-
Chương 1186-1190
Chương 1186: Người này phải giết
"Đúng vậy".
Lâm Chính giơ bàn tay lên.
Giữa mười ngón tay của anh kẹp những cây châm bạc sáng loáng.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
"Cậu quả nhiên là y võ".
Quỷ Thủ lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhưng cậu tưởng tôi sẽ sợ chút kĩ xảo vặt vãnh này sao?".
Dứt lời, ông ta liền giơ tay lên tấn công về phía Lâm Chính.
Nhưng khi nắm đấm đánh tới, trọng lượng của hai cánh tay bỗng tăng vọt.
Dù là giơ tay hay vung quyền đều vô cùng chậm chạp.
Chuyện gì thế nhỉ?
Tại sao tay ông ta lại trở nên nặng nề như vậy?
Quỷ Thủ ngạc nhiên.
Nhưng ông ta nhanh chóng hiểu ra.
Không phải hai cánh tay của ông ta trở nên nặng hơn.
Mà là sức mạnh toàn thân của ông ta... đang dần biến mất.
"Là do châm bạc kia!".
Quỷ Thủ ngẩng phắt đầu lên, vô cùng kinh ngạc.
Nhưng không biết Lâm Chính đã đứng trước mặt ông ta lúc nào...
Chẳng khác nào thuấn di.
Lại càng như ma quỷ.
Hỏng rồi!
Quỷ Thủ há miệng định nói gì đó, nhưng một bàn tay đã như mũi dao nhọn, đâm thẳng vào tim ông ta.
Toàn thân Quỷ Thủ khựng lại, cái miệng há to, đôi mắt trợn trừng, tròng mắt gần như muốn rơi ra ngoài.
Ông ta nhìn bàn tay ở lồng ngực mình, rồi lại nhìn Lâm Chính, định nói gì đó, nhưng một luồng cảm giác vô lực bỗng dâng lên, đôi mắt ông ta dần khép lại.
Quỷ Thủ đã chết.
Mọi người há hốc miệng.
"Sư phụ!".
Không ít đệ tử của Lệ Vương Cung gào lên thảm thiết, ai nấy nước mắt giàn giụa, xông tới như điên, ôm lấy thi thể Quỷ Thủ khóc lóc.
“Khốn kiếp! Mày giết sư phụ tao! Tao liều mạng với mày!”.
“Giết anh ta! Trả thù cho sư phụ!”.
“Giết!”.
Các đệ tử này hai mắt đỏ ngầu, nổi giận đùng đùng, ào ào lao về phía Lâm Chính.
“Dừng tay! Không ai được làm bừa!”.
Long Tinh Hồng quát một tiếng rồi bước tới.
“Long Tinh Hồng, cô là người của đội trật tự mà như bù nhìn vậy sao? Bây giờ có một kẻ như ác ma giết chóc ở Đông Hoàng Giáo chúng ta như vậy, cô không những làm thinh, mà còn ra mặt bảo vệ anh ta? Cô có rắp tâm gì hả?”, một đệ tử của Quỷ Thủ chỉ vào Long Tinh Hồng, nói đầy oán trách.
“Việc này…”, Long Tinh Hồng có chút á khẩu.
“Giết chóc giáo chúng của Đông Hoàng Giáo? Tôi làm vậy là trừ hại cho Đông Hoàng Giáo! Trưởng lão Quỷ Thủ của các anh phá hoại môn quy, giết hại đệ tử, tội ác tày trời, các anh còn muốn trả thù cho ông ta sao?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm những đệ tử kia.
Những đệ tử này ai nấy ăn mặc xa hoa, tu vi cũng không thấp.
Hiển nhiên bọn họ đều là những đệ tử tinh nhuệ của Lệ Vương Cung, được đích thân Quỷ Thủ truyền thụ võ công, có địa vị cực cao trong Lệ Vương Cung.
Quỷ Thủ mà không chết, thì bọn họ sẽ được hưởng thụ cuộc sống ăn ngon mặc đẹp.
Bây giờ Quỷ Thủ đã chết, bọn họ đương nhiên tức giận bất bình, cảm thấy Lâm Chính đã cướp đi mọi thứ của bọn họ, nên cũng vô cùng căm hận anh.
“Đừng nói hươu nói vượn nữa! Họ Lâm kia! Anh không thể đại diện cho Đông Hoàng Giáo chúng tôi được!”, một đệ tử tức giận mắng.
“Nếu tôi không thể đại diện cho Đông Hoàng Giáo thì tôi muốn hỏi, các anh là đệ tử của Quỷ Thủ sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Đương nhiên rồi”.
“Câu này của anh là có ý gì? Anh muốn sỉ nhục chúng tôi sao?”.
Mọi người tức giận hỏi.
“Tôi không rảnh để sỉ nhục các anh, tôi chỉ muốn hỏi các anh một câu, nếu Quỷ Thủ đã là sư phụ của các anh, thì các anh có nghe lời ông ta không?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Lời của sư phụ, đương nhiên chúng tôi sẽ nghe theo rồi”.
“Vậy tại sao sư phụ các anh lệnh cho các anh cướp lại nhẫn Đông Hoàng, mà các anh lại làm ngơ?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
Anh vừa dứt lời, những người kia đều á khẩu.
“Nếu các anh đã nghĩ cho sư phụ của mình thì được, các anh hãy đi cướp nhẫn Đông Hoàng về đi!”, Lâm Chính quát.
“Việc này…”
Bọn họ lắp bắp, sắc mặt trở nên khó coi.
“Sao nào? Không dám hả?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.
“Sư phụ đã chết, cho dù cướp được nhẫn thì có thể làm được gì chứ?”, có người hừ một tiếng.
“Không thể nói như vậy được, nếu trở thành giáo chủ Đông Hoàng Giáo thì sẽ mở được mật khố, trong mật khố có thần dược tuyệt đỉnh khởi tử hồi sinh. Nếu các anh muốn cứu sư phụ của mình thì lấy nhẫn là được. Như vậy chẳng phải vừa có thể cứu sư phụ các anh, lại vừa có thể hoàn thành tâm nguyện của ông ta sao? Không tốt hơn à?”, Lâm Chính bình thản nói.
Sắc mặt bọn họ lập tức trở nên tái mét.
Cướp nhẫn?
Đùa chắc?
Bây giờ nhẫn đang nằm trong tay Tô Mạc Vân! Bọn họ làm gì có thực lực mà cướp chứ?
“Sao vậy? Các anh còn không mau ra tay đi? Chẳng phải các anh rất trung thành với Quỷ Thủ sao?”.
Thấy bọn họ vẫn đứng bất động, Lâm Chính lại quát.
Những đệ tử kia cúi đầu, không dám ho he tiếng nào.
Trung thành?
Loại người đẩy đệ tử của mình vào chỗ chết như Quỷ Thủ, liệu có mấy người thực sự trung thành với ông ta chứ?
“Nếu các anh không chịu hi sinh vì Quỷ Thủ, thì hãy ngoan ngoãn đứng yên đó đi!”.
Lâm Chính hừ một tiếng, sau đó nhìn quanh một lượt, lớn tiếng quát: “Nghe đây, hôm nay, đường chủ Thanh Hà Đường Lâm Chính tôi! Sẽ đại diện cho bổn giáo chấp hành giáo pháp! Trừng phạt những kẻ có tội! Ai mà không phục thì tội như đồng lõa!”.
Xung quanh im phăng phắc.
Tất cả đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Người này…
Đâu chỉ là huênh hoang, mà là huênh hoang đến cùng cực…
Mọi người nhìn anh chằm chằm.
Đám người Liễu Thị Phụng nổi giận đùng đùng, giận quá hóa cười.
“Người này! Phải giết!”.
Tô Mạc Vân khàn giọng nói.
“Vậy thì giết cậu ta trước, rồi chúng ta sẽ quyết xem nhẫn sẽ thuộc về ai!”.
“Được!”.
Chương 1187: Vây công
Lâm Chính không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với các đệ tử này.
Dù sao những gì nên nói cũng đã nói, cũng đã cảnh cáo.
Nếu mấy người họ tái phạm, anh cũng sẽ không kiêng dè bất cứ điều gì.
Lâm Chính không muốn tạo ra cuộc tàn sát quá lớn, nhưng đây là Đông Hoàng Giáo, không phải giới thế tục. Quy tắc ở nơi này mãi mãi chỉ có một: Cá lớn nuốt cá bé!
Kẻ yếu bị giết không có gì kỳ lạ.
Mấy trưởng lão bàn bạc với nhau, quyết định giải quyết Lâm Chính trước.
Người này đã sát hại nhiều trưởng lão như vậy, nếu bọn họ còn tranh đấu nữa thì sẽ chỉ bị Lâm Chính thanh trừng từng người một.
Cộng thêm cái chết của Quỷ Thủ khiến bọn họ cảm thấy bị uy hiếp gấp bội.
“Phải tiêu diệt thằng nhóc đó trước. Đại trưởng lão, có phải ông nên lấy nhẫn Đông Hoàng ra trước không?”, Thiếu Hải không yên tâm, sợ Tô Mạc Vân nhân cơ hội đem nhẫn đi mất, bèn lên tiếng nói thẳng.
“Khốn nạn, ông không tin tôi phải không?”, Tô Mạc Vân hừ lạnh.
“Tôi chỉ tin bản thân!”, Thiếu Hải lạnh lùng nói.
Ánh mắt Tô Mạc Vân lộ ra sát cơ, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.
Nhưng lúc này ông ta cũng không dám hành động lỗ mãng.
Nếu còn dây dưa với Thiếu Hải, chắc chắn sẽ cho Lâm Chính cơ hội. Nếu những người này vây giết Tô Mạc Vân, Lâm Chính cũng ra tay phía sau, dù Tô Mạc Vân có bản lĩnh bằng trời cũng không thoát khỏi.
Lúc này chỉ đành ổn định bọn họ, nhân cơ hội rời đi.
“Ông muốn thế nào?”, Tô Mạc Vân hừ lạnh.
“Đặt nhẫn về lại trước mộ. Chúng ta giết thằng nhóc kia trước, giết được cậu ta hẵng quyết định nhẫn thuộc về ai!”, Thiếu Hải nói.
“Nói đúng lắm, như vậy là công bằng nhất!”, Liễu Thị Phụng cũng gật đầu tán thành.
Tô Mạc Vân không biết làm sao, liếc nhìn bọn họ, sau đó phất tay.
Vù!
Nhẫn Đông Hoàng tựa như ngôi sao rực rỡ đánh vào một tảng đá xanh bên cạnh mộ, khảm vào đó.
Mọi người đều khẩn trương hẳn lên.
Nhưng không ai dám động vào chiếc nhẫn đó.
Ai động… người đó ắt chết!
Các trưởng lão thống nhất ý kiến, tất cả nhìn sang Lâm Chính.
Ánh mắt mỗi người đều tràn ngập sự nóng cháy hoặc âm u lạnh lẽo.
“Nhóc, cậu cảm thấy một mình cậu có thể đối phó được nhiều người chúng tôi vậy sao?”, Liễu Thị Phụng lạnh lùng nói.
“Trước kia không biết, bây giờ thì chưa chắc”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thật ngông cuồng!”.
“Thằng nhóc này kiêu căng như vậy, hoàn toàn không xem chúng ta ra gì!”.
“Nếu đã như vậy thì mọi người, cùng ra tay đi!”.
Tiếng quát vang lên, bọn họ cùng nhau ra tay, tấn công về phía Lâm Chính.
Chỉ là lần này… bọn họ hợp sức tấn công lại không hung hăng mạnh mẽ bằng trước kia.
Hiển nhiên, tất cả đều giữ lại một phần sức.
Bọn họ cảm thấy hợp sức giết kẻ ngông cuồng này không khó, do đó muốn giữ lại một phần sức, tiết kiệm sức lực. Đợi giết được Lâm Chính rồi dốc hết sức cướp nhẫn cũng sẽ có ưu thế hơn.
Chỉ tiếc bọn họ nương tay như vậy lại cho Lâm Chính cơ hội.
Lâm Chính thừa thế xông lên, hiên ngang không sợ, giết tới những trưởng lão đã bị thương nặng và thực lực tổng thể không cao trước.
Mặc dù chưởng của anh không nhanh không mạnh, nhưng lại mềm dẻo khéo léo. Sau vài chưởng, những trưởng lão đó thoáng chốc ngã xuống, tắt thở, không thể đứng dậy được nữa.
“Cái gì?”.
Mấy người họ đều biến sắc.
“Đã là lúc nào rồi mà các người còn giấu giếm giữ sức nữa? Như vậy sẽ chỉ bị cậu ta đánh bại từng người một mà thôi!”, Tô Mạc Vân quát lên.
“Đại trưởng lão, ông nói vậy thì ông lên đi”, Thiếu Hải nói.
Hiển nhiên, ông ta không muốn làm con chim đầu đàn.
Người đã luyện thành Đông Hoàng Hoàn Vũ như ông ta cũng đã có được lòng tin.
Tô Mạc Vân siết chặt nắm đấm, nhìn về phía Thiếu Hải bằng ánh mắt lạnh lẽo hơn.
Nhưng ông ta cũng không dốc hết sức lực, chỉ vừa đánh vừa lui cùng những người khác.
Hiển nhiên, ông ta cũng có tư tâm.
Chiến đấu một phen, Lâm Chính không những không sao, ngược lại bọn họ bị Lâm Chính chèn ép đến mức không thở nổi.
Lâm Chính không khách sáo, thẳng tay ra đòn sát thủ, lao vọt đi như mãnh hổ.
Một trưởng lão bị dồn đến mức sốt ruột, không dám nương tay nữa. Ông ta khẽ giọng quát lên, rút trường kiếm ra chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lại trở tay búng ra.
Một cây châm bạc xuyên qua thân kiếm, đâm vào người trưởng lão kia.
Cơ thể vị trưởng lão kia như bị điện giật, run lên bần bật, sau đó đứng sững tại chỗ.
Lâm Chính nhanh chóng đến gần, vỗ vào cây châm bạc trên người ông ta thêm lần nữa.
Phụt!
Châm bạc xuyên qua cơ thể ông ta.
Trưởng lão kia phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất nằm im.
Người xung quanh chấn động.
Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng, Thiếu Hải đều che giấu tư tâm của mình.
Tịch Mộc Lâm và Tửu Nhục Hòa Thượng thì do dự.
“Tứ trưởng lão, ông thấy thế nào?”.
“Tên này sát tâm quá nặng, không thể để nhẫn rơi vào tay cậu ta, người khác mặc kệ, chúng ta lên trước!”, Tịch Mộc Lâm hạ giọng nói.
“Được, chúng ta cướp nhẫn về rồi dùng cách của chúng ta bầu chọn giáo chủ!”, Tửu Nhục Hòa Thượng hét lên.
Hai người xông về phía Lâm Chính.
Tịch Mộc Lâm và Tửu Nhục Hòa Thượng chủ động tấn công về phía Lâm Chính, cho ba người còn lại cơ hội.
Liễu Thị Phụng nắm bắt cơ hội, đột nhiên vọt ra sau lưng Lâm Chính, đánh mạnh tới một chưởng.
Chưởng lực đủ để phá hủy kim loại.
Tô Mạc Vân và Thiếu Hải thấy vậy cũng chẳng muốn nương tay nữa.
Nếu có thể một đòn giết chết Lâm Chính mà không tốn công sức, bọn họ cũng không cần phải tiết kiệm chút sức lực này.
Nhưng ngay khi bọn họ vây công Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Sau đó anh nhấc tay, vẫy tay sang xung quanh.
Vù vù vù vù…
Vô số châm bạc bay ra như con thoi, giống như sao băng xuyên qua bốn phía.
“Không hay!”.
“Mau tránh đi!”.
Người xung quanh la lên.
Nhưng… không kịp nữa rồi!
Chương 1188: Cứu Đông Hoàng Giáo?
Châm bạc điên cuồng phóng ra như sao băng, lan tỏa bốn phía.
Trong khoảnh khắc ấy, trong mắt tất cả trưởng lão đều chỉ có một cảnh tượng.
Sao băng bay múa!
Những ngôi sao băng rực rỡ trong mắt bọn họ giống như tinh linh, rực rỡ duy mỹ, nhưng lại không nhìn thấy rõ những “tinh linh” đó.
Khi bọn họ rốt cuộc cũng nhìn rõ được những cây châm bạc như tinh linh đó, muốn tránh… đã không kịp nữa…
Phập! Phập! Phập! Phập…
Tiếng kim đâm vào da thịt vang lên.
Những trưởng lão đó đều không ngừng lùi về sau, vội vàng kiểm tra cơ thể mình.
Trên người ai nấy đều có ba đến năm cây châm bạc, mỗi một cây châm bạc đều mảnh hơn cả sợ tóc, hơn nữa vô cùng mềm mại.
Mấy trưởng lão sờ vào những châm bạc đó, ai nấy đều kinh hãi.
Làm sao cậu ta có thể đâm những cây châm bạc mềm mại này vào cơ thể bọn họ?
Châm pháp này… không đơn giản!
Nhưng chỉ dựa vào một số châm bạc mà muốn khiến những trưởng lão bọn họ cúi đầu?
Suy nghĩ quá đơn giản!
“Đây là thủ đoạn của cậu sao?”.
Thiếu Hải lạnh lùng liếc nhìn mấy cây châm bạc mềm mại trên người, khinh thường nói, sau đó giơ tay định rút.
“Trưởng lão Thiếu Hải! Không được rút châm! Những châm bạc của y võ đều có đường lối, nếu tùy tiện rút ra, e rằng sẽ có hậu quả nghiêm trọng!”, Tịch Mộc Lâm vội vàng khuyên nhủ.
“Hậu quả nghiêm trọng? Sao? Trưởng lão Tịch, ông cảm thấy tôi sẽ chết vì mấy cây châm bạc nho nhỏ này à?”, Thiếu Hải khinh thường nói.
Nói xong, ông ta rút hết châm bạc, vứt xuống đất.
Số châm bạc đó cực kỳ nhẹ, gần như không phải rơi xuống đất, mà là bị gió thổi, có cảm giác bay bổng.
Tửu Nhục Hòa Thượng thấy vậy cũng rút châm bạc xuống.
Nhưng Liễu Thị Phụng và Tô Mạc Vân không có động tác gì.
“Y võ chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao?”, Tửu Nhục Hòa Thượng khẽ hừ, nói.
“Tôi thấy cũng chẳng có gì ghê gớm, hãy xem tôi đây!”.
Hai mắt Thiếu Hải bùng lên cơn giận, đột nhiên đưa tay chụp xuống đất, vốc lên một nắm đất lớn đánh về phía Lâm Chính.
Soạt!
Đất lớn ầm ầm rơi xuống.
Giống như núi lớn đổ sụp.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, Thiếu Hải lại nhảy vọt lên, ập tới tấn công.
“Dịch chuyển núi!”.
Giọng ông ta vừa dứt, khối đất to lớn bỗng nứt ra, chia làm những nắm đất bùn, rơi xuống phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, nghiêng đầu muốn tránh.
Nhưng nếu khối đất là chỉnh thể thì còn tốt. Bây giờ khối đất đã nổ tung, giống như một tấm lưới chụp xuống phía này, Lâm Chính muốn tránh cũng không có chỗ nào để tránh.
Anh nhíu mày, tích lũy một luồng khí, sau đó đánh về phía trước hai quyền.
Ầm! Ầm!
Nắm đất rơi xuống đều bị anh đánh nát.
Nhưng nắm đất quá dày đặc, anh đánh nát mười nắm đất nhưng không kịp đánh nát trăm nắm đất, nghìn nắm đất.
Hơn nữa, nắm đất bị đánh nát lại không nổ tan, mà ngược lại chất chồng bên cạnh Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng lướt sang một bên.
Nhưng… không kịp nữa.
Soạt soạt…
Chỉ trong phút chốc, Lâm Chính đã bị nhấn chìm.
Vị trí mà anh đứng bị lượng lớn các nắm đất xây đắp thành một gò đất.
Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc.
Thiếu Hải dừng bên cạnh gò đất, hai tay đánh lên gò đất đó một chưởng, hơn nữa vừa đánh vừa xoay vòng xung quanh gò đất.
Ầm! Ầm! Ầm…
Chưởng đáng sợ của ông ta đánh lên gò đất, khi lòng bàn tay chạm vào gò đất, lập tức làm nổ ra một luồng khí kỳ lạ.
Luồng khí đó đánh vào gò đất, đẩy nó vào bên trong.
Thiếu Hải vừa đánh vừa xoay vòng, chưởng không ngừng đẩy vào.
Các trưởng lão khác cũng dừng bước.
Người xung quanh đều ngước mắt nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên.
Chốc lát sau, gò đất cao bằng một ngọn núi nhỏ lại bị Thiếu Hải đánh rút lại bằng kích thước một chiếc quan tài.
Bọn họ đều hít ngược một hơi.
Nếu vậy thì chẳng phải Lâm Chính ở trong đó đã bị ép thành thịt nát rồi sao?
Chiêu này ác thật!
Ông ta không ngừng đánh vào, mật độ của gò đất trở nên cực kỳ đáng sợ, hơn nữa độ cứng cũng khiến người ta kinh ngạc.
E rằng xe lu cũng chưa chắc có thể nén một gò đất to lớn thu nhỏ thành như vậy.
Bây giờ chắc là Lâm Chính đã biến thành một tờ giấy ấy nhỉ?
Đa số người đều có suy nghĩ như vậy.
Thiếu Hải lùi lại, thở phào nhẹ nhõm.
Đám người Liễu Thị Phụng liên tục vỗ tay, cười lớn ha ha.
“Thủ đoạn của trưởng lão Thiếu Hải quả nhiên không tầm thường, thằng nhóc ngông cuồng đó lại bị ông xử đẹp như vậy. Khâm phục! Khâm phục!”.
“Trò vặt vãnh, có gì đáng nhắc tới?”.
Thiếu Hải thản nhiên nói, không cho là đúng.
“Trưởng lão Thiếu Hải khiêm tốn rồi!”.
Bọn họ cười nói, nhưng trong mắt ai cũng đầy vẻ cảnh giác.
Bọn họ không ngờ Thiếu Hải lại mạnh như vậy.
“Độ cứng của gò đất này đã vượt qua cả sắt thép, tôi nghĩ thằng nhóc ngông cuồng đó chắc chắn đã chết! Nhưng để đảm bảo, vẫn phải bổ thêm một chiêu nữa!”.
Thiếu Hải nói, sau đó đưa tay ra.
Trịnh Đan ở bên này phản ứng lại, vội vàng lấy một thanh trường kiếm ra, nâng cao bằng hai tay chạy tới.
“Tôi đường đường là Đông Hoàng Giáo, đâu đến lượt một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chỉ tay năm ngón. Hôm nay, tôi sẽ giết chết cậu ta trước mặt mọi người, lấy lại uy phong cho Đông Hoàng Giáo!”.
Thiếu Hải giơ cao kiếm lên, quát lớn.
“Được!”.
“Được!”.
“Trưởng lão Thiếu Hải vạn tuế!”.
“Lấy lại uy phong cho giáo ta!”.
“Lấy lại uy phong cho giáo ta!”.
…
Nhiều đệ tử giơ cao tay, kích động hét lên.
Hành động của Thiếu Hải quả thật làm lòng người phấn khởi.
Hành vi của Lâm Chính quá bá đạo, cộng thêm anh còn trẻ lại lạ mặt như vậy, nhiều đệ tử không hề có thiện cảm với anh.
Trịnh Đan thấy vậy vô cùng mừng rỡ, cũng nhân cơ hội quỳ xuống, hô lên: “Sư phụ bảo vệ uy phong của giáo, cứu vớt Đông Hoàng Giáo, thực sự là cứu tinh của giáo ta! Xin sư phụ hãy mau mau chém người này! Nhân lúc còn sớm kết thúc thế cục loạn nhiều năm của giáo ta!”.
“Xin sư phụ cứu Đông Hoàng Giáo!”.
Đệ tử của Cổ Linh Đường cũng quỳ xuống hô lên.
Dưới sự cổ động này, nhiều đệ tử cũng quỳ xuống theo.
Uy tín của Thiếu Hải nhanh chóng dâng cao trong đám đông.
Tâm trạng mọi người đều phấn khởi.
Sắc mặt của đám người Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng lại cực kỳ khó coi.
Bọn họ không ngờ Thiếu Hải lại có chiêu này.
Trịnh Đan đệ tử ông ta còn châm dầu vào lửa.
Cứu Đông Hoàng Giáo?
Đây là xem Thiếu Hải như cứu tinh sao?
Lúc này, cứu tinh của Đông Hoàng Giáo có khác nào là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo?
Nếu vậy thì chẳng phải mọi người lấy được nhẫn cũng vô dụng?
Ánh mắt của mấy người họ dần lạnh đi.
Thiếu Hải thì cười lớn ha hả. Ông ta nhìn chằm chằm gò đất đó, cũng không nhiều lời nữa, lập tức hô lên một tiếng, tích lũy toàn bộ sức mạnh đâm kiếm về phía gò đất.
Thân kiếm lạnh lẽo như ánh trăng đêm hàn, cực kỳ thê lương xinh đẹp. Những tầng chất khí nhàn nhạt bao bọc lấy thân kiếm, khiến nó trở nên vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn.
Mọi người chăm chú nhìn.
Một kiếm này đủ để xuyên thủng gò đất kia, cũng đủ để xuyên thủng Lâm Chính ở trong gò đất.
Kết thúc rồi!
Lâm Chính… chết chắc!
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy!
Nhưng ngay khi kiếm sắc bén sắp chạm vào gò đất.
Soạt!
Bề mặt của gò đất đột nhiên tách ra một cái lỗ, sau đó một bàn tay nhanh chóng thò ra từ bên trong, nắm chặt lấy thanh kiếm sắc bén đang đâm đến.
Mũi kiếm dừng bên ngoài bề mặt của gò đất, không thể tiến thêm nửa phân.
“Cái gì?”.
Thiếu Hải sững sờ.
Tất cả mọi người xôn xao.
Chương 1189: Không chết
“Chuyện gì thế này?”, Liễu Thị Phụng trợn mắt há mồm.
Tịch Mộc Lâm và Tửu Nhục Hòa Thượng cũng há hốc miệng.
Tô Mạc Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kinh ngạc chấn động.
Còn xung quanh thì đã xôn xao từ lâu.
Không ai dám tin vào mắt mình.
Tất cả mọi người đều dán mắt vào bàn tay kia.
Đó là… tay của Lâm Chính sao?
Nhưng… tại sao bàn tay đó vẫn còn lành lặn?
Chẳng phải anh nên bị đè chết rồi sao?
Hơn nữa, bàn tay anh là có chuyện gì vậy?
Gò đất sau khi được nén chặt cứng đến mức nào chứ? Ngay cả Thiếu Hải cũng phải dùng hết sức mình mới đâm xuyên được kiếm qua, vậy mà bàn tay này… lại có thể thò ra khỏi đó được…
Mọi người mắt chữ A mồm chữ O, kinh ngạc không nói nên lời, thậm chí… còn có cảm giác sợ hãi sâu sắc.
Thiếu Hải cũng kinh hãi, nhìn bàn tay đang chộp lấy thanh kiếm của mình, da đầu tê dại.
Bàn tay này được làm bằng sắt sao?
Người bình thường đừng nói là cầm kiếm như vậy, cho dù ngón tay chỉ lại gần thôi thì đã bị kiếm khí xung quanh thanh kiếm cắt đứt rồi.
Nhưng người này thì không.
Keng!
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.
Thiếu Hải chỉ cảm thấy cánh tay mình chấn động, phải lùi lại mấy bước.
Đến khi ông ta hoàn hồn, thì thanh kiếm kia đã bị gãy.
Bị bàn tay thò ra khỏi gò đất kia bẻ gãy.
Mọi người xung quanh không khỏi hít vào khí lạnh.
Thiếu Hải vô cùng kinh hãi.
“Sư phụ!”.
Trịnh Đan phản ứng cực nhanh, vội vàng kêu lên.
Thiếu Hải rùng mình một cái, lập tức hiểu ý của Trịnh Đan. Ông ta khẽ gầm một tiếng, rồi lại cầm thanh kiếm gãy kia lên, đâm vào gò đất.
Lúc này, Lâm Chính vẫn đang bị kẹt ở trong, không thể hoạt động bình thường được.
Nếu không nhân lúc này giết anh, thì tiếp theo sẽ gặp rắc rối to.
Đôi mắt Thiếu Hải nhìn chằm chằm vào gò đất kia, nhanh chóng lấy đà, cả người như một trận cuồng phong, lao về phía đó, đồng thời hai tay nắm chặt thanh kiếm gãy, đâm mạnh vào gò đất.
Dường như Lâm Chính cũng ý thức được tình hình bên ngoài, bàn tay đang thò ra vung mạnh lên.
Vèo!
Đoạn kiếm gãy trong tay anh lập tức bay về phía Thiếu Hải.
Chẳng khác nào ngôi sao băng xé rách đêm đen, đâm thẳng vào tim Thiếu Hải.
Thiếu Hải nhìn đoạn kiếm gãy đang bay tới, không hề hoảng sợ, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ông ta bỗng gầm lên.
“Đông Hoàng Hoàn Vũ!”.
Ầm!
Một luồng khí thế cuồng bạo lập tức phát ra khỏi người Thiếu Hải.
Đoạn kiếm gãy kia bị chấn động vỡ vụn thành muôn vàn mảnh còn nhỏ hơn hạt gạo.
“Cái gì?”.
Đám người Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng vội vàng nhìn.
Phát hiện lúc này, uy thế của Thiếu Hải đã ngút trời.
Một luồng khí lưu mỏng manh quấn quanh người ông ta.
Có sự bảo vệ của luồng khí lưu này, bất cứ người nào hay vật nào lại gần Thiếu Hải, đều sẽ bị chấn động tan xác, chết không kịp ngáp.
Đây chính là Đông Hoàng Hoàn Vũ?
Đây chính là thần công vô thượng của Đông Hoàng Giáo?
Mọi người không dám chớp mắt, quên cả hít thở.
Bịch! Bịch! Bịch!
Thiếu Hải giậm chân, khiến mặt đất rung lên bần bật.
Lúc này, ông ta như một con mãnh thú đang lao như bay, không thể khống chế, không thể đỡ được.
Dưới sự gia trì của Đông Hoàng Hoàn Vũ, Lâm Chính không thể đỡ nổi cú tấn công này.
Nếu anh tóm thanh kiếm gãy này, thì tay anh sẽ bị nát vụn.
Lần này Lâm Chính sẽ tiếp chiêu kiểu gì đây?
Bị nhốt trong gò đất, anh không thể tránh được, cũng không thể động đậy được.
Cho dù bây giờ anh có thể chui ra khỏi gò đất này thì cũng vô dụng.
Bởi vì thanh kiếm gãy kia… đã đâm tới.
Vù vù vù…
Gò đất bị luồng khí lưu đáng sợ của Đông Hoàng Hoàn Vũ làm cho rung lên.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều bị càn quét.
Cực kỳ khủng khiếp!
Cuối cùng!
Phập!
Thanh kiếm gãy kia đâm thẳng vào gò đất, ngập đến tận chuôi, đến khi không đâm vào được nữa mới dừng lại.
Sau đó rút mạnh ra.
Phụt!
Máu tươi phun ra.
Tất cả người của Đông Hoàng Giáo ở xung quanh đều chứng kiến cảnh tượng này.
Ai cũng biết, thanh kiếm gãy này đã đâm trúng Lâm Chính.
Với vị trí này… e là đã đâm trúng tim!
Bị đâm xuyên tim, trừ khi là thần tiên, chứ không ai có thể sống nổi.
Da đầu mọi người tê dại, lặng lẽ đứng nhìn.
Xung quanh im phăng phắc.
“Tốt!”.
Cuối cùng, Trịnh Đan kích động kêu lên: “Sư phụ vạn tuế!”.
“Chết rồi! Anh ta chết rồi!”.
“Ha ha ha, sư phụ lợi hại quá! Vạn tuế!”.
“Thắng rồi!”.
Người của Cổ Linh Đường hoan hô ầm ĩ, vô cùng kích động.
Nhát kiếm này đã lấy mạng Lâm Chính.
“Kết thúc rồi!”.
Thiếu Hải cũng thở phào, tảng đá trong lòng được hạ xuống.
Trước đó ông ta quả thực có chút hoảng hốt.
Dù sao Lâm Chính có thể dựa vào một bàn tay mà xuyên qua gò đất này, thực sự quá đáng sợ.
Nhưng kết quả vẫn tốt đẹp.
Trúng nhát kiếm này, anh chết là cái chắc!
Thiếu Hải xoay người lại, định xem vẻ mặt đặc sắc của đám người Tô Mạc Vân.
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Một tiếng động lạ vang lên.
“Hử?”.
Thiếu Hải quay lại, nhìn gò đất với ánh mắt kỳ quái.
Nhưng ngay sau đó.
Ầm!
Một chỗ trên gò đất nứt ra, lại một bàn tay nữa thò ra, túm chặt lấy cổ Thiếu Hải.
Cổ ông ta lập tức biến dạng.
Sức mạnh khổng lồ khiến ông ta gần như không thể hít thở, lại càng không thể phát ra âm thanh.
“Cái gì?”.
Ai nấy trố mắt ra nhìn.
Chỉ thấy gò đất trước mắt đang dần nứt ra, từng cục bùn đất chậm rãi rơi xuống, để lộ ra Lâm Chính ở bên trong.
Toàn thân anh đầy đất.
Lồng ngực có một cái lỗ đầm đìa máu tươi…
Chương 1190: Ông đã là người chết rồi
Cái lỗ này trông rất đáng sợ.
Máu tươi vẫn đang chảy, nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là cái lỗ này chưa đâm trúng tim Lâm Chính, mà bị chệch không ít.
Tuy lồng ngực Lâm Chính bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng vẫn chưa đến mức mất mạng.
Ai nấy đều cảm thấy da đầu tê dại.
“Không thể nào! Nhát kiếm vừa rồi của sư phụ… không giết chết anh ta được sao? Không thể nào!”, Trịnh Đan gào lên.
"Lẽ nào... nhát kiếm đó không đâm trúng tim?".
"Nhìn vị trí này... đúng là không trúng tim..."
"Chệch rồi sao?".
"Không thể nào!".
Người của Cổ Linh Đường cũng cảm thấy khó tin.
Phải biết rằng, Thiếu Hải là trưởng lão của Đông Hoàng Giáo, là đại sư võ thuật.
Sự hiểu biết của ông ta về cơ thể người thậm chí còn hơn một số bác sĩ.
Sao ông ta có thể đoán nhầm vị trí trái tim của Lâm Chính chứ?
Thế nhưng nhát kiếm này... đã bị chệch thật!
Đúng là hoang đường!
Nếu đâm trúng tim Lâm Chính thì anh chết là cái chắc.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Đây thực sự là nhầm lẫn của Thiếu Hải sao?
Mọi người thầm nghĩ, nhưng rất nhiều đệ tử của Cổ Linh Đường chưa thể chấp nhận được hiện thực này.
Đúng lúc này, một tiếng hét kinh ngạc vang lên.
"Dấu vết kia... là Súc Cốt Công!".
Dấu vết?
Các trưởng lão đang có mặt vội nhìn về phía hai bả vai và đầu gối của Lâm Chính.
Do những trận đánh trước đó, quần áo của Lâm Chính đã rách tả tơi, có thể nhìn thấy cả da thịt.
Lúc này, hai bả vai và đầu gối anh đều xuất hiện những vết bầm ngay ngắn.
Những vết bầm này không giống như dấu vết để lại do chiến đấu, mà giống như bị dồn nén xuống gây nên hơn.
Hơn nữa... cực kỳ giống với dấu hiệu tạo nên khi Súc Cốt Công dồn nén.
"Súc Cốt Công?".
Tịch Mộc Lâm kêu lên thất thanh: "Tôi biết rồi, cậu thu nhỏ xương của mình lại, để dễ bề tránh né trong không gian nhỏ hẹp đó".
Nghe thấy thế, không ít người trố mắt ra kinh ngạc.
Người này biết cả Súc Cốt Công sao?
Thật là đáng sợ.
Nhưng bây giờ, điều bọn họ quan tâm không phải cái được gọi là Súc Cốt Công, mà là Thiếu Hải.
"Sư phụ!".
Người của Cổ Linh Đường biến sắc, đang định xông tới.
Nhưng thấy sức mạnh của Lâm Chính đang dần tăng lên, thì liền khựng lại.
Cổ Thiếu Hải đã biến dạng hoàn toàn.
Nếu cứ tiếp tục thế này, thì ông ta sẽ bị bóp chết tươi.
"Dừng tay! Lâm... Lâm sư huynh! Có chuyện gì chúng ta hãy bàn bạc! Anh mau thả sư phụ tôi ra đi!", Trịnh Đan cuống quýt kêu lên.
Nhưng... dường như Lâm Chính không nghe thấy lời Trịnh Đan nói, lực tay càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh.
Thiếu Hải điên cuồng giãy giụa, hai bàn tay đánh Lâm Chính túi bụi, muốn thi triển Đông Hoàng Hoàn Vũ để đẩy Lâm Chính ra.
Nhưng bây giờ ông ta đang bị bóp chặt cổ, không thể vận sức để thi triển chiêu thức.
Chỉ có thể ra sức cào cấu.
Đúng lúc này, Lâm Chính bất ngờ tăng thêm sức mạnh.
Rắc!
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Chỉ thấy đôi mắt Thiếu Hải trợn trừng, động tác giãy giụa cũng dừng lại.
Sau đó tay chân ông ta rũ xuống, không còn bất cứ động tĩnh gì nữa...
Thiếu Hải... đã chết!
Bốn phía im phăng phắc.
Im lặng một cách đáng sợ.
Dường như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể phát ra âm thanh như sấm đánh.
Mọi người quên cả hít thở, trái tim gần như ngừng đập, hai mắt mở to, chứng kiến cảnh tượng này với vẻ mặt run sợ và bàng hoàng.
Thiếu Hải... cứ thế mất mạng...
Bị bóp chết tươi!
Người luyện được thần công tuyệt đỉnh Đông Hoàng Hoàn Vũ cứ thế đi đời nhà ma rồi?
Ai dám tin chứ?
Ai có thể chấp nhận được chứ?
Da đầu mọi người tê dại, toàn thân run rẩy.
Các trưởng lão lại càng như chim sợ cành cong, lùi lại liên tục.
Phịch!
Lâm Chính buông tay ra.
Thiếu Hải ngã sõng soài xuống đất.
Anh rút châm bạc ra, đâm mấy cái vào người, cái lỗ ở lồng ngực lập tức ngừng chảy máu.
"Tiếp theo sẽ đến lượt các ông!".
Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi bước về phía đám người Tô Mạc Vân, Tịch Mộc Lâm.
Tịch Mộc Lâm hồn vía lên mây, không khỏi lùi lại.
Nhưng Tô Mạc Vân thì không sợ, ông ta trầm giọng quát: "Mọi người đừng sợ, thằng oắt này nhìn thì tàn bạo, nhưng thực ra không đáng lo. Cậu ta đánh nhau với Thiếu Hải đã bị thương nặng, nếu chúng ta nhân cơ hội này bao vây tấn công, thì chắc chắn sẽ đánh bại được cậu ta".
"Đúng vậy, điều chúng ta cần làm bây giờ chính là đồng tâm hiệp lực. Mọi người liên thủ, buông bỏ thành kiến, buông bỏ ân oán, thì kiểu gì cũng đối phó được với thằng oắt này", Liễu Thị Phụng cũng kêu lên.
Tịch Mộc Lâm nghe thấy thế mới yên tâm hơn một chút.
Tửu Nhục Hòa Thượng lấy một hồ lô rượu ở thắt lưng xuống, uống một ngụm, cũng không có vẻ gì là sợ hãi.
Bốn người họ xúm lại, chuẩn bị tấn công.
Tô Mạc Vân biết, không được cho Lâm Chính cơ hội được thở, lập tức xông tới đầu tiên. Ông ta quát một tiếng, rút trường kiếm ra xông về phía Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc ông ta định ra tay.
Phụt!
Tô Mạc Vân bỗng phun ra một ngụm máu tươi, lồng ngực cảm thấy đau nhói.
Ông ta khựng lại, ôm lấy ngực, vẻ mặt kinh hãi.
Không chờ ông ta nghĩ nhiều.
Phụt! Phụt!
Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng ở phía sau cũng phun ra máu tươi, tay ôm lồng ngực, đau đến mức run rẩy.
"Tôi... tôi bị làm sao vậy?".
"Lồng ngực như bị xé rách vậy".
Hai người kinh ngạc nói.
"Là châm bạc!".
Sắc mặt Tô Mạc Vân tỏ vẻ khó coi, ông ta nhắm mắt lại, kiểm tra lồng ngực một lát rồi đanh giọng nói: "Cậu ta dùng châm bạc phong bế khí mạch của chúng ta, nếu chúng ta vận khí thì sẽ khiến khí kình nghịch lưu, tẩu hỏa nhập ma!".
"Sao cơ?".
Hai người kia biến sắc.
"Vớ vẩn, mấy cây châm bạc kia thì có ích gì chứ? Tại sao tôi không bị làm sao?", Tửu Nhục Hòa Thượng hừ một tiếng, khinh bỉ nói.
"Đó là bởi vì ông đã là người chết!".
Không chờ Tô Mạc Vân giải thích, Lâm Chính đã lên tiếng.
"Đúng vậy".
Lâm Chính giơ bàn tay lên.
Giữa mười ngón tay của anh kẹp những cây châm bạc sáng loáng.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
"Cậu quả nhiên là y võ".
Quỷ Thủ lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhưng cậu tưởng tôi sẽ sợ chút kĩ xảo vặt vãnh này sao?".
Dứt lời, ông ta liền giơ tay lên tấn công về phía Lâm Chính.
Nhưng khi nắm đấm đánh tới, trọng lượng của hai cánh tay bỗng tăng vọt.
Dù là giơ tay hay vung quyền đều vô cùng chậm chạp.
Chuyện gì thế nhỉ?
Tại sao tay ông ta lại trở nên nặng nề như vậy?
Quỷ Thủ ngạc nhiên.
Nhưng ông ta nhanh chóng hiểu ra.
Không phải hai cánh tay của ông ta trở nên nặng hơn.
Mà là sức mạnh toàn thân của ông ta... đang dần biến mất.
"Là do châm bạc kia!".
Quỷ Thủ ngẩng phắt đầu lên, vô cùng kinh ngạc.
Nhưng không biết Lâm Chính đã đứng trước mặt ông ta lúc nào...
Chẳng khác nào thuấn di.
Lại càng như ma quỷ.
Hỏng rồi!
Quỷ Thủ há miệng định nói gì đó, nhưng một bàn tay đã như mũi dao nhọn, đâm thẳng vào tim ông ta.
Toàn thân Quỷ Thủ khựng lại, cái miệng há to, đôi mắt trợn trừng, tròng mắt gần như muốn rơi ra ngoài.
Ông ta nhìn bàn tay ở lồng ngực mình, rồi lại nhìn Lâm Chính, định nói gì đó, nhưng một luồng cảm giác vô lực bỗng dâng lên, đôi mắt ông ta dần khép lại.
Quỷ Thủ đã chết.
Mọi người há hốc miệng.
"Sư phụ!".
Không ít đệ tử của Lệ Vương Cung gào lên thảm thiết, ai nấy nước mắt giàn giụa, xông tới như điên, ôm lấy thi thể Quỷ Thủ khóc lóc.
“Khốn kiếp! Mày giết sư phụ tao! Tao liều mạng với mày!”.
“Giết anh ta! Trả thù cho sư phụ!”.
“Giết!”.
Các đệ tử này hai mắt đỏ ngầu, nổi giận đùng đùng, ào ào lao về phía Lâm Chính.
“Dừng tay! Không ai được làm bừa!”.
Long Tinh Hồng quát một tiếng rồi bước tới.
“Long Tinh Hồng, cô là người của đội trật tự mà như bù nhìn vậy sao? Bây giờ có một kẻ như ác ma giết chóc ở Đông Hoàng Giáo chúng ta như vậy, cô không những làm thinh, mà còn ra mặt bảo vệ anh ta? Cô có rắp tâm gì hả?”, một đệ tử của Quỷ Thủ chỉ vào Long Tinh Hồng, nói đầy oán trách.
“Việc này…”, Long Tinh Hồng có chút á khẩu.
“Giết chóc giáo chúng của Đông Hoàng Giáo? Tôi làm vậy là trừ hại cho Đông Hoàng Giáo! Trưởng lão Quỷ Thủ của các anh phá hoại môn quy, giết hại đệ tử, tội ác tày trời, các anh còn muốn trả thù cho ông ta sao?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm những đệ tử kia.
Những đệ tử này ai nấy ăn mặc xa hoa, tu vi cũng không thấp.
Hiển nhiên bọn họ đều là những đệ tử tinh nhuệ của Lệ Vương Cung, được đích thân Quỷ Thủ truyền thụ võ công, có địa vị cực cao trong Lệ Vương Cung.
Quỷ Thủ mà không chết, thì bọn họ sẽ được hưởng thụ cuộc sống ăn ngon mặc đẹp.
Bây giờ Quỷ Thủ đã chết, bọn họ đương nhiên tức giận bất bình, cảm thấy Lâm Chính đã cướp đi mọi thứ của bọn họ, nên cũng vô cùng căm hận anh.
“Đừng nói hươu nói vượn nữa! Họ Lâm kia! Anh không thể đại diện cho Đông Hoàng Giáo chúng tôi được!”, một đệ tử tức giận mắng.
“Nếu tôi không thể đại diện cho Đông Hoàng Giáo thì tôi muốn hỏi, các anh là đệ tử của Quỷ Thủ sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Đương nhiên rồi”.
“Câu này của anh là có ý gì? Anh muốn sỉ nhục chúng tôi sao?”.
Mọi người tức giận hỏi.
“Tôi không rảnh để sỉ nhục các anh, tôi chỉ muốn hỏi các anh một câu, nếu Quỷ Thủ đã là sư phụ của các anh, thì các anh có nghe lời ông ta không?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Lời của sư phụ, đương nhiên chúng tôi sẽ nghe theo rồi”.
“Vậy tại sao sư phụ các anh lệnh cho các anh cướp lại nhẫn Đông Hoàng, mà các anh lại làm ngơ?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
Anh vừa dứt lời, những người kia đều á khẩu.
“Nếu các anh đã nghĩ cho sư phụ của mình thì được, các anh hãy đi cướp nhẫn Đông Hoàng về đi!”, Lâm Chính quát.
“Việc này…”
Bọn họ lắp bắp, sắc mặt trở nên khó coi.
“Sao nào? Không dám hả?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.
“Sư phụ đã chết, cho dù cướp được nhẫn thì có thể làm được gì chứ?”, có người hừ một tiếng.
“Không thể nói như vậy được, nếu trở thành giáo chủ Đông Hoàng Giáo thì sẽ mở được mật khố, trong mật khố có thần dược tuyệt đỉnh khởi tử hồi sinh. Nếu các anh muốn cứu sư phụ của mình thì lấy nhẫn là được. Như vậy chẳng phải vừa có thể cứu sư phụ các anh, lại vừa có thể hoàn thành tâm nguyện của ông ta sao? Không tốt hơn à?”, Lâm Chính bình thản nói.
Sắc mặt bọn họ lập tức trở nên tái mét.
Cướp nhẫn?
Đùa chắc?
Bây giờ nhẫn đang nằm trong tay Tô Mạc Vân! Bọn họ làm gì có thực lực mà cướp chứ?
“Sao vậy? Các anh còn không mau ra tay đi? Chẳng phải các anh rất trung thành với Quỷ Thủ sao?”.
Thấy bọn họ vẫn đứng bất động, Lâm Chính lại quát.
Những đệ tử kia cúi đầu, không dám ho he tiếng nào.
Trung thành?
Loại người đẩy đệ tử của mình vào chỗ chết như Quỷ Thủ, liệu có mấy người thực sự trung thành với ông ta chứ?
“Nếu các anh không chịu hi sinh vì Quỷ Thủ, thì hãy ngoan ngoãn đứng yên đó đi!”.
Lâm Chính hừ một tiếng, sau đó nhìn quanh một lượt, lớn tiếng quát: “Nghe đây, hôm nay, đường chủ Thanh Hà Đường Lâm Chính tôi! Sẽ đại diện cho bổn giáo chấp hành giáo pháp! Trừng phạt những kẻ có tội! Ai mà không phục thì tội như đồng lõa!”.
Xung quanh im phăng phắc.
Tất cả đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Người này…
Đâu chỉ là huênh hoang, mà là huênh hoang đến cùng cực…
Mọi người nhìn anh chằm chằm.
Đám người Liễu Thị Phụng nổi giận đùng đùng, giận quá hóa cười.
“Người này! Phải giết!”.
Tô Mạc Vân khàn giọng nói.
“Vậy thì giết cậu ta trước, rồi chúng ta sẽ quyết xem nhẫn sẽ thuộc về ai!”.
“Được!”.
Chương 1187: Vây công
Lâm Chính không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với các đệ tử này.
Dù sao những gì nên nói cũng đã nói, cũng đã cảnh cáo.
Nếu mấy người họ tái phạm, anh cũng sẽ không kiêng dè bất cứ điều gì.
Lâm Chính không muốn tạo ra cuộc tàn sát quá lớn, nhưng đây là Đông Hoàng Giáo, không phải giới thế tục. Quy tắc ở nơi này mãi mãi chỉ có một: Cá lớn nuốt cá bé!
Kẻ yếu bị giết không có gì kỳ lạ.
Mấy trưởng lão bàn bạc với nhau, quyết định giải quyết Lâm Chính trước.
Người này đã sát hại nhiều trưởng lão như vậy, nếu bọn họ còn tranh đấu nữa thì sẽ chỉ bị Lâm Chính thanh trừng từng người một.
Cộng thêm cái chết của Quỷ Thủ khiến bọn họ cảm thấy bị uy hiếp gấp bội.
“Phải tiêu diệt thằng nhóc đó trước. Đại trưởng lão, có phải ông nên lấy nhẫn Đông Hoàng ra trước không?”, Thiếu Hải không yên tâm, sợ Tô Mạc Vân nhân cơ hội đem nhẫn đi mất, bèn lên tiếng nói thẳng.
“Khốn nạn, ông không tin tôi phải không?”, Tô Mạc Vân hừ lạnh.
“Tôi chỉ tin bản thân!”, Thiếu Hải lạnh lùng nói.
Ánh mắt Tô Mạc Vân lộ ra sát cơ, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.
Nhưng lúc này ông ta cũng không dám hành động lỗ mãng.
Nếu còn dây dưa với Thiếu Hải, chắc chắn sẽ cho Lâm Chính cơ hội. Nếu những người này vây giết Tô Mạc Vân, Lâm Chính cũng ra tay phía sau, dù Tô Mạc Vân có bản lĩnh bằng trời cũng không thoát khỏi.
Lúc này chỉ đành ổn định bọn họ, nhân cơ hội rời đi.
“Ông muốn thế nào?”, Tô Mạc Vân hừ lạnh.
“Đặt nhẫn về lại trước mộ. Chúng ta giết thằng nhóc kia trước, giết được cậu ta hẵng quyết định nhẫn thuộc về ai!”, Thiếu Hải nói.
“Nói đúng lắm, như vậy là công bằng nhất!”, Liễu Thị Phụng cũng gật đầu tán thành.
Tô Mạc Vân không biết làm sao, liếc nhìn bọn họ, sau đó phất tay.
Vù!
Nhẫn Đông Hoàng tựa như ngôi sao rực rỡ đánh vào một tảng đá xanh bên cạnh mộ, khảm vào đó.
Mọi người đều khẩn trương hẳn lên.
Nhưng không ai dám động vào chiếc nhẫn đó.
Ai động… người đó ắt chết!
Các trưởng lão thống nhất ý kiến, tất cả nhìn sang Lâm Chính.
Ánh mắt mỗi người đều tràn ngập sự nóng cháy hoặc âm u lạnh lẽo.
“Nhóc, cậu cảm thấy một mình cậu có thể đối phó được nhiều người chúng tôi vậy sao?”, Liễu Thị Phụng lạnh lùng nói.
“Trước kia không biết, bây giờ thì chưa chắc”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thật ngông cuồng!”.
“Thằng nhóc này kiêu căng như vậy, hoàn toàn không xem chúng ta ra gì!”.
“Nếu đã như vậy thì mọi người, cùng ra tay đi!”.
Tiếng quát vang lên, bọn họ cùng nhau ra tay, tấn công về phía Lâm Chính.
Chỉ là lần này… bọn họ hợp sức tấn công lại không hung hăng mạnh mẽ bằng trước kia.
Hiển nhiên, tất cả đều giữ lại một phần sức.
Bọn họ cảm thấy hợp sức giết kẻ ngông cuồng này không khó, do đó muốn giữ lại một phần sức, tiết kiệm sức lực. Đợi giết được Lâm Chính rồi dốc hết sức cướp nhẫn cũng sẽ có ưu thế hơn.
Chỉ tiếc bọn họ nương tay như vậy lại cho Lâm Chính cơ hội.
Lâm Chính thừa thế xông lên, hiên ngang không sợ, giết tới những trưởng lão đã bị thương nặng và thực lực tổng thể không cao trước.
Mặc dù chưởng của anh không nhanh không mạnh, nhưng lại mềm dẻo khéo léo. Sau vài chưởng, những trưởng lão đó thoáng chốc ngã xuống, tắt thở, không thể đứng dậy được nữa.
“Cái gì?”.
Mấy người họ đều biến sắc.
“Đã là lúc nào rồi mà các người còn giấu giếm giữ sức nữa? Như vậy sẽ chỉ bị cậu ta đánh bại từng người một mà thôi!”, Tô Mạc Vân quát lên.
“Đại trưởng lão, ông nói vậy thì ông lên đi”, Thiếu Hải nói.
Hiển nhiên, ông ta không muốn làm con chim đầu đàn.
Người đã luyện thành Đông Hoàng Hoàn Vũ như ông ta cũng đã có được lòng tin.
Tô Mạc Vân siết chặt nắm đấm, nhìn về phía Thiếu Hải bằng ánh mắt lạnh lẽo hơn.
Nhưng ông ta cũng không dốc hết sức lực, chỉ vừa đánh vừa lui cùng những người khác.
Hiển nhiên, ông ta cũng có tư tâm.
Chiến đấu một phen, Lâm Chính không những không sao, ngược lại bọn họ bị Lâm Chính chèn ép đến mức không thở nổi.
Lâm Chính không khách sáo, thẳng tay ra đòn sát thủ, lao vọt đi như mãnh hổ.
Một trưởng lão bị dồn đến mức sốt ruột, không dám nương tay nữa. Ông ta khẽ giọng quát lên, rút trường kiếm ra chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lại trở tay búng ra.
Một cây châm bạc xuyên qua thân kiếm, đâm vào người trưởng lão kia.
Cơ thể vị trưởng lão kia như bị điện giật, run lên bần bật, sau đó đứng sững tại chỗ.
Lâm Chính nhanh chóng đến gần, vỗ vào cây châm bạc trên người ông ta thêm lần nữa.
Phụt!
Châm bạc xuyên qua cơ thể ông ta.
Trưởng lão kia phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất nằm im.
Người xung quanh chấn động.
Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng, Thiếu Hải đều che giấu tư tâm của mình.
Tịch Mộc Lâm và Tửu Nhục Hòa Thượng thì do dự.
“Tứ trưởng lão, ông thấy thế nào?”.
“Tên này sát tâm quá nặng, không thể để nhẫn rơi vào tay cậu ta, người khác mặc kệ, chúng ta lên trước!”, Tịch Mộc Lâm hạ giọng nói.
“Được, chúng ta cướp nhẫn về rồi dùng cách của chúng ta bầu chọn giáo chủ!”, Tửu Nhục Hòa Thượng hét lên.
Hai người xông về phía Lâm Chính.
Tịch Mộc Lâm và Tửu Nhục Hòa Thượng chủ động tấn công về phía Lâm Chính, cho ba người còn lại cơ hội.
Liễu Thị Phụng nắm bắt cơ hội, đột nhiên vọt ra sau lưng Lâm Chính, đánh mạnh tới một chưởng.
Chưởng lực đủ để phá hủy kim loại.
Tô Mạc Vân và Thiếu Hải thấy vậy cũng chẳng muốn nương tay nữa.
Nếu có thể một đòn giết chết Lâm Chính mà không tốn công sức, bọn họ cũng không cần phải tiết kiệm chút sức lực này.
Nhưng ngay khi bọn họ vây công Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Sau đó anh nhấc tay, vẫy tay sang xung quanh.
Vù vù vù vù…
Vô số châm bạc bay ra như con thoi, giống như sao băng xuyên qua bốn phía.
“Không hay!”.
“Mau tránh đi!”.
Người xung quanh la lên.
Nhưng… không kịp nữa rồi!
Chương 1188: Cứu Đông Hoàng Giáo?
Châm bạc điên cuồng phóng ra như sao băng, lan tỏa bốn phía.
Trong khoảnh khắc ấy, trong mắt tất cả trưởng lão đều chỉ có một cảnh tượng.
Sao băng bay múa!
Những ngôi sao băng rực rỡ trong mắt bọn họ giống như tinh linh, rực rỡ duy mỹ, nhưng lại không nhìn thấy rõ những “tinh linh” đó.
Khi bọn họ rốt cuộc cũng nhìn rõ được những cây châm bạc như tinh linh đó, muốn tránh… đã không kịp nữa…
Phập! Phập! Phập! Phập…
Tiếng kim đâm vào da thịt vang lên.
Những trưởng lão đó đều không ngừng lùi về sau, vội vàng kiểm tra cơ thể mình.
Trên người ai nấy đều có ba đến năm cây châm bạc, mỗi một cây châm bạc đều mảnh hơn cả sợ tóc, hơn nữa vô cùng mềm mại.
Mấy trưởng lão sờ vào những châm bạc đó, ai nấy đều kinh hãi.
Làm sao cậu ta có thể đâm những cây châm bạc mềm mại này vào cơ thể bọn họ?
Châm pháp này… không đơn giản!
Nhưng chỉ dựa vào một số châm bạc mà muốn khiến những trưởng lão bọn họ cúi đầu?
Suy nghĩ quá đơn giản!
“Đây là thủ đoạn của cậu sao?”.
Thiếu Hải lạnh lùng liếc nhìn mấy cây châm bạc mềm mại trên người, khinh thường nói, sau đó giơ tay định rút.
“Trưởng lão Thiếu Hải! Không được rút châm! Những châm bạc của y võ đều có đường lối, nếu tùy tiện rút ra, e rằng sẽ có hậu quả nghiêm trọng!”, Tịch Mộc Lâm vội vàng khuyên nhủ.
“Hậu quả nghiêm trọng? Sao? Trưởng lão Tịch, ông cảm thấy tôi sẽ chết vì mấy cây châm bạc nho nhỏ này à?”, Thiếu Hải khinh thường nói.
Nói xong, ông ta rút hết châm bạc, vứt xuống đất.
Số châm bạc đó cực kỳ nhẹ, gần như không phải rơi xuống đất, mà là bị gió thổi, có cảm giác bay bổng.
Tửu Nhục Hòa Thượng thấy vậy cũng rút châm bạc xuống.
Nhưng Liễu Thị Phụng và Tô Mạc Vân không có động tác gì.
“Y võ chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao?”, Tửu Nhục Hòa Thượng khẽ hừ, nói.
“Tôi thấy cũng chẳng có gì ghê gớm, hãy xem tôi đây!”.
Hai mắt Thiếu Hải bùng lên cơn giận, đột nhiên đưa tay chụp xuống đất, vốc lên một nắm đất lớn đánh về phía Lâm Chính.
Soạt!
Đất lớn ầm ầm rơi xuống.
Giống như núi lớn đổ sụp.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, Thiếu Hải lại nhảy vọt lên, ập tới tấn công.
“Dịch chuyển núi!”.
Giọng ông ta vừa dứt, khối đất to lớn bỗng nứt ra, chia làm những nắm đất bùn, rơi xuống phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, nghiêng đầu muốn tránh.
Nhưng nếu khối đất là chỉnh thể thì còn tốt. Bây giờ khối đất đã nổ tung, giống như một tấm lưới chụp xuống phía này, Lâm Chính muốn tránh cũng không có chỗ nào để tránh.
Anh nhíu mày, tích lũy một luồng khí, sau đó đánh về phía trước hai quyền.
Ầm! Ầm!
Nắm đất rơi xuống đều bị anh đánh nát.
Nhưng nắm đất quá dày đặc, anh đánh nát mười nắm đất nhưng không kịp đánh nát trăm nắm đất, nghìn nắm đất.
Hơn nữa, nắm đất bị đánh nát lại không nổ tan, mà ngược lại chất chồng bên cạnh Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng lướt sang một bên.
Nhưng… không kịp nữa.
Soạt soạt…
Chỉ trong phút chốc, Lâm Chính đã bị nhấn chìm.
Vị trí mà anh đứng bị lượng lớn các nắm đất xây đắp thành một gò đất.
Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc.
Thiếu Hải dừng bên cạnh gò đất, hai tay đánh lên gò đất đó một chưởng, hơn nữa vừa đánh vừa xoay vòng xung quanh gò đất.
Ầm! Ầm! Ầm…
Chưởng đáng sợ của ông ta đánh lên gò đất, khi lòng bàn tay chạm vào gò đất, lập tức làm nổ ra một luồng khí kỳ lạ.
Luồng khí đó đánh vào gò đất, đẩy nó vào bên trong.
Thiếu Hải vừa đánh vừa xoay vòng, chưởng không ngừng đẩy vào.
Các trưởng lão khác cũng dừng bước.
Người xung quanh đều ngước mắt nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên.
Chốc lát sau, gò đất cao bằng một ngọn núi nhỏ lại bị Thiếu Hải đánh rút lại bằng kích thước một chiếc quan tài.
Bọn họ đều hít ngược một hơi.
Nếu vậy thì chẳng phải Lâm Chính ở trong đó đã bị ép thành thịt nát rồi sao?
Chiêu này ác thật!
Ông ta không ngừng đánh vào, mật độ của gò đất trở nên cực kỳ đáng sợ, hơn nữa độ cứng cũng khiến người ta kinh ngạc.
E rằng xe lu cũng chưa chắc có thể nén một gò đất to lớn thu nhỏ thành như vậy.
Bây giờ chắc là Lâm Chính đã biến thành một tờ giấy ấy nhỉ?
Đa số người đều có suy nghĩ như vậy.
Thiếu Hải lùi lại, thở phào nhẹ nhõm.
Đám người Liễu Thị Phụng liên tục vỗ tay, cười lớn ha ha.
“Thủ đoạn của trưởng lão Thiếu Hải quả nhiên không tầm thường, thằng nhóc ngông cuồng đó lại bị ông xử đẹp như vậy. Khâm phục! Khâm phục!”.
“Trò vặt vãnh, có gì đáng nhắc tới?”.
Thiếu Hải thản nhiên nói, không cho là đúng.
“Trưởng lão Thiếu Hải khiêm tốn rồi!”.
Bọn họ cười nói, nhưng trong mắt ai cũng đầy vẻ cảnh giác.
Bọn họ không ngờ Thiếu Hải lại mạnh như vậy.
“Độ cứng của gò đất này đã vượt qua cả sắt thép, tôi nghĩ thằng nhóc ngông cuồng đó chắc chắn đã chết! Nhưng để đảm bảo, vẫn phải bổ thêm một chiêu nữa!”.
Thiếu Hải nói, sau đó đưa tay ra.
Trịnh Đan ở bên này phản ứng lại, vội vàng lấy một thanh trường kiếm ra, nâng cao bằng hai tay chạy tới.
“Tôi đường đường là Đông Hoàng Giáo, đâu đến lượt một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chỉ tay năm ngón. Hôm nay, tôi sẽ giết chết cậu ta trước mặt mọi người, lấy lại uy phong cho Đông Hoàng Giáo!”.
Thiếu Hải giơ cao kiếm lên, quát lớn.
“Được!”.
“Được!”.
“Trưởng lão Thiếu Hải vạn tuế!”.
“Lấy lại uy phong cho giáo ta!”.
“Lấy lại uy phong cho giáo ta!”.
…
Nhiều đệ tử giơ cao tay, kích động hét lên.
Hành động của Thiếu Hải quả thật làm lòng người phấn khởi.
Hành vi của Lâm Chính quá bá đạo, cộng thêm anh còn trẻ lại lạ mặt như vậy, nhiều đệ tử không hề có thiện cảm với anh.
Trịnh Đan thấy vậy vô cùng mừng rỡ, cũng nhân cơ hội quỳ xuống, hô lên: “Sư phụ bảo vệ uy phong của giáo, cứu vớt Đông Hoàng Giáo, thực sự là cứu tinh của giáo ta! Xin sư phụ hãy mau mau chém người này! Nhân lúc còn sớm kết thúc thế cục loạn nhiều năm của giáo ta!”.
“Xin sư phụ cứu Đông Hoàng Giáo!”.
Đệ tử của Cổ Linh Đường cũng quỳ xuống hô lên.
Dưới sự cổ động này, nhiều đệ tử cũng quỳ xuống theo.
Uy tín của Thiếu Hải nhanh chóng dâng cao trong đám đông.
Tâm trạng mọi người đều phấn khởi.
Sắc mặt của đám người Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng lại cực kỳ khó coi.
Bọn họ không ngờ Thiếu Hải lại có chiêu này.
Trịnh Đan đệ tử ông ta còn châm dầu vào lửa.
Cứu Đông Hoàng Giáo?
Đây là xem Thiếu Hải như cứu tinh sao?
Lúc này, cứu tinh của Đông Hoàng Giáo có khác nào là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo?
Nếu vậy thì chẳng phải mọi người lấy được nhẫn cũng vô dụng?
Ánh mắt của mấy người họ dần lạnh đi.
Thiếu Hải thì cười lớn ha hả. Ông ta nhìn chằm chằm gò đất đó, cũng không nhiều lời nữa, lập tức hô lên một tiếng, tích lũy toàn bộ sức mạnh đâm kiếm về phía gò đất.
Thân kiếm lạnh lẽo như ánh trăng đêm hàn, cực kỳ thê lương xinh đẹp. Những tầng chất khí nhàn nhạt bao bọc lấy thân kiếm, khiến nó trở nên vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn.
Mọi người chăm chú nhìn.
Một kiếm này đủ để xuyên thủng gò đất kia, cũng đủ để xuyên thủng Lâm Chính ở trong gò đất.
Kết thúc rồi!
Lâm Chính… chết chắc!
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy!
Nhưng ngay khi kiếm sắc bén sắp chạm vào gò đất.
Soạt!
Bề mặt của gò đất đột nhiên tách ra một cái lỗ, sau đó một bàn tay nhanh chóng thò ra từ bên trong, nắm chặt lấy thanh kiếm sắc bén đang đâm đến.
Mũi kiếm dừng bên ngoài bề mặt của gò đất, không thể tiến thêm nửa phân.
“Cái gì?”.
Thiếu Hải sững sờ.
Tất cả mọi người xôn xao.
Chương 1189: Không chết
“Chuyện gì thế này?”, Liễu Thị Phụng trợn mắt há mồm.
Tịch Mộc Lâm và Tửu Nhục Hòa Thượng cũng há hốc miệng.
Tô Mạc Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kinh ngạc chấn động.
Còn xung quanh thì đã xôn xao từ lâu.
Không ai dám tin vào mắt mình.
Tất cả mọi người đều dán mắt vào bàn tay kia.
Đó là… tay của Lâm Chính sao?
Nhưng… tại sao bàn tay đó vẫn còn lành lặn?
Chẳng phải anh nên bị đè chết rồi sao?
Hơn nữa, bàn tay anh là có chuyện gì vậy?
Gò đất sau khi được nén chặt cứng đến mức nào chứ? Ngay cả Thiếu Hải cũng phải dùng hết sức mình mới đâm xuyên được kiếm qua, vậy mà bàn tay này… lại có thể thò ra khỏi đó được…
Mọi người mắt chữ A mồm chữ O, kinh ngạc không nói nên lời, thậm chí… còn có cảm giác sợ hãi sâu sắc.
Thiếu Hải cũng kinh hãi, nhìn bàn tay đang chộp lấy thanh kiếm của mình, da đầu tê dại.
Bàn tay này được làm bằng sắt sao?
Người bình thường đừng nói là cầm kiếm như vậy, cho dù ngón tay chỉ lại gần thôi thì đã bị kiếm khí xung quanh thanh kiếm cắt đứt rồi.
Nhưng người này thì không.
Keng!
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.
Thiếu Hải chỉ cảm thấy cánh tay mình chấn động, phải lùi lại mấy bước.
Đến khi ông ta hoàn hồn, thì thanh kiếm kia đã bị gãy.
Bị bàn tay thò ra khỏi gò đất kia bẻ gãy.
Mọi người xung quanh không khỏi hít vào khí lạnh.
Thiếu Hải vô cùng kinh hãi.
“Sư phụ!”.
Trịnh Đan phản ứng cực nhanh, vội vàng kêu lên.
Thiếu Hải rùng mình một cái, lập tức hiểu ý của Trịnh Đan. Ông ta khẽ gầm một tiếng, rồi lại cầm thanh kiếm gãy kia lên, đâm vào gò đất.
Lúc này, Lâm Chính vẫn đang bị kẹt ở trong, không thể hoạt động bình thường được.
Nếu không nhân lúc này giết anh, thì tiếp theo sẽ gặp rắc rối to.
Đôi mắt Thiếu Hải nhìn chằm chằm vào gò đất kia, nhanh chóng lấy đà, cả người như một trận cuồng phong, lao về phía đó, đồng thời hai tay nắm chặt thanh kiếm gãy, đâm mạnh vào gò đất.
Dường như Lâm Chính cũng ý thức được tình hình bên ngoài, bàn tay đang thò ra vung mạnh lên.
Vèo!
Đoạn kiếm gãy trong tay anh lập tức bay về phía Thiếu Hải.
Chẳng khác nào ngôi sao băng xé rách đêm đen, đâm thẳng vào tim Thiếu Hải.
Thiếu Hải nhìn đoạn kiếm gãy đang bay tới, không hề hoảng sợ, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ông ta bỗng gầm lên.
“Đông Hoàng Hoàn Vũ!”.
Ầm!
Một luồng khí thế cuồng bạo lập tức phát ra khỏi người Thiếu Hải.
Đoạn kiếm gãy kia bị chấn động vỡ vụn thành muôn vàn mảnh còn nhỏ hơn hạt gạo.
“Cái gì?”.
Đám người Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng vội vàng nhìn.
Phát hiện lúc này, uy thế của Thiếu Hải đã ngút trời.
Một luồng khí lưu mỏng manh quấn quanh người ông ta.
Có sự bảo vệ của luồng khí lưu này, bất cứ người nào hay vật nào lại gần Thiếu Hải, đều sẽ bị chấn động tan xác, chết không kịp ngáp.
Đây chính là Đông Hoàng Hoàn Vũ?
Đây chính là thần công vô thượng của Đông Hoàng Giáo?
Mọi người không dám chớp mắt, quên cả hít thở.
Bịch! Bịch! Bịch!
Thiếu Hải giậm chân, khiến mặt đất rung lên bần bật.
Lúc này, ông ta như một con mãnh thú đang lao như bay, không thể khống chế, không thể đỡ được.
Dưới sự gia trì của Đông Hoàng Hoàn Vũ, Lâm Chính không thể đỡ nổi cú tấn công này.
Nếu anh tóm thanh kiếm gãy này, thì tay anh sẽ bị nát vụn.
Lần này Lâm Chính sẽ tiếp chiêu kiểu gì đây?
Bị nhốt trong gò đất, anh không thể tránh được, cũng không thể động đậy được.
Cho dù bây giờ anh có thể chui ra khỏi gò đất này thì cũng vô dụng.
Bởi vì thanh kiếm gãy kia… đã đâm tới.
Vù vù vù…
Gò đất bị luồng khí lưu đáng sợ của Đông Hoàng Hoàn Vũ làm cho rung lên.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều bị càn quét.
Cực kỳ khủng khiếp!
Cuối cùng!
Phập!
Thanh kiếm gãy kia đâm thẳng vào gò đất, ngập đến tận chuôi, đến khi không đâm vào được nữa mới dừng lại.
Sau đó rút mạnh ra.
Phụt!
Máu tươi phun ra.
Tất cả người của Đông Hoàng Giáo ở xung quanh đều chứng kiến cảnh tượng này.
Ai cũng biết, thanh kiếm gãy này đã đâm trúng Lâm Chính.
Với vị trí này… e là đã đâm trúng tim!
Bị đâm xuyên tim, trừ khi là thần tiên, chứ không ai có thể sống nổi.
Da đầu mọi người tê dại, lặng lẽ đứng nhìn.
Xung quanh im phăng phắc.
“Tốt!”.
Cuối cùng, Trịnh Đan kích động kêu lên: “Sư phụ vạn tuế!”.
“Chết rồi! Anh ta chết rồi!”.
“Ha ha ha, sư phụ lợi hại quá! Vạn tuế!”.
“Thắng rồi!”.
Người của Cổ Linh Đường hoan hô ầm ĩ, vô cùng kích động.
Nhát kiếm này đã lấy mạng Lâm Chính.
“Kết thúc rồi!”.
Thiếu Hải cũng thở phào, tảng đá trong lòng được hạ xuống.
Trước đó ông ta quả thực có chút hoảng hốt.
Dù sao Lâm Chính có thể dựa vào một bàn tay mà xuyên qua gò đất này, thực sự quá đáng sợ.
Nhưng kết quả vẫn tốt đẹp.
Trúng nhát kiếm này, anh chết là cái chắc!
Thiếu Hải xoay người lại, định xem vẻ mặt đặc sắc của đám người Tô Mạc Vân.
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Một tiếng động lạ vang lên.
“Hử?”.
Thiếu Hải quay lại, nhìn gò đất với ánh mắt kỳ quái.
Nhưng ngay sau đó.
Ầm!
Một chỗ trên gò đất nứt ra, lại một bàn tay nữa thò ra, túm chặt lấy cổ Thiếu Hải.
Cổ ông ta lập tức biến dạng.
Sức mạnh khổng lồ khiến ông ta gần như không thể hít thở, lại càng không thể phát ra âm thanh.
“Cái gì?”.
Ai nấy trố mắt ra nhìn.
Chỉ thấy gò đất trước mắt đang dần nứt ra, từng cục bùn đất chậm rãi rơi xuống, để lộ ra Lâm Chính ở bên trong.
Toàn thân anh đầy đất.
Lồng ngực có một cái lỗ đầm đìa máu tươi…
Chương 1190: Ông đã là người chết rồi
Cái lỗ này trông rất đáng sợ.
Máu tươi vẫn đang chảy, nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là cái lỗ này chưa đâm trúng tim Lâm Chính, mà bị chệch không ít.
Tuy lồng ngực Lâm Chính bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng vẫn chưa đến mức mất mạng.
Ai nấy đều cảm thấy da đầu tê dại.
“Không thể nào! Nhát kiếm vừa rồi của sư phụ… không giết chết anh ta được sao? Không thể nào!”, Trịnh Đan gào lên.
"Lẽ nào... nhát kiếm đó không đâm trúng tim?".
"Nhìn vị trí này... đúng là không trúng tim..."
"Chệch rồi sao?".
"Không thể nào!".
Người của Cổ Linh Đường cũng cảm thấy khó tin.
Phải biết rằng, Thiếu Hải là trưởng lão của Đông Hoàng Giáo, là đại sư võ thuật.
Sự hiểu biết của ông ta về cơ thể người thậm chí còn hơn một số bác sĩ.
Sao ông ta có thể đoán nhầm vị trí trái tim của Lâm Chính chứ?
Thế nhưng nhát kiếm này... đã bị chệch thật!
Đúng là hoang đường!
Nếu đâm trúng tim Lâm Chính thì anh chết là cái chắc.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Đây thực sự là nhầm lẫn của Thiếu Hải sao?
Mọi người thầm nghĩ, nhưng rất nhiều đệ tử của Cổ Linh Đường chưa thể chấp nhận được hiện thực này.
Đúng lúc này, một tiếng hét kinh ngạc vang lên.
"Dấu vết kia... là Súc Cốt Công!".
Dấu vết?
Các trưởng lão đang có mặt vội nhìn về phía hai bả vai và đầu gối của Lâm Chính.
Do những trận đánh trước đó, quần áo của Lâm Chính đã rách tả tơi, có thể nhìn thấy cả da thịt.
Lúc này, hai bả vai và đầu gối anh đều xuất hiện những vết bầm ngay ngắn.
Những vết bầm này không giống như dấu vết để lại do chiến đấu, mà giống như bị dồn nén xuống gây nên hơn.
Hơn nữa... cực kỳ giống với dấu hiệu tạo nên khi Súc Cốt Công dồn nén.
"Súc Cốt Công?".
Tịch Mộc Lâm kêu lên thất thanh: "Tôi biết rồi, cậu thu nhỏ xương của mình lại, để dễ bề tránh né trong không gian nhỏ hẹp đó".
Nghe thấy thế, không ít người trố mắt ra kinh ngạc.
Người này biết cả Súc Cốt Công sao?
Thật là đáng sợ.
Nhưng bây giờ, điều bọn họ quan tâm không phải cái được gọi là Súc Cốt Công, mà là Thiếu Hải.
"Sư phụ!".
Người của Cổ Linh Đường biến sắc, đang định xông tới.
Nhưng thấy sức mạnh của Lâm Chính đang dần tăng lên, thì liền khựng lại.
Cổ Thiếu Hải đã biến dạng hoàn toàn.
Nếu cứ tiếp tục thế này, thì ông ta sẽ bị bóp chết tươi.
"Dừng tay! Lâm... Lâm sư huynh! Có chuyện gì chúng ta hãy bàn bạc! Anh mau thả sư phụ tôi ra đi!", Trịnh Đan cuống quýt kêu lên.
Nhưng... dường như Lâm Chính không nghe thấy lời Trịnh Đan nói, lực tay càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh.
Thiếu Hải điên cuồng giãy giụa, hai bàn tay đánh Lâm Chính túi bụi, muốn thi triển Đông Hoàng Hoàn Vũ để đẩy Lâm Chính ra.
Nhưng bây giờ ông ta đang bị bóp chặt cổ, không thể vận sức để thi triển chiêu thức.
Chỉ có thể ra sức cào cấu.
Đúng lúc này, Lâm Chính bất ngờ tăng thêm sức mạnh.
Rắc!
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Chỉ thấy đôi mắt Thiếu Hải trợn trừng, động tác giãy giụa cũng dừng lại.
Sau đó tay chân ông ta rũ xuống, không còn bất cứ động tĩnh gì nữa...
Thiếu Hải... đã chết!
Bốn phía im phăng phắc.
Im lặng một cách đáng sợ.
Dường như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể phát ra âm thanh như sấm đánh.
Mọi người quên cả hít thở, trái tim gần như ngừng đập, hai mắt mở to, chứng kiến cảnh tượng này với vẻ mặt run sợ và bàng hoàng.
Thiếu Hải... cứ thế mất mạng...
Bị bóp chết tươi!
Người luyện được thần công tuyệt đỉnh Đông Hoàng Hoàn Vũ cứ thế đi đời nhà ma rồi?
Ai dám tin chứ?
Ai có thể chấp nhận được chứ?
Da đầu mọi người tê dại, toàn thân run rẩy.
Các trưởng lão lại càng như chim sợ cành cong, lùi lại liên tục.
Phịch!
Lâm Chính buông tay ra.
Thiếu Hải ngã sõng soài xuống đất.
Anh rút châm bạc ra, đâm mấy cái vào người, cái lỗ ở lồng ngực lập tức ngừng chảy máu.
"Tiếp theo sẽ đến lượt các ông!".
Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi bước về phía đám người Tô Mạc Vân, Tịch Mộc Lâm.
Tịch Mộc Lâm hồn vía lên mây, không khỏi lùi lại.
Nhưng Tô Mạc Vân thì không sợ, ông ta trầm giọng quát: "Mọi người đừng sợ, thằng oắt này nhìn thì tàn bạo, nhưng thực ra không đáng lo. Cậu ta đánh nhau với Thiếu Hải đã bị thương nặng, nếu chúng ta nhân cơ hội này bao vây tấn công, thì chắc chắn sẽ đánh bại được cậu ta".
"Đúng vậy, điều chúng ta cần làm bây giờ chính là đồng tâm hiệp lực. Mọi người liên thủ, buông bỏ thành kiến, buông bỏ ân oán, thì kiểu gì cũng đối phó được với thằng oắt này", Liễu Thị Phụng cũng kêu lên.
Tịch Mộc Lâm nghe thấy thế mới yên tâm hơn một chút.
Tửu Nhục Hòa Thượng lấy một hồ lô rượu ở thắt lưng xuống, uống một ngụm, cũng không có vẻ gì là sợ hãi.
Bốn người họ xúm lại, chuẩn bị tấn công.
Tô Mạc Vân biết, không được cho Lâm Chính cơ hội được thở, lập tức xông tới đầu tiên. Ông ta quát một tiếng, rút trường kiếm ra xông về phía Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc ông ta định ra tay.
Phụt!
Tô Mạc Vân bỗng phun ra một ngụm máu tươi, lồng ngực cảm thấy đau nhói.
Ông ta khựng lại, ôm lấy ngực, vẻ mặt kinh hãi.
Không chờ ông ta nghĩ nhiều.
Phụt! Phụt!
Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng ở phía sau cũng phun ra máu tươi, tay ôm lồng ngực, đau đến mức run rẩy.
"Tôi... tôi bị làm sao vậy?".
"Lồng ngực như bị xé rách vậy".
Hai người kinh ngạc nói.
"Là châm bạc!".
Sắc mặt Tô Mạc Vân tỏ vẻ khó coi, ông ta nhắm mắt lại, kiểm tra lồng ngực một lát rồi đanh giọng nói: "Cậu ta dùng châm bạc phong bế khí mạch của chúng ta, nếu chúng ta vận khí thì sẽ khiến khí kình nghịch lưu, tẩu hỏa nhập ma!".
"Sao cơ?".
Hai người kia biến sắc.
"Vớ vẩn, mấy cây châm bạc kia thì có ích gì chứ? Tại sao tôi không bị làm sao?", Tửu Nhục Hòa Thượng hừ một tiếng, khinh bỉ nói.
"Đó là bởi vì ông đã là người chết!".
Không chờ Tô Mạc Vân giải thích, Lâm Chính đã lên tiếng.