Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 226-230
Chương 226: Trả giá
Hai chiêu của Lâm Chính làm đám người Khổ Long hoảng sợ.
Lúc này, dù là Từ Thiên bị trói trên ghế, bị hành hạ đến mức hấp hối cũng mở to mắt, kinh ngạc nhìn cảnh này.
“Xem ra chúng ta đã xem thường Chủ tịch Lâm. Tôi đã nói mà, dám một mình đi gặp Khổ Long tôi, sao không có bản lĩnh gì được?”, Khổ Long hoàn hồn lại trước tiên, hắn gảy tàn thuốc trên tay, sau đó tùy tiện phất tay.
Loạt soạt!
Trong phòng xuất hiện bảy tám gã đàn ông cao to.
Ai nấy đều mặc áo ba lỗ, xăm mình, trên tay còn cầm dao sáng loáng, mặt mũi dữ tợn, mắt lóe lên vẻ hung dữ.
“Để xem rốt cuộc là nắm đấm của cậu cứng hay là con dao của tôi cứng!”, Khổ Long bình tĩnh nói.
Giọng nói vừa dứt.
Vù!
Đám đàn ông cao to đều vung dao chém về phía Lâm Chính.
Không hề nể nang gì.
Đây là định băm vằm Lâm Chính ra sao?
Lâm Chính sẽ không ngồi im đợi chết!
Anh lanh tay lẹ mắt, nhanh chóng tránh khỏi mấy con dao chém tới, sau đó lộn nhào một vòng, đáp xuống ghế sofa.
“Chạy à? Chạy thoát được không? Bao vây hắn cho tao! Băm thành mảnh vụn!”, một gã đàn ông cao to quát lên.
Tất cả bọn họ đều bao vây về phía Lâm Chính.
Giờ phút này, có vẻ anh đã không còn đường nào để chạy thoát.
Nhưng một giây sau, cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc đã xảy ra.
Lâm Chính đột nhiên dùng một tay tóm lấy chiếc ghế sofa bằng gỗ thật, ném về phía đám người đang xông tới.
Ghế sofa bằng gỗ thật ít cũng phải 175kg, thế mà lại bị Lâm Chính nhấc lên.
Nhìn thấy vậy, bọn họ suýt chút nữa rớt tròng mắt ra ngoài.
Mấy gã đàn ông cao to đã bao giờ nghĩ tới chuyện đó đâu, nhìn ghế sofa ầm ầm lao tới, ai cũng đứng sững tại chỗ, sau đó lần lượt bị tông bay.
Rầm! Rầm! Rầm…
Đám người ngã xuống đất.
Lâm Chính lại vung tay, vung ghế sofa tới một gã ở gần anh.
Gã đàn ông cao to sợ đến mức quăng dao trong tay đi, quay đầu bỏ chạy, nhưng không có tác dụng gì, ghế sofa đập mạnh vào lưng gã.
Rầm!
Những người khác giống như quả cầu lông được phát đi, đập mạnh vào tường, sau đó lăn xuống đất, không còn động tĩnh.
Lưng gã lõm vào trong, e là sống lưng đã gãy.
Bộ dạng thê thảm khiến người ta không rét mà run.
Không lâu sau, bảy tám gã đàn cao to xông vào đây đều ngã dưới đất, gào thét thảm thiết, hoặc là hôn mê.
Vài tên tay sai còn lại không biết phải làm sao.
Lâm Chính thờ ơ đặt ghế sofa bằng gỗ thật xuống, sau đó cất bước đi tới chỗ Khổ Long.
Bọn họ sợ hãi lùi về sau.
Một giây sau, Khổ Long đã lấy một khẩu súng đen ngòm từ trong người ra, chĩa vào Lâm Chính.
Bước chân tiến tới của Lâm Chính lập tức khựng lại.
“Lợi hại! Lợi hại! Dân luyện võ phải không? Tuổi còn trẻ mà mạnh như vậy, xem ra tôi thật sự già rồi”, vẻ kinh ngạc trong mắt Khổ Long giảm đi, nở nụ cười mỉm, nói.
Hắn đã nghe nói tới một vài người luyện võ công ngoại gia mấy chục năm, một tay có thể nhấc bổng đồ vật nặng mấy trăm cân. Nhưng đó là người đã luyện mấy chục năm, Lâm Chính còn trẻ tuổi sao có thể có thực lực như vậy?
Trong lòng Khổ Long vô cùng ngạc nhiên, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.
Huống hồ, quyền cước có lợi hại thế nào, có thể so sánh được với súng sao? Bây giờ đã là xã hội nào rồi, võ công? Chẳng khác nào trò cười!
Nhưng lúc này, Lâm Chính không dừng lại, bước chân tiếp tục tiến về phía trước.
“Tôi đã cho anh cơ hội, thật ra nếu anh từ bỏ phản kháng, chọn đầu hàng, anh sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng anh lại không, ngược lại, anh vẫn tiếp tục chống đối, thật sự khiến tôi rất thất vọng. Nếu đã như vậy, tôi cũng không cần thiết phải khách sáo nữa”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha, thằng nhóc chết tiệt không biết tốt xấu, anh Long tôi đã hai năm chưa giết người, cậu chết trong tay tôi cũng xem như vẻ vang cho cậu. Nhưng với hành vi của cậu ngày hôm nay, dù tôi có giết cậu, tôi cũng sẽ không dừng lại ở đây. Người thân, bạn bè, người yêu của cậu đều sẽ phải trả giá cho hành động ngu xuẩn của cậu!”, Khổ Long cười nhạt, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn.
Không ai dám ngang ngược trước mặt hắn như vậy.
Người này buộc hắn phải ra tay, nếu hắn không giết người thân bạn bè của Lâm Chính lập uy thì sao còn chỗ đứng ở Giang Thành?
Khổ Long có thể đứng ngang hàng với Xương Bá, Cung Hỉ Vân ở Giang Thành chỉ dựa vào một chữ: ác.
Chương 227: Nụ hôn của rồng
Người bị hắn tiêu diệt cả nhà nhiều vô kể. Người ta nói tai vạ không liên quan đến vợ con, nhưng hắn không nghĩ như vậy. Hắn cảm thấy dù là đối phó với người hay là việc, không nắm lấy điểm yếu của nó chính là hành vi ngu xuẩn nhất.
Cho nên hắn nhất định sẽ tiêu diệt cả nhà anh.
Nhưng trước lúc đó, hắn phải tiễn Chủ tịch Lâm danh tiếng lẫy lừng này về trời.
Khổ Long nheo mắt lại, định bóp cò.
Nhưng ngay lúc hắn sắp sửa bóp cò lại phát hiện, dù mình có gắng sức thế nào cũng không thể động đậy ngón tay.
Dường như cả cánh tay hắn bị đông cứng.
“Chuyện này là sao?”, Khổ Long tròn mắt ngạc nhiên.
“Đại ca, sao vậy?”.
“Mau nổ súng đi đại ca”.
Đàn em của hắn đều ngơ ngác.
Khổ Long trừng mắt, điên cuồng muốn cử động. Nhưng dù hắn có cố gắng thế nào, cơ thể hắn cũng chỉ có thể lay động cực nhẹ, từ cổ trở xuống như bị đông cứng hoàn toàn.
“Tao không động đậy được! Mau đến giúp tao! Mau!”, Khổ Long hét lên điên cuồng.
Đàn em của hắn vội vàng chạy tới.
Nhưng bọn họ vừa mới đến gần, Lâm Chính đã lướt người đi, mỗi người một quyền, trong nháy mắt đánh ngã bọn họ.
Có người muốn lấy súng ra, nhưng khi gã cầm súng thì cũng không thể động đậy được nữa.
Con ngươi trong mắt Khổ Long lập tức thu nhỏ lại.
“Là mày giở trò sao?”, cuối cùng hắn cũng phản ứng lại, lập tức hét lớn.
“Phải”.
Lâm Chính đi tới, rút một cây châm bạc từ trên cổ tay hắn ra.
Lúc này Khổ Long mới ý thức được trên cổ tay mình có một cây kim châm cứu.
Khoảnh khắc cây kim đó được rút ra, Khổ Long cũng nhũn cả người, toàn thân không còn sức lực.
“Đây là… cái gì? Đây là cái gì?”, Khổ Long hét lên.
Hắn giống như bị bại liệt, ngã ra đất không động đậy, chỉ có mắt và miệng là có thể cử động.
“Châm bạc phong huyệt! Điểm huyệt chưa nghe qua sao? Không phải anh coi thường võ công lắm à? Vừa rồi tôi chỉ dùng một cây châm bạc phong tỏa huyệt đạo của anh, khiến anh không thể cử động, chỉ thế thôi!”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Khổ Long lập tức trừng lớn mắt.
Hắn đã bao giờ nghe qua sự tích khó mà tin nổi thế này đâu.
Đóng phim à?
Thật hoang đường!
Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ vấn đề này.
“Tha mạng! Chủ tịch Lâm, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng, tôi đồng ý làm trâu làm ngựa cho cậu! Tôi có thể giúp cậu thống nhất Giang Thành!”.
Khổ Long vội vàng xin tha.
Mặc dù hắn là người đứng trên cao, nhưng vào lúc sinh tử, hắn cầm lên được cũng buông xuống được, những chuyện như xin tha chỉ cần mở miệng ra là nói được, không có chỗ nào mất tự nhiên.
Nhưng Lâm Chính không phải người hiền lành gì.
Anh không hề dao động.
“Không cần thiết, tôi đã nói tôi đã cho anh cơ hội, là anh không trân trọng. Chuyện này không trách tôi được, tôi sẽ không vì người khác cầu xin mà thay đổi thái độ của mình”.
“Cậu… Cậu muốn làm gì?”, Khổ Long run rẩy hét lên.
“Biết nụ hôn của rồng không?”, Lâm Chính rút ra một cây châm bạc, thản nhiên hỏi.
“Nụ… nụ hôn của rồng?”, Khổ Long cảm thấy nghẹt thở.
“Phía sau gáy của con người có một huyệt đạo được gọi là nụ hôn của rồng, chỉ cần lấy kim châm vào đó…”.
Lúc anh nói, sau gáy của Khổ Long đau nhói, giống như bị muỗi chích.
Sau đó Lâm Chính rút kim ra.
Khổ Long ngẩn ngơ nhìn anh.
“Cậu đã làm gì?”.
“Không có gì, tạm biệt”, Lâm Chính bình thản nói.
Tim Khổ Long đập thình thịch, đầu sắp nổ tung.
Lúc này, cơ thể hắn hồi phục lại.
Hắn vội vàng bò đi nhặt súng bắn Lâm Chính, nhưng mới bò được hai cái, cơ thể hắn đã co giật dữ dội, con ngươi trừng lớn, thất khiếu chảy máu. Cả người giống như trúng phải kịch độc, chẳng lâu sau đã nằm trên mặt đất không còn động tĩnh, cứ thế mà chết.
Khổ Long, một nhân vật kiêu hùng của Giang Thành, đã chết như vậy.
E rằng không ai ngờ kết cục của hắn sẽ như thế.
Từ Thiên ngồi trên ghế, trợn tròn mắt, hồi lâu không thể bình tĩnh lại được.
Có lẽ lúc này ông ta mới hiểu, vì sao trước kia Lâm Chính dám nói ra những lời ngông cuồng.
Một người y thuật cao siêu như cậu ta… chắc chắn không phải kiểu người chữa trị cứu sống người bệnh.
Cậu ta không chỉ biết cứu người, cậu ta… cũng biết giết người!
Dây thừng được mở ra, Từ Thiên ngã xuống đất, thở hổn hển.
“Vẫn ổn chứ?”.
Lâm Chính châm hai kim cho ông ta, hỏi.
“Chưa chết được…”, Từ Thiên yếu ớt nói.
“Vậy thì tốt”, Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Gọi điện thoại sai người đến tiếp nhận chỗ này của Khổ Long, sau đó hỗ trợ giải quyết hậu quả. Đi thôi, chúng ta đi tới nơi tiếp theo”.
Từ Thiên kinh hãi, một lúc sau mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo.
Lúc này ông ta mới ý thức được, tối nay Giang Thành sẽ tràn ngập gió tanh mưa máu…
Chương 228: Bị liệt (1)
Bệnh viện Nhân dân Giang Thành.
Phó Vũ cùng với những bạn học có mối quan hệ thân thiết với Từ Sương Huyền đều tụ tập bên ngoài phòng cấp cứu, ai nấy mặt nhăn mày nhó.
"Các cô cậu làm ăn kiểu gì thế hả?".
Một người phụ nữ trung niên đeo kính bước tới, tức giận trừng mắt với mấy người Phó Vũ, nói: "Ăn một bữa tiệc sinh nhật mà cũng gây ra án mạng! Các cô các cậu giỏi rồi! Bây giờ phía nhà trường đang toàn lực ứng phó với truyền thông báo chí, hiệu trưởng bảo tôi dặn dò các cô cậu không được nói lung tung, ai mà nói lung tung sẽ bị đuổi học!".
Nghe thấy thế, mấy nữ sinh sợ đến mức bụm miệng, không dám hé răng.
Phó Vũ thì thầm cười khẩy.
Đuổi học?
Đuổi học ai cũng không thể đuổi học cậu chủ Bác! Ai mà chẳng biết anh nuôi của hắn là Khổ Long - đầu gấu số một Giang Thành! Ai mà chẳng biết nhà họ Bác của hắn là tập đoàn tài chính nổi tiếng Giang Thành? Đuổi hắn ư? Ai dám?
"Hừ, không ngờ con nhóc này lại không biết uống như vậy, xem ra chuốc rượu không thành rồi, hay là bảo anh nuôi nghĩ cách cho mình nhỉ? Không vòng vo nữa, trói luôn lại mang lên giường của mình, xem cô ta có còn giả vờ thanh cao nữa không", Phó Vũ thầm hừ một tiếng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Phó Vũ hơi sửng sốt, lấy điện thoại ra nghe.
"Bàn Tử, sao vậy? Chẳng phải các cậu đã đến Kim Thế Duyên hát karaoke rồi sao?".
"Đại ca, bọn em... bọn em bị đàn em của anh nuôi ném ra ngoài rồi", đầu bên kia điện thoại là tiếng kêu ai oán của Bàn Tử.
"Gì cơ?".
Phó Vũ ngạc nhiên.
"Đại ca, bọn em cũng không làm gì đắc tội với anh Long cả, đang yên đang lành tự dưng anh Long nổi giận đùng đùng, muốn ném bọn em ra đường. Tốt nhất anh cứ gọi điện thoại cho anh Long đi, không chừng là anh đã làm chuyện gì khiến anh Long tức giận, mới liên lụy đến bọn em", Bàn Tử khóc nói.
"Vớ vẩn, đã một tuần nay tôi và anh ấy không liên lạc với nhau, mỗi tối nay bảo anh ấy lấy cho một phòng bao", Phó Vũ mắng.
"Vậy chuyện này..."
"Cậu cứ bình tĩnh, để tôi gọi cho anh Long đã".
Trong lòng Phó Vũ có chút rối bời, sau đó liền ngắt cuộc gọi của Bàn Tử, gọi đến số điện thoại của Khổ Long.
Nhưng... gọi mấy lần mà không ai nghe máy.
"Có chuyện gì thế nhỉ? Sao mình gọi mà anh Long cũng không nghe?", Phó Vũ cảm thấy có chút khác thường, cuối cùng lựa chọn đích thân đến Kim Thế Duyên tìm anh Long.
Hắn vừa đi thì đèn ở phòng cấp cứu cũng tắt.
Từ Sương Huyền được đẩy ra.
Các bạn học và giáo viên vây lại.
"Bác sĩ, Sương Huyền thế nào rồi?".
"Bác sĩ, bạn Từ không sao chứ?".
"Bác sĩ, ca phẫu thuật có thành công không?".
Mọi người xôn xao hỏi.
Cũng may bác sĩ đã quen với kiểu này, lập tức lắc đầu đáp: "Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng tình hình của cô Từ không lạc quan cho lắm. Cô ấy không đơn thuần là dị ứng rượu, mà là một loại triệu chứng tổng hợp rất hiếm gặp. Hiện giờ cô ấy không gặp nguy hiểm về tính mạng, ngày mai sẽ tỉnh lại".
"Thật sao? Thế thì tốt quá!".
"Ngày mai sẽ tỉnh lại? Tạ ơn ông trời!".
"Làm tôi sợ hết hồn!".
Không ít bạn học vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt lại nở nụ cười rạng rỡ.
Bọn họ còn sợ chuyện này to lên thì sẽ phải chịu trách nhiệm, bây giờ xem ra không cần rồi.
Cô giáo Phó đi cùng cũng tỏ vẻ mừng rỡ.
Nhưng đúng lúc này, bác sĩ lại bổ sung một câu: "Tuy cô ấy có thể tỉnh lại, nhưng hiện giờ không thể đi lại, phải nằm trên giường nghỉ ngơi điều dưỡng".
Bác sĩ vừa dứt lời, những tiếng ồn ào lập tức im bặt.
Không biết sau bao lâu mới có người yếu ớt hỏi: "Bác sĩ, nghĩa là sao?".
"Tôi nói thẳng thắn hơn chút nhé, hiện giờ cô ấy bị liệt toàn thân!".
"Sao cơ?".
Sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch, trợn to mắt nhìn bác sĩ với vẻ không dám tin.
"Sao... sao... sao có thể thế được? Bác sĩ, anh có cách gì không? Anh nghĩ cách đi, nhất định phải cứu được em Từ!", cô giáo Phó cuống lên.
Nếu chuyện này đồn ra ngoài, thì chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng rất xấu đến nhà trường, hơn nữa bối cảnh gia đình của Từ Sương Huyền không tầm thường. Nghe nói bố và chú cô ấy đều là những nhân vật có máu mặt ở Nam Thành, nếu Từ Sương Huyền xảy ra chuyện gì, thì nhà họ Từ sẽ bỏ qua cho những người có liên quan như bọn họ sao? Sợ rằng người làm cô giáo như bà ta sẽ gặp họa đầu tiên.
"Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc, nhưng hiện giờ bệnh của cô Từ chưa đủ rõ ràng, đây là bệnh hiếm gặp, chúng tôi cũng chỉ có thể cố gắng hết sức", bác sĩ thở dài, rồi xoay người bỏ đi, để lại cô giáo hồn xiêu phách lạc và một đám sinh viên đang hoảng loạn.
Chương 229: Bị liệt (2)
Ông cụ Từ đi cùng quản gia đến bệnh viện, cũng biết được tình hình của Từ Sương Huyền từ chỗ bác sĩ.
Vừa nghe thấy Từ Sương Huyền bị liệt toàn thân không thể động đậy, thì suýt nữa nước mắt trào ra.
Nhưng ông ta vẫn kiềm chế được, run rẩy bước vào phòng bệnh của Từ Sương Huyền.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cháu gái, ông cụ Từ tức đến run người.
"Gọi cô giáo Phó đến đây".
"Vâng, thưa ông chủ".
Quản gia rời đi, một lát sau cô giáo Phó bước vào phòng bệnh. Bà ta vội vàng xua tay tỏ ý không biết chuyện này.
Ông cụ Từ cũng không phải là người không biết lý lẽ, ông ta biết tiệc sinh nhật kiểu này không liên quan đến giáo viên, liền gọi đám sinh viên kia vào.
"Là ai ép Sương Huyền uống rượu?", ông cụ Từ lạnh lùng hỏi.
Bọn họ sợ đến mức run rẩy, ấp a ấp úng.
Có người không nhịn được, định nói là Phó Vũ, nhưng lập tức bị bạn học ở bên cạnh ngăn lại.
"Cậu muốn chết à mà nói ra anh Vũ? Anh Vũ mà biết không hành chết cậu sao?".
"Vậy làm sao bây giờ?".
"Nhìn tôi đây!".
Người kia trầm giọng nói, sau đó vội vàng bước tới nói: "Ông Từ, là một người họ Lâm, chính anh ta ép Sương Huyền uống rượu!".
"Họ Lâm?", ông cụ Từ hơi sửng sốt, đầu tiên nghĩ ngay đến Lâm Chính, nhưng lại nhanh chóng xua ra khỏi đầu, lắc đầu thầm nhủ: "Sao có thể là thần y Lâm được chứ? Thần y Lâm chưa gặp Sương Huyền bao giờ, giữa hai người không có qua lại gì mới phải".
"Có biết là ai không?", ông cụ Từ hỏi.
"Hình như tên là Lâm Chính", người kia nghĩ một lát rồi đáp.
Đúng là thần y Lâm thật?
Ông cụ Từ trợn tròn mắt.
"Ông chủ, không thể là thần y Lâm được, tình trạng của cô chủ thế nào, thần y Lâm là biết rõ nhất, cậu ấy tuyệt đối sẽ không khuyên cô chủ uống rượu", quản gia ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
"Tôi biết, lũ ranh con này nói dối, tôi nghĩ chắc chắn chuyện của Sương Huyền có liên quan đến chúng nó".
"Ông chủ định làm thế nào?".
"Ông giải quyết đi, cho một bài học là được, đừng làm quá!".
"Vâng".
"Phái người ở lại trực đêm, tôi phải đến tìm cậu Khổ Long kia nói chuyện, liên lạc được chưa?", ông cụ Từ bình thản nói.
"Chưa ạ", người ở bên cạnh cầm điện thoại lắc đầu: "Đã gọi mười mấy cuộc rồi, nhưng đều không liên lạc được với Khổ Long".
"Cậu ta không gặp tôi sao?", ánh mắt ông cụ Từ đanh lại, sau đó thở dài, trầm giọng nói: "Kệ đi, chúng ta cứ đến Kim Thế Duyên, nếu đến đó mà không gặp được Khổ Long, thì tôi sẽ ngồi đó chờ. Dù thế nào, nếu hôm nay cậu ta không giao A Thiên ra, thì tôi sẽ không đi".
"Vâng ông chủ".
Xe của nhà họ Từ nhanh chóng dừng ở cửa Kim Thế Duyên.
Cùng lúc đó, một chiếc xe taxi cũng rời khỏi Kim Thế Duyên.
Người ngồi trên xe chính là Lâm Chính và Từ Thiên mặt mũi bầm dập.
"Này anh, anh chắc chắn không đến bệnh viện sao?", tài xế thông qua gương chiếu hậu nhìn dáng vẻ thê thảm của Từ Thiên, không nhịn được hỏi.
"Không cần đâu, lái nhanh lên chút", Lâm Chính nhìn thời gian trong điện thoại, nói.
"Được".
Khoảng 40 phút sau, taxi dừng trước một câu lạc bộ xa hoa.
Lâm Chính và Từ Thiên xuống xe, bước vào trong.
"Thưa anh..."
Nhân viên phục vụ nhìn Từ Thiên, kinh ngạc hỏi.
"Xin hỏi bà chủ Cung Hỉ Vân của các cô có đây không?", Lâm Chính mỉm cười hỏi.
"Bà chủ?".
Nhân viên phục vụ kinh hãi, âm thầm để ý, sau đó cẩn thận hỏi: "Hai anh là..."
"Tôi là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa, người này là Từ Thiên ở Nam Thành, phiền cô nói với bà chủ của các cô, bảo cô ta mau ra gặp tôi".
Anh vừa dứt lời, nhân viên phục vụ không dám chậm trễ, lập tức xoay người nhón bộ đàm ở ngực nói mấy câu, sau đó chạy đi.
Cửa lớn của câu lạc bộ nhanh chóng được đóng lại, tấm biển tạm ngừng kinh doanh cũng được treo lên.
Một đám đàn ông mặc vest, vóc dáng cao gầy như người mẫu bước xuống cầu thang.
Trước mặt bọn họ là một người phụ nữ mặc đồ gợi cảm táo bạo.
Cô ta nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính và Từ Thiên ở bên này, mỉm cười bước tới.
"Cậu chính là Chủ tịch Lâm?", cô ta đứng trước mặt Lâm Chính, ngoắc tay lên cổ Lâm Chính, cơ thể gần như dán sát lên người anh, lên tiếng hỏi.
"Phải".
"Ha ha, Chủ tịch Lâm quả nhiên đẹp trai như trong lời đồn, cục cưng, dù hôm nay cậu đến đây là vì việc gì, muốn làm việc gì, thì tôi đều đồng ý với cậu, phối hợp với cậu. Nhưng trước đó, cậu có thể cho tôi được sung sướng không?", người phụ nữ nhếch môi cười, đôi mắt đầy quyến rũ, hỏi.
Chương 230: Cô chỉ có một cơ hội (1)
Người phụ nữ này chính là Cung Hỉ Vân.
Nữ hoàng thế giới ngầm, chị đại của Giang Thành, là người phụ nữ lợi hại mà ngay cả Khổ Long và Xương Bá cũng phải nhường nhịn ba phần.
Thực ra cô ta không được coi là xinh đẹp.
Nhưng rất biết trang điểm, rõ ràng đã hơn 30 tuổi, nhưng lại trang điểm chẳng khác nào một cô gái hơn 20 tuổi. Không thể không nói cô ta giữ gìn nhan sắc rất tốt, lại thêm vóc dáng bốc lửa, khiến người đàn ông nào cũng sẽ suy nghĩ lung tung.
Đương nhiên, đây không phải là điều quan trọng, điều quan trọng nhất là…
Lẳng lơ!
Cô ta đủ lẳng lơ!
Cộng mấy điều này lại, ngay cả thần tiên nhìn thấy cô ta cũng phải nhũn người ra.
Nhưng Lâm Chính vẫn bất động.
Bởi vì ba năm nay ngày nào anh cũng nhìn một đại mỹ nhân như Tô Nhu nên đã quen, người đẹp bình thường không thể lọt vào mắt anh được nữa.
Lâm Chính rất lịch sự đẩy Cung Hỉ Vân ra, sau đó mỉm cười nói: “Xin cô Cung tự trọng, tôi đã có vợ rồi”.
“Cái gì? Chủ tịch Lâm có vợ rồi sao? Đúng là khiến người ta đau lòng!”, Cung Hỉ Vân tỏ vẻ đau lòng muốn chết.
“Chúng ta nói vào chuyện chính đi”.
“Được, cậu đưa tên tàn phế Từ Thiên này đến đây làm gì?”, Cung Hỉ Vân giả vờ lau nước mắt, nhưng trên thực tế đôi mắt đang thầm đánh giá sự thay đổi trên khuôn mặt Lâm Chính.
“Tàn phế? Cung Hỉ Vân, cô có ý gì hả?”, Từ Thiên mặt mũi bầm dập hừ một tiếng lạnh lùng.
“Chẳng có ý gì cả, ha ha, rốt cuộc đại ca Từ của chúng ta gặp chuyện gì thế này? Bị người ta đánh sao? Chậc chậc chậc, mau nhìn này, móng tay cũng bị rút ra, không đau sao? Thật là thê thảm quá đi mất!”, Cung Hỉ Vân giả vờ kinh ngạc, nhưng khuôn mặt lại tươi cười hỏi.
Cô ta biết chuyện Khổ Long bắt Từ Thiên, trên thực tế cũng ngầm ủng hộ chuyện này. Dù sao Từ Thiên cũng là ông trùm Nam Thành, một mình Khổ Long vẫn chưa dám tùy tiện làm gì Từ Thiên, nếu không nhà họ Từ điên cuồng trả thù Khổ Long, nếu hắn bị chèn ép thì chẳng phải Xương Bá và Cung Hỉ Vân sẽ nhân cơ hội thôn tính hắn sao?
Thế nên chuyện bắt cóc Từ Thiên, Cung Hỉ Vân cũng có phần.
Chỉ là cô ta hơi tò mò tại sao Từ Thiên có thể bình an vô sự rời khỏi chỗ Khổ Long.
“Cung Hỉ Vân, tôi biết chuyện này cũng có phần của cô, nhưng bây giờ tôi không rảnh tính toán với cô. Tôi cảnh cáo cô, mau quỳ xuống đầu hàng Chủ tịch Lâm đi, nếu không lát nữa xảy ra chuyện gì thì cô đừng hối hận, cũng đừng trách tôi không nhắc trước”, Từ Thiên lớn tiếng quát.
“Từ Thiên, tôi thấy ông bị Khổ Long đánh cho đầu óc có vấn đề rồi đấy! Quỳ xuống? Sao có thể chứ? Không nói đến chuyện Cung Hỉ Vân tôi có quỳ hay không, cho dù có quỳ thì cũng không quỳ trước tên thương nhân này! Nếu không danh tiếng tích lũy bao nhiêu năm của bà đây chẳng phải sẽ mất sạch sao?”, Cung Hỉ Vân cười khẩy nói.
“Vậy thì cô đừng hối hận!”, Từ Thiên tức giận nói.
“Hối hận? Lão già, ông đang nói đùa cái gì thế? Bây giờ người nên hối hận là ông mới phải”, Cung Hỉ Vân cười mỉa mai, rồi vung tay lên.
Đám đàn ông mặc vest phía sau cô ta lập tức xông tới, bao vây hai người lại.
“Cô muốn làm gì?”, Từ Thiên chất vấn.
“Ông yên tâm, tôi không phải là loại độc ác như Khổ Long, sẽ không giết người đâu. Nhưng Từ Thiên này, người Giang Thành chúng tôi đã cảnh cáo ông mấy lần, nhưng ông đều làm ngơ. Vốn dĩ lần này để Khổ Long xử lý ông, nhưng hình như lại để ông thoát được rồi. Nếu đã vậy thì để tôi!”.
Dứt lời, Cung Hỉ Vân giơ tay sang phía người bên cạnh.
Người đó lập tức đưa cho cô ta một con dao sáng loáng.
“Cô muốn làm gì hả?”, Từ Thiên cuống lên, vội vàng lùi lại, nhưng bị người đằng sau giữ chặt bả vai, không cho ông ta động đậy.
“Cởi quần ông ta ra, để tôi cắt đứt những suy nghĩ xấu xa của ông ta!”, Cung Hỉ Vân nheo mắt cười nói.
Khuôn mặt trát đầy phấn của cô ta đầy vẻ tà mị.
Rõ ràng là muốn thiến Từ Thiên!
Từ Thiên tái mặt!
Nhưng ngay sau đó.
Bốp bốp!
Mấy tiếng trầm đục vang lên.
Chỉ thấy mấy người đàn ông mặc vest đang giữ Từ Thiên bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống trước mặt Cung Hỉ Vân, khó nhọc đứng dậy.
Nụ cười của Cung Hỉ Vân đông cứng lại.
“Có võ!”.
“Cô chủ, xem ra tên này không đơn giản”.
Đám đàn ông mặc vest phía sau đều hoảng sợ.
Tuy bọn họ ai nấy có vóc dáng như người mẫu, nhưng thực ra chỉ được mã ngoài, chứ không biết đánh nhau.
“Không ngờ Chủ tịch Lâm của Dương Hoa trong truyền thuyết lại là người luyện võ, được mở mang tầm mắt rồi!”, Cung Hỉ Vân nhìn Lâm Chính, lè chiếc lưỡi đỏ hồng ra liếm môi: “Tôi càng ngày càng thích cậu rồi, Chủ tịch Lâm, cậu yên tâm, tôi sẽ không làm hại cậu. Nhưng lát nữa tôi nhất định sẽ trói cậu lên giường, khiến cậu muốn sống không được, muốn chết không xong! Lên!”.
Hai chiêu của Lâm Chính làm đám người Khổ Long hoảng sợ.
Lúc này, dù là Từ Thiên bị trói trên ghế, bị hành hạ đến mức hấp hối cũng mở to mắt, kinh ngạc nhìn cảnh này.
“Xem ra chúng ta đã xem thường Chủ tịch Lâm. Tôi đã nói mà, dám một mình đi gặp Khổ Long tôi, sao không có bản lĩnh gì được?”, Khổ Long hoàn hồn lại trước tiên, hắn gảy tàn thuốc trên tay, sau đó tùy tiện phất tay.
Loạt soạt!
Trong phòng xuất hiện bảy tám gã đàn ông cao to.
Ai nấy đều mặc áo ba lỗ, xăm mình, trên tay còn cầm dao sáng loáng, mặt mũi dữ tợn, mắt lóe lên vẻ hung dữ.
“Để xem rốt cuộc là nắm đấm của cậu cứng hay là con dao của tôi cứng!”, Khổ Long bình tĩnh nói.
Giọng nói vừa dứt.
Vù!
Đám đàn ông cao to đều vung dao chém về phía Lâm Chính.
Không hề nể nang gì.
Đây là định băm vằm Lâm Chính ra sao?
Lâm Chính sẽ không ngồi im đợi chết!
Anh lanh tay lẹ mắt, nhanh chóng tránh khỏi mấy con dao chém tới, sau đó lộn nhào một vòng, đáp xuống ghế sofa.
“Chạy à? Chạy thoát được không? Bao vây hắn cho tao! Băm thành mảnh vụn!”, một gã đàn ông cao to quát lên.
Tất cả bọn họ đều bao vây về phía Lâm Chính.
Giờ phút này, có vẻ anh đã không còn đường nào để chạy thoát.
Nhưng một giây sau, cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc đã xảy ra.
Lâm Chính đột nhiên dùng một tay tóm lấy chiếc ghế sofa bằng gỗ thật, ném về phía đám người đang xông tới.
Ghế sofa bằng gỗ thật ít cũng phải 175kg, thế mà lại bị Lâm Chính nhấc lên.
Nhìn thấy vậy, bọn họ suýt chút nữa rớt tròng mắt ra ngoài.
Mấy gã đàn ông cao to đã bao giờ nghĩ tới chuyện đó đâu, nhìn ghế sofa ầm ầm lao tới, ai cũng đứng sững tại chỗ, sau đó lần lượt bị tông bay.
Rầm! Rầm! Rầm…
Đám người ngã xuống đất.
Lâm Chính lại vung tay, vung ghế sofa tới một gã ở gần anh.
Gã đàn ông cao to sợ đến mức quăng dao trong tay đi, quay đầu bỏ chạy, nhưng không có tác dụng gì, ghế sofa đập mạnh vào lưng gã.
Rầm!
Những người khác giống như quả cầu lông được phát đi, đập mạnh vào tường, sau đó lăn xuống đất, không còn động tĩnh.
Lưng gã lõm vào trong, e là sống lưng đã gãy.
Bộ dạng thê thảm khiến người ta không rét mà run.
Không lâu sau, bảy tám gã đàn cao to xông vào đây đều ngã dưới đất, gào thét thảm thiết, hoặc là hôn mê.
Vài tên tay sai còn lại không biết phải làm sao.
Lâm Chính thờ ơ đặt ghế sofa bằng gỗ thật xuống, sau đó cất bước đi tới chỗ Khổ Long.
Bọn họ sợ hãi lùi về sau.
Một giây sau, Khổ Long đã lấy một khẩu súng đen ngòm từ trong người ra, chĩa vào Lâm Chính.
Bước chân tiến tới của Lâm Chính lập tức khựng lại.
“Lợi hại! Lợi hại! Dân luyện võ phải không? Tuổi còn trẻ mà mạnh như vậy, xem ra tôi thật sự già rồi”, vẻ kinh ngạc trong mắt Khổ Long giảm đi, nở nụ cười mỉm, nói.
Hắn đã nghe nói tới một vài người luyện võ công ngoại gia mấy chục năm, một tay có thể nhấc bổng đồ vật nặng mấy trăm cân. Nhưng đó là người đã luyện mấy chục năm, Lâm Chính còn trẻ tuổi sao có thể có thực lực như vậy?
Trong lòng Khổ Long vô cùng ngạc nhiên, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.
Huống hồ, quyền cước có lợi hại thế nào, có thể so sánh được với súng sao? Bây giờ đã là xã hội nào rồi, võ công? Chẳng khác nào trò cười!
Nhưng lúc này, Lâm Chính không dừng lại, bước chân tiếp tục tiến về phía trước.
“Tôi đã cho anh cơ hội, thật ra nếu anh từ bỏ phản kháng, chọn đầu hàng, anh sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng anh lại không, ngược lại, anh vẫn tiếp tục chống đối, thật sự khiến tôi rất thất vọng. Nếu đã như vậy, tôi cũng không cần thiết phải khách sáo nữa”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha, thằng nhóc chết tiệt không biết tốt xấu, anh Long tôi đã hai năm chưa giết người, cậu chết trong tay tôi cũng xem như vẻ vang cho cậu. Nhưng với hành vi của cậu ngày hôm nay, dù tôi có giết cậu, tôi cũng sẽ không dừng lại ở đây. Người thân, bạn bè, người yêu của cậu đều sẽ phải trả giá cho hành động ngu xuẩn của cậu!”, Khổ Long cười nhạt, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn.
Không ai dám ngang ngược trước mặt hắn như vậy.
Người này buộc hắn phải ra tay, nếu hắn không giết người thân bạn bè của Lâm Chính lập uy thì sao còn chỗ đứng ở Giang Thành?
Khổ Long có thể đứng ngang hàng với Xương Bá, Cung Hỉ Vân ở Giang Thành chỉ dựa vào một chữ: ác.
Chương 227: Nụ hôn của rồng
Người bị hắn tiêu diệt cả nhà nhiều vô kể. Người ta nói tai vạ không liên quan đến vợ con, nhưng hắn không nghĩ như vậy. Hắn cảm thấy dù là đối phó với người hay là việc, không nắm lấy điểm yếu của nó chính là hành vi ngu xuẩn nhất.
Cho nên hắn nhất định sẽ tiêu diệt cả nhà anh.
Nhưng trước lúc đó, hắn phải tiễn Chủ tịch Lâm danh tiếng lẫy lừng này về trời.
Khổ Long nheo mắt lại, định bóp cò.
Nhưng ngay lúc hắn sắp sửa bóp cò lại phát hiện, dù mình có gắng sức thế nào cũng không thể động đậy ngón tay.
Dường như cả cánh tay hắn bị đông cứng.
“Chuyện này là sao?”, Khổ Long tròn mắt ngạc nhiên.
“Đại ca, sao vậy?”.
“Mau nổ súng đi đại ca”.
Đàn em của hắn đều ngơ ngác.
Khổ Long trừng mắt, điên cuồng muốn cử động. Nhưng dù hắn có cố gắng thế nào, cơ thể hắn cũng chỉ có thể lay động cực nhẹ, từ cổ trở xuống như bị đông cứng hoàn toàn.
“Tao không động đậy được! Mau đến giúp tao! Mau!”, Khổ Long hét lên điên cuồng.
Đàn em của hắn vội vàng chạy tới.
Nhưng bọn họ vừa mới đến gần, Lâm Chính đã lướt người đi, mỗi người một quyền, trong nháy mắt đánh ngã bọn họ.
Có người muốn lấy súng ra, nhưng khi gã cầm súng thì cũng không thể động đậy được nữa.
Con ngươi trong mắt Khổ Long lập tức thu nhỏ lại.
“Là mày giở trò sao?”, cuối cùng hắn cũng phản ứng lại, lập tức hét lớn.
“Phải”.
Lâm Chính đi tới, rút một cây châm bạc từ trên cổ tay hắn ra.
Lúc này Khổ Long mới ý thức được trên cổ tay mình có một cây kim châm cứu.
Khoảnh khắc cây kim đó được rút ra, Khổ Long cũng nhũn cả người, toàn thân không còn sức lực.
“Đây là… cái gì? Đây là cái gì?”, Khổ Long hét lên.
Hắn giống như bị bại liệt, ngã ra đất không động đậy, chỉ có mắt và miệng là có thể cử động.
“Châm bạc phong huyệt! Điểm huyệt chưa nghe qua sao? Không phải anh coi thường võ công lắm à? Vừa rồi tôi chỉ dùng một cây châm bạc phong tỏa huyệt đạo của anh, khiến anh không thể cử động, chỉ thế thôi!”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Khổ Long lập tức trừng lớn mắt.
Hắn đã bao giờ nghe qua sự tích khó mà tin nổi thế này đâu.
Đóng phim à?
Thật hoang đường!
Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ vấn đề này.
“Tha mạng! Chủ tịch Lâm, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng, tôi đồng ý làm trâu làm ngựa cho cậu! Tôi có thể giúp cậu thống nhất Giang Thành!”.
Khổ Long vội vàng xin tha.
Mặc dù hắn là người đứng trên cao, nhưng vào lúc sinh tử, hắn cầm lên được cũng buông xuống được, những chuyện như xin tha chỉ cần mở miệng ra là nói được, không có chỗ nào mất tự nhiên.
Nhưng Lâm Chính không phải người hiền lành gì.
Anh không hề dao động.
“Không cần thiết, tôi đã nói tôi đã cho anh cơ hội, là anh không trân trọng. Chuyện này không trách tôi được, tôi sẽ không vì người khác cầu xin mà thay đổi thái độ của mình”.
“Cậu… Cậu muốn làm gì?”, Khổ Long run rẩy hét lên.
“Biết nụ hôn của rồng không?”, Lâm Chính rút ra một cây châm bạc, thản nhiên hỏi.
“Nụ… nụ hôn của rồng?”, Khổ Long cảm thấy nghẹt thở.
“Phía sau gáy của con người có một huyệt đạo được gọi là nụ hôn của rồng, chỉ cần lấy kim châm vào đó…”.
Lúc anh nói, sau gáy của Khổ Long đau nhói, giống như bị muỗi chích.
Sau đó Lâm Chính rút kim ra.
Khổ Long ngẩn ngơ nhìn anh.
“Cậu đã làm gì?”.
“Không có gì, tạm biệt”, Lâm Chính bình thản nói.
Tim Khổ Long đập thình thịch, đầu sắp nổ tung.
Lúc này, cơ thể hắn hồi phục lại.
Hắn vội vàng bò đi nhặt súng bắn Lâm Chính, nhưng mới bò được hai cái, cơ thể hắn đã co giật dữ dội, con ngươi trừng lớn, thất khiếu chảy máu. Cả người giống như trúng phải kịch độc, chẳng lâu sau đã nằm trên mặt đất không còn động tĩnh, cứ thế mà chết.
Khổ Long, một nhân vật kiêu hùng của Giang Thành, đã chết như vậy.
E rằng không ai ngờ kết cục của hắn sẽ như thế.
Từ Thiên ngồi trên ghế, trợn tròn mắt, hồi lâu không thể bình tĩnh lại được.
Có lẽ lúc này ông ta mới hiểu, vì sao trước kia Lâm Chính dám nói ra những lời ngông cuồng.
Một người y thuật cao siêu như cậu ta… chắc chắn không phải kiểu người chữa trị cứu sống người bệnh.
Cậu ta không chỉ biết cứu người, cậu ta… cũng biết giết người!
Dây thừng được mở ra, Từ Thiên ngã xuống đất, thở hổn hển.
“Vẫn ổn chứ?”.
Lâm Chính châm hai kim cho ông ta, hỏi.
“Chưa chết được…”, Từ Thiên yếu ớt nói.
“Vậy thì tốt”, Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Gọi điện thoại sai người đến tiếp nhận chỗ này của Khổ Long, sau đó hỗ trợ giải quyết hậu quả. Đi thôi, chúng ta đi tới nơi tiếp theo”.
Từ Thiên kinh hãi, một lúc sau mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo.
Lúc này ông ta mới ý thức được, tối nay Giang Thành sẽ tràn ngập gió tanh mưa máu…
Chương 228: Bị liệt (1)
Bệnh viện Nhân dân Giang Thành.
Phó Vũ cùng với những bạn học có mối quan hệ thân thiết với Từ Sương Huyền đều tụ tập bên ngoài phòng cấp cứu, ai nấy mặt nhăn mày nhó.
"Các cô cậu làm ăn kiểu gì thế hả?".
Một người phụ nữ trung niên đeo kính bước tới, tức giận trừng mắt với mấy người Phó Vũ, nói: "Ăn một bữa tiệc sinh nhật mà cũng gây ra án mạng! Các cô các cậu giỏi rồi! Bây giờ phía nhà trường đang toàn lực ứng phó với truyền thông báo chí, hiệu trưởng bảo tôi dặn dò các cô cậu không được nói lung tung, ai mà nói lung tung sẽ bị đuổi học!".
Nghe thấy thế, mấy nữ sinh sợ đến mức bụm miệng, không dám hé răng.
Phó Vũ thì thầm cười khẩy.
Đuổi học?
Đuổi học ai cũng không thể đuổi học cậu chủ Bác! Ai mà chẳng biết anh nuôi của hắn là Khổ Long - đầu gấu số một Giang Thành! Ai mà chẳng biết nhà họ Bác của hắn là tập đoàn tài chính nổi tiếng Giang Thành? Đuổi hắn ư? Ai dám?
"Hừ, không ngờ con nhóc này lại không biết uống như vậy, xem ra chuốc rượu không thành rồi, hay là bảo anh nuôi nghĩ cách cho mình nhỉ? Không vòng vo nữa, trói luôn lại mang lên giường của mình, xem cô ta có còn giả vờ thanh cao nữa không", Phó Vũ thầm hừ một tiếng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Phó Vũ hơi sửng sốt, lấy điện thoại ra nghe.
"Bàn Tử, sao vậy? Chẳng phải các cậu đã đến Kim Thế Duyên hát karaoke rồi sao?".
"Đại ca, bọn em... bọn em bị đàn em của anh nuôi ném ra ngoài rồi", đầu bên kia điện thoại là tiếng kêu ai oán của Bàn Tử.
"Gì cơ?".
Phó Vũ ngạc nhiên.
"Đại ca, bọn em cũng không làm gì đắc tội với anh Long cả, đang yên đang lành tự dưng anh Long nổi giận đùng đùng, muốn ném bọn em ra đường. Tốt nhất anh cứ gọi điện thoại cho anh Long đi, không chừng là anh đã làm chuyện gì khiến anh Long tức giận, mới liên lụy đến bọn em", Bàn Tử khóc nói.
"Vớ vẩn, đã một tuần nay tôi và anh ấy không liên lạc với nhau, mỗi tối nay bảo anh ấy lấy cho một phòng bao", Phó Vũ mắng.
"Vậy chuyện này..."
"Cậu cứ bình tĩnh, để tôi gọi cho anh Long đã".
Trong lòng Phó Vũ có chút rối bời, sau đó liền ngắt cuộc gọi của Bàn Tử, gọi đến số điện thoại của Khổ Long.
Nhưng... gọi mấy lần mà không ai nghe máy.
"Có chuyện gì thế nhỉ? Sao mình gọi mà anh Long cũng không nghe?", Phó Vũ cảm thấy có chút khác thường, cuối cùng lựa chọn đích thân đến Kim Thế Duyên tìm anh Long.
Hắn vừa đi thì đèn ở phòng cấp cứu cũng tắt.
Từ Sương Huyền được đẩy ra.
Các bạn học và giáo viên vây lại.
"Bác sĩ, Sương Huyền thế nào rồi?".
"Bác sĩ, bạn Từ không sao chứ?".
"Bác sĩ, ca phẫu thuật có thành công không?".
Mọi người xôn xao hỏi.
Cũng may bác sĩ đã quen với kiểu này, lập tức lắc đầu đáp: "Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng tình hình của cô Từ không lạc quan cho lắm. Cô ấy không đơn thuần là dị ứng rượu, mà là một loại triệu chứng tổng hợp rất hiếm gặp. Hiện giờ cô ấy không gặp nguy hiểm về tính mạng, ngày mai sẽ tỉnh lại".
"Thật sao? Thế thì tốt quá!".
"Ngày mai sẽ tỉnh lại? Tạ ơn ông trời!".
"Làm tôi sợ hết hồn!".
Không ít bạn học vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt lại nở nụ cười rạng rỡ.
Bọn họ còn sợ chuyện này to lên thì sẽ phải chịu trách nhiệm, bây giờ xem ra không cần rồi.
Cô giáo Phó đi cùng cũng tỏ vẻ mừng rỡ.
Nhưng đúng lúc này, bác sĩ lại bổ sung một câu: "Tuy cô ấy có thể tỉnh lại, nhưng hiện giờ không thể đi lại, phải nằm trên giường nghỉ ngơi điều dưỡng".
Bác sĩ vừa dứt lời, những tiếng ồn ào lập tức im bặt.
Không biết sau bao lâu mới có người yếu ớt hỏi: "Bác sĩ, nghĩa là sao?".
"Tôi nói thẳng thắn hơn chút nhé, hiện giờ cô ấy bị liệt toàn thân!".
"Sao cơ?".
Sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch, trợn to mắt nhìn bác sĩ với vẻ không dám tin.
"Sao... sao... sao có thể thế được? Bác sĩ, anh có cách gì không? Anh nghĩ cách đi, nhất định phải cứu được em Từ!", cô giáo Phó cuống lên.
Nếu chuyện này đồn ra ngoài, thì chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng rất xấu đến nhà trường, hơn nữa bối cảnh gia đình của Từ Sương Huyền không tầm thường. Nghe nói bố và chú cô ấy đều là những nhân vật có máu mặt ở Nam Thành, nếu Từ Sương Huyền xảy ra chuyện gì, thì nhà họ Từ sẽ bỏ qua cho những người có liên quan như bọn họ sao? Sợ rằng người làm cô giáo như bà ta sẽ gặp họa đầu tiên.
"Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc, nhưng hiện giờ bệnh của cô Từ chưa đủ rõ ràng, đây là bệnh hiếm gặp, chúng tôi cũng chỉ có thể cố gắng hết sức", bác sĩ thở dài, rồi xoay người bỏ đi, để lại cô giáo hồn xiêu phách lạc và một đám sinh viên đang hoảng loạn.
Chương 229: Bị liệt (2)
Ông cụ Từ đi cùng quản gia đến bệnh viện, cũng biết được tình hình của Từ Sương Huyền từ chỗ bác sĩ.
Vừa nghe thấy Từ Sương Huyền bị liệt toàn thân không thể động đậy, thì suýt nữa nước mắt trào ra.
Nhưng ông ta vẫn kiềm chế được, run rẩy bước vào phòng bệnh của Từ Sương Huyền.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cháu gái, ông cụ Từ tức đến run người.
"Gọi cô giáo Phó đến đây".
"Vâng, thưa ông chủ".
Quản gia rời đi, một lát sau cô giáo Phó bước vào phòng bệnh. Bà ta vội vàng xua tay tỏ ý không biết chuyện này.
Ông cụ Từ cũng không phải là người không biết lý lẽ, ông ta biết tiệc sinh nhật kiểu này không liên quan đến giáo viên, liền gọi đám sinh viên kia vào.
"Là ai ép Sương Huyền uống rượu?", ông cụ Từ lạnh lùng hỏi.
Bọn họ sợ đến mức run rẩy, ấp a ấp úng.
Có người không nhịn được, định nói là Phó Vũ, nhưng lập tức bị bạn học ở bên cạnh ngăn lại.
"Cậu muốn chết à mà nói ra anh Vũ? Anh Vũ mà biết không hành chết cậu sao?".
"Vậy làm sao bây giờ?".
"Nhìn tôi đây!".
Người kia trầm giọng nói, sau đó vội vàng bước tới nói: "Ông Từ, là một người họ Lâm, chính anh ta ép Sương Huyền uống rượu!".
"Họ Lâm?", ông cụ Từ hơi sửng sốt, đầu tiên nghĩ ngay đến Lâm Chính, nhưng lại nhanh chóng xua ra khỏi đầu, lắc đầu thầm nhủ: "Sao có thể là thần y Lâm được chứ? Thần y Lâm chưa gặp Sương Huyền bao giờ, giữa hai người không có qua lại gì mới phải".
"Có biết là ai không?", ông cụ Từ hỏi.
"Hình như tên là Lâm Chính", người kia nghĩ một lát rồi đáp.
Đúng là thần y Lâm thật?
Ông cụ Từ trợn tròn mắt.
"Ông chủ, không thể là thần y Lâm được, tình trạng của cô chủ thế nào, thần y Lâm là biết rõ nhất, cậu ấy tuyệt đối sẽ không khuyên cô chủ uống rượu", quản gia ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
"Tôi biết, lũ ranh con này nói dối, tôi nghĩ chắc chắn chuyện của Sương Huyền có liên quan đến chúng nó".
"Ông chủ định làm thế nào?".
"Ông giải quyết đi, cho một bài học là được, đừng làm quá!".
"Vâng".
"Phái người ở lại trực đêm, tôi phải đến tìm cậu Khổ Long kia nói chuyện, liên lạc được chưa?", ông cụ Từ bình thản nói.
"Chưa ạ", người ở bên cạnh cầm điện thoại lắc đầu: "Đã gọi mười mấy cuộc rồi, nhưng đều không liên lạc được với Khổ Long".
"Cậu ta không gặp tôi sao?", ánh mắt ông cụ Từ đanh lại, sau đó thở dài, trầm giọng nói: "Kệ đi, chúng ta cứ đến Kim Thế Duyên, nếu đến đó mà không gặp được Khổ Long, thì tôi sẽ ngồi đó chờ. Dù thế nào, nếu hôm nay cậu ta không giao A Thiên ra, thì tôi sẽ không đi".
"Vâng ông chủ".
Xe của nhà họ Từ nhanh chóng dừng ở cửa Kim Thế Duyên.
Cùng lúc đó, một chiếc xe taxi cũng rời khỏi Kim Thế Duyên.
Người ngồi trên xe chính là Lâm Chính và Từ Thiên mặt mũi bầm dập.
"Này anh, anh chắc chắn không đến bệnh viện sao?", tài xế thông qua gương chiếu hậu nhìn dáng vẻ thê thảm của Từ Thiên, không nhịn được hỏi.
"Không cần đâu, lái nhanh lên chút", Lâm Chính nhìn thời gian trong điện thoại, nói.
"Được".
Khoảng 40 phút sau, taxi dừng trước một câu lạc bộ xa hoa.
Lâm Chính và Từ Thiên xuống xe, bước vào trong.
"Thưa anh..."
Nhân viên phục vụ nhìn Từ Thiên, kinh ngạc hỏi.
"Xin hỏi bà chủ Cung Hỉ Vân của các cô có đây không?", Lâm Chính mỉm cười hỏi.
"Bà chủ?".
Nhân viên phục vụ kinh hãi, âm thầm để ý, sau đó cẩn thận hỏi: "Hai anh là..."
"Tôi là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa, người này là Từ Thiên ở Nam Thành, phiền cô nói với bà chủ của các cô, bảo cô ta mau ra gặp tôi".
Anh vừa dứt lời, nhân viên phục vụ không dám chậm trễ, lập tức xoay người nhón bộ đàm ở ngực nói mấy câu, sau đó chạy đi.
Cửa lớn của câu lạc bộ nhanh chóng được đóng lại, tấm biển tạm ngừng kinh doanh cũng được treo lên.
Một đám đàn ông mặc vest, vóc dáng cao gầy như người mẫu bước xuống cầu thang.
Trước mặt bọn họ là một người phụ nữ mặc đồ gợi cảm táo bạo.
Cô ta nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính và Từ Thiên ở bên này, mỉm cười bước tới.
"Cậu chính là Chủ tịch Lâm?", cô ta đứng trước mặt Lâm Chính, ngoắc tay lên cổ Lâm Chính, cơ thể gần như dán sát lên người anh, lên tiếng hỏi.
"Phải".
"Ha ha, Chủ tịch Lâm quả nhiên đẹp trai như trong lời đồn, cục cưng, dù hôm nay cậu đến đây là vì việc gì, muốn làm việc gì, thì tôi đều đồng ý với cậu, phối hợp với cậu. Nhưng trước đó, cậu có thể cho tôi được sung sướng không?", người phụ nữ nhếch môi cười, đôi mắt đầy quyến rũ, hỏi.
Chương 230: Cô chỉ có một cơ hội (1)
Người phụ nữ này chính là Cung Hỉ Vân.
Nữ hoàng thế giới ngầm, chị đại của Giang Thành, là người phụ nữ lợi hại mà ngay cả Khổ Long và Xương Bá cũng phải nhường nhịn ba phần.
Thực ra cô ta không được coi là xinh đẹp.
Nhưng rất biết trang điểm, rõ ràng đã hơn 30 tuổi, nhưng lại trang điểm chẳng khác nào một cô gái hơn 20 tuổi. Không thể không nói cô ta giữ gìn nhan sắc rất tốt, lại thêm vóc dáng bốc lửa, khiến người đàn ông nào cũng sẽ suy nghĩ lung tung.
Đương nhiên, đây không phải là điều quan trọng, điều quan trọng nhất là…
Lẳng lơ!
Cô ta đủ lẳng lơ!
Cộng mấy điều này lại, ngay cả thần tiên nhìn thấy cô ta cũng phải nhũn người ra.
Nhưng Lâm Chính vẫn bất động.
Bởi vì ba năm nay ngày nào anh cũng nhìn một đại mỹ nhân như Tô Nhu nên đã quen, người đẹp bình thường không thể lọt vào mắt anh được nữa.
Lâm Chính rất lịch sự đẩy Cung Hỉ Vân ra, sau đó mỉm cười nói: “Xin cô Cung tự trọng, tôi đã có vợ rồi”.
“Cái gì? Chủ tịch Lâm có vợ rồi sao? Đúng là khiến người ta đau lòng!”, Cung Hỉ Vân tỏ vẻ đau lòng muốn chết.
“Chúng ta nói vào chuyện chính đi”.
“Được, cậu đưa tên tàn phế Từ Thiên này đến đây làm gì?”, Cung Hỉ Vân giả vờ lau nước mắt, nhưng trên thực tế đôi mắt đang thầm đánh giá sự thay đổi trên khuôn mặt Lâm Chính.
“Tàn phế? Cung Hỉ Vân, cô có ý gì hả?”, Từ Thiên mặt mũi bầm dập hừ một tiếng lạnh lùng.
“Chẳng có ý gì cả, ha ha, rốt cuộc đại ca Từ của chúng ta gặp chuyện gì thế này? Bị người ta đánh sao? Chậc chậc chậc, mau nhìn này, móng tay cũng bị rút ra, không đau sao? Thật là thê thảm quá đi mất!”, Cung Hỉ Vân giả vờ kinh ngạc, nhưng khuôn mặt lại tươi cười hỏi.
Cô ta biết chuyện Khổ Long bắt Từ Thiên, trên thực tế cũng ngầm ủng hộ chuyện này. Dù sao Từ Thiên cũng là ông trùm Nam Thành, một mình Khổ Long vẫn chưa dám tùy tiện làm gì Từ Thiên, nếu không nhà họ Từ điên cuồng trả thù Khổ Long, nếu hắn bị chèn ép thì chẳng phải Xương Bá và Cung Hỉ Vân sẽ nhân cơ hội thôn tính hắn sao?
Thế nên chuyện bắt cóc Từ Thiên, Cung Hỉ Vân cũng có phần.
Chỉ là cô ta hơi tò mò tại sao Từ Thiên có thể bình an vô sự rời khỏi chỗ Khổ Long.
“Cung Hỉ Vân, tôi biết chuyện này cũng có phần của cô, nhưng bây giờ tôi không rảnh tính toán với cô. Tôi cảnh cáo cô, mau quỳ xuống đầu hàng Chủ tịch Lâm đi, nếu không lát nữa xảy ra chuyện gì thì cô đừng hối hận, cũng đừng trách tôi không nhắc trước”, Từ Thiên lớn tiếng quát.
“Từ Thiên, tôi thấy ông bị Khổ Long đánh cho đầu óc có vấn đề rồi đấy! Quỳ xuống? Sao có thể chứ? Không nói đến chuyện Cung Hỉ Vân tôi có quỳ hay không, cho dù có quỳ thì cũng không quỳ trước tên thương nhân này! Nếu không danh tiếng tích lũy bao nhiêu năm của bà đây chẳng phải sẽ mất sạch sao?”, Cung Hỉ Vân cười khẩy nói.
“Vậy thì cô đừng hối hận!”, Từ Thiên tức giận nói.
“Hối hận? Lão già, ông đang nói đùa cái gì thế? Bây giờ người nên hối hận là ông mới phải”, Cung Hỉ Vân cười mỉa mai, rồi vung tay lên.
Đám đàn ông mặc vest phía sau cô ta lập tức xông tới, bao vây hai người lại.
“Cô muốn làm gì?”, Từ Thiên chất vấn.
“Ông yên tâm, tôi không phải là loại độc ác như Khổ Long, sẽ không giết người đâu. Nhưng Từ Thiên này, người Giang Thành chúng tôi đã cảnh cáo ông mấy lần, nhưng ông đều làm ngơ. Vốn dĩ lần này để Khổ Long xử lý ông, nhưng hình như lại để ông thoát được rồi. Nếu đã vậy thì để tôi!”.
Dứt lời, Cung Hỉ Vân giơ tay sang phía người bên cạnh.
Người đó lập tức đưa cho cô ta một con dao sáng loáng.
“Cô muốn làm gì hả?”, Từ Thiên cuống lên, vội vàng lùi lại, nhưng bị người đằng sau giữ chặt bả vai, không cho ông ta động đậy.
“Cởi quần ông ta ra, để tôi cắt đứt những suy nghĩ xấu xa của ông ta!”, Cung Hỉ Vân nheo mắt cười nói.
Khuôn mặt trát đầy phấn của cô ta đầy vẻ tà mị.
Rõ ràng là muốn thiến Từ Thiên!
Từ Thiên tái mặt!
Nhưng ngay sau đó.
Bốp bốp!
Mấy tiếng trầm đục vang lên.
Chỉ thấy mấy người đàn ông mặc vest đang giữ Từ Thiên bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống trước mặt Cung Hỉ Vân, khó nhọc đứng dậy.
Nụ cười của Cung Hỉ Vân đông cứng lại.
“Có võ!”.
“Cô chủ, xem ra tên này không đơn giản”.
Đám đàn ông mặc vest phía sau đều hoảng sợ.
Tuy bọn họ ai nấy có vóc dáng như người mẫu, nhưng thực ra chỉ được mã ngoài, chứ không biết đánh nhau.
“Không ngờ Chủ tịch Lâm của Dương Hoa trong truyền thuyết lại là người luyện võ, được mở mang tầm mắt rồi!”, Cung Hỉ Vân nhìn Lâm Chính, lè chiếc lưỡi đỏ hồng ra liếm môi: “Tôi càng ngày càng thích cậu rồi, Chủ tịch Lâm, cậu yên tâm, tôi sẽ không làm hại cậu. Nhưng lát nữa tôi nhất định sẽ trói cậu lên giường, khiến cậu muốn sống không được, muốn chết không xong! Lên!”.
Bình luận facebook