-
Chương 2073-2075
Chương 2073: Quần hùng kín núi
Không ngờ người nhà họ Lâm lại đến sớm như vậy, đúng là khiến người ta bất ngờ.
“Xem ra nhà họ Lâm rất coi trọng trận quyết đấu này!”.
“Có cần thiết không? Nhà họ Lâm thắng chắc rồi! E là thần y Lâm kia không biết chỗ dựa phía sau Lâm Cốc là ai, cậu ta dám thắng Lâm Cốc?”.
“Không phải sao, thắng Lâm Cốc cũng chết, không thắng Lâm Cốc cũng phải chết! Nếu là tôi, tôi sẽ không hẹn quyết chiến sinh tử với Lâm Cốc làm gì!”.
“Cậu ta đánh với ai trong nhà họ Lâm không được, cứ phải chọn Lâm Cốc…”.
“Còn trẻ tuổi hăng máu, không biết Yên Kinh nơi này quá thâm sâu”.
“Phải đấy!”.
Trên đường đi, người lên núi nhìn đội xe hào hoa của nhà họ Lâm, nhao nhao chỉ trỏ.
Càng bất ngờ hơn là dọc đường đi còn gặp được một vài nhân vật lớn siêu phàm.
“Đó là xe của người nhà họ Hạ ở Yên Kinh! Ể? Hình như tôi nhìn thấy ông cụ Hạ ngồi ở trong xe!”.
“Cái gì? Ông cụ Hạ Quốc Hải đích thân đến đây luôn sao? Ông ấy đến đây làm gì?”.
“Nghe nói ông ấy không ưa gì nhà họ Lâm, từ một năm trước sau khi dừng tất cả hợp tác với nhà họ Lâm, hình như nhà họ Hạ đã vạch rõ giới hạn với nhà họ Lâm”.
“Tôi nghe người ta nói, hình như sau lưng nhà họ Hạ có bóng dáng của Dương Hoa”.
“Nhìn kìa! Đó là Phương Hồng! Ông ta cũng đến đây rồi…”.
“Người đã về hưu đó sao? Dù không còn thực quyền, nhưng học trò của ông ta vẫn trải rộng khắp Yên Kinh!”.
“Ông ta đến cũng không có gì lạ, Phương Thị Dân con trai ông ta là cấp dưới của thần y Lâm, ông ta có thể bỏ lỡ trận quyết đấu này được sao?”
“Đúng vậy”.
Mọi người kinh ngạc không thôi, xì xầm bàn tán.
Trừ nhà họ Hạ và Phương Hồng ra, nhà họ Lương ở Yên Kinh, thế gia Tư Mã, nhà họ Long và các danh môn vọng tộc khác cũng đến.
Hơn nữa, các võ quán lớn ở Yên Kinh cũng có phái người đến xem chiến, đại diện trong số đó là Thượng Võ Quán của nhà họ Hoắc nổi tiếng ở Yên Kinh.
“Thật náo nhiệt!”.
Xe của Hiệp hội Võ thuật dừng ở trên đỉnh núi, Giang Nam Tùng hội trưởng mới của hiệp hội xuống xe, nhìn đám người xung quanh, không nhịn được nhếch khóe miệng.
“Hội trưởng, tôi đề nghị ông nên ngăn cản trận quyết đấu này kịp thời thì tốt hơn. Thần y Lâm là thanh niên thiên tài hiếm có trong nước, trận đấu này cậu ấy chắc chắn sẽ thua. Nếu để cậu ấy chết trong trận đấu này thì sẽ là một tổn thất lớn cho giới võ thuật trong nước. Ông cũng biết đấy, bây giờ đám người ngoại quốc xung quanh lại bắt đầu ngứa tay ngứa chân, nếu chúng ta có thiếu niên anh hùng như thần y Lâm trợ giúp, đối phó với đám người đó sẽ dễ dàng hơn”, Ngô Khai Sầu nay đã bị giáng chức làm phó hội trưởng không khỏi đè thấp giọng nói.
“Ngô Khai Sầu, chú ý lời nói cử chỉ của ông!".
Giang Nam Tùng đột nhiên quay đầu, nghiêm túc nhìn ông ta.
Ngô Khai Sầu sửng sốt.
Giang Nam Tùng lại nói: “Bây giờ ông đang ở thời kỳ khảo sát, ông quên mất sai lầm mình phạm phải rồi sao?”.
Ngô Khai Sầu tái mặt, không nói gì nữa.
Giang Nam Tùng không biểu lộ cảm xúc: “Đám hề ngoại quốc đó căn bản không cần phải lo nghĩ. Chúng ta đường đường là một nước lớn, nhân tài tề tựu, còn lo không chọn được người giải quyết đám hề đó sao? Huống hồ, thần y Lâm chỉ giỏi y, dù có là y võ cũng không phải võ giả thuần túy. Nếu để đám hề đó biết, bọn họ sẽ chỉ chê cười nước chúng ta không có người!”.
Ngô Khai Sầu há miệng, không còn lời nào để nói.
Một vài người nhận ra Giang Nam Tùng, tiến tới chắp tay chào.
“Ôi, hội trưởng Giang, chào ông!”.
“Trận quyết đấu hôm nay dẫn ông tới đây đấy sao?”.
“Đã lâu không gặp, rất vui được gặp ông”.
Lúc này, một số người thân phận đặc biệt cũng tiến tới.
“Hội trưởng Giang!”, một trong số họ chắp tay cười nói.
Bọn họ nghiêng đầu, ai cũng sững sờ, vội nghiêm túc hẳn lên.
“Hóa ra là ông Lâm Phi Anh? Ông Lâm, đã lâu chúng ta không ngồi xuống uống một ly rồi nhỉ”, Giang Nam Tùng cười ha ha, như gặp được người quen cũ, tràn đầy hứng thú trò chuyện với nhau.
Nhìn đến đó, không ít người nhíu mày.
Hiệp hội Võ thuật là bên công chứng cho trận đấu hôm nay.
Bây giờ nhìn thấy hội trưởng Hiệp hội Võ thuật Giang Nam Tùng nói chuyện thân thiết với người nhà họ Lâm như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, thần y Lâm lần này tiêu rồi.
Công chứng, chỗ dựa và vô số người đến hiện trường xem chiến đều là người bên phía nhà họ Lâm.
Thần y Lâm lấy cái gì để đấu?
Trận quyết đấu này đã không còn gì phải đắn đo thấp thỏm nữa.
“Ông nội…”, ở bên này, Hạ Thu Ân đầy lo lắng gọi.
“Đừng sợ, nhiều người đến đây như vậy cũng không phải ai cũng hướng tới nhà họ Lâm và Hiệp hội Võ thuật, ông nghĩ có lẽ Giang Nam Tùng không đến nỗi điên rồ đến mức thiên vị nhà họ Lâm trước mắt nhiều người như vậy. Làm thế không chỉ tổn hại danh dự của Hiệp hội Võ thuật, mà ông ta sẽ còn bị võ giả trên toàn quốc lên án!”, Hạ Quốc Hải nói.
Hạ Thu Ân khẽ gật đầu, nhưng gương mặt vẫn có vẻ lo lắng.
Lúc này, ở lối vào vang lên tiếng xôn xao.
Mọi người ngước mắt nhìn lên, lập tức phát ra tiếng hoan hô.
Trác Thần Võ đứng thứ năm trên bảng xếp hạng và một ông lão bước lên đỉnh núi Yên Long.
“Là Trác Thần Võ, thiên kiêu hạng 5!”.
“Đúng là khí chất bức người!”.
“Đây là thiên kiêu hạng 5! Không tầm thường!”.
“Nghe nói thiên kiêu xếp trong top 20 cứ năm người là một nấc thang, giữa các nấc thang là một khoảng cách rất lớn. Top 5 là cấp độ mạnh nhất, thực lực của bọn họ đã có thể đại diện cho đỉnh cao các thanh niên tài tuấn trong nước, thậm chí là đỉnh cao võ thuật! Năm vị thiên kiêu đó e là đủ để nghiền ép tất cả người trong võ đạo!”.
“Tôi nghĩ Lâm Cốc so chiêu với cậu ta cũng chưa chắc có thể thắng”.
Nhiều người ở hiện trường gật đầu, nhìn Trác Thần Võ bằng ánh mắt khâm phục và kính ngưỡng.
Nhưng nhiều người chú ý đến ông lão ở bên cạnh hắn hơn.
Ông lão đó ăn mặc giản dị, để râu và tóc dài màu muối tiêu, cả người trông gọn gàng nhưng cũng quê mùa, không hề bắt mắt.
Tuy vậy, nhiều người chú ý đến tư thế đứng và thái độ của Trác Thần Võ đối với ông lão.
Chỉ có hai chữ: cung kính!
Nhiều người cực kỳ kinh ngạc.
Ông lão đó là ai mà có thể khiến thiên kiêu hạng 5 tỏ vẻ cung kính như vậy?
Chẳng lẽ lại là một nhân vật lớn nào đó ra mặt?
Người nhà họ Lâm nhìn thấy Trác Thần Võ và ông lão đó đến, lập tức tươi cười nghênh đón. Lâm Phi Anh có vẻ như quen biết ông lão đó, trò chuyện rất vui vẻ, nhưng sắc mặt Trác Thần Võ lại không tốt lắm.
Một số người xem náo nhiệt nhìn thấy cảnh đó đều không khỏi lắc đầu.
“Thần y Lâm còn đánh đấm gì nữa? Hiệp hội Võ thuật, Trác Thần Võ và một nửa thế tộc hào môn ở Yên Kinh đều đứng về phía nhà họ Lâm, làm sao thần y Lâm thắng nổi? Về mặt khí thế đã bị áp đảo, tình thế này không thắng được đâu!”.
“Nếu thần y Lâm chạy trốn ngay bây giờ thì có lẽ còn có thể giữ được một mạng. Cùng lắm danh tiếng hơi xấu một chút, nhưng trước mạng sống thì danh tiếng có là gì? Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đun!”.
“Nhưng với tính cách của thần y Lâm chắc chắn sẽ không chạy trốn đâu”.
“Chỉ hi vọng cậu ta thức thời một chút, anh tài trẻ tuổi như vậy mà chết ở đây thì tiếc lắm!”.
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Với tình hình này thì Lâm Chính không thể nào xoay chuyển được nữa.
Không liên quan đến thắng thua.
Chỉ cần anh đến là đã thua rồi!
Tim mọi người đập mạnh, lặng lẽ chờ đợi.
Lúc này, một chiếc xe Volkswagen lái đến đỉnh núi.
Một người nhà họ Lâm thấy vậy vội vàng chạy lên mở cửa xe.
Sau đó, một ông lão mặc áo thời Đường màu đỏ xuống xe.
“Đó là Lâm Cốc!”.
Một trong hai nhân vật chính đã đến!
Chương 2074: Xuất hiện
Hôm nay Lâm Cốc rất đặc biệt!
Dù ông ta vẫn tóc bạc râu trắng, vóc người gầy gò, nhưng mặt mày hồng hào, thần thái sáng sủa. Nhất là đôi mắt lõm sâu, dường như có tia sáng vàng lóe ra ở trong đó, không phải ánh mắt của một ông lão bảy tám mươi tuổi.
Các cao thủ âm thầm cảm nhận khí tức xung quanh Lâm Cốc.
Không lâu sau, vô số cao thủ kinh ngạc.
Không có!
Xung quanh Lâm Cốc không có bất cứ khí tức nào.
“Sao lại như vậy? Lâm Cốc lại không có chút khí tức nào ở trên người? Chẳng lẽ… tu vi võ thuật của ông ta đã mất hết rồi?”.
“Tuyệt đối không thể nào! Vô duyên vô cớ sao có thể mất hết tu vi? E là… chỉ có một nguyên nhân!”.
“Phản Phác Quy Chân?”.
Đám đông xung quanh vang lên tiếng hít ngược.
Tất cả mọi người đều bị bốn chữ đó dọa sợ.
Đó là cảnh giới gì, hễ là người ở giới võ thuật lâu một chút đều biết rõ.
“Không thể nào…”, Hạ Quốc Hải ở bên này cũng sững sờ, hai mắt thất thần.
“Ông nội, Phản Phác Quy Chân là sao?”, Hạ Thu Ân vội hỏi.
“Một loại cảnh giới. Mặc dù ông không phải người trong võ đạo, nhưng cũng từng nghe tới. Nghe nói trình độ võ thuật của người đạt đến cảnh giới đó mạnh đến mức không thể hình dung, có lẽ Lâm Cốc nay đã không còn giống với xưa”, Hạ Quốc Hải nói.
“Sao bỗng dưng Lâm Cốc lại tiến vào cảnh giới Phản Phác Quy Chân?”.
“Không rõ, ông đoán là do nhà họ Lâm đã tăng cường sức mạnh cho ông ta!”.
“Tăng cường sức mạnh? Ông nội, điều đó nghĩa là sao?”.
“Nó tượng tự như uống thuốc hoặc châm cứu. Cháu cũng biết cuộc thi thể thao có vài người tiêm chất kích thích trái với tinh thần thể thao để giành chiến thắng, có lẽ Lâm Cốc cũng có hành động tương tự. Chắc cháu cũng từng nghe tới người nhà họ Lâm hiểu biết về y thuật chứ?”.
“Cháu từng nghe nói, nhưng không biết trình độ y thuật của bọn họ ở cấp bậc nào, có lẽ không bằng được thần y Lâm”.
“Thế thì chưa chắc”, Hạ Quốc Hải đột nhiên nói.
Lời này làm Hạ Thu Ân sửng sốt: “Chưa chắc? Ông nội, chẳng lẽ bọn họ… còn có y thuật cao hơn Chủ tịch Lâm?”.
“Ông không rõ, nhưng y thuật của nhà họ Lâm cao thâm khó dò. Đây là chuyện mà rất nhiều người ở Yên Kinh đều không biết, nhà họ Lâm có thể nói là ngọa hổ tàng long. Những gì cháu nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
“Vậy… ông nội, vậy phải làm sao? Chủ tịch Lâm sẽ thua sao?”, Hạ Thu Ân sốt ruột đến mức nước mắt tuôn rơi.
Nhưng giờ phút này Hạ Quốc Hải cũng không làm được gì, chỉ đành liên tục thở dài: “Chuyện đến nước này, chúng ta không thay đổi được gì, đành nghe theo số mệnh vậy!”.
Hạ Thu Ân che miệng, vành mắt đỏ lên.
Hiện trường có không ít người đến kéo đến, nhà họ Phúc cũng có, trừ bọn họ ra còn có vài nhân vật lớn.
Vài người trong đó khiến cho Giang Nam Tùng cũng phải kinh ngạc. Thế nhưng, rõ ràng những nhân vật lớn đó không thích bị người khác quấy nhiễu, tỏ ý Giang Nam Tùng đừng đến gần, một mình tìm nơi vắng vẻ ngồi xuống, yên tĩnh đợi trận quyết đấu bắt đầu.
Hiệp hội Võ thuật lập ra quy định, cấm phát sóng trực tiếp trận quyết đấu lần này.
Dù sao ngày nay thần y Lâm cũng có thể nói là người rất nổi tiếng, nếu phát sóng trực tiếp, thần y Lâm thua sẽ sinh ra dư luận rất lớn, cho nên ở khu vực núi Yên Long hôm nay đã bị chặn hết sóng.
“Sắp đến giờ rồi!”.
Lúc này, không biết là ai hô lên.
Tất cả mọi người hồi hộp.
Lâm Cốc cười nhạt, đi thẳng đến bãi đất trống ở giữa đỉnh núi, nhìn đám người náo nhiệt ở xung quanh, hét to: “Thần y Lâm đâu? Vì sao vẫn chưa xuất hiện? Định bỏ cuộc rồi sao?”.
“Tôi thấy cậu ta bị dọa sợ không dám đến nữa rồi”.
“Đom đóm không biết trời cao đất dày, sao có thể so với ánh trăng?”.
“Thời gian một đêm cũng đủ để cậu ta tìm hiểu về năng lực của ông Lâm Cốc, chắc là sợ rồi”.
“Ha ha ha…”.
Xxung quanh vang lên tiếng cười giễu và châm chọc của đám đông.
Giang Nam Tùng mỉm cười không nói, yên tĩnh chờ đợi.
Nếu đến giờ mà Lâm Chính không xuất hiện, ông ta sẽ phán Lâm Cốc thắng. Theo ước định sinh tử giữa hai người họ, ông ta sẽ ra thông báo treo thưởng cho người của giới võ thuật trong cả nước truy nã Lâm Chính!
Trận quyết đấu sinh tử trang nghiêm thần thánh, không ai có thể khinh thường.
Bất kể là ai làm trái quy tắc quyết đấu sinh tử đều sẽ bị võ giả trên cả nước bao vây tấn công.
“Sao tên nhóc đó còn chưa đến?”, vẻ mặt của Phương Hồng cũng không được tự nhiên, nhìn đồng hồ trên tay.
Chỉ còn một phút nữa thôi.
“Lẽ nào cậu ta thật sự bỏ cuộc rồi sao?”.
Ting ting.
Đúng lúc đó, hai tiếng còi vang lên ở đường núi, sau đó một chiếc xe Geely bình thường lái đến đỉnh núi.
So với số xe sang tụ tập trên đỉnh núi thì nó không có gì nổi bật, nhưng lúc này nó lại thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Bởi vì khi cửa xe mở ra, người bước xuống là một thanh niên vô cùng tuấn tú, gương mặt như thiên thần.
Đó không phải thần y Lâm thì là ai?
Chương 2075: Không quỳ!
Hiện trường im lặng như tờ. Vô số ánh mắt đổ dồn sự tập trung lên anh.Có không ít người còn nín thở. Tất cả đều nhìn chăm chăm người thanh niên trước mặt.
Cùng Lâm Chính bước xuống xe còn có Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao. Chiêm Nhất Đao vì không muốn bại lộ thân phận, khiến kẻ địch chú ý nên đã đeo mặt nạ. Băng Thượng Quân chẳng cần che giấu điều gì, mọi người lập tức nhận ra anh ta.
“Thiên kiêu Băng Thượng Quân sao?”
“Sao anh ta lại đi cùng thần y Lâm vậy?”
“Bọn họ có quan hệ thế nào?"
Có không ít người kêu lên. Không ai hiểu. Có những người tinh ý phát hiện ra thái độ của Băng Thượng Quân trước Lâm Chính vô cùng khúm núm, không dám khoa trương. Điều này khiến rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc.
Lâm Chính nhìn một lượt rồi dừng lại ở Ngô Khai Sầu và Giang Nam Tùng. Sau đó anh bước tiếp.
“Đứng lại”, đột nhiên có tiếng hô vang.
Lâm Chính khựng người. Họ phát hiện ra một ông cụ đứng bênh cạnh Trác Thần Võ.
“Các hạ là ai?", Lâm Chính khá bất ngờ.
“Thần y lâm, vị này là sư phụ của tôi”, Trác Thần Võ bước lên, ngạo nghễ giới thiệu.
Dứt lời, cả hiện trường sục sôi: “Cái gì? Là sư phụ của Trác thiên kiêu sao...vậy có phải là...Võ Hoàng?”
“Ôi trời ơi! Ông ấy chính là Võ Hoàng Tiết Sùng Lầu – sư phụ của Trác Thần Võ sao? Một cao thủ hàng đầu của nhiều năm trước..”
“Bảo sao mà trông quen thế, trước đây tôi từng có may mắn được gặp mặt. Không ngờ hôm nay lại được gặp lại ở đây”.
“Thật ghê gớm”.
Cả hiện trưởng bùng nổ, vô số người nhao nhao lên bàn tán. Lâm Chính chau mày, nhìn người đàn ông bằng vẻ tò mò. Chiêm Nhất Đao thì có biệt hiệu là thần đao. Ông cụ này lại có biệt hiệu là Võ Hoàng...Giờ xưng hô cũng gớm nhỉ.
“Ông có gì chỉ giáo không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Người thanh niên, nghe nói hôm qua cậu và đồ đệ của tôi xảy ra xung đột, có phải không?”, Võ Hoàng Tiết Sùng Lầu hỏi bằng vẻ vô cảm.
“Sao thế? Ông ra mặt thay cho đệ tử của mình à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Đệ tử của tôi y võ chưa tinh thông, nếu như bị chịu thiệt thì cũng là chuyện của cậu ấy. Thế nhưng điều đó cũng liên quan tới danh tiếng của tôi nên tôi không thể làm ngơ được. Hôm qua, sau khi cậu ấy tới tìm cậu, khi về mười đầu ngón tay đều bị chặt cả. Chắc là do cậu làm đúng không?”, Võ Hoàng hừ giọng.
Dứt lời, cả không gian lập tức lắng xuống. Mười ngón tay bị chặt sao? Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Trác Thần Võ. Lúc này họ mới phát hiện ra tay hắn được quấn băng chặt kín. Rõ ràng là mười đầu ngón tay bị thương nặng, vết thương không thể nào hồi phục nhanh như vậy được.
Trách Thần Võ tái mặt, vô thức thu tay về. Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám đông thất kinh.
Trác Thần Võ và thần y Lâm đã giao đấu với nhau sao? Hơn nữa còn bị chặt cả 10 ngón tay?
Đó là thiên kiêu thứ 5 đấy. Vậy mà bị chặt cả 10 ngón tay...Thần y Lâm đáng sợ như vậy à? Có rất nhiều người không dám tin.
Lâm Chính chỉ khẽ gật đầu: “Đúng là giữa tôi và anh ta có chút hiểu lầm. Có điều tôi nghĩ đồ đệ của ông cũng rút ra bài học rồi. Vậy thì hiểu lầm coi như được giải quyết”.
“Vậy thì tốt rồi. Vậy còn danh tiếng của tôi bị tổn hại. Cậu định tính như thế nào đây?”, Võ Hoàng lạnh giọng.
“Ông muốn tôi làm thế nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Rất đơn giản”.
Võ Hoàng chỉ vào Lâm Chính: “Cậu lập tức quỳ xuống, khấu đầu 9 cái, lớn tiếng nhận tội thì chuyện này coi như xong”.
Dứt lời, cả hiện trường bàng hoàng. Bắt thần y Lâm lạy trước đám đông à? Sao mà anh có thể làm được.
“Ha ha, thú vị đấy”, người của nhà họ Lâm bật cười. Có không ít người qua lại với nhà họ Lâm cũng vui vẻ xem kịch hay.
“Đây chẳng phải là ông đang gây hấn với người khác sao? Dựa vào cái gì mà thần y Lâm phải quỳ trước mặt ông?”, Hạ Quốc Hải không nhịn được bèn đứng ra.
“Ông là ai?”, Võ Hoàng liếc nhìn Hạ Quốc Hải và hỏi.
“Đây là ông Hạ Quốc Hải của nhà họ Hạ ở Yên Kinh. Dù không phải là một võ giả nhưng cũng là người có thế lực ở đây”, Lâm Phi Anh chắp tay sau lưng và giải thích.
“Đã không phải là võ giả thì ngậm miệng lại! Còn nói nhiều là lão phu sẽ giết ông đấy”, Võ Hoàng hừ giọng.
“Ông...”, Hạ Quốc Hải tức lắm định nói thêm gì đó nhưng Lâm Chính đã ngăn lại.
“Ông Hạ, ông cứ bình tĩnh ngồi xuống, chuyện này tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính khẽ nói.
“Cậu Lâm...”, Hạ Quốc Hải khẽ gọi. Nhưng thấy vẻ kiên định của Lâm Chính thì ông ta lập tức bặm môi và gật đầu.
Lương Huyền Mi cũng định lên tiếng, tuy nhiên nhìn thấy đến Hạ Quốc Hải còn phải hạ mình thì cô ta cũng đành phải ngồi yên. Dù sao thì cũng là chuyện của anh, Lương Huyền Mi cũng không quen biết nhiều nên cả nhà họ Lương cũng chẳng giúp được gì cho anh hết...
Đám đông xôn xao. Điều đó chẳng ảnh hưởng gì tới Tiết Sùng Lầu. Ông ta hờ hững nhìn Lâm Chính và chờ đợi quyết định của anh.
“Ông cụ, giống như những gì ông Hạ vừa nói, có phải là ông đang gây hấn với người khác không? Tại sao tôi phải quỳ trước mặt ông?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Cậu chặt tay đệ tử của tôi, khiến tôi mất thể diện, đương nhiên tôi phải đòi lại. Người trẻ này, tôi đang cho cậu cơ hội duy nhất đấy. Nếu cậu không quỳ xuống thì hôm nay tôi phải xử cậu ở đây thôi. Cuộc quyết đấu giữa cậu và Lâm Cốc khỏi phải tiến hành nữa, lão phu sẽ xử cậu trước”, Tiết Sùng Lầu hừ giọng.
Dứt lời, không ít người tái mặt. Võ Hoàng đích thân ra tay? Thần y Lâm chết chắc rồi. Vô số người hoang mang. Họ cảm thấy lo lắng cho Lâm Chính.
Nhưng anh vẫn vô cùng bình tĩnh: “Ông chắc chứ?”
“Cậu mau quyết định đi. Quỳ hay là không?”, Võ Hoàng hừ giọng.
“Không quỳ? Nếu ông muốn ra tay thì tới đi”.
Không ngờ người nhà họ Lâm lại đến sớm như vậy, đúng là khiến người ta bất ngờ.
“Xem ra nhà họ Lâm rất coi trọng trận quyết đấu này!”.
“Có cần thiết không? Nhà họ Lâm thắng chắc rồi! E là thần y Lâm kia không biết chỗ dựa phía sau Lâm Cốc là ai, cậu ta dám thắng Lâm Cốc?”.
“Không phải sao, thắng Lâm Cốc cũng chết, không thắng Lâm Cốc cũng phải chết! Nếu là tôi, tôi sẽ không hẹn quyết chiến sinh tử với Lâm Cốc làm gì!”.
“Cậu ta đánh với ai trong nhà họ Lâm không được, cứ phải chọn Lâm Cốc…”.
“Còn trẻ tuổi hăng máu, không biết Yên Kinh nơi này quá thâm sâu”.
“Phải đấy!”.
Trên đường đi, người lên núi nhìn đội xe hào hoa của nhà họ Lâm, nhao nhao chỉ trỏ.
Càng bất ngờ hơn là dọc đường đi còn gặp được một vài nhân vật lớn siêu phàm.
“Đó là xe của người nhà họ Hạ ở Yên Kinh! Ể? Hình như tôi nhìn thấy ông cụ Hạ ngồi ở trong xe!”.
“Cái gì? Ông cụ Hạ Quốc Hải đích thân đến đây luôn sao? Ông ấy đến đây làm gì?”.
“Nghe nói ông ấy không ưa gì nhà họ Lâm, từ một năm trước sau khi dừng tất cả hợp tác với nhà họ Lâm, hình như nhà họ Hạ đã vạch rõ giới hạn với nhà họ Lâm”.
“Tôi nghe người ta nói, hình như sau lưng nhà họ Hạ có bóng dáng của Dương Hoa”.
“Nhìn kìa! Đó là Phương Hồng! Ông ta cũng đến đây rồi…”.
“Người đã về hưu đó sao? Dù không còn thực quyền, nhưng học trò của ông ta vẫn trải rộng khắp Yên Kinh!”.
“Ông ta đến cũng không có gì lạ, Phương Thị Dân con trai ông ta là cấp dưới của thần y Lâm, ông ta có thể bỏ lỡ trận quyết đấu này được sao?”
“Đúng vậy”.
Mọi người kinh ngạc không thôi, xì xầm bàn tán.
Trừ nhà họ Hạ và Phương Hồng ra, nhà họ Lương ở Yên Kinh, thế gia Tư Mã, nhà họ Long và các danh môn vọng tộc khác cũng đến.
Hơn nữa, các võ quán lớn ở Yên Kinh cũng có phái người đến xem chiến, đại diện trong số đó là Thượng Võ Quán của nhà họ Hoắc nổi tiếng ở Yên Kinh.
“Thật náo nhiệt!”.
Xe của Hiệp hội Võ thuật dừng ở trên đỉnh núi, Giang Nam Tùng hội trưởng mới của hiệp hội xuống xe, nhìn đám người xung quanh, không nhịn được nhếch khóe miệng.
“Hội trưởng, tôi đề nghị ông nên ngăn cản trận quyết đấu này kịp thời thì tốt hơn. Thần y Lâm là thanh niên thiên tài hiếm có trong nước, trận đấu này cậu ấy chắc chắn sẽ thua. Nếu để cậu ấy chết trong trận đấu này thì sẽ là một tổn thất lớn cho giới võ thuật trong nước. Ông cũng biết đấy, bây giờ đám người ngoại quốc xung quanh lại bắt đầu ngứa tay ngứa chân, nếu chúng ta có thiếu niên anh hùng như thần y Lâm trợ giúp, đối phó với đám người đó sẽ dễ dàng hơn”, Ngô Khai Sầu nay đã bị giáng chức làm phó hội trưởng không khỏi đè thấp giọng nói.
“Ngô Khai Sầu, chú ý lời nói cử chỉ của ông!".
Giang Nam Tùng đột nhiên quay đầu, nghiêm túc nhìn ông ta.
Ngô Khai Sầu sửng sốt.
Giang Nam Tùng lại nói: “Bây giờ ông đang ở thời kỳ khảo sát, ông quên mất sai lầm mình phạm phải rồi sao?”.
Ngô Khai Sầu tái mặt, không nói gì nữa.
Giang Nam Tùng không biểu lộ cảm xúc: “Đám hề ngoại quốc đó căn bản không cần phải lo nghĩ. Chúng ta đường đường là một nước lớn, nhân tài tề tựu, còn lo không chọn được người giải quyết đám hề đó sao? Huống hồ, thần y Lâm chỉ giỏi y, dù có là y võ cũng không phải võ giả thuần túy. Nếu để đám hề đó biết, bọn họ sẽ chỉ chê cười nước chúng ta không có người!”.
Ngô Khai Sầu há miệng, không còn lời nào để nói.
Một vài người nhận ra Giang Nam Tùng, tiến tới chắp tay chào.
“Ôi, hội trưởng Giang, chào ông!”.
“Trận quyết đấu hôm nay dẫn ông tới đây đấy sao?”.
“Đã lâu không gặp, rất vui được gặp ông”.
Lúc này, một số người thân phận đặc biệt cũng tiến tới.
“Hội trưởng Giang!”, một trong số họ chắp tay cười nói.
Bọn họ nghiêng đầu, ai cũng sững sờ, vội nghiêm túc hẳn lên.
“Hóa ra là ông Lâm Phi Anh? Ông Lâm, đã lâu chúng ta không ngồi xuống uống một ly rồi nhỉ”, Giang Nam Tùng cười ha ha, như gặp được người quen cũ, tràn đầy hứng thú trò chuyện với nhau.
Nhìn đến đó, không ít người nhíu mày.
Hiệp hội Võ thuật là bên công chứng cho trận đấu hôm nay.
Bây giờ nhìn thấy hội trưởng Hiệp hội Võ thuật Giang Nam Tùng nói chuyện thân thiết với người nhà họ Lâm như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, thần y Lâm lần này tiêu rồi.
Công chứng, chỗ dựa và vô số người đến hiện trường xem chiến đều là người bên phía nhà họ Lâm.
Thần y Lâm lấy cái gì để đấu?
Trận quyết đấu này đã không còn gì phải đắn đo thấp thỏm nữa.
“Ông nội…”, ở bên này, Hạ Thu Ân đầy lo lắng gọi.
“Đừng sợ, nhiều người đến đây như vậy cũng không phải ai cũng hướng tới nhà họ Lâm và Hiệp hội Võ thuật, ông nghĩ có lẽ Giang Nam Tùng không đến nỗi điên rồ đến mức thiên vị nhà họ Lâm trước mắt nhiều người như vậy. Làm thế không chỉ tổn hại danh dự của Hiệp hội Võ thuật, mà ông ta sẽ còn bị võ giả trên toàn quốc lên án!”, Hạ Quốc Hải nói.
Hạ Thu Ân khẽ gật đầu, nhưng gương mặt vẫn có vẻ lo lắng.
Lúc này, ở lối vào vang lên tiếng xôn xao.
Mọi người ngước mắt nhìn lên, lập tức phát ra tiếng hoan hô.
Trác Thần Võ đứng thứ năm trên bảng xếp hạng và một ông lão bước lên đỉnh núi Yên Long.
“Là Trác Thần Võ, thiên kiêu hạng 5!”.
“Đúng là khí chất bức người!”.
“Đây là thiên kiêu hạng 5! Không tầm thường!”.
“Nghe nói thiên kiêu xếp trong top 20 cứ năm người là một nấc thang, giữa các nấc thang là một khoảng cách rất lớn. Top 5 là cấp độ mạnh nhất, thực lực của bọn họ đã có thể đại diện cho đỉnh cao các thanh niên tài tuấn trong nước, thậm chí là đỉnh cao võ thuật! Năm vị thiên kiêu đó e là đủ để nghiền ép tất cả người trong võ đạo!”.
“Tôi nghĩ Lâm Cốc so chiêu với cậu ta cũng chưa chắc có thể thắng”.
Nhiều người ở hiện trường gật đầu, nhìn Trác Thần Võ bằng ánh mắt khâm phục và kính ngưỡng.
Nhưng nhiều người chú ý đến ông lão ở bên cạnh hắn hơn.
Ông lão đó ăn mặc giản dị, để râu và tóc dài màu muối tiêu, cả người trông gọn gàng nhưng cũng quê mùa, không hề bắt mắt.
Tuy vậy, nhiều người chú ý đến tư thế đứng và thái độ của Trác Thần Võ đối với ông lão.
Chỉ có hai chữ: cung kính!
Nhiều người cực kỳ kinh ngạc.
Ông lão đó là ai mà có thể khiến thiên kiêu hạng 5 tỏ vẻ cung kính như vậy?
Chẳng lẽ lại là một nhân vật lớn nào đó ra mặt?
Người nhà họ Lâm nhìn thấy Trác Thần Võ và ông lão đó đến, lập tức tươi cười nghênh đón. Lâm Phi Anh có vẻ như quen biết ông lão đó, trò chuyện rất vui vẻ, nhưng sắc mặt Trác Thần Võ lại không tốt lắm.
Một số người xem náo nhiệt nhìn thấy cảnh đó đều không khỏi lắc đầu.
“Thần y Lâm còn đánh đấm gì nữa? Hiệp hội Võ thuật, Trác Thần Võ và một nửa thế tộc hào môn ở Yên Kinh đều đứng về phía nhà họ Lâm, làm sao thần y Lâm thắng nổi? Về mặt khí thế đã bị áp đảo, tình thế này không thắng được đâu!”.
“Nếu thần y Lâm chạy trốn ngay bây giờ thì có lẽ còn có thể giữ được một mạng. Cùng lắm danh tiếng hơi xấu một chút, nhưng trước mạng sống thì danh tiếng có là gì? Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đun!”.
“Nhưng với tính cách của thần y Lâm chắc chắn sẽ không chạy trốn đâu”.
“Chỉ hi vọng cậu ta thức thời một chút, anh tài trẻ tuổi như vậy mà chết ở đây thì tiếc lắm!”.
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Với tình hình này thì Lâm Chính không thể nào xoay chuyển được nữa.
Không liên quan đến thắng thua.
Chỉ cần anh đến là đã thua rồi!
Tim mọi người đập mạnh, lặng lẽ chờ đợi.
Lúc này, một chiếc xe Volkswagen lái đến đỉnh núi.
Một người nhà họ Lâm thấy vậy vội vàng chạy lên mở cửa xe.
Sau đó, một ông lão mặc áo thời Đường màu đỏ xuống xe.
“Đó là Lâm Cốc!”.
Một trong hai nhân vật chính đã đến!
Chương 2074: Xuất hiện
Hôm nay Lâm Cốc rất đặc biệt!
Dù ông ta vẫn tóc bạc râu trắng, vóc người gầy gò, nhưng mặt mày hồng hào, thần thái sáng sủa. Nhất là đôi mắt lõm sâu, dường như có tia sáng vàng lóe ra ở trong đó, không phải ánh mắt của một ông lão bảy tám mươi tuổi.
Các cao thủ âm thầm cảm nhận khí tức xung quanh Lâm Cốc.
Không lâu sau, vô số cao thủ kinh ngạc.
Không có!
Xung quanh Lâm Cốc không có bất cứ khí tức nào.
“Sao lại như vậy? Lâm Cốc lại không có chút khí tức nào ở trên người? Chẳng lẽ… tu vi võ thuật của ông ta đã mất hết rồi?”.
“Tuyệt đối không thể nào! Vô duyên vô cớ sao có thể mất hết tu vi? E là… chỉ có một nguyên nhân!”.
“Phản Phác Quy Chân?”.
Đám đông xung quanh vang lên tiếng hít ngược.
Tất cả mọi người đều bị bốn chữ đó dọa sợ.
Đó là cảnh giới gì, hễ là người ở giới võ thuật lâu một chút đều biết rõ.
“Không thể nào…”, Hạ Quốc Hải ở bên này cũng sững sờ, hai mắt thất thần.
“Ông nội, Phản Phác Quy Chân là sao?”, Hạ Thu Ân vội hỏi.
“Một loại cảnh giới. Mặc dù ông không phải người trong võ đạo, nhưng cũng từng nghe tới. Nghe nói trình độ võ thuật của người đạt đến cảnh giới đó mạnh đến mức không thể hình dung, có lẽ Lâm Cốc nay đã không còn giống với xưa”, Hạ Quốc Hải nói.
“Sao bỗng dưng Lâm Cốc lại tiến vào cảnh giới Phản Phác Quy Chân?”.
“Không rõ, ông đoán là do nhà họ Lâm đã tăng cường sức mạnh cho ông ta!”.
“Tăng cường sức mạnh? Ông nội, điều đó nghĩa là sao?”.
“Nó tượng tự như uống thuốc hoặc châm cứu. Cháu cũng biết cuộc thi thể thao có vài người tiêm chất kích thích trái với tinh thần thể thao để giành chiến thắng, có lẽ Lâm Cốc cũng có hành động tương tự. Chắc cháu cũng từng nghe tới người nhà họ Lâm hiểu biết về y thuật chứ?”.
“Cháu từng nghe nói, nhưng không biết trình độ y thuật của bọn họ ở cấp bậc nào, có lẽ không bằng được thần y Lâm”.
“Thế thì chưa chắc”, Hạ Quốc Hải đột nhiên nói.
Lời này làm Hạ Thu Ân sửng sốt: “Chưa chắc? Ông nội, chẳng lẽ bọn họ… còn có y thuật cao hơn Chủ tịch Lâm?”.
“Ông không rõ, nhưng y thuật của nhà họ Lâm cao thâm khó dò. Đây là chuyện mà rất nhiều người ở Yên Kinh đều không biết, nhà họ Lâm có thể nói là ngọa hổ tàng long. Những gì cháu nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
“Vậy… ông nội, vậy phải làm sao? Chủ tịch Lâm sẽ thua sao?”, Hạ Thu Ân sốt ruột đến mức nước mắt tuôn rơi.
Nhưng giờ phút này Hạ Quốc Hải cũng không làm được gì, chỉ đành liên tục thở dài: “Chuyện đến nước này, chúng ta không thay đổi được gì, đành nghe theo số mệnh vậy!”.
Hạ Thu Ân che miệng, vành mắt đỏ lên.
Hiện trường có không ít người đến kéo đến, nhà họ Phúc cũng có, trừ bọn họ ra còn có vài nhân vật lớn.
Vài người trong đó khiến cho Giang Nam Tùng cũng phải kinh ngạc. Thế nhưng, rõ ràng những nhân vật lớn đó không thích bị người khác quấy nhiễu, tỏ ý Giang Nam Tùng đừng đến gần, một mình tìm nơi vắng vẻ ngồi xuống, yên tĩnh đợi trận quyết đấu bắt đầu.
Hiệp hội Võ thuật lập ra quy định, cấm phát sóng trực tiếp trận quyết đấu lần này.
Dù sao ngày nay thần y Lâm cũng có thể nói là người rất nổi tiếng, nếu phát sóng trực tiếp, thần y Lâm thua sẽ sinh ra dư luận rất lớn, cho nên ở khu vực núi Yên Long hôm nay đã bị chặn hết sóng.
“Sắp đến giờ rồi!”.
Lúc này, không biết là ai hô lên.
Tất cả mọi người hồi hộp.
Lâm Cốc cười nhạt, đi thẳng đến bãi đất trống ở giữa đỉnh núi, nhìn đám người náo nhiệt ở xung quanh, hét to: “Thần y Lâm đâu? Vì sao vẫn chưa xuất hiện? Định bỏ cuộc rồi sao?”.
“Tôi thấy cậu ta bị dọa sợ không dám đến nữa rồi”.
“Đom đóm không biết trời cao đất dày, sao có thể so với ánh trăng?”.
“Thời gian một đêm cũng đủ để cậu ta tìm hiểu về năng lực của ông Lâm Cốc, chắc là sợ rồi”.
“Ha ha ha…”.
Xxung quanh vang lên tiếng cười giễu và châm chọc của đám đông.
Giang Nam Tùng mỉm cười không nói, yên tĩnh chờ đợi.
Nếu đến giờ mà Lâm Chính không xuất hiện, ông ta sẽ phán Lâm Cốc thắng. Theo ước định sinh tử giữa hai người họ, ông ta sẽ ra thông báo treo thưởng cho người của giới võ thuật trong cả nước truy nã Lâm Chính!
Trận quyết đấu sinh tử trang nghiêm thần thánh, không ai có thể khinh thường.
Bất kể là ai làm trái quy tắc quyết đấu sinh tử đều sẽ bị võ giả trên cả nước bao vây tấn công.
“Sao tên nhóc đó còn chưa đến?”, vẻ mặt của Phương Hồng cũng không được tự nhiên, nhìn đồng hồ trên tay.
Chỉ còn một phút nữa thôi.
“Lẽ nào cậu ta thật sự bỏ cuộc rồi sao?”.
Ting ting.
Đúng lúc đó, hai tiếng còi vang lên ở đường núi, sau đó một chiếc xe Geely bình thường lái đến đỉnh núi.
So với số xe sang tụ tập trên đỉnh núi thì nó không có gì nổi bật, nhưng lúc này nó lại thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Bởi vì khi cửa xe mở ra, người bước xuống là một thanh niên vô cùng tuấn tú, gương mặt như thiên thần.
Đó không phải thần y Lâm thì là ai?
Chương 2075: Không quỳ!
Hiện trường im lặng như tờ. Vô số ánh mắt đổ dồn sự tập trung lên anh.Có không ít người còn nín thở. Tất cả đều nhìn chăm chăm người thanh niên trước mặt.
Cùng Lâm Chính bước xuống xe còn có Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao. Chiêm Nhất Đao vì không muốn bại lộ thân phận, khiến kẻ địch chú ý nên đã đeo mặt nạ. Băng Thượng Quân chẳng cần che giấu điều gì, mọi người lập tức nhận ra anh ta.
“Thiên kiêu Băng Thượng Quân sao?”
“Sao anh ta lại đi cùng thần y Lâm vậy?”
“Bọn họ có quan hệ thế nào?"
Có không ít người kêu lên. Không ai hiểu. Có những người tinh ý phát hiện ra thái độ của Băng Thượng Quân trước Lâm Chính vô cùng khúm núm, không dám khoa trương. Điều này khiến rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc.
Lâm Chính nhìn một lượt rồi dừng lại ở Ngô Khai Sầu và Giang Nam Tùng. Sau đó anh bước tiếp.
“Đứng lại”, đột nhiên có tiếng hô vang.
Lâm Chính khựng người. Họ phát hiện ra một ông cụ đứng bênh cạnh Trác Thần Võ.
“Các hạ là ai?", Lâm Chính khá bất ngờ.
“Thần y lâm, vị này là sư phụ của tôi”, Trác Thần Võ bước lên, ngạo nghễ giới thiệu.
Dứt lời, cả hiện trường sục sôi: “Cái gì? Là sư phụ của Trác thiên kiêu sao...vậy có phải là...Võ Hoàng?”
“Ôi trời ơi! Ông ấy chính là Võ Hoàng Tiết Sùng Lầu – sư phụ của Trác Thần Võ sao? Một cao thủ hàng đầu của nhiều năm trước..”
“Bảo sao mà trông quen thế, trước đây tôi từng có may mắn được gặp mặt. Không ngờ hôm nay lại được gặp lại ở đây”.
“Thật ghê gớm”.
Cả hiện trưởng bùng nổ, vô số người nhao nhao lên bàn tán. Lâm Chính chau mày, nhìn người đàn ông bằng vẻ tò mò. Chiêm Nhất Đao thì có biệt hiệu là thần đao. Ông cụ này lại có biệt hiệu là Võ Hoàng...Giờ xưng hô cũng gớm nhỉ.
“Ông có gì chỉ giáo không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Người thanh niên, nghe nói hôm qua cậu và đồ đệ của tôi xảy ra xung đột, có phải không?”, Võ Hoàng Tiết Sùng Lầu hỏi bằng vẻ vô cảm.
“Sao thế? Ông ra mặt thay cho đệ tử của mình à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Đệ tử của tôi y võ chưa tinh thông, nếu như bị chịu thiệt thì cũng là chuyện của cậu ấy. Thế nhưng điều đó cũng liên quan tới danh tiếng của tôi nên tôi không thể làm ngơ được. Hôm qua, sau khi cậu ấy tới tìm cậu, khi về mười đầu ngón tay đều bị chặt cả. Chắc là do cậu làm đúng không?”, Võ Hoàng hừ giọng.
Dứt lời, cả không gian lập tức lắng xuống. Mười ngón tay bị chặt sao? Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Trác Thần Võ. Lúc này họ mới phát hiện ra tay hắn được quấn băng chặt kín. Rõ ràng là mười đầu ngón tay bị thương nặng, vết thương không thể nào hồi phục nhanh như vậy được.
Trách Thần Võ tái mặt, vô thức thu tay về. Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám đông thất kinh.
Trác Thần Võ và thần y Lâm đã giao đấu với nhau sao? Hơn nữa còn bị chặt cả 10 ngón tay?
Đó là thiên kiêu thứ 5 đấy. Vậy mà bị chặt cả 10 ngón tay...Thần y Lâm đáng sợ như vậy à? Có rất nhiều người không dám tin.
Lâm Chính chỉ khẽ gật đầu: “Đúng là giữa tôi và anh ta có chút hiểu lầm. Có điều tôi nghĩ đồ đệ của ông cũng rút ra bài học rồi. Vậy thì hiểu lầm coi như được giải quyết”.
“Vậy thì tốt rồi. Vậy còn danh tiếng của tôi bị tổn hại. Cậu định tính như thế nào đây?”, Võ Hoàng lạnh giọng.
“Ông muốn tôi làm thế nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Rất đơn giản”.
Võ Hoàng chỉ vào Lâm Chính: “Cậu lập tức quỳ xuống, khấu đầu 9 cái, lớn tiếng nhận tội thì chuyện này coi như xong”.
Dứt lời, cả hiện trường bàng hoàng. Bắt thần y Lâm lạy trước đám đông à? Sao mà anh có thể làm được.
“Ha ha, thú vị đấy”, người của nhà họ Lâm bật cười. Có không ít người qua lại với nhà họ Lâm cũng vui vẻ xem kịch hay.
“Đây chẳng phải là ông đang gây hấn với người khác sao? Dựa vào cái gì mà thần y Lâm phải quỳ trước mặt ông?”, Hạ Quốc Hải không nhịn được bèn đứng ra.
“Ông là ai?”, Võ Hoàng liếc nhìn Hạ Quốc Hải và hỏi.
“Đây là ông Hạ Quốc Hải của nhà họ Hạ ở Yên Kinh. Dù không phải là một võ giả nhưng cũng là người có thế lực ở đây”, Lâm Phi Anh chắp tay sau lưng và giải thích.
“Đã không phải là võ giả thì ngậm miệng lại! Còn nói nhiều là lão phu sẽ giết ông đấy”, Võ Hoàng hừ giọng.
“Ông...”, Hạ Quốc Hải tức lắm định nói thêm gì đó nhưng Lâm Chính đã ngăn lại.
“Ông Hạ, ông cứ bình tĩnh ngồi xuống, chuyện này tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính khẽ nói.
“Cậu Lâm...”, Hạ Quốc Hải khẽ gọi. Nhưng thấy vẻ kiên định của Lâm Chính thì ông ta lập tức bặm môi và gật đầu.
Lương Huyền Mi cũng định lên tiếng, tuy nhiên nhìn thấy đến Hạ Quốc Hải còn phải hạ mình thì cô ta cũng đành phải ngồi yên. Dù sao thì cũng là chuyện của anh, Lương Huyền Mi cũng không quen biết nhiều nên cả nhà họ Lương cũng chẳng giúp được gì cho anh hết...
Đám đông xôn xao. Điều đó chẳng ảnh hưởng gì tới Tiết Sùng Lầu. Ông ta hờ hững nhìn Lâm Chính và chờ đợi quyết định của anh.
“Ông cụ, giống như những gì ông Hạ vừa nói, có phải là ông đang gây hấn với người khác không? Tại sao tôi phải quỳ trước mặt ông?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Cậu chặt tay đệ tử của tôi, khiến tôi mất thể diện, đương nhiên tôi phải đòi lại. Người trẻ này, tôi đang cho cậu cơ hội duy nhất đấy. Nếu cậu không quỳ xuống thì hôm nay tôi phải xử cậu ở đây thôi. Cuộc quyết đấu giữa cậu và Lâm Cốc khỏi phải tiến hành nữa, lão phu sẽ xử cậu trước”, Tiết Sùng Lầu hừ giọng.
Dứt lời, không ít người tái mặt. Võ Hoàng đích thân ra tay? Thần y Lâm chết chắc rồi. Vô số người hoang mang. Họ cảm thấy lo lắng cho Lâm Chính.
Nhưng anh vẫn vô cùng bình tĩnh: “Ông chắc chứ?”
“Cậu mau quyết định đi. Quỳ hay là không?”, Võ Hoàng hừ giọng.
“Không quỳ? Nếu ông muốn ra tay thì tới đi”.
Bình luận facebook