Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1026-1030
Chương 1026: Ai có thể ngờ được chứ?
"Ngu ngốc!".
Thấy Tô Nhu tắt điện thoại, Vương Tử Tường không khỏi cười khẩy.
"Xem ra giám đốc Mã sắp đến rồi", người đàn ông trung niên cũng tức là Vương Hào lạnh lùng nói: "Từ tập đoàn Dương Hoa đến đây cùng lắm là 20 phút lái xe, thời gian vẫn kịp. Chàng trai, nếu cậu chịu quỳ xuống dập đầu, xin lỗi con trai tôi, thì tôi có thể cân nhắc xử lý nhẹ nhàng, dù sao tôi cũng không muốn phiền tới giám đốc Mã, cậu thấy sao?".
"Chẳng sao cả", Lâm Chính lắc đầu.
"Thằng ngu, anh rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao? Nếu chú Mã đến, thì chỉ e là anh sẽ lập tức biến mất khỏi Giang Thành", Vương Tử Tường tức giận nói.
"Biến mất? Không đâu, chỉ dựa vào cô Tô Nhu thì giám đốc Mã cũng sẽ không giết cậu ta, nhưng kiểu gì cậu ta cũng phải nếm mùi đau khổ. Chủ tịch Lâm đang không có cớ để ra tay với cậu, bây giờ cậu chọc vào chúng tôi thì cũng đừng trách", Vương Hào lạnh lùng hừ một tiếng.
"Vậy à? Thế thì cứ chờ Mã Hải đến đi", dường như Lâm Chính không muốn nhiều lời với bọn họ.
"Không biết tốt xấu, vẫn còn 19 phút nữa, cậu có thể từ từ suy nghĩ", Vương Hào lạnh lùng nói.
"Không, trên thực tế chỉ cần chín phút là Mã Hải sẽ đến nơi", Lâm Chính nhìn đồng hồ, bình tĩnh đáp.
"Chín phút? Cậu tưởng giám đốc Mã biết bay sao?", Vương Hào liếc nhìn Lâm Chính.
"Ông ta không biết bay, nhưng tôi nghĩ ông ta sẽ vượt quá tốc độ".
"Vượt quá tốc độ?".
Mọi người đều không hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì.
Tô Nhu lại càng ù ù cạc cạc.
Không biết tại sao, cô cảm thấy Lâm Chính hôm nay rất kỳ quái...
Cứ như biến thành một người khác vậy.
Không im lặng kiệm lời như trước đây nữa.
Không sợ chuyện như trước đây nữa.
Quan trọng nhất là... trên người anh có sự tự tin trước nay chưa từng có.
Đúng, là sự tự tin.
Dường như trời có sập xuống anh cũng không sợ.
Hai bố con nhà họ Vương trước mắt... anh lại càng không coi ra gì.
Sao lại thế nhỉ...
Lẽ nào sau khi trúng thưởng, Lâm Chính bỗng dưng trở nên tự tin như vậy sao?
Xem ra các cụ nói không sai!
Có thực mới vực được đạo!
Nhưng... cho dù có tiền, thì anh cũng không nên ngạo mạn như vậy.
Đối phương thiếu tiền sao?
Bọn họ không những có tiền, mà còn có mối quan hệ, là quản lý cấp cao của Dương Hoa, Lâm Chính dựa vào đâu mà đối đầu với bọn họ chứ?
Tô Nhu vừa cuống vừa giận, nhưng chuyện đã đến nước này, dù cô muốn khuyên cũng không thể khuyên được nữa...
Thôi vậy.
Cứ im lặng xem thế nào.
Tô Nhu thở dài, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
Từng phút trôi qua.
Trong nhà hàng vô cùng yên tĩnh.
Ông chủ đã đóng cửa.
Nếu Vương Hào đã ra mặt, thì đương nhiên sẽ không để kinh động tới cảnh sát, những chuyện như thế này giải quyết kín đáo là thích hợp nhất.
Tô Nhu cảm giác mỗi phút dài như một năm.
Cuối cùng.
Cạch!
Cửa bị đẩy ra, Mã Hải mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển lao vào.
"Chú Mã!", Vương Tử Tường kinh ngạc kêu lên.
"Giám đốc Mã, ông đến rồi sao?".
Vương Hào ngạc nhiên, vội vàng nhìn chiếc đồng hồ Rolex ở cổ tay.
Quả thực... mất chín phút!
Chuyện này là sao đây?
Sao lại thế được… Tại sao Mã Hải lại vội vã đến thế? Lẽ nào ông ta đã vượt quá tốc độ thật?
Mã Hải quan tâm đến chuyện này như vậy sao? Nhanh như vậy đã đến nơi rồi?
Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Vương Hào.
"Cháu chào chú Mã!", Vương Tử Tường vội bước tới chào hỏi.
Mã Hải chạy bước nhỏ tới, vội vàng cúi người với Lâm Chính: "Chủ..."
Nhưng còn chưa nói xong, dường như Mã Hải ý thức được gì đó, vội vàng đứng thẳng người lên, nhìn về phía Tô Nhu đang đứng ở bên cạnh, trợn mắt há hốc miệng nhìn ông ta.
Chết rồi!
Mã Hải thầm cả kinh, vội đổi giọng: "Chào cậu Lâm".
Nói xong liền chìa tay ra.
Nhưng... Lâm Chính không bắt tay với ông ta.
Trong lòng Mã Hải lập tức run lên...
Lâm Chính không bắt tay... hiển nhiên lúc này Chủ tịch Lâm đang rất tức giận.
Mã Hải quay phắt lại, trong lòng không còn kiêng dè gì nữa. Ông ta nhìn nhà hàng lộn xộn, lại nhìn hai bố con Vương Tử Tường ở đối diện, nhỏ giọng nói: "Cậu Lâm, cậu đưa cô Tô Nhu về trước đi".
"Được".
Lâm Chính gật đầu, xoay người nói với Tô Nhu vẫn đang trong trạng thái đờ đẫn: "Tiểu Nhu, để anh đưa em về trước".
"Hả? Cứ thế... về sao?".
Tô Nhu sửng sốt nhìn anh, đầu óc vẫn còn phản ứng hơi chậm chạp.
Vậy là có thể đi rồi sao?
Dễ dàng thế sao?
Bọn họ không gây khó dễ nữa sao?
Chẳng phải Mã Hải đứng về phía hai bố con Vương Hào sao?
Vương Tử Tường cũng cảm thấy khó hiểu, vội kêu lên: "Chú Mã, không thể để thằng chó này đi được!".
"Câm miệng!".
Không chờ Mã Hải lên tiếng, Vương Hào đã nhỏ giọng quát.
Toàn thân Vương Tử Tường run lên, nhìn bố mình với ánh mắt không thể tin được.
Lúc này, anh ta mới để ý thấy sắc mặt bố mình trắng bệch, thậm chí... còn đang hơi run rẩy.
Sao lại như vậy được?
Đầu óc Vương Tử Tường trở nên trống rỗng.
Anh ta không phải là đồ ngốc, cũng ý thức được sự việc khác thường.
Mã Hải vừa đến đã chào hỏi tên họ Lâm kia, hơn nữa... còn chủ động bảo anh ta đưa Tô Nhu về trước.
Rõ ràng Mã Hải không đứng về phía bọn họ, mà là... đứng về phía Lâm Chính.
Cả Giang Thành này còn ai có thể khiến Mã Hải phải làm vậy chứ?
Chỉ có duy nhất Chủ tịch Lâm!
Nhưng... người này là Lâm Chính, chứ đâu phải Chủ tịch Lâm!
Đầu óc Vương Tử Tường rối rung rối mù, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì nữa.
Đúng lúc này, Lâm Chính đã kéo tay Tô Nhu đi ra ngoài cửa.
Tô Nhu có chút ngơ ngác, đi theo Lâm Chính một cách máy móc.
Hai người vừa đi, khuôn mặt Mã Hải mới tỏ vẻ suy sụp.
"Rốt cuộc người đó... là ai vậy?".
Giọng nói Vương Hào khô khốc, dường như cố gắng thốt ra được mấy chữ này.
Mã Hải hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
Ông ta im lặng một lúc lâu mới thốt nên lời.
"Chủ tịch Lâm!".
Vương Hào nghe thấy thế thì lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã lăn ra đất.
"Bố!".
Vương Tử Tường vội vàng đỡ lấy Vương Hào.
Vương Hào ổn định cơ thể, nhắm mắt lại, rồi bật cười.
Đó là nụ cười đầy chua chát.
Nụ cười đầy tuyệt vọng.
"Ha ha ha..."
Trong nhà hàng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng cười của Vương Hào.
Cuối cùng Vương Tử Tường cũng ý thức được mình đã gây họa, khóc lóc nói: "Bố không sao chứ? Bố đừng dọa con! Rốt... rốt cuộc chuyện này là sao? Rốt cuộc con đã đắc tội với ai vậy?".
Nhưng Vương Hào không trả lời anh ta, mà thì thào đầy tuyệt vọng.
"Ai có thể ngờ được kẻ bị gọi là vua mọc sừng của Giang Thành, một thằng ở rể bị mọi người khinh thường, lại là người đứng đầu Giang Thành, chính là Chủ tịch Lâm đứng đầu Dương Hoa... Ai có thể ngờ được chứ? Ai có thể ngờ được chứ?".
"Chủ tịch Lâm... cậu giấu kĩ quá!".
Vương Hào lẩm bẩm, đến cuối cùng còn rít lên, đôi mắt đỏ ngầu.
"Đúng vậy, ai có thể ngờ được chứ? Phải biết rằng, lúc tôi quen Chủ tịch Lâm, cậu ấy... thực sự chỉ là một thằng ở rể, chứ không phải là thần y Lâm hay Chủ tịch Lâm gì cả".
Mã Hải cũng cười chua chát.
Chương 1027: Giơ cao đánh khẽ
Brừm!
Tiếng động cơ của chiếc Gallardo vang khắp con đường.
Lâm Chính yên lặng lái xe.
Tô Nhu cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó, hai bàn tay nhỏ nhắn đan vào nhau, trông rất bối rối.
Rõ ràng cô vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao... Mã Hải lại cung kính với anh như vậy?", cuối cùng Tô Nhu cũng ngẩng đầu lên, đưa ra nghi vấn.
Tuy Mã Hải vẫn chưa cúi hẳn người xuống, nhưng ông ta lại chìa tay ra với Lâm Chính.
Cả Giang Thành chỉ có vài người có thể khiến người như Mã Hải chủ động bắt tay.
"Vậy em nghĩ là nguyên nhân gì?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Em không biết", Tô Nhu lắc đầu.
"Thực ra đáp án rất đơn giản".
"Đáp án gì cơ?", Tô Nhu lập tức ngoảnh sang, nhìn anh chằm chằm.
"Bởi vì anh... chính là Chủ tịch Lâm!", Lâm Chính mỉm cười nói.
Anh không cười còn đỡ, anh cười lại khiến Tô Nhu có chút không tin.
Nhưng biểu hiện trước đó của Mã Hải lại quá bất thường...
Tô Nhu chịu chết không thể nào hiểu nổi.
"Em biết rồi", dường như Tô Nhu bỗng ý thức được gì đó, nhỏ giọng kêu lên.
"Em nghĩ ra gì vậy?", Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.
"Anh dùng số tiền kia mua cổ phần của Dương Hoa rồi à?", Tô Nhu lạnh lùng hỏi.
"Ặc...", Lâm Chính suýt nữa thì tắt thở.
Khả năng này mà Tô Nhu cũng nghĩ ra sao? Anh không thể không khâm phục sức tưởng tượng của cô.
Trừ khi Lâm Chính nhận được toàn bộ số tiền bồi thường của cặp Hoa Hi Vọng, thì mới có khả năng mua cổ phần gia nhập. Hơn nữa cho dù mua cổ phần gia nhập, thì Mã Hải cũng đâu cần phải cung kính với anh như vậy? Phải biết rằng, Mã Hải cũng sở hữu khối tài sản khổng lồ, cần gì phải cung kính với một cổ đông nhỏ chứ?
"Không đúng, tiền của cặp Hoa Hi Vọng vẫn chưa có, hơn nữa vụ kiện cũng chưa bắt đầu... Chuyện này là sao đây?", Tô Nhu vắt óc suy nghĩ nguyên nhân.
Lâm Chính dừng xe ở ven đường, lấy điện thoại ra mở Tiktok, rồi mở một video đang rất nổi gần đây cho Tô Nhu xem.
Trong video là một người đàn ông đeo kính, trông rất nhếch nhác, đang làm mấy động tác co giật như lên cơn điên. Nhạc vừa chuyển, người đàn ông bỗng biến hình, áo vest giày da, mái tóc đen bóng, làn da trắng nõn, trông rất đẹp trai.
"Em đã hiểu chưa?", Lâm Chính cười hỏi.
Tô Nhu vô cùng nghi hoặc: "Không hiểu".
"Thôi được rồi".
Giải thích thất bại.
Có vẻ Tô Nhu không dám liên hệ Chủ tịch Lâm với chồng mình...
Cũng phải, thoạt nhìn hai người này có sự cách biệt quá lớn, hơn nữa dáng vẻ của Chủ tịch Lâm không giống như những video này, dựa vào filter và trang điểm để thay đổi.
Lâm Chính lắc đầu, cũng chẳng buồn nói nữa, tiếp tục lái xe.
Xe nhanh chóng dừng ở tầng một công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
"Em lên trước đi, anh quay lại đó, mọi chuyện vẫn chưa giải quyết xong", Lâm Chính nói.
"Giám đốc Mã sẽ không làm khó anh đấy chứ?", Tô Nhu hỏi với vẻ lo lắng.
"Yên tâm đi, không sao đâu. Em quên rồi sao? Anh là cổ đông của Dương Hoa đó", Lâm Chính cười đáp.
Tô Nhu nghe thấy thế, ánh mắt lại càng tỏ vẻ khó hiểu hơn.
Xem ra cô phải nhúng tay vào rồi, chuyện này hiển nhiên cũng khiến bộ óc kinh doanh của cô trở nên ù ù cạc cạc.
Thôi, mặc kệ nó đi.
Tô Nhu thở dài, lắc đầu bước vào công ty.
Lâm Chính lại giẫm chân ga, lái về phía nhà hàng.
Trên đường đi, một số điện thoại khác của Lâm Chính bỗng đổ chuông.
Anh hơi sửng sốt.
Màn hình hiển thị là Tô Nhu.
Phải biết rằng, đây là số điện thoại của Chủ tịch Lâm.
Cô gần như không chủ động gọi đến số này bao giờ.
Lâm Chính lướt mắt nhìn màn hình, dường như nghĩ đến gì đó, anh mỉm cười rồi bấm nút nghe.
"Chủ tịch Lâm, chào... chào anh", giọng nói của Tô Nhu có chút căng thẳng.
"Có chuyện gì sao cô Tô?", Lâm Chính khiến giọng nói của mình trở nên dịu dàng hơn.
"Chủ tịch Lâm, chuyện là thế này..."
Tô Nhu vội vàng kể lại chuyện ở nhà hàng, sau đó nói: "Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ giữa mọi người có chút hiểu lầm, mong anh có thể giơ cao đánh khẽ... tha cho chồng tôi..."
Lâm Chính nghe thấy thế, trong lòng không khỏi ấm áp.
Tuy trong lòng mọi người, Chủ tịch Lâm xuất sắc như vậy, hoàn hảo như vậy, đẹp trai như vậy, là người đàn ông có được tất cả.
Nhưng... Tô Nhu vẫn là chính mình, vẫn làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, vẫn cố gắng bảo vệ chồng mình.
Dù anh ta bất tài đến đâu...
"Tôi biết rồi".
Lâm Chính hít sâu một hơi, bình thản đáp: "Chuyện này tôi sẽ hỏi Mã Hải, Lâm Chính... rất ổn, cô không cần lo lắng".
"Vậy thì tôi yên tâm rồi, cảm ơn anh, Chủ tịch Lâm", Tô Nhu thở phào nhẹ nhõm.
"Không có gì".
Lâm Chính chuẩn bị tắt điện thoại.
Nhưng ánh mắt lại có chút sâu xa.
"Chỉ đáng tiếc... đại hội sắp diễn ra, tôi... cũng nên đi rồi..."
Brừm brừm...
Chiếc Gallardo lại đỗ ở cửa nhà hàng.
Lúc này, nhà hàng đang đóng chặt cửa.
Đám Mã Hải vẫn đang ở bên trong.
Trong nhà hàng vô cùng yên tĩnh, ngay cả ông chủ cũng đang run rẩy ngồi xổm ở trong quầy, không dám thò đầu ra.
Lâm Chính xuống xe, sải bước tiến vào.
Cạch.
Anh đẩy cửa ra, sắc mặt âm trầm đi tới trước mặt Vương Hào và Vương Tử Tường.
"Chủ tịch Lâm!".
Mã Hải cúi đầu khom lưng, chào đầy cung kính.
Câu chào này khiến tất cả mọi người đang có mặt đều ngớ ra.
Chương 1028: Ra tay
"Sao có thể... Sao có thể... Tên Lâm Chính này... chính là Chủ tịch Lâm? Chính là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa? Sao có thể chứ?".
Vương Tử Tường hoàn toàn không thể chấp nhận được chuyện này, anh ta ngã ngồi xuống đất, toàn thân run rẩy, khuôn mặt không còn tý máu nào.
"Lần này thì tiêu đời rồi".
Vương Hào khàn giọng nói.
Còn mấy gã đàn em của Vương Tử Tường đang nằm dưới đất và ông chủ nhà hàng thì lại càng ngây ra như phỗng, đôi mắt trợn tròn, đờ đẫn nhìn Lâm Chính.
Hóa ra vua mọc sừng của Giang Thành... lại chính là Chủ tịch của Dương Hoa.
Sao lại như vậy được?
Tất cả mọi người đều không còn khả năng suy nghĩ nữa.
Lâm Chính kéo một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó rút một bao thuốc lá ra.
Mã Hải vội vàng châm lửa.
"Chủ tịch Lâm, tôi xin nhận tội".
Vương Hào hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Xin hãy cho tôi một cơ hội..."
"Tôi nên cho kiểu gì đây?".
Lâm Chính rít một hơi thuốc, khàn giọng đáp: "Tôi muốn hỏi ông, rốt cuộc Dương Hoa này là của tôi hay là của nhà họ Vương các ông?".
"Đương nhiên là của cậu rồi", Vương Hào nhỏ giọng nói, sau đó ngoảnh đầu sang.
Vương Tử Tường run lên bần bật, lập tức chạy tới, quỳ mọp xuống đất.
"Chủ tịch Lâm, tôi... tôi biết sai rồi, cầu xin anh hãy cho tôi một cơ hội. Tôi đảm bảo sau này sẽ không đắc tội với anh nữa. Tôi nhất định sẽ lau mắt thật sáng, để không mạo phạm tới anh".
"Nói vậy là không mạo phạm tôi, nhưng lần sau anh sẽ mạo phạm người khác?", Lâm Chính hỏi.
"Không không không, tôi... tôi... tôi không có ý đó", Vương Tử Tường vội lắc đầu.
"Thôi được rồi, hỏi nữa cũng vô ích".
Lâm Chính xua tay, bình thản nói: "Đuổi bọn họ khỏi công ty đi, rồi đánh gãy tay chân của tên Vương Tử Tường này cho tôi".
Anh vừa dứt lời, Vương Tử Tường liền run bắn lên.
"Chủ tịch Lâm!".
Vương Hào cuống quýt kêu lên.
"Sao nào? Thấy tôi xử nhẹ quá hả? Lẽ nàp ông cũng muốn bị đánh gãy tay chân sao?", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Sắc mặt Vương Hào trắng bệch, siết chặt nắm tay, cắn răng nói: "Chủ tịch Lâm, làm người phải để lại đường lui. Tôi thừa nhận con trai tôi không đàng hoàng, mạo phạm đến cậu. Nhưng không biết không có tội, nếu nó biết cậu là Chủ tịch Lâm, thì sao có thể đắc tội với cậu chứ? Nên tôi hy vọng cậu có thể cho nó một cơ hội sửa đổi! Như vậy sẽ có lợi cho cả cậu và tôi!".
"Nhưng nếu tôi không phải là Chủ tịch Lâm thì sao?", Lâm Chính hỏi thẳng.
Sắc mặt Vương Hào căng cứng.
"Chắc đây không phải là lần đầu tiên anh ta làm chuyện này nhỉ? Nếu đổi là người khác không quyền không thế mà bị anh ta ức hiếp thì biết đi đâu kêu oan? Ông... có cho anh ta cơ hội không?", Lâm Chính bình thản nói.
"Chuyện này thì không liên quan đến tôi", Vương Hào trầm giọng đáp.
"Vậy tại sao tôi phải cho anh ta một cơ hội? Chuyện này cũng đâu có liên quan đến tôi", Lâm Chính lắc đầu nói, sau đó phất tay, ra hiệu cho Mã Hải làm theo.
"Chủ tịch Lâm!".
Vương Hào bỗng quát lớn.
Lâm Chính không khỏi nhìn ông ta.
Hai mắt ông ta trợn trừng, lạnh lùng nói: "Chủ tịch Lâm, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu ép nhà họ Vương chúng tôi quá thì không có lợi cho tập đoàn Dương Hoa đâu".
"Ồ, ông muốn thế nào?".
Lâm Chính nổi hứng thú, nhìn ông ta hỏi.
"Thế nào à? Hừ, Chủ tịch Lâm, tôi nói cho cậu biết, nhà họ Vương tôi cũng không dễ bắt nạt đâu. Chó cáu lên còn nhảy tường, huống hồ là con người? Bây giờ Dương Hoa đang gặp khó khăn như vậy, kẻ thù vây quanh, nếu nội bộ xảy ra chuyện lớn, thì sẽ là tổn thất to lớn cho Dương Hoa! Cậu đừng ép tôi phải cá chết lưới rách!", Vương Hào tức giận nói.
Lâm Chính nhíu mày, không ngờ Vương Hào lại tự tin như vậy.
Anh nhìn Mã Hải, hỏi: "Nhà họ Vương làm gì ở Dương Hoa?".
"Một trong số các cổ đông, đồng thời cũng là người ủng hộ cho mấy dự án trọng điểm ở Giang Thành chúng ta. Không có bọn họ thì e là mấy dự án của chúng ta ở Giang Thành khó mà duy trì được", Mã Hải vội nói.
"Chỉ vậy thôi sao?", Lâm Chính khó hiểu hỏi.
Mã Hải do dự một lát, rồi cúi đầu đáp: "Ngoài ra, mấy nhà máy sản xuất dược phẩm hiện giờ của chúng ta... cũng là do nhà họ Vương cung cấp".
Lâm Chính nghe thấy thế thì im lặng không nói gì.
Mấy nhà máy dược phẩm đều do nhà họ Vương cung cấp...
Nếu bây giờ đá nhà họ Vương khỏi Dương Hoa, thì sẽ không có chỗ sản xuất thuốc mới, chắc chắn việc đưa ra thị trường cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Một khi thuốc mới xảy ra vấn đề, thì Dương Hoa sẽ tiêu đời.
Đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Dương Hoa.
Thấy Lâm Chính do dự, Vương Hào nở nụ cười nhẹ, bình thản nói: "Chủ tịch Lâm, tôi thấy đây cũng không phải là chuyện gì to tát, con trai tôi đã quỳ xuống dập đầu với cậu, cũng xin lỗi cậu rồi, chẳng phải trước đó cậu yêu cầu nó làm vậy sao? Bây giờ nó đã làm rồi, liệu cậu có thể chuyện lớn hóa nhỏ, bỏ qua cho nó không?".
Ông ta dứt lời, Mã Hải liền quay sang nhìn Lâm Chính.
Rõ ràng là ông ta cũng nghĩ như vậy.
Dù sao hiện giờ Dương Hoa cũng không được ổn định, tuy Chủ tịch Lâm chuẩn bị đưa thuốc mới ra thị trường, khiến mọi người xôn xao.
Nhưng... thuốc mới chưa sản xuất ra, mọi thứ đều không chắc chắn.
Huống hồ loại thuốc này... thực sự có thể sản xuất được sao?
Thực ra rất nhiều người vẫn đang tỏ ý nghi ngờ.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng ngẩng đầu lên.
"Mã Hải, bảo người ra tay đi!".
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
"Chủ tịch Lâm..."
"Ra tay!".
Lâm Chính lạnh lùng quát.
Không cho phép làm trái!
Chương 1029: Chết cũng đáng
Lời nói của Lâm Chính khiến hai bố con nhà họ Vương sững sờ. Vương Tử Tường run rẩy. Vương Hào trố tròn mắt. Mã Hải không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành thở dài, phất tay. Người cấp dưới đứng ngoài cửa lập tức bước tới.
“Bố! Cứu con với!”, Vương Tử Tường gào lên.
“Chủ tịch Lâm! Cậu…ác quá!", Vương Hào quát lớn.
“Tôi còn có đòn ác hơn nữa, chắc ông chưa từng thấy đâu!", Lâm Chính gõ tay, khuôn mặt lạnh tới mức đáng sợ. Một người vệ sĩ bước tới, ghì Vương Tử Tường xuống.
“Dừng tay!”, Vương Hào không nhịn nổi nữa bèn quát lên.
“Nếu ông muốn cản thì hôm nay ông cũng sẽ giống như con trai mình đấy?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn ông ta
“Cậu dám?”, Vương Hào khựng bước, cảm thấy chột dạ những vẫn cố gắng đanh giọng.
“Ông không tin thì cứ thử xem”, Lâm Chính cầm con dao ăn lên, bẻ nhẹ.
Cạch! Con dao ngay lập tức bị Lâm Chính bẻ cong. Đám người Vương Hào cảm thấy ớn lạnh. Người thường mà cũng làm được việc này sao? Hay cậu ta là quái vật?
“Vương Hào! Tôi khuyên ông nên thành thật. Chủ tịch Lâm là đại sư võ thuật. Những người kia của ông e rằng không bằng một ngón tay của chủ tịch Lâm đâu”, Mã Hải nói bằng vẻ vô cảm.
Vương Hào nghiến răng. Những kẻ đứng sau ông ta đều thấy chột dạ, không dám bước lên. Còn người của Mã Hải thì ghì Vương Tử Tường xuống bàn.
“Bố! Cứu con! Cứu con với”, Vương Tử Tường gào lên và ra sức giãy giụa. Thế nhưng tay chân anh ta đã bị một vệ sĩ vô cùng cường tráng kìm kẹp. Giờ anh ta không khác gì một con cừu đang đợi bị xẻ thịt.
“Tử Tường! Cố gắng chịu đựng, bố sẽ không để con phải công cốc chịu cực đâu”, Vương Hào hét lên, nước mắt lưng tròng.
Một vệ sĩ nhặt cây gậy dưới đất lên, định đập xuống chân của Vương Tử Tường. Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Gượm đã!”
Đám đông đồng loạt quay qua nhìn Lâm Chính. Vương Hào cũng giật mình. Lẽ nào chủ tịch Lâm đã đổi ý?
Nhưng sự thật chứng minh là họ nghĩ nhiều quá rồi. Lâm Chính chỉ đứng dậy, bẻ một chân sắt từ chiếc ghế bên cạnh. .
Sức mạnh của anh thật ghê người! Người vệ sĩ nhìn anh bằng vẻ ngạc nhiên.
“Để tôi”, Lâm Chính cầm ống sắt bước tới.
Vương Hào suýt ngất. Người vệ sĩ lập tức lùi ra. Lâm Chính chộp lấy chân của Vương Tử Tưởng và đập mạnh.
“Á!”, tiếng hét rợn người vang lên. Một chân của Vương Tử Tường nát bét. Lâm Chính mặc kệ anh ta đang gào thét, cứ thế vung ống sắt lên đập nốt vào chân còn lại và hai tay.
Rắc!
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên Vương Tử Tường ngất lịm vì quá đau. Thế nhưng có vẻ như mọi việc vẫn chưa kết thúc.
Lâm Chính lấy túi đựng châm ra trải lên bàn. Vương Hào run rẩy kêu lên: “Cậu…cậu định làm gì?”
“Tôi đột nhiên cảm thấy không nên tha cho các người như vậy”, Lâm Chính điềm đạm nói, sau đó đâm một cây châm vào cổ của Vương Tử Tường. Trong nháy mắt, Vương Tử Tưởng trố tròn hai mắt, cả cơ thể giật đùng đùng như chạm phải điện. Sau khi co giật một hồi thì anh ta lại ngất lịm.
“Tử Tường!”, Vương Hào gào lên, hai mắt đỏ ngàu. Sau đó ông ta nhào về phía Lâm Chính.
“Tôi liều mạng với cậu”, ông ta hét lớn, giống như một con quái thú đang giương nanh múa vuốt. Đám vệ sĩ bên cạnh ghì chặt ông ta. Lâm Chính rút một cây châm đi tới.
“Vương Hào! Chắc ông không hiểu về con người tôi. Nhưng Mã Hải thì biết đấy. Con người tôi không phải người lương thiện gì. Ai mà đối đầu với tôi thì tôi cũng sẽ đáp trả. Giờ ông muốn đối đầu với Dương Hoa thì tôi cũng chẳng cần phải nể nang gì với ông nữa”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Cậu…cậu định làm gì? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám gây bất lợi cho tôi thì nhà họ Vương nhất định sẽ báo thù. Dù cho có phải trả giá thì cũng không để cậu sống yên đâu”.
“Nếu đã vậy thì càng không cần phải nương tay!”, Lâm Chính vân vê cây châm vào ghim về phía đầu của Vương Hào.
“Nhát đâm này sẽ khiến ông biến thành người thực vật. Tới khi đó dù ông có muốn rút vốn thì chắc cũng không nói ra nổi đâu nhỉ”.
Đám đông nghe thấy vậy thì cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Người thực vật sao? Độc ác quá!
Thế nhưng…không ai dám nghi ngờ lời của người đàn ông này. Bởi vì anh không chỉ là chủ tịch của Dương Hoa mà còn là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng. Y thuật của anh có thể nói là thiên hạ vô song.
“Đừng…đừng chủ tịch Lâm. Tôi biết sai rồi. Tôi không dám đối đầu với Dương Hoa nữa. Tôi nguyện bán sức cho cậu, xin cậu tha cho tôi”, Vương Hào hét lên. Lúc này, ông ta chẳng còn quan tâm nổi tới sự sống chết của Vương Tử Tường nữa. Ông ta không muốn trở thành người thực vật. Như vậy thì thà giết ông ta đi còn hơn.
Thế nhưng có vẻ Lâm Chính không có ý dừng lại: “Chuyện ngày hôm nay không để lắng xuống được nữa rồi, chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài. Một khi hai người bị trả lại cho nhà họ Vương thì chắc chắn bọn họ sẽ biết những gì tôi làm và trả thù tôi. Nếu đã vậy thì tôi đành phải ra tay trước thôi”, nói xong anh đâm cây châm xuống.
Vương Hào cũng co giật mãnh liệt giống như Vương Tử Tường. Một lúc sau cả người ông ta đổ ra đất, bất động. Lâm Chính rút cây châm ra, lau sạch rồi lại cất vào túi.
Đám đông run rẩy. Đến cả đám vệ sĩ cũng phải giật mình giống như nhìn thấy ma quỷ.
“Lập tức tất toán toàn bộ cổ phần của nhà họ Vương, đuổi ra khỏi công ty. Ngoài ra thu thập toàn bộ chứng cứ phạm tội những năm qua của họ, đưa tới đồn”, Lâm Chính lau tay, nói bằng vẻ vô cảm.
Mã Hải giật mình, vội vàng nói: “Vâng, chủ tịch…”
“Còn gì nữa sao?”, Lâm Chính liếc nhìn Mã Hải.
“Chúng ta làm vậy…có tuyệt tình quá hay không…”, Mã Hải do dự.
“Tuyệt tình?”
Lâm Chính hừ giọng, sau đó gọi ông chủ đang trốn dưới quầy tới: “Tới đây!”
Người này run rẩy bước tới. Hai chân ông ta mềm nhũn.
“Nói cho giám đốc Mã biết, vị công tử Vương Tường này tới chỗ các người mấy lần rồi?’, Lâm Chính hỏi.
“Từ lúc kinh doanh tới này là…18 lần rồi ạ…”, ông chủ run rẩy đáp lại.
“Anh ta đã làm những gì?”, Lâm Chính lại hỏi.
Đương nhiên ông chủ hiểu ý của Lâm Chính nên nói lý nhí: “Hai…sinh viên nữ vì cậu ta mà….nhảy sông…”
Mã Hải giật mình. Đám vệ sĩ tối mặt. Loại cặn bã thế này có chết cũng đáng.
“Gọi điện bảo Kỷ Văn và Khang Gia Hào tới. Ông chủ này có thể cung cấp không ít thông tin đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi đi ra ngoài.
Chương 1030: Tình cảnh hiện tại
Khang Gia Hào tức tốc tới nhà hàng. Làm luật sư của Hoa Dương vào giai đoạn này có thể nói là đầu tắt mặt tối. Đúng ra ông ta không rời đi được mới phải. Thế nhưng Lâm Chính đã yêu cầu thì dù có bận ông ta cũng phải đi một chuyến
Vừa bước vào đã nhìn thấy Mã Hải đang hút thuốc. Khang Gia Hào ngạc nhiên lắm. Ông ta nhớ là Mã Hải đã cai thuốc lâu lắm rồi.
“Chuyện gì vậy?”, Khang Gia Hào hỏi.
Lúc này Vương Hào và Vương Tử Tường đã được đưa về nhà họ Vương. Ông chủ nhà hàng thì ngồi thừ ra ghế, mồ hôi nhễ nhại. Mã Hải nhìn Khang Gia Hào và thuật lại đại khái sự việc. Khang Gia Hào trông vô cùng căng thẳng.
“Tôi không hiểu tại sao chủ tịch lại làm như vậy. Lúc này Dương Hoa đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, có thể xảy ra sự cố bất cứ lúc nào. Lúc này nhịn đi một chút, đợi xử lý xong Thiên Hằng của Nhậm Quy rồi đối phó với nhà họ Vương vẫn không muộn mà. Giờ thế này, chúng ta lại bị rung lắc cho mà xem, chỉ sợ tới khi đó lại tạo cơ hội cho Nhậm Quy mất”, Mã Hải dập điếu thuốc trong tay, thở dài bất lực.
“Ông Mã, nếu ông nghĩ vậy thì ông không hiểu chủ tịch Lâm rồi”, Khang Gia Hào cười chua chát.
“Ồ! Ý của ông là...?”, Mã Hải nhìn ông ta.
“Chủ tịch Lâm dám làm như vậy thì chắc chắn là có căn cứ! Tôi nghĩ cậu ấy có dự tính của mình rồi!”
“Dự tính sao? Khang Gia Hào, rốt cuộc là ông có hiểu tình cảnh hiện tại của chúng ta không đấy! Ông tưởng chúng ta chỉ phải đối đầu với mỗi một Nhậm Quy thôi hả? Ông sai rồi. Chúng ta đang phải đối đầu với hàng trăm thế lực trong nước đấy. Theo như tôi biết, tập đoàn Chính Hoa cũng đã bắt đầu tấn công Dương Hoa rồi. Chúng ta hiện tại không chỉ bị cắt đứt nguồn hàng mà nhân viên còn bị đối phương cướp đi mất. Ông tưởng là thuốc đặc trị tiểu đường có thể cứu được cả Dương Hoa hả, giờ thuốc vẫn chưa còn tung ra thi trường nên chẳng nói trước được gì cả”, Mã Hải vỗ bàn, hai mắt đỏ au nhìn Khang Gia Hào.
Khang Gia Hào chỉ biết lắc đầu. Ông ta biết Mã Hải luôn muốn nói những điều này ra nhưng lại không dám. Vì đó là chủ tịch Lâm! Là thần y Lâm! Là người đứng trên ông ta, có thể nắm giữ cả sự sống và cái chết trong tay. Vì thế Mã Hải chỉ dám thổ lộ với Khang Gia Hào.
Thực ra vị trí của Mã Hải cũng khó làm. Ông ta cũng có nỗi khổ của riêng mình, cũng có những điều phải lo nghĩ và đôi khi còn cảm thấy bất lực.
Ông ta cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để có được Dương Hoa của ngày hôm nay nên đương nhiên không muốn công sức cứ thế bị đổ xuống sông xuống bể.
Thế nhưng những hành động của Lâm Chính luôn khiến cho Dương Hoa rơi vào nguy hiểm. Dù trước đó thần y Lâm tạo ra được rất nhiều kỳ tích thì ông ta vẫn không biết thần y Lâm có thể giúp được Dương Hoa vượt qua được kiếp nạn lần này hay không…
“Ông có tin chủ tịch Lâm không?"
“Đương nhiên là tin, chỉ là…tôi không tự tin vào tình hình lúc này”, Mã Hải nói giọng khàn khàn.
“Nếu đã vậy thì ông cứ làm tốt việc của ông. Như vậy là đủ rồi. Chủ tịch Lâm có thể gây dự nên cơ đồ, tạo ra một Dương Hoa thì cũng có thể tạo ra hai, ba Dương Hoa. Tôi tin chắc chắn chủ tịch đã có sự chuẩn bị rồi. Nếu không có, thì cậu ấy đã không như vậy. Chúng ta cứ chờ đợi xem”.
“Vậy nhà họ Vương phải làm sao?", Mã Hải hỏi.
Khang Gia Hào mỉm cười nhưng không trả lời mà chỉ nhìn về phía ông chủ kia: “Sao ông biết được chuyện Vương Tử Tường ép hai nữ sinh nhảy sông?”
“Tôi…tôi tận mắt nhìn thấy nên đương nhiên là biết. Hôm đó Vương Tử Tường bao cả nhà hàng, mời vài sinh viên tới ăn uống. Kết quả, anh ta uống hơi nhiều nên đã ép một cô gái. Bạn trai của cô này không chịu liền bị đánh liệt. Cô gái chạy ra ngoài, nhảy xuống sông tự vẫn”.
“Vậy tại sao người khác lại không biết gì? Đây không phải chuyện nhỏ mà”, Khang Gia Hào hỏi.
“Cô gái đó không chết, được cứu lên, hơn nữa nhà họ Vương còn bồi thường tiền và giải thích thế nên mọi chuyện coi như xong, có điều…”
“Có điều làm sao?"
“Tôi nghe nói sau đó Vương Tử Tường đã báo thù cô gái đó. Bắt cô gái đi. Nhưng bọn họ cũng chỉ nói lỡ miệng trong một lần tụ tập, còn chuyện sau đó thì tôi không biết?”, ông chủ lên tiếng.
Mã Hải chau mày. Khang Gia Hào hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra.
“Ông gọi điện làm gì?”, Mã Hải hỏi.
“Báo cảnh sát”, Khang Gia Hào thản nhiên nói. Mã Hải giật mình.
“Chủ tịch Lâm đã để lại một nguồn tin rất hữu dụng. Nếu đã vậy thì chúng ta phải nhanh chóng giải quyết thôi. Mã Hải! Muốn ra tay với nhà họ Vương thì phải nhân lúc này. Nhân lúc mà tất cả mọi người còn chưa biết Dương Hoa sắp xảy ra chuyện. Chỉ khi kẻ địch chưa kịp phản ứng mà chúng ta đã xử lý xong thì chúng ta có thể coi như thắng được 50%", Khang Gia Hào lên tiếng.
Mã Hải nín thở, sau đó mơ hồ hiểu ra điều gì đó. Vài chiếc xe với còi inh ỏi nhanh chóng được lái về phía biệt thự nhà họ Vương…
"Ngu ngốc!".
Thấy Tô Nhu tắt điện thoại, Vương Tử Tường không khỏi cười khẩy.
"Xem ra giám đốc Mã sắp đến rồi", người đàn ông trung niên cũng tức là Vương Hào lạnh lùng nói: "Từ tập đoàn Dương Hoa đến đây cùng lắm là 20 phút lái xe, thời gian vẫn kịp. Chàng trai, nếu cậu chịu quỳ xuống dập đầu, xin lỗi con trai tôi, thì tôi có thể cân nhắc xử lý nhẹ nhàng, dù sao tôi cũng không muốn phiền tới giám đốc Mã, cậu thấy sao?".
"Chẳng sao cả", Lâm Chính lắc đầu.
"Thằng ngu, anh rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao? Nếu chú Mã đến, thì chỉ e là anh sẽ lập tức biến mất khỏi Giang Thành", Vương Tử Tường tức giận nói.
"Biến mất? Không đâu, chỉ dựa vào cô Tô Nhu thì giám đốc Mã cũng sẽ không giết cậu ta, nhưng kiểu gì cậu ta cũng phải nếm mùi đau khổ. Chủ tịch Lâm đang không có cớ để ra tay với cậu, bây giờ cậu chọc vào chúng tôi thì cũng đừng trách", Vương Hào lạnh lùng hừ một tiếng.
"Vậy à? Thế thì cứ chờ Mã Hải đến đi", dường như Lâm Chính không muốn nhiều lời với bọn họ.
"Không biết tốt xấu, vẫn còn 19 phút nữa, cậu có thể từ từ suy nghĩ", Vương Hào lạnh lùng nói.
"Không, trên thực tế chỉ cần chín phút là Mã Hải sẽ đến nơi", Lâm Chính nhìn đồng hồ, bình tĩnh đáp.
"Chín phút? Cậu tưởng giám đốc Mã biết bay sao?", Vương Hào liếc nhìn Lâm Chính.
"Ông ta không biết bay, nhưng tôi nghĩ ông ta sẽ vượt quá tốc độ".
"Vượt quá tốc độ?".
Mọi người đều không hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì.
Tô Nhu lại càng ù ù cạc cạc.
Không biết tại sao, cô cảm thấy Lâm Chính hôm nay rất kỳ quái...
Cứ như biến thành một người khác vậy.
Không im lặng kiệm lời như trước đây nữa.
Không sợ chuyện như trước đây nữa.
Quan trọng nhất là... trên người anh có sự tự tin trước nay chưa từng có.
Đúng, là sự tự tin.
Dường như trời có sập xuống anh cũng không sợ.
Hai bố con nhà họ Vương trước mắt... anh lại càng không coi ra gì.
Sao lại thế nhỉ...
Lẽ nào sau khi trúng thưởng, Lâm Chính bỗng dưng trở nên tự tin như vậy sao?
Xem ra các cụ nói không sai!
Có thực mới vực được đạo!
Nhưng... cho dù có tiền, thì anh cũng không nên ngạo mạn như vậy.
Đối phương thiếu tiền sao?
Bọn họ không những có tiền, mà còn có mối quan hệ, là quản lý cấp cao của Dương Hoa, Lâm Chính dựa vào đâu mà đối đầu với bọn họ chứ?
Tô Nhu vừa cuống vừa giận, nhưng chuyện đã đến nước này, dù cô muốn khuyên cũng không thể khuyên được nữa...
Thôi vậy.
Cứ im lặng xem thế nào.
Tô Nhu thở dài, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
Từng phút trôi qua.
Trong nhà hàng vô cùng yên tĩnh.
Ông chủ đã đóng cửa.
Nếu Vương Hào đã ra mặt, thì đương nhiên sẽ không để kinh động tới cảnh sát, những chuyện như thế này giải quyết kín đáo là thích hợp nhất.
Tô Nhu cảm giác mỗi phút dài như một năm.
Cuối cùng.
Cạch!
Cửa bị đẩy ra, Mã Hải mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển lao vào.
"Chú Mã!", Vương Tử Tường kinh ngạc kêu lên.
"Giám đốc Mã, ông đến rồi sao?".
Vương Hào ngạc nhiên, vội vàng nhìn chiếc đồng hồ Rolex ở cổ tay.
Quả thực... mất chín phút!
Chuyện này là sao đây?
Sao lại thế được… Tại sao Mã Hải lại vội vã đến thế? Lẽ nào ông ta đã vượt quá tốc độ thật?
Mã Hải quan tâm đến chuyện này như vậy sao? Nhanh như vậy đã đến nơi rồi?
Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Vương Hào.
"Cháu chào chú Mã!", Vương Tử Tường vội bước tới chào hỏi.
Mã Hải chạy bước nhỏ tới, vội vàng cúi người với Lâm Chính: "Chủ..."
Nhưng còn chưa nói xong, dường như Mã Hải ý thức được gì đó, vội vàng đứng thẳng người lên, nhìn về phía Tô Nhu đang đứng ở bên cạnh, trợn mắt há hốc miệng nhìn ông ta.
Chết rồi!
Mã Hải thầm cả kinh, vội đổi giọng: "Chào cậu Lâm".
Nói xong liền chìa tay ra.
Nhưng... Lâm Chính không bắt tay với ông ta.
Trong lòng Mã Hải lập tức run lên...
Lâm Chính không bắt tay... hiển nhiên lúc này Chủ tịch Lâm đang rất tức giận.
Mã Hải quay phắt lại, trong lòng không còn kiêng dè gì nữa. Ông ta nhìn nhà hàng lộn xộn, lại nhìn hai bố con Vương Tử Tường ở đối diện, nhỏ giọng nói: "Cậu Lâm, cậu đưa cô Tô Nhu về trước đi".
"Được".
Lâm Chính gật đầu, xoay người nói với Tô Nhu vẫn đang trong trạng thái đờ đẫn: "Tiểu Nhu, để anh đưa em về trước".
"Hả? Cứ thế... về sao?".
Tô Nhu sửng sốt nhìn anh, đầu óc vẫn còn phản ứng hơi chậm chạp.
Vậy là có thể đi rồi sao?
Dễ dàng thế sao?
Bọn họ không gây khó dễ nữa sao?
Chẳng phải Mã Hải đứng về phía hai bố con Vương Hào sao?
Vương Tử Tường cũng cảm thấy khó hiểu, vội kêu lên: "Chú Mã, không thể để thằng chó này đi được!".
"Câm miệng!".
Không chờ Mã Hải lên tiếng, Vương Hào đã nhỏ giọng quát.
Toàn thân Vương Tử Tường run lên, nhìn bố mình với ánh mắt không thể tin được.
Lúc này, anh ta mới để ý thấy sắc mặt bố mình trắng bệch, thậm chí... còn đang hơi run rẩy.
Sao lại như vậy được?
Đầu óc Vương Tử Tường trở nên trống rỗng.
Anh ta không phải là đồ ngốc, cũng ý thức được sự việc khác thường.
Mã Hải vừa đến đã chào hỏi tên họ Lâm kia, hơn nữa... còn chủ động bảo anh ta đưa Tô Nhu về trước.
Rõ ràng Mã Hải không đứng về phía bọn họ, mà là... đứng về phía Lâm Chính.
Cả Giang Thành này còn ai có thể khiến Mã Hải phải làm vậy chứ?
Chỉ có duy nhất Chủ tịch Lâm!
Nhưng... người này là Lâm Chính, chứ đâu phải Chủ tịch Lâm!
Đầu óc Vương Tử Tường rối rung rối mù, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì nữa.
Đúng lúc này, Lâm Chính đã kéo tay Tô Nhu đi ra ngoài cửa.
Tô Nhu có chút ngơ ngác, đi theo Lâm Chính một cách máy móc.
Hai người vừa đi, khuôn mặt Mã Hải mới tỏ vẻ suy sụp.
"Rốt cuộc người đó... là ai vậy?".
Giọng nói Vương Hào khô khốc, dường như cố gắng thốt ra được mấy chữ này.
Mã Hải hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
Ông ta im lặng một lúc lâu mới thốt nên lời.
"Chủ tịch Lâm!".
Vương Hào nghe thấy thế thì lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã lăn ra đất.
"Bố!".
Vương Tử Tường vội vàng đỡ lấy Vương Hào.
Vương Hào ổn định cơ thể, nhắm mắt lại, rồi bật cười.
Đó là nụ cười đầy chua chát.
Nụ cười đầy tuyệt vọng.
"Ha ha ha..."
Trong nhà hàng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng cười của Vương Hào.
Cuối cùng Vương Tử Tường cũng ý thức được mình đã gây họa, khóc lóc nói: "Bố không sao chứ? Bố đừng dọa con! Rốt... rốt cuộc chuyện này là sao? Rốt cuộc con đã đắc tội với ai vậy?".
Nhưng Vương Hào không trả lời anh ta, mà thì thào đầy tuyệt vọng.
"Ai có thể ngờ được kẻ bị gọi là vua mọc sừng của Giang Thành, một thằng ở rể bị mọi người khinh thường, lại là người đứng đầu Giang Thành, chính là Chủ tịch Lâm đứng đầu Dương Hoa... Ai có thể ngờ được chứ? Ai có thể ngờ được chứ?".
"Chủ tịch Lâm... cậu giấu kĩ quá!".
Vương Hào lẩm bẩm, đến cuối cùng còn rít lên, đôi mắt đỏ ngầu.
"Đúng vậy, ai có thể ngờ được chứ? Phải biết rằng, lúc tôi quen Chủ tịch Lâm, cậu ấy... thực sự chỉ là một thằng ở rể, chứ không phải là thần y Lâm hay Chủ tịch Lâm gì cả".
Mã Hải cũng cười chua chát.
Chương 1027: Giơ cao đánh khẽ
Brừm!
Tiếng động cơ của chiếc Gallardo vang khắp con đường.
Lâm Chính yên lặng lái xe.
Tô Nhu cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó, hai bàn tay nhỏ nhắn đan vào nhau, trông rất bối rối.
Rõ ràng cô vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao... Mã Hải lại cung kính với anh như vậy?", cuối cùng Tô Nhu cũng ngẩng đầu lên, đưa ra nghi vấn.
Tuy Mã Hải vẫn chưa cúi hẳn người xuống, nhưng ông ta lại chìa tay ra với Lâm Chính.
Cả Giang Thành chỉ có vài người có thể khiến người như Mã Hải chủ động bắt tay.
"Vậy em nghĩ là nguyên nhân gì?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Em không biết", Tô Nhu lắc đầu.
"Thực ra đáp án rất đơn giản".
"Đáp án gì cơ?", Tô Nhu lập tức ngoảnh sang, nhìn anh chằm chằm.
"Bởi vì anh... chính là Chủ tịch Lâm!", Lâm Chính mỉm cười nói.
Anh không cười còn đỡ, anh cười lại khiến Tô Nhu có chút không tin.
Nhưng biểu hiện trước đó của Mã Hải lại quá bất thường...
Tô Nhu chịu chết không thể nào hiểu nổi.
"Em biết rồi", dường như Tô Nhu bỗng ý thức được gì đó, nhỏ giọng kêu lên.
"Em nghĩ ra gì vậy?", Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.
"Anh dùng số tiền kia mua cổ phần của Dương Hoa rồi à?", Tô Nhu lạnh lùng hỏi.
"Ặc...", Lâm Chính suýt nữa thì tắt thở.
Khả năng này mà Tô Nhu cũng nghĩ ra sao? Anh không thể không khâm phục sức tưởng tượng của cô.
Trừ khi Lâm Chính nhận được toàn bộ số tiền bồi thường của cặp Hoa Hi Vọng, thì mới có khả năng mua cổ phần gia nhập. Hơn nữa cho dù mua cổ phần gia nhập, thì Mã Hải cũng đâu cần phải cung kính với anh như vậy? Phải biết rằng, Mã Hải cũng sở hữu khối tài sản khổng lồ, cần gì phải cung kính với một cổ đông nhỏ chứ?
"Không đúng, tiền của cặp Hoa Hi Vọng vẫn chưa có, hơn nữa vụ kiện cũng chưa bắt đầu... Chuyện này là sao đây?", Tô Nhu vắt óc suy nghĩ nguyên nhân.
Lâm Chính dừng xe ở ven đường, lấy điện thoại ra mở Tiktok, rồi mở một video đang rất nổi gần đây cho Tô Nhu xem.
Trong video là một người đàn ông đeo kính, trông rất nhếch nhác, đang làm mấy động tác co giật như lên cơn điên. Nhạc vừa chuyển, người đàn ông bỗng biến hình, áo vest giày da, mái tóc đen bóng, làn da trắng nõn, trông rất đẹp trai.
"Em đã hiểu chưa?", Lâm Chính cười hỏi.
Tô Nhu vô cùng nghi hoặc: "Không hiểu".
"Thôi được rồi".
Giải thích thất bại.
Có vẻ Tô Nhu không dám liên hệ Chủ tịch Lâm với chồng mình...
Cũng phải, thoạt nhìn hai người này có sự cách biệt quá lớn, hơn nữa dáng vẻ của Chủ tịch Lâm không giống như những video này, dựa vào filter và trang điểm để thay đổi.
Lâm Chính lắc đầu, cũng chẳng buồn nói nữa, tiếp tục lái xe.
Xe nhanh chóng dừng ở tầng một công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
"Em lên trước đi, anh quay lại đó, mọi chuyện vẫn chưa giải quyết xong", Lâm Chính nói.
"Giám đốc Mã sẽ không làm khó anh đấy chứ?", Tô Nhu hỏi với vẻ lo lắng.
"Yên tâm đi, không sao đâu. Em quên rồi sao? Anh là cổ đông của Dương Hoa đó", Lâm Chính cười đáp.
Tô Nhu nghe thấy thế, ánh mắt lại càng tỏ vẻ khó hiểu hơn.
Xem ra cô phải nhúng tay vào rồi, chuyện này hiển nhiên cũng khiến bộ óc kinh doanh của cô trở nên ù ù cạc cạc.
Thôi, mặc kệ nó đi.
Tô Nhu thở dài, lắc đầu bước vào công ty.
Lâm Chính lại giẫm chân ga, lái về phía nhà hàng.
Trên đường đi, một số điện thoại khác của Lâm Chính bỗng đổ chuông.
Anh hơi sửng sốt.
Màn hình hiển thị là Tô Nhu.
Phải biết rằng, đây là số điện thoại của Chủ tịch Lâm.
Cô gần như không chủ động gọi đến số này bao giờ.
Lâm Chính lướt mắt nhìn màn hình, dường như nghĩ đến gì đó, anh mỉm cười rồi bấm nút nghe.
"Chủ tịch Lâm, chào... chào anh", giọng nói của Tô Nhu có chút căng thẳng.
"Có chuyện gì sao cô Tô?", Lâm Chính khiến giọng nói của mình trở nên dịu dàng hơn.
"Chủ tịch Lâm, chuyện là thế này..."
Tô Nhu vội vàng kể lại chuyện ở nhà hàng, sau đó nói: "Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ giữa mọi người có chút hiểu lầm, mong anh có thể giơ cao đánh khẽ... tha cho chồng tôi..."
Lâm Chính nghe thấy thế, trong lòng không khỏi ấm áp.
Tuy trong lòng mọi người, Chủ tịch Lâm xuất sắc như vậy, hoàn hảo như vậy, đẹp trai như vậy, là người đàn ông có được tất cả.
Nhưng... Tô Nhu vẫn là chính mình, vẫn làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, vẫn cố gắng bảo vệ chồng mình.
Dù anh ta bất tài đến đâu...
"Tôi biết rồi".
Lâm Chính hít sâu một hơi, bình thản đáp: "Chuyện này tôi sẽ hỏi Mã Hải, Lâm Chính... rất ổn, cô không cần lo lắng".
"Vậy thì tôi yên tâm rồi, cảm ơn anh, Chủ tịch Lâm", Tô Nhu thở phào nhẹ nhõm.
"Không có gì".
Lâm Chính chuẩn bị tắt điện thoại.
Nhưng ánh mắt lại có chút sâu xa.
"Chỉ đáng tiếc... đại hội sắp diễn ra, tôi... cũng nên đi rồi..."
Brừm brừm...
Chiếc Gallardo lại đỗ ở cửa nhà hàng.
Lúc này, nhà hàng đang đóng chặt cửa.
Đám Mã Hải vẫn đang ở bên trong.
Trong nhà hàng vô cùng yên tĩnh, ngay cả ông chủ cũng đang run rẩy ngồi xổm ở trong quầy, không dám thò đầu ra.
Lâm Chính xuống xe, sải bước tiến vào.
Cạch.
Anh đẩy cửa ra, sắc mặt âm trầm đi tới trước mặt Vương Hào và Vương Tử Tường.
"Chủ tịch Lâm!".
Mã Hải cúi đầu khom lưng, chào đầy cung kính.
Câu chào này khiến tất cả mọi người đang có mặt đều ngớ ra.
Chương 1028: Ra tay
"Sao có thể... Sao có thể... Tên Lâm Chính này... chính là Chủ tịch Lâm? Chính là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa? Sao có thể chứ?".
Vương Tử Tường hoàn toàn không thể chấp nhận được chuyện này, anh ta ngã ngồi xuống đất, toàn thân run rẩy, khuôn mặt không còn tý máu nào.
"Lần này thì tiêu đời rồi".
Vương Hào khàn giọng nói.
Còn mấy gã đàn em của Vương Tử Tường đang nằm dưới đất và ông chủ nhà hàng thì lại càng ngây ra như phỗng, đôi mắt trợn tròn, đờ đẫn nhìn Lâm Chính.
Hóa ra vua mọc sừng của Giang Thành... lại chính là Chủ tịch của Dương Hoa.
Sao lại như vậy được?
Tất cả mọi người đều không còn khả năng suy nghĩ nữa.
Lâm Chính kéo một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó rút một bao thuốc lá ra.
Mã Hải vội vàng châm lửa.
"Chủ tịch Lâm, tôi xin nhận tội".
Vương Hào hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Xin hãy cho tôi một cơ hội..."
"Tôi nên cho kiểu gì đây?".
Lâm Chính rít một hơi thuốc, khàn giọng đáp: "Tôi muốn hỏi ông, rốt cuộc Dương Hoa này là của tôi hay là của nhà họ Vương các ông?".
"Đương nhiên là của cậu rồi", Vương Hào nhỏ giọng nói, sau đó ngoảnh đầu sang.
Vương Tử Tường run lên bần bật, lập tức chạy tới, quỳ mọp xuống đất.
"Chủ tịch Lâm, tôi... tôi biết sai rồi, cầu xin anh hãy cho tôi một cơ hội. Tôi đảm bảo sau này sẽ không đắc tội với anh nữa. Tôi nhất định sẽ lau mắt thật sáng, để không mạo phạm tới anh".
"Nói vậy là không mạo phạm tôi, nhưng lần sau anh sẽ mạo phạm người khác?", Lâm Chính hỏi.
"Không không không, tôi... tôi... tôi không có ý đó", Vương Tử Tường vội lắc đầu.
"Thôi được rồi, hỏi nữa cũng vô ích".
Lâm Chính xua tay, bình thản nói: "Đuổi bọn họ khỏi công ty đi, rồi đánh gãy tay chân của tên Vương Tử Tường này cho tôi".
Anh vừa dứt lời, Vương Tử Tường liền run bắn lên.
"Chủ tịch Lâm!".
Vương Hào cuống quýt kêu lên.
"Sao nào? Thấy tôi xử nhẹ quá hả? Lẽ nàp ông cũng muốn bị đánh gãy tay chân sao?", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Sắc mặt Vương Hào trắng bệch, siết chặt nắm tay, cắn răng nói: "Chủ tịch Lâm, làm người phải để lại đường lui. Tôi thừa nhận con trai tôi không đàng hoàng, mạo phạm đến cậu. Nhưng không biết không có tội, nếu nó biết cậu là Chủ tịch Lâm, thì sao có thể đắc tội với cậu chứ? Nên tôi hy vọng cậu có thể cho nó một cơ hội sửa đổi! Như vậy sẽ có lợi cho cả cậu và tôi!".
"Nhưng nếu tôi không phải là Chủ tịch Lâm thì sao?", Lâm Chính hỏi thẳng.
Sắc mặt Vương Hào căng cứng.
"Chắc đây không phải là lần đầu tiên anh ta làm chuyện này nhỉ? Nếu đổi là người khác không quyền không thế mà bị anh ta ức hiếp thì biết đi đâu kêu oan? Ông... có cho anh ta cơ hội không?", Lâm Chính bình thản nói.
"Chuyện này thì không liên quan đến tôi", Vương Hào trầm giọng đáp.
"Vậy tại sao tôi phải cho anh ta một cơ hội? Chuyện này cũng đâu có liên quan đến tôi", Lâm Chính lắc đầu nói, sau đó phất tay, ra hiệu cho Mã Hải làm theo.
"Chủ tịch Lâm!".
Vương Hào bỗng quát lớn.
Lâm Chính không khỏi nhìn ông ta.
Hai mắt ông ta trợn trừng, lạnh lùng nói: "Chủ tịch Lâm, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu ép nhà họ Vương chúng tôi quá thì không có lợi cho tập đoàn Dương Hoa đâu".
"Ồ, ông muốn thế nào?".
Lâm Chính nổi hứng thú, nhìn ông ta hỏi.
"Thế nào à? Hừ, Chủ tịch Lâm, tôi nói cho cậu biết, nhà họ Vương tôi cũng không dễ bắt nạt đâu. Chó cáu lên còn nhảy tường, huống hồ là con người? Bây giờ Dương Hoa đang gặp khó khăn như vậy, kẻ thù vây quanh, nếu nội bộ xảy ra chuyện lớn, thì sẽ là tổn thất to lớn cho Dương Hoa! Cậu đừng ép tôi phải cá chết lưới rách!", Vương Hào tức giận nói.
Lâm Chính nhíu mày, không ngờ Vương Hào lại tự tin như vậy.
Anh nhìn Mã Hải, hỏi: "Nhà họ Vương làm gì ở Dương Hoa?".
"Một trong số các cổ đông, đồng thời cũng là người ủng hộ cho mấy dự án trọng điểm ở Giang Thành chúng ta. Không có bọn họ thì e là mấy dự án của chúng ta ở Giang Thành khó mà duy trì được", Mã Hải vội nói.
"Chỉ vậy thôi sao?", Lâm Chính khó hiểu hỏi.
Mã Hải do dự một lát, rồi cúi đầu đáp: "Ngoài ra, mấy nhà máy sản xuất dược phẩm hiện giờ của chúng ta... cũng là do nhà họ Vương cung cấp".
Lâm Chính nghe thấy thế thì im lặng không nói gì.
Mấy nhà máy dược phẩm đều do nhà họ Vương cung cấp...
Nếu bây giờ đá nhà họ Vương khỏi Dương Hoa, thì sẽ không có chỗ sản xuất thuốc mới, chắc chắn việc đưa ra thị trường cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Một khi thuốc mới xảy ra vấn đề, thì Dương Hoa sẽ tiêu đời.
Đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Dương Hoa.
Thấy Lâm Chính do dự, Vương Hào nở nụ cười nhẹ, bình thản nói: "Chủ tịch Lâm, tôi thấy đây cũng không phải là chuyện gì to tát, con trai tôi đã quỳ xuống dập đầu với cậu, cũng xin lỗi cậu rồi, chẳng phải trước đó cậu yêu cầu nó làm vậy sao? Bây giờ nó đã làm rồi, liệu cậu có thể chuyện lớn hóa nhỏ, bỏ qua cho nó không?".
Ông ta dứt lời, Mã Hải liền quay sang nhìn Lâm Chính.
Rõ ràng là ông ta cũng nghĩ như vậy.
Dù sao hiện giờ Dương Hoa cũng không được ổn định, tuy Chủ tịch Lâm chuẩn bị đưa thuốc mới ra thị trường, khiến mọi người xôn xao.
Nhưng... thuốc mới chưa sản xuất ra, mọi thứ đều không chắc chắn.
Huống hồ loại thuốc này... thực sự có thể sản xuất được sao?
Thực ra rất nhiều người vẫn đang tỏ ý nghi ngờ.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng ngẩng đầu lên.
"Mã Hải, bảo người ra tay đi!".
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
"Chủ tịch Lâm..."
"Ra tay!".
Lâm Chính lạnh lùng quát.
Không cho phép làm trái!
Chương 1029: Chết cũng đáng
Lời nói của Lâm Chính khiến hai bố con nhà họ Vương sững sờ. Vương Tử Tường run rẩy. Vương Hào trố tròn mắt. Mã Hải không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành thở dài, phất tay. Người cấp dưới đứng ngoài cửa lập tức bước tới.
“Bố! Cứu con với!”, Vương Tử Tường gào lên.
“Chủ tịch Lâm! Cậu…ác quá!", Vương Hào quát lớn.
“Tôi còn có đòn ác hơn nữa, chắc ông chưa từng thấy đâu!", Lâm Chính gõ tay, khuôn mặt lạnh tới mức đáng sợ. Một người vệ sĩ bước tới, ghì Vương Tử Tường xuống.
“Dừng tay!”, Vương Hào không nhịn nổi nữa bèn quát lên.
“Nếu ông muốn cản thì hôm nay ông cũng sẽ giống như con trai mình đấy?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn ông ta
“Cậu dám?”, Vương Hào khựng bước, cảm thấy chột dạ những vẫn cố gắng đanh giọng.
“Ông không tin thì cứ thử xem”, Lâm Chính cầm con dao ăn lên, bẻ nhẹ.
Cạch! Con dao ngay lập tức bị Lâm Chính bẻ cong. Đám người Vương Hào cảm thấy ớn lạnh. Người thường mà cũng làm được việc này sao? Hay cậu ta là quái vật?
“Vương Hào! Tôi khuyên ông nên thành thật. Chủ tịch Lâm là đại sư võ thuật. Những người kia của ông e rằng không bằng một ngón tay của chủ tịch Lâm đâu”, Mã Hải nói bằng vẻ vô cảm.
Vương Hào nghiến răng. Những kẻ đứng sau ông ta đều thấy chột dạ, không dám bước lên. Còn người của Mã Hải thì ghì Vương Tử Tường xuống bàn.
“Bố! Cứu con! Cứu con với”, Vương Tử Tường gào lên và ra sức giãy giụa. Thế nhưng tay chân anh ta đã bị một vệ sĩ vô cùng cường tráng kìm kẹp. Giờ anh ta không khác gì một con cừu đang đợi bị xẻ thịt.
“Tử Tường! Cố gắng chịu đựng, bố sẽ không để con phải công cốc chịu cực đâu”, Vương Hào hét lên, nước mắt lưng tròng.
Một vệ sĩ nhặt cây gậy dưới đất lên, định đập xuống chân của Vương Tử Tường. Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Gượm đã!”
Đám đông đồng loạt quay qua nhìn Lâm Chính. Vương Hào cũng giật mình. Lẽ nào chủ tịch Lâm đã đổi ý?
Nhưng sự thật chứng minh là họ nghĩ nhiều quá rồi. Lâm Chính chỉ đứng dậy, bẻ một chân sắt từ chiếc ghế bên cạnh. .
Sức mạnh của anh thật ghê người! Người vệ sĩ nhìn anh bằng vẻ ngạc nhiên.
“Để tôi”, Lâm Chính cầm ống sắt bước tới.
Vương Hào suýt ngất. Người vệ sĩ lập tức lùi ra. Lâm Chính chộp lấy chân của Vương Tử Tưởng và đập mạnh.
“Á!”, tiếng hét rợn người vang lên. Một chân của Vương Tử Tường nát bét. Lâm Chính mặc kệ anh ta đang gào thét, cứ thế vung ống sắt lên đập nốt vào chân còn lại và hai tay.
Rắc!
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên Vương Tử Tường ngất lịm vì quá đau. Thế nhưng có vẻ như mọi việc vẫn chưa kết thúc.
Lâm Chính lấy túi đựng châm ra trải lên bàn. Vương Hào run rẩy kêu lên: “Cậu…cậu định làm gì?”
“Tôi đột nhiên cảm thấy không nên tha cho các người như vậy”, Lâm Chính điềm đạm nói, sau đó đâm một cây châm vào cổ của Vương Tử Tường. Trong nháy mắt, Vương Tử Tưởng trố tròn hai mắt, cả cơ thể giật đùng đùng như chạm phải điện. Sau khi co giật một hồi thì anh ta lại ngất lịm.
“Tử Tường!”, Vương Hào gào lên, hai mắt đỏ ngàu. Sau đó ông ta nhào về phía Lâm Chính.
“Tôi liều mạng với cậu”, ông ta hét lớn, giống như một con quái thú đang giương nanh múa vuốt. Đám vệ sĩ bên cạnh ghì chặt ông ta. Lâm Chính rút một cây châm đi tới.
“Vương Hào! Chắc ông không hiểu về con người tôi. Nhưng Mã Hải thì biết đấy. Con người tôi không phải người lương thiện gì. Ai mà đối đầu với tôi thì tôi cũng sẽ đáp trả. Giờ ông muốn đối đầu với Dương Hoa thì tôi cũng chẳng cần phải nể nang gì với ông nữa”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Cậu…cậu định làm gì? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám gây bất lợi cho tôi thì nhà họ Vương nhất định sẽ báo thù. Dù cho có phải trả giá thì cũng không để cậu sống yên đâu”.
“Nếu đã vậy thì càng không cần phải nương tay!”, Lâm Chính vân vê cây châm vào ghim về phía đầu của Vương Hào.
“Nhát đâm này sẽ khiến ông biến thành người thực vật. Tới khi đó dù ông có muốn rút vốn thì chắc cũng không nói ra nổi đâu nhỉ”.
Đám đông nghe thấy vậy thì cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Người thực vật sao? Độc ác quá!
Thế nhưng…không ai dám nghi ngờ lời của người đàn ông này. Bởi vì anh không chỉ là chủ tịch của Dương Hoa mà còn là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng. Y thuật của anh có thể nói là thiên hạ vô song.
“Đừng…đừng chủ tịch Lâm. Tôi biết sai rồi. Tôi không dám đối đầu với Dương Hoa nữa. Tôi nguyện bán sức cho cậu, xin cậu tha cho tôi”, Vương Hào hét lên. Lúc này, ông ta chẳng còn quan tâm nổi tới sự sống chết của Vương Tử Tường nữa. Ông ta không muốn trở thành người thực vật. Như vậy thì thà giết ông ta đi còn hơn.
Thế nhưng có vẻ Lâm Chính không có ý dừng lại: “Chuyện ngày hôm nay không để lắng xuống được nữa rồi, chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài. Một khi hai người bị trả lại cho nhà họ Vương thì chắc chắn bọn họ sẽ biết những gì tôi làm và trả thù tôi. Nếu đã vậy thì tôi đành phải ra tay trước thôi”, nói xong anh đâm cây châm xuống.
Vương Hào cũng co giật mãnh liệt giống như Vương Tử Tường. Một lúc sau cả người ông ta đổ ra đất, bất động. Lâm Chính rút cây châm ra, lau sạch rồi lại cất vào túi.
Đám đông run rẩy. Đến cả đám vệ sĩ cũng phải giật mình giống như nhìn thấy ma quỷ.
“Lập tức tất toán toàn bộ cổ phần của nhà họ Vương, đuổi ra khỏi công ty. Ngoài ra thu thập toàn bộ chứng cứ phạm tội những năm qua của họ, đưa tới đồn”, Lâm Chính lau tay, nói bằng vẻ vô cảm.
Mã Hải giật mình, vội vàng nói: “Vâng, chủ tịch…”
“Còn gì nữa sao?”, Lâm Chính liếc nhìn Mã Hải.
“Chúng ta làm vậy…có tuyệt tình quá hay không…”, Mã Hải do dự.
“Tuyệt tình?”
Lâm Chính hừ giọng, sau đó gọi ông chủ đang trốn dưới quầy tới: “Tới đây!”
Người này run rẩy bước tới. Hai chân ông ta mềm nhũn.
“Nói cho giám đốc Mã biết, vị công tử Vương Tường này tới chỗ các người mấy lần rồi?’, Lâm Chính hỏi.
“Từ lúc kinh doanh tới này là…18 lần rồi ạ…”, ông chủ run rẩy đáp lại.
“Anh ta đã làm những gì?”, Lâm Chính lại hỏi.
Đương nhiên ông chủ hiểu ý của Lâm Chính nên nói lý nhí: “Hai…sinh viên nữ vì cậu ta mà….nhảy sông…”
Mã Hải giật mình. Đám vệ sĩ tối mặt. Loại cặn bã thế này có chết cũng đáng.
“Gọi điện bảo Kỷ Văn và Khang Gia Hào tới. Ông chủ này có thể cung cấp không ít thông tin đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi đi ra ngoài.
Chương 1030: Tình cảnh hiện tại
Khang Gia Hào tức tốc tới nhà hàng. Làm luật sư của Hoa Dương vào giai đoạn này có thể nói là đầu tắt mặt tối. Đúng ra ông ta không rời đi được mới phải. Thế nhưng Lâm Chính đã yêu cầu thì dù có bận ông ta cũng phải đi một chuyến
Vừa bước vào đã nhìn thấy Mã Hải đang hút thuốc. Khang Gia Hào ngạc nhiên lắm. Ông ta nhớ là Mã Hải đã cai thuốc lâu lắm rồi.
“Chuyện gì vậy?”, Khang Gia Hào hỏi.
Lúc này Vương Hào và Vương Tử Tường đã được đưa về nhà họ Vương. Ông chủ nhà hàng thì ngồi thừ ra ghế, mồ hôi nhễ nhại. Mã Hải nhìn Khang Gia Hào và thuật lại đại khái sự việc. Khang Gia Hào trông vô cùng căng thẳng.
“Tôi không hiểu tại sao chủ tịch lại làm như vậy. Lúc này Dương Hoa đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, có thể xảy ra sự cố bất cứ lúc nào. Lúc này nhịn đi một chút, đợi xử lý xong Thiên Hằng của Nhậm Quy rồi đối phó với nhà họ Vương vẫn không muộn mà. Giờ thế này, chúng ta lại bị rung lắc cho mà xem, chỉ sợ tới khi đó lại tạo cơ hội cho Nhậm Quy mất”, Mã Hải dập điếu thuốc trong tay, thở dài bất lực.
“Ông Mã, nếu ông nghĩ vậy thì ông không hiểu chủ tịch Lâm rồi”, Khang Gia Hào cười chua chát.
“Ồ! Ý của ông là...?”, Mã Hải nhìn ông ta.
“Chủ tịch Lâm dám làm như vậy thì chắc chắn là có căn cứ! Tôi nghĩ cậu ấy có dự tính của mình rồi!”
“Dự tính sao? Khang Gia Hào, rốt cuộc là ông có hiểu tình cảnh hiện tại của chúng ta không đấy! Ông tưởng chúng ta chỉ phải đối đầu với mỗi một Nhậm Quy thôi hả? Ông sai rồi. Chúng ta đang phải đối đầu với hàng trăm thế lực trong nước đấy. Theo như tôi biết, tập đoàn Chính Hoa cũng đã bắt đầu tấn công Dương Hoa rồi. Chúng ta hiện tại không chỉ bị cắt đứt nguồn hàng mà nhân viên còn bị đối phương cướp đi mất. Ông tưởng là thuốc đặc trị tiểu đường có thể cứu được cả Dương Hoa hả, giờ thuốc vẫn chưa còn tung ra thi trường nên chẳng nói trước được gì cả”, Mã Hải vỗ bàn, hai mắt đỏ au nhìn Khang Gia Hào.
Khang Gia Hào chỉ biết lắc đầu. Ông ta biết Mã Hải luôn muốn nói những điều này ra nhưng lại không dám. Vì đó là chủ tịch Lâm! Là thần y Lâm! Là người đứng trên ông ta, có thể nắm giữ cả sự sống và cái chết trong tay. Vì thế Mã Hải chỉ dám thổ lộ với Khang Gia Hào.
Thực ra vị trí của Mã Hải cũng khó làm. Ông ta cũng có nỗi khổ của riêng mình, cũng có những điều phải lo nghĩ và đôi khi còn cảm thấy bất lực.
Ông ta cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để có được Dương Hoa của ngày hôm nay nên đương nhiên không muốn công sức cứ thế bị đổ xuống sông xuống bể.
Thế nhưng những hành động của Lâm Chính luôn khiến cho Dương Hoa rơi vào nguy hiểm. Dù trước đó thần y Lâm tạo ra được rất nhiều kỳ tích thì ông ta vẫn không biết thần y Lâm có thể giúp được Dương Hoa vượt qua được kiếp nạn lần này hay không…
“Ông có tin chủ tịch Lâm không?"
“Đương nhiên là tin, chỉ là…tôi không tự tin vào tình hình lúc này”, Mã Hải nói giọng khàn khàn.
“Nếu đã vậy thì ông cứ làm tốt việc của ông. Như vậy là đủ rồi. Chủ tịch Lâm có thể gây dự nên cơ đồ, tạo ra một Dương Hoa thì cũng có thể tạo ra hai, ba Dương Hoa. Tôi tin chắc chắn chủ tịch đã có sự chuẩn bị rồi. Nếu không có, thì cậu ấy đã không như vậy. Chúng ta cứ chờ đợi xem”.
“Vậy nhà họ Vương phải làm sao?", Mã Hải hỏi.
Khang Gia Hào mỉm cười nhưng không trả lời mà chỉ nhìn về phía ông chủ kia: “Sao ông biết được chuyện Vương Tử Tường ép hai nữ sinh nhảy sông?”
“Tôi…tôi tận mắt nhìn thấy nên đương nhiên là biết. Hôm đó Vương Tử Tường bao cả nhà hàng, mời vài sinh viên tới ăn uống. Kết quả, anh ta uống hơi nhiều nên đã ép một cô gái. Bạn trai của cô này không chịu liền bị đánh liệt. Cô gái chạy ra ngoài, nhảy xuống sông tự vẫn”.
“Vậy tại sao người khác lại không biết gì? Đây không phải chuyện nhỏ mà”, Khang Gia Hào hỏi.
“Cô gái đó không chết, được cứu lên, hơn nữa nhà họ Vương còn bồi thường tiền và giải thích thế nên mọi chuyện coi như xong, có điều…”
“Có điều làm sao?"
“Tôi nghe nói sau đó Vương Tử Tường đã báo thù cô gái đó. Bắt cô gái đi. Nhưng bọn họ cũng chỉ nói lỡ miệng trong một lần tụ tập, còn chuyện sau đó thì tôi không biết?”, ông chủ lên tiếng.
Mã Hải chau mày. Khang Gia Hào hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra.
“Ông gọi điện làm gì?”, Mã Hải hỏi.
“Báo cảnh sát”, Khang Gia Hào thản nhiên nói. Mã Hải giật mình.
“Chủ tịch Lâm đã để lại một nguồn tin rất hữu dụng. Nếu đã vậy thì chúng ta phải nhanh chóng giải quyết thôi. Mã Hải! Muốn ra tay với nhà họ Vương thì phải nhân lúc này. Nhân lúc mà tất cả mọi người còn chưa biết Dương Hoa sắp xảy ra chuyện. Chỉ khi kẻ địch chưa kịp phản ứng mà chúng ta đã xử lý xong thì chúng ta có thể coi như thắng được 50%", Khang Gia Hào lên tiếng.
Mã Hải nín thở, sau đó mơ hồ hiểu ra điều gì đó. Vài chiếc xe với còi inh ỏi nhanh chóng được lái về phía biệt thự nhà họ Vương…
Bình luận facebook