• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (121 Viewers)

  • Chương 1096-1100

Chương 1096: Điên cuồng

Sau khi tập đoàn Chính Hoa bị Cư Nam An dâng cho Dương Hoa, thế gia Nam Cung đã coi Dương Hoa là đối thủ mà mình nhất định phải tiêu diệt.

Thế gia Nam Cung cũng đã điều tra tất cả tình hình của Dương Hoa.

Quy mô của Dương Hoa hiện giờ quả thực đã vượt quá tưởng tượng của thế gia Nam Cung, nhưng vì vậy mà kinh tế của nó rất kẹt, chỗ nào cũng cần tiền. Nếu chuỗi vốn của chỗ nào xảy ra vấn đề thì sẽ gây ra một loạt phản ứng dây chuyền.

Đáng lẽ trong tình hình này, Chủ tịch Lâm không có quá nhiều tiền để đấu giá mỏ đá tím mới phải.

100 tỷ tệ?

Cậu ba Nam Cung tin chắc, cho dù bỏ ra 10 tỷ tệ thì Chủ tịch Lâm cũng phải giật gấu vá vai… Anh thực sự không có nhiều tiền như vậy.

Nhưng… tại sao Chủ tịch Lâm vẫn tự tin hét một cái giá trên trời như vậy?

Anh thực sự khao khát có được mỏ đá tím này đến thế sao?

Sắc mặt cậu ba Nam Cung tỏ vẻ lúng túng.

Hội trường xôn xao.

Vô số người tỏ ra kinh ngạc.

Bọn họ chưa bao giờ nghe nói tới cái giá như vậy.

“Không hổ là thần y Lâm”.

“100 tỷ tệ? Xem ra Chủ tịch Lâm nhất quyết phải lấy được rồi”.

“Cậu ta ra cái giá như vậy, e là cậu ba khó mà rút lui được”.

“Lần này thì có cái để xem rồi”.

Mọi người châu đầu ghé tai, bàn tán xôn xao.

Cậu ba Nam Cung nhíu chặt mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.

“Cậu chủ, bây giờ phải làm sao đây?”, người ở bên cạnh dè dặt hỏi.

“Tăng giá”, cậu ba Nam Cung bình thản nói.

Người kia gật đầu, lập tức bước lên trước: “Cậu chủ nhà tôi ra giá 110 tỷ tệ!”.

“200 tỷ tệ!”.

Từ Thiên gần như hét giá lên ngay sau đó.

Ặc!

Tất cả những người có mặt đều há hốc miệng.

Điên rồi!

Chắc chắn là điên rồi!

Giá này mà cũng dám hét!

Chắc chắn là Chủ tịch Lâm điên rồi!

Chắc không phải anh định bán Dương Hoa để mua mỏ đá tím này đấy chứ?

Ai nấy đều nhìn phòng bao kia với ánh mắt nóng rực.

Thậm chí có người còn lấy điện thoại ra, quay lại buổi đấu giá.

Phải biết rằng, giao dịch với số tiền khủng khiếp như vậy chắc chắn là có một không hai trên đời, trước nay chưa từng có.

Người của thế gia Nam Cung đều cuống cả lên, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, vô cùng hoảng loạn.

“Cậu ba! Không thể nào, chắc chắn Chủ tịch Lâm kia không có nhiều tiền như vậy đâu”, người ở bên cạnh trầm giọng nói.

“Tôi biết, trừ phi anh ta bán hết cổ phiếu của Dương Hoa đi, nếu không không thể có được số tiền lớn như vậy được”, cậu ba Nam Cung hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Nhưng tôi không thể hiểu được mục đích của anh ta là gì!”.

“Cậu chủ, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Cái giá này thì… có theo không?”.

“Để tôi nghĩ đã”.

Cậu ba Nam Cung khàn giọng đáp.

Gia tộc chỉ dự toán cho anh ta 100 tỷ tệ.

Nói thật thì 100 tỷ tệ đối với thế gia Nam Cung cũng là con số không nhỏ.

Nhưng sau khi nghĩ đến lợi nhuận khổng lồ mà mỏ đá tím mang lại cho gia tộc trong tương lai, bọn họ cảm thấy khoản đầu tư này vẫn đáng giá.

“Tăng giá!”.

Đúng lúc này, cậu ba Nam Cung bỗng trầm giọng quát.

“Cậu chủ, cậu không nói một câu với gia tộc sao?”, người ở bên cạnh lập tức hỏi.

“Lúc này mà đi hỏi cũng không kịp đâu, cứ lấy được mỏ đá tím đã rồi tính”, cậu ba Nam Cung trầm giọng đáp.

Mọi người đều gật đầu.

Người của thế gia Nam Cung lập tức lên tiếng.

“200 tỷ 500 triệu tệ!”.

Hội trường lại xôn xao.

Từ Thiên ngoảnh lại nhìn Chủ tịch Lâm.

Ông ta có chút không dám ra giá nữa rồi.

Nhưng Lâm Chính lại đứng dậy, bước ra ngoài phòng bao, nhìn mọi người ở bên dưới, bình tĩnh nói: “300 tỷ tệ!”.

Người của thế gia Nam Cung nghe xong đều không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.

Các khách mời cũng đều nín thở.

Thế nào gọi là hào phú?

Có lẽ chính là đây!

Nhưng với tài lực của Dương Hoa hiện giờ, muốn bỏ ra số tiền này thì 110% là phải bán Dương Hoa đi.

Nói một cách nghiêm túc thì Chủ tịch Lâm bán Dương Hoa để mua mỏ đá tím này chỉ có lỗ.

Nhưng nhìn kiểu hét giá lúc này của anh, thì hôm nay chắc chắn là phải có được mỏ đá tím.

Chấp hết mọi người!

Lần này thì cậu ba Nam Cung cũng do dự.

Với cái giá này thì thế gia Nam Cung cũng không dám nhận bừa…

“Cậu ba, thế này thì vượt dự toán nhiều quá, hay là bỏ đi”, người ở bên cạnh khuyên nhủ.

“Phải đấy, 300 tỷ tệ, tính thêm cả tiền khai thác, tiền đầu tư thời kỳ đầu và sau, cả nhân lực và thời gian, rốt cuộc có thể kiếm được bao nhiêu cũng khó tính trước lắm”, lại có người khuyên.

Cậu ba Nam Cung lặng lẽ gật đầu.

Trên thực tế anh ta cũng nghĩ như vậy.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính ở bên cạnh lại lên tiếng.

“Thêm có 500 triệu? Con người tôi trước giờ mua gì chỉ cần thích là được, giá cả không thành vấn đề. Thế tộc nào đó không có thực lực thì nên buông tay sớm đi!”.

Cậu ba Nam Cung nghe thấy thế thì ngẩng phắt đầu lên, nhìn Lâm Chính chằm chằm.

“Cậu chủ, cậu ta dùng kế khích tướng để kích cậu thôi, cậu đừng mắc bẫy”, người bên cạnh vội nói.

“Tôi biết, nhưng nếu bị mất thể diện, lại không lấy được mỏ đá tím, ông nghĩ chúng ta biết ăn nói kiểu gì với gia tộc?”, cậu ba Nam Cung lạnh lùng hừ một tiếng.

“Cậu chủ…”

“Tiếp tục tăng giá!”, cậu ba Nam Cung quát.

Mọi người bất đắc dĩ, chỉ đành lên tiếng.

“300 tỷ 500 triệu tệ!”.

“400 tỷ tệ!”.

Gần như người của thế gia Nam Cung vừa hét giá xong, Lâm Chính đã lên tiếng ngay.

Đầu óc mọi người đều trở nên trống rỗng.

Thần y Lâm này… thực sự muốn dùng Dương Hoa để đổi lấy mỏ đá tím sao?
Chương 1097: Chế nhạo

Bốn trăm tỷ!

Khách khứa ngơ ngác nhìn lầu hai, nhìn chằm chằm bóng người trên khán đài lầu hai, ai nấy giống như hóa đá, tất cả đều ngây ra.

Người của thế gia Nam Cung đều đứng dậy, kinh ngạc nhìn chằm chằm lầu hai.

Đầu óc của tất cả mọi người đều đã không thể suy nghĩ được nữa.

Con số này ai mà có thể liệu được.

Hiện trường yên ắng vô thanh.

Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, thậm chí ngay cả nhịp thở… cũng không dám thở quá mạnh.

Người của thế gia Nam Cung đều dồn ánh mắt về phía cậu ba Nam Cung.

“Cậu ba… bây giờ phải làm sao? Còn… còn theo không?”, người bên cạnh nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi.

Cậu ba im lặng.

“Cậu chủ?”.

“Hay là… bỏ đi?”.

“Cậu chủ, không thể theo nữa, nếu không thì chúng ta cũng không tiện ăn nói với bên gia tộc”.

“Cậu chủ, bỏ đi…”.

Thấy cậu ba Nam Cung mãi không lên tiếng, người của thế gia Nam Cung cũng hoảng loạn, đồng loạt lên tiếng, sợ cậu ba đột nhiên đồng ý.

Nhưng bọn họ càng khuyên như vậy, sắc mặt của cậu ba càng nghiêm nghị nặng nề.

“Sao? Các người cảm thấy mỏ đá tím này có đáng giá đó không?”, cậu ba Nam Cung lạnh lùng hừ.

“Cậu ba, giá trị của mỏ đá tím rốt cuộc là bao nhiêu, bây giờ vẫn không thể định giá. Nếu tùy tiện mua, không biết có lỗ hay không. Hơn nữa… số tiền lớn như vậy, chúng ta phải mất ít nhất hai ngày mới có thể gom được, vả lại chuyện này cũng có thể ảnh hưởng đến rất nhiều sản nghiệp của chúng ta. Một khi có sản nghiệp nào đó bị đứt chuỗi tài chính, ảnh hưởng nó mang lại chắc chắn sẽ lớn hơn bao giờ hết!”, người bên cạnh vội khuyên nhủ.

“Đó là chuyện của các người, không phải chuyện của tôi. Tôi đến đây là để lấy được mỏ đá tím này cho gia tộc. Nếu không lấy được thì tôi còn có mặt mũi nào quay về?”, cậu ba Nam Cung lạnh lùng hừ, sau đó quát lớn: “Hô giá!”.

“Cậu chủ!”.

“Hô! Không nghe thấy sao?”.

Bọn họ nghe vậy chỉ đành cắn răng, nhắm mắt hét giá.

“400,1 tỷ!”.

“Cậu ba ra 400,1 tỷ! Có ai theo không?”, người chủ trì đấu giá kích động, vội vàng hét lớn.

Đinh Mạo ngồi ở hậu đài quan sát đột ngột đứng dậy, gương mặt đỏ bừng, nhịp thở trở nên vô cùng gấp rút.

“500 tỷ!”, bên này Lâm Chính vẫn nâng giá ngay, gần như không hề do dự.

Từ Thiên đã sắp ngất đi.

Những người sau lưng ông ta cũng ngã ngồi xuống đất, hai chân nhũn ra.

“Cậu… Cậu chủ…”.

Người của thế gia Nam Cung ngơ ngác nhìn anh ta.

“500,1 tỷ!”, cậu ba Nam Cung đẩy bọn họ ra, đi đến trước cửa sổ của phòng VIP, hét lên.

“600 tỷ!”, Lâm Chính hô.

“600,1 tỷ!”, cậu ba Nam Cung cũng gào lên.

Hai mắt anh ta đã bắt đầu đỏ ngầu, cảm xúc mất kiểm soát.

“700 tỷ!”, Lâm Chính lại lên tiếng.

“700,1 tỷ!”.

Cậu ba Nam Cung gào lên điên cuồng.

Người của thế gia Nam Cung ở phía sau đều bị vẻ mặt của cậu ba dọa sợ.

Người đàn ông tóc dài dường như cũng ý thức được điều gì, đi tới vài bước, kéo cậu ba Nam Cung trở về.

“A Nghị! Thả tôi ra!”, cậu ba Nam Cung trầm giọng quát lên.

“Cậu ba, đừng quá kích động, cậu bình tĩnh một chút! Cái giá này đã vượt ngoài phạm vi có thể chấp nhận của gia tộc!”, người tên A Nghị quát khẽ.

“Sợ cái gì? Các người còn sợ Dương Hoa? Thần y Lâm đó đã dám đối đầu với chúng ta, chúng ta hãy cho anh ta biết thực lực của thế gia Nam Cung chúng ta!”, cậu ba Nam Cung hơi thở gấp, nắm đấm cũng siết chặt lại.

“Muốn cho bọn họ nhìn rõ thực lực của chúng ta không phải dùng cách này! Dù cậu có thắng được thì đã sao? Bây giờ thế gia Nam Cung chúng ta đã bắt tay giải quyết Dương Hoa, nếu chuỗi tài chính bị đứt đoạn thì sẽ có dao động rất lớn đối với kế hoạch tiếp theo của chúng ta! Cậu phải giữ bình tĩnh! Nếu không, cậu sẽ chỉ rước lấy rắc rối cho gia tộc!”, A Nghị lạnh lùng nói.

Lời này bỗng đánh thức cậu ba Nam Cung.

Anh ta hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, im lặng một lúc.

Khoảng ba bốn giây sau, anh ta mới chậm rãi mở hai mắt ra.

“Anh nói đúng, tôi suy nghĩ nông nổi rồi. Tôi bị tên thần y Lâm kia làm ảnh hưởng đến cảm xúc, đây là chỗ tôi chưa thành thục… may là anh đã đánh thức tôi!”.

“Có thể tỉnh ngộ kịp thời thì tốt, đợi lát nữa thần y Lâm kia hét giá, cậu đừng theo nữa, để anh ta lấy đi! Nhường mỏ đá tím cho anh ta”, A Nghị nói.

“Được!”.

“Cậu ba gật đầu, sau đó nhìn về phía lầu hai bên kia.

Chỉ là lần này… một hồi lâu sau người của thế gia Nam Cung vẫn không nghe Lâm Chính hô giá nữa.

“Hả?”.

A Nghị nhíu mày.

Tất cả mọi người đều nín thở nhìn sang Lâm Chính.

Anh lắc đầu, bình tĩnh nói: “Thôi được, cậu ba Nam Cung đã chịu bỏ ra 700,1 tỷ để mua mỏ đá tím, vậy tôi… chỉ đành nhường cho anh ta thôi!”.

Nghe vậy, người của thế gia Nam Cung đều trợn tròn mắt.

Khách khứa vỗ tay nhiệt liệt.

Người chủ trì đấu giá cũng rất kích động, lớn tiếng hô: “Anh Lâm từ bỏ cạnh tranh, xin hỏi còn ai đưa ra cái giá cao hơn cậu ba Nam Cung hay không?”.

“Không có sao? Vậy thì 700,1 tỷ lần thứ nhất!”.

“700,1 tỷ lần thứ hai!”.

“700,1 tỷ lần thứ ba!”.

“Tôi tuyên bố, mỏ đá tím đã thuộc về cậu ba Nam Cung!”.

Người chủ trì buổi đấu giá gõ búa.

Tiếng vỗ tay ở hiện trường thoáng chốc vang lên như sấm dậy.

Pháo hoa nổ ra, cả hiện trường đấu giá tràn ngập không khí vui vẻ.

Nhưng… người của thế gia Nam Cung lại không có ai vui nổi.

Bọn họ ngơ ngác nhìn cảnh tượng vui vẻ ở bên ngoài cửa sổ sát đất, ai nấy đều rơi vào im lặng.

“Chúc mừng, chúc mừng! Chúc mừng cậu chủ Nam Cung, mỏ đá tím này đã thuộc về cậu! Mời cậu ký tên!”.

Đinh Mạo mang hợp đồng ra, chạy như bay đến, kích động nói với cậu ba Nam Cung.

Cậu ba Nam Cung nhìn hợp đồng này mà trên mặt không có cảm xúc gì, lúc này anh ta thậm chí còn có xung động muốn xé quách nó đi.

Nhưng anh ta đã nhịn xuống, chỉ nhìn sang A Nghị.

A Nghị bình tĩnh nhìn chằm chằm hợp đồng, sau đó lên tiếng: “Đinh Mạo, hợp đồng này không sinh hiệu!”.

“Cái gì?”.

Đinh Mạo ngạc nhiên, sau đó sốt ruột: “Các cậu chủ, các người đã hô giá ngay trước mặt mọi người, nhiều người đều nghe thấy, chẳng lẽ... các người… định nuốt lời sao?”.

“Nuốt lời thì không, chúng tôi chỉ nghi ngờ có người ác ý nâng giá!”.

“Ai?”.

“Đương nhiên là thần y Lâm!”, A Nghị thản nhiên nói.

“Cái đó… Nếu mọi người cảm thấy thần y Lâm đang ác ý nâng giá, vậy thì xin mời lấy chứng cứ ra”, Đinh Mạo nặn ra nụ cười, nói.

Ông ta biết chuyện mua bán này vẫn chưa xong.

Tiếp theo sẽ là màn khó giải quyết nhất.

Đúng lúc này, cửa được mở ra, một giọng nói lạnh nhạt truyền vào trong phòng.

“Không ngờ thế gia Nam Cung cũng có ngày nói lời không giữ lời, đúng là nực cười. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, không biết người đời sẽ chế nhạo thế gia Nam Cung như thế nào”.

Giọng nói chấm dứt, bọn họ mới nhìn thấy Chủ tịch Lâm dẫn theo mấy người Từ Thiên đi vào.
Chương 1098: Xem ai dám cản

Người của thế gia Nam Cung đồng loạt nhìn chằm chằm người đi vào, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm, chỉ muốn xông lên xé xác người này ra ngay.

Nhưng bọn họ cũng chỉ nghĩ trong đầu mà thôi, không ai dám thật sự làm gì người này.

Dù sao… người này cũng không phải ăn chay.

“Thần y Lâm?”.

Cậu ba Nam Cung lạnh lùng lên tiếng.

“Hội trưởng Đinh, ông yên tâm, Dương Hoa chúng tôi ủng hộ thương hội Long Đằng các ông. Nếu có ai dám phớt lờ quy tắc của nghề đấu giá các ông, rõ ràng đã đấu giá thành công mà lại không thừa nhận, tôi nhất định sẽ đứng về phía ông”, Lâm Chính vỗ vai Đinh Mạo, lên tiếng nói.

Đinh Mạo ngạc nhiên, lập tức muốn khóc mà không có nước mắt.

Câu nói này của Lâm Chính có ý đồ gì, ông ta còn không nghe ra hay sao?

Thần y Lâm đang tỏ rõ muốn lôi kéo ông ta về phía mình!

Nhưng… Đinh Mạo không còn cách nào khác.

Nếu lúc này ông ta nói không thì sẽ đắc tội chết với thần y Lâm!

“Vâng… Vâng… Cảm ơn Chủ tịch Lâm, cảm ơn Chủ tịch Lâm…”, Đinh Mạo rầu rĩ.

“Không cần khách sáo”.

Lâm Chính cười nhạt, sau đó nhìn về phía trước, tầm nhìn dừng trên người A Nghị.

“Vừa rồi anh nói với hội trưởng Đinh là tôi cố ý nâng giá?”, Lâm Chính hỏi.

“Đúng”, người tên A Nghị bình tĩnh nói, trên mặt không hề thay đổi, trong mắt cũng không có bất cứ cảm xúc gì khác.

“Chứng cứ đâu?”.

Lâm Chính lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, Từ Thiên ở cạnh vội vàng đốt thuốc.

“Cần gì chứng cứ? Tôi thấy anh đang cố ý nâng giá thì là anh đang nâng giá!”, A Nghị nói.

“Thế à… Vậy có nghĩa anh đang vu khống tôi?”, Lâm Chính hút thuốc, nói.

“Phải, thì sao?”, A Nghị không đổi sắc mặt nhìn chằm chằm thần y Lâm, sự ngông cuồng và bá đạo sâu trong đáy mắt đã hiện lên rõ ràng.

Lâm Chính lặng lẽ quan sát anh ta, một lúc lâu sau mới gật đầu, sau đó nói với Từ Thiên ở cạnh: “Sơ tán đám đông đi”.

“Chủ tịch Lâm…”, Từ Thiên sửng sốt, hơi khó hiểu.

“Đi đi!”, Lâm Chính lại nói.

Từ Thiên do dự một lúc, vẫn nghe theo ý kiến của Lâm Chính, dẫn người rời đi.

Không lâu sau, khách khứa ở hội đấu giá đều được mời ra ngoài.

Đinh Mạo cũng ý được điều không đúng, âm thầm ra hiệu cho thuộc hạ của mình.

Chẳng mấy chốc, lực lượng bảo vệ của Long Đằng đều đến hiện trường. Ngoài ra, vài cao thủ võ thuật do Đinh Mạo thuê về với giá cao cũng đã đến đây.

Bầu không khí ở hiện trường trở nên vô cùng ảo diệu.

Tình hình vô cùng căng thẳng.

Đinh Mạo lau mồ hôi, vội vàng tiến lên nói: “Mọi người, xin đừng nổi giận, mọi người cùng là bạn bè, đừng nổi nóng!”.

Bây giờ Đinh Mạo đứng giữa, không ngừng can ngăn, trên mặt đầy vẻ bất lực.

“Hội trưởng Đinh, ông yên tâm, không đến mức bất đắc dĩ, tôi sẽ không gây sự ở đây. Nhưng trước mắt ông phải nói bọn họ ký hợp đồng trước đã”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Đinh Mạo nặn ra nụ cười, nhìn cậu ba Nam Cung.

“Cậu ba, cậu thấy…”.

Nhưng cậu ba Nam Cung không nói tiếng nào.

A Nghị lại lên tiếng: “Tôi nói rồi, thần y Lâm nâng giá lên cao ngất, hô giá như vậy thì không tính. Bây giờ hoặc là ông đấu giá lại, hoặc là để mỏ đá tím này phế trong tay ông, ông tự chọn”.

“Cậu cứ như vậy khiến tôi rất khó xử!”.

Vẻ mặt Đinh Mạo không mấy tự nhiên.

Thương hội Long Đằng mở ra bao năm nay, lần đầu tiên gặp phải khách không giữ chữ tín như vậy.

Nếu là khách khác, Đinh Mạo đã trở mặt từ lâu.

Nhưng người này… Đinh Mạo phải thận trọng.

Dù thế nào… đây là món hời 700,1 tỷ!

Nếu có thể thành công, không phải Long Đằng của ông ta sẽ kiếm được bộn tiền hay sao?

Hơn nữa, nếu thật sự để thế gia Nam Cung nuốt lời… danh tiếng của thương hội Long Đằng không phải mất sạch hay sao?

Đến lúc đó, việc làm ăn cũng không duy trì được!

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn còn một chuyện.

Bây giờ Đinh Mạo không bắt thế gia Nam Cung ký tên thì sẽ đắc tội với Dương Hoa.

Đinh Mạo cũng không dám chọc giận thần y Lâm!

Vì vậy, ông ta chỉ đành nhìn sang cậu ba Nam Cung.

Nhưng thế gia Nam Cung đâu dễ chọc vào?

Mấy người của thế gia Nam Cung lạnh lùng quát: “Thế nào? Ông chủ Đinh, người này cố tình nâng giá, ông còn định ép chúng tôi ký tên? Ông có ý gì?”.

“Tôi vẫn câu nói đó, nếu các vị cảm thấy cậu Lâm nâng giá của các vị thì xin mời lấy chứng cứ ra. Tôi nhìn thấy chứng cứ, chắc chắn sẽ tuyên bố xóa bỏ lần đấu giá này ngay lập tức!”, Đinh Mạo thở dài nói.

“Nếu chúng tôi không có chứng cứ thì sao?”, A Nghị hỏi.

“Vậy thì xin lỗi, hôm nay các người không ký tên trả tiền… e rằng chúng tôi chỉ đành làm việc theo quy tắc”, Đinh Mạo xoa tay, đầy vẻ áy náy.

Bầu không khí ở hiện trường lại thay đổi, đã trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Haizz!”.

A Nghị khẽ thở dài, không ngừng lắc đầu: “Ông chủ Đinh, thế gia Nam Cung chúng tôi đã cho ông cơ hội, là ông không trân trọng… vậy thì không thể trách ai được!”.

Đinh Mạo ngạc nhiên: “Cậu có ý gì?”.

“Bây giờ chúng tôi ra khỏi đây, xem Long Đằng các ông có bản lĩnh gì giữ chúng tôi lại!”.

Người tên A Nghị đó thản nhiên nói, nói xong thì bước chân đi ra ngoài.
Chương 1099: Đường cùng

Câu nói này có nghĩa là đang ép Đinh Mạo đưa ra quyết sách. Nếu như Đinh Mạo không ngăn lại thì coi như không đắc tội với thế gia Nam Cung.

Còn nếu ông ta ngăn lại thì…coi như là thương hội Long Đằng chống đối nhà Nam Cung

Đinh Mạo cuống cả lên, nhìn những thuộc hạ của Long Đằng đang trong tư thế sẵn sàng ở bên dưới thì ông ta tỏ ra do dự, không biết phải làm thế nào. Đúng lúc này, Lâm Chính chặn lại trước mặt người tên A Nghị.

“Sao thế? Thần y Lâm có việc gì sao?”, A Nghị liếc nhìn anh. Có vẻ như người này không coi Lâm Chính ra gì.

“Hội trưởng Đinh là bạn của tôi, chuyện của ông ta là chuyện của tôi. Đừng làm khó tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói: “Huống hồ, các người còn sỉ nhục tôi, chuyện này tính thế nào đây?”

A Nghị nhìn chăm chăm Lâm Chính và nói giọng khàn khàn: “Tôi luôn nghe nói thần y Lâm là một cao thủ y võ, cứ muốn được lĩnh giáo mãi. Hôm nay lại có cơ hội, hay là thần y Lâm thử cọ xát xem sao?”

Dứt lời, cả hiện trường nín thở. Đây rõ ràng là một sự khiêu chiến.

“Tôi không có hứng. Tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho bạn của tôi thôi”, Lâm Chính lắc đầu.

“Công bằng à? Rất đơn giản, nếu như anh thắng được tôi thì tôi lập tức ký hợp đồng. Số tiền hơn bảy trăm tỷ này ngày mai sẽ trả", A Nghị nói.

“Nếu anh muốn thông qua việc giao đấu để quyết định hợp đồng có được ký hay không thì tôi nghĩ không chỉ có từng này tiền đâu. Mà còn phải tính thêm cả tiền tổn thất nữa đấy”.

“Phí tổn thất sao?”, cậu ba Nam Cung trầm giọng: “Bao nhiêu?”

“Tổng cộng lại thì trả cho tôi và Long Đằng một nghìn tỉ tệ, thế nào?”, Lâm Chính nói.

Người nhà Nam Cung tái mặt. Một nghìn tỉ tệ. Dù là một thế gia lớn như Nam Cung thì cũng chật vật khi muốn gom được từng đó tiền.

Nếu mà phải trả thật thì chắc chắn tài chính của thế gia Nam Cung sẽ xảy ra vấn đề lớn. Tới khi đó không chỉ có Nam Cung chịu ảnh hưởng mà các doanh nghiệp nhỏ phía dưới cũng gặp bất ổn. Và như vậy thì thế gia Nam Cung không thể nào đối kháng được với Dương Hoa nữa.

Bọn họ đều tỏ ra do dự. A Nghị cũng chau mày, quay qua nhìn cậu ba. Tình hình thế này chỉ có cậu ba mới có thể ra quyết định mà thôi.

“Sao thế? Sợ rồi à? Nếu như sợ rồi thì có thể từ bỏ. Ngoan ngoãn ký tên là được. Hoặc là các người có thể dùng cách khác để giải quyết vấn đề. Đó là vũ lực. Nhưng tôi không cảm thấy các người nên dùng cách này đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Lâm Chính mà nói ra câu đó thì chẳng ai dám nghi ngờ.

“Vậy thì chiến đi”, cậu ba Nam Cung đanh mắt, hét lớn.

“Cậu chủ”, đám đông cuống cả lên.

“Sự việc đã tới nước này thì không còn đường lùi nữa rồi. Anh ta muốn chiến, chúng ta có gì phải sợ”, cậu ba quát lớn. Người nhà Nam Cung á khẩu.

“Được!”, Lâm Chính vội vàng gật đầu và phất tay: “Ông chủ Đinh, đi đi, đi soạn hợp đồng!”

“Chuyện này…vâng…”, Đinh Mạo ra hiệu cho người đứng sau. Người này lập tức chạy đi. Tầm mười phút sau, một bản hợp đồng mới ra lò được đặt trước mặt đám đông. Lâm Chính bước tới ký tên.

“Sếp Đinh, ông cũng tới đây”, Lâm Chính nghiêng đầu.

“Tôi sao?”, Đinh Mạo giật mình, do dự một lúc nhưng vẫn bước lên.

“Các người ai ký đây?”, sau khi Đinh Mạo ký xong thì Lâm Chính bèn nhìn A Nghị và cậu ba.

“Để tôi”, cậu ba bước tới, ký tên của mình: “Nam Cung Yết”.

“Lăn tay đi”, Lâm Chính nói rồi cắn tay mình ấn lên tên. Đinh Mạo làm theo.

Nam Cung Yết do dự nhìn A Nghị và khẽ nói: “Nếu anh mà thua thì chúng ta sẽ thân bại danh liệt đấy! Nhà Nam Cung chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta đâu! Anh nghĩ cho kỹ vào”.

A Nghị không nói gì. Nam Cung Yết ấn tay xuống. Hợp đồng ký xong, Lâm Chính bèn nhìn Đinh Mạo.

Đinh Mạo hiểu ý, vội vàng nói: “Các vị, mời lối bên này”.

Nói xong, ông ta dẫn bọn họ tới một bãi đất rộng phía sau hội đấu giá. Bãi đất này to cỡ sân bóng, là nơi mà Long Đằng chuẩn bị xây một tòa nhà mới. A Nghị liếc nhìn xung quanh và thản nhiên nói: “Chỗ này hơi hẹp nhưng mà không sao”.

“Chúng ta bắt đầu thôi”, Lâm Chính chắp tay sau lưng.

“Sao thế? Thần y Lâm không định sử dụng châm để biến đổi cơ thể trước hả? Với cơ thể đơn thuần thế này anh không sợ bị thiệt sao?”, A Nghị nhìn anh.

“Không vội”, Lâm Chính nói.

“Xem ra thần y Lâm cũng khinh thường tôi gớm nhỉ. Nếu đã vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa”, A Nghị khẽ quát lớn rồi sải bước đi về phía Lâm Chính. Sát khí hừng hực bạo phát. Đám đông nín thở, nhìn chăm chăm A Nghị.

Khi chỉ còn cách Lâm Chính tầm mười mét thì đột nhiên anh ta đạp mạnh chân.

Rầm! Mặt đất rung chuyển.

A Nghị đột nhiên biến mất. Lâm Chính khẽ ngẩng đầu thì đã thấy anh ta đứng ngay cạnh mình từ khi nào và giáng mạnh cú đấm xuống thái dương của anh…

Vừa ra tay mà đã ra đòn sát phạt rồi!
Chương 1100: Đáng kinh ngạc

Đám người Đinh Mạo, Từ Thiên vẫn không hiểu câu “nơi hơi chật” của A Nghị cho lắm.

Nhưng ngay khi nắm đấm của A Nghị vung tới, bọn họ mới hiểu ý nghĩa của câu nói đó.

Ngay khi nắm đấm đến gần huyệt Thái Dương của Lâm Chính, lại bị anh vung chưởng đỡ một cách chuẩn xác.

Quyền chưởng chạm nhau…

Ầm!

Một làn sóng khí lan ra xung quanh.

Người đứng cách xa bọn họ trong vòng trăm mét đều không kịp đề phòng, bị đánh văng ra xa.

Đinh Mạo không cẩn thận bị té ngã, mặt đầy bụi, vô cùng chật vật.

“Ông chủ, ông không sao chứ?”.

“Chúng ta mau rời khỏi đây đi, những người này không phải người đơn giản!”.

Những cao thủ được Đinh Mạo thuê về ý thức được điều không đúng, vội vàng dìu Đinh Mạo ra khỏi bãi đất trống, nấp trong một tòa kiến trúc ở phía sau.

Đầu Đinh Mạo sưng một cục, vừa xoa vừa bất lực nhìn chính giữa bãi đất trống: “Hai người này là quái thai gì vậy? Vừa rồi là sao? Võ công của họ… cao lắm sao?”.

“Cao… cao vô cùng, hơn nữa… còn không phải là võ công bình thường!”.

Một võ sư được mời đến ở cạnh cười khổ liên tục, nói.

Bây giờ ông ta còn đang mừng vì ông chủ không bảo mình xông lên.

Hoặc là có lẽ là nên cảm ơn thần y Lâm.

Nếu thần y Lâm không ra mặt, Đinh Mạo nói bọn họ đi đối phó với người tên A Nghị… e rằng bọn họ sẽ nằm hết ở nơi này.

Đường nhìn của bọn họ tập trung vào chính giữa bãi đất trống.

Lúc này, thần y Lâm và A Nghị đã lao vào chiến đấu với nhau.

A Nghị không hề khách khí, tấn công thần y Lâm với khí thế gần giống như gió bão điên cuồng, hơn nữa toàn là sát chiêu.

Quyền cước của anh ta mãnh liệt giống như đạn pháo, mỗi một đòn đánh tới đều có thể tạo ra sóng lực đáng sợ.

Nhưng… Lâm Chính lại giống như một ngọn núi kiên cố, sừng sững không đổ.

Cho dù A Nghị tấn công mãnh liệt thế nào cũng không hề có tác dụng đối với anh.

“A Nghị, anh chưa ăn cơm sao?”.

Thấy A Nghị tấn công một lượt vẫn không đánh bại được Lâm Chính, cậu ba Nam Cung bất mãn, lạnh giọng quát.

“Không cần gấp gáp!”.

A Nghị nói, đột nhiên ánh mắt dâng lên vẻ hung ác. Anh ta nhảy vọt lên đến độ cao bảy tám mét, sau đó lao xuống, đánh một quyền về phía Lâm Chính từ trên cao.

Ầm ầm…

Người còn chưa đến nơi, quyền sắt đáng sợ vung ra đã vang lên tiếng ầm đáng sợ, bên cạnh đó còn có áp lực khó nói nên lời bùng phát ra từ trên người A Nghị.

Dường như thứ đang lao xuống không phải một con người.

Mà là một ngọn núi lớn!

Người ở xung quanh đều run rẩy.

Lâm Chính vung cánh tay.

Vù!

Một cây châm bạc bay từ ngón tay anh ra ngoài, đâm vào nắm đấm đang lao xuống của A Nghị một cách chuẩn xác.

Nhưng… ngay khi châm bạc chạm đến A Nghị lại bị dòng khí ác liệt phóng ra từ nắm đấm đó đánh bay ra xa.

Lâm Chính nhíu mày.

Giờ phút này, châm bạc đã không thể ngăn cản được thế tấn công của A Nghị!

“Chết đi!”.

Hai mắt A Nghị sáng bừng, lòng tin tăng vọt, tất cả sức mạnh tập trung lên nắm đấm đó.

Anh ta muốn dùng một quyền này quyết định thắng thua!

Đối diện với nắm đấm đang lao xuống, Lâm Chính ở bên dưới lại không hề tránh né, ngược lại vung tay lần nữa, chụp lấy nắm đấm của A Nghị…

Cái gì?

Hơi thở của A Nghị trở nên nhanh hơn.

Đám người của thế gia Nam Cung cũng sững sờ.

Thần y Lâm lại muốn… đối chọi trực diện với A Nghị?

Anh điên rồi à?

Phải biết rằng thần y Lâm còn chưa dùng châm bạc để tăng cường thể xác của mình!

Uy lực y võ của anh hoàn toàn chưa thể hiện ra!

Người này… rốt cuộc nghĩ gì vậy?

Bọn họ không biết, nhưng lúc này quyền và chưởng đó đã chạm nhau.

Ầm!

Một tiếng nổ kịch liệt lại vang lên.

Nơi quyền chưởng giao nhau bùng phát ra một làn sóng khí sức mạnh đáng sợ, giống như đóa hoa nở rộ ra bốn phía.

Cát bụi ở xung quanh đều bị cuốn lên, vài ngọn đèn bên đường lập tức bị đánh gãy.

Những người đứng ở vòng ngoài có thể cảm nhận được rõ ràng một làn gió mạnh thổi vào mặt mình.

Đương nhiên, điều khiến người ta sợ hãi nhất là khi một quyền này hạ xuống, mặt đất dưới chân Lâm Chính lập tức nổ tung.

Vết nứt đáng sợ lan ra xung quanh.

Nhưng thần y Lâm… lại sừng sững tại chỗ, không hề lay chuyển!

Một quyền này lại không đánh bại được anh!

“Cái gì?”.

Người xung quanh vô cùng ngạc nhiên, cứ nghĩ mình nhìn lầm.

“Chuyện này không thể nào!”.

Nam Cung Yết cũng kinh ngạc.

Một quyền mạnh mẽ chấn động như vậy mà lại bị Lâm Chính đỡ được!

A Nghị cũng rất bất ngờ.

“Sao hả? Anh chỉ có chút thực lực thế thôi sao?”.

Lâm Chính nhìn chằm chằm A Nghị, thản nhiên hỏi.

Trong mắt A Nghị lộ ra vẻ dữ tợn, âm thầm hừ một tiếng, sức mạnh trên người đột nhiên bùng lên.

Ầm!

Ầm!

Ầm!



Sức mạnh trên người anh ta giống như sóng triều đánh mạnh lên người Lâm Chính mấy lần.

Cơ thể Lâm Chính lại chìm xuống dưới, mặt đất lại lõm xuống lần nữa.

Nhưng dù sức mạnh có lớn thế nào… cơ thể anh vẫn không hề cong xuống.

Thấy vậy, bọn họ cũng hiểu được sự đáng sợ của thần y Lâm…

A Nghị cực kỳ không cam tâm, vẫn muốn dùng sức, nhưng thần y Lâm đã dùng một tay giữ chặt nắm đấm của anh ta, hất mạnh sang bên.

Vù!

Sức mạnh dồi dào hất bay A Nghị ra xa.

Mọi người hết sức kinh hãi.

Thực lực của thần y Lâm quả thật đáng kinh ngạc…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom