Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136-140
Chương 136: Tôi là thân chủ của anh
Trước văn phòng cũ nát.
Loạt soạt!
Người đàn ông tóc rối bời, đeo kính dày cộp kéo cửa cuốn xuống.
Da dẻ anh ta hơi ngăm đen, ngũ quan có vẻ non nớt, mới ngoài hai mươi tuổi.
Anh ta xách một cặp tài liệu xày cộp, cặp đã sờn cũ, dù đã chắp vá mấy lần nhưng vẫn có thể dùng.
Lúc này, điện thoại vang lên.
Người đàn ông do dự chốc lát, cuối cùng vẫn bắt máy.
“Kỷ Văn, cậu ngây ra đó làm gì? Cậu có biết cậu đang làm gì không?”, điện thoại lập tức vang lên giọng tức giận.
“Thầy, con…”, người đàn ông cũng chính là Kỷ Văn định mở miệng nói gì đó, nhưng lập tức bị giọng nói trong điện thoại chặn lại.
“Đừng gọi tôi là thầy, tôi không có học trò như cậu! Nghe rõ đây, cậu mau chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi văn phòng cho tôi. Từ hôm nay trở đi, cậu không còn là người của văn phòng luật sư chúng tôi nữa! Cậu bị sa thải rồi!”, tiếng gào vừa dứt, điện thoại cúp máy.
Kỷ Văn sững sờ, ngay sau đó thở dài.
Nhà của Kỷ Văn ở một thôn trong thành phố phía mé phải Giang Thành, giá thuê phòng rất rẻ. Trong nhà ngoài anh ta ra còn có người mẹ lớn tuổi và em gái mới học lớp mười hai.
“Mẹ, con về rồi”, Kỷ Văn vào cửa, hô to, sau đó đi về phía phòng mình, chuẩn bị lục tìm tài liệu trong cặp, sẵn sàng cho vụ án sắp tới.
“Tiểu Văn về rồi à? Mau vào đi, bạn con đến rồi!”, tiếng cười hiền từ của mẹ vang lên ở phòng khách.
“Bạn?”, Kỷ Văn ngẩn ra, lập tức đi tới, lúc này mới nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú tràn đầy thần thái đang ngồi trong phòng khách.
Kỷ Văn nhìn mặt người đàn ông đó, lập tức thất thần.
Anh ta đã không thể dùng lời để hình dung người đàn ông này có dáng vẻ đẹp trai đến thế nào. Hai mắt người đó sáng như sao, đôi lông mày sắc như kiếm, khuôn mặt như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, da dẻ cũng hiện ra màu sắc cực kỳ khỏe mạnh. Mái tóc đen không quá dài cũng không quá ngắn, kết hợp với bộ đồ tây màu đen, tôn lên vẻ đẹp như bước ra từ truyện tranh của người đó.
Lúc này, anh đang bắt mạch cho mẹ của Kỷ Văn, em gái Kỷ Tiểu Liên ở bên cạnh nhìn anh như say mê, đôi mắt nhìn chằm chằm không chịu rời đi, miệng chảy cả nước dãi.
“Anh là ai?”.
Kỷ Văn hít sâu một hơi, cuối cùng hô gọi.
Dứt lời, mẹ anh ta và Kỷ Tiểu Liên sững sờ.
Kỷ Văn không biết người này sao?
Người đàn ông không trả lời Kỷ Văn, mà cầm giấy bút trên bàn lên, viết đơn thuốc đưa cho Kỷ Tiểu Liên, đồng thời lấy vài tờ tiền ra, mỉm cười nói: “Tiểu Liên, em đi bốc cho mẹ em chút thuốc đi”.
“Vâng… vâng anh, anh đợi em một lúc”, Kỷ Tiểu Liên lau nước miếng bên khóe miệng, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài.
“Tiểu Liên, trả tiền lại cho người ta đi, mẹ có tiền”, người mẹ vội nói.
“Không sao”, người đàn ông cười nói: “Đó xem như là quà gặp mặt của tôi”.
“Vậy thì thật ngại quá”, người mẹ cười nói.
Người đàn ông lắc đầu, mỉm cười nói: “Bác gái, bác đi nghỉ trước đi, cháu nói chuyện với Kỷ Văn”.
“Được… Được, Kỷ Văn, con tiếp đãi bạn cho đàng hoàng”, người mẹ cười ha ha, sau đó quay về phòng.
Cho đến khi mẹ đóng cửa phòng lại, Kỷ Văn mới nhìn người đó, hạ giọng hỏi: “Tôi không quen biết anh”.
“Tôi biết anh”.
Người đàn ông nhìn Kỷ Văn: “Anh tên Kỷ Văn, là con trai của Kỷ Xương Đông từng là luật sư nổi tiếng trong nước. Kỷ Xương Đông có con muộn, vô cùng yêu thương anh, đáng tiếc ngày ấy Kỷ Xương Đông bị cuốn vào một vụ án kỳ lạ, minh oan cho người ta, kết quả chết ngoài ý muốn. Cái chết của ông ấy trở thành vụ án chưa giải quyết, nhưng anh cho rằng có người cố tình mưu sát ông ấy. Anh lập lời thề nhất định sẽ tìm ra hung thủ hại chết bố mình, cho nên anh đã thi vào Đại học Chính trị và Pháp luật Yên Kinh, đồng thời tốt nghiệp với thành tích thủ khoa, trở thành một luật sư. Thế nhưng người hại chết bố anh năm đó không bỏ qua cho anh, dẫn đến anh tốt nghiệp xong mãi không tìm được việc, dù đến văn phòng luật sư cũng bị người của văn phòng luật sư tìm các lý do sa thải, những vụ án anh nhận cũng chỉ là những vụ án nhỏ không quan trọng. Tốt nghiệp hai năm, buồn bực bất đắc chí, tôi nói đúng không?”.
Kỷ Văn nghe vậy, tràn đầy sửng sốt: “Anh điều tra tôi?”.
“Chuyện này không cần điều tra”, người đến lắc đầu: “Bệnh của mẹ cậu đã rất nghiêm trọng rồi, nếu còn không đến bệnh viện chữa trị, tình trạng sẽ càng lúc càng tệ. Hơn nữa, em gái anh cũng phải tẩm bổ đi, năm nay cô ấy thi đại học, phải ăn uống đầy đủ…”.
Hai câu nói đơn giản giống như dao cắm vào con tim Kỷ Văn.
“Anh… rốt cuộc là ai?”, anh ta run rẩy hỏi.
“Tôi là thân chủ của anh, Lâm Chính”, người đó bình tĩnh đáp.
Chương 137: Mở phiên tòa
Ngày mười hai tháng chín.
Trước Tòa án nhân dân tối cao Giang Thành.
Lúc này, nơi đây người đông nghìn nghịt, vô cùng náo nhiệt.
Vô số phóng viên lũ lượt kéo đến, chặn trước cửa, đưa ống kính chụp vào bên trong.
Nhiều người dân xung quanh cũng đến xem náo nhiệt.
“Má ơi, đội hình gì đây”, có người âm thầm chậc lưỡi.
Dù gì Giang Thành cũng đã bình yên nhiều năm, tòa án khá nhàn rỗi, ngày nào cũng xử mấy vụ ly hôn hoặc tranh chấp bình thường, đã bao giờ có vụ án lớn thế này.
Két!
Lúc này, có vài chiếc xe dừng lại trước cửa tòa án.
Một nhóm người bước từ trên xe xuống.
Trong đó có ông hai nhà họ Liễu - Liễu Khiếu Sinh. Trừ người này ra, người nhà họ Tô cũng đến.
Tô Bắc, Tô Thái, Tô Cối và gia đình, bà cụ Tô thì được Tô Trân và Tô Mỹ Tâm đỡ xuống, đi vào tòa án.
Khang Gia Hào đã vào tòa án chuẩn bị mở phiên tòa từ trước.
Phóng viên thấy vậy giống như ngửi được mùi thịt mỡ, điên cuồng chạy ùa đến.
“Ông là Phó chủ tịch của Tập đoàn Liễu Thị sao? Xin hỏi ông Liễu, ông thật sự cảm thấy thuốc mới mà Tập đoàn Dương Hoa nghiên cứu điều chế ra là đánh cắp từ các ông sao?”.
“Bà cụ Tô, rốt cuộc nhà họ Tô làm sao có được phương thuốc đó? Bà có thể trả lời câu hỏi không?”.
“Phía ông bà nắm bao nhiêu phần thắng cho vụ kiện ngày hôm nay?”.
“Nghe nói chủ tịch của Tập đoàn Dương Hoa là một nhân vật có năng lực rất lớn, ông bà không sợ đắc tội người đó sao?”.
Phóng viên đưa ra các câu hỏi, trong đó có vài câu không có giới hạn.
Ban đầu Liễu Khiếu Sinh còn trả lời, nhưng đến cuối, ông ta cũng lười quan tâm, đi thẳng vào trong tòa án.
Lúc đó.
Két.
Lại một chiếc Mercedes và một chiếc taxi dừng lại trước cửa tòa án.
Sau đó, vài bóng người bước xuống xe.
Người đến là Mã Hải của Tập đoàn Dương Hoa và gia đình Tô Quảng.
“Mã tổng đến rồi!”.
Phóng viên lập tức ùa lên, bắt đầu bao vây mấy người Mã Hải đặt câu hỏi.
“Mã Hải! Pháp luật sẽ trả lại công bằng cho chúng tôi, đám trộm cắp các người chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt mà các người đáng phải chịu!”, Liễu Khiếu Sinh ở bên này lớn tiếng chửi.
“Người trong sạch không sợ, Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi không bao giờ làm những chuyện đó! Chúng tôi không sợ!”, Mã Hải nói.
“Ha, có tên trộm nào tự thừa nhận mình trộm đồ đâu?”, Liễu Khiếu Sinh khinh thường nói.
Mã Hải nhíu mày, không nói nữa.
Lúc này, Tô Trân và Tô Mỹ Tâm giống như phát cuồng bổ nhào về phía Tô Nhu và Trương Tinh Vũ.
“Các người làm gì vậy?”, Tô Quảng biến sắc, lập tức ngăn lại.
Trương Tinh Vũ sợ đến mức la lên liên tục, Tô Nhu vội vàng lùi ra phía sau Lâm Chính.
Hiện trường trở nên hỗn loạn.
Tô Mỹ Tâm cởi giày ném về phía Trương Tinh Vũ, miệng không ngừng mắng chửi: “Đám vong ân phụ nghĩa phản bội các người, bà nội tốt với các người như vậy, nhà họ Tô tốt với các người như vậy, các người lại trộm phương thuốc của nhà họ Tô chúng tôi! Lòng lang dạ sói! Hèn hạ vô liêm sỉ!”.
“Các người còn là người không? Các người còn xứng làm người không? Súc sinh! Các người là súc sinh!”, Tô Trân cũng tức giận chửi mắng.
“Tôi lặp lại lần nữa, chúng tôi không trộm phương thuốc!”, mặt Tô Nhu trắng bệch, nhưng giọng nói kiên định.
“Cô còn giảo biện? Ngày hôm đó tôi tận mắt nhìn thấy cô lén lút đi cùng Lâm Chính đến chỗ bà nội, cô kéo bà nội đi, để Lâm Chính lén lút chui vào trong phòng bà nội! Cô còn dám nói cô không ăn trộm?”, Tô Mỹ Tâm la lên.
“Wow!”.
Hiện trường xôn xao.
“Không ngờ Tô Nhu lại là loại người đó”.
“Trông dáng dấp xinh đẹp, sao lại mưu mô như vậy?”.
“Đúng là phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa người”.
Người xung quanh chỉ trỏ.
“Chị… chị đang vu khống tôi!”, Tô Nhu tức đến mức toàn thân run lên, nhưng không biết giải thích thế nào.
Lâm Chính tiến tới: “Tô Mỹ Tâm, chị chắc chắn là chị tận mắt nhìn thấy sao?”.
“Đương nhiên”, Tô Mỹ Tâm hừ lạnh lùng: “Đợi lát nữa mở phiên tòa thì sẽ rõ chân tướng, các người sẽ chạy không thoát! Các người đều phải vào tù!”.
“Vậy nếu lát nữa mở phiên tòa, các người thua kiện thì phải làm sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Chúng tôi không thể nào thua kiện”, Tô Mỹ Tâm bực dọc nói.
“Nếu thua kiện thì sao?”, Lâm Chính nói tiếp: “Có phải tôi có thể kiện chị tội vu khống, bôi nhọ và tạo tin đồn thất thiệt không?”.
“Cái đó…”, Tô Mỹ Tâm á khẩu.
“Hừ, phô trương thanh thế! Vậy thì tôi sẽ xem các người làm sao thắng vụ kiện này!”, bà cụ Tô nói, sau đó chống gậy đi vào trong.
Trương Tinh Vũ hung hăng liếc nhìn Lâm Chính, hạ giọng nói: “Không phải cậu muốn nhận tội sao? Vừa rồi cậu nói vậy là có ý gì?”.
“Vào trong là biết thôi”.
Lâm Chính hờ hững trả lời, sau đó cũng đi vào trong.
Chương 138: Chứng cứ
Trên tòa.
Thẩm phán Trương nổi tiếng của Giang Thành đích thân xét xử.
Mọi trình tự ban đầu đều vô cùng suôn sẻ.
Trừ luật sư hai bên, bị cáo và nguyên cáo ra, còn có nhiều người nghe xét xử vào tòa.
Nguyên cáo là gia đình Tô Thị. Liễu Khiếu Sinh là cộng tác, nên chỉ ngồi ở ghế nghe xử, không tham dự vào vụ kiện này.
Bị cáo ngoài Lâm Chính ra còn có Tô Nhu, Trương Tinh Vũ, Tô Quảng và Mã Hải đại diện cho Tập đoàn Dương Hoa.
Thẩm phán Trương đọc tóm tắt nội dung vụ án và danh sách đương sự, sau đó để đương sự tường thuật lại đầu đuôi sự việc.
Nhưng mọi người đều không có tâm tư để nghe.
Vì ánh mắt bọn họ đều tập trung lên người luật sư được Tập đoàn Dương Hoa mời về.
“Luật sư đó thật là trẻ tuổi”.
“Nghe nói là một cậu luật sư vừa mới hoàn thành thực tập”.
“Thế mà dám đối đầu với luật sư Khang, không muốn ở lại giới luật sư Giang Thành nữa sao?”.
“Nghé mới sinh không sợ hổ mà”.
Người ngồi dưới nghe xét xử xôn xao bàn tán.
Thẩm phán Trương gõ búa ba lần.
Hiện trường lập tức im lặng.
“Mọi người hãy giữ yên lặng, duy trì sự nghiêm túc của tòa án”, thẩm phán Trương nói, ngay sau đó nhìn về phía Tô Bắc: “Nguyên cáo Tô Bắc, nghe lời tường thuật của ông, gia đình Tô Quảng đã trộm phương thuốc trị nhồi máu não bí mật của nhà họ Tô trước khi rời khỏi nhà họ Tô đúng không?”.
“Đúng vậy”, Tô Bắc gật đầu.
“Các ông có ở hiện trường vụ việc không?”.
“Có!”.
“Các ông có tận mắt nhìn thấy phương thuốc bị bị cáo Lâm Chính và Tô Nhu lấy trộm không?”.
“Không có, nhưng chúng tôi nhìn thấy Lâm Chính đi vào phòng nơi cất giữ phương thuốc, ở trong đó khoảng mười phút mới trở ra!”.
“Ông có chứng cứ không?”.
“Có, nhà tổ của nhà họ Tô chúng tôi tuy cũ nhưng lúc trước cũng từng bị trộm, thế nên chúng tôi đã lắp camera trong nhà. Vừa khéo trước phòng mẹ tôi cũng có camera, chúng tôi có video quay lại”.
“Xin mời chiếu hình ảnh camera trước mọi người”.
“Vâng!”.
Hình ảnh camera nhanh chóng được chiếu lên.
Mấy người Tô Nhu, Trương Tinh Vũ vừa nhìn thấy, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Đó là giả”, Tô Nhu kêu lên.
“Xin hãy yên lặng!”, thẩm phán Trương nghiêm túc nhìn Tô Nhu.
“Thưa quý tòa, người ủy thác của tôi có lời muốn nói”, Kỷ Văn lên tiếng.
Mặc dù anh ta có vẻ trẻ tuổi, nhưng anh ta tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
“Được!”, thẩm phán Trương gật đầu.
Tô Nhu vội vã lên tiếng: “Video này là từ một năm trước, hôm đó bà nội bị bệnh, Lâm Chính được sai đi tìm thuốc cho bà nội, cho nên anh ấy mới vào phòng. Không tin các ông có thể xem lúc Lâm Chính đi ra, có phải trên tay đang cầm hộp thuốc không?”.
Dứt lời, thẩm phán lập tức cho người phóng to hình ảnh Lâm Chính rời khỏi phòng, quả nhiên nhìn thấy trên tay anh có một hộp thuốc.
“Có lẽ để che tai mắt người khác, cậu ta đã giấu phương thuốc vào trong hộp thuốc”, Tô Bắc nói.
“Không thể nói như vậy, giấu trên người không phải tốt hơn sao? Vì sao lại giấu trong hộp thuốc? Nếu nói hộp thuốc là lấy cho bà cụ Tô, vậy thì giấu trong hộp thuốc chẳng phải là hành động dư thừa, ngược lại dễ bị bại lộ hơn sao?”, Kỷ Văn đưa ra nghi vấn.
“Chuyện này…”, Tô Bắc nghẹn lời.
Đúng lúc đó, Khang Gia Hào lên tiếng.
“Thưa quý tòa, tôi có một video muốn cho mọi người xem”.
“Được”, thẩm phán Trương gật đầu.
Khang Gia Hào lấy một chiếc USB ra, đưa tới.
Lại một hình ảnh khác nhanh chóng được chiếu lên, đó là video quay lại lúc Lâm Chính đưa thuốc cho bà cụ Tô.
Nhìn thấy video này, mấy người Tô Nhu, Trương Tinh Vũ đều ngạc nhiên biến sắc.
Trong video, Lâm Chính đặt thuốc mà anh lấy tới lên chiếc bàn bên cạnh bà cụ Tô, nhưng… Khi video phóng to ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, hộp thuốc lúc trước đã biến mất, thay vào đó là một lọ thuốc bằng sứ.
Kỷ Văn hơi biến sắc.
“Bị cáo Lâm Chính, cậu có thể trả lời vì sao khi cậu ra khỏi phòng, trong tay cậu cầm hộp thuốc, nhưng khi đưa cho bà cụ Tô lại biến thành lọ sứ? Cậu có thể giải thích không?”, Khang Gia Hào hỏi.
“Thật ra tôi cảm thấy bà cụ Tô không thích hợp dùng loại thuốc đó, cho nên tôi mới lựa chọn đổi thuốc”, Lâm Chính im lặng một lúc rồi đáp.
“Đây không phải là làm bậy sao?!”.
Hiện trường lại xôn xao.
“Yên lặng, yên lặng!”, thẩm phán lại gõ búa.
“Thưa quý tòa, chắc ông cũng đã nghe thấy đúng không? Lâm Chính đã đổi thuốc, nhưng theo tôi biết, cậu ta không phải bác sĩ, cậu ta tự ý đổi thuốc đã khiến người ta nghi ngờ rồi. Nếu bị cáo không thể giải thích vấn đề này, tôi nghĩ tôi có thể nhận định cậu ta đã lấy trộm phương thuốc khi đi lấy thuốc lần đó”, Khang Gia Hào nói thẳng.
Lâm Chính không lên tiếng.
Sắc mặt Kỷ Văn không được tự nhiên cho lắm.
Chương 139: Hoàn toàn không phải cùng một bản
Khang Gia Hào đúng là Khang Gia Hào, hóa ra đoạn video trước là bọn họ cố tình chiếu lên cho mọi người thấy. Video hoàn toàn không nói lên được điều gì, nhưng bọn họ cố ý đưa hộp thuốc ra là để mấy người bên phía Kỷ Văn chăm chăm vào hộp thuốc đó giải thích. Sau đó bọn họ lại phản công, đưa ra đoạn video phía sau, khiến đám người Kỷ Văn không còn lời nào để nói.
Dù gì cũng là luật sư số một, quả nhiên lão luyện.
“Thưa quý tòa, tôi cảm thấy video này không thể chứng minh điều gì”, Kỷ Văn hít sâu một hơi.
“Không thể chứng minh điều gì? Vậy xin mời luật sư Kỷ giải thích vì sao Lâm Chính lại tự ý đổi thuốc? Hộp thuốc đó đã đi đâu?”, Khang Gia Hào lập tức hỏi, tốc độ nói rất nhanh, có loại khí thế dồn ép người khác.
“Đúng như anh ấy nói, Lâm Chính cảm thấy thuốc đó không tốt”.
“Cậu ta không phải bác sĩ”.
“Nhưng anh ấy hiểu y thuật, cho nên anh ấy đã tự đổi thuốc”, Kỷ Văn nhìn thẩm phán, cực kỳ nghiêm túc nói: “Hơn nữa, thân chủ của tôi có y thuật rất tốt, nếu thẩm phán không tin thì có thể kiểm tra kiến thức về Đông y của thân chủ tôi, dù là thực tiễn hay lý luận”.
Nghe vậy, nhà họ Tô lập tức nhíu mày.
Nhất là Tô Cối.
Người khác không nhìn ra, nhưng ông ta biết y thuật của Lâm Chính không tệ.
Khang Gia Hào cũng biết tiếp tục chủ đề này, bên kia sẽ biến thành chủ động, bèn lên tiếng: “Thưa quý tòa, nếu sự việc đã giằng co đến bước này, tôi đề nghị kiểm tra phương thuốc của hai bên”.
“Kiểm tra phương thuốc?”.
Nhiều người kinh ngạc.
“Tôi nhận định phương thuốc trong tay hai nhà là cùng một bản. Nếu chúng ta đã không xác định được Lâm Chính đã trộm phương thuốc đó như thế nào, vậy chúng ta hãy xác định xem Lâm Chính có lấy trộm phương thuốc đó không. Kiểm tra phương thuốc là cách tốt nhất để xác thực suy đoán này”.
Nói xong, Khang Gia Hào lấy một túi nilon trong suốt ở bên cạnh ra. Trong túi là một tờ giấy màu vàng nghệ, đã rất cũ kỹ lâu đời.
“Đây là phương thuốc của nhà họ Tô, nghe nói nó có từ thời Minh – Thanh. Tôi hi vọng thẩm phán có thể mời học giả lịch sử chuyên nghiệp kiểm nghiệm niên đại của phương thuốc này, sau đó lại kiểm nghiệm phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa. Như vậy thì có thể xác định được cái nào trước, cái nào sau. Nếu phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa mới có gần đây, cơ bản cũng có thể xác định phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa là ăn cắp từ nhà họ Tô. Đến lúc đó, chúng ta có thể từ từ thẩm vấn Lâm Chính, mọi chuyện cũng sẽ sáng rõ hơn”.
Nghe vậy, sắc mặt những người ủng hộ Tập đoàn Dương Hoa trở nên trắng bệch.
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng sợ đến mức hai chân nhũn ra.
Tô Nhu nắm chặt tay, sắc mặt cũng cực kỳ mất tự nhiên.
Khang Gia Hào quá độc địa.
Ông ta muốn lấy ấn tượng đầu, chụp mũ Lâm Chính là trộm cắp, đến lúc đó mọi người sẽ có thiên kiến, tiếp tục thẩm vấn Lâm Chính sẽ lẫn thêm nhiều cảm xúc cá nhân. Nếu vậy, cho dù Lâm Chính không thừa nhận cũng vô dụng. Một khi thủ đoạn này thành công, Khang Gia Hào đã thắng một nửa vụ kiện này, ông ta sẽ hoàn toàn nắm giữ thế cục.
Thẩm phán Trương gật đầu: “Đề nghị của luật sư bên nguyên cáo hữu hiệu, nhưng phải giám định tại tòa! Hơn nữa, người giám định phải là người trung lập!”.
“Không thành vấn đề”, Khang Gia Hào đẩy gọng kính.
Người nhà họ Tô cười tươi rói.
Chỉ cần giám định được kết quả, vậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Bọn họ chắc mẩm phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa là ăn cắp của nhà họ Tô bọn họ, bây giờ đối chất tại tòa, Tập đoàn Dương Hoa còn không thua hay sao?
Đến lúc đó, số tiền bồi thường cao trên trời của Tập đoàn Dương Hoa và bản quyền sáng chế này sẽ giúp nhà họ Tô vùng dậy, trở thành gia tộc quyền thế ở Giang Thành.
Gia tộc quyền thế!
Nghĩ thôi cũng khiến người ta phấn khởi!
“Bà nội, chúng ta sắp thành công rồi”.
“Cả nhà đó sắp xong đời rồi!”.
“Ha ha, đối đầu với nhà họ Tô chúng ta sẽ có kết cục như vậy!”.
“Tôi nghĩ chắc bây giờ bọn họ rất hối hận. Nếu theo nhà họ Tô chúng ta, nói không chừng bây giờ đã có cuộc sống sung túc, ăn chơi hưởng thụ rồi”.
Nhà họ Tô đều cười tươi, vẻ mặt đắc ý, vô cùng sung sướng.
Nhưng lúc này, Kỷ Văn đột nhiên hô lên.
“Thưa quý tòa, tôi phản đối!”.
“Phản đối vô hiệu”, thẩm phán Trương nghiêm túc nói.
“Thưa quý tòa, tôi phản đối, bởi vì đối chiếu không có ý nghĩa gì cả!”, Kỷ Văn lại hô lên lần nữa.
“Phản đối hữu hiệu”, thẩm phán Trương nhìn anh ta, hỏi: “Vì sao không có ý nghĩa?”.
“Vì phương thuốc của hai bên hoàn toàn không phải cùng một bản”, Kỷ Văn bình tĩnh nói.
Anh ta vừa dứt lời, trên tòa dưới tòa đều im lặng…
Chương 140: Chủ tịch xuất hiện (1)
“Không thể! Không thể nào!”
Sau sự im lặng tạm thời thì bà cụ Tô đột nhiên đứng dậy. Bà ta hét lên một cách mất kiểm soát: “Lừa đảo, các người đang lừa người khác! Thuốc mới của tập đoàn Dương Hoa là dựa vào phương thuốc của chúng tôi bào chế ra, sao có thể khác được? Các người đang lừa người khác! Các người đang nói dối!”
Liễu Khiếu Sinh cũng đứng dậy, nhìn ghi chép với vẻ mặt không dám tin.
Không phải cùng một phương thuốc sao? Lẽ nào có hai cách trị nhồi máu não?
Không thể nào! Đây là vấn đề khó của cả thế giới cơ mà.
Có được một phương thuốc đã là kỳ tích lắm rồi. Liễu Khiếu Sinh cảm giác đầu mình như bị đóng băng.
“Yên lặng!", quan tòa hét lớn.
Bầu không khí ầm ầm bỗng trở nên yên tĩnh.
Thẩm phán Trương nhìn Lâm Chính: “Bị cáo, có phải cậu đã lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô và bán cho tập đoàn Dương Hoa không?”
“Tôi không hề”, Lâm Chính lắc đầu.
“Lâm Chính, cậu làm cái gì vậy? Không muốn lấy tiền à?”, Trương Tinh Vũ nóng ruột nói nhỏ.
Lâm Chính không buồn quan tâm, anh chỉ nói thẳng: “Thưa tòa, không những tôi không lấy trộm mà thậm chí hôm qua người nhà họ Tô còn định dùng hai chục triệu tệ mua chuộc tôi, bắt tôi thừa nhận mọi chuyện".
Anh vừa dứt lời, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều bàng hoàng. Cả nhà họ Tô như muốn nổ tung.
“Lâm Chính cậu nói dối! Cậu ngậm máu phun người”.
“Cậu không những là kẻ trộm mà còn là một kẻ lừa đảo”.
“Cậu tưởng cậu có thể giấu nhẹm đi sao? Cậu sai rồi! Thói ác của cậu sớm muộn cũng bị đưa ra ánh sáng thôi”.
“Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ miệng lưỡi của cậu!”
Nhà họ Tô tức giận chửi rủa. Ai cũng tức tới mức bại hoại. Nhất là Tô Bắc. Ông ta không ngờ Lâm Chính lại quay lại cắn mình như vậy.
Đúng là cái thứ chó má! Tô Bắc thầm chửi rủa.
“Yên lặng!”
Tòa án lại lên tiếng. Cả hiện trường huyên náo bỗng chốc chìm vào im lặng.
Nhà họ Tô người nào người nấy trợn ngược mắt nhìn Lâm Chính chăm chăm. Thật chỉ muốn dóc xương lột da anh ra.
Trương Tinh Vũ gào lên.
“Không phải cậu nói sẽ nhận tội sao?”
“Con chỉ nói là con sẽ tới chứ không hề nói sẽ nhận tội”, Lâm Chính lên tiếng.
“Cậu dám lừa tôi”, Trương Tinh Vũ tức run người.
“Luật sư của bị cáo, anh nói là hai phương thuốc khác nhau. Vậy thì mời anh cung cấp phương thuốc ra để có thể đối chiếu với phương thuốc của nguyên cáo”.
Dứt lời, vô số người đứng dậy để nhìn cho rõ hơn. Khang Gia Hào trông vô cùng khó coi.
Nếu đây là hai phương thuốc khác nhau thì bọn họ không thể nào chiến thắng được. Toàn bộ những lời buộc tội tới từ nhà họ Tô và tập đoàn Liễu Thị đều trở nên vô tác dụng.
Mã Hải không chút nghi ngờ, lập tức đưa ra phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa. Hai phương thuốc được đặt trước mặt quan tòa.
Một lúc sau…
“Thông qua giám định của tòa, đây là hai phương thuốc khác nhau”.
“Cái gì?”, cả hiện trường lại được dịp bùng nổ
“Không thể nào!”, bà cụ Tô kêu lên the thé.
Tô Bắc, Tô Trân cũng trố mắt, không thể nào chấp nhận hiện thực phũ phàng. Cả nhà họ Tô lại rơi vào tuyệt vọng.
“Im lặng! Ai còn làm ồn thì tòa sẽ xử lý theo quy định”, quan tòa tức giận lên tiếng
Đám đông lại lắng xuống, nhưng vẫn không thể chấp nhận mọi chuyện.
“Thưa quan tòa, tôi nghi ngờ tập đoàn Dương Hoa đã làm giả phương thuốc. Chúng tôi đã kiểm tra phương thuốc của nhà họ Tô, nó rất có tác dụng với người bị nhồi máu não. Hơn nữa còn có thể trị được tận gốc. Thuốc của tập đoàn Dương Hoa đã đăng ký được quyền sở hữu, vậy thì chắc chắn cũng có tác dụng. Nhưng nó có thật sự là phương thuốc mới của tập đoàn Dương Hoa hay không thì cần phải kiểm chứng”, Khang Gia Hào lên tiếng.
“Chúng ta có thể tiến hành đối chiếu về sự kết hợp các thành phần để tạo ra phương thuốc mới”.
“Số liệu đều có thể thay đổi được, nên không thể lấy ra đối chiếu”, Khang Gia Hào nói.
“Vậy các người muốn thế nào?”
Trước văn phòng cũ nát.
Loạt soạt!
Người đàn ông tóc rối bời, đeo kính dày cộp kéo cửa cuốn xuống.
Da dẻ anh ta hơi ngăm đen, ngũ quan có vẻ non nớt, mới ngoài hai mươi tuổi.
Anh ta xách một cặp tài liệu xày cộp, cặp đã sờn cũ, dù đã chắp vá mấy lần nhưng vẫn có thể dùng.
Lúc này, điện thoại vang lên.
Người đàn ông do dự chốc lát, cuối cùng vẫn bắt máy.
“Kỷ Văn, cậu ngây ra đó làm gì? Cậu có biết cậu đang làm gì không?”, điện thoại lập tức vang lên giọng tức giận.
“Thầy, con…”, người đàn ông cũng chính là Kỷ Văn định mở miệng nói gì đó, nhưng lập tức bị giọng nói trong điện thoại chặn lại.
“Đừng gọi tôi là thầy, tôi không có học trò như cậu! Nghe rõ đây, cậu mau chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi văn phòng cho tôi. Từ hôm nay trở đi, cậu không còn là người của văn phòng luật sư chúng tôi nữa! Cậu bị sa thải rồi!”, tiếng gào vừa dứt, điện thoại cúp máy.
Kỷ Văn sững sờ, ngay sau đó thở dài.
Nhà của Kỷ Văn ở một thôn trong thành phố phía mé phải Giang Thành, giá thuê phòng rất rẻ. Trong nhà ngoài anh ta ra còn có người mẹ lớn tuổi và em gái mới học lớp mười hai.
“Mẹ, con về rồi”, Kỷ Văn vào cửa, hô to, sau đó đi về phía phòng mình, chuẩn bị lục tìm tài liệu trong cặp, sẵn sàng cho vụ án sắp tới.
“Tiểu Văn về rồi à? Mau vào đi, bạn con đến rồi!”, tiếng cười hiền từ của mẹ vang lên ở phòng khách.
“Bạn?”, Kỷ Văn ngẩn ra, lập tức đi tới, lúc này mới nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú tràn đầy thần thái đang ngồi trong phòng khách.
Kỷ Văn nhìn mặt người đàn ông đó, lập tức thất thần.
Anh ta đã không thể dùng lời để hình dung người đàn ông này có dáng vẻ đẹp trai đến thế nào. Hai mắt người đó sáng như sao, đôi lông mày sắc như kiếm, khuôn mặt như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, da dẻ cũng hiện ra màu sắc cực kỳ khỏe mạnh. Mái tóc đen không quá dài cũng không quá ngắn, kết hợp với bộ đồ tây màu đen, tôn lên vẻ đẹp như bước ra từ truyện tranh của người đó.
Lúc này, anh đang bắt mạch cho mẹ của Kỷ Văn, em gái Kỷ Tiểu Liên ở bên cạnh nhìn anh như say mê, đôi mắt nhìn chằm chằm không chịu rời đi, miệng chảy cả nước dãi.
“Anh là ai?”.
Kỷ Văn hít sâu một hơi, cuối cùng hô gọi.
Dứt lời, mẹ anh ta và Kỷ Tiểu Liên sững sờ.
Kỷ Văn không biết người này sao?
Người đàn ông không trả lời Kỷ Văn, mà cầm giấy bút trên bàn lên, viết đơn thuốc đưa cho Kỷ Tiểu Liên, đồng thời lấy vài tờ tiền ra, mỉm cười nói: “Tiểu Liên, em đi bốc cho mẹ em chút thuốc đi”.
“Vâng… vâng anh, anh đợi em một lúc”, Kỷ Tiểu Liên lau nước miếng bên khóe miệng, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài.
“Tiểu Liên, trả tiền lại cho người ta đi, mẹ có tiền”, người mẹ vội nói.
“Không sao”, người đàn ông cười nói: “Đó xem như là quà gặp mặt của tôi”.
“Vậy thì thật ngại quá”, người mẹ cười nói.
Người đàn ông lắc đầu, mỉm cười nói: “Bác gái, bác đi nghỉ trước đi, cháu nói chuyện với Kỷ Văn”.
“Được… Được, Kỷ Văn, con tiếp đãi bạn cho đàng hoàng”, người mẹ cười ha ha, sau đó quay về phòng.
Cho đến khi mẹ đóng cửa phòng lại, Kỷ Văn mới nhìn người đó, hạ giọng hỏi: “Tôi không quen biết anh”.
“Tôi biết anh”.
Người đàn ông nhìn Kỷ Văn: “Anh tên Kỷ Văn, là con trai của Kỷ Xương Đông từng là luật sư nổi tiếng trong nước. Kỷ Xương Đông có con muộn, vô cùng yêu thương anh, đáng tiếc ngày ấy Kỷ Xương Đông bị cuốn vào một vụ án kỳ lạ, minh oan cho người ta, kết quả chết ngoài ý muốn. Cái chết của ông ấy trở thành vụ án chưa giải quyết, nhưng anh cho rằng có người cố tình mưu sát ông ấy. Anh lập lời thề nhất định sẽ tìm ra hung thủ hại chết bố mình, cho nên anh đã thi vào Đại học Chính trị và Pháp luật Yên Kinh, đồng thời tốt nghiệp với thành tích thủ khoa, trở thành một luật sư. Thế nhưng người hại chết bố anh năm đó không bỏ qua cho anh, dẫn đến anh tốt nghiệp xong mãi không tìm được việc, dù đến văn phòng luật sư cũng bị người của văn phòng luật sư tìm các lý do sa thải, những vụ án anh nhận cũng chỉ là những vụ án nhỏ không quan trọng. Tốt nghiệp hai năm, buồn bực bất đắc chí, tôi nói đúng không?”.
Kỷ Văn nghe vậy, tràn đầy sửng sốt: “Anh điều tra tôi?”.
“Chuyện này không cần điều tra”, người đến lắc đầu: “Bệnh của mẹ cậu đã rất nghiêm trọng rồi, nếu còn không đến bệnh viện chữa trị, tình trạng sẽ càng lúc càng tệ. Hơn nữa, em gái anh cũng phải tẩm bổ đi, năm nay cô ấy thi đại học, phải ăn uống đầy đủ…”.
Hai câu nói đơn giản giống như dao cắm vào con tim Kỷ Văn.
“Anh… rốt cuộc là ai?”, anh ta run rẩy hỏi.
“Tôi là thân chủ của anh, Lâm Chính”, người đó bình tĩnh đáp.
Chương 137: Mở phiên tòa
Ngày mười hai tháng chín.
Trước Tòa án nhân dân tối cao Giang Thành.
Lúc này, nơi đây người đông nghìn nghịt, vô cùng náo nhiệt.
Vô số phóng viên lũ lượt kéo đến, chặn trước cửa, đưa ống kính chụp vào bên trong.
Nhiều người dân xung quanh cũng đến xem náo nhiệt.
“Má ơi, đội hình gì đây”, có người âm thầm chậc lưỡi.
Dù gì Giang Thành cũng đã bình yên nhiều năm, tòa án khá nhàn rỗi, ngày nào cũng xử mấy vụ ly hôn hoặc tranh chấp bình thường, đã bao giờ có vụ án lớn thế này.
Két!
Lúc này, có vài chiếc xe dừng lại trước cửa tòa án.
Một nhóm người bước từ trên xe xuống.
Trong đó có ông hai nhà họ Liễu - Liễu Khiếu Sinh. Trừ người này ra, người nhà họ Tô cũng đến.
Tô Bắc, Tô Thái, Tô Cối và gia đình, bà cụ Tô thì được Tô Trân và Tô Mỹ Tâm đỡ xuống, đi vào tòa án.
Khang Gia Hào đã vào tòa án chuẩn bị mở phiên tòa từ trước.
Phóng viên thấy vậy giống như ngửi được mùi thịt mỡ, điên cuồng chạy ùa đến.
“Ông là Phó chủ tịch của Tập đoàn Liễu Thị sao? Xin hỏi ông Liễu, ông thật sự cảm thấy thuốc mới mà Tập đoàn Dương Hoa nghiên cứu điều chế ra là đánh cắp từ các ông sao?”.
“Bà cụ Tô, rốt cuộc nhà họ Tô làm sao có được phương thuốc đó? Bà có thể trả lời câu hỏi không?”.
“Phía ông bà nắm bao nhiêu phần thắng cho vụ kiện ngày hôm nay?”.
“Nghe nói chủ tịch của Tập đoàn Dương Hoa là một nhân vật có năng lực rất lớn, ông bà không sợ đắc tội người đó sao?”.
Phóng viên đưa ra các câu hỏi, trong đó có vài câu không có giới hạn.
Ban đầu Liễu Khiếu Sinh còn trả lời, nhưng đến cuối, ông ta cũng lười quan tâm, đi thẳng vào trong tòa án.
Lúc đó.
Két.
Lại một chiếc Mercedes và một chiếc taxi dừng lại trước cửa tòa án.
Sau đó, vài bóng người bước xuống xe.
Người đến là Mã Hải của Tập đoàn Dương Hoa và gia đình Tô Quảng.
“Mã tổng đến rồi!”.
Phóng viên lập tức ùa lên, bắt đầu bao vây mấy người Mã Hải đặt câu hỏi.
“Mã Hải! Pháp luật sẽ trả lại công bằng cho chúng tôi, đám trộm cắp các người chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt mà các người đáng phải chịu!”, Liễu Khiếu Sinh ở bên này lớn tiếng chửi.
“Người trong sạch không sợ, Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi không bao giờ làm những chuyện đó! Chúng tôi không sợ!”, Mã Hải nói.
“Ha, có tên trộm nào tự thừa nhận mình trộm đồ đâu?”, Liễu Khiếu Sinh khinh thường nói.
Mã Hải nhíu mày, không nói nữa.
Lúc này, Tô Trân và Tô Mỹ Tâm giống như phát cuồng bổ nhào về phía Tô Nhu và Trương Tinh Vũ.
“Các người làm gì vậy?”, Tô Quảng biến sắc, lập tức ngăn lại.
Trương Tinh Vũ sợ đến mức la lên liên tục, Tô Nhu vội vàng lùi ra phía sau Lâm Chính.
Hiện trường trở nên hỗn loạn.
Tô Mỹ Tâm cởi giày ném về phía Trương Tinh Vũ, miệng không ngừng mắng chửi: “Đám vong ân phụ nghĩa phản bội các người, bà nội tốt với các người như vậy, nhà họ Tô tốt với các người như vậy, các người lại trộm phương thuốc của nhà họ Tô chúng tôi! Lòng lang dạ sói! Hèn hạ vô liêm sỉ!”.
“Các người còn là người không? Các người còn xứng làm người không? Súc sinh! Các người là súc sinh!”, Tô Trân cũng tức giận chửi mắng.
“Tôi lặp lại lần nữa, chúng tôi không trộm phương thuốc!”, mặt Tô Nhu trắng bệch, nhưng giọng nói kiên định.
“Cô còn giảo biện? Ngày hôm đó tôi tận mắt nhìn thấy cô lén lút đi cùng Lâm Chính đến chỗ bà nội, cô kéo bà nội đi, để Lâm Chính lén lút chui vào trong phòng bà nội! Cô còn dám nói cô không ăn trộm?”, Tô Mỹ Tâm la lên.
“Wow!”.
Hiện trường xôn xao.
“Không ngờ Tô Nhu lại là loại người đó”.
“Trông dáng dấp xinh đẹp, sao lại mưu mô như vậy?”.
“Đúng là phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa người”.
Người xung quanh chỉ trỏ.
“Chị… chị đang vu khống tôi!”, Tô Nhu tức đến mức toàn thân run lên, nhưng không biết giải thích thế nào.
Lâm Chính tiến tới: “Tô Mỹ Tâm, chị chắc chắn là chị tận mắt nhìn thấy sao?”.
“Đương nhiên”, Tô Mỹ Tâm hừ lạnh lùng: “Đợi lát nữa mở phiên tòa thì sẽ rõ chân tướng, các người sẽ chạy không thoát! Các người đều phải vào tù!”.
“Vậy nếu lát nữa mở phiên tòa, các người thua kiện thì phải làm sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Chúng tôi không thể nào thua kiện”, Tô Mỹ Tâm bực dọc nói.
“Nếu thua kiện thì sao?”, Lâm Chính nói tiếp: “Có phải tôi có thể kiện chị tội vu khống, bôi nhọ và tạo tin đồn thất thiệt không?”.
“Cái đó…”, Tô Mỹ Tâm á khẩu.
“Hừ, phô trương thanh thế! Vậy thì tôi sẽ xem các người làm sao thắng vụ kiện này!”, bà cụ Tô nói, sau đó chống gậy đi vào trong.
Trương Tinh Vũ hung hăng liếc nhìn Lâm Chính, hạ giọng nói: “Không phải cậu muốn nhận tội sao? Vừa rồi cậu nói vậy là có ý gì?”.
“Vào trong là biết thôi”.
Lâm Chính hờ hững trả lời, sau đó cũng đi vào trong.
Chương 138: Chứng cứ
Trên tòa.
Thẩm phán Trương nổi tiếng của Giang Thành đích thân xét xử.
Mọi trình tự ban đầu đều vô cùng suôn sẻ.
Trừ luật sư hai bên, bị cáo và nguyên cáo ra, còn có nhiều người nghe xét xử vào tòa.
Nguyên cáo là gia đình Tô Thị. Liễu Khiếu Sinh là cộng tác, nên chỉ ngồi ở ghế nghe xử, không tham dự vào vụ kiện này.
Bị cáo ngoài Lâm Chính ra còn có Tô Nhu, Trương Tinh Vũ, Tô Quảng và Mã Hải đại diện cho Tập đoàn Dương Hoa.
Thẩm phán Trương đọc tóm tắt nội dung vụ án và danh sách đương sự, sau đó để đương sự tường thuật lại đầu đuôi sự việc.
Nhưng mọi người đều không có tâm tư để nghe.
Vì ánh mắt bọn họ đều tập trung lên người luật sư được Tập đoàn Dương Hoa mời về.
“Luật sư đó thật là trẻ tuổi”.
“Nghe nói là một cậu luật sư vừa mới hoàn thành thực tập”.
“Thế mà dám đối đầu với luật sư Khang, không muốn ở lại giới luật sư Giang Thành nữa sao?”.
“Nghé mới sinh không sợ hổ mà”.
Người ngồi dưới nghe xét xử xôn xao bàn tán.
Thẩm phán Trương gõ búa ba lần.
Hiện trường lập tức im lặng.
“Mọi người hãy giữ yên lặng, duy trì sự nghiêm túc của tòa án”, thẩm phán Trương nói, ngay sau đó nhìn về phía Tô Bắc: “Nguyên cáo Tô Bắc, nghe lời tường thuật của ông, gia đình Tô Quảng đã trộm phương thuốc trị nhồi máu não bí mật của nhà họ Tô trước khi rời khỏi nhà họ Tô đúng không?”.
“Đúng vậy”, Tô Bắc gật đầu.
“Các ông có ở hiện trường vụ việc không?”.
“Có!”.
“Các ông có tận mắt nhìn thấy phương thuốc bị bị cáo Lâm Chính và Tô Nhu lấy trộm không?”.
“Không có, nhưng chúng tôi nhìn thấy Lâm Chính đi vào phòng nơi cất giữ phương thuốc, ở trong đó khoảng mười phút mới trở ra!”.
“Ông có chứng cứ không?”.
“Có, nhà tổ của nhà họ Tô chúng tôi tuy cũ nhưng lúc trước cũng từng bị trộm, thế nên chúng tôi đã lắp camera trong nhà. Vừa khéo trước phòng mẹ tôi cũng có camera, chúng tôi có video quay lại”.
“Xin mời chiếu hình ảnh camera trước mọi người”.
“Vâng!”.
Hình ảnh camera nhanh chóng được chiếu lên.
Mấy người Tô Nhu, Trương Tinh Vũ vừa nhìn thấy, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Đó là giả”, Tô Nhu kêu lên.
“Xin hãy yên lặng!”, thẩm phán Trương nghiêm túc nhìn Tô Nhu.
“Thưa quý tòa, người ủy thác của tôi có lời muốn nói”, Kỷ Văn lên tiếng.
Mặc dù anh ta có vẻ trẻ tuổi, nhưng anh ta tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
“Được!”, thẩm phán Trương gật đầu.
Tô Nhu vội vã lên tiếng: “Video này là từ một năm trước, hôm đó bà nội bị bệnh, Lâm Chính được sai đi tìm thuốc cho bà nội, cho nên anh ấy mới vào phòng. Không tin các ông có thể xem lúc Lâm Chính đi ra, có phải trên tay đang cầm hộp thuốc không?”.
Dứt lời, thẩm phán lập tức cho người phóng to hình ảnh Lâm Chính rời khỏi phòng, quả nhiên nhìn thấy trên tay anh có một hộp thuốc.
“Có lẽ để che tai mắt người khác, cậu ta đã giấu phương thuốc vào trong hộp thuốc”, Tô Bắc nói.
“Không thể nói như vậy, giấu trên người không phải tốt hơn sao? Vì sao lại giấu trong hộp thuốc? Nếu nói hộp thuốc là lấy cho bà cụ Tô, vậy thì giấu trong hộp thuốc chẳng phải là hành động dư thừa, ngược lại dễ bị bại lộ hơn sao?”, Kỷ Văn đưa ra nghi vấn.
“Chuyện này…”, Tô Bắc nghẹn lời.
Đúng lúc đó, Khang Gia Hào lên tiếng.
“Thưa quý tòa, tôi có một video muốn cho mọi người xem”.
“Được”, thẩm phán Trương gật đầu.
Khang Gia Hào lấy một chiếc USB ra, đưa tới.
Lại một hình ảnh khác nhanh chóng được chiếu lên, đó là video quay lại lúc Lâm Chính đưa thuốc cho bà cụ Tô.
Nhìn thấy video này, mấy người Tô Nhu, Trương Tinh Vũ đều ngạc nhiên biến sắc.
Trong video, Lâm Chính đặt thuốc mà anh lấy tới lên chiếc bàn bên cạnh bà cụ Tô, nhưng… Khi video phóng to ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, hộp thuốc lúc trước đã biến mất, thay vào đó là một lọ thuốc bằng sứ.
Kỷ Văn hơi biến sắc.
“Bị cáo Lâm Chính, cậu có thể trả lời vì sao khi cậu ra khỏi phòng, trong tay cậu cầm hộp thuốc, nhưng khi đưa cho bà cụ Tô lại biến thành lọ sứ? Cậu có thể giải thích không?”, Khang Gia Hào hỏi.
“Thật ra tôi cảm thấy bà cụ Tô không thích hợp dùng loại thuốc đó, cho nên tôi mới lựa chọn đổi thuốc”, Lâm Chính im lặng một lúc rồi đáp.
“Đây không phải là làm bậy sao?!”.
Hiện trường lại xôn xao.
“Yên lặng, yên lặng!”, thẩm phán lại gõ búa.
“Thưa quý tòa, chắc ông cũng đã nghe thấy đúng không? Lâm Chính đã đổi thuốc, nhưng theo tôi biết, cậu ta không phải bác sĩ, cậu ta tự ý đổi thuốc đã khiến người ta nghi ngờ rồi. Nếu bị cáo không thể giải thích vấn đề này, tôi nghĩ tôi có thể nhận định cậu ta đã lấy trộm phương thuốc khi đi lấy thuốc lần đó”, Khang Gia Hào nói thẳng.
Lâm Chính không lên tiếng.
Sắc mặt Kỷ Văn không được tự nhiên cho lắm.
Chương 139: Hoàn toàn không phải cùng một bản
Khang Gia Hào đúng là Khang Gia Hào, hóa ra đoạn video trước là bọn họ cố tình chiếu lên cho mọi người thấy. Video hoàn toàn không nói lên được điều gì, nhưng bọn họ cố ý đưa hộp thuốc ra là để mấy người bên phía Kỷ Văn chăm chăm vào hộp thuốc đó giải thích. Sau đó bọn họ lại phản công, đưa ra đoạn video phía sau, khiến đám người Kỷ Văn không còn lời nào để nói.
Dù gì cũng là luật sư số một, quả nhiên lão luyện.
“Thưa quý tòa, tôi cảm thấy video này không thể chứng minh điều gì”, Kỷ Văn hít sâu một hơi.
“Không thể chứng minh điều gì? Vậy xin mời luật sư Kỷ giải thích vì sao Lâm Chính lại tự ý đổi thuốc? Hộp thuốc đó đã đi đâu?”, Khang Gia Hào lập tức hỏi, tốc độ nói rất nhanh, có loại khí thế dồn ép người khác.
“Đúng như anh ấy nói, Lâm Chính cảm thấy thuốc đó không tốt”.
“Cậu ta không phải bác sĩ”.
“Nhưng anh ấy hiểu y thuật, cho nên anh ấy đã tự đổi thuốc”, Kỷ Văn nhìn thẩm phán, cực kỳ nghiêm túc nói: “Hơn nữa, thân chủ của tôi có y thuật rất tốt, nếu thẩm phán không tin thì có thể kiểm tra kiến thức về Đông y của thân chủ tôi, dù là thực tiễn hay lý luận”.
Nghe vậy, nhà họ Tô lập tức nhíu mày.
Nhất là Tô Cối.
Người khác không nhìn ra, nhưng ông ta biết y thuật của Lâm Chính không tệ.
Khang Gia Hào cũng biết tiếp tục chủ đề này, bên kia sẽ biến thành chủ động, bèn lên tiếng: “Thưa quý tòa, nếu sự việc đã giằng co đến bước này, tôi đề nghị kiểm tra phương thuốc của hai bên”.
“Kiểm tra phương thuốc?”.
Nhiều người kinh ngạc.
“Tôi nhận định phương thuốc trong tay hai nhà là cùng một bản. Nếu chúng ta đã không xác định được Lâm Chính đã trộm phương thuốc đó như thế nào, vậy chúng ta hãy xác định xem Lâm Chính có lấy trộm phương thuốc đó không. Kiểm tra phương thuốc là cách tốt nhất để xác thực suy đoán này”.
Nói xong, Khang Gia Hào lấy một túi nilon trong suốt ở bên cạnh ra. Trong túi là một tờ giấy màu vàng nghệ, đã rất cũ kỹ lâu đời.
“Đây là phương thuốc của nhà họ Tô, nghe nói nó có từ thời Minh – Thanh. Tôi hi vọng thẩm phán có thể mời học giả lịch sử chuyên nghiệp kiểm nghiệm niên đại của phương thuốc này, sau đó lại kiểm nghiệm phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa. Như vậy thì có thể xác định được cái nào trước, cái nào sau. Nếu phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa mới có gần đây, cơ bản cũng có thể xác định phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa là ăn cắp từ nhà họ Tô. Đến lúc đó, chúng ta có thể từ từ thẩm vấn Lâm Chính, mọi chuyện cũng sẽ sáng rõ hơn”.
Nghe vậy, sắc mặt những người ủng hộ Tập đoàn Dương Hoa trở nên trắng bệch.
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng sợ đến mức hai chân nhũn ra.
Tô Nhu nắm chặt tay, sắc mặt cũng cực kỳ mất tự nhiên.
Khang Gia Hào quá độc địa.
Ông ta muốn lấy ấn tượng đầu, chụp mũ Lâm Chính là trộm cắp, đến lúc đó mọi người sẽ có thiên kiến, tiếp tục thẩm vấn Lâm Chính sẽ lẫn thêm nhiều cảm xúc cá nhân. Nếu vậy, cho dù Lâm Chính không thừa nhận cũng vô dụng. Một khi thủ đoạn này thành công, Khang Gia Hào đã thắng một nửa vụ kiện này, ông ta sẽ hoàn toàn nắm giữ thế cục.
Thẩm phán Trương gật đầu: “Đề nghị của luật sư bên nguyên cáo hữu hiệu, nhưng phải giám định tại tòa! Hơn nữa, người giám định phải là người trung lập!”.
“Không thành vấn đề”, Khang Gia Hào đẩy gọng kính.
Người nhà họ Tô cười tươi rói.
Chỉ cần giám định được kết quả, vậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Bọn họ chắc mẩm phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa là ăn cắp của nhà họ Tô bọn họ, bây giờ đối chất tại tòa, Tập đoàn Dương Hoa còn không thua hay sao?
Đến lúc đó, số tiền bồi thường cao trên trời của Tập đoàn Dương Hoa và bản quyền sáng chế này sẽ giúp nhà họ Tô vùng dậy, trở thành gia tộc quyền thế ở Giang Thành.
Gia tộc quyền thế!
Nghĩ thôi cũng khiến người ta phấn khởi!
“Bà nội, chúng ta sắp thành công rồi”.
“Cả nhà đó sắp xong đời rồi!”.
“Ha ha, đối đầu với nhà họ Tô chúng ta sẽ có kết cục như vậy!”.
“Tôi nghĩ chắc bây giờ bọn họ rất hối hận. Nếu theo nhà họ Tô chúng ta, nói không chừng bây giờ đã có cuộc sống sung túc, ăn chơi hưởng thụ rồi”.
Nhà họ Tô đều cười tươi, vẻ mặt đắc ý, vô cùng sung sướng.
Nhưng lúc này, Kỷ Văn đột nhiên hô lên.
“Thưa quý tòa, tôi phản đối!”.
“Phản đối vô hiệu”, thẩm phán Trương nghiêm túc nói.
“Thưa quý tòa, tôi phản đối, bởi vì đối chiếu không có ý nghĩa gì cả!”, Kỷ Văn lại hô lên lần nữa.
“Phản đối hữu hiệu”, thẩm phán Trương nhìn anh ta, hỏi: “Vì sao không có ý nghĩa?”.
“Vì phương thuốc của hai bên hoàn toàn không phải cùng một bản”, Kỷ Văn bình tĩnh nói.
Anh ta vừa dứt lời, trên tòa dưới tòa đều im lặng…
Chương 140: Chủ tịch xuất hiện (1)
“Không thể! Không thể nào!”
Sau sự im lặng tạm thời thì bà cụ Tô đột nhiên đứng dậy. Bà ta hét lên một cách mất kiểm soát: “Lừa đảo, các người đang lừa người khác! Thuốc mới của tập đoàn Dương Hoa là dựa vào phương thuốc của chúng tôi bào chế ra, sao có thể khác được? Các người đang lừa người khác! Các người đang nói dối!”
Liễu Khiếu Sinh cũng đứng dậy, nhìn ghi chép với vẻ mặt không dám tin.
Không phải cùng một phương thuốc sao? Lẽ nào có hai cách trị nhồi máu não?
Không thể nào! Đây là vấn đề khó của cả thế giới cơ mà.
Có được một phương thuốc đã là kỳ tích lắm rồi. Liễu Khiếu Sinh cảm giác đầu mình như bị đóng băng.
“Yên lặng!", quan tòa hét lớn.
Bầu không khí ầm ầm bỗng trở nên yên tĩnh.
Thẩm phán Trương nhìn Lâm Chính: “Bị cáo, có phải cậu đã lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô và bán cho tập đoàn Dương Hoa không?”
“Tôi không hề”, Lâm Chính lắc đầu.
“Lâm Chính, cậu làm cái gì vậy? Không muốn lấy tiền à?”, Trương Tinh Vũ nóng ruột nói nhỏ.
Lâm Chính không buồn quan tâm, anh chỉ nói thẳng: “Thưa tòa, không những tôi không lấy trộm mà thậm chí hôm qua người nhà họ Tô còn định dùng hai chục triệu tệ mua chuộc tôi, bắt tôi thừa nhận mọi chuyện".
Anh vừa dứt lời, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều bàng hoàng. Cả nhà họ Tô như muốn nổ tung.
“Lâm Chính cậu nói dối! Cậu ngậm máu phun người”.
“Cậu không những là kẻ trộm mà còn là một kẻ lừa đảo”.
“Cậu tưởng cậu có thể giấu nhẹm đi sao? Cậu sai rồi! Thói ác của cậu sớm muộn cũng bị đưa ra ánh sáng thôi”.
“Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ miệng lưỡi của cậu!”
Nhà họ Tô tức giận chửi rủa. Ai cũng tức tới mức bại hoại. Nhất là Tô Bắc. Ông ta không ngờ Lâm Chính lại quay lại cắn mình như vậy.
Đúng là cái thứ chó má! Tô Bắc thầm chửi rủa.
“Yên lặng!”
Tòa án lại lên tiếng. Cả hiện trường huyên náo bỗng chốc chìm vào im lặng.
Nhà họ Tô người nào người nấy trợn ngược mắt nhìn Lâm Chính chăm chăm. Thật chỉ muốn dóc xương lột da anh ra.
Trương Tinh Vũ gào lên.
“Không phải cậu nói sẽ nhận tội sao?”
“Con chỉ nói là con sẽ tới chứ không hề nói sẽ nhận tội”, Lâm Chính lên tiếng.
“Cậu dám lừa tôi”, Trương Tinh Vũ tức run người.
“Luật sư của bị cáo, anh nói là hai phương thuốc khác nhau. Vậy thì mời anh cung cấp phương thuốc ra để có thể đối chiếu với phương thuốc của nguyên cáo”.
Dứt lời, vô số người đứng dậy để nhìn cho rõ hơn. Khang Gia Hào trông vô cùng khó coi.
Nếu đây là hai phương thuốc khác nhau thì bọn họ không thể nào chiến thắng được. Toàn bộ những lời buộc tội tới từ nhà họ Tô và tập đoàn Liễu Thị đều trở nên vô tác dụng.
Mã Hải không chút nghi ngờ, lập tức đưa ra phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa. Hai phương thuốc được đặt trước mặt quan tòa.
Một lúc sau…
“Thông qua giám định của tòa, đây là hai phương thuốc khác nhau”.
“Cái gì?”, cả hiện trường lại được dịp bùng nổ
“Không thể nào!”, bà cụ Tô kêu lên the thé.
Tô Bắc, Tô Trân cũng trố mắt, không thể nào chấp nhận hiện thực phũ phàng. Cả nhà họ Tô lại rơi vào tuyệt vọng.
“Im lặng! Ai còn làm ồn thì tòa sẽ xử lý theo quy định”, quan tòa tức giận lên tiếng
Đám đông lại lắng xuống, nhưng vẫn không thể chấp nhận mọi chuyện.
“Thưa quan tòa, tôi nghi ngờ tập đoàn Dương Hoa đã làm giả phương thuốc. Chúng tôi đã kiểm tra phương thuốc của nhà họ Tô, nó rất có tác dụng với người bị nhồi máu não. Hơn nữa còn có thể trị được tận gốc. Thuốc của tập đoàn Dương Hoa đã đăng ký được quyền sở hữu, vậy thì chắc chắn cũng có tác dụng. Nhưng nó có thật sự là phương thuốc mới của tập đoàn Dương Hoa hay không thì cần phải kiểm chứng”, Khang Gia Hào lên tiếng.
“Chúng ta có thể tiến hành đối chiếu về sự kết hợp các thành phần để tạo ra phương thuốc mới”.
“Số liệu đều có thể thay đổi được, nên không thể lấy ra đối chiếu”, Khang Gia Hào nói.
“Vậy các người muốn thế nào?”
Bình luận facebook