Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96-100
Chương 96: Nỗi tuyệt vọng của cậu Sở (1)
Không ai dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Rất nhiều người dụi mắt, hi vọng tất cả chỉ là ảo giác.
Bao gồm cả Sở Diêu Hoàng và Tổng giám đốc Trương. Thế nhưng thực tế hết sức phũ phàng.
“Chú…chú Mạc”, Sở Diêu Hoàng run rẩy kêu lên.
Tuổi của Mạc Thanh không lớn hơn Sở Diêu Hoàng là bao, nhưng vì thân phận nên phải gọi một tiếng là chú.
Thế nhưng hôm nay người mà Sở Diêu Hoàng gọi là chú…lại đang quỳ trước mặt Lâm Chính sao?
Điên rồi chắc? Thế giới này bị làm sao thế?
Mạc Thanh quỳ trước một kẻ ăn bám?
Sở Diêu Hàng cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Những người có mặt trong đại sảnh đều không dám lên tiếng.
Cảnh tượng quá sốc, tư duy của rất nhiều người đã không còn hoạt động được nữa. Giờ họ như bị dừng hình vậy.
Đương nhiên, người bị sốc nhất chính là Tô Nhu. Cô không biết Mạc Thanh. Nhưng dù là một người bình thường thì cũng không thể nào quỳ xuống trước mặt Lâm Chính như vậy được.
Cả Giang Thành này có ai mà không biết chồng của cô là một kẻ ăn bám chứ. Quỳ dưới chân một người như vậy thì sau này Mạc Thanh sống kiểu gì ở Giang Thành đây?
Nhưng Mạc Thanh không nghĩ như vậy. Đầu gối người đàn ông dát vàng, quỳ xuống là xỉ nhục. Thế nhưng…ông ta phải làm vậy thôi.
Ông ta quỳ là vì Trung y của Hoa Quốc.
Nếu ông ta không quỳ, vị thần y này một khi tức giận đi theo Hàn Thành, gia nhập hội bác sĩ của Hàn Thành thì sẽ là một tổn thất cực lớn đối với Trung y Hoa Quốc. Và như vậy thì ông ta cũng sẽ trở thành tội đồ.
Nghiệp này do ông ta tạo ra, ông ta phải hóa giải. Nên cái quỳ gối này là xứng đáng.
Chỉ có điều Lâm Chính không hề có hứng thú với Mạc Thanh.
“Tránh ra”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Mạc Thanh sững sờ, nhìn vẻ lạnh lùng của Lâm Chính. Ông ta ý thức được tình hình không ổn bèn lui qua một bên.
Lâm Chính cầm tay Tô Nhu nhanh chóng bước ra ngoài.
“Lâm Chính…”, Tô Nhu lúng túng.
Chuyện thành ra thế này thì không thể cùng Sở Diêu Hoàng bàn chuyện được nữa. Cô hơi thất vọng, và hơn hết là cảm thấy bất lực.
“Đứng lại! Ai cho các người đi vậy?”, lúc này, chị Mai bước ra, chặn hai người lại.
Sở Diêu Hoàng không hề can thiệp.
“Tôi đếm tới ba, cô mau cút”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Đồ chó má này, cậu dám uy hiếp tôi à?”, chị Mai tức lắm, bèn nhe nanh múa vuốt lao về phía Lâm Chính.
“Sơ Diêu Hoàng, cô ta là thư ký phải không? Cô ta đang phát điên đấy. Cậu mặc kệ sao?”, Mạc Thanh đột nhiên lên tiếng.
Một câu nói thôi nhưng còn có uy lực hơn cả việc bắt quỳ xuống nữa.
Toàn bộ hiện trường thất kinh. Sở Diêu Hoàng tái mặt.
Mạc Thanh đã quỳ rồi còn nói đỡ cho cái đồ rác rưởi đó sao? Rốt cuộc ông ta có mối quan hệ thế nào với Lâm Chính chứ?
“Dừng tay lại, Tiểu Mai”, Sở Diêu Hoàng kêu lên.
“Cậu Sở”, chị Mai run rẩy, nhìn anh ta bằng vẻ không dám tin. Sở Diêu Hoàng nháy mắt rồi nhìn về phía Trương Hi.
Trương Hi lập tức hiểu ý, lao lên: “Không được, các người không được đi”.
“Hả?”, Mạc Thanh tối sầm mặt.
Chị Mai là người của Sở Diêu Hoàng, nhưng Trương Hi thì không! Rõ ràng là Sở Diêu Hàng không chịu dừng lại.
“Những lời tôi nói anh đều không nghe nữa đúng không?”, Lâm Chính
Anh cao hơn Trương Hi một cái đầu, cứ thế nhìn chằm chằm như đâm xuyên người Trương Hi.
Trương Hi run rẩy, vô thức lùi về sau nửa bước. Nhưng nghĩ tới Sở Diêu Hàng đang nhìn mình phía sau thì Trương Hi lại nghiến răng bước tới.
“Sở Diêu Hàng, ý cậu là gì vậy”, Mạc Thanh tối sầm mặt, tức giận hỏi.
“Chú Mạc, cháu không biết. Trương Hi không phải người nhà họ Sở. Trương Hi muốn làm gì, không liên quan tới cháu”, Sở Diêu Hàng lắc đầu.
Sở Diêu Hàng kiêng dè mạc Thanh nhưng nhà họ Sở thì chưa chắc. Bọn họ có thể nể Mạc Thanh nhưng điều đó không có nghĩa là họ phải nghe theo ông ta.
“Khốn nạn!”
Mạc Thanh đương nhiên nhận ra cái trò đê hèn này! Ông ta tức giận định bước lên lôi Trương Hi ra.
Nhưng đúng lúc này một giọng nói vang lên.
“Náo nhiệt quá, mọi người đang làm gì vậy?”
Chương 97: Nỗi tuyệt vọng của cậu Sở (2)
Mạc Thanh, Sở Diêu Hàng, Trương Hi đồng loạt quay qua nhìn thì thấy Anna trong bộ lễ phục màu trắng tuyết và mấy cô gái khác cùng bước tới.
“Cô Anna!”
“Ôi trời, đây chính là cô Anna sao?”
“Đẹp hơn cả trên tivi nữa”.
Xung quanh xì xầm to nhỏ.
Mạc Thanh cảm thấy hơi bất ngờ: “Cô Anna, sao cô lại ở đây?”
“Lâm Chính, quả nhiên anh cũng tới”, Anna mặc kệ đám đông, chỉ nhìn chăm chăm Lâm Chính. Đôi mắt trong như ngọc của cô ta tràn đầy niềm vui. Anna chạy về phía Lâm Chính đầy hào hứng.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả đều ngây người.
Tô Nhu há hốc miệng.
Mấy người Trương Hi, chị Mai lập tức hóa đá Sở Diêu Hàng thất kinh tới mức mặt biến sắc.
Thằng rác rưởi này…sao lại quen Mạc Thanh? Và cả Anna chứ?
Lẽ nào những gì nó nói là thật sao? Nó thật sự được Anna mời tới? Và nó không phải là kẻ ăn bám?
Lúc này không chỉ có Sở Diêu Hoàng mà tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
Cho tới khi có giọng nói run run bên cạnh vang lên: “Cô…Anna”.
“Tổng giám đốc Trương, anh Lâm là khách do tôi mời tới, sao không sắp xếp chỗ cho họ vậy?”, Anna quay qua hỏi.
“Chuyện này…”, tổng giám đốc Trương không biết phải trả lời thế nào.
Thấy tổng giám đốc Trương lắp bắp, Anna bèn chau mày, mơ hồ nhận ra được điều gì đó.
“Xảy ra chuyện gì vậy”, Anna chất vấn.
“Cô Anna, tôi sợ rằng là tôi thất lễ mất rồi”, Lâm Chính nói với vẻ mặt vô cảm, sau đó cầm tay Tô Nhu đi ta ngoài.
“Lâm Chính, đợi đã”, Anna vội vàng đuổi theo.
Thế nhưng không hề có tác dụng gì. Lâm Chính cứ thế cùng Tô Nhu đi ra ngoài.
Ana tức giận giậm chân, quay đầu trừng mắt với Sở Diêu Hàng.
“Ai giải thích cho tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì được không?”, Anna nổi giận đùng đùng.
“Anna, sao cô…lại quen người đó vậy?”, Sở Diêu Hàng hỏi.
“Hỏi bố anh ấy!”, Anna tức lắm, vung tay bỏ đi.
“Cô Anna, cô đi đâu vậy? Xin đợi một chút, cô Anna” , Sở Diêu Hàng vội vàng đuổi theo nhưng không giữ được cô gái.
Anna nhanh chóng bước lên xe.
“Sở Diêu Hàng, anh khiến tôi thất vọng quá. Liên quan đến hạng mục hợp tác khai thác này, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc lại”, Anna lạnh lùng nói rồi rời khỏi khách sạn.
“Cô Anna, nghe tôi giải thích đã”
Sở Diêu Hàng hét lên. Thế nhưng chiếc xe của Anna đã biến mất giữa màn đêm.
“Chuyện gì thế này?”
Sở Diêu Hàng đứng ngây người, nhìn Mạc Thanh: “Chú Mạc”.
Nhưng Mạc Thanh cũng mặc kệ anh ta và đi thẳng ra ngoài.
Trước khi rời đi, ông ta dừng lại.
“Sở Diêu Hàng...cậu gây chuyện lớn rồi!”
Nói xong ông ta ra khỏi cửa.
“Chuyện lớn sao? Tôi đã gây ra chuyện gì rồi? Lẽ nào Sở Diêu Hàng tôi lại không đối phó nổi với một thằng ăn bám chắc? Không thể nào. Chắc chắn là có gì đó nhầm lẫn ở đây, chứ mình không thể nhầm được. Chắc chắn là như vậy”, Sở Diêu Hàng chau mày, lầm bầm như đọc kinh.
“Cậu Sở, chuyện này…rốt cuộc là thế nào vậy?”, Trương Hi đi tới, lắp bắp hỏi.
“Sao thằng nhãi Lâm Chính lại quen những người kia chứ?”, Tiểu Nhiễm cũng run rẩy lên tiếng.
“Chắc chắn chỉ là trùng hợp mà thôi, chắc chắn là bọn họ nhận nhầm người”.
“Thế nhưng cả Mạc Thanh…”
“Tôi đã nói là trùng hợp mà, nghe không hiểu tiếng người à?”, Sở Diêu Hàng gào lên.
Tất cả đều run bắn.
“Buổi tiệc tối nay hủy bỏ. Nghe đây, chuyện hôm nay, không ai được nói ra ngoài. Nghe rõ chưa?”, Sở Diêu Hàng lạnh lùng nói.
“Vâng, cậu Sở”.
“Cậu yên tâm”, đám đông răm rắp nghe theo.
Sở Diêu Hàng vung tay rời đi. Nhưng đúng lúc này điện thoại của anh ta đổ chuông.
Sở Diêu Hàng nhìn điện thoại, mặt tái mét.
“Bố ạ”.
“Con đang ở đâu?”
“Ở khách sạn ạ”
“Ở đó đợi, bố lập tức tới”, nói xong ông ta tắt máy.
“Bố không phải đang ở ngoại tỉnh mà? Sao mà có thể tới chứ?”
Sở Diêu Hàng không thể hiểu nổi.
Cũng không biết mất bao lâu mà ngay sau đó có một đoàn người mặc vest bước rầm rầm vào đại sảnh.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên. Mặt ông ta hằm hằm. Ông ta bước tới trước mắt Sở Diêu Hàng tát mạnh cho anh ta một phát.
Bốp.
Sở Diêu Hàng loạng choạng lùi lại, khóe miệng rớm máu.
“Tên súc sinh này? Mày có biết mày vừa làm gì không?”, Người đàn ông gầm lên.
Sở Diêu Hàng nghe thấy vậy thì trố tròn mắt.
“Bố lẽ nào…bố cũng đánh con vì Lâm Chính sao?”
Sở Diêu Hàng cuối cùng đã rơi vào tuyệt vọng.
Chương 98: Nhầm số
Trên xe taxi.
Hai người không nói gì.
Tô Nhu cầm điện thoại, thỉnh thoảng nhìn màn hình, trên đó là số điện thoại của Tiểu Nhiễm.
Cô đang do dự xem có nên gọi không.
Trong lòng cô vô cùng thấp thỏm, suy nghĩ nên giải thích với cậu Sở thế nào để xua tan lửa giận của anh ta.
Dù sao cô cũng biết gia cảnh của Sở Diêu Hàng.
Nếu chọc giận người này, cô và Lâm Chính sợ là không sống nổi ở Giang Thành…
Đương nhiên, ngoại trừ việc này, Tô Nhu càng chú ý tới hai người kỳ quái đó hơn…
“Người mà quỳ gối đó là ai?”.
“Anh không quen”.
“Không quen?”.
“Ừ”, Lâm Chính không nói dối, anh quả thật không quen Mạc Thanh.
“Chẳng lẽ ông ta nhận lầm người?”, Tô Nhu nghi ngờ lẩm bẩm, ngay sau đó lại hỏi: “Vậy còn Anna đó thì sao?”.
“Người đó thì có quen”.
“Quen thế nào?”, Tô Nhu vội hỏi.
Cô nhìn thấy hết, cô Anna đó rõ ràng không phải nhân vật đơn giản, hơn nữa hình như cô ta còn là khách quý của Sở Diêu Hàng.
Có thể trở thành khách quý của Sở Diêu Hàng thì chắc chắn không phải người đơn giản.
“Có lẽ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân. Đồng nghiệp của cô ấy bị bệnh, sau đó anh đã chữa khỏi”, Lâm Chính thuận miệng nói.
“Sao có thể? Em nghe mấy người lúc nãy nói hình như cô ấy là người của Hiệp hội Y tế Quốc tế, nếu đồng nghiệp của cô ấy bị bệnh thật, còn đến lượt anh chữa hay sao?”.
“Đồng nghiệp của cô ấy bị bệnh rất lạ, dựa vào Tây y không chữa được. Em cũng biết anh hiểu biết về Đông y mà, cho nên anh đã chữa khỏi bệnh. Hôm nay cô ấy mời anh dự tiệc chắc cũng là vì chuyện này”, Lâm Chính nói.
“Thật sao?”.
Tô Nhu kinh ngạc không thôi.
Cô quan sát kỹ càng Lâm Chính một lượt, ngay sau đó nheo mắt lại.
“Em đang nghĩ gì vậy?”.
“Em đang nghĩ, lúc trước anh chữa khỏi cho bà nội, sau đó chữa khỏi cho Ninh Tiểu Uyển, bây giờ anh lại chữa khỏi cho đồng nghiệp của cô Anna, vậy y thuật của anh… lẽ nào rất cao siêu?”.
“Bình thường thôi”.
“Thế vì sao người khác không chữa được bệnh mà anh lại chữa được?”.
“Anh chỉ dựa theo sách miêu tả để xử lý triệu chứng bệnh của họ mà thôi”.
“Sách á? Mấy cuốn sách y học mà anh hay đọc đấy à?”.
“Đó là sách anh mang từ nhà đến, trong đó có nhiều bài thuốc cổ truyền… Em muốn xem không?”.
“Em không xem!”.
Tô Nhu hừ lạnh, nhưng cũng nhẹ lòng hơn rồi.
Nếu là vậy thì cũng có thể giải thích vì sao Lâm Chính quen biết Anna.
Hiệp hội Y tế Quốc tế chỉ là Tây y, không hiểu biết về Đông y, cho nên nhiều chứng bệnh mà Tây y không thể xử lý hoàn toàn có thể chữa trị nhờ Đông y.
“Anh ngốc này, chắc chắn là lại ăn may chữa được cho người ta đúng không?”, Tô Nhu lại nói.
“Xem như là vậy”.
“Nhiều lúc anh cũng thật là may mắn… Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Lâm Chính, mấy ngày tới anh hãy ở trong nhà, đừng chạy đi đâu, em sẽ nghĩ cách giải thích với Sở Diêu Hàng chuyện ngày hôm nay, cố gắng đừng để cậu ta nhắm vào anh”.
“Không cần, anh sẽ nhờ cô Anna giải thích rõ ràng cho Sở Diêu Hàng, Sở Diêu Hàng sẽ không gây rắc rối cho anh”, Lâm Chính nói.
“Anh có mặt mũi lớn đến thế sao?”, Tô Nhu có chút không tin nổi, nói: “Nhà họ Sở là gia tộc lớn nhất nhì ở tỉnh Giang Nam, tuy cô Anna thân phận cao quý, nhưng…”.
“Yên tâm, cô ấy sẽ bán cho anh ân tình này, dù gì anh cũng từng cứu đồng nghiệp của cô ấy. Nếu không được thì anh sẽ đi nhờ nhà họ Ninh hoặc nhà họ Từ”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu do dự một lúc, khẽ than: “Chỉ sợ người ta không xem trọng một nhân vật nhỏ như anh thôi! Vì anh mà đắc tội với nhà họ Sở, không có lợi… Đúng rồi Lâm Chính…”.
“Sao vậy?”.
“Thời gian này anh đừng chữa bệnh lung tung cho người khác nữa”.
“Vì sao?”.
“Em sợ có chuyện”, Tô Nhu ngập ngừng, hạ giọng nói: “Nếu anh thích y học như vậy, em sẽ bỏ tiền giúp anh đăng ký thi lấy bằng. Trước khi lấy được bằng, anh đừng chữa bệnh lung tung cho người ta nữa…”.
Nếu người ta có mệnh hệ gì thì chắc chỉ có thể bán nhà bồi thường.
Trong mắt Tô Nhu, Lâm Chính chỉ là một bác sĩ tay mơ.
Lâm Chính cười chua chát nói: “Được!”.
…
Hai người về nhà, tắm rửa xong thì mỗi người đi ngủ.
Chưa ngủ được bao lâu thì chuông điện thoại lại vang lên.
Nhưng đó là điện thoại của Trương Tinh Vũ và Tô Quảng.
“Alo? Ai đó? Cục trưởng Hác của Cục Y tế? Sao vậy? Thần y Lâm? Cái gì mà thần y Lâm? Nhà chúng tôi không có thần y Lâm, Cục trưởng Hác, ông gọi nhầm số phải không?”.
Chương 99: Phẫn nộ
“Ông là người của bệnh viện Nhân Dân thành phố? Viện trưởng Hồ? Chắc ông lầm rồi, nhà chúng tôi đúng là có một người họ Lâm, nhưng cậu ta không phải bác sĩ. Gọi nhầm rồi, gọi nhầm rồi!”.
“Ông tìm ai? Lại là thần y Lâm? Tôi đã nói nhà chúng tôi không có thần y Lâm! Các người còn gọi quấy rầy nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.
“Cút!”.
…
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ nhận điện thoại suốt cả đêm, nội dung của mấy cuộc điện thoại này lại giống nhau đến sợ.
Tất cả đều là tìm thần y Lâm.
“Thần y Lâm này rốt cuộc là ai?”, Trương Tinh Vũ cúp máy, tức giận nói: “Sao lại gọi đến nhà chúng ta? Đêm hôm có để người khác ngủ không?”.
“Tôi thấy chúng ta bị người ta phá rối rồi, có phải bà đắc tội với ai rồi không?”, Tô Quảng hỏi.
“Không có, ai cũng biết tính tình tôi rất tốt. Sao hả? Ông thấy tính tôi rất xấu à?”.
“Không… không…”.
Hai người tắt máy, sau đó ngủ tiếp.
Thật ra những cuộc gọi này có nhiều cuộc không phải gọi cho bọn họ, cũng có người gọi cho Tô Nhu và Lâm Chính. Nhưng điện thoại của Tô Nhu hết pin, tự động tắt máy. Còn Lâm Chính đã dự đoán được chuyện này từ trước, tắt máy từ lâu, những người này hết cách, chỉ đành gọi cho Tô Quảng và Trương Tinh Vũ.
Nhưng hai người họ lại không xem thời sự, đâu đã nghe tới thần y Lâm.
Ban đêm.
Tô Nhu đã mệt mỏi, tắm rửa xong là ngủ.
Lâm Chính ngồi trên ghế sofa một lúc, đợi Tô Nhu đóng cửa thì xuống lầu, lái chiếc 918 đến khách sạn Thiên Duyệt.
Biệt thự nhà họ Mã.
Mã Hải đóng bài báo về cuộc thi y học Hoa - Hàn lại, vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn mừng rỡ.
“Ông nói xem thần y Lâm này có phải là Lâm Chính của nhà họ Tô không?”, Mã Hải nghiêng đầu hỏi.
“Tám chín phần mười là vậy, nếu không, vì sao hai nhà Ninh, Từ, thậm chí là nhà họ Hạ ở Yên Kinh đều hướng về cậu ta?”, quản gia ở bên cạnh cúi đầu nói.
“Người này nên đánh giá thế nào?”.
“Rồng bơi nước cạn, chờ ngày lên trời”.
Mã Hải nín thở.
Lúc này, điện thoại ở trên bàn sáng lên.
Mã Hải nhìn lướt qua, đứng bật dậy…
“Lập tức dẫn người đến khách sạn Thiên Duyệt!”.
“Vâng thưa ông chủ”.
Nam Thành.
“Cái gì? Lại có chuyện đó à?”.
Từ Diệu Niên đang ngồi trò chuyện trong sân nhíu mày lại, ngay sau đó đặt chiếc điện thoại xưa cũ xuống.
“Bố, sao vậy ạ?”.
Từ Thiên và Từ Nam Đống cùng cất tiếng hỏi.
“Lâm Chính có chuyện rồi”.
“Cái gì?”.
“Thiên, con dẫn người đi một chuyến, bây giờ cậu ta sắp đi gây chuyện với nhà họ Sở. Sở Hoành đã đến khách sạn Thiên Duyệt, con phải nghĩ cách ngăn Lâm Chính lại, đừng để cậu ta xảy ra xung đột với nhà họ Sở. Nếu Lâm Chính ra tay thì càng hỏng bét, nghĩ cách cứu cậu ta! Người này vừa mới giành vinh quang cho đất nước, chiến thắng bác sĩ Hàn Thành, bây giờ đang được chú trọng cao độ. Nếu chúng ta có thể trở thành bạn của cậu ta thì chỉ có lợi cho nhà họ Từ chúng ta mà thôi”.
“Nếu cậu ta gây thù oán với nhà họ Sở thì sao?”, Từ Thiên do dự một lúc rồi hỏi.
Từ Diệu Niên biến sắc mặt, sau đó nói: “Khoan hãy quan tâm chuyện đó, bảo vệ cậu ta an toàn cho bố rồi hẵng nói”.
“Vâng thưa bố”.
Từ Thiên lập tức đứng dậy, dẫn người chạy ra khỏi biệt thự, lái xe đến Giang Thành.
Nhưng, mọi thứ đã muộn.
Lúc này, Lâm Chính đã lái xe 918 xông vào khách sạn Thiên Duyệt.
Khách khứa ở khách sạn vẫn chưa ra về.
Bởi vì có một người đặc biệt đã vào khách sạn.
Người đó chưa đi, không ai dám rời đi.
Mọi người đều đang đứng nghiêm chỉnh tại chỗ.
Dù là Sở Diêu Hàng kiêu căng ngạo mạn, lúc này cũng giống như con thỏ, cúi đầu nghe người đàn ông trung niên trước mắt quở mắng.
Két!
918 thắng gấp ngay trước cổng khách sạn.
Lâm Chính mở cửa xe ra, bước vào trong.
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.
“Sở Diêu Hàng!”.
Lâm Chính hét lên, sau đó lấy một cây kim châm cứu đâm vào bắp đùi mình, giơ chân đạp Sở Diêu Hàng.
Sở Diêu Hàng không kịp đề phòng, lập tức bị đạp trúng.
Một sức mạnh trước nay chưa từng thấy đánh thẳng vào ngực anh ta.
Rắc!
Tiếng xương cốt nứt gãy lập tức vang lên.
Sở Diêu Hàng nôn ra máu, bay ra xa, đâm vỡ hai vật dụng trang trí bằng thủy tinh, đâm thẳng vào tường, sau đó mới ngã lăn xuống. Khi rơi xuống đất, cả người anh ta đã vô cùng thảm hại.
Tất cả mọi người kinh hãi.
“Cái gì?”.
Người đàn ông trung niên cũng sửng sốt.
Lại thấy Lâm Chính rút cây kim châm cứu trên đùi ra, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía anh ta.
“Dừng tay!”.
Một giọng quát vang lên từ bên cạnh.
Sau đó, vài người đàn ông mặc vest tạo thành bức tường người, chặn trước mặt Lâm Chính.
“Tôi không giết cậu ta, tôi chỉ đánh hai chân cậu ta tàn phế, cho nên, hãy tránh đường ra!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 100: Đắc tội với Lâm thần y (1)
"Khốn nạn!"
Thấy Lâm Chính ăn nói ngông cuồng thì người đàn ông trung niên đùng đùng nổi giận.
“Lâm Chính, cậu đừng có quá đáng quá”.
“Ông biết tôi?”
“Đương nhiên tôi biết cậu, nếu không sao tôi lại chạy tới đây để ngăn Diêu Hàng chứ”, người này chính bố của Sở Diêu Hàng – Sở Hoành. Ông ta nổi giận nói: “Những hành động ngày hôm nay Sở Diêu Hàng gây ra đúng là quá đáng nhưng chưa tới mức là tội đồ. Lâm Chính, tôi biết cậu cống hiến rất lớn cho đất nước nhưng cũng không nên vô pháp vô thiên như vậy” .
Đám đông xung quanh thất kinh. Cống hiến lớn cho đất nước sao? Cống hiến gì vậy?
Hơn nữa cái đồ bỏ đi Lâm Chính này từ khi nào trở nên lời hại tới mức có thể đạp bay Sở Diêu Hàng như thế chứ? Sở Diêu Hàng xuất thân từ quân đội đấy.
Tất cả đều há mồm trợn mắt.
“Vô pháp vô thiên sao?”, Lâm Chính nói với vẻ vô cảm: “Con trai ông cầu hôn vợ tôi ngay trước mặt tôi, vậy thì kẻ vô pháp vô thiên thật sự là ai đây?”
Sở Diêu Hàng đã chạm vào giới hạn của Lâm Chính, chạm vào cái vảy ngược của anh thì anh có thể để yên sao?”
“Cậu...”, Sở Hoành tức tới mức á khẩu.
“Ông đã không quản nổi Diêu Hàng thì để tôi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
“Chặn cậu ta lại”, Sở Hoành hét lên.
Đám vệ sĩ lập tức lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng...
Đúng lúc đám vệ sĩ tiệp cận Lâm Chính thì một hiện tượng kỳ lạ xảy ra. Đám vệ sĩ lập tức khựng người. Bọn họ giống như bị ấn nút dừng, bất động.
“Chuyện gì vậy?”, Sở Hoành bàng hoàng.
Lâm Chính bước tới, ngồi xuống trước mặt Sở Diêu Hàng. Anh rút ra một cây kim dài, khẽ đâm vào cổ anh ta.
Đúng lúc này, Sở Diêu Hàng giống như một bị bệnh dại, co giật liên tục.
“Cậu làm gì con trai tôi vậy? Diêu Hàng! Diêu Hàng!”, Sở Hoành hai mắt đỏ ngàu, gầm lên.
“Chẳng làm gì cả, coi như chút trừng phạt dành cho anh ta mà thôi”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Trong vòng 10 giờ đồng hồ, mau đưa anh ta đi điều trị, nếu không hai chân sẽ thành phế đấy. Phần đời còn lại sẽ chỉ ngồi xe lăn mà thôi”.
“Cái gì?”, Sở Hoành thất sắc.
Lâm Chính đứng dậy đi ra ngoài.
“Chặn cậu ta lại, mau chặn cậu ta lại!”, Sở Hoành kêu lên nhưng không ai dám.
Dù sao thì đám vệ sĩ đứng khựng ra một cách kỳ lạ thế kia đã khiến không ít người bị dọa sợ hết hồn rồi.
Sở Hoành vội vàng lao lên định ngăn Lâm Chính. Nhưng khi ông ta vừa tiếp cận anh thì hai chân bỗng trở nên tê dại và ngã ra đất.
Mọi chuyện quá kỳ dị.
“Ma quỷ, cậu ta chính là ma quỷ!”, cuối cùng thì cũng có một vị khách hét lên.
Chị Mai, Tiểu Nhiễm đều mềm nhũn người. Trương Hi dựa lưng vào tường. Mặt cắt không ra hột máu.
“Muốn cứu con trai ông thì ngày mai hãy tới xin lỗi vợ tôi. Nếu không hai chân của anh ta tôi lấy đi mất đấy”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng rồi bước lên xe rời đi.
“Xin lỗi sao? Đừng có mơ! Lâm Chính, tôi với cậu không đội trời chung. Tôi nhất định sẽ cho cậu thấy nhà họ Sở mà tức giận thì sẽ đáng sợ tới mức nào”, Sở Hoành gầm lên.
Đợi nhà họ Mã và nhà họ Từ tới nơi thì mọi chuyện đã muộn mất rồi.
“Lần này có chuyện hay rồi”, Từ Thiên cười với vẻ chua chát.
“Ông chủ, phải làm sao đây?”, quản gia hỏi Mã Hải.
“Chuyện tới nước này thì chỉ còn cách tìm cách cứu vãn lại thôi”, Mã Hải thở dài.
Sở Hoành lập tức gọi xe cứu thương, tức tốc đưa Sở Diêu Hàng tới bệnh viện, đồng thời báo cảnh sát đi bắt người.
Nhưng đến cuối cùng do chứng cứ không đầy đủ nên Lâm Chính được thả ra.
Bởi vì toàn bộ camera của hiện trường đã bị Lâm Chính làm hỏng, cảnh sát không thể nào xác nhận được là Lâm Chính có lao vào khách sạn và đánh Diêu Hàng bi thương hay không. Ai cũng biết Lâm Chính là một kẻ ăn bám trói gà không chặt. Sở Diêu Hàng thì xuất thân từ quân đội. Ở hiện trường còn có nhiều vệ sĩ của nhà họ Sở tới như vậy thì sao Lâm Chính có thể khiến Diêu Hàng bị thương được chứ?
Sở Hoành vốn định nhốt Lâm Chính thêm vài ngày nhưng Mã Hải ra mặt, thế là Lâm Chính ở trong Cục cảnh sát có một lúc đã được thả về ngủ.
Sở Hoành tức lắm, không ngừng nguyền rủa Mã Hải. Thế nhưng giờ không phải là lúc sân si mà là lúc cấp bách chữa trị cho Sở Diêu Hàng.
Mười hai giờ đêm hôm đó, Sở Diêu Hàng được đưa đến phòng cấp cứu.
Anh ta tứ chi co giật, mắt trợn ngược, sùi bọt mép, không kiểm soát được việc tiểu tiện. Có thể nói là hoàn toàn mất kiểm soát.
Thế nhưng dù có làm gì cũng không có tác dụng.
“Bác sĩ, con trai tôi làm sao vậy?”, Sở Hoành sốt ruột hỏi bác sĩ phòng cấp cứu.
“Vết thương ở ngực cậu ấy đã được xử lý. Thế nhưng hiện tại biểu hiện của cậu ấy không phải là bị dại. Tôi chưa từng thấy loại bệnh nào như thế này. Hiện tại tình hình của người bệnh không được ổn định. Tôi đề nghị nên chuyển viện thì hơn".
Không ai dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Rất nhiều người dụi mắt, hi vọng tất cả chỉ là ảo giác.
Bao gồm cả Sở Diêu Hoàng và Tổng giám đốc Trương. Thế nhưng thực tế hết sức phũ phàng.
“Chú…chú Mạc”, Sở Diêu Hoàng run rẩy kêu lên.
Tuổi của Mạc Thanh không lớn hơn Sở Diêu Hoàng là bao, nhưng vì thân phận nên phải gọi một tiếng là chú.
Thế nhưng hôm nay người mà Sở Diêu Hoàng gọi là chú…lại đang quỳ trước mặt Lâm Chính sao?
Điên rồi chắc? Thế giới này bị làm sao thế?
Mạc Thanh quỳ trước một kẻ ăn bám?
Sở Diêu Hàng cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Những người có mặt trong đại sảnh đều không dám lên tiếng.
Cảnh tượng quá sốc, tư duy của rất nhiều người đã không còn hoạt động được nữa. Giờ họ như bị dừng hình vậy.
Đương nhiên, người bị sốc nhất chính là Tô Nhu. Cô không biết Mạc Thanh. Nhưng dù là một người bình thường thì cũng không thể nào quỳ xuống trước mặt Lâm Chính như vậy được.
Cả Giang Thành này có ai mà không biết chồng của cô là một kẻ ăn bám chứ. Quỳ dưới chân một người như vậy thì sau này Mạc Thanh sống kiểu gì ở Giang Thành đây?
Nhưng Mạc Thanh không nghĩ như vậy. Đầu gối người đàn ông dát vàng, quỳ xuống là xỉ nhục. Thế nhưng…ông ta phải làm vậy thôi.
Ông ta quỳ là vì Trung y của Hoa Quốc.
Nếu ông ta không quỳ, vị thần y này một khi tức giận đi theo Hàn Thành, gia nhập hội bác sĩ của Hàn Thành thì sẽ là một tổn thất cực lớn đối với Trung y Hoa Quốc. Và như vậy thì ông ta cũng sẽ trở thành tội đồ.
Nghiệp này do ông ta tạo ra, ông ta phải hóa giải. Nên cái quỳ gối này là xứng đáng.
Chỉ có điều Lâm Chính không hề có hứng thú với Mạc Thanh.
“Tránh ra”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Mạc Thanh sững sờ, nhìn vẻ lạnh lùng của Lâm Chính. Ông ta ý thức được tình hình không ổn bèn lui qua một bên.
Lâm Chính cầm tay Tô Nhu nhanh chóng bước ra ngoài.
“Lâm Chính…”, Tô Nhu lúng túng.
Chuyện thành ra thế này thì không thể cùng Sở Diêu Hoàng bàn chuyện được nữa. Cô hơi thất vọng, và hơn hết là cảm thấy bất lực.
“Đứng lại! Ai cho các người đi vậy?”, lúc này, chị Mai bước ra, chặn hai người lại.
Sở Diêu Hoàng không hề can thiệp.
“Tôi đếm tới ba, cô mau cút”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Đồ chó má này, cậu dám uy hiếp tôi à?”, chị Mai tức lắm, bèn nhe nanh múa vuốt lao về phía Lâm Chính.
“Sơ Diêu Hoàng, cô ta là thư ký phải không? Cô ta đang phát điên đấy. Cậu mặc kệ sao?”, Mạc Thanh đột nhiên lên tiếng.
Một câu nói thôi nhưng còn có uy lực hơn cả việc bắt quỳ xuống nữa.
Toàn bộ hiện trường thất kinh. Sở Diêu Hoàng tái mặt.
Mạc Thanh đã quỳ rồi còn nói đỡ cho cái đồ rác rưởi đó sao? Rốt cuộc ông ta có mối quan hệ thế nào với Lâm Chính chứ?
“Dừng tay lại, Tiểu Mai”, Sở Diêu Hoàng kêu lên.
“Cậu Sở”, chị Mai run rẩy, nhìn anh ta bằng vẻ không dám tin. Sở Diêu Hoàng nháy mắt rồi nhìn về phía Trương Hi.
Trương Hi lập tức hiểu ý, lao lên: “Không được, các người không được đi”.
“Hả?”, Mạc Thanh tối sầm mặt.
Chị Mai là người của Sở Diêu Hoàng, nhưng Trương Hi thì không! Rõ ràng là Sở Diêu Hàng không chịu dừng lại.
“Những lời tôi nói anh đều không nghe nữa đúng không?”, Lâm Chính
Anh cao hơn Trương Hi một cái đầu, cứ thế nhìn chằm chằm như đâm xuyên người Trương Hi.
Trương Hi run rẩy, vô thức lùi về sau nửa bước. Nhưng nghĩ tới Sở Diêu Hàng đang nhìn mình phía sau thì Trương Hi lại nghiến răng bước tới.
“Sở Diêu Hàng, ý cậu là gì vậy”, Mạc Thanh tối sầm mặt, tức giận hỏi.
“Chú Mạc, cháu không biết. Trương Hi không phải người nhà họ Sở. Trương Hi muốn làm gì, không liên quan tới cháu”, Sở Diêu Hàng lắc đầu.
Sở Diêu Hàng kiêng dè mạc Thanh nhưng nhà họ Sở thì chưa chắc. Bọn họ có thể nể Mạc Thanh nhưng điều đó không có nghĩa là họ phải nghe theo ông ta.
“Khốn nạn!”
Mạc Thanh đương nhiên nhận ra cái trò đê hèn này! Ông ta tức giận định bước lên lôi Trương Hi ra.
Nhưng đúng lúc này một giọng nói vang lên.
“Náo nhiệt quá, mọi người đang làm gì vậy?”
Chương 97: Nỗi tuyệt vọng của cậu Sở (2)
Mạc Thanh, Sở Diêu Hàng, Trương Hi đồng loạt quay qua nhìn thì thấy Anna trong bộ lễ phục màu trắng tuyết và mấy cô gái khác cùng bước tới.
“Cô Anna!”
“Ôi trời, đây chính là cô Anna sao?”
“Đẹp hơn cả trên tivi nữa”.
Xung quanh xì xầm to nhỏ.
Mạc Thanh cảm thấy hơi bất ngờ: “Cô Anna, sao cô lại ở đây?”
“Lâm Chính, quả nhiên anh cũng tới”, Anna mặc kệ đám đông, chỉ nhìn chăm chăm Lâm Chính. Đôi mắt trong như ngọc của cô ta tràn đầy niềm vui. Anna chạy về phía Lâm Chính đầy hào hứng.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả đều ngây người.
Tô Nhu há hốc miệng.
Mấy người Trương Hi, chị Mai lập tức hóa đá Sở Diêu Hàng thất kinh tới mức mặt biến sắc.
Thằng rác rưởi này…sao lại quen Mạc Thanh? Và cả Anna chứ?
Lẽ nào những gì nó nói là thật sao? Nó thật sự được Anna mời tới? Và nó không phải là kẻ ăn bám?
Lúc này không chỉ có Sở Diêu Hoàng mà tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
Cho tới khi có giọng nói run run bên cạnh vang lên: “Cô…Anna”.
“Tổng giám đốc Trương, anh Lâm là khách do tôi mời tới, sao không sắp xếp chỗ cho họ vậy?”, Anna quay qua hỏi.
“Chuyện này…”, tổng giám đốc Trương không biết phải trả lời thế nào.
Thấy tổng giám đốc Trương lắp bắp, Anna bèn chau mày, mơ hồ nhận ra được điều gì đó.
“Xảy ra chuyện gì vậy”, Anna chất vấn.
“Cô Anna, tôi sợ rằng là tôi thất lễ mất rồi”, Lâm Chính nói với vẻ mặt vô cảm, sau đó cầm tay Tô Nhu đi ta ngoài.
“Lâm Chính, đợi đã”, Anna vội vàng đuổi theo.
Thế nhưng không hề có tác dụng gì. Lâm Chính cứ thế cùng Tô Nhu đi ra ngoài.
Ana tức giận giậm chân, quay đầu trừng mắt với Sở Diêu Hàng.
“Ai giải thích cho tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì được không?”, Anna nổi giận đùng đùng.
“Anna, sao cô…lại quen người đó vậy?”, Sở Diêu Hàng hỏi.
“Hỏi bố anh ấy!”, Anna tức lắm, vung tay bỏ đi.
“Cô Anna, cô đi đâu vậy? Xin đợi một chút, cô Anna” , Sở Diêu Hàng vội vàng đuổi theo nhưng không giữ được cô gái.
Anna nhanh chóng bước lên xe.
“Sở Diêu Hàng, anh khiến tôi thất vọng quá. Liên quan đến hạng mục hợp tác khai thác này, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc lại”, Anna lạnh lùng nói rồi rời khỏi khách sạn.
“Cô Anna, nghe tôi giải thích đã”
Sở Diêu Hàng hét lên. Thế nhưng chiếc xe của Anna đã biến mất giữa màn đêm.
“Chuyện gì thế này?”
Sở Diêu Hàng đứng ngây người, nhìn Mạc Thanh: “Chú Mạc”.
Nhưng Mạc Thanh cũng mặc kệ anh ta và đi thẳng ra ngoài.
Trước khi rời đi, ông ta dừng lại.
“Sở Diêu Hàng...cậu gây chuyện lớn rồi!”
Nói xong ông ta ra khỏi cửa.
“Chuyện lớn sao? Tôi đã gây ra chuyện gì rồi? Lẽ nào Sở Diêu Hàng tôi lại không đối phó nổi với một thằng ăn bám chắc? Không thể nào. Chắc chắn là có gì đó nhầm lẫn ở đây, chứ mình không thể nhầm được. Chắc chắn là như vậy”, Sở Diêu Hàng chau mày, lầm bầm như đọc kinh.
“Cậu Sở, chuyện này…rốt cuộc là thế nào vậy?”, Trương Hi đi tới, lắp bắp hỏi.
“Sao thằng nhãi Lâm Chính lại quen những người kia chứ?”, Tiểu Nhiễm cũng run rẩy lên tiếng.
“Chắc chắn chỉ là trùng hợp mà thôi, chắc chắn là bọn họ nhận nhầm người”.
“Thế nhưng cả Mạc Thanh…”
“Tôi đã nói là trùng hợp mà, nghe không hiểu tiếng người à?”, Sở Diêu Hàng gào lên.
Tất cả đều run bắn.
“Buổi tiệc tối nay hủy bỏ. Nghe đây, chuyện hôm nay, không ai được nói ra ngoài. Nghe rõ chưa?”, Sở Diêu Hàng lạnh lùng nói.
“Vâng, cậu Sở”.
“Cậu yên tâm”, đám đông răm rắp nghe theo.
Sở Diêu Hàng vung tay rời đi. Nhưng đúng lúc này điện thoại của anh ta đổ chuông.
Sở Diêu Hàng nhìn điện thoại, mặt tái mét.
“Bố ạ”.
“Con đang ở đâu?”
“Ở khách sạn ạ”
“Ở đó đợi, bố lập tức tới”, nói xong ông ta tắt máy.
“Bố không phải đang ở ngoại tỉnh mà? Sao mà có thể tới chứ?”
Sở Diêu Hàng không thể hiểu nổi.
Cũng không biết mất bao lâu mà ngay sau đó có một đoàn người mặc vest bước rầm rầm vào đại sảnh.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên. Mặt ông ta hằm hằm. Ông ta bước tới trước mắt Sở Diêu Hàng tát mạnh cho anh ta một phát.
Bốp.
Sở Diêu Hàng loạng choạng lùi lại, khóe miệng rớm máu.
“Tên súc sinh này? Mày có biết mày vừa làm gì không?”, Người đàn ông gầm lên.
Sở Diêu Hàng nghe thấy vậy thì trố tròn mắt.
“Bố lẽ nào…bố cũng đánh con vì Lâm Chính sao?”
Sở Diêu Hàng cuối cùng đã rơi vào tuyệt vọng.
Chương 98: Nhầm số
Trên xe taxi.
Hai người không nói gì.
Tô Nhu cầm điện thoại, thỉnh thoảng nhìn màn hình, trên đó là số điện thoại của Tiểu Nhiễm.
Cô đang do dự xem có nên gọi không.
Trong lòng cô vô cùng thấp thỏm, suy nghĩ nên giải thích với cậu Sở thế nào để xua tan lửa giận của anh ta.
Dù sao cô cũng biết gia cảnh của Sở Diêu Hàng.
Nếu chọc giận người này, cô và Lâm Chính sợ là không sống nổi ở Giang Thành…
Đương nhiên, ngoại trừ việc này, Tô Nhu càng chú ý tới hai người kỳ quái đó hơn…
“Người mà quỳ gối đó là ai?”.
“Anh không quen”.
“Không quen?”.
“Ừ”, Lâm Chính không nói dối, anh quả thật không quen Mạc Thanh.
“Chẳng lẽ ông ta nhận lầm người?”, Tô Nhu nghi ngờ lẩm bẩm, ngay sau đó lại hỏi: “Vậy còn Anna đó thì sao?”.
“Người đó thì có quen”.
“Quen thế nào?”, Tô Nhu vội hỏi.
Cô nhìn thấy hết, cô Anna đó rõ ràng không phải nhân vật đơn giản, hơn nữa hình như cô ta còn là khách quý của Sở Diêu Hàng.
Có thể trở thành khách quý của Sở Diêu Hàng thì chắc chắn không phải người đơn giản.
“Có lẽ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân. Đồng nghiệp của cô ấy bị bệnh, sau đó anh đã chữa khỏi”, Lâm Chính thuận miệng nói.
“Sao có thể? Em nghe mấy người lúc nãy nói hình như cô ấy là người của Hiệp hội Y tế Quốc tế, nếu đồng nghiệp của cô ấy bị bệnh thật, còn đến lượt anh chữa hay sao?”.
“Đồng nghiệp của cô ấy bị bệnh rất lạ, dựa vào Tây y không chữa được. Em cũng biết anh hiểu biết về Đông y mà, cho nên anh đã chữa khỏi bệnh. Hôm nay cô ấy mời anh dự tiệc chắc cũng là vì chuyện này”, Lâm Chính nói.
“Thật sao?”.
Tô Nhu kinh ngạc không thôi.
Cô quan sát kỹ càng Lâm Chính một lượt, ngay sau đó nheo mắt lại.
“Em đang nghĩ gì vậy?”.
“Em đang nghĩ, lúc trước anh chữa khỏi cho bà nội, sau đó chữa khỏi cho Ninh Tiểu Uyển, bây giờ anh lại chữa khỏi cho đồng nghiệp của cô Anna, vậy y thuật của anh… lẽ nào rất cao siêu?”.
“Bình thường thôi”.
“Thế vì sao người khác không chữa được bệnh mà anh lại chữa được?”.
“Anh chỉ dựa theo sách miêu tả để xử lý triệu chứng bệnh của họ mà thôi”.
“Sách á? Mấy cuốn sách y học mà anh hay đọc đấy à?”.
“Đó là sách anh mang từ nhà đến, trong đó có nhiều bài thuốc cổ truyền… Em muốn xem không?”.
“Em không xem!”.
Tô Nhu hừ lạnh, nhưng cũng nhẹ lòng hơn rồi.
Nếu là vậy thì cũng có thể giải thích vì sao Lâm Chính quen biết Anna.
Hiệp hội Y tế Quốc tế chỉ là Tây y, không hiểu biết về Đông y, cho nên nhiều chứng bệnh mà Tây y không thể xử lý hoàn toàn có thể chữa trị nhờ Đông y.
“Anh ngốc này, chắc chắn là lại ăn may chữa được cho người ta đúng không?”, Tô Nhu lại nói.
“Xem như là vậy”.
“Nhiều lúc anh cũng thật là may mắn… Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Lâm Chính, mấy ngày tới anh hãy ở trong nhà, đừng chạy đi đâu, em sẽ nghĩ cách giải thích với Sở Diêu Hàng chuyện ngày hôm nay, cố gắng đừng để cậu ta nhắm vào anh”.
“Không cần, anh sẽ nhờ cô Anna giải thích rõ ràng cho Sở Diêu Hàng, Sở Diêu Hàng sẽ không gây rắc rối cho anh”, Lâm Chính nói.
“Anh có mặt mũi lớn đến thế sao?”, Tô Nhu có chút không tin nổi, nói: “Nhà họ Sở là gia tộc lớn nhất nhì ở tỉnh Giang Nam, tuy cô Anna thân phận cao quý, nhưng…”.
“Yên tâm, cô ấy sẽ bán cho anh ân tình này, dù gì anh cũng từng cứu đồng nghiệp của cô ấy. Nếu không được thì anh sẽ đi nhờ nhà họ Ninh hoặc nhà họ Từ”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu do dự một lúc, khẽ than: “Chỉ sợ người ta không xem trọng một nhân vật nhỏ như anh thôi! Vì anh mà đắc tội với nhà họ Sở, không có lợi… Đúng rồi Lâm Chính…”.
“Sao vậy?”.
“Thời gian này anh đừng chữa bệnh lung tung cho người khác nữa”.
“Vì sao?”.
“Em sợ có chuyện”, Tô Nhu ngập ngừng, hạ giọng nói: “Nếu anh thích y học như vậy, em sẽ bỏ tiền giúp anh đăng ký thi lấy bằng. Trước khi lấy được bằng, anh đừng chữa bệnh lung tung cho người ta nữa…”.
Nếu người ta có mệnh hệ gì thì chắc chỉ có thể bán nhà bồi thường.
Trong mắt Tô Nhu, Lâm Chính chỉ là một bác sĩ tay mơ.
Lâm Chính cười chua chát nói: “Được!”.
…
Hai người về nhà, tắm rửa xong thì mỗi người đi ngủ.
Chưa ngủ được bao lâu thì chuông điện thoại lại vang lên.
Nhưng đó là điện thoại của Trương Tinh Vũ và Tô Quảng.
“Alo? Ai đó? Cục trưởng Hác của Cục Y tế? Sao vậy? Thần y Lâm? Cái gì mà thần y Lâm? Nhà chúng tôi không có thần y Lâm, Cục trưởng Hác, ông gọi nhầm số phải không?”.
Chương 99: Phẫn nộ
“Ông là người của bệnh viện Nhân Dân thành phố? Viện trưởng Hồ? Chắc ông lầm rồi, nhà chúng tôi đúng là có một người họ Lâm, nhưng cậu ta không phải bác sĩ. Gọi nhầm rồi, gọi nhầm rồi!”.
“Ông tìm ai? Lại là thần y Lâm? Tôi đã nói nhà chúng tôi không có thần y Lâm! Các người còn gọi quấy rầy nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.
“Cút!”.
…
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ nhận điện thoại suốt cả đêm, nội dung của mấy cuộc điện thoại này lại giống nhau đến sợ.
Tất cả đều là tìm thần y Lâm.
“Thần y Lâm này rốt cuộc là ai?”, Trương Tinh Vũ cúp máy, tức giận nói: “Sao lại gọi đến nhà chúng ta? Đêm hôm có để người khác ngủ không?”.
“Tôi thấy chúng ta bị người ta phá rối rồi, có phải bà đắc tội với ai rồi không?”, Tô Quảng hỏi.
“Không có, ai cũng biết tính tình tôi rất tốt. Sao hả? Ông thấy tính tôi rất xấu à?”.
“Không… không…”.
Hai người tắt máy, sau đó ngủ tiếp.
Thật ra những cuộc gọi này có nhiều cuộc không phải gọi cho bọn họ, cũng có người gọi cho Tô Nhu và Lâm Chính. Nhưng điện thoại của Tô Nhu hết pin, tự động tắt máy. Còn Lâm Chính đã dự đoán được chuyện này từ trước, tắt máy từ lâu, những người này hết cách, chỉ đành gọi cho Tô Quảng và Trương Tinh Vũ.
Nhưng hai người họ lại không xem thời sự, đâu đã nghe tới thần y Lâm.
Ban đêm.
Tô Nhu đã mệt mỏi, tắm rửa xong là ngủ.
Lâm Chính ngồi trên ghế sofa một lúc, đợi Tô Nhu đóng cửa thì xuống lầu, lái chiếc 918 đến khách sạn Thiên Duyệt.
Biệt thự nhà họ Mã.
Mã Hải đóng bài báo về cuộc thi y học Hoa - Hàn lại, vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn mừng rỡ.
“Ông nói xem thần y Lâm này có phải là Lâm Chính của nhà họ Tô không?”, Mã Hải nghiêng đầu hỏi.
“Tám chín phần mười là vậy, nếu không, vì sao hai nhà Ninh, Từ, thậm chí là nhà họ Hạ ở Yên Kinh đều hướng về cậu ta?”, quản gia ở bên cạnh cúi đầu nói.
“Người này nên đánh giá thế nào?”.
“Rồng bơi nước cạn, chờ ngày lên trời”.
Mã Hải nín thở.
Lúc này, điện thoại ở trên bàn sáng lên.
Mã Hải nhìn lướt qua, đứng bật dậy…
“Lập tức dẫn người đến khách sạn Thiên Duyệt!”.
“Vâng thưa ông chủ”.
Nam Thành.
“Cái gì? Lại có chuyện đó à?”.
Từ Diệu Niên đang ngồi trò chuyện trong sân nhíu mày lại, ngay sau đó đặt chiếc điện thoại xưa cũ xuống.
“Bố, sao vậy ạ?”.
Từ Thiên và Từ Nam Đống cùng cất tiếng hỏi.
“Lâm Chính có chuyện rồi”.
“Cái gì?”.
“Thiên, con dẫn người đi một chuyến, bây giờ cậu ta sắp đi gây chuyện với nhà họ Sở. Sở Hoành đã đến khách sạn Thiên Duyệt, con phải nghĩ cách ngăn Lâm Chính lại, đừng để cậu ta xảy ra xung đột với nhà họ Sở. Nếu Lâm Chính ra tay thì càng hỏng bét, nghĩ cách cứu cậu ta! Người này vừa mới giành vinh quang cho đất nước, chiến thắng bác sĩ Hàn Thành, bây giờ đang được chú trọng cao độ. Nếu chúng ta có thể trở thành bạn của cậu ta thì chỉ có lợi cho nhà họ Từ chúng ta mà thôi”.
“Nếu cậu ta gây thù oán với nhà họ Sở thì sao?”, Từ Thiên do dự một lúc rồi hỏi.
Từ Diệu Niên biến sắc mặt, sau đó nói: “Khoan hãy quan tâm chuyện đó, bảo vệ cậu ta an toàn cho bố rồi hẵng nói”.
“Vâng thưa bố”.
Từ Thiên lập tức đứng dậy, dẫn người chạy ra khỏi biệt thự, lái xe đến Giang Thành.
Nhưng, mọi thứ đã muộn.
Lúc này, Lâm Chính đã lái xe 918 xông vào khách sạn Thiên Duyệt.
Khách khứa ở khách sạn vẫn chưa ra về.
Bởi vì có một người đặc biệt đã vào khách sạn.
Người đó chưa đi, không ai dám rời đi.
Mọi người đều đang đứng nghiêm chỉnh tại chỗ.
Dù là Sở Diêu Hàng kiêu căng ngạo mạn, lúc này cũng giống như con thỏ, cúi đầu nghe người đàn ông trung niên trước mắt quở mắng.
Két!
918 thắng gấp ngay trước cổng khách sạn.
Lâm Chính mở cửa xe ra, bước vào trong.
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.
“Sở Diêu Hàng!”.
Lâm Chính hét lên, sau đó lấy một cây kim châm cứu đâm vào bắp đùi mình, giơ chân đạp Sở Diêu Hàng.
Sở Diêu Hàng không kịp đề phòng, lập tức bị đạp trúng.
Một sức mạnh trước nay chưa từng thấy đánh thẳng vào ngực anh ta.
Rắc!
Tiếng xương cốt nứt gãy lập tức vang lên.
Sở Diêu Hàng nôn ra máu, bay ra xa, đâm vỡ hai vật dụng trang trí bằng thủy tinh, đâm thẳng vào tường, sau đó mới ngã lăn xuống. Khi rơi xuống đất, cả người anh ta đã vô cùng thảm hại.
Tất cả mọi người kinh hãi.
“Cái gì?”.
Người đàn ông trung niên cũng sửng sốt.
Lại thấy Lâm Chính rút cây kim châm cứu trên đùi ra, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía anh ta.
“Dừng tay!”.
Một giọng quát vang lên từ bên cạnh.
Sau đó, vài người đàn ông mặc vest tạo thành bức tường người, chặn trước mặt Lâm Chính.
“Tôi không giết cậu ta, tôi chỉ đánh hai chân cậu ta tàn phế, cho nên, hãy tránh đường ra!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 100: Đắc tội với Lâm thần y (1)
"Khốn nạn!"
Thấy Lâm Chính ăn nói ngông cuồng thì người đàn ông trung niên đùng đùng nổi giận.
“Lâm Chính, cậu đừng có quá đáng quá”.
“Ông biết tôi?”
“Đương nhiên tôi biết cậu, nếu không sao tôi lại chạy tới đây để ngăn Diêu Hàng chứ”, người này chính bố của Sở Diêu Hàng – Sở Hoành. Ông ta nổi giận nói: “Những hành động ngày hôm nay Sở Diêu Hàng gây ra đúng là quá đáng nhưng chưa tới mức là tội đồ. Lâm Chính, tôi biết cậu cống hiến rất lớn cho đất nước nhưng cũng không nên vô pháp vô thiên như vậy” .
Đám đông xung quanh thất kinh. Cống hiến lớn cho đất nước sao? Cống hiến gì vậy?
Hơn nữa cái đồ bỏ đi Lâm Chính này từ khi nào trở nên lời hại tới mức có thể đạp bay Sở Diêu Hàng như thế chứ? Sở Diêu Hàng xuất thân từ quân đội đấy.
Tất cả đều há mồm trợn mắt.
“Vô pháp vô thiên sao?”, Lâm Chính nói với vẻ vô cảm: “Con trai ông cầu hôn vợ tôi ngay trước mặt tôi, vậy thì kẻ vô pháp vô thiên thật sự là ai đây?”
Sở Diêu Hàng đã chạm vào giới hạn của Lâm Chính, chạm vào cái vảy ngược của anh thì anh có thể để yên sao?”
“Cậu...”, Sở Hoành tức tới mức á khẩu.
“Ông đã không quản nổi Diêu Hàng thì để tôi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
“Chặn cậu ta lại”, Sở Hoành hét lên.
Đám vệ sĩ lập tức lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng...
Đúng lúc đám vệ sĩ tiệp cận Lâm Chính thì một hiện tượng kỳ lạ xảy ra. Đám vệ sĩ lập tức khựng người. Bọn họ giống như bị ấn nút dừng, bất động.
“Chuyện gì vậy?”, Sở Hoành bàng hoàng.
Lâm Chính bước tới, ngồi xuống trước mặt Sở Diêu Hàng. Anh rút ra một cây kim dài, khẽ đâm vào cổ anh ta.
Đúng lúc này, Sở Diêu Hàng giống như một bị bệnh dại, co giật liên tục.
“Cậu làm gì con trai tôi vậy? Diêu Hàng! Diêu Hàng!”, Sở Hoành hai mắt đỏ ngàu, gầm lên.
“Chẳng làm gì cả, coi như chút trừng phạt dành cho anh ta mà thôi”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Trong vòng 10 giờ đồng hồ, mau đưa anh ta đi điều trị, nếu không hai chân sẽ thành phế đấy. Phần đời còn lại sẽ chỉ ngồi xe lăn mà thôi”.
“Cái gì?”, Sở Hoành thất sắc.
Lâm Chính đứng dậy đi ra ngoài.
“Chặn cậu ta lại, mau chặn cậu ta lại!”, Sở Hoành kêu lên nhưng không ai dám.
Dù sao thì đám vệ sĩ đứng khựng ra một cách kỳ lạ thế kia đã khiến không ít người bị dọa sợ hết hồn rồi.
Sở Hoành vội vàng lao lên định ngăn Lâm Chính. Nhưng khi ông ta vừa tiếp cận anh thì hai chân bỗng trở nên tê dại và ngã ra đất.
Mọi chuyện quá kỳ dị.
“Ma quỷ, cậu ta chính là ma quỷ!”, cuối cùng thì cũng có một vị khách hét lên.
Chị Mai, Tiểu Nhiễm đều mềm nhũn người. Trương Hi dựa lưng vào tường. Mặt cắt không ra hột máu.
“Muốn cứu con trai ông thì ngày mai hãy tới xin lỗi vợ tôi. Nếu không hai chân của anh ta tôi lấy đi mất đấy”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng rồi bước lên xe rời đi.
“Xin lỗi sao? Đừng có mơ! Lâm Chính, tôi với cậu không đội trời chung. Tôi nhất định sẽ cho cậu thấy nhà họ Sở mà tức giận thì sẽ đáng sợ tới mức nào”, Sở Hoành gầm lên.
Đợi nhà họ Mã và nhà họ Từ tới nơi thì mọi chuyện đã muộn mất rồi.
“Lần này có chuyện hay rồi”, Từ Thiên cười với vẻ chua chát.
“Ông chủ, phải làm sao đây?”, quản gia hỏi Mã Hải.
“Chuyện tới nước này thì chỉ còn cách tìm cách cứu vãn lại thôi”, Mã Hải thở dài.
Sở Hoành lập tức gọi xe cứu thương, tức tốc đưa Sở Diêu Hàng tới bệnh viện, đồng thời báo cảnh sát đi bắt người.
Nhưng đến cuối cùng do chứng cứ không đầy đủ nên Lâm Chính được thả ra.
Bởi vì toàn bộ camera của hiện trường đã bị Lâm Chính làm hỏng, cảnh sát không thể nào xác nhận được là Lâm Chính có lao vào khách sạn và đánh Diêu Hàng bi thương hay không. Ai cũng biết Lâm Chính là một kẻ ăn bám trói gà không chặt. Sở Diêu Hàng thì xuất thân từ quân đội. Ở hiện trường còn có nhiều vệ sĩ của nhà họ Sở tới như vậy thì sao Lâm Chính có thể khiến Diêu Hàng bị thương được chứ?
Sở Hoành vốn định nhốt Lâm Chính thêm vài ngày nhưng Mã Hải ra mặt, thế là Lâm Chính ở trong Cục cảnh sát có một lúc đã được thả về ngủ.
Sở Hoành tức lắm, không ngừng nguyền rủa Mã Hải. Thế nhưng giờ không phải là lúc sân si mà là lúc cấp bách chữa trị cho Sở Diêu Hàng.
Mười hai giờ đêm hôm đó, Sở Diêu Hàng được đưa đến phòng cấp cứu.
Anh ta tứ chi co giật, mắt trợn ngược, sùi bọt mép, không kiểm soát được việc tiểu tiện. Có thể nói là hoàn toàn mất kiểm soát.
Thế nhưng dù có làm gì cũng không có tác dụng.
“Bác sĩ, con trai tôi làm sao vậy?”, Sở Hoành sốt ruột hỏi bác sĩ phòng cấp cứu.
“Vết thương ở ngực cậu ấy đã được xử lý. Thế nhưng hiện tại biểu hiện của cậu ấy không phải là bị dại. Tôi chưa từng thấy loại bệnh nào như thế này. Hiện tại tình hình của người bệnh không được ổn định. Tôi đề nghị nên chuyển viện thì hơn".
Bình luận facebook