-
Chương 1226-1230
Chương 1226: Ai bảo các người đến đây làm loạn?
Hai người họ đương nhiên không dám làm trái ý Lâm Chính, lập tức ôm quyền quay về khách sạn.
"Lưu Mã này có cần khoa trương như vậy không? Cứ phải để cho tất cả mọi người ở Nam Xuyên biết có người của Đông Hoàng Giáo tới đây hả?"
Lâm Chính hơi tức giận, gọi điện thoại nghiêm khắc khiển trách Lưu Mã một trận.
Lưu Mã rất ấm ức, chỉ đành rút hết lực lượng được bố trí bên ngoài.
Thuốc lá không được bán trong khách sạn, nên Lâm Chính đi đến quầy hàng ven đường để mua.
Anh vừa châm một điếu, đã thấy mấy người mặc áo khoác vội vàng bước đến.
Anh không khỏi liếc mắt nhìn.
Những người đó cũng liếc nhìn Lâm Chính, sau đó cúi đầu bước nhanh rời đi.
Đám người này đều là người trong giới võ đạo.
Lâm Chính nhận ra bọn họ, bọn họ cũng nhận ra Lâm Chính.
Kể từ khi tin tức về đại hội kén rể được lan truyền, ngày càng có nhiều người đổ về Nam Xuyên.
Phải biết rằng, đây là đại hội kén rể của thế gia Nam Cung!
Ai có thể cưới được con gái của gia chủ Nam Cung thì người đó sẽ là con rể của thế gia Nam Cung, đường đường chính chính ôm được cây đại thụ thế gia Nam Cung, cả đời không cần lo đến cơm ăn áo mặc, còn có quyền có thế, tai mắt thông thiên.
Cơ hội một bước lên mây này thì ai sẽ từ bỏ? Ai không quan tâm chứ?
Vì vậy, những người đến Nam Xuyên không phải là những người học võ riêng lẻ, mà là những nhóm người.
Kết đoàn kết đội, thậm chí toàn bộ gia tộc và tông môn đều xuất hiện đầy đủ.
Lâm Chính rít sâu một hơi thuốc, chuẩn bị trở về khách sạn.
Tuy nhiên, lúc này, có một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Anh khẽ quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng đã thấy một thân hình mảnh khảnh lao mạnh vào lồng ngực mình.
Lâm Chính sửng sốt.
Là một cô gái.
Lúc này, bên hông của cô gái đã đỏ một mảnh, máu ồ ạt chảy ra.
"An Viên! Em không sao chứ?"
Một cô gái khác với mái tóc ngắn nhanh chóng chạy đến.
Cô gái này ăn mặc cũng rất thời trang, trang điểm nhẹ nhàng, nhưng điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu là trên tay cô gái đang cầm một thanh kiếm dài...
"Bạch Trân, em không sao... chúng ta mau đi thôi...”, cô gái tên An Viên yếu ớt nói, ôm bụng muốn đi tiếp về phía trước.
Nhưng còn chưa kịp đứng thẳng, cô ấy lại mềm nhũn ngã vào lồng ngực Lâm Chính.
Bị thương đến nông nỗi này, ngay cả đi bộ còn khó chứ đừng nói đến việc chạy.
"An Viên! Em sao vậy? An Viên!", Bích Trân sốt sắng gọi, nhưng cô gái kia đã khó có thể đáp lại.
Lúc này, phía sau lại truyền đến âm thanh tiếng bước chân dồn dập.
Bích Trân đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau con đường.
Một nhóm người đang lao đến.
Đuổi kịp rồi!
Bích Trân nghiến răng nói với Lâm Chính: "Anh bạn, có thể phiền anh đưa sư muội của tôi đến bệnh viện được không? Làm ơn!"
Nói xong, Bích Trân không biết từ đâu lấy ra một xấp tiền nhét vào tay Lâm Chính.
Hành động của Bích Trân đã khiến Lâm Chính vô tình nhìn thấy chiếc vòng tay trên cổ tay cô ấy.
"Đây là vòng tay Diệu Thủ đúng không? Các cô là người của Diệu Thủ Cốc ư?", Lâm Chính tò mò hỏi.
“Anh biết Diệu Thủ Cốc sao?”, Bích Trân hơi kinh ngạc.
"Đương nhiên, khi tôi học y đã tình cờ được Diệu Thủ lão nhân chỉ điểm, chúng tôi cũng được coi là có duyên gặp mặt một lần”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì tốt quá, anh bạn, cầu xin anh hãy cứu sư muội của tôi, lập tức đưa cô ấy đi bệnh viện”, Bích Trân mừng rỡ, vội vàng nói.
"Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện, vậy cô làm thế nào? Một mình cô đánh không lại nhiều người vậy đâu”.
Lâm Chính liếc nhìn đám người đang chạy tới, với thực lực của cô gái tên Bích Trân này, nếu ở lại cản đường thì chỉ còn một con đường chết.
"Đánh không được cũng phải đánh, chạy không thoát được rồi! Anh bạn hãy đưa sư muội của tôi đi ngay đi, tôi câu giờ cho hai người!"
"Câu giờ ư? Không cần đâu, cô gái, đi theo tôi!”
Lâm Chính vừa nói vừa đỡ An Viên chạy về phía khách sạn Hoa Phong bên cạnh.
Bích Trân thấy vậy, âm thầm cắn răng, cũng lập tức đi vào trong.
Cả ba nhanh chóng bước vào cổng rồi lên thang máy.
Đám người kia nhìn thấy vậy cũng lao vào như điên.
"Này này này? Các người... các người đang làm gì thế hả?"
Quản lý tiền sảnh lập tức ngăn cản những người này lại.
Nhưng khi nhìn thấy tay đối phương cầm dao và kiếm, anh ta sững sờ tại chỗ, không dám nhiều lời nữa.
“Sư huynh, bọn chúng đi lên tầng 32 rồi!”, một người liếc nhìn thang máy nói.
"Hừ, bọn chúng trốn ở đây thì chúng ta sẽ khiến bọn chúng không lối thoát! Chia mọi người thành bốn nhóm, một nhóm đi cầu thang bộ, hai nhóm đi thang máy, nhóm còn lại ở lại đây! Hôm nay dù có chuyện gì, cũng phải bắt được con ả đó cho tao!"
"Vâng, thưa sư huynh!"
Mọi người hét lớn, lập tức hành động.
Nhưng ngay khi vừa di chuyển, bọn chúng bỗng dừng lại, sững sờ tại chỗ.
Người được gọi là sư huynh không khỏi run rẩy, liếc nhìn xung quanh.
Hắn phát hiện một nhóm đông không biết từ lúc nào đã xuất hiện từ bốn phương tám hướng, vây chặt cả nhóm người.
"Các người là ai? Ai bảo các người tới làm loạn ở đây?”
Lưu Mã bước xuyên qua đám người, đi tới trước nhóm người, hờ hững hỏi.
"Thưa các vị, chúng tôi không có ý mạo phạm! Người mà chúng tôi đang tìm đã trốn trong khách sạn này nên chúng tôi không còn cách nào khác phải vào đây. Xin các vị yên tâm, một khi chúng tôi bắt được người đó sẽ rời đi ngay lập tức, nhờ các vị tạo điều kiện”, sư huynh thấy tình thế không ổn, lập tức ôm quyền, lễ phép nói với Lưu Mã.
"Cút ra ngay!"
Khuôn mặt Lưu Mã không chút biểu cảm, liếc nhìn sư huynh, lạnh lùng thốt ra ba chữ.
Chương 1227: Đánh bại anh ta trước đã
Lưu Mã đã quen ở Đông Hoàng Giáo, hiếm khi ra khỏi núi.
Với tư cách là chấp sự của Đông Hoàng Giáo, ông ta có quyền phát ngôn rất cao ngay cả trong cuộc nội chiến của Đông Hoàng Giáo.
Chữ cút kéo dài, âm thanh lanh lảnh.
Cả nhóm người kinh ngạc khiếp sợ.
Bọn chúng nhao nhao liếc xéo Lưu Mã, ánh mắt ngập tràn ngọn lửa giận, cơ thể run rẩy vì phẫn nộ.
Nhưng bởi vì xung quanh có quá đông người của Đông Hoàng Giáo, bọn chúng không thể làm gì được, đành phải quay người cúi đầu rời đi.
Thấy vậy, Lưu Mã quay lưng đi lên tầng.
"Giáo chủ, bọn chúng đi rồi”.
Lưu Mã bước đến bên ngoài phòng Lâm Chính, cung kính nói.
"Biết rồi”.
Lâm Chính đáp một câu, rồi lấy một chậu nước trong phòng tắm đi đến bên giường.
Lúc này, Bích Trân đang đứng bên giường, lo lắng nhìn cô gái vô cùng yếu ớt đang nằm trên giường.
"Sư muội, em phải cố gắng lên, chị sẽ lập tức chữa trị vết thương cho em!"
Bích Trân nôn nóng nói, sau đó lấy từ trong ngực ra một túi kim bạc và trải ra.
Lâm Chính giật mình.
“Anh bạn, làm phiền anh rồi, anh đặt chậu nước qua một bên đi, tôi muốn xử lý vết thương cho sư muội!”, Bích Trân lau nước mắt dưới khóe mắt.
"Cô xử lý vết thương cho sư muội sao?"
"Có vấn đề gì à?", Bích Trân nhìn Lâm Chính hỏi.
"Không... không có vấn đề gì, dù sao cô cũng là đồ đệ của Diệu Thủ lão nhân! Đương nhiên không thành vấn đề”, Lâm Chính mỉm cười, đặt chậu nước xuống, đi ra khỏi phòng.
Khoảng nửa tiếng sau, cửa được mở ra.
"Anh bạn, xong cả rồi, vào đi”.
Lâm Chính bước vào phòng.
“Sư muội của cô thế nào rồi?”, Lâm Chính nhìn cô gái ngủ say trên giường, hỏi.
"Vết thương của cô ấy đã ổn định, lát nữa tôi ra tiệm thuốc bên ngoài mua thuốc, vấn đề không lớn lắm!", Bích Trân thở dài nói.
"Vậy thì tốt”.
"Anh bạn, lần này cám ơn anh”.
"Không có gì, tôi và sư phụ cô có duyên gặp mặt một lần, cũng được coi là bạn bè”, Lâm Chính cười nói: "Cô đói bụng chưa? Tôi đi làm ít đồ ăn cho cô”.
"Không cần đâu, chúng tôi không thể ở chỗ này quá lâu, đợi tôi cho sư muội uống thuốc xong sẽ đưa cô ấy rời đi. Nếu ở lại đây quá lâu sẽ gây ra rắc rối cho anh! Anh là người có duyên gặp mặt với sư phụ thì tôi càng không thể liên lụy đến anh”, Bích Trân lắc đầu nói.
"Với bộ dạng này của cô, dẫn theo sư muội cũng không đi được đâu cả, cứ ở lại đây đi, không sao đâu”.
"Nhưng...”
“Không sao”, Lâm Chính cười nói.
Lâm Chính là người luôn ghi nhớ người có ơn với mình, lúc đầu Diệu Thủ lão nhân từng giúp anh giải quyết một vấn đề lớn, anh vô cùng cảm kích. Bây giờ gặp được người của Diệu Thủ Cốc, Lâm Chính ắt sẽ không thờ ơ.
"Nếu như vậy thì cảm ơn anh nhiều! Tôi thấy nhóm người kia cũng chưa lên đến đây, chắc là chúng không biết chúng tôi trốn ở phòng nào. Tạm thời tôi và sư muội sẽ ở lại đây...”, Bích Trân thở dài.
"À đám người kia là ai? Sao ban ngày ban mặt lại đuổi giết các cô?", Lâm Chính tò mò hỏi.
“Bọn họ là người của thế gia Nạp Lan”, Bích Trân nói.
“Thế gia Nạp Lan?” Lâm Chính hơi mơ hồ: “Thứ lỗi cho tôi kiến thức nông cạn”.
“Ngay cả thế gia Nạp Lan mà anh cũng không biết sao?”, Bích Trân kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Tôi không biết”.
"Vậy anh tới Nam Xuyên làm gì? Là vì đại hội kén rể à?"
"Đương nhiên, chẳng lẽ hai cô gái như các cô cũng đến đây vì đại hội này sao?", Lâm Chính tò mò hỏi.
"Chúng tôi tới đây không phải vì đại hội kén rể, chúng tôi tới chỉ vì hoa Tuyệt Mệnh của thế gia Nam Cung!"
"Hoa Tuyệt Mệnh?"
"Đúng vậy, chỉ là chúng tôi đụng phải người của thế gia Nạp Lan tại một nhà hàng ở phía Nam, ai cũng biết sư phụ Diệu Thủ lão nhân của tôi có một giọt Lạc Linh Huyết, giờ bà ấy tuổi đã cao muốn giao lại Lạc Linh Huyết cho đệ tử có tính lĩnh ngộ cao. Gần đây sư phụ bệnh nặng, người của thế gia Nạp Lan cho rằng sư phụ đã giao lại Lạc Linh Huyết cho chúng tôi. Thực ra trong tay chúng tôi không hề có Lạc Linh Huyết, người thế gia Nạp Lan không tin, cứ khăng khăng muốn bắt chúng tôi phải làm theo ý họ, dù chúng tôi không có thì họ cũng muốn lợi dụng chúng tôi để ép sư phụ phải giao Lạc Linh Huyết. Chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc đánh nhau với họ, sau đó vội vàng bỏ chạy”, Bích Trân thẳng thắn kể lại với khuôn mặt khổ sở.
"Hóa ra là vậy”.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
"À, anh bạn, đến bây giờ tôi vẫn chưa biết anh tên là gì, nếu anh nói anh là bạn của sư phụ tôi thì có lẽ sư phụ đã từng nhắc đến tên anh”.
"Tôi tên là Lâm Chính”.
"Lâm Chính? Chưa từng nghe nói đến”.
"Giờ cô đã nghe rồi đấy”.
"Được rồi... không nói nữa, tôi phải nhanh chóng đi mua thuốc”.
"Để tôi đi cho, cô ở lại đây chăm sóc cho sư muội của cô, có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi”.
"Vậy thì... làm phiền anh quá!"
Bích Trân vội vàng cảm ơn, lặng lẽ đánh giá khuôn mặt của người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mới phát hiện dưới chiếc mũ lưỡi trai là một khuôn mặt tuấn tú đẹp trai như một vị thần.
Hô hấp của Bích Trân hơi dồn dập, gò má ửng đỏ.
Cô ấy chưa bao giờ gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy.
Dù không nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt, nhưng cũng đủ khiến trái tim cô ấy đập loạn nhịp.
Nhưng không biết tại sao, Bích Trân lại cảm thấy người này hơi quen mặt.
Không biết đã gặp ở đâu...
Đáng tiếc Lâm Chính quay người rời đi, không cho Bích Trân cơ hội tiếp tục nhìn ngắm.
Mười phút sau, Lâm Chính cầm thuốc vào phòng rồi rời đi.
"Dặn dò với cấp dưới, bảo vệ tốt hai người này, các cô ấy có yêu cầu gì thì cố gắng đáp ứng”, Lâm Chính nói với Lưu Mã.
"Vâng, thưa giáo chủ!", Lưu Mã cung kính hành lễ.
Lâm Chính gật đầu trở về phòng.
Anh liếc về phía cửa phòng.
Ở đó dường như có một bóng người di chuyển trong bóng tối.
Lâm Chính lắc đầu, ngồi ở trên sô pha, lấy ra mấy cuốn sách, cẩn thận đọc.
Xoạt!
Lúc này, một âm thanh nhẹ phát ra.
Sau đó, cửa sổ của phòng khách được mở ra, một người đàn ông nhảy từ bên ngoài vào.
Lâm Chính xem đồng hồ, liếc nhìn người đàn ông, nói: "Vừa hay đến giờ ăn cơm, cô chủ của anh đâu?"
"Cô chủ của tôi không thích được người khác mời ăn cơm. Cô ấy chỉ thích mời người khác ăn cơm. Cô ấy đã đặt sẵn phòng riêng ở khách sạn bên cạnh, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong. Chỉ chờ tôi mời anh đến ăn thôi”, người đàn ông lãnh đạm nói.
“Được, tôi đi ngay đây”, Lâm Chính đóng cuốn sách lại.
"Anh không cần đích thân đi đâu, chỉ cần đầu của anh đến đó là được rồi!"
Người đàn ông nói với khuôn mặt không chút biểu cảm, sau đó rút ra một con dao găm từ bên hông rồi đi về phía Lâm Chính.
Nhưng vừa đi chưa được mấy bước, hắn lập tức dừng lại.
Không biết từ khi nào, bên cạnh Lâm Chính, xuất hiện một bóng người mặc áo giáp đen cầm thanh kiếm dài đứng sừng sững.
Toàn thân bóng người được bao bọc chặt chẽ, ngay cả ngón chân cũng không lộ ra, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng dưới mũ sắt, giống như hai mặt trăng lạnh lẽo trong bầu trời đêm đen kịt.
Khí tức của anh ta hết sức u ám, dày đặc.
Người đàn ông cau mày, áp lực tăng gấp đôi.
"Đây có lẽ là hộ vệ của tôi!"
Lâm Chính lại mở sách ra, bình tĩnh nói: "Muốn lấy đầu của tôi thì trước tiên phải đánh bại anh ta!"
"Hừ!"
Người đàn ông không hề sợ hãi, quát một tiếng rồi lao về phía trước.
Chương 1228: Trời đất quay cuồng
Lâm Chính không muốn lúc nào cũng có hộ vệ đi theo bên cạnh nên đã dặn dò Lưu Mã rút hết hộ vệ xung quanh.
Tuy nhiên, người này lại không phải là người mà Lưu Mã có thể chỉ huy.
Anh ta là ảnh ngự chỉ nghe theo mệnh lệnh của Đông Hoàng Thần Quân!
Là nhân vật đời này chỉ có nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ Đông Hoàng Thần Quân!
Tổng cộng có bảy người.
Kể từ khi Lâm Chính chính thức kế nhiệm vị trí giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, họ đã âm thầm bảo vệ Lâm Chính.
Tuy nhiên, lần này chỉ có sáu người theo Lâm Chính đến thành phố Nam Xuyên.
Đội trưởng của ảnh ngự, cũng là đại ca của họ, vì chuyện của giáo chủ cũ mà nằm liệt trên giường, đã lâu không thể động đậy.
Khi người thứ ba trong đội ảnh ngự âm thầm bước ra, năm ảnh ngự khác cũng quay lại từ bên ngoài, tiếp cận căn phòng.
Người đàn ông âm thầm chiến đấu vài chiêu, lập tức ý thức được khí tức đáng sợ xung quanh, hắn chợt hiểu ra mình đã rơi vào vòng vây.
Đột nhiên sáu cao thủ cực kỳ đáng sợ xuất hiện, cho dù người đàn ông có bản lĩnh thông thiên cũng không dám làm gì nữa.
Phải rút lui ngay lập tức, nếu không sẽ chết thảm ở đây!
Sắc mặt người đàn ông hết sức căng thẳng, không dám do dự, xoay người định bỏ chạy từ cửa sổ.
Nhưng vừa đến gần cửa sổ, một bóng người như ma quỷ bỗng lao thẳng tới, đấm mạnh vào lồng ngực hắn.
Người đàn ông sững sờ, vội vàng giơ tay ra chống đỡ.
Rầm!
Cơ thể hắn lập tức bị đánh bay, nặng nề ngã xuống bàn.
Rầm!
Chiếc bàn đọc sách vỡ tung.
Người đàn ông vô cùng nhếch nhác, lồng ngực lõm xuống một lỗ, miệng không ngừng phun ra máu.
Hắn cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau kịch liệt vội vàng đứng lên, định chạy trốn lần nữa.
Nhưng vừa đứng dậy, đã thấy sáu người mặc áo giáp đen kịt bao vây lấy hắn như sáu cây cột trụ.
Lần này, hắn có mọc thêm cánh cũng khó thoát.
“Anh tên là gì?”, Lâm Chính ngồi trên ghế, vừa khoanh chân đọc sách vừa hỏi.
Anh không thèm liếc nhìn người đàn ông đó.
Không có hứng thú!
“Thê Sinh”, người đàn ông trả lời với khuôn mặt không chút biểu cảm.
"Thê Sinh? Anh là người của thế gia Nam Cung nhỉ? Anh có thể cho tôi biết một số điều về thế gia Nam Cung không?"
"Nếu anh muốn giết tôi thì cứ ra tay là được, còn nếu sợ thế gia Nam Cung thì thả tôi về đi!", Thê Sinh lạnh lùng nói.
Trên mặt hắn không có chút sợ hãi, cho dù giờ phút này hắn đã rơi vào tay kẻ địch.
"Thả anh về ư? Tại sao? Để cho anh thêm cơ hội giết tôi à? Nhưng anh cho rằng anh có thể giết được tôi sao?", Lâm Chính cười nhạt nói.
"Tôi thừa nhận, thuộc hạ của anh quả thực rất mạnh, nhưng cao thủ của thế gia Nam Cung nhiều như mây! Cho tôi thêm một cơ hội thì sao lại không giết được anh chứ?", Thê Sinh không phục, lạnh lùng quát lớn.
"Thật sao? Vậy thì tôi sẽ cho anh cơ hội này!”
Lâm Chính ngẩng đầu, gấp cuốn sách lại bình tĩnh nói.
“Thật sao?”, Thê Sinh hít sâu một hơi, đột nhiên đứng bật dậy.
"Đương nhiên”.
Lâm Chính ngoắc ngón tay về phía hắn.
Thê Sinh vui mừng khôn xiết, muốn ra tay ngay lập tức.
Nhưng lúc này, dường như hắn đã nhìn thấy điều gì đó, sắc mặt u ám, trầm giọng nói: "Chẳng trách anh lại tự tin như vậy, không ngờ anh lại có Lạc Linh Huyết!”
"Ồ?" Lâm Chính liếc mắt nhìn cổ tay mình, mới thấy ống tay áo lệch sang một bên, một giọt Lạc Linh Huyết lộ ra bên ngoài.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không sử dụng lực của Lạc Linh Huyết”, Lâm Chính nói.
"Anh dùng nó thì đã sao? Chẳng qua là một hai giọt Lạc Linh Huyết mà thôi! Có gì phải sợ chứ? Nhìn hai bàn tay anh không có vết chai, cánh tay thon dài mảnh khảnh thì biết không phải người luyện võ, cho dù là người luyện võ cũng chưa luyện được bao lâu. Dù anh dùng toàn bộ Lạc Linh Huyết thì tôi cũng không sợ anh!”, Thê Sinh lạnh lùng nói, rồi bày ra tư thế.
"Anh muốn tôi dùng toàn bộ Lạc Linh Huyết sao?"
Lâm Chính hờ hững nhìn hắn, sau đó xắn ống tay áo lên từng chút một, bình tĩnh nói: "Anh chắc chắn muốn làm như vậy chứ?"
Thê Sinh vốn đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy cổ tay Lâm Chính dần dần lộ ra ngoài, khuôn mặt của hắn lập tức cứng đờ.
Một lúc sau, hai mắt Thê Sinh chậm rãi mở to, cơ thể bắt đầu run rẩy, vẻ mặt từ đờ đẫn biến thành sợ hãi.
Đầy nỗi sợ hãi!
Nỗi sợ xâm chiếm tâm hồn!
"Hai... hai... hai... hai mươi giọt? Không thể nào! Không thể nào...”, Thê Sinh líu lưỡi, chỉ vào Lâm Chính, sốt sắng hét lên: "Anh là ai? Rốt cuộc anh là ai?”
"Tôi là kẻ thù của thế gia Nam Cung các người!"
Lâm Chính cởi mũ lưỡi trai, thờ ơ liếc xéo Thê Sinh.
“Thần y Lâm?” Thê Sinh lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
Hắn không bao giờ ngờ được rằng người này lại là thần y Lâm!
Kẻ thù mà thế gia Nam Cung phải đối phó trước mắt!
Kẻ thù này lại... mạnh đến thế sao?
"Ra tay đi”, Lâm Chính nói.
Thê Sinh kinh hãi, lúc này đâu có can đảm đánh Lâm Chính nữa?
Lâm Chính là người có tới hai mươi giọt Lạc Linh Huyết đấy!
Hắn cũng có hiểu biết về Lạc Linh Huyết.
Hắn biết, cơ thể của người sở hữu hai mươi giọt Lạc Linh Huyết đã trở thành tiên thiên cương khu, với thực lực của hắn, căn bản không có khả năng thắng!
Thần y Lâm đã không thể giết chết được nữa rồi!
Nhưng hắn không thể bỏ cuộc như vậy.
"Mình phải thông báo cho gia tộc! Phải thông báo cho gia tộc!"
Thê Sinh nghiến răng, nhìn chằm chằm vào cửa sổ, không muốn gầm gừ nữa, hắn giả vờ tấn công Lâm Chính, nhưng lại quay người, cố gắng hết sức để chạy trốn.
Nhưng khi hắn vừa đến gần cửa sổ, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn trong tích tắc, tiếp đó giơ tay lên.
Thê Sinh bỗng thấy trời đất trước mặt mình đang quay cuồng ...
Chương 1229: Người đó là ai?
Bên trong phòng riêng.
Tiếng nhạc du dương vang lên.
Nam Cung Vân Thu vừa ăn xong một nửa miếng bít tết, rót một ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm.
"Mấy giờ rồi?”
Cô ta hỏi một câu.
Người phục vụ phía sau vội vàng tiến lên.
"Thưa cô, đã sáu rưỡi rồi”.
"Vậy Thê Sinh đã đi được nửa tiếng rồi nhỉ?"
"Vâng”.
"Sao lạ vậy? Trước đây Thê Sinh nhiều nhất chỉ mất mười phút để giết người, sao lần này lại lâu như vậy?", Nam Cung Vân Thu nhướng mày, hơi tức giận.
"Cô chủ, có lẽ Thê Sinh gặp phải phiền phức gì đấy”, người phục vụ cung kính nói.
"Phiền phức ư?", ánh mắt Nam Cung Vân Thu chuyển động, quay đầu lại nói: "Đi, đến khách sạn Hoa Phong xem thử! Đừng để xảy ra chuyện gì”.
"Vâng, thưa cô chủ!"
Người phục vụ gật đầu, định bước ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Người phục vụ sững sờ.
Lâm Chính dẫn theo đám người Lưu Mã bước vào phòng.
"Gì thế này?"
Nam Cung Vân Thu bị dọa sợ hết hồn, đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Lâm Chính: "Sao... sao anh lại ở đây?"
"Cô Nam Cung, không phải cô mời tôi ăn tối sao?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Anh...", Nam Cung Vân Thu không biết nên trả lời thế nào, cắn răng hỏi: "Thê Sinh đâu?"
“Đây này”, Lâm Chính phất tay.
Lưu Mã bên cạnh cầm một cái hộp vuông, đặt ở trên bàn, rồi mở hộp ra.
"A!!!"
Con ngươi của Nam Cung Vân Thu co rút lại, da đầu tê dại, cô ta sợ hãi hét lên, sắc mặt tái nhợt, gần như mất đi sức sống.
Trong hộp là... của Thê Sinh!
Cảnh tượng đáng sợ kích thích dây thần kinh của cô ta một cách điên cuồng.
Vẻ sang trọng, điềm tĩnh trước đây không còn nữa.
"Anh... anh... anh dám giết người của thế gia Nam Cung? Rốt cuộc anh là ai? Rốt cuộc anh là ai?", Nam Cung Vân Thu hoàn hồn, kinh hãi chỉ vào Lâm Chính, run rẩy hét lên.
"Tôi là ai ư? Cô sẽ biết nhanh thôi, cô Nam Cung, người này muốn giết tôi nên tôi mới giết hắn. Nể mặt thế gia Nam Cung, tạm thời tôi không động vào cô, đây là một lời cảnh cáo! Tôi hy vọng cô đừng đến làm phiền tôi nữa! Nếu không, lần sau sẽ không chỉ thế này đâu! Mong cô nhớ kỹ, nghe rõ chưa?", Lâm Chính nhìn chằm chằm vào Nam Cung Vân Thu, nói.
Toàn thân Nam Cung Vân Thu run rẩy, há miệng nhìn Lâm Chính, nhưng không nói gì.
“Nghe thấy chưa?”, âm thanh của Lâm Chính lớn hơn.
Nam Cung Vân Thu sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, hét lên: "Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi!"
Cô ta ôm đầu, hồn bay phách tán.
"Nghe rồi thì tốt!"
Lâm Chính gật đầu, xoay người rời đi.
Lâm Chính vừa rời đi, Nam Cung Vân Thu đã bật khóc nức nở.
Người phục vụ bên cạnh định thần lại, vội vàng nói: "Cô chủ, mau gọi điện thông báo với gia tộc! Người này dám giết người của thế gia Nam Cung! Chúng ta nhất định không thể bỏ qua như vậy được!"
"Đúng! Đúng! Tôi phải gọi điện thoại cho bố tôi! Tôi phải nói với anh hai! Tôi muốn cho tên kia biết nếu khiêu khích thế gia Nam Cung sẽ có kết cục thế nào!”
Nam Cung Vân Thu run rẩy hét lên, rút điện thoại di động ra bấm số.
Nhưng nỗi sợ hãi quá mức khiến tay cô ta run đến mức suýt chút nữa chiếc điện thoại rơi khỏi lòng bàn tay, ngón tay bấm sai phím vô số lần.
Suy cho cùng cô ta vẫn còn sợ hãi!
Cô ta sợ Lâm Chính báo thù!
Sợ rằng mình cũng sẽ có kết cục giống như Thê Sinh!
Reng reng reng...
Đột nhiên, một cuộc điện thoại gọi đến.
Nam Cung Vân Thu liếc nhìn số người gọi, sửng sốt ngay tại chỗ.
Cô ta run bần bật nhấn nút kết nối.
Một giọng nói thờ ơ vang lên trong điện thoại.
"Cô Nam Cung, cậu chủ của chúng tôi đã tới rồi!"
"Được... được, tôi lập tức đi gặp cậu chủ của anh, tôi... tôi tới ngay...”, Nam Cung Vân Thu vừa run lẩy bẩy vừa nghẹn ngào đáp.
Người bên kia điện thoại không khỏi sững sờ.
"Cô Nam Cung, cô không sao chứ?"
"Tôi? Tôi... tôi không sao, tôi không...”
Nam Cung Vân Thu lẩm bẩm.
Nhưng lúc này, cô ta đột nhiên như ý thức được điều gì đó, chuyển chủ đề, tiếp tục nghẹn ngào nói: "Tôi không sao, chỉ là gặp mấy tên phiền phức chút thôi... Không sao đâu...”
"Mấy tên phiền phức ư? Cô Nam Cung, ở thành phố Nam Xuyên còn có ai dám chọc giận cô sao?", người đàn ông tò mò hỏi.
"Sao lại không có chứ? Thành phố Nam Xuyên bây giờ cường giả nhiều như mây, cũng có rất nhiều người không thèm coi thế gia Nam Cung chúng tôi ra gì! Chỉ là anh không biết mà thôi”.
"Thật sao?”
"Người đó sỉ nhục chị gái tôi, sỉ nhục thế gia Nam Cung. Tôi nổi giận muốn đòi lại công bằng nhưng thực lực của tôi quá yếu, không phải là đối thủ của hắn. Đánh không lại cũng đã đành, vậy mà còn bị hắn sỉ nhục một trận. Thế gia Nam Cung đang bận rộn với đại hội kén rể nên không quản hết được, không có ai bằng lòng ra mặt giúp tôi, lần này chịu ấm ức, tôi chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng! Haizzz...”, Nam Cung Vân Thu thở dài kể lể.
Người phục vụ bên cạnh nghe vậy, dường như hiểu được ý của Nam Cung Vân Thu, vội vàng nháy mắt với Nam Cung Vân Thu, nhỏ giọng nói: "Cô chủ, không thể làm như vậy”.
Thế nhưng, Nam Cung Vân Thu lại trừng mắt liếc xéo hắn: "Câm miệng!"
Người phục vụ rất lo lắng, nhưng không thể làm gì được.
Sau khi im lặng một lúc, đầu bên kia điện thoại mới phát ra âm thanh, vậy mà lại là một giọng nói thờ ơ và đầy sức hút.
"Người đó là ai?"
“Cậu chủ Nạp Lan sao?”, Nam Cung Vân Thu giả vờ kinh ngạc kêu lên.
"Chị gái của cô sắp gả cho tôi rồi! Từ nay về sau tôi là anh rể của cô, chuyện của cô cũng là chuyện của tôi! Nói cho tôi biết, người đó là ai? Đưa tôi đi gặp hắn trước đã!", người bên kia điện thoại bình tĩnh nói.
Chương 1230: Kinh hoảng
Người của thế gia Nam Cung chắc chắn sẽ không ra mặt vì Nam Cung Vân Thu vào lúc này.
Dù sao bây giờ người của thế gia Nam Cung đều được phái đi ổn định tình hình ở thành phố Nam Xuyên, tiếp đón khách quý.
Cho dù ra mặt giải quyết chuyện này cho Nam Cung Vân Thu, chắc chắn cũng là đàm phán hòa bình.
Bọn họ mong muốn được bình yên.
Vào lúc này gây sự với bất kỳ ai cũng chỉ có một kết quả.
Đó là gây ra náo động ở thành phố Nam Xuyên.
Cho dù là một trận náo loạn rất nhỏ cũng rất bất lợi cho thế gia Nam Cung.
Phải biết rằng bây giờ có rất nhiều kẻ địch của thế gia Nam Cung chú ý vào nơi này, nếu loạn thì sẽ tạo cơ hội cho kẻ địch.
Nam Cung Vân Thu biết rõ đạo lý này, do đó, dù khách sạn đã bị Lâm Chính bao mất, cô ta cũng tự đi tìm anh hai, nhờ anh ta ra mặt, chứ không báo cáo với gia tộc chính. Bởi vì cô ta biết báo cáo sẽ không có kết quả gì.
Vì vậy, cô ta muốn để thế gia Nạp Lan ra mặt vì mình!
Điện thoại cúp máy, người phục vụ ở cạnh sốt ruột.
“Thưa cô, cô làm vậy nếu để ông chủ biết được, ông chủ sẽ rất tức giận!”.
“Ông chủ tức giận cái gì? Chỉ giải quyết một nhân vật nhỏ mà thôi, không mất bao nhiêu thời gian, không sao đâu”, Nam Cung Vân Thu khẽ cười một tiếng, đôi mắt long lanh lóe lên tia sáng lạnh lẽo và nham hiểm.
“Nhưng… thưa cô…”.
“Tóm lại anh im miệng, chuyện này không được nói cho gia tộc chính, nếu không, tôi sẽ cắt lưỡi anh!”.
Nam Cung Vân Thu hung ác trừng người phục vụ kia, sau đó đứng dậy. Lúc cô ta đi chợt liếc thấy chiếc hộp đặt trên bàn, mặt lại trắng bệch, nghĩ lại vẫn sợ.
Nhưng cô ta như nghĩ tới gì đó.
“Đi, gửi chiếc hộp này cho anh hai tôi, ngoài ra, nói hết sự thật cho anh ấy!”.
“Vâng… thưa cô…”.
Người phục vụ thở dài, bất lực lắc đầu.
Ra khỏi phòng, Nam Cung Vân Thu định lái xe về nhà.
Nhưng lúc này, cửa sổ xe vang lên tiếng gõ cửa.
Cô ta hạ cửa xe xuống, liếc nhìn, lúc này mới thấy là một ông lão vác theo một chiếc bao bố rách nát.
“Ông già, tránh xa ra, thối chết được!”, Nam Cung Vân Thu bóp mũi, chán ghét la hét.
“Thưa cô, người đó đang ở đâu?”, ông lão mặt vàng vọt gầy gò nhìn lướt qua Nam Cung Vân Thu, hỏi.
Nam Cung Vân Thu ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn ông lão: “Ông là… người mà anh Thiên phái tới sao?”.
“Người đó ở đâu?”, ông lão tiếp tục hỏi.
Nam Cung Vân Thu phản ứng lại, vội vàng chỉ vào khách sạn cao nhất ở không xa, nói: “Anh ta đang ở khách sạn Hoa Phong!”.
Ông lão im lặng gật đầu, nhưng không rời đi, mà là tiếp tục nhìn vào trong xe.
Nam Cung Vân Thu sửng sốt một lúc, thận trọng hỏi: “Còn có chuyện gì không?”.
“Thưa cô, cô còn dùng chai đó không? Nếu không thì cho tôi được không?”, ông lão chỉ vào một chai nước suối đặt ở ghế lái phụ.
Nam Cung Vân Thu rất ngạc nhiên, đưa chai cho ông ta.
Ông lão đổ nước trong đó đi, đạp bẹp, cho vào bao bố.
Động tác thành thạo, vô cùng lưu loát.
Nam Cung Vân Thu không hiểu ra sao.
Người thế này… là người mà Nạp Lan Thiên phái đến đối phó với Lâm Chính giúp cô ta?
Đây không phải ông già nhặt ve chai hay sao?
“Chuyện gì vậy? Anh Thiên sao lại phái một ông già này đến đây? Chuyện này mà để đám người kia biết thì thật là mất mặt!”, Nam Cung Vân Thu đầy chán ghét.
Nhưng cô ta vẫn rất vui vẻ tiếp xúc với ông lão.
Dù sao người đó cũng khác với người bình thường, chuyện anh ta làm đương nhiên khác với mọi người.
“Ông già, lên xe đi, tôi chở ông đến khách sạn Hoa Phong”, Nam Cung Vân Thu gọi.
“Vậy thì sẽ làm bẩn xe cô mất”, ông lão lắc đầu đáp.
“Không sao, ông là người của anh rể tương lai của tôi, tôi còn chê chuyện này sao?”, Nam Cung Vân Thu cười gượng, nhưng sự chán ghét sâu trong mắt lại rất khó che đậy.
Ông lão cũng không khách sáo, thu dọn một lúc rồi ngồi lên xe, đi đến khách sạn Hoa Phong.
Bởi vì đoạn đường không xa, chỉ cách một ngã tư đèn đỏ nên cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Ông lão lại lên tiếng.
“Cô Nam Cung, cậu chủ muốn tôi hỏi cô một câu trước, hi vọng cô có thể trả lời thành thật!”.
“Ông nói đi”, Nam Cung Vân Thu mở cửa xe ra, điều hòa mở mức lớn nhất, âm thầm bịt lỗ mũi.
“Lúc người kia xúc phạm cô, người kia có biết cô là người của thế gia Nam Cung không?".
“Biết”, Nam Cung Vân Thu gật đầu.
Ông lão do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ đã dặn, nếu là nhân vật khó giải quyết quá thì phải trì hoãn hành động”.
“Vì sao?”, Nam Cung Vân Thu không vui hỏi: “Chẳng lẽ ngay cả thiên kiêu cũng không đối phó được với người đó?”.
“Cô cứ bình tĩnh đừng nóng, lần này cậu chủ đến thế gia Nam Cung là muốn thúc đẩy hôn sự giữa thế gia Nam Cung và thế gia Nạp Lan, bất cứ ân oán nào cũng không lớn bằng chuyện này. Cậu ấy đồng ý giải quyết chuyện này cho cô, nhưng cũng không thể vì chuyện của cô mà ảnh hưởng đến việc liên hôn giữa hai nhà, hi vọng cô có thể hiểu cho”, ông lão nói.
Nam Cung Vân Thu nghe vậy khẽ nhíu mày, giống như hiểu được gì đó, khẽ giọng nói: “Thế gia Nạp Lan… đang kiêng dè ai sao?”.
Ông lão không nói gì, chỉ nhìn về phía trước.
Ánh mắt Nam Cung Vân Thu hơi dao động, cũng không hỏi tiếp nữa.
Nhưng cô ta biết rõ một chuyện.
Mình đã nghĩ về Nạp Lan Thiên quá đơn giản.
Anh ta để ông lão đến đây, hoàn toàn không phải đơn giản là trút giận cho Nam Cung Vân Thu, mà là muốn xem xem rốt cuộc là ai dám động vào thế gia Nam Cung ở thành phố Nam Xuyên.
Nạp Lan Thiên muốn nắm được tin tức kẻ địch của thế gia Nam Cung!
Đi một bước tính ba bước.
Nạp Lan Thiên quả thật nhìn xa trông rộng.
Nam Cung Vân Thu hít ngược một hơi.
Xe đi vào khách sạn.
Nam Cung Vân Thu không xuống xe, chỉ để ông lão tự vào trong, cô ta ở trong xe quan sát.
Ông lão vác bao bố ngụy trang thành người nhặt ve chai, đến trước cổng nhìn quanh mấy lượt, người trong khách sạn cũng không để ý, bảo vệ thì đi tới định đuổi ông ta đi.
Ông lão lập tức tranh cãi với bảo vệ.
Nam Cung Vân Thu nhìn thấy hết mọi chuyện.
Đây là mưu kế của ông lão.
Quả nhiên, chốc lát sau, Lưu Mã dẫn theo vài người đi tới.
“Xảy ra chuyện gì?”, Lưu Mã sa sầm mặt, lên tiếng hỏi.
Ông lão liếc nhìn Lưu Mã, đôi mắt dao động, như có điều suy nghĩ.
Đột nhiên, ông ta nhớ ra điều gì, mặt biến sắc.
“Chào ông, lão già tôi chỉ đến đây nhặt vài cái chai mà thôi. Tôi không làm gì cả, cậu ta lại định đánh đuổi tôi đi, thật là quá đáng!”, ông lão vội vàng giải thích.
“Ở đây không có chai gì để nhặt, hơn nữa khách sạn cũng được chúng tôi bao rồi, nếu không có chuyện gì thì ông đi chỗ khác đi”, Lưu Mã nói.
“Vâng… Vâng, chào ông…”.
Ông lão gật đầu, vác bao bố lọm khọm rời đi.
“Sai người đi nói với quản lý bố trí bảo vệ canh chừng trước cửa, không được để người ngoài vào trong, tránh quấy rầy đến giáo chủ, nếu thế thì không hay!”, Lưu Mã ngẩng đầu, khẽ nói.
Giọng nói ông ta rất nhỏ, nhưng ông lão lại vô cùng thính tai nghe được, cơ thể lọm khọm run rẩy, suýt chút nữa không đứng vững.
“Ông à, không sao chứ?”, Lưu Mã hô lên một tiếng.
“Không sao, không sao cả…”.
Ông lão bước nhanh hơn, vội vã rời khỏi khách sạn.
Hai người họ đương nhiên không dám làm trái ý Lâm Chính, lập tức ôm quyền quay về khách sạn.
"Lưu Mã này có cần khoa trương như vậy không? Cứ phải để cho tất cả mọi người ở Nam Xuyên biết có người của Đông Hoàng Giáo tới đây hả?"
Lâm Chính hơi tức giận, gọi điện thoại nghiêm khắc khiển trách Lưu Mã một trận.
Lưu Mã rất ấm ức, chỉ đành rút hết lực lượng được bố trí bên ngoài.
Thuốc lá không được bán trong khách sạn, nên Lâm Chính đi đến quầy hàng ven đường để mua.
Anh vừa châm một điếu, đã thấy mấy người mặc áo khoác vội vàng bước đến.
Anh không khỏi liếc mắt nhìn.
Những người đó cũng liếc nhìn Lâm Chính, sau đó cúi đầu bước nhanh rời đi.
Đám người này đều là người trong giới võ đạo.
Lâm Chính nhận ra bọn họ, bọn họ cũng nhận ra Lâm Chính.
Kể từ khi tin tức về đại hội kén rể được lan truyền, ngày càng có nhiều người đổ về Nam Xuyên.
Phải biết rằng, đây là đại hội kén rể của thế gia Nam Cung!
Ai có thể cưới được con gái của gia chủ Nam Cung thì người đó sẽ là con rể của thế gia Nam Cung, đường đường chính chính ôm được cây đại thụ thế gia Nam Cung, cả đời không cần lo đến cơm ăn áo mặc, còn có quyền có thế, tai mắt thông thiên.
Cơ hội một bước lên mây này thì ai sẽ từ bỏ? Ai không quan tâm chứ?
Vì vậy, những người đến Nam Xuyên không phải là những người học võ riêng lẻ, mà là những nhóm người.
Kết đoàn kết đội, thậm chí toàn bộ gia tộc và tông môn đều xuất hiện đầy đủ.
Lâm Chính rít sâu một hơi thuốc, chuẩn bị trở về khách sạn.
Tuy nhiên, lúc này, có một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Anh khẽ quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng đã thấy một thân hình mảnh khảnh lao mạnh vào lồng ngực mình.
Lâm Chính sửng sốt.
Là một cô gái.
Lúc này, bên hông của cô gái đã đỏ một mảnh, máu ồ ạt chảy ra.
"An Viên! Em không sao chứ?"
Một cô gái khác với mái tóc ngắn nhanh chóng chạy đến.
Cô gái này ăn mặc cũng rất thời trang, trang điểm nhẹ nhàng, nhưng điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu là trên tay cô gái đang cầm một thanh kiếm dài...
"Bạch Trân, em không sao... chúng ta mau đi thôi...”, cô gái tên An Viên yếu ớt nói, ôm bụng muốn đi tiếp về phía trước.
Nhưng còn chưa kịp đứng thẳng, cô ấy lại mềm nhũn ngã vào lồng ngực Lâm Chính.
Bị thương đến nông nỗi này, ngay cả đi bộ còn khó chứ đừng nói đến việc chạy.
"An Viên! Em sao vậy? An Viên!", Bích Trân sốt sắng gọi, nhưng cô gái kia đã khó có thể đáp lại.
Lúc này, phía sau lại truyền đến âm thanh tiếng bước chân dồn dập.
Bích Trân đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau con đường.
Một nhóm người đang lao đến.
Đuổi kịp rồi!
Bích Trân nghiến răng nói với Lâm Chính: "Anh bạn, có thể phiền anh đưa sư muội của tôi đến bệnh viện được không? Làm ơn!"
Nói xong, Bích Trân không biết từ đâu lấy ra một xấp tiền nhét vào tay Lâm Chính.
Hành động của Bích Trân đã khiến Lâm Chính vô tình nhìn thấy chiếc vòng tay trên cổ tay cô ấy.
"Đây là vòng tay Diệu Thủ đúng không? Các cô là người của Diệu Thủ Cốc ư?", Lâm Chính tò mò hỏi.
“Anh biết Diệu Thủ Cốc sao?”, Bích Trân hơi kinh ngạc.
"Đương nhiên, khi tôi học y đã tình cờ được Diệu Thủ lão nhân chỉ điểm, chúng tôi cũng được coi là có duyên gặp mặt một lần”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì tốt quá, anh bạn, cầu xin anh hãy cứu sư muội của tôi, lập tức đưa cô ấy đi bệnh viện”, Bích Trân mừng rỡ, vội vàng nói.
"Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện, vậy cô làm thế nào? Một mình cô đánh không lại nhiều người vậy đâu”.
Lâm Chính liếc nhìn đám người đang chạy tới, với thực lực của cô gái tên Bích Trân này, nếu ở lại cản đường thì chỉ còn một con đường chết.
"Đánh không được cũng phải đánh, chạy không thoát được rồi! Anh bạn hãy đưa sư muội của tôi đi ngay đi, tôi câu giờ cho hai người!"
"Câu giờ ư? Không cần đâu, cô gái, đi theo tôi!”
Lâm Chính vừa nói vừa đỡ An Viên chạy về phía khách sạn Hoa Phong bên cạnh.
Bích Trân thấy vậy, âm thầm cắn răng, cũng lập tức đi vào trong.
Cả ba nhanh chóng bước vào cổng rồi lên thang máy.
Đám người kia nhìn thấy vậy cũng lao vào như điên.
"Này này này? Các người... các người đang làm gì thế hả?"
Quản lý tiền sảnh lập tức ngăn cản những người này lại.
Nhưng khi nhìn thấy tay đối phương cầm dao và kiếm, anh ta sững sờ tại chỗ, không dám nhiều lời nữa.
“Sư huynh, bọn chúng đi lên tầng 32 rồi!”, một người liếc nhìn thang máy nói.
"Hừ, bọn chúng trốn ở đây thì chúng ta sẽ khiến bọn chúng không lối thoát! Chia mọi người thành bốn nhóm, một nhóm đi cầu thang bộ, hai nhóm đi thang máy, nhóm còn lại ở lại đây! Hôm nay dù có chuyện gì, cũng phải bắt được con ả đó cho tao!"
"Vâng, thưa sư huynh!"
Mọi người hét lớn, lập tức hành động.
Nhưng ngay khi vừa di chuyển, bọn chúng bỗng dừng lại, sững sờ tại chỗ.
Người được gọi là sư huynh không khỏi run rẩy, liếc nhìn xung quanh.
Hắn phát hiện một nhóm đông không biết từ lúc nào đã xuất hiện từ bốn phương tám hướng, vây chặt cả nhóm người.
"Các người là ai? Ai bảo các người tới làm loạn ở đây?”
Lưu Mã bước xuyên qua đám người, đi tới trước nhóm người, hờ hững hỏi.
"Thưa các vị, chúng tôi không có ý mạo phạm! Người mà chúng tôi đang tìm đã trốn trong khách sạn này nên chúng tôi không còn cách nào khác phải vào đây. Xin các vị yên tâm, một khi chúng tôi bắt được người đó sẽ rời đi ngay lập tức, nhờ các vị tạo điều kiện”, sư huynh thấy tình thế không ổn, lập tức ôm quyền, lễ phép nói với Lưu Mã.
"Cút ra ngay!"
Khuôn mặt Lưu Mã không chút biểu cảm, liếc nhìn sư huynh, lạnh lùng thốt ra ba chữ.
Chương 1227: Đánh bại anh ta trước đã
Lưu Mã đã quen ở Đông Hoàng Giáo, hiếm khi ra khỏi núi.
Với tư cách là chấp sự của Đông Hoàng Giáo, ông ta có quyền phát ngôn rất cao ngay cả trong cuộc nội chiến của Đông Hoàng Giáo.
Chữ cút kéo dài, âm thanh lanh lảnh.
Cả nhóm người kinh ngạc khiếp sợ.
Bọn chúng nhao nhao liếc xéo Lưu Mã, ánh mắt ngập tràn ngọn lửa giận, cơ thể run rẩy vì phẫn nộ.
Nhưng bởi vì xung quanh có quá đông người của Đông Hoàng Giáo, bọn chúng không thể làm gì được, đành phải quay người cúi đầu rời đi.
Thấy vậy, Lưu Mã quay lưng đi lên tầng.
"Giáo chủ, bọn chúng đi rồi”.
Lưu Mã bước đến bên ngoài phòng Lâm Chính, cung kính nói.
"Biết rồi”.
Lâm Chính đáp một câu, rồi lấy một chậu nước trong phòng tắm đi đến bên giường.
Lúc này, Bích Trân đang đứng bên giường, lo lắng nhìn cô gái vô cùng yếu ớt đang nằm trên giường.
"Sư muội, em phải cố gắng lên, chị sẽ lập tức chữa trị vết thương cho em!"
Bích Trân nôn nóng nói, sau đó lấy từ trong ngực ra một túi kim bạc và trải ra.
Lâm Chính giật mình.
“Anh bạn, làm phiền anh rồi, anh đặt chậu nước qua một bên đi, tôi muốn xử lý vết thương cho sư muội!”, Bích Trân lau nước mắt dưới khóe mắt.
"Cô xử lý vết thương cho sư muội sao?"
"Có vấn đề gì à?", Bích Trân nhìn Lâm Chính hỏi.
"Không... không có vấn đề gì, dù sao cô cũng là đồ đệ của Diệu Thủ lão nhân! Đương nhiên không thành vấn đề”, Lâm Chính mỉm cười, đặt chậu nước xuống, đi ra khỏi phòng.
Khoảng nửa tiếng sau, cửa được mở ra.
"Anh bạn, xong cả rồi, vào đi”.
Lâm Chính bước vào phòng.
“Sư muội của cô thế nào rồi?”, Lâm Chính nhìn cô gái ngủ say trên giường, hỏi.
"Vết thương của cô ấy đã ổn định, lát nữa tôi ra tiệm thuốc bên ngoài mua thuốc, vấn đề không lớn lắm!", Bích Trân thở dài nói.
"Vậy thì tốt”.
"Anh bạn, lần này cám ơn anh”.
"Không có gì, tôi và sư phụ cô có duyên gặp mặt một lần, cũng được coi là bạn bè”, Lâm Chính cười nói: "Cô đói bụng chưa? Tôi đi làm ít đồ ăn cho cô”.
"Không cần đâu, chúng tôi không thể ở chỗ này quá lâu, đợi tôi cho sư muội uống thuốc xong sẽ đưa cô ấy rời đi. Nếu ở lại đây quá lâu sẽ gây ra rắc rối cho anh! Anh là người có duyên gặp mặt với sư phụ thì tôi càng không thể liên lụy đến anh”, Bích Trân lắc đầu nói.
"Với bộ dạng này của cô, dẫn theo sư muội cũng không đi được đâu cả, cứ ở lại đây đi, không sao đâu”.
"Nhưng...”
“Không sao”, Lâm Chính cười nói.
Lâm Chính là người luôn ghi nhớ người có ơn với mình, lúc đầu Diệu Thủ lão nhân từng giúp anh giải quyết một vấn đề lớn, anh vô cùng cảm kích. Bây giờ gặp được người của Diệu Thủ Cốc, Lâm Chính ắt sẽ không thờ ơ.
"Nếu như vậy thì cảm ơn anh nhiều! Tôi thấy nhóm người kia cũng chưa lên đến đây, chắc là chúng không biết chúng tôi trốn ở phòng nào. Tạm thời tôi và sư muội sẽ ở lại đây...”, Bích Trân thở dài.
"À đám người kia là ai? Sao ban ngày ban mặt lại đuổi giết các cô?", Lâm Chính tò mò hỏi.
“Bọn họ là người của thế gia Nạp Lan”, Bích Trân nói.
“Thế gia Nạp Lan?” Lâm Chính hơi mơ hồ: “Thứ lỗi cho tôi kiến thức nông cạn”.
“Ngay cả thế gia Nạp Lan mà anh cũng không biết sao?”, Bích Trân kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Tôi không biết”.
"Vậy anh tới Nam Xuyên làm gì? Là vì đại hội kén rể à?"
"Đương nhiên, chẳng lẽ hai cô gái như các cô cũng đến đây vì đại hội này sao?", Lâm Chính tò mò hỏi.
"Chúng tôi tới đây không phải vì đại hội kén rể, chúng tôi tới chỉ vì hoa Tuyệt Mệnh của thế gia Nam Cung!"
"Hoa Tuyệt Mệnh?"
"Đúng vậy, chỉ là chúng tôi đụng phải người của thế gia Nạp Lan tại một nhà hàng ở phía Nam, ai cũng biết sư phụ Diệu Thủ lão nhân của tôi có một giọt Lạc Linh Huyết, giờ bà ấy tuổi đã cao muốn giao lại Lạc Linh Huyết cho đệ tử có tính lĩnh ngộ cao. Gần đây sư phụ bệnh nặng, người của thế gia Nạp Lan cho rằng sư phụ đã giao lại Lạc Linh Huyết cho chúng tôi. Thực ra trong tay chúng tôi không hề có Lạc Linh Huyết, người thế gia Nạp Lan không tin, cứ khăng khăng muốn bắt chúng tôi phải làm theo ý họ, dù chúng tôi không có thì họ cũng muốn lợi dụng chúng tôi để ép sư phụ phải giao Lạc Linh Huyết. Chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc đánh nhau với họ, sau đó vội vàng bỏ chạy”, Bích Trân thẳng thắn kể lại với khuôn mặt khổ sở.
"Hóa ra là vậy”.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
"À, anh bạn, đến bây giờ tôi vẫn chưa biết anh tên là gì, nếu anh nói anh là bạn của sư phụ tôi thì có lẽ sư phụ đã từng nhắc đến tên anh”.
"Tôi tên là Lâm Chính”.
"Lâm Chính? Chưa từng nghe nói đến”.
"Giờ cô đã nghe rồi đấy”.
"Được rồi... không nói nữa, tôi phải nhanh chóng đi mua thuốc”.
"Để tôi đi cho, cô ở lại đây chăm sóc cho sư muội của cô, có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi”.
"Vậy thì... làm phiền anh quá!"
Bích Trân vội vàng cảm ơn, lặng lẽ đánh giá khuôn mặt của người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mới phát hiện dưới chiếc mũ lưỡi trai là một khuôn mặt tuấn tú đẹp trai như một vị thần.
Hô hấp của Bích Trân hơi dồn dập, gò má ửng đỏ.
Cô ấy chưa bao giờ gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy.
Dù không nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt, nhưng cũng đủ khiến trái tim cô ấy đập loạn nhịp.
Nhưng không biết tại sao, Bích Trân lại cảm thấy người này hơi quen mặt.
Không biết đã gặp ở đâu...
Đáng tiếc Lâm Chính quay người rời đi, không cho Bích Trân cơ hội tiếp tục nhìn ngắm.
Mười phút sau, Lâm Chính cầm thuốc vào phòng rồi rời đi.
"Dặn dò với cấp dưới, bảo vệ tốt hai người này, các cô ấy có yêu cầu gì thì cố gắng đáp ứng”, Lâm Chính nói với Lưu Mã.
"Vâng, thưa giáo chủ!", Lưu Mã cung kính hành lễ.
Lâm Chính gật đầu trở về phòng.
Anh liếc về phía cửa phòng.
Ở đó dường như có một bóng người di chuyển trong bóng tối.
Lâm Chính lắc đầu, ngồi ở trên sô pha, lấy ra mấy cuốn sách, cẩn thận đọc.
Xoạt!
Lúc này, một âm thanh nhẹ phát ra.
Sau đó, cửa sổ của phòng khách được mở ra, một người đàn ông nhảy từ bên ngoài vào.
Lâm Chính xem đồng hồ, liếc nhìn người đàn ông, nói: "Vừa hay đến giờ ăn cơm, cô chủ của anh đâu?"
"Cô chủ của tôi không thích được người khác mời ăn cơm. Cô ấy chỉ thích mời người khác ăn cơm. Cô ấy đã đặt sẵn phòng riêng ở khách sạn bên cạnh, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong. Chỉ chờ tôi mời anh đến ăn thôi”, người đàn ông lãnh đạm nói.
“Được, tôi đi ngay đây”, Lâm Chính đóng cuốn sách lại.
"Anh không cần đích thân đi đâu, chỉ cần đầu của anh đến đó là được rồi!"
Người đàn ông nói với khuôn mặt không chút biểu cảm, sau đó rút ra một con dao găm từ bên hông rồi đi về phía Lâm Chính.
Nhưng vừa đi chưa được mấy bước, hắn lập tức dừng lại.
Không biết từ khi nào, bên cạnh Lâm Chính, xuất hiện một bóng người mặc áo giáp đen cầm thanh kiếm dài đứng sừng sững.
Toàn thân bóng người được bao bọc chặt chẽ, ngay cả ngón chân cũng không lộ ra, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng dưới mũ sắt, giống như hai mặt trăng lạnh lẽo trong bầu trời đêm đen kịt.
Khí tức của anh ta hết sức u ám, dày đặc.
Người đàn ông cau mày, áp lực tăng gấp đôi.
"Đây có lẽ là hộ vệ của tôi!"
Lâm Chính lại mở sách ra, bình tĩnh nói: "Muốn lấy đầu của tôi thì trước tiên phải đánh bại anh ta!"
"Hừ!"
Người đàn ông không hề sợ hãi, quát một tiếng rồi lao về phía trước.
Chương 1228: Trời đất quay cuồng
Lâm Chính không muốn lúc nào cũng có hộ vệ đi theo bên cạnh nên đã dặn dò Lưu Mã rút hết hộ vệ xung quanh.
Tuy nhiên, người này lại không phải là người mà Lưu Mã có thể chỉ huy.
Anh ta là ảnh ngự chỉ nghe theo mệnh lệnh của Đông Hoàng Thần Quân!
Là nhân vật đời này chỉ có nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ Đông Hoàng Thần Quân!
Tổng cộng có bảy người.
Kể từ khi Lâm Chính chính thức kế nhiệm vị trí giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, họ đã âm thầm bảo vệ Lâm Chính.
Tuy nhiên, lần này chỉ có sáu người theo Lâm Chính đến thành phố Nam Xuyên.
Đội trưởng của ảnh ngự, cũng là đại ca của họ, vì chuyện của giáo chủ cũ mà nằm liệt trên giường, đã lâu không thể động đậy.
Khi người thứ ba trong đội ảnh ngự âm thầm bước ra, năm ảnh ngự khác cũng quay lại từ bên ngoài, tiếp cận căn phòng.
Người đàn ông âm thầm chiến đấu vài chiêu, lập tức ý thức được khí tức đáng sợ xung quanh, hắn chợt hiểu ra mình đã rơi vào vòng vây.
Đột nhiên sáu cao thủ cực kỳ đáng sợ xuất hiện, cho dù người đàn ông có bản lĩnh thông thiên cũng không dám làm gì nữa.
Phải rút lui ngay lập tức, nếu không sẽ chết thảm ở đây!
Sắc mặt người đàn ông hết sức căng thẳng, không dám do dự, xoay người định bỏ chạy từ cửa sổ.
Nhưng vừa đến gần cửa sổ, một bóng người như ma quỷ bỗng lao thẳng tới, đấm mạnh vào lồng ngực hắn.
Người đàn ông sững sờ, vội vàng giơ tay ra chống đỡ.
Rầm!
Cơ thể hắn lập tức bị đánh bay, nặng nề ngã xuống bàn.
Rầm!
Chiếc bàn đọc sách vỡ tung.
Người đàn ông vô cùng nhếch nhác, lồng ngực lõm xuống một lỗ, miệng không ngừng phun ra máu.
Hắn cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau kịch liệt vội vàng đứng lên, định chạy trốn lần nữa.
Nhưng vừa đứng dậy, đã thấy sáu người mặc áo giáp đen kịt bao vây lấy hắn như sáu cây cột trụ.
Lần này, hắn có mọc thêm cánh cũng khó thoát.
“Anh tên là gì?”, Lâm Chính ngồi trên ghế, vừa khoanh chân đọc sách vừa hỏi.
Anh không thèm liếc nhìn người đàn ông đó.
Không có hứng thú!
“Thê Sinh”, người đàn ông trả lời với khuôn mặt không chút biểu cảm.
"Thê Sinh? Anh là người của thế gia Nam Cung nhỉ? Anh có thể cho tôi biết một số điều về thế gia Nam Cung không?"
"Nếu anh muốn giết tôi thì cứ ra tay là được, còn nếu sợ thế gia Nam Cung thì thả tôi về đi!", Thê Sinh lạnh lùng nói.
Trên mặt hắn không có chút sợ hãi, cho dù giờ phút này hắn đã rơi vào tay kẻ địch.
"Thả anh về ư? Tại sao? Để cho anh thêm cơ hội giết tôi à? Nhưng anh cho rằng anh có thể giết được tôi sao?", Lâm Chính cười nhạt nói.
"Tôi thừa nhận, thuộc hạ của anh quả thực rất mạnh, nhưng cao thủ của thế gia Nam Cung nhiều như mây! Cho tôi thêm một cơ hội thì sao lại không giết được anh chứ?", Thê Sinh không phục, lạnh lùng quát lớn.
"Thật sao? Vậy thì tôi sẽ cho anh cơ hội này!”
Lâm Chính ngẩng đầu, gấp cuốn sách lại bình tĩnh nói.
“Thật sao?”, Thê Sinh hít sâu một hơi, đột nhiên đứng bật dậy.
"Đương nhiên”.
Lâm Chính ngoắc ngón tay về phía hắn.
Thê Sinh vui mừng khôn xiết, muốn ra tay ngay lập tức.
Nhưng lúc này, dường như hắn đã nhìn thấy điều gì đó, sắc mặt u ám, trầm giọng nói: "Chẳng trách anh lại tự tin như vậy, không ngờ anh lại có Lạc Linh Huyết!”
"Ồ?" Lâm Chính liếc mắt nhìn cổ tay mình, mới thấy ống tay áo lệch sang một bên, một giọt Lạc Linh Huyết lộ ra bên ngoài.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không sử dụng lực của Lạc Linh Huyết”, Lâm Chính nói.
"Anh dùng nó thì đã sao? Chẳng qua là một hai giọt Lạc Linh Huyết mà thôi! Có gì phải sợ chứ? Nhìn hai bàn tay anh không có vết chai, cánh tay thon dài mảnh khảnh thì biết không phải người luyện võ, cho dù là người luyện võ cũng chưa luyện được bao lâu. Dù anh dùng toàn bộ Lạc Linh Huyết thì tôi cũng không sợ anh!”, Thê Sinh lạnh lùng nói, rồi bày ra tư thế.
"Anh muốn tôi dùng toàn bộ Lạc Linh Huyết sao?"
Lâm Chính hờ hững nhìn hắn, sau đó xắn ống tay áo lên từng chút một, bình tĩnh nói: "Anh chắc chắn muốn làm như vậy chứ?"
Thê Sinh vốn đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy cổ tay Lâm Chính dần dần lộ ra ngoài, khuôn mặt của hắn lập tức cứng đờ.
Một lúc sau, hai mắt Thê Sinh chậm rãi mở to, cơ thể bắt đầu run rẩy, vẻ mặt từ đờ đẫn biến thành sợ hãi.
Đầy nỗi sợ hãi!
Nỗi sợ xâm chiếm tâm hồn!
"Hai... hai... hai... hai mươi giọt? Không thể nào! Không thể nào...”, Thê Sinh líu lưỡi, chỉ vào Lâm Chính, sốt sắng hét lên: "Anh là ai? Rốt cuộc anh là ai?”
"Tôi là kẻ thù của thế gia Nam Cung các người!"
Lâm Chính cởi mũ lưỡi trai, thờ ơ liếc xéo Thê Sinh.
“Thần y Lâm?” Thê Sinh lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
Hắn không bao giờ ngờ được rằng người này lại là thần y Lâm!
Kẻ thù mà thế gia Nam Cung phải đối phó trước mắt!
Kẻ thù này lại... mạnh đến thế sao?
"Ra tay đi”, Lâm Chính nói.
Thê Sinh kinh hãi, lúc này đâu có can đảm đánh Lâm Chính nữa?
Lâm Chính là người có tới hai mươi giọt Lạc Linh Huyết đấy!
Hắn cũng có hiểu biết về Lạc Linh Huyết.
Hắn biết, cơ thể của người sở hữu hai mươi giọt Lạc Linh Huyết đã trở thành tiên thiên cương khu, với thực lực của hắn, căn bản không có khả năng thắng!
Thần y Lâm đã không thể giết chết được nữa rồi!
Nhưng hắn không thể bỏ cuộc như vậy.
"Mình phải thông báo cho gia tộc! Phải thông báo cho gia tộc!"
Thê Sinh nghiến răng, nhìn chằm chằm vào cửa sổ, không muốn gầm gừ nữa, hắn giả vờ tấn công Lâm Chính, nhưng lại quay người, cố gắng hết sức để chạy trốn.
Nhưng khi hắn vừa đến gần cửa sổ, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn trong tích tắc, tiếp đó giơ tay lên.
Thê Sinh bỗng thấy trời đất trước mặt mình đang quay cuồng ...
Chương 1229: Người đó là ai?
Bên trong phòng riêng.
Tiếng nhạc du dương vang lên.
Nam Cung Vân Thu vừa ăn xong một nửa miếng bít tết, rót một ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm.
"Mấy giờ rồi?”
Cô ta hỏi một câu.
Người phục vụ phía sau vội vàng tiến lên.
"Thưa cô, đã sáu rưỡi rồi”.
"Vậy Thê Sinh đã đi được nửa tiếng rồi nhỉ?"
"Vâng”.
"Sao lạ vậy? Trước đây Thê Sinh nhiều nhất chỉ mất mười phút để giết người, sao lần này lại lâu như vậy?", Nam Cung Vân Thu nhướng mày, hơi tức giận.
"Cô chủ, có lẽ Thê Sinh gặp phải phiền phức gì đấy”, người phục vụ cung kính nói.
"Phiền phức ư?", ánh mắt Nam Cung Vân Thu chuyển động, quay đầu lại nói: "Đi, đến khách sạn Hoa Phong xem thử! Đừng để xảy ra chuyện gì”.
"Vâng, thưa cô chủ!"
Người phục vụ gật đầu, định bước ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Người phục vụ sững sờ.
Lâm Chính dẫn theo đám người Lưu Mã bước vào phòng.
"Gì thế này?"
Nam Cung Vân Thu bị dọa sợ hết hồn, đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Lâm Chính: "Sao... sao anh lại ở đây?"
"Cô Nam Cung, không phải cô mời tôi ăn tối sao?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Anh...", Nam Cung Vân Thu không biết nên trả lời thế nào, cắn răng hỏi: "Thê Sinh đâu?"
“Đây này”, Lâm Chính phất tay.
Lưu Mã bên cạnh cầm một cái hộp vuông, đặt ở trên bàn, rồi mở hộp ra.
"A!!!"
Con ngươi của Nam Cung Vân Thu co rút lại, da đầu tê dại, cô ta sợ hãi hét lên, sắc mặt tái nhợt, gần như mất đi sức sống.
Trong hộp là... của Thê Sinh!
Cảnh tượng đáng sợ kích thích dây thần kinh của cô ta một cách điên cuồng.
Vẻ sang trọng, điềm tĩnh trước đây không còn nữa.
"Anh... anh... anh dám giết người của thế gia Nam Cung? Rốt cuộc anh là ai? Rốt cuộc anh là ai?", Nam Cung Vân Thu hoàn hồn, kinh hãi chỉ vào Lâm Chính, run rẩy hét lên.
"Tôi là ai ư? Cô sẽ biết nhanh thôi, cô Nam Cung, người này muốn giết tôi nên tôi mới giết hắn. Nể mặt thế gia Nam Cung, tạm thời tôi không động vào cô, đây là một lời cảnh cáo! Tôi hy vọng cô đừng đến làm phiền tôi nữa! Nếu không, lần sau sẽ không chỉ thế này đâu! Mong cô nhớ kỹ, nghe rõ chưa?", Lâm Chính nhìn chằm chằm vào Nam Cung Vân Thu, nói.
Toàn thân Nam Cung Vân Thu run rẩy, há miệng nhìn Lâm Chính, nhưng không nói gì.
“Nghe thấy chưa?”, âm thanh của Lâm Chính lớn hơn.
Nam Cung Vân Thu sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, hét lên: "Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi!"
Cô ta ôm đầu, hồn bay phách tán.
"Nghe rồi thì tốt!"
Lâm Chính gật đầu, xoay người rời đi.
Lâm Chính vừa rời đi, Nam Cung Vân Thu đã bật khóc nức nở.
Người phục vụ bên cạnh định thần lại, vội vàng nói: "Cô chủ, mau gọi điện thông báo với gia tộc! Người này dám giết người của thế gia Nam Cung! Chúng ta nhất định không thể bỏ qua như vậy được!"
"Đúng! Đúng! Tôi phải gọi điện thoại cho bố tôi! Tôi phải nói với anh hai! Tôi muốn cho tên kia biết nếu khiêu khích thế gia Nam Cung sẽ có kết cục thế nào!”
Nam Cung Vân Thu run rẩy hét lên, rút điện thoại di động ra bấm số.
Nhưng nỗi sợ hãi quá mức khiến tay cô ta run đến mức suýt chút nữa chiếc điện thoại rơi khỏi lòng bàn tay, ngón tay bấm sai phím vô số lần.
Suy cho cùng cô ta vẫn còn sợ hãi!
Cô ta sợ Lâm Chính báo thù!
Sợ rằng mình cũng sẽ có kết cục giống như Thê Sinh!
Reng reng reng...
Đột nhiên, một cuộc điện thoại gọi đến.
Nam Cung Vân Thu liếc nhìn số người gọi, sửng sốt ngay tại chỗ.
Cô ta run bần bật nhấn nút kết nối.
Một giọng nói thờ ơ vang lên trong điện thoại.
"Cô Nam Cung, cậu chủ của chúng tôi đã tới rồi!"
"Được... được, tôi lập tức đi gặp cậu chủ của anh, tôi... tôi tới ngay...”, Nam Cung Vân Thu vừa run lẩy bẩy vừa nghẹn ngào đáp.
Người bên kia điện thoại không khỏi sững sờ.
"Cô Nam Cung, cô không sao chứ?"
"Tôi? Tôi... tôi không sao, tôi không...”
Nam Cung Vân Thu lẩm bẩm.
Nhưng lúc này, cô ta đột nhiên như ý thức được điều gì đó, chuyển chủ đề, tiếp tục nghẹn ngào nói: "Tôi không sao, chỉ là gặp mấy tên phiền phức chút thôi... Không sao đâu...”
"Mấy tên phiền phức ư? Cô Nam Cung, ở thành phố Nam Xuyên còn có ai dám chọc giận cô sao?", người đàn ông tò mò hỏi.
"Sao lại không có chứ? Thành phố Nam Xuyên bây giờ cường giả nhiều như mây, cũng có rất nhiều người không thèm coi thế gia Nam Cung chúng tôi ra gì! Chỉ là anh không biết mà thôi”.
"Thật sao?”
"Người đó sỉ nhục chị gái tôi, sỉ nhục thế gia Nam Cung. Tôi nổi giận muốn đòi lại công bằng nhưng thực lực của tôi quá yếu, không phải là đối thủ của hắn. Đánh không lại cũng đã đành, vậy mà còn bị hắn sỉ nhục một trận. Thế gia Nam Cung đang bận rộn với đại hội kén rể nên không quản hết được, không có ai bằng lòng ra mặt giúp tôi, lần này chịu ấm ức, tôi chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng! Haizzz...”, Nam Cung Vân Thu thở dài kể lể.
Người phục vụ bên cạnh nghe vậy, dường như hiểu được ý của Nam Cung Vân Thu, vội vàng nháy mắt với Nam Cung Vân Thu, nhỏ giọng nói: "Cô chủ, không thể làm như vậy”.
Thế nhưng, Nam Cung Vân Thu lại trừng mắt liếc xéo hắn: "Câm miệng!"
Người phục vụ rất lo lắng, nhưng không thể làm gì được.
Sau khi im lặng một lúc, đầu bên kia điện thoại mới phát ra âm thanh, vậy mà lại là một giọng nói thờ ơ và đầy sức hút.
"Người đó là ai?"
“Cậu chủ Nạp Lan sao?”, Nam Cung Vân Thu giả vờ kinh ngạc kêu lên.
"Chị gái của cô sắp gả cho tôi rồi! Từ nay về sau tôi là anh rể của cô, chuyện của cô cũng là chuyện của tôi! Nói cho tôi biết, người đó là ai? Đưa tôi đi gặp hắn trước đã!", người bên kia điện thoại bình tĩnh nói.
Chương 1230: Kinh hoảng
Người của thế gia Nam Cung chắc chắn sẽ không ra mặt vì Nam Cung Vân Thu vào lúc này.
Dù sao bây giờ người của thế gia Nam Cung đều được phái đi ổn định tình hình ở thành phố Nam Xuyên, tiếp đón khách quý.
Cho dù ra mặt giải quyết chuyện này cho Nam Cung Vân Thu, chắc chắn cũng là đàm phán hòa bình.
Bọn họ mong muốn được bình yên.
Vào lúc này gây sự với bất kỳ ai cũng chỉ có một kết quả.
Đó là gây ra náo động ở thành phố Nam Xuyên.
Cho dù là một trận náo loạn rất nhỏ cũng rất bất lợi cho thế gia Nam Cung.
Phải biết rằng bây giờ có rất nhiều kẻ địch của thế gia Nam Cung chú ý vào nơi này, nếu loạn thì sẽ tạo cơ hội cho kẻ địch.
Nam Cung Vân Thu biết rõ đạo lý này, do đó, dù khách sạn đã bị Lâm Chính bao mất, cô ta cũng tự đi tìm anh hai, nhờ anh ta ra mặt, chứ không báo cáo với gia tộc chính. Bởi vì cô ta biết báo cáo sẽ không có kết quả gì.
Vì vậy, cô ta muốn để thế gia Nạp Lan ra mặt vì mình!
Điện thoại cúp máy, người phục vụ ở cạnh sốt ruột.
“Thưa cô, cô làm vậy nếu để ông chủ biết được, ông chủ sẽ rất tức giận!”.
“Ông chủ tức giận cái gì? Chỉ giải quyết một nhân vật nhỏ mà thôi, không mất bao nhiêu thời gian, không sao đâu”, Nam Cung Vân Thu khẽ cười một tiếng, đôi mắt long lanh lóe lên tia sáng lạnh lẽo và nham hiểm.
“Nhưng… thưa cô…”.
“Tóm lại anh im miệng, chuyện này không được nói cho gia tộc chính, nếu không, tôi sẽ cắt lưỡi anh!”.
Nam Cung Vân Thu hung ác trừng người phục vụ kia, sau đó đứng dậy. Lúc cô ta đi chợt liếc thấy chiếc hộp đặt trên bàn, mặt lại trắng bệch, nghĩ lại vẫn sợ.
Nhưng cô ta như nghĩ tới gì đó.
“Đi, gửi chiếc hộp này cho anh hai tôi, ngoài ra, nói hết sự thật cho anh ấy!”.
“Vâng… thưa cô…”.
Người phục vụ thở dài, bất lực lắc đầu.
Ra khỏi phòng, Nam Cung Vân Thu định lái xe về nhà.
Nhưng lúc này, cửa sổ xe vang lên tiếng gõ cửa.
Cô ta hạ cửa xe xuống, liếc nhìn, lúc này mới thấy là một ông lão vác theo một chiếc bao bố rách nát.
“Ông già, tránh xa ra, thối chết được!”, Nam Cung Vân Thu bóp mũi, chán ghét la hét.
“Thưa cô, người đó đang ở đâu?”, ông lão mặt vàng vọt gầy gò nhìn lướt qua Nam Cung Vân Thu, hỏi.
Nam Cung Vân Thu ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn ông lão: “Ông là… người mà anh Thiên phái tới sao?”.
“Người đó ở đâu?”, ông lão tiếp tục hỏi.
Nam Cung Vân Thu phản ứng lại, vội vàng chỉ vào khách sạn cao nhất ở không xa, nói: “Anh ta đang ở khách sạn Hoa Phong!”.
Ông lão im lặng gật đầu, nhưng không rời đi, mà là tiếp tục nhìn vào trong xe.
Nam Cung Vân Thu sửng sốt một lúc, thận trọng hỏi: “Còn có chuyện gì không?”.
“Thưa cô, cô còn dùng chai đó không? Nếu không thì cho tôi được không?”, ông lão chỉ vào một chai nước suối đặt ở ghế lái phụ.
Nam Cung Vân Thu rất ngạc nhiên, đưa chai cho ông ta.
Ông lão đổ nước trong đó đi, đạp bẹp, cho vào bao bố.
Động tác thành thạo, vô cùng lưu loát.
Nam Cung Vân Thu không hiểu ra sao.
Người thế này… là người mà Nạp Lan Thiên phái đến đối phó với Lâm Chính giúp cô ta?
Đây không phải ông già nhặt ve chai hay sao?
“Chuyện gì vậy? Anh Thiên sao lại phái một ông già này đến đây? Chuyện này mà để đám người kia biết thì thật là mất mặt!”, Nam Cung Vân Thu đầy chán ghét.
Nhưng cô ta vẫn rất vui vẻ tiếp xúc với ông lão.
Dù sao người đó cũng khác với người bình thường, chuyện anh ta làm đương nhiên khác với mọi người.
“Ông già, lên xe đi, tôi chở ông đến khách sạn Hoa Phong”, Nam Cung Vân Thu gọi.
“Vậy thì sẽ làm bẩn xe cô mất”, ông lão lắc đầu đáp.
“Không sao, ông là người của anh rể tương lai của tôi, tôi còn chê chuyện này sao?”, Nam Cung Vân Thu cười gượng, nhưng sự chán ghét sâu trong mắt lại rất khó che đậy.
Ông lão cũng không khách sáo, thu dọn một lúc rồi ngồi lên xe, đi đến khách sạn Hoa Phong.
Bởi vì đoạn đường không xa, chỉ cách một ngã tư đèn đỏ nên cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Ông lão lại lên tiếng.
“Cô Nam Cung, cậu chủ muốn tôi hỏi cô một câu trước, hi vọng cô có thể trả lời thành thật!”.
“Ông nói đi”, Nam Cung Vân Thu mở cửa xe ra, điều hòa mở mức lớn nhất, âm thầm bịt lỗ mũi.
“Lúc người kia xúc phạm cô, người kia có biết cô là người của thế gia Nam Cung không?".
“Biết”, Nam Cung Vân Thu gật đầu.
Ông lão do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ đã dặn, nếu là nhân vật khó giải quyết quá thì phải trì hoãn hành động”.
“Vì sao?”, Nam Cung Vân Thu không vui hỏi: “Chẳng lẽ ngay cả thiên kiêu cũng không đối phó được với người đó?”.
“Cô cứ bình tĩnh đừng nóng, lần này cậu chủ đến thế gia Nam Cung là muốn thúc đẩy hôn sự giữa thế gia Nam Cung và thế gia Nạp Lan, bất cứ ân oán nào cũng không lớn bằng chuyện này. Cậu ấy đồng ý giải quyết chuyện này cho cô, nhưng cũng không thể vì chuyện của cô mà ảnh hưởng đến việc liên hôn giữa hai nhà, hi vọng cô có thể hiểu cho”, ông lão nói.
Nam Cung Vân Thu nghe vậy khẽ nhíu mày, giống như hiểu được gì đó, khẽ giọng nói: “Thế gia Nạp Lan… đang kiêng dè ai sao?”.
Ông lão không nói gì, chỉ nhìn về phía trước.
Ánh mắt Nam Cung Vân Thu hơi dao động, cũng không hỏi tiếp nữa.
Nhưng cô ta biết rõ một chuyện.
Mình đã nghĩ về Nạp Lan Thiên quá đơn giản.
Anh ta để ông lão đến đây, hoàn toàn không phải đơn giản là trút giận cho Nam Cung Vân Thu, mà là muốn xem xem rốt cuộc là ai dám động vào thế gia Nam Cung ở thành phố Nam Xuyên.
Nạp Lan Thiên muốn nắm được tin tức kẻ địch của thế gia Nam Cung!
Đi một bước tính ba bước.
Nạp Lan Thiên quả thật nhìn xa trông rộng.
Nam Cung Vân Thu hít ngược một hơi.
Xe đi vào khách sạn.
Nam Cung Vân Thu không xuống xe, chỉ để ông lão tự vào trong, cô ta ở trong xe quan sát.
Ông lão vác bao bố ngụy trang thành người nhặt ve chai, đến trước cổng nhìn quanh mấy lượt, người trong khách sạn cũng không để ý, bảo vệ thì đi tới định đuổi ông ta đi.
Ông lão lập tức tranh cãi với bảo vệ.
Nam Cung Vân Thu nhìn thấy hết mọi chuyện.
Đây là mưu kế của ông lão.
Quả nhiên, chốc lát sau, Lưu Mã dẫn theo vài người đi tới.
“Xảy ra chuyện gì?”, Lưu Mã sa sầm mặt, lên tiếng hỏi.
Ông lão liếc nhìn Lưu Mã, đôi mắt dao động, như có điều suy nghĩ.
Đột nhiên, ông ta nhớ ra điều gì, mặt biến sắc.
“Chào ông, lão già tôi chỉ đến đây nhặt vài cái chai mà thôi. Tôi không làm gì cả, cậu ta lại định đánh đuổi tôi đi, thật là quá đáng!”, ông lão vội vàng giải thích.
“Ở đây không có chai gì để nhặt, hơn nữa khách sạn cũng được chúng tôi bao rồi, nếu không có chuyện gì thì ông đi chỗ khác đi”, Lưu Mã nói.
“Vâng… Vâng, chào ông…”.
Ông lão gật đầu, vác bao bố lọm khọm rời đi.
“Sai người đi nói với quản lý bố trí bảo vệ canh chừng trước cửa, không được để người ngoài vào trong, tránh quấy rầy đến giáo chủ, nếu thế thì không hay!”, Lưu Mã ngẩng đầu, khẽ nói.
Giọng nói ông ta rất nhỏ, nhưng ông lão lại vô cùng thính tai nghe được, cơ thể lọm khọm run rẩy, suýt chút nữa không đứng vững.
“Ông à, không sao chứ?”, Lưu Mã hô lên một tiếng.
“Không sao, không sao cả…”.
Ông lão bước nhanh hơn, vội vã rời khỏi khách sạn.
Bình luận facebook