-
Chương 2023-2025
Chương 2023: Đi cùng tôi một chuyến
"Hử?".
Người phụ nữ nhíu mày, nhìn về phía chủ nhân chiếc Ford kia.
Chủ xe lại gần, liếc về phía bên này, vừa khéo nhìn thấy thi thể của Trịnh Mã dưới đất.
Mọi người nhíu mày.
Người này chán sống sao?
Nhìn thấy thi thể thì còn có thể sống được chắc?
"Đang lái xe yên lành lại chạy tới hóng hớt, oắt con, coi như cậu xui xẻo", một người đứng bên cạnh người phụ nữ lạnh lùng hừ mũi, sau đó nháy mắt với tên vệ sĩ cầm súng kia.
Tên vệ sĩ hiểu ý, lập tức giơ súng lên chĩa về phía người kia.
Pằng!
Họng súng phun ra tia lửa, trong bóng tối nhìn rất chói mắt.
Một viên đạn bay thẳng về phía người kia.
Nhưng... người đó chỉ hơi nghiêng người.
Vèo!
Viên đạn sượt qua bả vai, bắn vào khoảng không.
"Tài bắn súng của cậu trở nên kém cỏi từ bao giờ vậy? Chưa ăn cơm à đồ vô dụng?", người đứng bên cạnh người phụ nữ vô cùng bất mãn, mắng người bắn súng.
Tay súng kia có chút ngạc nhiên, lại giơ súng lên, chuẩn bị bóp cò.
Nhưng đúng lúc này, người phụ nữ lên tiếng.
"Đừng lãng phí đạn nữa, thứ này đối với Thương Minh còn có chút tác dụng, nhưng đối với người này thì vô ích".
Bà ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng bọn họ nhanh chóng ý thức được gì đó, ai nấy trở nên cảnh giác.
"Cậu là ai vậy?", người phụ nữ nhìn người mới đến, hỏi.
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là bà, minh chủ của Thương Minh, Bạch Họa Thủy!", người kia tiến lại gần, bình thản nói: "Làm phiền Bạch minh chủ đi cùng tôi một chuyến!".
"Cậu không xưng tên báo họ, nhưng lại bắt tôi đi theo, cậu nghĩ có khả năng này sao?", Bạch Họa Thủy lắc đầu đáp.
Bà ta vừa dứt lời, tất cả những người xung quanh đều lập tức hành động, bao vây chặt chẽ người kia.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo vèo vèo...
Rất nhiều tiếng xé gió vang lên.
Sau đó tất cả những người đang bao vây người kia đều đứng im bất động.
"Hử?", Bạch Họa Thủy nhíu mày.
"Các cậu còn ngây ra đó làm gì hả? Bắt hắn lại!", người đàn ông bên cạnh Bạch Họa Thủy quát lớn.
Nhưng đám người này vẫn bất động như một bức tượng.
Người đàn ông ngạc nhiên.
Dường như Bạch Họa Thủy nhận ra gì đó, đang định lên tiếng.
"Là châm bạc".
Đằng sau bà ta có một bà lão da nhăn tóc bạc không biết xuất hiện từ đâu ra.
Bà lão chống gậy, mặc áo bào màu nâu, nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt, dường như một trận gió cũng có thể thổi bay, nhưng những người xung quanh Bạch Họa Thủy đều biết trong cơ thể yếu ớt của bà lão này ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp đến mức nào.
Dù sao, bà ta cũng là người chịu trách nhiệm cho sự an toàn của Bạch Họa Thủy.
"Châm bạc? Lẽ nào người của tôi đã bị châm bạc điểm huyệt sao?".
Bản thân Bạch Họa Thủy cũng có chút ngạc nhiên.
"Minh chủ, người này nhằm vào cô, tôi đề nghị cô hãy rời đi trước, để tôi đối phó cho", bà lão nói, rồi tiến thẳng về phía người kia.
Bạch Họa Thủy không chút do dự, xoay người định lên xe.
Nhưng bà ta vừa lại gần xe.
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang bỗng giáng từ trên trời xuống, bổ thẳng vào chiếc xe con trước mặt Bạch Họa Thủy.
Chiếc xe lập tức tan tành xác pháo, rồi phát nổ.
"Hử?".
Bạch Họa Thủy nhíu mày.
Mấy bóng dáng xông tới trước mặt bà ta, chặn luồng sóng xung kích sinh ra từ vụ nổ giúp bà ta.
"Không ổn rồi!"
"Có cao thủ!".
"Bảo vệ minh chủ!".
Những người còn lại kinh hoàng thất thố, vội vàng rút súng mang theo người ra, dựa lại gần Bạch Họa Thủy.
Đồng thời, những võ sĩ bảo vệ trong tối cũng hiện thân, đứng xung quanh bà ta.
Bà lão định tiến về phía người kia cũng khựng lại, liếc đôi mắt già nua đục ngầu về bốn phía xung quanh, nhỏ giọng cười nói: "Ha ha ha, xem ra có không ít kẻ thú vị mò đến. Minh chủ, tối nay có vẻ náo nhiệt lắm đấy!".
"Tôi không rảnh ở lại đây quá lâu, nhanh chóng giải quyết đi", Bạch Họa Thủy mặt không cảm xúc nói.
"Yên tâm, minh chủ cứ giao cho tôi".
"Đúng rồi, bắt sống kẻ cầm đầu, sau đó đưa về. Tôi muốn thẩm vấn xem rốt cuộc là kẻ nào ăn gan hùm uống mật báo, dám đối đầu với Thương Minh chúng ta".
"Tuân lệnh!".
Bà lão cười nói, rồi dẫn các võ sĩ tiến về phía đám người này.
"Lên!".
Một tiếng hô vang lên, tất cả người bên phía bà lão đều ùa tới.
Đằng sau người đàn ông cũng có mấy người xông tới, rút trường kiếm ra hỗn chiến với đám người này.
Nhưng chỉ trong mấy hiệp, tất cả các võ sĩ bên phía bà lão đều bị giết sạch, không còn ai sống sót.
"Cái gì?".
Mọi người há hốc miệng.
"Đây là..."
Bà lão hơi ngẩn ra, dựa vào ánh trăng yếu ớt nhìn những người khoác áo choàng, tay cầm kiếm đứng thẳng tắp kia, hơi thở như ngừng lại.
"Đội phán quyết Thiên Khải?", Bạch Họa Thủy kêu lên.
Hóa ra những người bỗng dưng xuất hiện này chính là đội phán quyết Thiên Khải mất tích đã lâu...
Chương 2024: Một chiêu
Đội phán quyết Thiên Khải bất ngờ xuất hiện khiến đầu óc của tất cả mọi người của Thương Minh đều trở nên trống rỗng.
Chẳng phải đội quân này đã mất tích sao?
Đại hội còn vì chuyện này mà ầm ĩ cả lên, cử mấy nhóm người điều tra.
Ai có thể ngờ được đội quân thần kì đã biến mất này lại xuất hiện ở đây chứ...
"Rốt cuộc cậu là ai? Đội trưởng Viêm Hận đâu?", Bạch Họa Thủy trầm giọng quát.
Bà ta chỉ nhìn thấy các đội viên chứ không thấy đội trưởng...
"Bạch minh chủ, đây không phải là câu mà bà nên hỏi, bây giờ tôi cho bà hai lựa chọn, thứ nhất là ngoan ngoãn đi theo tôi, thứ hai là tôi sẽ chôn các bà ở đây", người đàn ông trước đó bước tới, bình tĩnh nói.
Bà lão nghe thấy thế liền bật cười.
"Ha ha ha, oắt con ngông cuồng! Tuy tôi không biết cậu đã dùng cách gì để khống chế đội phán quyết Thiên Khải, nhưng cậu phải hiểu rằng người cậu đối đầu là chủ của Thương Minh! Cậu tưởng dựa vào những người này là có thể làm gì được minh chủ Thương Minh sao? Cậu coi chúng tôi là không khí đấy à? Còn chưa biết là ai chôn ai đâu!".
Dứt lời, ánh mắt bà lão trở nên hung ác, bất ngờ lao về phía các thành viên của đội phán quyết Thiên Khải.
Bọn họ lập tức vung kiếm chém về phía bà lão.
Bảo kiếm thon dài giống như răng nanh của loài dã thú, điên cuồng chém tới.
Mỗi thanh kiếm giống như cánh quạt đang quay với tốc độ cao, tỏa ra rất nhiều kiếm khí và vô số kiếm ảnh, bao vây lấy cả bà lão.
Nhưng bà lão đang ở giữa kiếm khí và kiếm ảnh vẫn không hề hấn gì, nhẹ nhàng tránh né.
Cuối cùng, bà ta nhắm trúng một thành viên đội phán quyết, lật tay tung một chưởng ra.
Bốp!
Thành viên kia lập tức hộc máu bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
Thế công của mọi người xuất hiện lỗ hổng, bà lão thừa thắng truy kích, dùng gậy làm kiếm, chặn lại kiếm của những người này, rồi giơ bàn tay khô gầy vàng vọt lên vỗ mạnh.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Những âm thanh nặng nề vang lên.
Từng thành viên của đội phán quyết bị đánh bay đi.
Mọi người nhìn kĩ, thấy chỗ bọn họ trúng chiêu xuất hiện một chưởng ấn màu xanh tím, dường như có chưởng khí đánh vào trong cơ thể bọn họ, khiến khí kình toàn thân hỗn loạn, khó mà đứng dậy được. Cho dù gượng dậy được thì cũng hộc ra máu tươi, không còn sức chiến đấu.
Chẳng mấy chốc, cả đội phán quyết Thiên Khải đã bị bà lão này xử lý xong.
Mọi người kinh ngạc.
Người phía bên này cũng trầm mặc.
Thân là vệ sĩ của Bạch Họa Thủy, thực lực của bà lão không có gì phải nghi ngờ, chắc chắn là hơn đứt đội phán quyết Thiên Khải.
Dù sao địa vị của Bạch Họa Thủy cũng cao hơn đội phán quyết Thiên Khải không biết bao nhiêu cấp bậc, người bảo vệ cho sự an toàn của bà ta sao có thể là hạng tầm thường được chứ?
"Ha ha ha, ra ngoài thì thực lực của đội phán quyết Thiên Khải là vô địch, nhưng ở Thương Minh thậm chí là đại hội, thì bọn họ cũng chỉ là những tay đấm. Oắt con, cậu dựa vào bọn họ để đối phó Thương Minh không cảm thấy quá hoang đường sao?", bà lão cười nói, đôi mắt chứa đầy sự khinh bỉ và trêu chọc.
"Thương Minh quả nhiên ngọa hổ tàng long".
Người đàn ông trước đó bước tới.
"Sao nào? Oắt con, cậu muốn nếm thử thủ đoạn của tôi à?", bà lão nheo mắt hỏi.
"Thử xem sao", người đàn ông đáp.
"Được, lâu lắm rồi không có ai dám đứng trước mặt thách thức tôi như cậu! Nếu đã vậy thì tôi sẽ cho cậu cơ hội! Nào, ra tay đi, để tôi xem cậu có bản lĩnh gì mà huênh hoang như vậy", bà lão nện cái gậy xuống đất, mỉm cười nói.
Người đàn ông cũng chính là Lâm Chính gật đầu, cũng không khách sáo mà lấy châm bạc ra đâm mấy cái vào người, sau đó giơ tay lên, năm ngón tay nắm chặt thành quyền.
Toàn bộ 33 giọt Lạc Linh Huyết được phát động.
Sau đó...
Vèo!
Anh bỗng biến mất.
"Hử?".
Bà lão sửng sốt.
Bà ta còn chưa kịp hoàn hồn, hai bàn tay đã chìa tới, chộp lấy hai vai bà ta, rồi dùng sức.
Rắc!
Xương bả vai của bà lão nứt vụn.
Rắc!
Cùng lúc đó, hai cước ảnh đá mạnh vào khoeo chân bà lão, xương chân cũng gãy.
Tất cả mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp, nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp.
Sau khi làm xong, Lâm Chính liền quay lại vị trí ban đầu.
Còn bà lão đã nằm bẹp dưới đất, không dậy nổi nữa.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ bất lực và giọng nói run rẩy sợ hãi.
Bạch Họa Thủy ngây ra, đầu óc cũng ngừng suy nghĩ.
Bà lão... đã bị chế ngự rồi?
Chỉ trong chớp mắt như vậy?
Sao có thể chứ?
Tuy bà ta không phải là đệ nhất cao thủ của Thương Minh, nhưng chắc chắn là người có thực lực mạnh hơn đội trưởng Viêm Hận của đội phán quyết Thiên Khải không biết gấp bao nhiêu lần.
Phải biết rằng, 30 năm trước, bà lão đánh khắp thiên hạ không đối thủ, tung hoành cả giới võ đạo, không ai dám chọc vào. Cũng chính vì thực lực phi phàm trác tuyệt của bà ta, mà Thương Minh đã bỏ nguồn tài nguyên lớn để chiêu mộ.
Bao nhiêu năm nay, không biết bà lão đã giết bao nhiêu người muốn làm hại Bạch Họa Thủy.
Nhưng hôm nay... bà ta lại thua một cách thảm hại!
Còn chưa so được một chiêu với đối thủ.
Bạch Họa Thủy hít vào một hơi lạnh, vẫn chưa thể chấp nhận sự thật trước mắt.
"Bà còn muốn đánh nữa không?", Lâm Chính ngồi xổm xuống, nhìn bà lão đang run rẩy, lên tiếng hỏi.
Bà ta mở to hai mắt, khóe môi mấp máy, không dám đáp lại.
Lâm Chính đứng dậy, nói với Bạch Họa Thủy ở bên kia: "Bạch minh chủ, còn bà thì sao?".
Chương 2025: Tôi sẽ không giết bà
Bà cụ bị Lâm Chính chinh phục một cách dễ dàng, khiến những người có mặt phải thất kinh.
Đám đông run rẩy, bất an. Nói cho cùng thì bọn họ cũng chỉ là một đám người bình thường. Do việc kinh doanh làm lớn nên được vào Thương Minh.
Bọn họ không phải là võ giả. Cho dù đã chứng kiến không ít cảnh chém chém giết giết nhưng đến lúc mà tính mạng gặp sự uy hiếp thì đương nhiên là họ sợ. Nhưng điều khiến Lâm Chính bất ngờ đó là Bạch Họa Thủy trông lại vô cùng điềm nhiên.
Bạch Họa Thủy trông vô cùng ung dung. Mái tóc trắng dài bay trong gió, ngũ quan tinh tế. Người này châm một điếu thuốc, đôi mắt sâu hoắm nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì cậu chính là thần y Lâm phải không?”, Bạch Họa Thủy nói.
“Bạch minh chủ quả là tinh ý”, Lâm Chính gật đầu, không hề phủ nhận.
“Xem ra đại hội toàn bị cậu lừa. Bọn họ tưởng cậu vô tội, cùng lắm là tỏ ra nghi ngờ đôi chút mà không ngờ rằng đội phán quyết Thiên Khải hay là người tuyệt phạt đều đã bị cậu khống chế cả rồi”.
“Minh chủ cứ đùa. Giờ tôi chỉ muốn biết thái độ của bà thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Có thể nói cho tôi biết tại sao cậu lại biết vị trí của tôi không? Tại sao lại gây rắc rối cho tôi?”, Bạch Họa Thủy nhìn anh chăm chăm: “Tôi nhớ Thương Minh không có qua lại gì với cậu mà? Thần y Lâm tự dưng lại can dự như vậy, thật khiến tôi nghĩ không thông đấy. Lẽ nào…cậu lại muốn đối đầu với đại hội?”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ đối đầu với đại hội. Thứ nhất là không có lực, thứ hai là không có ý đó”.
“Vậy tại sao thần y Lâm lại làm thế này?”
“Người của Thương Minh các người định tiêu diệt tôi, còn hỏi tại sao tôi lại làm thế à? Minh chủ không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó ra hiệu.
Người bên cạnh hiểu ý lập tức phất tay “Đưa người ra đây”.
“Vâng”, một lúc sau, một người mặc vest nhưng trông khá lôi thôi, xộc xệch được đẩy tới trước.
“Dịch Tiên Thiên”, Bạch Họa Thủy chau mày, rõ ràng là bà ta nhận ra người này.
“Yết…yết kiến minh chủ…”, Dịch Tiên Thiên cúi đầu.
Bạch Họa Thủy nhìn ông ta rồi lại nhìn Lâm Chính và cảm thấy có gì đó sai sai.
“Dịch Tiên Thiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại bị thần y Lâm bắt thế? Ông đã tới Giang Thành sao?”, Bạch Họa Thủy hỏi.
“Vâng…”, Dịch Tiên Thiên run rẩy nói.
“Là ông Đồng cử tới à?”
“Đúng vậy…Minh chủ…Tất cả đều là chủ trương của ông Đồng…Thuộc hạ…cũng là vì cùng đường mà thôi”, Dịch Tiên Thiên khóc dở mếu dở.
“Hóa ra là vậy”, Bạch Họa Thủy gật đầu, đanh mắt: “Ông Đồng của chúng ta cũng giỏi quá. Vì một chút lợi lạc thôi mà bán đứng cả tôi luôn rồi. Chắc là thông tin tôi quay về cũng là do ông Đồng nói cho ông biết, rồi ông nói cho thần y Lâm phải không?”
“Minh chủ tha mạng…”, Dịch Tiên Thiên gào khóc.
“Đồ vô dụng”.
Bạch Họa Thủy hừ giọng, tiếp tục nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, chuyện này tôi biết rồi. Tôi nghĩ lý do cậu ra tay với tôi chắc là vì ông Đồng định ra tay với Dương Hoa phải không? Thế này đi, tôi giúp cậu gọi một cuộc điện thoại, để ông Đồng lập tức dừng tấn công Dương Hoa. Chúng ta hai bên coi như hòa, cậu thấy thế nào?”
“Điện thoại thì bà phải gọi rồi nhưng không được gọi cho ông Đồng”.
“Tại sao?”
“Việc ông Đồng đối đầu với Dương Hoa của tôi giống như bát nước đã hất đi thì không thể vớt lại được. Nếu lúc này bà đột nhiên gọi, ông Đồng lẽ nào lại không biết là bà đã bị tôi bắt chứ”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Xem ra thần y Lâm không định thả tôi ra phải không?”
“Bạch minh chủ, bà biết nhiều bí mật của tôi như vậy rồi, tôi có thể để bà rời đi được sao? Vậy khác gì Dương Hoa sẽ gặp hiểm họa. Vì vậy, chắc bà phải ở lại Giang Thành một khoảng thời gian rồi”.
“Xem ra tôi cũng hết lựa chọn thật rồi”.
“Nếu như Bạch Minh chủ chịu phối hợp thì tôi đảm bảo bà sẽ còn nguyên vẹn khi bước ra khỏi Giang Thành”.
“Tôi biết nhiều bí mật của cậu như vậy, cậu lẽ nào lại để tôi rời đi sao?”
“Bạch Minh chủ không yên tâm à. Tôi hỏi bà, bà cảm thấy y thuật của tôi thế nào?”
“Với thông tin mà Thương Minh của tôi thu thập được, ngoài vài vị trong đại hội ra không ai có thể so y thuật với cậu được”.
“Nếu đã vậy thì Bạch minh chủ còn lo lắng điều gì nữa? Tôi thả bà ra, sẽ dùng thuốc và châm để bà mất trí nhớ một phần. Như vậy thì khi các người đi cũng sẽ chẳng thể nào nhớ ra được chuyện gì. Còn nếu tôi giết các người, đại hội chắc chắn sẽ cho điều tra tới cùng. Tới khi đó điều tra ra tôi thì tôi và đại hội lại kết thành thù hận. Như vậy khác gì tôi tự tìm đường chết. Vì vậy minh chủ yên tâm, nếu không tới nước bất đắc dĩ thì tôi sẽ không giết bà đâu”.
“Ồ, thần y Lâm còn có thủ đoạn đó nữa à”, Bạch Họa Thủy cảm thấy bất ngờ. Bà ta nhìn anh bằng vẻ không dám tin.
Thế nhưng lúc này bà ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi. Đến cả quyền được nghi ngờ cũng không có.
“Đi thôi Bạch minh chủ”.
Lâm Chính thản nhiên nói rồi phất tay, ra lệnh cho người đưa Bạch Họa Thủy rời đi. Trên đường, Lâm Chính giao điện thoại cho Bạch Họa Thủy.
“Không phải lúc trước cậu nói, tôi không được gọi điện cho ông Đồng sao. Vậy cậu đưa điện thoại cho tôi gọi cho ai đây?”, Bạch Họa Thủy hỏi.
“Đương nhiên bà không thể gọi trực tiếp cho ông Đồng, như vậy lộ liễu quá. Theo lý mà nói, giờ bà vẫn chưa biết mọi chuyện mới đúng. Vì vậy giờ việc bà cần làm là tìm lý do chặn đám người đó lại”.
“Đám người nào?”
“Ông Đồng cử ai đối đầu với tôi thì bà phải chặn người đó lại”, Lâm Chính trầm giọng.
Bạch Họa Thủy lập tức hiểu ra. Bà ta nhìn chăm chăm Lâm Chính, hít một hơi thật sâu và nhận lấy điện thoại. Một lúc sau, một cuộc đại nguy sắp đổ ập xuống Dương Hoa lập tức biến mất.
Ông Đồng ở nơi xa đang cầm ly rượu lắc nhẹ và mỉm cười: “Đã dặn cả chưa?”
“Dặn cả rồi, tầm 10 phút nữa sẽ chính thức tiến hành công kích Dương Hoa. Dương Hoa sẽ bị tiêu diệt trong 30 phút đồng hồ, trở thành lịch sử. Đồng Thời, các cao thủ của chúng ta cũng đã xâm nhập vào Giang Thành, tất cả nhưng người liên quan tới Lâm Chính sẽ bị tiêu diệt”, người bên cạnh cúi người, mỉm cười nói.
“Đối đầu với Thương Minh thì chỉ có chết thôi. Thần y Lâm đúng là không biết trời cao đất dày. Nghe này, thông báo chuyện này ra ngoài, nói rằng Dương Hoa của Giang Thành quá ngông cuồng, không coi ai ra gì, dám khiêu chiến với Thương Minh nên đó chính là kết cục của kẻ không biết nghe lời. Làm vậy để dằn mặt người khác, rõ chưa”.
“Vâng, ông Đồng”, người này đáp lại và lùi ra ngoài.
Ông Đồng nheo mắt, tiếp tục thưởng thức ly rượu trong tay với vẻ mặt vui vẻ. Thế nhưng nửa ly vừa mới vào bụng thì người thuộc hạ khi nãy lại bước vào.
“Sao thế?”, ông Đồng vội hỏi.
“Xảy ra chuyện rồi, ông Đồng”.
Ông Đồng khựng lại: “Cái gì?”
"Hử?".
Người phụ nữ nhíu mày, nhìn về phía chủ nhân chiếc Ford kia.
Chủ xe lại gần, liếc về phía bên này, vừa khéo nhìn thấy thi thể của Trịnh Mã dưới đất.
Mọi người nhíu mày.
Người này chán sống sao?
Nhìn thấy thi thể thì còn có thể sống được chắc?
"Đang lái xe yên lành lại chạy tới hóng hớt, oắt con, coi như cậu xui xẻo", một người đứng bên cạnh người phụ nữ lạnh lùng hừ mũi, sau đó nháy mắt với tên vệ sĩ cầm súng kia.
Tên vệ sĩ hiểu ý, lập tức giơ súng lên chĩa về phía người kia.
Pằng!
Họng súng phun ra tia lửa, trong bóng tối nhìn rất chói mắt.
Một viên đạn bay thẳng về phía người kia.
Nhưng... người đó chỉ hơi nghiêng người.
Vèo!
Viên đạn sượt qua bả vai, bắn vào khoảng không.
"Tài bắn súng của cậu trở nên kém cỏi từ bao giờ vậy? Chưa ăn cơm à đồ vô dụng?", người đứng bên cạnh người phụ nữ vô cùng bất mãn, mắng người bắn súng.
Tay súng kia có chút ngạc nhiên, lại giơ súng lên, chuẩn bị bóp cò.
Nhưng đúng lúc này, người phụ nữ lên tiếng.
"Đừng lãng phí đạn nữa, thứ này đối với Thương Minh còn có chút tác dụng, nhưng đối với người này thì vô ích".
Bà ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng bọn họ nhanh chóng ý thức được gì đó, ai nấy trở nên cảnh giác.
"Cậu là ai vậy?", người phụ nữ nhìn người mới đến, hỏi.
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là bà, minh chủ của Thương Minh, Bạch Họa Thủy!", người kia tiến lại gần, bình thản nói: "Làm phiền Bạch minh chủ đi cùng tôi một chuyến!".
"Cậu không xưng tên báo họ, nhưng lại bắt tôi đi theo, cậu nghĩ có khả năng này sao?", Bạch Họa Thủy lắc đầu đáp.
Bà ta vừa dứt lời, tất cả những người xung quanh đều lập tức hành động, bao vây chặt chẽ người kia.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo vèo vèo...
Rất nhiều tiếng xé gió vang lên.
Sau đó tất cả những người đang bao vây người kia đều đứng im bất động.
"Hử?", Bạch Họa Thủy nhíu mày.
"Các cậu còn ngây ra đó làm gì hả? Bắt hắn lại!", người đàn ông bên cạnh Bạch Họa Thủy quát lớn.
Nhưng đám người này vẫn bất động như một bức tượng.
Người đàn ông ngạc nhiên.
Dường như Bạch Họa Thủy nhận ra gì đó, đang định lên tiếng.
"Là châm bạc".
Đằng sau bà ta có một bà lão da nhăn tóc bạc không biết xuất hiện từ đâu ra.
Bà lão chống gậy, mặc áo bào màu nâu, nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt, dường như một trận gió cũng có thể thổi bay, nhưng những người xung quanh Bạch Họa Thủy đều biết trong cơ thể yếu ớt của bà lão này ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp đến mức nào.
Dù sao, bà ta cũng là người chịu trách nhiệm cho sự an toàn của Bạch Họa Thủy.
"Châm bạc? Lẽ nào người của tôi đã bị châm bạc điểm huyệt sao?".
Bản thân Bạch Họa Thủy cũng có chút ngạc nhiên.
"Minh chủ, người này nhằm vào cô, tôi đề nghị cô hãy rời đi trước, để tôi đối phó cho", bà lão nói, rồi tiến thẳng về phía người kia.
Bạch Họa Thủy không chút do dự, xoay người định lên xe.
Nhưng bà ta vừa lại gần xe.
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang bỗng giáng từ trên trời xuống, bổ thẳng vào chiếc xe con trước mặt Bạch Họa Thủy.
Chiếc xe lập tức tan tành xác pháo, rồi phát nổ.
"Hử?".
Bạch Họa Thủy nhíu mày.
Mấy bóng dáng xông tới trước mặt bà ta, chặn luồng sóng xung kích sinh ra từ vụ nổ giúp bà ta.
"Không ổn rồi!"
"Có cao thủ!".
"Bảo vệ minh chủ!".
Những người còn lại kinh hoàng thất thố, vội vàng rút súng mang theo người ra, dựa lại gần Bạch Họa Thủy.
Đồng thời, những võ sĩ bảo vệ trong tối cũng hiện thân, đứng xung quanh bà ta.
Bà lão định tiến về phía người kia cũng khựng lại, liếc đôi mắt già nua đục ngầu về bốn phía xung quanh, nhỏ giọng cười nói: "Ha ha ha, xem ra có không ít kẻ thú vị mò đến. Minh chủ, tối nay có vẻ náo nhiệt lắm đấy!".
"Tôi không rảnh ở lại đây quá lâu, nhanh chóng giải quyết đi", Bạch Họa Thủy mặt không cảm xúc nói.
"Yên tâm, minh chủ cứ giao cho tôi".
"Đúng rồi, bắt sống kẻ cầm đầu, sau đó đưa về. Tôi muốn thẩm vấn xem rốt cuộc là kẻ nào ăn gan hùm uống mật báo, dám đối đầu với Thương Minh chúng ta".
"Tuân lệnh!".
Bà lão cười nói, rồi dẫn các võ sĩ tiến về phía đám người này.
"Lên!".
Một tiếng hô vang lên, tất cả người bên phía bà lão đều ùa tới.
Đằng sau người đàn ông cũng có mấy người xông tới, rút trường kiếm ra hỗn chiến với đám người này.
Nhưng chỉ trong mấy hiệp, tất cả các võ sĩ bên phía bà lão đều bị giết sạch, không còn ai sống sót.
"Cái gì?".
Mọi người há hốc miệng.
"Đây là..."
Bà lão hơi ngẩn ra, dựa vào ánh trăng yếu ớt nhìn những người khoác áo choàng, tay cầm kiếm đứng thẳng tắp kia, hơi thở như ngừng lại.
"Đội phán quyết Thiên Khải?", Bạch Họa Thủy kêu lên.
Hóa ra những người bỗng dưng xuất hiện này chính là đội phán quyết Thiên Khải mất tích đã lâu...
Chương 2024: Một chiêu
Đội phán quyết Thiên Khải bất ngờ xuất hiện khiến đầu óc của tất cả mọi người của Thương Minh đều trở nên trống rỗng.
Chẳng phải đội quân này đã mất tích sao?
Đại hội còn vì chuyện này mà ầm ĩ cả lên, cử mấy nhóm người điều tra.
Ai có thể ngờ được đội quân thần kì đã biến mất này lại xuất hiện ở đây chứ...
"Rốt cuộc cậu là ai? Đội trưởng Viêm Hận đâu?", Bạch Họa Thủy trầm giọng quát.
Bà ta chỉ nhìn thấy các đội viên chứ không thấy đội trưởng...
"Bạch minh chủ, đây không phải là câu mà bà nên hỏi, bây giờ tôi cho bà hai lựa chọn, thứ nhất là ngoan ngoãn đi theo tôi, thứ hai là tôi sẽ chôn các bà ở đây", người đàn ông trước đó bước tới, bình tĩnh nói.
Bà lão nghe thấy thế liền bật cười.
"Ha ha ha, oắt con ngông cuồng! Tuy tôi không biết cậu đã dùng cách gì để khống chế đội phán quyết Thiên Khải, nhưng cậu phải hiểu rằng người cậu đối đầu là chủ của Thương Minh! Cậu tưởng dựa vào những người này là có thể làm gì được minh chủ Thương Minh sao? Cậu coi chúng tôi là không khí đấy à? Còn chưa biết là ai chôn ai đâu!".
Dứt lời, ánh mắt bà lão trở nên hung ác, bất ngờ lao về phía các thành viên của đội phán quyết Thiên Khải.
Bọn họ lập tức vung kiếm chém về phía bà lão.
Bảo kiếm thon dài giống như răng nanh của loài dã thú, điên cuồng chém tới.
Mỗi thanh kiếm giống như cánh quạt đang quay với tốc độ cao, tỏa ra rất nhiều kiếm khí và vô số kiếm ảnh, bao vây lấy cả bà lão.
Nhưng bà lão đang ở giữa kiếm khí và kiếm ảnh vẫn không hề hấn gì, nhẹ nhàng tránh né.
Cuối cùng, bà ta nhắm trúng một thành viên đội phán quyết, lật tay tung một chưởng ra.
Bốp!
Thành viên kia lập tức hộc máu bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
Thế công của mọi người xuất hiện lỗ hổng, bà lão thừa thắng truy kích, dùng gậy làm kiếm, chặn lại kiếm của những người này, rồi giơ bàn tay khô gầy vàng vọt lên vỗ mạnh.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Những âm thanh nặng nề vang lên.
Từng thành viên của đội phán quyết bị đánh bay đi.
Mọi người nhìn kĩ, thấy chỗ bọn họ trúng chiêu xuất hiện một chưởng ấn màu xanh tím, dường như có chưởng khí đánh vào trong cơ thể bọn họ, khiến khí kình toàn thân hỗn loạn, khó mà đứng dậy được. Cho dù gượng dậy được thì cũng hộc ra máu tươi, không còn sức chiến đấu.
Chẳng mấy chốc, cả đội phán quyết Thiên Khải đã bị bà lão này xử lý xong.
Mọi người kinh ngạc.
Người phía bên này cũng trầm mặc.
Thân là vệ sĩ của Bạch Họa Thủy, thực lực của bà lão không có gì phải nghi ngờ, chắc chắn là hơn đứt đội phán quyết Thiên Khải.
Dù sao địa vị của Bạch Họa Thủy cũng cao hơn đội phán quyết Thiên Khải không biết bao nhiêu cấp bậc, người bảo vệ cho sự an toàn của bà ta sao có thể là hạng tầm thường được chứ?
"Ha ha ha, ra ngoài thì thực lực của đội phán quyết Thiên Khải là vô địch, nhưng ở Thương Minh thậm chí là đại hội, thì bọn họ cũng chỉ là những tay đấm. Oắt con, cậu dựa vào bọn họ để đối phó Thương Minh không cảm thấy quá hoang đường sao?", bà lão cười nói, đôi mắt chứa đầy sự khinh bỉ và trêu chọc.
"Thương Minh quả nhiên ngọa hổ tàng long".
Người đàn ông trước đó bước tới.
"Sao nào? Oắt con, cậu muốn nếm thử thủ đoạn của tôi à?", bà lão nheo mắt hỏi.
"Thử xem sao", người đàn ông đáp.
"Được, lâu lắm rồi không có ai dám đứng trước mặt thách thức tôi như cậu! Nếu đã vậy thì tôi sẽ cho cậu cơ hội! Nào, ra tay đi, để tôi xem cậu có bản lĩnh gì mà huênh hoang như vậy", bà lão nện cái gậy xuống đất, mỉm cười nói.
Người đàn ông cũng chính là Lâm Chính gật đầu, cũng không khách sáo mà lấy châm bạc ra đâm mấy cái vào người, sau đó giơ tay lên, năm ngón tay nắm chặt thành quyền.
Toàn bộ 33 giọt Lạc Linh Huyết được phát động.
Sau đó...
Vèo!
Anh bỗng biến mất.
"Hử?".
Bà lão sửng sốt.
Bà ta còn chưa kịp hoàn hồn, hai bàn tay đã chìa tới, chộp lấy hai vai bà ta, rồi dùng sức.
Rắc!
Xương bả vai của bà lão nứt vụn.
Rắc!
Cùng lúc đó, hai cước ảnh đá mạnh vào khoeo chân bà lão, xương chân cũng gãy.
Tất cả mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp, nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp.
Sau khi làm xong, Lâm Chính liền quay lại vị trí ban đầu.
Còn bà lão đã nằm bẹp dưới đất, không dậy nổi nữa.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ bất lực và giọng nói run rẩy sợ hãi.
Bạch Họa Thủy ngây ra, đầu óc cũng ngừng suy nghĩ.
Bà lão... đã bị chế ngự rồi?
Chỉ trong chớp mắt như vậy?
Sao có thể chứ?
Tuy bà ta không phải là đệ nhất cao thủ của Thương Minh, nhưng chắc chắn là người có thực lực mạnh hơn đội trưởng Viêm Hận của đội phán quyết Thiên Khải không biết gấp bao nhiêu lần.
Phải biết rằng, 30 năm trước, bà lão đánh khắp thiên hạ không đối thủ, tung hoành cả giới võ đạo, không ai dám chọc vào. Cũng chính vì thực lực phi phàm trác tuyệt của bà ta, mà Thương Minh đã bỏ nguồn tài nguyên lớn để chiêu mộ.
Bao nhiêu năm nay, không biết bà lão đã giết bao nhiêu người muốn làm hại Bạch Họa Thủy.
Nhưng hôm nay... bà ta lại thua một cách thảm hại!
Còn chưa so được một chiêu với đối thủ.
Bạch Họa Thủy hít vào một hơi lạnh, vẫn chưa thể chấp nhận sự thật trước mắt.
"Bà còn muốn đánh nữa không?", Lâm Chính ngồi xổm xuống, nhìn bà lão đang run rẩy, lên tiếng hỏi.
Bà ta mở to hai mắt, khóe môi mấp máy, không dám đáp lại.
Lâm Chính đứng dậy, nói với Bạch Họa Thủy ở bên kia: "Bạch minh chủ, còn bà thì sao?".
Chương 2025: Tôi sẽ không giết bà
Bà cụ bị Lâm Chính chinh phục một cách dễ dàng, khiến những người có mặt phải thất kinh.
Đám đông run rẩy, bất an. Nói cho cùng thì bọn họ cũng chỉ là một đám người bình thường. Do việc kinh doanh làm lớn nên được vào Thương Minh.
Bọn họ không phải là võ giả. Cho dù đã chứng kiến không ít cảnh chém chém giết giết nhưng đến lúc mà tính mạng gặp sự uy hiếp thì đương nhiên là họ sợ. Nhưng điều khiến Lâm Chính bất ngờ đó là Bạch Họa Thủy trông lại vô cùng điềm nhiên.
Bạch Họa Thủy trông vô cùng ung dung. Mái tóc trắng dài bay trong gió, ngũ quan tinh tế. Người này châm một điếu thuốc, đôi mắt sâu hoắm nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì cậu chính là thần y Lâm phải không?”, Bạch Họa Thủy nói.
“Bạch minh chủ quả là tinh ý”, Lâm Chính gật đầu, không hề phủ nhận.
“Xem ra đại hội toàn bị cậu lừa. Bọn họ tưởng cậu vô tội, cùng lắm là tỏ ra nghi ngờ đôi chút mà không ngờ rằng đội phán quyết Thiên Khải hay là người tuyệt phạt đều đã bị cậu khống chế cả rồi”.
“Minh chủ cứ đùa. Giờ tôi chỉ muốn biết thái độ của bà thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Có thể nói cho tôi biết tại sao cậu lại biết vị trí của tôi không? Tại sao lại gây rắc rối cho tôi?”, Bạch Họa Thủy nhìn anh chăm chăm: “Tôi nhớ Thương Minh không có qua lại gì với cậu mà? Thần y Lâm tự dưng lại can dự như vậy, thật khiến tôi nghĩ không thông đấy. Lẽ nào…cậu lại muốn đối đầu với đại hội?”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ đối đầu với đại hội. Thứ nhất là không có lực, thứ hai là không có ý đó”.
“Vậy tại sao thần y Lâm lại làm thế này?”
“Người của Thương Minh các người định tiêu diệt tôi, còn hỏi tại sao tôi lại làm thế à? Minh chủ không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó ra hiệu.
Người bên cạnh hiểu ý lập tức phất tay “Đưa người ra đây”.
“Vâng”, một lúc sau, một người mặc vest nhưng trông khá lôi thôi, xộc xệch được đẩy tới trước.
“Dịch Tiên Thiên”, Bạch Họa Thủy chau mày, rõ ràng là bà ta nhận ra người này.
“Yết…yết kiến minh chủ…”, Dịch Tiên Thiên cúi đầu.
Bạch Họa Thủy nhìn ông ta rồi lại nhìn Lâm Chính và cảm thấy có gì đó sai sai.
“Dịch Tiên Thiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại bị thần y Lâm bắt thế? Ông đã tới Giang Thành sao?”, Bạch Họa Thủy hỏi.
“Vâng…”, Dịch Tiên Thiên run rẩy nói.
“Là ông Đồng cử tới à?”
“Đúng vậy…Minh chủ…Tất cả đều là chủ trương của ông Đồng…Thuộc hạ…cũng là vì cùng đường mà thôi”, Dịch Tiên Thiên khóc dở mếu dở.
“Hóa ra là vậy”, Bạch Họa Thủy gật đầu, đanh mắt: “Ông Đồng của chúng ta cũng giỏi quá. Vì một chút lợi lạc thôi mà bán đứng cả tôi luôn rồi. Chắc là thông tin tôi quay về cũng là do ông Đồng nói cho ông biết, rồi ông nói cho thần y Lâm phải không?”
“Minh chủ tha mạng…”, Dịch Tiên Thiên gào khóc.
“Đồ vô dụng”.
Bạch Họa Thủy hừ giọng, tiếp tục nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, chuyện này tôi biết rồi. Tôi nghĩ lý do cậu ra tay với tôi chắc là vì ông Đồng định ra tay với Dương Hoa phải không? Thế này đi, tôi giúp cậu gọi một cuộc điện thoại, để ông Đồng lập tức dừng tấn công Dương Hoa. Chúng ta hai bên coi như hòa, cậu thấy thế nào?”
“Điện thoại thì bà phải gọi rồi nhưng không được gọi cho ông Đồng”.
“Tại sao?”
“Việc ông Đồng đối đầu với Dương Hoa của tôi giống như bát nước đã hất đi thì không thể vớt lại được. Nếu lúc này bà đột nhiên gọi, ông Đồng lẽ nào lại không biết là bà đã bị tôi bắt chứ”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Xem ra thần y Lâm không định thả tôi ra phải không?”
“Bạch minh chủ, bà biết nhiều bí mật của tôi như vậy rồi, tôi có thể để bà rời đi được sao? Vậy khác gì Dương Hoa sẽ gặp hiểm họa. Vì vậy, chắc bà phải ở lại Giang Thành một khoảng thời gian rồi”.
“Xem ra tôi cũng hết lựa chọn thật rồi”.
“Nếu như Bạch Minh chủ chịu phối hợp thì tôi đảm bảo bà sẽ còn nguyên vẹn khi bước ra khỏi Giang Thành”.
“Tôi biết nhiều bí mật của cậu như vậy, cậu lẽ nào lại để tôi rời đi sao?”
“Bạch Minh chủ không yên tâm à. Tôi hỏi bà, bà cảm thấy y thuật của tôi thế nào?”
“Với thông tin mà Thương Minh của tôi thu thập được, ngoài vài vị trong đại hội ra không ai có thể so y thuật với cậu được”.
“Nếu đã vậy thì Bạch minh chủ còn lo lắng điều gì nữa? Tôi thả bà ra, sẽ dùng thuốc và châm để bà mất trí nhớ một phần. Như vậy thì khi các người đi cũng sẽ chẳng thể nào nhớ ra được chuyện gì. Còn nếu tôi giết các người, đại hội chắc chắn sẽ cho điều tra tới cùng. Tới khi đó điều tra ra tôi thì tôi và đại hội lại kết thành thù hận. Như vậy khác gì tôi tự tìm đường chết. Vì vậy minh chủ yên tâm, nếu không tới nước bất đắc dĩ thì tôi sẽ không giết bà đâu”.
“Ồ, thần y Lâm còn có thủ đoạn đó nữa à”, Bạch Họa Thủy cảm thấy bất ngờ. Bà ta nhìn anh bằng vẻ không dám tin.
Thế nhưng lúc này bà ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi. Đến cả quyền được nghi ngờ cũng không có.
“Đi thôi Bạch minh chủ”.
Lâm Chính thản nhiên nói rồi phất tay, ra lệnh cho người đưa Bạch Họa Thủy rời đi. Trên đường, Lâm Chính giao điện thoại cho Bạch Họa Thủy.
“Không phải lúc trước cậu nói, tôi không được gọi điện cho ông Đồng sao. Vậy cậu đưa điện thoại cho tôi gọi cho ai đây?”, Bạch Họa Thủy hỏi.
“Đương nhiên bà không thể gọi trực tiếp cho ông Đồng, như vậy lộ liễu quá. Theo lý mà nói, giờ bà vẫn chưa biết mọi chuyện mới đúng. Vì vậy giờ việc bà cần làm là tìm lý do chặn đám người đó lại”.
“Đám người nào?”
“Ông Đồng cử ai đối đầu với tôi thì bà phải chặn người đó lại”, Lâm Chính trầm giọng.
Bạch Họa Thủy lập tức hiểu ra. Bà ta nhìn chăm chăm Lâm Chính, hít một hơi thật sâu và nhận lấy điện thoại. Một lúc sau, một cuộc đại nguy sắp đổ ập xuống Dương Hoa lập tức biến mất.
Ông Đồng ở nơi xa đang cầm ly rượu lắc nhẹ và mỉm cười: “Đã dặn cả chưa?”
“Dặn cả rồi, tầm 10 phút nữa sẽ chính thức tiến hành công kích Dương Hoa. Dương Hoa sẽ bị tiêu diệt trong 30 phút đồng hồ, trở thành lịch sử. Đồng Thời, các cao thủ của chúng ta cũng đã xâm nhập vào Giang Thành, tất cả nhưng người liên quan tới Lâm Chính sẽ bị tiêu diệt”, người bên cạnh cúi người, mỉm cười nói.
“Đối đầu với Thương Minh thì chỉ có chết thôi. Thần y Lâm đúng là không biết trời cao đất dày. Nghe này, thông báo chuyện này ra ngoài, nói rằng Dương Hoa của Giang Thành quá ngông cuồng, không coi ai ra gì, dám khiêu chiến với Thương Minh nên đó chính là kết cục của kẻ không biết nghe lời. Làm vậy để dằn mặt người khác, rõ chưa”.
“Vâng, ông Đồng”, người này đáp lại và lùi ra ngoài.
Ông Đồng nheo mắt, tiếp tục thưởng thức ly rượu trong tay với vẻ mặt vui vẻ. Thế nhưng nửa ly vừa mới vào bụng thì người thuộc hạ khi nãy lại bước vào.
“Sao thế?”, ông Đồng vội hỏi.
“Xảy ra chuyện rồi, ông Đồng”.
Ông Đồng khựng lại: “Cái gì?”
Bình luận facebook