-
Chương 1791-1795
Chương 1791: Tôi đã thắng
Cơ thể võ thần quả thật rất mạnh!
Đội trưởng đội phán quyết là người của đại hội, cũng có chút hiểu biết về cơ thể võ thần.
Nhưng không có nghĩa cơ thể võ thần là vô địch.
Cũng giống như tiên thiên cương khu, cơ thể võ thần chỉ nâng cao độ mạnh xác thịt đến một mức độ khó có thể tưởng tượng, chứ không phải nó nhất định là thứ không thể phá hoại.
Dù sao trên thế giới này, không có chuyện gì là tuyệt đối.
Đương nhiên, đội trưởng đội phán quyết không có cách gì để hoàn toàn phá đi cơ thể võ thần.
Hắn chỉ muốn dựa vào chiêu này để mài mòn sức lực của Lâm Chính.
Vì cơ thể võ thần cần có sức lực duy trì.
Chỉ cần sức lực bị tiêu hao hết, Lâm Chính cạn kiệt sức lực không thể vận hành cơ thể võ thần, muốn giết anh sẽ rất dễ dàng.
Mười hai đao quang chém tới, những người bị đao quang bao bọc phải chịu sự xé rách đau đớn hơn cả việc lăng trì.
Tất cả những người phán quyết nhìn chằm chằm phía Lâm Chính, thấy những người đứng trong đao quang lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Mũ giáp của bọn họ bị xé nát!
Tóc bọn họ bị xé đứt!
Da bọn họ nứt ra!
Những người này… đều là cao thủ hàng đầu đương thời, ai nấy đều có nội lực đáng sợ, thân xác mạnh mẽ.
Nhưng trước đao quang, bọn họ đều vô cùng yếu ớt.
Chỉ ba luồng đao quang đã hao hết toàn bộ phòng ngự của bọn họ.
Chín luồng đao quang còn lại có thể chém nát bọn họ!
Thậm chí cả mảnh vụn cũng không còn.
Bọn họ thản nhiên nhìn lại, ai nấy đều có ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Đây không phải lần đầu bọn họ thấy cảnh tượng này .
“Có thể chết trong Đại Diệt Thần Nhẫn Trận, thần y Lâm, cậu có thể tự hào rồi! Cứ yên tâm mà đi đi”, đội trưởng đội phán quyết đáp xuống từ trên không trung, nhìn Lâm Chính dưới lưỡi đao, thản nhiên nói.
Lâm Chính chưa bị đao khí xé nát, nhưng cũng vô cùng chật vật. Chống đỡ đao khí cần phải tiêu hao không ít sức lực, sau ba đao khí, anh đã thở hổn hển.
Cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ không chống đỡ được số đao khí còn lại.
Nhưng ngay sau đó, cảnh khiến người ta kinh ngạc hơn đã xuất hiện!
Lâm Chính đột nhiên từ bỏ chống đỡ đao khí, rút châm bạc không còn nhiều trên người ra, cố gắng châm vào cơ thể các ảnh ngự ở xung quanh, dùng châm bạc nâng cao độ mạnh xác thịt của bọn họ, bảo vệ tính mạng cho bọn họ.
“Thần y Lâm điên rồi à?”, có người phán quyết không nhịn được kêu lên.
“Sức lực của bản thân cậu ta không đủ để phòng ngự, lại còn làm như vậy! Cậu ta muốn tự sát sao?”.
Hành động ngu xuẩn này vượt ngoài dự liệu của bọn họ.
“Hả…”.
Đội trưởng đội phán quyết cũng không ngờ tới, nhíu chặt mày, im lặng suy nghĩ.
Nhưng chỉ dựa vào châm bạc thì sao có thể bảo vệ được tính mạng của những người đó?
Lâm Chính nghiến răng, đột nhiên phóng ra sức mạnh trong cơ thể, biến nó thành cương khí, hội tụ trong lòng bàn tay, truyền vào cơ thể những ảnh ngự đó.
“Chuyện này…”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Nếu nói trước kia là tự sát thì bây giờ là gì?
Sợ mình chết chưa được triệt để hay sao?
Sức lực vốn đã không đủ, bây giờ còn truyền bớt ra ngoài?
Tất cả người của đội phán quyết đều nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Sắc mặt anh tái nhợt, liều mạng truyền khí cho ảnh ngự, dốc hết toàn lực bảo vệ bọn họ.
Một đường!
Hai đường!
Ba đường!
…
Cứ vậy, cả mười hai đường đao quang đều đã lướt qua, cuối cùng tất cả khôi phục yên tĩnh.
Những ảnh ngự đó chảy máu đầm đìa lần lượt ngã xuống bên cạnh Lâm Chính.
Bọn họ hít thở khó khăn, không ai là không nguy hiểm tính mạng. Nếu không phải Lâm Chính dốc sức bảo vệ tính mạng bọn họ, e rằng lúc này bọn họ đến mảnh vụn cũng không còn…
Không nghi ngờ gì nữa, những ảnh ngự đó đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
Còn Lâm Chính, lúc này cũng không dễ chịu.
Anh ngồi xuống đất, mặt tái nhợt, mồ hôi như mưa.
Trên người anh bị thương nhiều chỗ, máu nhuộm đỏ chiếc quần rách nát.
Hiển nhiên, cơ thể võ thần của anh cũng đã bị phá.
Bây giờ anh đứng cũng vô cùng khó khăn, đừng nói là chiến đấu với những người đó…
“Thần y Lâm, có cần thiết kiên trì nữa không?”.
Đội trưởng đội phán quyết thu Đường Đao về, chắp hai tay sau lưng, đi tới.
Lâm Chính không nói gì, chỉ không ngừng lau mồ hôi, đồng thời lấy đan dược ra, nhét vào miệng.
“Tôi niệm tình cậu còn trẻ tuổi mà đã có thành tựu như vậy, cũng xem như là thiên tài yêu nghiệt hiếm có trên đời. Tôi sẽ không tự tay giết cậu, cậu tự sát đi”, đội trưởng đội phán quyết bình tĩnh nói.
“Tự sát?”, Lâm Chính thở ra một hơi, thở hổn hển nhìn hắn: “Tôi đã thắng rồi, vì sao phải tự sát?”.
Chương 1792: Hỗn Độc
Thắng?
Đội trưởng đội phán quyết nhíu mày, quan sát Lâm Chính.
Hắn có thể chắc chắn 110% Lâm Chính đã không còn sức chiến đấu.
Toàn thân chi chít vết thương, sức cùng lực kiệt.
Với trạng thái này thì không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
Vậy mà thần y Lâm vẫn nói ra những lời như vậy…
Lẽ nào cậu ta điên thật rồi sao?
Đội trưởng đội phán quyết lắc đầu: “Thần y Lâm, cậu hãy nhìn cho rõ hiện thực đi! Cậu đã thua rồi, thực ra tôi rất hi vọng trong đại hội có thể xuất hiện một số thiên tài như cậu, chỉ đáng tiếc lựa chọn của cậu đã hại cậu. Nhờ có thiên phú mà cậu có rất nhiều thành tựu, nhưng cũng vì thiên phú yêu nghiệt này, khiến cậu đánh mất bản thân, làm những hành động ngu xuẩn”.
Dứt lời, đội trưởng đội phán quyết lại rút thanh Đường Đao ra, định chặt đầu Lâm Chính.
Hắn vốn dĩ muốn cho Lâm Chính cơ hội tự vẫn, cho anh có tôn nghiêm, nhưng Lâm Chính lại cố chấp như vậy.
Nếu đã như vậy thì hắn cũng không cần khách khí nữa.
Đường Đao giơ lên.
Lưỡi đao sắc bén gần như muốn chém toạc đêm đen.
Nhưng đúng lúc đội trưởng đội phán quyết sắp chém Đường Đao xuống…
“Hự…”
Cơ thể hắn bỗng run lên, sau đó ôm lấy lồng ngực, loạng choạng lùi lại hai bước, thanh Đường Đao trong tay cũng cầm không vững, cứ thế trượt xuống đất.
“Cái gì?”.
“Đại nhân!”.
Những người phán quyết còn lại vô cùng ngạc nhiên, vội lao tới đỡ đội trưởng của mình.
Chỉ nghe thấy “phụt” một tiếng, đội trưởng đội phán quyết há miệng, phun ra một ngụm máu tươi màu đen sì.
Mọi người biến sắc.
“Đây là… trúng độc sao?”.
“Đại nhân trúng độc rồi?”.
“Có chuyện gì vậy? Lẽ nào là thần y Lâm gây ra?”.
Ai nấy tức giận nhìn về phía Lâm Chính.
Có người rút đao định xông tới, muốn ép Lâm Chính đưa thuốc giải ra.
Nhưng cùng lúc đó…
Phụt!
Phụt!
Phụt!
Những người phán quyết này đều lần lượt phun ra máu tươi, cơ thể run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đã bị trúng độc.
Thậm chí có người còn đứng không vững, ngã khuỵu xuống đất.
Sau đó rất nhiều tiếng ho vang lên.
“Hả?”.
Phong phó bang chủ ở bên kia đã ngây người ra.
Ông ta chạy bước nhỏ tới, tay chân luống cuống nhìn mọi người: “Các vị đại nhân, các cậu… đây… đây… có chuyện gì vậy? Các cậu làm sao thế? Mau ra tay giết thần y Lâm đi chứ…”
Nhưng vết thương của những người phán quyết này càng ngày càng nặng, thậm chí còn không đủ sức để lên tiếng.
Chỉ có đội trưởng đội phán quyết kịp thời ngồi xuống, cố gắng áp chế độc tố bỗng dâng lên trong lồng ngực.
Nhưng hiệu quả không rõ ràng lắm.
Độc lực của loại độc này quá kinh khủng!
Hắn vội vàng lấy viên thuốc giải độc trước đó ở trong túi áo ra, nhét bừa vào miệng.
Viên thuốc giải độc vào bụng, dược lực tan ra, nhưng…
Không có bất cứ tác dụng gì!
“Sao có thể chứ?”.
Sắc mặt của đội trưởng đội phán quyết vô cùng khó coi, nhìn về phía Lâm Chính.
“Đúng là các anh đã trúng độc, nhưng không phải là loại độc bình thường, mà là Hỗn Độc do tôi điều chế!”, Lâm Chính đâm một châm vào người mình, rồi khàn giọng nói.
“Hỗn Độc?”.
“Đúng, tôi đã trộn lẫn mười loại độc dược độc nhất trên đời lại rồi điều chế.Tôi đã tổng hợp toàn bộ độc tính và nhược tính của chúng lại, độc lực của loại Hỗn Độc này không phải thứ mà một loại thuốc giải có thể giải được”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Vậy cậu đã hạ độc cho tôi vào lúc nào? Trước đó lúc tôi trúng châm bạc của cậu đã nhanh chóng kiểm tra, trên đó không có bao nhiêu độc. Lẽ nào Hỗn Độc mà cậu nói không màu không vị?”, đội trưởng đội phán quyết khó hiểu hỏi.
“Hỗn Độc không màu không vị, nhưng trên những châm bạc kia không có độc”.
“Nếu châm bạc không có độc thì cậu hạ độc lúc nào?”.
“Bất cứ lúc nào”.
“Bất cứ lúc nào?”.
Đội trưởng đội phán quyết hơi sửng sốt.
Dường như hắn bỗng ý thức được gì đó, sắc mặt liền thay đổi, quay phắt lại nhìn vào không trung.
“Lẽ nào… là khí độc?”.
“Đúng”.
“Không thể nào! Lúc tôi giao đấu với cậu, cả quá trình đều nín thở ngưng thần để ngăn cậu dùng sương độc phấn độc. Nếu cậu thực sự dùng khí độc thì cũng không thể bị tôi hít vào người được”, đội trưởng đội phán quyết quát.
Nhưng Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn về phía vết thương ở lồng ngực của hắn.
Đội trưởng đội phán quyết bỗng trở nên im lặng.
Vết thương!
Là vết thương!
Tuy đội trưởng đội phán quyết nín thở ngưng thần, không dám hít thở, nhưng… nếu khí vào người thì không nhất thiết phải vào từ đường miệng, vết thương cũng là một con đường.
Lúc này, đội trưởng đội phán quyết mới coi như hiểu tại sao Lâm Chính lại nói là “thắng”.
“Các anh đều bị thương, chỉ cần có vết thương là sẽ bị khí độc xâm nhập”.
“Thế nên cậu chỉ cần chờ loại độc này phát tác là được?”.
“Bình thường sẽ mất 2 tiếng để phát độc, nhưng nếu người trúng độc không ngừng thúc khí, thì tốc độ phát độc sẽ nhanh hơn”.
“Thế nên… tôi không ngừng chiến đấu với cậu, thực ra là đang tự sát…”
Đội trưởng đội phán quyết nhắm hai mắt lại.
Hắn không ngờ rằng, ngay từ lúc bắt đầu, mình đã rơi vào bẫy của Lâm Chính.
E là ngay từ đầu, Lâm Chính đã có kế hoạch đối phó với những người phán quyết Thiên Khải…
“Chúng tôi coi thường cậu rồi”, đội trưởng đội phán quyết khàn giọng nói.
“Có lẽ vậy”.
Lâm Chính ho khù khụ, khó nhọc đứng dậy, bước từng bước về phía đội trưởng.
Nhìn dáng vẻ anh hình như định kết liễu bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng và dữ tợn bỗng vang lên.
“Thần y Lâm, có lẽ những người phán quyết này không thắng, nhưng người thắng chưa chắc là cậu đâu!”.
Lâm Chính nghe thấy thế thì ngoảnh sang nhìn.
Là Phong phó bang chủ.
Ông ta móc một khẩu súng đen sì ra, chĩa thẳng về phía Lâm Chính…
Chương 1793: Bị dọa phát điên
"Hử?".
Lâm Chính quay sang nhìn Phong phó bang chủ, sắc mặt không chút dao động.
Phong phó bang chủ vẫn luôn đứng xem bên cạnh, cũng đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa hai bên.
Ông ta biết nguyên nhân khiến Lâm Chính đao thương bất nhập là vì "cơ thể võ thần" gì đó, nhưng hiện giờ, anh không thể tiếp tục duy trì "cơ thể võ thần" được nữa.
Tức là một khẩu súng bình thường cũng có thể gây uy hiếp cho anh.
"Thần y Lâm, tuy bọn họ đã trúng độc, nhưng tôi thì không! Ha ha, hình như cậu đã quên mất tôi thì phải! Sao nào? Có phải cậu nghĩ rằng người như tôi không gây được uy hiếp cho cậu không? Nhưng cậu cũng không thể ngờ mình sẽ chết trong tay tôi nhỉ? Ha ha ha!", Phong phó bang chủ cười lớn, tỏ vẻ đắc ý, bóp cò súng một cách dứt khoát.
Pằng!
Họng súng phun ra tia lửa.
Một viên đạn bay ra khỏi nòng, va vào lồng ngực Lâm Chính.
Lâm Chính lùi lại nửa bước.
Lần này, cơ thể anh quả thực không cản được viên đạn.
Viên đạn xuyên vào người anh, máu tươi bắn ra.
Nhưng... Lâm Chính không hề ngã xuống.
Thậm chí vẫn đứng bất động.
Tuy lồng ngực rướm máu, nhưng anh vẫn đứng thẳng tắp.
Dường như không đau đớn.
Dường như không bị thương.
"Hả?".
Phong phó bang chủ sửng sốt: "Cậu..."
Ông ta đang định nói gì đó, nhưng lại im bặt, bóp cò liên tiếp.
Pằng! Pằng! Pằng!
Lại một loạt tiếng súng vang lên.
Đạn bay ra vèo vèo.
Tất cả đều trúng vào người Lâm Chính.
Nhưng... anh vẫn sừng sững đứng đó, cơ thể chỉ lắc lư chứ không có phản ứng gì khác.
Người bình thường mà trúng đạn thì đã ngã xuống tắt thở từ lâu rồi.
Nhưng anh vẫn đứng đó như không có chuyện gì xảy ra.
"Chuyện gì thế này? Sao... sao cậu lại không chết?", Phong phó bang chủ toàn thân run rẩy, trợn tròn mắt nói.
"Tại sao tôi phải chết chứ?".
"Cậu... cậu đã trúng đạn, tại... tại sao vẫn chưa gục xuống?".
"Tuy tôi không còn cơ thể võ thần, nhưng ông đừng quên tôi là thần y. Tôi là bác sĩ giỏi nhất trên đời này. Ông có nhìn thấy chiếc châm bạc dưới cổ tôi không? Nó đã phong bế mệnh mạch của tôi. Có nó, dù ông có bắn tôi bao nhiêu phát đạn thì tôi cũng không chết được. Ông không giết được tôi đâu!", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Cái gì?".
Phong phó bang chủ bị dọa cho đờ người.
Ông ta chưa bao giờ gặp người nào như vậy.
Không, đây đã không thể gọi là người nữa rồi! Đây là ma! Đây là thần!
"Đừng nghe cậu ta nói vớ vẩn!".
Đúng lúc này, đội trưởng đội phán quyết lớn tiếng quát: "Cậu ta chỉ đang hư trương thanh thế thôi! Khí tức sinh mạng trên người cậu ta đang trôi đi rất nhanh! Tôi cảm nhận được điều đó! Cậu ta chỉ đang cậy mạnh thôi, chứ không cầm cự được lâu nữa đâu! Phong Nghiêm, ông mau bắn thêm mấy phát nữa đi! Bắn thêm mấy phát nữa là cậu ta sẽ chết! Bắn đi!".
Nhưng... những lời nói của đội trưởng đội phán quyết không thể lọt vào tai Phong Nghiêm được nữa.
Ông ta ngây ra nhìn Lâm Chính, sợ đến cứng người, hai chân run lẩy bẩy, suýt nữa tè cả ra quần.
Đúng lúc này, Lâm Chính chìa tay ra.
"Phong Nghiêm, đưa súng cho tôi rồi đầu hàng, tôi sẽ không giết ông!".
Phong phó bang chủ nghe thấy thế, toàn thân run rẩy.
Đội trưởng đội phán quyết gào lên: "Phong Nghiêm! Đừng nghe cậu ta! Mau nổ súng giết cậu ta đi! Mau lên!".
Nhưng dù đội trưởng đội phán quyết nói gì, Phong phó bang chủ vẫn đứng bất động.
Ông ta đã hoàn toàn đắm chìm trong nỗi sợ hãi.
Sự bất tử của Lâm Chính giống như một cơn ác mộng, khiến ông ta mất luôn khả năng suy nghĩ.
Ông ta run như cầy sấy, càng run càng mạnh, càng run càng mất kiểm soát, cuối cùng...
"A!".
Phong phó bang chủ hét lên, quăng khẩu súng trong tay xuống đất, rồi chạy đi như điên.
Ông ta... đã bị Lâm Chính dọa cho phát điên...
"Đây chính là thần y Lâm sao?".
Đội trưởng đội phán quyết thở dài một tiếng.
Hắn biết hôm nay mình chết là cái chắc.
Không ai có thể cứu được hắn nữa...
Phong phó bang chủ vừa đi.
Phụt!
Lâm Chính phun ra một ngụm máu lớn, sau đó ngã phịch xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.
"Quả nhiên đúng như tôi nói, cậu đang cậy mạnh thôi", đội trưởng đội phán quyết trầm giọng nói.
"Đúng vậy, đáng tiếc Phong Nghiêm kia không phải là anh, nếu không tôi đã mất mạng rồi. Loại tiểu nhân như ông ta đã rất sợ tôi rồi, tôi chỉ hù dọa thêm chút là ông ta sẽ ngoan ngoãn bó tay chịu trói thôi", Lâm Chính nhìn bầu trời đêm đầy sao, mỉm cười đáp.
"Cậu đã trúng mấy phát đạn, e là cũng không sống được bao lâu nữa nhỉ?".
"Những lời tôi vừa nói không phải đều là nói dối, cây châm bạc dưới cổ tôi quả thực đã phong bế mệnh mạch của tôi, nó có thể giữ mạng cho tôi. Nhưng không có cơ thể võ thần phòng ngự, lại trúng mấy viên đạn, thể lực cạn kiệt, lúc này tôi cũng chẳng còn sức mà hoạt động. Nếu không chữa trị kịp thời thì tôi cũng sẽ chết", Lâm Chính cười nói.
Đội trưởng đội phán quyết lặng lẽ nhìn Lâm Chính, một lát sau liền lắc đầu thở dài.
"Cậu đúng là đồ điên, tất cả những việc cậu làm đều vô cùng nguy hiểm, chỉ cần một chút sơ suất thì cậu sẽ muôn kiếp không thể trở mình. Người bình thường sẽ không bao giờ làm vậy, còn cậu không những làm, mà còn làm không chỉ một việc..."
"Thế nên tôi đã thắng", Lâm Chính đáp.
"Phải", đội trưởng đội phán quyết không nói gì nữa.
Một người phán quyết ở bên cạnh bỗng nhặt thanh Đường Đao lên, cắn răng nói: "Đại nhân, bây giờ anh không thể động đậy, nhưng tôi thì có thể, để tôi cầm đao qua đó chém cậu ta!".
"Không cần đâu, chúng ta thua rồi", đội trưởng đội phán quyết lắc đầu.
"Đại nhân, lẽ nào chúng ta phải từ bỏ phán quyết đối với cậu ta sao?", người kia không cam lòng.
"Tôi không muốn từ bỏ, nhưng chúng ta đã không làm được nữa rồi. Cậu hãy nhìn xung quanh đi", đội trưởng đội phán quyết khàn giọng nói.
Những người phán quyết sửng sốt, vội nhìn xung quanh.
Phát hiện có rất nhiều người đang tiến tới từ bốn phương tám hướng.
Đây là những người Lâm Chính bố trí ở gần đây từ trước để phong tỏa nơi này.
Lúc này, dù là người phán quyết hay ảnh ngự cũng không còn sức đứng vững, càng đừng nói tới việc đối phó với những người này.
"Được rồi, chúng ta yên tâm lên đường thôi".
Đội trưởng đội phán quyết nhắm mắt lại, dùng chút sức lực cuối cùng cắm thanh Đường Đao ở trước mặt, rồi khoanh chân ngồi chờ chết.
Những người phán quyết khác cũng làm theo.
Nhưng những người mới đến không lập tức giết ngay bọn họ, mà khiêng từng người một lên chiếc xe đỗ ở gần đó.
"Thần y Lâm, cậu làm cái gì vậy?".
Đội trưởng đội phán quyết mở bừng mắt ra, đanh giọng hỏi.
"Tôi không định giết các anh, các anh vẫn còn lợi ích rất lớn đối với tôi", Lâm Chính yếu ớt nói, được người khiêng lên cáng, đưa lên một chiếc xe cứu thương.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe phóng đi mất.
"Khốn kiếp!".
Đội trưởng đội phán quyết nổi giận, định cắn lưỡi tự sát.
Hắn biết ý định của Lâm Chính, và quyết không để bản thân chịu nhục.
Nhưng hắn vừa cử động đã bị một cây châm bạc đâm vào người, khiến hắn bất động.
"Ông là ai?".
"Tôi tên là Long Thủ! Cậu cứ ngoan ngoãn nghe lời thầy đi, đừng có nghĩ quẩn, bởi vì cho dù cậu có chết, thì chắc chắn thầy vẫn có thể cứu sống cậu, tội gì phải sống không bằng chết chứ?".
"Ông..."
"Khiêng lên xe!".
"Vâng".
Chương 1794: Để bọn họ tiến vào
Tin tức bang Hắc Sa bị tiêu diệt trong một đêm làm cả nước kinh động.
Rất nhiều người lấy làm kinh ngạc.
Phải biết rằng, bang Hắc Sa là ông vua không ngai ở Bồ Thành, là bá chủ một phương.
Rốt cuộc là ai đã tiêu diệt bọn họ một cách im hơi lặng tiếng như vậy?
Các thế lực bàn tán xôn xao.
Nhưng một tin còn chấn động hơn đang lan truyền giữa các thế lực lớn.
Đội phán quyết Thiên Khải vào đến Bồ Thành... thì biến mất một cách kỳ lạ.
Không liên lạc được.
Không rõ đi đâu.
Đây không phải là chuyện đùa.
Đội phán quyết Thiên Khải là người đại diện phát ngôn của đại hội.
Đại hội sắp khai mạc, bọn họ đại diện cho trật tự của đại hội, không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không đại hội sẽ máu chảy thành sông.
Trước giờ vị trí của đội phán quyết Thiên Khải luôn được công khai rõ ràng.
Tuy người bình thường không dám chọc tới bọn họ, nhưng những gia tộc yếu ớt nhỏ bé bị các thế lực khác ác ý thôn tính, vẫn hi vọng có thể nhận được sự che chở của đội phán quyết Thiên Khải.
Nhưng bọn họ bỗng dưng lại mất liên lạc đột ngột.
Nhất thời, rất nhiều người bắt đầu suy đoán.
Chẳng lẽ phía đại hội triệu tập bọn họ trở về?
Có người đoán vậy.
Cũng có người đoán có lẽ đội phán quyết Thiên Khải đã gặp chuyện bất trắc.
Dù sao một ngọn núi ở ngoại ô Bồ Thành bỗng dưng bị san bằng trong một đêm, hiện trường còn có dấu vết đánh nhau, đương nhiên là khiến người ta phải liên tưởng đủ thứ.
Nhưng ngay hôm đó, người đưa ra suy đoán này đã bị người ta đánh thành người thực vật, hơn nữa người ra tay lai lịch bất minh.
Thế là mọi người không dám suy đoán bậy bạ nữa.
Đó là đại hội, ai dám mạo phạm chứ?
Nhưng chuyện ở Bồ Thành đã khiến lòng người hoang mang lo sợ.
Rốt cuộc bang Hắc Sa đã bị ai tiêu diệt?
Đội phán quyết Thiên Khải đã đi đâu?
Ngọn núi ở ngoại ô Bồ Thành đã bị ai san bằng?
Mấy vấn đề này đã trở thành chủ đề thảo luận nóng hổi cho mọi người.
Nhưng Lâm Chính không chút quan tâm.
Anh đã ở trong phòng phẫu thuật của học viện Huyền Y Phái hơn 20 tiếng, các bác sĩ giỏi nhất của học viện đang làm phẫu thuật cho anh.
Trận chiến ở Bồ Thành khiến anh bị thương rất nặng.
Có lẽ anh chưa từng nghĩ rằng tính mạng của mình lại bị mấy viên đạn đe dọa.
Anh đúng là sơ suất, quên mất còn có Phong Nghiêm...
Anh vốn dùng ông ta làm mồi để câu đội phán quyết Thiên Khải, nhưng không ngờ bản thân anh cũng suýt trở thành thức ăn trong miệng cá.
Ngày hôm sau, cuối cùng Lâm Chính cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, nằm trong phòng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Toàn thân anh băng bó như một cái bánh chưng, sắc mặt trắng bệch, vô cùng yếu ớt.
Nhưng cũng may anh có cơ thể đặc biệt, hồi phục rất nhanh, mới ra khỏi phòng phẫu thuật chưa được bao lâu đã có thể xuống giường đi lại.
"Long Thủ! Long Thủ!".
Lâm Chính uống thuốc xong liền lớn tiếng gọi mấy câu.
Long Thủ ở bên ngoài chạy ngay vào.
"Thầy", Long Thủ cung kính nói.
"Những người kia đâu?", Lâm Chính nhỏ giọng hỏi.
"Giam hết lại rồi, nhưng độc trên người bọn họ... hình như đã phát tác, ai nấy đau đớn không thiết sống...", Long Thủ đáp.
Lâm Chính nghe thấy thế, lập tức lấy giấy bút ở trên bàn, viết một phương thuốc đưa cho ông ta.
"Bốc thuốc theo đơn này cho bọn họ uống, có thể làm giảm độc lực".
"Vâng".
Long Thủ gật đầu, vội vàng chạy đi.
Lâm Chính thở hắt ra, nằm xuống ghế nghỉ ngơi một lát.
Bắt được đội phán quyết Thiên Khải có thể nói là đã giải quyết được mối họa lớn trong lòng anh.
Nhưng... mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt.
Rè rè...
Đúng lúc này có người gọi tới.
Là Nguyên Tinh.
Lâm Chính lập tức ấn nút nghe.
"Giáo chủ!".
"Tình hình sao rồi?", Lâm Chính vội hỏi.
"Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã đến Nam Thành".
"Nam Thành? Địa bàn của Từ Thiên? Nói vậy là bà ta chỉ còn cách Giang Thành một tiếng nữa sao?", Lâm Chính đanh giọng hỏi.
"Phải... Giáo chủ, làm sao bây giờ? Chuyện bên phía Bồ Thành cậu đã giải quyết xong chưa?", Nguyên Tinh vội hỏi.
"Cũng coi như thuận lợi, nhưng tôi... không thể chiến đấu được nữa".
"Hả? Vậy... vậy phải làm sao đây? Chỉ có cậu mới có thể đánh tay đôi với cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Nếu chúng ta liên thủ thì may ra có thể tạm thời ngăn cản bà ta. Nếu cậu không chiến đấu được, dựa vào mấy người chúng tôi thì chỉ đỡ được mấy chiêu của bà ta thôi...", Nguyên Tinh có chút lo lắng.
"Đừng lo, tôi có cách! Ông lập tức dỡ bỏ toàn bộ phòng ngự dọc đường, để cốc chủ Hồng Nhan Cốc tiến vào Giang Thành", Lâm Chính nhỏ giọng nói.
"Cái gì?", Nguyên Tinh lập tức kêu lên thất thanh, còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Cứ làm theo lời tôi nói".
"Nhưng... giáo chủ..."
"Mau!", thái độ của Lâm Chính rất kiên quyết.
Nguyên Tinh bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu: "Vâng, giáo chủ".
Nói xong liền tắt máy.
Lâm Chính nhắm hai mắt lại, suy nghĩ một lát rồi lại lấy điện thoại ra, đang định gọi đi thì có người gọi tới.
Là Tô Nhu.
Lâm Chính không khỏi sửng sốt, anh do dự hơn 10 giây, mới ấn nút nghe...
"Tiểu Nhu..."
"Có chuyện gì với anh vậy? Gọi mãi không ai nghe máy! Anh chạy đi đâu rồi?", Tô Nhu ở đầu bên kia có chút tức giận.
"À, lúc trước... lúc trước điện thoại của anh đang sạc, nên anh không nghe thấy, xin lỗi em. Em gọi cho anh có chuyện gì sao?", Lâm Chính không khỏi hỏi.
"Chỉ muốn xem anh có bình an hay không thôi, anh không sao chứ?".
"Anh... không sao..."
"Vậy thì tốt".
Tô Nhu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nói: "Đúng rồi, chẳng phải trước đó anh nói có chuyện muốn nói với em sao? Anh nói đi, là chuyện gì vậy?".
Chương 1795: Thiên chức
Tô Nhu vừa nói xong, Lâm Chính liền thót tim, vốn định nói luôn.
Nhưng anh ngập ngừng một lát rồi lại thôi.
Anh rất muốn nói thật mọi chuyện với Tô Nhu ngay lúc này.
Nhưng... cốc chủ Hồng Nhan Cốc đang tới, nếu nói chuyện này ra, một khi để bà ta biết thì Lâm Chính chỉ càng gặp rắc rối hơn...
"Tiểu Nhu, bây giờ anh không tiện nói với em, để một thời gian nữa đi. Để một thời gian nữa rồi chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau", Lâm Chính chần chừ một lát rồi nói thẳng.
"Chuyện gì mà bí mật thế?", Tô Nhu cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, hàn huyên mấy câu rồi định tắt máy.
"Đúng rồi Tiểu Nhu, anh còn chuyện này muốn nói với em", Lâm Chính vội kêu lên.
"Chuyện gì vậy?".
"Mấy ngày hôm nay... em đừng đến công ty, ở yên trong nhà đừng đi đâu", Lâm Chính do dự một lát rồi nói.
"Tại sao?".
"Em cũng biết đấy, dạo trước Giang Thành không được yên bình, hình như chuyện của học viện Huyền Y Phái vẫn chưa kết thúc, anh lo em sẽ gặp chuyện".
"Vậy à... Còn anh thì sao? Anh không về sao?", Tô Nhu do dự một chút rồi nói.
"Anh... anh vẫn còn chút việc, sẽ về sau".
“Lúc nào anh về thì gọi cho em... Em nấu cơm cho anh".
"Ừ..."
"Chú ý an toàn".
Cuộc gọi kết thúc.
Tuy chỉ nói mấy câu đơn giản, nhưng Lâm Chính nghe ra được Tô Nhu cũng có tâm sự, hơn nữa... chắc là cô đã có lòng nghi ngờ anh.
Mong là cô có thể chấp nhận sự thật...
Lâm Chính thở hắt ra, tiếp tục xem danh bạ, rồi gọi cho Kỷ Văn và Khang Gia Hào.
Sau khi sắp xếp một loạt công việc, Lâm Chính ra khỏi phòng.
Sau đó đi tới nơi giam đội phán quyết Thiên Khải.
Bọn họ bị giam dưới một tầng hầm ở Giang Thành, chứ không ở trong học viện Huyền Y Phái.
Tuy ở dưới tầng hầm, nhưng điều kiện vật chất rất tốt.
Lâm Chính đã nói không được bạc đãi những người này, phải cung cấp điều kiện tốt nhất cho bọn họ, bất kể là ăn mặc hay môi trường sống cũng phải theo tiêu chuẩn tổng thống.
Tuy bị giam nhưng những người phán quyết Thiên Khải này đều có người hầu kẻ hạ.
Nói bọn họ đến đây nghỉ dưỡng cũng không phải là quá.
Nhưng đối với đội phán quyết Thiên Khải, những điều kiện vô cùng ưu việt mà Lâm Chính cung cấp không đáng giá một xu.
Bởi vì bọn họ có ý chí rất mạnh mẽ, mọi thứ trên đời đều không thể mê hoặc dụ dỗ bọn họ được, có thể sánh ngang với khổ hành tăng lợi hại nhất.
Lâm Chính hơi thở dốc, xuống tầng hầm đang giam những người này.
Lúc này, bọn họ vừa uống thuốc Long Thủ mang đến, làm dịu độc tố trong người, ai nấy đang khoanh chân ngồi thiền.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm quần áo, hiển nhiên trước đó đã bị độc lực hành hạ đến chết đi sống lại.
Thấy Lâm Chính đến, đội trưởng đội phán quyết mở mắt ra, bình thản nhìn anh, sau đó lại nhắm mắt lại.
Hắn không muốn nói với Lâm Chính câu nào cả.
"Thiên Khải đại nhân, có tiện trò chuyện mấy câu không?".
Lâm Chính bước vào, ngồi xuống một chiếc ghế, chậm rãi lên tiếng.
Nhưng cả đội phán quyết không ai nói gì.
"Các anh ở đây đã quen chưa? Đồ ăn có hợp khẩu vị không? Nếu không thích thì tôi có thể lập tức đổi đầu bếp khác. Yên tâm, đầu bếp tôi sắp xếp cho các anh đều là cấp năm sao, nhưng mỗi vùng miền lại có ẩm thực khác nhau, không biết các anh thích khẩu vị gì?", Lâm Chính lại nói.
Nhưng… cả đội phán quyết vẫn im như thóc.
Lâm Chính gõ ngón tay xuống bàn trà trước mặt theo tiết tấu, một lát sau liền gọi: "Người đâu!".
"Giáo chủ!".
Mấy người của Đông Hoàng Giáo bước vào.
Những người canh gác ở đây đều là tinh nhuệ của Đông Hoàng Giáo, canh gác rất nghiêm ngặt.
"Lột quần áo của bọn họ ra, thay sang bộ khác", Lâm Chính nói.
"Vâng".
Mấy người tiến vào.
Lần này thì những người phán quyết không ngồi yên được nữa.
"Các cậu muốn làm gì hả?".
"Tránh ra".
"Khốn kiếp! Các cậu đừng hòng sỉ nhục tôi!".
Những tiếng quát tức giận và nghiêm khắc vang lên.
Nhưng... bọn họ không thể ngăn cản người của Đông Hoàng Giáo, thuốc độc ở trong người không ngừng rút cạn sức lực của bọn họ. Giờ phút này, bọn họ ngay cả đứng cũng khó khăn, chứ đừng nói đến phản kích.
"Thần y Lâm, cậu ức hiếp người quá đáng!", sắc mặt của đội trưởng đội phán quyết lạnh tanh, đanh giọng nói: "Cậu muốn giết thì giết đi, cớ sao lại sỉ nhục chúng tôi như vậy? Cậu đừng quá đáng!".
"Sỉ nhục? Không không không, các đại nhân hiểu lầm rồi, chỉ là tôi thấy quần áo của các anh rách nát quá nên định mang về vá giúp các anh thôi, chứ không có ý gì khác. Huống hồ bây giờ các anh đang bị thương, phải dưỡng thương đàng hoàng, số quần áo này cũng lấm lem bẩn thỉu, nếu tiếp tục mặc sẽ khiến vết thương bị nhiễm trùng", Lâm Chính giải thích.
"Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn làm gì?", đội trưởng đội phán quyết lạnh lùng chất vấn.
"Thiên Khải đại nhân, tôi không hề có ác ý với các anh! Sự việc ra nông nỗi này cũng là các anh ép tôi mà thôi", Lâm Chính lắc đầu.
"Thần y Lâm, cậu làm trái quy định, chúng tôi chỉ làm việc theo quy định, không có chuyện ai ép ai cả. Nhưng cậu lại ra tay với đội phán quyết Thiên Khải chúng tôi, cậu có biết mình đã làm gì không? Cậu có biết hậu quả là gì không? Cậu sẽ bị đại hội truy nã, sẽ có người tới tìm cậu", đội trưởng đội phán quyết trầm giọng quát.
"Vậy đầu tiên phải để bọn họ biết là tôi ra tay đã, không có chứng cứ thì không ai có thể định tội cho tôi cả", Lâm Chính hừ một tiếng.
Đội trưởng đội phán quyết không nói gì.
Bây giờ nói gì cũng vô ích.
Lâm Chính hít vào một hơi, định vào thẳng chủ đề.
"Thiên Khải đại nhân, tôi muốn hỏi anh một câu hỏi. Giữ gìn trật tự của đại hội có phải là chức trách của anh không?".
"Đó là thiên chức của tôi! Từ giây phút trở thành người phán quyết Thiên Khải, chúng tôi đã coi việc giữ gìn trật tự của đại hội là chức trách của mình! Thần y Lâm, cậu muốn nói gì thì nói thẳng đi, đừng hòng bắt bẻ tôi! Như vậy chỉ có lãng phí thời gian của cậu thôi!", đội trưởng đội phán quyết mặt không cảm xúc nói.
Nhưng Lâm Chính lại khẽ lắc đầu, ghé lại gần, nhỏ giọng nói: "Thiên Khải đại nhân, anh có muốn... rời khỏi đây không?".
Đội trưởng đội phán quyết sửng sốt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.
"Ý cậu là sao?".
"Tôi có thể để anh đi".
"Thật sao?", đội trưởng đội phán quyết nhíu mày.
"Đương nhiên, nhưng phải sau đại hội", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Đội trưởng đội phán quyết im lặng một lát rồi khàn giọng nói: "Như vậy chẳng phải là thừa thãi sao? Nếu sau đại hội cậu mới thả tôi, thì không sợ phía đại hội trả thù sao?".
"Đương nhiên là không, bởi vì sau đại hội, phía đại hội sẽ không dám trả thù tôi nữa".
"Tại sao?".
"Tôi sẽ giành chiến thắng ở đại hội, trấn áp quần hùng, một bước lên trời! Tôi của lúc đó sẽ không còn là tôi của bây giờ nữa, bên đại hội muốn động đến tôi chẳng phải sẽ phải suy tính đến hậu quả sao?".
"Ha ha, thần y Lâm cũng thật biết nói đùa, chỉ là câu nói đùa này không buồn cười chút nào cả. Chắc cậu vẫn chưa biết mức độ tàn khốc của đại hội. Tôi thừa nhận cậu rất lợi hại, nhưng người như cậu ném vào đại hội cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, không đáng nhắc đến. Còn việc giành chiến thắng trong đại hội... thì lại càng là mơ mộng hão huyền", đội trưởng đội phán quyết lắc đầu nói.
"Tôi không muốn dùng lời nói để khuyên anh nữa, tôi nghĩ đến lúc đó anh sẽ hiểu".
"Tôi rất mong chờ ngày đó", đội trưởng đội phán quyết gật đầu, sau đó nhìn Lâm Chính: "Vậy là cậu đến đây chỉ để nói chuyện này?".
"Không, còn một chuyện nữa".
"Chuyện gì?".
"Tôi muốn để anh tiếp tục thực hiện chức trách của mình", Lâm Chính nói rất nghiêm túc.
Cơ thể võ thần quả thật rất mạnh!
Đội trưởng đội phán quyết là người của đại hội, cũng có chút hiểu biết về cơ thể võ thần.
Nhưng không có nghĩa cơ thể võ thần là vô địch.
Cũng giống như tiên thiên cương khu, cơ thể võ thần chỉ nâng cao độ mạnh xác thịt đến một mức độ khó có thể tưởng tượng, chứ không phải nó nhất định là thứ không thể phá hoại.
Dù sao trên thế giới này, không có chuyện gì là tuyệt đối.
Đương nhiên, đội trưởng đội phán quyết không có cách gì để hoàn toàn phá đi cơ thể võ thần.
Hắn chỉ muốn dựa vào chiêu này để mài mòn sức lực của Lâm Chính.
Vì cơ thể võ thần cần có sức lực duy trì.
Chỉ cần sức lực bị tiêu hao hết, Lâm Chính cạn kiệt sức lực không thể vận hành cơ thể võ thần, muốn giết anh sẽ rất dễ dàng.
Mười hai đao quang chém tới, những người bị đao quang bao bọc phải chịu sự xé rách đau đớn hơn cả việc lăng trì.
Tất cả những người phán quyết nhìn chằm chằm phía Lâm Chính, thấy những người đứng trong đao quang lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Mũ giáp của bọn họ bị xé nát!
Tóc bọn họ bị xé đứt!
Da bọn họ nứt ra!
Những người này… đều là cao thủ hàng đầu đương thời, ai nấy đều có nội lực đáng sợ, thân xác mạnh mẽ.
Nhưng trước đao quang, bọn họ đều vô cùng yếu ớt.
Chỉ ba luồng đao quang đã hao hết toàn bộ phòng ngự của bọn họ.
Chín luồng đao quang còn lại có thể chém nát bọn họ!
Thậm chí cả mảnh vụn cũng không còn.
Bọn họ thản nhiên nhìn lại, ai nấy đều có ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Đây không phải lần đầu bọn họ thấy cảnh tượng này .
“Có thể chết trong Đại Diệt Thần Nhẫn Trận, thần y Lâm, cậu có thể tự hào rồi! Cứ yên tâm mà đi đi”, đội trưởng đội phán quyết đáp xuống từ trên không trung, nhìn Lâm Chính dưới lưỡi đao, thản nhiên nói.
Lâm Chính chưa bị đao khí xé nát, nhưng cũng vô cùng chật vật. Chống đỡ đao khí cần phải tiêu hao không ít sức lực, sau ba đao khí, anh đã thở hổn hển.
Cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ không chống đỡ được số đao khí còn lại.
Nhưng ngay sau đó, cảnh khiến người ta kinh ngạc hơn đã xuất hiện!
Lâm Chính đột nhiên từ bỏ chống đỡ đao khí, rút châm bạc không còn nhiều trên người ra, cố gắng châm vào cơ thể các ảnh ngự ở xung quanh, dùng châm bạc nâng cao độ mạnh xác thịt của bọn họ, bảo vệ tính mạng cho bọn họ.
“Thần y Lâm điên rồi à?”, có người phán quyết không nhịn được kêu lên.
“Sức lực của bản thân cậu ta không đủ để phòng ngự, lại còn làm như vậy! Cậu ta muốn tự sát sao?”.
Hành động ngu xuẩn này vượt ngoài dự liệu của bọn họ.
“Hả…”.
Đội trưởng đội phán quyết cũng không ngờ tới, nhíu chặt mày, im lặng suy nghĩ.
Nhưng chỉ dựa vào châm bạc thì sao có thể bảo vệ được tính mạng của những người đó?
Lâm Chính nghiến răng, đột nhiên phóng ra sức mạnh trong cơ thể, biến nó thành cương khí, hội tụ trong lòng bàn tay, truyền vào cơ thể những ảnh ngự đó.
“Chuyện này…”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Nếu nói trước kia là tự sát thì bây giờ là gì?
Sợ mình chết chưa được triệt để hay sao?
Sức lực vốn đã không đủ, bây giờ còn truyền bớt ra ngoài?
Tất cả người của đội phán quyết đều nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Sắc mặt anh tái nhợt, liều mạng truyền khí cho ảnh ngự, dốc hết toàn lực bảo vệ bọn họ.
Một đường!
Hai đường!
Ba đường!
…
Cứ vậy, cả mười hai đường đao quang đều đã lướt qua, cuối cùng tất cả khôi phục yên tĩnh.
Những ảnh ngự đó chảy máu đầm đìa lần lượt ngã xuống bên cạnh Lâm Chính.
Bọn họ hít thở khó khăn, không ai là không nguy hiểm tính mạng. Nếu không phải Lâm Chính dốc sức bảo vệ tính mạng bọn họ, e rằng lúc này bọn họ đến mảnh vụn cũng không còn…
Không nghi ngờ gì nữa, những ảnh ngự đó đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
Còn Lâm Chính, lúc này cũng không dễ chịu.
Anh ngồi xuống đất, mặt tái nhợt, mồ hôi như mưa.
Trên người anh bị thương nhiều chỗ, máu nhuộm đỏ chiếc quần rách nát.
Hiển nhiên, cơ thể võ thần của anh cũng đã bị phá.
Bây giờ anh đứng cũng vô cùng khó khăn, đừng nói là chiến đấu với những người đó…
“Thần y Lâm, có cần thiết kiên trì nữa không?”.
Đội trưởng đội phán quyết thu Đường Đao về, chắp hai tay sau lưng, đi tới.
Lâm Chính không nói gì, chỉ không ngừng lau mồ hôi, đồng thời lấy đan dược ra, nhét vào miệng.
“Tôi niệm tình cậu còn trẻ tuổi mà đã có thành tựu như vậy, cũng xem như là thiên tài yêu nghiệt hiếm có trên đời. Tôi sẽ không tự tay giết cậu, cậu tự sát đi”, đội trưởng đội phán quyết bình tĩnh nói.
“Tự sát?”, Lâm Chính thở ra một hơi, thở hổn hển nhìn hắn: “Tôi đã thắng rồi, vì sao phải tự sát?”.
Chương 1792: Hỗn Độc
Thắng?
Đội trưởng đội phán quyết nhíu mày, quan sát Lâm Chính.
Hắn có thể chắc chắn 110% Lâm Chính đã không còn sức chiến đấu.
Toàn thân chi chít vết thương, sức cùng lực kiệt.
Với trạng thái này thì không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
Vậy mà thần y Lâm vẫn nói ra những lời như vậy…
Lẽ nào cậu ta điên thật rồi sao?
Đội trưởng đội phán quyết lắc đầu: “Thần y Lâm, cậu hãy nhìn cho rõ hiện thực đi! Cậu đã thua rồi, thực ra tôi rất hi vọng trong đại hội có thể xuất hiện một số thiên tài như cậu, chỉ đáng tiếc lựa chọn của cậu đã hại cậu. Nhờ có thiên phú mà cậu có rất nhiều thành tựu, nhưng cũng vì thiên phú yêu nghiệt này, khiến cậu đánh mất bản thân, làm những hành động ngu xuẩn”.
Dứt lời, đội trưởng đội phán quyết lại rút thanh Đường Đao ra, định chặt đầu Lâm Chính.
Hắn vốn dĩ muốn cho Lâm Chính cơ hội tự vẫn, cho anh có tôn nghiêm, nhưng Lâm Chính lại cố chấp như vậy.
Nếu đã như vậy thì hắn cũng không cần khách khí nữa.
Đường Đao giơ lên.
Lưỡi đao sắc bén gần như muốn chém toạc đêm đen.
Nhưng đúng lúc đội trưởng đội phán quyết sắp chém Đường Đao xuống…
“Hự…”
Cơ thể hắn bỗng run lên, sau đó ôm lấy lồng ngực, loạng choạng lùi lại hai bước, thanh Đường Đao trong tay cũng cầm không vững, cứ thế trượt xuống đất.
“Cái gì?”.
“Đại nhân!”.
Những người phán quyết còn lại vô cùng ngạc nhiên, vội lao tới đỡ đội trưởng của mình.
Chỉ nghe thấy “phụt” một tiếng, đội trưởng đội phán quyết há miệng, phun ra một ngụm máu tươi màu đen sì.
Mọi người biến sắc.
“Đây là… trúng độc sao?”.
“Đại nhân trúng độc rồi?”.
“Có chuyện gì vậy? Lẽ nào là thần y Lâm gây ra?”.
Ai nấy tức giận nhìn về phía Lâm Chính.
Có người rút đao định xông tới, muốn ép Lâm Chính đưa thuốc giải ra.
Nhưng cùng lúc đó…
Phụt!
Phụt!
Phụt!
Những người phán quyết này đều lần lượt phun ra máu tươi, cơ thể run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đã bị trúng độc.
Thậm chí có người còn đứng không vững, ngã khuỵu xuống đất.
Sau đó rất nhiều tiếng ho vang lên.
“Hả?”.
Phong phó bang chủ ở bên kia đã ngây người ra.
Ông ta chạy bước nhỏ tới, tay chân luống cuống nhìn mọi người: “Các vị đại nhân, các cậu… đây… đây… có chuyện gì vậy? Các cậu làm sao thế? Mau ra tay giết thần y Lâm đi chứ…”
Nhưng vết thương của những người phán quyết này càng ngày càng nặng, thậm chí còn không đủ sức để lên tiếng.
Chỉ có đội trưởng đội phán quyết kịp thời ngồi xuống, cố gắng áp chế độc tố bỗng dâng lên trong lồng ngực.
Nhưng hiệu quả không rõ ràng lắm.
Độc lực của loại độc này quá kinh khủng!
Hắn vội vàng lấy viên thuốc giải độc trước đó ở trong túi áo ra, nhét bừa vào miệng.
Viên thuốc giải độc vào bụng, dược lực tan ra, nhưng…
Không có bất cứ tác dụng gì!
“Sao có thể chứ?”.
Sắc mặt của đội trưởng đội phán quyết vô cùng khó coi, nhìn về phía Lâm Chính.
“Đúng là các anh đã trúng độc, nhưng không phải là loại độc bình thường, mà là Hỗn Độc do tôi điều chế!”, Lâm Chính đâm một châm vào người mình, rồi khàn giọng nói.
“Hỗn Độc?”.
“Đúng, tôi đã trộn lẫn mười loại độc dược độc nhất trên đời lại rồi điều chế.Tôi đã tổng hợp toàn bộ độc tính và nhược tính của chúng lại, độc lực của loại Hỗn Độc này không phải thứ mà một loại thuốc giải có thể giải được”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Vậy cậu đã hạ độc cho tôi vào lúc nào? Trước đó lúc tôi trúng châm bạc của cậu đã nhanh chóng kiểm tra, trên đó không có bao nhiêu độc. Lẽ nào Hỗn Độc mà cậu nói không màu không vị?”, đội trưởng đội phán quyết khó hiểu hỏi.
“Hỗn Độc không màu không vị, nhưng trên những châm bạc kia không có độc”.
“Nếu châm bạc không có độc thì cậu hạ độc lúc nào?”.
“Bất cứ lúc nào”.
“Bất cứ lúc nào?”.
Đội trưởng đội phán quyết hơi sửng sốt.
Dường như hắn bỗng ý thức được gì đó, sắc mặt liền thay đổi, quay phắt lại nhìn vào không trung.
“Lẽ nào… là khí độc?”.
“Đúng”.
“Không thể nào! Lúc tôi giao đấu với cậu, cả quá trình đều nín thở ngưng thần để ngăn cậu dùng sương độc phấn độc. Nếu cậu thực sự dùng khí độc thì cũng không thể bị tôi hít vào người được”, đội trưởng đội phán quyết quát.
Nhưng Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn về phía vết thương ở lồng ngực của hắn.
Đội trưởng đội phán quyết bỗng trở nên im lặng.
Vết thương!
Là vết thương!
Tuy đội trưởng đội phán quyết nín thở ngưng thần, không dám hít thở, nhưng… nếu khí vào người thì không nhất thiết phải vào từ đường miệng, vết thương cũng là một con đường.
Lúc này, đội trưởng đội phán quyết mới coi như hiểu tại sao Lâm Chính lại nói là “thắng”.
“Các anh đều bị thương, chỉ cần có vết thương là sẽ bị khí độc xâm nhập”.
“Thế nên cậu chỉ cần chờ loại độc này phát tác là được?”.
“Bình thường sẽ mất 2 tiếng để phát độc, nhưng nếu người trúng độc không ngừng thúc khí, thì tốc độ phát độc sẽ nhanh hơn”.
“Thế nên… tôi không ngừng chiến đấu với cậu, thực ra là đang tự sát…”
Đội trưởng đội phán quyết nhắm hai mắt lại.
Hắn không ngờ rằng, ngay từ lúc bắt đầu, mình đã rơi vào bẫy của Lâm Chính.
E là ngay từ đầu, Lâm Chính đã có kế hoạch đối phó với những người phán quyết Thiên Khải…
“Chúng tôi coi thường cậu rồi”, đội trưởng đội phán quyết khàn giọng nói.
“Có lẽ vậy”.
Lâm Chính ho khù khụ, khó nhọc đứng dậy, bước từng bước về phía đội trưởng.
Nhìn dáng vẻ anh hình như định kết liễu bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng và dữ tợn bỗng vang lên.
“Thần y Lâm, có lẽ những người phán quyết này không thắng, nhưng người thắng chưa chắc là cậu đâu!”.
Lâm Chính nghe thấy thế thì ngoảnh sang nhìn.
Là Phong phó bang chủ.
Ông ta móc một khẩu súng đen sì ra, chĩa thẳng về phía Lâm Chính…
Chương 1793: Bị dọa phát điên
"Hử?".
Lâm Chính quay sang nhìn Phong phó bang chủ, sắc mặt không chút dao động.
Phong phó bang chủ vẫn luôn đứng xem bên cạnh, cũng đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa hai bên.
Ông ta biết nguyên nhân khiến Lâm Chính đao thương bất nhập là vì "cơ thể võ thần" gì đó, nhưng hiện giờ, anh không thể tiếp tục duy trì "cơ thể võ thần" được nữa.
Tức là một khẩu súng bình thường cũng có thể gây uy hiếp cho anh.
"Thần y Lâm, tuy bọn họ đã trúng độc, nhưng tôi thì không! Ha ha, hình như cậu đã quên mất tôi thì phải! Sao nào? Có phải cậu nghĩ rằng người như tôi không gây được uy hiếp cho cậu không? Nhưng cậu cũng không thể ngờ mình sẽ chết trong tay tôi nhỉ? Ha ha ha!", Phong phó bang chủ cười lớn, tỏ vẻ đắc ý, bóp cò súng một cách dứt khoát.
Pằng!
Họng súng phun ra tia lửa.
Một viên đạn bay ra khỏi nòng, va vào lồng ngực Lâm Chính.
Lâm Chính lùi lại nửa bước.
Lần này, cơ thể anh quả thực không cản được viên đạn.
Viên đạn xuyên vào người anh, máu tươi bắn ra.
Nhưng... Lâm Chính không hề ngã xuống.
Thậm chí vẫn đứng bất động.
Tuy lồng ngực rướm máu, nhưng anh vẫn đứng thẳng tắp.
Dường như không đau đớn.
Dường như không bị thương.
"Hả?".
Phong phó bang chủ sửng sốt: "Cậu..."
Ông ta đang định nói gì đó, nhưng lại im bặt, bóp cò liên tiếp.
Pằng! Pằng! Pằng!
Lại một loạt tiếng súng vang lên.
Đạn bay ra vèo vèo.
Tất cả đều trúng vào người Lâm Chính.
Nhưng... anh vẫn sừng sững đứng đó, cơ thể chỉ lắc lư chứ không có phản ứng gì khác.
Người bình thường mà trúng đạn thì đã ngã xuống tắt thở từ lâu rồi.
Nhưng anh vẫn đứng đó như không có chuyện gì xảy ra.
"Chuyện gì thế này? Sao... sao cậu lại không chết?", Phong phó bang chủ toàn thân run rẩy, trợn tròn mắt nói.
"Tại sao tôi phải chết chứ?".
"Cậu... cậu đã trúng đạn, tại... tại sao vẫn chưa gục xuống?".
"Tuy tôi không còn cơ thể võ thần, nhưng ông đừng quên tôi là thần y. Tôi là bác sĩ giỏi nhất trên đời này. Ông có nhìn thấy chiếc châm bạc dưới cổ tôi không? Nó đã phong bế mệnh mạch của tôi. Có nó, dù ông có bắn tôi bao nhiêu phát đạn thì tôi cũng không chết được. Ông không giết được tôi đâu!", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Cái gì?".
Phong phó bang chủ bị dọa cho đờ người.
Ông ta chưa bao giờ gặp người nào như vậy.
Không, đây đã không thể gọi là người nữa rồi! Đây là ma! Đây là thần!
"Đừng nghe cậu ta nói vớ vẩn!".
Đúng lúc này, đội trưởng đội phán quyết lớn tiếng quát: "Cậu ta chỉ đang hư trương thanh thế thôi! Khí tức sinh mạng trên người cậu ta đang trôi đi rất nhanh! Tôi cảm nhận được điều đó! Cậu ta chỉ đang cậy mạnh thôi, chứ không cầm cự được lâu nữa đâu! Phong Nghiêm, ông mau bắn thêm mấy phát nữa đi! Bắn thêm mấy phát nữa là cậu ta sẽ chết! Bắn đi!".
Nhưng... những lời nói của đội trưởng đội phán quyết không thể lọt vào tai Phong Nghiêm được nữa.
Ông ta ngây ra nhìn Lâm Chính, sợ đến cứng người, hai chân run lẩy bẩy, suýt nữa tè cả ra quần.
Đúng lúc này, Lâm Chính chìa tay ra.
"Phong Nghiêm, đưa súng cho tôi rồi đầu hàng, tôi sẽ không giết ông!".
Phong phó bang chủ nghe thấy thế, toàn thân run rẩy.
Đội trưởng đội phán quyết gào lên: "Phong Nghiêm! Đừng nghe cậu ta! Mau nổ súng giết cậu ta đi! Mau lên!".
Nhưng dù đội trưởng đội phán quyết nói gì, Phong phó bang chủ vẫn đứng bất động.
Ông ta đã hoàn toàn đắm chìm trong nỗi sợ hãi.
Sự bất tử của Lâm Chính giống như một cơn ác mộng, khiến ông ta mất luôn khả năng suy nghĩ.
Ông ta run như cầy sấy, càng run càng mạnh, càng run càng mất kiểm soát, cuối cùng...
"A!".
Phong phó bang chủ hét lên, quăng khẩu súng trong tay xuống đất, rồi chạy đi như điên.
Ông ta... đã bị Lâm Chính dọa cho phát điên...
"Đây chính là thần y Lâm sao?".
Đội trưởng đội phán quyết thở dài một tiếng.
Hắn biết hôm nay mình chết là cái chắc.
Không ai có thể cứu được hắn nữa...
Phong phó bang chủ vừa đi.
Phụt!
Lâm Chính phun ra một ngụm máu lớn, sau đó ngã phịch xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.
"Quả nhiên đúng như tôi nói, cậu đang cậy mạnh thôi", đội trưởng đội phán quyết trầm giọng nói.
"Đúng vậy, đáng tiếc Phong Nghiêm kia không phải là anh, nếu không tôi đã mất mạng rồi. Loại tiểu nhân như ông ta đã rất sợ tôi rồi, tôi chỉ hù dọa thêm chút là ông ta sẽ ngoan ngoãn bó tay chịu trói thôi", Lâm Chính nhìn bầu trời đêm đầy sao, mỉm cười đáp.
"Cậu đã trúng mấy phát đạn, e là cũng không sống được bao lâu nữa nhỉ?".
"Những lời tôi vừa nói không phải đều là nói dối, cây châm bạc dưới cổ tôi quả thực đã phong bế mệnh mạch của tôi, nó có thể giữ mạng cho tôi. Nhưng không có cơ thể võ thần phòng ngự, lại trúng mấy viên đạn, thể lực cạn kiệt, lúc này tôi cũng chẳng còn sức mà hoạt động. Nếu không chữa trị kịp thời thì tôi cũng sẽ chết", Lâm Chính cười nói.
Đội trưởng đội phán quyết lặng lẽ nhìn Lâm Chính, một lát sau liền lắc đầu thở dài.
"Cậu đúng là đồ điên, tất cả những việc cậu làm đều vô cùng nguy hiểm, chỉ cần một chút sơ suất thì cậu sẽ muôn kiếp không thể trở mình. Người bình thường sẽ không bao giờ làm vậy, còn cậu không những làm, mà còn làm không chỉ một việc..."
"Thế nên tôi đã thắng", Lâm Chính đáp.
"Phải", đội trưởng đội phán quyết không nói gì nữa.
Một người phán quyết ở bên cạnh bỗng nhặt thanh Đường Đao lên, cắn răng nói: "Đại nhân, bây giờ anh không thể động đậy, nhưng tôi thì có thể, để tôi cầm đao qua đó chém cậu ta!".
"Không cần đâu, chúng ta thua rồi", đội trưởng đội phán quyết lắc đầu.
"Đại nhân, lẽ nào chúng ta phải từ bỏ phán quyết đối với cậu ta sao?", người kia không cam lòng.
"Tôi không muốn từ bỏ, nhưng chúng ta đã không làm được nữa rồi. Cậu hãy nhìn xung quanh đi", đội trưởng đội phán quyết khàn giọng nói.
Những người phán quyết sửng sốt, vội nhìn xung quanh.
Phát hiện có rất nhiều người đang tiến tới từ bốn phương tám hướng.
Đây là những người Lâm Chính bố trí ở gần đây từ trước để phong tỏa nơi này.
Lúc này, dù là người phán quyết hay ảnh ngự cũng không còn sức đứng vững, càng đừng nói tới việc đối phó với những người này.
"Được rồi, chúng ta yên tâm lên đường thôi".
Đội trưởng đội phán quyết nhắm mắt lại, dùng chút sức lực cuối cùng cắm thanh Đường Đao ở trước mặt, rồi khoanh chân ngồi chờ chết.
Những người phán quyết khác cũng làm theo.
Nhưng những người mới đến không lập tức giết ngay bọn họ, mà khiêng từng người một lên chiếc xe đỗ ở gần đó.
"Thần y Lâm, cậu làm cái gì vậy?".
Đội trưởng đội phán quyết mở bừng mắt ra, đanh giọng hỏi.
"Tôi không định giết các anh, các anh vẫn còn lợi ích rất lớn đối với tôi", Lâm Chính yếu ớt nói, được người khiêng lên cáng, đưa lên một chiếc xe cứu thương.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe phóng đi mất.
"Khốn kiếp!".
Đội trưởng đội phán quyết nổi giận, định cắn lưỡi tự sát.
Hắn biết ý định của Lâm Chính, và quyết không để bản thân chịu nhục.
Nhưng hắn vừa cử động đã bị một cây châm bạc đâm vào người, khiến hắn bất động.
"Ông là ai?".
"Tôi tên là Long Thủ! Cậu cứ ngoan ngoãn nghe lời thầy đi, đừng có nghĩ quẩn, bởi vì cho dù cậu có chết, thì chắc chắn thầy vẫn có thể cứu sống cậu, tội gì phải sống không bằng chết chứ?".
"Ông..."
"Khiêng lên xe!".
"Vâng".
Chương 1794: Để bọn họ tiến vào
Tin tức bang Hắc Sa bị tiêu diệt trong một đêm làm cả nước kinh động.
Rất nhiều người lấy làm kinh ngạc.
Phải biết rằng, bang Hắc Sa là ông vua không ngai ở Bồ Thành, là bá chủ một phương.
Rốt cuộc là ai đã tiêu diệt bọn họ một cách im hơi lặng tiếng như vậy?
Các thế lực bàn tán xôn xao.
Nhưng một tin còn chấn động hơn đang lan truyền giữa các thế lực lớn.
Đội phán quyết Thiên Khải vào đến Bồ Thành... thì biến mất một cách kỳ lạ.
Không liên lạc được.
Không rõ đi đâu.
Đây không phải là chuyện đùa.
Đội phán quyết Thiên Khải là người đại diện phát ngôn của đại hội.
Đại hội sắp khai mạc, bọn họ đại diện cho trật tự của đại hội, không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không đại hội sẽ máu chảy thành sông.
Trước giờ vị trí của đội phán quyết Thiên Khải luôn được công khai rõ ràng.
Tuy người bình thường không dám chọc tới bọn họ, nhưng những gia tộc yếu ớt nhỏ bé bị các thế lực khác ác ý thôn tính, vẫn hi vọng có thể nhận được sự che chở của đội phán quyết Thiên Khải.
Nhưng bọn họ bỗng dưng lại mất liên lạc đột ngột.
Nhất thời, rất nhiều người bắt đầu suy đoán.
Chẳng lẽ phía đại hội triệu tập bọn họ trở về?
Có người đoán vậy.
Cũng có người đoán có lẽ đội phán quyết Thiên Khải đã gặp chuyện bất trắc.
Dù sao một ngọn núi ở ngoại ô Bồ Thành bỗng dưng bị san bằng trong một đêm, hiện trường còn có dấu vết đánh nhau, đương nhiên là khiến người ta phải liên tưởng đủ thứ.
Nhưng ngay hôm đó, người đưa ra suy đoán này đã bị người ta đánh thành người thực vật, hơn nữa người ra tay lai lịch bất minh.
Thế là mọi người không dám suy đoán bậy bạ nữa.
Đó là đại hội, ai dám mạo phạm chứ?
Nhưng chuyện ở Bồ Thành đã khiến lòng người hoang mang lo sợ.
Rốt cuộc bang Hắc Sa đã bị ai tiêu diệt?
Đội phán quyết Thiên Khải đã đi đâu?
Ngọn núi ở ngoại ô Bồ Thành đã bị ai san bằng?
Mấy vấn đề này đã trở thành chủ đề thảo luận nóng hổi cho mọi người.
Nhưng Lâm Chính không chút quan tâm.
Anh đã ở trong phòng phẫu thuật của học viện Huyền Y Phái hơn 20 tiếng, các bác sĩ giỏi nhất của học viện đang làm phẫu thuật cho anh.
Trận chiến ở Bồ Thành khiến anh bị thương rất nặng.
Có lẽ anh chưa từng nghĩ rằng tính mạng của mình lại bị mấy viên đạn đe dọa.
Anh đúng là sơ suất, quên mất còn có Phong Nghiêm...
Anh vốn dùng ông ta làm mồi để câu đội phán quyết Thiên Khải, nhưng không ngờ bản thân anh cũng suýt trở thành thức ăn trong miệng cá.
Ngày hôm sau, cuối cùng Lâm Chính cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, nằm trong phòng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Toàn thân anh băng bó như một cái bánh chưng, sắc mặt trắng bệch, vô cùng yếu ớt.
Nhưng cũng may anh có cơ thể đặc biệt, hồi phục rất nhanh, mới ra khỏi phòng phẫu thuật chưa được bao lâu đã có thể xuống giường đi lại.
"Long Thủ! Long Thủ!".
Lâm Chính uống thuốc xong liền lớn tiếng gọi mấy câu.
Long Thủ ở bên ngoài chạy ngay vào.
"Thầy", Long Thủ cung kính nói.
"Những người kia đâu?", Lâm Chính nhỏ giọng hỏi.
"Giam hết lại rồi, nhưng độc trên người bọn họ... hình như đã phát tác, ai nấy đau đớn không thiết sống...", Long Thủ đáp.
Lâm Chính nghe thấy thế, lập tức lấy giấy bút ở trên bàn, viết một phương thuốc đưa cho ông ta.
"Bốc thuốc theo đơn này cho bọn họ uống, có thể làm giảm độc lực".
"Vâng".
Long Thủ gật đầu, vội vàng chạy đi.
Lâm Chính thở hắt ra, nằm xuống ghế nghỉ ngơi một lát.
Bắt được đội phán quyết Thiên Khải có thể nói là đã giải quyết được mối họa lớn trong lòng anh.
Nhưng... mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt.
Rè rè...
Đúng lúc này có người gọi tới.
Là Nguyên Tinh.
Lâm Chính lập tức ấn nút nghe.
"Giáo chủ!".
"Tình hình sao rồi?", Lâm Chính vội hỏi.
"Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã đến Nam Thành".
"Nam Thành? Địa bàn của Từ Thiên? Nói vậy là bà ta chỉ còn cách Giang Thành một tiếng nữa sao?", Lâm Chính đanh giọng hỏi.
"Phải... Giáo chủ, làm sao bây giờ? Chuyện bên phía Bồ Thành cậu đã giải quyết xong chưa?", Nguyên Tinh vội hỏi.
"Cũng coi như thuận lợi, nhưng tôi... không thể chiến đấu được nữa".
"Hả? Vậy... vậy phải làm sao đây? Chỉ có cậu mới có thể đánh tay đôi với cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Nếu chúng ta liên thủ thì may ra có thể tạm thời ngăn cản bà ta. Nếu cậu không chiến đấu được, dựa vào mấy người chúng tôi thì chỉ đỡ được mấy chiêu của bà ta thôi...", Nguyên Tinh có chút lo lắng.
"Đừng lo, tôi có cách! Ông lập tức dỡ bỏ toàn bộ phòng ngự dọc đường, để cốc chủ Hồng Nhan Cốc tiến vào Giang Thành", Lâm Chính nhỏ giọng nói.
"Cái gì?", Nguyên Tinh lập tức kêu lên thất thanh, còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Cứ làm theo lời tôi nói".
"Nhưng... giáo chủ..."
"Mau!", thái độ của Lâm Chính rất kiên quyết.
Nguyên Tinh bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu: "Vâng, giáo chủ".
Nói xong liền tắt máy.
Lâm Chính nhắm hai mắt lại, suy nghĩ một lát rồi lại lấy điện thoại ra, đang định gọi đi thì có người gọi tới.
Là Tô Nhu.
Lâm Chính không khỏi sửng sốt, anh do dự hơn 10 giây, mới ấn nút nghe...
"Tiểu Nhu..."
"Có chuyện gì với anh vậy? Gọi mãi không ai nghe máy! Anh chạy đi đâu rồi?", Tô Nhu ở đầu bên kia có chút tức giận.
"À, lúc trước... lúc trước điện thoại của anh đang sạc, nên anh không nghe thấy, xin lỗi em. Em gọi cho anh có chuyện gì sao?", Lâm Chính không khỏi hỏi.
"Chỉ muốn xem anh có bình an hay không thôi, anh không sao chứ?".
"Anh... không sao..."
"Vậy thì tốt".
Tô Nhu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nói: "Đúng rồi, chẳng phải trước đó anh nói có chuyện muốn nói với em sao? Anh nói đi, là chuyện gì vậy?".
Chương 1795: Thiên chức
Tô Nhu vừa nói xong, Lâm Chính liền thót tim, vốn định nói luôn.
Nhưng anh ngập ngừng một lát rồi lại thôi.
Anh rất muốn nói thật mọi chuyện với Tô Nhu ngay lúc này.
Nhưng... cốc chủ Hồng Nhan Cốc đang tới, nếu nói chuyện này ra, một khi để bà ta biết thì Lâm Chính chỉ càng gặp rắc rối hơn...
"Tiểu Nhu, bây giờ anh không tiện nói với em, để một thời gian nữa đi. Để một thời gian nữa rồi chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau", Lâm Chính chần chừ một lát rồi nói thẳng.
"Chuyện gì mà bí mật thế?", Tô Nhu cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, hàn huyên mấy câu rồi định tắt máy.
"Đúng rồi Tiểu Nhu, anh còn chuyện này muốn nói với em", Lâm Chính vội kêu lên.
"Chuyện gì vậy?".
"Mấy ngày hôm nay... em đừng đến công ty, ở yên trong nhà đừng đi đâu", Lâm Chính do dự một lát rồi nói.
"Tại sao?".
"Em cũng biết đấy, dạo trước Giang Thành không được yên bình, hình như chuyện của học viện Huyền Y Phái vẫn chưa kết thúc, anh lo em sẽ gặp chuyện".
"Vậy à... Còn anh thì sao? Anh không về sao?", Tô Nhu do dự một chút rồi nói.
"Anh... anh vẫn còn chút việc, sẽ về sau".
“Lúc nào anh về thì gọi cho em... Em nấu cơm cho anh".
"Ừ..."
"Chú ý an toàn".
Cuộc gọi kết thúc.
Tuy chỉ nói mấy câu đơn giản, nhưng Lâm Chính nghe ra được Tô Nhu cũng có tâm sự, hơn nữa... chắc là cô đã có lòng nghi ngờ anh.
Mong là cô có thể chấp nhận sự thật...
Lâm Chính thở hắt ra, tiếp tục xem danh bạ, rồi gọi cho Kỷ Văn và Khang Gia Hào.
Sau khi sắp xếp một loạt công việc, Lâm Chính ra khỏi phòng.
Sau đó đi tới nơi giam đội phán quyết Thiên Khải.
Bọn họ bị giam dưới một tầng hầm ở Giang Thành, chứ không ở trong học viện Huyền Y Phái.
Tuy ở dưới tầng hầm, nhưng điều kiện vật chất rất tốt.
Lâm Chính đã nói không được bạc đãi những người này, phải cung cấp điều kiện tốt nhất cho bọn họ, bất kể là ăn mặc hay môi trường sống cũng phải theo tiêu chuẩn tổng thống.
Tuy bị giam nhưng những người phán quyết Thiên Khải này đều có người hầu kẻ hạ.
Nói bọn họ đến đây nghỉ dưỡng cũng không phải là quá.
Nhưng đối với đội phán quyết Thiên Khải, những điều kiện vô cùng ưu việt mà Lâm Chính cung cấp không đáng giá một xu.
Bởi vì bọn họ có ý chí rất mạnh mẽ, mọi thứ trên đời đều không thể mê hoặc dụ dỗ bọn họ được, có thể sánh ngang với khổ hành tăng lợi hại nhất.
Lâm Chính hơi thở dốc, xuống tầng hầm đang giam những người này.
Lúc này, bọn họ vừa uống thuốc Long Thủ mang đến, làm dịu độc tố trong người, ai nấy đang khoanh chân ngồi thiền.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm quần áo, hiển nhiên trước đó đã bị độc lực hành hạ đến chết đi sống lại.
Thấy Lâm Chính đến, đội trưởng đội phán quyết mở mắt ra, bình thản nhìn anh, sau đó lại nhắm mắt lại.
Hắn không muốn nói với Lâm Chính câu nào cả.
"Thiên Khải đại nhân, có tiện trò chuyện mấy câu không?".
Lâm Chính bước vào, ngồi xuống một chiếc ghế, chậm rãi lên tiếng.
Nhưng cả đội phán quyết không ai nói gì.
"Các anh ở đây đã quen chưa? Đồ ăn có hợp khẩu vị không? Nếu không thích thì tôi có thể lập tức đổi đầu bếp khác. Yên tâm, đầu bếp tôi sắp xếp cho các anh đều là cấp năm sao, nhưng mỗi vùng miền lại có ẩm thực khác nhau, không biết các anh thích khẩu vị gì?", Lâm Chính lại nói.
Nhưng… cả đội phán quyết vẫn im như thóc.
Lâm Chính gõ ngón tay xuống bàn trà trước mặt theo tiết tấu, một lát sau liền gọi: "Người đâu!".
"Giáo chủ!".
Mấy người của Đông Hoàng Giáo bước vào.
Những người canh gác ở đây đều là tinh nhuệ của Đông Hoàng Giáo, canh gác rất nghiêm ngặt.
"Lột quần áo của bọn họ ra, thay sang bộ khác", Lâm Chính nói.
"Vâng".
Mấy người tiến vào.
Lần này thì những người phán quyết không ngồi yên được nữa.
"Các cậu muốn làm gì hả?".
"Tránh ra".
"Khốn kiếp! Các cậu đừng hòng sỉ nhục tôi!".
Những tiếng quát tức giận và nghiêm khắc vang lên.
Nhưng... bọn họ không thể ngăn cản người của Đông Hoàng Giáo, thuốc độc ở trong người không ngừng rút cạn sức lực của bọn họ. Giờ phút này, bọn họ ngay cả đứng cũng khó khăn, chứ đừng nói đến phản kích.
"Thần y Lâm, cậu ức hiếp người quá đáng!", sắc mặt của đội trưởng đội phán quyết lạnh tanh, đanh giọng nói: "Cậu muốn giết thì giết đi, cớ sao lại sỉ nhục chúng tôi như vậy? Cậu đừng quá đáng!".
"Sỉ nhục? Không không không, các đại nhân hiểu lầm rồi, chỉ là tôi thấy quần áo của các anh rách nát quá nên định mang về vá giúp các anh thôi, chứ không có ý gì khác. Huống hồ bây giờ các anh đang bị thương, phải dưỡng thương đàng hoàng, số quần áo này cũng lấm lem bẩn thỉu, nếu tiếp tục mặc sẽ khiến vết thương bị nhiễm trùng", Lâm Chính giải thích.
"Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn làm gì?", đội trưởng đội phán quyết lạnh lùng chất vấn.
"Thiên Khải đại nhân, tôi không hề có ác ý với các anh! Sự việc ra nông nỗi này cũng là các anh ép tôi mà thôi", Lâm Chính lắc đầu.
"Thần y Lâm, cậu làm trái quy định, chúng tôi chỉ làm việc theo quy định, không có chuyện ai ép ai cả. Nhưng cậu lại ra tay với đội phán quyết Thiên Khải chúng tôi, cậu có biết mình đã làm gì không? Cậu có biết hậu quả là gì không? Cậu sẽ bị đại hội truy nã, sẽ có người tới tìm cậu", đội trưởng đội phán quyết trầm giọng quát.
"Vậy đầu tiên phải để bọn họ biết là tôi ra tay đã, không có chứng cứ thì không ai có thể định tội cho tôi cả", Lâm Chính hừ một tiếng.
Đội trưởng đội phán quyết không nói gì.
Bây giờ nói gì cũng vô ích.
Lâm Chính hít vào một hơi, định vào thẳng chủ đề.
"Thiên Khải đại nhân, tôi muốn hỏi anh một câu hỏi. Giữ gìn trật tự của đại hội có phải là chức trách của anh không?".
"Đó là thiên chức của tôi! Từ giây phút trở thành người phán quyết Thiên Khải, chúng tôi đã coi việc giữ gìn trật tự của đại hội là chức trách của mình! Thần y Lâm, cậu muốn nói gì thì nói thẳng đi, đừng hòng bắt bẻ tôi! Như vậy chỉ có lãng phí thời gian của cậu thôi!", đội trưởng đội phán quyết mặt không cảm xúc nói.
Nhưng Lâm Chính lại khẽ lắc đầu, ghé lại gần, nhỏ giọng nói: "Thiên Khải đại nhân, anh có muốn... rời khỏi đây không?".
Đội trưởng đội phán quyết sửng sốt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.
"Ý cậu là sao?".
"Tôi có thể để anh đi".
"Thật sao?", đội trưởng đội phán quyết nhíu mày.
"Đương nhiên, nhưng phải sau đại hội", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Đội trưởng đội phán quyết im lặng một lát rồi khàn giọng nói: "Như vậy chẳng phải là thừa thãi sao? Nếu sau đại hội cậu mới thả tôi, thì không sợ phía đại hội trả thù sao?".
"Đương nhiên là không, bởi vì sau đại hội, phía đại hội sẽ không dám trả thù tôi nữa".
"Tại sao?".
"Tôi sẽ giành chiến thắng ở đại hội, trấn áp quần hùng, một bước lên trời! Tôi của lúc đó sẽ không còn là tôi của bây giờ nữa, bên đại hội muốn động đến tôi chẳng phải sẽ phải suy tính đến hậu quả sao?".
"Ha ha, thần y Lâm cũng thật biết nói đùa, chỉ là câu nói đùa này không buồn cười chút nào cả. Chắc cậu vẫn chưa biết mức độ tàn khốc của đại hội. Tôi thừa nhận cậu rất lợi hại, nhưng người như cậu ném vào đại hội cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, không đáng nhắc đến. Còn việc giành chiến thắng trong đại hội... thì lại càng là mơ mộng hão huyền", đội trưởng đội phán quyết lắc đầu nói.
"Tôi không muốn dùng lời nói để khuyên anh nữa, tôi nghĩ đến lúc đó anh sẽ hiểu".
"Tôi rất mong chờ ngày đó", đội trưởng đội phán quyết gật đầu, sau đó nhìn Lâm Chính: "Vậy là cậu đến đây chỉ để nói chuyện này?".
"Không, còn một chuyện nữa".
"Chuyện gì?".
"Tôi muốn để anh tiếp tục thực hiện chức trách của mình", Lâm Chính nói rất nghiêm túc.