-
Chương 1616-1620
Chương 1616: Ông lại thua rồi
“Hóa thành tiên?”, quái nhân liên tục cười nhạt: “Sư muội, bà đã bị ma chướng rồi! Trên đời này vốn dĩ không tồn tại thần tiên! Bà cũng giống như tôi, đều chỉ là người bình thường! Bà cũng sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, đừng tự lừa mình dối người nữa!”.
“Người phàm vô tri, đúng là khiến người ta nực cười”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lắc đầu.
“Bà vẫn cố chấp như vậy! Ha ha, cũng không biết bà tu luyện được bản lĩnh đầy người như vậy đã hại chết bao nhiêu người! Chắc chắn là không ít nhỉ?”.
“Sư huynh! Nếu ông đã ra ngoài thì chúng ta chấm dứt chuyện này đi. Tôi sẽ đích thân kết liễu tính mạng của ông, sau đó lập một bia mộ cho ông!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói.
“Sao? Bà không định ăn tôi?”, quái nhân cười hỏi.
“Không cần nữa rồi”.
“Không cần?”, quái nhân ngạc nhiên, giống như nghĩ tới điều gì, nheo hai mắt lại: “Xem ra bà đã tìm được người có thể chất tương đồng với chúng ta và ăn người đó rồi, đúng không?”.
“Ông sắp thành người chết, còn cần hỏi nhiều như vậy sao? Sư huynh, niệm tình chúng ta quen biết nhiều năm, tôi sẽ cho ông thời gian mười giây. Mười giây sau, tôi sẽ lấy đầu ông!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói.
“Mười giây? Sao phải cần nhiều thời gian như vậy? Cho tôi một giây, tôi sẽ có thể tiêu diệt bà!”.
Ánh mắt quái nhân dữ tợn, quát khẽ một tiếng, lao tới. Một tay hung ác tàn nhẫn nhắm tới cổ cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Tốc độ của ông ta rất nhanh, gần như là điện chớp, ngay cả bóng cũng khó nắm bắt.
Nhưng vừa đến gần…
Soạt!
Bàn tay ông ta lại xuyên qua cổ cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Nhìn lại thì đó đâu phải cốc chủ Hồng Nhan Cốc!
Đó chỉ là một tàn ảnh!
“Cái gì?”.
Quái nhân ngạc nhiên.
Đợi khi ông ta hoàn hồn lại, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã đứng ở vị trí mà ông ta đứng trước kia.
Giống như dịch chuyển bóng hình!
Đệ tử Hồng Nhan Cốc ở bên cạnh cũng không phản ứng lại.
“Bây giờ đã qua bốn giây, sư huynh, đừng có ngẩn ra nữa. Nếu không, ông không còn cơ hội đâu”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc bình tĩnh nói.
“Khốn nạn!”.
Quái nhân không cam tâm, lại quay người lao tới, gào lên: “Cuồng Sư Thần Công!”.
Vừa dứt lời, trên người ông ta tỏa ra dòng khí đáng sợ.
Những dòng khí này đáng sợ như đao, có thể xé rách mọi thứ xung quanh, vô cùng sắc bén. Đợi dòng khí ập tới, người xung quanh như nhìn thấy đầu sư tử khổng lồ bao bọc lấy quái nhân.
Theo đòn tấn công của quái nhân, đầu sư tử há miệng như bồn máu cắn về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Nếu bị cắn trúng, e rằng cả người sẽ tan xương nát thịt.
Nhưng…
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn đứng tại chỗ, nhìn với vẻ thản nhiên.
Đối mặt với đòn tấn công hung ác đó, bà ta hoàn toàn không có bất cứ động tác né tránh nào, chỉ nhấc một tay lên, ngón tay khẽ cong chỉ vào quái nhân.
Quái nhân mở to mắt, đồng tử co lại, cảm giác không ổn.
Nhưng giờ phút này, ông ta hoàn toàn không có đường lui, chỉ có thể liều mạng tấn công tới.
Đúng lúc đó, cốc chủ Hồng Nhan Cốc khẽ búng ngón tay.
Phụt!
Một dòng khí kỳ lạ nhỏ bé thoáng chốc bay ra từ ngón tay bà ta.
Phụt!
Bụng của quái nhân bị dòng khí đó xuyên qua, người lảo đảo ngã xuống đất.
Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại vung tay, cơ thể quái nhân giống như được một luồng khí nhấc bổng, cả người bay lên.
“Khốn kiếp!”.
Quái nhân hét lên, cố gắng giãy giụa, nhưng lúc này ông ta không thể khống chế bản thân được nữa.
Rắc!
Lúc này, dòng khí bao bọc lấy quái nhân đột nhiên bùng lên, đánh gãy hai tay hai chân ông ta. Hai tay hai chân quái nhân cong thành một góc cực kỳ bất thường, xương khớp hai cánh tay lộ cả ra ngoài.
“A!”.
Tiếng la hét thảm thiết vang lên.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc chậm rãi đi tới, đứng trước mặt quái nhân.
“Sư huynh, ông lại thua rồi!”.
Lúc này quái nhân đã là cá trên thớt, mặc cho cốc chủ Hồng Nhan Cốc chém giết.
Hai tay hai chân ông ta bị gãy, không thể chạy vào cấm địa.
Quái nhân biết hôm nay là ngày chết của ông ta, nhưng dù là vậy, ông ta cũng sẽ không nhận thua.
“Con khốn! Đê tiện! Bà tàn ác vô độ như vậy, bà và Hồng Nhan Cốc của bà nhất định sẽ gặp báo ứng! Bà nhất định sẽ chết còn thảm hơn tôi! Nhất định như vậy!”, quái nhân gào lên mắng chửi.
Ông ta thậm chí còn nhổ nước bọt lẫn máu về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Nhưng nước bọt bị dòng khí của cốc chủ Hồng Nhan Cốc chặn lại.
Vẻ mặt bà ta bình tĩnh, không thẹn không giận, giống như một vũng nước đọng, không có gợn sóng. Dù quái nhân có nóng nảy thế nào, bà ta vẫn chỉ có vẻ mặt đó.
“Sư huynh! Ông hoàn toàn không hiểu về thiên đạo! Hoàn toàn không hiểu thần tiên! Ông chỉ là một người phàm! Nực cười là ông còn vọng tưởng cưới tôi! Người như ông chẳng khác gì sâu kiến dưới mặt đất!”.
Nói xong, bà ta nhấc tay, một dòng khí tàn bạo dao động trong lòng bàn tay.
Tựa như vô số lưỡi dao xoay vòng trong lòng bàn tay bà ta, bất cứ thứ gì chạm vào dòng khí đó cũng sẽ bị xé nát!
“Bây giờ tôi sẽ cho ông chết một cách vẻ vang nhất!”.
Bà ta đưa tay, tiến gần đến đầu quái nhân từng chút một.
Đây là chuẩn bị xé nát đầu ông ta.
Quái nhân trợn to mắt, dừng thở, ngây ngốc nhìn cảnh tượng đó.
“Bỏ đi!”.
Ông ta nhắm mắt, không nhìn nữa, giống như chuẩn bị từ bỏ.
Nhưng cũng phải thôi.
Bây giờ có phản kháng thêm nữa thì có tác dụng gì?
Chi bằng chết đi như vậy còn hơn là sống một cách đau khổ.
Đệ tử Hồng Nhan Cốc ở xung quanh nhìn mà xúc động.
Nhất là Thánh Nữ, trong mắt tràn ngập sự thành kính và cuồng nhiệt.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc giết chết quái nhân một cách nhẹ nhàng như vậy chẳng phải chứng tỏ bà ta vô cùng mạnh hay sao?
“Trên đời này còn ai có thể đối kháng với sư phụ?”, Thánh Nữ lẩm bẩm.
Đúng lúc đó, xa xa đột nhiên vang lên một tiếng nổ kịch liệt.
Ầm!
Tiếng động lan ra, xung quanh rung chuyển, mặt đất chấn động.
Chương 1617: Tu La
Tất cả mọi người đều giật mình.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Thánh Nữ lập tức hô lên.
“Cốc chủ, Thánh Nữ đại nhân, nghe tiếng thì hình như là đến từ điện Hồng Nhan!”, một đệ tử lớn tiếng hét lên.
“Điện Hồng Nhan?”, Thánh Nữ biến sắc: “Không hay, chẳng lẽ điện Hồng Nhan xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Đồ đệ, con mau đi xem xem. Dù là ai cũng phải bắt về, nếu dám phản kháng thì chém đầu hắn xuống đem về cho ta!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói.
“Vâng thưa sư phụ!”.
Thánh Nữ chắp tay, sau đó dẫn theo một nhóm người chạy đến điện Hồng Nhan.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc ném quái nhân xuống đất, dùng đại thế trấn áp.
Ầm!
Cơ thể quái nhân bị sức mạnh đáng sợ tấn công, xương cốt toàn thân đã vỡ nát, người giống như đống bùn nhão, không đứng dậy nổi.
“Là đồng bọn của ông làm phải không?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc hỏi.
Quái nhân ra sức thở hổn hển, không trả lời.
“Vô duyên vô cớ ông không thể nào ra khỏi cấm địa, vì ông biết ông không thể là đối thủ của tôi! Ông làm vậy chắc chắn là muốn dẫn tôi tới đây, để cho đồng bọn của ông tập kích điện Hồng Nhan! Đáng tiếc các ông ở trong mắt tôi chỉ là một đám chuột nhắt! Đợi lát nữa tôi sẽ để ông nhìn rõ đồng bọn của ông chết thảm như thế nào, sau đó mới tiễn ông lên đường!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói, sau đó phất tay, đạp bước nhẹ nhàng tiến về phía điện Hồng Nhan.
Quái nhân bị hai đệ tử bắt giữ, đi theo sát phía sau.
Lúc này, toàn bộ điện Hồng Nhan đã sụp đổ.
Đệ tử xung quanh đều chạy tới.
Thánh Nữ cũng dẫn theo tinh nhuệ đến gần, nhìn lại thì cổng chính của điện Hồng Nhan đã sụp đổ, chỉ còn lại một lỗ hổng không lớn.
“Phá lỗ hổng đó ra, xông vào cho tôi!”, Thánh Nữ quát lên.
“Vâng, Thánh Nữ đại nhân!”.
Một đám đệ tử Hồng Nhan Cốc điên cuồng tấn công.
Chốc lát sau.
Ầm ầm!
Cổng lớn đã được thông.
Mọi người nối đuôi đi vào trong.
Nhưng vừa vào trong, tất cả đệ tử Hồng Nhan Cốc đều sửng sốt.
Trong chính điện của điện Hồng Nhan, một người đàn ông tóc trắng như tuyết, da dẻ tái nhợt đang ngồi khoanh chân dưới đất.
Toàn thân người đàn ông tràn ngập hoa văn đen nhánh.
Dường như người đó đang ngồi thiền, ngồi khoanh chân ở chính giữa, xung quanh đặt những món đồ quái dị.
Có hoa, có cây, có đá…
Nhưng khác là những loài hoa, cây, đá này vô cùng đặc biệt.
Hoa giống như được đúc bằng vàng, toàn thân rực rỡ chói mắt.
Cây giống như được đúc bằng ngọc, hoàn hảo không tì vết, vô cùng xinh đẹp.
Còn đá thì càng đặc biệt, toàn thân đỏ như máu, giống như được ngưng tụ từ máu.
Chúng được đặt xung quanh người đàn ông, hơn nữa không ngừng có khí tức tràn ra bên ngoài. Số khí tức đó không ngừng chui vào cơ thể người đàn ông, giống như đang bổ sung vào cái gì đó.
Sau đó, trên hai cánh tay người đàn ông xuất hiện những đường vân đen giống như rắn độc, vô cùng đáng sợ.
“Đây là… cái gì?”.
Thánh Nữ trợn tròn mắt, không thể tin được.
“Thánh Nữ đại nhân!”.
Lúc này, tiếng hô hào run rẩy vang lên từ phía sau.
Thánh Nữ nghiêng mắt nhìn, Hoa Huyền vội vã chạy tới.
“Hoa Huyền, cô không canh hồ thánh mà chạy đến đây làm gì?”, Thánh Nữ nhíu mày, quá khẽ.
Hoa Huyền lại sốt ruột la lên: “Thánh Nữ đại nhân, nước hồ… đã cạn rồi! Nước hồ cạn hết rồi!”.
“Cái gì?”.
Thánh Nữ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm cô ta, quát khẽ: “Cô đang nói gì vậy? Sao nước hồ lại cạn? Đó là nước thánh của Hồng Nhan Cốc chúng ta!”.
“Nước hồ đã bị người đó hút cạn rồi! Là thần y Lâm đó!”, Hoa Huyền kêu lên.
Đến bây giờ, cô ta vẫn không thể chấp nhận nổi những gì mình nhìn thấy.
Nhiều nước hồ như vậy… đều bốc hơi hết, tất cả tinh hoa đã chui cả vào trong cơ thể của Lâm Chính.
Cô ta không thể tưởng tượng được số tinh hoa đó lại tỏa ra sức mạnh đáng sợ như vậy, cũng không thể tin một người lại có thể chịu được năng lượng tinh hoa này…
Thần y Lâm… là quái vật sao?
Thánh Nữ và các đệ tử xung quanh cũng vô cùng chấn động.
“Cô nói… thần y Lâm đã cướp đi tất cả tinh hoa nước hồ?”.
“Vâng… Hồ thánh đã cạn khô… Sau khi người đó hấp thu xong nước hồ thì xông thẳng vào điện Hồng Nhan… Thánh Nữ đại nhân, Hoa Huyền canh giữ hồ thánh không xong, mong được thứ tội!”, Hoa Huyền khẽ giọng nói.
“Phế vật!”.
Thánh Nữ nổi giận, nhưng cô ta biết bây giờ không phải lúc trách cứ ai.
Cô ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính, quát khẽ: “Xung quanh người này bày những thần vật của cốc chủ. Khi người này xông vào đây đã cướp số thần vật này, dùng sức mạnh của thần vật áp chế năng lượng tinh hoa của nước Thoát Thai Hoán Cốt trong cơ thể anh ta, tránh năng lượng đó xé xác anh ta!”.
“Thánh Nữ đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm sao?”, một đệ tử vội hỏi.
“Hừ, bây giờ còn cần phải hỏi sao? Giết! Không để anh ta ổn định năng lượng trong cơ thể! Giết cho tôi!”, Thánh Nữ quát lên.
“Giết!”.
Tất cả đệ tử lập tức xông tới trước.
Nhưng bọn họ vừa đến gần, Lâm Chính đã nhấc tay.
Vèo vèo vèo vèo…
Nhiều châm bạc bay ra, đâm vào cơ thể các đệ tử đó một cách chuẩn xác.
Trong nháy mắt, đám đệ tử đều đứng khựng lại, không thể động đậy.
“Khốn nạn!”.
Thánh Nữ nổi giận, định đích thân ra tay.
Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.
“Để cốc chủ của các người ra tay đi, các người ra tay chỉ có chết!”.
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo, chậm rãi mở mắt ra.
Thánh Nữ rùng mình.
Lúc này, trong hai mắt Lâm Chính tràn ngập màu đỏ máu.
Giống như Tu La…
Chương 1618: Cậu đã từng thấy pháp thuật thần tiên chưa?
Anh chậm rãi đứng dậy, một mùi máu tanh nồng đậm ghê rợn xộc vào mũi đám người Thánh Nữ.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người lập tức dâng lên một cảm giác buồn nôn. Không ít người thậm chí không thể chịu nổi mùi máu, ọe lên một tiếng.
“Sao lại có mùi máu tanh đậm như vậy?”, Thánh Nữ nhíu mày nói.
“Thánh Nữ đại nhân… Bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
“Người này… thật kỳ quái!”.
Các đệ tử ở bên cạnh run rẩy, bị bộ dạng của Lâm Chính dọa sợ.
“Sợ cái gì? Chúng ta có nhiều người như vậy, còn không đối phó được người này sao? Giết! Giết hết cho tôi!”, Thánh Nữ cắn răng, lớn tiếng hét lên.
Các đệ tử không thể làm gì hơn, chỉ đành làm liều tiến lên.
Nhưng chỉ dựa vào bọn họ thì làm sao có thể đối phó với Lâm Chính?
Hơn nữa, lúc này Lâm Chính cũng không định nể tình, vung tay lên, ngón tay giống như lưỡi dao sắc bén, đánh thẳng về phía đám đệ tử kia.
Phụt!
Vài đệ tử bị cắt cổ, còn chưa kịp chạm đến Lâm Chính đã ngã xuống tử vong.
“Hả?”.
Mọi người kinh hãi.
“Chết tiệt!”, Thánh Nữ cũng vô cùng phẫn nộ, lập tức tiến tới định ra tay.
Nhưng cô ta vừa chuyển động, Lâm Chính đột nhiên đánh một quyền về phía cô ta.
Con ngươi trong mắt Thánh Nữ co lại, vội vàng đan hai tay trước ngực chống đỡ đòn tấn công đáng sợ đó.
Rắc!
Tiếng động to rõ vang lên.
Thánh Nữ liên tục lùi về sau, đâm vào vài đệ tử Hồng Nhan Cốc ở phía sau, cuối cùng lưng va vào cây đào ngoài điện Hồng Nhan.
Rắc!
Cây đào nứt gãy, cô ta mới dừng lại, miệng liên tục phun ra mấy ngụm máu.
Hai cánh tay cô ta đã gãy ngay tại chỗ, xương trắng lòi ra ngoài, vô cùng đáng sợ.
“Thánh Nữ đại nhân!”.
Đệ tử Hồng Nhan Cốc ở xung quanh la lên, chạy tới.
Tất cả mọi người đều sửng sốt và sợ hãi.
Hai tay Thánh Nữ bị một quyền đánh nát, bị phế đi sức chiến đấu! Đáng sợ đến thế nào!
Ngay cả Thánh Nữ cũng không địch lại một quyền của người đàn ông tóc trắng? Vậy các đệ tử bọn họ… chắc là một ngón tay của người đó cũng không đối phó nổi.
Người của Hồng Nhan Cốc không dám tiến tới nữa.
Nhưng Lâm Chính lại chậm rãi bước tới.
Bọn họ chỉ có thể dìu Thánh Nữ chậm rãi lùi về sau.
Trên mặt mỗi một người đều hiện vẻ hoảng sợ.
“Mùi máu tanh thật nồng! Lẽ nào là ma đầu hiện thế?”, một giọng nói lạnh lùng từ không trung truyền đến.
“Cốc chủ?”.
Tất cả mọi người mừng rỡ nhìn sang, đồng loạt ngẩng đầu lên.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đứng giữa không trung, bay đến đây giống như thần tiên, dừng trước mặt đám người Thánh Nữ, hai mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Chính chằm chằm.
“Chúng đệ tử bái kiến cốc chủ!”.
“Bái kiến cốc chủ!”.
Mọi người quỳ xuống hô to.
Thánh Nữ cũng không ngoại lệ.
“Sư phụ, đồ đệ không địch nổi người này, đã để sư phụ thất vọng, mong sư phụ thứ tội”, Thánh Nữ nói đầy áy náy.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc quay đầu nhìn Thánh Nữ, hừ lạnh: “Thiên phú của con cao nhất trong cốc, cũng do ta đích thân truyền dạy, hôm nay lại chật vật như vậy, thật khiến người ta thất vọng!”.
“Xin lỗi sư phụ”, Thánh Nữ hạ hai mắt xuống.
“Bỏ đi, xem ra con không trải qua sự rèn luyện gian khổ đó thì khó mà trưởng thành! Sau chuyện này con hãy đi tới đó đi”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói.
Hơi thở của Thánh Nữ run lên, sắc mặt trắng bệch, nhưng cô ta không dám nói gì nhiều, chỉ dập đầu: “Vâng, mọi thứ… nghe theo sự sắp xếp của sư phụ!”.
“Cút đi trị thương đi”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc thản nhiên nói.
Thánh Nữ lại bái lạy lần nữa, được người khác dìu đi.
Những người còn lại của Hồng Nhan Cốc lập tức cầm kiếm bao vây Lâm Chính.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc quan sát Lâm Chính thêm lần nữa.
“Xem ra cậu và sư huynh tôi đã hợp mưu với nhau”, bà ta bình tĩnh nói, sau đó phất tay.
Người phía sau lập tức kéo quái nhân kia đến.
Lúc này, quái nhân đã gãy hai tay hai chân, giống như người chết, không nhìn ra hình người, trên mặt toàn máu, chỉ sót lại một hơi thở.
E rằng không ai tin được người này lại là sư huynh thanh mai trúc mã của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
“Bà quả nhiên ác độc”, Lâm Chính nói.
“Tôi ác độc? E là không bằng cậu nhỉ? Mùi máu tanh trên người cậu ít nhất phải dung hòa huyết khí tràn ra từ hơn một vạn người chết mới có mùi như thế. Điều này đủ để chứng minh cậu đã giết hơn vạn người, vả lại cậu còn dùng thi thể của họ để luyện công, có đúng không?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lên tiếng.
“Ha ha, bà nhầm rồi! Tôi không giết nhiều người như vậy, mà là Hồng Nhan Cốc các người đã giết hơn một vạn người”, Lâm Chính thản nhiên cười nói.
“Cậu có ý gì?”.
“Các người còn không rõ mùi máu tanh trên người tôi là từ đâu ra sao?”, Lâm Chính lắc đầu.
Hoa Huyền ở bên này nhíu mày, khẽ giọng kêu lên: “Chẳng lẽ… là đến từ hồ Thoát Thai Hoán Cốt?”.
“Không sai! Đây là mùi máu tanh tỏa ra từ trong nướcThoát Thai Hoán Cốt”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Hồng Nhan Cốc các người vì chiêu mộ đệ tử thiên tài mà ép những cô gái đó vào nước Thoát Thai Hoán Cốt. Cơ thể bọn họ không chịu được dược tính của nước Thoát Thai Hoán Cốt, mười người thì hết chín người chết thảm trong đó. Những năm qua, người chết trong hồ Thoát Thai Hoán Cốt đã vượt trên vạn người, máu của bọn họ đã dung hòa với nước hồ. Bây giờ tôi hấp thu nước Thoát Thai Hoán Cốt, đương nhiên trên người sẽ có mùi máu của bọn họ!”.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều run rẩy, không thể tin nổi.
“Cậu đã hấp thu nước Thoát Thai Hoán Cốt?”, nơi đáy mắt của cốc chủ Hồng Nhan Cốc lóe lên tia lạnh lẽo: “Vậy là nước thánh của cốc chúng tôi… bị cậu hủy rồi?”.
“Thứ tôi muốn hủy không chỉ có nước thánh của bà!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Người phàm ngu xuẩn không biết điều! Nếu đã như vậy, tôi chỉ đành giết cậu trước rồi tính sau!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã thực sự nổi giận, bà ta lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay đánh về phía Lâm Chính từ xa.
Ầm!
Xung quanh Lâm Chính thoáng chốc bị một luồng khí ý cuồng bạo phủ lấp.
Đá, kiến trúc, cây to xung quanh đều bị hủy hoại.
Toàn bộ điện Hồng Nhan nổ tan tành, hóa thành phế tích.
Nhưng…
Lâm Chính vẫn đứng sừng sững tại chỗ, không suy suyển, không hề hấn gì.
“Cái gì?”, đệ tử Hồng Nhan Cốc đều biến sắc.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng không khỏi nhíu mày chặt hơn.
“Sao hả? Thực lực của cốc chủ Hồng Nhan Cốc chỉ đến thế?”, Lâm Chính lên tiếng.
“Xem ra sau khi cậu có được nước Thoát Thai Hoán Cốt của tôi, thực lực của cậu đã trở nên không tầm thường! Cũng được, tôi sẽ thể hiện chút bản lĩnh vậy, nếu không, cậu lại xem thường tôi mất!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gật đầu, đột nhiên vung tay lên lần nữa, chạm vào không trung.
Vù!
Ngón tay bà ta phóng ra một chùm sáng màu xanh lam, vọt thẳng lên mây xanh, đồng thời lan rộng trong nháy mắt.
Từ đầu tới cuối chỉ có ba bốn giây, một quả cầu năng lượng màu xanh lam khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Khí tức hủy diệt ác liệt và sức phá hoại lan tỏa, dao động xung quanh quả cầu năng lượng màu xanh lam.
Bọn họ đưa mắt nhìn lại, không ai không kinh hãi, cảm thấy bàng hoàng.
Lâm Chính cũng không khỏi nhìn chăm chú.
“Thần y Lâm!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc hét gọi.
Lâm Chính nhìn bà ta, lại nghe bà ta hỏi một câu.
“Cậu… đã từng thấy pháp thuật thần tiên chưa?”.
Chương 1619: Thần tiên sao?
Pháp thuật thần tiên sao? Lâm Chính chưa thấy bao giờ. Sao trên đời này lại có thần tiên được chứ?
“Sao? Bà cảm thấy thủ đoạn này của bà là pháp thuật thần tiên sao?”, Lâm Chính đanh giọng.
“Trước mặt cậu thì đúng là vậy”, cốc chủ mỉm cười rồi vung tay.
Vụt...Quả cầu sức mạnh màu xanh lam giống như thiên thạch đập thẳng xuống người của Lâm Chính
“Hả?”
“Mau né đi”.
“Cẩn thận!”, những đệ tử khác tái mặt, vội vàng tránh ra. Bọn họ trông vô cùng chật vật và đáng thương. Có hai đệ tử né không kịp nên đã bị nguồn sức mạnh đè trúng, cơ thể họ nổ tung.
Thật khủng khiếp. Quả cầu sức mạnh tới gần, mặt đất rung chuyển, nứt toác và nổ theo. Cây cỏ hoa lá nát thành bột.
Điện Hồng Nhan cũng bị phá hủy không còn gì. Thế nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Khoảnh khắc quả cầu sức mạnh tiếp cận Lâm Chính...
Bùm! Tiếng nổ đinh tai vang lên. Làn sóng sức mạnh tỏa ra bốn phía.
Rầm! Không ai dám lại gần. Chỉ duy nhất cốc chủ còn đứng đó. Bà ta mỉm cười, có vẻ như đang tự thưởng thức kiệt tác của mình.
Nguồn sức mạnh khủng khiếp không hề gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với bà ta, thế nhưng các đệ tử khác của Hồng Nhan Cốc thì bay bật ra tới mấy chục người. Đất đá xung quanh vỡ nát.
Sức công phá không khác gì bom nguyên tử. Cả Hồng Nhan Cốc chấn động. Đám đông lùi hẳn ra ngoài điện Hồng Nhan, rất nhiều người đều dồn sự chú ý vào cảnh tượng này, ai cũng sợ hãi và run rẩy.
“Đây chính là thực lực của cốc chủ sao?”
“Không! Đây là thực lực của thần tiên! Là pháp thuật của thần tiên!”
“Cốc chủ chính là thần tiên sống”
“Đúng, cốc chủ chính là thần tiên”.
“Thần tiên vạn tuế”.
“Thần tiên vạn tuế”, đám đệ tử xung quanh cũng không biết bị làm sao mà đều tỏ ra sùng bái, ai cũng kích động hô vang.
“Thần y Lâm, giờ thì cậu đã biết sự khác nhau giữa thần tiên và người trần rồi đúng không? Cậu không thắng nổi tôi đâu. Bởi vì cậu chỉ là con sâu cái kiếm mà thôi”, cốc chủ nhìn lên làn bụi tung đầy trời, từ từ buông tay xuống, định quay người rời đi.
Đúng lúc này, một giọng nói từ trong lớp bụi vang lên: “Nếu tôi thật sự là con sâu cái kiến thì tại sao đến con sâu cái kiến mà thần tiên cũng không giét chết được vậy?”
“Cái gì?”, cốc chủ Hồng Nhan trố tròn mắt, vội quay đầu lại.
Trong làn khói bụi mù mịt, một bóng hình từ từ xuất hiện. Không phải ai khác…chính là Lâm Chính.
“Hả?”, bốn bề thất kinh .
“Tên đó không chết sao?”
“Không thể nào. Sau khi chịu đòn tấn công của cốc chủ, sao anh ta vẫn chưa chết chứ?”
“Không thể nào!”
“Nhất định là có vấn đề nào đó”, rất nhiều người của Hồng Nhan Cốc không dám tin, họ trợn tròn mắt và kêu lên.
Lâm Chính bật cười: “Pháp thuật cái nỗi gì, chẳng qua là khí và khí kết hợp mà thôi”.
“Cậu nói cái gì?”, cốc chủ lạnh giọng.
“Tôi đã nhìn ra thủ đoạn của bà rồi. Đòn tấn công vừa rồi của bà đã vận dụng khí và cả bột hóa học. Vận dụng khí khiến số bột hóa học này biến thành chất dẫn, tạo ra sức công phá đáng sợ mà thôi. Ha ha, tôi thầm nghĩ khí thôi thì sao có thể có được uy lực tới mức như thế. Hóa ra là bà cho thêm 'gia vị' vào à…Nếu đúng như bà nói, mấy cái thứ này là pháp thuật thần tiên thì các giáo viên hóa học trong trường chắc là thành thần tiên hết rồi”, Lâm Chính bước tới, chộp lấy một nắm đất và nói.
Đám đông nhìn thấy thứ gì đó lấp lánh trong nắm đất. Điều này khiến không ít các đệ tử bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, họ bắt đầu bàn tán.
Cố cchủ Hồng Nhan Cốc nhìn anh với ánh mắt âm sầm: “Xem ra cậu thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi! Được, nếu đã vậy thì tôi cũng sẽ không khách sáo nữa”.
Nói xong, cốc chủ đạp chân lao tới.
Vụt! Bà tay lập tức xuất hiện ngay trước mặt Lâm Chính, đập mạnh về phía người anh.
Lâm Chính đưa tay lên đỡ.
Rầm! Hai tay va chạm Cốc chủ không hề dừng lại, tay còn lại lại tấn công tiếp. Lâm Chính đành phải đỡ đòn. Tốc độ của bà ta nhanh tới mức ghê người, thậm chí sức mạnh còn lớn hơn anh rất nhiều.
Trong quá trình giao đấu, Lâm Chính chỉ cảm thấy hai tay mình như muốn nát vụn. Anh muốn thoát ra nhưng không được. Cốc chủ nhân cơ hội, đập mạnh xuống ngực anh.
Bùm! Lâm Chính bay bật ra, đập mạnh vào đống đổ nát phía sau. Anh chưa kịp đứng dậy thì máu đã ứa ra từ miệng, vùng ngực bị gãy xương, lõm sâu xuống. Với vết thương như vậy, không chết thì cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Cốc chủ thu tay về.
“Tôi tưởng rằng sau khi hấp thụ nước Thoát Thai Hoàn Cốt thì cậu sẽ mạnh lên chứ. Thật không ngờ chỉ có chút thực lực như vậy. Hừ, đúng là không biết lượng sức mình”, cốc chủ lắc đầu.
Mặc dù Lâm Chính đã vạch trần được trò lừa gạt vừa rồi của bà ta nhưng thực lực của hai người cũng thể hiện rõ ra đó. Dù sao bà ta cũng là cốc chủ. Đến cả quái nhân còn phải kiêng dè.
Các đệ tử Hồng Nhan Cốc ngước lên nhìn. Kích động có, hào hứng có, khinh thường có, bàng hoàng có, sùng bái cũng có…Ai cũng nhìn Lâm Chính hoặc là cốc chủ bằng những biểu cảm khác nhau.
“Hoa Huyền!”, lúc này, cốc chủ gọi.
“Cốc chủ có gì dặn dò ạ?”, Hoa Huyền vội vàng cúi đầu.
“Cô qua đó, cắt đầu của thằng đó cho tôi”, cốc chủ quát.
Chương 1620: Thần tiên bị thương
Hoa Huyền run rẩy. Cô ta há hốc miệng nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Vâng”.
Nói xong, cô ta cầm thanh kiếm, từ từ bước về phía Lâm Chính.
Cô ta có bản tính hiền lành, vốn không thích giết chóc. Thế nhưng lần trước không đưa được Tô Nhu về thì cô ta đã bị trừng phạt, rằng cứ liên quan tới việc giết người thì từ giờ đều do cô ta phụ trách.
Ban đầu cô ta còn cảm thấy phản cảm, nhưng sau đó phát hiện ra…chính mình cũng trở nên tê dại rồi…Cô ta phát hiện ra bản thân chẳng thể thay đổi được gì. Điều duy nhất có thể làm được đó là thuận theo họ. Cô ta biết mình quá kém cỏi, quá nhỏ bé.
Hoa Huyền giơ kiếm lên với ánh mắt đau khổ và bất lực. Thế nhưng đúng lúc này Lâm Chính từ từ đứng dậy.
“Cái gì?”
Hoa Huyền thất thanh: “Anh đã bị gãy đến cả nửa số xương trên người…mà vẫn…có thể đứng dậy được sao?”
“Ai nói với cô là tôi bị gãy hết rồi thế?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Hoa Huyền hoang mang. Đột nhiên, cô ta nhìn thấy điều gì đó bèn vội vàng lùi lại, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất.
“Chuyện gì vậy?”, cốc chủ trầm giọng.
Những đệ tử khác cũng đồng loạt nhìn theo. Ai cũng tái mặt. Có người còn hét cả lên. Những vết thương trên người Lâm Chính đang được hồi phục với tốc độ chóng mặt.
Những vết gãy trước đó cũng dần liền lại. Da thịt bị rách cũng được vá lại. Tất cả chỉ chưa tới mười giây, các vết thương trên người anh đã đều biến mất, đến cả vết sẹo cũng không còn nhìn thấy.
Nếu như không phải quần áo của anh vẫn rách nguyên xi thì đám đông còn tưởng rằng thời gian vừa bị đảo ngược. Bọn họ cảm thấy da đầu tê dại, ai cũng run bắn cả lên.
Nếu gọi những chiêu thức vừa rồi của cốc chủ là pháp thuật.
Vậy…Thủ đoạn của Lâm Chính lúc này gọi là gì?
“Mùi nước Thoát Thai Hoàn Cốt nồng quá. Hóa ra là vậy. Thứ nước đó đã gia tăng sức mạnh cho cậu, khiến những vết thương trên người cậu nhanh chóng hồi phục, có đúng không?”, cốc chủ nhắm mắt, hít mũi.
“Bà nói đúng một nửa”.
“Ồ, nó còn mang lại lợi ích gì cho cậu nữa vậy?”, cốc chủ bèn hỏi.
“Không phải là bà đã biết rồi sao?”, Lâm Chính nhìn bà ta.
“Tôi đã biết rồi?”, cốc chủ tỏ vẻ nghi ngờ: “Ý của cậu là gì?”
“Bà nhìn hai tay của bà đi”.
Cốc chủ chau mày, lập tức ý thức được điều gì đó bèn vội vàng giơ hai tay lên. Lúc này bà ta mới phát hiện ra hai tay mình đã bắt đầu mục rữa.
“Nước Thoát Thai Hoàn Cốc có tác dụng cải thiện thể chất của người thường. Nếu người bình thường không thể chịu được sự cải thiện này thì sẽ chết trong hồ nước đó. Chỉ có thiên tài mới đi qua được. Sau đó thể chất được cải thiện, biến thành người bất phàm. Tôi hấp thụ nước hồ, khiến thể chất đạt tới mức hoàn thiện cao nhất. Tay của bà không hấp thụ được nên đã bị mục rữa rồi”, Lâm Chính lên tiếng.
“Cái gì?”, cốc chủ không dám tin.
“Có thể sức mạnh của tôi không bằng bà, tốc độ cũng vậy nhưng bà lại không đỡ nổi một chưởng của tôi. Hay nói chính xác hơn, sức công phá của tôi mạnh hơn sức mạnh của bà nhiều”. Lâm Chính chắp tay sau lưng, đi về phía cốc chủ, đôi mắt anh ánh lên vẻ hung hãn.
“Giờ bà có thể nói cho tôi biết một thần tiên như bà định đối phó với tôi như thế nào chưa?”, nói xong, Lâm Chính gầm lên và lao về phía cốc chủ.
Cốc chủ tái mặt, vội vàng đưa tay ra đỡ.
Rầm rầm…Hai bên tiếp tục giao đấu.
Về tốc độ và sức mạnh thì đúng là cốc chủ chiếm ưu thế. Thế nhưng hai người đấu tầm 20 hồi thì anh lại đánh bay cốc chủ. Cốc chủ không thể phản công lại. Bởi vì hai cánh tay của bà ta đã biến thành màu đen kịt. Chúng bắt đầu hoại tử và mất đi cảm giác…
Bà ta vội vàng lùi lại, nhìn chăm chăm hai cánh tay của mình. Những đệ tử khác cảm thấy đầu óc trống rỗng.
“Cốc chủ, điều này…”, tất cả đều nuốt nước bọt, không biết phải nói gì.
Lâm Chính đứng thẳng người, hét lớn: "Cốc chủ, không phải bà là thần tiên sao? Tại sao hay tay lại thành ra thế kia? Tại sao bà lại bị thương? Không phải bà nói chúng tôi chỉ là người phàm còn bà là tiên à? Giờ thì xem ra chúng ta có gì khác nhau đâu".
"Tôi thấy, bà thực ra cũng giống tôi mà thôi. Thần tiên căn bản không tồn tại. Bà cũng chẳng phải thần tiên gì. Chẳng qua là lừa gạt người khác mà thôi", câu nói này khiến sự tín ngưỡng của các đệ tử còn lại lập tức bị sụp đổ.
Bọn họ sững sờ nhìn cốc chủ.Ai cũng run rẩy, nước mắt rơi xuống: "Cốc chủ...thật sự là người phàm sao?"
"Không thể nào? Cốc chủ cả đời theo đuổi thiên đạo, thoát thế tục, trở thành thần tiên, không thể là người phàm được!"
"Đúng vậy, có ai đã từng nhìn thấy chiêu thức của cốc chủ chưa? Bà ấy có thể biến đá thành vàng, dời non lấp biển, đây chẳng phải là những điều mà thần tiên làm sao?"
"Mọi người đừng để bị tên này lừa gạt", có rất nhiều đệ tử không chấp nhận được đành lên tiếng.
Đúng lúc này, không biết có ai xen vào một câu: "Thế nhưng...nếu cốc chủ là thần tiên thì tại sao lại bị thương bởi người phàm chứ?"
Dứt lời, bốn bề im lặng như tờ...
“Hóa thành tiên?”, quái nhân liên tục cười nhạt: “Sư muội, bà đã bị ma chướng rồi! Trên đời này vốn dĩ không tồn tại thần tiên! Bà cũng giống như tôi, đều chỉ là người bình thường! Bà cũng sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, đừng tự lừa mình dối người nữa!”.
“Người phàm vô tri, đúng là khiến người ta nực cười”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lắc đầu.
“Bà vẫn cố chấp như vậy! Ha ha, cũng không biết bà tu luyện được bản lĩnh đầy người như vậy đã hại chết bao nhiêu người! Chắc chắn là không ít nhỉ?”.
“Sư huynh! Nếu ông đã ra ngoài thì chúng ta chấm dứt chuyện này đi. Tôi sẽ đích thân kết liễu tính mạng của ông, sau đó lập một bia mộ cho ông!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói.
“Sao? Bà không định ăn tôi?”, quái nhân cười hỏi.
“Không cần nữa rồi”.
“Không cần?”, quái nhân ngạc nhiên, giống như nghĩ tới điều gì, nheo hai mắt lại: “Xem ra bà đã tìm được người có thể chất tương đồng với chúng ta và ăn người đó rồi, đúng không?”.
“Ông sắp thành người chết, còn cần hỏi nhiều như vậy sao? Sư huynh, niệm tình chúng ta quen biết nhiều năm, tôi sẽ cho ông thời gian mười giây. Mười giây sau, tôi sẽ lấy đầu ông!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói.
“Mười giây? Sao phải cần nhiều thời gian như vậy? Cho tôi một giây, tôi sẽ có thể tiêu diệt bà!”.
Ánh mắt quái nhân dữ tợn, quát khẽ một tiếng, lao tới. Một tay hung ác tàn nhẫn nhắm tới cổ cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Tốc độ của ông ta rất nhanh, gần như là điện chớp, ngay cả bóng cũng khó nắm bắt.
Nhưng vừa đến gần…
Soạt!
Bàn tay ông ta lại xuyên qua cổ cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Nhìn lại thì đó đâu phải cốc chủ Hồng Nhan Cốc!
Đó chỉ là một tàn ảnh!
“Cái gì?”.
Quái nhân ngạc nhiên.
Đợi khi ông ta hoàn hồn lại, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã đứng ở vị trí mà ông ta đứng trước kia.
Giống như dịch chuyển bóng hình!
Đệ tử Hồng Nhan Cốc ở bên cạnh cũng không phản ứng lại.
“Bây giờ đã qua bốn giây, sư huynh, đừng có ngẩn ra nữa. Nếu không, ông không còn cơ hội đâu”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc bình tĩnh nói.
“Khốn nạn!”.
Quái nhân không cam tâm, lại quay người lao tới, gào lên: “Cuồng Sư Thần Công!”.
Vừa dứt lời, trên người ông ta tỏa ra dòng khí đáng sợ.
Những dòng khí này đáng sợ như đao, có thể xé rách mọi thứ xung quanh, vô cùng sắc bén. Đợi dòng khí ập tới, người xung quanh như nhìn thấy đầu sư tử khổng lồ bao bọc lấy quái nhân.
Theo đòn tấn công của quái nhân, đầu sư tử há miệng như bồn máu cắn về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Nếu bị cắn trúng, e rằng cả người sẽ tan xương nát thịt.
Nhưng…
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn đứng tại chỗ, nhìn với vẻ thản nhiên.
Đối mặt với đòn tấn công hung ác đó, bà ta hoàn toàn không có bất cứ động tác né tránh nào, chỉ nhấc một tay lên, ngón tay khẽ cong chỉ vào quái nhân.
Quái nhân mở to mắt, đồng tử co lại, cảm giác không ổn.
Nhưng giờ phút này, ông ta hoàn toàn không có đường lui, chỉ có thể liều mạng tấn công tới.
Đúng lúc đó, cốc chủ Hồng Nhan Cốc khẽ búng ngón tay.
Phụt!
Một dòng khí kỳ lạ nhỏ bé thoáng chốc bay ra từ ngón tay bà ta.
Phụt!
Bụng của quái nhân bị dòng khí đó xuyên qua, người lảo đảo ngã xuống đất.
Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại vung tay, cơ thể quái nhân giống như được một luồng khí nhấc bổng, cả người bay lên.
“Khốn kiếp!”.
Quái nhân hét lên, cố gắng giãy giụa, nhưng lúc này ông ta không thể khống chế bản thân được nữa.
Rắc!
Lúc này, dòng khí bao bọc lấy quái nhân đột nhiên bùng lên, đánh gãy hai tay hai chân ông ta. Hai tay hai chân quái nhân cong thành một góc cực kỳ bất thường, xương khớp hai cánh tay lộ cả ra ngoài.
“A!”.
Tiếng la hét thảm thiết vang lên.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc chậm rãi đi tới, đứng trước mặt quái nhân.
“Sư huynh, ông lại thua rồi!”.
Lúc này quái nhân đã là cá trên thớt, mặc cho cốc chủ Hồng Nhan Cốc chém giết.
Hai tay hai chân ông ta bị gãy, không thể chạy vào cấm địa.
Quái nhân biết hôm nay là ngày chết của ông ta, nhưng dù là vậy, ông ta cũng sẽ không nhận thua.
“Con khốn! Đê tiện! Bà tàn ác vô độ như vậy, bà và Hồng Nhan Cốc của bà nhất định sẽ gặp báo ứng! Bà nhất định sẽ chết còn thảm hơn tôi! Nhất định như vậy!”, quái nhân gào lên mắng chửi.
Ông ta thậm chí còn nhổ nước bọt lẫn máu về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Nhưng nước bọt bị dòng khí của cốc chủ Hồng Nhan Cốc chặn lại.
Vẻ mặt bà ta bình tĩnh, không thẹn không giận, giống như một vũng nước đọng, không có gợn sóng. Dù quái nhân có nóng nảy thế nào, bà ta vẫn chỉ có vẻ mặt đó.
“Sư huynh! Ông hoàn toàn không hiểu về thiên đạo! Hoàn toàn không hiểu thần tiên! Ông chỉ là một người phàm! Nực cười là ông còn vọng tưởng cưới tôi! Người như ông chẳng khác gì sâu kiến dưới mặt đất!”.
Nói xong, bà ta nhấc tay, một dòng khí tàn bạo dao động trong lòng bàn tay.
Tựa như vô số lưỡi dao xoay vòng trong lòng bàn tay bà ta, bất cứ thứ gì chạm vào dòng khí đó cũng sẽ bị xé nát!
“Bây giờ tôi sẽ cho ông chết một cách vẻ vang nhất!”.
Bà ta đưa tay, tiến gần đến đầu quái nhân từng chút một.
Đây là chuẩn bị xé nát đầu ông ta.
Quái nhân trợn to mắt, dừng thở, ngây ngốc nhìn cảnh tượng đó.
“Bỏ đi!”.
Ông ta nhắm mắt, không nhìn nữa, giống như chuẩn bị từ bỏ.
Nhưng cũng phải thôi.
Bây giờ có phản kháng thêm nữa thì có tác dụng gì?
Chi bằng chết đi như vậy còn hơn là sống một cách đau khổ.
Đệ tử Hồng Nhan Cốc ở xung quanh nhìn mà xúc động.
Nhất là Thánh Nữ, trong mắt tràn ngập sự thành kính và cuồng nhiệt.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc giết chết quái nhân một cách nhẹ nhàng như vậy chẳng phải chứng tỏ bà ta vô cùng mạnh hay sao?
“Trên đời này còn ai có thể đối kháng với sư phụ?”, Thánh Nữ lẩm bẩm.
Đúng lúc đó, xa xa đột nhiên vang lên một tiếng nổ kịch liệt.
Ầm!
Tiếng động lan ra, xung quanh rung chuyển, mặt đất chấn động.
Chương 1617: Tu La
Tất cả mọi người đều giật mình.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Thánh Nữ lập tức hô lên.
“Cốc chủ, Thánh Nữ đại nhân, nghe tiếng thì hình như là đến từ điện Hồng Nhan!”, một đệ tử lớn tiếng hét lên.
“Điện Hồng Nhan?”, Thánh Nữ biến sắc: “Không hay, chẳng lẽ điện Hồng Nhan xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Đồ đệ, con mau đi xem xem. Dù là ai cũng phải bắt về, nếu dám phản kháng thì chém đầu hắn xuống đem về cho ta!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói.
“Vâng thưa sư phụ!”.
Thánh Nữ chắp tay, sau đó dẫn theo một nhóm người chạy đến điện Hồng Nhan.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc ném quái nhân xuống đất, dùng đại thế trấn áp.
Ầm!
Cơ thể quái nhân bị sức mạnh đáng sợ tấn công, xương cốt toàn thân đã vỡ nát, người giống như đống bùn nhão, không đứng dậy nổi.
“Là đồng bọn của ông làm phải không?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc hỏi.
Quái nhân ra sức thở hổn hển, không trả lời.
“Vô duyên vô cớ ông không thể nào ra khỏi cấm địa, vì ông biết ông không thể là đối thủ của tôi! Ông làm vậy chắc chắn là muốn dẫn tôi tới đây, để cho đồng bọn của ông tập kích điện Hồng Nhan! Đáng tiếc các ông ở trong mắt tôi chỉ là một đám chuột nhắt! Đợi lát nữa tôi sẽ để ông nhìn rõ đồng bọn của ông chết thảm như thế nào, sau đó mới tiễn ông lên đường!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói, sau đó phất tay, đạp bước nhẹ nhàng tiến về phía điện Hồng Nhan.
Quái nhân bị hai đệ tử bắt giữ, đi theo sát phía sau.
Lúc này, toàn bộ điện Hồng Nhan đã sụp đổ.
Đệ tử xung quanh đều chạy tới.
Thánh Nữ cũng dẫn theo tinh nhuệ đến gần, nhìn lại thì cổng chính của điện Hồng Nhan đã sụp đổ, chỉ còn lại một lỗ hổng không lớn.
“Phá lỗ hổng đó ra, xông vào cho tôi!”, Thánh Nữ quát lên.
“Vâng, Thánh Nữ đại nhân!”.
Một đám đệ tử Hồng Nhan Cốc điên cuồng tấn công.
Chốc lát sau.
Ầm ầm!
Cổng lớn đã được thông.
Mọi người nối đuôi đi vào trong.
Nhưng vừa vào trong, tất cả đệ tử Hồng Nhan Cốc đều sửng sốt.
Trong chính điện của điện Hồng Nhan, một người đàn ông tóc trắng như tuyết, da dẻ tái nhợt đang ngồi khoanh chân dưới đất.
Toàn thân người đàn ông tràn ngập hoa văn đen nhánh.
Dường như người đó đang ngồi thiền, ngồi khoanh chân ở chính giữa, xung quanh đặt những món đồ quái dị.
Có hoa, có cây, có đá…
Nhưng khác là những loài hoa, cây, đá này vô cùng đặc biệt.
Hoa giống như được đúc bằng vàng, toàn thân rực rỡ chói mắt.
Cây giống như được đúc bằng ngọc, hoàn hảo không tì vết, vô cùng xinh đẹp.
Còn đá thì càng đặc biệt, toàn thân đỏ như máu, giống như được ngưng tụ từ máu.
Chúng được đặt xung quanh người đàn ông, hơn nữa không ngừng có khí tức tràn ra bên ngoài. Số khí tức đó không ngừng chui vào cơ thể người đàn ông, giống như đang bổ sung vào cái gì đó.
Sau đó, trên hai cánh tay người đàn ông xuất hiện những đường vân đen giống như rắn độc, vô cùng đáng sợ.
“Đây là… cái gì?”.
Thánh Nữ trợn tròn mắt, không thể tin được.
“Thánh Nữ đại nhân!”.
Lúc này, tiếng hô hào run rẩy vang lên từ phía sau.
Thánh Nữ nghiêng mắt nhìn, Hoa Huyền vội vã chạy tới.
“Hoa Huyền, cô không canh hồ thánh mà chạy đến đây làm gì?”, Thánh Nữ nhíu mày, quá khẽ.
Hoa Huyền lại sốt ruột la lên: “Thánh Nữ đại nhân, nước hồ… đã cạn rồi! Nước hồ cạn hết rồi!”.
“Cái gì?”.
Thánh Nữ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm cô ta, quát khẽ: “Cô đang nói gì vậy? Sao nước hồ lại cạn? Đó là nước thánh của Hồng Nhan Cốc chúng ta!”.
“Nước hồ đã bị người đó hút cạn rồi! Là thần y Lâm đó!”, Hoa Huyền kêu lên.
Đến bây giờ, cô ta vẫn không thể chấp nhận nổi những gì mình nhìn thấy.
Nhiều nước hồ như vậy… đều bốc hơi hết, tất cả tinh hoa đã chui cả vào trong cơ thể của Lâm Chính.
Cô ta không thể tưởng tượng được số tinh hoa đó lại tỏa ra sức mạnh đáng sợ như vậy, cũng không thể tin một người lại có thể chịu được năng lượng tinh hoa này…
Thần y Lâm… là quái vật sao?
Thánh Nữ và các đệ tử xung quanh cũng vô cùng chấn động.
“Cô nói… thần y Lâm đã cướp đi tất cả tinh hoa nước hồ?”.
“Vâng… Hồ thánh đã cạn khô… Sau khi người đó hấp thu xong nước hồ thì xông thẳng vào điện Hồng Nhan… Thánh Nữ đại nhân, Hoa Huyền canh giữ hồ thánh không xong, mong được thứ tội!”, Hoa Huyền khẽ giọng nói.
“Phế vật!”.
Thánh Nữ nổi giận, nhưng cô ta biết bây giờ không phải lúc trách cứ ai.
Cô ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính, quát khẽ: “Xung quanh người này bày những thần vật của cốc chủ. Khi người này xông vào đây đã cướp số thần vật này, dùng sức mạnh của thần vật áp chế năng lượng tinh hoa của nước Thoát Thai Hoán Cốt trong cơ thể anh ta, tránh năng lượng đó xé xác anh ta!”.
“Thánh Nữ đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm sao?”, một đệ tử vội hỏi.
“Hừ, bây giờ còn cần phải hỏi sao? Giết! Không để anh ta ổn định năng lượng trong cơ thể! Giết cho tôi!”, Thánh Nữ quát lên.
“Giết!”.
Tất cả đệ tử lập tức xông tới trước.
Nhưng bọn họ vừa đến gần, Lâm Chính đã nhấc tay.
Vèo vèo vèo vèo…
Nhiều châm bạc bay ra, đâm vào cơ thể các đệ tử đó một cách chuẩn xác.
Trong nháy mắt, đám đệ tử đều đứng khựng lại, không thể động đậy.
“Khốn nạn!”.
Thánh Nữ nổi giận, định đích thân ra tay.
Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.
“Để cốc chủ của các người ra tay đi, các người ra tay chỉ có chết!”.
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo, chậm rãi mở mắt ra.
Thánh Nữ rùng mình.
Lúc này, trong hai mắt Lâm Chính tràn ngập màu đỏ máu.
Giống như Tu La…
Chương 1618: Cậu đã từng thấy pháp thuật thần tiên chưa?
Anh chậm rãi đứng dậy, một mùi máu tanh nồng đậm ghê rợn xộc vào mũi đám người Thánh Nữ.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người lập tức dâng lên một cảm giác buồn nôn. Không ít người thậm chí không thể chịu nổi mùi máu, ọe lên một tiếng.
“Sao lại có mùi máu tanh đậm như vậy?”, Thánh Nữ nhíu mày nói.
“Thánh Nữ đại nhân… Bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
“Người này… thật kỳ quái!”.
Các đệ tử ở bên cạnh run rẩy, bị bộ dạng của Lâm Chính dọa sợ.
“Sợ cái gì? Chúng ta có nhiều người như vậy, còn không đối phó được người này sao? Giết! Giết hết cho tôi!”, Thánh Nữ cắn răng, lớn tiếng hét lên.
Các đệ tử không thể làm gì hơn, chỉ đành làm liều tiến lên.
Nhưng chỉ dựa vào bọn họ thì làm sao có thể đối phó với Lâm Chính?
Hơn nữa, lúc này Lâm Chính cũng không định nể tình, vung tay lên, ngón tay giống như lưỡi dao sắc bén, đánh thẳng về phía đám đệ tử kia.
Phụt!
Vài đệ tử bị cắt cổ, còn chưa kịp chạm đến Lâm Chính đã ngã xuống tử vong.
“Hả?”.
Mọi người kinh hãi.
“Chết tiệt!”, Thánh Nữ cũng vô cùng phẫn nộ, lập tức tiến tới định ra tay.
Nhưng cô ta vừa chuyển động, Lâm Chính đột nhiên đánh một quyền về phía cô ta.
Con ngươi trong mắt Thánh Nữ co lại, vội vàng đan hai tay trước ngực chống đỡ đòn tấn công đáng sợ đó.
Rắc!
Tiếng động to rõ vang lên.
Thánh Nữ liên tục lùi về sau, đâm vào vài đệ tử Hồng Nhan Cốc ở phía sau, cuối cùng lưng va vào cây đào ngoài điện Hồng Nhan.
Rắc!
Cây đào nứt gãy, cô ta mới dừng lại, miệng liên tục phun ra mấy ngụm máu.
Hai cánh tay cô ta đã gãy ngay tại chỗ, xương trắng lòi ra ngoài, vô cùng đáng sợ.
“Thánh Nữ đại nhân!”.
Đệ tử Hồng Nhan Cốc ở xung quanh la lên, chạy tới.
Tất cả mọi người đều sửng sốt và sợ hãi.
Hai tay Thánh Nữ bị một quyền đánh nát, bị phế đi sức chiến đấu! Đáng sợ đến thế nào!
Ngay cả Thánh Nữ cũng không địch lại một quyền của người đàn ông tóc trắng? Vậy các đệ tử bọn họ… chắc là một ngón tay của người đó cũng không đối phó nổi.
Người của Hồng Nhan Cốc không dám tiến tới nữa.
Nhưng Lâm Chính lại chậm rãi bước tới.
Bọn họ chỉ có thể dìu Thánh Nữ chậm rãi lùi về sau.
Trên mặt mỗi một người đều hiện vẻ hoảng sợ.
“Mùi máu tanh thật nồng! Lẽ nào là ma đầu hiện thế?”, một giọng nói lạnh lùng từ không trung truyền đến.
“Cốc chủ?”.
Tất cả mọi người mừng rỡ nhìn sang, đồng loạt ngẩng đầu lên.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đứng giữa không trung, bay đến đây giống như thần tiên, dừng trước mặt đám người Thánh Nữ, hai mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Chính chằm chằm.
“Chúng đệ tử bái kiến cốc chủ!”.
“Bái kiến cốc chủ!”.
Mọi người quỳ xuống hô to.
Thánh Nữ cũng không ngoại lệ.
“Sư phụ, đồ đệ không địch nổi người này, đã để sư phụ thất vọng, mong sư phụ thứ tội”, Thánh Nữ nói đầy áy náy.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc quay đầu nhìn Thánh Nữ, hừ lạnh: “Thiên phú của con cao nhất trong cốc, cũng do ta đích thân truyền dạy, hôm nay lại chật vật như vậy, thật khiến người ta thất vọng!”.
“Xin lỗi sư phụ”, Thánh Nữ hạ hai mắt xuống.
“Bỏ đi, xem ra con không trải qua sự rèn luyện gian khổ đó thì khó mà trưởng thành! Sau chuyện này con hãy đi tới đó đi”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói.
Hơi thở của Thánh Nữ run lên, sắc mặt trắng bệch, nhưng cô ta không dám nói gì nhiều, chỉ dập đầu: “Vâng, mọi thứ… nghe theo sự sắp xếp của sư phụ!”.
“Cút đi trị thương đi”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc thản nhiên nói.
Thánh Nữ lại bái lạy lần nữa, được người khác dìu đi.
Những người còn lại của Hồng Nhan Cốc lập tức cầm kiếm bao vây Lâm Chính.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc quan sát Lâm Chính thêm lần nữa.
“Xem ra cậu và sư huynh tôi đã hợp mưu với nhau”, bà ta bình tĩnh nói, sau đó phất tay.
Người phía sau lập tức kéo quái nhân kia đến.
Lúc này, quái nhân đã gãy hai tay hai chân, giống như người chết, không nhìn ra hình người, trên mặt toàn máu, chỉ sót lại một hơi thở.
E rằng không ai tin được người này lại là sư huynh thanh mai trúc mã của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
“Bà quả nhiên ác độc”, Lâm Chính nói.
“Tôi ác độc? E là không bằng cậu nhỉ? Mùi máu tanh trên người cậu ít nhất phải dung hòa huyết khí tràn ra từ hơn một vạn người chết mới có mùi như thế. Điều này đủ để chứng minh cậu đã giết hơn vạn người, vả lại cậu còn dùng thi thể của họ để luyện công, có đúng không?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lên tiếng.
“Ha ha, bà nhầm rồi! Tôi không giết nhiều người như vậy, mà là Hồng Nhan Cốc các người đã giết hơn một vạn người”, Lâm Chính thản nhiên cười nói.
“Cậu có ý gì?”.
“Các người còn không rõ mùi máu tanh trên người tôi là từ đâu ra sao?”, Lâm Chính lắc đầu.
Hoa Huyền ở bên này nhíu mày, khẽ giọng kêu lên: “Chẳng lẽ… là đến từ hồ Thoát Thai Hoán Cốt?”.
“Không sai! Đây là mùi máu tanh tỏa ra từ trong nướcThoát Thai Hoán Cốt”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Hồng Nhan Cốc các người vì chiêu mộ đệ tử thiên tài mà ép những cô gái đó vào nước Thoát Thai Hoán Cốt. Cơ thể bọn họ không chịu được dược tính của nước Thoát Thai Hoán Cốt, mười người thì hết chín người chết thảm trong đó. Những năm qua, người chết trong hồ Thoát Thai Hoán Cốt đã vượt trên vạn người, máu của bọn họ đã dung hòa với nước hồ. Bây giờ tôi hấp thu nước Thoát Thai Hoán Cốt, đương nhiên trên người sẽ có mùi máu của bọn họ!”.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều run rẩy, không thể tin nổi.
“Cậu đã hấp thu nước Thoát Thai Hoán Cốt?”, nơi đáy mắt của cốc chủ Hồng Nhan Cốc lóe lên tia lạnh lẽo: “Vậy là nước thánh của cốc chúng tôi… bị cậu hủy rồi?”.
“Thứ tôi muốn hủy không chỉ có nước thánh của bà!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Người phàm ngu xuẩn không biết điều! Nếu đã như vậy, tôi chỉ đành giết cậu trước rồi tính sau!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã thực sự nổi giận, bà ta lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay đánh về phía Lâm Chính từ xa.
Ầm!
Xung quanh Lâm Chính thoáng chốc bị một luồng khí ý cuồng bạo phủ lấp.
Đá, kiến trúc, cây to xung quanh đều bị hủy hoại.
Toàn bộ điện Hồng Nhan nổ tan tành, hóa thành phế tích.
Nhưng…
Lâm Chính vẫn đứng sừng sững tại chỗ, không suy suyển, không hề hấn gì.
“Cái gì?”, đệ tử Hồng Nhan Cốc đều biến sắc.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng không khỏi nhíu mày chặt hơn.
“Sao hả? Thực lực của cốc chủ Hồng Nhan Cốc chỉ đến thế?”, Lâm Chính lên tiếng.
“Xem ra sau khi cậu có được nước Thoát Thai Hoán Cốt của tôi, thực lực của cậu đã trở nên không tầm thường! Cũng được, tôi sẽ thể hiện chút bản lĩnh vậy, nếu không, cậu lại xem thường tôi mất!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gật đầu, đột nhiên vung tay lên lần nữa, chạm vào không trung.
Vù!
Ngón tay bà ta phóng ra một chùm sáng màu xanh lam, vọt thẳng lên mây xanh, đồng thời lan rộng trong nháy mắt.
Từ đầu tới cuối chỉ có ba bốn giây, một quả cầu năng lượng màu xanh lam khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Khí tức hủy diệt ác liệt và sức phá hoại lan tỏa, dao động xung quanh quả cầu năng lượng màu xanh lam.
Bọn họ đưa mắt nhìn lại, không ai không kinh hãi, cảm thấy bàng hoàng.
Lâm Chính cũng không khỏi nhìn chăm chú.
“Thần y Lâm!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc hét gọi.
Lâm Chính nhìn bà ta, lại nghe bà ta hỏi một câu.
“Cậu… đã từng thấy pháp thuật thần tiên chưa?”.
Chương 1619: Thần tiên sao?
Pháp thuật thần tiên sao? Lâm Chính chưa thấy bao giờ. Sao trên đời này lại có thần tiên được chứ?
“Sao? Bà cảm thấy thủ đoạn này của bà là pháp thuật thần tiên sao?”, Lâm Chính đanh giọng.
“Trước mặt cậu thì đúng là vậy”, cốc chủ mỉm cười rồi vung tay.
Vụt...Quả cầu sức mạnh màu xanh lam giống như thiên thạch đập thẳng xuống người của Lâm Chính
“Hả?”
“Mau né đi”.
“Cẩn thận!”, những đệ tử khác tái mặt, vội vàng tránh ra. Bọn họ trông vô cùng chật vật và đáng thương. Có hai đệ tử né không kịp nên đã bị nguồn sức mạnh đè trúng, cơ thể họ nổ tung.
Thật khủng khiếp. Quả cầu sức mạnh tới gần, mặt đất rung chuyển, nứt toác và nổ theo. Cây cỏ hoa lá nát thành bột.
Điện Hồng Nhan cũng bị phá hủy không còn gì. Thế nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Khoảnh khắc quả cầu sức mạnh tiếp cận Lâm Chính...
Bùm! Tiếng nổ đinh tai vang lên. Làn sóng sức mạnh tỏa ra bốn phía.
Rầm! Không ai dám lại gần. Chỉ duy nhất cốc chủ còn đứng đó. Bà ta mỉm cười, có vẻ như đang tự thưởng thức kiệt tác của mình.
Nguồn sức mạnh khủng khiếp không hề gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với bà ta, thế nhưng các đệ tử khác của Hồng Nhan Cốc thì bay bật ra tới mấy chục người. Đất đá xung quanh vỡ nát.
Sức công phá không khác gì bom nguyên tử. Cả Hồng Nhan Cốc chấn động. Đám đông lùi hẳn ra ngoài điện Hồng Nhan, rất nhiều người đều dồn sự chú ý vào cảnh tượng này, ai cũng sợ hãi và run rẩy.
“Đây chính là thực lực của cốc chủ sao?”
“Không! Đây là thực lực của thần tiên! Là pháp thuật của thần tiên!”
“Cốc chủ chính là thần tiên sống”
“Đúng, cốc chủ chính là thần tiên”.
“Thần tiên vạn tuế”.
“Thần tiên vạn tuế”, đám đệ tử xung quanh cũng không biết bị làm sao mà đều tỏ ra sùng bái, ai cũng kích động hô vang.
“Thần y Lâm, giờ thì cậu đã biết sự khác nhau giữa thần tiên và người trần rồi đúng không? Cậu không thắng nổi tôi đâu. Bởi vì cậu chỉ là con sâu cái kiếm mà thôi”, cốc chủ nhìn lên làn bụi tung đầy trời, từ từ buông tay xuống, định quay người rời đi.
Đúng lúc này, một giọng nói từ trong lớp bụi vang lên: “Nếu tôi thật sự là con sâu cái kiến thì tại sao đến con sâu cái kiến mà thần tiên cũng không giét chết được vậy?”
“Cái gì?”, cốc chủ Hồng Nhan trố tròn mắt, vội quay đầu lại.
Trong làn khói bụi mù mịt, một bóng hình từ từ xuất hiện. Không phải ai khác…chính là Lâm Chính.
“Hả?”, bốn bề thất kinh .
“Tên đó không chết sao?”
“Không thể nào. Sau khi chịu đòn tấn công của cốc chủ, sao anh ta vẫn chưa chết chứ?”
“Không thể nào!”
“Nhất định là có vấn đề nào đó”, rất nhiều người của Hồng Nhan Cốc không dám tin, họ trợn tròn mắt và kêu lên.
Lâm Chính bật cười: “Pháp thuật cái nỗi gì, chẳng qua là khí và khí kết hợp mà thôi”.
“Cậu nói cái gì?”, cốc chủ lạnh giọng.
“Tôi đã nhìn ra thủ đoạn của bà rồi. Đòn tấn công vừa rồi của bà đã vận dụng khí và cả bột hóa học. Vận dụng khí khiến số bột hóa học này biến thành chất dẫn, tạo ra sức công phá đáng sợ mà thôi. Ha ha, tôi thầm nghĩ khí thôi thì sao có thể có được uy lực tới mức như thế. Hóa ra là bà cho thêm 'gia vị' vào à…Nếu đúng như bà nói, mấy cái thứ này là pháp thuật thần tiên thì các giáo viên hóa học trong trường chắc là thành thần tiên hết rồi”, Lâm Chính bước tới, chộp lấy một nắm đất và nói.
Đám đông nhìn thấy thứ gì đó lấp lánh trong nắm đất. Điều này khiến không ít các đệ tử bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, họ bắt đầu bàn tán.
Cố cchủ Hồng Nhan Cốc nhìn anh với ánh mắt âm sầm: “Xem ra cậu thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi! Được, nếu đã vậy thì tôi cũng sẽ không khách sáo nữa”.
Nói xong, cốc chủ đạp chân lao tới.
Vụt! Bà tay lập tức xuất hiện ngay trước mặt Lâm Chính, đập mạnh về phía người anh.
Lâm Chính đưa tay lên đỡ.
Rầm! Hai tay va chạm Cốc chủ không hề dừng lại, tay còn lại lại tấn công tiếp. Lâm Chính đành phải đỡ đòn. Tốc độ của bà ta nhanh tới mức ghê người, thậm chí sức mạnh còn lớn hơn anh rất nhiều.
Trong quá trình giao đấu, Lâm Chính chỉ cảm thấy hai tay mình như muốn nát vụn. Anh muốn thoát ra nhưng không được. Cốc chủ nhân cơ hội, đập mạnh xuống ngực anh.
Bùm! Lâm Chính bay bật ra, đập mạnh vào đống đổ nát phía sau. Anh chưa kịp đứng dậy thì máu đã ứa ra từ miệng, vùng ngực bị gãy xương, lõm sâu xuống. Với vết thương như vậy, không chết thì cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Cốc chủ thu tay về.
“Tôi tưởng rằng sau khi hấp thụ nước Thoát Thai Hoàn Cốt thì cậu sẽ mạnh lên chứ. Thật không ngờ chỉ có chút thực lực như vậy. Hừ, đúng là không biết lượng sức mình”, cốc chủ lắc đầu.
Mặc dù Lâm Chính đã vạch trần được trò lừa gạt vừa rồi của bà ta nhưng thực lực của hai người cũng thể hiện rõ ra đó. Dù sao bà ta cũng là cốc chủ. Đến cả quái nhân còn phải kiêng dè.
Các đệ tử Hồng Nhan Cốc ngước lên nhìn. Kích động có, hào hứng có, khinh thường có, bàng hoàng có, sùng bái cũng có…Ai cũng nhìn Lâm Chính hoặc là cốc chủ bằng những biểu cảm khác nhau.
“Hoa Huyền!”, lúc này, cốc chủ gọi.
“Cốc chủ có gì dặn dò ạ?”, Hoa Huyền vội vàng cúi đầu.
“Cô qua đó, cắt đầu của thằng đó cho tôi”, cốc chủ quát.
Chương 1620: Thần tiên bị thương
Hoa Huyền run rẩy. Cô ta há hốc miệng nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Vâng”.
Nói xong, cô ta cầm thanh kiếm, từ từ bước về phía Lâm Chính.
Cô ta có bản tính hiền lành, vốn không thích giết chóc. Thế nhưng lần trước không đưa được Tô Nhu về thì cô ta đã bị trừng phạt, rằng cứ liên quan tới việc giết người thì từ giờ đều do cô ta phụ trách.
Ban đầu cô ta còn cảm thấy phản cảm, nhưng sau đó phát hiện ra…chính mình cũng trở nên tê dại rồi…Cô ta phát hiện ra bản thân chẳng thể thay đổi được gì. Điều duy nhất có thể làm được đó là thuận theo họ. Cô ta biết mình quá kém cỏi, quá nhỏ bé.
Hoa Huyền giơ kiếm lên với ánh mắt đau khổ và bất lực. Thế nhưng đúng lúc này Lâm Chính từ từ đứng dậy.
“Cái gì?”
Hoa Huyền thất thanh: “Anh đã bị gãy đến cả nửa số xương trên người…mà vẫn…có thể đứng dậy được sao?”
“Ai nói với cô là tôi bị gãy hết rồi thế?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Hoa Huyền hoang mang. Đột nhiên, cô ta nhìn thấy điều gì đó bèn vội vàng lùi lại, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất.
“Chuyện gì vậy?”, cốc chủ trầm giọng.
Những đệ tử khác cũng đồng loạt nhìn theo. Ai cũng tái mặt. Có người còn hét cả lên. Những vết thương trên người Lâm Chính đang được hồi phục với tốc độ chóng mặt.
Những vết gãy trước đó cũng dần liền lại. Da thịt bị rách cũng được vá lại. Tất cả chỉ chưa tới mười giây, các vết thương trên người anh đã đều biến mất, đến cả vết sẹo cũng không còn nhìn thấy.
Nếu như không phải quần áo của anh vẫn rách nguyên xi thì đám đông còn tưởng rằng thời gian vừa bị đảo ngược. Bọn họ cảm thấy da đầu tê dại, ai cũng run bắn cả lên.
Nếu gọi những chiêu thức vừa rồi của cốc chủ là pháp thuật.
Vậy…Thủ đoạn của Lâm Chính lúc này gọi là gì?
“Mùi nước Thoát Thai Hoàn Cốt nồng quá. Hóa ra là vậy. Thứ nước đó đã gia tăng sức mạnh cho cậu, khiến những vết thương trên người cậu nhanh chóng hồi phục, có đúng không?”, cốc chủ nhắm mắt, hít mũi.
“Bà nói đúng một nửa”.
“Ồ, nó còn mang lại lợi ích gì cho cậu nữa vậy?”, cốc chủ bèn hỏi.
“Không phải là bà đã biết rồi sao?”, Lâm Chính nhìn bà ta.
“Tôi đã biết rồi?”, cốc chủ tỏ vẻ nghi ngờ: “Ý của cậu là gì?”
“Bà nhìn hai tay của bà đi”.
Cốc chủ chau mày, lập tức ý thức được điều gì đó bèn vội vàng giơ hai tay lên. Lúc này bà ta mới phát hiện ra hai tay mình đã bắt đầu mục rữa.
“Nước Thoát Thai Hoàn Cốc có tác dụng cải thiện thể chất của người thường. Nếu người bình thường không thể chịu được sự cải thiện này thì sẽ chết trong hồ nước đó. Chỉ có thiên tài mới đi qua được. Sau đó thể chất được cải thiện, biến thành người bất phàm. Tôi hấp thụ nước hồ, khiến thể chất đạt tới mức hoàn thiện cao nhất. Tay của bà không hấp thụ được nên đã bị mục rữa rồi”, Lâm Chính lên tiếng.
“Cái gì?”, cốc chủ không dám tin.
“Có thể sức mạnh của tôi không bằng bà, tốc độ cũng vậy nhưng bà lại không đỡ nổi một chưởng của tôi. Hay nói chính xác hơn, sức công phá của tôi mạnh hơn sức mạnh của bà nhiều”. Lâm Chính chắp tay sau lưng, đi về phía cốc chủ, đôi mắt anh ánh lên vẻ hung hãn.
“Giờ bà có thể nói cho tôi biết một thần tiên như bà định đối phó với tôi như thế nào chưa?”, nói xong, Lâm Chính gầm lên và lao về phía cốc chủ.
Cốc chủ tái mặt, vội vàng đưa tay ra đỡ.
Rầm rầm…Hai bên tiếp tục giao đấu.
Về tốc độ và sức mạnh thì đúng là cốc chủ chiếm ưu thế. Thế nhưng hai người đấu tầm 20 hồi thì anh lại đánh bay cốc chủ. Cốc chủ không thể phản công lại. Bởi vì hai cánh tay của bà ta đã biến thành màu đen kịt. Chúng bắt đầu hoại tử và mất đi cảm giác…
Bà ta vội vàng lùi lại, nhìn chăm chăm hai cánh tay của mình. Những đệ tử khác cảm thấy đầu óc trống rỗng.
“Cốc chủ, điều này…”, tất cả đều nuốt nước bọt, không biết phải nói gì.
Lâm Chính đứng thẳng người, hét lớn: "Cốc chủ, không phải bà là thần tiên sao? Tại sao hay tay lại thành ra thế kia? Tại sao bà lại bị thương? Không phải bà nói chúng tôi chỉ là người phàm còn bà là tiên à? Giờ thì xem ra chúng ta có gì khác nhau đâu".
"Tôi thấy, bà thực ra cũng giống tôi mà thôi. Thần tiên căn bản không tồn tại. Bà cũng chẳng phải thần tiên gì. Chẳng qua là lừa gạt người khác mà thôi", câu nói này khiến sự tín ngưỡng của các đệ tử còn lại lập tức bị sụp đổ.
Bọn họ sững sờ nhìn cốc chủ.Ai cũng run rẩy, nước mắt rơi xuống: "Cốc chủ...thật sự là người phàm sao?"
"Không thể nào? Cốc chủ cả đời theo đuổi thiên đạo, thoát thế tục, trở thành thần tiên, không thể là người phàm được!"
"Đúng vậy, có ai đã từng nhìn thấy chiêu thức của cốc chủ chưa? Bà ấy có thể biến đá thành vàng, dời non lấp biển, đây chẳng phải là những điều mà thần tiên làm sao?"
"Mọi người đừng để bị tên này lừa gạt", có rất nhiều đệ tử không chấp nhận được đành lên tiếng.
Đúng lúc này, không biết có ai xen vào một câu: "Thế nhưng...nếu cốc chủ là thần tiên thì tại sao lại bị thương bởi người phàm chứ?"
Dứt lời, bốn bề im lặng như tờ...
Bình luận facebook