• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (139 Viewers)

  • Chương 2118-2120

Chương 2118: Tôi có thể cứu ông ấy

“Thuốc... thuốc... lại bị hủy rồi sao?"

Tiểu Lưu thẫn thờ nhìn chằm chằm vào lòng bàn chân của Nông Tân, đờ đẫn sững sờ.

Lúc Nông Tân nhấc lòng bàn chân lên, viên thuốc tròn đã biến thành bụi phấn, trộn lẫn với cát.

Tim Tiểu Lưu đập loạn xạ, đủ loại cảm xúc ùa về, anh ta đang định nói thì Nông Tân đã lao tới, hung hăng tát mạnh vào mặt anh ta.

Tiểu Lưu bị đánh đến mức đầu óc choáng váng.

Nông Tân nắm lấy cổ áo anh ta, lạnh lùng nói: "Nghe này! Lưu Ngọc Vũ! Nếu không phải bố cậu và bố tôi là chiến hữu, tôi và cậu quen biết nhiều năm thì tôi đã giết cậu từ lâu rồi. Món nợ của cậu, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tính. Bây giờ cậu lập tức nói cho tôi biết thần y Lâm đang ở đâu?"

"Đúng! Thần y Lâm ở đâu? Mau nói rõ ràng cho chúng tôi!"

"Mau giải thích cho chúng tôi!"

"Thần y Lâm đâu? Lập tức cử người đi bắt hắn về đây!"

Người nhà họ Nông nhao nhao quát tháo, ai nấy đều nổi giận đùng đùng.

Mấy người thần y Diêu đưa mắt nhìn nhau, khóe miệng cong lên, cười đểu quan sát.

Tình hình đang phát triển theo hướng mà họ rất mong đợi.

Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, tất cả trách nhiệm sẽ đổ lên đầu thần y Lâm, còn bọn họ hoàn toàn không có trách nhiệm gì, trái lại, bọn họ sẽ được mọi người bên ngoài mô tả thành thần y cứu giúp người đáng thương trong thiên hạ, tuyệt vời làm sao!

Cú đấm đó khiến mũi của Tiểu Lưu bị bầm tím, khuôn mặt sưng vù, đầu óc choáng váng.

Anh ta biết tiếp tục như vậy sẽ không có kết quả gì, đang định lên tiếng nói gì đó thì lúc này, một đệ tử của sơn trang Thần Y vội vàng chạy tới.

"Sư phụ! Sư phụ! Không hay rồi, xảy ra chuyện rồi!", đệ tử đó sốt sắng hét lên.

Mọi người đều giật mình.

"Xảy ra chuyện gì thế? Luống cuống lên như vậy? Còn có người dám đến gây chuyện ở sơn trang Thần Y sao?", một vị nguyên lão trầm giọng hỏi.

"Thằng chó nào ăn gan hùm mật gấu sao? Hắn không biết đây là nơi nào hả? Xem ra sơn trang Thần Y không ra mặt xử lý thì có người còn tưởng chúng ta dễ bị bắt nạt!", lại một nguyên lão mắng nhiếc.

"Ai cơ?"

Thần y Diêu cũng không phí lời, ông ta lên tiếng hỏi thẳng.

Không ngờ, đệ tử đó đáp: "Thần y Lâm!"

Ba từ đơn giản vừa thốt ra khỏi miệng đã khiến tất cả mọi người trong Thánh Y Đường đều sửng sốt.

Thần y Lâm?

Chạy đến gây sự ở sơn trang Thần Y sao?

Ai dám tin chứ?

Tuy nhiên, người này vừa nói xong không bao lâu, từ cổng sơn trang lại truyền đến âm thanh ồn ào náo động, rất nhiều người từ sơn trang chạy tới.

Âm thanh ầm ĩ và hỗn loạn càng lúc càng gần, đến sát bên phía này.

Trong mơ hồ, mọi người có thể nghe thấy tiếng la hét và chửi mắng.

"Mẹ kiếp, mày là ai? Dám ngang ngược trong sơn trang Thần Y?"

"Dừng lại cho tao!"

"Bên kia là Thánh Y Đường! Mày muốn làm gì?"

"Muốn chết hả?"

Tiếng mắng chửi càng lúc càng lớn, sau đó là âm thanh đánh nhau, tiếp đến là tiếng kêu rên thảm thiết.

Một lúc sau, âm thanh đã đến gần.

Mọi người nhìn về phía cổng đá của Thánh Y Đường.

Chỉ thấy một nhóm người hiên ngang bước vào.

Ngoại trừ một số lượng lớn người của sơn trang Thần Y, chỉ có ba vị khách không mời mà đến.

Lâm Chính, Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao!

"Thần y Lâm?"

Một vài người nhà họ Nông lập tức nhận ra Lâm Chính!

"Sư phụ! Tên thần y Lâm này rất phách lối! Anh ta không chỉ lái xe lên núi mà còn xông thẳng vào sơn trang. Đệ tử còn nhìn thấy anh ta chữa bệnh cho những người đến khám bệnh bên ngoài sơn trang! Sư phụ! Tên thần y Lâm này đến đây làm loạn!", một đệ tử mặt mũi bầm tím chạy tới, tức giận hét toáng lên.

"Câm miệng!"

Sắc mặt thần Y Diêu u ám, lạnh lùng quát.

Lúc này, mọi người mới ngừng chửi rủa.

Tuy nhiên, biểu cảm của thần y Diêu rất khó coi.

Nếu những gì đệ tử nói không sai thì thần y Lâm đã đến đây ... mà quả thực là anh đến để làm loạn.

"Thần y Lâm! Cuối cùng anh cũng tới rồi!"

Thấy vậy, Tiểu Lưu vui mừng khôn xiết, vội vàng vùng vẫy hét lên.

"Tiểu Lưu? Anh sao vậy?", Lâm Chính sửng sốt, vội vàng hỏi: “Cho ông cụ Nông uống thuốc chưa?"

"Chưa! Bị... bị anh Tân giẫm nát rồi! Lại mất thuốc rồi...”, Tiểu Lưu khóc không ra nước mắt.

"Cái gì?"

Giọng điệu của Lâm Chính đột nhiên nâng cao lên tám độ.

"Anh là thần y Lâm à? Tốt lắm! Đúng là thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không lối lại xông vào! Anh hại chết bố tôi! Tôi đang định đi tìm anh đây! Bây giờ anh đã đến đây thì vừa hay, chúng ta tính món nợ này luôn!”, Nông Tân tức giận nói: “Bắt lấy anh ta!"

"Vâng!"

Người nhà họ Nông phía sau vội vàng lao tới.

"Hỗn xược!"

Băng Thượng Quân đột ngột đứng phắt dậy, phóng ra khí kình, hét lớn một tiếng.

Bụp bụp bụp...

Tất cả đám người nhà họ Nông đều bị đánh bay, ngã nhào xuống đất, đầu đẫm máu, vô cùng nhếch nhác.

"Võ giả?"

Sắc mặt đám người Nông Tiểu Mai, Nông Tân bỗng thay đổi.

"Dám cả gan làm tổn thương thầy của tôi hả? Muốn chết sao?", Băng Thượng Quân khịt mũi.

Có thiên kiêu ở đây, đám người này đương nhiên không thể làm gì được Lâm Chính.

Nhưng... đám người Nông Tân không hề hoảng sợ.

Hắn tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: "Thần y Lâm! Xem ra xung quanh anh có rất nhiều người có năng lực! Nghe nói bản thân anh cũng là một võ giả rất lợi hại! Nhưng tôi phải nói cho anh biết! Có những lúc võ thuật không thể giải quyết mọi chuyện!"

"Ồ?"

Lâm Chính hờ hững nhìn hắn.

"Nghe này, thần y Lâm, tôi muốn anh lập tức cút qua đây, quỳ gối trước mặt chúng tôi, dập đầu xin lỗi bố tôi! Tôi biết, cao thủ bên cạnh anh nhiều như mây, nhưng vấn đề bây giờ không phải là vấn đề mà những tên lỗ mãng đánh đánh giết giết là có thể giải quyết được. Nếu anh không quỳ, trong vòng mười phút... nhà họ Nông tôi có thể khiến cả Dương Hoa của anh biến mất. Anh... tin không?”, Nông Tân lạnh lùng nói.

Mặc dù Nông Đường Công đã ra nông nỗi này, nhưng sức mạnh của nhà họ Nông sẽ không bị tiêu tan ngay!

Sức mạnh mà siêu gia tộc này sở hữu là siêu việt, lớn hơn rất nhiều những gia tộc khác ở Yên Kinh. Hồng Nhan Cốc và Cô Phong trước đây cũng hoàn toàn không thể so sánh được.

Đây là cơ hội cuối cùng mà Nông Tân dành cho Lâm Chính.

Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Chính, chờ anh cúi người quỳ gối.

Nhưng Lâm Chính trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu nói: "Ông cụ Nông vẫn chưa chết, tôi có thể cứu ông ấy!"
Chương 2119: Dập đầu cảm ơn

Có thể cứu ông cụ Nông sao?

Dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.

Nhưng ngay sau đó, Nông Tân khịt mũi coi thường.

"Đã là lúc nào rồi mà anh còn mạnh miệng thế? Anh thật sự cho rằng chúng tôi là đồ ngốc sao?", Nông Tân hừ một tiếng.

"Ngay cả thần y Diêu cũng không thể chữa khỏi cho bố tôi! Tên họ Lâm kia, anh dựa vào đâu hả? Anh là cái thá gì chứ?", Nông Tiểu Mai chửi rủa.

"Đừng nói nhảm với hắn nữa! Hắn hại giết ông cụ, hôm nay nhất định phải dập đầu xin lỗi ông cụ! Sau đó đền mạng!"

"Đúng vậy! Quỳ xuống dập đầu! Tạ tội!"

"Tạ tội!"

Người nhà họ Nông hết sức kích động, hét lên giận dữ.

Thần y Diêu cũng cười khẩy nói: "Chàng trai trẻ, tôi cả đời hành nghề y, tuy rằng y thuật không thể gọi là thiên hạ vô song, nhưng cũng không phải là loại mà thằng nhóc như cậu có thể so sánh được! Tôi nói ông ấy không còn cách cứu chữa tức là không còn cách cứu chữa nữa. Cậu vẫn nên ngoan ngoãn quỳ gối dập đầu xin lỗi đi, nếu tiếp tục chống đối với người nhà họ Nông thì chỉ có bản thân cậu chịu thiệt!"

"Ông là thần y Diêu à?", Lâm Chính liếc mắt nhìn thần y Diêu.

"Đúng vậy!", thần y Diêu ngạo nghễ nói, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ oai phong lẫm liệt.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: "Ông chữa bệnh không có tâm, chỉ biết kiếm lợi, bác sĩ như vậy thì y thuật có thể cao đến đâu chứ? Bệnh nhân mà ông không chữa được, không có nghĩa là tôi không chữa được”.

"Cậu nói gì cơ?"

Tất cả mọi người trong sơn trang Thần Y đều bị chọc giận bởi những lời của Lâm Chính.

"Thật to gan! Anh đang khinh thường thần y Diêu của chúng tôi sao?"

"Thằng nhóc miệng còn hôi sữa! Cậu có biết người đang đứng trước mặt cậu là ai không? Rất nhiều bệnh nan y đã được thần y Diêu của chúng tôi chữa khỏi! Đại Phật còn cầu xin y thần y Diêu khám bệnh! Cậu thì hay quá, lại dám nói lời như vậy! Vô lý!”

"Thằng khốn! Xem ra hôm nay không dạy cho mày một bài học là không được rồi”.

Mọi người nhao nhao mắng nhiếc, ai nấy đều rất căm phẫn, chỉ muốn xé nát Lâm Chính thành từng mảnh.

Thần y Diêu cũng vô cùng tức giận.

Nhưng ông ta không phải là một kẻ ngốc.

Băng Thượng Quân bên cạnh Lâm Chính không phải là nhân vật mà người bình thường có thể đối phó, nếu đối đầu trực diện với Lâm Chính thì chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Ông ta đè nén ngọn lửa giận, cười khẽ: "Thằng ranh con! Bây giờ cho dù cậu có nói gì thì cũng là chuyện của cậu, tôi sẽ không so đo tính toán với cậu! Tôi nghĩ cậu nên tìm cách xử lý người nhà họ Nông trước đã. Thủ trưởng Nông vì cậu mà chết, những người truy cứu trách nhiệm không chỉ có một mình nhà họ Nông đâu. Cậu gặp rắc rối lớn rồi đấy, ha ha...”

"Tên họ Lâm kia! Anh có quỳ không hả?"

Nông Tân dường như hơi mất kiên nhẫn, hắn rút điện thoại ra, lạnh lùng tra hỏi.

Nếu Lâm Chính còn không nghe lời, hắn sẽ gọi điện thoại cho người kia ở Yên Kinh thông báo sự việc.

Đến lúc đó, không chỉ Lâm Chính sẽ gặp xui xẻo, Dương Hoa dưới quyền của Lâm Chính sẽ lập tức đóng cửa, tất cả những người có liên quan đến Lâm Chính đều sẽ bị liên lụy, không rõ kết cục.

Suy cho cùng, thân phận của Nông Đường Công quá kinh khủng.

Ánh mắt Băng Thượng Quân trở nên lạnh lùng, nhìn về phía Lâm Chính.

"Cậu Lâm, hay là chúng ta giải quyết hết đám người ở đây... Nếu như vậy, tạm thời phiền phức sẽ không tìm đến chỗ chúng ta nữa!", ánh mắt Chiêm Nhất Đao đằng đằng sát khí, tiến đến gần Lâm Chính nói, thấp giọng nói.

Ông ta đang định giết người diệt khẩu.

Nhưng theo Lâm Chính thấy, đây là hành động ngu xuẩn nhất.

"Vậy là ngay cả cơ hội thử một lần mà các người cũng không muốn cho tôi sao?", Lâm Chính liếc nhìn đám người Nông Tân, Nông Tiểu Mai, hờ hững hỏi.

"Anh vẫn muốn làm hỏng thi thể của bố tôi sao?", Nông Tiểu Mai hét toáng lên.

Nghe vậy, Lâm Chính lắc đầu thở dài, cảm thấy đáng tiếc cho đám người ngu xuẩn này.

“Không cần phí lời nữa! Tên họ Lâm kia, nếu anh không quỳ xuống thì đừng trách chúng tôi!"

Nông Tân khịt mũi, nhấc điện thoại lên định bấm số.

Nhưng lúc này, bên ngoài sơn trang Thần Y lại truyền đến âm thanh huyên náo.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa.

Chỉ thấy một đám đông ùa vào.

Họ nhìn Đông sang Tây, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Đám người sơn trang Thần Y vội vàng ngăn cản nhưng không ngăn lại được.

Thấy vậy, sắc mặt thần y Diêu tối sầm lại.

"Đây không phải là nhóm người tới cầu xin khám bệnh ở bên ngoài sao?”

"Khốn kiếp, bọn chúng vậy mà lại không xếp hàng, cứ xông thẳng vào, bọn chúng xem sơn trang Thần Y chúng ta là nơi nào thế?"

Một vài nguyên lão hét lên chửi bới, lập tức lao tới ngăn cản nhóm người này.

“Dừng lại hết cho tôi!”, một nguyên lão gầm lên.

Giọng nói này có thể được coi là đã xoa dịu đám đông.

"Các người đang làm gì vậy hả? Ai bảo các người bước vào đây? Dám coi thường quy tắc của sơn trang Thần Y sao? Các người đừng hòng đến đây khám chữa bệnh nữa!", một nguyên lão cả giận quát.

Thần y Diêu cũng rất tức giận.

Ông ta nhận ra không ít người trong số họ, dù sao hầu hết những người có thể đến đây để khám chữa bệnh đều là những người nổi tiếng ở Yên Kinh, nhưng dù vậy, ông ta cũng không coi những người này ra gì.

"Vương Dương! Nhậm Nhàn! Triệu Chí Đông! Các người đang làm gì vậy? Dám xông vào sơn trang Thần Y của tôi sao?"

Thần y Diêu bước tới, lạnh lùng hét lớn.

Mọi người dừng bước.

Sắc mặt của những người bị nêu tên hơi nghiêm trọng, vừa nói vừa cúi đầu: "Thật xin lỗi, thần y Diêu, chúng tôi không phải cố ý”.

"Không cố ý hả? Hừ! Hay cho câu không cố ý! Chỉ với ba chữ này mà các người muốn chà đạp quy tắc do sơn trang Thần Y lập ra sao? Các người coi tôi là gì?”, thần y Diêu tức giận nói: "Nghe cho rõ đây, từ nay về sau, người nhà họ Vương, nhà họ Nhậm, nhà họ Triệu, còn cả đám gia tộc các người nữa, thậm chí người thân, bạn bè hay đồng nghiệp của các người cũng sẽ bị đưa vào danh sách đen, không được phép đến khám chữa bệnh tại sơn trang Thần Y của tôi! Tôi cũng sẽ không bao giờ chữa bệnh cho các người nữa! Muốn chữa bệnh thì đi chỗ khác!"

Giọng nói khàn khàn của ông ta như sấm vang.

Nếu bình thường, khi nghe những lời này, tất cả mọi người sẽ sợ hãi đến mức quỳ xuống cầu xin tha thứ, thậm chí khóc lóc gào thét.

Nhưng hôm nay, những người này cực kỳ bình tĩnh.

Không ai có dấu hiệu hoảng hốt.

Càng không ai sợ hãi!

Ngược lại, rất nhiều ánh mắt của mọi người không tập trung vào thần y Diêu, mà... toàn bộ nhìn về phía Lâm Chính!

"Hả?"

Thần y Diêu ngơ ngác.

Đám nguyên lão cũng nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.

Một nguyên lão không nhẫn nhịn được nữa, thấp giọng quát: "Các người còn sững sờ làm gì? Không mau quỳ xuống dập đầu xin thần y Diêu tha thứ? Chẳng lẽ các người có thể đảm bảo, cả đời này mình sẽ không bị bệnh? Còn nữa, những người thân mà các người đưa lên núi vẫn chưa được chữa trị đâu đấy! Thần y Diêu mà không ra tay thì các người sẽ hết cách cứu chữa!”

"Không sai, mau đi cầu xin thần y Diêu tha thứ đi!"

"Còn đứng ngây ra đó làm gì?"

Vài người nhao nhao khuyên bảo.

Cuối cùng, Triệu Chí Đông đang đứng ở phía trước bỗng bước ra, cúi lưng xuống.

Thấy vậy, thần y Diêu nhếch khóe miệng, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ đắc ý.

Ông ta tin rằng đối mặt với sự sống và cái chết, đám nhân vật có máu mặt này cũng không thể làm gì được mình.

Bọn họ nắm giữ gia tài bạc tỷ thì có tác dụng gì chứ? Ông đây có thể nắm giữ được mạng sống của bọn họ!

Nhưng...

Ngay khi thần y Diêu cho rằng Triệu Chí Đông sẽ nhận sai với mình thì lại thấy Triệu Chí Đông cúi đầu chín mươi độ với thần y Lâm, cung kính kích động nói: "Thần y Lâm! Cảm ơn cậu đã chữa khỏi bệnh cho con trai tôi! Nhà họ Triệu ở Yên Kinh sẽ ghi nhớ ân tình của thần y Lâm suốt đời”.

Dứt lời, đám người trong Sơn trang Thần Y chết lặng như bị sét đánh...
Chương 2120: Tôi cho rằng ông không bằng thần y Lâm

Mọi người nhìn Triệu Chí Đông với vẻ hoài nghi.

Không ai ngờ rằng thay vì cúi đầu cầu xin thần y Diêu, ông ấy lại cúi đầu trước Lâm Chính để bày tỏ lòng biết ơn của mình ...

Nằm ngoài dự đoán của mọi người.

"Triệu Chí Đông... ông...”, thần y Diêu há hốc mồm, không biết nên nói gì.

Trái lại Triệu Chí Đông rất xúc động.

"Thần y Lâm! Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Vốn dĩ hôm nay con trai tôi có thể vào sơn trang điều trị, nhưng thần y Diêu đột nhiên đóng cửa không khám bệnh, tôi bị dọa đến mức hồn bay phách lạc! Bác sĩ ở bệnh viện thành phố nói rằng tôi con trai không thể sống sót qua ngày hôm nay, tôi thật sự hết cách bị dồn vào đường cùng, vốn dĩ muốn xuống núi tìm một vài người có sức mạnh thông thiên cứu giúp, nhưng không ngờ tôi đi được lưng chừng núi lại nhận được điện thoại của người nhà, nói rằng cậu đã chữa khỏi bệnh cho con trai tôi! Thần y Lâm, cả nhà họ Triệu tôi chỉ có được một đứa con trai này, cậu chữa lành bệnh cho nó chính là cứu cả nhà họ Triệu! Triệu Chí Đông tôi xin cúi đầu với cậu!"

Dứt lời, Triệu Chí Đông quỳ gối, định dập đầu với Lâm Chính.

"Mời đứng lên! Ông Triệu! Không cần phải vậy đâu!"

Lâm Chính nhanh chóng đỡ Triệu Chí Đông đứng dậy.

"Thần y Lâm, cậu xứng đáng! Anh xứng đáng mà!", Triệu Chí Đông kích động nói.

Lúc này, mấy người Nhậm Nhàn, Vương Dương cũng bước tới.

"Thần y Lâm, cám ơn thần y đã cứu bố tôi! Vương Dương tôi dập đầu bái lạy thần y”.

"Thần y Lâm, cảm tạ thần y đã chữa khỏi bệnh cho vợ tôi! Đại ân này tôi sẽ mãi mãi không quên!”

"Thần y Lâm, cảm ơn thần y!"

"Bồ Tát sống!"

"May nhờ có thần y Lâm!"

Mọi người rối rít bày tỏ lòng biết ơn, có người dập đầu, có người bày tỏ lòng cảm ơn bằng lời nói.

Lâm Chính vội vàng chạy tới đỡ mọi người, hô to không cần mọi người làm vậy, nhưng hai tay anh không đỡ được nhiều người như thế.

Đám người sơn trang Thần Y trợn mắt há mồm, nhìn cảnh tượng này bằng ánh mắt không thể tin được.

Mọi người đều sững sờ.

Bao gồm mấy người nhà họ Nông.

Khung cảnh ở đây cực kỳ ồn ào và náo nhiệt.

Thần y Diêu hơi sững sờ.

Theo lý mà nói, ông ta phải là người được hưởng sự đối xử như vậy, nhưng bây giờ ... những người này lại phớt lờ ông ta và cúi đầu trước một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi!

Nhục nhã!

Vô cùng nhục nhã!

Thần y Diêu run lẩy bẩy vì tức giận!

Ở sơn trang Thần Y, ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép đám người này dập đâu bái lạy bác sĩ khác, cho dù đó là đồ đệ của ông ta.

"Mọi người chờ một lát, tôi còn một số rắc rối cần phải giải quyết! Xin lỗi”.

Lâm Chính lên tiếng.

"Rắc rối? Rắc rối gì?", Triệu Chí Đông ngơ ngác hỏi.

"Thần y Lâm, cậu có có bất kỳ rắc rối gì thì cứ việc nói! Việc của cậu cũng là việc của tôi!", Nhậm Nhàn lớn tiếng nói, vỗ ngực.

"Đúng vậy! Tôi sẽ dốc hết sức giúp thần y Lâm giải quyết!"

"Thần y Lâm, cứ nói đi!"

Mọi người nhao nhao hét lên.

Tuy nhiên, trước khi Lâm Chính đáp lời, Nông Tiểu Mai đã khịt mũi nói: "Các người giải quyết ư? Các người có bản lĩnh lớn quá nhỉ! Có thể giải quyết chuyện này được sao?"

"Cô Nông? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Triệu Chí Đông cau mày, dè dặt hỏi.

"Có chuyện gì hả? Hừ! Tên lang băm họ Lâm này đã hại chết bố tôi! Người nhà họ Nông chúng tôi đang muốn tìm hắn tính sổ đây! Sao nào? Các người còn muốn ra mặt giúp hắn nữa không?", Nông Tiểu Mai tức giận nói.

"Cái gì?"

Mọi người đều sững sờ.

"Sao có thể như vậy chứ?"

"Ông cụ Nông... đã mất rồi sao?"

Mọi người trợn to hai mắt, không thể tiếp nhận sự việc như vậy.

Thần y Diêu nhân cơ hội chỉ vào Lâm Chính mắng nhiếc: "Thằng ranh con! Biết chút y thuật mèo cào mà dám đến đây múa rìu qua mắt thợ, chữa được bệnh vặt của các người thì các người cho rằng hắn là thần y sao? Các người không hề biết y thuật của hắn kém cỏi tầm thường! Bệnh tình của thủ trưởng Nông phức tạp và nghiêm trọng đến mức nào mà hắn lại dám mạnh miệng nói có thể chữa khỏi! Bây giờ thủ trưởng Nông bị hắn hại chết! Các người còn tâng bốc hắn là Bồ Tát sống! Có phải các người bị mù rồi không?”

"À...”

Đám người Triệu Chí Đông không biết phải nói gì, cứ trố mắt nhìn nhau.

"Thần y Lâm! Hôm nay anh phải đền mạng!", Nông Tân hét lên.

"Phải! Bắt buộc đền mạng!"

"Đền mạng! Thần y Lâm!"

"Đền mạng!"

Người nhà họ Nông lại gào mồm lên.

Suy cho cùng, bọn họ là người nhà họ Nông. Mặc dù mấy người Triệu Chí Đông có gia thế vững chắc và có thế lực mạnh ở Yên Kinh, nhưng họ chẳng là gì so với nhà họ Nông.

Càng huống hồ, chuyện này có vẻ như Lâm Chính không chiếm lý, dù họ muốn giúp... cũng không biết mở lời thế nào.

Lúc này, Tiểu Lưu nói: "Mọi người, thực ra thủ trưởng chưa chết! Vẫn còn chút hơi thở, thần y Lâm nói có thể chữa khỏi cho thủ trưởng, nhưng... những người này khăng khăng ngăn cản... chuyện này... không thể trách thần y Lâm!"

Dứt lời, khung cảnh bỗng trở nên xôn xao náo động.

"Lưu Ngọc Vũ! Im mồm đi!", Nông Tiểu Mai hét lên.

"Tiểu Lưu! Mày hỗn láo quá đấy! Nhà họ Nông bọn tao đối xử với mày như người nhà! Mà mày lại ăn cây táo rào cây sung sao?"

"Đồ ăn cháo đá bát!"

Người nhà họ Nông tức giận mắng nhiếc.

"Chàng trai trẻ! Ý cậu là gì? Cậu cho rằng y thuật của tôi không bằng thần y Lâm sao?", thần y Diêu cũng bực bội, lập tức mắng mỏ.

Nhưng lúc này, Tiểu Lưu đột nhiên trở nên cứng rắn.

Những người này quyết định từ bỏ việc cứu chữa thủ trưởng tại sao mình không tin tưởng thần y Lâm một lần? Có lẽ, thần y Lâm thật sự có cách cứu sống thủ trưởng!

Nghĩ tới đây, Tiểu Lưu tức giận hét lên: "Đúng vậy! Tôi cho rằng y thuật của ông không bằng thần y Lâm!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom