-
Chương 2046-2048
Chương 2046: Đây là giả
Cuối cùng Lạc Thiên không thể đến Bỉ Dực Lâu ăn cơm, hai người liền chọn một quán ăn nhỏ ven đường.
Lâm Chính không có yêu cầu đặc biệt gì về nơi ăn uống, chỉ cần môi trường tốt, mùi vị tạm được.
Ăn cơm xong, Lâm Chính liền đưa Lạc Thiên về.
Sau khi chờ Mã Hải đến báo cáo xong việc dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu, Lâm Chính mới hiểu tại sao Lạc Thiên lại vất vả hẹn trước, nhất quyết muốn đến dùng bữa ở đó.
Hóa ra Bỉ Dực Lâu có ngụ ý là chắp cánh cùng bay, hầu hết những người đến ăn ở đây đều là nam thanh nữ tú, có mối quan hệ yêu đương.
Nghe nói những người có thể lên ăn ở tầng thượng chắc chắn sẽ bạch đầu giai lão.
Lời chúc tốt đẹp như vậy ai mà chẳng muốn?
Tuy rất nhiều người biết đây chỉ là mánh khóe do ông chủ của Bỉ Dực Lâu bịa ra, nhưng bọn họ vẫn muốn tin, không tiếc bỏ ra số tiền lớn để có một tương lai tốt đẹp.
Chủ tịch Lâm tháo dỡ Bỉ Dực Lâu làm dấy lên một làn sóng lớn trên mạng, không ít người kêu la phàn nàn, nói Chủ tịch Lâm quá đáng.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến ý kiến và bình luận của những người này.
Bây giờ anh đang có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Sau khi đưa Lạc Thiên về nhà, Lâm Chính quay lại công ty để chuẩn bị.
Ngày hôm sau, Trương Sóc mang theo "đầu" của Lâm Chính, hỏa tốc đến đại hội.
Hiện giờ, nơi làm việc của đại hội nằm ở một nơi có tên là núi Long Ngâm.
Nhưng đây không phải là địa chỉ chính của đại hội, mà chỉ là nơi làm việc tạm thời, hiện giờ vẫn chưa ai biết đại hội thực sự nằm ở đâu.
Còn đại hội sẽ tổ chức ở địa chỉ chính của nó.
Núi Long Ngâm cách Giang Thành rất xa, gần với Yên Kinh.
Nghe nói chuyện của Thương Minh lần này có cả nhà họ Lâm đứng sau nhúng tay, Lâm Chính còn chưa đến tìm nhà họ Lâm để tính sổ.
Xử lý xong Long Giang Phong, trên đường trở về Giang Thành, anh sẽ tiện đường tính hết nợ nần với nhà họ Lâm.
Lâm Chính ngồi chuyên cơ đến núi Long Ngâm.
Trương Sóc đã đến nơi trước Lâm Chính một tiếng.
Hắn để lại bản đồ tuyến đường, những việc cần chú ý trên đường đi cũng dặn dò trước, nên Lâm Chính không khó để trà trộn vào đại hội. Nhưng tuyến đường, những việc cần lưu ý hay thậm chí là các cạm bẫy cứ cách ba ngày lại có sự thay đổi, nên lần này Lâm Chính vào được, nhưng lần tới thì chưa chắc.
Đại hội là nơi vô cùng thần thánh, trang nghiêm.
Là đối tượng được người đứng đầu của các ngành các nghề các giới các lĩnh vực sùng bái nhất, địa vị của bọn họ tuyệt đối là vô tiền khoáng hậu.
Sự tồn tại của đại hội vẫn luôn là một câu đố.
Không ai biết bọn họ đã tồn tại bao lâu, cũng không ai biết bọn họ nắm được bao nhiêu.
Nhưng ai cũng biết rõ, chỉ cần thắng được đại hội, thì có thể giành được mọi thứ.
Muốn một bước lên trời, muốn nhảy qua những khoảng cách không thể vượt qua, muốn trở mình làm chủ, muốn lên đỉnh cao tuyệt đối, nếu thực sự rơi vào đường cùng, thì vẫn còn một cách, đó chính là tham gia đại hội và thắng nó.
Đây là giáo điều mà vô số người tôn thờ.
Là mục tiêu mà vô số thế lực, vô số gia tộc, vô số tông phái vẫn luôn cố gắng.
Còn trong lòng tất cả mọi người, đại hội luôn là sự tồn tại thần thánh chí cao.
Không ai dám khinh nhờn, chứ đừng nói là đối đầu với nó.
Còn ai dám lẻn vào đại hội với mưu đồ bất chính như Lâm Chính chứ?
Trương Sóc ôm cái đầu của Lâm Chính, trong lòng thầm rủa tên điên.
Nếu bị đại hội phát hiện ra, thì chỉ sợ là tất cả những người liên quan đến Lâm Chính đều sẽ bị giết.
"Đúng là xui xẻo, đang yên lành gặp phải loại thần kinh này".
Trương Sóc vừa lẩm bẩm vừa đi nhanh chân hơn.
Hắn không lên thẳng núi Long Ngâm, mà đi đến sườn núi rồi bất ngờ rẽ, đi vào một con đường nhỏ yên tĩnh.
Đi được mấy phút, hắn lại vào một khu rừng trúc, bốn phía không một dấu chân người, ánh sáng u ám ảm đạm.
Trương Sóc nhìn một lúc, rồi bắt chước chim cu cao giọng kêu lên mấy tiếng.
Lát sau, một người đàn ông lặng lẽ xuất hiện trước mặt Trương Sóc.
Đó là Long Giang Phong!
"Cậu Long!", Trương Sóc vội nhỏ giọng chào.
"Sao rồi? Làm xong việc chưa?", Long Giang Phong mặt không cảm xúc hỏi.
"Làm xong rồi, cậu kiểm tra đi".
Trương Sóc vội lấy tay nải trên người xuống, bày ra trước mặt Long Giang Phong.
Một cái đầu người đầm đìa máu tươi xuất hiện trước mặt hắn.
Long Giang Phong nín thở, ánh mắt trở nên nóng rực, hắn cầm cái đầu lên kiểm tra.
Một lát sau, hắn kích động đến mức cả người run rẩy.
"Là đầu của thần y Lâm! Không sai! Là đầu của anh ta! Ha ha ha, Trương Sóc, anh làm tốt lắm! Mau kể lại xem anh đã giết anh ta kiểu gì? Mau nói cho tôi biết đi!", Long Giang Phong hưng phấn nói.
Trương Sóc đã có sẵn lời thoại Lâm Chính dạy, lập tức nói ra những lời đã học thuộc từ trước.
Long Giang Phong nghe xong thì tin sái cổ.
"Lợi hại đấy Trương Sóc, học viện Huyền Y Phái cũng có cao thủ trấn giữ, trong đó cường giả như mây, thế mà không ngờ anh lại dụ được thần y Lâm ra ngoài để giết! Không tệ, không tệ! Tôi đã coi thường anh rồi!".
"Cậu Long, cậu đúng là đã coi thường tôi thật! Bây giờ đầu của thần y Lâm đã ở đây rồi, tiền đâu?", Trương Sóc mỉm cười nói, cho dù trong lòng đang vô cùng căng thẳng.
"Lát nữa tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của anh, chỗ này không còn việc của anh nữa rồi, anh đi đi".
"Được, cậu Long, sau này còn chuyện gì thì hãy liên hệ với tôi".
Trương Sóc nói xong vội vàng xoay người bỏ đi, không ở lại một giây phút nào.
Long Giang Phong nheo mắt nhìn bóng lưng rời đi của Trương Sóc, vẫn đứng im chỗ cũ.
Chờ Trương Sóc đi rồi, hắn mới xoay người.
Sau lưng Trương Sóc không biết từ lúc nào cũng xuất hiện một người đàn ông.
Người đàn ông mặc trang phục thường ngày, đeo kính râm và khẩu trang, hai tay đút vào túi áo, không nhìn rõ diện mạo.
Long Giang Phong liếc nhìn người kia, khẽ cười nói: "Tốt xấu gì núi Long Ngâm cũng là nơi tiên phong đạo cốt, anh ăn mặc tùy tiện như vậy không thấy là phá hỏng sự tao nhã của nơi này sao?".
"Đừng nhiều lời nữa cậu chủ Long, người vừa rồi quả thực đã giết thần y Lâm sao?", người đàn ông lên tiếng, ánh mắt sau kính râm đầy kinh ngạc và chấn động.
Hình như đến bây giờ vẫn có chút không tin.
"Hừ, Long Giang Phong tôi là ai chứ? Tôi là người của đại hội! Người tôi tìm đương nhiên không thể khinh thường được rồi, giết một thần y Lâm tép riu dễ như trở bàn tay", Long Giang Phong khinh bỉ nói.
"Có thể để tôi giám định đầu của thần y Lâm không?".
"Anh vẫn không tin à? Thôi được rồi, cho anh nhìn một cái! Tôi cũng biết là các anh có thù với thần y Lâm, lần này thần y Lâm chết, các anh cũng bớt một mối họa nhỉ?", Long Giang Phong cười lớn, ném cái đầu người qua.
Người đàn ông đỡ lấy, rồi kiểm tra kĩ càng.
Nhưng một lát sau, anh ta biến sắc.
"Không ổn rồi, cái đầu này là giả! Các anh bị lừa rồi!".
"Cái gì?".
Nụ cười của Long Giang Phong cứng đờ lại, quay phắt sang nhìn người đàn ông kia: "Anh không nhầm đấy chứ? Đầu người mà cũng có giả sao?".
"Chắc chắn đây là giả!", người đàn ông khẳng định chắc nịch.
"Nhưng tôi nhìn thấy rõ ràng... không phải là ngụy trang mà..."
"Cậu chủ Long, thuật ngụy trang này cực kỳ tinh vi, nó không chỉ là thuật dịch dung bình thường, mà là một loại thủ đoạn giống như cấy da. Nhưng khác với cấy da thông thường, nó gần như là không để lại dấu vết gì. Nhìn bề ngoài thì đây đúng là đầu của thần y Lâm, nhưng lột lớp da này đi thì sẽ khác".
Người đàn ông lạnh lùng nói, rồi lột da của chiếc đầu ra.
Long Giang Phong lập tức ngây người.
Chương 2047: Bố anh
Dưới lớp da thịt là một chiếc đầu làm bằng xương heo và mảnh vụn đắp thành.
Nó giống như tượng điêu khắc, được người ta dùng đồ vật dán vào nhau, sau đó dùng dụng cụ sắc bén mài giũa, cho nên đường nét không khác gì thần y Lâm.
Nhưng hai người vẫn nhìn ra được, đây rõ ràng là thứ được gia công từ đầu heo!
Nếu cộng thêm lớp da, nhìn từ bên ngoài, không ai tin được đây là đầu người được làm bằng đầu heo…
“Sao lại như vậy? Sao nó lại là… giả?”.
Long Giang Phong mở to mắt, đầu óc trống rỗng.
“Anh Long, anh chưa từng thấy thủ đoạn này cũng bình thường, vì đây là thủ đoạn chỉ có gia tộc chúng tôi mới có, người bình thường không nhìn ra được”, người đàn ông đó nói.
“Nếu như vậy vì sao Chủ tịch Lâm lại biết thủ đoạn của gia tộc anh?”, Long Giang Phong lập tức hỏi.
“Vì thần y Lâm hèn hạ kia từng vào khu mộ của gia tộc tôi, trộm vật tổ truyền của gia tộc chúng tôi, lén học không ít thủ đoạn của gia tộc chúng tôi”, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói.
“Cho nên anh mới hi vọng tôi giết anh ta?”, Long Giang Phong hỏi.
“Không sai! Anh giết được thần y Lâm, gia tộc chúng tôi sẽ cho anh thần đan giải được vạn độc!”.
“Gia tộc các anh… thật sự có thuốc giải cho loại độc trên người tôi?”.
“Ha ha ha, gia tộc chúng tôi có cả bảo bối mà thần y Lâm không tiếc đi trộm, sao lại không có đan dược giải chất độc trên người anh? Anh chỉ cần mang đầu của anh ta về đây, tôi sẽ tặng thuốc giải cho anh!”, người đàn ông cười lớn.
“Nhưng lần này đã thất bại… Đợi đã! Nếu đầu này là giả… phải chăng Trương Sóc kia cũng biết?”, Long Giang Phong đột nhiên ý thức được điều gì, vẻ mặt khó coi.
“Tôi đoán chắc hẳn là anh ta cũng biết, mang theo đầu giả này đến lừa gạt anh… Anh Long, chỉ sợ người tên Trương Sóc đó đã bị thần y Lâm mua chuộc, thần y Lâm đã biết hết mọi chuyện”, người đàn ông cười nói.
“Vậy… Vậy phải làm sao?”, Long Giang Phong hơi hoảng hốt: “Phải chăng thần y Lâm sẽ tìm tôi trả thù…”.
“Sao có thể? Anh Long, nơi này là đại hội, thần y Lâm đó có gan lớn đến mức dám đến núi Long Ngâm sao? Nếu vậy thì không phải càng tốt? Anh có thể danh chính ngôn thuận giết anh ta!”, người đàn ông cười lớn.
“Nhưng chuyện này tôi vẫn chưa nói bố tôi biết… Người anh em, hay là thế này, thời gian còn lại của tôi không nhiều, anh đưa thuốc giải cho tôi trước, tôi uống xong rồi giúp các anh từ từ đối phó thần y Lâm, thế nào?”, Long Giang Phong nói.
“E là không được!”, người đàn ông lắc đầu.
“Không được thương lượng?”.
“Gia tộc sẽ không cho phép”.
“Anh… Khốn kiếp! Nếu tôi có mệnh hệ nào, gia tộc các anh cũng không thoát khỏi liên can!”, Long Giang Phong phẫn nộ.
“Chúng tôi sẽ thẳng thắn với đại hội và bố anh, chúng tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm mà chúng tôi nên gánh chịu. Nhưng anh Long, đường là tự anh chọn, không trách ai được, cũng không phải chúng tôi ép buộc anh chọc giận thần y Lâm”, người đàn ông đó nhún vai nói.
Long Giang Phong tức đến mức không biết nên nói thế nào mới phải.
Người đàn ông cười nhạt, quay người định rời đi.
“Anh Long, anh vẫn nên chuẩn bị hành động tiếp theo đối với thần y Lâm đi, nếu có tiến triển gì thì liên lạc với tôi, tôi tạm biệt trước!”.
Hắn nói xong thì rời khỏi rừng trúc.
Long Giang Phong tức đến mức nghiến răng nghiến đến sắp nát, nhìn chằm chằm người đó.
Nhưng khi người đó vừa rời khỏi rừng trúc, một bóng người đột nhiên xuất hiện, tóm lấy người đàn ông đó, ném đến chỗ Long Giang Phong.
Rầm!
Cơ thể người đàn ông đập mạnh xuống đất, suýt nữa ngất đi.
“Cái gì?”.
Long Giang Phong cũng sợ giật mình.
Vội vàng ngước mắt lên mới phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi đi đến.
Bóng người đó rất tuấn tú, đôi mắt sâu sắc, mày kiếm, giống như thiên thần.
“Thần… Thần y Lâm?".
Long Giang Phong sợ đến mức răng đánh lập cập, hai chân run rẩy điên cuồng, không đứng vững được nữa.
“Long Giang Phong, không phải tôi đã cho anh cơ hội rồi sao? Sao anh còn không biết trân trọng, lại chọc giận tôi? Anh thật sự muốn chết hay sao?”.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, mặt không biểu lộ cảm xúc nhìn hắn.
“Thần y Lâm, tôi… tôi… tôi…”, Long Giang Phong nói “tôi” một lúc lâu cũng không nói được gì thêm.
Lâm Chính không quan tâm anh ta, nhìn người đàn ông đang dâng trào khí huyết ở dưới đất.
“Anh là người nhà họ Lâm đúng không?”.
Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm… sao anh lại xuất hiện ở đây?”, người đàn ông hoàn hồn lại, nghiến răng tức giận nói: “Xem ra anh đi theo Trương Sóc đến đây đúng không? Anh luôn ở trong bóng tối theo dõi chúng tôi?".
“Đúng”, Lâm Chính gật đầu: “Đáng tiếc các người phát hiện quá muộn!”.
“Hừ, lần này tôi nhận thua! Thần y Lâm, muốn chém muốn giết thì cứ việc!”, người đàn ông tức giận nói.
“Không vội! Tôi sẽ không giết anh! Tôi nghĩ trong đầu anh chắc chắn chứa rất nhiều thứ mà tôi thấy hứng thú”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó lấy điện thoại ra gọi vào một số.
“Thần y Lâm, anh… anh gọi điện cho ai vậy?”, Long Giang Phong run rẩy hỏi.
“Bố anh”.
Chương 2048: Âm mưu của nhà họ Lâm ở Yên Kinh
Sau khi Long Hâm biết tin lập tức bỏ việc quan trọng nhất trong tay xuống, chạy như điên đến rừng trúc ở lưng núi.
Ông ta không dẫn theo bất kì ai đến, cũng không cho phép ai đi theo, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bìa rừng trúc.
Khi nhìn thấy ba người trong rừng trúc và cái đầu “thần y Lâm” chỉ còn nửa lớp da nằm trên mặt đất, Long Hâm đã đoán được mọi chuyện.
Long Hâm giận dữ bước đến chỗ Long Giang Phong.
“Bố…”, Long Giang Phong muốn nói gì đó, nhưng lại bị Long Hâm đạp ngã ra đất, sau đó vung nắm đấm.
“Á, ui! Ui chao… Bố, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa… Đánh nữa con sẽ chết mất… Ái…”.
Long Giang Phong co người, không ngừng gào thét.
“Thứ không biết điều như mày, mày chán sống rồi phải không? Tao đạp chết mày thằng vô dụng!”.
Long Hâm vừa chửi vừa đánh, đánh đến mức Long Giang Phong chảy máu đầu, mặt mũi bầm tím mới dừng lại.
Lúc này, Long Giang Phong không đứng dậy nổi nữa, răng rụng mất mấy cái, miệng chảy máu, nằm rên la trên mặt đất.
Long Hâm vội vàng tiến lên, khom lưng: “Thần y Lâm, vô cùng xin lỗi! Chuyện này xảy ra là do tôi dạy con không đúng cách, mong thần y Lâm cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ quản giáo con tôi thật nghiêm!”.
“Long Hâm, đầu óc con trai ông không được thông minh lắm, bị người ta lợi dụng còn không biết!”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Bị người ta lợi dụng?”, Long Hâm nhíu mày: “Thần y Lâm, cậu nói vậy là có ý gì?”.
“Kẻ liên hệ với con trai ông đang nằm trên mặt đất kia là người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh. Ông Long Hâm, chắc ông không biết anh ta nhỉ?”, Lâm Chính nói.
“Người này đương nhiên tôi không biết, nhưng nhà họ Lâm ở Yên Kinh thì tôi biết”.
“Anh ta dụ dỗ con trai ông, muốn con trai ông giết tôi, đồng thời nói với con trai ông, nếu giết được tôi thì nhà họ Lâm bọn họ sẽ cho con trai ông thuốc giải. Con trai ông không nuốt được cơn giận lúc trước tôi sỉ nhục anh ta ở Giang Thành nên đã đồng ý. Chắc ông biết điều này nghĩa là gì nhỉ?”.
“Ngu xuẩn!”.
Long Hâm quát mắng Long Giang Phong.
Đây rõ ràng là cái bẫy, Long Giang Phong lại đi tin?
Con trai mình ngu xuẩn như vậy, đương nhiên Long Hâm càng thêm phẫn nộ.
Long Giang Phong vô cùng ấm ức.
Ngược lại, người đàn ông trên mặt đất biến sắc quát lên: “Thần y Lâm, anh bớt nói bậy ở đây đi, tôi không phải người nhà họ Lâm! Tôi… Tôi cũng không nghĩ tới chuyện sẽ lợi dụng anh Long, tôi chỉ đơn thuần là muốn trả thù anh mà thôi!”.
“Sao? Sốt ruột rồi à? Anh càng sốt ruột thì càng lộ tẩy!”.
Lâm Chính nói: “Ông Long Hâm, tôi nghĩ chắc ông biết rõ bản lĩnh của tôi chứ nhỉ?”.
“Thần y Lâm là y võ hàng đầu hiện nay, có nhiều thành tích người đời đều biết, chắc chắn không phải người tầm thường!”, Long Hâm lập tức khen ngợi.
“Ông Long Hâm quá khen, y võ hàng đầu thì tôi không dám nhận, đại hội các ông vẫn còn vài vị hoạt thần tiên cơ mà”, Lâm Chính nói.
Long Hâm nhìn thật sâu vào Lâm Chính, không lên tiếng.
Người khác thì không biết, nhưng người có danh hiệu Hoạt Thần Tiên thì khen cậu không ngớt lời.
Long Hâm nghĩ thầm.
“Tôi cho rằng mình cũng vẫn có chút thực lực, ông Long Hâm, ông nghĩ người mà con trai ông thuê có thể giết được tôi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Mày thuê ai?”, Long Hâm quay đầu hỏi Long Giang Phong.
“Trương… Trương Sóc”.
Bốp!
Lại một cái bạt tai vả vào mặt Long Giang Phong.
Mặt Long Giang Phong vốn đã sưng càng sưng hơn.
“Bố!”, hắn khóc lóc.
“Thằng ngu! Mày lại tìm Trương Sóc giết thần y Lâm?! Tao nói thật với mày, dù có một trăm tên Trương Sóc cũng đừng hòng động đến nửa cọng tóc của thần y Lâm!”, Long Hâm gào lên.
Long Giang Phong sợ đến mức mặt trắng bệch.
Thần y Lâm đáng sợ vậy sao?
“Người này xúi giục con trai ông cử một kẻ vô danh đến giết tôi chẳng qua là muốn chọc giận tôi mà thôi! Để tôi ra tay giết con trai ông, khiến tôi và ông xảy ra tranh chấp, khơi lên thù hận giữa hai bên chúng ta”, Lâm Chính nói.
Long Hâm tỏ vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm con trai mình, hỏi: “Vậy là nhà họ Lâm ở Yên Kinh lợi dụng con trai tôi?”.
“Chứ không thì sao? Nếu con trai ông thành công, bọn họ sẽ bớt đi một mối họa. Nếu không thành công thì có thể khiến tôi nổi giận giết chết con trai ông. Nếu con trai ông chết, chắc chắn ông sẽ ra tay đối phó với tôi, vậy chẳng phải là hai hổ tranh đấu? Dù có thế nào thì nhà họ Lâm cũng sẽ không thua thiệt”, Lâm Chính cười nói.
“Khốn kiếp! Thật vô lý!”.
Long Hâm nổi giận ngút trời, nói: “Tôi sẽ cho nhà họ Lâm ở Yên Kinh biết tay!”.
“Ông Long, ông đừng nghe thần y Lâm nói bậy! Chuyện này không liên quan đến nhà họ Lâm ở Yên Kinh! Chuyện này không liên quan đến họ!”, người đàn ông sốt ruột giãy giụa, gào thét.
Long Hâm đạp hắn ngã xuống.
“Bớt nói nhiều cho tôi! Tôi sẽ ghi nhớ món nợ này, sau này từ từ tính sổ với nhà họ Lâm các người!”, Long Hâm tức giận nói.
Người đàn ông tuyệt vọng, toàn thân run rẩy.
“Được rồi, ông Long Hâm, con trai ông tôi sẽ giao cho ông xử lý! Đây là thuốc ổn định độc trong người con trai ông, ông cầm lấy cho anh ta uống”, Lâm Chính lấy một viên đan dược ra ném sang.
“Cảm ơn thần y Lâm! Ân tình của thần y Lâm hôm nay, tôi xin ghi khắc!”, Long Hâm vội vàng chắp tay nói.
“Ghi khắc thì không cần, đừng quên chuyện của tôi là được”.
“Thần y Lâm yên tâm”, Long Hâm cung kính đáp, sau đó lại hỏi: “Người này nên xử lý thế nào?”.
“Tôi sẽ đưa người này về, ông hãy đi sắp xếp xe đưa tôi về Giang Thành!”.
“Được!”, Long Hâm gật đầu.
Người đàn ông nằm trên đất biến sắc.
“Về Giang Thành? Không… Tôi không đi Giang Thành… Tôi không đi!”.
“Chuyện này không do anh quyết định!”.
Cuối cùng Lạc Thiên không thể đến Bỉ Dực Lâu ăn cơm, hai người liền chọn một quán ăn nhỏ ven đường.
Lâm Chính không có yêu cầu đặc biệt gì về nơi ăn uống, chỉ cần môi trường tốt, mùi vị tạm được.
Ăn cơm xong, Lâm Chính liền đưa Lạc Thiên về.
Sau khi chờ Mã Hải đến báo cáo xong việc dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu, Lâm Chính mới hiểu tại sao Lạc Thiên lại vất vả hẹn trước, nhất quyết muốn đến dùng bữa ở đó.
Hóa ra Bỉ Dực Lâu có ngụ ý là chắp cánh cùng bay, hầu hết những người đến ăn ở đây đều là nam thanh nữ tú, có mối quan hệ yêu đương.
Nghe nói những người có thể lên ăn ở tầng thượng chắc chắn sẽ bạch đầu giai lão.
Lời chúc tốt đẹp như vậy ai mà chẳng muốn?
Tuy rất nhiều người biết đây chỉ là mánh khóe do ông chủ của Bỉ Dực Lâu bịa ra, nhưng bọn họ vẫn muốn tin, không tiếc bỏ ra số tiền lớn để có một tương lai tốt đẹp.
Chủ tịch Lâm tháo dỡ Bỉ Dực Lâu làm dấy lên một làn sóng lớn trên mạng, không ít người kêu la phàn nàn, nói Chủ tịch Lâm quá đáng.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến ý kiến và bình luận của những người này.
Bây giờ anh đang có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Sau khi đưa Lạc Thiên về nhà, Lâm Chính quay lại công ty để chuẩn bị.
Ngày hôm sau, Trương Sóc mang theo "đầu" của Lâm Chính, hỏa tốc đến đại hội.
Hiện giờ, nơi làm việc của đại hội nằm ở một nơi có tên là núi Long Ngâm.
Nhưng đây không phải là địa chỉ chính của đại hội, mà chỉ là nơi làm việc tạm thời, hiện giờ vẫn chưa ai biết đại hội thực sự nằm ở đâu.
Còn đại hội sẽ tổ chức ở địa chỉ chính của nó.
Núi Long Ngâm cách Giang Thành rất xa, gần với Yên Kinh.
Nghe nói chuyện của Thương Minh lần này có cả nhà họ Lâm đứng sau nhúng tay, Lâm Chính còn chưa đến tìm nhà họ Lâm để tính sổ.
Xử lý xong Long Giang Phong, trên đường trở về Giang Thành, anh sẽ tiện đường tính hết nợ nần với nhà họ Lâm.
Lâm Chính ngồi chuyên cơ đến núi Long Ngâm.
Trương Sóc đã đến nơi trước Lâm Chính một tiếng.
Hắn để lại bản đồ tuyến đường, những việc cần chú ý trên đường đi cũng dặn dò trước, nên Lâm Chính không khó để trà trộn vào đại hội. Nhưng tuyến đường, những việc cần lưu ý hay thậm chí là các cạm bẫy cứ cách ba ngày lại có sự thay đổi, nên lần này Lâm Chính vào được, nhưng lần tới thì chưa chắc.
Đại hội là nơi vô cùng thần thánh, trang nghiêm.
Là đối tượng được người đứng đầu của các ngành các nghề các giới các lĩnh vực sùng bái nhất, địa vị của bọn họ tuyệt đối là vô tiền khoáng hậu.
Sự tồn tại của đại hội vẫn luôn là một câu đố.
Không ai biết bọn họ đã tồn tại bao lâu, cũng không ai biết bọn họ nắm được bao nhiêu.
Nhưng ai cũng biết rõ, chỉ cần thắng được đại hội, thì có thể giành được mọi thứ.
Muốn một bước lên trời, muốn nhảy qua những khoảng cách không thể vượt qua, muốn trở mình làm chủ, muốn lên đỉnh cao tuyệt đối, nếu thực sự rơi vào đường cùng, thì vẫn còn một cách, đó chính là tham gia đại hội và thắng nó.
Đây là giáo điều mà vô số người tôn thờ.
Là mục tiêu mà vô số thế lực, vô số gia tộc, vô số tông phái vẫn luôn cố gắng.
Còn trong lòng tất cả mọi người, đại hội luôn là sự tồn tại thần thánh chí cao.
Không ai dám khinh nhờn, chứ đừng nói là đối đầu với nó.
Còn ai dám lẻn vào đại hội với mưu đồ bất chính như Lâm Chính chứ?
Trương Sóc ôm cái đầu của Lâm Chính, trong lòng thầm rủa tên điên.
Nếu bị đại hội phát hiện ra, thì chỉ sợ là tất cả những người liên quan đến Lâm Chính đều sẽ bị giết.
"Đúng là xui xẻo, đang yên lành gặp phải loại thần kinh này".
Trương Sóc vừa lẩm bẩm vừa đi nhanh chân hơn.
Hắn không lên thẳng núi Long Ngâm, mà đi đến sườn núi rồi bất ngờ rẽ, đi vào một con đường nhỏ yên tĩnh.
Đi được mấy phút, hắn lại vào một khu rừng trúc, bốn phía không một dấu chân người, ánh sáng u ám ảm đạm.
Trương Sóc nhìn một lúc, rồi bắt chước chim cu cao giọng kêu lên mấy tiếng.
Lát sau, một người đàn ông lặng lẽ xuất hiện trước mặt Trương Sóc.
Đó là Long Giang Phong!
"Cậu Long!", Trương Sóc vội nhỏ giọng chào.
"Sao rồi? Làm xong việc chưa?", Long Giang Phong mặt không cảm xúc hỏi.
"Làm xong rồi, cậu kiểm tra đi".
Trương Sóc vội lấy tay nải trên người xuống, bày ra trước mặt Long Giang Phong.
Một cái đầu người đầm đìa máu tươi xuất hiện trước mặt hắn.
Long Giang Phong nín thở, ánh mắt trở nên nóng rực, hắn cầm cái đầu lên kiểm tra.
Một lát sau, hắn kích động đến mức cả người run rẩy.
"Là đầu của thần y Lâm! Không sai! Là đầu của anh ta! Ha ha ha, Trương Sóc, anh làm tốt lắm! Mau kể lại xem anh đã giết anh ta kiểu gì? Mau nói cho tôi biết đi!", Long Giang Phong hưng phấn nói.
Trương Sóc đã có sẵn lời thoại Lâm Chính dạy, lập tức nói ra những lời đã học thuộc từ trước.
Long Giang Phong nghe xong thì tin sái cổ.
"Lợi hại đấy Trương Sóc, học viện Huyền Y Phái cũng có cao thủ trấn giữ, trong đó cường giả như mây, thế mà không ngờ anh lại dụ được thần y Lâm ra ngoài để giết! Không tệ, không tệ! Tôi đã coi thường anh rồi!".
"Cậu Long, cậu đúng là đã coi thường tôi thật! Bây giờ đầu của thần y Lâm đã ở đây rồi, tiền đâu?", Trương Sóc mỉm cười nói, cho dù trong lòng đang vô cùng căng thẳng.
"Lát nữa tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của anh, chỗ này không còn việc của anh nữa rồi, anh đi đi".
"Được, cậu Long, sau này còn chuyện gì thì hãy liên hệ với tôi".
Trương Sóc nói xong vội vàng xoay người bỏ đi, không ở lại một giây phút nào.
Long Giang Phong nheo mắt nhìn bóng lưng rời đi của Trương Sóc, vẫn đứng im chỗ cũ.
Chờ Trương Sóc đi rồi, hắn mới xoay người.
Sau lưng Trương Sóc không biết từ lúc nào cũng xuất hiện một người đàn ông.
Người đàn ông mặc trang phục thường ngày, đeo kính râm và khẩu trang, hai tay đút vào túi áo, không nhìn rõ diện mạo.
Long Giang Phong liếc nhìn người kia, khẽ cười nói: "Tốt xấu gì núi Long Ngâm cũng là nơi tiên phong đạo cốt, anh ăn mặc tùy tiện như vậy không thấy là phá hỏng sự tao nhã của nơi này sao?".
"Đừng nhiều lời nữa cậu chủ Long, người vừa rồi quả thực đã giết thần y Lâm sao?", người đàn ông lên tiếng, ánh mắt sau kính râm đầy kinh ngạc và chấn động.
Hình như đến bây giờ vẫn có chút không tin.
"Hừ, Long Giang Phong tôi là ai chứ? Tôi là người của đại hội! Người tôi tìm đương nhiên không thể khinh thường được rồi, giết một thần y Lâm tép riu dễ như trở bàn tay", Long Giang Phong khinh bỉ nói.
"Có thể để tôi giám định đầu của thần y Lâm không?".
"Anh vẫn không tin à? Thôi được rồi, cho anh nhìn một cái! Tôi cũng biết là các anh có thù với thần y Lâm, lần này thần y Lâm chết, các anh cũng bớt một mối họa nhỉ?", Long Giang Phong cười lớn, ném cái đầu người qua.
Người đàn ông đỡ lấy, rồi kiểm tra kĩ càng.
Nhưng một lát sau, anh ta biến sắc.
"Không ổn rồi, cái đầu này là giả! Các anh bị lừa rồi!".
"Cái gì?".
Nụ cười của Long Giang Phong cứng đờ lại, quay phắt sang nhìn người đàn ông kia: "Anh không nhầm đấy chứ? Đầu người mà cũng có giả sao?".
"Chắc chắn đây là giả!", người đàn ông khẳng định chắc nịch.
"Nhưng tôi nhìn thấy rõ ràng... không phải là ngụy trang mà..."
"Cậu chủ Long, thuật ngụy trang này cực kỳ tinh vi, nó không chỉ là thuật dịch dung bình thường, mà là một loại thủ đoạn giống như cấy da. Nhưng khác với cấy da thông thường, nó gần như là không để lại dấu vết gì. Nhìn bề ngoài thì đây đúng là đầu của thần y Lâm, nhưng lột lớp da này đi thì sẽ khác".
Người đàn ông lạnh lùng nói, rồi lột da của chiếc đầu ra.
Long Giang Phong lập tức ngây người.
Chương 2047: Bố anh
Dưới lớp da thịt là một chiếc đầu làm bằng xương heo và mảnh vụn đắp thành.
Nó giống như tượng điêu khắc, được người ta dùng đồ vật dán vào nhau, sau đó dùng dụng cụ sắc bén mài giũa, cho nên đường nét không khác gì thần y Lâm.
Nhưng hai người vẫn nhìn ra được, đây rõ ràng là thứ được gia công từ đầu heo!
Nếu cộng thêm lớp da, nhìn từ bên ngoài, không ai tin được đây là đầu người được làm bằng đầu heo…
“Sao lại như vậy? Sao nó lại là… giả?”.
Long Giang Phong mở to mắt, đầu óc trống rỗng.
“Anh Long, anh chưa từng thấy thủ đoạn này cũng bình thường, vì đây là thủ đoạn chỉ có gia tộc chúng tôi mới có, người bình thường không nhìn ra được”, người đàn ông đó nói.
“Nếu như vậy vì sao Chủ tịch Lâm lại biết thủ đoạn của gia tộc anh?”, Long Giang Phong lập tức hỏi.
“Vì thần y Lâm hèn hạ kia từng vào khu mộ của gia tộc tôi, trộm vật tổ truyền của gia tộc chúng tôi, lén học không ít thủ đoạn của gia tộc chúng tôi”, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói.
“Cho nên anh mới hi vọng tôi giết anh ta?”, Long Giang Phong hỏi.
“Không sai! Anh giết được thần y Lâm, gia tộc chúng tôi sẽ cho anh thần đan giải được vạn độc!”.
“Gia tộc các anh… thật sự có thuốc giải cho loại độc trên người tôi?”.
“Ha ha ha, gia tộc chúng tôi có cả bảo bối mà thần y Lâm không tiếc đi trộm, sao lại không có đan dược giải chất độc trên người anh? Anh chỉ cần mang đầu của anh ta về đây, tôi sẽ tặng thuốc giải cho anh!”, người đàn ông cười lớn.
“Nhưng lần này đã thất bại… Đợi đã! Nếu đầu này là giả… phải chăng Trương Sóc kia cũng biết?”, Long Giang Phong đột nhiên ý thức được điều gì, vẻ mặt khó coi.
“Tôi đoán chắc hẳn là anh ta cũng biết, mang theo đầu giả này đến lừa gạt anh… Anh Long, chỉ sợ người tên Trương Sóc đó đã bị thần y Lâm mua chuộc, thần y Lâm đã biết hết mọi chuyện”, người đàn ông cười nói.
“Vậy… Vậy phải làm sao?”, Long Giang Phong hơi hoảng hốt: “Phải chăng thần y Lâm sẽ tìm tôi trả thù…”.
“Sao có thể? Anh Long, nơi này là đại hội, thần y Lâm đó có gan lớn đến mức dám đến núi Long Ngâm sao? Nếu vậy thì không phải càng tốt? Anh có thể danh chính ngôn thuận giết anh ta!”, người đàn ông cười lớn.
“Nhưng chuyện này tôi vẫn chưa nói bố tôi biết… Người anh em, hay là thế này, thời gian còn lại của tôi không nhiều, anh đưa thuốc giải cho tôi trước, tôi uống xong rồi giúp các anh từ từ đối phó thần y Lâm, thế nào?”, Long Giang Phong nói.
“E là không được!”, người đàn ông lắc đầu.
“Không được thương lượng?”.
“Gia tộc sẽ không cho phép”.
“Anh… Khốn kiếp! Nếu tôi có mệnh hệ nào, gia tộc các anh cũng không thoát khỏi liên can!”, Long Giang Phong phẫn nộ.
“Chúng tôi sẽ thẳng thắn với đại hội và bố anh, chúng tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm mà chúng tôi nên gánh chịu. Nhưng anh Long, đường là tự anh chọn, không trách ai được, cũng không phải chúng tôi ép buộc anh chọc giận thần y Lâm”, người đàn ông đó nhún vai nói.
Long Giang Phong tức đến mức không biết nên nói thế nào mới phải.
Người đàn ông cười nhạt, quay người định rời đi.
“Anh Long, anh vẫn nên chuẩn bị hành động tiếp theo đối với thần y Lâm đi, nếu có tiến triển gì thì liên lạc với tôi, tôi tạm biệt trước!”.
Hắn nói xong thì rời khỏi rừng trúc.
Long Giang Phong tức đến mức nghiến răng nghiến đến sắp nát, nhìn chằm chằm người đó.
Nhưng khi người đó vừa rời khỏi rừng trúc, một bóng người đột nhiên xuất hiện, tóm lấy người đàn ông đó, ném đến chỗ Long Giang Phong.
Rầm!
Cơ thể người đàn ông đập mạnh xuống đất, suýt nữa ngất đi.
“Cái gì?”.
Long Giang Phong cũng sợ giật mình.
Vội vàng ngước mắt lên mới phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi đi đến.
Bóng người đó rất tuấn tú, đôi mắt sâu sắc, mày kiếm, giống như thiên thần.
“Thần… Thần y Lâm?".
Long Giang Phong sợ đến mức răng đánh lập cập, hai chân run rẩy điên cuồng, không đứng vững được nữa.
“Long Giang Phong, không phải tôi đã cho anh cơ hội rồi sao? Sao anh còn không biết trân trọng, lại chọc giận tôi? Anh thật sự muốn chết hay sao?”.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, mặt không biểu lộ cảm xúc nhìn hắn.
“Thần y Lâm, tôi… tôi… tôi…”, Long Giang Phong nói “tôi” một lúc lâu cũng không nói được gì thêm.
Lâm Chính không quan tâm anh ta, nhìn người đàn ông đang dâng trào khí huyết ở dưới đất.
“Anh là người nhà họ Lâm đúng không?”.
Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm… sao anh lại xuất hiện ở đây?”, người đàn ông hoàn hồn lại, nghiến răng tức giận nói: “Xem ra anh đi theo Trương Sóc đến đây đúng không? Anh luôn ở trong bóng tối theo dõi chúng tôi?".
“Đúng”, Lâm Chính gật đầu: “Đáng tiếc các người phát hiện quá muộn!”.
“Hừ, lần này tôi nhận thua! Thần y Lâm, muốn chém muốn giết thì cứ việc!”, người đàn ông tức giận nói.
“Không vội! Tôi sẽ không giết anh! Tôi nghĩ trong đầu anh chắc chắn chứa rất nhiều thứ mà tôi thấy hứng thú”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó lấy điện thoại ra gọi vào một số.
“Thần y Lâm, anh… anh gọi điện cho ai vậy?”, Long Giang Phong run rẩy hỏi.
“Bố anh”.
Chương 2048: Âm mưu của nhà họ Lâm ở Yên Kinh
Sau khi Long Hâm biết tin lập tức bỏ việc quan trọng nhất trong tay xuống, chạy như điên đến rừng trúc ở lưng núi.
Ông ta không dẫn theo bất kì ai đến, cũng không cho phép ai đi theo, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bìa rừng trúc.
Khi nhìn thấy ba người trong rừng trúc và cái đầu “thần y Lâm” chỉ còn nửa lớp da nằm trên mặt đất, Long Hâm đã đoán được mọi chuyện.
Long Hâm giận dữ bước đến chỗ Long Giang Phong.
“Bố…”, Long Giang Phong muốn nói gì đó, nhưng lại bị Long Hâm đạp ngã ra đất, sau đó vung nắm đấm.
“Á, ui! Ui chao… Bố, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa… Đánh nữa con sẽ chết mất… Ái…”.
Long Giang Phong co người, không ngừng gào thét.
“Thứ không biết điều như mày, mày chán sống rồi phải không? Tao đạp chết mày thằng vô dụng!”.
Long Hâm vừa chửi vừa đánh, đánh đến mức Long Giang Phong chảy máu đầu, mặt mũi bầm tím mới dừng lại.
Lúc này, Long Giang Phong không đứng dậy nổi nữa, răng rụng mất mấy cái, miệng chảy máu, nằm rên la trên mặt đất.
Long Hâm vội vàng tiến lên, khom lưng: “Thần y Lâm, vô cùng xin lỗi! Chuyện này xảy ra là do tôi dạy con không đúng cách, mong thần y Lâm cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ quản giáo con tôi thật nghiêm!”.
“Long Hâm, đầu óc con trai ông không được thông minh lắm, bị người ta lợi dụng còn không biết!”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Bị người ta lợi dụng?”, Long Hâm nhíu mày: “Thần y Lâm, cậu nói vậy là có ý gì?”.
“Kẻ liên hệ với con trai ông đang nằm trên mặt đất kia là người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh. Ông Long Hâm, chắc ông không biết anh ta nhỉ?”, Lâm Chính nói.
“Người này đương nhiên tôi không biết, nhưng nhà họ Lâm ở Yên Kinh thì tôi biết”.
“Anh ta dụ dỗ con trai ông, muốn con trai ông giết tôi, đồng thời nói với con trai ông, nếu giết được tôi thì nhà họ Lâm bọn họ sẽ cho con trai ông thuốc giải. Con trai ông không nuốt được cơn giận lúc trước tôi sỉ nhục anh ta ở Giang Thành nên đã đồng ý. Chắc ông biết điều này nghĩa là gì nhỉ?”.
“Ngu xuẩn!”.
Long Hâm quát mắng Long Giang Phong.
Đây rõ ràng là cái bẫy, Long Giang Phong lại đi tin?
Con trai mình ngu xuẩn như vậy, đương nhiên Long Hâm càng thêm phẫn nộ.
Long Giang Phong vô cùng ấm ức.
Ngược lại, người đàn ông trên mặt đất biến sắc quát lên: “Thần y Lâm, anh bớt nói bậy ở đây đi, tôi không phải người nhà họ Lâm! Tôi… Tôi cũng không nghĩ tới chuyện sẽ lợi dụng anh Long, tôi chỉ đơn thuần là muốn trả thù anh mà thôi!”.
“Sao? Sốt ruột rồi à? Anh càng sốt ruột thì càng lộ tẩy!”.
Lâm Chính nói: “Ông Long Hâm, tôi nghĩ chắc ông biết rõ bản lĩnh của tôi chứ nhỉ?”.
“Thần y Lâm là y võ hàng đầu hiện nay, có nhiều thành tích người đời đều biết, chắc chắn không phải người tầm thường!”, Long Hâm lập tức khen ngợi.
“Ông Long Hâm quá khen, y võ hàng đầu thì tôi không dám nhận, đại hội các ông vẫn còn vài vị hoạt thần tiên cơ mà”, Lâm Chính nói.
Long Hâm nhìn thật sâu vào Lâm Chính, không lên tiếng.
Người khác thì không biết, nhưng người có danh hiệu Hoạt Thần Tiên thì khen cậu không ngớt lời.
Long Hâm nghĩ thầm.
“Tôi cho rằng mình cũng vẫn có chút thực lực, ông Long Hâm, ông nghĩ người mà con trai ông thuê có thể giết được tôi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Mày thuê ai?”, Long Hâm quay đầu hỏi Long Giang Phong.
“Trương… Trương Sóc”.
Bốp!
Lại một cái bạt tai vả vào mặt Long Giang Phong.
Mặt Long Giang Phong vốn đã sưng càng sưng hơn.
“Bố!”, hắn khóc lóc.
“Thằng ngu! Mày lại tìm Trương Sóc giết thần y Lâm?! Tao nói thật với mày, dù có một trăm tên Trương Sóc cũng đừng hòng động đến nửa cọng tóc của thần y Lâm!”, Long Hâm gào lên.
Long Giang Phong sợ đến mức mặt trắng bệch.
Thần y Lâm đáng sợ vậy sao?
“Người này xúi giục con trai ông cử một kẻ vô danh đến giết tôi chẳng qua là muốn chọc giận tôi mà thôi! Để tôi ra tay giết con trai ông, khiến tôi và ông xảy ra tranh chấp, khơi lên thù hận giữa hai bên chúng ta”, Lâm Chính nói.
Long Hâm tỏ vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm con trai mình, hỏi: “Vậy là nhà họ Lâm ở Yên Kinh lợi dụng con trai tôi?”.
“Chứ không thì sao? Nếu con trai ông thành công, bọn họ sẽ bớt đi một mối họa. Nếu không thành công thì có thể khiến tôi nổi giận giết chết con trai ông. Nếu con trai ông chết, chắc chắn ông sẽ ra tay đối phó với tôi, vậy chẳng phải là hai hổ tranh đấu? Dù có thế nào thì nhà họ Lâm cũng sẽ không thua thiệt”, Lâm Chính cười nói.
“Khốn kiếp! Thật vô lý!”.
Long Hâm nổi giận ngút trời, nói: “Tôi sẽ cho nhà họ Lâm ở Yên Kinh biết tay!”.
“Ông Long, ông đừng nghe thần y Lâm nói bậy! Chuyện này không liên quan đến nhà họ Lâm ở Yên Kinh! Chuyện này không liên quan đến họ!”, người đàn ông sốt ruột giãy giụa, gào thét.
Long Hâm đạp hắn ngã xuống.
“Bớt nói nhiều cho tôi! Tôi sẽ ghi nhớ món nợ này, sau này từ từ tính sổ với nhà họ Lâm các người!”, Long Hâm tức giận nói.
Người đàn ông tuyệt vọng, toàn thân run rẩy.
“Được rồi, ông Long Hâm, con trai ông tôi sẽ giao cho ông xử lý! Đây là thuốc ổn định độc trong người con trai ông, ông cầm lấy cho anh ta uống”, Lâm Chính lấy một viên đan dược ra ném sang.
“Cảm ơn thần y Lâm! Ân tình của thần y Lâm hôm nay, tôi xin ghi khắc!”, Long Hâm vội vàng chắp tay nói.
“Ghi khắc thì không cần, đừng quên chuyện của tôi là được”.
“Thần y Lâm yên tâm”, Long Hâm cung kính đáp, sau đó lại hỏi: “Người này nên xử lý thế nào?”.
“Tôi sẽ đưa người này về, ông hãy đi sắp xếp xe đưa tôi về Giang Thành!”.
“Được!”, Long Hâm gật đầu.
Người đàn ông nằm trên đất biến sắc.
“Về Giang Thành? Không… Tôi không đi Giang Thành… Tôi không đi!”.
“Chuyện này không do anh quyết định!”.
Bình luận facebook