• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (134 Viewers)

  • Chương 116-120

Chương 116: Ra đòn sát phạt (1)

Người nhà họ Tô trở nên hoang mang. Bọn họ đã không còn quen biết thằng rể này nữa rồi.

Luật sư số một của Giang Thành, rất nhiều ông chủ ở đây cùng muốn mua tập đoàn Thịnh Hoa của nhà họ Tô.

Những chuyện này…sao có thể có liên quan tới Lâm Chính được chứ…

Đám đông tưởng chừng đang nằm mơ. Bầu không khí trở nên ngột ngạt vô cùng.

Cuối cùng Tô Mỹ Tâm không nhịn được nữa.

“Lâm Chính, cậu không thể làm như vậy được. Tha cho bọn tôi đi".

Cô ta gào lên rồi lao tới ôm chân Lâm Chính.

“Nửa tiếng trước, tôi đến ngồi còn không có tư cách, giờ lại cầu xin tôi thế này không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Tô Mỹ Tâm tái mặt.

“Lâm Chính, cậu định làm vậy với nhà họ Tô chúng tôi thật sao?”, bà cụ Tô run rẩy nhìn anh bằng đôi mắt đục ngàu: “Dù thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà mà…hà tất chứ? Lẽ nào cậu không thể nghĩ tới chút tình cảm giữa chúng ta trước đó sao?”

“Vậy vừa rồi các người có coi tôi là người trong nhà không? Có coi tôi là con cháu không? Bà hại con ruột của mình, khiến cả nửa đồi sau con bà gần như phải ngồi tù, cháu bà tới đây cầu xin, xin bà giơ cao đánh khẽ thì đổi lại được ngay một phát tát của bà. Khi đó sao bà không coi chúng tôi là người một nhà thế?”, Lâm Chính gằn giọng.

Bà cụ Tô á khẩu. Lâm Chính không phải người nhà họ Tô.

Ở nhà họ Tô ba năm, anh luôn sống trong sự chế nhạo của người khác. Đối với cái gia đình này anh chẳng có tình cảm gì, anh cũng chẳng thèm quan tâm tới họ.

Người nhà họ Tô biết Lâm Chính sẽ không tha cho họ dễ dàng như vậy.

Nhà họ Tô xong đời rồi. Xong thật rồi!Tất cả đã kết thúc.

“Giao Tô Bắc và Tô Cối cho cảnh sát đi”, Lâm Chính phát tay.

“Vâng, cậu Lâm”, mấy ông chủ gật đầu, lôi Tô Bắc và Tô Cối đang ngồi mềm nhũn trên ghế đi.

“Đi theo chúng tôi, tự thú còn được hưởng khoan hồng”.

“Không! Tôi không muốn ngồi tù! Tôi không muốn! Bà nội, cứu cháu, cứu cháu với!”, Tô Trương bừng tỉnh, gào thét ghê người.

“Bà ơi”.

“Mẹ, cứu con”

“Mẹ, giờ phải làm sao? Mẹ không thể thấy chết mà không cứu mà".

Cả nhà họ Tô đều nhìn về phía bà cụ Tô. Giờ đây bà ta chính là hi vọng duy nhất của bọn họ.

Bà cụ Tô lạnh mặt, không biết là đang có cảm xúc gì. Đột nhiên bà ta nghiến răng, ngẩng đầu: “Lâm Chính, chúng ta giao dịch thì thế nào?”

“Giao dịch gì vậy?”, Lâm Chính chau mày.

“Cậu tha cho nhà họ Tô chúng tôi và hỗ trợ chúng tôi một khoản tiền thì tôi sẽ không sống chết với cậu nữa”, bà cụ Tô để lộ vẻ kiên quyết.

“Sống chết với tôi sao?”

Lâm Chính cười lạnh lùng và lắc đầu: “Đâu phải sống chết mà là thả hổ về rừng thì có. Tôi tha cho các người, cho các người tiền, các người lại sống lại thôi. Khi đó chẳng phải lại muốn đối đầu với tôi sao? Vậy thì những gì tôi làm hôm nay là công cốc à? Các người coi tôi là đồ ngốc chắc?”

“Cậu không có lựa chọn nào khác đâu! Lâm Chính, mặc dù nhà họ Tô chỉ là gia tộc hạng hai ở Giang Thành nhưng chúng tôi đã sống ở đây nhiều năm như vậy nên cũng có chỗ đứng. Nếu cậu ép quá, thì dù thế lực đứng sau cậu là ai tôi cũng sẽ quyết sống chết tới cùng. Tôi đảm bảo đấy”.

“Ồ!”, Lâm Chính hơi bất ngờ.

Mặc dù bà cụ Tô có tầm nhìn hạn hẹp, luôn mưu đồ để đạt được lợi ích nhưng những năm bà ta qua quản lý nhà họ Tô cũng rất tốt, luôn khiến nhà họ Tô phát triển một cách ổn định.

Bà ta đã nói tới nước này thì chắc chắn là sẽ còn chiêu để đối phó. Thế nên dù thế nào cũng không thể từ bỏ được.

Lâm Chính thì cũng chẳng sợ ai.

“Cậu Lâm, giờ cậu định thế nào?”, ông chủ Tiền đứng bên cạnh hỏi nhỏ.

“Tiếp tục”, Lâm Chính lạnh lùng.

Vừa dứt lời, bỗng có âm thanh từ ngoài cửa vọng vào.

“Tôi thấy hay là cậu suy nghĩ thêm, dù sao thì ở Giang Thành này cậu cũng không thể một tay che trời được. Liệu cơm gắp mắm thôi”.

Tất cả đều quay lại nhìn thì thấy một đám người bước vào .

Đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc trang phục đời Đường màu nâu. Người này cầm hai quả cầu thái cực trong tay, vừa đi vừa xoay hai quả cầu, cả người toát lên khí chất thâm sâu khó lường.

“Liễu nhị gia”, đám đông đồng loạt thất kinh.

“Nhị gia, sao ông lại tới rồi?”

“Liễu nhị gia, đã lâu không gặp”.

“Chào nhị gia”.

Đám ông chủ đồng loạt chào hỏi. Thế nhưng Liễu nhị gia chẳng thèm quan tâm, cứ thế đi tới trước mặt bà cụ Tô.
Chương 117: Ra đòn sát phạt (2)

“Liễu nhị gia”, bà cụ Tô cảm thấy hơi bất ngờ.

Liễu nhị gia bước tới, khẽ cúi người trước bà cụ Tô đầy tôn trọng và nghiêm túc.

“Bà Tô, bà gọi tôi Khiếu Sinh là được, cái gì mà Liễu nhị gia chứ, chẳng qua là người ta giữ thể diện cho tôi nên gọi thế thôi”, Liễu nhị gia nói.

“Ông khách khí rồi”, bà cụ Tô mỉm cười nhưng đôi mắt ảnh lên vẻ nghi ngờ và cảnh giác.

Lâm Chính cũng thấy hơi khó hiểu.

Nhà họ Liễu là một trong tứ đại gia tộc của Giang Thành, là một cái cây mà nhà họ Tô luôn mơ ước có thể với tới. Sao giờ Liễu nhị gia lại trở nên khách khí như vậy với bà cụ Tô chứ?

“Nhị gia, ông cứu chúng tôi với, cứu chúng tôi với”, Tô Trương Dương, Tô Cang đều cuống cuồng gào lên.

“Câm miệng”, bà cụ Tô đanh mặt, quát lên.

Đám đông nghi ngờ. Liễu nhị gia giơ tay lên, cười nói: “Đừng vội, đừng vội! Hôm nay tôi tới đây là để hóa giải nguy hiểm cho nhà họ Tô”.

Đám đông nghe thấy vậy thì cảm thấy kinh ngạc lắm. Chỉ thấy Liễu nhị gia quay đầu nhìn về phía Lâm Chính.

“Cậu là Lâm Chính à?”

“Đúng vậy”

“Hôm qua ở nhà hàng chúng tôi là kiệt tác do cậu tạo ra phải không?”

“Đúng vậy”.

“Cậu giỏi lắm”, Liễu nhị gia gật đầu: “Cả Giang Thành này hầu như không có ai dám tát vào mặt tôi như vậy. Dù là đương gia của tứ đại gia tộc thì cũng không dám khiến tôi mất mặt như thế. Cậu nhóc, cậu là người đầu tiên đấy”.

“Không thể trách tôi được. Tôi ăn ở nhà hàng của ông nhưng người của ông không giữ thể diện cho tôi”.

“Cậu cho rằng là lỗi của tôi sao?”

“Chính xác”.

“Vậy thì cậu sai rồi, bởi vì ở Giang Thành này Liễu nhị gia không bao giờ làm gì sai cả”.

“Tại sao?”

“Người có thực lực làm gì cũng là đúng. Dù đó có là sai thì cũng thành đúng. Nên tôi không thể sai được”, Liễu nhị gia chậm rãi nói: “Lâm Chính, tôi đã điều tra về cậu. Mặc dù trên danh nghĩa cậu chỉ là con rể của nhà họ Tô nhưng thực ra cậu cũng có bản lĩnh lắm. Nghe nói cậu dựa vào chút y thuật của mình mà kết nối được với nhà họ Ninh và nhà họ Từ. Ngoài ra cậu còn quen với Tề Trọng Quốc của viện Trung y. Tôi nghĩ sự việc hôm nay là do bọn họ điều khiển đúng không? Hoặc cũng có thể sau lưng cậu còn có thể lực nào đó khác. Nhưng đối với tôi đều như nhau cả”.

Nói xong, Liễu nhị gia quay người nghiêm túc nói với bà cụ Tô: “Bà Tô, đừng do dự nữa. Tôi biết phương thuốc đang ở chỗ mà. Nếu như bà đồng ý giao cho nhà họ Liễu chúng tôi thì Liễu Khiếu Sinh tôi có thể đảm bảo giúp bà khôi phục lại nhà họ Tô. Sẽ trừng trị thích đáng kẻ phản bội Lâm Chính, bắt cậu ta quỳ xuống trước mặt bà, muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong”.

Dứt lời, đám đông thất kinh.

“Phương thuốc? Phương thuốc gì?”

Tất cả đều không dám tin. Chỉ có bà cụ Tô là đanh mắt, lạnh giọng hỏi: “Ông làm sao biết được về chuyện đó”.

“Tô Trương Dương”, Liễu nhị gia thản nhiên nói: “Nếu không như thế thì cậu nghĩ có thể làm được thẻ đen trong nhà hàng của tôi không?”

Tô Trương Dương nghe thấy vậy bèn rụt cổ, không dám lên tiếng.

Bà cụ Tô trừng mắt nhìn Tô Trương Dương sau đó hừ giọng: “Phương thuốc này là phương thuốc giúp nhà họ Tô trở nên lớn mạnh. Nhưng giờ có vẻ như không thể thực hiện được rồi, đành phải đưa ra lựa chọn thôi”.

Nói xong bà cụ Tô đứng dậy, vặn nắp trên cây gậy của mình, lấy ra một cuộn giấy màu vàng.

Mảnh giấy được viết bằng chữ Triện, không biết là có từ thời đại nào.

Liễu nhị gia nhìn thấy vậy thì đôi mắt sáng rực, ánh lên vẻ thèm muốn.

“Đây chính là thứ bà muốn lấy ra uy hiếp tôi đúng không”, Lâm Chính hỏi.

“Đúng vậy”, bà cụ Tô lạnh giọng nói: “Lâm Chính, nếu như giờ cậu quỳ xuống, làm theo những gì tôi nói, hỗ trợ chúng tôi một khoản tiền và gỡ bỏ mọi sự kiểm soát đối với Tô Bắc cũng như Tô Cối thì tôi có thể không đưa phương thuốc này cho Liễu Khiếu Sinh. Nếu không sau này nhà họ Liễu mà trả thù thì cậu sẽ không có đất chôn thân đâu. Thậm chí cả mấy người Tô Nhu cũng sẽ vô cùng khổ sở. Cậu quyết định đi”.

Đây là đòn cuối cùng của bà cụ Tô. Đúng là ma mãnh.

Bà cụ Tô thực ra cũng không muốn giao phương thuốc ra. Vì dù sao đây cũng là hi vọng của bà ta và cũng là hi vọng của nhà họ Tô.

Thế nên bà ta định lừa Lâm Chính, giữ mạng cho người nhà trước. Sau khi có tiền thì sẽ vực dậy nhà họ Tô sau. Đúng là tham lam.

Bà cụ Tô tin rằng Lâm Chính chỉ cần không ngốc thì sẽ đồng ý. Nếu không dù Lâm Chính có lợi hại thì cũng không thể nào đấu nổi với Liễu Khiếu Sinh.

Dù sao…đây cũng là Giang Thành mà. Là địa bàn của Liễu nhị gia.

Thế nhưng…đối diện với câu hỏi của bà cụ Tô, Lâm Chính chỉ thản nhiên đáp lại.

“Tôi từ chối”.

Đám đông nín thở.

“Cậu nói cái gì?”

“Được, được lắm Lâm Chính. Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Đứng trách người khác nhé. Cậu đã muốn nhà họ Tô phải chết thì nhà họ Tô cũng không để cậu sống yên đâu”, bà cụ Tô tức tới mức bật cười, gật đầu liên tục và đưa phương thuốc cho Liễu nhị gia.

“Khiếu Sinh! Tôi không biết là ông dùng cách gì nhưng tôi muốn cái thứ chó mà này phải chết!”, bà cụ Tô hét lên.

Tiếng hét vô cùng ghê rợn.
Chương 118: Ông còn một ngày (1)

Lời nguyền rủa cay nghiệt vang khắp nhà họ Tô, khiến ai nghe thấy cũng phải nổi da gà.

Mọi người đều biết bà cụ Tô đã nhất quyết sống chết một phen rồi.

“Chuyện nhỏ! Bà Tô yên tâm”. Liễu nhị gia - ông hai Liễu nhận lấy phương thuốc, nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Thực ra dù bà Tô không nói thì cậu cũng chẳng thể chạy thoát được đâu. Liễu Khiếu Sinh tôi mà không xử lý cậu thì cả Giang Thành này sẽ cười vào mặt tôi mất”.

“Ha ha, Lâm Chính, cậu chết chắc rồi”, Tô Mỹ Tâm lấy lại vẻ khoang trương của mình, kêu lên.

“Được rồi, đến lúc dọn dẹp rồi”.

Liễu Khiếu Sinh nhìn luật sư Khang, thản nhiên nói: “Khang Gia Hào, ông cũng to gan đấy? Dám đối đầu với tôi à?”

“Ông hai, tôi…”, Khang Gia Hào tái mặt.

Lâm Chính chau mày.

“Cút! Tới từ đâu thì cút về đó đi”.

“Vâng..vâng…”

Khang Gia Hào vội vàng gật đầu, bỏ chạy. Lúc đi ngang qua Lâm Chính, ông ta cúi đầu: “Cậu Lâm, xin lỗi”.

“Sao thế?”, Lâm Chính hỏi.

“Ân tình của sếp Mã tôi vô cùng cảm kích, nhưng…nhưng…”, Khang Gia Hào lắp bắp.

“Nhưng vì cứu con gái mà ông ta đã nợ tôi một khoản. Tôi muốn ông ta đi hướng Đông ông ta phải đi hướng Đông, mà muốn ông ta đi hướng Tây thì ông ta phải đi hướng Tây thôi”, ông hai Liễu nheo mắt cười.

“Xin lỗi…”, Khang Gia Hào nói giọng khàn đặc.

Đến cả một luật sư nổi tiếng như ông ta cũng phải mượn tiền thì có lẽ căn bệnh đó không thể chữa được nữa rồi.

“Không sao”, Lâm Chính gật đầu, sau đó lấy ra một tờ giấy, viết một dãy số và đưa cho Khang Gia Hào: “Nếu như muốn chữa khỏi bệnh cho con gái ông thì có thể gọi tới số điện thoại này”.

“Đây là số điện thoại của ai vậy”, Khang Gia Hào hỏi.

“Của tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói

Tôi mắt đang như lửa rực của Khang Gia Hào bỗng tối sầm.

“Cảm ơn”, ông ta cay đắng thốt ra hai từ. Có vẻ là thất vọng lắm.

“Nhớ kỹ, đừng có đối đầu với tôi đấy”.

Khang Gia Hào liếc nhìn anh, không nói gì, chỉ vội vàng rời đi.

Thấy Khang Gia Hào rời đi, nhà họ Tô vui mừng lắm. Họ nhảy cẫng lên. Luật sư số một của Giang Thành đã bỏ đi, vậy thì nhà họ Tô có cơ hội dành chiến thắng rồi.

“Còn các vị thì sao?”, ông hai Liễu nheo mắt nhìn về phía những ông chủ còn lại.

Có người vẫn bình tĩnh, nhưng cũng có người đã tái mặt, vội vàng cười nói: “Ông hai, tôi…tôi chỉ là do sếp Mã nhờ vả thôi”.

“Chúng tôi nào dám đối đầu với ông chứ”.

“Coi ông hai nói kìa, có cho tôi mười quả gan cũng không dám”.

Ông hai Liễu ác hơn Mã Hải nhiều.

“Ồ? Mã Hải sao?”

Ông hai Liễu mỉm cười: “Thảo nào các người ngông cuồng như vậy, còn mời được cả Khang Gia Hào. Hóa ra là có Mã Hải chống lưng đó hả? Đã hiểu…”

“Tình cảm nó là như thế mà?”

“Tôi nói rồi, sao Lâm Chính có thể mời được nhiều người như vậy chứ. Hóa ra là do nhà họ Mã à”, cả nhà họ Tô bừng tỉnh, bừng bừng tức giận.

“Được rồi, được rồi, sự việc đã rõ ràng thì cũng dễ xử lý nhiều rồi”, ông hai Liễu nhìn đám ông chủ, mỉm cười: “Các vị, tiếp theo mọi người định làm gì chắc không cần tôi phải nói nhiều đâu nhỉ?”

“Ông hai yên tâm”.

“Chúng tôi sẽ không làm càn đâu”, đám đông cúi người, nào dám phản kháng. Sau đó họ lần lượt rời đi.

Lâm Chính nhanh chóng chỉ còn có một mình. Tất cả những con át chủ bài mà anh mang đến đã chuồn hết sạch.

Thế cục thay đổi đột ngột. Nhà họ Tô vốn rơi vào đường cùng thì lúc này đã ngóc đầu lên được khi có ông hai Liễu xen ngang.

“Lâm Chính, cậu thua rồi”, Tô Bắc hít một hơi thật sâu, khẽ mỉm cười.

“Chưa chắc”, Lâm Chính lắc đầu.

“Hừa! Chưa chắc sao? Phía sau cậu còn thế lực nào nữa sao?”, ông hai Liễu cầm phương thuốc trong tay, cười thản nhiên: “Cậu có biết đây là phương thuốc gì không? Thuốc trị nhồi máu não cổ đại đấy. Chỉ cần có phương thuốc này và cho sản xuất số lượng lớn thì tôi sẽ nhanh chóng chiếm lĩnh toàn bộ thị trường y dược của cái Giang Thành này".

"Nhà họ Liễu sẽ có một nguồn tiền với con số trên trời. Thậm chí còn có thể mở rộng giao dịch ra tận quốc tế. Chưa tới ba năm, Giang Thành sẽ không còn cái gọi là tứ đại gia tộc nữa, chỉ có một gia tộc mà thôi. Đó chính là nhà họ Liễu".

" Lâm Chính, đừng nói phía sau lưng cậu có nhà họ Mã, nhà họ Ninh, họ Từ, cho dù có là toàn bộ gia tộc ở Giang Thành này gộp lại thì nhà họ Liễu cũng không sợ”.

Ông hai Liễu ngông cuồng phát biểu. Cứ như ông ta đã nhìn thấy được sự huy hoàng khi nhà họ Liễu được đứng trên đỉnh vinh quang vậy.

Nhà họ Tô cũng trở nên vô cùng kích động.

“Khiếu Sinh, nếu nhà họ Liễu quật khởi thì đừng quên nhà họ Tô chúng tôi đấy”, bà cụ Tô vội vàng nói.

“Yên tâm! Ha ha…”, ông hai Liễu cười lớn.

Lâm Chính chỉ lẳng lặng lắc đầu.
Chương 119: Ông còn một ngày (2)

Lúc này cảnh sát cho người tới đưa Tô Cối và Tô Bắc đi. Bọn họ rất hợp tác, không hề giày giụa, hơn nữa còn mỉm cười.

Bởi vì bọn họ biết họ sẽ nhanh chóng được Liễu Khiếu Sinh đưa ra thôi.

“Lâm Chính đã nhìn thấy chưa? Hối hận rồi phải không? Đáng tiếc giờ cậu có muốn xin bà thì bà cũng không tha thứ cho cậu đâu”, Lưu Diễm lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

“Cậu không còn là đồ bỏ đi như trước đây nữa. Cậu cũng có những mối quan hệ của riêng mình. Chỉ đáng tiếc cậu đã gây sự nhầm người rồi. Dù cậu có quen biết vài người đó thì cũng chưa đủ trình động vào nhà họ Tô đâu. Dù sao thì trong mắt tôi cậu vẫn chỉ là một tên bỏ đi mà thôi. Sẽ luôn là như thế!”, Tô Trân cười chế nhạo.

Bọn họ tỏ ra đắc ý, cay độc và nhạo báng anh.

“Lâm Chính, đừng vội. Hôm nay tôi tạm tha cho câu, đời còn dài lắm, từ từ chúng ta chơi với nhau”, ông hai Liễu nói.

“Không có sau này nữa đâu”.

Lâm Chính đưa một ngón tay lên, thản nhiên nói: “Ông vẫn còn một ngày”.

“Một ngày? Ý cậu là gì?”, ông hai Liễu sững sờ.

“Sau một ngày nữa, nhà họ Tô sẽ chết chắc. Lúc đó ông sẽ phải xin lỗi tôi thôi”, Lâm Chính nói.

“Ồ?”, ông hai Liễu trợn tròn mắt rồi bật cười ha hả: “Ha ha, Liễu Khiếu Sinh tôi mà phải xin lỗi cái thứ bỏ đi như cậu sao? Cậu là cái thá gì? Cậu xứng chắc? Nếu như tôi xin lỗi cậu thì tôi sẽ lập tức ăn luôn cái bàn này cho cậu xem”.

Nhà họ Tô bật cười ha hả. Cho tới khi Lâm Chính lên tiếng một lần nữa.

“Sai lầm một cách vô lý”, anh vừa dứt lời thì ông hai Liễu đã im bặt.

“ý gì”,

“Có ba điểm phải chỉnh “, Lâm Chính đưa ba ngón tay ra.

“Ba điểm nào”, không biết là ai đã lên tiếng hỏi.

“Thứ nhất, Liễu Khiếu Sinh không hề cứu nhà họ Tô, nhà họ Tô vẫn không có gì hết”.

“Thứ hai, phương thuốc mà nhà họ Liễu có được chẳng có tác dụng gì”.

“Thứ ba, Mã Hải không phải chỗ dựa của tôi mà tôi, mới là chỗ dựa của Mã Hải”.

Lâm Chính thản nhiên đáp lại. Ánh mắt anh trở nên đanh thép. Đám đông sững sờ nhưng ngay sau đó…

“Ha ha…”

Tiếng cười chế nhạo nổ tung căn phòng của nhà họ Tô.

“Bà ơi, thằng Lâm Chính có phải bị rồ rồi không. Nó dám nói nó là chỗ dựa của Mã Hải kìa”, Tô Mỹ Tâm ôm bụng cười.

“Chắc chắn là do không chịu nổi kích động đây mà”, Tô Trân cười nói.

“Chứ còn sao nữa? Rắp tâm hãm hại nhà họ Tô, kết quả lại thành ra thế này thì sao chịu nổi”.

Bà cụ Tô cũng lắc đầu, để lộ vẻ dữ tợn: “Không thể trách ai được, Lâm Chính, chỉ có thể trách là cậu đã chọn nhầm đối thủ mà thôi”.

“Ngày mai gặp lại nhé”, Lâm Chính chẳng buồn giải thích.

“Ngày mai, Giang Thành sẽ không có chỗ cho cậu dung thân nữa đâu. Nếu tôi là cậu thì tôi đã nhanh chóng cùng vợ con bỏ chạy rồi”, Liễu Khiếu Sinh bình tĩnh nói.

Giống như cảnh cáo, càng giống như lời phán xét hơn.

Lâm Chính không nói gì, chỉ bỏ đi. Nhà họ Tô vui mừng nhảy múa.

Bà cụ Tô tổ chức tiệc tiếp đã ông hai Liễu. Lúc này, ông hai Liễu chính là anh hùng của nhà họ Tô.

Ông hai Liễu không uống nhiều mà sau đó vội vàng trở về nhà và bắt đầu nghiên cứu phương thuốc ngay trong đêm.

Nhà họ Tô sau khi có được phương thuốc này thì đã không dám dùng. Vì thực lực của họ không đủ. Một khi phương thuốc bị lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ có rất nhiều nhân vật uy hiếp họ để giành lấy. Thế nên bà cụ Tô hi vọng có thể có đủ thực lực để đổi đời nhờ phương thuốc. Đáng tiếc lần này nhà họ Liễu đã chiếm được món hời này rồi.

Ông hai Liễu vội về nhà, gọi toàn bộ những người kinh doanh thuốc trong nhà họ Liễu tới. Theo ý của ông ta thì sản xuất ra càng nhanh càng tốt. Ông ta sợ rằng bà cụ Tô còn có một bản copy nữa. Nếu bà cụ Tô vẫn còn giữ một bản và mang đi bán thì nhà họ Liễu sẽ bỏ lỡ cơ hội này mất.

“Em trai, làm tốt lắm, lần này nhà họ Liễu chúng ta đúng là gặp được cơ hội tốt. Chúng ta nhất định phải giữ thật chắc”.

“Anh, lúc này không phải lúc nói chuyện đó, mau tập hợp tài nguyên, liên hệ công xưởng, mua dược liệu, mời y sĩ. Không được ngủ, phải tạo ra được sản phẩm trong thời gian ngắn nhất có thể, mang đi đăng ký quyền sở hữu trí tuệ và tức tốc tung ra thị trường”.

“Không thành vấn đề”.

Sau khi nói ra phương án, toàn bộ nhà họ Liễu bắt đầu hành động.

...

Một đêm vất vả, ông hai Liễu trở về biệt thự trong bộ dạng mệt mỏi, định ngủ một giác thật ngon.

Với tình hình hiện tại, trong vòng ba ngày thì có lẽ ông ta có thể hoàn tất được mọi việc. Thế nhưng sáng hôm sau, một nguồn tin động trời được truyền tới.

Dương Hoa đã bào chế thành công thuốc chống nhồi máu nãovà đã đăng ký bản quyền. Đồng thời cùng lúc này, tập đoàn Đông Quang của Mã Hải đã sát nhập với công ty Dương Hoa, sếp Hải trở thành giám đốc sản phẩm mới.

Thông tin này đã gây chấn động toàn bộ Giang Thành.
Chương 120: Đại nạn không chết

Tập đoàn Dương Hoa?

Các ông lớn ở Giang Thành đều kiễng chân ngóng xem.

Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Vì sao nhà họ Mã, một trong bốn gia tộc lớn của Giang Thành lại sáp nhập doanh nghiệp vào Tập đoàn Dương Hoa?

Vì sao sản phẩm đầu tiên mà tập đoàn này đưa ra lại khoa trương như vậy?

Trị nhồi máu não?

Đùa à?

Đây là vấn đề nan giải mà Tổ chức Y tế Thế giới cũng không thể giải quyết.

Tập đoàn Dương Hoa này lại giải quyết được? Hơn nữa còn nhận được bản quyền sáng chế?

Nếu thuốc này thật sự có hiệu quả thì đối với cả thế giới mà nói cũng là trận địa chấn chưa từng có trong lịch sử.

Thế là sáng ngày hôm sau.

Vô số phóng viên của Giang Thành thậm chí là tỉnh Giang Nam chạy như điên cuồng đến tòa nhà văn phòng tạm thời của Tập đoàn Dương Hoa, ai cũng muốn nhìn thấy chủ tịch của công ty này.

Nhưng trước mắt, công ty này chỉ có Mã Hải và đội ngũ nhân viên của Tập đoàn Đông Quang phụ trách.

Két!

Mercedes của Mã Hải dừng xe trước cổng lớn.

Phóng viên lập tức chĩa micro chạy tới.

“Chủ tịch Mã, tôi là phóng viên của thời báo Phương Đông, ông có tiện trả lời vài câu hỏi không? Xin hỏi Tập đoàn Dương Hoa là công ty con của các ông sao?”.

“Không phải, nói đúng hơn Tập đoàn Đông Quang chúng tôi mới là công ty con của Tập đoàn Dương Hoa”.

“Chủ tịch Mã, tôi là phóng viên của báo mạng, xin hỏi ông ở Tập đoàn Dương Hoa đảm nhiệm chức vụ gì? Là CEO sao?”.

“Tôi chỉ là người làm thuê, Tập đoàn Đông Quang chúng tôi thực tế đã được Tập đoàn Dương Hoa thu mua, trên tôi còn có một ông chủ, người đó mới là người nắm quyền thực tế của Tập đoàn Dương Hoa”, Mã Hải mỉm cười nói.

Lời này vừa dứt, phòng viên đều trở nên điên cuồng.

Mã Hải từ bỏ làm ông chủ, đi làm thuê cho người khác?

“Xin hỏi chủ tịch của Tập đoàn Dương Hoa là ai? Vị đó là người Giang Thành chúng ta sao?”.

“Có lời đồn nhà họ Mã là một trong bốn gia tộc lớn ở Giang Thành, ông là người phụ trách của nhà họ Mã, vì sao lại đưa nhà họ Mã sáp nhập Tập đoàn Dương Hoa? Ông cho rằng năng lực của Tập đoàn Dương Hoa cao hơn bốn gia tộc các ông sao?”.

“Vị chủ tịch đó lợi hại lắm sao? Vì sao ông lại đồng ý tình nguyện làm Giám đốc phát triển sản phẩm cho Tập đoàn Dương Hoa? Lẽ nào ông cảm thấy Tập đoàn Đông Quang hoàn toàn không bằng Tập đoàn Dương Hoa?”.

“Mã tổng, ông có thể giải thích được không?”.

Phóng viên quăng câu hỏi như quăng đạn pháo.

“Không thể trả lời! Tôi không biết!”, Mã Hải không ngừng từ chối, nhanh chân bước vào nơi làm việc tạm thời.

Sau đó, các tờ báo đồng loạt đăng bài trên mạng.

“Ông lớn bí ẩn chuyển tới Giang Thành, thành lập Tập đoàn Dương Hoa!”.

“Doanh nghiệp mới nhận được quyền sáng chế quốc gia, một sản phẩm đủ để làm điên đảo lịch sử xuất hiện”.

“Chủ tịch Tập đoàn Dương Hoa là thần thánh phương nào? Vì sao Mã Hải sẵn lòng cúi đầu phục vụ cho người này?”.

“Nhà họ Mã cam nguyện làm tay sai, nguyên nhân hóa ra là…”.

Các bài báo thổi phồng liên tục thu hút sự chú ý người đọc, cũng thu hút sự chú ý của nhiều người ở Giang Thành lẫn khắp Hoa Quốc, nhiệt độ thậm chí còn cao hơn cả cuộc thi đấu y học Hoa - Hàn trước kia.

Lúc này, trong biệt thự nhà họ Liễu.

Ông hai Liễu cầm tờ báo được đưa tới sáng nay, cả người giống như mất hồn, sững sờ nhìn nội dung trên báo.

“Chú… chú hai… nhà máy của chúng ta… còn làm nữa không?”, một người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh run rẩy hỏi.

“Làm cái đầu mày chứ làm! Không sợ bị người ta kiện à!”, ông hai Liễu quăng tờ báo vào mặt anh ta.

Người đàn ông đầy bụng ấm ức, không dám lên tiếng.

“Đi, đi tìm bà cụ Tô!”, ông hai Liễu đột nhiên đứng dậy, lái xe đến thẳng nhà tổ họ Tô.

Lúc này, trong nhà tổ họ Tô còn giăng đèn kết hoa, cảnh tượng mừng vui.

Theo lời Tô Trân là phải xung hỉ.

Dù Tô Cối và Tô Bắc vẫn còn ở trong đồn, nhưng theo bản lĩnh của ông hai Liễu, hôm nay bọn họ chắc chắn sẽ về được.

Qua ngày hôm nay, nhà họ Tô sẽ khác xưa.

Dù nhà họ Tô đã mất đi phương thuốc, nhưng bà cụ Tô đã quyết định ôm chặt lấy cái cây to là nhà họ Liễu. Nhà họ Liễu bay vọt lên trời, nhà họ Tô bọn họ còn có thể giậm chân tại chỗ hay sao?

“Bà nội!”.

“Bà nội!”.

“Mẹ, sao mẹ lại ra đây?”.

Thân thích nhà họ Tô đang tiếp đãi ở phòng khách thấy bà cụ Tô đi ra thì đều nở nụ cười.

“Ừ”, bà cụ Tô gật đầu, hỏi: “Tiểu Trân, anh hai và anh ba của con khi nào mới về?”.

“Sẽ nhanh thôi! Nghe nói nhà họ Liễu đã phái người đi rồi, có lẽ qua vài tiếng nữa anh hai và anh ba sẽ được về”.

“Được! Được! Lần này nhà họ Tô chúng ta xem như đại nạn không chết ắt có hậu phúc”, bà cụ Tô cười ha hả nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom