• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (75 Viewers)

  • Chương 2236-2240

Chương 2236: Có anh đây!

“Người Giang Thành sao?”, người đàn ông ngồi tay lái phụ liếc nhìn hai người và hỏi: “Các người tìm chưởng môn của chúng tôi làm gì?"

“Ồ? Vị này là người của Cùng Châu Phái sao?”, Lâm Chính bước tới, mỉm cười hỏi.

“Sư huynh của chúng tôi đang hỏi anh đấy. Ai bảo anh đi hỏi vậy? Câm miệng. Ngoan ngoãn chút đi, nếu không chúng tôi đánh phế đấy”, người đàn ông đang lái xe chỉ tay vào mặt Lâm Chính.

Thái độ của đối phương vô cùng ác liệt khiến Tô Nhu cảm thấy mất tự nhiên. Thế nhưng lần này cô tới bàn chuyện kinh doanh nên đương nhiên không muốn để xảy ra chuyện. Cô vội nói: “Lâm Chính,, đừng nói nữa, để em nói chuyện với họ”.

“Được”, Lâm Chính gật đầu. Anh cũng không so đo với họ, chỉ nhìn người đệ tử kia.

“Các vị! Thật xin lỗi! Chồng của tôi không hiểu quy tắc, mong các vị lượng thứ”, Tô Nhu mỉm cười: “Tôi tự giới thiệu, tôi là giám đốc của công ty Duyệt Nhan ở Giang Thành, tên Tô Nhu. Đây là chồng tôi, Lâm Chính. Lần này chúng tôi tới là vì muốn bàn với chưởng môn của các vị vài việc liên quan tới mua lại khu đất trồng hoa Thanh Lam, không biết các vị có thể nói với chưởng môn không?”

“Vùng đất trông hoa Thanh Lam sao?”, người đàn ông giật mình.

“Chính là miếng đất sau núi của tông môn chúng ta à?”

“Đây hình như là nhóm thứ chín tới đây rồi đấy, thú vị...”

“Tôi thấy con bé đó cũng không tệ, đưa nó lên trước đã?”

“He he...”, bọn chúng nói nhỏ. Tô Nhu không nghe rõ. Chỉ có Lâm Chính là nghe được.

Một lúc sau, sau khi đã thương lượng xong thì tên nào tên đấy nhe răng cười, lướt nhìn Tô Nhu một lượt. Đôi mắt chúng ánh lên vẻ ham muốn khiến Tô Nhu vô thức lùi lại.

“Cô Tô Nhu phải không? Cô muốn tìm chưởng môn của chúng tôi chứ gì? Được, không thành vấn đề, thế này đi, cô lên xe với chúng tôi. Chúng tôi sẽ đưa cô đi gặp chưởng môn”, người đàn ông ngồi sau cười hi hi, sau đó thì bước xuống xe nhường chỗ cho Tô Nhu.

“Thật sao? Cảm ơn mọi người”, Tô Nhu mừng lắm, lập tức cùng Lâm Chính lên xe. Thế nhưng khi anh vừa làm vậy thì có hai người lập tức chặn anh lại.

“Ây ây, anh làm cái gì vậy?”

“Lên xe chứ làm gì?”

“Lên gì mà lên. Anh coi Cùng Châu Phái của chúng tôi là gì thế? Tưởng rằng muốn tới là tới được sao? Chúng tôi chỉ mời cô Tô Nhu. Còn anh, ở đây đợi đi”, người đệ tử lên tiếng.

Tô Nhu nghe thấy vậy vội nói: “Các vị, Lâm Chính không chỉ là chồng mà còn là trợ lý của tôi nên anh ấy phải đi cùng. Nếu không, chúng tôi rất khó bàn hợp đồng được, mong các vị để anh ấy đi cùng tôi”.

Mấy người kia nghe thấy vậy thì chau mày và nhìn nhau. Người sư huynh lập tức mỉm cười: “Để anh ta đi cùng đi, anh ta cũng chẳng làm được gì đâu”.

“Được, vậy thì lên xe đi”, người đệ tử còn lại cảm thấy không cam tâm.

Hai người họ lên xe đi về Cùng Châu Phái. Lối vào Cùng Châu Phái trông vô cùng hoành tráng, đó là hai cánh cửa cỡ lớn bằng đồng. Trên cánh cửa được lắp hệ thống cảm ứng. Xe chạy tới là chúng tự động mở ra. Phía sau cánh cửa là tầm hơn chục đệ tử đang canh giữ, vô cùng nghiêm ngặt.

“Xem ra người của Cùng Châu Phái có tiền gớm. Đến cả đệ tử cũng lái Bently thế này. Tô Nhu anh thấy lần này chúng ta mà mua bán, nếu không bỏ ra số tiền lớn thì không lấy được miếng đất đó đâu".

“Bằng mọi giá phải lấy được. Đây là cơ hội vực dậy của Duyệt Nhan, em không thể bỏ lỡ được”, Tô Nhu kiên quyết.

Chiếc xe lượn một vòng. Các vị đệ tử thấy chiếc xe đều cung kính cúi mình. Xem ra người sư huynh ngồi trên chiếc xe này cũng có địa vị khá cao ở Cùng Châu Phái. Chiếc xe nhanh chóng đỗ trước một sân nhỏ.

“Đây là nơi chưởng môn ở sao, trông cũng giản dị quá”, Tô Nhu liếc nhìn và mỉm cười.

“Ai nói với cô đây là nơi chưởng môn ở. Đây là nơi tôi ở”, người sư huynh kia hừ giọng.

Tô Nhu giật mình: “Đây không phải nơi chưởng môn ở, vậy anh...đưa tôi tới đây làm gì?”

“Tôi là đại sư huynh trong Cùng Châu Phái. Phương án về hợp đồng của cô cần bàn với tôi trước. Tôi thấy hợp lý sẽ báo cáo cho chưởng môn, rõ chưa?”

Người sư huynh nói tiếp: “Lập tức sắp xếp phòng cho tôi, nhanh lên”.

Nói xong hắn nghênh ngang đi vào trong. Tô Nhu tái mặt. Phòng riêng sao? Cô đương nhiên hiểu điều đó có nghĩa là gì.

“Cô còn ngây ra đó làm gì? Đi vào theo đi chứ? Không muốn bàn hợp đồng hay gì?”, người đệ tử bên cạnh cười hi hi.

Tô Nhu vừa giận vừa ngại, cô bặm môi: “Các vị nếu không có thành ý bàn bạc thì thôi. Tôi còn có việc, không ở lại lâu nữa”, nói xong cô kéo Lâm Chính xuống xe, định rời đi.

Thế nhưng mấy người đệ tử lập tức vây họ lại: “Sao thế, tưởng đây là nhà cô thích đến thì đến sao? Còn nói sư huynh của chúng tôi lừa cô. Vào đó ngay cho tôi”, một người đệ tử chỉ vào bên trong và quát.

“Các người định làm gì vậy? Tôi...tôi cảnh cáo các người, nếu làm loạn thì tôi sẽ gọi cảnh sát đấy”, Tô Nhu tái mặt, run rẩy nói.

“Cảnh sát sao? He he, cô gái. Đây là Cùng Châu Phái, không phải là Giang Thành của cô. Tôi khuyên cô nên biết điều một chút, nếu không thì đừng trách chúng tôi bất lịch sự với con gái”, người đệ tử cười lạnh.

Nói xong, cả đám lại tiến lên. Tô Nhu thất sắc. Lâm Chính kéo cô lại, khẽ nói:”Đừng sợ, có anh đây”.
Chương 2237: Lòng người hiểm ác

Tô Nhu bỗng cảm thấy ấm áp khi Lâm Chính đứng về phía mình. Thế nhưng chỉ dựa vào anh thì nào phải là đối thủ của những người này? Dù anh biết chút võ thuật thì khi đối diện với một môn phái võ lâm như Cùng Châu Phái cũng chẳng làm gì được.

“Ấy chà, anh hùng cứu mỹ nhân à?”

“Cứu cái gì mà cứu. Anh không nghe cô ta nói người đàn ông này à là chồng của cô ta à”.

“Hừ, vậy thì thú vị rồi. Chúng ta sẽ làm chuyện đó ngay trước mặt chồng của cô ta...có phải là rất thú vị không?”

“Ha ha...”, tiếng cười quỷ dị vang lên.

Tô Nhu tức tới mức mặt đỏ au. Toàn thân cô run rẩy nhưng cô không biết phải làm thế nào. Cô không hề để ý thấy lúc này ánh mắt Lâm Chính đã lạnh như băng.

Đúng lúc này...

“Các người đang làm gì vậy?”, một tiếng quát vang lên. Ngay sau đó một người đàn ông với thân hình vạm vỡ bước tới. Mấy người kia thấy vậy thì khẽ tái mặt, vội vàng hành lễ: “Công Tôn sư huynh”

“Chào Công Tôn sư huynh”, không ai dám làm gì nữa. Rõ ràng là người đàn ông này có địa vị không hề thấp.

“Công Tôn Mãn à?”, người sư huynh ở bên trong nghe thấy vậy thì khẽ chau mày.

“Nhâm Hùng, anh làm cái gì vậy? Hai người này không phải người của Cùng Châu Phái đúng không? Sao lại đưa họ vào đây?”, Công Tôn Mãn nhìn Tô Nhu và Lâm Chính. Khi nhìn thấy Tô Nhu thì đôi mắt hắn ánh lên vẻ thèm muốn.

“Thì đã làm sao? Bọn họ là bạn của tôi. Tôi nói chuyện với bạn của tôi, đó là điều anh có thể quản à?”, người tên Nhâm Hùng hừ giọng.

“Bạn của anh? Hừ, Nhâm Hùng, đừng coi tôi là kẻ ngốc, đối đãi với bạn bè không phải kiểu thế này đâu. Tôi thấy có lẽ là anh “bắt” họ tới đây đúng không?”, Công Tôn mãn hừ giọng: “Lúc quan trọng mà anh lại làm ra những chuyện này. Anh to gan gớm nhỉ. Anh vi phạm quy tắc của tông môn, tôi phải lập tức báo cáo cho các trưởng lão để các vị ấy xử lý anh”, nói xong người này định rời đi.

Sắc mặt Nhâm Hùng trông vô cùng khó coi, hắn lập tức hét lớn: “Đứng lại”.

Công Tôn Mãn dừng bước, cười lạnh: “Nhâm Hùng, anh là người thông minh, tôi cũng không quá đáng làm gì, chỉ cần anh biết điều một chút thì chuyện này sẽ vô cùng đơn giản”.

Nghe tới đây đám đông lập tức hiểu ra ý tứ của Công Tôn Mãn. Hắn muốn cùng Nhâm Hùng chơi Tô Nhu.

Thế nhưng Nhâm Hùng cũng không phải kẻ ngốc. Hắn và Công Tôn Mãn luôn đối đầu nhau thì sao có thể nhường đối phương được

“Tôi nói cho anh biết, anh tính nhầm rồi. Hai người này là khách từ Giang Thành tới, họ tới tìm tông chủ cùng các vị trưởng lão để bàn về việc mua miếng đất Thanh Lam Hoa. Tôi không dám bắt họ đâu. Anh đi nói với trưởng lão đi. Vừa hay tôi cũng dẫn họ đi gặp hai người đó. Chúng ta cùng đi luôn”, Nhâm Hùng hừ giọng.

Công Tôn Mãn chau mày không nói gì. Nhâm Hùng chỉ phất tay: “Đưa họ đi gặp trưởng lão”.

“Vâng sư huynh”, mấy người đệ tử lập tức làm theo.

Nghe tới đây, Tô Nhu thở phào: “Thật không ngờ trong họa lại có phúc. Đúng là có ông trời phù hộ”, Tô Nhu vui mừng nói.

“Đúng là như vậy nhưng xem ra người của Cùng Châu Phái chẳng tốt đẹp gì. Chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn”, Lâm Chính nói.

“Ừm, dù sao thì chúng ta có thể hợp pháp sử dụng miếng đất đó là được. Bàn xong hợp đồng chúng ta sẽ đi”, Tô Nhu nói.

Hai người đã tới được nơi ở của Đại trưởng lão dưới sự dẫn đường của Công Tôn Mãn. Nhâm Hùng liếc nhìn Công Tôn Mãn. Công Tôn Mãn định đi theo vào trong, rõ ràng là có vẻ hắn không tin tưởng.

Nhâm Hùng bất lực, đành phải đi về phía những người đệ tử đang canh cửa và định lên tiếng. Thế nhưng khi Nhâm Hùng vừa tiến lại gần thì một đệ tử đã hô lớn: “Đại trưởng lão đang gặp khách quý, không gặp những người khác, có chuyện gì nói với tôi là được, đừng lại gần làm phiền”.

Những người khác giật mình.

“Khách quý sao? Xin hỏi đại trưởng lão đang tiếp vị khách nào vậy?”, Nhâm Hùng thận trọng hỏi lại.

Những người khác cũng vểnh tai lên nghe ngóng. Người canh cửa liếc nhìn Nhâm Hùng với vẻ khinh khỉnh và nói: “Còn có thể là chuyện gì được chứ, đương nhiên là miếng đất Thanh Lam Hoa ở phía sau rồi. Còn là vị khách nào thì tôi không biết”.

“Miếng đất Thanh Lam Hoa sao?”, Nhâm Hùng giật mình: "Hai vị đây cũng tới vì miếng đất đó”.

“Hả”, người đệ tử liếc nhìn hai người Tô Nhu và lắc đầu: “Trưởng lão đã dặn dò rồi, không gặp ai hết. Các vị muốn gặp thì cũng phải đợi trưởng lão rảnh đã”.

“Vậy khi nào Đại trưởng lão rảnh?”, Tô Nhu vội hỏi.

“Sao mà tôi biết được. Các người tới phòng chờ đi”, người đệ tử có vẻ mất kiên nhẫn. Nếu không phải vì Tô Nhu đẹp thì chắc là đã chửi lên từ lâu rồi.

Tô Nhu nghe thấy vậy thì cảm thấy thất vọng. Phải chờ đến bao giờ đây? Huống hồ người khách bên trong cũng tới vì miếng đất. Sao cô có thể ngồi chờ được chứ?

“Vị đại ca này có thể châm chước, vào trong hỏi giúp chúng tôi được không? Chúng tôi rất vội, về giá cả thì chúng tôi cũng sẽ thương lượng nhanh thôi”, Tô Nhu nói.

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Biến qua một bên, bây giờ Đại trưởng lão không gặp ai hết”.

“Đại ca...”

“Biến. Không thì đừng trách sao tôi không lịch sự”, người đệ tử quát lớn.

Tô Nhu tái mặt, cô định nói thêm gì nữa.

“Biến...ngay...", người đệ tử bốc hỏa.

Đúng lúc này, một giọng nói từ trong vọng ra: “Chuyện gì vậy? Sao ồn ào thế?”

Đó chính là đại trưởng lão. Đám đệ tử nín thở. Người đệ tử kia vội vàng chắp tay: “Bẩm Đại trưởng lão, có hai người muốn gặp trưởng lão”.

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đang tiếp khách quý, không gặp ai hết”, đại trưởng lão hừ giọng.

Thế nhưng Tô Nhu đã nắm lấy cơ hội, vội vàng kêu lên: "Đại trưởng lão, tôi là Tô Nhu của công ty Duyệt Nhan cũng tới vì miếng đất Thanh Lam Hoa. Tôi muốn nói chuyện với ông. Mong ông cho tôi một cơ hội”.

“Cô câm miệng”.

“Chán sống à?Ai bảo cô lên tiếng?”, đám đệ tử bên cạnh cuống cả lên.

Thế nhưng Đại trưởng lão lại cảm thấy hứng thú khi nghe thấy vậy: “Ồ, cô cũng tới vì miếng đất Thanh Lam Hoa à?”

“Đúng vậy”.

“Nếu đã vậy thì hai người vào đi”.

“Cảm ơn đại trưởng lão”, Tô Nhu vui lắm, vội kéo Lâm Chính vào cùng.

“Các người...”, Nhâm Hùng và người đệ tử canh cửa á khẩu, nhìn hai người họ bước vào.

“Ông ấy cho chúng ta vào sao? Thật khó tin”, Lâm Chính cảm thấy kỳ lạ.

“Bình thường thôi mà. Đại trưởng lão đang bàn bạc mua bán với khách. Nếu chỉ có một người mua thì khó mà nâng giá được. Nếu có hai người thì ông ta có thể bán được với giá tốt hơn. Vì vậy em chỉ cần nói rõ ý của mình thì chắc chắn ông ta sẽ cho em vào?”, Tô Nhu nhếch miệng cười.

“Lợi hại, không hổ danh là CEO của Duyệt Nhan. Em ngầu quá”, Lâm Chính giơ ngón cái lên.

Tô Nhu đỏ mặt: “Không biết khen thì đừng khen. Khó nghe quá đi".

Lâm Chính mỉm cười. Hai người đi vào trong.
Chương 2238: Chúng tôi có món bảo vật mà ông muốn

Có vài người đang ngồi trong đại sảnh.

Đại trưởng lão của Cùng Châu Phái là một ông lão để râu, khoác trang phục thời Đường màu đỏ, đeo kính.

Trên khuôn mặt có những vết đồi mồi, trông có vẻ tuổi đã cao, lúc này ông ta đang uống trà, nói chuyện với một nam một nữ ở phía dưới bên phải.

Đôi nam nữ này ăn mặc cực kỳ sang trọng, phía sau còn có bảy tám người, khí chất phi phàm, phong độ ngời ngời, có thể thấy họ có lai lịch không hề nhỏ.

“Đại trưởng lão, xin… xin chào, bái kiến Đại trưởng lão…”

Tô Nhu hơi căng thẳng, cô đi tới trước đại sảnh, bắt chước hình ảnh trên truyền hình khom lưng, cúi người hành lễ với Đại trưởng lão.

Đây là lần đầu tiên cô gặp loại người này.

Tất cả mọi người đều đồng loạt chuyển sự chú ý vào cô.

Ngay khi nhìn thấy vẻ ngoài của Tô Nhu, ánh mắt họ sáng rực.

Đặc biệt là mấy người đàn ông, liên tục vỗ tay kinh ngạc: “Trên đời này lại có cô gái xinh đẹp như vậy sao, quả là tiên nữ hạ phàm!”

Cô gái bên cạnh tỏ vẻ khó chịu, nhưng vẫn không dám nói gì.

“Các người ở đâu ra vậy?”, thái độ của Đại trưởng lão tương đối hờ hững.

“Kính thưa Đại trưởng lão, tôi tên là Tô Nhu, là thương nhân đến từ Giang Thành, lần này đến đây là để bàn bạc với ông về hợp đồng mua bán mảnh đất Thanh Lam Hoa ở phía sau núi Cùng Châu Phái! Tôi đã mang cả kế hoạch và hợp đồng đến rồi, ông có thể xem!”, Tô Nhu vội vàng nói, sau đó lấy từ trong túi xách ra bản hợp đồng, định đưa qua.

Nhưng ngay khi vừa lấy bản hợp đồng ra, cô đã bị đệ tử bên cạnh chặn lại.

Đại trưởng lão cũng không nhận, lạnh lùng hừ một tiếng: “Sao cơ? Cô là thương nhân hả?”

“Đúng… đúng vậy…. Có… có vấn đề gì sao?”, Tô Nhu cảm thấy hơi thiếu tự tin.

"Tôi còn tưởng cô đến từ đại gia tộc nào đó chứ! Vậy mà một thương nhân cũng dám tới đây để nói chuyện với tôi! Gan của cô cũng thật lớn!”, Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Cô tưởng tôi sẽ để mắt tới cái hợp đồng chết tiệt đó của cô à? Cô coi thường Cùng Châu Phái chúng tôi phải không?”

“Hả? Tôi… Tôi tuyệt đối không có ý đó…” Tô Nhu hoảng sợ, vội vàng xua tay.

“Ôi, Đại trưởng lão, ông nói như vậy chẳng phải sẽ dọa người ta sợ à? Một cô gái yếu ớt từ Giang Thành tới đây để nói chuyện với ông, ông như vậy chẳng phải sẽ hạ thấp phong độ của Cùng Châu Phái sao?”, lúc này, người thanh niên bên cạnh cười nói.

“Cậu Trình, cậu có ý gì?”, Đại trưởng lão hỏi.

“Cũng không có gì, chỉ là tôi thấy ông nên cho cô gái này một cơ hội”, người thanh niên được tên là cậu Trình cười nói, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tô Nhu.

Còn Lâm Chính đã sớm bị những người này phớt lờ.

“Cơ hội ư? Được rồi, cô Tô, nói thật cho cô biết, Cùng Châu Phái chúng tôi đúng là có ý định bán mảnh đất Thanh Lam Hoa này, không biết cô có thể ra giá bao nhiêu?" , Đại trưởng lão liếc nhìn Tô Nhu.

Tô Nhu nghe thấy vậy, nhìn thoáng qua hợp đồng, lập tức giơ tay lên rồi đưa ra ba ngón tay.

“Tôi sẽ trả ba mươi triệu!”

“Ba mươi triệu?”

"Giá cả có thể thương lượng, có thể thương lượng, nếu như quá ít, chúng ta có thể bàn lại!"

Tô Nhu lập tức nói.

Trên thực tế, ba mươi triệu không phải là quá nhiều, nhưng đây là hạn mức tối đa mà Tô Nhu có thể xuất ra, nếu tăng thêm, cô chỉ có thể bán nhà hoặc bán xe, thậm chí còn phải thế chấp cả công ty.

Nhưng khi quyết định đến đây, cô đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, dù có phải bán nó đi, cô cũng sẽ không do dự.

Suy cho cùng, đây là một cơ hội trở mình!

Tuy nhiên, ngay khi cô vừa dứt lời, cả đại sảnh đã phá lên cười ầm ĩ.

“Ha ha ha ha…”

Tiếng cười không dứt, đầy mỉa mai và giễu cợt.

Tô Nhu hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn mọi người.

Cô không hiểu có gì đáng cười đâu chứ!

Phải mất một lúc tiếng cười mới dừng lại.

Đại trưởng lão cười tủm tỉm nhìn Tô Nhu: "Cô gái, cô định đưa cho tôi ba mươi triệu tiền gì cơ?"

“Ba mươi triệu nhân dân tệ… Có… Có vấn đề gì sao?”, Tô Nhu tò mò hỏi.

“Tiền hả? Cô nói xem, Cùng Châu Phái chúng tôi giống thiếu tiền sao?”

Đại trưởng lão cười khẽ, ánh mắt khinh thường nói: "Đừng nói ba mươi triệu tệ, cho dù là ba tỷ, ba mươi tỷ, đối với Cùng Châu Phái chúng tôi cũng chẳng khác gì hạt cát trên sa mạc!"

“Hả?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu trắng bệch, há hốc miệng không biết phải nói gì.

"Cô Tô! Hình như cô có hiểu nhầm gì ở đây rồi, đối với một thế lực lớn như Cùng Châu Phái mà nói, tiền bạc chẳng là gì trong mắt bọn họ từ lâu rồi! Muốn giao dịch với bọn họ, nhất định phải lấy ra một ít bảo bối quý hiếm mới được, ví dụ như ngọc bích có thể sưởi ấm nuôi dưỡng máu thịt con người, hoặc là thảo dược ngàn năm khó gặp! Như vậy mới có thể thu hút được sự chú ý của Đại trưởng lão!", cậu Trình bên cạnh cười nói.

Tô Nhu ngẩn người, hơi lúng túng.

Sao cô có thể nghĩ đến phương diện này chứ?

“Cô gái, cô dùng mấy thứ đồ thô tục này để sỉ nhục tôi, nếu là bình thường thì đã sớm phải bò ra khỏi Cùng Châu Phái, chẳng qua hôm nay tôi có khách quý, không muốn lãng phí thời gian với các người, hai người ngay lập tức cút ra ngoài đi!”, Đại trưởng lão phất tay.

Tô Nhu cảm thấy chán nản, vô cùng thất vọng, nhưng trong tình huống này, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.

Nhưng ngay lúc cô vừa định quay đầu rời đi thì Lâm Chính ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

“Đại trưởng lão, chúng tôi đã chuẩn bị xong món bảo vật mà ông muốn”.

Lâm Chính vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chương 2239: Chiếc nhẫn này e rằng ông không đeo được

Nghe vậy, Tô Nhu đang định rời đi cũng giật mình, lập tức trở nên sốt ruột: "Lâm Chính! Anh đang nói gì vậy? Chúng ta đào đâu ra bảo vật? Đừng hành động tùy tiện như thế! Cẩn thận chúng ta muốn xuống núi cũng không thể được!”

"Tiểu Nhu yên tâm đi, bảo vật thôi mà, chúng ta có rất nhiều, em sợ gì chứ?", Lâm Chính cười nói.

“Chúng ta có ư?”

"Anh đã mua một vài món đồ từ chợ đồ cổ, vẫn còn đang giữ chúng trên người, chắc không thành vấn đề”.

“Anh”, Tô Nhu sốt sắng đến suýt nữa kêu lên.

Đây là nơi nào, Lâm Chính chết tiệt này không phân biệt được sao?

Đối phương đều là những kẻ tàn nhẫn, đắc tội với bọn họ, chẳng phải sẽ có kết cục vô cùng thê thảm sao?

Tô Nhu nghiến răng, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, trong lòng vô cùng hối hận vì đã đưa tên này đến đây.

Nhưng lúc này, cô cũng không thể nào ngăn cản được nữa.

"Ồ? Cậu có thể có bảo vật gì?", Đại trưởng lão híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng lừa tôi! Nếu như cậu dám giở trò gì với tôi, tôi sẽ chặt đứt chân tay của cậu và ném cậu xuống núi!”

Tô Nhu nghe xong, sắc mặt tái nhợt.

Nhưng mắt thấy Lâm Chính mò mẫm một hồi, mãi lâu cũng không tìm được gì, cuối cùng anh tháo chiếc nhẫn trên ngón tay và đưa ra.

“Đại trưởng lão, ông thấy chiếc nhẫn này… thế nào?”

“Ồ?”

Ánh mắt Đại trưởng lão lập tức khóa chặt vào chiếc nhẫn lấp lánh trong tay Lâm Chính.

Mọi người xung quanh cũng đồng loạt chú ý đến nó.

Thấy được toàn thân chiếc nhẫn phát sáng, trên đó còn có một viên đá, viên đá tỏa ra ánh sáng đủ các loại màu sắc, vô cùng thần kỳ.

Tô Nhu cũng hơi kinh ngạc, cô cũng không phát hiện rằng trên ngón tay của Lâm Chính lại có đeo một chiếc nhẫn thần kỳ như vậy.

Đại trưởng lão quay đầu liếc mắt.

Đệ tử bên cạnh lập tức chạy xuống lấy chiếc nhẫn đưa cho Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão cầm nghịch một hồi, cẩn thận nhìn kĩ thì thấy trong viên đá có ánh sáng lóe lên, mơ hồ có một con rồng đang uốn lượn, vô cùng thần kỳ.

Đại trưởng lão hít sâu một hơi, liên tục kêu lên: "Bảo bối! Bảo bối, tốt, rất tốt!"

Tô Nhu vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy vậy.

"Anh lấy chiếc nhẫn này ở đâu ra thế?"

"Không phải anh đã nói rồi sao? Anh đã mua nó khi đi lòng vòng ở chợ đồ cổ”, Lâm Chính cười.

“Anh đã mua nó với giá bao nhiêu?”

“Hai trăm tệ”.

“Hai... hai trăm hả? Anh có mắt nhìn thế sao?”, Tô Nhu kinh ngạc.

"Thế nào? Có phải chồng em rất may mắn không?", Lâm Chính cười nói.

Tô Nhu tức giận trợn mắt nhìn anh, vẻ mặt này thật sự rất mê người, trái tim Lâm Chính không khỏi run lên.

Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói với Đại trưởng lão: "Thế nào? Đại trưởng lão, chiếc nhẫn này có thể lọt vào mắt của ông không?"

"Rất tốt! Rất tốt!", Đại trưởng lão mỉm cười gật đầu liên tục.

“Vậy còn mảnh đất Thanh Lam Hoa thì sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Đừng vội, cậu có thể cho tôi biết cậu là ai không?”, Đại trưởng lão cười hỏi, thái độ đã tốt hơn rất nhiều.

“À, tôi tên là Lâm Chính, tôi là chồng của cô ấy”, Lâm Chính cười nói.

"Cậu là chồng của cô gái đó à?"

“Phải”.

“Vậy cậu cũng là thương nhân đến từ Giang Thành ư?”

"À... Thực ra không phải, vợ tôi kinh doanh, còn tôi thì không, tôi làm ở hiệu thuốc của nhà người ta”, Lâm Chính cười nói.

“Nói như vậy, cậu không phải thương nhân?”

“Có thể nói là…người làm công…”

Vừa dứt lời, ánh mắt Đại trưởng lão lóe sáng, ông ta mỉm cười gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, không tệ, rất tốt!"

"Nếu Đại trưởng lão hài lòng, bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng”, Lâm Chính nói.

“Ký hợp đồng ư?”

Đại trưởng lão hỏi với sắc mặt kỳ quái: "Hợp đồng gì?"

"Đương nhiên là ký kết hợp đồng mua bán mảnh đất Thanh Lam Hoa! Đại trưởng lão, nếu như ông hài lòng với chiếc nhẫn thì chẳng phải chúng ta có thể quyết định luôn sao?", Tô Nhu nở nụ cười, vội vàng nói.

"Tôi có nói chiếc nhẫn này có thể đổi lấy mảnh đất Thanh Lam Hoa à?", Đại trưởng lão híp mắt nói.

Tô Nhu nghe xong cũng sững sờ.

Lâm Chính hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thoải mái lại.

"Không phải chứ, Đại trưởng lão, ông đã lấy nhẫn của chúng tôi, sao lại...", Tô Nhu không hiểu hỏi.

"Thật xin lỗi cô Tô, vừa rồi tôi đã chuyển quyền sở hữu mảnh đất Thanh Lam Hoa cho cậu Trình rồi! Cho dù tôi muốn bán cho cô cũng không được”, Đại trưởng lão nói.

“Cái gì?”

Tô Nhu sửng sốt, lập tức lấy lại bình tĩnh, nói: "Vậy Đại trưởng lão hãy trả lại chiếc nhẫn cho chúng tôi… chúng tôi sẽ không mua…"

Nói xong, cô tiến lên định lấy lại chiếc nhẫn.

Tuy nhiên, ngay khi cô vừa di chuyển, một số đệ tử của Cùng Châu Phái đã ngay lập tức chặn cô lại.

“Các người đang làm gì vậy hả?”, Tô Nhu lo lắng.

“Làm gì ư? Câu này phải hỏi cô mới đúng”.

"Các người đã tặng nhẫn cho trưởng lão của chúng tôi, sao có thể đòi lại? Các người coi Cùng Châu Phái chúng tôi là gì?"

"Cút lại đây, nếu không tôi sẽ bẻ gãy tay chân cô!"

Các đệ tử mắng chửi dữ tợn.

Tô Nhu nghe vậy, cả người tức giận đến mức run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Các người thật vô liêm sỉ! Thế mà lại muốn cướp đồ của chúng tôi!"

"Tôi cướp đồ của cô khi nào? Chiếc nhẫn này không phải là chồng cô tặng cho tôi sao? Mọi người ở đây đều có thể làm chứng”, Đại trưởng lão cười nói.

"Đúng vậy, chúng tôi đều có thể làm chứng!"

"Đó là món quà mà các người tặng cho trưởng lão của chúng tôi!"

“Làm gì có chuyện tặng rồi đòi lại? Cô đang đùa chúng tôi đấy à?”

"Tôi khuyên cô nên giữ mồm giữ miệng, đừng nói nhảm nữa!"

"Nếu cô dám vu khống cho trưởng lão, ông đây sẽ hủy hoại cô!"

Mọi người bàn tán xôn xao, ngay cả người của cậu Trình cũng ra tay giúp đỡ.

Ngực Tô Nhu như muốn nổ tung, toàn thân không ngừng run rẩy.

Nhưng Lâm Chính lại không quá để ý, vỗ vai cô cười nói: "Tiểu Nhu, không sao, đưa nhẫn cho bọn họ là được, chúng ta trở về thôi”.

“Nhưng…”

"Không sao, chỉ đáng giá hai trăm tệ thôi mà”.

"Chuyện này... thôi được! Đi thôi!"

Mặc dù Tô Nhu không cam lòng nhưng lúc này cô cũng chỉ có thể chịu đựng, dù sao nếu đối phương thật sự không nói đạo lý thì người chịu thiệt cũng chỉ có thể là bọn họ.

Hai người xoay người rời đi.

“Đi thong thả, không tiễn”.

Đại trưởng lão cười nói.

Răng của Tô Nhu suýt bị nghiến nát.

Nhưng khi Lâm Chính chuẩn bị bước ra khỏi cửa, anh đột nhiên quay đầu lại.

"Đại trưởng lão, trước khi đi, tôi phải nhắc nhở ông một câu”.

“Nhắc nhở gì?”, Đại trưởng lão thờ ơ hỏi.

"Chiếc nhẫn này, e rằng... ông không đeo được”.

Nói xong, anh kéo Tô Nhu rời khỏi Cùng Châu Phái.
Chương 2240: Nhẫn này ở đâu ra?

Đợi đến khi họ hoàn hồn thì Lâm Chính đã bước ra khỏi Cùng Châu Phái.

“To gan! Khốn nạn!”, một đệ tử bừng tỉnh, lập tức hét lên và chắp tay trước Đại trưởng lão: “Trưởng lão, xin cho đệ tử được bắt kẻ đó lại ngay lập tức, bắt quỳ xuống và khấu đầu nhận tội”.

“Bỏ đi, để cậu ta đi. Một thứ còn không bằng cả con chó thì tôi so đo làm gì? Nếu ai tôi cũng so đo thì có phải là chết lâu rồi không? Trên đời này có biết bao nhiêu người không biết điều, mình bận tâm làm gì”, Đại trưởng lão phất tay, mỉm cười.

Ông ta lấy được chiếc nhẫn thì đương nhiên sẽ không bận tâm tới lời nói của Lâm Chính. Cứ để cho anh thích nói gì thì nói đi.

“Đại trưởng lão quả nhiên là người độ lượng. Tại hạ bái phục, có điều dù sao thì kẻ đó cũng mạo phạm tới Đại trưởng lão. Nếu cứ bỏ mặc như thế, chuyện mà truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới danh dự của trưởng lão lắm”, cậu Trình ngồi phía bên kia đột nhiên đứng dậy nói.

Đại trưởng lão giật mình, mơ hồ đoán ra được điều gì đó bèn mỉm cười: “Vậy theo cậu Trình phải làm thế nào?”

“Tại hạ nguyện vì Đại trưởng lão dạy cho hai người bọn họ một bài học để trưởng lão xả giận”, cậu Trình mỉm cười.

Dạy dỗ sao?

Chắc là do cậu thích Tô Nhu chứ gì...Đại trưởng lão thầm nghĩ nhưng không vạch mặt. Ông ta chỉ gật đầu: “Nếu đã vậy thì phiền cậu Trình rồi”.

“Đại trưởng lão đừng khách sáo!”, nói xong, cậu Trình vội vàng rời đi, đuổi theo Lâm Chính và Tô Nhu

“Hừ, đúng là cậu ấm. Nhìn thấy gái xinh là mắt sáng lên. Nhà họ Trình sau này mà rơi vào tay kẻ này thì chắc là chẳng tồn tại được bao lâu”, Đại trưởng lão cười lạnh, sau đó phất tay: “Các người giải tán đi, bổn trưởng lão bế quan”.

“Vâng, trưởng lão”, đám đệ tử lần lượt lùi ra.

Đúng lúc này, có một đệ tử khác chạy vào: “Bẩm trưởng lão, tông chủ triệu gặp, mời trưởng lão lập tức tới điện Ninh Vũ”.

“Ồ, tông chủ xuất quan rồi à?”, Đại trưởng lão ngạc nhiên.

“Tông chủ đã sớm xuất quan rồi, luôn đợi tin tức của trưởng lão”, người đệ tử điềm đạm trả lời rồi quay người rời đi.

Đại trưởng lão chau mày nhưng vẫn đi tới điện Ninh Vũ. Thực ra tông chủ luôn theo dõi vụ giao dịch này, giờ tông chủ muốn biết kết quả như thế nào.

Vì tông chủ của Cùng Châu Phái đã tu luyện tới điểm ngưỡng, giờ muốn đột phá thì cần phải có ngoại vật tác động. Mà những người có thể sở hữu được thứ đó thì cực kỳ ít. Nhà họ Trình là một trong những gia tộc sở hữu thứ mà tông chủ cần.

Thế là khi nhà họ Trình thích miếng đất của Cùng Châu Phái thì tông chủ đã cân nhắc tới thương vụ giao dịch này với bọn họ.

Tại điện Ninh Vũ. Đại trưởng lão cung kính bước vào. Bên trong là một người đang ngồi thiền. Người này ngồi sau một tấm màn, nhìn không rõ mặt. Nhưng dù là như vậy thì khí tức của người này cũng vô cùng hùng hậu.

Đại trưởng lão cẩn trọng hành lễ và lập tức thuật lại vụ giao dịch cho tông chủ nghe.

“Vậy tức là miếng đất đó đổi lấy ba nghìn Huyết Thạch và Nam Minh Bồ Đề? Khá lắm. Những thứ đó rất có tác dụng trong việc đột phá tu vi của bổn tông chủ. Đại trưởng lão, ông làm tốt lắm”, tông chủ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.

“Tông chủ, người nhà họ Trình đã nói rồi, sau này còn phải nhờ cậy vào tông chủ, vì vậy họ đã đặc biệt tặng thêm Huyền Thải Linh Chi để thể hiện thành ý, vì vậy mong tông chủ xem qua”, Đại trưởng lão cung kính đưa các món bảo vật lên.

“Xem ra nhà họ Trình cũng rất chân thành đây. Mang tới đây để bổn tông chủ xem thế nào” .

“Vâng", Đại trưởng lão cung kính đáp lại, sau đó thận trọng bước tới, vén rèm đưa đồ vào. Ông ta cũng không dám ngẩng đầu nhìn lên người lãnh đạo cao nhất của Cùng Châu Phái.

Tông chủ nhận lấy số bảo bối. Đúng lúc này, dường như tông chủ nhìn thấy thứ gì đó bèn tỏ ra nghi ngờ: “Ấy Đại trưởng lão, chiếc nhẫn trên tay ông...ở đâu ra vậy? Tại sao trước đây không thấy ông đeo?”

“Hả? Nhẫn này..hôm nay có một người tới thăm tông môn đã tặng cho tôi”, Đại trưởng lão vội nói.

“Tặng ông sao?”

“Đúng vậy, nếu tông chủ thích thì cứ lấy dùng”, Đại trưởng lão lập tức nói. Mặc dù ông ta thật sự không muốn.

Thế nhưng Cùng Châu tông chủ không nói gì, chỉ trầm mặt và nói: “Ông mau tháo nhẫn ra để tôi xem”.

“Vâng!”, Đại trưởng lão vội vàng tháo nhẫn ra. Ông ta bỗng cảm thấy nghi ngờ.

Tông chủ sao thế? Mặc dù ông ta cảm thấy không hiểu nhưng vẫn làm theo và đưa nhẫn tới trước. Tông chủ cầm lấy, tỉ mỉ quan sát. Một lúc sau tông chủ tái mặt, sợ tới mứ run bắn và suýt nữa làm rơi chiếc nhẫn.

“Tông chủ?”

Đại trưởng lão thất kinh, vội vàng kêu lên: “Tông chủ không sao chứ? Tông chủ...sao vậy?”

"Nhẫn của ông...ở đâu ra vậy. Nói cho tôi biết...rốt cuộc là ai đã cho ông?”, Cùng Châu tông chủ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn ông ta.

Đại trưởng lão sợ hết hồn. Ông ta chưa bao giờ thấy tông chủ để lộ vẻ như vậy: “Tông chủ...chẳng phải tôi vừa nói rồi sao? Nhẫn này là người khác tặng cho tôi...”

“Tặng cho ông? Là ai?”

“Hai người thương nhân tới từ Giang Thành...Tông chủ...rốt cuộc sao thế? Chiếc nhẫn này có vấn đề gì sao?”, Đại trưởng lão vội vàng hỏi.

“Ông có biết nhẫn này là gì không?”, Tông chủ trừng mắt.

“Đây không phải là một chiếc nhẫn bình thường ạ? Có gì kỳ lạ chứ?”

“Đồ ngốc này, đúng là ếch ngồi đáy giếng”, tông chủ của Cùng Châu Phái gào lên. Đại trưởng lão sợ hết hồn.

Tông chủ nói: “Chiếc nhẫn này là nhẫn của Đông Hoàng Giáo. Là Đông Hoàng thần nhẫn, chỉ có Đông Hoàng Thần Quân mới có thể đeo được chiếc nhẫn này thôi. Rõ chưa?”

“Cái gì? Đông Hoàng Giáo sao?”

Đại trưởng lão thất kinh, đột nhiên ông ta bừng tỉnh: “Giáo chủ của Đông Hoàng giáo bây giờ là thần y Lâm đúng không?”

“Hai người thương nhân mà ông nói tới đến từ đâu?”, tông chủ hỏi.

Đại trưởng lão ngồi phịch ra đất: “Giang...Giang Thành? Lẽ nào, người tặng nhẫn cho tôi lại chính là...Thần y Lâm?”

Đại trưởng lão đột nhiên nhớ tới câu nói của Lâm Chính...Câu nói đó đủ để chứng minh thân phận của anh.

“Thần y Lâm lại tặng nhẫn cho ông? Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đại trưởng lão, ông nói rõ ra cho tôi. Ngoài ra thần y Lâm đâu? Cậu ta đâu rồi? Ông có tiếp đón cẩn thận không?”

Đại trưởng lão lúc này như kẻ mất hồn. Môt lúc sau, ông ta mới lầm bầm: “Bọn họ bị tôi đuổi đi rồi...”

“Cái gì?”, Cùng Châu tông chủ tưởng như muốn nổ tung.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom