-
Chương 1691-1695
Chương 1691: Truy Long Châm Pháp
Rầm! Cơ thể Lâm Chính đập mạnh xuống đáy vực, tạo thành một cái hốc sâu hoắm. Anh cố gắng mở mắt nhưng ý thức mơ hồ không cho phép. Cuối cùng anh ngất lịm.
Không biết phải mất bao lâu sau đó thì Lâm Chính mới mở được mắt.
Trời đã tối. Trăng sao giăng kín bầu trời. Tiếng dế vang lên bên tai.
Điều khiến Lâm Chính chú ý là bên cạnh thấy bập bùng ánh lửa. Anh cố gắng nghiêng cổ quả thì phát hiện bên cạnh mình là đống lửa. Một ông cụ vói mái tóc bạc trắng đang bỏ củi vào và nướng một con gà rừng.
“Ồ? Cậu tỉnh rồi à? Nào ăn chút gì đi!”, ông cụ nhìn Lâm Chính, đưa cho anh một cái đùi gà và nói. Nhưng lúc này Lâm Chính làm gì còn sức mà ăn.
“Nước…”, anh yếu ớt nói. Ông cụ nghe thấy vậy bèn lấy ít nước từ dòng suối bên cạnh rót vào miệng Lâm Chính. Uống được chút nước, anh thấy tốt hơn nhiều.
“Tôi đang ở đâu vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Trên núi Chung Thân, chứ còn ở đâu được nữa?”
“Vậy sao?”
“Nhưng mà xương cậu cứng thật đấy. Từ vách núi cao như vậy rơi xuống mà không bị thịt nát xương tan. Cậu sở hữu Tiên Thiên Cương Khu phải không? Lợi hại, còn trẻ mà đã giỏi như vậy rồi. Đúng là bất phàm”, ông cụ cảm thán, xé một miếng thịt gà, bỏ vào miệng nhai.
Mặc dù tóc và râu của ông cụ rất dài, quần áo thì rách rưới nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ. Động tác cũng rất có chừng mực, không giống như người trong rừng hay kẻ vô gia cư.
“Xin hỏi tiền bối là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi ấy à? Một ông già mà thôi, không đáng nhắc tới”.
“Tiền bối khiêm tốn rồi. Ông có thể biết về Tiên Thiên Cương Khu thì chắc chắn không phải người bình thường. Chắc ông tới đây ở ẩn phải không?”, Lâm Chính nói.
“Cậu quá khen. Tôi thích thanh tịnh, nếu cậu nói là ẩn thế thì…cũng được”.
Ông cụ tiếp tục ăn và nở nụ cười ung dung: “Nhưng cậu cũng may đấy. Tôi vừa mới đưa cậu đi xong thì có một người toàn thân là máu chạy xuống đây tìm cậu. Người phụ nữ sát khí hừng hực, mùi máu tanh nồng bốc lên khủng khiếp quá. Tôi nghĩ chắc là kẻ thù của cậu phải không? Nếu tôi mà phát hiện ra cậu muộn chút nữa thì e rằng người phụ nữ đó đã xử lý cậu luôn rồi”.
“Cái gì?”
Lâm Chính bàng hoàng: “Lẽ nào, cốc chủ vẫn chưa chết?”
Đến như vậy rồi mà bà ta còn chưa chết thì đúng là đáng sợ. Nếu vậy thì anh phải nhanh chóng trở về để thông báo cho đám người Mã Hải rời đi.
Với tính cách của bà ta, không tìm được quả Thiên Tinh thì chắc chắn sẽ tới Dương Hoa báo thù. Chắc bà ta còn tầm một tuần nữa. Sau một tuần, bà ta sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mà chết. Chỉ cần nói họ trốn được một tuần là ổn.
Lâm Chính đứng dậy, ông cụ đỡ anh.
“Người thanh niên, cậu nên nghỉ ngơi thêm đi. Mặc dù thể lực của cậu tốt nhưng lúc này đừng nên cử động. Có gì, đợi ngày mai cậu hồi phục lại rồi tính".
“Cảm ơn tiền bối. Ông có thể giúp tôi một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Tìm giúp tôi xem điện thoại có còn trên người tôi không”.
“Được”.
Ông cụ lục tìm rồi lắc đầu: “Vỡ rồi, chỉ còn vài cây châm chứ không còn gì”.
“Tiền bối có điện thoại không?”
“Tôi ấy à? Ha ha! Cậu cứ đùa, tôi ở đây mấy chục năm rồi, làm gì có điện thoại được”.
“Vậy sao? Thôi vậy”, Lâm Chính thở dài: “Phiền tiền bối ghim giúp tôi vài cây châm. Ghim vào huyệt Nam Hưng, huyệt Hỏa Mậu và Chương Nguyên. Cảm ơn!"
“Hả?”, ông cụ tỏ vẻ kỳ lạ.
“Đâm vào ba huyệt này, mặc dù có thể giúp cậu hồi phục cơ thể khá nhanh nhưng lại gây tổn thương cho lục phủ ngũ tạng của cậu. Người trẻ, cậu định làm vậy thật sao?”
“Tiền bối cũng hiểu về y đạo à?”, Lâm Chính tỏ vẻ kinh ngạc.
“Biết chút ít”, ông cụ mỉm cười.
“Vãn bối có mắt như mù, khiến tiền bối chê cười rồi. Thực tế tôi biết làm vậy sẽ gây ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng nhưng tôi cũng hết cách. Người phụ nữ kia chưa chết, chắc chắn sẽ tiến hành báo thù tôi. Tôi cần phải hồi phục nhanh nhất có thể để chặn bà ta lại”, Lâm Chính bặm môi.
“Nhưng với cơ thể tàn tạ này của cậu sao có thể chống lại được người đó. Nói thực, dù là tôi cũng chưa chắc đã là đối thủ của bà ta. Bà ta quá mạnh”.
“Tôi biết, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác”, Lâm Chính nói.
Ông cụ lắc đầu, không nói gì, chỉ cầm châm lên và ghim vào người Lâm Chính.
Lâm Chính đột nhiên trợn tròn mắt: “Đây là…Truy Long Châm Pháp? Tiền bối, rốt cuộc ông là ai vậy?”
Chương 1692: Kẻ si tình
“Ồ! Cậu cũng biết tới Truy Long Châm Pháp à?”, ông cụ cảm thấy bất ngờ, nhìn Lâm Chính.
“Sao có thể không biết được. Đây là châm pháp cổ mà. Nghe nói đã thất truyền rồi. Không còn ai hiểu về châm pháp này nữa”, Lâm Chính nói.
“Vậy sao cậu biết?”
“Tôi cũng không biết”.
“Đã không biết thì sao lại nhận ra đây là Truy Long Châm Pháp?”, ông cụ cười nói.
“Tôi đoán ra theo những gì được miêu tả trong sách thôi”.
“Đoán sao?”, ông cụ cảm thấy kỳ lạ.
“Trong sách khi chép lại rằng Truy Long Châm Pháp có nhát đâm như sét đánh, uy lực như rồng gầm, chạy khắp kinh mạch với sức mạnh khủng khiếp và khó lường...Tôi dựa theo những ghi chép đó để đoán ra thôi. Nhưng đó cũng chỉ là suy luận của tôi, còn châm pháp thật sự thế nào thì tôi không biết. Vừa rồi cách sử dụng châm của tiền bối vừa hay đúng như những gì tôi suy đoán nên tôi cho rằng đó chính là Truy Long Châm Pháp”, Lâm Chính yếu ớt nói.
Ông cụ nghe thấy vậy thì bất ngờ: “Người trẻ, cậu lợi hại đấy”.
“Tiền bối quá khen”.
Châm được ghim xuống, Lâm Chính cảm nhận được cơ thể đang hồi phục. Anh cố gắng ngồi dậy, cũng chẳng cần khách khí, cứ thế xé cái đùi gà nhét vào miệng.
“Cậu hiểu về y thuật thật đấy. Tôi nghĩ cơ thể cậu cũng được chính y thuật của cậu tạo ra như thế này đúng không. Nếu không, cậu đã không thể nào hồi phục được đến như vậy”, ông cụ nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Có phải mỗi ngày cậu đều ngâm Nồng Hổ Thang không?”
“Nồng Hổ Thang hiệu quả thấp quá, tôi mỗi này đều ngâm Đằng Long”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Đằng Long sao? Loại thuốc đó có công dụng gấp cả 10 lần Nồng Hổ Thang. Người bình thường không thể nào chịu nổi Nồng Hổ Thang rồi vậy mà cậu còn có thể chịu được cả Đằng Long. Đúng là quái thai”, ông cụ há họng.
Lâm Chính cười khổ: “Tiền bối nghĩ nhiều rồi. Tôi không phải là quái thai, tôi dùng Đằng Long cũng phải thêm vài loại dược thảo đặc biệt để làm giảm bớt đi đặc tính của nó nên mới có thể ngâm được”.
“Cậu đã thêm dược liệu gì vậy?”
“Sơn Chi, Kỳ Thủy, Thiểm Ngân Hoa...”
“Những loại thuốc đó e rằng không thể nào làm giảm bớt được dược tính của Đằng Long”.
“Được chứ...”
“Hóa ra là vậy...”, ông cụ bừng tỉnh.
“Tiền bối biết về Truy Long Châm Pháp, lại hiểu về cả Đằng Long và Nồng Hổ Thang, xem ra cũng là một y võ phải không?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Lúc còn trẻ có học qua. Giờ thì đã không còn gì nữa rồi”, ông cụ thở dài.
“Tiền bối ở ẩn đã mấy chục năm. Ở đây không người thì đương nhiên là y thuật không có đất dụng võ rồi”.
“Hầy, đừng nói chuyện này nữa. Người trẻ, cậu bị ngã xuống đây là do người phụ nữ đó à? Ở trên đó xảy ra chuyện gì thế? Rốt cuộc giữa cậu và người phụ nữ đó có ân oán gì vậy?”, ông cụ có vẻ như cũng không có ác ý, chỉ vừa ăn vừa hỏi.
“Phải nói từ quả Thiên Tinh của Khổ Tình Nữ...tiền bối...chắc ông biết Khổ Tình Nữ chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên là biết. Khổ Tình Nữ của núi Chung Thân, có ai mà không biết? Bà ta thế nào rồi? Không sao chứ?”, người đàn ông thuận miệng hỏi.
“Chết rồi”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”, ông cụ đứng bật dậy, nhìn Lâm Chính bằng vẻ thất kinh.
Lâm Chính cũng bất ngờ trước phản ứng của ông cụ: “Tiền bối, ông không sao chứ?”
Ông cụ mất kiểm soát, vội túm lấy cổ áo anh và gầm lên: “Có phải cậu lừa tôi không? Nhất định cậu lừa tôi. Bà ấy không thể chết được. Chắc chắn không thể".
Lâm Chính bàng hoàng. Anh phát hiện ra hai mắt ông ta đỏ ngàu. Vẻ nho nhã trước đó đã biến mất, giờ chỉ còn lại tiếng gào thét.
“Tiền bối, tôi không hề lừa ông. Khổ Tình Nữ chết rồi. Bị người phụ nữ khi nãy giết chết, bị bà ta cắt đầu. Chính mắt tôi nhìn thấy”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Hai mắt ông cụ trợn tròn, ông ta có thể nhận ra Lâm Chính không hề nói dối: “Tại...tại sao lại như vậy chứ...”.
Ông cụ loạng choạng lùi về sau, cơ thể run rẩy. Cuối cùng thì ông cụ ngồi phịch xuống đất, gục đầu, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Ông ta không khóc, chỉ là không kìm những giọt nước mắt kia được.
Lâm Chính nhìn ông cụ một lúc rồi nói: “Có lẽ người mà Khổ Tình Nữ chờ đợi mấy chục năm qua là tiền bối phải không?”
Ông cụ nhắm mắt một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Đúng, người mà Khổ Tình Nữ chờ đợi mấy chục năm qua...chính là tôi...”
Chương 1693: Cực âm cực tà
Ai có thể ngờ Khổ Tình Nữ si ngốc đợi chờ ở núi Chung Thân mấy chục năm, người bà ta đợi lại ở ngay dưới chân núi.
Lâm Chính ngẩn ngơ nhìn ông lão, cuối cùng thở dài.
“Vì sao tiền bối không lên núi gặp bà ấy? Chẳng lẽ tiền bối không biết bà ấy đang đợi tiền bối?”.
“Sao tôi lại không biết được?”, ông lão khàn giọng nói: “Chỉ là… tôi không thể gặp bà ấy!”.
“Vì sao?”.
“Tôi đã phạm phải sai lầm không thể bù đắp, cả đời này tôi không còn mặt mũi nào gặp lại bà ấy! Dù tôi biết bà ấy đợi tôi ở trên núi, tôi cũng không thể đi gặp bà ấy!”.
Ông lão mặt mày tiều tụy, ánh mắt đau khổ, giọng nói cũng khàn đi.
“Sai lầm gì mà không thể tha thứ? Huống hồ, bà ấy đã đợi ông mấy chục năm, điều đó chứng tỏ bà ấy đã tha thứ cho ông, muốn gặp lại ông!”, Lâm Chính nói.
“Nhưng gặp tôi, bà ấy chỉ càng thêm đau khổ! Tôi không muốn khiến bà ấy đau khổ nữa!”.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”.
“Cậu không hiểu được nỗi khổ của tôi! Đó là chuyện năm mươi năm trước, lúc đó tôi là một kẻ đam mê dược thuật, thích thu thập thuốc lạ trên thế gian, muốn dựa vào dược vật tăng thêm tu vi. Khổ Tình Nữ là thanh mai trúc mã của tôi, hai người chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng nhau xông pha giang hồ. Mặc dù mỗi người chúng tôi bái cao nhân của phái khác nhau làm thầy, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi. Đồng thời, chúng tôi đã âm thầm hứa hẹn cả đời. Dưới sự chứng giám của hai vị ân sư và bạn bè thân thuộc, chúng tôi sắp sửa thành thân”.
“Đáng tiếc vào ngày đại hôn… tôi đã phạm phải tội lỗi tày trời!”.
Ông cụ ôm đầu, đau khổ nói: “Trước ngày đại hôn, tôi hao hết tâm tư, gian nan vất vả tìm được một loại thuốc trong truyền thuyết, tên là hoa Bỉ Ngạn. Tôi muốn dùng loại dược liệu đó luyện chế ra một viên đan hoàn giữ mãi thanh xuân, tặng cho bà ấy. Nhưng tôi phát hiện tôi sai rồi, tôi hoàn toàn không hiểu rõ dược tính của hoa Bỉ Ngạn, mà những thông tin liên quan đến hoa Bỉ Ngạn mà tôi sưu tập được cũng toàn là thông tin sai. Tôi tràn đầy tự tin luyện chế dược vật, đồng thời dùng thử một viên để đảm bảo đan dược không có sai sót. Nào ngờ dược tính của đan dược toàn là sai lầm!”.
“Sau khi uống đan dược hoa Bỉ Ngạn, thực lực của tôi đột nhiên tăng vọt gần mười lần, hơn nữa còn trở nên mất hết tính người, gần như tẩu hỏa nhập ma, gặp người là giết! Thế là… tôi đã tàn sát gần một nửa bạn bè thân thích ở hiện trường hôn lễ! Vì có đan dược tăng cường thực lực, không ai có thể khống chế tôi. Tôi đã rơi vào trạng thái điên cuồng không nhận ra bất cứ ai, cuối cùng hai vị ân sư liên thủ mới có thể khống chế được tôi, nhưng cũng vì vậy mà hai vị ân sư của tôi đều mất mạng”.
“Những chuyện đó… đều là nghiệp do tôi tạo ra! Tôi giết ân sư, giết bạn bè thân thích của bà ấy, thậm chí ngay cả người anh trai mà bà ấy kính ngưỡng nhất cũng chết trong tay tôi! Cậu nói xem tôi có mặt mũi nào đi gặp bà ấy?”.
Ông cụ nói một hồi thì không nhịn được nữa, ôm đầu khóc rống lên.
Lâm Chính lặng lẽ lắng nghe, nhìn gương mặt già nua giàn giụa nước mắt của ông cụ, trong lòng cũng có nhiều cảm khái.
“Lão tiền bối, đây không phải lỗi của ông, nói đúng hơn đây chỉ là một việc ngoài ý muốn. Tôi nghĩ bà ấy sẽ không trách ông, ông cũng không cần phải cảm thấy khổ sở. Ngược lại, ông nên đi tìm bà ấy, chứ không phải để bà ấy chờ đợi mấy chục năm. Bởi vì bà ấy đã mất đi người thân nhất, ông lại biến mất, chẳng phải khiến bà ấy mất luôn người mình yêu nhất hay sao?”, Lâm Chính nói.
Ông cụ mấp máy môi, sau đó lặng lẽ lắc đầu: “Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, bà ấy đi rồi, tôi không quan tâm bất cứ thứ gì nữa”.
Nói đến đây, ông cụ đột nhiên xoay người, đi lên núi.
“Lão tiền bối, ông đi đâu vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi đi nhặt xác cho bà ấy. Cậu thanh niên, cậu hãy ở đây đợi tôi”.
Ông cụ nói, bước chân hơi loạng choạng, biến mất trong màn đêm.
Mấy tiếng đồng hồ sau mới thấy bóng ông ấy toàn thân dính đầy bùn đất xuất hiện.
Vóc người ông ấy rất gầy yếu, lại ôm chặt thi thể của Khổ Tình Nữ. Đầu bà ta được ông ấy dùng mảnh vải xé từ trên người xuống quấn chặt lại, trông có vẻ “hoàn chỉnh”.
Đợi khi đi đến đây, ông cụ dùng tay không bới đất, an táng Khổ Tình Nữ.
Ông cụ nhìn phần mộ của Khổ Tình Nữ, hồi lâu không lên tiếng, vành mắt tràn ngập nước mắt.
“Lão tiền bối, xin hãy bớt đau buồn”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Tôi đã già thế này rồi, đã nghĩ thông suốt từ lâu”.
Ông cụ khản giọng, lại quay người nhìn chằm chằm Lâm Chính, nghiêm túc hỏi: “Tôi hỏi cậu, cậu có muốn giết người phụ nữ lúc trước không?”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính hơi ngây ra.
“Tôi hỏi, cậu có muốn giết người phụ nữ toàn thân đầy máu trước kia, bảo vệ cho bạn bè người yêu của cậu không?”, ông cụ nghiêm túc nói.
“Đương nhiên là muốn, nhưng đó không phải chuyện dễ dàng".
“Vậy thì chắc chắn phải giết!”.
Ông cụ đi vào một hang động ở vách núi cạnh bên.
Hang động đó có lẽ là nơi mà ông cụ sống.
Không lâu sau, ông ta lấy một chiếc bọc cũ kỹ mở ra, trong đó có một cuốn sách và hoa được hong khô.
“Cuốn sách này là tất cả những gì tôi học được cả đời này, còn hoa này chính là hoa Bỉ Ngạn!”, ông cụ nói.
Lâm Chính mở to mắt, dừng ánh mắt trên hoa Bỉ Ngạn.
“Dược lực của hoa Bỉ Ngạn có thể nói là điên cuồng. Nếu giải phóng được dược lực của nó và sử dụng thì hoàn toàn có thể nâng cao thực lực gấp mười mấy lần. Nếu cậu có dược lực của hoa Bỉ Ngạn tăng cường, muốn giết người phụ nữ đó không hề khó”, ông cụ nói.
Lâm Chính nghe vậy thì cười chua chát: “Lão tiền bối, tác dụng phụ của hoa Bỉ Ngạn ông đã trải nghiệm qua, ông còn bảo tôi dùng nó? Có khác nào hại tôi…”.
“Cậu yên tâm, tôi đã nghiên cứu hoa Bỉ Ngạn mấy chục năm, đã nắm rõ dược lực của nó, tất cả tôi đều đã ghi chép trong cuốn sách đó, cậu có thể tự giở xem”.
“Thật sao?”, Lâm Chính vội nhận lấy cuốn sách, giở ra xem, quả nhiên trang cuối có tin tức liên quan đến hoa Bỉ Ngạn.
“Cảm ơn tiền bối”, Lâm Chính vội nói.
“Không cần cảm ơn tôi, muốn hấp thu được sức mạnh của hoa Bỉ Ngạn mà không bị nó ảnh hưởng thật ra vẫn còn một điều kiện tiên quyết. Điều kiện này phải do cậu tự sáng tạo, tôi không giúp được cậu”, ông cụ khẽ giọng nói.
“Điều kiện gì?”.
“Cậu phải tìm một nơi cực âm cực tà để sử dụng hoa Bỉ Ngạn!”.
“Cực âm cực tà?”.
Lâm Chính ngạc nhiên.
Chương 1694: Tận cùng đau thương
Nơi cực âm cực tà?
Lâm Chính hình như đã nghe ai nhắc tới, anh nhíu chặt mày suy nghĩ.
Một lúc sau, anh vỗ trán.
“Huyết Kiêu!”.
Lâm Chính nhớ ra rồi.
Trước kia trò chuyện ở sơn trang Huyết Kiếm, anh có nghe Huyết Kiêu nhắc tới nơi cực âm cực tà khi nói chuyện với người khác!
Hình như trong Huyết Ma Tông có một nơi đặc biệt như vậy!
“Cậu biết ở đâu có nơi như vậy rồi?”, ông cụ nhìn Lâm Chính, hỏi.
“Vẫn phải đợi xem xét”, Lâm Chính cười đáp.
“Nếu có thể tìm được nơi đó nhanh như vậy thì cũng là tạo hóa của cậu. Được rồi, nhóc, cậu mau về đi. Nếu được hoa Bỉ Ngạn hỗ trợ, đối phó với người phụ nữ đó không phải chuyện khó, kiếp số này cậu có thể tai qua nạn khỏi!”, ông cụ ngồi trước mộ của Khổ Tình Nữ, mặt không lộ cảm xúc, nói.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, cúi người trước ông cụ, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng anh chưa đi được mấy bước.
Ầm!
Một tiếng động vang lên.
Lâm Chính nín thở, vội vàng xoay người lại.
Ông cụ đã đập đầu vào thân cây, đầu chảy máu, ngã xuống đất.
“Tiền bối!”.
Lâm Chính lập tức chạy tới.
Ông cụ mở to mắt nhìn bia mộ, gian nan nhấc tay lên, dường như muốn bắt lấy gì đó, nhưng cuối cùng cánh tay ông ấy vẫn vô lực buông thõng.
Lâm Chính ngẩn ngơ nhìn cảnh này, trong lòng vô cùng phức tạp.
Thật ra anh có thể cứu sống ông cụ, nhưng ông cụ đã quyết ý, cứu sống thì có tác dụng gì?
Tận cùng đau thương là lòng đã chết!
Ông cụ thà ở nơi hoang vu này mấy chục năm, bây giờ người mà ông ta luôn nhung nhớ đã không còn, ông ta còn lưu luyến gì ở thế giới này?
Lâm Chính thở ra một hơi, đào mộ của Khổ Tình Nữ lên, chôn ông cụ bên cạnh bà ta. Sau đó, anh chặt cành cây đại thụ ở bên cạnh xuống, làm bia gỗ cho hai người, xong xuôi rồi mới rời đi.
…
Bình minh mới vừa ló dạng.
Trên đường quốc lộ không có nhiều xe, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài chiếc xe nhà chạy như bay.
Đó đều là những người tới huyện làm việc.
Bọn họ không mua nổi nhà ở huyện, chỉ có thể ở quê nhà xa xôi, mỗi ngày đi xe mấy chục dặm để đi làm.
Cuộc sống là vậy.
Ting ting.
Tiếng còi đinh tai vang lên.
Một chiếc xe van dừng ở bên đường, tài xế ló đầu ra, hét lên với Lâm Chính quần áo lam lũ đang đi bên đường: “Người anh em, đi đâu đấy?”.
“Đến huyện”, Lâm Chính trả lời.
“Lên xe”, tài xế đốt điếu thuốc, nói.
“Tôi không có tiền”.
“Cần gì tiền, đi thôi! Tôi cũng đến huyện, thuận đường chở cậu một chuyến!”, tài xế cười nói.
“Vậy cảm ơn bác tài”.
Lâm Chính cũng không khách sáo, ngồi vào xe.
Xe van đạp ga chạy nhanh như bay.
Trên xe trừ tài xế ra còn có một cô gái nữa.
Cô gái ăn mặc thoải mái, đeo kính râm, trông có vẻ lịch thiệp, dáng vẻ rất thanh tú.
Cô ta đang cầm điện thoại xem gì đó, thấy Lâm Chính lên xe thì lập tức chán ghét nhăn mũi, vẻ mặt ghét bỏ.
“Người anh em, thật ngại quá, đây là sinh viên đại học duy nhất của thôn chúng tôi, vừa mới tốt nghiệp, chuẩn bị vào thành phố tìm việc. Bố cô ấy nhờ tôi chở cô ấy đến thành phố, phần tử trí thức hơi sạch sẽ, xin lỗi nhé!”, tài xế cười nói.
“Không sao”, Lâm Chính lắc đầu.
“Nhắc tới, người anh em, cậu là nhà thám hiểm sao?”, tài xế cực kỳ khéo ăn nói, mở đài ra là không dừng được.
“Nhà thám hiểm?”.
“Chắc chắn là vậy, các cậu nhất định là chạy đến núi Chúng Thân rồi phải không? Một tháng tôi bắt gặp đến mấy người giống cậu, toàn là lạc đường nơi rừng sâu núi hoang, đi ra đường lớn ai cũng y như ăn mày. Cũng may tôi có thiện ý, gặp được thì đều cho bọn họ đi nhờ, nếu không chỉ dựa vào đôi chân của bọn họ vào đến huyện không chết đói cũng chết khát”, tài xế cười nói.
Chẳng trách tài xế lại nồng nhiệt gọi Lâm Chính lên xe, hóa ra anh ta tưởng Lâm Chính là người đi thám hiểm bị lạc đường…
Lâm Chính cười cười, không lên tiếng.
Xe đến huyện, Lâm Chính xuống xe hỏi tài xế tài khoản ngân hàng, bảo sẽ trả tiền xe cho tài xế.
Tài xế cũng không để tâm, phát cho Lâm Chính điếu thuốc, sau đó lái xe đi thật nhanh.
“Cô có thể cho tôi mượn điện thoại không? Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại”, Lâm Chính nói với cô gái cũng xuống xe cùng anh.
“Gọi điện? Anh không nhân lúc này cướp điện thoại của tôi đấy chứ?”, cô gái nhíu mày nói.
“Sao cô lại nghĩ tôi như vậy? Tôi giống người xấu lắm sao?”.
“Vậy vì sao lúc nãy ở trên xe anh không mượn?”.
“Tôi nhất thời quên… Thôi bỏ đi, nếu cô không tin tôi thì coi như tôi chưa nói gì”, Lâm Chính thở dài, nói.
Cô gái cũng chẳng thèm để ý Lâm Chính, tự mình rời đi.
Lâm Chính hỏi quanh mấy lượt, cuối cùng cũng tìm được người tốt bụng đồng ý cho anh mượn điện thoại.
Anh lập tức gọi cho Mã Hải.
“Chủ tịch Lâm, tốt quá, cậu không sao! Thật tốt quá! Cậu đang ở đâu?”, đầu kia điện thoại là giọng nói kích động của Mã Hải.
“Tôi vẫn đang ở núi Chung Thân. Bây giờ tôi không còn đồng nào, điện thoại cũng hư, ông phái người đến đón tôi ngay nhé!”, Lâm Chính nói.
“Tôi sẽ sắp xếp xe đi đón cậu ngay!”.
“Được!”.
Nửa tiếng sau, Lâm Chính ngồi trên xe đến Giang Thành, trò chuyện với Mã Hải biết được cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn chưa đến Giang Thành trả thù Dương Hoa. Lâm Chính thở phào một hơi, nhưng cũng hết sức nghi hoặc.
Anh lập tức gửi tin cho Lâm Nhược Nam ở trong Hồng Nhan Cốc, hỏi tình hình.
Lúc này mới biết, mấy châm mà Lâm Chính đâm lúc ở đỉnh núi Chung Thân khi xưa ma xui quỷ khiến thế nào lại giúp cốc chủ Hồng Nhan Cốc loại bỏ phần lớn sức mạnh trong cơ thể.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc bị thương nặng, nhưng sức mạnh trong cơ thể tiêu hao hơn một nửa, một năm tới bà ta không cần phải lo lắng vì chuyện sức mạnh. Do đó, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã chọn quay về Hồng Nhan Cốc dưỡng thương, đợi vết thương ổn hơn mới từ từ tính sổ với Dương Hoa.
Biết được thông tin này, trong lòng Lâm Chính nặng nề vô cùng.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc có thời gian điều dưỡng, có nghĩa thời gian của anh càng cấp bách.
Lâm Chính nhíu mày, đột nhiên anh như nghĩ tới gì đó, lần mò trên người một hồi, cuối cùng tìm được tấm danh thiếp mà Huyết Kiêu đưa cho anh trước kia, lập tức gọi vào số đó.
“Thần y Lâm, không ngờ cậu lại gọi cho tôi trước, đúng là khiến người ta bất ngờ”, tiếng cười của Huyết Kiêu vang lên trong điện thoại.
“Sức khỏe tôi không tốt, e rằng chuyện tôi hứa với ông không thực hiện được”, Lâm Chính nói.
“Không thực hiện được? Vậy là sao? Thần y Lâm, cơ thể cậu sao lại không khỏe rồi? Cậu không phải thần y sao? Có bệnh gì mà cậu không chữa được?”, Huyết Kiêu sốt ruột, vội hỏi.
“Ông chưa nghe câu bác sĩ không thể tự chữa cho mình sao? Bây giờ tình hình của tôi rất tệ, nếu giúp ông đánh bại những người đó, e là không những không giết được bọn họ, bản thân tôi lại bị bọn họ giết chết, vậy không phải là tự tìm chết hay sao?”, Lâm Chính nói.
“Chuyện đó… thần y Lâm, sao cậu lại nuốt lời thế chứ? Chẳng lẽ cậu không sợ…”, Huyết Kiêu không nói tiếp, nhưng ý của ông ta đã rất rõ ràng.
“Huyết Kiêu, ông không cần phải lấy chuyện đó ra uy hiếp tôi mãi! Bây giờ tôi sắp chết rồi, còn sợ Hồng Nhan Cốc hay sao?”.
Lâm Chính lạnh giọng đáp, nói xong thì cúp máy.
Nhưng chưa tới mười mấy giây sau, Huyết Kiêu lại gọi tới.
“Thần y Lâm, rốt cuộc phải làm thế nào thì cậu mới xuất chiến thay Huyết Ma Tông bọn tôi?”, Huyết Kiêu nghiêm túc hỏi.
“Tôi cần tìm một nơi cực âm cực tà để dưỡng thương, Huyết Ma Tông các người có thể cung cấp không?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Cực âm cực tà?”, Huyết Kiêu sững sờ.
Chương 1695: Đừng đánh giá thấp người khác
Huyết Kiêu hơi nghi hoặc, Lâm Chính đột nhiên không khỏe, phải chăng là cố ý.
Nhưng ông ta lại không tiện nói rõ, chỉ đành nhắm mắt cho qua, nói: “Chuyện này tôi cần phải đợi câu trả lời từ cấp trên. Huyết Ma Tông chúng tôi đúng là có nơi cực âm cực tà, nhưng nơi như vậy không phải người bình thường có thể vào được. Dù là tôi cũng không có quyền hạn, cho nên cậu có thể vào trong đó dưỡng thương hay không còn phải xem thái độ của cấp trên”.
“Tôi đợi tin của ông”.
Lâm Chính nói xong thì cúp máy.
Xe dừng trước tòa nhà Dương Hoa.
Lâm Chính tắm rửa một phen, ăn cơm, sau đó mới đi đến trụ sở chính của Dương Hoa.
Bây giờ anh đang bị thương, tuy ngày mai là ngày giao hẹn với Huyết Kiêu, nhưng anh không định ra tay. Dù sao trạng thái của anh thật sự rất tệ, cũng không tính là lừa Huyết Kiêu.
“Ể? Là anh?”.
Ngay khi Lâm Chính chuẩn bị bước vào trụ sở chính của Dương Hoa, một tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Lâm Chính ngước đầu lên, phát hiện một thiếu nữ đeo kính râm đang đứng bên cạnh mình đầy vẻ kinh ngạc.
Đây là thiếu nữ ở trên xe van trước đó.
“Ồ? Trùng hợp quá!”, Lâm Chính cười nói.
“Trùng hợp? Sao có thể? Không phải anh ở huyện sao? Sao đột nhiên lại chạy tới Giang Thành?”, cô gái kia quan sát Lâm Chính một lượt, vẻ mặt không tin.
“Tôi vốn là người Giang Thành, tôi không về Giang Thành thì còn đi đâu được?”, Lâm Chính bật cười nói.
“Thật hay giả đấy? Đừng nói là anh đi theo tôi đấy chứ?”, cô gái đầy vẻ cảnh giác.
Lâm Chính nhất thời nghẹn họng.
“Ai ya, sắp không kịp giờ rồi!”, lúc này cô gái đột nhiên la lên, vội vàng xách túi chạy đến trụ sở Dương Hoa.
Lâm Chính hơi bất ngờ, liếc nhìn cô ta, lại hỏi người bên cạnh: “Cô ta đến đây làm gì vậy?”.
“Thưa Chủ tịch Lâm, cô ta đến để ứng tuyển. Nhưng điều kiện của cô ta không lý tưởng lắm. Trên thực tế bộ phận nhân sự không định tuyển dụng cô ta, nhưng cô ta vẫn ôm hi vọng đến phỏng vấn”, thư ký ở cạnh nói.
“Được rồi, sắp xếp buổi phỏng vấn của cô ta cho tôi, tôi sẽ phỏng vấn cô ta”.
Lâm Chính nhếch khóe miệng, mỉm cười nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”.
Thư ký gật đầu, lấy điện thoại ra gọi.
Không lâu sau, cô gái nhận được cuộc gọi của bộ phận nhân sự, vội vàng đi thang máy đến tầng cao nhất của tòa nhà Dương Hoa.
Cô ta thở cực kỳ nhanh, gương mặt đỏ bừng, rất hồi hộp.
Thật ra cô ta nằm mơ cũng mong được vào Dương Hoa. Cô ta cũng biết với học lực của mình muốn vào Dương Hoa thì cực kỳ mong manh, nhưng dù có mong manh, cô ta cũng phải tới thử xem.
Lúc nãy cô ta đang trò chuyện với người của bộ phận nhân sự thì đột nhiên được gọi đến tầng cao nhất phỏng vấn. Chuyện này khiến cô gái cảm thấy không tin được.
“Là nhân vật lớn nào muốn gặp mình sao?”.
Cô gái ôm tâm trạng thấp thỏm đẩy cửa phòng họp ở trước mặt ra.
Ngạc nhiên là trong phòng họp chỉ có hai người.
Một trong số đó rất quen thuộc đối với cô ta.
Mã Hải.
Người đứng thứ hai ở Dương Hoa, nhân vật gây sóng gió hiện nay, nói danh tiếng ông ta nổi như cồn cũng không có gì quá.
Cô gái rất khâm phục vị quản gia của đế quốc thương nghiệp Dương Hoa này.
Nhưng người còn lại thì lại khiến cô gái rớt cả tròng mắt.
“Là anh?”, cô gái la lên.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi”, Lâm Chính mỉm cười nói: “Vì sao cô lại xuất hiện ở đây? Cô không đi theo tôi đấy chứ?”.
“Anh nói gì? Tôi… tôi đi theo anh?”, cô gái đỏ mặt, tức đến mức nói năng lộn xộn. Nhưng chẳng mấy chốc, cô ta cảm thấy không đúng, quái lạ nhìn Lâm Chính: “Tôi đến để phỏng vấn, anh thì sao? Vì sao lại ở đây?”.
“Tôi là người phỏng vấn, cô nói xem vì sao tôi lại ở đây?”, Lâm Chính cười đáp.
“Cái gì? Anh… Anh là người phỏng vấn?”, cô gái lập tức mở to mắt.
“Cô có vấn đề gì không?”, Mã Hải lạnh nhạt hỏi.
“Không… không có! Không có vấn đề gì, Giám đốc Mã…”, cô gái run lên, vội vàng cười trừ, đáp.
“Nếu không có vấn đề gì thì cô có thể đi rồi”, Lâm Chính nói.
“Đi?”, toàn thân cô gái như có dòng điện chạy qua, trợn to mắt nhìn Lâm Chính.
“Đúng, cô có thể đi rồi. Tôi đã xem qua lý lịch của cô, không có điểm sáng nào. Tôi nghĩ người như cô không giúp được gì cho sự phát triển của Dương Hoa, cho nên cô hãy đến nơi khác phát triển vậy”, Lâm Chính nói.
Đầu óc cô gái lập tức trống rỗng, nhưng lúc này cô ta lại không tìm được bất cứ từ ngữ nào để phản bác.
Vốn dĩ không có hi vọng gì, kết quả này đã được định sẵn.
Cô gái ủ rũ, nhìn chằm chằm Lâm Chính, sau đó cúi người chào, quay lưng rời đi.
“Chủ tịch Lâm, cậu để cô ta đi như vậy thật sao?”, Mã Hải do dự một lúc, cẩn thận hỏi.
“Không thì sao? Chẳng lẽ lại tuyển dụng cô ta?”, Lâm Chính nhìn Mã Hải, hỏi.
“Tôi tưởng Chủ tịch Lâm quen biết cô ta”.
“Bèo nước gặp nhau mà thôi, tôi không nhất thiết phải giúp cô ta. Tôi chỉ muốn cho cô ta hiểu rõ một chuyện nên mới ngồi ở đây”.
“Để cô ta hiểu rõ chuyện gì?”.
“Không được đánh giá thấp người khác”.
Lâm Chính nói, đứng thẳng dậy, đi ra khỏi phòng.
“Mã Hải, tôi vẫn phải ra ngoài vài ngày. Thời gian này ông và Cung Hỉ Vân, Từ Thiên nhất định phải tăng cường lực lượng canh gác phòng vệ ở Giang Thành. Một khi Hồng Nhan Cốc có hành động, mọi người phải rời khỏi Giang Thành ngay, rõ chưa?”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”, Mã Hải vội đáp.
Lâm Chính gật đầu, đi thang máy chuẩn bị đến Học viện Huyền Y Phái xem xem.
Nhưng khi anh vừa đi ra khỏi thang máy đến đại sảnh tầng một.
Bốp!
Một tiếng tát to rõ vang lên, sau đó là tiếng la hét chửi bới.
“Con khốn, mày biết bộ quần áo này đắt thế nào không? Mày đền nổi được sao? Mau quỳ xuống cho tao!”.
Nghe vậy, Lâm Chính nhíu mày, nhìn sang nơi ồn ào.
Lúc này mới phát hiện cô gái vừa đi xuống bị một nam và một nữ chặn lại mắng chửi.
Cô gái ôm mặt, vô cùng uất ức, cơ thể run rẩy sắp đứng không vững.
Rầm! Cơ thể Lâm Chính đập mạnh xuống đáy vực, tạo thành một cái hốc sâu hoắm. Anh cố gắng mở mắt nhưng ý thức mơ hồ không cho phép. Cuối cùng anh ngất lịm.
Không biết phải mất bao lâu sau đó thì Lâm Chính mới mở được mắt.
Trời đã tối. Trăng sao giăng kín bầu trời. Tiếng dế vang lên bên tai.
Điều khiến Lâm Chính chú ý là bên cạnh thấy bập bùng ánh lửa. Anh cố gắng nghiêng cổ quả thì phát hiện bên cạnh mình là đống lửa. Một ông cụ vói mái tóc bạc trắng đang bỏ củi vào và nướng một con gà rừng.
“Ồ? Cậu tỉnh rồi à? Nào ăn chút gì đi!”, ông cụ nhìn Lâm Chính, đưa cho anh một cái đùi gà và nói. Nhưng lúc này Lâm Chính làm gì còn sức mà ăn.
“Nước…”, anh yếu ớt nói. Ông cụ nghe thấy vậy bèn lấy ít nước từ dòng suối bên cạnh rót vào miệng Lâm Chính. Uống được chút nước, anh thấy tốt hơn nhiều.
“Tôi đang ở đâu vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Trên núi Chung Thân, chứ còn ở đâu được nữa?”
“Vậy sao?”
“Nhưng mà xương cậu cứng thật đấy. Từ vách núi cao như vậy rơi xuống mà không bị thịt nát xương tan. Cậu sở hữu Tiên Thiên Cương Khu phải không? Lợi hại, còn trẻ mà đã giỏi như vậy rồi. Đúng là bất phàm”, ông cụ cảm thán, xé một miếng thịt gà, bỏ vào miệng nhai.
Mặc dù tóc và râu của ông cụ rất dài, quần áo thì rách rưới nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ. Động tác cũng rất có chừng mực, không giống như người trong rừng hay kẻ vô gia cư.
“Xin hỏi tiền bối là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi ấy à? Một ông già mà thôi, không đáng nhắc tới”.
“Tiền bối khiêm tốn rồi. Ông có thể biết về Tiên Thiên Cương Khu thì chắc chắn không phải người bình thường. Chắc ông tới đây ở ẩn phải không?”, Lâm Chính nói.
“Cậu quá khen. Tôi thích thanh tịnh, nếu cậu nói là ẩn thế thì…cũng được”.
Ông cụ tiếp tục ăn và nở nụ cười ung dung: “Nhưng cậu cũng may đấy. Tôi vừa mới đưa cậu đi xong thì có một người toàn thân là máu chạy xuống đây tìm cậu. Người phụ nữ sát khí hừng hực, mùi máu tanh nồng bốc lên khủng khiếp quá. Tôi nghĩ chắc là kẻ thù của cậu phải không? Nếu tôi mà phát hiện ra cậu muộn chút nữa thì e rằng người phụ nữ đó đã xử lý cậu luôn rồi”.
“Cái gì?”
Lâm Chính bàng hoàng: “Lẽ nào, cốc chủ vẫn chưa chết?”
Đến như vậy rồi mà bà ta còn chưa chết thì đúng là đáng sợ. Nếu vậy thì anh phải nhanh chóng trở về để thông báo cho đám người Mã Hải rời đi.
Với tính cách của bà ta, không tìm được quả Thiên Tinh thì chắc chắn sẽ tới Dương Hoa báo thù. Chắc bà ta còn tầm một tuần nữa. Sau một tuần, bà ta sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mà chết. Chỉ cần nói họ trốn được một tuần là ổn.
Lâm Chính đứng dậy, ông cụ đỡ anh.
“Người thanh niên, cậu nên nghỉ ngơi thêm đi. Mặc dù thể lực của cậu tốt nhưng lúc này đừng nên cử động. Có gì, đợi ngày mai cậu hồi phục lại rồi tính".
“Cảm ơn tiền bối. Ông có thể giúp tôi một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Tìm giúp tôi xem điện thoại có còn trên người tôi không”.
“Được”.
Ông cụ lục tìm rồi lắc đầu: “Vỡ rồi, chỉ còn vài cây châm chứ không còn gì”.
“Tiền bối có điện thoại không?”
“Tôi ấy à? Ha ha! Cậu cứ đùa, tôi ở đây mấy chục năm rồi, làm gì có điện thoại được”.
“Vậy sao? Thôi vậy”, Lâm Chính thở dài: “Phiền tiền bối ghim giúp tôi vài cây châm. Ghim vào huyệt Nam Hưng, huyệt Hỏa Mậu và Chương Nguyên. Cảm ơn!"
“Hả?”, ông cụ tỏ vẻ kỳ lạ.
“Đâm vào ba huyệt này, mặc dù có thể giúp cậu hồi phục cơ thể khá nhanh nhưng lại gây tổn thương cho lục phủ ngũ tạng của cậu. Người trẻ, cậu định làm vậy thật sao?”
“Tiền bối cũng hiểu về y đạo à?”, Lâm Chính tỏ vẻ kinh ngạc.
“Biết chút ít”, ông cụ mỉm cười.
“Vãn bối có mắt như mù, khiến tiền bối chê cười rồi. Thực tế tôi biết làm vậy sẽ gây ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng nhưng tôi cũng hết cách. Người phụ nữ kia chưa chết, chắc chắn sẽ tiến hành báo thù tôi. Tôi cần phải hồi phục nhanh nhất có thể để chặn bà ta lại”, Lâm Chính bặm môi.
“Nhưng với cơ thể tàn tạ này của cậu sao có thể chống lại được người đó. Nói thực, dù là tôi cũng chưa chắc đã là đối thủ của bà ta. Bà ta quá mạnh”.
“Tôi biết, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác”, Lâm Chính nói.
Ông cụ lắc đầu, không nói gì, chỉ cầm châm lên và ghim vào người Lâm Chính.
Lâm Chính đột nhiên trợn tròn mắt: “Đây là…Truy Long Châm Pháp? Tiền bối, rốt cuộc ông là ai vậy?”
Chương 1692: Kẻ si tình
“Ồ! Cậu cũng biết tới Truy Long Châm Pháp à?”, ông cụ cảm thấy bất ngờ, nhìn Lâm Chính.
“Sao có thể không biết được. Đây là châm pháp cổ mà. Nghe nói đã thất truyền rồi. Không còn ai hiểu về châm pháp này nữa”, Lâm Chính nói.
“Vậy sao cậu biết?”
“Tôi cũng không biết”.
“Đã không biết thì sao lại nhận ra đây là Truy Long Châm Pháp?”, ông cụ cười nói.
“Tôi đoán ra theo những gì được miêu tả trong sách thôi”.
“Đoán sao?”, ông cụ cảm thấy kỳ lạ.
“Trong sách khi chép lại rằng Truy Long Châm Pháp có nhát đâm như sét đánh, uy lực như rồng gầm, chạy khắp kinh mạch với sức mạnh khủng khiếp và khó lường...Tôi dựa theo những ghi chép đó để đoán ra thôi. Nhưng đó cũng chỉ là suy luận của tôi, còn châm pháp thật sự thế nào thì tôi không biết. Vừa rồi cách sử dụng châm của tiền bối vừa hay đúng như những gì tôi suy đoán nên tôi cho rằng đó chính là Truy Long Châm Pháp”, Lâm Chính yếu ớt nói.
Ông cụ nghe thấy vậy thì bất ngờ: “Người trẻ, cậu lợi hại đấy”.
“Tiền bối quá khen”.
Châm được ghim xuống, Lâm Chính cảm nhận được cơ thể đang hồi phục. Anh cố gắng ngồi dậy, cũng chẳng cần khách khí, cứ thế xé cái đùi gà nhét vào miệng.
“Cậu hiểu về y thuật thật đấy. Tôi nghĩ cơ thể cậu cũng được chính y thuật của cậu tạo ra như thế này đúng không. Nếu không, cậu đã không thể nào hồi phục được đến như vậy”, ông cụ nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Có phải mỗi ngày cậu đều ngâm Nồng Hổ Thang không?”
“Nồng Hổ Thang hiệu quả thấp quá, tôi mỗi này đều ngâm Đằng Long”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Đằng Long sao? Loại thuốc đó có công dụng gấp cả 10 lần Nồng Hổ Thang. Người bình thường không thể nào chịu nổi Nồng Hổ Thang rồi vậy mà cậu còn có thể chịu được cả Đằng Long. Đúng là quái thai”, ông cụ há họng.
Lâm Chính cười khổ: “Tiền bối nghĩ nhiều rồi. Tôi không phải là quái thai, tôi dùng Đằng Long cũng phải thêm vài loại dược thảo đặc biệt để làm giảm bớt đi đặc tính của nó nên mới có thể ngâm được”.
“Cậu đã thêm dược liệu gì vậy?”
“Sơn Chi, Kỳ Thủy, Thiểm Ngân Hoa...”
“Những loại thuốc đó e rằng không thể nào làm giảm bớt được dược tính của Đằng Long”.
“Được chứ...”
“Hóa ra là vậy...”, ông cụ bừng tỉnh.
“Tiền bối biết về Truy Long Châm Pháp, lại hiểu về cả Đằng Long và Nồng Hổ Thang, xem ra cũng là một y võ phải không?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Lúc còn trẻ có học qua. Giờ thì đã không còn gì nữa rồi”, ông cụ thở dài.
“Tiền bối ở ẩn đã mấy chục năm. Ở đây không người thì đương nhiên là y thuật không có đất dụng võ rồi”.
“Hầy, đừng nói chuyện này nữa. Người trẻ, cậu bị ngã xuống đây là do người phụ nữ đó à? Ở trên đó xảy ra chuyện gì thế? Rốt cuộc giữa cậu và người phụ nữ đó có ân oán gì vậy?”, ông cụ có vẻ như cũng không có ác ý, chỉ vừa ăn vừa hỏi.
“Phải nói từ quả Thiên Tinh của Khổ Tình Nữ...tiền bối...chắc ông biết Khổ Tình Nữ chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên là biết. Khổ Tình Nữ của núi Chung Thân, có ai mà không biết? Bà ta thế nào rồi? Không sao chứ?”, người đàn ông thuận miệng hỏi.
“Chết rồi”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”, ông cụ đứng bật dậy, nhìn Lâm Chính bằng vẻ thất kinh.
Lâm Chính cũng bất ngờ trước phản ứng của ông cụ: “Tiền bối, ông không sao chứ?”
Ông cụ mất kiểm soát, vội túm lấy cổ áo anh và gầm lên: “Có phải cậu lừa tôi không? Nhất định cậu lừa tôi. Bà ấy không thể chết được. Chắc chắn không thể".
Lâm Chính bàng hoàng. Anh phát hiện ra hai mắt ông ta đỏ ngàu. Vẻ nho nhã trước đó đã biến mất, giờ chỉ còn lại tiếng gào thét.
“Tiền bối, tôi không hề lừa ông. Khổ Tình Nữ chết rồi. Bị người phụ nữ khi nãy giết chết, bị bà ta cắt đầu. Chính mắt tôi nhìn thấy”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Hai mắt ông cụ trợn tròn, ông ta có thể nhận ra Lâm Chính không hề nói dối: “Tại...tại sao lại như vậy chứ...”.
Ông cụ loạng choạng lùi về sau, cơ thể run rẩy. Cuối cùng thì ông cụ ngồi phịch xuống đất, gục đầu, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Ông ta không khóc, chỉ là không kìm những giọt nước mắt kia được.
Lâm Chính nhìn ông cụ một lúc rồi nói: “Có lẽ người mà Khổ Tình Nữ chờ đợi mấy chục năm qua là tiền bối phải không?”
Ông cụ nhắm mắt một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Đúng, người mà Khổ Tình Nữ chờ đợi mấy chục năm qua...chính là tôi...”
Chương 1693: Cực âm cực tà
Ai có thể ngờ Khổ Tình Nữ si ngốc đợi chờ ở núi Chung Thân mấy chục năm, người bà ta đợi lại ở ngay dưới chân núi.
Lâm Chính ngẩn ngơ nhìn ông lão, cuối cùng thở dài.
“Vì sao tiền bối không lên núi gặp bà ấy? Chẳng lẽ tiền bối không biết bà ấy đang đợi tiền bối?”.
“Sao tôi lại không biết được?”, ông lão khàn giọng nói: “Chỉ là… tôi không thể gặp bà ấy!”.
“Vì sao?”.
“Tôi đã phạm phải sai lầm không thể bù đắp, cả đời này tôi không còn mặt mũi nào gặp lại bà ấy! Dù tôi biết bà ấy đợi tôi ở trên núi, tôi cũng không thể đi gặp bà ấy!”.
Ông lão mặt mày tiều tụy, ánh mắt đau khổ, giọng nói cũng khàn đi.
“Sai lầm gì mà không thể tha thứ? Huống hồ, bà ấy đã đợi ông mấy chục năm, điều đó chứng tỏ bà ấy đã tha thứ cho ông, muốn gặp lại ông!”, Lâm Chính nói.
“Nhưng gặp tôi, bà ấy chỉ càng thêm đau khổ! Tôi không muốn khiến bà ấy đau khổ nữa!”.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”.
“Cậu không hiểu được nỗi khổ của tôi! Đó là chuyện năm mươi năm trước, lúc đó tôi là một kẻ đam mê dược thuật, thích thu thập thuốc lạ trên thế gian, muốn dựa vào dược vật tăng thêm tu vi. Khổ Tình Nữ là thanh mai trúc mã của tôi, hai người chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng nhau xông pha giang hồ. Mặc dù mỗi người chúng tôi bái cao nhân của phái khác nhau làm thầy, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi. Đồng thời, chúng tôi đã âm thầm hứa hẹn cả đời. Dưới sự chứng giám của hai vị ân sư và bạn bè thân thuộc, chúng tôi sắp sửa thành thân”.
“Đáng tiếc vào ngày đại hôn… tôi đã phạm phải tội lỗi tày trời!”.
Ông cụ ôm đầu, đau khổ nói: “Trước ngày đại hôn, tôi hao hết tâm tư, gian nan vất vả tìm được một loại thuốc trong truyền thuyết, tên là hoa Bỉ Ngạn. Tôi muốn dùng loại dược liệu đó luyện chế ra một viên đan hoàn giữ mãi thanh xuân, tặng cho bà ấy. Nhưng tôi phát hiện tôi sai rồi, tôi hoàn toàn không hiểu rõ dược tính của hoa Bỉ Ngạn, mà những thông tin liên quan đến hoa Bỉ Ngạn mà tôi sưu tập được cũng toàn là thông tin sai. Tôi tràn đầy tự tin luyện chế dược vật, đồng thời dùng thử một viên để đảm bảo đan dược không có sai sót. Nào ngờ dược tính của đan dược toàn là sai lầm!”.
“Sau khi uống đan dược hoa Bỉ Ngạn, thực lực của tôi đột nhiên tăng vọt gần mười lần, hơn nữa còn trở nên mất hết tính người, gần như tẩu hỏa nhập ma, gặp người là giết! Thế là… tôi đã tàn sát gần một nửa bạn bè thân thích ở hiện trường hôn lễ! Vì có đan dược tăng cường thực lực, không ai có thể khống chế tôi. Tôi đã rơi vào trạng thái điên cuồng không nhận ra bất cứ ai, cuối cùng hai vị ân sư liên thủ mới có thể khống chế được tôi, nhưng cũng vì vậy mà hai vị ân sư của tôi đều mất mạng”.
“Những chuyện đó… đều là nghiệp do tôi tạo ra! Tôi giết ân sư, giết bạn bè thân thích của bà ấy, thậm chí ngay cả người anh trai mà bà ấy kính ngưỡng nhất cũng chết trong tay tôi! Cậu nói xem tôi có mặt mũi nào đi gặp bà ấy?”.
Ông cụ nói một hồi thì không nhịn được nữa, ôm đầu khóc rống lên.
Lâm Chính lặng lẽ lắng nghe, nhìn gương mặt già nua giàn giụa nước mắt của ông cụ, trong lòng cũng có nhiều cảm khái.
“Lão tiền bối, đây không phải lỗi của ông, nói đúng hơn đây chỉ là một việc ngoài ý muốn. Tôi nghĩ bà ấy sẽ không trách ông, ông cũng không cần phải cảm thấy khổ sở. Ngược lại, ông nên đi tìm bà ấy, chứ không phải để bà ấy chờ đợi mấy chục năm. Bởi vì bà ấy đã mất đi người thân nhất, ông lại biến mất, chẳng phải khiến bà ấy mất luôn người mình yêu nhất hay sao?”, Lâm Chính nói.
Ông cụ mấp máy môi, sau đó lặng lẽ lắc đầu: “Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, bà ấy đi rồi, tôi không quan tâm bất cứ thứ gì nữa”.
Nói đến đây, ông cụ đột nhiên xoay người, đi lên núi.
“Lão tiền bối, ông đi đâu vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi đi nhặt xác cho bà ấy. Cậu thanh niên, cậu hãy ở đây đợi tôi”.
Ông cụ nói, bước chân hơi loạng choạng, biến mất trong màn đêm.
Mấy tiếng đồng hồ sau mới thấy bóng ông ấy toàn thân dính đầy bùn đất xuất hiện.
Vóc người ông ấy rất gầy yếu, lại ôm chặt thi thể của Khổ Tình Nữ. Đầu bà ta được ông ấy dùng mảnh vải xé từ trên người xuống quấn chặt lại, trông có vẻ “hoàn chỉnh”.
Đợi khi đi đến đây, ông cụ dùng tay không bới đất, an táng Khổ Tình Nữ.
Ông cụ nhìn phần mộ của Khổ Tình Nữ, hồi lâu không lên tiếng, vành mắt tràn ngập nước mắt.
“Lão tiền bối, xin hãy bớt đau buồn”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Tôi đã già thế này rồi, đã nghĩ thông suốt từ lâu”.
Ông cụ khản giọng, lại quay người nhìn chằm chằm Lâm Chính, nghiêm túc hỏi: “Tôi hỏi cậu, cậu có muốn giết người phụ nữ lúc trước không?”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính hơi ngây ra.
“Tôi hỏi, cậu có muốn giết người phụ nữ toàn thân đầy máu trước kia, bảo vệ cho bạn bè người yêu của cậu không?”, ông cụ nghiêm túc nói.
“Đương nhiên là muốn, nhưng đó không phải chuyện dễ dàng".
“Vậy thì chắc chắn phải giết!”.
Ông cụ đi vào một hang động ở vách núi cạnh bên.
Hang động đó có lẽ là nơi mà ông cụ sống.
Không lâu sau, ông ta lấy một chiếc bọc cũ kỹ mở ra, trong đó có một cuốn sách và hoa được hong khô.
“Cuốn sách này là tất cả những gì tôi học được cả đời này, còn hoa này chính là hoa Bỉ Ngạn!”, ông cụ nói.
Lâm Chính mở to mắt, dừng ánh mắt trên hoa Bỉ Ngạn.
“Dược lực của hoa Bỉ Ngạn có thể nói là điên cuồng. Nếu giải phóng được dược lực của nó và sử dụng thì hoàn toàn có thể nâng cao thực lực gấp mười mấy lần. Nếu cậu có dược lực của hoa Bỉ Ngạn tăng cường, muốn giết người phụ nữ đó không hề khó”, ông cụ nói.
Lâm Chính nghe vậy thì cười chua chát: “Lão tiền bối, tác dụng phụ của hoa Bỉ Ngạn ông đã trải nghiệm qua, ông còn bảo tôi dùng nó? Có khác nào hại tôi…”.
“Cậu yên tâm, tôi đã nghiên cứu hoa Bỉ Ngạn mấy chục năm, đã nắm rõ dược lực của nó, tất cả tôi đều đã ghi chép trong cuốn sách đó, cậu có thể tự giở xem”.
“Thật sao?”, Lâm Chính vội nhận lấy cuốn sách, giở ra xem, quả nhiên trang cuối có tin tức liên quan đến hoa Bỉ Ngạn.
“Cảm ơn tiền bối”, Lâm Chính vội nói.
“Không cần cảm ơn tôi, muốn hấp thu được sức mạnh của hoa Bỉ Ngạn mà không bị nó ảnh hưởng thật ra vẫn còn một điều kiện tiên quyết. Điều kiện này phải do cậu tự sáng tạo, tôi không giúp được cậu”, ông cụ khẽ giọng nói.
“Điều kiện gì?”.
“Cậu phải tìm một nơi cực âm cực tà để sử dụng hoa Bỉ Ngạn!”.
“Cực âm cực tà?”.
Lâm Chính ngạc nhiên.
Chương 1694: Tận cùng đau thương
Nơi cực âm cực tà?
Lâm Chính hình như đã nghe ai nhắc tới, anh nhíu chặt mày suy nghĩ.
Một lúc sau, anh vỗ trán.
“Huyết Kiêu!”.
Lâm Chính nhớ ra rồi.
Trước kia trò chuyện ở sơn trang Huyết Kiếm, anh có nghe Huyết Kiêu nhắc tới nơi cực âm cực tà khi nói chuyện với người khác!
Hình như trong Huyết Ma Tông có một nơi đặc biệt như vậy!
“Cậu biết ở đâu có nơi như vậy rồi?”, ông cụ nhìn Lâm Chính, hỏi.
“Vẫn phải đợi xem xét”, Lâm Chính cười đáp.
“Nếu có thể tìm được nơi đó nhanh như vậy thì cũng là tạo hóa của cậu. Được rồi, nhóc, cậu mau về đi. Nếu được hoa Bỉ Ngạn hỗ trợ, đối phó với người phụ nữ đó không phải chuyện khó, kiếp số này cậu có thể tai qua nạn khỏi!”, ông cụ ngồi trước mộ của Khổ Tình Nữ, mặt không lộ cảm xúc, nói.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, cúi người trước ông cụ, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng anh chưa đi được mấy bước.
Ầm!
Một tiếng động vang lên.
Lâm Chính nín thở, vội vàng xoay người lại.
Ông cụ đã đập đầu vào thân cây, đầu chảy máu, ngã xuống đất.
“Tiền bối!”.
Lâm Chính lập tức chạy tới.
Ông cụ mở to mắt nhìn bia mộ, gian nan nhấc tay lên, dường như muốn bắt lấy gì đó, nhưng cuối cùng cánh tay ông ấy vẫn vô lực buông thõng.
Lâm Chính ngẩn ngơ nhìn cảnh này, trong lòng vô cùng phức tạp.
Thật ra anh có thể cứu sống ông cụ, nhưng ông cụ đã quyết ý, cứu sống thì có tác dụng gì?
Tận cùng đau thương là lòng đã chết!
Ông cụ thà ở nơi hoang vu này mấy chục năm, bây giờ người mà ông ta luôn nhung nhớ đã không còn, ông ta còn lưu luyến gì ở thế giới này?
Lâm Chính thở ra một hơi, đào mộ của Khổ Tình Nữ lên, chôn ông cụ bên cạnh bà ta. Sau đó, anh chặt cành cây đại thụ ở bên cạnh xuống, làm bia gỗ cho hai người, xong xuôi rồi mới rời đi.
…
Bình minh mới vừa ló dạng.
Trên đường quốc lộ không có nhiều xe, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài chiếc xe nhà chạy như bay.
Đó đều là những người tới huyện làm việc.
Bọn họ không mua nổi nhà ở huyện, chỉ có thể ở quê nhà xa xôi, mỗi ngày đi xe mấy chục dặm để đi làm.
Cuộc sống là vậy.
Ting ting.
Tiếng còi đinh tai vang lên.
Một chiếc xe van dừng ở bên đường, tài xế ló đầu ra, hét lên với Lâm Chính quần áo lam lũ đang đi bên đường: “Người anh em, đi đâu đấy?”.
“Đến huyện”, Lâm Chính trả lời.
“Lên xe”, tài xế đốt điếu thuốc, nói.
“Tôi không có tiền”.
“Cần gì tiền, đi thôi! Tôi cũng đến huyện, thuận đường chở cậu một chuyến!”, tài xế cười nói.
“Vậy cảm ơn bác tài”.
Lâm Chính cũng không khách sáo, ngồi vào xe.
Xe van đạp ga chạy nhanh như bay.
Trên xe trừ tài xế ra còn có một cô gái nữa.
Cô gái ăn mặc thoải mái, đeo kính râm, trông có vẻ lịch thiệp, dáng vẻ rất thanh tú.
Cô ta đang cầm điện thoại xem gì đó, thấy Lâm Chính lên xe thì lập tức chán ghét nhăn mũi, vẻ mặt ghét bỏ.
“Người anh em, thật ngại quá, đây là sinh viên đại học duy nhất của thôn chúng tôi, vừa mới tốt nghiệp, chuẩn bị vào thành phố tìm việc. Bố cô ấy nhờ tôi chở cô ấy đến thành phố, phần tử trí thức hơi sạch sẽ, xin lỗi nhé!”, tài xế cười nói.
“Không sao”, Lâm Chính lắc đầu.
“Nhắc tới, người anh em, cậu là nhà thám hiểm sao?”, tài xế cực kỳ khéo ăn nói, mở đài ra là không dừng được.
“Nhà thám hiểm?”.
“Chắc chắn là vậy, các cậu nhất định là chạy đến núi Chúng Thân rồi phải không? Một tháng tôi bắt gặp đến mấy người giống cậu, toàn là lạc đường nơi rừng sâu núi hoang, đi ra đường lớn ai cũng y như ăn mày. Cũng may tôi có thiện ý, gặp được thì đều cho bọn họ đi nhờ, nếu không chỉ dựa vào đôi chân của bọn họ vào đến huyện không chết đói cũng chết khát”, tài xế cười nói.
Chẳng trách tài xế lại nồng nhiệt gọi Lâm Chính lên xe, hóa ra anh ta tưởng Lâm Chính là người đi thám hiểm bị lạc đường…
Lâm Chính cười cười, không lên tiếng.
Xe đến huyện, Lâm Chính xuống xe hỏi tài xế tài khoản ngân hàng, bảo sẽ trả tiền xe cho tài xế.
Tài xế cũng không để tâm, phát cho Lâm Chính điếu thuốc, sau đó lái xe đi thật nhanh.
“Cô có thể cho tôi mượn điện thoại không? Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại”, Lâm Chính nói với cô gái cũng xuống xe cùng anh.
“Gọi điện? Anh không nhân lúc này cướp điện thoại của tôi đấy chứ?”, cô gái nhíu mày nói.
“Sao cô lại nghĩ tôi như vậy? Tôi giống người xấu lắm sao?”.
“Vậy vì sao lúc nãy ở trên xe anh không mượn?”.
“Tôi nhất thời quên… Thôi bỏ đi, nếu cô không tin tôi thì coi như tôi chưa nói gì”, Lâm Chính thở dài, nói.
Cô gái cũng chẳng thèm để ý Lâm Chính, tự mình rời đi.
Lâm Chính hỏi quanh mấy lượt, cuối cùng cũng tìm được người tốt bụng đồng ý cho anh mượn điện thoại.
Anh lập tức gọi cho Mã Hải.
“Chủ tịch Lâm, tốt quá, cậu không sao! Thật tốt quá! Cậu đang ở đâu?”, đầu kia điện thoại là giọng nói kích động của Mã Hải.
“Tôi vẫn đang ở núi Chung Thân. Bây giờ tôi không còn đồng nào, điện thoại cũng hư, ông phái người đến đón tôi ngay nhé!”, Lâm Chính nói.
“Tôi sẽ sắp xếp xe đi đón cậu ngay!”.
“Được!”.
Nửa tiếng sau, Lâm Chính ngồi trên xe đến Giang Thành, trò chuyện với Mã Hải biết được cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn chưa đến Giang Thành trả thù Dương Hoa. Lâm Chính thở phào một hơi, nhưng cũng hết sức nghi hoặc.
Anh lập tức gửi tin cho Lâm Nhược Nam ở trong Hồng Nhan Cốc, hỏi tình hình.
Lúc này mới biết, mấy châm mà Lâm Chính đâm lúc ở đỉnh núi Chung Thân khi xưa ma xui quỷ khiến thế nào lại giúp cốc chủ Hồng Nhan Cốc loại bỏ phần lớn sức mạnh trong cơ thể.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc bị thương nặng, nhưng sức mạnh trong cơ thể tiêu hao hơn một nửa, một năm tới bà ta không cần phải lo lắng vì chuyện sức mạnh. Do đó, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã chọn quay về Hồng Nhan Cốc dưỡng thương, đợi vết thương ổn hơn mới từ từ tính sổ với Dương Hoa.
Biết được thông tin này, trong lòng Lâm Chính nặng nề vô cùng.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc có thời gian điều dưỡng, có nghĩa thời gian của anh càng cấp bách.
Lâm Chính nhíu mày, đột nhiên anh như nghĩ tới gì đó, lần mò trên người một hồi, cuối cùng tìm được tấm danh thiếp mà Huyết Kiêu đưa cho anh trước kia, lập tức gọi vào số đó.
“Thần y Lâm, không ngờ cậu lại gọi cho tôi trước, đúng là khiến người ta bất ngờ”, tiếng cười của Huyết Kiêu vang lên trong điện thoại.
“Sức khỏe tôi không tốt, e rằng chuyện tôi hứa với ông không thực hiện được”, Lâm Chính nói.
“Không thực hiện được? Vậy là sao? Thần y Lâm, cơ thể cậu sao lại không khỏe rồi? Cậu không phải thần y sao? Có bệnh gì mà cậu không chữa được?”, Huyết Kiêu sốt ruột, vội hỏi.
“Ông chưa nghe câu bác sĩ không thể tự chữa cho mình sao? Bây giờ tình hình của tôi rất tệ, nếu giúp ông đánh bại những người đó, e là không những không giết được bọn họ, bản thân tôi lại bị bọn họ giết chết, vậy không phải là tự tìm chết hay sao?”, Lâm Chính nói.
“Chuyện đó… thần y Lâm, sao cậu lại nuốt lời thế chứ? Chẳng lẽ cậu không sợ…”, Huyết Kiêu không nói tiếp, nhưng ý của ông ta đã rất rõ ràng.
“Huyết Kiêu, ông không cần phải lấy chuyện đó ra uy hiếp tôi mãi! Bây giờ tôi sắp chết rồi, còn sợ Hồng Nhan Cốc hay sao?”.
Lâm Chính lạnh giọng đáp, nói xong thì cúp máy.
Nhưng chưa tới mười mấy giây sau, Huyết Kiêu lại gọi tới.
“Thần y Lâm, rốt cuộc phải làm thế nào thì cậu mới xuất chiến thay Huyết Ma Tông bọn tôi?”, Huyết Kiêu nghiêm túc hỏi.
“Tôi cần tìm một nơi cực âm cực tà để dưỡng thương, Huyết Ma Tông các người có thể cung cấp không?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Cực âm cực tà?”, Huyết Kiêu sững sờ.
Chương 1695: Đừng đánh giá thấp người khác
Huyết Kiêu hơi nghi hoặc, Lâm Chính đột nhiên không khỏe, phải chăng là cố ý.
Nhưng ông ta lại không tiện nói rõ, chỉ đành nhắm mắt cho qua, nói: “Chuyện này tôi cần phải đợi câu trả lời từ cấp trên. Huyết Ma Tông chúng tôi đúng là có nơi cực âm cực tà, nhưng nơi như vậy không phải người bình thường có thể vào được. Dù là tôi cũng không có quyền hạn, cho nên cậu có thể vào trong đó dưỡng thương hay không còn phải xem thái độ của cấp trên”.
“Tôi đợi tin của ông”.
Lâm Chính nói xong thì cúp máy.
Xe dừng trước tòa nhà Dương Hoa.
Lâm Chính tắm rửa một phen, ăn cơm, sau đó mới đi đến trụ sở chính của Dương Hoa.
Bây giờ anh đang bị thương, tuy ngày mai là ngày giao hẹn với Huyết Kiêu, nhưng anh không định ra tay. Dù sao trạng thái của anh thật sự rất tệ, cũng không tính là lừa Huyết Kiêu.
“Ể? Là anh?”.
Ngay khi Lâm Chính chuẩn bị bước vào trụ sở chính của Dương Hoa, một tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Lâm Chính ngước đầu lên, phát hiện một thiếu nữ đeo kính râm đang đứng bên cạnh mình đầy vẻ kinh ngạc.
Đây là thiếu nữ ở trên xe van trước đó.
“Ồ? Trùng hợp quá!”, Lâm Chính cười nói.
“Trùng hợp? Sao có thể? Không phải anh ở huyện sao? Sao đột nhiên lại chạy tới Giang Thành?”, cô gái kia quan sát Lâm Chính một lượt, vẻ mặt không tin.
“Tôi vốn là người Giang Thành, tôi không về Giang Thành thì còn đi đâu được?”, Lâm Chính bật cười nói.
“Thật hay giả đấy? Đừng nói là anh đi theo tôi đấy chứ?”, cô gái đầy vẻ cảnh giác.
Lâm Chính nhất thời nghẹn họng.
“Ai ya, sắp không kịp giờ rồi!”, lúc này cô gái đột nhiên la lên, vội vàng xách túi chạy đến trụ sở Dương Hoa.
Lâm Chính hơi bất ngờ, liếc nhìn cô ta, lại hỏi người bên cạnh: “Cô ta đến đây làm gì vậy?”.
“Thưa Chủ tịch Lâm, cô ta đến để ứng tuyển. Nhưng điều kiện của cô ta không lý tưởng lắm. Trên thực tế bộ phận nhân sự không định tuyển dụng cô ta, nhưng cô ta vẫn ôm hi vọng đến phỏng vấn”, thư ký ở cạnh nói.
“Được rồi, sắp xếp buổi phỏng vấn của cô ta cho tôi, tôi sẽ phỏng vấn cô ta”.
Lâm Chính nhếch khóe miệng, mỉm cười nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”.
Thư ký gật đầu, lấy điện thoại ra gọi.
Không lâu sau, cô gái nhận được cuộc gọi của bộ phận nhân sự, vội vàng đi thang máy đến tầng cao nhất của tòa nhà Dương Hoa.
Cô ta thở cực kỳ nhanh, gương mặt đỏ bừng, rất hồi hộp.
Thật ra cô ta nằm mơ cũng mong được vào Dương Hoa. Cô ta cũng biết với học lực của mình muốn vào Dương Hoa thì cực kỳ mong manh, nhưng dù có mong manh, cô ta cũng phải tới thử xem.
Lúc nãy cô ta đang trò chuyện với người của bộ phận nhân sự thì đột nhiên được gọi đến tầng cao nhất phỏng vấn. Chuyện này khiến cô gái cảm thấy không tin được.
“Là nhân vật lớn nào muốn gặp mình sao?”.
Cô gái ôm tâm trạng thấp thỏm đẩy cửa phòng họp ở trước mặt ra.
Ngạc nhiên là trong phòng họp chỉ có hai người.
Một trong số đó rất quen thuộc đối với cô ta.
Mã Hải.
Người đứng thứ hai ở Dương Hoa, nhân vật gây sóng gió hiện nay, nói danh tiếng ông ta nổi như cồn cũng không có gì quá.
Cô gái rất khâm phục vị quản gia của đế quốc thương nghiệp Dương Hoa này.
Nhưng người còn lại thì lại khiến cô gái rớt cả tròng mắt.
“Là anh?”, cô gái la lên.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi”, Lâm Chính mỉm cười nói: “Vì sao cô lại xuất hiện ở đây? Cô không đi theo tôi đấy chứ?”.
“Anh nói gì? Tôi… tôi đi theo anh?”, cô gái đỏ mặt, tức đến mức nói năng lộn xộn. Nhưng chẳng mấy chốc, cô ta cảm thấy không đúng, quái lạ nhìn Lâm Chính: “Tôi đến để phỏng vấn, anh thì sao? Vì sao lại ở đây?”.
“Tôi là người phỏng vấn, cô nói xem vì sao tôi lại ở đây?”, Lâm Chính cười đáp.
“Cái gì? Anh… Anh là người phỏng vấn?”, cô gái lập tức mở to mắt.
“Cô có vấn đề gì không?”, Mã Hải lạnh nhạt hỏi.
“Không… không có! Không có vấn đề gì, Giám đốc Mã…”, cô gái run lên, vội vàng cười trừ, đáp.
“Nếu không có vấn đề gì thì cô có thể đi rồi”, Lâm Chính nói.
“Đi?”, toàn thân cô gái như có dòng điện chạy qua, trợn to mắt nhìn Lâm Chính.
“Đúng, cô có thể đi rồi. Tôi đã xem qua lý lịch của cô, không có điểm sáng nào. Tôi nghĩ người như cô không giúp được gì cho sự phát triển của Dương Hoa, cho nên cô hãy đến nơi khác phát triển vậy”, Lâm Chính nói.
Đầu óc cô gái lập tức trống rỗng, nhưng lúc này cô ta lại không tìm được bất cứ từ ngữ nào để phản bác.
Vốn dĩ không có hi vọng gì, kết quả này đã được định sẵn.
Cô gái ủ rũ, nhìn chằm chằm Lâm Chính, sau đó cúi người chào, quay lưng rời đi.
“Chủ tịch Lâm, cậu để cô ta đi như vậy thật sao?”, Mã Hải do dự một lúc, cẩn thận hỏi.
“Không thì sao? Chẳng lẽ lại tuyển dụng cô ta?”, Lâm Chính nhìn Mã Hải, hỏi.
“Tôi tưởng Chủ tịch Lâm quen biết cô ta”.
“Bèo nước gặp nhau mà thôi, tôi không nhất thiết phải giúp cô ta. Tôi chỉ muốn cho cô ta hiểu rõ một chuyện nên mới ngồi ở đây”.
“Để cô ta hiểu rõ chuyện gì?”.
“Không được đánh giá thấp người khác”.
Lâm Chính nói, đứng thẳng dậy, đi ra khỏi phòng.
“Mã Hải, tôi vẫn phải ra ngoài vài ngày. Thời gian này ông và Cung Hỉ Vân, Từ Thiên nhất định phải tăng cường lực lượng canh gác phòng vệ ở Giang Thành. Một khi Hồng Nhan Cốc có hành động, mọi người phải rời khỏi Giang Thành ngay, rõ chưa?”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”, Mã Hải vội đáp.
Lâm Chính gật đầu, đi thang máy chuẩn bị đến Học viện Huyền Y Phái xem xem.
Nhưng khi anh vừa đi ra khỏi thang máy đến đại sảnh tầng một.
Bốp!
Một tiếng tát to rõ vang lên, sau đó là tiếng la hét chửi bới.
“Con khốn, mày biết bộ quần áo này đắt thế nào không? Mày đền nổi được sao? Mau quỳ xuống cho tao!”.
Nghe vậy, Lâm Chính nhíu mày, nhìn sang nơi ồn ào.
Lúc này mới phát hiện cô gái vừa đi xuống bị một nam và một nữ chặn lại mắng chửi.
Cô gái ôm mặt, vô cùng uất ức, cơ thể run rẩy sắp đứng không vững.
Bình luận facebook