-
Chương 2134-2136
Chương 2134: Tôi nói hết
Hành động của Lâm Chính làm tất cả mọi người kinh ngạc.
Đây đều là người của đại hội.
Lâm Chính lại dám sai người bao vây bọn họ?
Vậy không phải muốn chết sao?
Hiện trường thoáng chốc trở nên căng thẳng.
Nhìn văn phòng đông đúc những người, bà Quế khẽ nhíu mày: “Thần y Lâm, cậu có ý gì?”.
“Bà Quế, bà đừng giận, tôi làm vậy cũng là bất đắc dĩ. Nên biết nhà họ Lâm hại tôi không chỉ một hai lần, lần này Bạch minh chủ mất tích rõ ràng không liên quan đến tôi, người của đại hội các người lại khởi binh vấn tội, chạy đến thăm dò tôi. Hơn nữa, Giang Thành cũng có nhiều người của Thương Minh và đại hội vào ở, gây hỗn loạn, không ai được yên ổn. Nếu tôi không làm rõ chuyện này, e rằng tối nay tôi sẽ không ngủ được yên giấc”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thần y Lâm, tôi thừa nhận cách làm của chúng tôi không thỏa đáng, nhưng tôi đã nói lý do, sao cậu còn nghĩ chúng tôi có liên quan đến nhà họ Lâm?", bà Quế thắc mắc.
“Xem ra bà Quế không biết rõ chuyện lúc trước, vậy tôi nói thẳng là được”.
Lâm Chính kể lại chuyện nhà họ Lâm thông qua Thương Minh gây chia rẽ mối quan hệ giữa Lâm Chính và đại hội khiến người của đại hội đối phó với anh.
Đương nhiên anh sẽ không kể ra hết, những gì anh nói đã được sửa đổi, xóa bớt và bịa ra một câu chuyện giống như phim để kể.
Nghe Lâm Chính kể, đám người bà Quế và cậu Hoàng sực tỉnh.
“Hóa ra thần y Lâm nghĩ chúng tôi cũng bị người nhà họ Lâm xúi giục hoặc dụ dỗ nên mới chạy đến Giang Thành đối phó cậu?”, bà Quế hỏi.
“Hừ, thần y Lâm, anh nghĩ chúng tôi là ai? Chỉ một nhà họ Lâm nho nhỏ mà muốn sai khiến chúng tôi? Đúng là nằm mơ!”, người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng nói.
“À, thế là tôi đã đổ oan cho các người rồi?”, Lâm Chính tỏ ra ngạc nhiên.
“Thần y Lâm, chúng tôi không phải kẻ ngu ngốc như Long Giang Phong mà dễ dàng bị người ta xúi giục! Huống hồ, Long Giang Phong là cái thá gì? Anh ta cũng xứng so với chúng tôi? Đám chó mèo nhà họ Lâm hoàn toàn chẳng là gì trong mắt chúng tôi!”, người đàn ông trẻ tuổi khinh thường nói.
“Thế à? Xin lỗi, vô cùng xin lỗi, tôi trách lầm người tốt rồi!”.
Lâm Chính ra vẻ hoảng hốt lo lắng, vội vàng xua tay: “Còn ngây ra đó làm gì? Lui hết cho tôi!”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Những người khác lui ra khỏi văn phòng.
Lâm Chính vội vàng tiến tới chắp tay: “Xin lỗi các vị, là tôi đã đường đột, đã trách lầm các vị! Thế này, các vị cũng đừng vội đi, tôi làm chủ mời các vị ăn một bữa đền tội được không?”.
“Ăn thì không cần, nếu đã là hiểu lầm thì xóa bỏ là được! Chúng tôi còn có việc, xin chào tạm biệt”, bà Quế khẽ cười nói.
“Tôi tiễn các vị!”.
“Không cần!”.
Bà Quế khẽ gật đầu, lễ nghi đúng mực, định rời đi.
Đúng lúc đó, một người mặc áo đen của đại hội đột nhiên đẩy cửa vào, vội vã chạy đến bên cạnh bà Quế, nói nhỏ bên tai bà ta mấy câu.
Bà Quế biến sắc, liếc nhìn người áo đen đó, bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Cậu Hoàng và Bạch Họa Thủy giả vô cùng nghi hoặc, vội vàng đi theo.
Không lâu sau, người của đại hội đều đã rời đi.
Mã Hải nhìn theo bọn họ rời đi, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
“Mã Hải, cử người theo dõi bọn họ! Đợi bọn họ rời khỏi Giang Thành hãy thông báo cho tôi”, nụ cười trên mặt Lâm Chính biến mất, bình tĩnh nói.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ phái người đi theo dõi, nhưng… Chủ tịch Lâm, tôi có một điều không hiểu lắm”, Mã Hải nói.
“Ông nói đi”.
“Chủ tịch Lâm, sao cậu lại biết người vừa rồi là Bạch Họa Thủy giả, cậu đã nhìn thấu thuật dịch dung của cô ta sao?”, Mã Hải cẩn thận nhìn anh.
“Không, thuật dịch dung của cô gái vừa rồi có thể gọi là hoàn hảo, gần như không có kẽ hở. Tôi cũng xem như cao thủ dịch dung, nhưng nghiêm ngặt mà nói, thuật dịch dung của tôi vẫn không bằng cô ta, nếu chỉ dựa vào thuật dịch dung thì tôi không thể nhận ra được”.
“Vậy làm sao Chủ tịch Lâm nhìn ra?”.
“Thật ra rất đơn giản, cô gái vừa rồi bị bệnh tim, vả lại là bệnh tim bẩm sinh. Bạch Họa Thủy thật sự thì lại không có, cho nên cô ta là giả”, Lâm Chính cười nhẹ.
Mã Hải sững sờ, nhìn Lâm Chính đầy khó tin, trong mắt tràn ngập vẻ khâm phục và không tưởng tượng nổi.
Phải biết rằng lúc nãy thần y Lâm không tiếp xúc với cô gái đó, thậm chí hai bên còn giữ khoảng cách xa mấy mét.
Chỉ nhìn sơ qua từ xa, thần y Lâm lại có thể nhận ra tình trạng sức khỏe của người đó…
Lợi hại đến mức nào!
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính lại reo lên.
Nhìn màn hình gọi đến, Lâm Chính lập tức bắt máy.
“Chủ tịch Lâm!”, bên kia là giọng của Từ Thiên.
“Đã sắp xếp xong chưa?”.
“Sắp xếp xong rồi! Chủ tịch Lâm!”.
“Vậy được”.
Lâm Chính cúp máy.
Mã Hải ở bên cạnh không hiểu ra sao.
“Chủ tịch Lâm, sắp xếp cái gì?”.
“Đương nhiên là người của đại hội!”.
Lâm Chính cười đáp, rời khỏi văn phòng.
…
Ra khỏi tòa nhà Dương Hoa, bà Quế dẫn cậu Hoàng và Bạch Họa Thủy giả lên chiếc xe Hồng Kỳ, đến thẳng sân bay.
“Bà Quế, có chuyện gì mà rời đi vội vã như vậy?”, cậu Hoàng không kìm được lên tiếng hỏi.
“Người của chúng ta đã tìm ra manh mối!”.
“Manh mối gì?”.
“Một người của Hồng Nhan Cốc!”.
“Hồng… Hồng Nhan Cốc?”.
“Nghe nói khi xưa người tuyệt phạt đến Giang Thành từng xảy ra chém giết với Tiêu Bất Hồng cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Do đó, chuyện người tuyệt phạt và người phán quyết mất tích chắc chắn cũng có liên quan đến Hồng Nhan Cốc”.
“Nhưng Hồng Nhan Cốc đã giải tán, vả lại Tiêu Bất Hồng cũng đã chết, manh mối đứt đoạn… Chẳng lẽ bà tìm được đệ tử của Hồng Nhan Cốc?”.
“Không sai, hình như người đó có manh mối của ngày đó”.
“Nếu vậy, chúng ta thật sự đã trách lầm thần y Lâm rồi. Anh ta quả thật không liên quan đến chuyện này…”, cậu Hoàng nhỏ giọng nói.
“Không thể nói chính xác được. Thần y Lâm này không đơn giản như cậu nghĩ. Ngoài ra, cậu Hoàng, hôm nay biểu hiện của cậu… hấp tấp quá! Cậu hành động như vậy, kế hoạch vốn không có chỗ hở cũng sẽ bị người ta phát hiện kẽ hở”, bà Quế nói.
Cậu Hoàng sửng sốt, không nói gì.
“Bà Quế, thuật dịch dung của tôi hoàn hảo như vậy, thần y Lâm cũng không mắc bẫy, chuyện này cũng không thể trách anh Hoàng, có lẽ anh ta thật sự trong sạch”, Bạch Họa Thủy giả lên tiếng.
“Chuyện đến nước này rất khó để nói rõ ràng, nhưng thần y Lâm vẫn chưa thể rửa sạch hiềm nghi như vậy, vẫn phải điều tra thêm”.
Bà Quế nói, xe đã lái đến bãi đỗ xe gần sân bay.
Bà Quế xuống xe, đến trước một chiếc xe thương vụ màu đen ở trong góc bãi đỗ xe.
Mấy người áo đen của đại hội đi xuống, ngoài ra còn có một cô gái sắc mặt trắng bệch.
“Cô tên gì?”, bà Quế hỏi.
“Triệu… Triệu Nguyệt…”.
“Cô ở Giang Thành làm gì?”.
“Chuyện này…”.
“Triệu Nguyệt, chúng tôi đang điều ra vụ án mất tích của người phán quyết và người tuyệt phạt, nếu cô không nói, cô sẽ là tội phạm, chúng tôi sẽ đưa cô về đại hội xử lý!”.
“Không, đừng, tôi… tôi nói, tôi nói hết, tôi đến Giang Thành… là muốn tìm thi thể của cốc chủ chúng tôi, xem trên người bà ấy có thứ gì tốt hay không…”, Triệu Nguyệt run rẩy nói.
“Vậy à? Nói vậy là cô cũng biết chút ít về chuyện lúc trước?”, bà Quế nheo mắt, hỏi.
“Biết… biết một ít…”.
“Thành thật khai báo, nếu không, tôi sẽ bắt cô về đại hội!”.
“Đừng… Tôi nói… Tôi nói hết…”.
Chương 2135: Thành thật khai báo!
Nhà họ Lâm ở Yên Kinh.
Một người đàn ông mặc vest vuốt tóc ngược chậm rãi bước vào cửa nhà họ Lâm.
Sau lưng là các vị nguyên lão của nhà họ Lâm, bọn họ đều cung kính đi ở phía sau, cúi đầu hạ mắt, không dám nhìn thẳng. Mỗi một động tác của mỗi người trong bọn họ đều vô cùng thành khẩn, cung kính…
Đợi vào đến sảnh chính, người đàn ông đi thẳng vào trong cùng, ngồi lên vị trí gia chủ.
Lâm Hạo Thiên phó gia chủ nhà họ Lâm đứng ở một bên, hoàn toàn không dám ngồi.
Bầu không khí cực kỳ nghiêm túc và kỳ quái.
Mọi người đều không dám thở mạnh.
“Các người làm việc như thế đấy à?”, người đàn ông mặc vest uy nghiêm nhưng không mất phần nho nhã nhìn quanh một vòng, mặt không cảm xúc.
“Tiên sinh…”, Lâm Hạo Thiên muốn giải thích, nhưng lại bị người kia chặn miệng.
“Câm miệng cho tôi! Chuyện ở đỉnh núi Yên Long đã khiến nhà họ Lâm mất hết danh dự! Bây giờ các người có giải thích hay giảo biện cũng chỉ khiến tôi buồn nôn! Các người đúng là không bằng con ruồi trong nhà vệ sinh!”, người đàn ông mặc vest lạnh lùng nói.
Bọn họ đều câm nín.
“Một thần y Lâm nho nhỏ mà các người cũng không đối phó được, đám vô dụng các người rốt cuộc có ích gì? Gia tộc dốc hết tài nguyên lên các người còn không bằng đem đi nuôi chó!”, người đàn ông không hề khách sáo, lại mắng chửi.
Dù anh ta nói rất khó nghe, nhưng không ai dám cãi lại.
Lâm Hạo Thiên do dự một lúc, cung kính lên tiếng: “Tiên sinh, bây giờ chúng ta đã trở mặt với thần y Lâm. Cậu ta có Võ Si Ma Bà và Nông Đường Công chống lưng, chỉ sợ vài ngày tới cậu ta sẽ có hành động trả thù nhà họ Lâm chúng ta!”.
“Trả thù? Hừ, sự trả thù của một kẻ thấp kém không biết điều có thể gọi là trả thù sao? Lần này cấp trên phái tôi đến đây là muốn tôi xử lý chuyện này. Các người vô tích sự như vậy cút sang một bên, mở to mắt chó mà nhìn tôi biểu diễn đi!”.
Người đàn ông mặc vest cởi găng tay đeo trên tay ra, không lộ cảm xúc, nói: “Mau đưa tư liệu của thần y Lâm cho tôi, tôi chuẩn bị chiều nay đến Giang Thành xử lý chuyện này!”.
Đám người Lâm Hạo Thiên kinh hãi, nhưng không ai phản đối, lập tức làm theo.
Đúng lúc đó, một người nhà họ Lâm vội vã chạy vào.
“Phó gia chủ! Có chuyện rồi! Có chuyện rồi!”, người đó sốt sắng hét lên.
Lâm Hạo Thiên biến sắc, lập tức quát lớn: “Hoảng hốt cái gì? Có tiên sinh ở đây, xảy ra chuyện gì được? Trời sập cũng không cần phải sợ! Bình tĩnh lại cho tôi!”.
Người đó run rẩy, vội vàng đứng thẳng dậy.
“Lâm Hạo Thiên, đây là người mà ông dạy ra đây sao? Còn ra thể thống gì?”, người đàn ông hừ giọng.
“Xin lỗi, tiên sinh!”, Lâm Hạo Thiên vội vàng cúi người.
Người đàn ông mặc vest cũng chẳng muốn nhiều lời với những người này, anh ta thật sự không coi trọng đám người nhà họ Lâm này.
Nếu không phải nhà họ Lâm có nhân vật như Lâm Anh Hùng, e rằng nơi này đã được cấp trên tiếp quản, đâu đến nỗi để Lâm Hạo Thiên tiếp tục chủ trì?
“Nói đi, xảy ra chuyện gì?”, người đàn ông không để lộ cảm xúc, hỏi.
“Người của đại hội đến rồi…”, người đó vội hô lên.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả người đàn ông mặc vest cũng ngạc nhiên.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, một nhóm người đã xông thẳng từ ngoài vào.
Đó là người của đại hội!
“Bắt giữ hết bọn họ cho tôi! Không ai được động đậy, nếu ai dám động đậy, giết không tha!”, một người của đại hội tiến vào, rút trường kiếm ở thắt lưng ra, lớn tiếng quát.
“Hả?’.
Người nhà họ Lâm đều biến sắc.
“Các người định làm gì?”.
Người đàn ông mặc vest sắc mặt vô cùng khó coi, lập tức quát hỏi.
Nhưng anh ta vừa lên tiếng, người đó đã trở tay tát vào mặt anh ta.
Bốp!
Tiếng tát to rõ vang vọng khắp phòng.
Người đàn ông giật mình, ôm mặt, không tin nổi nhìn người trước mặt.
“Anh… Anh dám đánh tôi?”.
“Đánh thì sao? Anh có tin tôi còn giết anh được luôn không?”, người đó kề kiếm lên cổ anh ta.
Người đàn ông mặc vest vừa thẹn vừa giận, chỉ muốn ra tay giết người đó ngay.
Nhưng chung quy anh ta vẫn còn lý trí!
Đây là người của đại hội, anh ta ra tay thì chẳng khác nào nhà họ Lâm khai chiến với đại hội.
Anh ta không có bản lĩnh đó.
Lâm Hạo Thiên thấy không ổn, vội vàng tiến lên, cung kính nói: “Đại nhân, nhà họ Lâm chúng tôi có chỗ nào đắc tội hay sao? Vì sao các vị đại nhân lại đến đây hỏi tội?”.
“Bớt giả vờ! Người nhà họ Lâm nghe đây, tôi khuyên các người hãy thành thật khai ra mọi chuyện, mau chóng giao Bạch minh chủ ra, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”, người đó nói.
“Khai ra mọi chuyện?”.
“Bạch… Bạch minh chủ?”.
“Đại nhân, chúng tôi không hiểu ý đại nhân”.
Bọn họ vô cùng ngạc nhiên, chẳng hiểu ra sao.
“Còn giả vờ? Chuyện các người bắt cóc minh chủ, giết chết người phán quyết và người tuyệt phạt chúng tôi đã biết rồi! Nếu nhà họ Lâm các người còn không thành thật khai báo, hôm nay sẽ là ngày tàn của nhà họ Lâm các ông!”, người đó hét lên, mặt mày dữ tợn.
“Cái gì?’.
Tất cả người nhà họ Lâm như bị sét đánh, vô cùng kinh hãi…
Chương 2136: Thất bại thảm hại?
Lâm Chính biết được chuyện người của đại hội tìm đến nhà họ Lâm ngay.
Đương nhiên, đại hội không thể nào diệt trừ nhà họ Lâm thật, lý do rất đơn giản, bên đại hội không có chứng cứ chứng minh chuyện này là do nhà họ Lâm làm.
Cho dù không diệt trừ nhà họ Lâm, lần này ít nhất cũng khiến nhà họ Lâm mất một lớp da.
Lần này dạy cho nhà họ Lâm một bài học, tâm trạng Lâm Chính rất tốt.
Nhưng đó chỉ là món khai vị, ân oán giữa Lâm Chính và nhà họ Lâm vẫn phải giải quyết ở đại hội.
Đến lúc đó, tất cả ân oán đều sẽ chấm dứt.
Lâm Chính thở ra một hơi, định đi đến tầng hầm xem tình hình của đám người Bạch Họa Thủy, thuận tiện hỏi bọn họ vài câu liên quan đến đại hội.
Anh đi rất khiêm tốn, một mình ngồi xe buýt, đồng thời còn dịch dung.
Vị trí của tầng hầm không thể bị bại lộ, anh vẫn đang ở trong giai đoạn bị đại hội và các thế lực theo dõi, nếu nghênh ngang đi lại, vị trí tầng hầm sẽ bại lộ trước công chúng.
Tuyến xe bus số 5 là tuyến đường đến tầng hầm gần nhất.
Lâm Chính trả tiền lên xe.
Người trên xe không nhiều, anh cũng hiếm khi được yên tĩnh ngắm nhìn thành phố này.
Đúng lúc đó, hai bà thím mua rau ở trên xe trò chuyện phiếm với nhau thu hút sự chú ý của Lâm Chính.
“Này, bà có xem tivi không? Gần đây có trận đấu gì đó có người chết luôn!”.
“Trận đấu gì? Còn có người chết?”.
“Nghe nói là trận đấu giao lưu võ thuật gì đó, người của chúng ta đánh với người nước ngoài. Vốn tưởng có thể thắng, kết quả bị đánh bầm dập, chậc, thua thê thảm. Hình như hai tay hai chân đều gãy, đưa đến bệnh viện chưa kịp cấp cứu đã mất”.
“Đáng sợ thế à?”.
“Sự việc to lắm, tivi phát sóng trực tiếp thì chết rồi. Tôi còn nghe cháu trai tôi tìm được thông tin trên mạng, ban đầu cuộc thi võ thuật rất hay, ai ngờ đến cuối lại đáng sợ như vậy”.
Hai bà thím trò chuyện.
Lâm Chính nghe nói thì không khỏi nhướng mày.
Lúc này mới phát hiện không những hai bà thím đó đang nói, mà một vài người trẻ tuổi trên xe cũng đang trò chuyện hăng say.
“Chết tiệt! Đám chó đó thật là kiêu căng!”.
“Đây rõ ràng là ức hiếp người mà!”.
“Đây là định đánh tới chết, không chừa cho người ta đường sống".
“Thật là kiêu căng!”.
Mấy người trẻ tuổi giống như sinh viên đại học tụ họp với nhau bàn tán, giọng nói đầy căm phẫn.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lâm Chính hơi khó hiểu, nhưng cũng không quan tâm nhiều lắm, tiếp tục ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nhận được một cuộc gọi đến.
Lâm Chính còn tưởng là Mã Hải, nhìn vào điện thoại thì lại là số ở Yên Kinh.
Anh do dự một lúc, bắt máy.
“Alo, là thần y Lâm phải không?”, đầu kia là giọng già nua của Nông Đường Công.
Nghe được giọng nói đó, Lâm Chính chợt có dự cảm chẳng lành.
“Ông cụ Nông, tìm tôi có chuyện gì không?”, Lâm Chính khẽ hít vào một hơi, hỏi.
“Cậu… Cậu mau đến Yên Kinh một chuyến, tôi… tôi không nói rõ được qua điện thoại…”, Nông Đường Công lắp bắp.
Lâm Chính im lặng, sau đó hỏi: “Băng Thượng Quân đâu?”.
“Cậu ta… có chuyện rồi…”.
“Là đám quân hề đó làm sao?”.
“Thần y Lâm, tôi nhìn lầm rồi! Có lẽ không chỉ có tôi mà tất cả mọi người đều nhìn lầm rồi, đối thủ có chuẩn bị mới đến! Hơn nữa, người đó chắc chắn là cao thủ tuyệt đỉnh! Thiên kiêu bình thường… không đối phó được kẻ đó!”.
“Nên Băng Thượng Quân đã thua?”.
“Thua rất thê thảm… Tôi đã phái người đi liên lạc với ba vị thiên kiêu hàng đầu, hi vọng bọn họ có thể ra mặt tiếp tục quyết đấu với đám người đó. Nhưng tình hình của Băng Thượng Quân rất xấu. Thần y Lâm, chỉ có cậu mới có thể cứu cậu ta, mong cậu hãy mau đến Yên Kinh!”.
“Tôi cần chuyên cơ!”.
“Sân bay Yên Kinh sẽ chuẩn bị đường băng hạ cánh riêng cho cậu! Mạng người quan trọng! Xin cậu hãy đến đây mau!”.
Lâm Chính không do dự, lập tức xuống xe, gọi điện thoại cho Mã Hải, sau đó lập tức chạy đến sân bay.
Mã Hải đã chuẩn bị sẵn chuyên cơ, đưa Lâm Chính ra thẳng sân bay.
Trên máy bay, Lâm Chính mở mạng, cuối cùng cũng hiểu ra sự việc.
Băng Thượng Quân thua rồi.
Ngay sáng hôm nay!
Trong trận đấu giao lưu võ thuật được phát sóng trực tiếp, Băng Thượng Quân thua thê thảm, gần như bị đối thủ đánh gục trong chớp mắt.
Thất bại thảm hại như vậy khiến cho toàn dân mạng bùng nổ, người trong nước xôn xao.
Đương nhiên, điều khiến mọi người không thể chấp nhận là thái độ của kẻ kia đối với Băng Thượng Quân!
Rõ ràng đã thua thê thảm, nhưng kẻ đó vẫn không chịu dừng tay. Dù trong tình huống Băng Thượng Quân đã bị đánh hãy hai tay hai chân, mất đi sức chiến đấu vẫn muốn lấy mạng Băng Thượng Quân.
Nếu không phải bên trọng tài kịp thời ra tay, e rằng Băng Thượng Quân đã ngã xuống ngay tại đó, chết không toàn thây…
Trên mạng lan truyền xôn xao.
Truyền thông cũng đưa tin điên cuồng.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính bị thông báo truyền thông oanh tạc.
Anh buông điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo.
Đợi xuống khỏi máy bay, Lâm Chính đến bệnh viện Nhân Dân Yên Kinh ngay lập tức.
Người chữa trị cho Băng Thượng Quân không phải ai khác, mà chính là thần y Diêu Diêu Dịch Trần từ sơn trang Thần Y xuống đây.
“Thầy! Thầy đến rồi!”, nhìn Lâm Chính bôn ba chạy đến, thần y Diêu mừng rỡ, nhanh chóng hành lễ.
“Băng Thượng Quân đâu?”, Lâm Chính hỏi.
Nụ cười của thần y Diêu cứng đờ, do dự trong chốc lát, chỉ vào cánh cửa bên cạnh.
Lâm Chính bước nhanh vào trong.
Nhưng vừa vào, anh đã sững người…
Hành động của Lâm Chính làm tất cả mọi người kinh ngạc.
Đây đều là người của đại hội.
Lâm Chính lại dám sai người bao vây bọn họ?
Vậy không phải muốn chết sao?
Hiện trường thoáng chốc trở nên căng thẳng.
Nhìn văn phòng đông đúc những người, bà Quế khẽ nhíu mày: “Thần y Lâm, cậu có ý gì?”.
“Bà Quế, bà đừng giận, tôi làm vậy cũng là bất đắc dĩ. Nên biết nhà họ Lâm hại tôi không chỉ một hai lần, lần này Bạch minh chủ mất tích rõ ràng không liên quan đến tôi, người của đại hội các người lại khởi binh vấn tội, chạy đến thăm dò tôi. Hơn nữa, Giang Thành cũng có nhiều người của Thương Minh và đại hội vào ở, gây hỗn loạn, không ai được yên ổn. Nếu tôi không làm rõ chuyện này, e rằng tối nay tôi sẽ không ngủ được yên giấc”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thần y Lâm, tôi thừa nhận cách làm của chúng tôi không thỏa đáng, nhưng tôi đã nói lý do, sao cậu còn nghĩ chúng tôi có liên quan đến nhà họ Lâm?", bà Quế thắc mắc.
“Xem ra bà Quế không biết rõ chuyện lúc trước, vậy tôi nói thẳng là được”.
Lâm Chính kể lại chuyện nhà họ Lâm thông qua Thương Minh gây chia rẽ mối quan hệ giữa Lâm Chính và đại hội khiến người của đại hội đối phó với anh.
Đương nhiên anh sẽ không kể ra hết, những gì anh nói đã được sửa đổi, xóa bớt và bịa ra một câu chuyện giống như phim để kể.
Nghe Lâm Chính kể, đám người bà Quế và cậu Hoàng sực tỉnh.
“Hóa ra thần y Lâm nghĩ chúng tôi cũng bị người nhà họ Lâm xúi giục hoặc dụ dỗ nên mới chạy đến Giang Thành đối phó cậu?”, bà Quế hỏi.
“Hừ, thần y Lâm, anh nghĩ chúng tôi là ai? Chỉ một nhà họ Lâm nho nhỏ mà muốn sai khiến chúng tôi? Đúng là nằm mơ!”, người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng nói.
“À, thế là tôi đã đổ oan cho các người rồi?”, Lâm Chính tỏ ra ngạc nhiên.
“Thần y Lâm, chúng tôi không phải kẻ ngu ngốc như Long Giang Phong mà dễ dàng bị người ta xúi giục! Huống hồ, Long Giang Phong là cái thá gì? Anh ta cũng xứng so với chúng tôi? Đám chó mèo nhà họ Lâm hoàn toàn chẳng là gì trong mắt chúng tôi!”, người đàn ông trẻ tuổi khinh thường nói.
“Thế à? Xin lỗi, vô cùng xin lỗi, tôi trách lầm người tốt rồi!”.
Lâm Chính ra vẻ hoảng hốt lo lắng, vội vàng xua tay: “Còn ngây ra đó làm gì? Lui hết cho tôi!”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Những người khác lui ra khỏi văn phòng.
Lâm Chính vội vàng tiến tới chắp tay: “Xin lỗi các vị, là tôi đã đường đột, đã trách lầm các vị! Thế này, các vị cũng đừng vội đi, tôi làm chủ mời các vị ăn một bữa đền tội được không?”.
“Ăn thì không cần, nếu đã là hiểu lầm thì xóa bỏ là được! Chúng tôi còn có việc, xin chào tạm biệt”, bà Quế khẽ cười nói.
“Tôi tiễn các vị!”.
“Không cần!”.
Bà Quế khẽ gật đầu, lễ nghi đúng mực, định rời đi.
Đúng lúc đó, một người mặc áo đen của đại hội đột nhiên đẩy cửa vào, vội vã chạy đến bên cạnh bà Quế, nói nhỏ bên tai bà ta mấy câu.
Bà Quế biến sắc, liếc nhìn người áo đen đó, bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Cậu Hoàng và Bạch Họa Thủy giả vô cùng nghi hoặc, vội vàng đi theo.
Không lâu sau, người của đại hội đều đã rời đi.
Mã Hải nhìn theo bọn họ rời đi, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
“Mã Hải, cử người theo dõi bọn họ! Đợi bọn họ rời khỏi Giang Thành hãy thông báo cho tôi”, nụ cười trên mặt Lâm Chính biến mất, bình tĩnh nói.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ phái người đi theo dõi, nhưng… Chủ tịch Lâm, tôi có một điều không hiểu lắm”, Mã Hải nói.
“Ông nói đi”.
“Chủ tịch Lâm, sao cậu lại biết người vừa rồi là Bạch Họa Thủy giả, cậu đã nhìn thấu thuật dịch dung của cô ta sao?”, Mã Hải cẩn thận nhìn anh.
“Không, thuật dịch dung của cô gái vừa rồi có thể gọi là hoàn hảo, gần như không có kẽ hở. Tôi cũng xem như cao thủ dịch dung, nhưng nghiêm ngặt mà nói, thuật dịch dung của tôi vẫn không bằng cô ta, nếu chỉ dựa vào thuật dịch dung thì tôi không thể nhận ra được”.
“Vậy làm sao Chủ tịch Lâm nhìn ra?”.
“Thật ra rất đơn giản, cô gái vừa rồi bị bệnh tim, vả lại là bệnh tim bẩm sinh. Bạch Họa Thủy thật sự thì lại không có, cho nên cô ta là giả”, Lâm Chính cười nhẹ.
Mã Hải sững sờ, nhìn Lâm Chính đầy khó tin, trong mắt tràn ngập vẻ khâm phục và không tưởng tượng nổi.
Phải biết rằng lúc nãy thần y Lâm không tiếp xúc với cô gái đó, thậm chí hai bên còn giữ khoảng cách xa mấy mét.
Chỉ nhìn sơ qua từ xa, thần y Lâm lại có thể nhận ra tình trạng sức khỏe của người đó…
Lợi hại đến mức nào!
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính lại reo lên.
Nhìn màn hình gọi đến, Lâm Chính lập tức bắt máy.
“Chủ tịch Lâm!”, bên kia là giọng của Từ Thiên.
“Đã sắp xếp xong chưa?”.
“Sắp xếp xong rồi! Chủ tịch Lâm!”.
“Vậy được”.
Lâm Chính cúp máy.
Mã Hải ở bên cạnh không hiểu ra sao.
“Chủ tịch Lâm, sắp xếp cái gì?”.
“Đương nhiên là người của đại hội!”.
Lâm Chính cười đáp, rời khỏi văn phòng.
…
Ra khỏi tòa nhà Dương Hoa, bà Quế dẫn cậu Hoàng và Bạch Họa Thủy giả lên chiếc xe Hồng Kỳ, đến thẳng sân bay.
“Bà Quế, có chuyện gì mà rời đi vội vã như vậy?”, cậu Hoàng không kìm được lên tiếng hỏi.
“Người của chúng ta đã tìm ra manh mối!”.
“Manh mối gì?”.
“Một người của Hồng Nhan Cốc!”.
“Hồng… Hồng Nhan Cốc?”.
“Nghe nói khi xưa người tuyệt phạt đến Giang Thành từng xảy ra chém giết với Tiêu Bất Hồng cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Do đó, chuyện người tuyệt phạt và người phán quyết mất tích chắc chắn cũng có liên quan đến Hồng Nhan Cốc”.
“Nhưng Hồng Nhan Cốc đã giải tán, vả lại Tiêu Bất Hồng cũng đã chết, manh mối đứt đoạn… Chẳng lẽ bà tìm được đệ tử của Hồng Nhan Cốc?”.
“Không sai, hình như người đó có manh mối của ngày đó”.
“Nếu vậy, chúng ta thật sự đã trách lầm thần y Lâm rồi. Anh ta quả thật không liên quan đến chuyện này…”, cậu Hoàng nhỏ giọng nói.
“Không thể nói chính xác được. Thần y Lâm này không đơn giản như cậu nghĩ. Ngoài ra, cậu Hoàng, hôm nay biểu hiện của cậu… hấp tấp quá! Cậu hành động như vậy, kế hoạch vốn không có chỗ hở cũng sẽ bị người ta phát hiện kẽ hở”, bà Quế nói.
Cậu Hoàng sửng sốt, không nói gì.
“Bà Quế, thuật dịch dung của tôi hoàn hảo như vậy, thần y Lâm cũng không mắc bẫy, chuyện này cũng không thể trách anh Hoàng, có lẽ anh ta thật sự trong sạch”, Bạch Họa Thủy giả lên tiếng.
“Chuyện đến nước này rất khó để nói rõ ràng, nhưng thần y Lâm vẫn chưa thể rửa sạch hiềm nghi như vậy, vẫn phải điều tra thêm”.
Bà Quế nói, xe đã lái đến bãi đỗ xe gần sân bay.
Bà Quế xuống xe, đến trước một chiếc xe thương vụ màu đen ở trong góc bãi đỗ xe.
Mấy người áo đen của đại hội đi xuống, ngoài ra còn có một cô gái sắc mặt trắng bệch.
“Cô tên gì?”, bà Quế hỏi.
“Triệu… Triệu Nguyệt…”.
“Cô ở Giang Thành làm gì?”.
“Chuyện này…”.
“Triệu Nguyệt, chúng tôi đang điều ra vụ án mất tích của người phán quyết và người tuyệt phạt, nếu cô không nói, cô sẽ là tội phạm, chúng tôi sẽ đưa cô về đại hội xử lý!”.
“Không, đừng, tôi… tôi nói, tôi nói hết, tôi đến Giang Thành… là muốn tìm thi thể của cốc chủ chúng tôi, xem trên người bà ấy có thứ gì tốt hay không…”, Triệu Nguyệt run rẩy nói.
“Vậy à? Nói vậy là cô cũng biết chút ít về chuyện lúc trước?”, bà Quế nheo mắt, hỏi.
“Biết… biết một ít…”.
“Thành thật khai báo, nếu không, tôi sẽ bắt cô về đại hội!”.
“Đừng… Tôi nói… Tôi nói hết…”.
Chương 2135: Thành thật khai báo!
Nhà họ Lâm ở Yên Kinh.
Một người đàn ông mặc vest vuốt tóc ngược chậm rãi bước vào cửa nhà họ Lâm.
Sau lưng là các vị nguyên lão của nhà họ Lâm, bọn họ đều cung kính đi ở phía sau, cúi đầu hạ mắt, không dám nhìn thẳng. Mỗi một động tác của mỗi người trong bọn họ đều vô cùng thành khẩn, cung kính…
Đợi vào đến sảnh chính, người đàn ông đi thẳng vào trong cùng, ngồi lên vị trí gia chủ.
Lâm Hạo Thiên phó gia chủ nhà họ Lâm đứng ở một bên, hoàn toàn không dám ngồi.
Bầu không khí cực kỳ nghiêm túc và kỳ quái.
Mọi người đều không dám thở mạnh.
“Các người làm việc như thế đấy à?”, người đàn ông mặc vest uy nghiêm nhưng không mất phần nho nhã nhìn quanh một vòng, mặt không cảm xúc.
“Tiên sinh…”, Lâm Hạo Thiên muốn giải thích, nhưng lại bị người kia chặn miệng.
“Câm miệng cho tôi! Chuyện ở đỉnh núi Yên Long đã khiến nhà họ Lâm mất hết danh dự! Bây giờ các người có giải thích hay giảo biện cũng chỉ khiến tôi buồn nôn! Các người đúng là không bằng con ruồi trong nhà vệ sinh!”, người đàn ông mặc vest lạnh lùng nói.
Bọn họ đều câm nín.
“Một thần y Lâm nho nhỏ mà các người cũng không đối phó được, đám vô dụng các người rốt cuộc có ích gì? Gia tộc dốc hết tài nguyên lên các người còn không bằng đem đi nuôi chó!”, người đàn ông không hề khách sáo, lại mắng chửi.
Dù anh ta nói rất khó nghe, nhưng không ai dám cãi lại.
Lâm Hạo Thiên do dự một lúc, cung kính lên tiếng: “Tiên sinh, bây giờ chúng ta đã trở mặt với thần y Lâm. Cậu ta có Võ Si Ma Bà và Nông Đường Công chống lưng, chỉ sợ vài ngày tới cậu ta sẽ có hành động trả thù nhà họ Lâm chúng ta!”.
“Trả thù? Hừ, sự trả thù của một kẻ thấp kém không biết điều có thể gọi là trả thù sao? Lần này cấp trên phái tôi đến đây là muốn tôi xử lý chuyện này. Các người vô tích sự như vậy cút sang một bên, mở to mắt chó mà nhìn tôi biểu diễn đi!”.
Người đàn ông mặc vest cởi găng tay đeo trên tay ra, không lộ cảm xúc, nói: “Mau đưa tư liệu của thần y Lâm cho tôi, tôi chuẩn bị chiều nay đến Giang Thành xử lý chuyện này!”.
Đám người Lâm Hạo Thiên kinh hãi, nhưng không ai phản đối, lập tức làm theo.
Đúng lúc đó, một người nhà họ Lâm vội vã chạy vào.
“Phó gia chủ! Có chuyện rồi! Có chuyện rồi!”, người đó sốt sắng hét lên.
Lâm Hạo Thiên biến sắc, lập tức quát lớn: “Hoảng hốt cái gì? Có tiên sinh ở đây, xảy ra chuyện gì được? Trời sập cũng không cần phải sợ! Bình tĩnh lại cho tôi!”.
Người đó run rẩy, vội vàng đứng thẳng dậy.
“Lâm Hạo Thiên, đây là người mà ông dạy ra đây sao? Còn ra thể thống gì?”, người đàn ông hừ giọng.
“Xin lỗi, tiên sinh!”, Lâm Hạo Thiên vội vàng cúi người.
Người đàn ông mặc vest cũng chẳng muốn nhiều lời với những người này, anh ta thật sự không coi trọng đám người nhà họ Lâm này.
Nếu không phải nhà họ Lâm có nhân vật như Lâm Anh Hùng, e rằng nơi này đã được cấp trên tiếp quản, đâu đến nỗi để Lâm Hạo Thiên tiếp tục chủ trì?
“Nói đi, xảy ra chuyện gì?”, người đàn ông không để lộ cảm xúc, hỏi.
“Người của đại hội đến rồi…”, người đó vội hô lên.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả người đàn ông mặc vest cũng ngạc nhiên.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, một nhóm người đã xông thẳng từ ngoài vào.
Đó là người của đại hội!
“Bắt giữ hết bọn họ cho tôi! Không ai được động đậy, nếu ai dám động đậy, giết không tha!”, một người của đại hội tiến vào, rút trường kiếm ở thắt lưng ra, lớn tiếng quát.
“Hả?’.
Người nhà họ Lâm đều biến sắc.
“Các người định làm gì?”.
Người đàn ông mặc vest sắc mặt vô cùng khó coi, lập tức quát hỏi.
Nhưng anh ta vừa lên tiếng, người đó đã trở tay tát vào mặt anh ta.
Bốp!
Tiếng tát to rõ vang vọng khắp phòng.
Người đàn ông giật mình, ôm mặt, không tin nổi nhìn người trước mặt.
“Anh… Anh dám đánh tôi?”.
“Đánh thì sao? Anh có tin tôi còn giết anh được luôn không?”, người đó kề kiếm lên cổ anh ta.
Người đàn ông mặc vest vừa thẹn vừa giận, chỉ muốn ra tay giết người đó ngay.
Nhưng chung quy anh ta vẫn còn lý trí!
Đây là người của đại hội, anh ta ra tay thì chẳng khác nào nhà họ Lâm khai chiến với đại hội.
Anh ta không có bản lĩnh đó.
Lâm Hạo Thiên thấy không ổn, vội vàng tiến lên, cung kính nói: “Đại nhân, nhà họ Lâm chúng tôi có chỗ nào đắc tội hay sao? Vì sao các vị đại nhân lại đến đây hỏi tội?”.
“Bớt giả vờ! Người nhà họ Lâm nghe đây, tôi khuyên các người hãy thành thật khai ra mọi chuyện, mau chóng giao Bạch minh chủ ra, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”, người đó nói.
“Khai ra mọi chuyện?”.
“Bạch… Bạch minh chủ?”.
“Đại nhân, chúng tôi không hiểu ý đại nhân”.
Bọn họ vô cùng ngạc nhiên, chẳng hiểu ra sao.
“Còn giả vờ? Chuyện các người bắt cóc minh chủ, giết chết người phán quyết và người tuyệt phạt chúng tôi đã biết rồi! Nếu nhà họ Lâm các người còn không thành thật khai báo, hôm nay sẽ là ngày tàn của nhà họ Lâm các ông!”, người đó hét lên, mặt mày dữ tợn.
“Cái gì?’.
Tất cả người nhà họ Lâm như bị sét đánh, vô cùng kinh hãi…
Chương 2136: Thất bại thảm hại?
Lâm Chính biết được chuyện người của đại hội tìm đến nhà họ Lâm ngay.
Đương nhiên, đại hội không thể nào diệt trừ nhà họ Lâm thật, lý do rất đơn giản, bên đại hội không có chứng cứ chứng minh chuyện này là do nhà họ Lâm làm.
Cho dù không diệt trừ nhà họ Lâm, lần này ít nhất cũng khiến nhà họ Lâm mất một lớp da.
Lần này dạy cho nhà họ Lâm một bài học, tâm trạng Lâm Chính rất tốt.
Nhưng đó chỉ là món khai vị, ân oán giữa Lâm Chính và nhà họ Lâm vẫn phải giải quyết ở đại hội.
Đến lúc đó, tất cả ân oán đều sẽ chấm dứt.
Lâm Chính thở ra một hơi, định đi đến tầng hầm xem tình hình của đám người Bạch Họa Thủy, thuận tiện hỏi bọn họ vài câu liên quan đến đại hội.
Anh đi rất khiêm tốn, một mình ngồi xe buýt, đồng thời còn dịch dung.
Vị trí của tầng hầm không thể bị bại lộ, anh vẫn đang ở trong giai đoạn bị đại hội và các thế lực theo dõi, nếu nghênh ngang đi lại, vị trí tầng hầm sẽ bại lộ trước công chúng.
Tuyến xe bus số 5 là tuyến đường đến tầng hầm gần nhất.
Lâm Chính trả tiền lên xe.
Người trên xe không nhiều, anh cũng hiếm khi được yên tĩnh ngắm nhìn thành phố này.
Đúng lúc đó, hai bà thím mua rau ở trên xe trò chuyện phiếm với nhau thu hút sự chú ý của Lâm Chính.
“Này, bà có xem tivi không? Gần đây có trận đấu gì đó có người chết luôn!”.
“Trận đấu gì? Còn có người chết?”.
“Nghe nói là trận đấu giao lưu võ thuật gì đó, người của chúng ta đánh với người nước ngoài. Vốn tưởng có thể thắng, kết quả bị đánh bầm dập, chậc, thua thê thảm. Hình như hai tay hai chân đều gãy, đưa đến bệnh viện chưa kịp cấp cứu đã mất”.
“Đáng sợ thế à?”.
“Sự việc to lắm, tivi phát sóng trực tiếp thì chết rồi. Tôi còn nghe cháu trai tôi tìm được thông tin trên mạng, ban đầu cuộc thi võ thuật rất hay, ai ngờ đến cuối lại đáng sợ như vậy”.
Hai bà thím trò chuyện.
Lâm Chính nghe nói thì không khỏi nhướng mày.
Lúc này mới phát hiện không những hai bà thím đó đang nói, mà một vài người trẻ tuổi trên xe cũng đang trò chuyện hăng say.
“Chết tiệt! Đám chó đó thật là kiêu căng!”.
“Đây rõ ràng là ức hiếp người mà!”.
“Đây là định đánh tới chết, không chừa cho người ta đường sống".
“Thật là kiêu căng!”.
Mấy người trẻ tuổi giống như sinh viên đại học tụ họp với nhau bàn tán, giọng nói đầy căm phẫn.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lâm Chính hơi khó hiểu, nhưng cũng không quan tâm nhiều lắm, tiếp tục ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nhận được một cuộc gọi đến.
Lâm Chính còn tưởng là Mã Hải, nhìn vào điện thoại thì lại là số ở Yên Kinh.
Anh do dự một lúc, bắt máy.
“Alo, là thần y Lâm phải không?”, đầu kia là giọng già nua của Nông Đường Công.
Nghe được giọng nói đó, Lâm Chính chợt có dự cảm chẳng lành.
“Ông cụ Nông, tìm tôi có chuyện gì không?”, Lâm Chính khẽ hít vào một hơi, hỏi.
“Cậu… Cậu mau đến Yên Kinh một chuyến, tôi… tôi không nói rõ được qua điện thoại…”, Nông Đường Công lắp bắp.
Lâm Chính im lặng, sau đó hỏi: “Băng Thượng Quân đâu?”.
“Cậu ta… có chuyện rồi…”.
“Là đám quân hề đó làm sao?”.
“Thần y Lâm, tôi nhìn lầm rồi! Có lẽ không chỉ có tôi mà tất cả mọi người đều nhìn lầm rồi, đối thủ có chuẩn bị mới đến! Hơn nữa, người đó chắc chắn là cao thủ tuyệt đỉnh! Thiên kiêu bình thường… không đối phó được kẻ đó!”.
“Nên Băng Thượng Quân đã thua?”.
“Thua rất thê thảm… Tôi đã phái người đi liên lạc với ba vị thiên kiêu hàng đầu, hi vọng bọn họ có thể ra mặt tiếp tục quyết đấu với đám người đó. Nhưng tình hình của Băng Thượng Quân rất xấu. Thần y Lâm, chỉ có cậu mới có thể cứu cậu ta, mong cậu hãy mau đến Yên Kinh!”.
“Tôi cần chuyên cơ!”.
“Sân bay Yên Kinh sẽ chuẩn bị đường băng hạ cánh riêng cho cậu! Mạng người quan trọng! Xin cậu hãy đến đây mau!”.
Lâm Chính không do dự, lập tức xuống xe, gọi điện thoại cho Mã Hải, sau đó lập tức chạy đến sân bay.
Mã Hải đã chuẩn bị sẵn chuyên cơ, đưa Lâm Chính ra thẳng sân bay.
Trên máy bay, Lâm Chính mở mạng, cuối cùng cũng hiểu ra sự việc.
Băng Thượng Quân thua rồi.
Ngay sáng hôm nay!
Trong trận đấu giao lưu võ thuật được phát sóng trực tiếp, Băng Thượng Quân thua thê thảm, gần như bị đối thủ đánh gục trong chớp mắt.
Thất bại thảm hại như vậy khiến cho toàn dân mạng bùng nổ, người trong nước xôn xao.
Đương nhiên, điều khiến mọi người không thể chấp nhận là thái độ của kẻ kia đối với Băng Thượng Quân!
Rõ ràng đã thua thê thảm, nhưng kẻ đó vẫn không chịu dừng tay. Dù trong tình huống Băng Thượng Quân đã bị đánh hãy hai tay hai chân, mất đi sức chiến đấu vẫn muốn lấy mạng Băng Thượng Quân.
Nếu không phải bên trọng tài kịp thời ra tay, e rằng Băng Thượng Quân đã ngã xuống ngay tại đó, chết không toàn thây…
Trên mạng lan truyền xôn xao.
Truyền thông cũng đưa tin điên cuồng.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính bị thông báo truyền thông oanh tạc.
Anh buông điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo.
Đợi xuống khỏi máy bay, Lâm Chính đến bệnh viện Nhân Dân Yên Kinh ngay lập tức.
Người chữa trị cho Băng Thượng Quân không phải ai khác, mà chính là thần y Diêu Diêu Dịch Trần từ sơn trang Thần Y xuống đây.
“Thầy! Thầy đến rồi!”, nhìn Lâm Chính bôn ba chạy đến, thần y Diêu mừng rỡ, nhanh chóng hành lễ.
“Băng Thượng Quân đâu?”, Lâm Chính hỏi.
Nụ cười của thần y Diêu cứng đờ, do dự trong chốc lát, chỉ vào cánh cửa bên cạnh.
Lâm Chính bước nhanh vào trong.
Nhưng vừa vào, anh đã sững người…
Bình luận facebook