• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (117 Viewers)

  • Chương 1636-1640

Chương 1636: Biến cố

Trên xe tiến đến thành phố Thanh Nguyên, trợ lý ở cạnh đưa tài liệu đã sưu tầm xong cho Lâm Chính.

“Lần này sơn trang Huyết Kiếm kén rể, hơn nữa còn là công khai, vì vậy hôn lễ này có rất nhiều nhân sĩ bên ngoài đến tham gia”, trợ lý An Mạn nói.

Cô ta là người Mã Hải sắp xếp đưa Lâm Chính đến đó. An Mạn là người thành phố Thanh Nguyên, khá thông thuộc nơi đây, cho nên mới phái cô ta đi.

Cô ta là tâm phúc của Mã Hải, trung thành không phải vấn đề.

“Kén rể?”, Lâm Chính hơi bất ngờ: “Không phải liên hôn sao? Sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các! Cậu ấm của Phiêu Nhai Các định vào ở rể sơn trang Huyết Kiếm…”.

“Đúng, đúng là Phiêu Nhai Các và sơn trang Huyết Kiếm liên hôn. Hình thức kén rể này chỉ là làm cho có mà thôi, thật ra kết quả cuối cùng đã được định sẵn. Làm như vậy chỉ là tạo uy thế cho Phiêu Nhai Các, chỉ coi cho vui”, An Mạn nói.

“Tạo uy thế?”.

“Phiêu Nhai Các là thế tộc mới nổi, nghe nói thực lực cũng không yếu. Lần này Phiêu Nhai Các và sơn trang Huyết Kiếm là liên hợp hai thế lực mạnh, mục đích tạo uy thế e rằng cũng là để chuẩn bị cho đại hội!”, An Mạn vừa lật xem tài liệu vừa nói.

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, lại hỏi: “Khách có những ai?”.

“Đều là những thế tộc rất có danh vọng, Độ Nghiệp Cung, Lôi Âm Hiên đều phái đại biểu tới, thậm chí Ẩn Phái cũng có người đến, hơn nữa…”.

“Hơn nữa gì?”, Lâm Chính nghiêng đầu.

“Hơn nữa, nhà họ Lâm ở Yên Kinh cũng có người đến tham dự hôn lễ!”, An Mạn nói.

“Cái gì?”.

Lâm Chính vô cùng bất ngờ.

“Tôi chưa từng nghe nói nhà họ Lâm ở Yên Kinh và sơn trang Huyết Kiếm có liên hệ gì, sao hôn lễ lần này lại có phần bọn họ?”.

“Theo thông tin mà Giám đốc Mã cung cấp, dường như nhà họ Lâm muốn sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các làm người chi viện cho mình, nên lần này đã chuẩn bị một món quà lớn rất trang trọng đến tham dự hôn lễ”, An Mạn xem tài liệu, nói.

“Hóa ra là vậy, nói vậy thì thú vị đây!”, Lâm Chính nheo mắt lại.

Xe dừng lại ở một khách sạn năm sao trong thành phố Thanh Nguyên.

“Chủ tịch Lâm, chúng ta có thể phải nghỉ ngơi ở đây một lúc, đợi vào sơn trang”, An Mạn nói.

“Đợi? Vào cửa sơn trang Huyết Kiếm còn phải đợi nữa sao?”, Lâm Chính nghi hoặc.

“Phải, đây là sắp xếp của sơn trang Huyết Kiếm. Vì quy mô lần kén rể này không nhỏ, thế lực các nơi đều cử người đến, tuy sơn trang Huyết Kiếm đã chuẩn bị trước, nhưng cũng khó mà đối phó với nhiều người như vậy, vì thế đã yêu cầu người nhận thiệp mời sau tạm thời nghỉ lại ở khách sạn thành phố Thanh Nguyên, đợi sơn trang Huyết Kiếm sắp xếp xong xuôi rồi mới vào trong”, An Mạn nói.

“Hóa ra là vậy, xem ra đột nhiên có nhiều sức mạnh đến như vậy, sơn trang Huyết Kiếm có áp lực rất lớn. Nếu bọn họ không chuẩn bị trước, xảy ra chuyện hỗn loạn gì thì không chỉ tổn thất danh dự của sơn trang Huyết Kiếm, mà Phiêu Nhai Các cũng mất mặt theo. Bọn họ không gánh nổi hậu quả này, cẩn thận cũng dễ hiểu”.

“Chủ tịch Lâm, chúng ta yên tâm nghỉ ngơi ở đây nhé?”.

“Cử người đi thăm dò tin tức”.

Lâm Chính lấy thiệp mời ra, đưa cho An Mạn: “Phái người dùng thiệp này vào sơn trang Huyết Kiếm, thu thập một vài thông tin hữu dụng. Mặc dù Mã Hải quan hệ rộng, nhưng không đến hiện trường điều tra thì chung quy cũng không đáng tin”.

“Vâng, Chủ tịch Lâm”.

An Mạn gật đầu, nhận lấy thiệp mời rồi rời đi.

Thiệp mời là giấy thông hành. Tuy bây giờ Lâm Chính vẫn chưa thể vào sơn trang, nhưng có nó, điều tra khách khứa của sơn trang và tình hình xung quanh sẽ không gặp trở ngại gì.

Lần này Lâm Chính đến vì Kim Ô Đan. Tình báo đối với anh mà nói là thứ quan trọng nhất.

Nếu không, mất công chạy đến đây một chuyến mà Kim Ô Đan ở đâu cũng không biết, vậy chẳng phải là lãng phí thời gian, làm trò cười cho thiên hạ hay sao?

Lâm Chính không nghi ngờ gì năng lực của An Mạn.

Có thể trở thành tâm phúc của Mã Hải, chắc chắn cô ta có chỗ hơn người.

Thế là anh ngồi một mình trong đại sảnh khách sạn uống trà, xem điện thoại.

Thỉnh thoảng sẽ có một vài khí tức đặc biệt hoặc vài người ăn mặc kỳ quái vào khách sạn.

Sơn trang Huyết Kiếm cũng đã sắp xếp người tiếp đón trong khách sạn.

Nhưng dù là ai cũng không có hứng thú với người đàn ông ăn mặc bình thường, đội mũ lưỡi trai này.

Tuy vậy, Lâm Chính cũng không nhàn rỗi.

Trong số những người vào khách sạn cũng có vài người từng có duyên gặp mặt một lần.

Chuyến đi đến sơn trang Huyết Kiếm lần này anh cũng không cô đơn một mình.

Cứ đợi như vậy một tiếng đồng hồ, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên, là An Mạn gọi tới.

Lâm Chính lập tức nghe máy.

“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi, xin hãy cứu tôi, cứu tôi với…”.

An Mạn ở bên kia điện thoại thở hổn hển, vừa khóc vừa hét.

“Cái gì?”.

Lâm Chính đứng bật dậy, lập tức quát hỏi: “Cô đang ở đâu?”.

“Tiệm nữ trang ở mé Tây đường Trường Mạch! Bọn họ đang đuổi theo tôi, Chủ tịch Lâm, cứu tôi với!”, An Mạn khóc lóc.

“Cô nghĩ cách nấp đi một lúc, tôi sẽ đến tìm cô ngay!”.

Lâm Chính nói, lao ra ngoài cửa.
Chương 1637: Không cứu được cô ấy coi như tôi thua

Đường Trường Mạch cách khách sạn không xa lắm, Lâm Chính không gọi xe mà đẩy nhanh tốc độ đến cực hạn, vèo một cái đã đến nơi.

Lúc này, ở đường Trường Mạch đã xuất hiện chút hỗn loạn.

Một số người đi đường la hét bỏ chạy.

Nhưng hầu hết mọi người lấy điện thoại ra quay, những chuyện náo nhiệt này có thể khiến bọn họ trở thành tiêu điểm truyền thông và trên mạng, sao có thể bỏ lỡ được chứ?

Mấy chiếc xe cảnh sát cũng phóng tới.

Bởi vì đang là cao điểm giờ tan tầm, nên con đường không được coi là rộng rãi này liền bị tắc nghẽn, giao thông hỗn loạn, xe ở ngoài không vào nổi.

Các cảnh sát chỉ đành xuống xe đi bộ.

Lâm Chính nhanh chóng vượt qua những chiếc xe, nhanh chóng khóa chặt một cửa hàng thời trang nữ, nhìn thấy cửa chính của cửa hàng bị vỡ vụn, kính thủy tinh tanh bành dưới đất, bên trong tan hoang.

Nhân viên bán hàng đã chạy mất.

Xung quanh cũng không ai dám lại gần.

Chắc là nơi này rồi.

Lâm Chính không nghĩ nhiều liền xông vào.

Cùng lúc đó, An Mạn đang trốn trong phòng thử đồ ở tầng hai cửa hàng.

Cả người cô ta đầy máu, cánh tay trái trúng đạn, máu tươi nhuộm đỏ chiếc áo đang mặc, cơn đau đớn dữ dội khiến cô ta túa mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.

An Mạn vừa cầm điện thoại vừa nhìn chằm chằm cửa phòng thay đồ, cả người run lẩy bẩy.

Ở đây đã không còn chỗ nào để trốn nữa.

An Mạn chỉ có thể cầu nguyện Lâm Chính sẽ tìm thấy mình trước những người đang truy sát cô ta.

“Cô ta đâu rồi?”.

“Không biết”.

“Tìm cho tôi! Tầng hai này rộng như vậy, cô ta không chạy được đâu!”.

“Nhiều phòng thử đồ quá!”.

“Sợ gì chứ? Tìm từng phòng một cho tôi! Cho dù phải lật từng viên gạch ở đây lên cũng phải tìm bằng được!”.

“Vâng!”.

Tiếng hô hoán không ngừng vang lên ở phòng thử đồ.

Sau đó những tiếng lục lọi bới móc vang lên.

“Chủ tịch Lâm! Anh mau đến đi Chủ tịch Lâm, mau lên!”.

An Mạn nhắm mắt lẩm bẩm, trong lòng càng lo lắng hơn.

Nhưng đúng lúc này.

Reng reng…

Chuông điện thoại bỗng vang lên.

An Mạn biến sắc, nhìn xuống mới biết là nghiệp vụ quảng cáo của công ty điện thoại.

Cô ta cuống cuồng tắt chuông điện thoại.

Nhưng… đã muộn.

Lần này An Mạn căm thù công ty điện thoại đến xương tủy, suýt nữa thì ném điện thoại đi.

“Bên kia có tiếng động!”.

“Chắc chắn con khốn kia đang trốn ở đó!”.

“Mau qua đó!”.

Người ở bên ngoài ùa tới, mở cửa ra.

“A!”.

An Mạn hét ầm lên, lập tức lấy bình xịt hơi cay phòng vệ trong túi xách ra, nhưng nó không có bất cứ tác dụng gì với những người vai u thịt bắp này.

Một gã đàn ông túm lấy cánh tay An Mạn, giật bình xịt hơi cay của cô ta đi, rồi dùng sức lôi cô ta ra ngoài.

An Mạn bị mất trọng tâm, nặng nề ngã xuống đất.

Cô ta nhìn những người đang lại gần, sợ đến mức run rẩy.

Một người trong số đó giơ súng lên, định kết liễu An Mạn.

“Anh làm gì vậy?”, người bên cạnh lập tức đè bả vai gã kia lại, lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh muốn các anh em bị trang chủ trách phạt sao? Trang chủ đã nói rồi, phải bắt sống về!”.

“Việc này… thôi được rồi”, người kia hạ súng xuống, phất tay nói: “Đưa cô ta đi!”.

“Vâng!”.

Một gã đàn ông bước tới, vác An Mạn lên như xách một con gà, đi về phía cầu thang.

“Thả tôi ra, đừng giết tôi, thả tôi ra!”.

An Mạn giãy giụa điên cuồng, nhưng vô ích.

“Oắt con, ngoan ngoãn chút đi, nếu không tôi lột quần áo cô ra đấy!”, gã đàn ông bên cạnh hung ác nói.

An Mạn sợ đến mức toàn thân run rẩy, không dám ho he gì nữa.

“Đội trưởng, cảnh sát đến rồi, chúng ta làm sao đây?”.

“Cảnh sát đến rồi hả? Không sao, mấy người các cậu đưa cô ta đi cửa sau, các anh em còn lại cùng tôi ra từ cửa chính, thu hút sự chú ý của cảnh sát”.

“Vâng”.

Bọn họ quyết định làm vậy, rồi nhanh chân đi xuống tầng dưới.

Nhưng mới đi được mấy bước thì bọn họ khựng lại, kinh ngạc nhìn xuống cầu thang.

Chỉ thấy một bóng dáng thẳng tắp đang đứng đó.

Anh châm một điếu thuốc, bình thản nhìn đám người trước mắt.

“Chủ tịch Lâm! Mau cứu tôi với! Chủ tịch Lâm! Cứu tôi với!”.

An Mạn như nhìn thấy cứu tinh, kích động kêu lên.

“Cái gì? Chủ tịch Lâm?”.

Tất cả mọi người đều biến sắc.

Ba chữ này như sét đánh bên tai.

Sao bọn họ dám coi thường chứ?

“Thả cô ấy ra”, Lâm Chính rít một hơi thuốc, bình tĩnh nói.

Sắc mặt mấy người dao động, nhưng không làm theo.

Người bên cạnh còn rút luôn súng ra, chĩa vào đầu An Mạn.

“A!”, An Mạn sợ hãi nhắm tịt mắt lại.

“Anh làm vậy là ngu xuẩn”.

Lâm Chính lắc đầu: “Tôi nghĩ chắc các anh cũng biết tôi là ai”.

“Đương nhiên là biết rồi, người sáng lập Dương Hoa, thần y Lâm danh tiếng như cồn, sao chúng tôi có thể không biết chứ? Nhưng Chủ tịch Lâm, anh chỉ có một mình, còn chúng tôi có con tin, nên tôi khuyên anh đừng làm bừa, nếu không người đẹp này có mệnh hệ gì thì đừng trách chúng tôi tàn nhẫn vô tình”, người đàn ông cầm đầu vẻ mặt dữ tợn nói.

“Các anh cứ việc nổ súng”.

Lâm Chính bình thản đáp: “Tôi không quan tâm”.

“Cái gì?”.

Hơi thở của mọi người như nghẹn lại.

An Mạn cũng trố mắt ra, nhìn Lâm Chính với vẻ mặt đầy tuyệt vọng và kinh ngạc.

“Chủ tịch Lâm, tại… tại sao…”, cô ta không nhịn được, lớn tiếng hỏi.

“An Mạn, cô đừng lo, tôi nói tôi không quan tâm là vì bọn họ không giết được cô đâu”, Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Các anh biết tôi là thần y Lâm thì chắc là cũng biết tôi có y thuật cải tử hồi sinh. Tôi nói thẳng cho các anh biết vậy, các anh nổ súng giết cô ấy, thì tôi cũng có thể cứu sống cô ấy trong vòng một nốt nhạc. Dù sao vết thương do súng gây ra không được coi là lớn, cộng thêm thời gian tử vong không dài, với y thuật của tôi, muốn cứu mạng cô ấy là việc quá đơn giản. Thế nên, tôi mới bảo các anh nổ súng, không cứu được cô ấy coi như tôi thua”.

“Hả? Việc này…”

Ai nấy tái mét mặt, sợ đến mức không thốt nên lời.

“Vậy thì tôi sẽ bắn cho cô ta thành cái tổ ong, xem anh có thể cứu được không”, người đàn ông trước đó nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

“Nếu bắn thành tổ ong thì có lẽ việc cứu chữa sẽ rất khó khăn, nhưng trước đó tôi muốn hỏi anh một câu”.

“Câu gì?”.

“Anh cảm thấy viên đạn thứ hai của anh nhanh hơn, hay là châm bạc trong tay tôi nhanh hơn?”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Anh vừa nói vừa giơ tay lên.

Từng tia sáng lóe lên giữa các ngón tay.

Đó đều là châm bạc.

Châm như sao băng, một châm cắt cổ!

Không ai nói được gì nữa.

Trận quyết đấu giữa Lâm Chính và thôn Dược Vương ai nấy đều biết.

Bọn họ cũng không ngoại lệ.

Bọn họ biết, đứng trước cường giả tuyệt đỉnh như Lâm Chính thì sự uy hiếp của súng… quá nhỏ bé.

Số châm bạc kia, châm nào cũng đáng sợ hơn súng đạn gấp vô số lần…

“Đưa người cho tôi, tôi không muốn nói lại lần thứ hai đâu!”.

Lâm Chính ném đầu thuốc lá xuống đất, lạnh lùng nói.
Chương 1638: Trời không tuyệt đường sống

Lời nói của Lâm Chính chẳng khác nào tuyên án tử hình với những người này.

Bọn họ trợn trừng mắt, cơ thể khẽ run rẩy, trong lòng tràn ngập nỗi kinh hoàng.

Cuối cùng, dưới khí thế của Lâm Chính, bọn họ chỉ đành buông tay.

An Mạn vội vàng giãy ra, loạng choạng chạy tới.

“Chủ tịch Lâm!”.

Cô ta trốn sau lưng Lâm Chính, run như cầy sấy.

Còn đám đàn ông kia thì quỳ xuống đất, gấp gáp kêu lên: “Chủ tịch Lâm, xin anh hãy tha cho chúng tôi, đừng giết chúng tôi… Chúng tôi… chúng tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi…”

“Nếu tôi muốn giết các anh thì các anh đã chết từ lâu rồi, tôi chỉ muốn hỏi các anh một câu, hi vọng các anh có thể trả lời đúng sự thực”.

“Chủ tịch Lâm cứ nói, nếu chúng tôi biết chắc chắn sẽ trả lời”.

Bọn họ vội đáp.

Để giữ mạng, bọn họ chỉ đành làm vậy.

Dù sao vị thần y danh chấn thiên hạ này cũng là người giết người không chớp mắt.

Bọn họ cũng từng nghe nói anh còn tiêu diệt cả Hồng Nhan Cốc…

“Tôi nhớ tôi đã đưa thiệp mời cho trợ lý của tôi, theo lý mà nói, cô ấy và tôi đều là bạn bè của sơn trang Huyết Kiếm các anh, tại sao các anh lại muốn giết chúng tôi? Lẽ nào đây là đạo đãi khách của sơn trang Huyết Kiếm các anh sao?”, Lâm Chính nhận thiệp mời An Mạn đưa cho, mặt không cảm xúc hỏi.

“Việc này…”, gã đàn ông tỏ vẻ khó xử, do dự một lát, nhưng không nói gì.

“Sao nào? Không tiện nói à? Nếu vậy thì tôi chỉ đành nghĩ cách làm rõ chuyện này”, Lâm Chính nheo mắt bước tới.

Ba chữ “nghĩ cách khác” của anh là có hàm ý khác.

Đám người kia hồn vía lên mây.

Chắc chắn cách của thần y Lâm sẽ khác với người thường.

Đến lúc đó e là giữ được mạng thì cũng sống không bằng chết.

“Chủ tịch Lâm, đừng đừng đừng, tôi nói, tôi nói!”, gã đàn ông vội nói.

“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Gã đàn ông ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói: “Chủ tịch Lâm, thực ra ý của sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi là bắt anh và người của anh… Sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi… muốn bắt sống…”

“Bắt tôi?”, Lâm Chính không hiểu đầu cua tai nheo gì: “Tôi và sơn trang Huyết Kiếm các anh không thù không oán, đang yên đang lành sao lại muốn bắt tôi?”.

“Việc này… có hai nguyên nhân… Thứ nhất là vì nhà họ Lâm ở Yên Kinh…”

“Nhà họ Lâm? Bọn họ liên minh với sơn trang Huyết Kiếm các anh rồi sao?”.

“Phải, nhà họ Lâm cử đại diện tới, ai cũng biết ân oán giữa anh và nhà họ Lâm, trang chủ muốn dùng anh để tỏ thái độ với nhà họ Lâm”.

“Vậy à? Hừ, sơn trang Huyết Kiếm các anh cũng thiển cận quá đấy. Nhà họ Lâm tuy mạnh, nhưng Dương Hoa của tôi cũng không kém, vì nhà họ Lâm mà vô duyên vô cớ thêm một kẻ thù, chẳng phải mất nhiều hơn được sao?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Chủ tịch Lâm, nếu anh nghĩ vậy thì nhầm to rồi, mục đích chính của việc bắt anh không phải để tỏ thái độ với nhà họ Lâm, quan trọng nhất là nguyên nhân thứ hai”.

“Nguyên nhân gì?”.

Gã đàn ông ngập ngừng một lát rồi thốt ra ba chữ.

“Hồng Nhan Cốc!”.

Lâm Chính nghe thấy ba chữ này thì bừng hiểu ra.

“Hóa ra sơn trang Huyết Kiếm muốn lấy lòng Hồng Nhan Cốc…”

“Chuyện của Hồng Nhan Cốc đã lan khắp nơi, so với nhà họ Lâm, thì đương nhiên sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi muốn liên minh với Hồng Nhan Cốc hơn. Đại hội sắp diễn ra, sơn trang Huyết Kiến cần gấp sự trợ giúp từ bên ngoài. Tuy có Phiêu Nhai Các và nhà họ Lâm làm viện trợ bên ngoài, nhưng nếu có sự ủng hộ của Hồng Nhan Cốc thì đương nhiên sơn trang Huyết Kiếm có thể tung hoành vô địch. Vì vậy, sau khi biết ân oán giữa anh và Hồng Nhan Cốc, trang chủ liền liệt ngay anh vào danh sách đen. Không chỉ có anh mà cả những người bên cạnh anh! Một khi phát hiện ra ai sẽ lập tức bắt về, nếu phản kháng thì giết không cần hỏi”, gã đàn ông trầm giọng nói.

Ánh mắt Lâm Chính bình tĩnh, không có bao nhiêu tức giận.

Anh hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Tôi hiểu rồi, không ngờ chuyện giữa tôi và Hồng Nhan Cốc lại khiến sơn trang Huyết Kiếm các anh chủ động ra tay, tốt lắm!”.

“Chủ tịch Lâm, chúng tôi chỉ biết chừng này, anh… anh có thể tha cho chúng tôi không?”, gã đàn ông nói đầy mong đợi.

“Đương nhiên là được, nhưng có người thì không”, Lâm Chính lắc đầu.

“Ai?”.

Gã đàn ông sửng sốt hỏi.

Lâm Chính không nói gì, chỉ hơi nghiêng người.

Sau đó rất nhiều cảnh sát xông tới, bao vây bọn họ lại.

“Tất cả giơ tay lên!”.

Tiếng quát vang lên.

Gã đàn ông sửng sốt, vội giơ tay lên, mặt nhăn mày nhó.



Sau khi đám người này bị dẫn đi, Lâm Chính liền tìm một khách sạn nhỏ cho An Mạn nghỉ ngơi.

Anh lấy châm bạc ra, trị thương cho cô ta.

Sau khi xử lý qua loa vết thương, An Mạn liền nằm trên giường nhắm mắt ngủ một giấc.

“Để tôi báo với Mã Hải, bảo ông ta phái người đến đón cô về”, Lâm Chính kéo rèm, bình tĩnh nói.

An Mạn đang nhắm mắt liền mở bừng ra, nhìn Lâm Chính với vẻ khó tin.

“Chủ tịch Lâm, còn anh thì sao?”.

“Tôi hả? Tôi vẫn phải ở lại đây”.

“Sao thế được? Chủ tịch Lâm, một mình anh ở đây quá nguy hiểm, không có người săn sóc, nhỡ xảy ra chuyện gì thì tôi phải ăn nói với giám đốc Mã thế nào?”, An Mạn cuống lên nói.

“Sự việc đã có chuyển biến, tất cả kế hoạch bị đảo lộn, cô ở lại đây cũng không được tích sự gì, ngược lại còn gây thêm rắc rối. Tôi vốn muốn lợi dụng người của Dương Hoa, nhân cơ hội thu thập một số thông tin, tìm kiếm tung tích của Kim Ô Đan. Nhưng bây giờ xem ra cách này không ổn. Nếu người của Dương Hoa xuất hiện ở thành phố Thanh Nguyên chắc chắn sẽ bị người của sơn trang Huyết Kiếm bắt giết, nên cô phải rời đi”, Lâm Chính trầm giọng nói.

An Mạn há miệng, không biết đáp lại thế nào.

Một lát sau, cô ta mới dè dặt hỏi.

“Vậy… Chủ tịch Lâm, anh định làm thế nào?”.

“Nếu đã không thể lợi dụng thiệp mời này để vào được, thì chỉ còn một cách! Cải trang để vào!”.

“Cải trang? Ai?”.

“Chẳng phải có một thân phận hoàn hảo dành cho tôi sao?”, Lâm Chính cười đáp.

An Mạn sửng sốt, lập tức hiểu ra: “Chủ tịch Lâm, ý anh là Tần Minh?”.

“Đúng vậy, trời không tuyệt đường sống của con người, nếu cải trang thành Tần Minh thì tôi nghĩ sẽ càng dễ có được Kim Ô Đan hơn”.

“Nói thì nói vậy, nhưng… làm sao mới có thể cải trang giống hệt được? Anh và Tần Minh cũng không giống nhau!”.

“Dịch dung là được, An Mạn, cô ra chợ mua ít da về cho tôi”.

“Da gì?”.

“Da lợn là được”.

“Được, Chủ tịch Lâm, tôi đi ngay đây”.

An Mạn lập tức xuống giường, rời đi.

Chạng vạng tối, An Mạn cầm một túi da lợn bước vào khách sạn.

Lâm Chính lập tức rửa sạch, xử lý, rồi lấy ra rất nhiều chai lọ, bắt đầu bôi trét lên tấm da lợn.

Dáng vẻ rất tập trung.

“Chủ tịch Lâm, anh… đang làm gì vậy?”, An Mạn dè dặt hỏi.

“Làm mặt nạ!”.

“Mặt nạ gì?”.

“Mặt nạ da người”.
Chương 1639: Bố cam lòng làm một nhân vật nhỏ bé?

Đêm khuya.

Xe của Mã Hải dừng trước cửa khách sạn.

Ngoài xe của ông ta ra còn mười mấy chiếc xe nữa.

Những người trên xe đều là cao thủ của Dương Hoa, đến từ Kỳ Lân Môn, Đông Hoàng Giáo, đảo Vong Ưu và Cổ Phái.

Nếu đã tuyên chiến thì đương nhiên phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi.

Biết Dương Hoa phái mười mấy chiếc xe vào thành phố Thanh Nguyên, người của sơn trang Huyết Kiếm vô cùng căng thẳng, lập tức phái mấy nghìn người lẻn vào Thanh Nguyên, giám sát nhất cử nhất động của đám người Mã Hải.

Dù sao thần y Lâm cũng đã đến đây, sơn trang Huyết Kiếm vẫn không dám làm bừa.

Sở dĩ bọn họ dám ra tay với Lâm Chính là vì có nhà họ Lâm hoặc Hồng Nhan Cốc chống lưng, chắc chắn thần y Lâm không dám hạ độc thủ với mình. Nhưng nếu ép thần y Lâm vào đường cùng, thì sơn trang Huyết Kiếm cũng không dám đoán trước hậu quả sẽ thế nào.

Nhưng điều khiến sơn trang Huyết Kiếm thở phào nhẹ nhõm là đám Lâm Chính không ở lại lâu mà lên xe nghênh ngang rời khỏi thành phố Thanh Nguyên.

Trang chủ của sơn trang Huyết Kiếm mừng rỡ.

Bọn họ tấn công Lâm Chính không phải vì ân oán, mà là để tỏ thái độ.

Họ cũng lo Lâm Chính sẽ điên cuồng trả thù.

Bây giờ Lâm Chính cứ thế rời đi, bọn họ đương nhiên vô cùng vui mừng, lại còn lấy lòng được nhà họ Lâm và Hồng Nhan Cốc, đây chẳng phải là chuyện mừng sao?

“Ha ha ha, không ngờ thần y Lâm lại cứ thế rời đi! Tốt lắm! Tốt lắm!”, anh ruột trang chủ là Trang Thái Thanh ngồi ở chính sảnh, giơ ly rượu lên cười lớn: “Nào nào nào, chúng ta cùng uống một ly!”.

“Cạn!”.

Những người nhà họ Trang có mặt đều uống cạn.

“Cháu còn tưởng thần y Lâm lợi hại thế nào, không ngờ cũng là đồ nhát cáy! Chậc chậc chậc, xem ra Dương Hoa cũng chỉ đến thế mà thôi!”, một thanh niên ở bên cạnh cười nói.

“A Long, cháu tu luyện Huyết Long Kiếm Pháp đến tầng mấy rồi?”, Trang Thái Thanh nheo mắt hỏi.

“Thưa bác, đã đến tầng 6 ạ”, thanh niên tên là Trang Mặc Long lập tức đáp.

Anh ta vừa dứt lời, cả đại sảnh liền xôn xao.

“Cái gì? Đã tầng 6 rồi?”.

“Trời ơi, trang chủ mới tầng 7 mà cậu đã tu luyện đến tầng 6 rồi! Phải biết rằng, rất nhiều chú bác của cậu còn chưa chắc lên được tầng này”.

“Thiên tài! Đúng là thiên tài!”.

“A Long quả không hổ là thiên kiêu của nhà họ Trang ta”.

Rất nhiều trưởng bối nhà họ Trang đang có mặt đều giơ ngón cái khen ngợi Trang Mặc Long.

“A Long, chuyện kén rể lần này phải dựa vào em đấy”, đúng lúc này, một cô gái mặc váy dài màu đen cầm ly rượu đứng lên, mỉm cười nói.

“Haizz, chị Nhạn nói khách sáo quá! Chúng ta là người một nhà, sao em có thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Nhưng chồng chị cũng không phải là hạng tầm thường, có anh ta là đủ đánh thắng vô số thanh niên tài tuấn đến khiêu chiến rồi, cần gì đến lượt em bêu xấu chứ?”, Trang Mặc Long mỉm cười nói đầy khách sáo.

Dù sao cô gái này cũng là con gái của trang chủ, dù thiên phú của anh ta tốt đến đâu cũng không dám lỗ mãng.

“A Long khiêm tốn rồi, tuy anh Diệp không phải là người tầm thường, có thực lực thiên kiêu, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình. Lần đấu võ kén rể này có không ít đệ tử của các đại tộc thế gia đến, dù sao anh Diệp cũng chỉ là người phàm, sao có thể một địch một trăm chứ? Đến lúc đó nếu thể lực không đủ, xảy ra sơ suất gì thì chẳng phải việc kén rể sẽ thành trò cười sao?”, Trang Hồng Nhạn cười nói.

“Vậy ý của chị Nhạn là…”

“Việc này còn phải hỏi sao? A Long, ngày mai lúc đấu võ kén rể, cháu hãy lên trước, thay Diệu Diệp xử lý mấy con cóc ghẻ. Xử lý xong đám đó thì để Diệu Diệp ra mặt, đánh bại cháu rồi lấy viên minh châu của nhà họ Trang chúng ta. Như vậy chẳng phải là vui hơn sao?”, Trang Thái Thanh cười nói.

Mọi người cười lớn, vỗ tay khen hay.

“Được ạ”.

Trang Mặc Long mỉm cười gật đầu, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn lóe lên vẻ không vui.

Hiển nhiên anh ta rất không thích việc vất vả lại không có lợi lộc này.

Nhưng anh ta chẳng còn cách nào khác.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

“Trang Mặc Long, hình như anh không muốn làm việc này thì phải. Nếu anh không tình nguyện thì thôi, tôi sẽ giúp chị Nhạn san bằng chướng ngại, để chị ấy thuận lợi xuất giá”.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc kiếm phục, mái tóc dài tung bay, đang đứng ở cửa.

Vóc dáng anh ta hơi gầy, làn da ngăm đen, ánh mắt sắc bén, trong tay còn cầm một thanh kiếm.

“Nam Phi?”.

Ông tư Trang Thạch nhà họ Trang đứng phắt dậy, kinh ngạc nhìn con trai mình.

“Nam Phi, cháu muốn làm gì?”, Trang Thái Thanh trầm giọng hỏi.

“Bác, cháu không có ý gì khác, chỉ là nghe nói sau khi làm xong việc này, Trang Mặc Long sẽ có cơ hội đến Phiêu Nhai Các tu luyện võ học, cháu muốn cơ hội này”, Trang Nam Phi bình tĩnh đáp.

“Cơ hội dành cho người có chuẩn bị có thiên phú, rõ ràng cậu không phải là người như vậy”, Trang Mặc Long cười nói.

“Cứ thử xem sao”, Trang Nam Phi lạnh lùng đáp.

“Nam Phi, không được hỗn xược!”, Trang Thái Thanh nổi giận, ngoảnh phắt sang nhìn Trang Thạch: “Chú tư! Chú dạy con kiểu gì vậy? Dám làm càn ở đây?”.

“Nam Phi! Quay lại đây!”, Trang Thạch cũng nghiêm giọng quát.

Nhưng Trang Nam Phi lại không làm theo, mà nhìn bố mình chằm chằm, sẵng giọng đáp: “Bố, lẽ nào bố cam lòng như vậy sao? Sống lặng lẽ ở nhà họ Trang, làm một nhân vật nhỏ bé?”.

Trang Thạch nghe thấy thế, vô cùng kinh ngạc: “Nam Phi, con… có ý gì?”.
Chương 1640: Bảo cậu ta đến quỳ cùng

"Con có ý gì à? Còn phải để con nói rõ ràng ra sao? Từ hơn 10 năm trước, sau khi bố tranh chức gia chủ với bác hai thất bại, thì địa vị của bố trong nhà họ Trang ngày càng suy giảm. Bây giờ chuyện lớn trong nhà gần như không thương lượng với bố, trong mắt bọn họ cũng coi như không có bố. Bố, đây là điều bố muốn sao? Đây là cuộc sống mà bố muốn sao?".

"Con quyết đấu với Trang Mặc Long không phải vì bản thân con, mà cũng là vì bố. Chỉ cần con đánh bại Trang Mặc Long, có cơ hội đến Phiêu Nhai Các tu luyện, thì cũng coi như một nửa người của Phiêu Nhai Các, đến lúc đó nhà họ Trang còn ai dám coi thường bố chứ?".

"Thế nên bố, con nhất định phải đấu trận này".

Trang Nam Phi cũng không giấu giếm mà nói hết suy nghĩ trong lòng ra.

Trang Thạch nghe xong thì trợn mắt há mồm.

Nhiều người nhà họ Trang cũng tỏ vẻ lúng túng.

Nhất là Trang Thái Thanh.

Nhưng ông ta không phản bác mà nhìn chằm chằm Trang Thạch.

"Rửa nhục cho bố! Ha ha, Nam Phi, cậu đúng là có hiếu, tôi khâm phục, khâm phục! Chỉ là lúc cậu làm chuyện này không suy nghĩ chút nào sao?", Trang Mặc Long cười nói.

"Suy nghĩ cái gì?", Trang Nam Phi trầm giọng hỏi.

"Đương nhiên là suy nghĩ xem cậu có tư cách làm được điều này không", ánh mắt Trang Mặc Long bỗng trở nên hung ác.

Anh ta cũng nhìn ra được, Trang Nam Phi muốn dùng anh ta làm bàn đạp để một bước lên trời.

Chỉ tiếc là sao anh ta có thể để Trang Nam Phi được như ý muốn chứ?

"Trang Mặc Long, nếu đã như vậy thì anh đừng nhiều lời nữa. Ra đánh một trận, nếu tôi thắng thì người lên sàn thi đấu vào ngày mai sẽ là tôi, tất cả lợi ích cũng thuộc về tôi", Trang Nam Phi rút kiếm ra quát.

"Nếu cậu thua thì sao?", Trang Mặc Long nheo mắt hỏi.

Trang Nam Phi ngập ngừng một lát rồi lạnh lùng hừ mũi đáp: "Tùy anh xử trí".

"Tùy tôi xử trí? Tôi xử trí thế nào đây? Giết cậu? Cậu là người thân của tôi, giết cậu chẳng phải là hủy hoại danh tiếng của tôi sao? Thế này đi, tôi cũng không làm khó cậu, nếu tôi thắng thì chỉ có một yêu cầu", Trang Mặc Long cười nói.

"Yêu cầu gì?", Trang Nam Phi trầm giọng hỏi.

"Tôi muốn cả nhà cậu... quỳ xuống dập đầu trước mặt tôi, thế nào?", Trang Mặc Long nheo mắt nói.

Mọi người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc.

Trang Nam Phi cũng ngây người.

Anh ta ngớ ra nhìn Trang Mặc Long đang mỉm cười, lắp bắp nói: "Cả nhà dập đầu? Anh... ý anh là..."

"Đúng, bố cậu cũng phải dập đầu với tôi", Trang Mặc Long cười đáp.

"Cái gì?".

Trang Thạch nổi giận, chỉ vào Trang Mặc Long nói: "A Long! Cậu đừng có coi trời bằng vung! Tốt xấu gì tôi cũng là bậc cha chú của cậu!".

Nhưng... Trang Mặc Long giả điếc không nghe.

Trang Thạch càng tức giận hơn, ngoảnh sang nhìn Trang Thái Thanh: "Anh cả..."

Ông ta mong Trang Thái Thanh có thể nói mấy câu công bằng.

Nhưng Trang Thái Thanh lại bình tĩnh đáp: "Chú tư, bọn trẻ thích làm gì thì kệ chúng nó đi. Chúng ta làm cha chú thì nhường nhịn chút, hơn nữa, chú không tin con trai mình có thể thắng sao? Chú không khỏi mất tự tin về con mình quá đấy".

"Việc này..."

Trang Thạch tức đến mức không thốt nên lời.

Ông ta đập bàn, tức giận gầm lên: "Được, nếu đã như vậy, con trai, con đánh cho bố! Đánh bại thằng oắt không biết tốt xấu này, cũng cho đám khinh người này biết sự lợi hại của nhà ta".

"Chú tư, chú ăn nói kiểu gì vậy?", đám Trang Thái Thanh tỏ vẻ bất mãn.

Nhưng Trang Thạch chẳng thèm đếm xỉa.

"Vâng, bố yên tâm, con nhất định sẽ đánh bại người này,...".

Trang Nam Phi quát, rồi tung người nhảy ra khoảng sân bên ngoài, trường kiếm trong tay múa may mấy đường, sau đó thủ thế, nhìn Trang Mặc Long nói: "Tới đi".

"Ha ha".

Trang Mặc Long nheo mắt, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước ra.

Anh ta tỏ vẻ thong dong, giọng nói cũng đầy khinh miệt.

"Câu này nên để tôi nói thì hơn, Nam Phi, cậu ra tay đi, tôi nhường cậu mấy chiêu".

“Anh… đã không rút kiếm, còn muốn nhường tôi? Đúng là ức hiếp người quá đáng!”.

Trang Nam Phi nổi giận, lập tức rút kiếm xông tới.

Keng!

Thân kiếm thon dài tỏa ra kiếm ảnh như những đóa hoa, từng đóa đánh về phía Trang Mặc Long.

Kiếm ảnh tinh diệu.

Mũi kiếm sắc bén.

Chiêu thức rất đáng sợ.

Nhưng Trang Mặc Long vẫn không chút sợ hãi, mà nhẹ nhàng lùi lại, dễ dàng tránh được.

"Đừng hòng đi!".

Trang Nam Phi hét lên, tiếp tục vung kiếm chém tới.

Nhưng bất kể anh ta đâm chém vung bổ kiểu gì cũng không thể chạm được vào người Trang Mặc Long.

"Nam Phi, không thể đánh như vậy được, không thể đánh như vậy được! Nếu con muốn đánh bại cậu ta thì không được dùng kiếm pháp của nhà họ Trang! Dù sao cậu ta cũng tu luyện kiếm pháp nhà họ Trang thuần thục hơn con nhiều!", Trang Thạch cuống đến mức giậm chân.

Nhưng ông ta vừa dứt lời.

Soạt!

Một đạo kiếm quang như trăng non lóe lên, bổ về phía Trang Mặc Long với tốc độ kinh người.

"Cái gì?".

Mọi người xung quanh kinh ngạc.

Phát hiện ra đây là sát chiêu của Trang Nam Phi.

Anh ta dùng kiếm pháp của nhà họ Trang để khiến Trang Mặc Long lơ là cảnh giác, khiến Trang Mặc Long tưởng rằng anh ta chỉ biết kiếm pháp nhà họ Trang, sau đó nhân lúc Trang Mặc Long không phòng bị, bất ngờ ra sát chiêu.

Nhất thời sát khí tứ phía, nhiệt độ giảm mạnh.

"Cẩn thận!".

"Anh Mặc Long, cẩn thận!".

Người nhà họ Trang kêu lên.

Nhưng nhìn kiếm ảnh đánh tới, e là anh ta không tránh được.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc...

Keng!

Trang Mặc Long rút kiếm ra.

Tay anh ta nhanh như điện, kiếm anh ta nhanh như chớp, chém ngang một nhát, một đạo kiếm quang như muốn chém rách hư không.

Vầng trăng non lập tức bị chém vụn.

Lồng ngực Trang Nam Phi cũng bị chém trúng.

Máu tươi bắn ra...

Trang Nam Phi lùi lại mấy bước, sau đó cúi gập người, suýt nữa ngã lăn ra đất, phải dùng kiếm trong tay chống xuống đất để đỡ cơ thể.

"Xong rồi sao?".

"Thua rồi!".

"Trang Nam Phi thua rồi!".

Rất nhiều người nhà họ Trang kêu lên.

Trang Thạch ngây người.

Trang Nam Phi thở hổn hển.

Trang Thái Thanh cười khẽ: "Chú tư, chú xem chuyện này khó thu dọn tàn cuộc rồi".

Trang Thạch nghiến răng.

"Lại đây! Các cậu có thể quỳ được rồi!", Trang Mặc Long cười nói: "Gọi cả mẹ cậu đến đây đi".

"Anh Long, vừa nãy em thấy Tần Minh cũng về rồi, gọi cả cậu ta đến đi", không biết là ai cười nói.

Trang Mặc Long cười lớn: "Được, tên vô dụng đó cũng đến hả? Bảo cậu ta lăn ngay đến đây cho tôi! Để hai anh em cậu ta quỳ trước tôi, ha ha ha..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom