• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (124 Viewers)

  • Chương 1946-1950

Chương 1946: Như một chiến thần

Nhị trưởng tôn và đệ tử của Thượng Thanh Cung bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng đấy. Ai cũng cảm thấy da đầu tê dại. Mấy chục người đều dùng Siêu Thể Đan thì khủng khiếp tới mức nào. E rằng đến cả Nhị tôn trưởng hay Giang Thục Hồng cũng không thể nào ứng phó được với tình huống này.

"Dừng tay! Tất cả dừng tay", Nhị tôn trưởng gần lên. Tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát của ông ta.

Lời nói của Nhị tôn trưởng lúc này có vẻ như không thể ngăn chặn được đám đệ tử như sắp phát điên của Giang Hương Thư Các.

“Giang tổng giảng sư, nếu bà còn không bảo đồ đệ của bà dừng tay thì tôi sẽ xin viện trợ từ thiên cung đấy”, Nhị tôn trưởng hét lên.

“Sao thế? Lấy thiên cung ra dọa tôi à? Dù vậy thì tôi cũng không sợ đâu. Kẻ này quá ngông cuồng, dám sỉ nhục cả Giang Hương Thư Các. Dù có chết thì tôi cũng không tha cho kẻ này. Hơn nữa, kẻ này còn khiêu chiến với toàn bộ đồ đệ của tôi, dù ông có nói với thiên cung thì lý vẫn thuộc về chúng tôi. Sao tôi phải sợ? Chuyện tới nước này, cùng lắm thì Giang Hương Thư Các và thiên cung Trường Sinh đánh nhau một trận. Chúng tôi không sợ”, Giang Thục Hồng tức giận nói.

“...”

Nhị tôn trưởng chau chặt mày, không thể phản bác lại. Đúng là lý đang thuộc về họ. Hơn nữa...xin cứu viện từ thiên cung thì chắc gì thiên cung đã ra tay thật.

Thứ nhất chuyện này thiên cung vốn đã định giao cho Thượng Thanh Cung xử lý, thứ hai gần đây xảy ra tranh chấp giữa ông ta và Đại tôn trưởng nên chắc gì thiên cung đã hỗ trợ Thượng Thanh Cung.

Nhưng ông ta cũng không thể trơ mắt nhìn Lâm Chính bị giết chết được. Dù thế nào cũng phải ra tay thôi.

“Giang tổng giảng sư đã nói vậy thì đừng trách tôi sao không khách khí”, Nhị tôn trưởng đanh mắt, hừng hực sát ý. Ông ta định dẫn theo đám đệ tử lao lên liều mạng với người của Giang Hương Thư Các.

“Nhị tôn trưởng, ông quyết định làm như vậy đúng không? Nếu ông làm như vậy thì sẽ chỉ chôn mạng cùng với đệ tử của ông mà thôi. Ông suy nghĩ cho kỹ”, Giang Thục Hồng hừ giọng lạnh lùng: “Một khi phá vỡ quy tắc thì chúng tôi cũng chẳng còn gì phải kiêng dè hết”.

Dứt lời, Nhị tôn trưởng tái mặt và khựng lại. Nếu mà ông ta ra tay thật thì đám đệ tử của Giang Hương Thư Các chắc chắn cũng sẽ mặc kệ tất cả mà đấu lại với đám đệ tử của ông ta.

Bọn họ đã sử dụng Siêu Thể Đan thì sao đệ tử của ông ta có thể đối phó được. Khi đó mà tàn sát lẫn nhau máu sẽ chảy thành sông và thương vong sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Vì Lâm Chính mà hi sinh không biết bao nhiêu đệ tử của Thượng Thanh Cung thế kia thì thật sự ông ta không làm được. Mà ông ta cũng không muốn trơ mắt nhìn Lâm Chính bị chết trong tay Giang Hương Thư Các.

Phải làm sao? Nhị tôn trưởng nghiến răng, siết chặt nắm đấm, đau khổ và day dứt. Đúng lúc này Lâm Chính lại lao vào đám đệ tử của Giang Hương Thư Các.

“Chết đi”.

“Giết!”, cả đám gào lên, phát tiết lên Lâm Chính. Họ tung đấm đá, phóng châm, bột độc, tấn công như vũ bão như muốn nuốt gọn anh vào bên trong. Đám người Nhị tôn trưởng nín thở.

Bụp! Bụp...Cả mặt đất rung chuyển, Thượng Thanh Cung như một con thuyền nhỏ giữa giông bão không ngừng rung lắc. Sức mạnh phóng ra từng đợt từ đám đệ tử của Giang Hương Thư Các chấn động xung quanh.

Những chiếc cột cũng chao đảo. Mặt đứt nứt toác. Đất đá bay tứ tung. Đám đông vội vàng lùi lại, không dám manh động.

Nhị tôn trưởng cảm giác mắt mình như sắp nổ tung. Đôi mắt ánh lên vẻ oán hận. Không phải ông ta chỉ quan tâm tới sự sống chết của Lâm Chính mà còn quan tâm tới sự tôn nghiêm của Thượng Thanh Cung. Rõ ràng là ông ta có thể chặn đứng không cho mọi thứ xảy ra vậy mà lại phải bất lực đứng đây quan sát. Cảm giác này thật sự rất đau đớn.

Lúc này...

Bùm...Tiếng nổ nặng nề vang lên. Ngay sau đó một luồng sức mạnh như hoa tuyết liên phóng ra từ vị trí chính giữa.

Bụp! Bụp...Vài người đệ tử của Giang Hương Thư Các bay bật ra, đập mạnh xuống đất. Ngực họ hõm sâu, da nứt toác, miệng đầy máu. Họ ngất ngay tại chỗ.

“Cái gì?“,đám đông bàng hoàng.

“Chuyện gì thế này?”, Giang Thục Hồng cảm thấy thật kỳ lạ, vội vàng nhìn về phía đám học sinh của mình.

Giang Thục Hồng cũng cảm thấy kỳ lạ vội vàng nhìn đồ đệ. Giữa đám đông, Lâm Chính giống như một chiến thần với hai tay không vung lên hạ xuống. Mỗi cú đấm của anh như có sức nặng ngàn cân, dội thẳng xuống người đám đồ đệ kia.

Nếu họ dùng tay chân để đỡ thì sẽ bị đấm gãy, nếu dùng cơ thể để đỡ thì sẽ bị đấm chết. Châm bạc, bột độc của đám đệ tử này không thể làm gì được Lâm Chính.

Châm bạc không thể nào đâm được vào da của Lâm Chính. Giống như cơ thể anh được làm từ đồng vậy.

“Hả?”, Giang Thục Hồng trố tròn mắt. Đám người của Thượng Thanh Cung cũng hóa đá.

“Không được, không được rồi”

Lúc này một người đệ tử hét lớn: “Giảng sư, chúng đệ không làm gì được anh ta. Da của anh ta...quá cứng...quá cứng”.

“Cậu nói cái gì?”, Giang Thục Hồng sững sờ, nhìn Lâm Chính như một con hổ dữ giữa bầy cứu. Anh tung hoành, tàn sát bọn họ không chút do dự. Dù bọn họ đã sử dụng Siêu Thể Đan và có thực lực cực mạnh, thủ pháp cực nhanh nhạy nhưng hoàn toàn không làm gì được Lâm Chính.

“Không thể nào”.

Giang Thục Hồng hoảng loạn, lập tức hét lên: “Nhanh! Dùng Cửu Tinh Thiên Tường Châm Pháp đi! Nhanh!”

“Vâng giảng sư”, bị đánh cho tan tác hoa rơi, đám đệ tử lập tức phản ứng lại và bắt đầu tản ra. Mỗi người lấy ra mười cây châm, giơ lên sáng lấp lánh trước mặt Lâm Chính.

“Hả?”, Lâm Chính ngẩng đầu nhìn họ. Đám đồ đệ đưa tay lên và rắc bột độc. Bột độc khiến mặt đất cháy xì xì, vô cùng khủng khiếp. Chúng được rắc xung quanh Lâm Chính khiến anh bị hạn chế tầm nhìn, không nhìn thấy gì.

Lâm Chính nhìn bốn phía, đang định ra tay. Lúc này, tất cả đám đệ tử bắt đầu phóng châm. Họ không hề phóng về phía Lâm Chính mà phóng lên trời.

“Cái gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

Nhìn thấy châm bạc bay như sao giăng kín bầu trời, Lâm Chính chau mày. Sau đó số châm bạc tạo thành một đường thẳng phóng về phía Lâm Chính.

Lâm Chính vội vàng né tránh. Số châm bạc như được điều khiến, lập tức đuổi theo anh. Anh cũng lấy châm ra phóng tới.

Keng keng...Châm bạc tiếp xúc phát ra tiếng kim loại.

Lâm Chính co đồng tử anh thấy sức tấn công của đối phương mạnh quá. Số châm bạc lúc này được tạo ra từ sức mạnh của toàn bộ đám đệ tử. Không tránh được anh đành phải đỡ đòn.

Lâm Chính lập tức giơ tay lên chặn châm bạc lại. Lô châm bạc đầu tiên ghim vào cánh tay anh. Thế nhưng vẫn chưa kết thúc, lô châm tiếp theo gắn chặt vào lô châm đầu tiên. Nguồn sức mạnh không ngừng rót vào châm bạc, khiến cho lô châm trước đó ghim vào da thịt của Lâm Chính.

Lâm Chính tái mặt, định chặn lại. Thêm một luồng sức mạnh hùng hậu nữa ập tới.

Anh ngẩng lên nhìn thì phát hiện bột độc lúc này dường như được dẫn dụ, đồng loạt bay phủ lên cánh tay của Lâm Chính, rót vào chỗ châm bạc trên tay anh.

Hóa ra...Châm bạc chính là vật dẫn.
Chương 1947: Cơ thể thần võ thì sao?

Bột độc theo gió phủ kín lên lớp châm bạc, rót vào cơ thể Lâm Chính. Chiêu thức thật kỳ lạ.

Đám đông sợ hãi. Lâm Chính có vẻ như không đỡ lại được chiêu này, anh lại bị nhấn chìm trong lớp bột độc. Bột độc cứ như bị hút vào những cây châm ghim trên cánh tay anh.

Cơ thể anh cũng đang bị châm bạc và bột độc phủ xuống. Cảnh tượng khiến người khác cảm thấy da dầu tê dại.

Lúc này, Giang Thục Hồng lại hét lớn: “Thiên Địa Huyền Hoàng, Sinh Tử Kỳ Châm, khai triển”.

“Thiên Địa Huyền Hoàng, Sinh Tử Kỳ Châm”, đám đệ tử cũng hét lên theo. Bọn họ lấy ra hàng trăm cây trâm và tiếp tục phóng về phía Lâm Chính.

Mấy chục con người đồng loạt phóng ra hàng nghìn cây châm. Số châm này bay theo hình cửu cung bát quái.

Châm bạc như một mạng lưới trong khi bột độc như một bức tường thành. Hết lớp này đến lớp khác. Lâm Chính bị bao vây ở chính giữa, khó mà thoát được. Đám đông sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, không ai biết phải nói gìL “Xem ra Lâm Chính...sẽ chết mất”.

“Thủ đoạn khủng khiếp như vậy thì e rằng đến cả Đại La Thần Tiên cũng không làm gì được”.

“Phải làm sao đây”,

“Cũng không trách ai được, chỉ có thể trách Lâm Chính quá tự cao tự đại. Nếu như cậu ta không quá ngông thì sao có thể xảy ra chuyện như thế này được”.

“Nói cũng phải, chỉ đáng tiếc Lâm Chính mà bại thì sư phụ cũng...”, đệ tử của Thượng Thanh Cung thở dài, tỏ ra tuyệt vọng.

“Nhị tôn trưởng, thật xin lỗi, đệ tử của tôi mất kiểm soát. Xem ra đệ tử của ông không cầm cự được nữa rồi. Đành hi vọng cậu ta còn giữ được thi thể nguyên vẹn thôi”, Giang Thục hồng thở dài nhưng lại nhếch miệng cười.

Nhị tôn trưởng nghiến răng, đôi mắt ánh lên vẻ oán hận. Rõ ràng là ông ta rất bất mãn với cách làm của Giang Thục Hồng: “Giang tổng giảng sư. Vừa rồi bà đã chỉ đạo đệ tử của mình bao vây tấn công Lâm Chính, không phải đã nói là những trận quyết đấu này do các đệ tử đấu với nhau sao? Tại sao bà lại can dự vào?”, Nhị tôn trưởng hừ giọng.

“Tôi có can dự vào sao? Tôi chỉ nhắc nhở xíu thôi mà? Lẽ nào cũng không được?”

“Đương nhiên là không được!”, Nhị tôn trưởng gào lên: “Bà đã vi phạm quy tắc, tôi muốn bà ngay lập tức nói đệ tử của bà dừng lại. Buổi quyết đấu này hủy bỏ”.

“Ông cảm thấy có thể làm được như thế không?”, Giang Thục Hồng hừ giọng.

“Vì vậy bà không chịu?”, Nhị tôn trưởng hừng hực sát ý, lao lên phía trước.

“Nếu không làm theo thì đừng trách tôi”.

“Nhị tôn trưởng, ông định làm gì?”, Giang Thục Hồng chau mày.

“Người của Giang Hương Thư Các, các người ức hiếp người quá đáng. Bản tôn vốn đã định thỏa hiệp mà các người được nước lấn tới, nếu đã vậy thì bản tôn sẽ liều mạng với các người”, Nhị tôn trưởng gào lên.

“Ông điên rồi? Vậy đệ tử của ông thì sao?”

“Tôi mặc kệ”, Nhị tôn trưởng đáp lại rồi ta ra tay. Ông ta biết lúc này mình không còn giữ được sự bình tĩnh nữa.

Đúng lúc Nhị tôn trưởng định ra tay thì...

Ầm! Một tiếng nổ hãi hùng vang lên, ngay sau đó có vô số sóng sức mạnh tỏa ra. Nhị tôn trưởng và Giang Thục Hồng đều giật mình. Họ vội quay qua nhìn và lùi ngay về hàng phòng ngự.

“Mau lùi lại", Nhị tôn trưởng gào lên. Đám đệ tử còn chưa kịp phản ứng thì đã bị sức mạnh khủng khiếp đội vào người ngã ra đất. Ai cũng sứt đầu mẻ trán.

Cả thượng Thanh Cung đều bị nguốn sức mạnh tấn công khiến cây cối, tường thành đổ rạp, trông vô cùng đáng sợ.

Nhiều người trong thiên cung nghe thấy có chấn động bèn chạy ra. Đợi đến khi luồng sức mạnh biến mất thì Nhị tôn trưởng mới từ từ đứng dậy.

Đám đông ngước mắt nhìn, họ phát hiện sức mạnh này phát ra từ Lâm CHính. Lúc này toàn thân anh ánh lên màu vàng. Anh đứng sừng sững ở đó. Mặt đất xung quanh anh hõm xuống, nứt toác. Còn đám đệ tử của Giang Hương Thư Các thì không một ai đứng vững, tất cả đều ngã ra đất. Có người bất tỉnh, có người rên rỉ vì đau đớn, cảnh tượng không thể tin được.

“Không thể nào?”, Giang Thục Hồng thất kinh, đầu óc trống rỗng. Đám người khi nãy lao lên tấn công Lâm Chính đều bị hạ gục rồi sao? Người của Thượng Thanh Cung trố tròn mắt.

“Tại sao lại như vậy? Sinh Tử Kỳ Châm đâu? Cửu Tinh Thiên Tường Châm đâu? Tất cả đều không có tác dụng gì sao?”, Giang Thục Hồng há hốc miệng.

Lâm Chính khẽ ngẩng đầu đi về phía bên này: “Nếu đến cả da thịt còn không ghim được thì dù châm pháp có lợi hại thế nào cũng chẳng có tác dụng gì”

“Không thể nào! Cửu Tinh Thiên Tường Châm tập hợp toàn bộ sức mạnh của bọn họ. Sức mạnh của mấy chục cá thể Siêu Thể Đan sao lại không phá hủy được cơ thể của cậu chứ? Không thể! Thể xác có thế nào thì vẫn có thể phá hủy được”, Giang Thục Hồng gào lên, hai mắt đỏ ngàu.

“Vậy cơ thể thần võ thì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại, giơ một cánh tay lên.

Giang Thục hồng nghe như sét đánh ngang tai: “Cơ thể…thần võ…”
Chương 1948: Nước thánh Thiên Trì

Người của Giang Hương Thư Các không ngờ được Lâm Chính lại có cơ thể võ thần trong truyền thuyết.

Nếu đã như vậy, bọn họ còn đánh với Lâm Chính cái quái gì nữa.

Không chỉ riêng bọn họ, người của Thượng Thanh Cung cũng không biết.

Giang Thục Hồng vẫn không tin, tức giận nhìn Lâm Chính, đột nhiên nhấc tay, vung một châm ra, đâm thẳng tới giữa trán Lâm Chính.

Nhưng…

Keng!

Tiếng động to rõ vang lên.

Châm bạc đâm vào giữa trán Lâm Chính lại giống như va vào tấm thép, gãy làm đôi, rơi xuống đất.

Giang Thục Hồng ngây người.

Bà ta ngạc nhiên nhìn châm bạc gãy làm đôi trên mặt đất, sau đó bỗng nghiến răng, lại vung tay.

Vèo!

Những cây châm bạc tiếp tục bay tới.

Nhưng kết quả… vẫn khiến người ta tuyệt vọng.

Chúng đụng vào người Lâm Chính, tiếp tục gãy làm hai.

Xem đến đây, Giang Thục Hồng không dám nghi ngờ nữa

Bà ta biết sức lực mình đáng sợ đến thế nào, cũng biết rõ chất liệu châm bạc của mình, nhưng lại không đâm thủng được người Lâm Chính.

Dù Lâm Chính không phải cơ thể võ thần thì e là cũng không thua kém là bao.

“Giang tổng giảng sư, có tiếp tục nữa không?”.

Lúc này, Lâm Chính đi tới, bình tĩnh hỏi.

Giang Thục Hồng há miệng, đầu óc kêu ong ong, nhìn Lâm Chính, không biết nên trả lời thế nào.

“Lâm Chính, cậu không sao chứ?”.

Nhị tôn trưởng bước nhanh tới, quan sát một lượt rồi hỏi.

“Nhị tôn trưởng yên tâm, đệ tử không sao”, Lâm Chính gật đầu đáp.

“Không sao thì tốt”.

Nhị tôn trưởng gật đầu, nói với Giang Thục Hồng: “Giang tổng giảng sư, chắc là đồ đệ tôi… thắng rồi nhỉ? Lần này các người còn gì để nói nữa không?”.

Lúc nói lời này, Nhị tôn trưởng cũng chưa phản ứng được.

Mới vừa rồi còn ở trong cảnh tuyệt vọng, thế mà Lâm Chính lại đột nhiên xoay chuyển tình thế.

Đòn tấn công khác một trời một vực như vậy khiến người khác không chấp nhận nổi.

“Tôi… Tôi không còn lời nào để nói!”, Giang Thục Hồng âm thầm nghiến răng, nhưng nhìn đệ tử của mình nằm ở dưới đất, bà ta không nhận thua cũng không được.

“Thế nên khế ước sinh tử… có phải là xóa bỏ rồi không?”, một đệ tử vội vàng cất tiếng hỏi.

Giang Thục Hồng siết chặt hai tay, cắn răng như sắp nát ra.

Cuối cùng bà ta vẫn gật đầu, tức giận khẽ quát: “Phải!”.

“Wow!”.

“Vạn tuế!”.

Các đệ tử Thượng Thanh Cung đều vui mừng hoan hô!

Nhị tôn trưởng cũng thở phào một hơi, nghiêng đầu nói: “Lâm Chính, cảm ơn cậu, lần này nhờ có cậu”.

“Nhị tôn trưởng không cần khách sáo”, Lâm Chính khẽ gật đầu.

“Nhị tôn trưởng, ông cũng thật lợi hại, thu nhận được một đệ tử có cơ thể võ thần, có thể nói tôi biết ông làm sao giúp cậu ta có cơ thể võ thần không?”, Giang Thục Hồng nghiêng đầu hỏi.

“Chuyện đó… không thể nói cho biết”, Nhị tôn trưởng nói.

Thật ra ông ta cũng không biết.

Vì người trẻ tuổi như Lâm Chính không thể có cơ thể võ thần được.

Theo Giang Thục Hồng thấy, có thể không phải Lâm Chính có cơ thể võ thần chân chính, nói là cơ thể võ thần chỉ để dọa bà ta thôi, nhưng dù là giả thì xác thịt mạnh mẽ của Lâm Chính cũng quá đáng sợ. Giang Thục Hồng cho rằng Nhị tôn trưởng dùng thiên tài địa bảo để hỗ trợ Lâm Chính nâng cao xác thịt.

“Không nói sao? Cũng được, đây là bí mật của các người, không nói thì thôi. Chỉ tiếc đệ tử tố chất tốt như vậy lại bị Hoạt Độc quấn thân, sắp phải chết, thật khiến người ta thương tiếc”, Giang Thục Hồng cười híp mắt, nói.

Dứt lời, Lâm Chính đột nhiên không ngừng ho khan, miệng nôn ra chút máu.

“Lâm Chính!”.

Nhị tôn trưởng hét lên một tiếng, vội vàng tiến tới châm cứu cho Lâm Chính.

“Nhị tôn trưởng, tôi không sao”, Lâm Chính vội nói.

Nhị tôn trưởng còn tưởng là Lâm Chính chỉ đang cố gắng gượng.

“Cậu bớt nói chuyện, mau đến bên cạnh nghỉ ngơi, chuyện ở đây giao cho tôi”, Nhị tôn trưởng quát.

Lâm Chính bất đắc dĩ cười cười, cũng không nói nhiều, ngồi sang bậc thềm vỡ nát ở bên cạnh nghỉ ngơi.

Nhị tôn trưởng thở phào, xé khế ước sinh tử đi, nói: “Giang tổng giảng sư, chuyện đó coi như xóa bỏ rồi nhỉ?”.

“Đương nhiên… Tôi sẽ quay về bẩm báo tình hình”, Giang Thục Hồng có vẻ mặt không tự nhiên lạnh lùng nói: “Nhị tôn trưởng, tạm biệt ở đây vậy!”.

Bà ta nói xong thì định dẫn đệ tử rời đi.

“Giang tổng giảng sư, chờ đã!”, Nhị tôn trưởng khẽ gọi.

“Sao? Còn chuyện gì?”, Giang tổng giảng sư nhíu mày hỏi.

Nhị tôn trưởng do dự một lúc, đột nhiên bước lên trước mấy bước, đến gần Giang Thục Hồng, chắp tay hành lễ.

“Giang tổng giảng sư, tôi có chuyện cần cầu xin, mong giảng sư cho phép!”.

Cảnh này xuất hiện, tất cả đệ tử ngây ra.

Kể cả Giang Thục Hồng.

Bà ta không ngốc, nhìn Nhị tôn trưởng với ánh mắt sâu xa, mơ hồ hiểu ra gì đó, nói: “Chuyện ông nói lẽ nào có liên quan đến thằng nhóc này?”.

“Giang tổng giảng sư quả nhiên thông minh, tôi nghe nước thánh Thiên Trì của Giang Hương Thư Các có công hiệu khởi tử hồi sinh, tẩy rửa linh hồn. Nếu người bị trúng độc vào thanh tẩy ở trong đó thì đều có thể giải độc, cho nên…”.

“Ha, Nhị tôn trưởng, ông nghĩ nhiều rồi. Chưa nói tới nước thánh Thiên Trì không mở cho bên ngoài, chỉ riêng việc cho phép cũng không thể nào để người của thiên cung Trường Sinh các người dùng. Mặc dù chuyện này đã chấm dứt, nhưng con trai của vị đại nhân trong Thư Các chúng tôi quả thật đã chết trong tay ông! Ông đừng có được nước lấn tới”.

Giang Thục Hồng cười nhạt, quay người rời đi.

Nhị tôn trưởng nhìn theo bà ta thật lâu, không lên tiếng.

“Thôi được!”.

Ông ta lắc đầu, quay người thu dọn hiện trường với các đệ tử.

Đúng lúc đó, một đệ tử nhanh chân chạy đến, chắp tay nói: “Nhị tôn trưởng, Đại tôn trưởng gọi người và các đệ tử hãy mau chóng đến Vô Dục Cung gặp ông ấy!”.
Chương 1949: Bữa tiệc Hồng Môn

“Đại tôn trưởng gọi chúng tôi đến để làm gì?”, Nhị tôn trưởng nghiêm túc hỏi.

“Không rõ, Đại tôn trưởng chỉ ra lệnh đệ tử đến chuyển lời, phiền Nhị tôn trưởng và mọi người mau chóng đi qua đó!”, đệ tử đó chắp tay nói, sau đó đứng sang một bên: “Nhị tôn trưởng, mời”.

Vẻ mặt Nhị tôn trưởng không được tự nhiên cho lắm.

“Sư phụ, chuyện này là sao?”, Lý Như khó hiểu hỏi.

“Còn phải hỏi sao? Đại tôn trưởng đã biết chuyện chúng ta và Giang Hương Thư Các, chắc chắn ông ta đã phái người đến xem toàn bộ quá trình”, Nhị tôn trưởng nói.

“Cái gì?”.

“Vậy chẳng phải Đại tôn trưởng biết hết tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây nhưng khoanh tay đứng nhìn sao?”.

“Thế thì thật là vô tình!”.

“Cứ trơ mắt nhìn chúng ta rơi vào cảnh tuyệt vọng như vậy?”.

Các đệ tử tràn đầy căm phẫn.

“Nhị tôn trưởng, đệ tử đề nghị tôn trưởng đừng đi thì hơn. Đại tôn trưởng đã có khúc mắc với tôn trưởng, lần này gọi tôn trưởng đến đó chắc chắn không phải chuyện gì tốt, tìm cái cớ thoái thác cho qua thôi”, Lâm Chính đi tới, bình tĩnh nói.

“Nếu là vậy, chẳng phải Thượng Thanh Cung chúng ta sẽ thành mục tiêu công kích của mọi người hay sao? Nếu chống đối Đại tôn trưởng, toàn bộ thiên cung sẽ xa lánh Thượng Thanh Cung”, Đại tôn trưởng lắc đầu.

“Nếu tôn trưởng đi, ông ta vẫn sẽ coi tôn trưởng như cái đinh trong mắt”, Lâm Chính lại nói.

“Lâm Chính, cậu không hiểu đường lối trong chuyện này. Dù ông ta muốn giải quyết tôi cũng phải có cái cớ. Nếu tôi không đi, ông ta sẽ có cớ. Nhưng mọi người có thể không đi, tôi sẽ nói các cậu đều đã bị thương cần phải chữa trị, nghỉ ngơi ở đây là được”.

Nhị tôn trưởng nói xong thì quay sang đệ tử kia: “Dẫn đường đi”.

“Vâng, Nhị tôn trưởng, xin mời”.

Đệ tử kia đáp lời, dẫn đường ở phía trước.

“Sư phụ!”.

“Nhị tôn trưởng!”.

Các đệ tử vội vàng gọi.

Nhưng… không có tác dụng gì!

Chẳng mấy chốc, Nhị tôn trưởng đã rời đi.

Các đệ tử lòng đầy lo lắng.

“Các vị, mọi người thấy thế nào? Cứ vậy trơ mắt nhìn Nhị tôn trưởng đi mạo hiểm sao?”, một đệ tử đứng ra, cao giọng nói.

“Trương sư huynh, anh cảm thấy chúng ta nên làm thế nào?”, có đệ tử hưởng ứng.

“Còn cần hỏi nữa sao? Chúng ta cùng nhau đi đến Vô Dục Cung! Tôi tin rằng Đại tôn trưởng thấy chúng ta đến, chắc chắn không dám làm gì Nhị tôn trưởng!”, Trương sư huynh nói.

“Được, chúng ta cùng đi!”.

“Đi, đi đến Vô Dục Cung!”.

Mọi người hét lớn, lao xao đi ra bên ngoài.

“Lâm Chính, anh có đi không?”, có người nghiêng đầu hỏi.

Lâm Chính lại lắc đầu: “Chuyện này chỉ có Đại tôn trưởng có thể giải quyết, các người đi đến đó chỉ thêm loạn. Lẽ nào các người nghĩ người của Thượng Thanh Cung có thể dọa Đại tôn trưởng bọn họ sao? Chỉ là dùng trứng chọi đá mà thôi”.

“Lâm Chính, nếu anh sợ thì cứ ở đây đi!”.

“Đúng vậy, uổng cho anh có thực lực lại tham sống sợ chết!”.

“Anh có biết Nhị tôn trưởng vì Hoạt Độc trên người anh mà tốn biết bao nhiêu tâm tư không? Anh lại nỡ giữ lòng dạ sắt đá như vậy!”.

“Thật khiến người ta thất vọng!”.

“Đồ phản bội!”.

Các đệ tử nhao nhao chỉ trích.

Lâm Chính âm thầm lắc đầu, lười nói nhiều với bọn họ, quay người rời đi.

Thực ra Thượng Thanh Cung không có quan hệ gì nhiều với anh. Anh can dự vào chuyện của Giang Hương Thư Các cũng chỉ là đền đáp Nhị tôn trưởng bôn ba vì độc trên người anh mà thôi.

Bây giờ chuyện Giang Hương Thư Các đã giải quyết, không cần phải ở đây thêm nữa.

Nhóm đệ tử kia cũng không ở lại lâu, cùng nhau chạy về phía Vô Hồi Cung.

Khi anh quay về sân nhà, Thu Phiến vẫn ngồi ở trước cửa, dáng vẻ đầy lo lắng.

“Anh Lâm, anh quay về rồi sao?”, thấy Lâm Chính bình yên quay về, Thu Phiến vui mừng, vội vàng đứng dậy gọi.

“Ừ”.

Lâm Chính gật đầu, chạy vào phòng, lại thu dọn đồ đạc.

“Anh Lâm, anh định đi đâu?”, Thu Phiến khó hiểu nhìn anh.

Lâm Chính cười nói: “Thu Phiến, đến lúc tôi phải rời đi rồi”.

“Rời đi?”, Thu Phiến ngạc nhiên không thôi.

“Phải, Hoạt Độc trên người tôi đã được loại bỏ hoàn toàn, tôi không cần phải ở lại thiên cung Trường Sinh nữa. Nơi này cũng không thái bình, tôi nên đi rồi”, Lâm Chính nói.

“Chuyện đó…”.

Thu Phiến lại không biết nên nói thế nào mới phải.

Lâm Chính mang theo hành lý, bước ra ngoài cửa lớn.

Anh đã lấy được bảo vật ở Từ Bi Thất, có thể đưa Liễu Như Thi quay về từ từ chữa trị. Thiên cung này nước quá sâu, tiếp tục ở lại sẽ chỉ dẫn tới nhiều rắc rối hơn.

Thu Phiến muốn nói lại thôi.

“À đúng rồi, cuốn sách này tặng cho cô”, lúc này Lâm Chính như nghĩ tới điều gì, lấy một cuốn sách cổ xưa ra.

Thu Phiến nhìn lại, sắc mặt thay đổi: “Đây là… Phụng Hoàng Quyết? Đây là sách ở trong Từ Bi Thất!”.

“Đúng, cho nên cô phải lén tu luyện. Nó có thể trợ giúp y thuật của cô tăng vọt, không được để người khác phát hiện, nếu không tính mạng của cô sẽ không an toàn”, Lâm Chính nói.

Thu Phiến nghe vậy do dự một lúc, nhưng chẳng mấy chốc cô ấy đã ôm Phụng Hoàng Quyết vào lòng, vội vàng cất đi.

Vì cô ấy biết, nếu không có cuốn sách đó, có thể cả đời cô chỉ là một đệ tử nho nhỏ của thiên cung Trường Sinh. Nhưng nếu có thể học được cuốn châm quyết tuyệt thế này thì tương lai của cô ấy sẽ rất sáng sủa…

“Cảm ơn… anh Lâm…”, Thu Phiến do dự một lúc, nhỏ giọng nói.

“Thu Phiến, đường sau này cô phải tự mình đi, cẩn thận một chút”, Lâm Chính nói, quay người định rời đi.

Đúng lúc đó, vài bóng người vội vã chạy đến.

“Lâm sư huynh! Lâm sư huynh!”.

Mấy người họ cất cao giọng gọi từ xa.

Lâm Chính hơi nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện người đến lại là đệ tử của Thượng Thanh Cung.

Bây giờ bọn họ vô cùng nhếch nhác, quần áo rách rưới, còn có không ít vết thương, quả thật khiến Lâm Chính nhìn mà sững sờ.

“Mọi người bị sao vậy?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Lâm sư huynh! Có chuyện rồi! Có chuyện lớn rồi! Lý Như sư huynh và các sư huynh sư tỷ của Vô Dục Cung đánh nhau rồi. Đại tôn trưởng nổi giận, định hỏi tội Thượng Thanh Cung. Các vị sư huynh bảo chúng tôi đến cầu xin anh qua đó giúp đỡ”, mấy đệ tử kia vô cùng sốt ruột hét lên.

“Đang yên đang lành sao lại đánh nhau?”, Lâm Chính khẽ giọng hỏi.

“Người của Vô Dục Cung quá đáng ghét! Bọn họ không ngừng gây hấn với chúng tôi, còn sỉ nhục Nhị tôn trưởng, các vị sư huynh không nhịn được nên đã xảy ra tranh chấp với bọn họ, hai bên lao vào đánh nhau. Đại tôn trưởng trách tội Nhị tôn trưởng quản giáo không nghiêm, đòi trừng phạt nghiêm khắc Nhị tôn trưởng và Thượng Thanh Cung…”.

“Vậy mọi người bảo tôi tới đó cũng không có cách nào, tôi làm sao giải quyết chuyện này?”, Lâm Chính nói.

“Chuyện đó…”.

Mấy người đó ấp úng.

“Tôi thấy các người nên tìm người khác giúp đi, tốt nhất là tìm cung chủ giúp chủ trì công đạo. Tôi chỉ là một đệ tử bị trục xuất, không có tiếng nói gì trong thiên cung, tìm tôi có tác dụng gì?”, Lâm Chính lắc đầu, không muốn nhúng tay vào việc này.

Mấy đệ tử khác quỳ xuống trước mặt Lâm Chính, vội nói: “Lâm sư huynh, chuyện này chỉ có anh mới có thể giải quyết, tìm người khác vô dụng!”.

“Vì sao?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.

“Vì mục đích Đại tôn trưởng tìm Nhị tôn trưởng… là vì cơ thể võ thần của anh…”, đệ tử đó nhỏ giọng nói.

“Cơ thể võ thần của tôi?”, Lâm Chính sững sờ.
Chương 1950: Đe dọa

Lâm Chính suy nghĩ trong chốc lát, chẳng mấy chốc đã hiểu ra.

Đại tôn trưởng chắc chắn đã phái người đi quan sát toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở Thượng Thanh Cung, cũng biết Lâm Chính dựa vào cơ thể võ thần chiến thắng mười mấy cao thủ Siêu Thể Đan!

Cơ thể võ thần mạnh mẽ như vậy, sao ông ta không dao động?

Huống hồ, trên người Lâm Chính còn có mười giọt Lạc Linh Huyết! Lúc này không lấy thì còn đợi lúc nào?

“Nếu Lâm sư huynh chịu giao ra cách tu luyện cơ thể võ thần, Thượng Thanh Cung sẽ bình an vô sự! Lâm sư huynh, cầu xin anh giúp đỡ, cứu Nhị tôn trưởng, cứu Thượng Thanh Cung chúng tôi!”.

“Lâm sư huynh, cầu xin anh!”.

Mấy đệ tử quỳ dưới đất khóc lóc nức nở, còn không ngừng dập đầu.

Lâm Chính không đổi sắc mặt, cũng không định quan tâm.

Anh đã khuyên những đệ tử này, nhưng bọn họ lại không chịu nghe, kiên trì muốn đến Vô Dục Cung gây chuyện. Bây giờ làm lớn chuyện lại tìm tới nhờ mình giải quyết, thế sao được?

Huống hồ, anh làm gì có phương pháp tu luyện cơ thể võ thần gì đó? Anh có thể tu luyện thành cơ thể võ thần là vì may mắn, có cao nhân trợ giúp. Cơ thể võ thần không phải nói luyện là có thể luyện, dù có đến Vô Dục Cung cũng không thể giải quyết được chuyện này.

Lâm Chính mở miệng định từ chối, lúc này, ở phía xa lại có một nhóm người chạy đến.

Nhìn lại thì là người của Vô Dục Cung.

“Lâm Chính ở đâu?”.

Một người quát lên.

Thật không khách sáo!

“Người của Vô Dục Cung?”.

“Các người… muốn làm gì?”.

Đám đệ tử đầy vẻ kiêng dè, run giọng hỏi.

“Hừ, tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là đám tạp nham Thượng Thanh Cung? Không liên quan đến các người, cút sang một bên!”.

Đệ tử đi đầu khinh thường nói, ngay sau đó hét lên với Thu Phiến: “Cô là Thu Phiến phải không? Ai là Lâm Chính? Gọi anh ta ra đây! Nghe rõ chưa?”.

“A…”, Thu Phiến biến sắc, không biết nên nói thế nào mới phải.

“Các người tìm Lâm Chính à, không phải tôi đang đứng đây sao? Các người còn định đi đâu tìm nữa?”, Lâm Chính đi tới phía trước, lên tiếng.

“Anh là Lâm Chính? Mau đi cùng chúng tôi!”, đệ tử đó lạnh lùng nói.

“Đi đâu?”.

“Đương nhiên là Vô Dục Cung! Đại tôn trưởng muốn gặp anh, mau qua đó!”, đệ tử đó không kiên nhẫn mắng chửi.

Lâm Chính lại lắc đầu: “Anh bảo tôi qua thì tôi phải qua sao? Vậy chẳng phải rất mất thể diện của tôi?”.

“Láo xược, anh nghĩ anh là cái thá gì? Tôi đến đây gọi anh đã là cho anh thể diện! Anh đừng có không biết điều! Nghe đây, anh mau đi sang đó cho tôi, nếu không, tôi đánh gãy chân anh!”, đệ tử đó nổi giận mắng chửi.

Lâm Chính lại khoanh hai tay trước ngực, bình tĩnh nói: “Dữ vậy à? Vậy để tôi xem xem bản lĩnh của anh thế nào!”.

“Anh muốn chết à!”.

Đệ tử đó nổi giận, xắn tay áo định xông tới.

Nhưng đệ tử ở bên cạnh vội vàng kéo anh ta lại.

“Sư huynh, đừng kích động!”.

“Cậu cản tôi làm gì?”.

“Sư huynh! Lúc nãy có tin mười mấy đệ tử dùng Siêu Thể Đan của Giang Hương Thư Các cũng không làm gì được Lâm Chính, hơn nữa Đại tôn trưởng của chúng ta vì cơ thể võ thần mới gọi anh ta tới, đủ để thấy thực lực anh ta rất mạnh. Anh cứ xông lên như vậy không phải là lên chịu đòn sao?”, người bên cạnh nhỏ giọng nói.

Đệ tử đó biến sắc, nhưng chẳng mấy chốc lại trở nên hung dữ: “Vậy thì đã sao? Tôi là đệ tử của Vô Dục Cung, anh ta dám động vào tôi có nghĩa là đối đầu với Đại tôn trưởng và Vô Dục Cung! Cho dù tôi không đánh lại anh ta, tôi cũng muốn xem xem anh ta có gan đối đầu với tôi hay không!”.

Anh ta nói xong cũng không nghe người bên cạnh khuyên can mà xông thẳng tới chỗ Lâm Chính, tát vào mặt anh.

Ngay tức khắc, Lâm Chính đã chộp lấy cánh tay của đệ tử kia, sau đó tay còn lại chém về phía cổ tay anh ta.

Rắc!

Đệ tử đó lập tức gãy cổ tay, xương cốt gãy nát, chỉ còn da nối liền với bàn tay, vô cùng thê thảm.

“A!”.

Tiếng hét chói tai xé rách mây xanh.

Đệ tử của Vô Dục Cung trợn tròn mắt.

“Lâm Chính, anh… anh thật to gan!”.

“Anh muốn đối đầu với Đại tôn trưởng sao?”.

“Tạo phản rồi! Lâm Chính tạo phản rồi!”.

Các đệ tử run rẩy, lớn giọng hét lên.

“Tạo phản? Tôi thấy là các người phản mới phải chứ? Bây giờ tôi đi gặp Đại tôn trưởng, nói phương pháp tu luyện cơ thể võ thần cho ông ấy, tất nhiên ông ấy sẽ rất vui, cũng sẽ xóa bỏ mọi hiềm khích với người của Thượng Thanh Cung trước kia, còn tôi chắc chắn cũng sẽ được Đại tôn trưởng tặng thưởng. Với thiên phú của tôi, Đại tôn trưởng tất nhiên sẽ trọng dụng tôi, địa vị của tôi ở Vô Dục Cung cũng sẽ lên cao như diều gặp gió! Bây giờ các người ỷ thế hiếp người, đối xử với chúng tôi như vậy, không sợ sau chuyện này, tôi và người của Thượng Thanh Cung tìm các người tính sổ hay sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Anh vừa dứt lời, mấy người họ lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, toàn thân run rẩy điên cuồng.

“Có lý…”.

“Chuyện… Chuyện đó…”.

“Còn không mau quỳ xuống xin lỗi!”, Lâm Chính đột nhiên quát lớn.

Tiếng quát đó dọa cho mấy đệ tử của Vô Dục Cung nhũn chân, lập tức quỳ xuống.

“Lâm… Lâm sư huynh, xin hãy tha thứ cho chúng tôi…”.

“Chúng tôi ngu xuẩn vô tri, xúc phạm đến Lâm sư huynh, xin lỗi…”.

Mấy người kia nói năng lắp bắp, đâu còn vẻ hung hăng như trước?

Thu Phiến và mấy người của Thượng Thanh Cung đã há hốc miệng.

Vài ba câu nói đã khiến bọn họ sợ đến vậy…

Đây là Lâm Chính sao?

“Chuyện này tạm thời ghi nhớ lại đó, đừng có lần sau nữa! Tất cả đứng dậy đi, dẫn đường cho tôi, tôi đi đến Vô Dục Cung một chuyến là được rồi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Được, được… Lâm sư huynh, mời đi bên này, mời đi bên này…”.

Đám người đó vội vàng đứng dậy nói, ai nấy cực kỳ cung kính.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom