-
Chương 1456-1460
Chương 1456: Thần y Lâm, xin hãy nhận tôi làm đồ đệ
Lâm Chính chạy tới.
Tuy lái xe đỡ mất sức hơn, nhưng tốc độ không được nhanh lắm, lúc này Lâm Chính dốc toàn lực chạy bộ, tốc độ dễ dàng vượt 200km/h.
Khi anh đuổi kịp chiếc xe Công Tôn Đại Hoàng ngồi thì đã người đi xe trống.
Chiếc xe nằm ngang giữa đường, đến mức cảnh sát phải đến tận nơi.
Lâm Chính nhìn chiếc xe, rồi lại nhìn camera ở cách đó không xa, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Mã Hải.
“Bảo người điều tra camera trên đường quốc lộ 209, tôi muốn biết Công Tôn Đại Hoàng đã chạy đi đâu”.
“Chủ tịch Lâm chờ chút, tôi đi làm ngay đây”.
Mã Hải tắt điện thoại, Lâm Chính vào cửa hàng nhỏ ở bên cạnh mua bao thuốc lá, châm một điếu rồi yên lặng chờ đợi.
“Thần y Lâm!”.
Thủ Mệnh và Băng Thượng Quân đuổi tới.
“Hai người vất vả rồi, về trước nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để tôi giải quyết”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, xem ra hôm nay anh nhất định phải giết bằng được Công Tôn Đại Hoàng sao?”, Băng Thượng Quân không nhịn được hỏi.
“Công Tôn Đại Hoàng không chết thì sau này tôi chắc chắn sẽ không được yên thân! Hôm nay ông ta đã cùng đường mạt lộ, tôi phải nhổ cỏ tận gốc”, Lâm Chính dữ tợn nói.
Băng Thượng Quân yên lặng gật đầu, nhìn Lâm Chính chằm chằm: “Không ngờ thần y Lâm lại có thực lực mạnh như vậy, trước đó tôi đến khiêu chiến là anh đã nương tay rồi. Phần ân tình này, Băng Thượng Quân xin ghi nhớ”.
“Anh đã trả rồi, hai ta không ai nợ ai cả”.
“Thần y Lâm, tôi có một việc muốn cầu xin anh”.
“Việc gì?”, Lâm Chính nhìn anh ta.
Băng Thượng Quân do dự một lát rồi ôm quyền khom lưng: “Thần y Lâm, tôi muốn xin anh nhận tôi làm đồ đệ”.
“Cái gì?”, Lâm Chính sửng sốt.
Thủ Mệnh ở bên cạnh cũng kinh ngạc.
“Băng Thượng Quân, anh làm cái gì vậy? Tốt xấu gì anh cũng là thiên kiêu hạng chín, vậy mà lại làm đồ đệ của tôi? Như vậy chẳng phải là quá thiệt thòi cho anh sao? Nếu chuyện này đồn ra ngoài chỉ e sẽ gây lời ong tiếng ve”, Lâm Chính nói.
“Ha ha ha, thần y Lâm nói đùa rồi, Băng Thượng Quân tôi vốn là người không màng danh lợi, cái tôi theo đuổi chính là võ đạo tuyệt đối. Hôm nay thần y Lâm đại chiến với Cổ Phái, khiến tôi nhận ra được khoảng cách giữa mình và anh. Tôi biết chỉ dựa vào bản thân mình thì e là rất khó đuổi kịp anh, nên tôi muốn bái anh làm sư. Nếu có thể được anh chỉ dạy, thì đây chắc chắn là chuyện may mắn đối với Băng Thượng Quân tôi”.
Băng Thượng Quân nói rất nghiêm túc, thái độ vô cùng cung kính.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không thể chỉ dạy anh cái gì cả, thực ra tôi không biết nhiều về phương diện võ học, tôi chỉ biết chút y thuật thôi”.
“Tôi học y là được”.
“Việc này…”
“Thần y Lâm cảm thấy Băng Thượng Quân quá ngu dốt, không chịu dạy sao?”.
“Không phải, nếu anh thực sự muốn học, thì ai tôi cũng dạy”.
“Thầy!”.
Băng Thượng Quân làm việc quyết đoán, lập tức cúi người kêu lên.
“Chưa sớm thế đâu, anh hãy đến học viện Huyền Y Phái báo danh trước đi. Chờ tôi giải quyết xong chuyện này sẽ chính thức thu nhận anh”.
“Thầy, để tôi giúp thầy giết Công Tôn Đại Hoàng!”.
“Không cần đâu, các anh về trước đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết một mình”.
Lâm Chính bình thản nói.
Đúng lúc này, Mã Hải gọi điện thoại tới.
Anh vội vàng lấy điện thoại ra nghe, một lát sau, sắc mặt liền sầm xuống.
“Chắc chắn chứ?”.
“Chắc là biển số của mấy chiếc xe đó không nhầm đâu”.
“Được, bây giờ tôi sẽ đến đó!”.
Lâm Chính tắt điện thoại.
“Thần y Lâm, đã biết vị trí của Công Tôn Đại Hoàng rồi sao?”, Thủ Mệnh vội hỏi.
“Biết rồi! Các cô về đi, tôi đi tìm ông ta”.
Dứt lời, Lâm Chính liền vẫy một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi.
…
Trong một trang viên.
Phịch!
Công Tôn Đại Hoàng ngã lăn ra đất, thở lấy thở để. Khuôn mặt ông ta ướt đẫm mồ hôi, dường như không còn chút sức lực nào, cứ nằm sõng soài dưới đất như một xác chết.
Mấy người đàn ông mặc vest thẳng thớm đi cùng ông ta đều đưa mắt nhìn.
“Ông Công Tôn, tốt xấu gì ông cũng là bá chủ một phương, tại sao hôm nay lại thảm hại như vậy? Chậc chậc chậc… ngay cả cánh tay trái cũng không còn, xem ra thần y Lâm kia quả thực ghê gớm!”.
Một người đàn ông trung niên mặc Đường trang màu trắng chắp tay đi ra, vẻ mặt tươi cười.
“Khánh Dung!”.
Công Tôn Đại Hoàng thở hổn hển, ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia: “Gan ông không nhỏ nhỉ? Nhà họ Khánh các ông và Dương Hoa có mối quan hệ thân thiết, vậy mà ông dám cứu kẻ thù của thần y Lâm? Ông không sợ thần y Lâm tìm tới tận nơi tính sổ sao?”.
“Sợ chứ! Đương nhiên là tôi sợ rồi! Nhưng tôi sợ nghèo hơn, sợ yếu hơn! Nhà họ Khánh không quyền không thế mới là thứ khiến tôi sợ hãi nhất”, Khánh Dung mỉm cười đáp.
“Ông muốn gì?”.
Công Tôn Đại Hoàng hít sâu một hơi hỏi.
“Tất cả mọi thứ của Cổ Phái!”.
Khánh Dung nheo mắt cười nói: “Tôi cũng cài cắm tai mắt ở hồ Ám Long, người của tôi nói, lúc ông bỏ chạy đã nói nếu ai có thể cứu ông, ông sẽ cho người đó tất cả truyền thừa của Cổ Phái, câu này là thật hay giả vậy?”.
“Việc này…”, Công Tôn Đại Hoàng trầm mặc.
“Đằng sau trang viên này có một chiếc máy bay trực thăng tư nhân, có thể bay thẳng đến sân bay, ở sân bay cũng có chuyến bay tư nhân của tôi. Nếu ông đồng ý, tôi đảm bảo mấy tiếng sau ông sẽ xuất hiện ở một hòn đảo tư nhân tận Thái Bình Dương, thần y Lâm chắc chắn sẽ không thể tới đó được! Ở đó, ông sẽ được an toàn tuyệt đối!”, Khánh Dung cười nói.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”, Công Tôn Đại Hoàng đanh giọng hỏi.
“Thế thì tôi lại càng dễ xử lý, nhà họ Khánh chúng tôi bắt được kẻ thù giúp thần y Lâm, chúng tôi chỉ cần nộp ông cho cậu ta thì sẽ lập công lớn, thần y Lâm sẽ thưởng lớn cho chúng tôi! Tuy lợi ích không bằng truyền thừa Cổ Phái, nhưng dù gì chúng tôi cũng lời, ông thấy sao?”.
“Khánh Dung! Lão hồ ly xảo quyệt này!”.
Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng nói.
“Ha ha, tôi chỉ là một thương nhân mà thôi!”.
“Đi thôi! Tôi sẽ giao toàn bộ truyền thừa Cổ Phái cho ông! Ông hãy đưa tôi đi ngay!”.
“Không vấn đề gì, ông Công Tôn!”.
Chương 1457: Tôi cho các ông cơ hội cuối cùng
Một chiếc taxi dừng trước một trang viên xa hoa.
"Thưa anh, đã đến nơi rồi", tài xế ở hàng ghế trước ngoảnh lại cười nói.
Lâm Chính lấy hai tờ tiền trong túi áo ra đưa cho tài xế, sau đó nhanh nhẹn xuống xe.
Cổng trang viên có hai bảo vệ mặc vest màu đen, và một quản gia mặc áo bào màu nâu.
Quản gia còn rất trẻ, đeo kính, đôi mắt dưới cặp kính lóe lên tia sáng.
Nhìn thấy Lâm Chính, quản gia vội chạy bước nhỏ tới.
"Chủ tịch Lâm, sao anh lại đến đây? Cũng chẳng gọi điện thoại trước khi đến để tôi bảo gia chủ chuẩn bị. Nào nào nào, anh đi chậm thôi", quản gia chào hỏi rất nhiệt tình.
"Công Tôn Đại Hoàng đâu?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Ai cơ?", quản gia sửng sốt.
"Công Tôn Đại Hoàng", Lâm Chính quay sang nhìn anh ta chằm chằm.
Quản gia đần mặt ra, tỏ vẻ khó hiểu: "Chủ tịch Lâm, tôi không hiểu anh đang nói gì cả, Công Tôn Đại Hoàng gì chứ? Tôi không biết..."
Lâm Chính đánh giá anh ta một lượt, rồi sải bước đi vào trong.
"Gọi gia chủ của các anh đến gặp tôi!".
"Vâng, vâng..."
Quản gia vội vàng chạy đi.
Lâm Chính tìm một lượt ở nhà họ Khánh, nhưng không thấy bóng dáng của Công Tôn Đại Hoàng đâu. Khi đi tới bãi đỗ máy bay ở phía sau trang viên, anh bước mấy bước tới, sờ vị trí động cơ mấy cái, lông mày bỗng nhíu lại.
"Chủ tịch Lâm, sao bỗng dưng cậu lại đến đây thế? Làm tôi không kịp chuẩn bị gì cả", Khánh Dung chạy bước nhỏ tới, dáng vẻ hoảng hốt, vội vàng cúi người khom lưng với Lâm Chính, sau đó quay sang nói với quản gia: "Mau, đi gọi hết mọi người trong nhà lại đây, bảo nhà bếp chuẩn bị ngay cơm ngon rượu ngọt để tẩy trần cho Chủ tịch Lâm".
"Vâng, gia chủ".
Quản gia gật đầu, rồi chạy đi.
"Không cần đâu Khánh Dung! Chắc hẳn ông cũng biết mục đích tôi đến đây để làm gì", Lâm Chính bình thản nhìn ông ta.
"Mục đích?", Khánh Dung ngớ người ra, kỳ quái hỏi: "Chủ tịch Lâm, cậu đến đây... có chuyện gì sao?".
"Công Tôn Đại Hoàng ở đâu?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Công Tôn Đại Hoàng? Chủ tịch Lâm, tôi không biết..."
"Chiếc máy bay trực thăng này vừa mới dùng nhỉ? Động cơ vẫn còn nóng! Nếu tôi đoán không nhầm, thì chắc là nó vừa bay một chuyến đến sân bay đúng không?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Khánh Dung sửng sốt, mỉm cười đáp: "Chủ tịch Lâm quả nhiên lợi hại, chiếc trực thăng này quả thực mới đến sân bay, nhưng là tôi bảo quản gia đi đón người thôi".
"Không phải là đưa Công Tôn Đại Hoàng đi sao?".
"Chủ tịch Lâm nói gì vậy? Tôi không biết Công Tôn Đại Hoàng là ai nữa là đưa với đón".
"Khánh Dung, chúng ta đều là người thông minh. Nhà họ Khánh các ông là ông trùm Tây Nam, cát cứ ở đây không biết bao nhiêu năm, thâm căn cố đế, thế lực lớn mạnh, thậm chí một số việc của Dương Hoa cũng phải dựa vào các ông. Tôi biết ông có dã tâm rất lớn, nhưng tôi phải nhắc nhở ông, hôm nay là ân oán giữa tôi và Cổ Phái, tôi không muốn có người khác nhúng tay, lại càng không muốn người của tôi nhúng tay. Tôi cho ông một cơ hội, nếu bây giờ ông ngoan ngoãn nói thật với tôi, thì chuyện này vẫn có thể cứu vãn, nếu không... ông sẽ phải hối hận cả đời", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Việc này... Chủ tịch Lâm, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao cậu lại nói những lời như vậy? Nhà họ Khánh chúng tôi có điều gì chậm trễ với cậu sao? Nếu vậy thì tại đây, Khánh Dung xin gửi lời xin lỗi đến cậu", Khánh Dung vội vàng nói, dáng vẻ hoảng hốt.
Lâm Chính lắc đầu.
"Khánh Dung, bây giờ đã là thế kỷ 21, là thời đại công nghệ cao, chỗ nào cũng có camera giám sát. Tôi chỉ cần tùy tiện là có thể lấy được video Công Tôn Đại Hoàng ra vào nhà họ Khánh các ông. Ông thực sự muốn tôi mang hẳn chứng cứ ra để trước mặt ông thì ông mới chịu thừa nhận sao?"
"Chủ tịch Lâm, nếu cậu có thể lấy được thì mang ra đây đi. Ít nhất cũng để tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ", Khánh Dung nói với vẻ bất cần.
Ánh mắt Lâm Chính bỗng đanh lại.
Nhìn dáng vẻ của Khánh Dung thì chắc hẳn ông ta đã xử lý hết các camera dọc đường, cũng đã che giấu hành tung của Công Tôn Đại Hoàng.
Thực ra cũng nhờ Mã Hải hành động đủ nhanh, nếu không ngay cả video Công Tôn Đại Hoàng lên xe của nhà họ Khánh cũng suýt nữa đã bị xóa rồi.
"Các ông định chết cũng không thừa nhận chứ gì?".
Lâm Chính hít sâu một hơi.
"Chủ tịch Lâm, tôi vẫn câu nói đó, chúng tôi làm sai chỗ nào thì xin cậu hãy chỉ ra, chúng tôi sẽ xin lỗi cậu ngay", Khánh Dung nói.
Nhưng Khánh Dung vừa dứt lời, Lâm Chính đã thoắt một cái xông tới trước mặt ông ta, một tay ấn vai ông ta rồi hơi dùng sức.
Rắc!
Bả vai Khánh Dung lập tức gãy lìa.
"A!".
Ông ta hét lên thảm thiết.
"Gia chủ!".
"Ông chủ!".
Người nhà họ Khánh cuống quýt kêu lên.
"Chủ tịch Lâm, cậu làm cái gì vậy?", Khánh Dung đau đớn nói.
"Khánh Dung, tôi cho nhà họ Khánh các ông cơ hội cuối cùng, nếu ông không nói cho tôi biết hành tung của Công Tôn Đại Hoàng, tôi... sẽ giết cả nhà ông!", Lâm Chính lạnh lùng nói, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Chương 1458: Ông không tin sao?
Giết cả nhà?
Người nhà họ Khánh đanh mắt lại, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Người ở phía sau lặng lẽ phất tay.
Sau tường và sau cửa lập tức có không ít cao thủ nhà họ Khánh chạy tới.
"Tất cả bình tĩnh!".
Quản gia quay sang khẽ quát: "Chủ tịch Lâm không phải là người dễ chọc, anh ta có thể đánh cho Công Tôn Đại Hoàng tan tác tả tơi, nếu nhà họ Khánh chúng ta đối đầu với anh ta thì chắc chắn sẽ bị thua thiệt".
"Nhưng quản gia... nếu Chủ tịch Lâm ra tay với gia chủ... thì chúng ta..."
"Không sao, gia chủ tự có đối sách".
Tất cả đều đổ dồn mắt sang nhìn Lâm Chính.
"Chủ tịch Lâm, cậu muốn giết tôi sao?", Khánh Dung cố nhịn đau, cắn răng nói.
"Không phải muốn giết ông, mà là giết cả nhà họ Khánh của ông. Đương nhiên, tiền đề là ông vẫn sống chết không chịu nói tung tích của Công Tôn Đại Hoàng cho tôi biết", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Chủ tịch Lâm, tôi đã nói rồi, tôi không biết".
"Vậy thì đừng có trách tôi", Lâm Chính hừ mũi, cũng không khách khí mà định ra tay.
Nếu giết Khánh Dung thì chắc là nhà họ Khánh sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều.
Nhưng đúng lúc này, Khánh Dung bỗng cuống quýt kêu lên: "Chủ tịch Lâm! Nếu cậu giết tôi, thì chắc chắn Dương Hoa của cậu sẽ không còn tồn tại nữa, mà cậu cũng sẽ mất tất cả! Cậu thực sự muốn làm vậy sao?".
Lâm Chính nghe thấy thế liền nhíu mày: "Ý ông là sao?".
"Chủ tịch Lâm, từ lúc cậu và thôn Dược Vương kết thù chuốc oán, Cổ Phái đã luôn nhăm nhe cướp tất cả mọi thứ của Dương Hoa thành của mình, đồng thời tấn công Dương Hoa mãnh liệt. Nhưng tại sao đến bây giờ, tòa nhà Dương Hoa vẫn còn? Tại sao rất nhiều sản nghiệp của Dương Hoa vẫn còn? Cậu chưa từng nghĩ tới lý do sao? Lẽ nào cậu thực sự cho rằng một Mã Hải tép riu có thể đối phó được Cổ Phái khổng lồ?".
"Sao nào? Chuyện này có sự tham dự của ông sao?".
"Đương nhiên, nhà họ Khánh chúng tôi đã dốc hết toàn bộ sức mạnh gia tộc để bảo vệ Dương Hoa, nhờ vậy mới ngăn cản được Cổ Phái thôn tính sạch sẽ Dương Hoa. Chủ tịch Lâm, hiện giờ có rất nhiều sản nghiệp và vị trí quan trọng của Dương Hoa do người nhà họ Khánh chúng tôi nắm giữ. Nếu nhà họ Khánh chúng tôi sụp đổ, thì Dương Hoa cũng sẽ sụp đổ. Lẽ nào cậu muốn Dương Hoa bị hủy hoại trong tay mình sao?", Khánh Dung nhìn Lâm Chính chằm chằm, nói.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh.
Anh không ngờ Khánh Dung còn có thủ đoạn như vậy.
"Nắm giữ? Cần gì phải nói đường hoàng như vậy chứ? Chẳng qua là ông cũng nhòm ngó Dương Hoa, không muốn trơ mắt nhìn Cổ Phái ăn sạch Dương Hoa, cũng muốn kiếm chác một chút mà thôi", Lâm Chính lắc đầu.
"Chủ tịch Lâm, cậu muốn nói gì thì nói, dù sao hiện giờ nhà họ Khánh và Dương Hoa đã dính liền với nhau, cậu giết chúng tôi chính là tự bẻ gãy tay mình, mất nhiều hơn được. Chủ tịch Lâm, mong cậu hãy suy nghĩ cho kĩ", Khánh Dung khàn giọng nói.
Lâm Chính lẳng lặng nhìn ông ta, không nói lời nào.
Người nhà họ Khánh đều mỉm cười đứng nhìn.
Dương Hoa do thần y Lâm dốc biết bao tâm huyết gây dựng nên, nếu thần y Lâm vì Dương Hoa mà khai chiến với Cổ Phái thì đủ để chứng minh trong lòng thần y Lâm, Dương Hoa quan trọng đến mức nào.
Ông ta tin thần y Lâm sẽ không vì chuyện này mà khiến Dương Hoa sụp đổ.
Khánh Dung ngẩng đầu lên cười, tuy bả vai đau thấu trời xanh, nhưng trong lòng ông ta vô cùng đắc ý.
Dù là Cổ Phái hay Dương Hoa, thì giờ phút này đều nằm trong tay ông ta.
E rằng không ai ngờ được, hai hổ đấu nhau, người cười đến cuối cùng lại là nhà họ Khánh.
Nhưng đúng lúc người nhà họ Khánh đang dương dương đắc ý, thì Lâm Chính bỗng lên tiếng.
"Dương Hoa? Tôi chẳng thèm quan tâm!".
Anh vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Khánh đều tắt nụ cười.
Vẻ mặt Khánh Dung căng cứng lại: "Chủ tịch Lâm, cậu... cậu nói cái gì?".
"Tôi chẳng thèm quan tâm Dương Hoa, mất thì mất, tôi thành lập cái khác là được. Khánh Dung, nếu ông muốn dùng Dương Hoa để uy hiếp tôi... thì ông nhầm rồi. Trong mắt tôi, Dương Hoa chỉ là một công cụ mà thôi", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Khánh Dung ngây ra nhìn anh, sau đó bật cười: "Chủ tịch Lâm, chiêu lấy lui làm tiến này của cậu đúng là khéo léo, cậu tưởng cậu ra vẻ phớt lờ Dương Hoa thì tôi sẽ bị cậu lừa sao?".
"Ông không tin sao?".
Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi cho Mã Hải, đồng thời bật loa ngoài.
"Chủ tịch Lâm có phân phó gì vậy?", đầu bên kia vang lên giọng nói của Mã Hải.
"Ông nghe thôi là được".
Lâm Chính nói một câu, rồi nói với Khánh Dung: "Ông nhận ra giọng nói của Mã Hải chứ?".
"Chủ tịch Lâm, cậu... cậu muốn làm gì?", Khánh Dung cảm thấy không đúng lắm, trán rịn mồ hôi, đanh giọng hỏi.
"Tôi tiêu diệt Cổ Phái không phải vì Cổ Phái nhòm ngó Dương Hoa của tôi, mà là vì Cổ Phái đã làm bị thương rất nhiều người mà bọn họ không được động đến. Đây là điều mà tôi không thể tha thứ. Nếu ông nghĩ tôi chỉ vì chút tiền của Dương Hoa mà không đội trời chung với Cổ Phái thì ông nhầm to rồi", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Khánh Dung khựng lại, miệng há ra, không biết nên nói gì cho phải.
Lâm Chính lại nói: "Khánh Dung, bây giờ tôi cho ông cơ hội cuối cùng, lập tức nói cho tôi biết Công Tôn Đại Hoàng đang ở đâu. Nếu ông nói, tôi sẽ coi như chuyện trước đó chưa từng xảy ra, nếu ông vẫn không chịu nói, vậy thì... tôi chỉ có thể dùng cách riêng của tôi để giải quyết chuyện này".
Khánh Dung thầm siết chặt nắm tay, nghiến răng trèo trẹo, hiển nhiên ông ta đang rất rối rắm.
Công Tôn Đại Hoàng chỉ cho ông ta một nửa truyền thừa Cổ Phái, Công Tôn Đại Hoàng nói, nếu ông ta có thể che giấu tung tích của Công Tôn Đại Hoàng 10 ngày, thì sẽ giao cho ông ta một nửa còn lại.
So với Dương Hoa, chắc chắn Khánh Dung khao khát có được truyền thừa Cổ Phái hơn.
Nhưng thần y Lâm lại không phải là người dễ chọc...
Nếu những lời anh nói là thật, thì chẳng phải nhà họ Khánh sẽ tiêu đời sao?
Ông ta ngập ngừng, vô cùng khó xử, không biết nên trả lời thế nào.
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
"Chủ tịch Lâm, chúng tôi đã nói rồi, chúng tôi không biết Công Tôn Đại Hoàng đang ở đâu cả. Dù anh ép hỏi đến đâu cũng vô ích thôi. Nếu anh thực sự muốn tiêu diệt nhà họ Khánh thì cứ việc. Nhưng chắc là anh cũng biết rõ hậu quả, tôi không tin anh sẽ vì một phút bốc đồng mà hủy hoại Dương Hoa".
Lâm Chính lập tức nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Là một thanh niên mặc vest thẳng thớm.
Thanh niên kia đeo kính, thoạt nhìn rất nho nhã, khuôn mặt có mấy phần tinh nhanh và khí chất trí thức.
"Anh là ai?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Con trai tôi, Khánh Văn!", Khánh Dung khàn giọng đáp.
"Vậy ông đồng ý với ý kiến của con trai mình sao?".
"Con trai tôi là du học sinh của đại học Cambridge, thông minh từ nhỏ, tầm nhìn rất xa. Rất nhiều chuyện lớn nhỏ của nhà họ Khánh đều là nó quyết định thay tôi, chuyện này tôi nghe nó", Khánh Dung khàn giọng nói.
"Ông chắc chứ?".
"Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ cậu vẫn nên lý trí chút đi!".
"Xem ra các ông vẫn không tin tôi sẽ từ bỏ Dương Hoa để tiêu diệt các ông sao? Vậy được, nếu đã thế thì tôi sẽ cho các ông biết thái độ của tôi".
Lâm Chính lạnh lùng đáp, rồi nói vào điện thoại: "Mã Hải, ông nghe thấy hết rồi chứ?".
"Nghe thấy rồi, Chủ tịch Lâm", giọng nói của Mã Hải vang lên.
"Được, ông lập tức sắp xếp chuyển nhượng hết cổ phần của Dương Hoa đi".
"Được, Chủ tịch Lâm, xin hỏi là chuyển nhượng cho ai?".
"Nhà họ Khánh", Lâm Chính lạnh lùng đáp.
Chương 1459: Tất cả là hiểu lầm
Nhà họ Khánh sững người. Chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của Dương Hoa cho nhà họ Khánh sao?
Vậy khác gì là giao lại Dương Hoa cho bọn họ.
Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là Lâm Chính muốn chặn đứng mọi suy nghĩ của nhà họ Khánh. Họ cho rằng anh vì Dương Hoa mà không dám động vào họ?
Vậy thì anh tặng luôn Dương Hoa cho họ. Lúc này, họ còn cho rằng anh xem trọng Dương Hoa nữa hay không?
Người nhà họ Khánh kinh ngạc trước cách làm của Lâm Chính. Bọn họ trố tròn mắt nhìn anh. Khánh Dung tái mặt, run rẩy.
“Chủ tịch Lâm, tôi sẽ lập tức đi xử lý”, Mã Hải nói xong bèn tắt máy.
Lâm Chính buông tay ra. Khánh Dung ôm vai, ngã ra đất. Nhưng lúc này ông ta cũng không cảm nhận được cơn đau tới từ vai nữa mà chỉ biết trố tròn mắt nhìn Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm cậu thật sự muốn ra đòn sát phạt như vậy sao?”
“Tôi đã cho ông cơ hội, cho nhà họ Khánh một con đường sống nhưng các người đã từ chối. Điều này không thể trách tôi được. Cũng không thể trách người khác được”, Lâm Chính châm một điếu thuốc, nói giọng khàn khàn.
Khánh Dung mặt cắt không ra máu. Người nhà họ Khánh cũng nhao nhao chạy tới đỡ ông ta dậy.
“Bố không sao chứ ạ?”
“Ông chủ không sao chứ? Mau gọi bác sĩ điều trị vết thương cho ông chủ"
Đám đông bận rộn xử lý vết thương cho Khánh Dung. Thế nhưng lúc này ông ta nào có tâm trạng để ý tới những điều đó.
“A Văn, mau đi xem xem, xem Mã Hải đã chuyển nhượng cổ phần của Dương Hoa cho chúng ta chưa?”, Khánh Dung vội vàng lên tiếng.
“Bố! Bố nói linh tinh gì vậy, bố thật sự cho rằng chủ tịch Lâm sẽ làm như vậy sao? Anh ta coi trọng Dương Hoa thế nào mà bố còn không biết. Vì Dương Hoa mà anh ta sống chết với cả Cổ Phái cơ mà. Giờ sao có thể vì Công Tôn Đại Hoàng mà giao lại Dương Hoa cho chúng ta được chứ. Bố cảm thấy anh ta sẽ làm chuyện ngu ngốc như vậy chắc?”, Khánh Văn lắc đầu mỉm cười.
“Nhưng nếu là thật thì…”
“Không có "nếu thì" đâu bố. Chủ tịch Lâm thẳng qua là ra dẻ vậy thôi. Chúng ta đừng sợ. Một lát nữa anh ta sẽ tự động thoái lui”, Khánh Văn mỉm cười.
Khánh Dung nghe thấy vậy thì tỏ ra do dự. Cuối cùng ông ta đành gật đầu.
“Được rồi. Bố nghe lời con. Đợi chúng ta có được Cổ Phái, trở nên mạnh hơn thì sẽ không còn sợ tên họ Lâm này nữa”, Khánh Dung bặm môi, hạ quyết tâm.
Khánh Dung đứng dậy, nhìn Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, sự việc đã tới nước này thì tôi cũng không có gì để nói nữa. Tôi chỉ muốn khuyên cậu một câu, không nên quá kích động. Vì như thế thì người hối hận sẽ là chính cậu đấy”.
“Vậy là các người vẫn không chịu nói đúng không?”
“Thần y Lâm, nhà họ Khánh chúng tôi không phải người dễ bị hù dọa đâu”.
“Nói vậy thì có phải là tôi có thể ra tay rồi không?”
“Được, thần y Lâm, mời anh!”, Khánh Văn khẽ nhún vai, bộ dạng trông khá bất cần. Anh ta thấy Lâm Chính sẽ chẳng làm gì được nhà họ Khánh hết. Trừ khi anh ta bị điên.
Tiêu diệt nhà họ Khánh, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Dương Hoa lâm vào tình thế khó khăn thì sẽ chẳng có lợi lạc gì. Anh ta tin rằng thần y Lâm là người thông minh, biết phải làm thế nào.
Lâm Chính không nói gì chỉ lặng lặng nhìn Khánh Văn và bước tới.
“A Văn”, Khánh Dung cảm thấy có gì đó không ổn bèn kêu lên.
“Không sao đâu bố. Chúng ta chỉ cần kiên định, kiên định tới cùng thì chắc chắn thần y Lâm sẽ từ bỏ. Giờ là lúc cần có ý chí mạnh mẽ, ai mà yếu đuối hơn thì người đó sẽ thua”, Khánh Văn mỉm cười.
Khánh Dung suy nghĩ một lúc rồi lẳng lặng gật đầu. Khánh Văn học tâm lý học ở đại học Kiếm Kiều. Đừng thấy anh ta trẻ tuổi mà nhầm, về phương diện tâm lý anh ta có nhiều khi còn phân tích tốt hơn cả Khánh Dung nữa.
Đúng lúc này, người quản gia vội vàng chạy vào với sắc mặt trắng bệch: “Ông ơi, xảy ra chuyện rồi”.
“Xảy ra chuyện gì?”, Khánh Dung giật mình.
Người quản gia vội vàng đưa điện thoại tới. Khánh Dung khựng người khi nhìn thấy số trên màn hình. Ông ta do dự rồi nghe máy.
“A lô…”
“Chủ tịch, vừa rồi có một nhóm người của Dương Hoa tới nói là muốn tiến thành thủ tục bàn giao, hơn nữa một lượng lớn cổ phần của Dương Hoa đã được chuyển cho chúng ta rồi. Rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?”, người phụ trách ở đầu dây bên kia lên tiếng.
Khánh Dung trố tròn mắt, ông ta vội gầm lên: “Đừng có nhận, không được nhận. Trả hết đi. Mau lên”.
“Dạ dạ…”, người ở đầu dây bên kia sợ hết hồn, vội tắt điện thoại. Người nhà họ Khánh hoang mang.
“Bố! Sao thế ạ?”, Khánh Văn chau mày. Thế nhưng Khánh Dung mặc kệ anh ta, chỉ vội vàng nhìn về phía Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm. Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm thôi”.
Khánh Dung vội vàng kêu lên. Sau khi nhận được điện thoại, ông ta đã hiểu hoàn toàn về thái độ của Lâm Chính. Người này chẳng có gì phải kiêng dè cả. Quyết tâm muốn giết chết Công Tôn Đại Hoàng của cậu ta quá lớn.
Khánh Dung vừa nói xong thì Lâm CHính đã lập tức xuất hiện ngay bên cạnh Khánh Văn, siết cổ anh ta và nhấc lên.
“Anh…”, Khánh Văn chưa kịp nói gì thì một cơn đau mãnh liệt từ vai trỗi dậy.
“Á!”
Anh ta phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đám đông xung quanh nín thở, vội vàng quay qua nhìn thì thấy một cánh tay của Khánh Văn đã gãy rời.
Chương 1460: Đồng xu vận mệnh
“A Văn!”, Khánh Dung hai mắt đỏ ngàu, kêu toáng lên.
Tay của Khánh Văn đứt rời, máu bắt ra thành cột, cơn đau dữ dội làm khuôn mặt anh ta trở nên méo mó. Đau tới mức anh ta như ngất đi được.
“Cậu chủ”.
“Chủ tịch Lâm! Cậu làm gì vậy?”
“Mau dừng tay lại!”
Đám đông cuống cả lên. Khánh Dung điên cuồng lao tới. Thế nhưng khi ông ta vừa tới gần thì đã bị Lâm Chính đạp cho một đạp.
Rầm! Khánh Dung ngã ra đất, lăn mấy vòng mới dừng lại. Đợi đến khi được người khác đỡ dậy thì mặt ông ta đã đầy bụi đất.
“Ông chủ”.
“Ông không sao chứ?”, người nhà họ Khánh thất kinh.
“Thả tôi ra…chủ tịch Lâm…anh…cứu con với bố. Cứu con”, Khánh Văn bị Lâm Chính siết tới mức khó thở, anh ta không ngừng giãy giụa và hét lên đầy đau đớn.
“Xông lên cứu lấy cậu chủ”, người quản gia không chịu được nữa bèn phất tay, ra hiệu cho các cao thủ hà họ Khánh lao lên.
“Đừng”, Khánh Dung kêu toáng lên. Thế nhưng…đã không còn kịp nữa.
“Ra tay sao? Dựa vào đám nhà họ Khánh các người á?”, Lâm Chính hừ giọng, đưa tay lên tấn công người lao lên đầu tiên.
Bụp! Người này bị đấm một đấm xuyên ngực, nôn ra máu tươi, chết ngay tại chỗ. Lâm Chính không hề nương tay, anh tung chưởng giáng thẳng xuống đầu của người khác.
Rầm! Đầu người này như một trái dưa vỡ ra.
“Á!”, đám đông sợ hãi la hét, ai cũng tưởng như sắp phát điên. Đây khác gì ác ma giết người không chớp mắt.
Hai người nhà họ Khánh đã mất mạng như thế đấy. Quá tàn nhẫn!
Nhà họ Khánh cũng không phải gia thế võ lâm gì nên chưa bao giờ được chứng kiến người nào có thủ đoạn tàn nhẫn như Lâm Chính.
“Mau dừng tay! Tất cả mau dừng tay! Các người không phải là đối thủ của chủ tịch Lâm đâu”, Khánh Dung vội vàng bò dậy, đau đớn hét lớn.
Nhà họ Khánh đành lùi lại. Khánh Dung bước tới trước, quỳ xuống trước mặt Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, xin cậu hãy tha cho con trai tôi. Tôi cầu xin cậu”.
“Khánh Dung, nhà họ Khánh chắc có lẽ đã nhận được tin tức của Dương Hoa rồi đúng không? Các người sắp có cả Dương Hoa rồi đấy”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Không! Chủ tịch Lâm, chúng tôi không cần Dương Hoa. Tôi chỉ cần con trai tôi bình an vô sự là được! Chủ tịch Lâm, chỉ cần cậu chịu buông tha cho con trai tôi thì tôi sẽ nói cho cậu biết Công Tôn Đại Hoàng đang ở đâu”.
“Ông ta ở đâu?”
“Một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương. Đó là hòn đảo tư nhân của nhà họ Khánh chúng tôi”, Khánh Dung vội vàng nói.
“Mau sắp xếp người đưa tôi đi”.
“Được! Được chủ tịch Lâm”, Khánh Dung vội vàng gật đầu và hét lên với người quản gia. Người quản gia lập tức chạy đi sắp xếp.
“Chủ tịch Lâm, vài phút nữa cậu có thể xuất phát được rồi”, Khánh Dung cẩn thận lên tiếng.
“Tốt lắm”, Lâm Chính gật đầu rồi buông tay ra.
Bụp! Khánh Văn ngã ra đất. Anh ta ôm lấy cổ, thở hổn hển và ho khù khụ. Vùng cổ hằn đỏ rõ rệt.
“Con trai, con không sao chứ?”, Khánh Dung vội vàng chạy tới ôm lấy Khánh Văn.
“Bố, tay của con…”, Khánh Văn mặt cắt không ra máu. Anh ta khóc thút thít.
“Chỉ là một cánh tay mà thôi. Chỉ cần giữ được mạng thì chẳng có gì to tát hết”, Khánh Dung an ủi.
Khánh Văn lẳng lặng gật đầu. Thế nhưng anh ta vẫn không cam tâm, vẫn sụt sịt.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Ai nói là các người giữ được mạng thế?”
Dứt lời, Khánh Dung, Khánh Văn thất kinh. Cả nhà họ Khánh bàng hoàng.
“Chủ tịch Lâm, điều này…không phải là tôi đã nói vị trí của Công Tôn Đại Hoàng cho cậu rồi sao…Lẽ nào…cậu vẫn còn không hài lòng?", Khánh Dung há hốc miệng, run rẩy hỏi.
“Vậy chuyện trước đó thì tính thế nào?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm: “Khánh Dung, tôi đã cho ông cơ hội rồi mà ông không biết quý trọng, còn giảo biện, lừa gạt tôi. Ông cảm thấy tôi sẽ dễ dàng tha cho ông chắc?”
“Chủ tịch Lâm, trước đó là tôi có mắt như mù, do chúng tôi không tốt. Xin cậu tha thứ cho chúng tôi. Tôi xin cậu đấy”.
Khánh Dung vội vàng quỳ xuống, dập đầu trước Lâm Chính.
Cứ nhìn cách mà Lâm Chính đối phó với Cổ Phái là biết, nhà họ Khánh nào dám đối kháng với anh. Trước mặt Cổ Phái, nhà họ Khánh không khác gì hạt cát, vậy thì càng không cần phải nói tới thần y Lâm nữa rồi…
“Tôi cũng không phải là người vô tình. Thế này đi, nể tình nhà họ Khánh vì Dương Hoa nên tôi sẽ cho các người một cơ hội nữa”, Lâm Chính lấy ra một đồng tiền, đặt vào lòng bàn tay: “Mặt chính thì tôi sẽ xử các người, mà mặt ngược lại thì tôi sẽ cho qua chuyện này. Thế nào?”
“Hả?”, Khánh Dung bàng hoàng. Dùng đồng xu để quyết định vận mệnh của nhà họ Khánh sao…Như vậy sao có thể chấp nhận được?
Thế nhưng tới bước này thì họ cũng đâu còn lựa chọn nào khác? Khánh Dung cúi đầu, run rẩy. ông ta không biết phải trả lời như thế nào.
“Sao thế? Cách này không được à? Nếu không được thì thôi vậy? Tôi coi như ông bỏ cuộc”, Lâm Chính điềm đạm nói rồi cất đồng tiền xu đi.
“Từ từ đã”, Khánh Dung vội vàng kêu lên. Lâm Chính nhìn ông ta.
“Chủ tịch…hay là cứ vậy đi…”, Khánh Dung đơn đớn nói.
Người nhà họ Khánh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Ai mà ngờ, nhà họ Khánh đánh Đông dẹp Bắc một thời giờ vận mệnh lại phụ thuộc vào một đồng xu chứ…
Lâm Chính gật đầu, sau đó định tung đồng xu lên thì Khánh Văn đột nhiên hét lớn: “Chủ tịch cho chúng tôi một cơ hội nữa đi!”
“Cơ hội!”, Lâm Chính nói: “Ý của anh là gì?”
Lâm Chính chạy tới.
Tuy lái xe đỡ mất sức hơn, nhưng tốc độ không được nhanh lắm, lúc này Lâm Chính dốc toàn lực chạy bộ, tốc độ dễ dàng vượt 200km/h.
Khi anh đuổi kịp chiếc xe Công Tôn Đại Hoàng ngồi thì đã người đi xe trống.
Chiếc xe nằm ngang giữa đường, đến mức cảnh sát phải đến tận nơi.
Lâm Chính nhìn chiếc xe, rồi lại nhìn camera ở cách đó không xa, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Mã Hải.
“Bảo người điều tra camera trên đường quốc lộ 209, tôi muốn biết Công Tôn Đại Hoàng đã chạy đi đâu”.
“Chủ tịch Lâm chờ chút, tôi đi làm ngay đây”.
Mã Hải tắt điện thoại, Lâm Chính vào cửa hàng nhỏ ở bên cạnh mua bao thuốc lá, châm một điếu rồi yên lặng chờ đợi.
“Thần y Lâm!”.
Thủ Mệnh và Băng Thượng Quân đuổi tới.
“Hai người vất vả rồi, về trước nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để tôi giải quyết”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, xem ra hôm nay anh nhất định phải giết bằng được Công Tôn Đại Hoàng sao?”, Băng Thượng Quân không nhịn được hỏi.
“Công Tôn Đại Hoàng không chết thì sau này tôi chắc chắn sẽ không được yên thân! Hôm nay ông ta đã cùng đường mạt lộ, tôi phải nhổ cỏ tận gốc”, Lâm Chính dữ tợn nói.
Băng Thượng Quân yên lặng gật đầu, nhìn Lâm Chính chằm chằm: “Không ngờ thần y Lâm lại có thực lực mạnh như vậy, trước đó tôi đến khiêu chiến là anh đã nương tay rồi. Phần ân tình này, Băng Thượng Quân xin ghi nhớ”.
“Anh đã trả rồi, hai ta không ai nợ ai cả”.
“Thần y Lâm, tôi có một việc muốn cầu xin anh”.
“Việc gì?”, Lâm Chính nhìn anh ta.
Băng Thượng Quân do dự một lát rồi ôm quyền khom lưng: “Thần y Lâm, tôi muốn xin anh nhận tôi làm đồ đệ”.
“Cái gì?”, Lâm Chính sửng sốt.
Thủ Mệnh ở bên cạnh cũng kinh ngạc.
“Băng Thượng Quân, anh làm cái gì vậy? Tốt xấu gì anh cũng là thiên kiêu hạng chín, vậy mà lại làm đồ đệ của tôi? Như vậy chẳng phải là quá thiệt thòi cho anh sao? Nếu chuyện này đồn ra ngoài chỉ e sẽ gây lời ong tiếng ve”, Lâm Chính nói.
“Ha ha ha, thần y Lâm nói đùa rồi, Băng Thượng Quân tôi vốn là người không màng danh lợi, cái tôi theo đuổi chính là võ đạo tuyệt đối. Hôm nay thần y Lâm đại chiến với Cổ Phái, khiến tôi nhận ra được khoảng cách giữa mình và anh. Tôi biết chỉ dựa vào bản thân mình thì e là rất khó đuổi kịp anh, nên tôi muốn bái anh làm sư. Nếu có thể được anh chỉ dạy, thì đây chắc chắn là chuyện may mắn đối với Băng Thượng Quân tôi”.
Băng Thượng Quân nói rất nghiêm túc, thái độ vô cùng cung kính.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không thể chỉ dạy anh cái gì cả, thực ra tôi không biết nhiều về phương diện võ học, tôi chỉ biết chút y thuật thôi”.
“Tôi học y là được”.
“Việc này…”
“Thần y Lâm cảm thấy Băng Thượng Quân quá ngu dốt, không chịu dạy sao?”.
“Không phải, nếu anh thực sự muốn học, thì ai tôi cũng dạy”.
“Thầy!”.
Băng Thượng Quân làm việc quyết đoán, lập tức cúi người kêu lên.
“Chưa sớm thế đâu, anh hãy đến học viện Huyền Y Phái báo danh trước đi. Chờ tôi giải quyết xong chuyện này sẽ chính thức thu nhận anh”.
“Thầy, để tôi giúp thầy giết Công Tôn Đại Hoàng!”.
“Không cần đâu, các anh về trước đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết một mình”.
Lâm Chính bình thản nói.
Đúng lúc này, Mã Hải gọi điện thoại tới.
Anh vội vàng lấy điện thoại ra nghe, một lát sau, sắc mặt liền sầm xuống.
“Chắc chắn chứ?”.
“Chắc là biển số của mấy chiếc xe đó không nhầm đâu”.
“Được, bây giờ tôi sẽ đến đó!”.
Lâm Chính tắt điện thoại.
“Thần y Lâm, đã biết vị trí của Công Tôn Đại Hoàng rồi sao?”, Thủ Mệnh vội hỏi.
“Biết rồi! Các cô về đi, tôi đi tìm ông ta”.
Dứt lời, Lâm Chính liền vẫy một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi.
…
Trong một trang viên.
Phịch!
Công Tôn Đại Hoàng ngã lăn ra đất, thở lấy thở để. Khuôn mặt ông ta ướt đẫm mồ hôi, dường như không còn chút sức lực nào, cứ nằm sõng soài dưới đất như một xác chết.
Mấy người đàn ông mặc vest thẳng thớm đi cùng ông ta đều đưa mắt nhìn.
“Ông Công Tôn, tốt xấu gì ông cũng là bá chủ một phương, tại sao hôm nay lại thảm hại như vậy? Chậc chậc chậc… ngay cả cánh tay trái cũng không còn, xem ra thần y Lâm kia quả thực ghê gớm!”.
Một người đàn ông trung niên mặc Đường trang màu trắng chắp tay đi ra, vẻ mặt tươi cười.
“Khánh Dung!”.
Công Tôn Đại Hoàng thở hổn hển, ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia: “Gan ông không nhỏ nhỉ? Nhà họ Khánh các ông và Dương Hoa có mối quan hệ thân thiết, vậy mà ông dám cứu kẻ thù của thần y Lâm? Ông không sợ thần y Lâm tìm tới tận nơi tính sổ sao?”.
“Sợ chứ! Đương nhiên là tôi sợ rồi! Nhưng tôi sợ nghèo hơn, sợ yếu hơn! Nhà họ Khánh không quyền không thế mới là thứ khiến tôi sợ hãi nhất”, Khánh Dung mỉm cười đáp.
“Ông muốn gì?”.
Công Tôn Đại Hoàng hít sâu một hơi hỏi.
“Tất cả mọi thứ của Cổ Phái!”.
Khánh Dung nheo mắt cười nói: “Tôi cũng cài cắm tai mắt ở hồ Ám Long, người của tôi nói, lúc ông bỏ chạy đã nói nếu ai có thể cứu ông, ông sẽ cho người đó tất cả truyền thừa của Cổ Phái, câu này là thật hay giả vậy?”.
“Việc này…”, Công Tôn Đại Hoàng trầm mặc.
“Đằng sau trang viên này có một chiếc máy bay trực thăng tư nhân, có thể bay thẳng đến sân bay, ở sân bay cũng có chuyến bay tư nhân của tôi. Nếu ông đồng ý, tôi đảm bảo mấy tiếng sau ông sẽ xuất hiện ở một hòn đảo tư nhân tận Thái Bình Dương, thần y Lâm chắc chắn sẽ không thể tới đó được! Ở đó, ông sẽ được an toàn tuyệt đối!”, Khánh Dung cười nói.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”, Công Tôn Đại Hoàng đanh giọng hỏi.
“Thế thì tôi lại càng dễ xử lý, nhà họ Khánh chúng tôi bắt được kẻ thù giúp thần y Lâm, chúng tôi chỉ cần nộp ông cho cậu ta thì sẽ lập công lớn, thần y Lâm sẽ thưởng lớn cho chúng tôi! Tuy lợi ích không bằng truyền thừa Cổ Phái, nhưng dù gì chúng tôi cũng lời, ông thấy sao?”.
“Khánh Dung! Lão hồ ly xảo quyệt này!”.
Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng nói.
“Ha ha, tôi chỉ là một thương nhân mà thôi!”.
“Đi thôi! Tôi sẽ giao toàn bộ truyền thừa Cổ Phái cho ông! Ông hãy đưa tôi đi ngay!”.
“Không vấn đề gì, ông Công Tôn!”.
Chương 1457: Tôi cho các ông cơ hội cuối cùng
Một chiếc taxi dừng trước một trang viên xa hoa.
"Thưa anh, đã đến nơi rồi", tài xế ở hàng ghế trước ngoảnh lại cười nói.
Lâm Chính lấy hai tờ tiền trong túi áo ra đưa cho tài xế, sau đó nhanh nhẹn xuống xe.
Cổng trang viên có hai bảo vệ mặc vest màu đen, và một quản gia mặc áo bào màu nâu.
Quản gia còn rất trẻ, đeo kính, đôi mắt dưới cặp kính lóe lên tia sáng.
Nhìn thấy Lâm Chính, quản gia vội chạy bước nhỏ tới.
"Chủ tịch Lâm, sao anh lại đến đây? Cũng chẳng gọi điện thoại trước khi đến để tôi bảo gia chủ chuẩn bị. Nào nào nào, anh đi chậm thôi", quản gia chào hỏi rất nhiệt tình.
"Công Tôn Đại Hoàng đâu?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Ai cơ?", quản gia sửng sốt.
"Công Tôn Đại Hoàng", Lâm Chính quay sang nhìn anh ta chằm chằm.
Quản gia đần mặt ra, tỏ vẻ khó hiểu: "Chủ tịch Lâm, tôi không hiểu anh đang nói gì cả, Công Tôn Đại Hoàng gì chứ? Tôi không biết..."
Lâm Chính đánh giá anh ta một lượt, rồi sải bước đi vào trong.
"Gọi gia chủ của các anh đến gặp tôi!".
"Vâng, vâng..."
Quản gia vội vàng chạy đi.
Lâm Chính tìm một lượt ở nhà họ Khánh, nhưng không thấy bóng dáng của Công Tôn Đại Hoàng đâu. Khi đi tới bãi đỗ máy bay ở phía sau trang viên, anh bước mấy bước tới, sờ vị trí động cơ mấy cái, lông mày bỗng nhíu lại.
"Chủ tịch Lâm, sao bỗng dưng cậu lại đến đây thế? Làm tôi không kịp chuẩn bị gì cả", Khánh Dung chạy bước nhỏ tới, dáng vẻ hoảng hốt, vội vàng cúi người khom lưng với Lâm Chính, sau đó quay sang nói với quản gia: "Mau, đi gọi hết mọi người trong nhà lại đây, bảo nhà bếp chuẩn bị ngay cơm ngon rượu ngọt để tẩy trần cho Chủ tịch Lâm".
"Vâng, gia chủ".
Quản gia gật đầu, rồi chạy đi.
"Không cần đâu Khánh Dung! Chắc hẳn ông cũng biết mục đích tôi đến đây để làm gì", Lâm Chính bình thản nhìn ông ta.
"Mục đích?", Khánh Dung ngớ người ra, kỳ quái hỏi: "Chủ tịch Lâm, cậu đến đây... có chuyện gì sao?".
"Công Tôn Đại Hoàng ở đâu?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Công Tôn Đại Hoàng? Chủ tịch Lâm, tôi không biết..."
"Chiếc máy bay trực thăng này vừa mới dùng nhỉ? Động cơ vẫn còn nóng! Nếu tôi đoán không nhầm, thì chắc là nó vừa bay một chuyến đến sân bay đúng không?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Khánh Dung sửng sốt, mỉm cười đáp: "Chủ tịch Lâm quả nhiên lợi hại, chiếc trực thăng này quả thực mới đến sân bay, nhưng là tôi bảo quản gia đi đón người thôi".
"Không phải là đưa Công Tôn Đại Hoàng đi sao?".
"Chủ tịch Lâm nói gì vậy? Tôi không biết Công Tôn Đại Hoàng là ai nữa là đưa với đón".
"Khánh Dung, chúng ta đều là người thông minh. Nhà họ Khánh các ông là ông trùm Tây Nam, cát cứ ở đây không biết bao nhiêu năm, thâm căn cố đế, thế lực lớn mạnh, thậm chí một số việc của Dương Hoa cũng phải dựa vào các ông. Tôi biết ông có dã tâm rất lớn, nhưng tôi phải nhắc nhở ông, hôm nay là ân oán giữa tôi và Cổ Phái, tôi không muốn có người khác nhúng tay, lại càng không muốn người của tôi nhúng tay. Tôi cho ông một cơ hội, nếu bây giờ ông ngoan ngoãn nói thật với tôi, thì chuyện này vẫn có thể cứu vãn, nếu không... ông sẽ phải hối hận cả đời", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Việc này... Chủ tịch Lâm, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao cậu lại nói những lời như vậy? Nhà họ Khánh chúng tôi có điều gì chậm trễ với cậu sao? Nếu vậy thì tại đây, Khánh Dung xin gửi lời xin lỗi đến cậu", Khánh Dung vội vàng nói, dáng vẻ hoảng hốt.
Lâm Chính lắc đầu.
"Khánh Dung, bây giờ đã là thế kỷ 21, là thời đại công nghệ cao, chỗ nào cũng có camera giám sát. Tôi chỉ cần tùy tiện là có thể lấy được video Công Tôn Đại Hoàng ra vào nhà họ Khánh các ông. Ông thực sự muốn tôi mang hẳn chứng cứ ra để trước mặt ông thì ông mới chịu thừa nhận sao?"
"Chủ tịch Lâm, nếu cậu có thể lấy được thì mang ra đây đi. Ít nhất cũng để tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ", Khánh Dung nói với vẻ bất cần.
Ánh mắt Lâm Chính bỗng đanh lại.
Nhìn dáng vẻ của Khánh Dung thì chắc hẳn ông ta đã xử lý hết các camera dọc đường, cũng đã che giấu hành tung của Công Tôn Đại Hoàng.
Thực ra cũng nhờ Mã Hải hành động đủ nhanh, nếu không ngay cả video Công Tôn Đại Hoàng lên xe của nhà họ Khánh cũng suýt nữa đã bị xóa rồi.
"Các ông định chết cũng không thừa nhận chứ gì?".
Lâm Chính hít sâu một hơi.
"Chủ tịch Lâm, tôi vẫn câu nói đó, chúng tôi làm sai chỗ nào thì xin cậu hãy chỉ ra, chúng tôi sẽ xin lỗi cậu ngay", Khánh Dung nói.
Nhưng Khánh Dung vừa dứt lời, Lâm Chính đã thoắt một cái xông tới trước mặt ông ta, một tay ấn vai ông ta rồi hơi dùng sức.
Rắc!
Bả vai Khánh Dung lập tức gãy lìa.
"A!".
Ông ta hét lên thảm thiết.
"Gia chủ!".
"Ông chủ!".
Người nhà họ Khánh cuống quýt kêu lên.
"Chủ tịch Lâm, cậu làm cái gì vậy?", Khánh Dung đau đớn nói.
"Khánh Dung, tôi cho nhà họ Khánh các ông cơ hội cuối cùng, nếu ông không nói cho tôi biết hành tung của Công Tôn Đại Hoàng, tôi... sẽ giết cả nhà ông!", Lâm Chính lạnh lùng nói, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Chương 1458: Ông không tin sao?
Giết cả nhà?
Người nhà họ Khánh đanh mắt lại, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Người ở phía sau lặng lẽ phất tay.
Sau tường và sau cửa lập tức có không ít cao thủ nhà họ Khánh chạy tới.
"Tất cả bình tĩnh!".
Quản gia quay sang khẽ quát: "Chủ tịch Lâm không phải là người dễ chọc, anh ta có thể đánh cho Công Tôn Đại Hoàng tan tác tả tơi, nếu nhà họ Khánh chúng ta đối đầu với anh ta thì chắc chắn sẽ bị thua thiệt".
"Nhưng quản gia... nếu Chủ tịch Lâm ra tay với gia chủ... thì chúng ta..."
"Không sao, gia chủ tự có đối sách".
Tất cả đều đổ dồn mắt sang nhìn Lâm Chính.
"Chủ tịch Lâm, cậu muốn giết tôi sao?", Khánh Dung cố nhịn đau, cắn răng nói.
"Không phải muốn giết ông, mà là giết cả nhà họ Khánh của ông. Đương nhiên, tiền đề là ông vẫn sống chết không chịu nói tung tích của Công Tôn Đại Hoàng cho tôi biết", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Chủ tịch Lâm, tôi đã nói rồi, tôi không biết".
"Vậy thì đừng có trách tôi", Lâm Chính hừ mũi, cũng không khách khí mà định ra tay.
Nếu giết Khánh Dung thì chắc là nhà họ Khánh sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều.
Nhưng đúng lúc này, Khánh Dung bỗng cuống quýt kêu lên: "Chủ tịch Lâm! Nếu cậu giết tôi, thì chắc chắn Dương Hoa của cậu sẽ không còn tồn tại nữa, mà cậu cũng sẽ mất tất cả! Cậu thực sự muốn làm vậy sao?".
Lâm Chính nghe thấy thế liền nhíu mày: "Ý ông là sao?".
"Chủ tịch Lâm, từ lúc cậu và thôn Dược Vương kết thù chuốc oán, Cổ Phái đã luôn nhăm nhe cướp tất cả mọi thứ của Dương Hoa thành của mình, đồng thời tấn công Dương Hoa mãnh liệt. Nhưng tại sao đến bây giờ, tòa nhà Dương Hoa vẫn còn? Tại sao rất nhiều sản nghiệp của Dương Hoa vẫn còn? Cậu chưa từng nghĩ tới lý do sao? Lẽ nào cậu thực sự cho rằng một Mã Hải tép riu có thể đối phó được Cổ Phái khổng lồ?".
"Sao nào? Chuyện này có sự tham dự của ông sao?".
"Đương nhiên, nhà họ Khánh chúng tôi đã dốc hết toàn bộ sức mạnh gia tộc để bảo vệ Dương Hoa, nhờ vậy mới ngăn cản được Cổ Phái thôn tính sạch sẽ Dương Hoa. Chủ tịch Lâm, hiện giờ có rất nhiều sản nghiệp và vị trí quan trọng của Dương Hoa do người nhà họ Khánh chúng tôi nắm giữ. Nếu nhà họ Khánh chúng tôi sụp đổ, thì Dương Hoa cũng sẽ sụp đổ. Lẽ nào cậu muốn Dương Hoa bị hủy hoại trong tay mình sao?", Khánh Dung nhìn Lâm Chính chằm chằm, nói.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh.
Anh không ngờ Khánh Dung còn có thủ đoạn như vậy.
"Nắm giữ? Cần gì phải nói đường hoàng như vậy chứ? Chẳng qua là ông cũng nhòm ngó Dương Hoa, không muốn trơ mắt nhìn Cổ Phái ăn sạch Dương Hoa, cũng muốn kiếm chác một chút mà thôi", Lâm Chính lắc đầu.
"Chủ tịch Lâm, cậu muốn nói gì thì nói, dù sao hiện giờ nhà họ Khánh và Dương Hoa đã dính liền với nhau, cậu giết chúng tôi chính là tự bẻ gãy tay mình, mất nhiều hơn được. Chủ tịch Lâm, mong cậu hãy suy nghĩ cho kĩ", Khánh Dung khàn giọng nói.
Lâm Chính lẳng lặng nhìn ông ta, không nói lời nào.
Người nhà họ Khánh đều mỉm cười đứng nhìn.
Dương Hoa do thần y Lâm dốc biết bao tâm huyết gây dựng nên, nếu thần y Lâm vì Dương Hoa mà khai chiến với Cổ Phái thì đủ để chứng minh trong lòng thần y Lâm, Dương Hoa quan trọng đến mức nào.
Ông ta tin thần y Lâm sẽ không vì chuyện này mà khiến Dương Hoa sụp đổ.
Khánh Dung ngẩng đầu lên cười, tuy bả vai đau thấu trời xanh, nhưng trong lòng ông ta vô cùng đắc ý.
Dù là Cổ Phái hay Dương Hoa, thì giờ phút này đều nằm trong tay ông ta.
E rằng không ai ngờ được, hai hổ đấu nhau, người cười đến cuối cùng lại là nhà họ Khánh.
Nhưng đúng lúc người nhà họ Khánh đang dương dương đắc ý, thì Lâm Chính bỗng lên tiếng.
"Dương Hoa? Tôi chẳng thèm quan tâm!".
Anh vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Khánh đều tắt nụ cười.
Vẻ mặt Khánh Dung căng cứng lại: "Chủ tịch Lâm, cậu... cậu nói cái gì?".
"Tôi chẳng thèm quan tâm Dương Hoa, mất thì mất, tôi thành lập cái khác là được. Khánh Dung, nếu ông muốn dùng Dương Hoa để uy hiếp tôi... thì ông nhầm rồi. Trong mắt tôi, Dương Hoa chỉ là một công cụ mà thôi", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Khánh Dung ngây ra nhìn anh, sau đó bật cười: "Chủ tịch Lâm, chiêu lấy lui làm tiến này của cậu đúng là khéo léo, cậu tưởng cậu ra vẻ phớt lờ Dương Hoa thì tôi sẽ bị cậu lừa sao?".
"Ông không tin sao?".
Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi cho Mã Hải, đồng thời bật loa ngoài.
"Chủ tịch Lâm có phân phó gì vậy?", đầu bên kia vang lên giọng nói của Mã Hải.
"Ông nghe thôi là được".
Lâm Chính nói một câu, rồi nói với Khánh Dung: "Ông nhận ra giọng nói của Mã Hải chứ?".
"Chủ tịch Lâm, cậu... cậu muốn làm gì?", Khánh Dung cảm thấy không đúng lắm, trán rịn mồ hôi, đanh giọng hỏi.
"Tôi tiêu diệt Cổ Phái không phải vì Cổ Phái nhòm ngó Dương Hoa của tôi, mà là vì Cổ Phái đã làm bị thương rất nhiều người mà bọn họ không được động đến. Đây là điều mà tôi không thể tha thứ. Nếu ông nghĩ tôi chỉ vì chút tiền của Dương Hoa mà không đội trời chung với Cổ Phái thì ông nhầm to rồi", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Khánh Dung khựng lại, miệng há ra, không biết nên nói gì cho phải.
Lâm Chính lại nói: "Khánh Dung, bây giờ tôi cho ông cơ hội cuối cùng, lập tức nói cho tôi biết Công Tôn Đại Hoàng đang ở đâu. Nếu ông nói, tôi sẽ coi như chuyện trước đó chưa từng xảy ra, nếu ông vẫn không chịu nói, vậy thì... tôi chỉ có thể dùng cách riêng của tôi để giải quyết chuyện này".
Khánh Dung thầm siết chặt nắm tay, nghiến răng trèo trẹo, hiển nhiên ông ta đang rất rối rắm.
Công Tôn Đại Hoàng chỉ cho ông ta một nửa truyền thừa Cổ Phái, Công Tôn Đại Hoàng nói, nếu ông ta có thể che giấu tung tích của Công Tôn Đại Hoàng 10 ngày, thì sẽ giao cho ông ta một nửa còn lại.
So với Dương Hoa, chắc chắn Khánh Dung khao khát có được truyền thừa Cổ Phái hơn.
Nhưng thần y Lâm lại không phải là người dễ chọc...
Nếu những lời anh nói là thật, thì chẳng phải nhà họ Khánh sẽ tiêu đời sao?
Ông ta ngập ngừng, vô cùng khó xử, không biết nên trả lời thế nào.
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
"Chủ tịch Lâm, chúng tôi đã nói rồi, chúng tôi không biết Công Tôn Đại Hoàng đang ở đâu cả. Dù anh ép hỏi đến đâu cũng vô ích thôi. Nếu anh thực sự muốn tiêu diệt nhà họ Khánh thì cứ việc. Nhưng chắc là anh cũng biết rõ hậu quả, tôi không tin anh sẽ vì một phút bốc đồng mà hủy hoại Dương Hoa".
Lâm Chính lập tức nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Là một thanh niên mặc vest thẳng thớm.
Thanh niên kia đeo kính, thoạt nhìn rất nho nhã, khuôn mặt có mấy phần tinh nhanh và khí chất trí thức.
"Anh là ai?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Con trai tôi, Khánh Văn!", Khánh Dung khàn giọng đáp.
"Vậy ông đồng ý với ý kiến của con trai mình sao?".
"Con trai tôi là du học sinh của đại học Cambridge, thông minh từ nhỏ, tầm nhìn rất xa. Rất nhiều chuyện lớn nhỏ của nhà họ Khánh đều là nó quyết định thay tôi, chuyện này tôi nghe nó", Khánh Dung khàn giọng nói.
"Ông chắc chứ?".
"Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ cậu vẫn nên lý trí chút đi!".
"Xem ra các ông vẫn không tin tôi sẽ từ bỏ Dương Hoa để tiêu diệt các ông sao? Vậy được, nếu đã thế thì tôi sẽ cho các ông biết thái độ của tôi".
Lâm Chính lạnh lùng đáp, rồi nói vào điện thoại: "Mã Hải, ông nghe thấy hết rồi chứ?".
"Nghe thấy rồi, Chủ tịch Lâm", giọng nói của Mã Hải vang lên.
"Được, ông lập tức sắp xếp chuyển nhượng hết cổ phần của Dương Hoa đi".
"Được, Chủ tịch Lâm, xin hỏi là chuyển nhượng cho ai?".
"Nhà họ Khánh", Lâm Chính lạnh lùng đáp.
Chương 1459: Tất cả là hiểu lầm
Nhà họ Khánh sững người. Chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của Dương Hoa cho nhà họ Khánh sao?
Vậy khác gì là giao lại Dương Hoa cho bọn họ.
Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là Lâm Chính muốn chặn đứng mọi suy nghĩ của nhà họ Khánh. Họ cho rằng anh vì Dương Hoa mà không dám động vào họ?
Vậy thì anh tặng luôn Dương Hoa cho họ. Lúc này, họ còn cho rằng anh xem trọng Dương Hoa nữa hay không?
Người nhà họ Khánh kinh ngạc trước cách làm của Lâm Chính. Bọn họ trố tròn mắt nhìn anh. Khánh Dung tái mặt, run rẩy.
“Chủ tịch Lâm, tôi sẽ lập tức đi xử lý”, Mã Hải nói xong bèn tắt máy.
Lâm Chính buông tay ra. Khánh Dung ôm vai, ngã ra đất. Nhưng lúc này ông ta cũng không cảm nhận được cơn đau tới từ vai nữa mà chỉ biết trố tròn mắt nhìn Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm cậu thật sự muốn ra đòn sát phạt như vậy sao?”
“Tôi đã cho ông cơ hội, cho nhà họ Khánh một con đường sống nhưng các người đã từ chối. Điều này không thể trách tôi được. Cũng không thể trách người khác được”, Lâm Chính châm một điếu thuốc, nói giọng khàn khàn.
Khánh Dung mặt cắt không ra máu. Người nhà họ Khánh cũng nhao nhao chạy tới đỡ ông ta dậy.
“Bố không sao chứ ạ?”
“Ông chủ không sao chứ? Mau gọi bác sĩ điều trị vết thương cho ông chủ"
Đám đông bận rộn xử lý vết thương cho Khánh Dung. Thế nhưng lúc này ông ta nào có tâm trạng để ý tới những điều đó.
“A Văn, mau đi xem xem, xem Mã Hải đã chuyển nhượng cổ phần của Dương Hoa cho chúng ta chưa?”, Khánh Dung vội vàng lên tiếng.
“Bố! Bố nói linh tinh gì vậy, bố thật sự cho rằng chủ tịch Lâm sẽ làm như vậy sao? Anh ta coi trọng Dương Hoa thế nào mà bố còn không biết. Vì Dương Hoa mà anh ta sống chết với cả Cổ Phái cơ mà. Giờ sao có thể vì Công Tôn Đại Hoàng mà giao lại Dương Hoa cho chúng ta được chứ. Bố cảm thấy anh ta sẽ làm chuyện ngu ngốc như vậy chắc?”, Khánh Văn lắc đầu mỉm cười.
“Nhưng nếu là thật thì…”
“Không có "nếu thì" đâu bố. Chủ tịch Lâm thẳng qua là ra dẻ vậy thôi. Chúng ta đừng sợ. Một lát nữa anh ta sẽ tự động thoái lui”, Khánh Văn mỉm cười.
Khánh Dung nghe thấy vậy thì tỏ ra do dự. Cuối cùng ông ta đành gật đầu.
“Được rồi. Bố nghe lời con. Đợi chúng ta có được Cổ Phái, trở nên mạnh hơn thì sẽ không còn sợ tên họ Lâm này nữa”, Khánh Dung bặm môi, hạ quyết tâm.
Khánh Dung đứng dậy, nhìn Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, sự việc đã tới nước này thì tôi cũng không có gì để nói nữa. Tôi chỉ muốn khuyên cậu một câu, không nên quá kích động. Vì như thế thì người hối hận sẽ là chính cậu đấy”.
“Vậy là các người vẫn không chịu nói đúng không?”
“Thần y Lâm, nhà họ Khánh chúng tôi không phải người dễ bị hù dọa đâu”.
“Nói vậy thì có phải là tôi có thể ra tay rồi không?”
“Được, thần y Lâm, mời anh!”, Khánh Văn khẽ nhún vai, bộ dạng trông khá bất cần. Anh ta thấy Lâm Chính sẽ chẳng làm gì được nhà họ Khánh hết. Trừ khi anh ta bị điên.
Tiêu diệt nhà họ Khánh, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Dương Hoa lâm vào tình thế khó khăn thì sẽ chẳng có lợi lạc gì. Anh ta tin rằng thần y Lâm là người thông minh, biết phải làm thế nào.
Lâm Chính không nói gì chỉ lặng lặng nhìn Khánh Văn và bước tới.
“A Văn”, Khánh Dung cảm thấy có gì đó không ổn bèn kêu lên.
“Không sao đâu bố. Chúng ta chỉ cần kiên định, kiên định tới cùng thì chắc chắn thần y Lâm sẽ từ bỏ. Giờ là lúc cần có ý chí mạnh mẽ, ai mà yếu đuối hơn thì người đó sẽ thua”, Khánh Văn mỉm cười.
Khánh Dung suy nghĩ một lúc rồi lẳng lặng gật đầu. Khánh Văn học tâm lý học ở đại học Kiếm Kiều. Đừng thấy anh ta trẻ tuổi mà nhầm, về phương diện tâm lý anh ta có nhiều khi còn phân tích tốt hơn cả Khánh Dung nữa.
Đúng lúc này, người quản gia vội vàng chạy vào với sắc mặt trắng bệch: “Ông ơi, xảy ra chuyện rồi”.
“Xảy ra chuyện gì?”, Khánh Dung giật mình.
Người quản gia vội vàng đưa điện thoại tới. Khánh Dung khựng người khi nhìn thấy số trên màn hình. Ông ta do dự rồi nghe máy.
“A lô…”
“Chủ tịch, vừa rồi có một nhóm người của Dương Hoa tới nói là muốn tiến thành thủ tục bàn giao, hơn nữa một lượng lớn cổ phần của Dương Hoa đã được chuyển cho chúng ta rồi. Rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?”, người phụ trách ở đầu dây bên kia lên tiếng.
Khánh Dung trố tròn mắt, ông ta vội gầm lên: “Đừng có nhận, không được nhận. Trả hết đi. Mau lên”.
“Dạ dạ…”, người ở đầu dây bên kia sợ hết hồn, vội tắt điện thoại. Người nhà họ Khánh hoang mang.
“Bố! Sao thế ạ?”, Khánh Văn chau mày. Thế nhưng Khánh Dung mặc kệ anh ta, chỉ vội vàng nhìn về phía Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm. Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm thôi”.
Khánh Dung vội vàng kêu lên. Sau khi nhận được điện thoại, ông ta đã hiểu hoàn toàn về thái độ của Lâm Chính. Người này chẳng có gì phải kiêng dè cả. Quyết tâm muốn giết chết Công Tôn Đại Hoàng của cậu ta quá lớn.
Khánh Dung vừa nói xong thì Lâm CHính đã lập tức xuất hiện ngay bên cạnh Khánh Văn, siết cổ anh ta và nhấc lên.
“Anh…”, Khánh Văn chưa kịp nói gì thì một cơn đau mãnh liệt từ vai trỗi dậy.
“Á!”
Anh ta phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đám đông xung quanh nín thở, vội vàng quay qua nhìn thì thấy một cánh tay của Khánh Văn đã gãy rời.
Chương 1460: Đồng xu vận mệnh
“A Văn!”, Khánh Dung hai mắt đỏ ngàu, kêu toáng lên.
Tay của Khánh Văn đứt rời, máu bắt ra thành cột, cơn đau dữ dội làm khuôn mặt anh ta trở nên méo mó. Đau tới mức anh ta như ngất đi được.
“Cậu chủ”.
“Chủ tịch Lâm! Cậu làm gì vậy?”
“Mau dừng tay lại!”
Đám đông cuống cả lên. Khánh Dung điên cuồng lao tới. Thế nhưng khi ông ta vừa tới gần thì đã bị Lâm Chính đạp cho một đạp.
Rầm! Khánh Dung ngã ra đất, lăn mấy vòng mới dừng lại. Đợi đến khi được người khác đỡ dậy thì mặt ông ta đã đầy bụi đất.
“Ông chủ”.
“Ông không sao chứ?”, người nhà họ Khánh thất kinh.
“Thả tôi ra…chủ tịch Lâm…anh…cứu con với bố. Cứu con”, Khánh Văn bị Lâm Chính siết tới mức khó thở, anh ta không ngừng giãy giụa và hét lên đầy đau đớn.
“Xông lên cứu lấy cậu chủ”, người quản gia không chịu được nữa bèn phất tay, ra hiệu cho các cao thủ hà họ Khánh lao lên.
“Đừng”, Khánh Dung kêu toáng lên. Thế nhưng…đã không còn kịp nữa.
“Ra tay sao? Dựa vào đám nhà họ Khánh các người á?”, Lâm Chính hừ giọng, đưa tay lên tấn công người lao lên đầu tiên.
Bụp! Người này bị đấm một đấm xuyên ngực, nôn ra máu tươi, chết ngay tại chỗ. Lâm Chính không hề nương tay, anh tung chưởng giáng thẳng xuống đầu của người khác.
Rầm! Đầu người này như một trái dưa vỡ ra.
“Á!”, đám đông sợ hãi la hét, ai cũng tưởng như sắp phát điên. Đây khác gì ác ma giết người không chớp mắt.
Hai người nhà họ Khánh đã mất mạng như thế đấy. Quá tàn nhẫn!
Nhà họ Khánh cũng không phải gia thế võ lâm gì nên chưa bao giờ được chứng kiến người nào có thủ đoạn tàn nhẫn như Lâm Chính.
“Mau dừng tay! Tất cả mau dừng tay! Các người không phải là đối thủ của chủ tịch Lâm đâu”, Khánh Dung vội vàng bò dậy, đau đớn hét lớn.
Nhà họ Khánh đành lùi lại. Khánh Dung bước tới trước, quỳ xuống trước mặt Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, xin cậu hãy tha cho con trai tôi. Tôi cầu xin cậu”.
“Khánh Dung, nhà họ Khánh chắc có lẽ đã nhận được tin tức của Dương Hoa rồi đúng không? Các người sắp có cả Dương Hoa rồi đấy”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Không! Chủ tịch Lâm, chúng tôi không cần Dương Hoa. Tôi chỉ cần con trai tôi bình an vô sự là được! Chủ tịch Lâm, chỉ cần cậu chịu buông tha cho con trai tôi thì tôi sẽ nói cho cậu biết Công Tôn Đại Hoàng đang ở đâu”.
“Ông ta ở đâu?”
“Một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương. Đó là hòn đảo tư nhân của nhà họ Khánh chúng tôi”, Khánh Dung vội vàng nói.
“Mau sắp xếp người đưa tôi đi”.
“Được! Được chủ tịch Lâm”, Khánh Dung vội vàng gật đầu và hét lên với người quản gia. Người quản gia lập tức chạy đi sắp xếp.
“Chủ tịch Lâm, vài phút nữa cậu có thể xuất phát được rồi”, Khánh Dung cẩn thận lên tiếng.
“Tốt lắm”, Lâm Chính gật đầu rồi buông tay ra.
Bụp! Khánh Văn ngã ra đất. Anh ta ôm lấy cổ, thở hổn hển và ho khù khụ. Vùng cổ hằn đỏ rõ rệt.
“Con trai, con không sao chứ?”, Khánh Dung vội vàng chạy tới ôm lấy Khánh Văn.
“Bố, tay của con…”, Khánh Văn mặt cắt không ra máu. Anh ta khóc thút thít.
“Chỉ là một cánh tay mà thôi. Chỉ cần giữ được mạng thì chẳng có gì to tát hết”, Khánh Dung an ủi.
Khánh Văn lẳng lặng gật đầu. Thế nhưng anh ta vẫn không cam tâm, vẫn sụt sịt.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Ai nói là các người giữ được mạng thế?”
Dứt lời, Khánh Dung, Khánh Văn thất kinh. Cả nhà họ Khánh bàng hoàng.
“Chủ tịch Lâm, điều này…không phải là tôi đã nói vị trí của Công Tôn Đại Hoàng cho cậu rồi sao…Lẽ nào…cậu vẫn còn không hài lòng?", Khánh Dung há hốc miệng, run rẩy hỏi.
“Vậy chuyện trước đó thì tính thế nào?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm: “Khánh Dung, tôi đã cho ông cơ hội rồi mà ông không biết quý trọng, còn giảo biện, lừa gạt tôi. Ông cảm thấy tôi sẽ dễ dàng tha cho ông chắc?”
“Chủ tịch Lâm, trước đó là tôi có mắt như mù, do chúng tôi không tốt. Xin cậu tha thứ cho chúng tôi. Tôi xin cậu đấy”.
Khánh Dung vội vàng quỳ xuống, dập đầu trước Lâm Chính.
Cứ nhìn cách mà Lâm Chính đối phó với Cổ Phái là biết, nhà họ Khánh nào dám đối kháng với anh. Trước mặt Cổ Phái, nhà họ Khánh không khác gì hạt cát, vậy thì càng không cần phải nói tới thần y Lâm nữa rồi…
“Tôi cũng không phải là người vô tình. Thế này đi, nể tình nhà họ Khánh vì Dương Hoa nên tôi sẽ cho các người một cơ hội nữa”, Lâm Chính lấy ra một đồng tiền, đặt vào lòng bàn tay: “Mặt chính thì tôi sẽ xử các người, mà mặt ngược lại thì tôi sẽ cho qua chuyện này. Thế nào?”
“Hả?”, Khánh Dung bàng hoàng. Dùng đồng xu để quyết định vận mệnh của nhà họ Khánh sao…Như vậy sao có thể chấp nhận được?
Thế nhưng tới bước này thì họ cũng đâu còn lựa chọn nào khác? Khánh Dung cúi đầu, run rẩy. ông ta không biết phải trả lời như thế nào.
“Sao thế? Cách này không được à? Nếu không được thì thôi vậy? Tôi coi như ông bỏ cuộc”, Lâm Chính điềm đạm nói rồi cất đồng tiền xu đi.
“Từ từ đã”, Khánh Dung vội vàng kêu lên. Lâm Chính nhìn ông ta.
“Chủ tịch…hay là cứ vậy đi…”, Khánh Dung đơn đớn nói.
Người nhà họ Khánh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Ai mà ngờ, nhà họ Khánh đánh Đông dẹp Bắc một thời giờ vận mệnh lại phụ thuộc vào một đồng xu chứ…
Lâm Chính gật đầu, sau đó định tung đồng xu lên thì Khánh Văn đột nhiên hét lớn: “Chủ tịch cho chúng tôi một cơ hội nữa đi!”
“Cơ hội!”, Lâm Chính nói: “Ý của anh là gì?”
Bình luận facebook