-
Chương 1441-1445
Chương 1441: Giết sạch!
Cao thủ nhà họ Khương có hơn ba mươi người, tất cả đều sử dụng kiếm. Bọn họ rút kiếm ra, chĩa thẳng về phía Lâm Chính.
Ngoài ra, đám người ở vòng ngoài còn có cả súng. Những họng súng đen xì chĩa thẳng vào ngực anh. Chỉ cần có lệnh là trái tim anh sẽ bị bắn thủng.
“Nhà họ Khương à? Tốt lắm! Dù mọi người có giết được hay không thì khi nãy tôi cũng đã nói rồi, chỉ cần tham gia thôi là có thưởng. Tẩy Tủy Linh Đan này, mọi người nhận lấy đi”, Công Tôn Đại Hoang hét lớn và ném.
Một viên đan dược màu đen bay tới. Người đại diện cho nhà họ Khương lập tức chộp lấy, mở tay ra: “Quả nhiên là Tẩy Tủy Linh Đan”.
“Tốt quá rồi!”
“Nhà họ Khương chúng ta có thiên kiêu rồi”.
“Tuyệt vời”.
“Ôi trời ơi”, các cao thủ nhà họ Khương đều dán mắt vào viên thuốc. Họ nhảy lên đầy kích động.
“Ông Công Tôn quả nhiên là người trọng chữ tín. Nếu đã vậy thì nhà họ Khương chúng tôi sẽ không để ông phải thất vọng nữa! Ra tay thôi”, người đại diện nhà họ Khương hét lớn. Cả đám lao lên định khô máu.
“Từ đã”, lúc này có một đám người khác chợt lên tiếng.
“Nhà họ Khương kia, mạng của thần y Lâm các người lấy được không? Các người có thực lực đó không mới được chứ? Nhỡ để mất mạng luôn thì sao?”, một người đàn ông để râu lên tiếng: “Ông Công Tôn, mạng của người này nên để nhà họ Phàn chúng tôi giành cho”.
“Được! Nhà họ Phàn đã đồng ý tham gia thì hãy nhận lấy viên linh đan này”, Công Tôn Đại Hoàng không hề do dự, ném viên thuốc về phía trước.
Nhà họ Phàn mừng lắm: “Ông Công Tôn đúng là giữ lời mà”.
“Đáng tin ghê!”
“Nếu đã vậy thì…giết!”, đám người nhà họ Phàn cũng không hề khách khí nữa, họ lao về phía trước. Mắt ai cũng đỏ ngàu.
“Ông Công Tôn, Thanh Vân Phái cũng nguyện giúp ông giết chết người này”.
“Nhà họ Lư chúng tôi cũng vậy.”
“Chuyện này sao Vạn An Môn có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ? Hãy xem chúng tôi lấy đầu của thần y Lâm đi!”
“Để chúng tôi, chứ các người chỉ đi nộp mạng mà thôi”.
“Tránh hết ra!”, càng lúc càng có nhiều tiếng nói vang lên, toàn bộ lao lên vây lấy Lâm Chính.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn. Đao gươm giáo mác vung lên như mưa. Công Tôn Đại Hoàng thì thấy sung sướng lắm, ông ta nói ngay: “Tất cả những người tham gia đều có linh đan! Đây, có hết đây!”
Cùng với tiếng hét thì đám Tẩy Tủy Linh Đan cũng bay vù vù như rắc đậu. Các nguyên lão khác của Cổ Phái thì cuống cả lên.
“Ông Công Tôn, ông đang làm gì vậy? Sao lại cho hết linh đan thế kia? Đây là số linh đan mà chúng ta đã tích lũy trong biết bao nhiêu năm đấy. Ông biết là luyện chế ra được một viên khó tới mức nào mà!”
“Yên tâm đi, chúng sẽ quay về thôi”, Công Tôn Đại Hoàng mỉm cười, khẽ nói.
“Sẽ quay về sao? Ông Công Tôn nói vậy là có ý gì?”, các vị nguyên lão cảm thấy hoang mang.
“Thực lực của thần y Lâm thì mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy. Các ông cho rằng dựa vào đám mèo mả gả đồng này mà có thể đối phó được với cậu ta sao?”, Công Tôn Đại Hoàng mỉm cười.
“Đương….đương nhiên là không thể”.
“Thế nên bọn họ chỉ xông lên để nộp mạng thôi. Bọn họ chết rồi thì chẳng phải Tẩy Tủy Linh Đan vẫn thuộc về chúng ta sao? Hơn nữa, có đám người này khiến thể lực của thần y Lâm tiêu hao thì chẳng phải là có lợi cho chúng ta là gì? Mọi người đợi chút đi, đứng qua một bên xem kịch hay”, Công Tôn Đại Hoàng nói.
Lúc này đám đông mới bừng tỉnh.
“Thế nếu những người này có thể giết chết được thần y Lâm thì phải làm sao? Lẽ nào thật sự cho họ số thuốc đó? Đó là bảo bối do tổ tiên để lại đó?”, một vị nguyên lão tỏ ra lo lắng.
“Điều này thì không cần phải lo”, Công Tôn Đại Hoàng nheo mắt. Đôi mắt ánh lên vẻ dữ tợn: “Bọn họ có thể giết được thần y Lâm thì chắc chắn cũng phải trả cái giá rất thê thảm và cũng sẽ bị kiệt sức. Chúng ta ôm cây đợi thỏ thôi. Tới lúc đó chẳng lẽ lại không hạ gục được họ. Khi đó sẽ giết sạch. Thần y Lâm chết, thuốc lại thuộc về tay chúng ta, có gì phải lo lắng nào?”
“Giết…sạch?”, các vị nguyên lão tái mặt.
“Nếu giết sạch, bên ngoài mà biết được thì chẳng phải Cổ Phái chúng ta…”
“Chẳng phải là thần y Lâm sẽ gánh họa giúp chúng ta à?”
Ông ta bật cười. Đám đông không nói gì nữa. Công Tôn Đại Hoàng đã lên kế hoạch hết cả rồi. Cuộc chiến này Cổ Phải chắc chắn giành chiến thắng.
“Thần y Lâm”.
“Tôi giúp anh!”, Băng Thượng Quân và Thủ Mệnh cùng xông lên. Thế nhưng đối phương đông như quân Nguyên, bọn họ còn chưa tới nơi thì đã bị vài cao thủ của các gia tộc khác ngăn lại.
Còn Lâm Chính thì đã chìm nghỉm giữa đám đông từ lâu. Thế nhưng anh không hề cảm thấy sợ hãi. Nắm đấm của anh tung liên tục, bất kẻ ai tiếp cận anh đều bị anh đấm bay, không chết thì cũng phế.
“Các người nghe đây, tôi không muốn trở thành một cỗ máy giết người. Tất cả dừng lại. Đây là ân oán của riêng tôi và Cổ Phái”, Lâm Chính hét lớn, định ngăn cái đám mất đi lý trí này lại.
Thế nhưng chẳng ai thèm nghe. Thậm chí họ còn ra tay ác liệc hơn.
“Hừ, các người tưởng rằng tôi thật sự không dám giết sạch các người sao?”
Lâm Chính nóng máu, hai mắt đỏ au, sát ý ngùn ngụt. Lúc này, toàn bộ cơ thể anh hừng hực khí thế.
Chương 1442: Toàn bộ sức mạnh
Lâm Chính đã thực sự nổi giận rồi. Anh chẳng còn nương tay nữa, mỗi một cú đầm đều dồn toàn bộ sức lực.
Rắc!
Bụp!
Rầm!
Phụt!
Những người sáp lại gần anh không gãy xương thì cũng sức đầu mẻ trán. Có người còn bị bầm dập nội tạng, chết ngay tại chỗ. Không ai có thể chịu nổi đòn tấn công của anh. Đám đông sợ chết khiếp.
“Nã đạn cho tôi! Nã!”
“Giết cậu ta!”, đám đông gào rát phổi.
Pằng pằng…Họng súng bắn đạn như mưa. Những viên đạn ghim vào cơ thể Lâm Chính. Anh vội vàng lùi lại. Thế nhưng vừa lùi được vài bước thì lại có vố số đường kiếm chém tới. Nếu bị chém trúng thì anh chẳng khác gì bị thái thành miếng.
“Thần y Lâm cẩn thận”, Thủ Mệnh hét lớn.
Lâm Chính nhanh nhạy đưa tay lên. Tất cả các thanh kiếm đều chém xuống cánh tay anh
Keng...Và chúng bị gãy ra.
Rồi một đợt kiếm khác lại chém tới. Tình thế gấp gáp, người không cả kịp thở. Lâm Chính đanh mắt, tay hóa thành đao, chém về phía những thanh kiếm sắc bén.
Keng…keng…Các thanh kiếm bị Lâm Chính chém gãy.
“Cái gì?”
Đám đông trố tròn mắt. Dùng tay mà chém gãy kiếm được sao? Là giả đúng không?
Pằng pằng…Tiếp tục có người bóp cò…Nhưng lúc này, toàn bộ đạn bay tới đã không còn ghim được vào người anh nữa. Những viên đạn giống như chạm phải một miếng sắt búng bật ra, thậm chí còn tóe lửa.
“Chuyện gì vậy?”
“Tại sao gã này đột nhiên lại trở thành người đao thương bất nhập như vậy?”
Tiếng kêu kinh hãi vang lên. Ai cũng bàng hoàng.
Lâm Chính đột nhiên bước tới, tốc độ nhanh hơn gấp nhiều lần. Anh lao vào giữa đám đông và điên cuồng tấn công.
Bụp! Bụp…Mỗi một đòn tấn công của anh như có sức nặng nghìn cân, đấm vào ngực khiến ngực hõm xuống, đấm vào đầu thì đầu biến dạng, xương não rạn nứt.
Lần này thì dù là ai cũng bị đập cho chí mạng. Đến cả cơ hội nói lời trăn trối cũng không khó. Đao thương của bọn họ không thể khiến Lâm Chính bị thương thêm chút nào nữa.
Cứ như Lâm Chính đột nhiên biến thành người khác vậy. Hàng ngàn người bao vây mà lại bị một mình anh đánh tới tấp, thương vong vô số.
“Quái vật! Cậu ta chính là quái vật!”
“Dao không đâm được, kiếm không chém được, đạn không ghim được, người này mình đồng da sắt chắc?”
“Trước đó chúng vẫn có tác dụng, sao giờ lại thành ra thế này rồi?”
Tiếng kêu vang lên không ngớt. Đám đông càng lúc càng thấy ớn lạnh.
“Ông Công Tôn…chuyện này là thế nào?", người đại diện nhà họ Khương vội lùi lại và hỏi Công Tôn Đại Hoàng. Chưa tới năm phút mà người của họ đã chết hơn chục người. Người này nào còn gan tiếp tục liều mạng chứ?
Người của Cổ Phái cũng kinh ngạc lắm. Công Tôn Đại Hoàng không hề nói gì, chỉ đanh mắt nhìn Lâm Chính. Ông ta suy nghĩ.
Một vị nguyên lão ở bên cạnh nghĩ ra điều gì đó bèn kêu lên: “Lẽ nào…thần y Lâm có Tiên Thiên Cương Khu?”
“Hả?”, đám đông như phát điên. Người đại diện nhà họ Khương suýt ngã ra đất.
“Ông…đừng dọa tôi…Tiên Thiên Cương Khu? Đây là cơ thể được tạo thành từ 20 giọt Lạc Linh Huyết đấy. Ông đừng nói là cậu ta có 20 giọt Lạc Linh Huyết nhé”, đại diện nhà họ Khương run rẩy hét lên.
20 giọt Lạc Linh Huyết có nghĩa là gì thì ai cũng biết, ngoại trừ Trương Nhã và Hứa Tình.
“Tôi cũng không muốn tin nhưng với sự tình lúc này thì ngoài Tiên Thiên Cương Khu ra, chẳng có câu trả lời nào có thể hợp lý hơn. Thần y Lâm đột nhiên trở thành kẻ vô địch, chắc chắn là vì cậu ta đã kích hoạt sức mạnh của Lạc Linh Huyết, sau đó khởi động Tiên Thiên Cương Khu nên mới trở thành kẻ đao thương bất nhập như thế”, vị nguyên lão kia lên tiếng.
Người đại diện nhà họ Khương tái mặt. Anh ta cảm thấy ớn lạnh cả cơ thể, run rẩy như muốn phát điên.
“Trung nguyên lão, ông đừng nói linh tinh”, cúc này Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.
Người đại diện nhà họ Khương vội nhìn ông ta: “Ông Công Tôn…ông…biết nguyên nhân chứ?”
“Chẳng qua là kết quả của việc thần y Lâm dùng Ngưng Thể Thuật thôi mà”.
“Ngưng Thể Thuật? Đó là thuật pháp gì vậy?”
“Là một thể thuật cổ đại của Trung Y, dùng châm bạc kích hoạt hàng phòng ngự của cơ thể, khiến cơ thể trở nên cứng như sắt thép, khiến đao thương bất nhập. Có điều thủ pháp này không duy trì được lâu, mọi người không cần lo lắng, cứ lao lên giết, một lúc thôi là thần y Lâm sẽ bị đánh bại”.
“Thế nhưng…”
“Thần y Lâm cũng là một y võ. Cổ Phái lại càng nổi tiếng về y đạo hơn, lẽ nào mọi người không tin tôi?”
“Không không…tôi không có ý đó…chỉ là…”
“Nếu đã không có ý đó thì đấu tiếp đi, hay là các người không muốn có được phương thuốc nữa?”, Công Tôn Đại Hoàng điềm đạm đáp lại.
Người đại diện nhà họ Khương nghiến răng, cảm thấy bất lực, đành phải quay đầu tiếp tục chiến đấu.
Trung nguyên lão nhìn Công Tôn Đại Hoàng: “Ông Công Tôn, tôi chưa từng nghe nói về Ngưng Thể Thuật, Trung y cổ đại có thủ pháp này sao?”
“Không có. Tôi lừa bọn họ đấy. Nếu tôi không làm vậy thì sao họ dám đấu tiếp”.
“Vậy…chẳng phải là…”
“Đúng vậy, thần y Lâm…đúng là sở hữu Tiên Thiên Cương Khu”.
Người nguyên lão tái mặt. Công Tôn Đại Hoàng đanh mắt: “Hôm nay không tiêu diệt được thần y Lâm thì sẽ có ngày cậu ta tiêu diệt gọn Cổ Phái chúng ta”.
“Ông Công Tôn, vậy ông có biện pháp nào khác không?”
“Lập tức phát tín hiệu với bên ngoài, điều động sức mạnh của Cổ Phái tới hồ Ám Long! Nhanh!”
“Điều động sức mạnh sao? Bao nhiêu?”
“Toàn…bộ”, Công Tông Đại Hoàng gầm lớn.
Chương 1443: Chấm dứt ân oán
Lúc các nguyên lão của Cổ Phái di chuyển vào trong hồ Ám Long thì cũng đã chuẩn bị sẵn cứu viện. Cứ mỗi một km, bọn họ lại cài tai mắt của Cổ Phái.
Công Tôn Đại Hoàng muốn có được bảo bối ở hồ Ám Long bằng được, mặc dù có phần gấp gáp nhưng ông ta cũng chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Những kẻ tai mắt này luôn mai phục sẵn ở bên ngoài hồ Ám Long. Một khi được phát tín hiệu thì bọn họ sẽ lập tức gọi điện ra bên ngoài và những thành viên của Cổ Phái đang ở khắp nơi trong và ngoài nước sẽ đều tới ngay hồ Ám Long.
Những người của các thế tộc có mặt ở đây đã không làm gì nổi Lâm Chính nữa rồi. Người đại diện nhà họ Khương cảm thấy nghi ngờ. Sau khi vài người của gia tộc mất mạng thì người này cũng không chịu được nữa, bèn quay đầu định bỏ chạy.
“Bỏ chạy sao?”,Công Tôn Đại Hoàng hừ giọng, cử động một ngón tay.
Một đường sáng lóe lên. Đường sáng ghim vào cổ của người đại diện kia. Đó chính là châm bạc do Công Tôn Đại Hoàng phóng ra.
Người đại diện này run bắn người, vội vàng rút châm ra và trố tròn mắt nhìn Lâm Chính. Lúc này Lâm Chính cũng chẳng còn quan tâm tới đối phương nữa.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, châm này chính là của Công Tôn Đại Hoàng.
“Công Tông Đại Hoàng, ông…”
“Đồ hèn, định bỏ chạy sao? Đã vậy thì chết đi”, Công Tôn Đại Hoàng hừ giọng.
“Ông…thật độc ác”, người đại diện nhà họ Khương gầm lên, sau đó vùng cổ bỗng biến thành màu đen kịt. Người này nôn ra máu và ngã ra đất.
“Hả?”, rất nhiều người tái mặt khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Đi! Lấy lại Tẩy Tủy Linh Đan trên người bọn họ”, Công Tôn Đại Hoàng nói bằng vẻ vô cảm.
“Vâng!”, thuộc hạ của ông ta chạy lên, đoạt lại linh đan.
“Ông Công Tôn …ông làm gì vậy? Tại sao lại giết người nhà họ Khương? Tại sao lại cướp lại linh đan trong tay họ?”, có người của gia tộc khác cảm thấy nghi ngờ bèn nhìn ông ta chăm chăm
“Người của nhà họ Khương định bỏ chạy, sao tôi có thể nhẫn nhịn được!”, Công Tôn Đại Hoàng nói bằng vẻ vô cảm.
“Bỏ chạy? Đánh không lại thì không cho bỏ chạy à?”
“Đương nhiên là không cho”
“Cái gì?”, những người đang bao vây Lâm Chính trố tròn mắt.
“Ai bỏ chạy thì người đó phải chết. Giờ các người chỉ có một lựa chọn, đó là giết chết thần y Lâm. Nếu giết chết được cậu ta thì linh đan thuộc về các người, ngoài ra, cả phương thuốc này, tôi cũng có thể đưa cho các người”.
“Chẳng qua ông muốn chúng tôi làm bia đỡ đạn mà thôi”.
“Khốn nạn! Ông cố tình ép chúng tôi liều mạng với thần y Lâm, sau đó làm ngư ông đắc lợi đúng không”
“Rõ ràng ông không thật sự có thành ý giao Tẩy Tủy Linh Đan cho chúng tôi! Đợi sau khi cả chúng tôi và thần y Lâm đều bị thương thì chắc chắn ông cũng sẽ giết chúng tôi lấy lại Tẩy Tủy Linh Đan thôi”.
“Chắc chắn là như vậy, nhìn người nhà họ Khương là biết”.
“Công Tôn Đại Hoàng, ông đúng là kẻ bỉ ổi”.
Đám đông tức tối la hét. Lần này thì bọn họ đã tỉnh ngộ. Thế nhưng Công Tôn Đại Hoàng không hề tỏ ra sợ hãi, ông ta chỉ điềm đạm nói:”"Các vị hiểu nhầm rồi. Sao tôi có thể coi các vị là bia đỡ đạn được chứ? Tôi chỉ hi vọng các vị có thể giúp được tôi. Chỉ vậy mà thôi”.
“Lừa đảo”.
“Chúng tôi sẽ không giết thần y Lâm nữa”.
“Làm vậy chẳng khác gì nộp mạng. Mọi người, chúng ta đi thôi”
“Đi!”
Cả đám hét lớn, sau đó lùi ra và định rời khỏi hồ Ám Long. Thế nhưng người của Cổ Phái sao có thể dễ dàng để họ rời đi được.
“Lấy đồ của chúng tôi mà không chịu làm việc à? Các người tưởng chúng tôi dễ ăn hiếp vậy sao? Các người đã không chịu thì đừng trách sao chúng tôi không nhân từ! Ra tay đi”, Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.
“Vâng!”, người của Cổ Phái đồng loạt lao lên. Họ giống như những con hổ lao vào giữa bầy cừu và tiến hành tiêu diệt chúng. Đối phương căn bản không thể nào chặn được đòn tấn công của Cổ Phái. Phần lớn đều bị giết sạch.
Hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn. Lâm Chính hờ hững nhìn cảnh tượng đó. Anh không có bất kỳ phản ứng gì. Do bọn họ tự làm tự chịu thôi, Lâm Chính đương nhiên sẽ không cứu giúp.
Trương Nhã, Hứa Tình vội vàng chụp lại toàn bộ diễn biến. Mặc dù bọn họ chẳng biết Cổ Phái là gì nhưng họ tin rằng người trong giới tin tức sẽ có hứng thú với thứ này. Và thân phận của những người này sớm muộn cũng sẽ được lôi ra thôi.
Thế nhưng người của Cổ Phái nào có biết Trương Nhã và Hứa Tình là ai. Thấy bọn họ dám lấy máy ảnh ra chụp thì người của Cổ Phái tức giận, lao về phía hai cô gái.
“Á!”, Hứa Tình hét toáng lên. Trương Nhã vội vàng lùi lại, mặt tái mét. Lâm Chính chau mày, anh suy nghĩ rồi giơ tay lên.
Vụt vụt! Vài cây châm được phóng ra đâm vào người đám Cổ Phái. Những người này lập tức bị rút cạn sức lực, cứ thế mềm nhũm người, ngã ra đất.
Hai cô gái càng kêu to hơn.
“Hả?”, Công Tôn Đại Hoàng nhìn thấy cảnh tượng đó thì cảm thấy kỳ lạ.
“Lẽ nào hai cô nhóc đó lại có liên quan tới thần y Lâm?”, ông ta hỏi.
“Không có liên quan gì hết”.
“Vậy tại sao thần y Lâm lại cứu họ?”
“Tôi vui thì cứu, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Công Tôn Đại Hoàng chau mày, không nói gì.Hứa Tình và Trương Nhã cũng kịp phản ứng. Họ vội chạy về phía Lâm Chính.
“Thần y Lâm, cứu chúng tôi với”.
“Xin hãy cứu chúng tôi”.
Hai cô gái run rẩy.
“Hai người tới từ đâu thì về đó đi. Chỗ này không hợp với hai cô. Mau đi đi”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại. Hai cô gái gật đầu, quay người định rời đi. Công Tôn Đại Hoàng chỉ mỉm cười, không hề ngăn lại.
Đám chó mèo này đâu phải là thứ để ông ta quan tâm. Trọng tâm của ông ta chính là thần y Lâm mà. Sự việc tới nước này, dù không quá thuận lợi nhưng cũng không quá tệ như dự tính.
“Được rồi, chúng ta cũng nên dứt điểm thôi”, Lâm Chính hô lên và lao về phía Công Tôn Đại Hoàng. Thế nhưng ông ta không chịu giao đấu với Lâm Chính mà ngược lại lùi về sau.
“Định trốn à? Trốn được không?”, Lâm Chính hừ giọng và vung tay.
Vụt! Vụt…Một lượng lớn châm bạc như hoa lê phóng ra từ tay của anh, hóa thành một mạng lưới trùm về phía Công Tôn Đại Hoàng.
Châm bạc lấp lánh giữa không gian ảm đạm giống như một cơn mưa sao…Công Tôn Đại Hoàng tiếp tục lùi về sau, định núp sau một cái cây thế nhưng đám châm vẫn xuyên qua được cả gốc cây to tướng. Trong lúc cấp bách, ông ta vội lao người núp sau một tảng đá.
Bụp! Bụp! Đá cũng bị đâm xuyên. Thế nhưng tốc độ của đám châm bạc cũng giảm đi nhiều do gặp phải chướng ngại vật. Và như vậy thì uy lực cũng không còn là bao.
Công Tôn Đại Hoàng dồn nội lực.
Rào…rào! Đám châm bạc bị đánh rơi.
Khi ông ta vừa chặn được chúng lại thì…Lâm Chính đã áp sát ông ta, bổ cánh tay xuống.
“Hả?”, Công Tôn Đại Hoàng trợn tròn mắt, chưa kịp phản ứng thì vùng đầu đã lĩnh trọn cú đấm.
Bụp! Âm thanh kinh thiên động đại vang lên. Mặt đất rúng chuyển…
Chương 1444: Huyền Độc Long Công
Đầu của Công Tôn Đại Hoàng bị đánh lún xuống đất.
Đầu ông ta vùi sâu trong đất, toàn thân chi chít vết thương, làn da cũng nứt ra như mạng nhện, nhìn vô cùng đáng sợ.
Mọi người xung quanh trợn mắt há mồm, run lẩy bẩy.
Tất cả bọn họ đều hiểu rõ nắm đấm của Lâm Chính có uy lực đến mức nào.
Chỉ e là một ngọn núi cũng có thể bị Lâm Chính đánh xuyên qua, chứ đừng nói là đầu người.
Nhưng Lâm Chính biết, nắm đấm này vẫn chưa thể khiến Công Tôn Đại Hoàng chết được.
Anh lại giơ cánh tay lên, đấm thêm một quyền vào đầu ông ta.
Không đánh nó nát bét thì anh quyết không thôi.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Công Tôn Đại Hoàng bỗng huých mạnh khuỷu tay vào hông Lâm Chính.
Lâm Chính hơi loạng choạng, tiếp tục nện nắm đấm xuống.
Nhưng khuỷu tay Công Tôn Đại Hoàng lại tỏa ra một luồng lực xung kích như đạn đạo.
Bốp!
Lâm Chính bị đánh bay đi, đụng gãy mười mấy cây đại thụ mới dừng lại được.
“Thần y Lâm!”.
Thủ Mệnh vội vàng chạy tới.
“Công Tôn đại nhân!”.
Người của Cổ Phái cũng chạy về phía Công Tôn Đại Hoàng.
“Mặc kệ tôi… giết cậu ta trước đi…”
Giọng nói chua chát của Công Tôn Đại Hoàng vang lên từ cái đầu bị vùi sâu dưới đất.
Các cường giả Cổ Phái sửng sốt, lập tức lao về phía Lâm Chính.
“Sao nào? Các anh coi như tôi không tồn tại sao?”, Băng Thượng Quân bỗng chặn trước mặt người của Cổ Phái, lạnh lùng hừ một tiếng.
Người của Cổ Phái sắc mặt tỏ vẻ khó coi, đưa mắt nhìn nhau, rồi trầm giọng quát: “Lên!”.
“Giết!”.
Bọn họ đánh về phía Băng Thượng Quân, hai bên bắt đầu lao vào chém giết nhau.
Có Băng Thượng Quân ngăn cản, đám người của Cổ Phái không thể lại gần Lâm Chính.
Cho dù bọn họ lại gần Lâm Chính thì cũng không thể làm gì được anh.
Lâm Chính không có gì đáng ngại, anh đứng lên, phủi bụi trên người, đanh mặt đi về phía Công Tôn Đại Hoàng.
Công Tôn Đại Hoàng chống hai tay xuống mặt đất, khó khăn lắm mới rút được đầu ra.
Khi đầu ông ta lộ ra trước mắt mọi người, tất cả bọn họ đều giật nảy mình.
Lúc này, một nửa đầu của Công Tôn Đại Hoàng đã lõm vào, mắt lồi ra, xương đầu rạn nứt, miệng đầy máu tươi. Nếu là người bình thường thì vết thương này đủ để khiến não bị chết rồi.
Nhưng ông ta đứng dậy như người không có chuyện gì xảy ra, sau đó lấy ra mấy cây châm kỳ quái, đâm vào đầu mình.
Một lát sau, chỗ xương đầu bị lõm xuống dần khôi phục lại, máu tươi đang phun ra cũng ngừng chảy.
Chỉ mấy châm, Công Tôn Đại Hoàng đã làm dịu vết thương chí mạng ở trên đầu.
Vô cùng thần kỳ.
Mọi người đều kêu lên kinh ngạc.
“Không hổ là người đứng đầu Cổ Phái, y thuật và sức mạnh thân xác của ông đúng là khiến người ta phải kinh ngạc”, ánh mắt Lâm Chính hơi đanh lại, bình thản nói.
“Thần y Lâm, chúng ta đều là người trong y đạo, những thứ như y thuật thì tôi và cậu đều biết. Tôi muốn giết cậu cũng không dễ mà cậu muốn giết tôi cũng không phải là chuyện đơn giản. Y thuật của Cổ Phái không đơn giản như cậu nghĩ đâu”, Công Tôn Đại Hoàng khàn giọng nói.
“Quả thực là vậy, nhưng hôm nay tôi phải giết bằng được ông”.
“Thần y Lâm, cậu đừng nói sớm quá, hôm nay rốt cuộc là tôi giết cậu hay cậu giết tôi còn chưa biết được đâu”.
Công Tôn Đại Hoàng cười nói, sau đó quát: “Mặc kệ Băng Thượng Quân, dốc toàn lực giết thần y Lâm cho tôi”.
“Vâng!”.
Các cao thủ Cổ Phái mặc kệ Băng Thượng Quân, quay sang ùa về phía Lâm Chính.
Đây gần như là đâm đầu vào chỗ chết.
Băng Thượng Quân không phải là người bình thường, người của Cổ Phái cưỡng chế thay đổi mục tiêu chính là cơ hội của anh ta.
Băng Thượng Quân lập tức vỗ mấy chưởng tới.
Bốp bốp!
Hai nguyên lão của Cổ Phái phun ra máu, ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
“Thần y Lâm, bọn họ muốn kéo chân anh, chắc chắn là Công Tôn Đại Hoàng muốn tháo chạy đấy!”, Băng Thượng Quân nhận ra ý đồ của người Cổ Phái, lập tức kêu lên.
“Không sao, ông ta không chạy được đâu”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó cất bước xông về phía Công Tôn Đại Hoàng.
Công Tôn Đại Hoàng mỉm cười, quả thực rút về phía sau.
“Đứng lại!”.
“Chết đi!”.
Người của Cổ Phái quát, lần lượt dùng những chiêu pháp mạnh nhất hòng ngăn Lâm Chính lại.
Nhưng lúc này Lâm Chính đã khai mở tiên thiên cương khu, kim cương bất hoại, anh phớt lờ quyền cước đao kiếm của những người này, lao về phía trước như một con trâu điên.
Bịch bịch bịch…
Đám người Cổ Phái bị Lâm Chính hất bay đi.
Khí thế không thể đỡ nổi.
“Thú vị đấy”.
Công Tôn Đại Hoàng cười khẩy, thấy không thoát được liền lập tức dừng bước, dang rộng hai cánh tay, tung ra rất nhiều châm độc và phấn độc.
“Thần y Lâm, cậu đừng hiểu lầm, tôi không hề sợ cậu! Tôi muốn giết cậu thì dễ như trở bàn tay! Bây giờ, tôi sẽ cho cậu nếm thử Huyền Độc Long Công của tôi!”.
Công Tôn Đại Hoàng khẽ quát, hai cánh tay múa may quay cuồng.
Châm độc và khí độc ngưng tụ lại dưới đôi cánh tay đang múa may của ông ta.
Một lát sau, một con độc long sinh động như thật xuất hiện trước mắt mọi người.
Long độc lấy châm làm xương, lấy khí làm thịt, quấn quanh Công Tôn Đại Hoàng.
Cảnh tượng vừa thần kỳ vừa ảo diệu, khiến mọi người không khỏi thán phục.
“Chết đi!”.
Công Tôn Đại Hoàng khẽ quát, giơ một ngón tay ra.
“Gào!”.
Dường như mọi người có thể nghe thấy độc long đang rít gào, sau đó lao về phía Lâm Chính.
Giờ phút này, mặt đất cũng bị mục rữa ra.
Chương 1445: Thần công
Độc lực của độc long không hề tầm thường.
Bất cứ thứ gì chạm vào nó đều sẽ bị mục nát, tan rã.
Đây là lần đầu tiên Lâm Chính được thấy thủ đoạn như vậy.
Thủ đoạn này có chút giống với Kỳ Lân Biến, nhưng có vẻ tinh diệu hơn, bởi vì nó dung hòa với độc lực chí cao, đây là điều mà Kỳ Lân Biến đơn thuần không thể so được.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, ngón tay động đậy.
Vèo vèo vèo…
Rất nhiều châm bạc bay ra, rồi hóa thành một tấm lưới lớn bao trùm lấy con độc long đang lao tới, định ngăn nó lại.
Nhưng khi số châm bạc này lại gần độc long thì lại bị nó hút vào, xoay tròn trong khí độc.
Sau khi hút vào cắn nuốt số châm bạc này, đầu của độc long lại càng to hơn, khí độc càng tràn trề sung mãn hơn.
Dường như châm bạc chính là thức ăn của độc long.
“Cái gì?”.
Lâm Chính cả kinh, vội vàng tránh né.
Bịch!
Con độc long khiến khu rừng sau lưng Lâm Chính tan hoang.
Toàn bộ cây cối trong khu rừng như bị tạt axit, tất cả đều khô héo quắt queo.
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
Độc long sau khi xông tới liền vẫy đuôi, san bằng cả khu rừng, rồi quay phắt đầu lại, lao về phía Lâm Chính.
Con độc long này… chẳng khác nào vật sống, còn biết quay ngược lại.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Đây là thủ đoạn của Cổ Phái sao?
Quả thực.
Lâm Chính có rất nhiều y thuật mà Công Tôn Đại Hoàng và Cổ Phái chưa từng thấy thậm chí chưa từng nghe qua, nhưng Cổ Phái cũng có rất nhiều thủ đoạn mà Lâm Chính chưa bao giờ nghe đến.
Đông y cổ của Hoa Quốc vốn đã bác đại tinh thâm, lại càng không cần nói đến mảng y võ.
Độc long xông tới, Lâm Chính nhảy lên nhảy xuống, tránh đòn một cách chật vật.
Tuy tiên thiên cương khu có thể đao thương bất nhập, nhưng trong người con độc long này toàn là châm bạc, nếu bị số châm bạc này đâm phải thì chắc chắn sẽ trúng huyệt vị. Đến lúc đó tiên thiên cương khu sẽ bị phá, nếu để khí độc xâm nhập vào cơ thể thì chỉ e là độ mạnh của thân xác Lâm Chính sẽ hạ xuống con số 0.
Đến lúc đó một con dao gọt bút chì cũng có thể giết được anh.
Làm sao bây giờ?
Lâm Chính nhíu mày.
Phải làm sao để phá được chiêu pháp kỳ dị này đây?
Anh vừa tránh né vừa suy nghĩ đối sách.
Soạt!
Đúng lúc này, nỗi đau dữ dội truyền tới từ cánh tay.
Hóa ra cánh tay anh đã bị con độc long kia cắn một phát, chỗ vết thương toàn là châm bạc, có ba cây châm đâm trúng gân mạch và huyệt vị của anh, rất nhiều dịch độc và khí độc bắt đầu xâm nhập vào người anh theo châm bạc.
Chết rồi!
Lâm Chính thầm kêu không ổn, lập tức rút châm ra xử lý vết thương, ngăn chặn dịch độc tiến vào lục phủ ngũ tạng.
Nhưng Công Tôn Đại Hoàng không cho anh bất cứ cơ hội nào, ông ta lại phóng ra rất nhiều châm bạc vào người độc long.
Gào!
Có thêm châm bạc, con độc long kia lại trở nên to lớn hơn.
“Thần y Lâm?”.
Thủ Mệnh lập tức lấy châm bạc ra, định ngăn cản độc long.
Nhưng châm bạc của cô ta chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.
“Sao lại như vậy được?”, Thủ Mệnh trố mắt ra nhìn, không dám hành động khinh suất nữa.
Trận chiến cấp độ này vốn không có phần của cô ta.
“Thần y Lâm, có cần tôi giúp không?”.
Băng Thượng Quân giết chết mấy nguyên lão của Cổ Phái, rồi ngoảnh phắt lại, lạnh lùng hét lên.
“Không cần!”.
Lâm Chính nghiến răng khẽ quát.
“Anh muốn chết đấy à? Anh không đấu lại được Công Tôn Đại Hoàng đâu!”, Băng Thượng Quân hừ mũi.
“Chưa chắc đâu!”.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Nếu anh đã muốn chết thì tôi cũng không ngăn cản nữa”, Băng Thượng Quân không khuyên nữa, anh ta không có đủ kiên nhẫn.
“Chưa chắc?”, Công Tôn Đại Hoàng cũng bật cười, nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu tự phụ quá đấy! Cậu không biết hai ta chênh lệch đến mức nào đâu! Tôi thừa nhận cậu quả thực là một thiên tài y võ rất xuất sắc, cũng nắm được rất nhiều y thuật khiến người ta kinh ngạc, chỉ có điều… Công Tôn Đại Hoàng tôi tung hoành giới y võ Hoa Quốc nhiều năm như vậy, học tập được biết bao kiến thức y võ. Tôi đã nỗ lực mấy chục năm, một hậu bối 20 tuổi như cậu sao có thể bì được chứ? Cậu bị tôi giết cũng là hợp tình hợp lý!”.
Dứt lời, Công Tôn Đại Hoàng bỗng gầm lên giận dữ, đánh một chưởng về phía Lâm Chính.
“Huyền Độc Long Chưởng!”.
Vù!
Lòng bàn tay ông ta phun ra khí độc vô cùng đáng sợ, cắt đứt đường lui của Lâm Chính.
Khí độc như một bức tường, không thể vượt qua được.
Lâm Chính đã rơi vào đường cùng.
Độc long bổ nhào tới.
Giờ phút này, con độc long dài mấy chục mét hoàn toàn có thể khiến Lâm Chính bị hòa tan.
Hôm nay, anh chết là cái chắc.
Công Tôn Đại Hoàng nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng từ bỏ tất cả việc phản kháng, ngược lại còn lấy châm bạc ra, đâm vào hai bả vai, hai chân và ấn đường, sau đó đứng ở phía xa, lặng lẽ chờ đợi.
Chờ con độc long kia tới.
“Cái gì?”.
Công Tôn Đại Hoàng sửng sốt.
Lâm Chính đang làm gì vậy?
Buông xuôi rồi sao?
Định đứng yên chờ chết?
Mặc kệ đi.
Chỉ cần có thể giết được thần y Lâm thì giá nào cũng đáng.
Công Tôn Đại Hoàng thầm nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt Lâm Chính bỗng bắn ra một luồng ánh sáng đỏ, mái tóc bất ngờ chuyển sang màu bạc trắng, một quầng sáng tỏa ra từ người anh.
Con độc long đang xông tới bị quầng sáng kia hấp thu, kéo vào trong người Lâm Chính.
Công Tôn Đại Hoàng thấy thế, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng.
“Đây là… Thương Ám Huyền Thể?”.
Ông ta thì thào, cả người ngơ ngẩn như mất hồn, run giọng nói: “Sao có thể chứ? Sao có thể chứ? Cậu… lẽ nào cậu vẫn luôn sở hữu thân xác này sao?”.
“Phải”, Lâm Chính bình thản đáp, mái tóc trắng của anh dài đến eo, chẳng khác nào thiên sứ hạ phàm.
“Rõ ràng cậu không hề sợ độc, hóa ra cậu chỉ đang lợi dụng tôi… lợi dụng độc công của tôi… để giúp cậu khai mở Thương Ám Huyền Thể?”.
Công Tôn Đại Hoàng lắp bắp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ông ta trăm phương ngàn kế muốn giết Lâm Chính, nhưng không ngờ bản thân mình lại rơi vào bẫy của đối phương.
Thương Ám Huyền Thể đã mở, Cổ Phái… chống đỡ kiểu gì đây?
Cao thủ nhà họ Khương có hơn ba mươi người, tất cả đều sử dụng kiếm. Bọn họ rút kiếm ra, chĩa thẳng về phía Lâm Chính.
Ngoài ra, đám người ở vòng ngoài còn có cả súng. Những họng súng đen xì chĩa thẳng vào ngực anh. Chỉ cần có lệnh là trái tim anh sẽ bị bắn thủng.
“Nhà họ Khương à? Tốt lắm! Dù mọi người có giết được hay không thì khi nãy tôi cũng đã nói rồi, chỉ cần tham gia thôi là có thưởng. Tẩy Tủy Linh Đan này, mọi người nhận lấy đi”, Công Tôn Đại Hoang hét lớn và ném.
Một viên đan dược màu đen bay tới. Người đại diện cho nhà họ Khương lập tức chộp lấy, mở tay ra: “Quả nhiên là Tẩy Tủy Linh Đan”.
“Tốt quá rồi!”
“Nhà họ Khương chúng ta có thiên kiêu rồi”.
“Tuyệt vời”.
“Ôi trời ơi”, các cao thủ nhà họ Khương đều dán mắt vào viên thuốc. Họ nhảy lên đầy kích động.
“Ông Công Tôn quả nhiên là người trọng chữ tín. Nếu đã vậy thì nhà họ Khương chúng tôi sẽ không để ông phải thất vọng nữa! Ra tay thôi”, người đại diện nhà họ Khương hét lớn. Cả đám lao lên định khô máu.
“Từ đã”, lúc này có một đám người khác chợt lên tiếng.
“Nhà họ Khương kia, mạng của thần y Lâm các người lấy được không? Các người có thực lực đó không mới được chứ? Nhỡ để mất mạng luôn thì sao?”, một người đàn ông để râu lên tiếng: “Ông Công Tôn, mạng của người này nên để nhà họ Phàn chúng tôi giành cho”.
“Được! Nhà họ Phàn đã đồng ý tham gia thì hãy nhận lấy viên linh đan này”, Công Tôn Đại Hoàng không hề do dự, ném viên thuốc về phía trước.
Nhà họ Phàn mừng lắm: “Ông Công Tôn đúng là giữ lời mà”.
“Đáng tin ghê!”
“Nếu đã vậy thì…giết!”, đám người nhà họ Phàn cũng không hề khách khí nữa, họ lao về phía trước. Mắt ai cũng đỏ ngàu.
“Ông Công Tôn, Thanh Vân Phái cũng nguyện giúp ông giết chết người này”.
“Nhà họ Lư chúng tôi cũng vậy.”
“Chuyện này sao Vạn An Môn có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ? Hãy xem chúng tôi lấy đầu của thần y Lâm đi!”
“Để chúng tôi, chứ các người chỉ đi nộp mạng mà thôi”.
“Tránh hết ra!”, càng lúc càng có nhiều tiếng nói vang lên, toàn bộ lao lên vây lấy Lâm Chính.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn. Đao gươm giáo mác vung lên như mưa. Công Tôn Đại Hoàng thì thấy sung sướng lắm, ông ta nói ngay: “Tất cả những người tham gia đều có linh đan! Đây, có hết đây!”
Cùng với tiếng hét thì đám Tẩy Tủy Linh Đan cũng bay vù vù như rắc đậu. Các nguyên lão khác của Cổ Phái thì cuống cả lên.
“Ông Công Tôn, ông đang làm gì vậy? Sao lại cho hết linh đan thế kia? Đây là số linh đan mà chúng ta đã tích lũy trong biết bao nhiêu năm đấy. Ông biết là luyện chế ra được một viên khó tới mức nào mà!”
“Yên tâm đi, chúng sẽ quay về thôi”, Công Tôn Đại Hoàng mỉm cười, khẽ nói.
“Sẽ quay về sao? Ông Công Tôn nói vậy là có ý gì?”, các vị nguyên lão cảm thấy hoang mang.
“Thực lực của thần y Lâm thì mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy. Các ông cho rằng dựa vào đám mèo mả gả đồng này mà có thể đối phó được với cậu ta sao?”, Công Tôn Đại Hoàng mỉm cười.
“Đương….đương nhiên là không thể”.
“Thế nên bọn họ chỉ xông lên để nộp mạng thôi. Bọn họ chết rồi thì chẳng phải Tẩy Tủy Linh Đan vẫn thuộc về chúng ta sao? Hơn nữa, có đám người này khiến thể lực của thần y Lâm tiêu hao thì chẳng phải là có lợi cho chúng ta là gì? Mọi người đợi chút đi, đứng qua một bên xem kịch hay”, Công Tôn Đại Hoàng nói.
Lúc này đám đông mới bừng tỉnh.
“Thế nếu những người này có thể giết chết được thần y Lâm thì phải làm sao? Lẽ nào thật sự cho họ số thuốc đó? Đó là bảo bối do tổ tiên để lại đó?”, một vị nguyên lão tỏ ra lo lắng.
“Điều này thì không cần phải lo”, Công Tôn Đại Hoàng nheo mắt. Đôi mắt ánh lên vẻ dữ tợn: “Bọn họ có thể giết được thần y Lâm thì chắc chắn cũng phải trả cái giá rất thê thảm và cũng sẽ bị kiệt sức. Chúng ta ôm cây đợi thỏ thôi. Tới lúc đó chẳng lẽ lại không hạ gục được họ. Khi đó sẽ giết sạch. Thần y Lâm chết, thuốc lại thuộc về tay chúng ta, có gì phải lo lắng nào?”
“Giết…sạch?”, các vị nguyên lão tái mặt.
“Nếu giết sạch, bên ngoài mà biết được thì chẳng phải Cổ Phái chúng ta…”
“Chẳng phải là thần y Lâm sẽ gánh họa giúp chúng ta à?”
Ông ta bật cười. Đám đông không nói gì nữa. Công Tôn Đại Hoàng đã lên kế hoạch hết cả rồi. Cuộc chiến này Cổ Phải chắc chắn giành chiến thắng.
“Thần y Lâm”.
“Tôi giúp anh!”, Băng Thượng Quân và Thủ Mệnh cùng xông lên. Thế nhưng đối phương đông như quân Nguyên, bọn họ còn chưa tới nơi thì đã bị vài cao thủ của các gia tộc khác ngăn lại.
Còn Lâm Chính thì đã chìm nghỉm giữa đám đông từ lâu. Thế nhưng anh không hề cảm thấy sợ hãi. Nắm đấm của anh tung liên tục, bất kẻ ai tiếp cận anh đều bị anh đấm bay, không chết thì cũng phế.
“Các người nghe đây, tôi không muốn trở thành một cỗ máy giết người. Tất cả dừng lại. Đây là ân oán của riêng tôi và Cổ Phái”, Lâm Chính hét lớn, định ngăn cái đám mất đi lý trí này lại.
Thế nhưng chẳng ai thèm nghe. Thậm chí họ còn ra tay ác liệc hơn.
“Hừ, các người tưởng rằng tôi thật sự không dám giết sạch các người sao?”
Lâm Chính nóng máu, hai mắt đỏ au, sát ý ngùn ngụt. Lúc này, toàn bộ cơ thể anh hừng hực khí thế.
Chương 1442: Toàn bộ sức mạnh
Lâm Chính đã thực sự nổi giận rồi. Anh chẳng còn nương tay nữa, mỗi một cú đầm đều dồn toàn bộ sức lực.
Rắc!
Bụp!
Rầm!
Phụt!
Những người sáp lại gần anh không gãy xương thì cũng sức đầu mẻ trán. Có người còn bị bầm dập nội tạng, chết ngay tại chỗ. Không ai có thể chịu nổi đòn tấn công của anh. Đám đông sợ chết khiếp.
“Nã đạn cho tôi! Nã!”
“Giết cậu ta!”, đám đông gào rát phổi.
Pằng pằng…Họng súng bắn đạn như mưa. Những viên đạn ghim vào cơ thể Lâm Chính. Anh vội vàng lùi lại. Thế nhưng vừa lùi được vài bước thì lại có vố số đường kiếm chém tới. Nếu bị chém trúng thì anh chẳng khác gì bị thái thành miếng.
“Thần y Lâm cẩn thận”, Thủ Mệnh hét lớn.
Lâm Chính nhanh nhạy đưa tay lên. Tất cả các thanh kiếm đều chém xuống cánh tay anh
Keng...Và chúng bị gãy ra.
Rồi một đợt kiếm khác lại chém tới. Tình thế gấp gáp, người không cả kịp thở. Lâm Chính đanh mắt, tay hóa thành đao, chém về phía những thanh kiếm sắc bén.
Keng…keng…Các thanh kiếm bị Lâm Chính chém gãy.
“Cái gì?”
Đám đông trố tròn mắt. Dùng tay mà chém gãy kiếm được sao? Là giả đúng không?
Pằng pằng…Tiếp tục có người bóp cò…Nhưng lúc này, toàn bộ đạn bay tới đã không còn ghim được vào người anh nữa. Những viên đạn giống như chạm phải một miếng sắt búng bật ra, thậm chí còn tóe lửa.
“Chuyện gì vậy?”
“Tại sao gã này đột nhiên lại trở thành người đao thương bất nhập như vậy?”
Tiếng kêu kinh hãi vang lên. Ai cũng bàng hoàng.
Lâm Chính đột nhiên bước tới, tốc độ nhanh hơn gấp nhiều lần. Anh lao vào giữa đám đông và điên cuồng tấn công.
Bụp! Bụp…Mỗi một đòn tấn công của anh như có sức nặng nghìn cân, đấm vào ngực khiến ngực hõm xuống, đấm vào đầu thì đầu biến dạng, xương não rạn nứt.
Lần này thì dù là ai cũng bị đập cho chí mạng. Đến cả cơ hội nói lời trăn trối cũng không khó. Đao thương của bọn họ không thể khiến Lâm Chính bị thương thêm chút nào nữa.
Cứ như Lâm Chính đột nhiên biến thành người khác vậy. Hàng ngàn người bao vây mà lại bị một mình anh đánh tới tấp, thương vong vô số.
“Quái vật! Cậu ta chính là quái vật!”
“Dao không đâm được, kiếm không chém được, đạn không ghim được, người này mình đồng da sắt chắc?”
“Trước đó chúng vẫn có tác dụng, sao giờ lại thành ra thế này rồi?”
Tiếng kêu vang lên không ngớt. Đám đông càng lúc càng thấy ớn lạnh.
“Ông Công Tôn…chuyện này là thế nào?", người đại diện nhà họ Khương vội lùi lại và hỏi Công Tôn Đại Hoàng. Chưa tới năm phút mà người của họ đã chết hơn chục người. Người này nào còn gan tiếp tục liều mạng chứ?
Người của Cổ Phái cũng kinh ngạc lắm. Công Tôn Đại Hoàng không hề nói gì, chỉ đanh mắt nhìn Lâm Chính. Ông ta suy nghĩ.
Một vị nguyên lão ở bên cạnh nghĩ ra điều gì đó bèn kêu lên: “Lẽ nào…thần y Lâm có Tiên Thiên Cương Khu?”
“Hả?”, đám đông như phát điên. Người đại diện nhà họ Khương suýt ngã ra đất.
“Ông…đừng dọa tôi…Tiên Thiên Cương Khu? Đây là cơ thể được tạo thành từ 20 giọt Lạc Linh Huyết đấy. Ông đừng nói là cậu ta có 20 giọt Lạc Linh Huyết nhé”, đại diện nhà họ Khương run rẩy hét lên.
20 giọt Lạc Linh Huyết có nghĩa là gì thì ai cũng biết, ngoại trừ Trương Nhã và Hứa Tình.
“Tôi cũng không muốn tin nhưng với sự tình lúc này thì ngoài Tiên Thiên Cương Khu ra, chẳng có câu trả lời nào có thể hợp lý hơn. Thần y Lâm đột nhiên trở thành kẻ vô địch, chắc chắn là vì cậu ta đã kích hoạt sức mạnh của Lạc Linh Huyết, sau đó khởi động Tiên Thiên Cương Khu nên mới trở thành kẻ đao thương bất nhập như thế”, vị nguyên lão kia lên tiếng.
Người đại diện nhà họ Khương tái mặt. Anh ta cảm thấy ớn lạnh cả cơ thể, run rẩy như muốn phát điên.
“Trung nguyên lão, ông đừng nói linh tinh”, cúc này Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.
Người đại diện nhà họ Khương vội nhìn ông ta: “Ông Công Tôn…ông…biết nguyên nhân chứ?”
“Chẳng qua là kết quả của việc thần y Lâm dùng Ngưng Thể Thuật thôi mà”.
“Ngưng Thể Thuật? Đó là thuật pháp gì vậy?”
“Là một thể thuật cổ đại của Trung Y, dùng châm bạc kích hoạt hàng phòng ngự của cơ thể, khiến cơ thể trở nên cứng như sắt thép, khiến đao thương bất nhập. Có điều thủ pháp này không duy trì được lâu, mọi người không cần lo lắng, cứ lao lên giết, một lúc thôi là thần y Lâm sẽ bị đánh bại”.
“Thế nhưng…”
“Thần y Lâm cũng là một y võ. Cổ Phái lại càng nổi tiếng về y đạo hơn, lẽ nào mọi người không tin tôi?”
“Không không…tôi không có ý đó…chỉ là…”
“Nếu đã không có ý đó thì đấu tiếp đi, hay là các người không muốn có được phương thuốc nữa?”, Công Tôn Đại Hoàng điềm đạm đáp lại.
Người đại diện nhà họ Khương nghiến răng, cảm thấy bất lực, đành phải quay đầu tiếp tục chiến đấu.
Trung nguyên lão nhìn Công Tôn Đại Hoàng: “Ông Công Tôn, tôi chưa từng nghe nói về Ngưng Thể Thuật, Trung y cổ đại có thủ pháp này sao?”
“Không có. Tôi lừa bọn họ đấy. Nếu tôi không làm vậy thì sao họ dám đấu tiếp”.
“Vậy…chẳng phải là…”
“Đúng vậy, thần y Lâm…đúng là sở hữu Tiên Thiên Cương Khu”.
Người nguyên lão tái mặt. Công Tôn Đại Hoàng đanh mắt: “Hôm nay không tiêu diệt được thần y Lâm thì sẽ có ngày cậu ta tiêu diệt gọn Cổ Phái chúng ta”.
“Ông Công Tôn, vậy ông có biện pháp nào khác không?”
“Lập tức phát tín hiệu với bên ngoài, điều động sức mạnh của Cổ Phái tới hồ Ám Long! Nhanh!”
“Điều động sức mạnh sao? Bao nhiêu?”
“Toàn…bộ”, Công Tông Đại Hoàng gầm lớn.
Chương 1443: Chấm dứt ân oán
Lúc các nguyên lão của Cổ Phái di chuyển vào trong hồ Ám Long thì cũng đã chuẩn bị sẵn cứu viện. Cứ mỗi một km, bọn họ lại cài tai mắt của Cổ Phái.
Công Tôn Đại Hoàng muốn có được bảo bối ở hồ Ám Long bằng được, mặc dù có phần gấp gáp nhưng ông ta cũng chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Những kẻ tai mắt này luôn mai phục sẵn ở bên ngoài hồ Ám Long. Một khi được phát tín hiệu thì bọn họ sẽ lập tức gọi điện ra bên ngoài và những thành viên của Cổ Phái đang ở khắp nơi trong và ngoài nước sẽ đều tới ngay hồ Ám Long.
Những người của các thế tộc có mặt ở đây đã không làm gì nổi Lâm Chính nữa rồi. Người đại diện nhà họ Khương cảm thấy nghi ngờ. Sau khi vài người của gia tộc mất mạng thì người này cũng không chịu được nữa, bèn quay đầu định bỏ chạy.
“Bỏ chạy sao?”,Công Tôn Đại Hoàng hừ giọng, cử động một ngón tay.
Một đường sáng lóe lên. Đường sáng ghim vào cổ của người đại diện kia. Đó chính là châm bạc do Công Tôn Đại Hoàng phóng ra.
Người đại diện này run bắn người, vội vàng rút châm ra và trố tròn mắt nhìn Lâm Chính. Lúc này Lâm Chính cũng chẳng còn quan tâm tới đối phương nữa.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, châm này chính là của Công Tôn Đại Hoàng.
“Công Tông Đại Hoàng, ông…”
“Đồ hèn, định bỏ chạy sao? Đã vậy thì chết đi”, Công Tôn Đại Hoàng hừ giọng.
“Ông…thật độc ác”, người đại diện nhà họ Khương gầm lên, sau đó vùng cổ bỗng biến thành màu đen kịt. Người này nôn ra máu và ngã ra đất.
“Hả?”, rất nhiều người tái mặt khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Đi! Lấy lại Tẩy Tủy Linh Đan trên người bọn họ”, Công Tôn Đại Hoàng nói bằng vẻ vô cảm.
“Vâng!”, thuộc hạ của ông ta chạy lên, đoạt lại linh đan.
“Ông Công Tôn …ông làm gì vậy? Tại sao lại giết người nhà họ Khương? Tại sao lại cướp lại linh đan trong tay họ?”, có người của gia tộc khác cảm thấy nghi ngờ bèn nhìn ông ta chăm chăm
“Người của nhà họ Khương định bỏ chạy, sao tôi có thể nhẫn nhịn được!”, Công Tôn Đại Hoàng nói bằng vẻ vô cảm.
“Bỏ chạy? Đánh không lại thì không cho bỏ chạy à?”
“Đương nhiên là không cho”
“Cái gì?”, những người đang bao vây Lâm Chính trố tròn mắt.
“Ai bỏ chạy thì người đó phải chết. Giờ các người chỉ có một lựa chọn, đó là giết chết thần y Lâm. Nếu giết chết được cậu ta thì linh đan thuộc về các người, ngoài ra, cả phương thuốc này, tôi cũng có thể đưa cho các người”.
“Chẳng qua ông muốn chúng tôi làm bia đỡ đạn mà thôi”.
“Khốn nạn! Ông cố tình ép chúng tôi liều mạng với thần y Lâm, sau đó làm ngư ông đắc lợi đúng không”
“Rõ ràng ông không thật sự có thành ý giao Tẩy Tủy Linh Đan cho chúng tôi! Đợi sau khi cả chúng tôi và thần y Lâm đều bị thương thì chắc chắn ông cũng sẽ giết chúng tôi lấy lại Tẩy Tủy Linh Đan thôi”.
“Chắc chắn là như vậy, nhìn người nhà họ Khương là biết”.
“Công Tôn Đại Hoàng, ông đúng là kẻ bỉ ổi”.
Đám đông tức tối la hét. Lần này thì bọn họ đã tỉnh ngộ. Thế nhưng Công Tôn Đại Hoàng không hề tỏ ra sợ hãi, ông ta chỉ điềm đạm nói:”"Các vị hiểu nhầm rồi. Sao tôi có thể coi các vị là bia đỡ đạn được chứ? Tôi chỉ hi vọng các vị có thể giúp được tôi. Chỉ vậy mà thôi”.
“Lừa đảo”.
“Chúng tôi sẽ không giết thần y Lâm nữa”.
“Làm vậy chẳng khác gì nộp mạng. Mọi người, chúng ta đi thôi”
“Đi!”
Cả đám hét lớn, sau đó lùi ra và định rời khỏi hồ Ám Long. Thế nhưng người của Cổ Phái sao có thể dễ dàng để họ rời đi được.
“Lấy đồ của chúng tôi mà không chịu làm việc à? Các người tưởng chúng tôi dễ ăn hiếp vậy sao? Các người đã không chịu thì đừng trách sao chúng tôi không nhân từ! Ra tay đi”, Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.
“Vâng!”, người của Cổ Phái đồng loạt lao lên. Họ giống như những con hổ lao vào giữa bầy cừu và tiến hành tiêu diệt chúng. Đối phương căn bản không thể nào chặn được đòn tấn công của Cổ Phái. Phần lớn đều bị giết sạch.
Hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn. Lâm Chính hờ hững nhìn cảnh tượng đó. Anh không có bất kỳ phản ứng gì. Do bọn họ tự làm tự chịu thôi, Lâm Chính đương nhiên sẽ không cứu giúp.
Trương Nhã, Hứa Tình vội vàng chụp lại toàn bộ diễn biến. Mặc dù bọn họ chẳng biết Cổ Phái là gì nhưng họ tin rằng người trong giới tin tức sẽ có hứng thú với thứ này. Và thân phận của những người này sớm muộn cũng sẽ được lôi ra thôi.
Thế nhưng người của Cổ Phái nào có biết Trương Nhã và Hứa Tình là ai. Thấy bọn họ dám lấy máy ảnh ra chụp thì người của Cổ Phái tức giận, lao về phía hai cô gái.
“Á!”, Hứa Tình hét toáng lên. Trương Nhã vội vàng lùi lại, mặt tái mét. Lâm Chính chau mày, anh suy nghĩ rồi giơ tay lên.
Vụt vụt! Vài cây châm được phóng ra đâm vào người đám Cổ Phái. Những người này lập tức bị rút cạn sức lực, cứ thế mềm nhũm người, ngã ra đất.
Hai cô gái càng kêu to hơn.
“Hả?”, Công Tôn Đại Hoàng nhìn thấy cảnh tượng đó thì cảm thấy kỳ lạ.
“Lẽ nào hai cô nhóc đó lại có liên quan tới thần y Lâm?”, ông ta hỏi.
“Không có liên quan gì hết”.
“Vậy tại sao thần y Lâm lại cứu họ?”
“Tôi vui thì cứu, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Công Tôn Đại Hoàng chau mày, không nói gì.Hứa Tình và Trương Nhã cũng kịp phản ứng. Họ vội chạy về phía Lâm Chính.
“Thần y Lâm, cứu chúng tôi với”.
“Xin hãy cứu chúng tôi”.
Hai cô gái run rẩy.
“Hai người tới từ đâu thì về đó đi. Chỗ này không hợp với hai cô. Mau đi đi”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại. Hai cô gái gật đầu, quay người định rời đi. Công Tôn Đại Hoàng chỉ mỉm cười, không hề ngăn lại.
Đám chó mèo này đâu phải là thứ để ông ta quan tâm. Trọng tâm của ông ta chính là thần y Lâm mà. Sự việc tới nước này, dù không quá thuận lợi nhưng cũng không quá tệ như dự tính.
“Được rồi, chúng ta cũng nên dứt điểm thôi”, Lâm Chính hô lên và lao về phía Công Tôn Đại Hoàng. Thế nhưng ông ta không chịu giao đấu với Lâm Chính mà ngược lại lùi về sau.
“Định trốn à? Trốn được không?”, Lâm Chính hừ giọng và vung tay.
Vụt! Vụt…Một lượng lớn châm bạc như hoa lê phóng ra từ tay của anh, hóa thành một mạng lưới trùm về phía Công Tôn Đại Hoàng.
Châm bạc lấp lánh giữa không gian ảm đạm giống như một cơn mưa sao…Công Tôn Đại Hoàng tiếp tục lùi về sau, định núp sau một cái cây thế nhưng đám châm vẫn xuyên qua được cả gốc cây to tướng. Trong lúc cấp bách, ông ta vội lao người núp sau một tảng đá.
Bụp! Bụp! Đá cũng bị đâm xuyên. Thế nhưng tốc độ của đám châm bạc cũng giảm đi nhiều do gặp phải chướng ngại vật. Và như vậy thì uy lực cũng không còn là bao.
Công Tôn Đại Hoàng dồn nội lực.
Rào…rào! Đám châm bạc bị đánh rơi.
Khi ông ta vừa chặn được chúng lại thì…Lâm Chính đã áp sát ông ta, bổ cánh tay xuống.
“Hả?”, Công Tôn Đại Hoàng trợn tròn mắt, chưa kịp phản ứng thì vùng đầu đã lĩnh trọn cú đấm.
Bụp! Âm thanh kinh thiên động đại vang lên. Mặt đất rúng chuyển…
Chương 1444: Huyền Độc Long Công
Đầu của Công Tôn Đại Hoàng bị đánh lún xuống đất.
Đầu ông ta vùi sâu trong đất, toàn thân chi chít vết thương, làn da cũng nứt ra như mạng nhện, nhìn vô cùng đáng sợ.
Mọi người xung quanh trợn mắt há mồm, run lẩy bẩy.
Tất cả bọn họ đều hiểu rõ nắm đấm của Lâm Chính có uy lực đến mức nào.
Chỉ e là một ngọn núi cũng có thể bị Lâm Chính đánh xuyên qua, chứ đừng nói là đầu người.
Nhưng Lâm Chính biết, nắm đấm này vẫn chưa thể khiến Công Tôn Đại Hoàng chết được.
Anh lại giơ cánh tay lên, đấm thêm một quyền vào đầu ông ta.
Không đánh nó nát bét thì anh quyết không thôi.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Công Tôn Đại Hoàng bỗng huých mạnh khuỷu tay vào hông Lâm Chính.
Lâm Chính hơi loạng choạng, tiếp tục nện nắm đấm xuống.
Nhưng khuỷu tay Công Tôn Đại Hoàng lại tỏa ra một luồng lực xung kích như đạn đạo.
Bốp!
Lâm Chính bị đánh bay đi, đụng gãy mười mấy cây đại thụ mới dừng lại được.
“Thần y Lâm!”.
Thủ Mệnh vội vàng chạy tới.
“Công Tôn đại nhân!”.
Người của Cổ Phái cũng chạy về phía Công Tôn Đại Hoàng.
“Mặc kệ tôi… giết cậu ta trước đi…”
Giọng nói chua chát của Công Tôn Đại Hoàng vang lên từ cái đầu bị vùi sâu dưới đất.
Các cường giả Cổ Phái sửng sốt, lập tức lao về phía Lâm Chính.
“Sao nào? Các anh coi như tôi không tồn tại sao?”, Băng Thượng Quân bỗng chặn trước mặt người của Cổ Phái, lạnh lùng hừ một tiếng.
Người của Cổ Phái sắc mặt tỏ vẻ khó coi, đưa mắt nhìn nhau, rồi trầm giọng quát: “Lên!”.
“Giết!”.
Bọn họ đánh về phía Băng Thượng Quân, hai bên bắt đầu lao vào chém giết nhau.
Có Băng Thượng Quân ngăn cản, đám người của Cổ Phái không thể lại gần Lâm Chính.
Cho dù bọn họ lại gần Lâm Chính thì cũng không thể làm gì được anh.
Lâm Chính không có gì đáng ngại, anh đứng lên, phủi bụi trên người, đanh mặt đi về phía Công Tôn Đại Hoàng.
Công Tôn Đại Hoàng chống hai tay xuống mặt đất, khó khăn lắm mới rút được đầu ra.
Khi đầu ông ta lộ ra trước mắt mọi người, tất cả bọn họ đều giật nảy mình.
Lúc này, một nửa đầu của Công Tôn Đại Hoàng đã lõm vào, mắt lồi ra, xương đầu rạn nứt, miệng đầy máu tươi. Nếu là người bình thường thì vết thương này đủ để khiến não bị chết rồi.
Nhưng ông ta đứng dậy như người không có chuyện gì xảy ra, sau đó lấy ra mấy cây châm kỳ quái, đâm vào đầu mình.
Một lát sau, chỗ xương đầu bị lõm xuống dần khôi phục lại, máu tươi đang phun ra cũng ngừng chảy.
Chỉ mấy châm, Công Tôn Đại Hoàng đã làm dịu vết thương chí mạng ở trên đầu.
Vô cùng thần kỳ.
Mọi người đều kêu lên kinh ngạc.
“Không hổ là người đứng đầu Cổ Phái, y thuật và sức mạnh thân xác của ông đúng là khiến người ta phải kinh ngạc”, ánh mắt Lâm Chính hơi đanh lại, bình thản nói.
“Thần y Lâm, chúng ta đều là người trong y đạo, những thứ như y thuật thì tôi và cậu đều biết. Tôi muốn giết cậu cũng không dễ mà cậu muốn giết tôi cũng không phải là chuyện đơn giản. Y thuật của Cổ Phái không đơn giản như cậu nghĩ đâu”, Công Tôn Đại Hoàng khàn giọng nói.
“Quả thực là vậy, nhưng hôm nay tôi phải giết bằng được ông”.
“Thần y Lâm, cậu đừng nói sớm quá, hôm nay rốt cuộc là tôi giết cậu hay cậu giết tôi còn chưa biết được đâu”.
Công Tôn Đại Hoàng cười nói, sau đó quát: “Mặc kệ Băng Thượng Quân, dốc toàn lực giết thần y Lâm cho tôi”.
“Vâng!”.
Các cao thủ Cổ Phái mặc kệ Băng Thượng Quân, quay sang ùa về phía Lâm Chính.
Đây gần như là đâm đầu vào chỗ chết.
Băng Thượng Quân không phải là người bình thường, người của Cổ Phái cưỡng chế thay đổi mục tiêu chính là cơ hội của anh ta.
Băng Thượng Quân lập tức vỗ mấy chưởng tới.
Bốp bốp!
Hai nguyên lão của Cổ Phái phun ra máu, ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
“Thần y Lâm, bọn họ muốn kéo chân anh, chắc chắn là Công Tôn Đại Hoàng muốn tháo chạy đấy!”, Băng Thượng Quân nhận ra ý đồ của người Cổ Phái, lập tức kêu lên.
“Không sao, ông ta không chạy được đâu”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó cất bước xông về phía Công Tôn Đại Hoàng.
Công Tôn Đại Hoàng mỉm cười, quả thực rút về phía sau.
“Đứng lại!”.
“Chết đi!”.
Người của Cổ Phái quát, lần lượt dùng những chiêu pháp mạnh nhất hòng ngăn Lâm Chính lại.
Nhưng lúc này Lâm Chính đã khai mở tiên thiên cương khu, kim cương bất hoại, anh phớt lờ quyền cước đao kiếm của những người này, lao về phía trước như một con trâu điên.
Bịch bịch bịch…
Đám người Cổ Phái bị Lâm Chính hất bay đi.
Khí thế không thể đỡ nổi.
“Thú vị đấy”.
Công Tôn Đại Hoàng cười khẩy, thấy không thoát được liền lập tức dừng bước, dang rộng hai cánh tay, tung ra rất nhiều châm độc và phấn độc.
“Thần y Lâm, cậu đừng hiểu lầm, tôi không hề sợ cậu! Tôi muốn giết cậu thì dễ như trở bàn tay! Bây giờ, tôi sẽ cho cậu nếm thử Huyền Độc Long Công của tôi!”.
Công Tôn Đại Hoàng khẽ quát, hai cánh tay múa may quay cuồng.
Châm độc và khí độc ngưng tụ lại dưới đôi cánh tay đang múa may của ông ta.
Một lát sau, một con độc long sinh động như thật xuất hiện trước mắt mọi người.
Long độc lấy châm làm xương, lấy khí làm thịt, quấn quanh Công Tôn Đại Hoàng.
Cảnh tượng vừa thần kỳ vừa ảo diệu, khiến mọi người không khỏi thán phục.
“Chết đi!”.
Công Tôn Đại Hoàng khẽ quát, giơ một ngón tay ra.
“Gào!”.
Dường như mọi người có thể nghe thấy độc long đang rít gào, sau đó lao về phía Lâm Chính.
Giờ phút này, mặt đất cũng bị mục rữa ra.
Chương 1445: Thần công
Độc lực của độc long không hề tầm thường.
Bất cứ thứ gì chạm vào nó đều sẽ bị mục nát, tan rã.
Đây là lần đầu tiên Lâm Chính được thấy thủ đoạn như vậy.
Thủ đoạn này có chút giống với Kỳ Lân Biến, nhưng có vẻ tinh diệu hơn, bởi vì nó dung hòa với độc lực chí cao, đây là điều mà Kỳ Lân Biến đơn thuần không thể so được.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, ngón tay động đậy.
Vèo vèo vèo…
Rất nhiều châm bạc bay ra, rồi hóa thành một tấm lưới lớn bao trùm lấy con độc long đang lao tới, định ngăn nó lại.
Nhưng khi số châm bạc này lại gần độc long thì lại bị nó hút vào, xoay tròn trong khí độc.
Sau khi hút vào cắn nuốt số châm bạc này, đầu của độc long lại càng to hơn, khí độc càng tràn trề sung mãn hơn.
Dường như châm bạc chính là thức ăn của độc long.
“Cái gì?”.
Lâm Chính cả kinh, vội vàng tránh né.
Bịch!
Con độc long khiến khu rừng sau lưng Lâm Chính tan hoang.
Toàn bộ cây cối trong khu rừng như bị tạt axit, tất cả đều khô héo quắt queo.
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
Độc long sau khi xông tới liền vẫy đuôi, san bằng cả khu rừng, rồi quay phắt đầu lại, lao về phía Lâm Chính.
Con độc long này… chẳng khác nào vật sống, còn biết quay ngược lại.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Đây là thủ đoạn của Cổ Phái sao?
Quả thực.
Lâm Chính có rất nhiều y thuật mà Công Tôn Đại Hoàng và Cổ Phái chưa từng thấy thậm chí chưa từng nghe qua, nhưng Cổ Phái cũng có rất nhiều thủ đoạn mà Lâm Chính chưa bao giờ nghe đến.
Đông y cổ của Hoa Quốc vốn đã bác đại tinh thâm, lại càng không cần nói đến mảng y võ.
Độc long xông tới, Lâm Chính nhảy lên nhảy xuống, tránh đòn một cách chật vật.
Tuy tiên thiên cương khu có thể đao thương bất nhập, nhưng trong người con độc long này toàn là châm bạc, nếu bị số châm bạc này đâm phải thì chắc chắn sẽ trúng huyệt vị. Đến lúc đó tiên thiên cương khu sẽ bị phá, nếu để khí độc xâm nhập vào cơ thể thì chỉ e là độ mạnh của thân xác Lâm Chính sẽ hạ xuống con số 0.
Đến lúc đó một con dao gọt bút chì cũng có thể giết được anh.
Làm sao bây giờ?
Lâm Chính nhíu mày.
Phải làm sao để phá được chiêu pháp kỳ dị này đây?
Anh vừa tránh né vừa suy nghĩ đối sách.
Soạt!
Đúng lúc này, nỗi đau dữ dội truyền tới từ cánh tay.
Hóa ra cánh tay anh đã bị con độc long kia cắn một phát, chỗ vết thương toàn là châm bạc, có ba cây châm đâm trúng gân mạch và huyệt vị của anh, rất nhiều dịch độc và khí độc bắt đầu xâm nhập vào người anh theo châm bạc.
Chết rồi!
Lâm Chính thầm kêu không ổn, lập tức rút châm ra xử lý vết thương, ngăn chặn dịch độc tiến vào lục phủ ngũ tạng.
Nhưng Công Tôn Đại Hoàng không cho anh bất cứ cơ hội nào, ông ta lại phóng ra rất nhiều châm bạc vào người độc long.
Gào!
Có thêm châm bạc, con độc long kia lại trở nên to lớn hơn.
“Thần y Lâm?”.
Thủ Mệnh lập tức lấy châm bạc ra, định ngăn cản độc long.
Nhưng châm bạc của cô ta chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.
“Sao lại như vậy được?”, Thủ Mệnh trố mắt ra nhìn, không dám hành động khinh suất nữa.
Trận chiến cấp độ này vốn không có phần của cô ta.
“Thần y Lâm, có cần tôi giúp không?”.
Băng Thượng Quân giết chết mấy nguyên lão của Cổ Phái, rồi ngoảnh phắt lại, lạnh lùng hét lên.
“Không cần!”.
Lâm Chính nghiến răng khẽ quát.
“Anh muốn chết đấy à? Anh không đấu lại được Công Tôn Đại Hoàng đâu!”, Băng Thượng Quân hừ mũi.
“Chưa chắc đâu!”.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Nếu anh đã muốn chết thì tôi cũng không ngăn cản nữa”, Băng Thượng Quân không khuyên nữa, anh ta không có đủ kiên nhẫn.
“Chưa chắc?”, Công Tôn Đại Hoàng cũng bật cười, nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu tự phụ quá đấy! Cậu không biết hai ta chênh lệch đến mức nào đâu! Tôi thừa nhận cậu quả thực là một thiên tài y võ rất xuất sắc, cũng nắm được rất nhiều y thuật khiến người ta kinh ngạc, chỉ có điều… Công Tôn Đại Hoàng tôi tung hoành giới y võ Hoa Quốc nhiều năm như vậy, học tập được biết bao kiến thức y võ. Tôi đã nỗ lực mấy chục năm, một hậu bối 20 tuổi như cậu sao có thể bì được chứ? Cậu bị tôi giết cũng là hợp tình hợp lý!”.
Dứt lời, Công Tôn Đại Hoàng bỗng gầm lên giận dữ, đánh một chưởng về phía Lâm Chính.
“Huyền Độc Long Chưởng!”.
Vù!
Lòng bàn tay ông ta phun ra khí độc vô cùng đáng sợ, cắt đứt đường lui của Lâm Chính.
Khí độc như một bức tường, không thể vượt qua được.
Lâm Chính đã rơi vào đường cùng.
Độc long bổ nhào tới.
Giờ phút này, con độc long dài mấy chục mét hoàn toàn có thể khiến Lâm Chính bị hòa tan.
Hôm nay, anh chết là cái chắc.
Công Tôn Đại Hoàng nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng từ bỏ tất cả việc phản kháng, ngược lại còn lấy châm bạc ra, đâm vào hai bả vai, hai chân và ấn đường, sau đó đứng ở phía xa, lặng lẽ chờ đợi.
Chờ con độc long kia tới.
“Cái gì?”.
Công Tôn Đại Hoàng sửng sốt.
Lâm Chính đang làm gì vậy?
Buông xuôi rồi sao?
Định đứng yên chờ chết?
Mặc kệ đi.
Chỉ cần có thể giết được thần y Lâm thì giá nào cũng đáng.
Công Tôn Đại Hoàng thầm nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt Lâm Chính bỗng bắn ra một luồng ánh sáng đỏ, mái tóc bất ngờ chuyển sang màu bạc trắng, một quầng sáng tỏa ra từ người anh.
Con độc long đang xông tới bị quầng sáng kia hấp thu, kéo vào trong người Lâm Chính.
Công Tôn Đại Hoàng thấy thế, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng.
“Đây là… Thương Ám Huyền Thể?”.
Ông ta thì thào, cả người ngơ ngẩn như mất hồn, run giọng nói: “Sao có thể chứ? Sao có thể chứ? Cậu… lẽ nào cậu vẫn luôn sở hữu thân xác này sao?”.
“Phải”, Lâm Chính bình thản đáp, mái tóc trắng của anh dài đến eo, chẳng khác nào thiên sứ hạ phàm.
“Rõ ràng cậu không hề sợ độc, hóa ra cậu chỉ đang lợi dụng tôi… lợi dụng độc công của tôi… để giúp cậu khai mở Thương Ám Huyền Thể?”.
Công Tôn Đại Hoàng lắp bắp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ông ta trăm phương ngàn kế muốn giết Lâm Chính, nhưng không ngờ bản thân mình lại rơi vào bẫy của đối phương.
Thương Ám Huyền Thể đã mở, Cổ Phái… chống đỡ kiểu gì đây?
Bình luận facebook