-
Chương 1531-1535
Chương 1531: Nghịch chuyển
Từ đường im lặng tới mức ghê người. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính.
Khoảnh khắc này dù là Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương thì cũng cảm thấy bầu không khí vô cùng kỳ quái.
Có lẽ hai người bọn họ cũng không ngờ rằng sự việc lại như thế này.
Lâm Chính đứng im nhìn Hắc Ngọc Thiên. Anh không nói gì, cũng không hành động.
Tầm mười giây sau anh mới lên tiếng: “Nếu tôi nói tôi muốn giết hết nhà họ Hắc thì các người đó đồng ý không?”, Lâm Chính hờ hững hỏi.
Tất cả đều há mồm trợn mắt. Hắc Ngọc Thiên sững sờ nhìn anh.
“Cậu quá đáng quá”.
“Cậu ức hiếp nhà chúng tôi như vậy sao?”
“Ngọc vỡ còn hơi ngói lành”.
“Dù tôi có chết thì cũng không khuất phục”.
Nhà họ Hắc tức giận gầm lên. Thế nhưng giọng nói già nua của bà cụ đã cắt đứt lời của bọn họ. Bà cụ trả lời không chút do dự: “Nếu chủ tịch Lâm muốn xả giận bằng cánh đó thì nhà họ Hắc chúng tôi cũng chấp nhận”.
Toàn bộ người nhà họ Hắc đều hóa đá.
“Bà tổ...thật sự...như vậy sao?”, Hắc Ngọc Thiên cũng không thể hiểu được. Ông ta hi vọng biết bao nhiêu bà tổ sẽ từ chối thần y Lâm, sau đó sẽ giết chết cậu ta...nhưng bà ta không hề làm vậy...Lẽ nào...nhà họ Hắc lại kém đến thế sao? Hắc Ngọc Thiên siết chặt nắm đấm, không hề lên tiếng.
“Bà đã nói vậy thì tôi sẽ cho các người một cơ hội. Tôi muốn bà giết chết Hắc Ngọc Thiên, sau đó tự sát, tôi nghĩ như vậy chắc không khó đâu nhỉ”.
“Do tôi giết Ngọc Thiên sao?”, bà tổ chau mày, tỏ vẻ do dự. Rõ ràng, bà ta không làm được. Dù Hắc Ngọc Thiên khiến bà ta rất thất vọng nhưng là thế hệ sau nên sao bà ta có thể ra tay được?
Chỉ có Hắc Ngọc Thiên là đanh thép: “Chủ tịch, nếu cậu muốn tôi chết thì tôi sẽ tự ra tay, hà tất phải làm khó bà ấy? Cậu muốn mạng của tôi đúng không, tôi sẽ giao cho cậu”.
Nói xong Hắc Ngọc Thiên gầm lên, đập mạnh vào đầu của mình. Cú đập như sét đánh, vô cùng quyết liệt.
Ông ta quyết tâm chết.
Đám đông run rẩy. Nhưng không có ai ngăn lại. Dù là bà tổ của nhà họ Hắc cũng thế.Bà ta nhắm mắt, cơ thể khẽ run lên, không dám nhìn.
Hôm nay là kiếp nạn của nhà họ Hắc. Dù có phải chịu tổn thất tới mức nào thì cũng phải chấp nhận. Bà ta hiểu điều này và cũng hiểu có những lúc con người ta phải quyết đoán.
Đúng lúc Hắc Ngọc Thiên định đập nát đầu mình thì một bàn tay vươn ra chộp lấy cổ tay của ông ta. Bàn tay ông ta dừng lại cách đầu chưa tới 1cm.
“Hả?”, Hắc Ngọc Thiên bàng hoàng. Đám đông cũng sững sờ.
Chính Lâm Chính đã giữ tay ông ta lại.
“Hả?”
“Điều này...”
“Chuyện gì vậy?”
“Chủ tịch Lâm đã làm thế nào thế?”
Đám đông cảm thấy hoang mang. Hắc Ngọc Thiên cũng không hiểu gì. Bà tổ thì thầm thở phào.
“Chủ tịch Lâm...tại sao?”, Hắc Ngọc Thiên bèn hỏi.
“Tôi chỉ muốn thử xem nhà họ Hắc đã thật sự biết nhận sai hay chưa. Giờ xem ra thành ý của mọi người cũng không tệ. Vì vậy cũng không cần phải làm quá lên nữa”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm"
“Thử thôi sao?”, Hắc Ngọc Thiên giật mình.
“Em gái tôi chỉ bị sốc, không có vấn đề gì lớn, giáo huấn các người như vậy là đủ rồi, không tới mức giết sạch. Mặc dù tôi đã từng có ý nghĩ đó trong đầu đấy”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Hắc Ngọc Thiên như hóa đá.Thực ra ông ta không biết rằng nếu như ông ta không nghe lời bà tổ, tiếp tục đối đầu với Lâm Chính thì hôm nay sẽ là ngày tàn của nhà họ Hắc...
Bà tổ khẽ nói: “Ngọc Thiên, còn không mau cảm ơn cậu Lâm?”
Hắc Ngọc Thiên bừng tỉnh, vội vàng quỳ xuống: “Cảm ơn chủ tịch đã lượng thứ”.
“Không cần vội cảm ơn, chuyện này vẫn chưa xong. Tôi muốn nhà họ Hắc giúp tôi một chuyện”.
“Xin chủ tịch cứ nói”.
“Tôi muốn các người điều động toàn bộ cao thủ nhà họ Hắc tới Yên Kinh tìm nhà họ Lâm. Tôi sẽ cung cấp toàn bộ bằng chứng chứng minh tôi bị oan, nhà họ Lâm mới là kẻ chủ mưu. Tôi muốn các người làm lớn chuyện để tất cả những người khác đều biết chuyện này. Không khó đúng không?”, Lâm Chính nói.
“Điều này...”, Hắc Ngọc Thiên suy nghĩ rồi gật đầu: “Đúng là không khó nhưng như vậy...sẽ đắc tội với nhà họ Lâm”.
“Nếu có thể chứng minh quan tài Thánh Anh là do họ ăn trộm thì các người còn phải bận tâm tới điều đó sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là không cần bận tâm. Người khác ức hiếp chúng tôi sao chúng tôi có thể nhẫn nhịn được”, Hắc Ngọc Thiên hừ giọng.
“Nếu đã vậy thì còn sợ gì nữa?”
Hắc Ngọc Thiên suy nghĩ rồi trầm giọng: “Được, vậy tôi nghe theo chủ tịch”.
“Ông làm cho tốt coi như báo đáp, tôi sẽ trị khỏi cho Thập trưởng lão", Lâm Chính thản nhiên nói.
“Chữa khỏi cho Thập trưởng lão sao?”
Hắc Ngọc Thiên giật mình, tưởng là mình nghe nhầm. Ông ta cảm thấy vô cùng kích động: “Chủ tịch Lâm...cậu nói là...Thập trưởng lão...vẫn có thể cứu được à?”
“Lúc tôi tấn công đã nương tay, với y thuật của tôi thì đương nhiên cứu được”, Lâm Chính đáp lại.
Nhà họ Hắc mừng lắm: “Thật sao?”
“Tốt quá rồi”, các vị trưởng lão cũng vô cùng vui mừng.
Hắc Ngọc Thiên kích động, vỗ tay lên ngực thề lớn: “Chủ tịch cứ yên tâm, lần này nhất định chúng tôi sẽ không để yên cho nhà họ Lâm đâu”.
Chương 1532: Chạy trốn
Bên ngoài một đình hóng mát.
Lâm Nhược Nam buồn rầu, quỳ dưới đất run rẩy, cực kỳ bất an.
Trong đình hóng mát, có hai bóng người đang chơi cờ.
Lâm Ngạo bố cô ta đứng bên cạnh cô ta, khom lưng không dám ngẩng đầu, dường như đang chờ đợi gì đó.
Lâm Nhược Nam cực kỳ bàng hoàng, lặng lẽ quan sát hai người kia.
Nhưng hai người họ từ đầu đến cuối đều nhìn bàn cờ, không quan tâm đến bọn họ.
Cứ vậy tròn mười phút, lưng Lâm Ngạo cũng đã đau xót mới có người đáp lại.
“Lâm Phúc chết là do nó gây ra, tội không thể tha, nhưng phải định tội thế nào vẫn phải xem kết quả tiếp theo của sự việc. Nếu người nhà họ Hắc mặc nhận sự việc là do Lâm Chính làm, không trách người nhà họ Lâm chúng ta, đương nhiên con gái ông sẽ chỉ bị phạt nhẹ mà thôi. Nhưng nếu nhà họ Hắc tìm tới cửa, theo quy tắc của gia tộc, chúng tôi chỉ có thể giao con gái ông ra để xoa dịu lửa giận của nhà họ Hắc”.
Người đàn ông trung niên cầm cờ trắng phía bên trái bình tĩnh nói.
Lâm Ngạo sững sờ, sau đó cúi đầu đáp: “Vâng”.
“Đại hội sắp mở, các thế lực đều đã tiến vào thời kỳ đình chiến, kẻ địch của nhà họ Lâm chúng ta cũng ngầm hiểu dừng giao đấu với chúng ta. Lúc này mà tranh đấu với nhà họ Hắc như nước với lửa chắc chắn sẽ uổng phí mọi sự chuẩn bị của những năm qua. Lâm Ngạo, tôi hi vọng ông có thể hiểu cho”.
“Lâm Ngạo hiểu, Lâm Ngạo đều hiểu hết, nhưng Lâm Ngạo tin rằng nhà họ Hắc sẽ nhận định việc này là do Lâm Chính làm, chắc chắn sẽ không nghi ngờ nhà họ Lâm chúng ta! Xin hai vị yên tâm”, Lâm Ngạo cung kính nói.
“Vậy đương nhiên là tốt nhất, nhưng hướng phát triển của sự việc không phải ông nói là được”.
“Ông nói phải”.
“Đưa con gái ông xuống đi, nhốt lại bảy ngày, nếu bảy ngày sau nhà họ Hắc không có phản ứng gì thì sẽ để Lâm Lâm của Tài Quyết Đường xử lý".
“Vâng! Vâng! Lâm Ngạo đã rõ”.
Lâm Ngạo mừng rỡ, dùng cánh tay thúc Lâm Nhược Nam.
Lâm Nhược Nam hiểu ý, vội vàng cung kính dập đầu với hai người trong đình hóng mát.
“Cảm hơn hai bác!”.
“Xuống đi”.
Người đó phất tay.
Hai người chuẩn bị rời đi thì đúng lúc đó, một người nhà họ Lâm cầm điện thoại kiểu cũ nhanh chân đi tới.
“Thưa ông, Giang Thành truyền tin tới!”.
“Ồ?”.
Hai người đang chơi cờ đều ngước mắt lên.
Hai bố con Lâm Ngạo cũng dừng bước nhìn lại.
“Tin gì?”, người cầm cờ trắng hỏi.
“Người của chúng ta nhìn thấy có người của Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo xuất hiện ở Giang Thành!”.
“Cổ Phái?”.
Người cầm cờ trắng nhíu mày.
Người cầm cờ đen ở đối diện bình tĩnh nói: “Có lời đồn Dương Hoa và Đông Hoàng Giáo có quan hệ với nhau, nhưng chưa từng nghe nói Dương Hoa có qua lại với Cổ Phái”.
“Thời gian trước, Dương Hoa và Cổ Phái từng có khúc mắc với nhau vì chuyện của Học viện Huyền Y Phái, thậm chí hai bên còn tranh đấu gay gắt, Dương Hoa tổn thất không ít. Sau đó hai bên đột nhiên dừng chiến đàm phán, không tranh đấu nữa. Chuyện đó khiến rất nhiều người cảm thấy bất ngờ, bây giờ Cổ Phái lại xuất hiện ở Giang Thành, chẳng lẽ… Dương Hoa và Cổ Phái đã đạt thành thỏa thuận nào đó, hai bên… hợp tác rồi sao?”, người cầm cờ trắng nói.
Lời này khiến những người ở đây đều kinh hãi.
Dương Hoa và Cổ Phái hợp tác?
Đó phải là sức mạnh đáng sợ đến thế nào?
“Chuyện này phải điều tra rõ ràng, dù sao giữa chúng ta và Dương Hoa không tính là thân thiện”, người cầm cờ đen nói.
“Thưa ông, Lâm Ngạo sẵn sàng đích thân đến đó điều tra chuyện này, bù đắp tội lỗi mà con gái tôi mắc phải!”, Lâm Ngạo lập tức tiến lên, chắp tay nói.
“Ông?”.
Người cầm cờ đen nhìn Lâm Ngạo từ trên xuống dưới, thản nhiên gật đầu: “Được, cho ông một cơ hội! Hi vọng ông có thể nắm bắt thật tốt!”.
“Vâng!”.
Lâm Ngạo mừng rỡ, đang định đưa Lâm Nhược Nam rời đi.
Đúng lúc đó, một người nữa lại vội vã chạy vào.
“Các chủ! Xảy ra chuyện rồi!”, người đó chạy tới, quỳ bên ngoài đình nghỉ mát, lớn tiếng gọi.
“Cái gì?”.
Bọn họ nhíu mày.
“Xảy ra chuyện gì?”, người cầm cờ trắng lạnh lùng hỏi.
“Hắc Ngọc Thiên gia chủ của nhà họ Hắc dẫn theo cao thủ nhà họ Hắc đến ngoài cửa, đòi một lời giải thích. Họ tuyên bố nếu ông không ra ngoài gặp bọn họ, bọn họ sẽ xông vào đây!”, người đó vội nói.
“Cái gì?”.
Lâm Ngạo lập tức la lên.
Sắc mặt Lâm Nhược Nam trắng bệch, lảo đảo, ngây ngốc nhìn lại: “Không thể nào!”.
“Chuyện gì vậy?”.
Người cầm cờ đen cũng kinh ngạc: “Người nhà họ Hắc… sao lại tới đây?”.
“Hơn nữa còn dẫn theo tinh nhuệ nhà họ Hắc… Đây rõ ràng là có chuẩn bị mới tới! Chỉ sợ kế hoạch của chúng ta đã bại lộ!”.
Người cầm cờ trắng đứng thẳng dậy, nói: “Thông báo cho Lâm Trung Hải đường chủ Thiên Long Đường, mau chóng tập kết tất cả tinh nhuệ của Thiên Long Đường ở cổng lớn, đề phòng người nhà họ Hắc đánh lén, mấy người các người đi theo tôi gặp Hắc Ngọc Thiên!”.
“Vâng”.
Bọn họ đồng loạt hô lên.
Hai người đi ra khỏi đình hóng mát.
Lâm Ngạo lập tức theo sau.
“Bố!”.
Lâm Nhược Nam vội vàng chụp lấy tay Lâm Ngạo, lau nước mắt, gọi.
Vẻ mặt Lâm Ngạo thay đổi liên tục, một lúc sau khẽ giọng nỏi: “Sư phụ con đến chưa?”.
“Con đã nói với ông ấy, nhưng người nhà họ Hắc đến nhanh như vậy, chắc chắn sư phụ không đến kịp! Nếu gia tộc không thương lượng được với nhà họ Hắc, chắc chắn sẽ giao con ra cho nhà họ Hắc. Đến lúc đó, con nhất định sẽ bị người nhà họ Hắc băm vằm đó bố…”, Lâm Nhược Nam khóc lóc.
Lâm Ngạo có vẻ mặt khó coi, nhưng không thể làm gì hơn, hạ giọng nói: “Chuyện đã đến nước này, chỉ đành đi bước nào tính bước ấy!”.
Lâm Nhược Nam ra sức giãy giụa, không muốn đi.
“Nhược Nam, con làm gì vậy?”.
“Con… con không đi được không?”.
“Đừng nói con định chạy trốn chứ? Nhược Nam, con nên biết, nếu con chạy trốn thì sẽ có ảnh hưởng như thế nào! Đến lúc đó, cả nhà chúng ta ở trong gia tộc sẽ không ngóc đầu lên nổi, còn con cũng sẽ không thoát khỏi sự truy nã của gia tộc!”, vẻ mặt Lâm Ngạo như sương hàn, lạnh lùng quát.
Lâm Nhược Nam run rẩy, biết mình không thoát khỏi, chỉ đành cúi đầu nói: “Bố, con… con không định chạy, con chỉ… chỉ hơi đau bụng, con có thể vào nhà vệ sinh trước rồi mới qua đó không?”.
Lâm Ngạo hừ một tiếng, nói: “Được, con đi đi! Bây giờ con cũng không còn nhỏ nữa, bố cũng không nói những lời thừa, con nên đối diện với hiện thực rồi!”.
Nói xong, một mình Lâm Ngạo đi theo đám người kia ra phía cổng chính.
Lâm Nhược Nam thì chạy như điên ra cửa sau.
Người nhà họ Hắc đã đến, cô ta biết một khi ra cửa trước cô ta sẽ chết chắc!
Cô ta không muốn chết!
Cô ta muốn sống thật tốt!
Cô ta vẫn còn muốn sống ở thế giới phồn hoa này.
Nghĩ đến đó, bước chân của Lâm Nhược Nam tăng nhanh tốc độ.
Chẳng mấy chốc, cô ta đã đứng trước cửa sau nhà họ Lâm, nín thở, nhìn cánh cửa đó…
Phía sau cửa có camera.
Cô ta chỉ cần ra khỏi cửa, cao thủ của nhà họ Lâm sẽ biết được ngay tức khắc, đồng thời bắt cô ta lại ngay!
Cho nên, sau khi cô ta ra ngoài phải rời khỏi Yên Kinh ngay lập tức. Nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng.
Lâm Nhược Nam sờ túi, không có điện thoại, không gọi được taxi, chỉ đành cắn răng, định xông ra ngoài chặn một chiếc xe đi trước rồi tính sau.
Không còn thời gian nữa rồi!
“Mặc kệ, chạy trước rồi tính sau!”.
Lâm Nhược Nam quát khẽ một tiếng, kéo cửa ra, chạy vọt từ cổng sau ra ngoài, điên cuồng chạy ra đường lớn dọc theo con hẻm ở cổng sau.
Cùng lúc đó, một chiếc xe đột nhiên lái tới, dừng ở lối vào hẻm.
Lâm Nhược Nam mừng rỡ, lập tức chạy về phía chiếc xe đó.
“Bác tài! Mau tới sân bay, mau lên!”, Lâm Nhược Nam chạy lên xe, lập tức hét lớn.
Chương 1533: Tôi cũng từng là người nhà họ Lâm!
Lâm Nhược Nam chạy ra khỏi cổng sau, camera nhà họ Lâm gần như cảnh báo ngay lập tức.
Cao thủ của Tài Quyết Đường nhanh chóng xuất phát, chạy về phía cửa sau. Con hẻm vốn yên tĩnh lập tức xuất hiện vài bóng người chạy nhanh về phía này.
“Lâm Nhược Nam! Cô thật to gan, dám sợ tội chạy trốn? Mau đứng lại, quay về gia tộc cúi đầu nhận tội! Nếu không thì đừng trách chúng tôi vô tình!”.
Một cao thủ nhà họ Lâm chạy về phía chiếc xe, nghiêm trọng quát lớn.
“Hả?”.
Lâm Nhược Nam sợ đến mức hét to, lập tức đóng cửa xe lại, hét lên với tài xế: “Bác tài! 1000 tệ! Mau đưa tôi đến sân bay! Được không?”.
Nhưng tài xế không có phản ứng gì, dường như không nghe thấy Lâm Nhược Nam nói.
“Bác tài, cầu xin ông, mau lái xe đưa tôi đến sân bay. Cầu xin ông, mau lái xe đi!”, Lâm Nhược Nam sốt ruột đến mức sắp khóc.
Nhưng lúc này, người đàn ông ngồi bên cạnh cô ta ở ghế sau lên tiếng.
“Đây là xe tư nhân của tôi, không phải xe taxi, chắc cô lên nhầm xe rồi”.
“Tôi biết! Tôi biết! Cầu xin anh nói tài xế của anh lái xe được không? Nếu tôi bị những người đó bắt lại thì tôi sẽ tiêu đời!”, Lâm Nhược Nam gần như khóc ra tiếng.
“Có người gây rắc rối cho cô sao?”, người đàn ông bình tĩnh hỏi.
“Đúng”, Lâm Nhược Nam nghiêng đầu van nài người đàn ông kia, nếu không phải không gian trong xe quá nhỏ, cô ta đã quỳ xuống trước mặt người đó: “Coi như tôi cầu xin anh, hãy lái xe đi, nếu không tôi sẽ thật sự xong đời… Những người đó sẽ xé xác tôi ra…”.
“Nhưng bên kia không có ai cả, cô đang sợ cái gì?”, người đàn ông đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Lâm Nhược Nam ngẩn ra.
Cô ta quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lúc này mới thấy những người chạy về phía cô ta đột nhiên không thấy đâu nữa.
“Cái gì…”, Lâm Nhược Nam trợn tròn mắt.
Những người đó đi đâu rồi?
Cô ta hoang mang, cực kỳ khó hiểu.
Lúc này, người đàn ông lại lên tiếng.
“Cho tôi hỏi một chút, đây là cổng sau của nhà họ Lâm đúng không?”.
Nghe được lời này, Lâm Nhược Nam mới hoàn hồn, quan sát thật kỹ người đàn ông đó một lượt.
Chỉ một ánh nhìn, Lâm Nhược Nam sững sờ.
Cô ta phát hiện trên mặt người đàn ông đeo một chiếc mặt nạ bằng sắt, chỉ có thể nhìn thấy hai mắt, vô cùng kỳ quái.
Người kỳ lạ như vậy trên đường tìm đâu ra?
“Phải… Phải thưa anh”, Lâm Nhược Nam âm thầm nuốt nước bọt, cẩn trọng hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”.
“Là thế này, tôi có chút chuyện phải vào nhà họ Lâm giải quyết, nếu đây là cổng sau của nhà họ Lâm thì tôi có thể hỏi một câu không? Ở đây có gần cấm địa của nhà họ Lâm không?”, người đàn ông lại hỏi.
Lâm Nhược Nam nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, khó tin nhìn người đàn ông, lắp bắp: “Anh… anh rốt cuộc là ai? Vì sao lại hỏi về cấm địa nhà họ Lâm?”.
“Cô có thể nói tôi biết không?”.
“Sao tôi có thể nói cho anh được?”, Lâm Nhược Nam lập tức từ chối.
“Vậy được! Tôi chỉ có thể để cô đi với bọn họ thôi”, người đàn ông bình tĩnh nói, sau đó phất tay.
Bên cửa sổ phía người đàn ông đột nhiên xuất hiện vài bóng người.
Hai trong số đó là người nhà họ Lâm lúc nãy đuổi theo Lâm Nhược Lam.
Nhưng lúc này bọn họ đã bị khống chế, hai tay bị khóa ngược ra sau, cổ bị bóp chặt, không giãy ra được.
“Hả?”.
Lâm Nhược Nam kinh hãi.
Thảo nào không thấy bóng dáng mấy người này.
Hóa ra khi Lâm Nhược Nam quay đầu, bọn họ đã bị người đàn ông kỳ quái này khống chế.
Nhưng...
Có thể khống chế những cao thủ nhà họ Lâm nhanh như vậy… thật là đáng sợ!
Những người này là ai?
Toàn thân Lâm Nhược Nam lạnh toát, mồ hôi lạnh đầm đìa. Cô ta không biết rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì, nhưng nếu không nghe lời anh ta, e rằng cô ta sẽ bị giao vào tay người nhà họ Lâm.
Lúc đó sẽ không còn là chuyện của cô ta, chỉ sợ bố của cô ta và những người khác cũng sẽ bị liên lụy.
Nghĩ đến đó, Lâm Nhược Nam không kiên trì nữa, run giọng nói: “Ở đây… gần cấm địa của nhà họ Lâm. Nhưng lối vào cấm địa vô cùng bí mật, không phải người nhà họ Lâm thì không thể tìm được lối vào cấm địa”.
“Cô có biết không?”.
“Tôi… Tôi… Tôi không biết…”.
“Không thể nào, nếu người khác nói không biết, tôi chắc chắn sẽ tin. Nhưng cô Lâm Nhược Nam, cô nói cô không biết, làm sao tôi tin được? Dù sao bố cô cũng là Lâm Ngạo, người được Lâm Côn Luân tín nhiệm nhất, bí mật mà các người nắm luôn nhiều hơn những người khác”, người đàn ông mỉm cười nói.
“Hả?”.
Lâm Nhược Nam kinh ngạc, không tin nổi nhìn người đàn ông, run rẩy lên tiếng: “Rốt cuộc anh… anh là ai? Vì sao lại biết nhiều chuyện của nhà họ Lâm chúng tôi như vậy?”.
“Tôi là ai?”.
Người đàn ông liếc nhìn Lâm Nhược Nam, bình tĩnh nói: “Tôi cũng từng là người nhà họ Lâm!”.
Chương 1534: Một mình xông vào nhà họ Lâm
Lâm Nhược Nam không có lựa chọn.
Cô ta rất muốn im lặng không nói, nhưng lại vô dụng!
Người đàn ông đeo mặt nạ sắt biết quá nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Lâm, dù cô ta muốn nói dối cũng không được.
Lâm Nhược Nam chỉ có thể đau khổ tuyệt vọng nói ra lối vào cấm địa của nhà họ Lâm.
“Anh có thể hứa đừng nói với ai là tôi cho anh biết chuyện này được không? Ngoài ra, có thể đưa tôi rời khỏi đây được không?”, Lâm Nhược Nam khóc lóc, gần như sắp suy sụp.
“Được”.
Người đàn ông gật đầu, bình tĩnh nói: “Đưa cô ta đến sân bay ngay đi”.
“Vâng”, tài xế gật đầu.
“Đặt giúp tôi một vé máy bay, tôi muốn rời khỏi Yên Kinh!”.
“Cô muốn đi đâu?”, người đàn ông hỏi.
Lâm Nhược Nam ôm đầu, đau khổ không thôi.
Cô ta phát hiện mình không đi đâu được cả.
Nếu đến chỗ bạn bè, chắc chắn sẽ bị người nhà họ Lâm bắt lại. Nếu ra nước ngoài, không ai thân thích cũng khó mà đặt chân, những chỗ quen cũng bị nhà họ Lâm nắm được tin tức, một khi đi đến đó ắt sẽ tự chui đầu vào lưới.
Làm sao đây?
Lâm Nhược Nam rất đau khổ.
Đúng lúc này, trong đầu cô ta lóe lên một ý nghĩ, giống như nghĩ tới chuyện gì, vội nói: “Đưa tôi đến Giang Thành!”.
“Giang Thành?”.
Người đàn ông nhíu mày, nhưng không phản đối, dặn tài xế một câu, sau đó xuống xe.
Xe rời đi.
Cùng lúc đó, một vài bóng người đi tới.
“Chủ tịch Lâm, để chúng tôi đi cùng cậu đi”, một giọng nói khàn khàn già nua vang lên.
Hóa ra người đàn ông đeo mặt nạ chính là Lâm Chính.
Sau lưng anh là Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương và vài người khác.
Lần này bọn họ đi cùng người của nhà họ Hắc đến Yên Kinh.
“Hắc Ngọc Thiên dẫn người của nhà họ Hắc đến gây rối ở cổng lớn, phân tán sự chú ý của người nhà họ Lâm, bây giờ là thời cơ tốt nhất để vào cấm địa. Những năm qua, tôi không biết lối vào cấm địa ở đâu, dù sao chỉ có lãnh đạo cấp cao của nhà họ Lâm mới có thể nắm được bí mật này. Nhưng bây giờ đã biết lối vào ở đâu, sao tôi có thể bỏ lỡ?”.
Lâm Chính để lộ ý chí chiến đấu.
“Chủ tịch Lâm, trong cấm địa của người nhà họ Lâm có cái gì?”.
Tào Tùng Dương ở phía sau cẩn thận hỏi.
“Rất nhiều thứ, không đếm xuể, cũng không nói rõ được. Đừng tưởng lối vào này nằm trong thành phố, cấm địa lại nối liền với lòng đất. Cấm địa rộng lớn, thứ cất giấu trong đó cũng không ít! Tôi ví dụ với các ông, một phần y thuật mà tôi học được đến từ những thứ được cất giấu trong cấm địa!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cái gì?”.
Tào Tùng Dương kinh ngạc, đỏ cả mắt.
Ông ta đã được nhìn thấy y thuật của thần y Lâm!
Ông ta chỉ có thể dùng tám chữ để hình dung: Xuất quỷ nhập thần, có một không hai!
Y thuật thế này Tào Tùng Dương tự thấy không bằng.
Ông ta cũng không ngờ Lâm Chính lại vui lòng truyền dạy cho ông ta một ít.
Hôm nay biết được y thuật của thần y Lâm có một phần đến từ cấm địa này… Sao Tào Tùng Dương không đỏ mắt?
Ông ta cũng là người học y, đương nhiên muốn vào cấm địa xem một lần.
“Tào trưởng lão có muốn đi vào cấm địa không?”, Lâm Chính liếc nhìn ông ta, hỏi.
“Không dám, không dám… sao tôi dám có ý đồ với đồ vật của thần y Lâm?”, Tào Tùng Dương vội vàng lắc đầu.
“Tào trưởng lão không cần phải thế. Nếu ông muốn đi thì tôi có thể dẫn ông vào xem sao, nhưng tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho sự an toàn của ông”, Lâm Chính nói.
“Lối vào cấm địa có nhiều cao thủ trông giữ lắm sao?”, Tào Tùng Dương hỏi.
“Không có, lối vào không có ai, không có người canh gác”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thế thì có nguy hiểm gì được?”.
“Lối vào trong cấm địa có bố trí cơ quan truyền thừa nghìn năm của nhà họ Mặc, hơn nữa, mỗi một cơ quan đều là cơ quan chí mạng. Nếu Tào trưởng lão có lòng tin có thể tránh được cơ quan thuật của nhà họ Mặc thì có thể đi theo tôi”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Cơ quan… nhà họ Mặc?”.
Tào Tùng Dương tái mặt.
Nguyên Tinh cũng sửng sốt.
“Nhà họ Lâm lại có cơ quan nhà họ Mặc? Bọn họ nắm giữ cơ quan thuật của nhà họ Mặc sao?”.
“Không phải, chỉ là tổ tiên nhà họ Lâm dùng cơ quan thuật của nhà họ Mặc lúc trước bố trí ở lối vào cấm địa mà thôi. Theo tôi biết, trong vòng một trăm năm, cơ quan của nhà họ Mặc ở lối vào cấm địa đã giết chết một trăm chín mươi sáu người dòm ngó đến cấm địa nhà họ Lâm, có thể thấy trình độ hung hiểm của nó. Lần này đến cấm địa tôi cũng không nắm chắc, cho nên nếu Tào trưởng lão đi, tôi không thể bảo đảm an toàn cho ông”, Lâm Chính nói.
“Tôi không đi, tôi không đi!”, Tào Tùng Dương vội vàng xua tay, lắc đầu: “Tôi còn chưa tự đại đến mức đi thử sức với cơ quan nhà họ Mặc, cậu Lâm cứ đi đi!”.
Ông ta không muốn chết.
“Nếu đã như vậy thì các ông hãy ở đây tiếp ứng cho tôi! Tôi tự vào trong!”.
Lâm Chính thở ra một hơi, nhìn con hẻm dài, cất bước đi tới.
Vì hình ảnh Lâm Nhược Nam chạy trốn từ cửa sau được camera ghi lại nên rất nhiều người nhà họ Lâm đuổi tới, tụ tập ở cửa sau, nhìn thấy Lâm Chính đeo mặt nạ, dáng vẻ kỳ quái thì lập tức cảnh giác.
“Cậu là ai?”.
“Đứng lại!”.
Người nhà họ Lâm hét lên.
Nhưng bọn họ còn chưa nói xong, Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh ở bên này đã xông tới, trong thoáng chốc đã đánh bay những người đó.
Một nhóm người nhà họ Lâm ngã ra đất, không cản nổi.
Đồng thời, Nguyên Tinh đặt tay lên cánh cửa, đột nhiên dùng sức.
Ầm!
Cửa sau nhà họ Lâm lập tức nổ tung.
Tiếng nổ vang vọng khắp nửa căn nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm rung chuyển.
Nhưng mấy người họ không quan tâm.
“Thần Quân, hãy cẩn thận!”, Nguyên Tinh khom lưng, cung kính nói.
“Đợi tôi!”.
Lâm Chính khẽ hô, sau đó xông thẳng vào nhà họ Lâm…
Chương 1535: Đến nhà hỏi tội
Ở cổng nhà họ Lâm.
Một dãy các loại xe sang như Bentley, Rolls-Royce đang đỗ ở đây.
Những người bước từ trên xe xuống đều ăn mặc rất kỳ quái.
Có người mặc vest thẳng thớm.
Có người mặc trường bào, mang nét hoài cổ.
Ai nấy sắc mặt lạnh tanh, lửa giận ngút trời.
Người dẫn đầu chính là Hắc Ngọc Thiên.
Sắc mặt ông ta lạnh lùng, đứng ở ngoài cổng nói: “Chỗ này do Tề Các – một trong ba các lớn của nhà họ Lâm các cậu quản lý, các chủ Tề Các Lâm Côn Luân đâu? Nếu ông ta còn không xuất hiện, thì tôi sẽ hạ lệnh xông vào!”.
Trong cổng toàn là người nhà họ Lâm.
Tuy ai nấy đều có thực lực mạnh mẽ, nhưng so với những tinh nhuệ nhà họ Hắc khí thế hùng hổ ở bên ngoài, thì hiển nhiên vẫn kém hơn không ít.
Người nhà họ Lâm vô cùng lo lắng.
Bọn họ đã bao giờ được thấy thế trận hoành tráng như vậy chứ?
Dù sao đây cũng là nhà họ Lâm!
Làm gì có người của thế tộc nào vô duyên vô cớ dẫn người đến nhà họ Lâm gây sự chứ?
Như vậy chẳng phải là ăn gan hùm mật báo sao?
Nhưng Hắc Ngọc Thiên lại có sự tự tin này.
Bây giờ ông ta đã khác xưa, có Dương Hoa, Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo chống lưng, ông ta sợ đếch gì nhà họ Lâm chứ?
Hơn nữa quan tài đứa trẻ tổ truyền của nhà họ Hắc bị nhà họ Lâm ăn trộm, ông ta không giận được sao? Có thể đến tận nơi hỏi tội, cớ gì ông ta không làm?
“Gia chủ Hắc, phiền ông chờ một chút, chúng tôi đã phái người đi báo cho các chủ biết rồi! Chắc là các chủ sẽ đến ngay thôi!”, một quản sự vội cung kính nói.
“Hừ, nếu các chủ của các người không giải quyết được chuyện này, hoặc không chịu ra mặt, thì gọi gia chủ của nhà họ Lâm đến đây!”, Hắc Ngọc Thiên mất kiên nhẫn hừ mũi.
Ông ta vừa dứt lời, không ít người đang có mặt liền biến sắc.
Ánh mắt của người nhà họ Lâm đầy giận dữ.
Gia chủ?
Ông ta có ý gì?
Lẽ nào nhà họ Hắc thực sự muốn đối đầu với nhà họ Lâm sao?
Nhà họ Lâm không muốn động đến nhà họ Hắc, nhưng không có nghĩa là bọn họ sợ nhà họ Hắc.
Nếu thực sự khai chiến, thì chắc chắn người thiệt thòi sẽ là Hắc Ngọc Thiên.
Đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
“Gia chủ Hắc! Ông nên biết rằng, nếu chuyện này ầm ĩ đến tận chỗ gia chủ của chúng tôi thì sẽ có hậu quả gì! Tôi e là lúc ấy nhà họ Hắc các ông sẽ không gánh nổi đâu!”.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy người cầm quân cờ trắng trước đó bước ra.
Đám Lâm Ngạo cũng có mặt.
“Lâm Côn Luân, cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi! Tôi còn tưởng ông trốn rồi chứ!”, Hắc Ngọc Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, khinh bỉ nói: “Những lời ông vừa nói là sao? Ông đang dọa tôi đấy à? Nếu đã vậy thì được! Hôm nay tôi cứ muốn gặp gia chủ của các ông đấy! Ông không có tư cách nói chuyện với tôi, bảo gia chủ của các ông đến đi!”.
“Cái gì?”.
Người nhà họ Lâm nổi giận.
“Thật là quá đáng!”.
“Nhà họ Hắc đừng vênh váo quá! Nơi này là Yên Kinh!”.
“Các ông không muốn ra khỏi đây sao?”.
Những cao thủ nhà họ Lâm đi cùng Lâm Côn Luân đến lập tức quát.
Người nhà họ Hắc cũng không cam lòng yếu thế, nhao nhao bước tới.
Hai bên giương cung bạt kiếm, tình hình vô cùng căng thẳng.
Lâm Côn Luân nhíu mày.
Ông ta không ngờ thái độ của Hắc Ngọc Thiên lại kiên quyết như vậy, suy nghĩ một lát, ông ta vẫn nhượng bộ một chút.
“Gia chủ Hắc, nhà họ Lâm chúng tôi và nhà họ Hắc các ông trước giờ nước sông không phạm nước giếng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến ông phát động nhiều người như vậy?”, Lâm Côn Luân hỏi.
“Quan tài đứa trẻ của nhà họ Hắc tôi là do người nhà họ Lâm các ông lấy trộm đúng không?”, Hắc Ngọc Thiên lạnh lùng nói.
“Người tên Lâm Chính kia đã bị nhà họ Lâm chúng tôi đuổi ra khỏi gia tộc từ lâu, cậu ta không thuộc nhà họ Lâm của tôi. Nếu ông muốn tìm cậu ta tính sổ thì tùy, chuyện này nhà họ Lâm tôi không biết, cũng không chịu trách nhiệm”, Lâm Côn Luân lắc đầu.
“Nhưng người lấy trộm quan tài đứa trẻ không phải là Lâm Chính, mà là Lâm Nhược Nam của nhà họ Lâm các ông, đúng không?”, Hắc Ngọc Thiên hừ mũi.
Lâm Côn Luân nghe thấy thế thì hơi biến sắc, đáy mắt lóe lên một tia hồ nghi.
Lâm Ngạo ở phía sau cũng sợ đến mức suýt nữa không đứng vững.
“Gia chủ Hắc, sao ông lại nói vậy?”, Lâm Côn Luân nhíu mày hỏi.
“Sao hả? Lẽ nào tôi nói không đúng sao?”.
“Gia chủ Hắc, tôi không biết ông nghe được chuyện hoang đường này ở đâu, tôi chỉ muốn nói với ông rằng, chuyện quan tài đứa trẻ bị trộm không có bất cứ liên quan gì đến nhà họ Lâm chúng tôi. Nếu gia chủ Hắc kiên quyết cho rằng do người nhà họ Lâm tôi làm, thì mời ông đưa ra chứng cứ”, Lâm Côn Luân lạnh lùng nói.
Chứng cứ Lâm Nhược Nam lấy trộm quan tài đứa trẻ đã được người nhà họ Lâm xóa sạch, Lâm Côn Luân không tin nhà họ Hắc có người có thể tìm được chứng cứ.
Nhưng đúng lúc này, Hắc Ngọc Thiên bỗng vung tay lên, sau đó một người ở đằng sau ông ta bước tới.
Đám người Lâm Côn Luân không biết người này, nhưng Lâm Ngạo ở phía sau thì tái mét mặt.
“Đây là ai?”, Lâm Côn Luân hỏi.
“Đây là bảo vệ ở khu nhà Trương Tinh Vũ và Tô Quảng ở”, Hắc Ngọc Thiên bình thản đáp.
“Bảo vệ?”.
Lâm Côn Luân nín thở.
“Ông ta tận mắt nhìn thấy người nhà họ Lâm các ông mang quan tài đứa trẻ của nhà họ Hắc chúng tôi vào khu nhà của Trương Tinh Vũ. Theo tôi được biết, Trương Tinh Vũ là mẹ chồng của Lâm Chính đúng không? Các ông mang quan tài đứa trẻ đến chỗ Trương Tinh Vũ chắc là để giá họa cho cậu ta chứ gì?”, Hắc Ngọc Thiên cười khẩy.
“Gia chủ Hắc nghĩ nhiều rồi, đang yên đang lành, tại sao chúng tôi lại giá họa cho Trương Tinh Vũ chứ? Nhà họ Lâm chúng tôi và người này chẳng liên quan gì đến nhau cả!”, sắc mặt Lâm Côn Luân vô cùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại thầm liếc Lâm Ngạo, tỏ vẻ rất bất mãn.
Lâm Ngạo có chút đờ đẫn.
“Lâm Ngạo, ông làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao không xử lý người này đi?”, người của Tề Các ở bên cạnh nhỏ giọng chất vấn.
“Tôi… tôi xử lý rồi mà, để giữ bí mật, tôi đã bảo người đưa ông ta đến núi hoang xử lý ngay trong đêm, rồi chôn xác tại chỗ, nhưng… nhưng tại sao người này… Lẽ nào là tôi gặp ma?”, Lâm Ngạo thì thào.
“E là có cao nhân cứu ông ta rồi”.
Lâm Côn Luân nhỏ giọng nói.
“Nhà họ Lâm các ông và Trương Tinh Vũ không có liên quan gì đến nhau, nhưng Lâm Chính và nhà họ Hắc chúng tôi thì có liên quan gù? Những cái khác tôi không quan tâm, nhân chứng ngay đây, các ông đừng hòng chối bỏ. Nếu hôm nay nhà họ Lâm không cho nhà họ Hắc tôi một câu trả lời, thì nhà họ Hắc tôi dù tan xương nát thịt cũng không tha cho các ông đâu”, Hắc Ngọc Thiên quát.
Sắc mặt Lâm Côn Luân âm trầm.
Những người khác cũng trầm mặc.
Nhà họ Lâm đuối lý, hơn nữa nhà họ Hắc lại lấn lướt như vậy, chuyện này không dễ giải quyết chút nào.
“Các chủ, có cần báo với gia chủ không?”, người ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
“Nếu ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được, thì tôi còn làm các chủ của Tề Các làm gì?”.
Lâm Côn Luân thầm hừ một tiếng, rồi ngẩng đầu lên, bình thản nói: “Gia chủ Hắc, ông muốn thế nào?”.
“Giao hết những người có liên quan đến chuyện này ra đây, để chúng tôi xử lý!”, Hắc Ngọc Thiên đáp.
“Được!”.
Lâm Côn Luân cũng không do dự, đáp lại: “Vậy tôi sẽ giao Lâm Nhược Nam cho ông! Người đâu, đưa Lâm Nhược Nam đến đây!”.
“Vâng!”.
Người bên cạnh chạy đi.
“Kìa ông!”.
Lâm Ngạo cuống lên gọi.
Nhưng Lâm Côn Luân không thèm nhìn ông ta, chỉ bình tĩnh nói: “Lâm Ngạo, ông hãy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng!”.
“Nhưng…”
Lâm Ngạo còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của ông ta, Lâm Ngạo biết mình nói gì cũng chỉ là vô ích.
Lâm Côn Luân đã quyết định phải hi sinh Lâm Nhược Nam.
“Haizz!”.
Lâm Ngạo chỉ đành thở dài, âm thầm rơi lệ.
Nhưng đúng lúc này, người bên dưới vội vàng quay lại, đồng thời hét lớn: “Các chủ! Lâm Nhược Nam trốn rồi!”.
“Cái gì?”.
Lâm Côn Luân hơi ngạc nhiên.
Mọi người xôn xao.
“Trốn rồi? Lâm Côn Luân, nói vậy là các ông không giao được người sao?”, Hắc Ngọc Thiên lạnh lùng hừ mũi.
“Gia chủ Hắc hãy bình tĩnh, nó chỉ là một cô gái yếu đuối, có thể trốn đi đâu được chứ? Tôi sẽ bắt nó về ngay!”.
Lâm Côn Luân trầm giọng nói, sau đó vung tay lên, định hạ lệnh cho mọi người đi bắt Lâm Nhược Nam.
Nhưng đúng lúc này.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn bỗng vang lên ở cổng sau nhà họ Lâm…
Từ đường im lặng tới mức ghê người. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính.
Khoảnh khắc này dù là Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương thì cũng cảm thấy bầu không khí vô cùng kỳ quái.
Có lẽ hai người bọn họ cũng không ngờ rằng sự việc lại như thế này.
Lâm Chính đứng im nhìn Hắc Ngọc Thiên. Anh không nói gì, cũng không hành động.
Tầm mười giây sau anh mới lên tiếng: “Nếu tôi nói tôi muốn giết hết nhà họ Hắc thì các người đó đồng ý không?”, Lâm Chính hờ hững hỏi.
Tất cả đều há mồm trợn mắt. Hắc Ngọc Thiên sững sờ nhìn anh.
“Cậu quá đáng quá”.
“Cậu ức hiếp nhà chúng tôi như vậy sao?”
“Ngọc vỡ còn hơi ngói lành”.
“Dù tôi có chết thì cũng không khuất phục”.
Nhà họ Hắc tức giận gầm lên. Thế nhưng giọng nói già nua của bà cụ đã cắt đứt lời của bọn họ. Bà cụ trả lời không chút do dự: “Nếu chủ tịch Lâm muốn xả giận bằng cánh đó thì nhà họ Hắc chúng tôi cũng chấp nhận”.
Toàn bộ người nhà họ Hắc đều hóa đá.
“Bà tổ...thật sự...như vậy sao?”, Hắc Ngọc Thiên cũng không thể hiểu được. Ông ta hi vọng biết bao nhiêu bà tổ sẽ từ chối thần y Lâm, sau đó sẽ giết chết cậu ta...nhưng bà ta không hề làm vậy...Lẽ nào...nhà họ Hắc lại kém đến thế sao? Hắc Ngọc Thiên siết chặt nắm đấm, không hề lên tiếng.
“Bà đã nói vậy thì tôi sẽ cho các người một cơ hội. Tôi muốn bà giết chết Hắc Ngọc Thiên, sau đó tự sát, tôi nghĩ như vậy chắc không khó đâu nhỉ”.
“Do tôi giết Ngọc Thiên sao?”, bà tổ chau mày, tỏ vẻ do dự. Rõ ràng, bà ta không làm được. Dù Hắc Ngọc Thiên khiến bà ta rất thất vọng nhưng là thế hệ sau nên sao bà ta có thể ra tay được?
Chỉ có Hắc Ngọc Thiên là đanh thép: “Chủ tịch, nếu cậu muốn tôi chết thì tôi sẽ tự ra tay, hà tất phải làm khó bà ấy? Cậu muốn mạng của tôi đúng không, tôi sẽ giao cho cậu”.
Nói xong Hắc Ngọc Thiên gầm lên, đập mạnh vào đầu của mình. Cú đập như sét đánh, vô cùng quyết liệt.
Ông ta quyết tâm chết.
Đám đông run rẩy. Nhưng không có ai ngăn lại. Dù là bà tổ của nhà họ Hắc cũng thế.Bà ta nhắm mắt, cơ thể khẽ run lên, không dám nhìn.
Hôm nay là kiếp nạn của nhà họ Hắc. Dù có phải chịu tổn thất tới mức nào thì cũng phải chấp nhận. Bà ta hiểu điều này và cũng hiểu có những lúc con người ta phải quyết đoán.
Đúng lúc Hắc Ngọc Thiên định đập nát đầu mình thì một bàn tay vươn ra chộp lấy cổ tay của ông ta. Bàn tay ông ta dừng lại cách đầu chưa tới 1cm.
“Hả?”, Hắc Ngọc Thiên bàng hoàng. Đám đông cũng sững sờ.
Chính Lâm Chính đã giữ tay ông ta lại.
“Hả?”
“Điều này...”
“Chuyện gì vậy?”
“Chủ tịch Lâm đã làm thế nào thế?”
Đám đông cảm thấy hoang mang. Hắc Ngọc Thiên cũng không hiểu gì. Bà tổ thì thầm thở phào.
“Chủ tịch Lâm...tại sao?”, Hắc Ngọc Thiên bèn hỏi.
“Tôi chỉ muốn thử xem nhà họ Hắc đã thật sự biết nhận sai hay chưa. Giờ xem ra thành ý của mọi người cũng không tệ. Vì vậy cũng không cần phải làm quá lên nữa”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm"
“Thử thôi sao?”, Hắc Ngọc Thiên giật mình.
“Em gái tôi chỉ bị sốc, không có vấn đề gì lớn, giáo huấn các người như vậy là đủ rồi, không tới mức giết sạch. Mặc dù tôi đã từng có ý nghĩ đó trong đầu đấy”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Hắc Ngọc Thiên như hóa đá.Thực ra ông ta không biết rằng nếu như ông ta không nghe lời bà tổ, tiếp tục đối đầu với Lâm Chính thì hôm nay sẽ là ngày tàn của nhà họ Hắc...
Bà tổ khẽ nói: “Ngọc Thiên, còn không mau cảm ơn cậu Lâm?”
Hắc Ngọc Thiên bừng tỉnh, vội vàng quỳ xuống: “Cảm ơn chủ tịch đã lượng thứ”.
“Không cần vội cảm ơn, chuyện này vẫn chưa xong. Tôi muốn nhà họ Hắc giúp tôi một chuyện”.
“Xin chủ tịch cứ nói”.
“Tôi muốn các người điều động toàn bộ cao thủ nhà họ Hắc tới Yên Kinh tìm nhà họ Lâm. Tôi sẽ cung cấp toàn bộ bằng chứng chứng minh tôi bị oan, nhà họ Lâm mới là kẻ chủ mưu. Tôi muốn các người làm lớn chuyện để tất cả những người khác đều biết chuyện này. Không khó đúng không?”, Lâm Chính nói.
“Điều này...”, Hắc Ngọc Thiên suy nghĩ rồi gật đầu: “Đúng là không khó nhưng như vậy...sẽ đắc tội với nhà họ Lâm”.
“Nếu có thể chứng minh quan tài Thánh Anh là do họ ăn trộm thì các người còn phải bận tâm tới điều đó sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là không cần bận tâm. Người khác ức hiếp chúng tôi sao chúng tôi có thể nhẫn nhịn được”, Hắc Ngọc Thiên hừ giọng.
“Nếu đã vậy thì còn sợ gì nữa?”
Hắc Ngọc Thiên suy nghĩ rồi trầm giọng: “Được, vậy tôi nghe theo chủ tịch”.
“Ông làm cho tốt coi như báo đáp, tôi sẽ trị khỏi cho Thập trưởng lão", Lâm Chính thản nhiên nói.
“Chữa khỏi cho Thập trưởng lão sao?”
Hắc Ngọc Thiên giật mình, tưởng là mình nghe nhầm. Ông ta cảm thấy vô cùng kích động: “Chủ tịch Lâm...cậu nói là...Thập trưởng lão...vẫn có thể cứu được à?”
“Lúc tôi tấn công đã nương tay, với y thuật của tôi thì đương nhiên cứu được”, Lâm Chính đáp lại.
Nhà họ Hắc mừng lắm: “Thật sao?”
“Tốt quá rồi”, các vị trưởng lão cũng vô cùng vui mừng.
Hắc Ngọc Thiên kích động, vỗ tay lên ngực thề lớn: “Chủ tịch cứ yên tâm, lần này nhất định chúng tôi sẽ không để yên cho nhà họ Lâm đâu”.
Chương 1532: Chạy trốn
Bên ngoài một đình hóng mát.
Lâm Nhược Nam buồn rầu, quỳ dưới đất run rẩy, cực kỳ bất an.
Trong đình hóng mát, có hai bóng người đang chơi cờ.
Lâm Ngạo bố cô ta đứng bên cạnh cô ta, khom lưng không dám ngẩng đầu, dường như đang chờ đợi gì đó.
Lâm Nhược Nam cực kỳ bàng hoàng, lặng lẽ quan sát hai người kia.
Nhưng hai người họ từ đầu đến cuối đều nhìn bàn cờ, không quan tâm đến bọn họ.
Cứ vậy tròn mười phút, lưng Lâm Ngạo cũng đã đau xót mới có người đáp lại.
“Lâm Phúc chết là do nó gây ra, tội không thể tha, nhưng phải định tội thế nào vẫn phải xem kết quả tiếp theo của sự việc. Nếu người nhà họ Hắc mặc nhận sự việc là do Lâm Chính làm, không trách người nhà họ Lâm chúng ta, đương nhiên con gái ông sẽ chỉ bị phạt nhẹ mà thôi. Nhưng nếu nhà họ Hắc tìm tới cửa, theo quy tắc của gia tộc, chúng tôi chỉ có thể giao con gái ông ra để xoa dịu lửa giận của nhà họ Hắc”.
Người đàn ông trung niên cầm cờ trắng phía bên trái bình tĩnh nói.
Lâm Ngạo sững sờ, sau đó cúi đầu đáp: “Vâng”.
“Đại hội sắp mở, các thế lực đều đã tiến vào thời kỳ đình chiến, kẻ địch của nhà họ Lâm chúng ta cũng ngầm hiểu dừng giao đấu với chúng ta. Lúc này mà tranh đấu với nhà họ Hắc như nước với lửa chắc chắn sẽ uổng phí mọi sự chuẩn bị của những năm qua. Lâm Ngạo, tôi hi vọng ông có thể hiểu cho”.
“Lâm Ngạo hiểu, Lâm Ngạo đều hiểu hết, nhưng Lâm Ngạo tin rằng nhà họ Hắc sẽ nhận định việc này là do Lâm Chính làm, chắc chắn sẽ không nghi ngờ nhà họ Lâm chúng ta! Xin hai vị yên tâm”, Lâm Ngạo cung kính nói.
“Vậy đương nhiên là tốt nhất, nhưng hướng phát triển của sự việc không phải ông nói là được”.
“Ông nói phải”.
“Đưa con gái ông xuống đi, nhốt lại bảy ngày, nếu bảy ngày sau nhà họ Hắc không có phản ứng gì thì sẽ để Lâm Lâm của Tài Quyết Đường xử lý".
“Vâng! Vâng! Lâm Ngạo đã rõ”.
Lâm Ngạo mừng rỡ, dùng cánh tay thúc Lâm Nhược Nam.
Lâm Nhược Nam hiểu ý, vội vàng cung kính dập đầu với hai người trong đình hóng mát.
“Cảm hơn hai bác!”.
“Xuống đi”.
Người đó phất tay.
Hai người chuẩn bị rời đi thì đúng lúc đó, một người nhà họ Lâm cầm điện thoại kiểu cũ nhanh chân đi tới.
“Thưa ông, Giang Thành truyền tin tới!”.
“Ồ?”.
Hai người đang chơi cờ đều ngước mắt lên.
Hai bố con Lâm Ngạo cũng dừng bước nhìn lại.
“Tin gì?”, người cầm cờ trắng hỏi.
“Người của chúng ta nhìn thấy có người của Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo xuất hiện ở Giang Thành!”.
“Cổ Phái?”.
Người cầm cờ trắng nhíu mày.
Người cầm cờ đen ở đối diện bình tĩnh nói: “Có lời đồn Dương Hoa và Đông Hoàng Giáo có quan hệ với nhau, nhưng chưa từng nghe nói Dương Hoa có qua lại với Cổ Phái”.
“Thời gian trước, Dương Hoa và Cổ Phái từng có khúc mắc với nhau vì chuyện của Học viện Huyền Y Phái, thậm chí hai bên còn tranh đấu gay gắt, Dương Hoa tổn thất không ít. Sau đó hai bên đột nhiên dừng chiến đàm phán, không tranh đấu nữa. Chuyện đó khiến rất nhiều người cảm thấy bất ngờ, bây giờ Cổ Phái lại xuất hiện ở Giang Thành, chẳng lẽ… Dương Hoa và Cổ Phái đã đạt thành thỏa thuận nào đó, hai bên… hợp tác rồi sao?”, người cầm cờ trắng nói.
Lời này khiến những người ở đây đều kinh hãi.
Dương Hoa và Cổ Phái hợp tác?
Đó phải là sức mạnh đáng sợ đến thế nào?
“Chuyện này phải điều tra rõ ràng, dù sao giữa chúng ta và Dương Hoa không tính là thân thiện”, người cầm cờ đen nói.
“Thưa ông, Lâm Ngạo sẵn sàng đích thân đến đó điều tra chuyện này, bù đắp tội lỗi mà con gái tôi mắc phải!”, Lâm Ngạo lập tức tiến lên, chắp tay nói.
“Ông?”.
Người cầm cờ đen nhìn Lâm Ngạo từ trên xuống dưới, thản nhiên gật đầu: “Được, cho ông một cơ hội! Hi vọng ông có thể nắm bắt thật tốt!”.
“Vâng!”.
Lâm Ngạo mừng rỡ, đang định đưa Lâm Nhược Nam rời đi.
Đúng lúc đó, một người nữa lại vội vã chạy vào.
“Các chủ! Xảy ra chuyện rồi!”, người đó chạy tới, quỳ bên ngoài đình nghỉ mát, lớn tiếng gọi.
“Cái gì?”.
Bọn họ nhíu mày.
“Xảy ra chuyện gì?”, người cầm cờ trắng lạnh lùng hỏi.
“Hắc Ngọc Thiên gia chủ của nhà họ Hắc dẫn theo cao thủ nhà họ Hắc đến ngoài cửa, đòi một lời giải thích. Họ tuyên bố nếu ông không ra ngoài gặp bọn họ, bọn họ sẽ xông vào đây!”, người đó vội nói.
“Cái gì?”.
Lâm Ngạo lập tức la lên.
Sắc mặt Lâm Nhược Nam trắng bệch, lảo đảo, ngây ngốc nhìn lại: “Không thể nào!”.
“Chuyện gì vậy?”.
Người cầm cờ đen cũng kinh ngạc: “Người nhà họ Hắc… sao lại tới đây?”.
“Hơn nữa còn dẫn theo tinh nhuệ nhà họ Hắc… Đây rõ ràng là có chuẩn bị mới tới! Chỉ sợ kế hoạch của chúng ta đã bại lộ!”.
Người cầm cờ trắng đứng thẳng dậy, nói: “Thông báo cho Lâm Trung Hải đường chủ Thiên Long Đường, mau chóng tập kết tất cả tinh nhuệ của Thiên Long Đường ở cổng lớn, đề phòng người nhà họ Hắc đánh lén, mấy người các người đi theo tôi gặp Hắc Ngọc Thiên!”.
“Vâng”.
Bọn họ đồng loạt hô lên.
Hai người đi ra khỏi đình hóng mát.
Lâm Ngạo lập tức theo sau.
“Bố!”.
Lâm Nhược Nam vội vàng chụp lấy tay Lâm Ngạo, lau nước mắt, gọi.
Vẻ mặt Lâm Ngạo thay đổi liên tục, một lúc sau khẽ giọng nỏi: “Sư phụ con đến chưa?”.
“Con đã nói với ông ấy, nhưng người nhà họ Hắc đến nhanh như vậy, chắc chắn sư phụ không đến kịp! Nếu gia tộc không thương lượng được với nhà họ Hắc, chắc chắn sẽ giao con ra cho nhà họ Hắc. Đến lúc đó, con nhất định sẽ bị người nhà họ Hắc băm vằm đó bố…”, Lâm Nhược Nam khóc lóc.
Lâm Ngạo có vẻ mặt khó coi, nhưng không thể làm gì hơn, hạ giọng nói: “Chuyện đã đến nước này, chỉ đành đi bước nào tính bước ấy!”.
Lâm Nhược Nam ra sức giãy giụa, không muốn đi.
“Nhược Nam, con làm gì vậy?”.
“Con… con không đi được không?”.
“Đừng nói con định chạy trốn chứ? Nhược Nam, con nên biết, nếu con chạy trốn thì sẽ có ảnh hưởng như thế nào! Đến lúc đó, cả nhà chúng ta ở trong gia tộc sẽ không ngóc đầu lên nổi, còn con cũng sẽ không thoát khỏi sự truy nã của gia tộc!”, vẻ mặt Lâm Ngạo như sương hàn, lạnh lùng quát.
Lâm Nhược Nam run rẩy, biết mình không thoát khỏi, chỉ đành cúi đầu nói: “Bố, con… con không định chạy, con chỉ… chỉ hơi đau bụng, con có thể vào nhà vệ sinh trước rồi mới qua đó không?”.
Lâm Ngạo hừ một tiếng, nói: “Được, con đi đi! Bây giờ con cũng không còn nhỏ nữa, bố cũng không nói những lời thừa, con nên đối diện với hiện thực rồi!”.
Nói xong, một mình Lâm Ngạo đi theo đám người kia ra phía cổng chính.
Lâm Nhược Nam thì chạy như điên ra cửa sau.
Người nhà họ Hắc đã đến, cô ta biết một khi ra cửa trước cô ta sẽ chết chắc!
Cô ta không muốn chết!
Cô ta muốn sống thật tốt!
Cô ta vẫn còn muốn sống ở thế giới phồn hoa này.
Nghĩ đến đó, bước chân của Lâm Nhược Nam tăng nhanh tốc độ.
Chẳng mấy chốc, cô ta đã đứng trước cửa sau nhà họ Lâm, nín thở, nhìn cánh cửa đó…
Phía sau cửa có camera.
Cô ta chỉ cần ra khỏi cửa, cao thủ của nhà họ Lâm sẽ biết được ngay tức khắc, đồng thời bắt cô ta lại ngay!
Cho nên, sau khi cô ta ra ngoài phải rời khỏi Yên Kinh ngay lập tức. Nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng.
Lâm Nhược Nam sờ túi, không có điện thoại, không gọi được taxi, chỉ đành cắn răng, định xông ra ngoài chặn một chiếc xe đi trước rồi tính sau.
Không còn thời gian nữa rồi!
“Mặc kệ, chạy trước rồi tính sau!”.
Lâm Nhược Nam quát khẽ một tiếng, kéo cửa ra, chạy vọt từ cổng sau ra ngoài, điên cuồng chạy ra đường lớn dọc theo con hẻm ở cổng sau.
Cùng lúc đó, một chiếc xe đột nhiên lái tới, dừng ở lối vào hẻm.
Lâm Nhược Nam mừng rỡ, lập tức chạy về phía chiếc xe đó.
“Bác tài! Mau tới sân bay, mau lên!”, Lâm Nhược Nam chạy lên xe, lập tức hét lớn.
Chương 1533: Tôi cũng từng là người nhà họ Lâm!
Lâm Nhược Nam chạy ra khỏi cổng sau, camera nhà họ Lâm gần như cảnh báo ngay lập tức.
Cao thủ của Tài Quyết Đường nhanh chóng xuất phát, chạy về phía cửa sau. Con hẻm vốn yên tĩnh lập tức xuất hiện vài bóng người chạy nhanh về phía này.
“Lâm Nhược Nam! Cô thật to gan, dám sợ tội chạy trốn? Mau đứng lại, quay về gia tộc cúi đầu nhận tội! Nếu không thì đừng trách chúng tôi vô tình!”.
Một cao thủ nhà họ Lâm chạy về phía chiếc xe, nghiêm trọng quát lớn.
“Hả?”.
Lâm Nhược Nam sợ đến mức hét to, lập tức đóng cửa xe lại, hét lên với tài xế: “Bác tài! 1000 tệ! Mau đưa tôi đến sân bay! Được không?”.
Nhưng tài xế không có phản ứng gì, dường như không nghe thấy Lâm Nhược Nam nói.
“Bác tài, cầu xin ông, mau lái xe đưa tôi đến sân bay. Cầu xin ông, mau lái xe đi!”, Lâm Nhược Nam sốt ruột đến mức sắp khóc.
Nhưng lúc này, người đàn ông ngồi bên cạnh cô ta ở ghế sau lên tiếng.
“Đây là xe tư nhân của tôi, không phải xe taxi, chắc cô lên nhầm xe rồi”.
“Tôi biết! Tôi biết! Cầu xin anh nói tài xế của anh lái xe được không? Nếu tôi bị những người đó bắt lại thì tôi sẽ tiêu đời!”, Lâm Nhược Nam gần như khóc ra tiếng.
“Có người gây rắc rối cho cô sao?”, người đàn ông bình tĩnh hỏi.
“Đúng”, Lâm Nhược Nam nghiêng đầu van nài người đàn ông kia, nếu không phải không gian trong xe quá nhỏ, cô ta đã quỳ xuống trước mặt người đó: “Coi như tôi cầu xin anh, hãy lái xe đi, nếu không tôi sẽ thật sự xong đời… Những người đó sẽ xé xác tôi ra…”.
“Nhưng bên kia không có ai cả, cô đang sợ cái gì?”, người đàn ông đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Lâm Nhược Nam ngẩn ra.
Cô ta quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lúc này mới thấy những người chạy về phía cô ta đột nhiên không thấy đâu nữa.
“Cái gì…”, Lâm Nhược Nam trợn tròn mắt.
Những người đó đi đâu rồi?
Cô ta hoang mang, cực kỳ khó hiểu.
Lúc này, người đàn ông lại lên tiếng.
“Cho tôi hỏi một chút, đây là cổng sau của nhà họ Lâm đúng không?”.
Nghe được lời này, Lâm Nhược Nam mới hoàn hồn, quan sát thật kỹ người đàn ông đó một lượt.
Chỉ một ánh nhìn, Lâm Nhược Nam sững sờ.
Cô ta phát hiện trên mặt người đàn ông đeo một chiếc mặt nạ bằng sắt, chỉ có thể nhìn thấy hai mắt, vô cùng kỳ quái.
Người kỳ lạ như vậy trên đường tìm đâu ra?
“Phải… Phải thưa anh”, Lâm Nhược Nam âm thầm nuốt nước bọt, cẩn trọng hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”.
“Là thế này, tôi có chút chuyện phải vào nhà họ Lâm giải quyết, nếu đây là cổng sau của nhà họ Lâm thì tôi có thể hỏi một câu không? Ở đây có gần cấm địa của nhà họ Lâm không?”, người đàn ông lại hỏi.
Lâm Nhược Nam nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, khó tin nhìn người đàn ông, lắp bắp: “Anh… anh rốt cuộc là ai? Vì sao lại hỏi về cấm địa nhà họ Lâm?”.
“Cô có thể nói tôi biết không?”.
“Sao tôi có thể nói cho anh được?”, Lâm Nhược Nam lập tức từ chối.
“Vậy được! Tôi chỉ có thể để cô đi với bọn họ thôi”, người đàn ông bình tĩnh nói, sau đó phất tay.
Bên cửa sổ phía người đàn ông đột nhiên xuất hiện vài bóng người.
Hai trong số đó là người nhà họ Lâm lúc nãy đuổi theo Lâm Nhược Lam.
Nhưng lúc này bọn họ đã bị khống chế, hai tay bị khóa ngược ra sau, cổ bị bóp chặt, không giãy ra được.
“Hả?”.
Lâm Nhược Nam kinh hãi.
Thảo nào không thấy bóng dáng mấy người này.
Hóa ra khi Lâm Nhược Nam quay đầu, bọn họ đã bị người đàn ông kỳ quái này khống chế.
Nhưng...
Có thể khống chế những cao thủ nhà họ Lâm nhanh như vậy… thật là đáng sợ!
Những người này là ai?
Toàn thân Lâm Nhược Nam lạnh toát, mồ hôi lạnh đầm đìa. Cô ta không biết rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì, nhưng nếu không nghe lời anh ta, e rằng cô ta sẽ bị giao vào tay người nhà họ Lâm.
Lúc đó sẽ không còn là chuyện của cô ta, chỉ sợ bố của cô ta và những người khác cũng sẽ bị liên lụy.
Nghĩ đến đó, Lâm Nhược Nam không kiên trì nữa, run giọng nói: “Ở đây… gần cấm địa của nhà họ Lâm. Nhưng lối vào cấm địa vô cùng bí mật, không phải người nhà họ Lâm thì không thể tìm được lối vào cấm địa”.
“Cô có biết không?”.
“Tôi… Tôi… Tôi không biết…”.
“Không thể nào, nếu người khác nói không biết, tôi chắc chắn sẽ tin. Nhưng cô Lâm Nhược Nam, cô nói cô không biết, làm sao tôi tin được? Dù sao bố cô cũng là Lâm Ngạo, người được Lâm Côn Luân tín nhiệm nhất, bí mật mà các người nắm luôn nhiều hơn những người khác”, người đàn ông mỉm cười nói.
“Hả?”.
Lâm Nhược Nam kinh ngạc, không tin nổi nhìn người đàn ông, run rẩy lên tiếng: “Rốt cuộc anh… anh là ai? Vì sao lại biết nhiều chuyện của nhà họ Lâm chúng tôi như vậy?”.
“Tôi là ai?”.
Người đàn ông liếc nhìn Lâm Nhược Nam, bình tĩnh nói: “Tôi cũng từng là người nhà họ Lâm!”.
Chương 1534: Một mình xông vào nhà họ Lâm
Lâm Nhược Nam không có lựa chọn.
Cô ta rất muốn im lặng không nói, nhưng lại vô dụng!
Người đàn ông đeo mặt nạ sắt biết quá nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Lâm, dù cô ta muốn nói dối cũng không được.
Lâm Nhược Nam chỉ có thể đau khổ tuyệt vọng nói ra lối vào cấm địa của nhà họ Lâm.
“Anh có thể hứa đừng nói với ai là tôi cho anh biết chuyện này được không? Ngoài ra, có thể đưa tôi rời khỏi đây được không?”, Lâm Nhược Nam khóc lóc, gần như sắp suy sụp.
“Được”.
Người đàn ông gật đầu, bình tĩnh nói: “Đưa cô ta đến sân bay ngay đi”.
“Vâng”, tài xế gật đầu.
“Đặt giúp tôi một vé máy bay, tôi muốn rời khỏi Yên Kinh!”.
“Cô muốn đi đâu?”, người đàn ông hỏi.
Lâm Nhược Nam ôm đầu, đau khổ không thôi.
Cô ta phát hiện mình không đi đâu được cả.
Nếu đến chỗ bạn bè, chắc chắn sẽ bị người nhà họ Lâm bắt lại. Nếu ra nước ngoài, không ai thân thích cũng khó mà đặt chân, những chỗ quen cũng bị nhà họ Lâm nắm được tin tức, một khi đi đến đó ắt sẽ tự chui đầu vào lưới.
Làm sao đây?
Lâm Nhược Nam rất đau khổ.
Đúng lúc này, trong đầu cô ta lóe lên một ý nghĩ, giống như nghĩ tới chuyện gì, vội nói: “Đưa tôi đến Giang Thành!”.
“Giang Thành?”.
Người đàn ông nhíu mày, nhưng không phản đối, dặn tài xế một câu, sau đó xuống xe.
Xe rời đi.
Cùng lúc đó, một vài bóng người đi tới.
“Chủ tịch Lâm, để chúng tôi đi cùng cậu đi”, một giọng nói khàn khàn già nua vang lên.
Hóa ra người đàn ông đeo mặt nạ chính là Lâm Chính.
Sau lưng anh là Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương và vài người khác.
Lần này bọn họ đi cùng người của nhà họ Hắc đến Yên Kinh.
“Hắc Ngọc Thiên dẫn người của nhà họ Hắc đến gây rối ở cổng lớn, phân tán sự chú ý của người nhà họ Lâm, bây giờ là thời cơ tốt nhất để vào cấm địa. Những năm qua, tôi không biết lối vào cấm địa ở đâu, dù sao chỉ có lãnh đạo cấp cao của nhà họ Lâm mới có thể nắm được bí mật này. Nhưng bây giờ đã biết lối vào ở đâu, sao tôi có thể bỏ lỡ?”.
Lâm Chính để lộ ý chí chiến đấu.
“Chủ tịch Lâm, trong cấm địa của người nhà họ Lâm có cái gì?”.
Tào Tùng Dương ở phía sau cẩn thận hỏi.
“Rất nhiều thứ, không đếm xuể, cũng không nói rõ được. Đừng tưởng lối vào này nằm trong thành phố, cấm địa lại nối liền với lòng đất. Cấm địa rộng lớn, thứ cất giấu trong đó cũng không ít! Tôi ví dụ với các ông, một phần y thuật mà tôi học được đến từ những thứ được cất giấu trong cấm địa!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cái gì?”.
Tào Tùng Dương kinh ngạc, đỏ cả mắt.
Ông ta đã được nhìn thấy y thuật của thần y Lâm!
Ông ta chỉ có thể dùng tám chữ để hình dung: Xuất quỷ nhập thần, có một không hai!
Y thuật thế này Tào Tùng Dương tự thấy không bằng.
Ông ta cũng không ngờ Lâm Chính lại vui lòng truyền dạy cho ông ta một ít.
Hôm nay biết được y thuật của thần y Lâm có một phần đến từ cấm địa này… Sao Tào Tùng Dương không đỏ mắt?
Ông ta cũng là người học y, đương nhiên muốn vào cấm địa xem một lần.
“Tào trưởng lão có muốn đi vào cấm địa không?”, Lâm Chính liếc nhìn ông ta, hỏi.
“Không dám, không dám… sao tôi dám có ý đồ với đồ vật của thần y Lâm?”, Tào Tùng Dương vội vàng lắc đầu.
“Tào trưởng lão không cần phải thế. Nếu ông muốn đi thì tôi có thể dẫn ông vào xem sao, nhưng tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho sự an toàn của ông”, Lâm Chính nói.
“Lối vào cấm địa có nhiều cao thủ trông giữ lắm sao?”, Tào Tùng Dương hỏi.
“Không có, lối vào không có ai, không có người canh gác”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thế thì có nguy hiểm gì được?”.
“Lối vào trong cấm địa có bố trí cơ quan truyền thừa nghìn năm của nhà họ Mặc, hơn nữa, mỗi một cơ quan đều là cơ quan chí mạng. Nếu Tào trưởng lão có lòng tin có thể tránh được cơ quan thuật của nhà họ Mặc thì có thể đi theo tôi”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Cơ quan… nhà họ Mặc?”.
Tào Tùng Dương tái mặt.
Nguyên Tinh cũng sửng sốt.
“Nhà họ Lâm lại có cơ quan nhà họ Mặc? Bọn họ nắm giữ cơ quan thuật của nhà họ Mặc sao?”.
“Không phải, chỉ là tổ tiên nhà họ Lâm dùng cơ quan thuật của nhà họ Mặc lúc trước bố trí ở lối vào cấm địa mà thôi. Theo tôi biết, trong vòng một trăm năm, cơ quan của nhà họ Mặc ở lối vào cấm địa đã giết chết một trăm chín mươi sáu người dòm ngó đến cấm địa nhà họ Lâm, có thể thấy trình độ hung hiểm của nó. Lần này đến cấm địa tôi cũng không nắm chắc, cho nên nếu Tào trưởng lão đi, tôi không thể bảo đảm an toàn cho ông”, Lâm Chính nói.
“Tôi không đi, tôi không đi!”, Tào Tùng Dương vội vàng xua tay, lắc đầu: “Tôi còn chưa tự đại đến mức đi thử sức với cơ quan nhà họ Mặc, cậu Lâm cứ đi đi!”.
Ông ta không muốn chết.
“Nếu đã như vậy thì các ông hãy ở đây tiếp ứng cho tôi! Tôi tự vào trong!”.
Lâm Chính thở ra một hơi, nhìn con hẻm dài, cất bước đi tới.
Vì hình ảnh Lâm Nhược Nam chạy trốn từ cửa sau được camera ghi lại nên rất nhiều người nhà họ Lâm đuổi tới, tụ tập ở cửa sau, nhìn thấy Lâm Chính đeo mặt nạ, dáng vẻ kỳ quái thì lập tức cảnh giác.
“Cậu là ai?”.
“Đứng lại!”.
Người nhà họ Lâm hét lên.
Nhưng bọn họ còn chưa nói xong, Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh ở bên này đã xông tới, trong thoáng chốc đã đánh bay những người đó.
Một nhóm người nhà họ Lâm ngã ra đất, không cản nổi.
Đồng thời, Nguyên Tinh đặt tay lên cánh cửa, đột nhiên dùng sức.
Ầm!
Cửa sau nhà họ Lâm lập tức nổ tung.
Tiếng nổ vang vọng khắp nửa căn nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm rung chuyển.
Nhưng mấy người họ không quan tâm.
“Thần Quân, hãy cẩn thận!”, Nguyên Tinh khom lưng, cung kính nói.
“Đợi tôi!”.
Lâm Chính khẽ hô, sau đó xông thẳng vào nhà họ Lâm…
Chương 1535: Đến nhà hỏi tội
Ở cổng nhà họ Lâm.
Một dãy các loại xe sang như Bentley, Rolls-Royce đang đỗ ở đây.
Những người bước từ trên xe xuống đều ăn mặc rất kỳ quái.
Có người mặc vest thẳng thớm.
Có người mặc trường bào, mang nét hoài cổ.
Ai nấy sắc mặt lạnh tanh, lửa giận ngút trời.
Người dẫn đầu chính là Hắc Ngọc Thiên.
Sắc mặt ông ta lạnh lùng, đứng ở ngoài cổng nói: “Chỗ này do Tề Các – một trong ba các lớn của nhà họ Lâm các cậu quản lý, các chủ Tề Các Lâm Côn Luân đâu? Nếu ông ta còn không xuất hiện, thì tôi sẽ hạ lệnh xông vào!”.
Trong cổng toàn là người nhà họ Lâm.
Tuy ai nấy đều có thực lực mạnh mẽ, nhưng so với những tinh nhuệ nhà họ Hắc khí thế hùng hổ ở bên ngoài, thì hiển nhiên vẫn kém hơn không ít.
Người nhà họ Lâm vô cùng lo lắng.
Bọn họ đã bao giờ được thấy thế trận hoành tráng như vậy chứ?
Dù sao đây cũng là nhà họ Lâm!
Làm gì có người của thế tộc nào vô duyên vô cớ dẫn người đến nhà họ Lâm gây sự chứ?
Như vậy chẳng phải là ăn gan hùm mật báo sao?
Nhưng Hắc Ngọc Thiên lại có sự tự tin này.
Bây giờ ông ta đã khác xưa, có Dương Hoa, Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo chống lưng, ông ta sợ đếch gì nhà họ Lâm chứ?
Hơn nữa quan tài đứa trẻ tổ truyền của nhà họ Hắc bị nhà họ Lâm ăn trộm, ông ta không giận được sao? Có thể đến tận nơi hỏi tội, cớ gì ông ta không làm?
“Gia chủ Hắc, phiền ông chờ một chút, chúng tôi đã phái người đi báo cho các chủ biết rồi! Chắc là các chủ sẽ đến ngay thôi!”, một quản sự vội cung kính nói.
“Hừ, nếu các chủ của các người không giải quyết được chuyện này, hoặc không chịu ra mặt, thì gọi gia chủ của nhà họ Lâm đến đây!”, Hắc Ngọc Thiên mất kiên nhẫn hừ mũi.
Ông ta vừa dứt lời, không ít người đang có mặt liền biến sắc.
Ánh mắt của người nhà họ Lâm đầy giận dữ.
Gia chủ?
Ông ta có ý gì?
Lẽ nào nhà họ Hắc thực sự muốn đối đầu với nhà họ Lâm sao?
Nhà họ Lâm không muốn động đến nhà họ Hắc, nhưng không có nghĩa là bọn họ sợ nhà họ Hắc.
Nếu thực sự khai chiến, thì chắc chắn người thiệt thòi sẽ là Hắc Ngọc Thiên.
Đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
“Gia chủ Hắc! Ông nên biết rằng, nếu chuyện này ầm ĩ đến tận chỗ gia chủ của chúng tôi thì sẽ có hậu quả gì! Tôi e là lúc ấy nhà họ Hắc các ông sẽ không gánh nổi đâu!”.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy người cầm quân cờ trắng trước đó bước ra.
Đám Lâm Ngạo cũng có mặt.
“Lâm Côn Luân, cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi! Tôi còn tưởng ông trốn rồi chứ!”, Hắc Ngọc Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, khinh bỉ nói: “Những lời ông vừa nói là sao? Ông đang dọa tôi đấy à? Nếu đã vậy thì được! Hôm nay tôi cứ muốn gặp gia chủ của các ông đấy! Ông không có tư cách nói chuyện với tôi, bảo gia chủ của các ông đến đi!”.
“Cái gì?”.
Người nhà họ Lâm nổi giận.
“Thật là quá đáng!”.
“Nhà họ Hắc đừng vênh váo quá! Nơi này là Yên Kinh!”.
“Các ông không muốn ra khỏi đây sao?”.
Những cao thủ nhà họ Lâm đi cùng Lâm Côn Luân đến lập tức quát.
Người nhà họ Hắc cũng không cam lòng yếu thế, nhao nhao bước tới.
Hai bên giương cung bạt kiếm, tình hình vô cùng căng thẳng.
Lâm Côn Luân nhíu mày.
Ông ta không ngờ thái độ của Hắc Ngọc Thiên lại kiên quyết như vậy, suy nghĩ một lát, ông ta vẫn nhượng bộ một chút.
“Gia chủ Hắc, nhà họ Lâm chúng tôi và nhà họ Hắc các ông trước giờ nước sông không phạm nước giếng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến ông phát động nhiều người như vậy?”, Lâm Côn Luân hỏi.
“Quan tài đứa trẻ của nhà họ Hắc tôi là do người nhà họ Lâm các ông lấy trộm đúng không?”, Hắc Ngọc Thiên lạnh lùng nói.
“Người tên Lâm Chính kia đã bị nhà họ Lâm chúng tôi đuổi ra khỏi gia tộc từ lâu, cậu ta không thuộc nhà họ Lâm của tôi. Nếu ông muốn tìm cậu ta tính sổ thì tùy, chuyện này nhà họ Lâm tôi không biết, cũng không chịu trách nhiệm”, Lâm Côn Luân lắc đầu.
“Nhưng người lấy trộm quan tài đứa trẻ không phải là Lâm Chính, mà là Lâm Nhược Nam của nhà họ Lâm các ông, đúng không?”, Hắc Ngọc Thiên hừ mũi.
Lâm Côn Luân nghe thấy thế thì hơi biến sắc, đáy mắt lóe lên một tia hồ nghi.
Lâm Ngạo ở phía sau cũng sợ đến mức suýt nữa không đứng vững.
“Gia chủ Hắc, sao ông lại nói vậy?”, Lâm Côn Luân nhíu mày hỏi.
“Sao hả? Lẽ nào tôi nói không đúng sao?”.
“Gia chủ Hắc, tôi không biết ông nghe được chuyện hoang đường này ở đâu, tôi chỉ muốn nói với ông rằng, chuyện quan tài đứa trẻ bị trộm không có bất cứ liên quan gì đến nhà họ Lâm chúng tôi. Nếu gia chủ Hắc kiên quyết cho rằng do người nhà họ Lâm tôi làm, thì mời ông đưa ra chứng cứ”, Lâm Côn Luân lạnh lùng nói.
Chứng cứ Lâm Nhược Nam lấy trộm quan tài đứa trẻ đã được người nhà họ Lâm xóa sạch, Lâm Côn Luân không tin nhà họ Hắc có người có thể tìm được chứng cứ.
Nhưng đúng lúc này, Hắc Ngọc Thiên bỗng vung tay lên, sau đó một người ở đằng sau ông ta bước tới.
Đám người Lâm Côn Luân không biết người này, nhưng Lâm Ngạo ở phía sau thì tái mét mặt.
“Đây là ai?”, Lâm Côn Luân hỏi.
“Đây là bảo vệ ở khu nhà Trương Tinh Vũ và Tô Quảng ở”, Hắc Ngọc Thiên bình thản đáp.
“Bảo vệ?”.
Lâm Côn Luân nín thở.
“Ông ta tận mắt nhìn thấy người nhà họ Lâm các ông mang quan tài đứa trẻ của nhà họ Hắc chúng tôi vào khu nhà của Trương Tinh Vũ. Theo tôi được biết, Trương Tinh Vũ là mẹ chồng của Lâm Chính đúng không? Các ông mang quan tài đứa trẻ đến chỗ Trương Tinh Vũ chắc là để giá họa cho cậu ta chứ gì?”, Hắc Ngọc Thiên cười khẩy.
“Gia chủ Hắc nghĩ nhiều rồi, đang yên đang lành, tại sao chúng tôi lại giá họa cho Trương Tinh Vũ chứ? Nhà họ Lâm chúng tôi và người này chẳng liên quan gì đến nhau cả!”, sắc mặt Lâm Côn Luân vô cùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại thầm liếc Lâm Ngạo, tỏ vẻ rất bất mãn.
Lâm Ngạo có chút đờ đẫn.
“Lâm Ngạo, ông làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao không xử lý người này đi?”, người của Tề Các ở bên cạnh nhỏ giọng chất vấn.
“Tôi… tôi xử lý rồi mà, để giữ bí mật, tôi đã bảo người đưa ông ta đến núi hoang xử lý ngay trong đêm, rồi chôn xác tại chỗ, nhưng… nhưng tại sao người này… Lẽ nào là tôi gặp ma?”, Lâm Ngạo thì thào.
“E là có cao nhân cứu ông ta rồi”.
Lâm Côn Luân nhỏ giọng nói.
“Nhà họ Lâm các ông và Trương Tinh Vũ không có liên quan gì đến nhau, nhưng Lâm Chính và nhà họ Hắc chúng tôi thì có liên quan gù? Những cái khác tôi không quan tâm, nhân chứng ngay đây, các ông đừng hòng chối bỏ. Nếu hôm nay nhà họ Lâm không cho nhà họ Hắc tôi một câu trả lời, thì nhà họ Hắc tôi dù tan xương nát thịt cũng không tha cho các ông đâu”, Hắc Ngọc Thiên quát.
Sắc mặt Lâm Côn Luân âm trầm.
Những người khác cũng trầm mặc.
Nhà họ Lâm đuối lý, hơn nữa nhà họ Hắc lại lấn lướt như vậy, chuyện này không dễ giải quyết chút nào.
“Các chủ, có cần báo với gia chủ không?”, người ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
“Nếu ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được, thì tôi còn làm các chủ của Tề Các làm gì?”.
Lâm Côn Luân thầm hừ một tiếng, rồi ngẩng đầu lên, bình thản nói: “Gia chủ Hắc, ông muốn thế nào?”.
“Giao hết những người có liên quan đến chuyện này ra đây, để chúng tôi xử lý!”, Hắc Ngọc Thiên đáp.
“Được!”.
Lâm Côn Luân cũng không do dự, đáp lại: “Vậy tôi sẽ giao Lâm Nhược Nam cho ông! Người đâu, đưa Lâm Nhược Nam đến đây!”.
“Vâng!”.
Người bên cạnh chạy đi.
“Kìa ông!”.
Lâm Ngạo cuống lên gọi.
Nhưng Lâm Côn Luân không thèm nhìn ông ta, chỉ bình tĩnh nói: “Lâm Ngạo, ông hãy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng!”.
“Nhưng…”
Lâm Ngạo còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của ông ta, Lâm Ngạo biết mình nói gì cũng chỉ là vô ích.
Lâm Côn Luân đã quyết định phải hi sinh Lâm Nhược Nam.
“Haizz!”.
Lâm Ngạo chỉ đành thở dài, âm thầm rơi lệ.
Nhưng đúng lúc này, người bên dưới vội vàng quay lại, đồng thời hét lớn: “Các chủ! Lâm Nhược Nam trốn rồi!”.
“Cái gì?”.
Lâm Côn Luân hơi ngạc nhiên.
Mọi người xôn xao.
“Trốn rồi? Lâm Côn Luân, nói vậy là các ông không giao được người sao?”, Hắc Ngọc Thiên lạnh lùng hừ mũi.
“Gia chủ Hắc hãy bình tĩnh, nó chỉ là một cô gái yếu đuối, có thể trốn đi đâu được chứ? Tôi sẽ bắt nó về ngay!”.
Lâm Côn Luân trầm giọng nói, sau đó vung tay lên, định hạ lệnh cho mọi người đi bắt Lâm Nhược Nam.
Nhưng đúng lúc này.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn bỗng vang lên ở cổng sau nhà họ Lâm…
Bình luận facebook