-
Chương 1651-1655
Chương 1651: Ra tay
Trang Hồng Nhạn mặc áo đỏ, đội khăn đỏ, ngồi ở mé phải trên võ đài.
Nơi đó còn có nhiều tầng lớp cấp cao của nhà họ Trang, trong đó có trang chủ Trang Bộ Phàm.
Trang Thái Thanh, Trang Bình Sinh cũng có mặt, còn lớp trẻ của nhà họ Trang thì ngồi ở phía dưới.
Đương nhiên, nhân vật chính hôm nay không phải người nhà họ Trang, mà là đại diện đến từ Phiêu Nhai Các.
Nhà họ Trang làm mọi thứ đều là để có thể thuận lợi liên hôn với Phiêu Nhai Các, đương nhiên không thể phớt lờ.
Lâm Chính nhìn sang bên phải hai anh em Trang Mặc Hổ, Trang Mặc Long.
Nơi đó có một nhóm nam nữ áo trắng.
Những người này già có trẻ có, khí tức siêu phàm, ăn mặc hoa lệ, hơn nữa Trang Mặc Long và Trang Mặc Hổ thỉnh thoảng lại tươi cười nịnh bợ, thái độ nhiệt tình.
Một người trong số đó tóc dài xõa ngang vai, dung mạo tuấn tú, có lẽ là con trai các chủ Phiêu Nhai Các, cũng là chàng rể tốt nhất được định sẵn trong đại hội kén rể lần này: Tô Diệu Diệp!
Trang Hồng Nhạn trên võ đài thỉnh thoảng lại nhìn sang Tô Diệu Diệp.
Rõ ràng cô ta rất hài lòng với người chồng tương lai của mình.
Trận chiến trước mặt khá nhàm chán.
Đó đều là các hậu bối mà khách khứa dẫn đến, nhân cơ hội này thể hiện trước mặt mọi người, bộc lộ tài năng.
Không ai thật sự ôm tâm tư cưới Trang Nhạn Hồng lên võ đài.
Suy cho cùng, nếu làm vậy sẽ đắc tội với hai thế lực lớn sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các, không cần phải vì một người phụ nữ mà rước về hai kẻ địch mạnh.
“Mặc Long, đến lúc rồi!”.
Trang Bình Sinh ở trên đài liếc nhìn mặt trời, cảm thấy cũng đã tàm tạm, thế là nói với con trai cả của mình.
Trang Mặc Long hiểu ý, lập tức đứng dậy, chắp tay nói với Tô Diệu Diệp: “Em rể, tôi lên võ đài trước, giúp cậu quét sạch chướng ngại!”.
“Làm phiền anh!”, Tô Diệu Diệp mỉm cười, khẽ gật đầu.
Trang Mặc Long lập tức nhảy vọt lên võ đài.
Chẳng mấy chốc, Trang Mặc Long đã đánh bại nhân tài mới nổi ở giới võ thuật đến từ Bành Thành trên võ đài.
“Võ công cao thật!”.
“Người đó là Trang Mặc Long sao? Thật lợi hại!”.
“Hậu bối của Bành Thành lại không đỡ được ba chiêu của anh ta?”.
“Lợi hại quá!”.
Nhiều khách khứa kêu lên kinh ngạc, liên tục vỗ tay.
“Quá khen! Các vị quá khen!”.
Trang Mặc Long rất đắc ý, đứng trên võ đài mỉm cười chắp tay với mọi người.
Mọi người đều biết ý đồ Trang Mặc Long lên võ đài, do đó sau khi anh ta đánh bại đại diện Bành Thành thì không ai phái người lên nữa.
“Còn ai muốn lên võ đài so đấu luận chiêu hay không?”, Trang Mặc Long mỉm cười hô to.
Không ai trả lời.
Đại hội kén rể này chỉ là hình thức mà thôi. Mọi người đều biết đến lúc này cũng nên hạ màn rồi, còn phái người lên võ đài thì không những tự chuốc lấy nhục, mà còn đắc tội với sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các.
“Xem ra mọi người đều rất nể mặt, cũng sắp kết thúc rồi”.
Trang Thái Thanh cười nói.
“Nếu đã như vậy thì mau chóng kết thúc đi”.
Trang Bình Sinh nhìn về phía Tô Diệu Diệp ở bên dưới, khẽ gật đầu, tỏ ý Tô Diệp Diệp có thể lên sân đấu đánh bại Trang Mặc Long.
Trang Mặc Long thất bại, không ai khiêu chiến nữa, anh ta sẽ có thể ôm người đẹp về, mọi thứ cũng có thể kết thúc viên mãn.
Kịch bản đã viết từ trước, Tô Diệu Diệp đương nhiên sẽ không chần chừ.
“Diệu Diệp, lên đi”, trưởng lão của Phiêu Nhai Các nhỏ giọng nói.
“Vâng”.
Tô Diệu Diệp khẽ gật đầu, nhảy vọt lên võ đài.
Mọi người lập tức chú ý đến thiên kiêu của Phiêu Nhai Các đó.
“Cậu Tô, mời!”.
“Anh Mặc Long, mời!”.
Hai người khách sáo một tiếng, sau đó ra tay.
Có thể nhận thấy Trang Mặc Long đã dốc hết toàn lực.
Anh ta biết mình không phải đối thủ của Tô Diệu Diệp, chắc chắn sẽ thua, nhưng anh ta không muốn thua một cách quá khó coi.
Huống hồ, anh ta lên võ đài chủ yếu là để thể hiện thực lực, được người của Phiêu Nhai Các chú trọng, tiện bề danh chính ngôn thuận tiến vào Phiêu Nhai Các.
Do đó giờ phút này, anh ta nhất định phải dốc hết toàn lực.
Nhưng dù là vậy, ở trước mặt Tô Diệu Diệp, Trang Mặc Long có sức cũng khó dùng.
Các loại quyền pháp anh ta đánh tới đều bị Tô Diệu Diệp tránh đi, quyền cước của Tô Diệu Diệp đánh ra, anh ta lại không thể chống đỡ.
Cảm giác này chỉ khi anh ta chiến đấu với Lâm Chính tối hôm qua mới có. Dù Tô Diệu Diệp không gây ra áp lực lớn cho anh ta như Lâm Chính.
Rầm!
Cuối cùng, Trang Mặc Long bị một quyền của Tô Diệu Diệp đánh bay, nặng nề ngã xuống đất.
“Wow!”.
Hiện trường kinh ngạc kêu lên.
“Anh Mặc Long, anh còn ổn không?”, Tô Diệu Diệp dừng lại, mỉm cười hỏi.
Trang Mặc Long cực kỳ chật vật bò dậy, thở hổn hển, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thực lực của cậu Tô siêu phàm, thiên phú trác tuyệt, Mặc Long bái phục! Bái phục! Mặc Long không phải đối thủ, tôi xin nhận thua!”.
“Ha ha ha, anh Mặc Long khiêm tốn rồi, thực lực của anh cũng không tầm thường, là người mạnh nhất trong số những người tôi từng gặp. Nếu có thời gian, anh nhất định có thể vượt qua tôi”, Tô Diệu Diệp cười lớn, nói.
Vẻ mặt Trang Mặc Long tự nhiên hơn nhiều, anh ta vội vàng nhìn về phía Phiêu Nhai Các, đường nhìn dừng ở một ông lão tóc bạc đứng trước nhất, dường như đang chờ đợi điều gì.
Đột nhiên ông lão đứng dậy, mở miệng chuẩn bị nói gì đó.
Trang Mặc Long mừng rỡ.
Đúng lúc đó, ghế ngồi bên dưới đột nhiên vang lên tiếng náo động…
Chương 1652: Lên đài khiêu chiến
"Hử?".
Trang Mặc Long hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía đám người huyên náo.
Chỉ thấy đằng sau đám người có một bóng dáng đang đi tới.
Người đó... chính là "Tần Minh".
"Cái gì?".
Trang Mặc Long ngạc nhiên.
Rất nhiều người nhà họ Trang đều há hốc miệng.
"Là Tần Minh!".
"Cậu ta muốn làm gì vậy?".
Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.
Người của Phiêu Nhai Các cũng quay sang nhìn.
Chỉ thấy Lâm Chính đi tới trước mặt tất cả mọi người, sau đó nhảy lên võ đài trong sự kinh ngạc của tất cả bọn họ.
"Ồ!".
Mọi người xôn xao.
Hiện trường lập tức bùng nổ.
"Người này là ai vậy? Dám khiêu chiến cậu chủ Tô Diệu Diệp!".
"Đầu óc anh ta có vấn đề à? Không biết làm vậy có nghĩa là gì sao?".
"Người này điên rồi! Anh ta điên rồi!".
"Tôi chưa từng gặp ai không hiểu chuyện như vậy".
Những tiếng xì xào vang lên.
"Tần Minh, cậu..."
Trang Mặc Long cuống lên, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Anh ta nhìn về phía ông lão ở bên Phiêu Nhai Các.
Lúc này, ông lão đã ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh, không nói lời nào, dường như định yên lặng quan sát.
Hiển nhiên ông ta tưởng rằng người này do nhà họ Trang sắp xếp, dù sao vào lúc quan trọng này không thể có người khác nhảy ra được, trừ khi là đồ ngốc.
"Chết tiệt", Trang Mặc Long siết chặt nắm tay, quát lớn: "Tần Minh, cậu làm cái trò gì vậy? Quay về chỗ ngồi ngay cho tôi!".
Nhưng sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, chỉ bình tĩnh nói: "Trang Mặc Long, anh đã thua cậu chủ Tô Diệu Diệp, nếu đã là kẻ thua cuộc, thì anh không còn tư cách đứng trên võ đài này nữa, mau xuống đi!".
"Lẽ nào... cậu muốn khiêu chiến cậu chủ Tô Diệu Diệp?", Trang Mặc Long nín thở.
"Anh cảm thấy tôi không có tư cách sao?", Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.
Cả người Trang Mặc Long run rẩy.
Tư cách?
Sao Lâm Chính lại không có được chứ?
Tối qua anh ta đã được trải nghiệm sâu sắc thực lực nghiền nát của anh.
Trang Mặc Long biết mình chắc chắn không thể làm gì được Lâm Chính, chỉ có thể nhìn về phía bố mình và bác cả, bác hai, hi vọng bọn họ có thể can thiệp.
"Anh hai", Trang Bình Sinh hơi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng gọi.
"Bảo Mặc Long xuống đi, để Tần Minh đánh với Tô Diệu Diệp", gia chủ Trang Bộ Phàm bình tĩnh nói.
“Anh hai, việc này… liệu có phù hợp không?”.
"Tần Minh muốn vào Phiêu Nhai Các thì cứ cho cậu ta cơ hội đi, dù sao cậu ta cũng chưa giao phần cuối cùng của bộ công pháp khẩu quyết kia cho chúng ta, chẳng phải trước đó chúng ta đã hứa với cậu ta rồi sao? Cho cậu ta cơ hội này đi!", Trang Bộ Phàm nói.
"Nhưng... anh hai, làm như vậy Phiêu Nhai Các sẽ không nổi giận chứ?", Trang Bình Sinh nhíu mày hỏi.
"Tần Minh lên võ đài chỉ để thể hiện thực lực của cậu ta, lọt vào mắt xanh của Phiêu Nhai Các, tôi nghĩ... chắc cậu ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu", Trang Bộ Phàm bình thản đáp.
Mấy người không nói gì.
Tuy Trang Bình Sinh không vui lắm, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mặt, chỉ nói với Trang Mặc Long: "A Long, con xuống đi".
"Bố..."
"Xuống!", vẻ mặt Trang Bình Sinh trở nên nghiêm túc.
Trang Mặc Long ngập ngừng một lát, chỉ đành cúi đầu: "Vâng".
Sau đó mang theo sự tức giận và oán hận, hậm hực xuống võ đài.
"Tần Minh!".
Trang Bộ Phàm gọi.
Lâm Chính ngoảnh sang.
"Dừng tay đúng lúc, hiểu chưa?", Trang Bộ Phàm bình tĩnh nói, nhìn Lâm Chính với ánh mắt nghiêm túc.
Ý của ông ta đã rất rõ ràng.
Ông ta muốn “Tần Minh” này thể hiện chút bản lĩnh trước mắt mọi người, được Phiêu Nhai Các đánh giá cao là được, không được lấn lướt.
Nếu dám làm Tô Diệu Diệp bị thương, thì đừng nói là Phiêu Nhai Các, ngay cả nhà họ Trang cũng tuyệt đối không tha cho Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì, chỉ thủ thế với Tô Diệu Diệp, bình thản nói: “Tới đi!”.
“Thú vị đấy!”.
Tô Diệu Diệp cũng không ngờ tự dưng lại lòi ra người này.
Anh ta đánh giá Lâm Chính một lượt, cảm thấy người này còn rất trẻ, tầm tuổi như Trang Mặc Long, nghĩ rằng thực lực cũng chẳng hơn Trang Mặc Long bao nhiêu.
Huống hồ, anh ta chưa bao giờ nghe thấy cái tên Tần Minh này.
“Mau chóng kết thúc thôi!”.
Tô Diệu Diệp cất bước đi tới, miệng nở nụ cười, cả người tràn ngập sự tự tin.
Nhưng đúng lúc này, ông lão ở phía Phiêu Nhai Các dưới võ đài bỗng kêu lên.
“Diệu Diệp, không được sơ suất, người này trước đó từng giao đấu với người của Huyết Ma Tông mà không rơi vào thế hạ phong!”.
Tô Diệu Diệp nghe thấy thế thì hơi sửng sốt.
Nhưng chỉ trong chớp mắt anh ta thất thần, Lâm Chính đã xuất hiện ở trước mặt.
“Cái gì?”.
Tô Diệu Diệp nín thở, chỉ thấy Lâm Chính đã tung một quyền tới.
Anh ta vội vàng giơ hai cánh tay lên đỡ.
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Tô Diệu Diệp điên cuồng lùi lại, hai chân giẫm mạnh xuống võ đài, để lại những dấu chân rất sâu, cơ thể lảo đảo, lùi đến tận mép võ đài mới dừng lại.
Còn hai cánh tay của anh ta run lẩy bẩy…
“Ồ!”.
Tất cả mọi người đều kêu lên kinh hãi.
Tô Diệu Diệp cố gắng ổn định cơ thể, anh ta cảm thấy máu toàn thân như đang sôi lên, nóng nảy bất an.
Nhưng anh ta còn chưa đứng vững, “Tần Minh” kia đã lại xông tới…
Chương 1653: Còn ai muốn đấu với tôi?
Tốc độ nhanh quá!
Đây là phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người.
Bao gồm của Tô Diệu Diệp.
Anh ta còn chưa bắt được thân ảnh của Lâm Chính, thì anh đã xuất hiện ngay trước mắt.
Hỏng rồi!
Sắc mặt Tô Diệu Diệp trầm xuống, lập tức né tránh.
Nhưng… không còn kịp nữa.
Bốp!
Lâm Chính tung một chưởng vào lồng ngực Tô Diệu Diệp, anh ta bị đánh bay khỏi võ đài, nặng nề ngã xuống đất.
Bốn phía im phăng phắc, đổ dồn mắt nhìn Tô Diệu Diệp.
Bị đánh bay khỏi võ đài, nếu tính ra thì Tô Diệu Diệp đã thua rồi.
Nhưng không ai dám nói gì.
“Cậu chủ!”.
Không ít người của Phiêu Nhai Các lập tức đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Tô Diệu Diệp.
“Anh thua rồi!”, Lâm Chính đứng ở mép võ đài, bình tĩnh nói: “Theo quy định, ai ra khỏi võ đài người đó sẽ thua!”.
Tô Diệu Diệp biến sắc.
“Trang chủ đại nhân, trận đấu này của sơn trang Huyết Kiếm các ông có quy định như vậy sao?”, trưởng lão của Phiêu Nhai Các mặt không cảm xúc hỏi.
“Không có”, trang chủ lập tức đáp, rồi nhìn Lâm Chính chằm chằm.
“Đúng vậy, võ đài nhỏ thế này, rơi xuống là chuyện bình thường! Tôi chưa thua!”.
Tô Diệu Diệp nhếch môi, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo, nắm cơ hội xông lên.
“Cuồng Phong Sậu Vũ Phiêu Linh Kích!”.
Chỉ nghe thấy Tô Diệu Diệp gầm lớn một tiếng, tung hai quyền ra, quyền ảnh như bão táp mưa sa, đánh tới dày đặc.
Tốc độ đáng sợ khiến mọi người cảm thấy da đầu tê dại.
Không chỉ tốc độ, mà quyền uy của anh ta cũng bá đạo không kém.
Mỗi quyền đánh tới đều phát ra tiếng nổ.
E rằng đánh vào tấm sắt cũng có thể xuyên thủng nó.
Lâm Chính nhíu chặt mày, nhanh chóng lùi lại, không ngừng tránh đòn.
Hình như Tô Diệu Diệp đã lấy lại được sự áp chế, tiếp tục tấn công, cứ như vậy khoảng hai ba giây.
“Thu Cát!”.
Tô Diệu Diệp đột nhiên hét lớn, nắm đấm đang điên cuồng đánh tới bỗng hóa thành chưởng, cánh tay sải ra, giống như một cái liềm cắt về phía người Lâm Chính.
Đây là sát chiêu!
Đây mà là dừng tay đúng lúc sao? Rõ ràng mục đích là giết chết Lâm Chính thì có!
Khoảnh khắc cánh tay anh ta dao động, một luồng khí lưu bỗng ngưng tụ ở cánh tay.
Đồng tử Lâm Chính co lại.
Đó là khí ý phóng ra trên nắm đấm mà Tô Diệu Diệp đã đánh ra trước đó.
Chúng chưa tản đi, mà ngưng tụ quanh người Lâm Chính, dựa vào chiêu này của Tô Diệu Diệp mà bắt đầu hoạt động, vũ trang cánh tay anh ta thành một món “thần binh lợi khí” vô cùng sắc bén, chém mạnh về phía Lâm Chính.
Đây chính là công pháp của Phiêu Nhai Các sao?
Những người ở dưới võ đài đều há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc.
“Hỏng rồi! Gia chủ! Tần Minh sắp gặp chuyện rồi!”, có người nhà họ Trang cuống quýt kêu lên.
“Cứ bình tĩnh xem đi”, Trang Bộ Phàm mặt không cảm xúc nói.
Người nhà họ Trang không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn.
Cho dù trong mắt rất nhiều người, chiêu này có thể lấy mạng của Tần Minh.
Nhưng sự thực không hề đơn giản như mọi người nghĩ.
Khoảnh khắc thủ đao đáng sợ này sắp chém vào người Lâm Chính.
Pặp!
Một âm thanh quỷ dị vang lên.
Sau đó… thủ đao khựng lại.
Tô Diệu Diệp mở to hai mắt, nhìn cánh tay mình với vẻ khó tin.
Lúc này mới phát hiện ra một tay Lâm Chính đã túm chặt lấy cổ tay anh ta.
“Cái gì?”.
Phía Phiêu Nhai Các đều ồ lên.
Các khách mời cũng vô cùng kinh ngạc.
“Không thể nào!”, một đệ tử Phiêu Nhai Các kêu lên thất thanh: “Chiêu Vô Nhẫn Thu Cát này sắc bén đến mức nào chứ? Nó thậm chí có thể chém đôi được cả đá kim cương! Vậy mà người này lại dùng tay không bắt được Vô Nhẫn Thu Cát của cậu chủ! Đây là chuyện không thể!”.
“Nếu là người bình thường thì e là đã bị khí nhẫn quấn quanh cánh tay cậu chủ băm vằm rồi! Tại sao lại như vậy chứ?”.
“Sao anh ta có thể làm được điều này?”.
Ai nấy đều thất kinh.
Các khách mời xung quanh nghe thấy thế cũng coi như hiểu được sự tinh diệu và đáng sợ của chiêu này.
Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng đáng sợ hơn lại xảy ra.
Chỉ thấy Lâm Chính bỗng giơ tay lên, chém mạnh về phía cánh tay Tô Diệu Diệp.
Tốc độ cực nhanh.
Tô Diệu Diệp không kịp phản ứng.
Sau đó.
Rắc…
Tiếng xương gãy vang lên.
Cánh tay Tô Diệu Diệp lập tức cong vẹo một góc vô cùng quỷ dị.
“A!”, anh ta hét lên thảm thiết, ôm lấy cánh tay lùi lại liên tục.
“Cậu chủ!”.
Tất cả người của Phiêu Nhai Các đều đứng dậy.
Bọn họ cuống quýt kêu lên, vẻ mặt đầy lo lắng.
Khung cảnh hỗn loạn.
“Tần Minh! Cậu làm cái gì vậy?”.
“Cậu dám làm cậu chủ Tô Diệu Diệp bị thương?”.
“Cậu… cậu… cậu ăn gan hùm mật báo à?”.
Hai anh em Trang Mặc Long lập tức nhảy dựng lên, chỉ tay vào Lâm Chính chửi mắng.
“Tần Minh! Cậu đã quên những lời trang chủ nói trước đó rồi sao? Dừng tay đúng lúc! Vậy mà cậu dám làm cậu Tô bị thương, công khai làm trái mệnh lệnh của trang chủ? Cậu muốn tạo phản sao?”, Trang Thái Thanh đập bàn đứng phắt dậy, tức giận chỉ trích.
Nhưng…
Lâm Chính vẫn bất động.
Anh nhìn xung quanh một lượt, bình tĩnh đáp: “Đấu võ lôi đài, quyền cước không có mắt, sao có thể trách tội được chứ? Anh ta kĩ năng kém cỏi, bị tôi đánh bị thương lại quay sang trách tôi được sao? Nếu vừa rồi tôi không đỡ được chiêu đó thì chẳng phải cũng đầu một nơi người một nẻo?”.
“Cậu…”
Người của Phiêu Nhai Các và nhà họ Trang đều rất tức giận.
“Tô Diệu Diệp”, Lâm Chính nói với Tô Diệu Diệp đang được một đám người vây quanh: “Bây giờ cánh tay phải của anh đã bị gãy xương, không thể đánh tiếp được nữa. Anh hãy nhận thua rồi về dưỡng thương đi, nếu chữa trị kịp thời thì cánh tay của anh sẽ không có vấn đề gì lớn. Đấy là tôi đã nương tay rồi đấy, nếu không vừa rồi anh không chỉ bị gãy cánh tay này thôi đâu”.
Những lời này láo xược đến mức nào chứ?
Người của Phiêu Nhai Các tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
Tô Diệu Diệp cũng nghiến răng nghiến lợi, tức phát điên lên.
Nhưng ai cũng nhìn ra được tên “Tần Minh” này quả thực đã nương tay.
Sở dĩ anh đánh gãy cánh tay phải của Tô Diệu Diệp cũng là để ép anh ta từ bỏ.
Nếu không chiêu vừa rồi đã lấy mạng của Tô Diệu Diệp rồi.
“Trang chủ đại nhân! Rốt cuộc sơn trang Huyết Kiếm các ông có ý gì hả?”, trưởng lão của Phiêu Nhai Các sắc mặt lạnh tanh, nhìn chằm chằm Trang Bộ Phàm, khẽ quát.
Trang Bộ Phàm mặt không cảm xúc, cũng không trả lời, mà quay sang nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Tần Minh! Lập tức nhận thua, rồi quỳ xuống xin lỗi cậu Tô đi!”.
“Tại sao? Trang chủ, tôi không thua mà”, sao Lâm Chính có thể đồng ý chứ?
“Vậy là cậu muốn kháng lệnh sao?”, Trang Bộ Phàm đanh mắt hỏi.
“Tôi đã đánh bại Tô Diệu Diệp, trở thành người thắng cuộc cuối cùng của trận đấu võ này. Tôi hi vọng trang chủ có thể tuân thủ lời hứa, trao cho tôi phần thưởng mà tôi xứng đáng được nhận. Dưới võ đài đang có bao nhiêu bạn bè trời Nam đất Bắc nhìn vào, tôi nghĩ chắc trang chủ sẽ không nuốt lời đâu nhỉ?”, Lâm Chính trầm giọng nói.
Đến thời khắc quan trọng, dường như không cần phải lá phải lá trái với đám người này nữa.
“Khốn kiếp! Cậu muốn làm gì hả? Lẽ nào cậu muốn lấy chị họ của cậu sao?”.
Trang Thái Thanh nổi giận, trừng mắt nhìn Lâm Chính.
Tuy Tần Minh là con riêng, nhưng dù sao cũng là con trai của Trang Thạch, có mối quan hệ chị em họ với Trang Hồng Nhạn.
“Đương nhiên tôi không có ý này, nhưng tôi nghĩ mình có thể đường hoàng nhận được những phần thưởng như Kim Ô Đan này. Đấu võ phải dựa vào bản lĩnh của chính mình, cũng không quy định ai không được tham gia, lẽ nào trang chủ muốn nuốt lời, để sơn trang Huyết Kiếm trở thành trò cười cho người trong thiên hạ?”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cậu… thằng khốn kiếp này!”, Trang Thái Thanh tức đến mức mặt mũi đỏ bừng.
Nhiều người nhà họ Trang nghiến răng nghiến lợi, nắm tay siết chặt, chỉ muốn xông tới băm vằm Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này, Trang Bộ Phàm bỗng lên tiếng.
“Nếu cậu thực sự là người thắng cuộc thì tôi có thể ban cho cậu phần thưởng xứng đáng. Nhưng… trận đấu này vẫn chưa kết thúc! Cậu không phải là người thắng cuối cùng!”.
Lâm Chính nghe thấy thế thì nhìn xung quanh: “Còn ai muốn đấu với tôi sao?”.
Chương 1654: Mục tiêu công kích
Ngay cả Tô Diệu Diệp cũng không phải là đối thủ, ở đây còn mấy người có thể đánh với “Tần Minh” này chứ?
Huống hồ trước đó “Tần Minh” còn đấu với người của Huyết Ma Tông mà không bị rơi vào thế hạ phong.
Thiên tài trẻ tuổi như vậy, đáng sợ cỡ nào chứ?
Nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng.
Nhưng trưởng lão của Phiêu Nhai Các hình như hiểu ra gì đó, ông ta nhìn về phía Trang Bộ Phàm: “Trang chủ, ý của ông là…”
“Tuy trong người cậu ta chảy dòng máu của nhà họ Trang tôi, nhưng không xứng mang họ Trang, bây giờ lại công khai làm trái mệnh lệnh của trang chủ, vì vậy, cậu ta sống hay chết không liên quan gì đến sơn trang chúng tôi hết”, Trang Bộ Phàm bình thản nói.
Trưởng lão của Phiêu Nhai Các nghe thấy thế, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, nhỏ giọng nói: “Diệu Diệp! Cậu hãy lên võ đài đánh tiếp với cậu ta đi!”.
“Trưởng lão, việc này… tay của tôi đang đau lắm, hơn nữa không thể dùng sức, sao có thể đánh lại được cậu ta chứ?”, Tô Diệu Diệp biến sắc, vội nói.
“Cậu cứ lên đi, tôi đảm bảo cậu có thể thắng! Sao nào? Cậu không tin tôi sao?”, trưởng lão Phiêu Nhai Các trầm giọng quát.
Tô Diệu Diệp chần chừ một lát rồi cắn răng nhảy lên võ đài.
Xung quanh yên tĩnh hẳn đi.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía anh ta.
Chỉ là lúc này, cánh tay phải của Tô Diệu Diệp đang rất đau đớn, muốn đứng thẳng người còn có chút vất vả, càng đừng nói đến việc chiến đấu.
Lâm Chính nhíu mày: “Là tôi ra tay vẫn nhẹ sao?”.
“Trừ khi cậu giết tôi, nếu không cậu không thắng nổi đâu!”, Tô Diệu Diệp trầm giọng nói.
“Vậy được!”.
Lâm Chính gật đầu, cũng không nhiều lời, cất bước xông tới.
“Gió lên!”.
Tô Diệu Diệp dồn khí kình toàn thân, cách không đánh một chưởng.
Vù!
Chưởng lực mạnh mẽ mang theo từng trận cương phong ập về phía Lâm Chính.
Nhưng uy lực của cương phong này quá kém, không thể gây trở ngại gì cho Lâm Chính, anh chạy băng băng về phía trước, khí thế không thể đỡ nổi.
“Hả?”.
Tô Diệu Diệp kinh hãi lùi lại.
Nhưng đúng lúc này.
Vèo vèo vèo…
Mấy chiếc lá bắn lên võ đài như phi đao, nhắm trúng tim, ấn đường và cổ họng Lâm Chính.
Lâm Chính chợt biến sắc, lập tức tránh né.
Nhưng mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, đến mức anh không kịp tránh, cánh tay bị cứa một đường, máu tươi lập tức rớm ra.
“Cái gì?”.
Các khách mời lại ồ lên.
Tô Diệu Diệp cũng vô cùng kinh ngạc, vội quay đầu nhìn về phía chiếc lá bay tới, không ngờ là do trưởng lão Phiêu Nhai Các ra tay.
“Trang chủ! Tại sao chuyện làm trái quy định như vậy mà ông không ngăn cản?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm Trang Bộ Phàm, hỏi.
“Làm trái quy định? Làm trái quy định gì?”, Trang Bộ Phàm hỏi vặn lại: “Tôi nhớ mình không hề nói rằng người dưới võ đài không được giúp thì phải”.
Lâm Chính sa sầm mặt: “Vậy là hôm nay các ông sống chết muốn bảo vệ Tô Diệu Diệp chứ gì?”.
“Nếu cậu có bản lĩnh thì giết Tô Diệu Diệp đi, như vậy thì coi như cậu thắng”, Trang Bộ Phàm bình thản nói.
Ông ta vừa dứt lời, rất nhiều người liền phì cười.
Có người của Phiêu Nhai Các giúp đỡ, cho dù Tô Diệu Diệp bị phế một cánh tay thì chắc chắn “Tần Minh” này cũng không thể giết được anh ta.
Bởi vì lúc này, kẻ thù của Tần Minh đã không còn là Tô Diệu Diệp nữa.
“Thằng khốn kiếp này, cậu ta nghĩ mình là cái thá gì chứ? Dám gây sự ở đây? Để xem lần này cậu ta chết thế nào!”, Trang Mặc Long cười khẩy.
“Phiêu Nhai Các và nhà họ Trang ta liên hôn là chuyện lớn của nhà họ Trang, vậy mà cậu ta lại phá hỏng! Ha ha, lần này trang chủ sẽ không tha cho cậu ta đâu!”, Trang Mặc Hổ cũng bật cười.
“Cứ xem đi! Chắc chắn người của Phiêu Nhai Các sẽ băm vằm thằng ngốc này! Còn nhà họ Trang chúng ta chỉ cần đứng xem ở bên cạnh thôi!”.
“Cậu ta chết là cái chắc!”.
Tiếng cười mỉa mai và khinh miệt vang lên không ngớt.
“Tần Minh! Nếu cậu chịu ngoan ngoãn đầu hàng, và dập đầu nhận lỗi, thì tôi nghĩ cậu sẽ không sao đâu, cậu hãy thức thời chút đi”, đúng lúc này, Trang Bộ Phàm lại lên tiếng.
Nhưng ông ta nói vậy không phải là muốn tốt cho Lâm Chính.
Sao anh có thể không biết tính toán của ông ta chứ? Ông ta muốn giữ lại mạng của Lâm Chính để moi mấy câu tâm pháp khẩu quyết cuối cùng từ miệng anh mà thôi. Nếu Lâm Chính nói hết những tâm pháp khẩu quyết này cho Trang Bộ Phàm biết, thì nhà họ Trang còn quan tâm đến sống chết của anh sao?
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, mặc kệ ông ta.
Trang Bộ Phàm lắc đầu.
“Diệu Diệp, ra tay đi!”, trưởng lão Phiêu Nhai Các quát.
“Vâng!”.
Tô Diệu Diệp hét lớn, lần này chủ động xông tới.
Nhưng anh ta không tấn công Lâm Chính.
Bởi vì người của Phiêu Nhai Các đã tản ra, đứng xung quanh võ đài.
Lúc Tô Diệu Diệp hành động, thì người của Phiêu Nhai Các ở bên dưới cũng đồng thời ra chiêu.
Vèo vèo vèo…
Vô số chiếc lá bay về phía Lâm Chính.
Tiếng phá không vang lên không ngừng.
Lưỡi lá sắc bén như muốn xé rách không gian ở đây.
Lâm Chính tránh né không ngừng, nhảy lên nhảy xuống, nhìn có vẻ rất chật vật.
Tô Diệu Diệp đứng nguyên tại chỗ cười lớn.
“Đối đầu với tôi hả? Lần này tôi sẽ phải băm vằm cậu ra!”, Tô Diệu Diệp nheo mắt cười nói, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Chờ sau khi Lâm Chính trúng mấy chiếc lá, anh ta sẽ nhân cơ hội xông tới, đánh gãy tay chân người này để rửa sạch mối nhục trước đó.
Vèo vèo vèo…
Lá không ngừng bay tới.
Dường như vĩnh viễn không có điểm dừng.
Tất cả người của Phiêu Nhai Các ở bên dưới đều ra tay.
Các khách mời yên lặng nhìn, tuy rất nhiều người cảm thấy việc này thật là vô liêm sỉ, nhưng sao bọn họ dám đắc tội với sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các, nên chỉ có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Cuối cùng…
Phập phập!
Âm thanh quỷ dị vang lên.
Cuối cùng vùng bụng và trán Lâm Chính cũng bị chiếc lá sượt qua, máu tươi rỉ ra…
Chương 1655: Tôi còn chưa thua, ông vội gì thế?
Cứ tiếp tục thế này thì trăm phần trăm Lâm Chính sẽ bị xẻo chết.
Việc này chẳng khác nào lăng trì.
Nhưng... anh không còn đường lui.
"Tần Minh! Cậu không nhận thua thật sao?", Trang Bộ Phàm liếc mắt nhìn Lâm Chính, lại lên tiếng.
Hiển nhiên ông ta vẫn muốn vớt vát phần khẩu quyết cuối cùng kia.
"Trang Bộ Phàm, Phiêu Nhai Các, tôi cũng muốn hỏi các ông một câu, các ông không để Tô Diệu Diệp nhận thua thật sao?", Lâm Chính lau vết máu trên trán, trầm giọng gầm lên.
"Xem ra cậu đã quyết tâm đâm đầu vào chỗ chết, nếu vậy thì bổn trang chủ cũng không cản cậu nữa. Tô trưởng lão, không cần nương tay, loại nghịch tử ngông cuồng này, chết cũng không hết tội", Trang Bộ Phàm bình thản nói.
"Có câu này của trang chủ thì tôi yên tâm rồi".
Trưởng lão của Phiêu Nhai Các lạnh lùng hừ một tiếng, bỗng nhảy phắt tới một cái cây bên cạnh võ đài.
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.
"Diệu Diệp, cậu xuống đi!", trưởng lão của Phiêu Nhai Các quát.
Dường như Tô Diệu Diệp nghĩ ra gì đó, sắc mặt đanh lại, không dám do dự, vội vàng nhảy xuống võ đài.
Cùng lúc đó, trưởng lão Phiêu Nhai Các cũng dùng sức.
Chỉ thấy ông ta vỗ hai chưởng vào cành cây đại thụ.
Rào rào...
Tất cả lá cây đều rụng xuống, các cành cây rậm rạp lập tức trơ trọi.
Nhưng lá còn chưa chạm đất, trưởng lão Phiêu Nhai Các đã điểm hai chân, cơ thể xoay tròn như một cơn lốc xoáy, cuốn tung tất cả lá cây vào.
Vù vù vù.
Cơ thể được lá cây quấn quanh của trưởng lão Phiêu Nhai Các điên cuồng chuyển động, nhanh đến mức chóng mặt, một cơn lốc xoáy màu xanh lá bỗng thành hình.
Mọi người xung quanh sợ hãi lùi lại, trợn mắt há mồm.
"Vạn Thiên Diệp Nhẫn của Phiêu Nhai Các?".
Huyết Kiêu của Huyết Ma Tông đanh mắt nhìn.
Khí thế kinh người đáng sợ như vậy, ai có thể chống lại được chứ?
Cuối cùng.
"Chết!".
Cùng với một tiếng quát của trưởng lão Phiêu Nhai Các, tất cả lá cây đều lao về phía võ đài.
Khoảnh khắc này, lá cây che rợp bầu trời!
Nhiều như châu chấu đầy trời, chém về phía võ đài!
Cả võ đài được cắt từ khối đá hoa cương lớn lập tức xuất hiện hàng trăm hàng nghìn cái lỗ, tan tành nát vụn.
Còn Lâm Chính đã bị vô số lá cây vùi lấp, không thấy người đâu.
"Ồ!".
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên không ngớt.
Đã ai từng được thấy cảnh tượng kinh hãi như vậy chứ?
"Kinh khủng quá!", Trang Mặc Hổ bị dọa cho lùi lại liên tiếp, hai mắt mở to.
"Đây chính là công pháp của Phiêu Nhai Các sao? Nếu mình có thể học được thì sợ gì người trong thiên hạ chứ?", đôi mắt Trang Mặc Long sáng rực, trong lòng lại càng kiên định với ước mơ gia nhập Phiêu Nhai Các.
"Thằng oắt này chết là cái chắc rồi", Trang Thái Thanh vuốt râu mỉm cười.
"Chỉ đáng tiếc cậu ta vẫn chưa nói ra khẩu quyết cuối cùng của bộ công pháp được học đã sắp bỏ mạng ở đây rồi", ánh mắt Trang Bộ Phàm tỏ vẻ tiếc nuối.
"Anh hai, không cần phải tiếc, so với cả Phiêu Nhai Các, chết một thằng nhãi cũng được", Trang Bình Sinh cũng lên tiếng.
"Ừ, trận đấu võ kén rể chắc là sắp kết thúc rồi, mọi người mau tổ chức đi, xảy ra nhiều chuyện như vậy, lát nữa phải xin lỗi người của Phiêu Nhai Các thật chân thành, rõ chưa?".
"Vâng, trang chủ".
Mọi người hô to.
Thế công như bão táp mưa sa đã kết thúc.
Cả võ đài đã chất đống những chiếc lá xanh thẫm.
Bụi bay mù mịt, sàn đấu bị cắt thành mấy mảnh, thậm chí mặt đất xung quanh võ đài cũng chi chít vết nứt.
Uy lực thật là đáng sợ!
Không ít người thầm líu lưỡi.
"Phiêu Nhai Các quả nhiên danh bất hư truyền, thảo nào sơn trang Huyết Kiếm thà hi sinh tên "Tần Minh" này để làm đồng minh", Huyết Kiêu đanh mắt lại, nhìn chằm chằm Trang Bộ Phàm ở phía bên kia.
Không ai ngờ cuộc đấu võ kén rể này lại kết thúc bằng phương thức như vậy.
Không ai ngờ được người vừa rồi vẫn còn là con cưng của trời với khí thế tung hoành, bây giờ e là đã thành đống thịt be bét.
Tất cả đã kết thúc.
"Tôi đã thắng!".
Tô Diệu Diệp rất thức thời, nhảy ngay lên võ đài vỡ nát kia, lớn tiếng kêu lên: "Còn ai muốn khiêu chiến tôi nữa không?".
Phía dưới không ai đáp lại.
Lúc này rồi còn ai dám lên chứ?
Ngay cả Tần Minh ngông cuồng tự đại kia cũng bị đánh bại, lên đó chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?
"Nếu không còn ai khiêu chiến cậu Tô Diệu Diệp, thì tôi xin tuyên bố, người thắng cuộc cuối cùng của trận đấu võ kén rể lần này là cậu Tô Diệu Diệp. Cậu ấy sẽ trở thành con rể của nhà họ Trang tôi, cưới được hòn ngọc trong tay tôi, Trang Hồng Nhạn!", Trang Bộ Phàm đứng lên, cao giọng nói.
"Chúc mừng trang chủ!".
Các khách mời đồng thanh, vẻ mặt tươi cười.
"Mở tiệc!", Trang Bộ Phàm vui vẻ phất tay.
Bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
Người nhà họ Trang cũng bắt đầu bận rộn.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát bỗng vang lên.
"Tôi còn chưa thua, trang chủ đã vội gì thế?".
Dứt lời, bầu không khí đang náo nhiệt bỗng im bặt.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.
Bao gồm của Tô Diệu Diệp.
Chỉ thấy cát bụi ở giữa võ đài dần rơi xuống, một bóng dáng xuất hiện trước mắt mọi người.
Đó... chính là Lâm Chính.
Nhưng điều khiến mọi người khó tin hơn là Lâm Chính... vẫn lành lặn.
"Tiên thiên cương khu!".
Huyết Kiêu của Huyết Ma Tông là người đầu tiên đứng dậy, kêu lên thất thanh.
Trang Hồng Nhạn mặc áo đỏ, đội khăn đỏ, ngồi ở mé phải trên võ đài.
Nơi đó còn có nhiều tầng lớp cấp cao của nhà họ Trang, trong đó có trang chủ Trang Bộ Phàm.
Trang Thái Thanh, Trang Bình Sinh cũng có mặt, còn lớp trẻ của nhà họ Trang thì ngồi ở phía dưới.
Đương nhiên, nhân vật chính hôm nay không phải người nhà họ Trang, mà là đại diện đến từ Phiêu Nhai Các.
Nhà họ Trang làm mọi thứ đều là để có thể thuận lợi liên hôn với Phiêu Nhai Các, đương nhiên không thể phớt lờ.
Lâm Chính nhìn sang bên phải hai anh em Trang Mặc Hổ, Trang Mặc Long.
Nơi đó có một nhóm nam nữ áo trắng.
Những người này già có trẻ có, khí tức siêu phàm, ăn mặc hoa lệ, hơn nữa Trang Mặc Long và Trang Mặc Hổ thỉnh thoảng lại tươi cười nịnh bợ, thái độ nhiệt tình.
Một người trong số đó tóc dài xõa ngang vai, dung mạo tuấn tú, có lẽ là con trai các chủ Phiêu Nhai Các, cũng là chàng rể tốt nhất được định sẵn trong đại hội kén rể lần này: Tô Diệu Diệp!
Trang Hồng Nhạn trên võ đài thỉnh thoảng lại nhìn sang Tô Diệu Diệp.
Rõ ràng cô ta rất hài lòng với người chồng tương lai của mình.
Trận chiến trước mặt khá nhàm chán.
Đó đều là các hậu bối mà khách khứa dẫn đến, nhân cơ hội này thể hiện trước mặt mọi người, bộc lộ tài năng.
Không ai thật sự ôm tâm tư cưới Trang Nhạn Hồng lên võ đài.
Suy cho cùng, nếu làm vậy sẽ đắc tội với hai thế lực lớn sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các, không cần phải vì một người phụ nữ mà rước về hai kẻ địch mạnh.
“Mặc Long, đến lúc rồi!”.
Trang Bình Sinh ở trên đài liếc nhìn mặt trời, cảm thấy cũng đã tàm tạm, thế là nói với con trai cả của mình.
Trang Mặc Long hiểu ý, lập tức đứng dậy, chắp tay nói với Tô Diệu Diệp: “Em rể, tôi lên võ đài trước, giúp cậu quét sạch chướng ngại!”.
“Làm phiền anh!”, Tô Diệu Diệp mỉm cười, khẽ gật đầu.
Trang Mặc Long lập tức nhảy vọt lên võ đài.
Chẳng mấy chốc, Trang Mặc Long đã đánh bại nhân tài mới nổi ở giới võ thuật đến từ Bành Thành trên võ đài.
“Võ công cao thật!”.
“Người đó là Trang Mặc Long sao? Thật lợi hại!”.
“Hậu bối của Bành Thành lại không đỡ được ba chiêu của anh ta?”.
“Lợi hại quá!”.
Nhiều khách khứa kêu lên kinh ngạc, liên tục vỗ tay.
“Quá khen! Các vị quá khen!”.
Trang Mặc Long rất đắc ý, đứng trên võ đài mỉm cười chắp tay với mọi người.
Mọi người đều biết ý đồ Trang Mặc Long lên võ đài, do đó sau khi anh ta đánh bại đại diện Bành Thành thì không ai phái người lên nữa.
“Còn ai muốn lên võ đài so đấu luận chiêu hay không?”, Trang Mặc Long mỉm cười hô to.
Không ai trả lời.
Đại hội kén rể này chỉ là hình thức mà thôi. Mọi người đều biết đến lúc này cũng nên hạ màn rồi, còn phái người lên võ đài thì không những tự chuốc lấy nhục, mà còn đắc tội với sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các.
“Xem ra mọi người đều rất nể mặt, cũng sắp kết thúc rồi”.
Trang Thái Thanh cười nói.
“Nếu đã như vậy thì mau chóng kết thúc đi”.
Trang Bình Sinh nhìn về phía Tô Diệu Diệp ở bên dưới, khẽ gật đầu, tỏ ý Tô Diệp Diệp có thể lên sân đấu đánh bại Trang Mặc Long.
Trang Mặc Long thất bại, không ai khiêu chiến nữa, anh ta sẽ có thể ôm người đẹp về, mọi thứ cũng có thể kết thúc viên mãn.
Kịch bản đã viết từ trước, Tô Diệu Diệp đương nhiên sẽ không chần chừ.
“Diệu Diệp, lên đi”, trưởng lão của Phiêu Nhai Các nhỏ giọng nói.
“Vâng”.
Tô Diệu Diệp khẽ gật đầu, nhảy vọt lên võ đài.
Mọi người lập tức chú ý đến thiên kiêu của Phiêu Nhai Các đó.
“Cậu Tô, mời!”.
“Anh Mặc Long, mời!”.
Hai người khách sáo một tiếng, sau đó ra tay.
Có thể nhận thấy Trang Mặc Long đã dốc hết toàn lực.
Anh ta biết mình không phải đối thủ của Tô Diệu Diệp, chắc chắn sẽ thua, nhưng anh ta không muốn thua một cách quá khó coi.
Huống hồ, anh ta lên võ đài chủ yếu là để thể hiện thực lực, được người của Phiêu Nhai Các chú trọng, tiện bề danh chính ngôn thuận tiến vào Phiêu Nhai Các.
Do đó giờ phút này, anh ta nhất định phải dốc hết toàn lực.
Nhưng dù là vậy, ở trước mặt Tô Diệu Diệp, Trang Mặc Long có sức cũng khó dùng.
Các loại quyền pháp anh ta đánh tới đều bị Tô Diệu Diệp tránh đi, quyền cước của Tô Diệu Diệp đánh ra, anh ta lại không thể chống đỡ.
Cảm giác này chỉ khi anh ta chiến đấu với Lâm Chính tối hôm qua mới có. Dù Tô Diệu Diệp không gây ra áp lực lớn cho anh ta như Lâm Chính.
Rầm!
Cuối cùng, Trang Mặc Long bị một quyền của Tô Diệu Diệp đánh bay, nặng nề ngã xuống đất.
“Wow!”.
Hiện trường kinh ngạc kêu lên.
“Anh Mặc Long, anh còn ổn không?”, Tô Diệu Diệp dừng lại, mỉm cười hỏi.
Trang Mặc Long cực kỳ chật vật bò dậy, thở hổn hển, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thực lực của cậu Tô siêu phàm, thiên phú trác tuyệt, Mặc Long bái phục! Bái phục! Mặc Long không phải đối thủ, tôi xin nhận thua!”.
“Ha ha ha, anh Mặc Long khiêm tốn rồi, thực lực của anh cũng không tầm thường, là người mạnh nhất trong số những người tôi từng gặp. Nếu có thời gian, anh nhất định có thể vượt qua tôi”, Tô Diệu Diệp cười lớn, nói.
Vẻ mặt Trang Mặc Long tự nhiên hơn nhiều, anh ta vội vàng nhìn về phía Phiêu Nhai Các, đường nhìn dừng ở một ông lão tóc bạc đứng trước nhất, dường như đang chờ đợi điều gì.
Đột nhiên ông lão đứng dậy, mở miệng chuẩn bị nói gì đó.
Trang Mặc Long mừng rỡ.
Đúng lúc đó, ghế ngồi bên dưới đột nhiên vang lên tiếng náo động…
Chương 1652: Lên đài khiêu chiến
"Hử?".
Trang Mặc Long hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía đám người huyên náo.
Chỉ thấy đằng sau đám người có một bóng dáng đang đi tới.
Người đó... chính là "Tần Minh".
"Cái gì?".
Trang Mặc Long ngạc nhiên.
Rất nhiều người nhà họ Trang đều há hốc miệng.
"Là Tần Minh!".
"Cậu ta muốn làm gì vậy?".
Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.
Người của Phiêu Nhai Các cũng quay sang nhìn.
Chỉ thấy Lâm Chính đi tới trước mặt tất cả mọi người, sau đó nhảy lên võ đài trong sự kinh ngạc của tất cả bọn họ.
"Ồ!".
Mọi người xôn xao.
Hiện trường lập tức bùng nổ.
"Người này là ai vậy? Dám khiêu chiến cậu chủ Tô Diệu Diệp!".
"Đầu óc anh ta có vấn đề à? Không biết làm vậy có nghĩa là gì sao?".
"Người này điên rồi! Anh ta điên rồi!".
"Tôi chưa từng gặp ai không hiểu chuyện như vậy".
Những tiếng xì xào vang lên.
"Tần Minh, cậu..."
Trang Mặc Long cuống lên, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Anh ta nhìn về phía ông lão ở bên Phiêu Nhai Các.
Lúc này, ông lão đã ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh, không nói lời nào, dường như định yên lặng quan sát.
Hiển nhiên ông ta tưởng rằng người này do nhà họ Trang sắp xếp, dù sao vào lúc quan trọng này không thể có người khác nhảy ra được, trừ khi là đồ ngốc.
"Chết tiệt", Trang Mặc Long siết chặt nắm tay, quát lớn: "Tần Minh, cậu làm cái trò gì vậy? Quay về chỗ ngồi ngay cho tôi!".
Nhưng sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, chỉ bình tĩnh nói: "Trang Mặc Long, anh đã thua cậu chủ Tô Diệu Diệp, nếu đã là kẻ thua cuộc, thì anh không còn tư cách đứng trên võ đài này nữa, mau xuống đi!".
"Lẽ nào... cậu muốn khiêu chiến cậu chủ Tô Diệu Diệp?", Trang Mặc Long nín thở.
"Anh cảm thấy tôi không có tư cách sao?", Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.
Cả người Trang Mặc Long run rẩy.
Tư cách?
Sao Lâm Chính lại không có được chứ?
Tối qua anh ta đã được trải nghiệm sâu sắc thực lực nghiền nát của anh.
Trang Mặc Long biết mình chắc chắn không thể làm gì được Lâm Chính, chỉ có thể nhìn về phía bố mình và bác cả, bác hai, hi vọng bọn họ có thể can thiệp.
"Anh hai", Trang Bình Sinh hơi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng gọi.
"Bảo Mặc Long xuống đi, để Tần Minh đánh với Tô Diệu Diệp", gia chủ Trang Bộ Phàm bình tĩnh nói.
“Anh hai, việc này… liệu có phù hợp không?”.
"Tần Minh muốn vào Phiêu Nhai Các thì cứ cho cậu ta cơ hội đi, dù sao cậu ta cũng chưa giao phần cuối cùng của bộ công pháp khẩu quyết kia cho chúng ta, chẳng phải trước đó chúng ta đã hứa với cậu ta rồi sao? Cho cậu ta cơ hội này đi!", Trang Bộ Phàm nói.
"Nhưng... anh hai, làm như vậy Phiêu Nhai Các sẽ không nổi giận chứ?", Trang Bình Sinh nhíu mày hỏi.
"Tần Minh lên võ đài chỉ để thể hiện thực lực của cậu ta, lọt vào mắt xanh của Phiêu Nhai Các, tôi nghĩ... chắc cậu ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu", Trang Bộ Phàm bình thản đáp.
Mấy người không nói gì.
Tuy Trang Bình Sinh không vui lắm, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mặt, chỉ nói với Trang Mặc Long: "A Long, con xuống đi".
"Bố..."
"Xuống!", vẻ mặt Trang Bình Sinh trở nên nghiêm túc.
Trang Mặc Long ngập ngừng một lát, chỉ đành cúi đầu: "Vâng".
Sau đó mang theo sự tức giận và oán hận, hậm hực xuống võ đài.
"Tần Minh!".
Trang Bộ Phàm gọi.
Lâm Chính ngoảnh sang.
"Dừng tay đúng lúc, hiểu chưa?", Trang Bộ Phàm bình tĩnh nói, nhìn Lâm Chính với ánh mắt nghiêm túc.
Ý của ông ta đã rất rõ ràng.
Ông ta muốn “Tần Minh” này thể hiện chút bản lĩnh trước mắt mọi người, được Phiêu Nhai Các đánh giá cao là được, không được lấn lướt.
Nếu dám làm Tô Diệu Diệp bị thương, thì đừng nói là Phiêu Nhai Các, ngay cả nhà họ Trang cũng tuyệt đối không tha cho Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì, chỉ thủ thế với Tô Diệu Diệp, bình thản nói: “Tới đi!”.
“Thú vị đấy!”.
Tô Diệu Diệp cũng không ngờ tự dưng lại lòi ra người này.
Anh ta đánh giá Lâm Chính một lượt, cảm thấy người này còn rất trẻ, tầm tuổi như Trang Mặc Long, nghĩ rằng thực lực cũng chẳng hơn Trang Mặc Long bao nhiêu.
Huống hồ, anh ta chưa bao giờ nghe thấy cái tên Tần Minh này.
“Mau chóng kết thúc thôi!”.
Tô Diệu Diệp cất bước đi tới, miệng nở nụ cười, cả người tràn ngập sự tự tin.
Nhưng đúng lúc này, ông lão ở phía Phiêu Nhai Các dưới võ đài bỗng kêu lên.
“Diệu Diệp, không được sơ suất, người này trước đó từng giao đấu với người của Huyết Ma Tông mà không rơi vào thế hạ phong!”.
Tô Diệu Diệp nghe thấy thế thì hơi sửng sốt.
Nhưng chỉ trong chớp mắt anh ta thất thần, Lâm Chính đã xuất hiện ở trước mặt.
“Cái gì?”.
Tô Diệu Diệp nín thở, chỉ thấy Lâm Chính đã tung một quyền tới.
Anh ta vội vàng giơ hai cánh tay lên đỡ.
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Tô Diệu Diệp điên cuồng lùi lại, hai chân giẫm mạnh xuống võ đài, để lại những dấu chân rất sâu, cơ thể lảo đảo, lùi đến tận mép võ đài mới dừng lại.
Còn hai cánh tay của anh ta run lẩy bẩy…
“Ồ!”.
Tất cả mọi người đều kêu lên kinh hãi.
Tô Diệu Diệp cố gắng ổn định cơ thể, anh ta cảm thấy máu toàn thân như đang sôi lên, nóng nảy bất an.
Nhưng anh ta còn chưa đứng vững, “Tần Minh” kia đã lại xông tới…
Chương 1653: Còn ai muốn đấu với tôi?
Tốc độ nhanh quá!
Đây là phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người.
Bao gồm của Tô Diệu Diệp.
Anh ta còn chưa bắt được thân ảnh của Lâm Chính, thì anh đã xuất hiện ngay trước mắt.
Hỏng rồi!
Sắc mặt Tô Diệu Diệp trầm xuống, lập tức né tránh.
Nhưng… không còn kịp nữa.
Bốp!
Lâm Chính tung một chưởng vào lồng ngực Tô Diệu Diệp, anh ta bị đánh bay khỏi võ đài, nặng nề ngã xuống đất.
Bốn phía im phăng phắc, đổ dồn mắt nhìn Tô Diệu Diệp.
Bị đánh bay khỏi võ đài, nếu tính ra thì Tô Diệu Diệp đã thua rồi.
Nhưng không ai dám nói gì.
“Cậu chủ!”.
Không ít người của Phiêu Nhai Các lập tức đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Tô Diệu Diệp.
“Anh thua rồi!”, Lâm Chính đứng ở mép võ đài, bình tĩnh nói: “Theo quy định, ai ra khỏi võ đài người đó sẽ thua!”.
Tô Diệu Diệp biến sắc.
“Trang chủ đại nhân, trận đấu này của sơn trang Huyết Kiếm các ông có quy định như vậy sao?”, trưởng lão của Phiêu Nhai Các mặt không cảm xúc hỏi.
“Không có”, trang chủ lập tức đáp, rồi nhìn Lâm Chính chằm chằm.
“Đúng vậy, võ đài nhỏ thế này, rơi xuống là chuyện bình thường! Tôi chưa thua!”.
Tô Diệu Diệp nhếch môi, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo, nắm cơ hội xông lên.
“Cuồng Phong Sậu Vũ Phiêu Linh Kích!”.
Chỉ nghe thấy Tô Diệu Diệp gầm lớn một tiếng, tung hai quyền ra, quyền ảnh như bão táp mưa sa, đánh tới dày đặc.
Tốc độ đáng sợ khiến mọi người cảm thấy da đầu tê dại.
Không chỉ tốc độ, mà quyền uy của anh ta cũng bá đạo không kém.
Mỗi quyền đánh tới đều phát ra tiếng nổ.
E rằng đánh vào tấm sắt cũng có thể xuyên thủng nó.
Lâm Chính nhíu chặt mày, nhanh chóng lùi lại, không ngừng tránh đòn.
Hình như Tô Diệu Diệp đã lấy lại được sự áp chế, tiếp tục tấn công, cứ như vậy khoảng hai ba giây.
“Thu Cát!”.
Tô Diệu Diệp đột nhiên hét lớn, nắm đấm đang điên cuồng đánh tới bỗng hóa thành chưởng, cánh tay sải ra, giống như một cái liềm cắt về phía người Lâm Chính.
Đây là sát chiêu!
Đây mà là dừng tay đúng lúc sao? Rõ ràng mục đích là giết chết Lâm Chính thì có!
Khoảnh khắc cánh tay anh ta dao động, một luồng khí lưu bỗng ngưng tụ ở cánh tay.
Đồng tử Lâm Chính co lại.
Đó là khí ý phóng ra trên nắm đấm mà Tô Diệu Diệp đã đánh ra trước đó.
Chúng chưa tản đi, mà ngưng tụ quanh người Lâm Chính, dựa vào chiêu này của Tô Diệu Diệp mà bắt đầu hoạt động, vũ trang cánh tay anh ta thành một món “thần binh lợi khí” vô cùng sắc bén, chém mạnh về phía Lâm Chính.
Đây chính là công pháp của Phiêu Nhai Các sao?
Những người ở dưới võ đài đều há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc.
“Hỏng rồi! Gia chủ! Tần Minh sắp gặp chuyện rồi!”, có người nhà họ Trang cuống quýt kêu lên.
“Cứ bình tĩnh xem đi”, Trang Bộ Phàm mặt không cảm xúc nói.
Người nhà họ Trang không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn.
Cho dù trong mắt rất nhiều người, chiêu này có thể lấy mạng của Tần Minh.
Nhưng sự thực không hề đơn giản như mọi người nghĩ.
Khoảnh khắc thủ đao đáng sợ này sắp chém vào người Lâm Chính.
Pặp!
Một âm thanh quỷ dị vang lên.
Sau đó… thủ đao khựng lại.
Tô Diệu Diệp mở to hai mắt, nhìn cánh tay mình với vẻ khó tin.
Lúc này mới phát hiện ra một tay Lâm Chính đã túm chặt lấy cổ tay anh ta.
“Cái gì?”.
Phía Phiêu Nhai Các đều ồ lên.
Các khách mời cũng vô cùng kinh ngạc.
“Không thể nào!”, một đệ tử Phiêu Nhai Các kêu lên thất thanh: “Chiêu Vô Nhẫn Thu Cát này sắc bén đến mức nào chứ? Nó thậm chí có thể chém đôi được cả đá kim cương! Vậy mà người này lại dùng tay không bắt được Vô Nhẫn Thu Cát của cậu chủ! Đây là chuyện không thể!”.
“Nếu là người bình thường thì e là đã bị khí nhẫn quấn quanh cánh tay cậu chủ băm vằm rồi! Tại sao lại như vậy chứ?”.
“Sao anh ta có thể làm được điều này?”.
Ai nấy đều thất kinh.
Các khách mời xung quanh nghe thấy thế cũng coi như hiểu được sự tinh diệu và đáng sợ của chiêu này.
Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng đáng sợ hơn lại xảy ra.
Chỉ thấy Lâm Chính bỗng giơ tay lên, chém mạnh về phía cánh tay Tô Diệu Diệp.
Tốc độ cực nhanh.
Tô Diệu Diệp không kịp phản ứng.
Sau đó.
Rắc…
Tiếng xương gãy vang lên.
Cánh tay Tô Diệu Diệp lập tức cong vẹo một góc vô cùng quỷ dị.
“A!”, anh ta hét lên thảm thiết, ôm lấy cánh tay lùi lại liên tục.
“Cậu chủ!”.
Tất cả người của Phiêu Nhai Các đều đứng dậy.
Bọn họ cuống quýt kêu lên, vẻ mặt đầy lo lắng.
Khung cảnh hỗn loạn.
“Tần Minh! Cậu làm cái gì vậy?”.
“Cậu dám làm cậu chủ Tô Diệu Diệp bị thương?”.
“Cậu… cậu… cậu ăn gan hùm mật báo à?”.
Hai anh em Trang Mặc Long lập tức nhảy dựng lên, chỉ tay vào Lâm Chính chửi mắng.
“Tần Minh! Cậu đã quên những lời trang chủ nói trước đó rồi sao? Dừng tay đúng lúc! Vậy mà cậu dám làm cậu Tô bị thương, công khai làm trái mệnh lệnh của trang chủ? Cậu muốn tạo phản sao?”, Trang Thái Thanh đập bàn đứng phắt dậy, tức giận chỉ trích.
Nhưng…
Lâm Chính vẫn bất động.
Anh nhìn xung quanh một lượt, bình tĩnh đáp: “Đấu võ lôi đài, quyền cước không có mắt, sao có thể trách tội được chứ? Anh ta kĩ năng kém cỏi, bị tôi đánh bị thương lại quay sang trách tôi được sao? Nếu vừa rồi tôi không đỡ được chiêu đó thì chẳng phải cũng đầu một nơi người một nẻo?”.
“Cậu…”
Người của Phiêu Nhai Các và nhà họ Trang đều rất tức giận.
“Tô Diệu Diệp”, Lâm Chính nói với Tô Diệu Diệp đang được một đám người vây quanh: “Bây giờ cánh tay phải của anh đã bị gãy xương, không thể đánh tiếp được nữa. Anh hãy nhận thua rồi về dưỡng thương đi, nếu chữa trị kịp thời thì cánh tay của anh sẽ không có vấn đề gì lớn. Đấy là tôi đã nương tay rồi đấy, nếu không vừa rồi anh không chỉ bị gãy cánh tay này thôi đâu”.
Những lời này láo xược đến mức nào chứ?
Người của Phiêu Nhai Các tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
Tô Diệu Diệp cũng nghiến răng nghiến lợi, tức phát điên lên.
Nhưng ai cũng nhìn ra được tên “Tần Minh” này quả thực đã nương tay.
Sở dĩ anh đánh gãy cánh tay phải của Tô Diệu Diệp cũng là để ép anh ta từ bỏ.
Nếu không chiêu vừa rồi đã lấy mạng của Tô Diệu Diệp rồi.
“Trang chủ đại nhân! Rốt cuộc sơn trang Huyết Kiếm các ông có ý gì hả?”, trưởng lão của Phiêu Nhai Các sắc mặt lạnh tanh, nhìn chằm chằm Trang Bộ Phàm, khẽ quát.
Trang Bộ Phàm mặt không cảm xúc, cũng không trả lời, mà quay sang nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Tần Minh! Lập tức nhận thua, rồi quỳ xuống xin lỗi cậu Tô đi!”.
“Tại sao? Trang chủ, tôi không thua mà”, sao Lâm Chính có thể đồng ý chứ?
“Vậy là cậu muốn kháng lệnh sao?”, Trang Bộ Phàm đanh mắt hỏi.
“Tôi đã đánh bại Tô Diệu Diệp, trở thành người thắng cuộc cuối cùng của trận đấu võ này. Tôi hi vọng trang chủ có thể tuân thủ lời hứa, trao cho tôi phần thưởng mà tôi xứng đáng được nhận. Dưới võ đài đang có bao nhiêu bạn bè trời Nam đất Bắc nhìn vào, tôi nghĩ chắc trang chủ sẽ không nuốt lời đâu nhỉ?”, Lâm Chính trầm giọng nói.
Đến thời khắc quan trọng, dường như không cần phải lá phải lá trái với đám người này nữa.
“Khốn kiếp! Cậu muốn làm gì hả? Lẽ nào cậu muốn lấy chị họ của cậu sao?”.
Trang Thái Thanh nổi giận, trừng mắt nhìn Lâm Chính.
Tuy Tần Minh là con riêng, nhưng dù sao cũng là con trai của Trang Thạch, có mối quan hệ chị em họ với Trang Hồng Nhạn.
“Đương nhiên tôi không có ý này, nhưng tôi nghĩ mình có thể đường hoàng nhận được những phần thưởng như Kim Ô Đan này. Đấu võ phải dựa vào bản lĩnh của chính mình, cũng không quy định ai không được tham gia, lẽ nào trang chủ muốn nuốt lời, để sơn trang Huyết Kiếm trở thành trò cười cho người trong thiên hạ?”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cậu… thằng khốn kiếp này!”, Trang Thái Thanh tức đến mức mặt mũi đỏ bừng.
Nhiều người nhà họ Trang nghiến răng nghiến lợi, nắm tay siết chặt, chỉ muốn xông tới băm vằm Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này, Trang Bộ Phàm bỗng lên tiếng.
“Nếu cậu thực sự là người thắng cuộc thì tôi có thể ban cho cậu phần thưởng xứng đáng. Nhưng… trận đấu này vẫn chưa kết thúc! Cậu không phải là người thắng cuối cùng!”.
Lâm Chính nghe thấy thế thì nhìn xung quanh: “Còn ai muốn đấu với tôi sao?”.
Chương 1654: Mục tiêu công kích
Ngay cả Tô Diệu Diệp cũng không phải là đối thủ, ở đây còn mấy người có thể đánh với “Tần Minh” này chứ?
Huống hồ trước đó “Tần Minh” còn đấu với người của Huyết Ma Tông mà không bị rơi vào thế hạ phong.
Thiên tài trẻ tuổi như vậy, đáng sợ cỡ nào chứ?
Nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng.
Nhưng trưởng lão của Phiêu Nhai Các hình như hiểu ra gì đó, ông ta nhìn về phía Trang Bộ Phàm: “Trang chủ, ý của ông là…”
“Tuy trong người cậu ta chảy dòng máu của nhà họ Trang tôi, nhưng không xứng mang họ Trang, bây giờ lại công khai làm trái mệnh lệnh của trang chủ, vì vậy, cậu ta sống hay chết không liên quan gì đến sơn trang chúng tôi hết”, Trang Bộ Phàm bình thản nói.
Trưởng lão của Phiêu Nhai Các nghe thấy thế, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, nhỏ giọng nói: “Diệu Diệp! Cậu hãy lên võ đài đánh tiếp với cậu ta đi!”.
“Trưởng lão, việc này… tay của tôi đang đau lắm, hơn nữa không thể dùng sức, sao có thể đánh lại được cậu ta chứ?”, Tô Diệu Diệp biến sắc, vội nói.
“Cậu cứ lên đi, tôi đảm bảo cậu có thể thắng! Sao nào? Cậu không tin tôi sao?”, trưởng lão Phiêu Nhai Các trầm giọng quát.
Tô Diệu Diệp chần chừ một lát rồi cắn răng nhảy lên võ đài.
Xung quanh yên tĩnh hẳn đi.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía anh ta.
Chỉ là lúc này, cánh tay phải của Tô Diệu Diệp đang rất đau đớn, muốn đứng thẳng người còn có chút vất vả, càng đừng nói đến việc chiến đấu.
Lâm Chính nhíu mày: “Là tôi ra tay vẫn nhẹ sao?”.
“Trừ khi cậu giết tôi, nếu không cậu không thắng nổi đâu!”, Tô Diệu Diệp trầm giọng nói.
“Vậy được!”.
Lâm Chính gật đầu, cũng không nhiều lời, cất bước xông tới.
“Gió lên!”.
Tô Diệu Diệp dồn khí kình toàn thân, cách không đánh một chưởng.
Vù!
Chưởng lực mạnh mẽ mang theo từng trận cương phong ập về phía Lâm Chính.
Nhưng uy lực của cương phong này quá kém, không thể gây trở ngại gì cho Lâm Chính, anh chạy băng băng về phía trước, khí thế không thể đỡ nổi.
“Hả?”.
Tô Diệu Diệp kinh hãi lùi lại.
Nhưng đúng lúc này.
Vèo vèo vèo…
Mấy chiếc lá bắn lên võ đài như phi đao, nhắm trúng tim, ấn đường và cổ họng Lâm Chính.
Lâm Chính chợt biến sắc, lập tức tránh né.
Nhưng mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, đến mức anh không kịp tránh, cánh tay bị cứa một đường, máu tươi lập tức rớm ra.
“Cái gì?”.
Các khách mời lại ồ lên.
Tô Diệu Diệp cũng vô cùng kinh ngạc, vội quay đầu nhìn về phía chiếc lá bay tới, không ngờ là do trưởng lão Phiêu Nhai Các ra tay.
“Trang chủ! Tại sao chuyện làm trái quy định như vậy mà ông không ngăn cản?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm Trang Bộ Phàm, hỏi.
“Làm trái quy định? Làm trái quy định gì?”, Trang Bộ Phàm hỏi vặn lại: “Tôi nhớ mình không hề nói rằng người dưới võ đài không được giúp thì phải”.
Lâm Chính sa sầm mặt: “Vậy là hôm nay các ông sống chết muốn bảo vệ Tô Diệu Diệp chứ gì?”.
“Nếu cậu có bản lĩnh thì giết Tô Diệu Diệp đi, như vậy thì coi như cậu thắng”, Trang Bộ Phàm bình thản nói.
Ông ta vừa dứt lời, rất nhiều người liền phì cười.
Có người của Phiêu Nhai Các giúp đỡ, cho dù Tô Diệu Diệp bị phế một cánh tay thì chắc chắn “Tần Minh” này cũng không thể giết được anh ta.
Bởi vì lúc này, kẻ thù của Tần Minh đã không còn là Tô Diệu Diệp nữa.
“Thằng khốn kiếp này, cậu ta nghĩ mình là cái thá gì chứ? Dám gây sự ở đây? Để xem lần này cậu ta chết thế nào!”, Trang Mặc Long cười khẩy.
“Phiêu Nhai Các và nhà họ Trang ta liên hôn là chuyện lớn của nhà họ Trang, vậy mà cậu ta lại phá hỏng! Ha ha, lần này trang chủ sẽ không tha cho cậu ta đâu!”, Trang Mặc Hổ cũng bật cười.
“Cứ xem đi! Chắc chắn người của Phiêu Nhai Các sẽ băm vằm thằng ngốc này! Còn nhà họ Trang chúng ta chỉ cần đứng xem ở bên cạnh thôi!”.
“Cậu ta chết là cái chắc!”.
Tiếng cười mỉa mai và khinh miệt vang lên không ngớt.
“Tần Minh! Nếu cậu chịu ngoan ngoãn đầu hàng, và dập đầu nhận lỗi, thì tôi nghĩ cậu sẽ không sao đâu, cậu hãy thức thời chút đi”, đúng lúc này, Trang Bộ Phàm lại lên tiếng.
Nhưng ông ta nói vậy không phải là muốn tốt cho Lâm Chính.
Sao anh có thể không biết tính toán của ông ta chứ? Ông ta muốn giữ lại mạng của Lâm Chính để moi mấy câu tâm pháp khẩu quyết cuối cùng từ miệng anh mà thôi. Nếu Lâm Chính nói hết những tâm pháp khẩu quyết này cho Trang Bộ Phàm biết, thì nhà họ Trang còn quan tâm đến sống chết của anh sao?
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, mặc kệ ông ta.
Trang Bộ Phàm lắc đầu.
“Diệu Diệp, ra tay đi!”, trưởng lão Phiêu Nhai Các quát.
“Vâng!”.
Tô Diệu Diệp hét lớn, lần này chủ động xông tới.
Nhưng anh ta không tấn công Lâm Chính.
Bởi vì người của Phiêu Nhai Các đã tản ra, đứng xung quanh võ đài.
Lúc Tô Diệu Diệp hành động, thì người của Phiêu Nhai Các ở bên dưới cũng đồng thời ra chiêu.
Vèo vèo vèo…
Vô số chiếc lá bay về phía Lâm Chính.
Tiếng phá không vang lên không ngừng.
Lưỡi lá sắc bén như muốn xé rách không gian ở đây.
Lâm Chính tránh né không ngừng, nhảy lên nhảy xuống, nhìn có vẻ rất chật vật.
Tô Diệu Diệp đứng nguyên tại chỗ cười lớn.
“Đối đầu với tôi hả? Lần này tôi sẽ phải băm vằm cậu ra!”, Tô Diệu Diệp nheo mắt cười nói, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Chờ sau khi Lâm Chính trúng mấy chiếc lá, anh ta sẽ nhân cơ hội xông tới, đánh gãy tay chân người này để rửa sạch mối nhục trước đó.
Vèo vèo vèo…
Lá không ngừng bay tới.
Dường như vĩnh viễn không có điểm dừng.
Tất cả người của Phiêu Nhai Các ở bên dưới đều ra tay.
Các khách mời yên lặng nhìn, tuy rất nhiều người cảm thấy việc này thật là vô liêm sỉ, nhưng sao bọn họ dám đắc tội với sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các, nên chỉ có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Cuối cùng…
Phập phập!
Âm thanh quỷ dị vang lên.
Cuối cùng vùng bụng và trán Lâm Chính cũng bị chiếc lá sượt qua, máu tươi rỉ ra…
Chương 1655: Tôi còn chưa thua, ông vội gì thế?
Cứ tiếp tục thế này thì trăm phần trăm Lâm Chính sẽ bị xẻo chết.
Việc này chẳng khác nào lăng trì.
Nhưng... anh không còn đường lui.
"Tần Minh! Cậu không nhận thua thật sao?", Trang Bộ Phàm liếc mắt nhìn Lâm Chính, lại lên tiếng.
Hiển nhiên ông ta vẫn muốn vớt vát phần khẩu quyết cuối cùng kia.
"Trang Bộ Phàm, Phiêu Nhai Các, tôi cũng muốn hỏi các ông một câu, các ông không để Tô Diệu Diệp nhận thua thật sao?", Lâm Chính lau vết máu trên trán, trầm giọng gầm lên.
"Xem ra cậu đã quyết tâm đâm đầu vào chỗ chết, nếu vậy thì bổn trang chủ cũng không cản cậu nữa. Tô trưởng lão, không cần nương tay, loại nghịch tử ngông cuồng này, chết cũng không hết tội", Trang Bộ Phàm bình thản nói.
"Có câu này của trang chủ thì tôi yên tâm rồi".
Trưởng lão của Phiêu Nhai Các lạnh lùng hừ một tiếng, bỗng nhảy phắt tới một cái cây bên cạnh võ đài.
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.
"Diệu Diệp, cậu xuống đi!", trưởng lão của Phiêu Nhai Các quát.
Dường như Tô Diệu Diệp nghĩ ra gì đó, sắc mặt đanh lại, không dám do dự, vội vàng nhảy xuống võ đài.
Cùng lúc đó, trưởng lão Phiêu Nhai Các cũng dùng sức.
Chỉ thấy ông ta vỗ hai chưởng vào cành cây đại thụ.
Rào rào...
Tất cả lá cây đều rụng xuống, các cành cây rậm rạp lập tức trơ trọi.
Nhưng lá còn chưa chạm đất, trưởng lão Phiêu Nhai Các đã điểm hai chân, cơ thể xoay tròn như một cơn lốc xoáy, cuốn tung tất cả lá cây vào.
Vù vù vù.
Cơ thể được lá cây quấn quanh của trưởng lão Phiêu Nhai Các điên cuồng chuyển động, nhanh đến mức chóng mặt, một cơn lốc xoáy màu xanh lá bỗng thành hình.
Mọi người xung quanh sợ hãi lùi lại, trợn mắt há mồm.
"Vạn Thiên Diệp Nhẫn của Phiêu Nhai Các?".
Huyết Kiêu của Huyết Ma Tông đanh mắt nhìn.
Khí thế kinh người đáng sợ như vậy, ai có thể chống lại được chứ?
Cuối cùng.
"Chết!".
Cùng với một tiếng quát của trưởng lão Phiêu Nhai Các, tất cả lá cây đều lao về phía võ đài.
Khoảnh khắc này, lá cây che rợp bầu trời!
Nhiều như châu chấu đầy trời, chém về phía võ đài!
Cả võ đài được cắt từ khối đá hoa cương lớn lập tức xuất hiện hàng trăm hàng nghìn cái lỗ, tan tành nát vụn.
Còn Lâm Chính đã bị vô số lá cây vùi lấp, không thấy người đâu.
"Ồ!".
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên không ngớt.
Đã ai từng được thấy cảnh tượng kinh hãi như vậy chứ?
"Kinh khủng quá!", Trang Mặc Hổ bị dọa cho lùi lại liên tiếp, hai mắt mở to.
"Đây chính là công pháp của Phiêu Nhai Các sao? Nếu mình có thể học được thì sợ gì người trong thiên hạ chứ?", đôi mắt Trang Mặc Long sáng rực, trong lòng lại càng kiên định với ước mơ gia nhập Phiêu Nhai Các.
"Thằng oắt này chết là cái chắc rồi", Trang Thái Thanh vuốt râu mỉm cười.
"Chỉ đáng tiếc cậu ta vẫn chưa nói ra khẩu quyết cuối cùng của bộ công pháp được học đã sắp bỏ mạng ở đây rồi", ánh mắt Trang Bộ Phàm tỏ vẻ tiếc nuối.
"Anh hai, không cần phải tiếc, so với cả Phiêu Nhai Các, chết một thằng nhãi cũng được", Trang Bình Sinh cũng lên tiếng.
"Ừ, trận đấu võ kén rể chắc là sắp kết thúc rồi, mọi người mau tổ chức đi, xảy ra nhiều chuyện như vậy, lát nữa phải xin lỗi người của Phiêu Nhai Các thật chân thành, rõ chưa?".
"Vâng, trang chủ".
Mọi người hô to.
Thế công như bão táp mưa sa đã kết thúc.
Cả võ đài đã chất đống những chiếc lá xanh thẫm.
Bụi bay mù mịt, sàn đấu bị cắt thành mấy mảnh, thậm chí mặt đất xung quanh võ đài cũng chi chít vết nứt.
Uy lực thật là đáng sợ!
Không ít người thầm líu lưỡi.
"Phiêu Nhai Các quả nhiên danh bất hư truyền, thảo nào sơn trang Huyết Kiếm thà hi sinh tên "Tần Minh" này để làm đồng minh", Huyết Kiêu đanh mắt lại, nhìn chằm chằm Trang Bộ Phàm ở phía bên kia.
Không ai ngờ cuộc đấu võ kén rể này lại kết thúc bằng phương thức như vậy.
Không ai ngờ được người vừa rồi vẫn còn là con cưng của trời với khí thế tung hoành, bây giờ e là đã thành đống thịt be bét.
Tất cả đã kết thúc.
"Tôi đã thắng!".
Tô Diệu Diệp rất thức thời, nhảy ngay lên võ đài vỡ nát kia, lớn tiếng kêu lên: "Còn ai muốn khiêu chiến tôi nữa không?".
Phía dưới không ai đáp lại.
Lúc này rồi còn ai dám lên chứ?
Ngay cả Tần Minh ngông cuồng tự đại kia cũng bị đánh bại, lên đó chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?
"Nếu không còn ai khiêu chiến cậu Tô Diệu Diệp, thì tôi xin tuyên bố, người thắng cuộc cuối cùng của trận đấu võ kén rể lần này là cậu Tô Diệu Diệp. Cậu ấy sẽ trở thành con rể của nhà họ Trang tôi, cưới được hòn ngọc trong tay tôi, Trang Hồng Nhạn!", Trang Bộ Phàm đứng lên, cao giọng nói.
"Chúc mừng trang chủ!".
Các khách mời đồng thanh, vẻ mặt tươi cười.
"Mở tiệc!", Trang Bộ Phàm vui vẻ phất tay.
Bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
Người nhà họ Trang cũng bắt đầu bận rộn.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát bỗng vang lên.
"Tôi còn chưa thua, trang chủ đã vội gì thế?".
Dứt lời, bầu không khí đang náo nhiệt bỗng im bặt.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.
Bao gồm của Tô Diệu Diệp.
Chỉ thấy cát bụi ở giữa võ đài dần rơi xuống, một bóng dáng xuất hiện trước mắt mọi người.
Đó... chính là Lâm Chính.
Nhưng điều khiến mọi người khó tin hơn là Lâm Chính... vẫn lành lặn.
"Tiên thiên cương khu!".
Huyết Kiêu của Huyết Ma Tông là người đầu tiên đứng dậy, kêu lên thất thanh.
Bình luận facebook