• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (125 Viewers)

  • Chương 1041-1045

Chương 1041: Thay máu!

Cả Gia Hào và Kỷ Văn đều biết thời gian là vàng bạc. Nếu đã đối phó với nhà họ Vương thì phải càng nhanh càng tốt. Đâm thì phải đâm nhanh để bọn họ không có cơ hội phản công.

Thế là nhân lúc nhà họ Vương đang chịu áp lực từ làn sóng dư luận, Khang Gia Hào và Kỷ Văn chính thức đại diện cho Dương Hoa khởi kiện nhà họ Vương.

Bọn họ không chỉ kiện việc nhà họ Vương đập phá nhà máy mà còn kiện cả thủ đoạn mà nhà họ gây ra cho nội bộ của Dương Hoa. Dù có rất nhiều việc họ chưa thu thập cả chứng cứ, nhưng điều đó không quan trọng.

Sự thắng thua ở tòa chỉ là thứ yếu, giờ điều quan trọng nhất đó là giành giật thời gian cho Dương Hoa và dọn sạch nhà họ Vương ra khỏi tập đoàn.

Sau khi nhận được thư của luật sư, nhà họ Vương lập tức vận động toàn bộ mối quan hệ có thể để ứng phó. Nhậm Quy cũng tham gia để giúp nhà họ Vương đối phó được với Dương Hoa một cách thuận lợi.

Còn Lâm Chính, sau khi về phòng làm việc thì Mã Hải lập tức gửi lên cho anh một danh sách. Lâm Chính nhìn danh sách, anh khẽ tái mặt.

“Ông chắc chứ…không nhầm phải không?”, Lâm Chính giật mình.

“Không hề ạ. Chủ tịch Lâm, danh sách những người có liên quan tới nhà họ Vương đều nằm ở đây”, Mã Hải cung kính nói.

Lâm Chính mặt tối sầm.

“Thật không ngờ cổ phần của nhà họ Vương không nhiều mà những người nằm vùng lại nhiều thế…Nếu như rút hết người của bọn họ ra thì có phải là Dương Hoa sẽ lập tức rơi vào trạng thái bị tê liệt không?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Mã Hải do dự rồi đáp lại: “Vâng”. Dứt lời, Lâm Chính chìm vào im lặng.

“Lúc trước là ai để nhà họ Vương đầu tư vào vậy?”, một lúc sau Lâm Chính hỏi.

Mã Hải tái mặt, nói khẽ: “Chủ tịch Lâm…là…tôi…”

“Là ông sao?”

“Vâng! Tôi nhắm vào mấy miếng đất của bọn họ có thể dùng để xây dựng. Hơn nữa thực lực của nhà họ Vương ở Giang Thành cũng không tệ. Nếu như bọn họ có thể đứng về phía Dương Hoa thì rất có ích cho sự phát triển của chúng ta. Nhưng tôi không ngờ, bọn họ trong thời gian ngắn lại gài vào nhiều người như vậy. Thậm chí đến bảo vệ ở ngoài cửa cũng có liên quan tới họ thì phải. Chủ tịch Lâm, tôi xin lỗi…”, Mã Hải nói giọng run rẩy.

“Đúng là ông có lỗi. Lúc trước ông để nhà họ Vương góp cổ phần là đúng nhưng mà sai ở chỗ quá tin tưởng bọn họ”, Lâm Chính đặt danh sách xuống, nhắm mắt lại như đang suy nghĩ điều gì đó.

Khoảng vài giây sau, anh lại lên tiếng:“Trong một ngày đổi hết người đi”.

“Chủ tịch Lâm, chắc…là không thể. Trong một ngày chúng ta không thể nào bàn giao được nhiều vị trí như vậy. Nếu làm thế thì Dương Hoa sẽ đại loạn mất. Nhậm Quy ở ngoài kia đang theo dõi nhất cử nhất động của tập đoàn. Bọn họ chỉ đợi cơ hội là sẽ tấn công chúng ta. Chúng ta, e rằng không đỡ nổi”, Mã Hải khóc dở mếu dở.

“Không sao! Có thể làm được”, Lâm Chính nói.

“Dù có bàn giao thành công thì chúng ta cũng không thể tìm được những người thay thế nhiều như thế. Chủ tịch Lâm, chúng ta đâu phải bán rau ngoài đường…Chúng ta….thật sự không thể nào làm được đâu…”, Mã Hải thở dài, cảm thấy đau khổ.

Lâm Chính đứng dậy, nhìn ông ta chăm chăm: “Mã Hải, nếu tôi có thể tìm được các vị trí thay thế thì trong một ngày ông có thể đào tạo và ổn định lại nội bộ của Dương Hoa không?”

“Điều này…có thể!”, Mã Hải bặm môi. Lâm Chính gật đầu, anh lập tức cầm điện thoại và bấm số.

“Thần y Lâm, cậu lại rảnh gọi điện thoại cho tôi sao?", giọng nói già nua từ đầu dây bên kia vọng tới. Rõ ràng là người này không biết tại sao Lâm Chính lại rảnh rang như vậy.

“Tìm ông nhờ chút việc”.

“Thần y Lâm có gì xin cứ nói, tôi nhất định sẽ giúp cậu”.

“Nếu đã vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi cần nhóm của ông giúp, ông có thể nói chuyện với họ điều người tới đây giúp tôi. Những người mà có thể giới thiệu nhân sự cho tôi thì tôi cũng sẽ tặng một viên thuốc tăng tuổi thọ. Đương nhiên đối với tôi phải là nhân tài chứ không phải là tới ngồi chấm công. Tôi sẽ đích thân sát hạch”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Dứt lời, đầu dây bên kia nín thở: “Thần y Lâm, cậu…nghiêm túc chứ?”

“Tôi từng nói chơi chơi sao?”

“Được! Chủ tịch, tôi sẽ lập tức liên hệ bọn họ. Cậu cần nhân tài chuyên môn thế nào cứ đưa ra yêu cầu, chỗ chúng tôi thứ có nhiều nhất là nhân tài cấp cao”, đầu dây bên kia nói bằng giọng vô cùng kích động.

“Được, lát nữa tôi sẽ gửi danh sách cho ông”, Lâm Chính nói xong bèn tắt máy.

Mã Hải giật mình: “Chủ tịch…cậu vừa gọi điện cho ai vậy?”

“Nhà họ Hạ ở Yên Kinh”.

“Nhà họ Hạ?”, Mã Hải giật mình, đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn vội vàng nó: “Cậu lấy nhân tài từ những công ty trong tay các gia tộc ở Yên Kinh điều tới phải không?”

“Đúng vậy!”

“Cách này hay quá, những người của các công ty đó có ai mà không phải là những người tinh anh? Bọn họ hoàn toàn có thể đảm nhiệm được những chức vụ này, có điều…có một vấn đề nghiêm trọng”.

“Vấn đề gì?”

“Đó là dù sao họ cũng không phải người của chúng ta. Nếu như họ vào làm ở đây, chắc chắn sẽ tiếp xúc với những bí mật của công ty, bọn họ mà quay về công ty họ, để lộ ra thông tin cho những doanh nghiệp ở Yên Kinh thì đối với chúng ta không phải là chuyện hay…”, Mã Hải tỏ ra lo lắng.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Tôi có nói là trả họ về đâu”

“Không…không phải là cậu chỉ mượn thôi sao?”, Mã Hải trố mắt.

“Từ đầu tới cuối tôi có nói mượn không?”, Lâm Chính lạnh giọng.
Chương 1041: Thay máu!

Cả Gia Hào và Kỷ Văn đều biết thời gian là vàng bạc. Nếu đã đối phó với nhà họ Vương thì phải càng nhanh càng tốt. Đâm thì phải đâm nhanh để bọn họ không có cơ hội phản công.

Thế là nhân lúc nhà họ Vương đang chịu áp lực từ làn sóng dư luận, Khang Gia Hào và Kỷ Văn chính thức đại diện cho Dương Hoa khởi kiện nhà họ Vương.

Bọn họ không chỉ kiện việc nhà họ Vương đập phá nhà máy mà còn kiện cả thủ đoạn mà nhà họ gây ra cho nội bộ của Dương Hoa. Dù có rất nhiều việc họ chưa thu thập cả chứng cứ, nhưng điều đó không quan trọng.

Sự thắng thua ở tòa chỉ là thứ yếu, giờ điều quan trọng nhất đó là giành giật thời gian cho Dương Hoa và dọn sạch nhà họ Vương ra khỏi tập đoàn.

Sau khi nhận được thư của luật sư, nhà họ Vương lập tức vận động toàn bộ mối quan hệ có thể để ứng phó. Nhậm Quy cũng tham gia để giúp nhà họ Vương đối phó được với Dương Hoa một cách thuận lợi.

Còn Lâm Chính, sau khi về phòng làm việc thì Mã Hải lập tức gửi lên cho anh một danh sách. Lâm Chính nhìn danh sách, anh khẽ tái mặt.

“Ông chắc chứ…không nhầm phải không?”, Lâm Chính giật mình.

“Không hề ạ. Chủ tịch Lâm, danh sách những người có liên quan tới nhà họ Vương đều nằm ở đây”, Mã Hải cung kính nói.

Lâm Chính mặt tối sầm.

“Thật không ngờ cổ phần của nhà họ Vương không nhiều mà những người nằm vùng lại nhiều thế…Nếu như rút hết người của bọn họ ra thì có phải là Dương Hoa sẽ lập tức rơi vào trạng thái bị tê liệt không?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Mã Hải do dự rồi đáp lại: “Vâng”. Dứt lời, Lâm Chính chìm vào im lặng.

“Lúc trước là ai để nhà họ Vương đầu tư vào vậy?”, một lúc sau Lâm Chính hỏi.

Mã Hải tái mặt, nói khẽ: “Chủ tịch Lâm…là…tôi…”

“Là ông sao?”

“Vâng! Tôi nhắm vào mấy miếng đất của bọn họ có thể dùng để xây dựng. Hơn nữa thực lực của nhà họ Vương ở Giang Thành cũng không tệ. Nếu như bọn họ có thể đứng về phía Dương Hoa thì rất có ích cho sự phát triển của chúng ta. Nhưng tôi không ngờ, bọn họ trong thời gian ngắn lại gài vào nhiều người như vậy. Thậm chí đến bảo vệ ở ngoài cửa cũng có liên quan tới họ thì phải. Chủ tịch Lâm, tôi xin lỗi…”, Mã Hải nói giọng run rẩy.

“Đúng là ông có lỗi. Lúc trước ông để nhà họ Vương góp cổ phần là đúng nhưng mà sai ở chỗ quá tin tưởng bọn họ”, Lâm Chính đặt danh sách xuống, nhắm mắt lại như đang suy nghĩ điều gì đó.

Khoảng vài giây sau, anh lại lên tiếng:“Trong một ngày đổi hết người đi”.

“Chủ tịch Lâm, chắc…là không thể. Trong một ngày chúng ta không thể nào bàn giao được nhiều vị trí như vậy. Nếu làm thế thì Dương Hoa sẽ đại loạn mất. Nhậm Quy ở ngoài kia đang theo dõi nhất cử nhất động của tập đoàn. Bọn họ chỉ đợi cơ hội là sẽ tấn công chúng ta. Chúng ta, e rằng không đỡ nổi”, Mã Hải khóc dở mếu dở.

“Không sao! Có thể làm được”, Lâm Chính nói.

“Dù có bàn giao thành công thì chúng ta cũng không thể tìm được những người thay thế nhiều như thế. Chủ tịch Lâm, chúng ta đâu phải bán rau ngoài đường…Chúng ta….thật sự không thể nào làm được đâu…”, Mã Hải thở dài, cảm thấy đau khổ.

Lâm Chính đứng dậy, nhìn ông ta chăm chăm: “Mã Hải, nếu tôi có thể tìm được các vị trí thay thế thì trong một ngày ông có thể đào tạo và ổn định lại nội bộ của Dương Hoa không?”

“Điều này…có thể!”, Mã Hải bặm môi. Lâm Chính gật đầu, anh lập tức cầm điện thoại và bấm số.

“Thần y Lâm, cậu lại rảnh gọi điện thoại cho tôi sao?", giọng nói già nua từ đầu dây bên kia vọng tới. Rõ ràng là người này không biết tại sao Lâm Chính lại rảnh rang như vậy.

“Tìm ông nhờ chút việc”.

“Thần y Lâm có gì xin cứ nói, tôi nhất định sẽ giúp cậu”.

“Nếu đã vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi cần nhóm của ông giúp, ông có thể nói chuyện với họ điều người tới đây giúp tôi. Những người mà có thể giới thiệu nhân sự cho tôi thì tôi cũng sẽ tặng một viên thuốc tăng tuổi thọ. Đương nhiên đối với tôi phải là nhân tài chứ không phải là tới ngồi chấm công. Tôi sẽ đích thân sát hạch”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Dứt lời, đầu dây bên kia nín thở: “Thần y Lâm, cậu…nghiêm túc chứ?”

“Tôi từng nói chơi chơi sao?”

“Được! Chủ tịch, tôi sẽ lập tức liên hệ bọn họ. Cậu cần nhân tài chuyên môn thế nào cứ đưa ra yêu cầu, chỗ chúng tôi thứ có nhiều nhất là nhân tài cấp cao”, đầu dây bên kia nói bằng giọng vô cùng kích động.

“Được, lát nữa tôi sẽ gửi danh sách cho ông”, Lâm Chính nói xong bèn tắt máy.

Mã Hải giật mình: “Chủ tịch…cậu vừa gọi điện cho ai vậy?”

“Nhà họ Hạ ở Yên Kinh”.

“Nhà họ Hạ?”, Mã Hải giật mình, đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn vội vàng nó: “Cậu lấy nhân tài từ những công ty trong tay các gia tộc ở Yên Kinh điều tới phải không?”

“Đúng vậy!”

“Cách này hay quá, những người của các công ty đó có ai mà không phải là những người tinh anh? Bọn họ hoàn toàn có thể đảm nhiệm được những chức vụ này, có điều…có một vấn đề nghiêm trọng”.

“Vấn đề gì?”

“Đó là dù sao họ cũng không phải người của chúng ta. Nếu như họ vào làm ở đây, chắc chắn sẽ tiếp xúc với những bí mật của công ty, bọn họ mà quay về công ty họ, để lộ ra thông tin cho những doanh nghiệp ở Yên Kinh thì đối với chúng ta không phải là chuyện hay…”, Mã Hải tỏ ra lo lắng.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Tôi có nói là trả họ về đâu”

“Không…không phải là cậu chỉ mượn thôi sao?”, Mã Hải trố mắt.

“Từ đầu tới cuối tôi có nói mượn không?”, Lâm Chính lạnh giọng.


Đang tải...
Chương 1043: Hào sảng

Bọn họ đều biết nhà họ Vương có địa vị khá lớn ở Dương Hoa.

Tuy Dương Hoa mới được thành lập không lâu, nhưng ông cụ Vương cũng không phải hạng người bất tài. Ông ta không biết tương lai thế nào, nhưng thỏ khôn có ba hang, người như ông ta thì chắc chắn sẽ để lại đường lui cho bản thân.

Thế nên, sau khi nhà họ Vương sáp nhập vào Dương Hoa, ông cụ Vương đã mất rất nhiều công sức để cài cắm người của mình vào các vị trí.

Những người ông ta cài cắm vào, lúc trước ngay cả Mã Hải cũng không phát hiện ra.

Đến khi Mã Hải nhận ra thì đã muộn.

Rất nhiều vị trí quan trọng đã bị rơi vào tay nhà họ Vương.

Tuy Mã Hải có lòng muốn đổi người của nhà họ Vương, nhưng lại sợ làm mếch lòng bọn họ, khiến nhà họ Vương có hành động mang tính trả thù Dương Hoa.

Thế là chuyện này cứ kéo dài đến tận bây giờ.

Bây giờ nó đã trở thành nút thắt trong lòng Mã Hải, cũng trở thành quả bom hẹn giờ của Dương Hoa.

Không gỡ được quả bom này, thì Dương Hoa không còn sức đâu mà quan tâm mọi chuyện ở thế giới bên ngoài.

"Chẳng phải Dương Hoa cho bọn họ nghỉ một ngày sao? Thế là tôi mời bọn họ đến đây kể chuyện về Dương Hoa. Tôi nghĩ chắc hẳn bây giờ giám đốc Nhậm đang rất cần tình báo của bọn họ nhỉ?", ông cụ Vương mỉm cười nói.

Nhậm Quy nghe thấy thế thì vô cùng kích động.

Nhưng ông ta không để lộ ra ngoài mặt, mà nhìn những người này, nói: "Các cậu ở Dương Hoa phụ trách những việc gì?".

"Tôi phụ trách mảng giám sát đốc thúc an toàn sản phẩm".

"Tôi phụ trách việc nghiên cứu phát triển".

"Tôi phụ trách việc điều tra nghiên cứu thị trường".

"Tôi phụ trách việc kiểm tra và lên kế hoạch cho sự phát triển tương lai của Dương Hoa".



Bọn họ không nói vị trí chức vụ của mình, mà nói những việc mình phụ trách quản lý, bởi vì như vậy có thể khiến Nhậm Quy hỏi được rõ ràng hơn.

Khi nghe rõ chức vụ của bọn họ, thì Nhậm Quy đã kích động đến mức không thể kiềm chế được.

Thậm chí không ít ông chủ đang có mặt cũng đứng bật dậy.

Nhậm Quy lập tức hỏi mấy vấn đề then chốt, những người này đều trả lời trôi chảy, mỗi câu nói đều cực kỳ quan trọng đối với bọn họ.

"Được đấy! Tốt lắm! Ha ha ha, có những thông tin này, thì chúng ta càng dễ đối phó với Dương Hoa hơn".

"Ha ha, ông Vương, phen này Dương Hoa chắc chắn là chết không chỗ chôn rồi".

Bọn họ hào hứng vỗ tay, mừng rỡ như điên.

Ông cụ Vương cũng cười không khép được miệng, dáng vẻ cao thâm khó dò.

Nhưng đúng lúc này, hình như Nhậm Quy nghĩ ra gì đó, đột ngột lên tiếng.

"Đây là cậu Lưu đúng không? Tôi muốn nhờ cậu giúp một việc, không biết là có được không?".

"Ông chủ Nhậm cứ nói đi, chỉ cần là việc có thể làm được thì tôi chắc chắn sẽ giúp", người kia cười đáp.

"Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi lấy mấy tài liệu của Dương Hoa", Nhậm Quy nhỏ giọng nói.

Ông ta vừa dứt lời, không ít người đang có mặt đều giật thót trong lòng, thầm nói Nhậm Quy đúng là gian xảo.

Nếu lấy được mấy tài liệu này thì có thể nói là tình hình nội bộ của Dương Hoa sẽ bị phơi bày hoàn toàn.

Cậu Lưu kia suy nghĩ một lát, rồi gật đầu mỉm cười: "Tài liệu này đương nhiên là lấy được rồi, bây giờ tôi có thể đưa ông đến Dương Hoa để lấy".

"Ồ, thế thì tốt quá!".

Nhậm Quy vô cùng kích động, vội vàng nói: "Chuyện không thể chậm trễ, bây giờ cậu hãy đến trụ sở chính của Dương Hoa đi. Chỉ cần giúp tôi lấy được tài liệu này, thì Dương Hoa chính là miếng thịt trên thớt, mặc cho chúng ta cắt thái".

"Được, Tiểu Lưu, cậu đến ngay Dương Hoa một chuyến đi", Vương Khang vội vàng gật đầu nói với người đàn ông kia.

"Vâng, anh Vương".

Người tên Tiểu Lưu lập tức đứng dậy, định rời đi.

Nhưng đúng lúc này, ông cụ Vương nhỏ giọng quát: "Tiểu Lưu, khoan đã!".

Tiểu Lưu dừng bước.

Mọi người đều quay sang nhìn ông cụ Vương.

Chỉ thấy ông ta vẫy tay.

Quản gia mang ngay một bản hợp đồng đến, đặt lên bàn.

Nhậm Quy nhìn hợp đồng kia, không khỏi sửng sốt.

"Ông Vương, đây là..."

"Giám đốc Nhậm, ông cũng đừng bảo tôi là thần kinh, bây giờ nhà họ Vương đã trở mặt hoàn toàn với Dương Hoa, những người này cũng coi như con át chủ bài cuối cùng của nhà họ Vương tôi. Nếu bọn họ hết giá trị lợi dụng, thì chúng tôi cũng không còn giá trị đối với các ông nữa. Vậy nên tôi hy vọng có thể dựa vào bọn họ để tranh thủ được một phần đảm bảo cho nhà họ Vương".

Các ông chủ đang có mặt đều nhíu mày.

"Ông Vương, trận này còn chưa đánh xong ông đã vội chia chác rồi à?", Cư Chí Cường tỏ vẻ bất mãn nói.

"Tôi sợ đánh xong rồi, thì nhà họ Vương tôi đến tư cách chia chác cũng không có. Thế nên bây giờ có thể ăn thì tranh thủ chia một miếng, tôi nghĩ chắc giám đốc Nhậm cũng không phản đối đâu nhỉ?", ông cụ Vương mỉm cười nói.

Ai nấy đều thầm bất mãn.

Nhưng những lời ông cụ Vương nói quả thực khiến bọn họ không cãi được.

Đúng vậy, nhà họ Vương chỉ có giá trị như vậy.

Nếu Dương Hoa sụp đổ, thì Nhậm Quy thực sự vẫn lo cho nhà họ Vương sao?

Đến lúc đó e là khó nói.

"Được, ông Vương, ông muốn nói gì?", Nhậm Quy cầm hợp đồng lên hỏi.

"Tôi khá có hứng thú với mảng hải sản".

"Được, vậy tôi sẽ giao thị trường hải sản ở Hoài Thành cho nhà họ Vương các ông quản lý".

Nhậm Quy đáp một cách hào sảng, rồi cầm cây bút trên bàn lên, ký tên vào hợp đồng.

Người nhà họ Vương thấy thế thì đều thở phào nhẹ nhõm.

"Chú Nhậm!", Cư Chí Cường nhỏ giọng kêu lên.

"Không sao, cho bọn họ nếm chút vị ngọt, giải quyết Dương Hoa trước đã", Nhậm Quy cũng nhỏ giọng đáp.

Cư Chí Cường chỉ đành im lặng.

"Giám đốc Nhậm quả nhiên là người hào sảng! Tiểu Lưu, đi lấy đi", ông cụ Vương cười nói, khuôn mặt cũng giãn ra, không còn hằm hằm như trước nữa.

Tiểu Lưu gật đầu, lập tức rời khỏi nhà họ Vương, đến tập đoàn Dương Hoa.

Mọi người ngồi trong biệt thự nói chuyện phiếm.

Hiện giờ cục diện đã nghiêng về phía Nhậm Quy, nhà họ Vương cũng nhận được sự đảm bảo nên có, nên mọi người cũng coi như nói chuyện vui vẻ.

Tất cả bọn họ đã bắt đầu tưởng tượng đến lúc sau khi Dương Hoa sụp đổ thì sẽ chia chác lợi ích như thế nào.

Chỉ có điều... chưa nói chuyện được bao lâu, thì Vương Khang bỗng nhận được điện thoại của Tiểu Lưu.

Vương Khang nghe được mấy câu liền sợ hãi biến sắc.

"Cái gì? Cậu... cậu nói thật sao?".
Chương 1044: Tất cả đều bị đuổi việc

Tất cả đều quay sang nhìn Vương Khang, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Một lát sau, Vương Khang tắt điện thoại, sắc mặt không còn chút máu nào.

"Xảy ra chuyện gì vậy?".

Nhậm Quy và ông cụ Vương vội vàng nhìn về phía ông ta.

Vương Khang ngập ngừng một lát, run rẩy nói: "Tiểu Lưu nói... cậu ấy không vào được tập đoàn Dương Hoa".

"Sao vậy? Hôm nay Dương Hoa đóng cả cửa cơ à? Chẳng lẽ không có bảo vệ sao? Chủ tịch Lâm tưởng hôm nay là Tết chắc?", Cư Chí Cường hứng thú nói.

Ai nấy đều phì cười.

Nhưng Vương Khang lại lắc đầu, run giọng đáp: "Không phải, là Tiểu Lưu... bị bảo vệ ngăn lại, không cho vào".

Nụ cười trên mặt mọi người đông cứng lại.

"Tại sao?", Cư Chí Cường bất giác hỏi.

"Bởi vì cậu ấy... đã bị Dương Hoa đuổi việc", Vương Khang nhỏ giọng nói: "Bảo vệ nói là không phải nhân viên công ty thì không được vào".

Vương Khang dứt lời, tất cả mọi người đều ngớ ra.

Ông cụ Vương trợn tròn hai mắt, nhìn Vương Khang với vẻ khó tin.

Nhậm Quy sửng sốt nhìn Vương Khang chằm chằm một lúc, hình như ông ta bỗng dưng nghĩ ra gì đó, đứng phắt dậy, định lên tiếng.

Tít tít!

Tít tít!

Tít tít!

Điện thoại của rất nhiều người đều đổ chuông, hình như là có tin nhắn đến.

Nhiều người đồng thời nhận được tin nhắn như vậy, khiến tất cả bọn họ đều phải chú ý.

Ai nấy lấy điện thoại ra xem.

Sau đó đều há hốc miệng.

"Có... có chuyện gì thế này?".

"A Nam, anh nhận được tin nhắn không?".

"Có".

"Sao... sao lại thế nhỉ? Tại sao trước đó chúng ta không nhận được thông báo?".

"Phòng nhân sự làm cái quái gì vậy?".

Những người này tay cầm điện thoại, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

"Xảy ra chuyện gì vậy?", ông cụ Vương nghiêm giọng quát.

Lúc này bọn họ mới trở nên yên lặng.

Một người trong số đó nhìn ông cụ Vương, giọng nói hơi run rẩy đáp: "Ông chủ, chúng tôi... chúng tôi đã bị Dương Hoa đơn phương đuổi việc rồi".

"Cái gì?".

Đám người Nhậm Quy đều đứng hết lên, ai nấy trợn tròn mắt.

Ông cụ Vương cũng kinh hãi, đôi mắt già nua đờ đẫn nhìn người kia, một lát sau liền rơi vào trầm mặc.

"Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy...", Nhậm Quy ngồi xuống sô pha, châm một điếu thuốc, nhưng bàn tay cầm điếu thuốc thì đang run rẩy.

"Thảo nào Dương Hoa bỗng dưng cho bọn họ nghỉ một ngày, hóa ra... Dương Hoa muốn thanh toán hết những người này", Cư Chí Cường run rẩy nói.

"Không thể nào!".

Vương Khang gần như là hét lên: "Dương Hoa bỗng dưng đuổi việc nhiều người như vậy, Chủ tịch Lâm bị điên sao? Làm vậy sẽ khiến nội bộ Dương Hoa đại loạn, cậu ta muốn Dương Hoa sụp đổ sao?".

"Chắc chắn Chủ tịch Lâm đã có sự chuẩn bị. Ông Vương, lẽ nào trước đó các ông không đoán trước được chuyện này sao?", Nhậm Quy nghiến răng, trừng mắt nhìn ông cụ Vương.

Nhưng lúc này ông cụ Vương cũng đã rơi vào trầm mặc.

Đoán trước?

Ai mà đoán trước được chứ?

Phải biết rằng, Dương Hoa đuổi việc nhiều người như vậy vào thời điểm quan trọng này đủ để khiến một công ty tê liệt.

Nếu Dương Hoa tê liệt thì sao có thể chống lại thế tấn công của đám người Nhậm Quy chứ?

Không ai làm vậy cả!

Trừ khi cậu ta bị điên!

"Giám đốc Nhậm, chúng tôi không thể nào đoán trước được chuyện này. Bây giờ phải nhìn ông chứ không phải tôi", ông cụ Vương hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.

Nhậm Quy sửng sốt, lập tức hiểu ý của ông cụ Vương.

Ông ta đanh mắt lại, đứng lên nhìn những người đang có mặt, sau đó nhỏ giọng đáp: "Tất cả những người của ông hãy đi theo tôi".

"Bọn họ tùy cậu sai phái", ông cụ Vương khàn giọng nói.

"Được, bây giờ chúng tôi sẽ trở về, không thể kéo dài được nữa. Chúng ta đã không còn thời gian, phải hành động ngay thôi".

Nhậm Quy nói, sau đó vội vàng dẫn người rời khỏi biệt thự nhà họ Vương.

Mọi người rời đi gần hết, còn Vương Khang vẫn nhấp nhổm ngồi ở sô pha.

"Bố, bây giờ... bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta phải làm sao đây?", Vương Khang vội nói với ông cụ Vương: "Nếu không còn chiêu này thì chúng ta không còn bất cứ giá trị gì đối với Nhậm Quy nữa. Đến lúc đó chắc chắn Nhậm Quy sẽ bỏ mặc chúng ta. Bố, bố mau nghĩ cách đi".

"Bình tĩnh đi! Hốt hoảng như vậy còn ra thể thống gì?", ông cụ Vương mắng.

"Bố, đã đến lúc này rồi, con làm sao mà bình tĩnh được chứ?", Vương Khang hồn vía lên mây, đứng dậy đi qua đi lại, không thể ngồi yên một chỗ được nữa.

"Con bình tĩnh đi, bố còn một chiêu nữa".

Ông cụ Vương lạnh lùng nói.

"Bố, bố vẫn còn cách khác sao?", Vương Khang vội vàng sấn tới hỏi.

"Mã Hải tưởng rằng đã đuổi hết người của nhà họ Vương chúng ta khỏi Dương Hoa sao? Hừ, ông ta nhầm rồi, trên thực tế vẫn còn một người là người của nhà họ Vương ta, hơn nữa còn nắm giữ vị trí rất đặc biệt ở Dương Hoa. Người này sẽ là hy vọng để nhà họ Vương chúng ta chuyển mình", ông cụ Vương dữ tợn nói.

"Bố, bố định làm gì?", Vương Khang sửng sốt hỏi.

"Bố muốn bảo người này lấy phương thuốc của thuốc đặc trị tiểu đường, sau đó công bố ra ngoài. Bố phải khiến Dương Hoa chết không chỗ chôn thân".

Ông cụ Vương lạnh lùng nói, sau đó cầm điện thoại lên gọi tới một số.

Một lát sau, bên kia nghe máy.

"Đã lấy được phương thuốc chưa?".

"Lấy được rồi".

Đầu bên kia vang lên ba chữ đơn giản.
Chương 1045: Nước bẩn

Chuyện về nhà máy, bồi thường chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là Lâm Chính có thể nhờ vào dư luận để tranh thủ thời gian.

Ít nhất thì Mã Hải nghĩ như vậy.

Nhưng trong mắt Nhậm Quy thì mục đích của Lâm Chính còn hơn thế.

Mục đích của anh vẫn là dẹp yên chuyện này trong vòng năm ngày.

Đã ba ngày trôi qua.

Chỉ mấy hành động của Lâm Chính đã khiến cục diện xảy ra sự thay đổi rất vi diệu.

Tuy nhìn bên ngoài phía Nhậm Quy vẫn còn rất mạnh, Dương Hoa từng bước bị đánh bại, nhưng Nhậm Quy biết, hiện giờ mình chỉ có những thủ đoạn như vậy, chưa đủ để ra đòn tấn công chí mạng với Dương Hoa.

Muốn lật đổ Dương Hoa hoàn toàn thì phải có thủ đoạn một kích chí mạng.

Nhưng bây giờ, ông ta chưa tìm được cơ hội như vậy.

Không thể tiếp tục kéo dài được nữa.

Kéo dài càng lâu thì càng bất lợi với Nhậm Quy.

Thế là Nhậm Quy dẫn theo những người này, ngay trong đêm trở về công ty chi nhánh của Thiên Hằng ở Giang Thành, mở cuộc họp khẩn cấp, huy động các lực lượng bắt đầu triển khai đợt tấn công mới nhằm vào Dương Hoa.

“Sếp Nhậm, chúng ta ra tay ở mặt nào đây?”.

Trong cuộc họp, một nhân viên của Thiên Hằng dè dặt hỏi.

“Chủ tịch Lâm ra tay ở dư luận thì chúng ta cũng ra tay ở dư luận. Bây giờ nền tảng của Dương Hoa là thuốc trị nhồi máu não và thuốc trị viêm mũi, hy vọng của bọn họ là thuốc đặc trị bệnh tiểu đường. Nếu không giải quyết được những thứ này thì chúng ta sẽ không có phần thắng”, Nhậm Quy lạnh lùng nói.

“Sếp Nhậm, ý của ông là…”

“Nếu những thứ này xảy ra vấn đề, thì gốc rễ của Dương Hoa sẽ bị lung lay, đúng không nào?”, ánh mắt Nhậm Quy lóe lên tia hằn học.

“Sếp Nhậm, ông điên à? Động vào cái này? Nhỡ bị bắt thì tiêu đời đó…”

Lập tức có mấy nhân viên đứng dậy phản đối.

Bọn họ dù ngang ngược đến đâu cũng không dám đùa giỡn với tính mạng con người.

“Yên tâm, tôi sẽ không làm tuyệt tình đến mức đó đâu. Nhưng bất cứ thứ gì, bất cứ sản phẩm gì đều có mặt hại, chứ không thể hoàn hảo được. Chỉ cần chúng ta tìm ra được sai sót và khiếm khuyết của những loại thuốc này, rồi phóng đại nó lên, là có thể lật đổ Dương Hoa”, Nhậm Quy cười đáp.

“Khiếm khuyết?”.

Mọi người ù ù cạc cạc.

Nhậm Quy nhìn về phía những nhân viên cũ của Dương Hoa mà ông ta dẫn đến.

“Thực ra thuốc đặc trị mà Chủ tịch Lâm nghiên cứu ra quả thực có một khuyết điểm khá khó hiểu, hoặc có thể nói là cấm kỵ. Ví dụ như thuốc trị nhồi máu não, khuyết điểm của thuốc trị nhồi máu não là nếu người dị ứng với phấn hoa mà uống nó thì sẽ xảy ra phản ứng dị ứng rất mạnh. Tình hình nghiêm trọng thậm chí còn gây nguy hiểm đến tính mạng”, một nhân viên cũ của Dương Hoa nói.

“Bọn họ đã ghi chú ở hướng dẫn sử dụng loại thuốc này rồi, cậu nói điều này thì có ích gì chứ? Người ta nhắc nhở rồi, anh bị dị ứng phấn hoa mà vẫn uống, thì sao có thể trách được người ta?”, một cổ đông nhíu mày nói.

“Nhưng các ông có biết công ty dưới trướng sếp Nhậm sắp cho ra mắt sản phẩm gì không?”.

"Sản phẩm gì?".

"Xà phòng thơm! Trên đường đến đây tôi đã nói chuyện với sếp Nhậm, chúng tôi phát hiện ra có khả năng loại xà phòng thơm này xung khắc với thuốc của Dương Hoa".

"Thế thì chắc là Dương Hoa sẽ chú thích là những người uống thuốc không được dùng loại xà phòng thơm này của chúng ta", cổ đông nhíu mày nói.

"Nhưng chẳng phải bây giờ Dương Hoa vẫn chưa biết đến loại xà phòng thơm này của chúng ta sao? Chúng ta vẫn chưa công bố, nhưng có thể bảo mấy người của chúng ta dùng xà phòng thơm rồi uống thuốc của Dương Hoa xem sao", nhân viên cũ kia cười nói.

Anh ta vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt, quay sang nhìn Nhậm Quy.

Đây rõ ràng là vu oan cho Dương Hoa một cách trắng trợn.

Xà phòng thơm vẫn chưa công bố, những người này mà dùng thì cũng không thể điều tra ra ngay được.

Nhưng... hình như Nhậm Quy không định nương tay.

"Đã đến lúc này rồi thì chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác, bằng mọi giá phải khiến Dương Hoa chết", ánh mắt Nhậm Quy lộ vẻ dữ tợn.

"Sếp Nhậm, nếu chỉ làm vậy thì vẫn không có ích gì cả. Đây là trường hợp cá biệt, không thể dấy lên sóng to gió lớn, huống hồ Chủ tịch Lâm có y thuật cao siêu, nếu cậu ta ra tay chữa khỏi, thì chẳng phải chúng ta mất cả chì lẫn chài, giúp cậu ta thêm nổi tiếng sao?", cổ đông kia suy nghĩ một lát rồi bình thản nói.

"Đây chỉ là mồi dẫn lửa, chúng ta có thể nhân cơ hội này chất vấn về phương thuốc", nhân viên cũ của Dương Hoa lấy một tập văn kiện ra khỏi túi, đặt lên bàn.

"Phương thuốc của Dương Hoa? Có vấn đề sao?", cổ đông kia cầm văn kiện lên xem, hỏi với vẻ nghi hoặc.

"Phương thuốc của thần y Lâm đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng có những thứ nói một hồi lại thành ra khó nói rõ. Một khi bị tạt nước bẩn thì cũng không thể rửa sạch được", người kia cười nói.

Mọi người nghe thấy thế đều sáng mắt lên.

"Trong xã hội bây giờ, thứ lợi hại nhất không phải là chứng cứ, mà là dư luận, bởi vì có những lúc chứng cứ cũng không chống lại được dư luận. Chuyện này mà ầm ĩ lên, chúng ta lại mua nick thuê người, bẻ lái dư luận. Đến lúc đó, dù Dương Hoa chứng minh được mình trong sạch, nhưng muốn phủi bỏ hoàn toàn thì không phải là chuyện dễ".

Nhậm Quy nhắm mắt lại, im lặng một lát rồi khàn giọng nói: "Đi sắp xếp luôn đi".

"Vâng".



Bây giờ, Lâm Chính đang dồn hết sự chú ý vào việc sản xuất thuốc mới.

Chuyện của nhà máy đã giải quyết xong, còn Mã Hải cũng đã sắp xếp những nhân tài được điều từ Yên Kinh đến vào vị trí của những người đã bị Dương Hoa đuổi việc.

Tuy hôm nay Dương Hoa cho tất cả nhân viên nghỉ phép, nhưng nội bộ của nó cũng không được yên bình, trụ sở chính có không ít người đang vây quanh.

Trong phòng bao ở nhà hàng đối diện trụ sở chính của Dương Hoa, ông cụ Vương và Vương Khang vào bằng cửa sau, lên tầng hai rồi vào phòng bao ở trong cùng.

Một cô gái đang cầm chiếc vali xách tay, vẻ mặt có chút lo lắng căng thẳng ngồi bên trong.

Thấy ông cụ Vương tiến vào, cô ta lập tức đứng lên.

"Cháu chào ông, chào chú!".

Cô gái khẽ chào.

"Ngồi đi".

Ông cụ Vương mỉm cười bước tới.

"Có mang đồ tới không?", Vương Khang lo lắng hỏi.

"Có ạ, tất cả đều ở đây", cô gái mở chiếc vali ra.

Vương Khang vội bước tới, kiểm tra một lượt, sau đó nhìn cô ta chằm chằm, hỏi: "Cô chắc chắn là những thứ này chứ?".

"Cháu cũng không biết gì về y thuật, nhưng đây đúng là những phương thuốc cháu photocopy, chắc là không nhầm đâu", cô gái nhỏ giọng đáp.

Vương Khang không nói gì, mà quay sang nhìn một ông lão khá nhiều tuổi ở bên cạnh.

Ông ta lập tức bước tới, cầm phương thuốc xem một lúc lâu.

Một lát sau, khuôn mặt vốn bình tĩnh của ông ta bỗng tỏ vẻ kinh ngạc và kích động.

"Thiên tài! Thiên tài! Đúng là thiên tài mà!", ông lão kia khen không ngớt.

"Sao rồi bác Mãn? Phương thuốc này là thật hay giả vậy?", Vương Khang vội hỏi.

"Là thật, đương nhiên là thật rồi... Thần y Lâm này không hổ là thần y, không ngờ cậu ta lại nghĩ ra việc dùng cách này để chế thuốc. Đây là điều mà những lang băm như chúng tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến", ông lão tên là bác Mãn kia muôn phần cảm khái.

"A Mãn, ông cũng được coi là bác sĩ nổi tiếng một phương, nếu ông thấy phương thuốc này không có vấn đề gì thì đúng là không có vấn đề gì".

Ông cụ Vương nheo mắt cười nói: "Cầm ngay phương thuốc đi sản xuất, nghe rõ chưa?".

"Bố, bây giờ chúng ta sản xuất thì cũng không kịp tung ra thị trường trước Dương Hoa", Vương Khang vội nói.

"Cũng chưa chắc", ông cụ Vương nheo mắt, khàn giọng nói: "Bố đã có chuẩn bị từ lâu rồi".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom