần y Lâm, giành lại kiếm Kinh Hồng!”.
Người nhà họ Lâm gào lên, ai nấy đều vô cùng căm phẫn, vô cùng tức giận.
“Phó gia chủ!”, chưởng sự Lâm Cốc hô gọi.
“Chuyện này không tầm thường, liên quan rất nhiều tới kế hoạch trăm năm của nhà họ Lâm! Tôi phải mau chóng đi mời gia chủ, để ông ấy đi cùng tôi đến gia tộc chính mời cao thủ của gia tộc chính đến Giang Thành, giết chết thần y Lâm!”, Lâm Hạo Thiên đứng bật dậy, quát.
“Phó giả chủ!”.
Lâm Anh Hùng gọi to.
Lâm Hạo Thiên nhìn anh ta.
“Lần này quay về nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, tôi nghĩ có lẽ thần y Lâm vẫn còn át chủ bài! Nếu chỉ phái vài ba người đi thì chỉ đâm đầu vào chỗ chết! Một khi thất bại lần nữa, nhà họ Lâm sẽ không thể lấy lại mặt mũi!”, Lâm Anh Hùng nói.
“Vậy ý cậu là?”.
“Xin phó gia chủ khi đến gia tộc chính hãy yêu cầu gia tộc chính cho đội Thí Long xuất quân!”.
“Đội Thí Long?”.
Tất cả mọi người kinh hãi.
“Vậy chẳng phải… sẽ phải phát động Thí Long Lệnh? Có phải là làm lớn vấn đề lên không?”, Lâm Hạo Thiên nói.
“Phó gia chủ, chúng ta không thể thất bại thêm nữa, phải phát động Thí Long Lệnh, nếu không… tôi nghĩ có lẽ sẽ rất khó để giải quyết thần y Lâm”, Lâm Anh Hùng nói.
Lâm Hạo Thiên nghe vậy thì đi qua đi lại một lúc lâu.
Người nhà họ Lâm nhìn ông ta, không dám lên tiếng.
Đại sảnh im lặng như tờ.
Phát động Thí Long Lệnh không phải chuyện nhỏ, lúc đó, e là những người dòm ngó đến gia tộc chính sẽ mượn đề tài để nói.
Nhưng bây giờ nhà họ Lâm thất bại thảm hại như vậy, Lâm Anh Hùng kiên quyết muốn dùng Thí Long Lệnh, đủ để thấy tính nghiêm trọng của sự việc.
Cuối cùng, Lâm Hạo Thiên hít sâu một hơi, nói: “Được, tôi sẽ xin phép gia tộc chính cho phát động Thí Long Lệnh! Nhưng chỉ Thí Long Lệnh thì vẫn không đủ, nếu đã muốn làm thì phải làm tới cùng, xin Cưu Sát Lệnh luôn một thể!”.
Mọi người hít sâu một hơi, vô cùng kinh hãi.
Lâm Hạo Thiên định đuổi tận giết tuyệt!
Lâm Anh Hùng nghe vậy lập tức cúi đầu: “Nếu vậy thì thần y Lâm sẽ không còn đường sống, nhà họ Lâm có thể lấy lại mặt mũi, kiếm Kinh Hồng chắc chắn sẽ về tay nhà họ Lâm chúng ta một lần nữa!”.
“Chuyện này không thể chậm trễ, lập tức xuất phát đến gia tộc chính!”.
“Tuân lệnh!”.
Chương 2299: Các người chuẩn bị hậu sự đi
Vừa họp xong, Lâm Hạo Thiên dẫn Lâm Anh Hùng và chưởng sự Lâm Cốc đến nơi gia chủ bế quan, báo cáo chuyện này cho ông ta.
Người khiến Lâm Chính vô cùng căm hận ấy trầm ngâm một lúc, dẫn theo mọi người đến gia tộc chính vào ngày hôm đó, xin phép gia tộc chính.
Sau khi biết được bảo vật gia truyền của gia tộc bị cướp mất, người của gia tộc chính bị bắt, gia tộc chính của Lâm Thị vô cùng tức giận.
Đây là sự sỉ nhục rất lớn!
Thí Long Lệnh và Cưu Sát Lệnh lập tức được phê chuẩn!
Trừ hai lệnh này ra, các đội ngũ tinh nhuệ đội Phong Lăng, Sơn Hải Vệ, Kim Cương Vệ đều xuất quân.
Hơn một trăm cao thủ của gia tộc chính Lâm Thị xuống núi, đến Giang Thành, chuẩn bị tiến hành đợt tấn công mang tính hủy diệt đối với Dương Hoa.
Trận chiến này gia tộc chính Lâm Thị không còn do dự gì nữa, nhất quyết dốc hết toàn lực tiêu diệt thần y Lâm!
Hai năm qua thần y Lâm ở Giang Thành đã mang lại phiền phức quá lớn cho nhà họ Lâm ở Yên Kinh!
Thậm chí ngay cả đại hội cũng ghi hận nhà họ Lâm!
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, ấn tượng của đại hội cũng quyết định đến biểu hiện ở đại hội.
Nhà họ Lâm muốn vươn lên đứng đầu, ngạo nghễ nhìn quần hùng thì phải chuẩn bị kế sách vẹn toàn. Bây giờ lại xuất hiện tình huống không thể xoay chuyển, đương nhiên bọn họ vô cùng tức giận.
Lần này, gia tộc chính của Lâm Thị quyết định tiêu diệt tận gốc, bất cứ người nào liên quan đến Dương Hoa đều không bỏ qua!
Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương nhận được tin gần như ngay lập tức, nhanh chóng triệu tập đám người Dịch Tiên Thiên ở bên ngoài về, cùng nhau đi gặp Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính đang ngồi ở trang viên dưới tầng hầm, chữa bệnh cho Ma Quân Trương Thất Dạ.
Anh thận trọng đâm từng cây châm bạc vào vùng bụng và đùi của Trương Thất Dạ. Trương Thất Dạ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bên dưới truyền tới cảm giác nóng hổi, trên mặt cũng tràn ngập nụ cười.
“Tạm được rồi! Tối nay ông có thể đi tìm cô bạn gái nhỏ của ông trải qua đêm xuân rồi!”.
Lâm Chính châm cứu xong, cười nói.
“Thật sao?”, Trương Thất Dạ sáng mắt lên, vô thức lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho bạn gái ở phòng Nhân sự Dương Hoa. Thế nhưng ông ta vừa định gọi thì lại sững người, nở nụ cười lúng túng, cười ha ha cho qua.
“Tuổi cũng không nhỏ nữa mà còn xấu hổ à?”, Lâm Chính lắc đầu.
Lúc này, Nguyên Tinh, Từ Thiên, Dịch Tiên Thiên, Băng Thượng Quân và Tào Tùng Dương chạy vội đến.
“Cậu Lâm, có chuyện không hay rồi! Gần đây xung quanh nhà họ Lâm ở Yên Kinh xuất hiện rất nhiều người thực lực cao thâm khó dò. Bọn họ tụ tập ở nhà họ Lâm, sau đó tám giờ sáng nay đã rời khỏi nhà họ Lâm, không rõ tung tích. Người của chúng ta đoán một nửa bọn họ đi đến sân bay, một nửa lái xe rời đi!”, Tào Tùng Dương sốt ruột nói.
“Giáo chủ, khả năng cao là cao thủ của gia tộc chính Lâm Thị! Chúng ta phải phòng bị!”, Nguyên Tinh nói.
Lâm Chính nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Có bao nhiêu người đến?”.
“Không đếm được kỹ, có lẽ khoảng trăm người!”.
“Trăm người?”.
Lâm Chính hơi kinh ngạc.
“Trăm người thì đã sao? Dù là một nghìn một vạn người, chúng ta giết là được, cần gì phải kinh hoảng? Đã đến Giang Thành thì cho bọn họ có đi không có về!”, Trương Thất Dạ nói.
Lâm Chính có chút cạn lời.
Nếu đánh thật, người chuồn đầu tiên chắc chắn là Trương Thất Dạ.
Suy cho cùng, ông ta cũng là người cuối cùng còn sống sót của Ám Ma Đạo, có thể sống đến bây giờ thì công phu chạy trốn chắc chắn đứng hạng nhất.
“Ma Quân đại nhân, ông không thể nói như vậy, cao thủ của gia tộc chính Lâm Thị cực kỳ đáng sợ. Nhưng tôi cũng không hiểu rõ lắm về gia tộc chính Lâm Thị, chỉ biết bọn họ là gia tộc ẩn thế siêu cấp, sống ẩn dật ở một nơi nào đó trong Long Quốc, cụ thể ở đâu thì không rõ. Nhà họ Lâm ở Yên Kinh chỉ là mặt ngoài của bọn họ mà thôi”, Lâm Chính nói.
“Hóa ra là vậy”.
Mọi người gật đầu.
“Người lần trước bắt được đâu? Đưa ông ta tới đây”, Lâm Chính đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức lên tiếng.
“Vâng!”.
Từ Thiên gật đầu, chạy đi.
Chốc lát sau, một người đàn ông trung niên đầu bù tóc rối, vẻ mặt âm trầm được đưa từ dưới tầng hầm đến sơn trang.
Người đàn ông tên là Lâm Tán, chỉ là tán tu của gia tộc chính Lâm Thị, chấp hành một vài nhiệm vụ ám sát.
Đối với võ giả thế tục, nhân vật như vậy muốn giết ai cũng dễ như trở bàn tay, nào ngờ lại thất bại ở Giang Thành.
“Ông Lâm Tán, ngồi đi, không biết tối hôm qua ông ngủ có ngon không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm, cậu cũng họ Lâm, tôi cũng họ Lâm, đã vậy chắc cậu cũng biết người họ Lâm đều không sợ chết! Cậu muốn giết tôi thì ra tay đi, còn nếu muốn khai thác được thông tin gì từ miệng tôi thì tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi! Vì tôi sẽ không nói ra một chữ nào đâu!”, Lâm Tán lạnh lùng nói.
“Thế thì chưa chắc, tôi hỏi vài câu, ông nhất định sẽ trả lời”, Lâm Chính cười nói.
Lâm Tán nhíu mày, trầm giọng: “Vậy cậu hỏi đi!”.
“Gia tộc chính Lâm Thị đã cử hơn trăm người đến đây giết tôi. Tôi hỏi thực lực của hơn một trăm cao thủ này có so được với ông ta không?”, Lâm Chính chỉ vào Trương Thất Dạ.
Lâm Tán liếc nhìn Trương Thất Dạ, hơi kinh ngạc.
Cao thủ thế này mà sao lần bao vây trước đây ông ta không xuất hiện?
Nhưng khi nghe Lâm Chính nói hơn một trăm cao thủ của Lâm Thị sắp sửa giết tới đây, trong lòng ông ta cũng có phần kích động.
“Nhà họ Lâm cao thủ vô số, cao thủ ở trình độ nào cũng có, tôi đâu thể biết được cậu đang nói về nhóm người nào?”, Lâm Tán nói.
Lâm Chính vẫy tay, Tào Tùng Dương lập tức lấy ra một bức ảnh đặt lên bàn.
Trên ảnh là những bóng người mà tai mắt của Lâm Chính ở biệt thự nhà họ Lâm ở Yên Kinh chụp được.
“Chắc ông biết những người này chứ?”, Lâm Chính chỉ vào ảnh, hỏi.
Lâm Tán liếc nhìn, lập tức ngạc nhiên, sau đó cười lớn.
“Ha ha ha ha ha, thần y Lâm, cậu tiêu đời rồi! Giang Thành các cậu tiêu đời rồi! Gia tộc Lâm Thị nổi giận rồi! Bọn họ nổi giận rồi! Ha ha ha ha, ngay cả những cao thủ này cũng điều động, trên trời đất này không ai cứu được các cậu đâu, ha ha ha ha…”.
Nghe được lời này, vẻ mặt mọi người đều thay đổi.
“Khốn nạn!”.
Trương Thất Dạ nổi giận, tát vào mặt Lâm Tán.
Lâm Tán dừng cười, lạnh lùng nhìn Trương Thất Dạ.
“Đám nhãi nhép, đến rồi cũng sẽ phải chết! Ông nghĩ bọn họ có thể cứu được ông? Đừng nằm mơ nữa!”, Trương Thất Dạ lạnh lùng nói.
“Nhãi nhép? Ha, ngu xuẩn! Đây là đội Phong Lăng, Sơn Hải Vệ, Kim Cương Vệ của gia tộc Lâm Thị! Mặc dù bọn họ không tính là cao thủ hàng đầu của nhà họ Lâm, nhưng cũng tính là không tệ, thậm chí đặt trước mặt ông cũng sẽ là ngọn núi cao không thể vượt qua! Tôi nói cho ông biết, thành viên của ba đội này bất cứ ai cũng có thể chiến đấu với ông, hai người là có thể giết ông như giết gà!”, Lâm Tán nhìn chằm chằm Trương Thất Dạ, cười giễu.
Mọi người kinh hãi.
Trương Thất Dạ cũng sững sờ, sau đó nói: “Bớt ở đó dọa người, bọn họ có thể mạnh đến vậy được à?”.
“Cả đời Lâm Tán tôi chưa bao giờ nói dối. Tôi thừa nhận thực lực của ông rất mạnh, mạnh hơn cả tôi, nhưng ông nghĩ xem, ngay cả tôi cũng không có tư cách gia nhập đội Phong Lăng, Sơn Hải Vệ và Kim Cương Vệ, những người có thể vào được đội tinh nhuệ như vậy, thực lực ắt phải hơn tôi, mà người mạnh hơn tôi thì sao có thể thua kém ông được?”, Lâm Tán nheo mắt, nói.
Trương Thất Dạ trầm mặc.
Người xung quanh chảy mồ hôi lạnh, vô cùng kinh hãi.
Gia tộc chính Lâm Thị… lại phái lực lượng mạnh như vậy đến đây?
Bọn họ thật sự định đuổi tận giết tuyệt sao?
“Vậy còn Thí Long Lệnh và Cưu Sát Lệnh… nó là cái gì?”, Lâm Chính đột nhiên lại lên tiếng.
Nào ngờ Lâm Tán bỗng quay đầu, mở to mắt nhìn anh: “Dùng rồi sao?”.
“Dùng rồi!”, Lâm Chính gật đầu.
Lâm Tán thở phào một hơi, cười nhạt nói: “Vậy các người hãy mau mau chuẩn bị hậu sự đi!”.
Chương 2300: Tru di cửu tộc
Mọi người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt người kia.
Không ai biết rốt cuộc có phải ông ta giả thần giả quỷ hay không.
Hoặc là hù dọa mọi người để mọi người thả ông ta ra?
Lâm Tán nheo mắt lại nhìn quanh bọn họ một vòng, cười nói: “Xem ra các người không tin tôi?”.
“Sao có thể tin được? Nhà họ Lâm các người thật sự lợi hại như vậy thì không phải xưng bá thiên hạ từ lâu rồi hay sao?”, Băng Thượng Quân không biểu lộ cảm xúc, nói.
“Xưng bá thiên hạ thì không dám. Long Quốc ngọa hổ tàng long, nước rất sâu. Long Quốc giống như một vùng biển lớn mênh mông, những người như chúng ta chỉ là người sống trên mặt biển. Rốt cuộc dưới đáy biển có thứ gì chúng ta không hề biết, cũng không nhìn thấy, nhưng không biết không thấy không có nghĩa là không có! Gia tộc Lâm Thị chính là vật khổng lồ giấu dưới đáy biển, chẳng qua vật khổng lồ dưới đáy biển không phải chỉ có mỗi gia tộc Lâm Thị. Cậu nghĩ rằng bọn họ có thể xưng bá thiên hạ, nhưng bọn họ vẫn phải đối mặt với rất nhiều kẻ địch mạnh! Gia tộc chính Lâm Thị có thể xưng bá thiên hạ hay không tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy vật khổng lồ như vậy muốn hủy diệt đám tôm tép các người quả thật quá đơn giản!”, Lâm Tán cười nói.
Mọi người không lên tiếng nữa, ai nấy có vẻ mặt khó coi, cúi đầu không nói.
“Hóa ra là vậy. Thế Thí Long Lệnh và Cưu Sát Lệnh rốt cuộc là thứ gì? Ông có thể giải thích rõ cho tôi biết trước không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Thí Long Lệnh là một mệnh lệnh thường thấy nhất của gia tộc chính Lâm Thị, đội Thí Long sẽ là người chấp hành, tiến hành ám sát một mục tiêu nào đó. Thí Long Lệnh xuất hiện, đội Thí Long sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tấn công hủy diệt mục tiêu, vả lại toàn bộ hành động sẽ được gia tộc chính Lâm Thị dốc hết sức hỗ trợ. Do đó, tỷ lệ thành công là một trăm phần trăm! Nói cách khác, một khi Thí Long Lệnh phát động, Dương Hoa chắc chắn sẽ bị diệt!”, Lâm Tán nhún vai.
Lâm Chính im lặng một lúc, lại hỏi: “Cưu Sát Lệnh thì sao?”.
“Cưu Sát Lệnh là lệnh diệt tuyệt, nghĩa là trảm tận giết tuyệt! Mục tiêu của đội Thí Long là hủy diệt Dương Hoa, còn mục đích của Cưu Sát Lệnh chính là giết chết tất cả những người liên quan đến Dương Hoa! Ví dụ vợ cậu bị Thí Long Lệnh giết chết, chị em và bố mẹ của vợ cậu, vợ chồng con cháu của chị em vợ cậu sẽ do Cưu Sát Lệnh xử lý! Nói dễ hiểu thì là tru di cửu tộc!”, Lâm Tán cười nói.
“Tru di cửu tộc?”.
“Sao có thể thế được!”.
Nguyên Tinh tức đến mức mặt đỏ bừng, run rẩy cả người: “Gia tộc chính Lâm Thị thật là kiêu căng! Sao bọn họ dám làm như vậy?”.
“Không thể tha thứ!”.
“Cậu Lâm, chúng ta liều mạng với bọn họ!”.
“Nhất định không thể bỏ qua cho bọn họ!”.
“Bọn họ nghĩ Dương Hoa chúng ta dễ ức hiếp sao?”.
Mọi người vô cùng tức giận, ai nấy nổi trận lôi đình.
Suy cho cùng, nếu là như vậy thì lần này gia tộc Lâm Thị không những muốn đối phó với Lâm Chính, mà còn đối phó với cả bọn họ!
Nhà họ Lâm thật ác!
“Không tồi! Không tồi!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, châm điếu thuốc, không nói gì.
“Hối hận rồi phải không?”.
Tâm trạng Lâm Tán dường như đã tốt hơn nhiều, cầm tách trà lên uống một ngụm, cười nói: “Thần y Lâm, bây giờ có phải cậu hối hận vì đã đối đầu với nhà họ Lâm không? Nếu có thể quay lại, cậu nhất định không dám kiêu căng với nhà họ Lâm nữa chứ gì? Ha, chỉ tiếc trên đời này không có thuốc hối hận!”.
“Ông nhầm rồi”, Lâm Chính thở ra khói thuốc.
“Cái gì?”, Lâm Tán sửng sốt.
“Từ lúc bắt đầu, không phải tôi chọc giận nhà họ Lâm, mà là nhà họ Lâm chọc giận tôi! Tôi và nhà họ Lâm có thù hận rất sâu đậm, chỉ tiếc là các người không biết mà thôi”, Lâm Chính nói.
“Thế sao? Dù có như vậy, cậu cũng không nên tìm nhà họ Lâm trả thù, dù sao thì cậu cũng không xứng!”, Lâm Tán cười nhạt nói.
“Ông nghĩ như vậy thật sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu nhìn ông ta.
“Sao hả? Lẽ nào tôi nói sai rồi sao?”, Lâm Tán nhíu mày.
“Đương nhiên là nói sai rồi. Tôi nói ông biết, nếu có thể quay lại, tôi vẫn sẽ chọn đối đầu với nhà họ Lâm!”.
Lâm Chính dập tắt đầu thuốc lá, nhẹ giọng nói: “Bởi vì lần này tôi sẽ khiến những người đến từ gia tộc Lâm Thị đó vào Giang Thành rồi sẽ không ra được nữa!”.
“Ngông cuồng! Láo xược! Không biết trời cao đất dày! Cậu dựa vào đâu? Chỉ dựa vào đám tôm tép nhãi nhép này sao?”, Lâm Tán không hề khách sáo mắng chửi.
“Khốn kiếp!”.
“Ông muốn chết!”.
Mọi người tức giận, lập tức vọt đến muốn xé xác Lâm Tán, nhưng bị Lâm Chính chặn lại.
Anh đứng dậy, cầm bảo kiếm đặt trên bàn lên.
Kinh Hồng!
Sau đó, anh đi đến vườn hoa ở phía trước trang viên, cắm kiếm xuống đất.
Lâm Tán cười nhẹ, hoàn toàn không sợ, chỉ quan sát nhất cử nhất động của Lâm Chính.
Trong mắt ông ta, mỗi một cử động của Lâm Chính đều để lộ sự sốt sắng, bàng hoàng, bất lực.
Ông ta tin rằng, trong lòng Lâm Chính lúc này tất nhiên là cực kỳ hoảng sợ, tất nhiên là cực kỳ sợ hãi, tất nhiên là đang suy nghĩ đối sách.
Giây lát sau, Lâm Chính đột nhiên thốt ra một câu nói kỳ lạ.
“Có lẽ đã đến nơi rồi”.
Lâm Tán ngạc nhiên: “Cái gì đến rồi?”.
Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí tức cực kỳ bá đạo, dồi dào mà nghịch thiên thoáng chốc bao trùm toàn bộ trang viên.
Cuồng bạo, vô thượng, chí tôn, thần thánh!
Không gì sánh được!
Không thể khiêu chiến!
Đó là uy thế của khí tức này!
“A! A! A!”.
Đối diện với luồng khí tức đó, Lâm Tán bị dọa đến mức la lên thất thanh.
Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, Băng Thượng Quân đều quỳ xuống đất, hoàn toàn không thể đối kháng lại khí tức khủng khiếp nghịch thiên, tuyệt thế vô song này.
Dù là Trương Thất Dạ cũng cắn chặt răng, cố gắng gượng không quỳ xuống.
Ông ta ngẩng đôi mắt màu đỏ máu lên nhìn ra xa.
“Khí tức này… lẽ nào là…”.
“Ai? Ai vậy? Ai đến rồi?”.
Lâm Tán đau khổ gào lên.
Soạt…
Trên bầu trời xuất hiện một quả cầu lửa giống như mặt trời di động, lao vọt về phía này.
Nhiệt độ trong toàn trang viên tăng vọt, mọi người đều toát mồ hôi.
Nếu nhiệt độ tăng cao một chút nữa, dù là thực vật hay phòng ốc trong trang viên sẽ bốc cháy.
“Tôn Giả, thu bớt thần thông đi, nếu không, trang viên của tôi sẽ hóa thành tro bụi mất”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Sau đó, quả cầu lửa trên bầu trời nổ tung, một người đàn ông mặc áo choàng đỏ lửa đáp xuống.
Bình luận facebook