-
Chương 2147-2150
Chương 2147: Để tôi xử lý
Cơn đau dữ dội khiến cô gái như ngất đi được. Cô gái cố gắng giãy giụa nhưng vô ích.
“Khốn khiếp!”, Nông Đường Công nghiến răng, đánh vào tay của người Ninja kia, nhưng cũng không có tác dụng gì. Trước những Ninja do đích thân Imura đào tạo thì những người không biết võ công như ông ta có khác gì con sâu cái kiến chứ.
Nông Đường Công bị hai người Ninja khác kiểm soát. Ông ta không thể phản kháng.
Ông ta chỉ dẫn theo có Tiểu Lưu, đến cả Trịnh Nam Thiên cũng không đi cùng. Tiểu Lưu cũng bị khống chế, ông ta chẳng còn biết đặt hi vọng vào ai nữa.
Nhưng cũng không thể trách ông ta được. Nông Đường Công không ngờ rằng Imura lại to gan đến vậy...
Imura vẫn siết cổ ông Trần, nheo mắt chứng kiến mọi thứ: “Ông Nông, tôi trước đó đã nói rồi. Đây là chuyện giữa các võ giả. Nếu như ông không xen vào thì sẽ không xảy ra tình huống như thế này. Giờ ông đã động tay thì đừng trách sao tôi không khách khí. Tôi vốn chỉ muốn lấy hai tay, hai chân của người này thôi. Giờ ông can thiệp thì tôi đành phải giết ông ta vậy. Ông ta cũng đừng trách tôi độc ác. Tất cả là do ông ép mà thôi”.
Imura nói xong bèn lấy ra một cái dùi đâm về phía ngực ông Trần.
“Dừng lại”, Nông Đường Công hét lớn.
“Ông nội”, cô gái tóc ngắn khóc như muốn ngạt thở. Tiểu Lưu cũng trố tròn mắt. Chẳng còn ai làm gì được nữa.
Mọi chuyện dường như đã được định đoạt. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì...
Cạch...Cánh cửa phòng đột nhiên được đẩy ra.
“Hả?", đám đông giật mình.
Imura cũng khựng người. Ông ta quay qua nhìn thì thấy một người đàn ông mặc vest bước vào: “Xin hỏi, ông Imura có ở đây không?”
Người đàn ông tóc trắng lên tiếng. Người này vừa dứt lời thì có hai Ninja la ra định không chế anh. Thế nhưng...hai Ninja này vừa định tiếp cận thì...
Phụt...Bọn họ giống như bị điện giật, lập tức mất đi cảm giác, đổ rầm ra đất, bất động.
“Cái gì?”, đám đông thất kinh. Imura khẽ chau mày, ngước nhìn.
“Sao? Đây là cách tiếp đãi khách của nước các ông đấy à. Ngói vỡ thì đúng là ngói vỡ, chẳng biết lễ nghĩa gì cả”, người đàn ông tóc trắng lắc đầu.
“Cậu là ai”, Imura hỏi.
Người đàn ông tóc trắng có vẻ như đến lúc này mới nhìn rõ cảnh tượng trong phòng. Anh khẽ chau mày: “Ông cụ Nông, sao...ông lại ở đây?”
“Thần y Lâm..điều này...”, Nông Đường Công không biết phải trả lời thế nào.
“Đây llà thần y Lâm à?”, Imura lên tiếng.
“Đúng vậy, ông chính là Imura?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Là tôi! Thần y Lâm, cậu không đi chuẩn bị để đấu với học sinh của tôi, chạy tới đây làm gì? Hay cậu sợ không thắng nổi cả đồ đệ của tôi nên chạy tới đây cầu xin, để tôi ra mặt hủy bỏ buổi quyết đấu? Nếu như vậy thì cậu phí công rồi. Một nhân vật nổi tiếng như cậu nếu mà học trò của tôi có thể đánh bại được thì chắc chắn sẽ khiến danh tiếng của cậu bị hủy hoại, như vậy thì võ thuật của nước chúng tôi sẽ có thể tạo ra sức ảnh hưởng trên toàn cầu", Imura mỉm cười nói.
“Ông nhầm rồi. Tôi không phải tới cầu xin ông”, Lâm Chính nói xong bèn nhìn lên cổ của Imura.
Ở đó có một vòng hoa. Vòng hoa rất nhỏ, giống như một sợi dây chuyền vậy. Nếu không để ý kỹ thì sẽ không biết nó được đan từ hoa.
“Không thể nhầm được, chắc chắn là Minh Hoa...chắc chắn...”, Lâm Chính lầm bầm, đôi mắt ánh lên vẻ tinh anh.
“Hả?”
Imura chau mày: “Vậy cậu tới làm gì?”
Lâm Chính không nói gì chỉ ra tay. Vụt...Anh xuất hiện bên cạnh Nông Đường Công nhanh như điện xẹt và hạ gục hai người đang kìm kẹp ông ta.
Rầm rầm...Cả hai đều bị đánh bay bật ra, ngất lịm. Lâm Chính dìu Nông Đường Công dậy.
“Ông không sao chứ?”
“Không sao...bị đám người này sỉ nhục thôi. Tôi nhất định sẽ báo thù”, Nông Đường Công tức run.
“Chuyện này chỉ có thể trách ông không có sự chuẩn bị. Đối phó với võ giả cấp bậc này mà sao ông có thể tới tay không được chứ?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Giờ không phải lúc nói những điều đó. Đây là Yên Kinh, không thể để tên súc sinh đó làm loạn được?”, Nông Đường Công lấy điện thoại ra gọi.
Các Ninja ở xung quanh đanh mặt, định ra tay ngăn lại. Thế nhưng họ chưa kịp làm gì thì Lâm Chính đã cướp mất điện thoại của ông ta.
“Nhóc, cậu định làm gì vậy”, Nông Đường Công sững sờ.
“Ông cụ đừng làm lớn chuyện. Ở đây để tôi xử lý”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Chương 2148: Có thế này thôi à?
“Cậu xử lý sao? Nhóc, cậu đừng làm loạn nữa. Cậu có biết gã này là ai không?”, Nông Đường Công vội ngăn lại: “Đó là Thần Ninja đấy. Có nhìn thấy người đàn ông đang bị khống chế kia không? Đó là bạn của tôi – ông Trần. Ông Trần là một cao thủ luyện võ cả đời mà đứng trước mặt ông ta chẳng khác gì khoa chân múa tay hết. Cậu cảm thấy cậu có thể thắng được không?”
“Tôi thử xem”, Lâm Chính đáp lại.
“Thử cái dắm ấy. Cậu đừng làm loạn nữa. Mau đưa điện thoại cho tôi. Chuyện này để phía nhà nước giải quyết”, Nông Đường Công đưa tay ra định lấy điện thoại.
Lâm Chính do dự rồi trả lại điện thoại cho ông ta.
“Vậy mới phải chứ”, Nông Đường Công bấm số.
“Từ đã”, anh khẽ nói.
“Gì nữa?”
“Ông có thể gọi nhưng tôi hi vọng ông suy nghĩ cho kỹ. Nếu như ông gọi thì mọi chuyện sẽ vượt tầm kiểm soát, lan ra cả quốc tế đấy. Thế thì cả nước chúng ta sẽ mất thể diện. Mà nếu vậy thì sẽ gây ra ảnh hưởng lớn lắm”, Lâm Chính nói.
Nông Đường Công giật mình: “Vậy cậu định thế nào?”
“Chẳng phải tôi nói rồi sao? Để tôi thử”, Lâm Chính trả lời.
“Thử? Cậu không thấy kết cục của ông Trần à? Cậu định giống ông ấy?”, Nông Đường Công tức giận.
“Chưa chắc. Ông cứ tin tôi”.
“Cậu...”, Nông Đường Công tức lắm nhưng khi thấy vẻ kiên định của anh thì ông ta tỏ ra do dự.
Một lúc sau, có vẻ như Nông Đường Công đã nghĩ thông bèn gật đầu: “Được, cậu đã muốn thử thì tôi để cậu thử. Có thể võ thuật của cậu không bằng người khác nhưng không thể đến dũng khí cũng không có. Đánh được thì đánh, đánh không được cũng đánh”, nói xong ông ta cất điện thoại đi.
“Cậu cẩn thận. Nếu thật sự không chịu nổi thì rút”.
“Yên tâm”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại rồi đi về phía Imura.
“Thú vị đấy”, Imura vứt ông Trần qua một bên, khoanh tay trước ngực nhìn Lâm Chính.
“Không đi đấu với học trò của tôi mà lại đấu với tôi. Thần y Lâm, tôi rất khâm phục dũng khí của cậu. Nhưng tôi cẩm thấy IQ của cậu đáng thương tới mức nực cười ấy”.
“Ông Imura, tôi cần thứ trên người ông. Nếu ông có thể đưa cho tôi thì chúng ta có thể tránh được trận đấu này”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Cậu muốn thứ gì?”, Imura hỏi lại.
“Vòng hoa Thông Minh trên cổ ông?”, Lâm Chính trả lời.
“Thứ này à? Ha ha, quả không hổ danh là thần y Lâm. Hoa Thông Minh này là một thứ tốt. Có điều thứ này, cậu đủ tư cách để đeo lên người sao?”, Imura bật cười, tỏ vẻ khinh thường.
“Ông không đưa à?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng! Tôi không đưa, cậu định thế nào?”, Imura nheo mắt hỏi.
Rõ ràng là ông ta không coi anh ra gì. Đến cả một võ giả như ông Trần mà còn không đỡ nổi vài chiêu của ông ta thì thằng nhóc miệng còn hôi mùi sữa này là cái thá gì chứ?
“Vậy thì tôi tự lấy vậy", Lâm Chính thản nhiên nói và bước đi nhanh hơn. Anh tới trước mặt Imura.
“Đồ chán sống”, Imura lắc đầu, vung tay về phía Lâm Chính.
Vut vụt...Những lưỡi dao sắc bén bay tới, đâm vào người anh. Thế nhưng Lâm Chính không hề dừng bước.
Keng keng...Những lưỡi dao phóng lên người Lâm Chính như chạm phải thép, phát ra tiếng kêu keng keng và không thể làm gì được anh .
“Hả?”, Imura giật mình.
“Thủ đoạn cũng ghê gớm nhỉ. Dựa vào mấy thứ này mà cũng đòi giết tôi sao?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Hừ, nếu tôi không thể hiện chút gì đó thì chắc sẽ bị cậu khinh thường rồi”, Imura nheo mắt, đột nhiên phóng ra sát khí và biến mất.
“Cẩn thận”, ông Trần và cô gái tóc ngắn vội kêu lên. Nông Đường Công không theo kịp nhịp độ trận đấu nhưng vẫn cảm nhận được điều bất ổn.
Vụt...Một bóng hình màu đen xuất hiện ngay bên cạnh anh. Đó chính là Imura. Ông ta bổ một con dao về phía Lâm Chính. Con dao có thể chém đứt cả sắt thép.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay từ dưới đưa lên siết chặt cổ ông ta và ném mạnh xuống đất.
Rầm...Mặt đất nứt toác, cả tầng nhà rung chuyển...
Chương 2149: Tôi cũng phải nghiêm túc rồi!
Takahashi Imura đập mạnh xuống đất. Hiện trường trở nên hỗn loạn. Giống như cả tòa nhà bị động đất vậy. Người dân ở bên ngoài nghe thấy tiếng động thì sợ tới mức bỏ chạy hoặc là báo cảnh sát.
Trong phòng, đám Ninja hoàn hồn, vội vàng tới đỡ Imura: “Thầy có sao không?”
“Không sao”, Imura tức giận đứng dậy.
Đồng thời những Ninja khác cũng lao về phía Lâm Chính. Họ rút kiếm ra, giống như những con rắn chĩa về phía anh. Tốc độ của những Ninja này nhanh cực kỳ, họ không cho đối phương có cơ hội phản ứng.
Lâm Chính vẫn đứng im ở đó. Dao của đối phương từ bốn phía lao tới.
Keng keng...Tất cả đều bị anh búng gãy vụn.
“Cái gì?”, đám Ninja trố tròn mắt.
Lâm Chính búng ngón tay trong không gian. Vụt vụt...Mỗi lần anh búng là có một lượng chân khí phóng ra. Giống như những viên đạn ghim lên người những Ninja kia. Tất cả bọn họ khựng người giống như bị ấn nút dừng.
“Cái gì?”, Imura giật mình.
“Cách không điểm huyệt?”, ông cụ Trần cũng phải thốt lên.
“Đây là thần công điểm huyệt của nước các người sao? Trước đây tôi từng được chứng kiến. Thế nhưng trong thời gian ngắn mà có thể điểm được huyệt của nhiều người thế này thì không phải là điều mà một người bình thường có thể làm được. Thần y Lâm, xem ra cậu lợi hại hơn tôi tưởng tượng nhiều”, Imura trầm giọng.
“Một chút võ vẽ mà thôi, nhưng để đối phó với ông thì vẫn dư sức”, Lâm Chính nói.
“Ngông cuồng”, Imura tức giận, hai mắt đỏ ngàu. Ông ta nhảy lên, rồi lại biến mất. Lâm Chính cũng khẽ nhảy và cũng biến mất theo.
“Bọn họ đi đâu rồi”, Tiểu Lưu thất kinh.
“Bọn họ vẫn ở trong căn phòng này nhưng do tốc độ quá nhanh nên mắt thường chúng ta không nhìn thấy được, cảm tưởng như là họ đã biến mất”.
Ông Trần trầm giọng: “Thực lực của hai người này đáng sợ quá”.
“Ông Trần, ông không sao chứ?”, Nông Đường Công hỏi.
“Tôi không sao...nhưng không biết thần y Lâm có đỡ được đòn của Imura không”, ông Trần tỏ vẻ lo lắng.
“Hi vọng cậu ta có thể cầm cự được”, Nông Đường Công nín thở, đôi mắt ánh lên vẻ phức tạp.
Mặc dù Lâm Chính có vẻ đang chiếm ưu thế nhưng Imura cũng chưa hề hấn gì. Có vẻ như Lâm Chính cũng không dễ đối phó với người này. Và khi Imura gặp đối thủ xứng tầm thì ông ta cũng sẽ trở nên nghiêm túc hơn.
Một khi ông ấy nghiêm túc....thì thật sự sẽ rất đáng sợ.
Hai người ở trong phòng nhưng đám đông không nhìn thấy họ đâu. Chỉ nghe thấy những âm thanh va chạm kỳ lạ vang lên trong không gian. Ngay sau đó là tiếng kính vỡ, tiếng đồ dùng bị đập gãy.
“Lùi ra", ông Trần hô lớn. Tiểu Lưu không dám chần chừ, lập tức dìu Nông Đường Công lùi ra ngoài. Cô gái tóc ngắn cũng cắn răng chịu đau và vội dìu ông Trần ra bên ngoài.
Họ vừa đi ra thì...
Bùm...Tiếng nổ nặng nề vang lên.Bức tường bên cạnh họ bị vỡ vụn, hai bóng hình lao ra. Trong đó có một bóng hình đang chộp tay người còn lại và ném ra hành lang. May mà hành lang khá vững chắc nên không bị phá hủy. Tuy nhiên nguồn sức mạnh kinh khủng cũng khiến nó nứt toác.
Đám đông sợ hết hồn. Họ nhìn chăm chăm và phát hiện ra người nằm dưới đất là Imura. Lâm Chính đạp chân lên ngực ông ta. Tay còn lại thì siết cổ, ấn ông ta bẹp dí.
“Không...không thể nào”, ông Trần trố tròn mắt, tưởng mình đang bị ảo giác.
Những người khác cũng không dám tin. Lâm Chính có thể trấn áp được thần Ninja sao? Lẽ nào Imura không phải là đối thủ của cậu ta?
Lúc này Lâm Chính giáng xuống một cú đấm long trời lở đất. Cú đấm dội thẳng vào đầu Imura. Cơ thể Imura đột nhiên bùng nổ, phóng ra khói trắng. Đợi khói trắng tản đi thì mọi người mới phát hiện ra ông ta đã biến thành một khúc gỗ.
“Đây là thuật hoán thân của Imura sao?”, ông Trần thốt lên.
Vụt vụt...Một âm thanh kỳ lạ vang lên trong không khí. Lâm Chính vội vàng né người, đúng lúc này một lượng lớn phi tiêu phóng về phía anh. Nếu anh mà chạy chậm một bước thôi thì đã bị ghim không khác gì cái rổ rồi.
Anh quay lại nhìn. Imura đang bám trên một bức tường như một con nhện. Ông ta nhìn chăm chăm Lâm Chính, một thanh kiếm màu đỏ máu xuất hiện trong tay ông ta.
“Thú vị đấy. Không ngờ còn trẻ mà lại có thực lực như vậy. Tôi thật sự phải nghiêm túc rồi”.
Nói xong ông ta gầm lên: “Nhẫn Pháp! Lôi Điện Ngục Trảm”.
Vụt...Cây kiếm màu đỏ máu phóng ra từng luồng điện đổ về phía Lâm Chính.
Mạng lưới điện đáng sợ như bao trùm cơ thể anh. Lâm Chính không hề tỏ ra sợ hãi, anh chỉ đưa tay ra ngáng thanh kiếm.
“Hả? Thần y Lâm, cậu làm gì vậy?”
Đám đông hô lớn. Đối diện với đòn tấn công đáng sợ của Imura, Lâm Chính không hề né tránh mà ngược lại còn dùng thể xác để đỡ đường kiếm của đối phương.
Anh chán sống rồi sao?
Thế nhưng một giây sau, một cảnh tượng không thể tin đã xảy ra.
Keng...Cánh tay và thanh kiếm va chạm khiến tia lửa bắn tung tóe. Ngay sau đó thanh kiếm của ông ta bị gãy đôi. Còn cánh tay của Lâm Chính thì không hề hấn gì.
“Điều này...”, cả đám trố tròn mắt
Lâm Chính chuyển hướng tay, đập thẳng vào ngực của Imura.
Phụt! Ông ta nôn ra máu tươi, bay bật ra, đập mạnh vào tường và bị vùi lấp trong đống đổ nát.
Ông Trần, Nông Đường Công, cô gái tóc ngắn và Tiểu Lưu như hóa đá. Không ai ngờ, thực lực của thần y Lâm còn hơn cả Imura.
“Cơ thể của cậu...đã đạt tới cảnh giới đao thương bất nhập rồi sao...cậu...cậu đã làm thế nào vậy? Rõ ràng cậu còn quá trẻ, mà sao đã có được cơ thể đó rồi chứ”.
Imura bò ra khỏi đống đổ nát. Ông ta đã ý thức được rằng người thanh niên này sở hữu cơ thể võ thần như trong truyền thuyết...
Và điều đó có nghĩa là anh là một kẻ vô địch...
Chương 2150: Lớn chuyện rồi?
“Thật ra tôi đã đến đây tìm ông trước, nhưng để an toàn tôi không vào khách sạn ngay, mà là ở bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn dùng châm bạc tăng cường thực lực, uống đan dược. Do đó, tôi xuất hiện muộn hơn ông cụ Nông. Takahashi Imura, tôi cứ tưởng ông phải là một đối thủ rất đáng sợ, bây giờ xem ra tôi sai rồi, cái gọi là thần Ninja cũng chỉ vậy mà thôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó cất bước tiếp tục lao tới.
“Ảnh Độn!”.
Takahashi Imura vội vàng quát lớn, không biết ông ta dùng thuật gì mà quanh người lan ra khói màu trắng. Sau khi Lâm Chính lao vào đám khói mới phát hiện không thấy bóng dáng của Takahashi Imura đâu nữa.
“Muốn chạy sao?”.
Lâm Chính nhìn quanh, giống như đang phân biệt gì đó.
Xung quanh lại vang lên giọng nói của Takahashi Imura.
“Hôm nay cơ thể không khỏe, không tiện tiếp tục chiến đấu, hôm khác chúng ta lại giao đấu. Lần sau gặp lại tôi nhất định sẽ chém cơ thể cậu ra thành mảnh vụn!”.
Giọng nói xa dần.
Takahashi Imura quả nhiên định chạy trốn!
Cũng phải, ông ta đã biết sự siêu phàm của Lâm Chính, hiểu được thân xác người này không thể phá, khó mà giết chết.
Nơi này lại là Yên Kinh, ông ta đã ra tay với Nông Đường Công, đương nhiên không thể ở lâu. Nếu không, những cao thủ tuyệt đỉnh ở Yên Kinh bị thu hút đến đây, không thoát thân được thì rắc rối.
Chỉ là… sao Lâm Chính có thể để ông ta dễ dàng chạy thoát?
Anh thầm hừ một tiếng, cất bước đuổi theo.
“Thần y Lâm! Chờ đã!”.
Nông Đường Công sốt ruột hô lên, nhưng Lâm Chính đã rời khỏi khách sạn.
Tốc độ nhanh đến khó tin!
“Đường Công! Cậu thanh niên đó rốt cuộc là ai? Vì sao lại có thực lực đáng sợ như vậy?”, ông Trần đi tới, vội hỏi.
“Cậu ta chính là thần y Lâm, lẽ nào ông chưa nghe qua?”, Nông Đường Công hỏi.
“Cái gì? Cậu ta chính là thần y Lâm ngày nào tivi cũng chiếu đó sao? Không phải chứ? Không phải bảo y thuật cậu ta trác tuyệt sao? Vì sao võ công của cậu ta… cũng lợi hại như vậy?”, ông Trần cũng không dám tin.
“Tên nhóc đó rất thần kỳ, nhưng cậu ta không hiểu lý lẽ không đuổi giặc cùng đường hay sao? Takahashi Imura chạy đi như vậy không biết có mai phục gì không, nếu thần y Lâm rơi vào bẫy thì lành ít dữ nhiều”, Nông Đường Công cười khổ, nói.
“Đường Công, tên Takahashi Imura này ngang ngược quá, hoàn toàn không coi chúng ta ra gì, người này nên nghiêm trị!”, ông Trần tức giận mắng.
“Yên tâm, tôi sẽ phản ánh với bên đó, để quân đội đó ra quân”, Nông Đường Công lạnh lùng nói.
“Quân đội đó?”.
Ông Trần sửng sốt, đột nhiên ý thức được điều gì, mặt biến sắc: “Không cần thiết phải vậy chứ? Để quân đội đó ra quân… phải chăng là làm lớn vấn đề lên?”.
“Làm lớn vấn đề? Đây là chuyện liên quan đến mặt mũi quốc gia, sao có thể chậm trễ?”.
Nông Đường Công tức giận lấy điện thoại ra, đang định bấm số, nào ngờ điện thoại lại rung lên.
Nông Đường Công sửng sốt, lập tức bắt máy, một lúc sau sắc mặt ông ta thay đổi.
“Đường Công, sao rồi?”, ông Trần lập tức hỏi.
“Hình như sắp lớn chuyện rồi!”.
Nông Đường Công bỏ điện thoại xuống, nói: “Cháu mau đưa ông Trần đến bệnh viện điều trị, ông phải đi một chuyến!”.
“Ông đi đâu vậy?”.
“Sân vận động thành phố!”.
Nông Đường Công vừa nói vừa vội vã rời khách sạn.
“Thủ trưởng, đợi tôi với!”, Tiểu Lưu hét lên, chạy theo.
Ra khỏi khách sạn, Trịnh Nam Thiên biết tin chạy đến từ sớm, dẫn theo đội quân bao vây cổng lớn.
Nhìn thấy Nông Đường Công đi ra, Trịnh Nam Thiên vui mừng không thôi.
“Lãnh đạo, cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi! Tôi đang định xông vào trong đó chứ!”, Trịnh Nam Thiên vội nói.
Ông ta biết Nông Đường Công đã vào khách sạn, nhưng vì nơi đây có nhóm người Takahashi Imura ở, ngang nhiên xâm nhập sẽ dẫn tới phiền phức rất lớn, cho nên ông ta luôn đứng đợi ở phía dưới.
Cho đến khi Lâm Chính và Takahashi Imura tranh đấu sinh ra động tĩnh mới khiến ông ta cảm thấy có gì không ổn, chuẩn bị tấn công.
Khi ông ta đang định giết vào trong thì đám người Nông Đường Công đi ra.
Nhìn thấy Nông Đường Công và Tiểu Lưu mặt mày xám xịt, Trịnh Nam Thiên hiểu chắc chắc đã xảy ra chuyện.
“Mau đưa tôi đến sân vân động thành phố, mau!”, Nông Đường Công quát.
“Cựu lãnh đạo, có chuyện gì rồi sao?”.
“Bớt nhiều lời, mau đi chuẩn bị cho tôi!”.
Nông Đường Công đạp Trịnh Nam Thiên một đạp, phẫn nộ quát lớn.
Trịnh Nam Thiên không dám chần chừ, vội vàng quay đầu chạy đi.
Chốc lát sau, vài chiếc xe chạy nhanh đến sân vận động.
Đợi đến khi Nông Đường Công vào đến sân vận động, nơi này đã đầy những người.
“Đường Công, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”, sau lưng vang lên giọng của ông Trần.
Nông Đường Công sửng sốt, quay đầu sang: “Sao các ông lại chạy đến đây? Không phải tôi đã bảo các ông đến bệnh viện sao?”.
“Tôi lo ông xảy ra chuyện mà, nên tôi đã băng bó đơn giản ở trên xe rồi đến đây. Đường Công, ông vội vàng chạy đến đây rốt cuộc là có chuyện gì?”, ông Trần hỏi.
Nông Đường Công hạ thấp giọng, vẻ mặt khó coi: “Tôi không ngờ đám người của nước Anh Hoa đó lại làm đến mức này! Đêm hôm mà tên Nakagawa đó lại “mời” hơn một trăm phóng viên, trong đó có hai mươi phóng viên đến từ nước ngoài. Bọn họ chuẩn bị live hiện trường!”.
“Live cái gì?”, ông Trần sửng sốt.
“Trận quyết đấu giữa Nakagawa và thần y Lâm!”, Nông Đường Công nói.
Cơn đau dữ dội khiến cô gái như ngất đi được. Cô gái cố gắng giãy giụa nhưng vô ích.
“Khốn khiếp!”, Nông Đường Công nghiến răng, đánh vào tay của người Ninja kia, nhưng cũng không có tác dụng gì. Trước những Ninja do đích thân Imura đào tạo thì những người không biết võ công như ông ta có khác gì con sâu cái kiến chứ.
Nông Đường Công bị hai người Ninja khác kiểm soát. Ông ta không thể phản kháng.
Ông ta chỉ dẫn theo có Tiểu Lưu, đến cả Trịnh Nam Thiên cũng không đi cùng. Tiểu Lưu cũng bị khống chế, ông ta chẳng còn biết đặt hi vọng vào ai nữa.
Nhưng cũng không thể trách ông ta được. Nông Đường Công không ngờ rằng Imura lại to gan đến vậy...
Imura vẫn siết cổ ông Trần, nheo mắt chứng kiến mọi thứ: “Ông Nông, tôi trước đó đã nói rồi. Đây là chuyện giữa các võ giả. Nếu như ông không xen vào thì sẽ không xảy ra tình huống như thế này. Giờ ông đã động tay thì đừng trách sao tôi không khách khí. Tôi vốn chỉ muốn lấy hai tay, hai chân của người này thôi. Giờ ông can thiệp thì tôi đành phải giết ông ta vậy. Ông ta cũng đừng trách tôi độc ác. Tất cả là do ông ép mà thôi”.
Imura nói xong bèn lấy ra một cái dùi đâm về phía ngực ông Trần.
“Dừng lại”, Nông Đường Công hét lớn.
“Ông nội”, cô gái tóc ngắn khóc như muốn ngạt thở. Tiểu Lưu cũng trố tròn mắt. Chẳng còn ai làm gì được nữa.
Mọi chuyện dường như đã được định đoạt. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì...
Cạch...Cánh cửa phòng đột nhiên được đẩy ra.
“Hả?", đám đông giật mình.
Imura cũng khựng người. Ông ta quay qua nhìn thì thấy một người đàn ông mặc vest bước vào: “Xin hỏi, ông Imura có ở đây không?”
Người đàn ông tóc trắng lên tiếng. Người này vừa dứt lời thì có hai Ninja la ra định không chế anh. Thế nhưng...hai Ninja này vừa định tiếp cận thì...
Phụt...Bọn họ giống như bị điện giật, lập tức mất đi cảm giác, đổ rầm ra đất, bất động.
“Cái gì?”, đám đông thất kinh. Imura khẽ chau mày, ngước nhìn.
“Sao? Đây là cách tiếp đãi khách của nước các ông đấy à. Ngói vỡ thì đúng là ngói vỡ, chẳng biết lễ nghĩa gì cả”, người đàn ông tóc trắng lắc đầu.
“Cậu là ai”, Imura hỏi.
Người đàn ông tóc trắng có vẻ như đến lúc này mới nhìn rõ cảnh tượng trong phòng. Anh khẽ chau mày: “Ông cụ Nông, sao...ông lại ở đây?”
“Thần y Lâm..điều này...”, Nông Đường Công không biết phải trả lời thế nào.
“Đây llà thần y Lâm à?”, Imura lên tiếng.
“Đúng vậy, ông chính là Imura?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Là tôi! Thần y Lâm, cậu không đi chuẩn bị để đấu với học sinh của tôi, chạy tới đây làm gì? Hay cậu sợ không thắng nổi cả đồ đệ của tôi nên chạy tới đây cầu xin, để tôi ra mặt hủy bỏ buổi quyết đấu? Nếu như vậy thì cậu phí công rồi. Một nhân vật nổi tiếng như cậu nếu mà học trò của tôi có thể đánh bại được thì chắc chắn sẽ khiến danh tiếng của cậu bị hủy hoại, như vậy thì võ thuật của nước chúng tôi sẽ có thể tạo ra sức ảnh hưởng trên toàn cầu", Imura mỉm cười nói.
“Ông nhầm rồi. Tôi không phải tới cầu xin ông”, Lâm Chính nói xong bèn nhìn lên cổ của Imura.
Ở đó có một vòng hoa. Vòng hoa rất nhỏ, giống như một sợi dây chuyền vậy. Nếu không để ý kỹ thì sẽ không biết nó được đan từ hoa.
“Không thể nhầm được, chắc chắn là Minh Hoa...chắc chắn...”, Lâm Chính lầm bầm, đôi mắt ánh lên vẻ tinh anh.
“Hả?”
Imura chau mày: “Vậy cậu tới làm gì?”
Lâm Chính không nói gì chỉ ra tay. Vụt...Anh xuất hiện bên cạnh Nông Đường Công nhanh như điện xẹt và hạ gục hai người đang kìm kẹp ông ta.
Rầm rầm...Cả hai đều bị đánh bay bật ra, ngất lịm. Lâm Chính dìu Nông Đường Công dậy.
“Ông không sao chứ?”
“Không sao...bị đám người này sỉ nhục thôi. Tôi nhất định sẽ báo thù”, Nông Đường Công tức run.
“Chuyện này chỉ có thể trách ông không có sự chuẩn bị. Đối phó với võ giả cấp bậc này mà sao ông có thể tới tay không được chứ?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Giờ không phải lúc nói những điều đó. Đây là Yên Kinh, không thể để tên súc sinh đó làm loạn được?”, Nông Đường Công lấy điện thoại ra gọi.
Các Ninja ở xung quanh đanh mặt, định ra tay ngăn lại. Thế nhưng họ chưa kịp làm gì thì Lâm Chính đã cướp mất điện thoại của ông ta.
“Nhóc, cậu định làm gì vậy”, Nông Đường Công sững sờ.
“Ông cụ đừng làm lớn chuyện. Ở đây để tôi xử lý”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Chương 2148: Có thế này thôi à?
“Cậu xử lý sao? Nhóc, cậu đừng làm loạn nữa. Cậu có biết gã này là ai không?”, Nông Đường Công vội ngăn lại: “Đó là Thần Ninja đấy. Có nhìn thấy người đàn ông đang bị khống chế kia không? Đó là bạn của tôi – ông Trần. Ông Trần là một cao thủ luyện võ cả đời mà đứng trước mặt ông ta chẳng khác gì khoa chân múa tay hết. Cậu cảm thấy cậu có thể thắng được không?”
“Tôi thử xem”, Lâm Chính đáp lại.
“Thử cái dắm ấy. Cậu đừng làm loạn nữa. Mau đưa điện thoại cho tôi. Chuyện này để phía nhà nước giải quyết”, Nông Đường Công đưa tay ra định lấy điện thoại.
Lâm Chính do dự rồi trả lại điện thoại cho ông ta.
“Vậy mới phải chứ”, Nông Đường Công bấm số.
“Từ đã”, anh khẽ nói.
“Gì nữa?”
“Ông có thể gọi nhưng tôi hi vọng ông suy nghĩ cho kỹ. Nếu như ông gọi thì mọi chuyện sẽ vượt tầm kiểm soát, lan ra cả quốc tế đấy. Thế thì cả nước chúng ta sẽ mất thể diện. Mà nếu vậy thì sẽ gây ra ảnh hưởng lớn lắm”, Lâm Chính nói.
Nông Đường Công giật mình: “Vậy cậu định thế nào?”
“Chẳng phải tôi nói rồi sao? Để tôi thử”, Lâm Chính trả lời.
“Thử? Cậu không thấy kết cục của ông Trần à? Cậu định giống ông ấy?”, Nông Đường Công tức giận.
“Chưa chắc. Ông cứ tin tôi”.
“Cậu...”, Nông Đường Công tức lắm nhưng khi thấy vẻ kiên định của anh thì ông ta tỏ ra do dự.
Một lúc sau, có vẻ như Nông Đường Công đã nghĩ thông bèn gật đầu: “Được, cậu đã muốn thử thì tôi để cậu thử. Có thể võ thuật của cậu không bằng người khác nhưng không thể đến dũng khí cũng không có. Đánh được thì đánh, đánh không được cũng đánh”, nói xong ông ta cất điện thoại đi.
“Cậu cẩn thận. Nếu thật sự không chịu nổi thì rút”.
“Yên tâm”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại rồi đi về phía Imura.
“Thú vị đấy”, Imura vứt ông Trần qua một bên, khoanh tay trước ngực nhìn Lâm Chính.
“Không đi đấu với học trò của tôi mà lại đấu với tôi. Thần y Lâm, tôi rất khâm phục dũng khí của cậu. Nhưng tôi cẩm thấy IQ của cậu đáng thương tới mức nực cười ấy”.
“Ông Imura, tôi cần thứ trên người ông. Nếu ông có thể đưa cho tôi thì chúng ta có thể tránh được trận đấu này”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Cậu muốn thứ gì?”, Imura hỏi lại.
“Vòng hoa Thông Minh trên cổ ông?”, Lâm Chính trả lời.
“Thứ này à? Ha ha, quả không hổ danh là thần y Lâm. Hoa Thông Minh này là một thứ tốt. Có điều thứ này, cậu đủ tư cách để đeo lên người sao?”, Imura bật cười, tỏ vẻ khinh thường.
“Ông không đưa à?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng! Tôi không đưa, cậu định thế nào?”, Imura nheo mắt hỏi.
Rõ ràng là ông ta không coi anh ra gì. Đến cả một võ giả như ông Trần mà còn không đỡ nổi vài chiêu của ông ta thì thằng nhóc miệng còn hôi mùi sữa này là cái thá gì chứ?
“Vậy thì tôi tự lấy vậy", Lâm Chính thản nhiên nói và bước đi nhanh hơn. Anh tới trước mặt Imura.
“Đồ chán sống”, Imura lắc đầu, vung tay về phía Lâm Chính.
Vut vụt...Những lưỡi dao sắc bén bay tới, đâm vào người anh. Thế nhưng Lâm Chính không hề dừng bước.
Keng keng...Những lưỡi dao phóng lên người Lâm Chính như chạm phải thép, phát ra tiếng kêu keng keng và không thể làm gì được anh .
“Hả?”, Imura giật mình.
“Thủ đoạn cũng ghê gớm nhỉ. Dựa vào mấy thứ này mà cũng đòi giết tôi sao?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Hừ, nếu tôi không thể hiện chút gì đó thì chắc sẽ bị cậu khinh thường rồi”, Imura nheo mắt, đột nhiên phóng ra sát khí và biến mất.
“Cẩn thận”, ông Trần và cô gái tóc ngắn vội kêu lên. Nông Đường Công không theo kịp nhịp độ trận đấu nhưng vẫn cảm nhận được điều bất ổn.
Vụt...Một bóng hình màu đen xuất hiện ngay bên cạnh anh. Đó chính là Imura. Ông ta bổ một con dao về phía Lâm Chính. Con dao có thể chém đứt cả sắt thép.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay từ dưới đưa lên siết chặt cổ ông ta và ném mạnh xuống đất.
Rầm...Mặt đất nứt toác, cả tầng nhà rung chuyển...
Chương 2149: Tôi cũng phải nghiêm túc rồi!
Takahashi Imura đập mạnh xuống đất. Hiện trường trở nên hỗn loạn. Giống như cả tòa nhà bị động đất vậy. Người dân ở bên ngoài nghe thấy tiếng động thì sợ tới mức bỏ chạy hoặc là báo cảnh sát.
Trong phòng, đám Ninja hoàn hồn, vội vàng tới đỡ Imura: “Thầy có sao không?”
“Không sao”, Imura tức giận đứng dậy.
Đồng thời những Ninja khác cũng lao về phía Lâm Chính. Họ rút kiếm ra, giống như những con rắn chĩa về phía anh. Tốc độ của những Ninja này nhanh cực kỳ, họ không cho đối phương có cơ hội phản ứng.
Lâm Chính vẫn đứng im ở đó. Dao của đối phương từ bốn phía lao tới.
Keng keng...Tất cả đều bị anh búng gãy vụn.
“Cái gì?”, đám Ninja trố tròn mắt.
Lâm Chính búng ngón tay trong không gian. Vụt vụt...Mỗi lần anh búng là có một lượng chân khí phóng ra. Giống như những viên đạn ghim lên người những Ninja kia. Tất cả bọn họ khựng người giống như bị ấn nút dừng.
“Cái gì?”, Imura giật mình.
“Cách không điểm huyệt?”, ông cụ Trần cũng phải thốt lên.
“Đây là thần công điểm huyệt của nước các người sao? Trước đây tôi từng được chứng kiến. Thế nhưng trong thời gian ngắn mà có thể điểm được huyệt của nhiều người thế này thì không phải là điều mà một người bình thường có thể làm được. Thần y Lâm, xem ra cậu lợi hại hơn tôi tưởng tượng nhiều”, Imura trầm giọng.
“Một chút võ vẽ mà thôi, nhưng để đối phó với ông thì vẫn dư sức”, Lâm Chính nói.
“Ngông cuồng”, Imura tức giận, hai mắt đỏ ngàu. Ông ta nhảy lên, rồi lại biến mất. Lâm Chính cũng khẽ nhảy và cũng biến mất theo.
“Bọn họ đi đâu rồi”, Tiểu Lưu thất kinh.
“Bọn họ vẫn ở trong căn phòng này nhưng do tốc độ quá nhanh nên mắt thường chúng ta không nhìn thấy được, cảm tưởng như là họ đã biến mất”.
Ông Trần trầm giọng: “Thực lực của hai người này đáng sợ quá”.
“Ông Trần, ông không sao chứ?”, Nông Đường Công hỏi.
“Tôi không sao...nhưng không biết thần y Lâm có đỡ được đòn của Imura không”, ông Trần tỏ vẻ lo lắng.
“Hi vọng cậu ta có thể cầm cự được”, Nông Đường Công nín thở, đôi mắt ánh lên vẻ phức tạp.
Mặc dù Lâm Chính có vẻ đang chiếm ưu thế nhưng Imura cũng chưa hề hấn gì. Có vẻ như Lâm Chính cũng không dễ đối phó với người này. Và khi Imura gặp đối thủ xứng tầm thì ông ta cũng sẽ trở nên nghiêm túc hơn.
Một khi ông ấy nghiêm túc....thì thật sự sẽ rất đáng sợ.
Hai người ở trong phòng nhưng đám đông không nhìn thấy họ đâu. Chỉ nghe thấy những âm thanh va chạm kỳ lạ vang lên trong không gian. Ngay sau đó là tiếng kính vỡ, tiếng đồ dùng bị đập gãy.
“Lùi ra", ông Trần hô lớn. Tiểu Lưu không dám chần chừ, lập tức dìu Nông Đường Công lùi ra ngoài. Cô gái tóc ngắn cũng cắn răng chịu đau và vội dìu ông Trần ra bên ngoài.
Họ vừa đi ra thì...
Bùm...Tiếng nổ nặng nề vang lên.Bức tường bên cạnh họ bị vỡ vụn, hai bóng hình lao ra. Trong đó có một bóng hình đang chộp tay người còn lại và ném ra hành lang. May mà hành lang khá vững chắc nên không bị phá hủy. Tuy nhiên nguồn sức mạnh kinh khủng cũng khiến nó nứt toác.
Đám đông sợ hết hồn. Họ nhìn chăm chăm và phát hiện ra người nằm dưới đất là Imura. Lâm Chính đạp chân lên ngực ông ta. Tay còn lại thì siết cổ, ấn ông ta bẹp dí.
“Không...không thể nào”, ông Trần trố tròn mắt, tưởng mình đang bị ảo giác.
Những người khác cũng không dám tin. Lâm Chính có thể trấn áp được thần Ninja sao? Lẽ nào Imura không phải là đối thủ của cậu ta?
Lúc này Lâm Chính giáng xuống một cú đấm long trời lở đất. Cú đấm dội thẳng vào đầu Imura. Cơ thể Imura đột nhiên bùng nổ, phóng ra khói trắng. Đợi khói trắng tản đi thì mọi người mới phát hiện ra ông ta đã biến thành một khúc gỗ.
“Đây là thuật hoán thân của Imura sao?”, ông Trần thốt lên.
Vụt vụt...Một âm thanh kỳ lạ vang lên trong không khí. Lâm Chính vội vàng né người, đúng lúc này một lượng lớn phi tiêu phóng về phía anh. Nếu anh mà chạy chậm một bước thôi thì đã bị ghim không khác gì cái rổ rồi.
Anh quay lại nhìn. Imura đang bám trên một bức tường như một con nhện. Ông ta nhìn chăm chăm Lâm Chính, một thanh kiếm màu đỏ máu xuất hiện trong tay ông ta.
“Thú vị đấy. Không ngờ còn trẻ mà lại có thực lực như vậy. Tôi thật sự phải nghiêm túc rồi”.
Nói xong ông ta gầm lên: “Nhẫn Pháp! Lôi Điện Ngục Trảm”.
Vụt...Cây kiếm màu đỏ máu phóng ra từng luồng điện đổ về phía Lâm Chính.
Mạng lưới điện đáng sợ như bao trùm cơ thể anh. Lâm Chính không hề tỏ ra sợ hãi, anh chỉ đưa tay ra ngáng thanh kiếm.
“Hả? Thần y Lâm, cậu làm gì vậy?”
Đám đông hô lớn. Đối diện với đòn tấn công đáng sợ của Imura, Lâm Chính không hề né tránh mà ngược lại còn dùng thể xác để đỡ đường kiếm của đối phương.
Anh chán sống rồi sao?
Thế nhưng một giây sau, một cảnh tượng không thể tin đã xảy ra.
Keng...Cánh tay và thanh kiếm va chạm khiến tia lửa bắn tung tóe. Ngay sau đó thanh kiếm của ông ta bị gãy đôi. Còn cánh tay của Lâm Chính thì không hề hấn gì.
“Điều này...”, cả đám trố tròn mắt
Lâm Chính chuyển hướng tay, đập thẳng vào ngực của Imura.
Phụt! Ông ta nôn ra máu tươi, bay bật ra, đập mạnh vào tường và bị vùi lấp trong đống đổ nát.
Ông Trần, Nông Đường Công, cô gái tóc ngắn và Tiểu Lưu như hóa đá. Không ai ngờ, thực lực của thần y Lâm còn hơn cả Imura.
“Cơ thể của cậu...đã đạt tới cảnh giới đao thương bất nhập rồi sao...cậu...cậu đã làm thế nào vậy? Rõ ràng cậu còn quá trẻ, mà sao đã có được cơ thể đó rồi chứ”.
Imura bò ra khỏi đống đổ nát. Ông ta đã ý thức được rằng người thanh niên này sở hữu cơ thể võ thần như trong truyền thuyết...
Và điều đó có nghĩa là anh là một kẻ vô địch...
Chương 2150: Lớn chuyện rồi?
“Thật ra tôi đã đến đây tìm ông trước, nhưng để an toàn tôi không vào khách sạn ngay, mà là ở bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn dùng châm bạc tăng cường thực lực, uống đan dược. Do đó, tôi xuất hiện muộn hơn ông cụ Nông. Takahashi Imura, tôi cứ tưởng ông phải là một đối thủ rất đáng sợ, bây giờ xem ra tôi sai rồi, cái gọi là thần Ninja cũng chỉ vậy mà thôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó cất bước tiếp tục lao tới.
“Ảnh Độn!”.
Takahashi Imura vội vàng quát lớn, không biết ông ta dùng thuật gì mà quanh người lan ra khói màu trắng. Sau khi Lâm Chính lao vào đám khói mới phát hiện không thấy bóng dáng của Takahashi Imura đâu nữa.
“Muốn chạy sao?”.
Lâm Chính nhìn quanh, giống như đang phân biệt gì đó.
Xung quanh lại vang lên giọng nói của Takahashi Imura.
“Hôm nay cơ thể không khỏe, không tiện tiếp tục chiến đấu, hôm khác chúng ta lại giao đấu. Lần sau gặp lại tôi nhất định sẽ chém cơ thể cậu ra thành mảnh vụn!”.
Giọng nói xa dần.
Takahashi Imura quả nhiên định chạy trốn!
Cũng phải, ông ta đã biết sự siêu phàm của Lâm Chính, hiểu được thân xác người này không thể phá, khó mà giết chết.
Nơi này lại là Yên Kinh, ông ta đã ra tay với Nông Đường Công, đương nhiên không thể ở lâu. Nếu không, những cao thủ tuyệt đỉnh ở Yên Kinh bị thu hút đến đây, không thoát thân được thì rắc rối.
Chỉ là… sao Lâm Chính có thể để ông ta dễ dàng chạy thoát?
Anh thầm hừ một tiếng, cất bước đuổi theo.
“Thần y Lâm! Chờ đã!”.
Nông Đường Công sốt ruột hô lên, nhưng Lâm Chính đã rời khỏi khách sạn.
Tốc độ nhanh đến khó tin!
“Đường Công! Cậu thanh niên đó rốt cuộc là ai? Vì sao lại có thực lực đáng sợ như vậy?”, ông Trần đi tới, vội hỏi.
“Cậu ta chính là thần y Lâm, lẽ nào ông chưa nghe qua?”, Nông Đường Công hỏi.
“Cái gì? Cậu ta chính là thần y Lâm ngày nào tivi cũng chiếu đó sao? Không phải chứ? Không phải bảo y thuật cậu ta trác tuyệt sao? Vì sao võ công của cậu ta… cũng lợi hại như vậy?”, ông Trần cũng không dám tin.
“Tên nhóc đó rất thần kỳ, nhưng cậu ta không hiểu lý lẽ không đuổi giặc cùng đường hay sao? Takahashi Imura chạy đi như vậy không biết có mai phục gì không, nếu thần y Lâm rơi vào bẫy thì lành ít dữ nhiều”, Nông Đường Công cười khổ, nói.
“Đường Công, tên Takahashi Imura này ngang ngược quá, hoàn toàn không coi chúng ta ra gì, người này nên nghiêm trị!”, ông Trần tức giận mắng.
“Yên tâm, tôi sẽ phản ánh với bên đó, để quân đội đó ra quân”, Nông Đường Công lạnh lùng nói.
“Quân đội đó?”.
Ông Trần sửng sốt, đột nhiên ý thức được điều gì, mặt biến sắc: “Không cần thiết phải vậy chứ? Để quân đội đó ra quân… phải chăng là làm lớn vấn đề lên?”.
“Làm lớn vấn đề? Đây là chuyện liên quan đến mặt mũi quốc gia, sao có thể chậm trễ?”.
Nông Đường Công tức giận lấy điện thoại ra, đang định bấm số, nào ngờ điện thoại lại rung lên.
Nông Đường Công sửng sốt, lập tức bắt máy, một lúc sau sắc mặt ông ta thay đổi.
“Đường Công, sao rồi?”, ông Trần lập tức hỏi.
“Hình như sắp lớn chuyện rồi!”.
Nông Đường Công bỏ điện thoại xuống, nói: “Cháu mau đưa ông Trần đến bệnh viện điều trị, ông phải đi một chuyến!”.
“Ông đi đâu vậy?”.
“Sân vận động thành phố!”.
Nông Đường Công vừa nói vừa vội vã rời khách sạn.
“Thủ trưởng, đợi tôi với!”, Tiểu Lưu hét lên, chạy theo.
Ra khỏi khách sạn, Trịnh Nam Thiên biết tin chạy đến từ sớm, dẫn theo đội quân bao vây cổng lớn.
Nhìn thấy Nông Đường Công đi ra, Trịnh Nam Thiên vui mừng không thôi.
“Lãnh đạo, cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi! Tôi đang định xông vào trong đó chứ!”, Trịnh Nam Thiên vội nói.
Ông ta biết Nông Đường Công đã vào khách sạn, nhưng vì nơi đây có nhóm người Takahashi Imura ở, ngang nhiên xâm nhập sẽ dẫn tới phiền phức rất lớn, cho nên ông ta luôn đứng đợi ở phía dưới.
Cho đến khi Lâm Chính và Takahashi Imura tranh đấu sinh ra động tĩnh mới khiến ông ta cảm thấy có gì không ổn, chuẩn bị tấn công.
Khi ông ta đang định giết vào trong thì đám người Nông Đường Công đi ra.
Nhìn thấy Nông Đường Công và Tiểu Lưu mặt mày xám xịt, Trịnh Nam Thiên hiểu chắc chắc đã xảy ra chuyện.
“Mau đưa tôi đến sân vân động thành phố, mau!”, Nông Đường Công quát.
“Cựu lãnh đạo, có chuyện gì rồi sao?”.
“Bớt nhiều lời, mau đi chuẩn bị cho tôi!”.
Nông Đường Công đạp Trịnh Nam Thiên một đạp, phẫn nộ quát lớn.
Trịnh Nam Thiên không dám chần chừ, vội vàng quay đầu chạy đi.
Chốc lát sau, vài chiếc xe chạy nhanh đến sân vận động.
Đợi đến khi Nông Đường Công vào đến sân vận động, nơi này đã đầy những người.
“Đường Công, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”, sau lưng vang lên giọng của ông Trần.
Nông Đường Công sửng sốt, quay đầu sang: “Sao các ông lại chạy đến đây? Không phải tôi đã bảo các ông đến bệnh viện sao?”.
“Tôi lo ông xảy ra chuyện mà, nên tôi đã băng bó đơn giản ở trên xe rồi đến đây. Đường Công, ông vội vàng chạy đến đây rốt cuộc là có chuyện gì?”, ông Trần hỏi.
Nông Đường Công hạ thấp giọng, vẻ mặt khó coi: “Tôi không ngờ đám người của nước Anh Hoa đó lại làm đến mức này! Đêm hôm mà tên Nakagawa đó lại “mời” hơn một trăm phóng viên, trong đó có hai mươi phóng viên đến từ nước ngoài. Bọn họ chuẩn bị live hiện trường!”.
“Live cái gì?”, ông Trần sửng sốt.
“Trận quyết đấu giữa Nakagawa và thần y Lâm!”, Nông Đường Công nói.
Bình luận facebook