-
Chương 961-965
Chương 961: Thần y Lâm? Là cậu sao?
Lâm Chính không hề biết rằng trận chiến ở Kỳ Lân Môn đã gây đả kích rất lớn đến quan niệm của Lệ Vô Cực.
Hắn đã hiểu ra, võ học cao nhất không thể bì với y đạo cao nhất.
Với võ, hắn chỉ có thể khiến người ta chết.
Nhưng với y, thì hắn có thể quyết định sống chết của một người.
Hắn cũng muốn có y thuật phi phàm, cũng muốn trở nên giống thần y Lâm.
Chỉ tiếc rằng, học y cũng giống như học võ, đều phải có thiên phú.
Lâm Chính không từ chối, mà muốn sắp xếp cho hắn đến học viện Huyền Y Phái.
Nhưng Lệ Vô Cực lại lắc đầu, hắn muốn Lâm Chính dạy hắn y học cơ bản, sau đó hắn sẽ chu du tứ phương, học hỏi những người tài giỏi.
Đạo học võ của Lệ Vô Cực khác với Lâm Chính.
Hắn không thích ru rú một xó, mà muốn mở rộng tầm nhìn, so tài với cao thủ.
Y đạo của hắn cũng vậy.
Lâm Chính bất đắc dĩ, chỉ đành đưa cho hắn một cuốn lý luận cơ sở về y học, và một chiếc thẻ ngân hàng, rồi tùy hắn muốn làm gì thì làm.
Giải quyết xong chuyện của Lệ Vô Cực, Lâm Chính liền quay về Yên Kinh.
Bây giờ anh đã có Thiên Huyền Thảo, đã đến lúc xử lý vết thương của Lương Huyền Mi rồi.
Bệnh viện thành phố Yên Kinh.
Vừa xuống xe, Lâm Chính đã vội vàng chạy vào bệnh viện.
"Thầy ơi!".
Đúng lúc này, một tiếng gọi vang lên.
Lâm Chính sửng sốt, ngoảnh lại nhìn, thấy bác sĩ Triệu đang ngồi trên xe lăn ở hành lang.
Lâm Chính lập tức chạy tới. "Ông không sao chứ?".
Lâm Chính lập tức kiểm tra cho bác sĩ Triệu.
"Không sao, thương gân động cốt 100 ngày mà, tôi sắp khỏi rồi, cũng may thầy cho thuốc tốt, nếu không tôi cũng không thể hồi phục nhanh như vậy được", bác sĩ Triệu mỉm cười đáp.
"Chờ lúc nào khỏi hẳn thì hãy đến học viện Huyền Y Phái học tập hai tháng, đến lúc đó tôi sẽ dạy ông một số y thuật, tránh về sau lại gặp chuyện như thế này nữa".
Lâm Chính vỗ vai bác sĩ Triệu, rồi rời đi.
Bác sĩ Triệu nghe thấy thế thì vô cùng kích động.
"Thầy sẽ đích thân dạy mình? Thầy sẽ đích thân dạy mình?".
Anh ta thì thào, toàn thân run rẩy, sau đó liều mạng đẩy bánh xe lăn, tiến về phía phòng làm việc của viện trưởng.
"Viện trưởng! Viện trưởng! Thần y Lâm sắp truyền y thuật cho tôi rồi!".
Tin này vừa lan ra, cả bệnh viện liền chấn động.
Bác sĩ Triệu bỗng chốc trở thành đối tượng được vô số người ngưỡng mộ.
Có thể nhận được chân truyền của thần y Lâm, đó là chuyện mà bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có.
Bệnh viện thành phố cũng có khoa Đông y, Lâm Chính mượn một phòng thuốc, bốc ít thuốc rồi bắt đầu cho vào nồi sắc.
Ông cụ vóc dáng gầy gò, cả người nồng mùi thuốc Đông y, rõ ràng là đã ở phòng thuốc rất nhiều năm.
Dường như ông ta không biết Lâm Chính, thấy anh xách túi thuốc bước vào, lại không mặc blouse trắng, ông ta không khỏi bật cười.
"Cậu là người nhà bệnh nhân hả? Cậu tự sắc thuốc sao? Có làm được không vậy?", ông lão hơi quay sang nhìn, ánh mắt nheo lại hỏi.
"Chào ông, tôi biết chút y thuật nên không làm phiền các bác sĩ nữa. Bây giờ bệnh viện cũng bận, có thể không làm phiền bọn họ thì cố gắng không làm phiền", Lâm Chính mỉm cười đáp, sau đó làm một số công việc chuẩn bị trước khi sắc thuốc một cách thuần thục.
Ông lão rất có hứng thú, bước tới nhìn mấy cái rồi thốt lên: "Không nhìn ra cậu cũng là người trong nghề, không tệ, không tệ".
"Khiến ông chê cười rồi".
"Hiếm có đấy, nhìn cậu mới chỉ 20 tuổi đầu, chắc cũng học Đông y được mấy năm rồi nhỉ? Đông y Hoa Quốc bác đại tinh thâm, cực kỳ phức tạp, quả thực không còn nhiều thanh niên chịu học cái này nữa. Đến khi chúng tôi không còn, không biết ai sẽ truyền thừa những báu vật do tổ tiên để lại nữa", ông lão lắc đầu liên tục, dường như đang cảm thán.
"Ông nghĩ nhiều rồi, Hoa Quốc đất rộng người đông, đời nào cũng có nhân tài. Trên thực tế vẫn còn rất nhiều hậu bối tài giỏi hơn người, những thứ tổ tiên để lại sẽ không mất được đâu".
"Cậu nói cũng có lý, tôi nghe nói dạo này có thần y Lâm gì đó rất giỏi giang, bệnh khó chữa đến đâu cũng không làm khó được cậu ấy, hơn nữa còn rất trẻ tuổi... Chắc chỉ tầm như cậu thôi, còn trẻ như vậy đã được người đời gọi là "thần y". Nếu không phải là lừa đảo thì chắc chắn là thực sự có tài", ông lão vuốt râu nói.
Lâm Chính mỉm cười, không tiếp lời.
Nhưng đúng lúc này, ông lão bỗng nhìn chằm chằm động tác bốc thuốc của anh, không nhịn được nói: "Này cậu nhóc, cậu bỏ Tam Chi Thảo vào nồi từ bây giờ liệu có hơi sớm không? Bỏ vào lúc này thì không có lợi cho việc hấp thụ Dung Khương, không thể phát huy dược tính của chúng. Để 10 phút nữa chẳng phải tốt hơn sao?".
"Bỏ vào lúc này là vừa khéo đấy ạ, dược tính của Tam Chi Đường quả thực đối chọi với Dung Khương, nhưng nếu bây giờ thêm vào cánh hoa của hoa Hoàng Nhan là có thể trung hòa dược tính của chúng", Lâm Chính đáp.
"Vớ vẩn! Cánh hoa Hoàng Nhan có thể trung hòa dược tính của Tam Chi Thảo và Dung Khương từ bao giờ vậy? Nó không những không trung hòa được, mà còn có thể sinh ra độc tính. Cậu đang sắc thuốc độc đó!", ông lão nghiêm giọng nói.
"Ông đừng lo, cái gọi là sinh ra độc tính thực ra phải xem độ lửa thế nào. Dù là thứ gì mà để lửa quá to hoặc nhiệt độ quá cao cũng sẽ có hại. Nhưng nếu nhiệt độ vừa phải phù hợp, thì đương nhiên sẽ không gây hại. Chỉ cần tôi giữ lửa vừa phải, thì bọn chúng không những không độc, mà còn vô hại", Lâm Chính cười đáp.
Nhưng ông lão nghe xong, tâm trạng lại trở nên vô cùng kích động.
"Nói hươu nói vượn! Chàng trai trẻ, cậu nghe những lời vớ vẩn này từ đâu vậy? Dược tính của thuốc có thể thay đổi nhờ độ lửa sao? Huống hồ mấy vị thuốc này nổi tiếng là xung khắc! Cậu mau dừng lại cho tôi! Rốt cuộc cậu đang cứu người hay đang hại người vậy? Dừng lại!", ông cụ quát.
Lâm Chính nhíu mày.
"Nếu ông không tin thì lát nữa tôi có thể chứng minh cho ông xem".
"Cậu bị làm sao thế nhỉ? Thuốc tôi uống cả đời còn nhiều hơn là thuốc cậu từng bốc, mà cậu không tin tôi sao? Nếu để xảy ra án mạng xem cậu xử lý kiểu gì? Không nghe lời người già thì chỉ có thiệt thân thôi!", ông lão phùng mang trợn mắt, cực kỳ tức giận.
Nhưng trong mắt Lâm Chính thì lại rất là đáng yêu.
Anh lắc đầu, không thèm cãi cọ với ông ta nữa, tiếp tục sắc thuốc.
Ông lão lại càng tức giận hơn.
"Cậu có dừng tay không? Nếu không dừng tay, tôi sẽ gọi bác sĩ đến!".
"Tôi chính là bác sĩ đây", Lâm Chính đáp.
"Cậu... Ngu ngốc khó dạy! Ngu ngốc khó dạy!".
Ông lão tức giận kêu lên, sau đó xoay người chạy đi.
Một lát sau, ông ta kéo một bác sĩ tới.
"Các cậu mau khuyên chàng trai kia đi, thật là cố chấp, thuốc độc mà đem đi sắc! Đúng là làm bừa!", ông lão cuống quýt nói.
Bác sĩ kia sau khi nhìn thấy Lâm Chính thì thất thanh kêu lên.
"Thần y Lâm? Là cậu sao?".
Chương 961: Thần y Lâm? Là cậu sao?
Lâm Chính không hề biết rằng trận chiến ở Kỳ Lân Môn đã gây đả kích rất lớn đến quan niệm của Lệ Vô Cực.
Hắn đã hiểu ra, võ học cao nhất không thể bì với y đạo cao nhất.
Với võ, hắn chỉ có thể khiến người ta chết.
Nhưng với y, thì hắn có thể quyết định sống chết của một người.
Hắn cũng muốn có y thuật phi phàm, cũng muốn trở nên giống thần y Lâm.
Chỉ tiếc rằng, học y cũng giống như học võ, đều phải có thiên phú.
Lâm Chính không từ chối, mà muốn sắp xếp cho hắn đến học viện Huyền Y Phái.
Nhưng Lệ Vô Cực lại lắc đầu, hắn muốn Lâm Chính dạy hắn y học cơ bản, sau đó hắn sẽ chu du tứ phương, học hỏi những người tài giỏi.
Đạo học võ của Lệ Vô Cực khác với Lâm Chính.
Hắn không thích ru rú một xó, mà muốn mở rộng tầm nhìn, so tài với cao thủ.
Y đạo của hắn cũng vậy.
Lâm Chính bất đắc dĩ, chỉ đành đưa cho hắn một cuốn lý luận cơ sở về y học, và một chiếc thẻ ngân hàng, rồi tùy hắn muốn làm gì thì làm.
Giải quyết xong chuyện của Lệ Vô Cực, Lâm Chính liền quay về Yên Kinh.
Bây giờ anh đã có Thiên Huyền Thảo, đã đến lúc xử lý vết thương của Lương Huyền Mi rồi.
Bệnh viện thành phố Yên Kinh.
Vừa xuống xe, Lâm Chính đã vội vàng chạy vào bệnh viện.
"Thầy ơi!".
Đúng lúc này, một tiếng gọi vang lên.
Lâm Chính sửng sốt, ngoảnh lại nhìn, thấy bác sĩ Triệu đang ngồi trên xe lăn ở hành lang.
Lâm Chính lập tức chạy tới. "Ông không sao chứ?".
Lâm Chính lập tức kiểm tra cho bác sĩ Triệu.
"Không sao, thương gân động cốt 100 ngày mà, tôi sắp khỏi rồi, cũng may thầy cho thuốc tốt, nếu không tôi cũng không thể hồi phục nhanh như vậy được", bác sĩ Triệu mỉm cười đáp.
"Chờ lúc nào khỏi hẳn thì hãy đến học viện Huyền Y Phái học tập hai tháng, đến lúc đó tôi sẽ dạy ông một số y thuật, tránh về sau lại gặp chuyện như thế này nữa".
Lâm Chính vỗ vai bác sĩ Triệu, rồi rời đi.
Bác sĩ Triệu nghe thấy thế thì vô cùng kích động.
"Thầy sẽ đích thân dạy mình? Thầy sẽ đích thân dạy mình?".
Anh ta thì thào, toàn thân run rẩy, sau đó liều mạng đẩy bánh xe lăn, tiến về phía phòng làm việc của viện trưởng.
"Viện trưởng! Viện trưởng! Thần y Lâm sắp truyền y thuật cho tôi rồi!".
Tin này vừa lan ra, cả bệnh viện liền chấn động.
Bác sĩ Triệu bỗng chốc trở thành đối tượng được vô số người ngưỡng mộ.
Có thể nhận được chân truyền của thần y Lâm, đó là chuyện mà bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có.
Bệnh viện thành phố cũng có khoa Đông y, Lâm Chính mượn một phòng thuốc, bốc ít thuốc rồi bắt đầu cho vào nồi sắc.
Ông cụ vóc dáng gầy gò, cả người nồng mùi thuốc Đông y, rõ ràng là đã ở phòng thuốc rất nhiều năm.
Dường như ông ta không biết Lâm Chính, thấy anh xách túi thuốc bước vào, lại không mặc blouse trắng, ông ta không khỏi bật cười.
"Cậu là người nhà bệnh nhân hả? Cậu tự sắc thuốc sao? Có làm được không vậy?", ông lão hơi quay sang nhìn, ánh mắt nheo lại hỏi.
"Chào ông, tôi biết chút y thuật nên không làm phiền các bác sĩ nữa. Bây giờ bệnh viện cũng bận, có thể không làm phiền bọn họ thì cố gắng không làm phiền", Lâm Chính mỉm cười đáp, sau đó làm một số công việc chuẩn bị trước khi sắc thuốc một cách thuần thục.
Ông lão rất có hứng thú, bước tới nhìn mấy cái rồi thốt lên: "Không nhìn ra cậu cũng là người trong nghề, không tệ, không tệ".
"Khiến ông chê cười rồi".
"Hiếm có đấy, nhìn cậu mới chỉ 20 tuổi đầu, chắc cũng học Đông y được mấy năm rồi nhỉ? Đông y Hoa Quốc bác đại tinh thâm, cực kỳ phức tạp, quả thực không còn nhiều thanh niên chịu học cái này nữa. Đến khi chúng tôi không còn, không biết ai sẽ truyền thừa những báu vật do tổ tiên để lại nữa", ông lão lắc đầu liên tục, dường như đang cảm thán.
"Ông nghĩ nhiều rồi, Hoa Quốc đất rộng người đông, đời nào cũng có nhân tài. Trên thực tế vẫn còn rất nhiều hậu bối tài giỏi hơn người, những thứ tổ tiên để lại sẽ không mất được đâu".
"Cậu nói cũng có lý, tôi nghe nói dạo này có thần y Lâm gì đó rất giỏi giang, bệnh khó chữa đến đâu cũng không làm khó được cậu ấy, hơn nữa còn rất trẻ tuổi... Chắc chỉ tầm như cậu thôi, còn trẻ như vậy đã được người đời gọi là "thần y". Nếu không phải là lừa đảo thì chắc chắn là thực sự có tài", ông lão vuốt râu nói.
Lâm Chính mỉm cười, không tiếp lời.
Nhưng đúng lúc này, ông lão bỗng nhìn chằm chằm động tác bốc thuốc của anh, không nhịn được nói: "Này cậu nhóc, cậu bỏ Tam Chi Thảo vào nồi từ bây giờ liệu có hơi sớm không? Bỏ vào lúc này thì không có lợi cho việc hấp thụ Dung Khương, không thể phát huy dược tính của chúng. Để 10 phút nữa chẳng phải tốt hơn sao?".
"Bỏ vào lúc này là vừa khéo đấy ạ, dược tính của Tam Chi Đường quả thực đối chọi với Dung Khương, nhưng nếu bây giờ thêm vào cánh hoa của hoa Hoàng Nhan là có thể trung hòa dược tính của chúng", Lâm Chính đáp.
"Vớ vẩn! Cánh hoa Hoàng Nhan có thể trung hòa dược tính của Tam Chi Thảo và Dung Khương từ bao giờ vậy? Nó không những không trung hòa được, mà còn có thể sinh ra độc tính. Cậu đang sắc thuốc độc đó!", ông lão nghiêm giọng nói.
"Ông đừng lo, cái gọi là sinh ra độc tính thực ra phải xem độ lửa thế nào. Dù là thứ gì mà để lửa quá to hoặc nhiệt độ quá cao cũng sẽ có hại. Nhưng nếu nhiệt độ vừa phải phù hợp, thì đương nhiên sẽ không gây hại. Chỉ cần tôi giữ lửa vừa phải, thì bọn chúng không những không độc, mà còn vô hại", Lâm Chính cười đáp.
Nhưng ông lão nghe xong, tâm trạng lại trở nên vô cùng kích động.
"Nói hươu nói vượn! Chàng trai trẻ, cậu nghe những lời vớ vẩn này từ đâu vậy? Dược tính của thuốc có thể thay đổi nhờ độ lửa sao? Huống hồ mấy vị thuốc này nổi tiếng là xung khắc! Cậu mau dừng lại cho tôi! Rốt cuộc cậu đang cứu người hay đang hại người vậy? Dừng lại!", ông cụ quát.
Lâm Chính nhíu mày.
"Nếu ông không tin thì lát nữa tôi có thể chứng minh cho ông xem".
"Cậu bị làm sao thế nhỉ? Thuốc tôi uống cả đời còn nhiều hơn là thuốc cậu từng bốc, mà cậu không tin tôi sao? Nếu để xảy ra án mạng xem cậu xử lý kiểu gì? Không nghe lời người già thì chỉ có thiệt thân thôi!", ông lão phùng mang trợn mắt, cực kỳ tức giận.
Nhưng trong mắt Lâm Chính thì lại rất là đáng yêu.
Anh lắc đầu, không thèm cãi cọ với ông ta nữa, tiếp tục sắc thuốc.
Ông lão lại càng tức giận hơn.
"Cậu có dừng tay không? Nếu không dừng tay, tôi sẽ gọi bác sĩ đến!".
"Tôi chính là bác sĩ đây", Lâm Chính đáp.
"Cậu... Ngu ngốc khó dạy! Ngu ngốc khó dạy!".
Ông lão tức giận kêu lên, sau đó xoay người chạy đi.
Một lát sau, ông ta kéo một bác sĩ tới.
"Các cậu mau khuyên chàng trai kia đi, thật là cố chấp, thuốc độc mà đem đi sắc! Đúng là làm bừa!", ông lão cuống quýt nói.
Bác sĩ kia sau khi nhìn thấy Lâm Chính thì thất thanh kêu lên.
"Thần y Lâm? Là cậu sao?".
Đang tải...
Chương 963: Người có thể đánh chết anh còn chưa ra đời
Câu nói của Lương Huyền Mi có thể nói là quá mức kinh hãi.
Ít nhất vào tai Lương Tiểu Điệp thì là vậy.
Lương Tiểu Điệp trố mắt ra nhìn Lâm Chính, đầu óc có chút đờ đẫn, rồi lại nhìn về phía Lương Huyền Mi, khuôn mặt đầy sửng sốt.
Lâm Chính không nói câu nào.
Anh không ngờ Lương Huyền Mi lại nói thẳng chân tướng ra như vậy.
Nếu Lương Huyền Mi quả thực chưa bao giờ lừa em gái mình như lời Lương Tiểu Điệp nói, thì cô ta nói ra sự thật cũng coi như không hổ thẹn với Lương Tiểu Điệp và lương tâm của cô ta.
Nhưng Lâm Chính biết, Lương Huyền Mi vạch trần thân phận của anh không chút do dự như vậy cũng là có nguyên nhân.
Đó là... cô ta chắc chắn Lương Tiểu Điệp sẽ không tin lời mình.
Dù sao... chuyện này cũng quá hoang đường.
Nhìn từ góc độ nào thì nó chẳng khác nào một lời nói đùa.
Quả nhiên.
Lương Tiểu Điệp ngây ra một lát rồi bỗng khóc òa lên.
"Tiểu Điệp, em làm sao vậy? Sao em lại khóc?", Lương Huyền Mi vội vàng hỏi.
"Chị, trước giờ chị chưa bao giờ lừa em, vậy mà hôm nay chị không những lừa em, mà còn nói dối không chớp mắt. Chị nghĩ em có thể không khóc sao?", Lương Tiểu Điệp lau nước mắt, nói với vẻ đau lòng tuyệt vọng.
Lương Huyền Mi nhăn nhó.
Lâm Chính cũng phì cười.
"Được rồi Tiểu Điệp, chị nói đùa thôi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa", Lương Huyền Mi vội vàng an ủi.
Lúc này Lương Tiểu Điệp mới dịu đi một chút.
"Chị, không nói những chuyện này nữa, mau ăn cơm thôi. Mẹ hầm canh bồ câu cho chị đấy, chị mau uống đi", Lương Tiểu Điệp lau nước mắt ở khóe mi, dường như nhớ ra gì đó, vội vàng mở hộp cơm ở bên cạnh ra.
Mùi cơm canh thơm nức mũi.
"Này, anh muốn ăn thì tự ra ngoài mà mua cơm hộp, nhà không nấu phần cơm của anh", Lương Tiểu Điệp bực bội liếc nhìn Lâm Chính, hừ một tiếng.
"Anh vẫn chưa đói", Lâm Chính cười đáp.
"Mặc kệ anh", Lương Tiểu Điệp khinh thường nói, sau đó lấy thìa, bón canh cho Lương Huyền Mi.
Nhưng cô ta vừa múc một thìa canh đưa tới, hình như Lương Huyền Mi nhìn thấy gì đó, lập tức hỏi: "Tiểu Điệp, cổ tay em... bị làm sao vậy?".
Cô ta vừa dứt lời, bàn tay kia của Lương Tiểu Điệp như bị điện giật, rụt luôn lại, tay còn lại vô thức kéo áo xuống, dường như đang che giấu gì đó.
Nhưng càng như vậy, Lương Huyền Mi lại càng cảm thấy bất thường.
"Tiểu Điệp, đưa tay phải của em đây", Lương Huyền Mi nghiêm giọng nói.
"Chị sao thế? Mau ăn cơm đi!", Lương Tiểu Điệp nặn ra một nụ cười.
"Mau lên, đưa tay đây!", Lương Huyền Mi quát đầy uy nghiêm, vẻ mặt không cho phép được từ chối.
Toàn thân Lương Tiểu Điệp run rẩy, nhìn ánh mắt nghiêm khắc của Lương Huyền Mi, cô ta chỉ đành cúi đầu, dè dặt chìa cánh tay ra.
Tứ chi Lương Huyền Mi vẫn chưa khôi phục hẳn, nhưng có thể giơ lên nhẹ nhàng được.
Cô ta có chút vất vả kéo ống tay áo bên phải của Lương Tiểu Điệp lên.
Ống tay áo vừa vén lên liền nhìn thấy mấy dấu vết đầu thuốc lá chói mắt.
Hơi thở của Lương Huyền Mi bỗng trở nên run rẩy.
Lâm Chính cũng sửng sốt.
"Chuyện này là sao đây?", Lương Huyền Mi vội hỏi.
"Chị, không có gì, chỉ là... em không cẩn thận chạm vào thôi...", Lương Tiểu Điệp vội vàng kéo tay áo xuống, nhỏ giọng nói.
"Không cẩn thận chạm vào? Vậy phải bất cẩn đến mức nào thì cánh tay em mới bị bốn vết đầu thuốc lá như thế này?", Lương Huyền Mi tức giận nói.
Do tâm trạng kích động, cô ta ho khan không ngừng.
"Chị, chị không sao chứ? Chị đừng kích động, đừng kích động!", Lương Tiểu Điệp vội nói.
Lâm Chính cũng bước tới, chìa tay ra ấn vào sau gáy Lương Huyền Mi.
Lúc này Lương Huyền Mi mới thấy đỡ hơn một chút.
"Cảm ơn anh", Lương Huyền Mi hơi ngoảnh sang nói.
"Không có gì", Lâm Chính đáp, sau đó nhìn Lương Tiểu Điệp: "Là ai làm?".
"Liên quan gì đến anh? Sao nào? Lẽ nào anh định ra mặt thay tôi à?", Lương Tiểu Điệp lạnh lùng hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Lâm Chính đầy khinh bỉ.
"Tiểu Điệp, nói vậy là không phải em tự chạm vào đúng không? Nói cho chị biết, rốt cuộc là ai làm?", Lương Huyền Mi nghiến răng nghiến lợi nói.
Lương Tiểu Điệp há miệng, sau đó thở dài: "Chị, thực ra cũng không phải là chuyện gì to tát, hôm nay lúc về em hơi xui xẻo, gặp phải đám Mãn Băng Hoàn ở cổng trường".
"Mãn Băng Hoàn?", Lương Huyền Mi nhíu mày: "Chị từng nghe em nhắc đến, người này học cùng trường với em nhỉ? Hình như là người của cậu Vân đúng không?".
"Con khốn đó chỉ đơn phương thôi, cậu Vân có thích cô ta đâu", Lương Tiểu Điệp hừ một tiếng.
"Vậy tại sao em lại chọc vào cô ta?".
"Chẳng phải là vì cô ta nổi cơn ghen sao? Cậu Vân kia cả ngày quấn lấy em, nên Mãn Băng Hoàn ghét em, lúc tan học gọi thêm mấy người chặn đường em. Em vốn trốn về bằng cổng sau, nhưng vẫn bị bọn họ đuổi kịp. Mãn Băng Hoàn nói lần này chỉ cảnh cáo em, nếu có lần sau, cô ta sẽ... sẽ..."
"Cô ta sẽ làm sao?", Lương Huyền Mi vội hỏi.
"Cô ta nói sẽ dí đầu thuốc lá vào mặt em", giọng nói Lương Tiểu Điệp có chút run rẩy, cúi đầu nói.
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt Lương Huyền Mi liền trở nên âm trầm.
Vẻ mặt Lâm Chính cũng trở nên mất tự nhiên.
Vết thương kiểu này, không khéo sẽ để lại sẹo.
Đối với một cô gái, đây là sự tổn thương rất lớn...
"Một lũ coi trời bằng vung! Đúng là coi trời bằng vung!", Lương Huyền Mi tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt ngập tràn lửa giận, cô ta vội nói: "Tiểu Điệp, em đã báo cảnh sát chưa?".
Lương Tiểu Điệp khẽ lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Bọn họ không sợ đâu, những chuyện như thế này bồi thường chút tiền viện phí là được, nhà Mãn Băng Hoàn rất giàu, cô ta không quan tâm".
"Lẽ nào như vậy tức là nhà họ Lương chúng ta dễ bị bắt nạt? Tiểu Điệp, em đừng sợ, để chị nói với bố, bảo gia tộc ra mặt! Đúng là ức hiếp người quá đáng! Không cho bọn họ biết sự lợi hại của nhà họ Lương ta, thì chẳng phải để bọn họ đè đầu cưỡi cổ sao?", Lương Huyền Mi tức giận nói.
"Thôi bỏ đi chị, Mãn Băng Hoàn có gia thế không vừa, hơn nữa nhà họ Vân cũng biết chuyện này. Nhà họ Vân muốn Mãn Băng Hoàn và cậu Vân thành đôi, nên nếu chuyện này ầm ĩ lên thì nhà họ Vân sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu", Lương Tiểu Điệp lắc đầu nói.
"Phải đấy Huyền Mi, chuyện này đừng để nhà họ Lương ra mặt, huống hồ sau khi giải quyết Hiệp hội Võ thuật, nhà họ Lương cũng coi như tổn thất rất lớn, đang ở đầu sóng ngọn gió. Nếu lúc này lại chọc vào gia tộc nào đó, thì cực kỳ bất lợi cho nhà họ Lương", Lâm Chính nói.
"Vậy ý của anh là...", Lương Huyền Mi nhìn anh.
"Chiều nay để anh đến trường với Tiểu Điệp, tìm Mãn Băng Hoàn kia nói chuyện".
"Vâng anh, chuyện này lại phải làm phiền anh rồi", Lương Huyền Mi gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Chính mà ra tay thì cô ta không có gì phải lo lắng cả.
"Anh đến trường với tôi?", Lương Tiểu Điệp trừng mắt, kinh ngạc đánh giá Lâm Chính một lượt, sau đó hừ một tiếng, khinh bỉ nói: "Thôi bỏ đi, tôi sợ anh đến trường sẽ bị người ta đánh chết mất".
"Chắc là không đâu", Lâm Chính lắc đầu đáp: "Người có thể đánh chết anh chắc còn chưa ra đời".
Chương 964: Đóng giả thần y Lâm
“Người có thể đánh chết anh vẫn chưa ra đời? Anh đùa chắc? Chẳng phải ngoài đường có đầy ra sao? Không nói ai khác, tôi chính là một trong số đó!”, Lương Tiểu Điệp khinh bỉ liếc nhìn Lâm Chính, nói.
Tốt xấu gì Lương Tiểu Điệp cũng là người nhà họ Lương, biết chút cổ võ. Trong mắt cô ta, xử lý một kẻ yếu ớt tay trói gà không chặt như Lâm Chính thì quá đơn giản.
“Tiểu Điệp, đừng thể hiện nữa, để anh Chính cùng em đến trường tìm hiểu tình hình, rõ chưa?”, Lương Huyền Mi nghiêm túc nói.
“Chị, em không muốn anh ta đến trường em, nếu để người ta biết anh ta là một thằng ở rể thì chẳng phải mất hết thể diện sao? Chị bảo em sau này còn mặt mũi nào gặp người khác chứ?”, Lương Tiểu Điệp giãy nảy lên.
“Tiểu Điệp, em lại không nghe lời đấy hả?”.
Sắc mặt Lương Huyền Mi trở nên lạnh lùng.
“Chị, em… em không có ý đó…”
“Vậy em có ý gì? Chị nói cho em biết, hoặc là em để anh Chính đi cùng em, hoặc là chị đi cùng em”, Lương Huyền Mi quát.
Toàn thân Lương Tiểu Điệp run rẩy: “Chị… chị đi kiểu gì được?”.
“Đi kiểu gì à? Cho dù phải bò thì chị cũng phải bò đến trường em”, Lương Huyền Mi nổi giận đùng đùng nói.
“Đừng đừng đừng, chị đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy, cùng lắm… cùng lắm em nghe chị là được chứ gì?”, Lương Tiểu Điệp muốn khóc mà không có nước mắt.
“Vậy thì tốt”, Lương Huyền Mi thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Lần này thì tiêu đời rồi, Mãn Băng Hoàn kia thì thiếu gì thủ đoạn. Tên vô dụng Lâm Chính này có bối cảnh thân phận gì, người ta điều tra một tý là biết, đến lúc đó nếu cô ta biết mình tìm một thằng ở rể làm chỗ dựa, thì chắc chắn sẽ rêu rao khắp nơi. Nói không chừng mình sẽ nổi tiếng cho mà xem. Tiêu rồi, tiêu rồi, sau này trong căn tin sẽ toàn là những người chế giễu mình. Lần này thì tiêu đời thật rồi!”, Lương Tiểu Điệp thì thào lẩm bẩm, khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt, càng ngày càng lo lắng.
Lâm Chính nghe thấy thế, không khỏi bật cười: “Tiểu Điệp, nói như em thì em muốn ai giúp em giải quyết chuyện này?”.
“Việc này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên là nam thần thần y Lâm của tôi rồi! Chuyện của nhà họ Lương tôi đã được giải quyết kiểu gì nào? Chẳng phải là nhờ thần y Lâm ra mặt sao? Nếu không nhờ thần y Lâm thì chị đã không được yên ổn như vậy rồi”, Lương Tiểu Điệp nhìn Lương Huyền Mi đầy u oán.
Ánh mắt kia như muốn thiêu cháy Lương Huyền Mi.
Theo cô ta thấy, Lương Huyền Mi không chịu giới thiệu thần y Lâm với cô ta chính là sợ cô ta cướp mất…
Lương Huyền Mi dở khóc dở cười.
Nhưng đúng lúc này, hình như cô ta nghĩ tới điều gì đó, đảo tròng mắt rồi bỗng nói: “Tiểu Điệp, hay là thế này đi, để anh Chính đóng giả làm thần y Lâm đến trường với em, em thấy sao?”.
“Sao có thể đóng giả được chứ?”, Lương Tiểu Điệp ủ rũ nói.
Lương Huyền Mi nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Thực sự phải làm vậy sao?”.
“Nếu lấy thân phận của thần y Lâm ra, để những người kia biết Tiểu Điệp có thần y Lâm chống lưng, thì chắc chắn nó cũng có thể yên tâm đi học ở trường, không ai dám bắt nạt nó nữa”, Lương Huyền Mi nhỏ giọng nói.
Lâm Chính khẽ gật đầu: “Đây cũng là một cách không tệ”.
“Tìm một người hóa trang cho anh Chính chẳng phải là xong sao?”, Lương Huyền Mi nói với Lương Tiểu Điệp.
“Em xin chị đấy, đó là hóa trang chứ có phải đổi đầu đâu. Chị lại đưa ra chủ ý vớ vẩn gì thế? Rất nhiều người từng nhìn thấy thần y Lâm đó! Chị bảo anh ta đóng giả? Như vậy chẳng phải sẽ bị lộ tẩy ngay sao?”, Lương Tiểu Điệp không đồng ý.
“Haizz, em cứ bình tĩnh nào, thực ra chiều cao cân nặng gì đó của thần y Lâm và anh Chính đều na ná nhau. Hay là em để anh Chính hóa trang thử xem có giống với thần y Lâm em nhìn thấy trên tivi hay không nhé?”, Lương Huyền Mi cười nói.
“Vậy… vậy để xem đã rồi tính…”, Lương Tiểu Điệp có chút chột dạ.
Lương Huyền Mi nhìn Lâm Chính với ánh mắt van nài, Lâm Chính bất đắc dĩ, chỉ đành rời khỏi phòng bệnh.
Khoảng một tiếng sau, Lâm Chính mặc quần áo thường ngày, đội mũ, bước vào phòng.
“Ái chà, anh còn chạy đi thay quần áo nữa cơ à? Không tệ, không tệ, nhìn cũng ra dáng đấy, đội mũ vào trông cũng không đến nỗi nào”, Lương Tiểu Điệp đánh giá Lâm Chính một lượt, nói đầy khinh miệt: “Bỏ mũ ra tôi xem nào”.
Lâm Chính lập tức bỏ mũ xuống.
Khuôn mặt dưới chiếc mũ quả thực rất giống với thần y Lâm, nhưng vẫn chưa đến mức giống hệt 100%, mà chỉ được bảy tám phần.
Đây chính là kết quả sau khi Lâm Chính dùng châm bạc để thay đổi.
“Oa!”.
Lương Tiểu Điệp kinh ngạc kêu lên, sấn tới xoay Lâm Chính một vòng, sau đó nhìn anh với ánh mắt khó tin.
“Anh… anh là ai vậy?”.
“Em nói xem?”.
“Lâm Chính? Anh… anh làm sao thế này? Sao cứ như đổi một khuôn mặt khác thế? Đây… đây… đây là hiệu quả nhờ hóa trang sao?”.
Lương Tiểu Điệp không thể tin nổi.
E rằng photoshop mới có thể làm được đến mức này.
“Tiểu Điệp, chị đã nói được là được mà, em muốn để anh Chính đi, hay là chị đi?”, Lương Huyền Mi vội vàng ngăn Lương Tiểu Điệp đang định bước tới kiểm tra “kỹ thuật hóa trang”, nghiêm giọng hỏi.
Lương Tiểu Điệp nhìn Lương Huyền Mi toàn thân quấn băng kín mít, nhăn nhó nói: “Chị, thôi chị cứ nghỉ ngơi đi…”
“Vậy là để anh Chính đi cùng em, đúng không?”.
“Ừm… liệu có thể để em đi một mình không…”
“Không được!”.
“Thôi được rồi…”
Lương Tiểu Điệp chán chường đáp.
Lâm Chính giải quyết bữa trưa ở nhà ăn bệnh viện, lúc gần hai giờ thì cùng Lương Tiểu Điệp lên xe đến trường.
Chương 965: Không phải sợ, có anh đây
Trên xe buýt.
“Nếu không có chuyện gì thì anh đừng bỏ mũ ra, biết chưa?”, Lương Tiểu Điệp trừng mắt nhìn Lâm Chính ở hàng ghế sau, hậm hực nói.
“Tại sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Anh chỉ là hàng giả, hơn nữa… hơn nữa cũng không giống thần y Lâm lắm. Nếu bị người ta vạch trần anh là kẻ giả mạo thì chẳng phải tôi sẽ bị anh làm cho mất hết thể diện sao? Tôi phải học ở đây tận mấy năm nữa!”, Lương Tiểu Điệp cau có nhìn anh.
“Dù sao cũng chỉ là hù dọa người ta, thật hay giả đâu có quan trọng!”.
“Nhìn cái bản mặt này của anh thì có thể hù dọa được ai chứ? Tôi thấy khiến người ta chết cười thì có!”.
Lương Tiểu Điệp khinh bỉ nói.
Lâm Chính lắc đầu, không nói gì nữa.
Xe buýt dừng ở cổng trường đại học Sư Phạm Yên Kinh.
Hai người xuống xe, rồi đi về phía cổng trường.
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Chính đi cùng Lương Tiểu Điệp đến trường, nhưng lần nào đến cũng sẽ xảy ra đủ thứ chuyện.
Không thể không nói, con đường học hành của Lương Tiểu Điệp đúng là không yên bình chút nào.
Nhưng truy rõ ngọn nguồn, tất cả đều bắt đầu từ cậu Vân kia mà ra.
Thế nên lần này Lâm Chính đến không phải muốn gây phiền phức cho Mãn Băng Hoàn kia, mà là muốn giải quyết cậu Vân.
Nếu giải quyết được ngọn nguồn, thì sau này Lương Tiểu Điệp đi học cũng sẽ bình an vô sự.
Lâm Chính đang tính toán xem làm sao để liên hệ được với cậu Vân.
Nhưng đúng lúc này, có mấy cô gái thời thượng, trang điểm xinh đẹp đi tới.
“Chà, đây chẳng phải là hoa khôi Lương của chúng ta sao? Ha ha ha!”.
“Trông vẫn trẻ trung như vậy!”.
“Chậc chậc chậc… nhưng sao tôi nhìn lại thấy buồn nôn thế nhỉ? Giả vờ ngây thơ đấy à?”.
Những tiếng cười chói tai vang lên.
“Sao nào? Con khốn này, lần trước dạy cho cô một bài học vẫn chưa đủ sâu sắc sao? Còn dám vác mặt đến đây nữa à? Cô coi lời nói của chị Băng Hoàn chúng tôi như gió thoảng bên tai đấy hả?”.
Một cô gái nhuộm tóc vàng, tay kẹp điếu thuốc, vừa chỉ tay vào Lương Tiểu Điệp vừa lớn tiếng quát.
Sắc mặt Lương Tiểu Điệp trắng bệch, vốn đã vô cùng sợ hãi, nhưng nghĩ đến Lâm Chính đang đứng ở bên cạnh, cô ta không muốn để anh cười nhạo, liền cố ra vẻ bình tĩnh, cắn răng nói: “Tôi… tôi chỉ đến trường để học thôi, tôi đã nói rồi, chuyện giữa Mãn Băng Hoàn và cậu Vân… tôi sẽ không can dự vào, mong các cô sau này đừng gây phiền phức cho tôi nữa…”
“Ha ha ha, gây phiền phức cho cô? Cô xứng sao? Cũng không nhìn xem mình là loại người gì! Cô tưởng chị Băng Hoàn rảnh lắm à mà đối phó với cô? Cô đừng tự đa tình nữa đi!”.
Mấy cô gái cười ầm lên.
“Này mấy bạn học, mong các cô đừng bắt nạt em gái tôi nữa, mọi người có hiểu lầm gì thì nói thẳng ra là được, đừng lạm dụng bạo lực, bắt nạt bạn học khác như vậy, được không?”, Lâm Chính ở bên cạnh lên tiếng.
“Chà? Con khốn này còn tìm người đến giúp cơ à?”, cô gái đang kẹp điếu thuốc ở tay quan sát Lâm Chính một lượt, lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh là ai?”.
“Tôi chỉ là anh trai của Tiểu Điệp”.
“Anh trai kiểu nào vậy?”, cô gái kẹp điếu thuốc hỏi.
“Ha ha ha…”
Những người bên cạnh đều phì cười.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lương Tiểu Điệp lập tức đỏ bừng.
“Cô gái, tôi muốn gặp Mãn Băng Hoàn mà cô vừa nói, nếu như có thể, tôi cũng muốn gặp cả cậu Vân. Tôi nghĩ chuyện này chỉ là hiểu lầm, hy vọng sau này các cô có thể bắt tay làm hòa”, Lâm Chính không hề tức giận, mỉm cười nói.
“Gì cơ? Anh muốn gặp chị Băng Hoàn? Còn muốn gặp cậu Vân? Ha ha ha, được được được! Không vấn đề gì, bọn họ còn đang muốn gặp các anh đây”, cô gái kia trừng mắt, cười nói.
“Nếu muốn gặp chị Băng Hoàn và cậu Vân thì đi theo chúng tôi”, một cô gái khác lấy một chiếc chìa khóa ra, xoay tròn trên ngón tay, rồi bước sang bên cạnh, mở cửa một chiếc xe Land Rover đang đỗ ở ven đường.
Lương Tiểu Điệp sửng sốt.
“Lên xe đi, tôi dẫn anh đi gặp chị Băng Hoàn và cậu Vân, các anh muốn nói gì có thể nói thẳng với bọn họ”, cô gái kẹp điếu thuốc cười nói.
“Ừm… bọn họ không ở trường sao?”.
Lương Tiểu Điệp tỏ vẻ kiêng dè hỏi.
“Đương nhiên là không rồi, sao nào? Cô sợ rồi à? Sợ chúng tôi ăn thịt cô sao?”, cô gái kẹp điếu thuốc choàng tay qua vai Lương Tiểu Điệp, nheo mắt cười hỏi.
“Tôi… tôi… sợ cái gì chứ…”
“Nếu cô sợ thì cút đi, cậu Vân cũng chưa chắc có thời gian rảnh gặp các cô. Nhưng tôi phải nói cho cô biết, nếu cô không lập tức chuyển trường như lời chị Băng Hoàn nói, mà tiếp tục ở lại đây học, rồi không đích thân đến nói rõ ràng với chị Băng Hoàn, thì e rằng ngày mai… cô sẽ lên trang nhất của tờ báo Yên Kinh đấy!”.
Cô gái kẹp điếu thuốc mỉm cười nói, đôi mắt đánh phấn mắt và đeo lens tỏa ra một tia sáng khác thường.
Lương Tiểu Điệp nghe thấy thế, cảm giác ớn lạnh liền chạy dọc từ đỉnh đầu đến gót chân.
Lên báo?
Điều này có nghĩa là gì, đương nhiên Lương Tiểu Điệp biết rất rõ…
“Tiểu Điệp, cứ đi xem sao”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Đồ ngốc này, có quỷ mới biết bọn họ muốn đưa chúng ta đi đâu. Nhỡ bọn họ muốn gây bất lợi cho chúng ta thì phải làm sao?”, Lương Tiểu Điệp cuống lên, vội vàng nhỏ giọng nói.
“Sợ cái gì chứ? Chẳng phải anh là thần y Lâm sao? Chắc bọn họ cũng không dám làm gì thần y Lâm đâu”, Lâm Chính cười nói.
“Anh…”
Lương Tiểu Điệp không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng bây giờ cô ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Nếu từ chối thì chỉ sợ sẽ chọc giận Mãn Băng Hoàn, đến lúc đó e là cô ta sẽ trả thù dã man hơn.
Lương Tiểu Điệp có chút run rẩy, do dự một lúc lâu mới cắn răng bước về phía chiếc Land Rover kia.
Lâm Chính cũng lên xe cùng.
“Đi thôi!”.
“Hi hi, lần này có kịch hay xem rồi!”.
Ánh mắt mấy cô gái tỏ vẻ châm chọc, hoan hô một tiếng, lên xe rồi khởi động chiếc Land Rover, lái như bay về phía ngoại ô…
Lâm Chính không hề biết rằng trận chiến ở Kỳ Lân Môn đã gây đả kích rất lớn đến quan niệm của Lệ Vô Cực.
Hắn đã hiểu ra, võ học cao nhất không thể bì với y đạo cao nhất.
Với võ, hắn chỉ có thể khiến người ta chết.
Nhưng với y, thì hắn có thể quyết định sống chết của một người.
Hắn cũng muốn có y thuật phi phàm, cũng muốn trở nên giống thần y Lâm.
Chỉ tiếc rằng, học y cũng giống như học võ, đều phải có thiên phú.
Lâm Chính không từ chối, mà muốn sắp xếp cho hắn đến học viện Huyền Y Phái.
Nhưng Lệ Vô Cực lại lắc đầu, hắn muốn Lâm Chính dạy hắn y học cơ bản, sau đó hắn sẽ chu du tứ phương, học hỏi những người tài giỏi.
Đạo học võ của Lệ Vô Cực khác với Lâm Chính.
Hắn không thích ru rú một xó, mà muốn mở rộng tầm nhìn, so tài với cao thủ.
Y đạo của hắn cũng vậy.
Lâm Chính bất đắc dĩ, chỉ đành đưa cho hắn một cuốn lý luận cơ sở về y học, và một chiếc thẻ ngân hàng, rồi tùy hắn muốn làm gì thì làm.
Giải quyết xong chuyện của Lệ Vô Cực, Lâm Chính liền quay về Yên Kinh.
Bây giờ anh đã có Thiên Huyền Thảo, đã đến lúc xử lý vết thương của Lương Huyền Mi rồi.
Bệnh viện thành phố Yên Kinh.
Vừa xuống xe, Lâm Chính đã vội vàng chạy vào bệnh viện.
"Thầy ơi!".
Đúng lúc này, một tiếng gọi vang lên.
Lâm Chính sửng sốt, ngoảnh lại nhìn, thấy bác sĩ Triệu đang ngồi trên xe lăn ở hành lang.
Lâm Chính lập tức chạy tới. "Ông không sao chứ?".
Lâm Chính lập tức kiểm tra cho bác sĩ Triệu.
"Không sao, thương gân động cốt 100 ngày mà, tôi sắp khỏi rồi, cũng may thầy cho thuốc tốt, nếu không tôi cũng không thể hồi phục nhanh như vậy được", bác sĩ Triệu mỉm cười đáp.
"Chờ lúc nào khỏi hẳn thì hãy đến học viện Huyền Y Phái học tập hai tháng, đến lúc đó tôi sẽ dạy ông một số y thuật, tránh về sau lại gặp chuyện như thế này nữa".
Lâm Chính vỗ vai bác sĩ Triệu, rồi rời đi.
Bác sĩ Triệu nghe thấy thế thì vô cùng kích động.
"Thầy sẽ đích thân dạy mình? Thầy sẽ đích thân dạy mình?".
Anh ta thì thào, toàn thân run rẩy, sau đó liều mạng đẩy bánh xe lăn, tiến về phía phòng làm việc của viện trưởng.
"Viện trưởng! Viện trưởng! Thần y Lâm sắp truyền y thuật cho tôi rồi!".
Tin này vừa lan ra, cả bệnh viện liền chấn động.
Bác sĩ Triệu bỗng chốc trở thành đối tượng được vô số người ngưỡng mộ.
Có thể nhận được chân truyền của thần y Lâm, đó là chuyện mà bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có.
Bệnh viện thành phố cũng có khoa Đông y, Lâm Chính mượn một phòng thuốc, bốc ít thuốc rồi bắt đầu cho vào nồi sắc.
Ông cụ vóc dáng gầy gò, cả người nồng mùi thuốc Đông y, rõ ràng là đã ở phòng thuốc rất nhiều năm.
Dường như ông ta không biết Lâm Chính, thấy anh xách túi thuốc bước vào, lại không mặc blouse trắng, ông ta không khỏi bật cười.
"Cậu là người nhà bệnh nhân hả? Cậu tự sắc thuốc sao? Có làm được không vậy?", ông lão hơi quay sang nhìn, ánh mắt nheo lại hỏi.
"Chào ông, tôi biết chút y thuật nên không làm phiền các bác sĩ nữa. Bây giờ bệnh viện cũng bận, có thể không làm phiền bọn họ thì cố gắng không làm phiền", Lâm Chính mỉm cười đáp, sau đó làm một số công việc chuẩn bị trước khi sắc thuốc một cách thuần thục.
Ông lão rất có hứng thú, bước tới nhìn mấy cái rồi thốt lên: "Không nhìn ra cậu cũng là người trong nghề, không tệ, không tệ".
"Khiến ông chê cười rồi".
"Hiếm có đấy, nhìn cậu mới chỉ 20 tuổi đầu, chắc cũng học Đông y được mấy năm rồi nhỉ? Đông y Hoa Quốc bác đại tinh thâm, cực kỳ phức tạp, quả thực không còn nhiều thanh niên chịu học cái này nữa. Đến khi chúng tôi không còn, không biết ai sẽ truyền thừa những báu vật do tổ tiên để lại nữa", ông lão lắc đầu liên tục, dường như đang cảm thán.
"Ông nghĩ nhiều rồi, Hoa Quốc đất rộng người đông, đời nào cũng có nhân tài. Trên thực tế vẫn còn rất nhiều hậu bối tài giỏi hơn người, những thứ tổ tiên để lại sẽ không mất được đâu".
"Cậu nói cũng có lý, tôi nghe nói dạo này có thần y Lâm gì đó rất giỏi giang, bệnh khó chữa đến đâu cũng không làm khó được cậu ấy, hơn nữa còn rất trẻ tuổi... Chắc chỉ tầm như cậu thôi, còn trẻ như vậy đã được người đời gọi là "thần y". Nếu không phải là lừa đảo thì chắc chắn là thực sự có tài", ông lão vuốt râu nói.
Lâm Chính mỉm cười, không tiếp lời.
Nhưng đúng lúc này, ông lão bỗng nhìn chằm chằm động tác bốc thuốc của anh, không nhịn được nói: "Này cậu nhóc, cậu bỏ Tam Chi Thảo vào nồi từ bây giờ liệu có hơi sớm không? Bỏ vào lúc này thì không có lợi cho việc hấp thụ Dung Khương, không thể phát huy dược tính của chúng. Để 10 phút nữa chẳng phải tốt hơn sao?".
"Bỏ vào lúc này là vừa khéo đấy ạ, dược tính của Tam Chi Đường quả thực đối chọi với Dung Khương, nhưng nếu bây giờ thêm vào cánh hoa của hoa Hoàng Nhan là có thể trung hòa dược tính của chúng", Lâm Chính đáp.
"Vớ vẩn! Cánh hoa Hoàng Nhan có thể trung hòa dược tính của Tam Chi Thảo và Dung Khương từ bao giờ vậy? Nó không những không trung hòa được, mà còn có thể sinh ra độc tính. Cậu đang sắc thuốc độc đó!", ông lão nghiêm giọng nói.
"Ông đừng lo, cái gọi là sinh ra độc tính thực ra phải xem độ lửa thế nào. Dù là thứ gì mà để lửa quá to hoặc nhiệt độ quá cao cũng sẽ có hại. Nhưng nếu nhiệt độ vừa phải phù hợp, thì đương nhiên sẽ không gây hại. Chỉ cần tôi giữ lửa vừa phải, thì bọn chúng không những không độc, mà còn vô hại", Lâm Chính cười đáp.
Nhưng ông lão nghe xong, tâm trạng lại trở nên vô cùng kích động.
"Nói hươu nói vượn! Chàng trai trẻ, cậu nghe những lời vớ vẩn này từ đâu vậy? Dược tính của thuốc có thể thay đổi nhờ độ lửa sao? Huống hồ mấy vị thuốc này nổi tiếng là xung khắc! Cậu mau dừng lại cho tôi! Rốt cuộc cậu đang cứu người hay đang hại người vậy? Dừng lại!", ông cụ quát.
Lâm Chính nhíu mày.
"Nếu ông không tin thì lát nữa tôi có thể chứng minh cho ông xem".
"Cậu bị làm sao thế nhỉ? Thuốc tôi uống cả đời còn nhiều hơn là thuốc cậu từng bốc, mà cậu không tin tôi sao? Nếu để xảy ra án mạng xem cậu xử lý kiểu gì? Không nghe lời người già thì chỉ có thiệt thân thôi!", ông lão phùng mang trợn mắt, cực kỳ tức giận.
Nhưng trong mắt Lâm Chính thì lại rất là đáng yêu.
Anh lắc đầu, không thèm cãi cọ với ông ta nữa, tiếp tục sắc thuốc.
Ông lão lại càng tức giận hơn.
"Cậu có dừng tay không? Nếu không dừng tay, tôi sẽ gọi bác sĩ đến!".
"Tôi chính là bác sĩ đây", Lâm Chính đáp.
"Cậu... Ngu ngốc khó dạy! Ngu ngốc khó dạy!".
Ông lão tức giận kêu lên, sau đó xoay người chạy đi.
Một lát sau, ông ta kéo một bác sĩ tới.
"Các cậu mau khuyên chàng trai kia đi, thật là cố chấp, thuốc độc mà đem đi sắc! Đúng là làm bừa!", ông lão cuống quýt nói.
Bác sĩ kia sau khi nhìn thấy Lâm Chính thì thất thanh kêu lên.
"Thần y Lâm? Là cậu sao?".
Chương 961: Thần y Lâm? Là cậu sao?
Lâm Chính không hề biết rằng trận chiến ở Kỳ Lân Môn đã gây đả kích rất lớn đến quan niệm của Lệ Vô Cực.
Hắn đã hiểu ra, võ học cao nhất không thể bì với y đạo cao nhất.
Với võ, hắn chỉ có thể khiến người ta chết.
Nhưng với y, thì hắn có thể quyết định sống chết của một người.
Hắn cũng muốn có y thuật phi phàm, cũng muốn trở nên giống thần y Lâm.
Chỉ tiếc rằng, học y cũng giống như học võ, đều phải có thiên phú.
Lâm Chính không từ chối, mà muốn sắp xếp cho hắn đến học viện Huyền Y Phái.
Nhưng Lệ Vô Cực lại lắc đầu, hắn muốn Lâm Chính dạy hắn y học cơ bản, sau đó hắn sẽ chu du tứ phương, học hỏi những người tài giỏi.
Đạo học võ của Lệ Vô Cực khác với Lâm Chính.
Hắn không thích ru rú một xó, mà muốn mở rộng tầm nhìn, so tài với cao thủ.
Y đạo của hắn cũng vậy.
Lâm Chính bất đắc dĩ, chỉ đành đưa cho hắn một cuốn lý luận cơ sở về y học, và một chiếc thẻ ngân hàng, rồi tùy hắn muốn làm gì thì làm.
Giải quyết xong chuyện của Lệ Vô Cực, Lâm Chính liền quay về Yên Kinh.
Bây giờ anh đã có Thiên Huyền Thảo, đã đến lúc xử lý vết thương của Lương Huyền Mi rồi.
Bệnh viện thành phố Yên Kinh.
Vừa xuống xe, Lâm Chính đã vội vàng chạy vào bệnh viện.
"Thầy ơi!".
Đúng lúc này, một tiếng gọi vang lên.
Lâm Chính sửng sốt, ngoảnh lại nhìn, thấy bác sĩ Triệu đang ngồi trên xe lăn ở hành lang.
Lâm Chính lập tức chạy tới. "Ông không sao chứ?".
Lâm Chính lập tức kiểm tra cho bác sĩ Triệu.
"Không sao, thương gân động cốt 100 ngày mà, tôi sắp khỏi rồi, cũng may thầy cho thuốc tốt, nếu không tôi cũng không thể hồi phục nhanh như vậy được", bác sĩ Triệu mỉm cười đáp.
"Chờ lúc nào khỏi hẳn thì hãy đến học viện Huyền Y Phái học tập hai tháng, đến lúc đó tôi sẽ dạy ông một số y thuật, tránh về sau lại gặp chuyện như thế này nữa".
Lâm Chính vỗ vai bác sĩ Triệu, rồi rời đi.
Bác sĩ Triệu nghe thấy thế thì vô cùng kích động.
"Thầy sẽ đích thân dạy mình? Thầy sẽ đích thân dạy mình?".
Anh ta thì thào, toàn thân run rẩy, sau đó liều mạng đẩy bánh xe lăn, tiến về phía phòng làm việc của viện trưởng.
"Viện trưởng! Viện trưởng! Thần y Lâm sắp truyền y thuật cho tôi rồi!".
Tin này vừa lan ra, cả bệnh viện liền chấn động.
Bác sĩ Triệu bỗng chốc trở thành đối tượng được vô số người ngưỡng mộ.
Có thể nhận được chân truyền của thần y Lâm, đó là chuyện mà bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có.
Bệnh viện thành phố cũng có khoa Đông y, Lâm Chính mượn một phòng thuốc, bốc ít thuốc rồi bắt đầu cho vào nồi sắc.
Ông cụ vóc dáng gầy gò, cả người nồng mùi thuốc Đông y, rõ ràng là đã ở phòng thuốc rất nhiều năm.
Dường như ông ta không biết Lâm Chính, thấy anh xách túi thuốc bước vào, lại không mặc blouse trắng, ông ta không khỏi bật cười.
"Cậu là người nhà bệnh nhân hả? Cậu tự sắc thuốc sao? Có làm được không vậy?", ông lão hơi quay sang nhìn, ánh mắt nheo lại hỏi.
"Chào ông, tôi biết chút y thuật nên không làm phiền các bác sĩ nữa. Bây giờ bệnh viện cũng bận, có thể không làm phiền bọn họ thì cố gắng không làm phiền", Lâm Chính mỉm cười đáp, sau đó làm một số công việc chuẩn bị trước khi sắc thuốc một cách thuần thục.
Ông lão rất có hứng thú, bước tới nhìn mấy cái rồi thốt lên: "Không nhìn ra cậu cũng là người trong nghề, không tệ, không tệ".
"Khiến ông chê cười rồi".
"Hiếm có đấy, nhìn cậu mới chỉ 20 tuổi đầu, chắc cũng học Đông y được mấy năm rồi nhỉ? Đông y Hoa Quốc bác đại tinh thâm, cực kỳ phức tạp, quả thực không còn nhiều thanh niên chịu học cái này nữa. Đến khi chúng tôi không còn, không biết ai sẽ truyền thừa những báu vật do tổ tiên để lại nữa", ông lão lắc đầu liên tục, dường như đang cảm thán.
"Ông nghĩ nhiều rồi, Hoa Quốc đất rộng người đông, đời nào cũng có nhân tài. Trên thực tế vẫn còn rất nhiều hậu bối tài giỏi hơn người, những thứ tổ tiên để lại sẽ không mất được đâu".
"Cậu nói cũng có lý, tôi nghe nói dạo này có thần y Lâm gì đó rất giỏi giang, bệnh khó chữa đến đâu cũng không làm khó được cậu ấy, hơn nữa còn rất trẻ tuổi... Chắc chỉ tầm như cậu thôi, còn trẻ như vậy đã được người đời gọi là "thần y". Nếu không phải là lừa đảo thì chắc chắn là thực sự có tài", ông lão vuốt râu nói.
Lâm Chính mỉm cười, không tiếp lời.
Nhưng đúng lúc này, ông lão bỗng nhìn chằm chằm động tác bốc thuốc của anh, không nhịn được nói: "Này cậu nhóc, cậu bỏ Tam Chi Thảo vào nồi từ bây giờ liệu có hơi sớm không? Bỏ vào lúc này thì không có lợi cho việc hấp thụ Dung Khương, không thể phát huy dược tính của chúng. Để 10 phút nữa chẳng phải tốt hơn sao?".
"Bỏ vào lúc này là vừa khéo đấy ạ, dược tính của Tam Chi Đường quả thực đối chọi với Dung Khương, nhưng nếu bây giờ thêm vào cánh hoa của hoa Hoàng Nhan là có thể trung hòa dược tính của chúng", Lâm Chính đáp.
"Vớ vẩn! Cánh hoa Hoàng Nhan có thể trung hòa dược tính của Tam Chi Thảo và Dung Khương từ bao giờ vậy? Nó không những không trung hòa được, mà còn có thể sinh ra độc tính. Cậu đang sắc thuốc độc đó!", ông lão nghiêm giọng nói.
"Ông đừng lo, cái gọi là sinh ra độc tính thực ra phải xem độ lửa thế nào. Dù là thứ gì mà để lửa quá to hoặc nhiệt độ quá cao cũng sẽ có hại. Nhưng nếu nhiệt độ vừa phải phù hợp, thì đương nhiên sẽ không gây hại. Chỉ cần tôi giữ lửa vừa phải, thì bọn chúng không những không độc, mà còn vô hại", Lâm Chính cười đáp.
Nhưng ông lão nghe xong, tâm trạng lại trở nên vô cùng kích động.
"Nói hươu nói vượn! Chàng trai trẻ, cậu nghe những lời vớ vẩn này từ đâu vậy? Dược tính của thuốc có thể thay đổi nhờ độ lửa sao? Huống hồ mấy vị thuốc này nổi tiếng là xung khắc! Cậu mau dừng lại cho tôi! Rốt cuộc cậu đang cứu người hay đang hại người vậy? Dừng lại!", ông cụ quát.
Lâm Chính nhíu mày.
"Nếu ông không tin thì lát nữa tôi có thể chứng minh cho ông xem".
"Cậu bị làm sao thế nhỉ? Thuốc tôi uống cả đời còn nhiều hơn là thuốc cậu từng bốc, mà cậu không tin tôi sao? Nếu để xảy ra án mạng xem cậu xử lý kiểu gì? Không nghe lời người già thì chỉ có thiệt thân thôi!", ông lão phùng mang trợn mắt, cực kỳ tức giận.
Nhưng trong mắt Lâm Chính thì lại rất là đáng yêu.
Anh lắc đầu, không thèm cãi cọ với ông ta nữa, tiếp tục sắc thuốc.
Ông lão lại càng tức giận hơn.
"Cậu có dừng tay không? Nếu không dừng tay, tôi sẽ gọi bác sĩ đến!".
"Tôi chính là bác sĩ đây", Lâm Chính đáp.
"Cậu... Ngu ngốc khó dạy! Ngu ngốc khó dạy!".
Ông lão tức giận kêu lên, sau đó xoay người chạy đi.
Một lát sau, ông ta kéo một bác sĩ tới.
"Các cậu mau khuyên chàng trai kia đi, thật là cố chấp, thuốc độc mà đem đi sắc! Đúng là làm bừa!", ông lão cuống quýt nói.
Bác sĩ kia sau khi nhìn thấy Lâm Chính thì thất thanh kêu lên.
"Thần y Lâm? Là cậu sao?".
Đang tải...
Chương 963: Người có thể đánh chết anh còn chưa ra đời
Câu nói của Lương Huyền Mi có thể nói là quá mức kinh hãi.
Ít nhất vào tai Lương Tiểu Điệp thì là vậy.
Lương Tiểu Điệp trố mắt ra nhìn Lâm Chính, đầu óc có chút đờ đẫn, rồi lại nhìn về phía Lương Huyền Mi, khuôn mặt đầy sửng sốt.
Lâm Chính không nói câu nào.
Anh không ngờ Lương Huyền Mi lại nói thẳng chân tướng ra như vậy.
Nếu Lương Huyền Mi quả thực chưa bao giờ lừa em gái mình như lời Lương Tiểu Điệp nói, thì cô ta nói ra sự thật cũng coi như không hổ thẹn với Lương Tiểu Điệp và lương tâm của cô ta.
Nhưng Lâm Chính biết, Lương Huyền Mi vạch trần thân phận của anh không chút do dự như vậy cũng là có nguyên nhân.
Đó là... cô ta chắc chắn Lương Tiểu Điệp sẽ không tin lời mình.
Dù sao... chuyện này cũng quá hoang đường.
Nhìn từ góc độ nào thì nó chẳng khác nào một lời nói đùa.
Quả nhiên.
Lương Tiểu Điệp ngây ra một lát rồi bỗng khóc òa lên.
"Tiểu Điệp, em làm sao vậy? Sao em lại khóc?", Lương Huyền Mi vội vàng hỏi.
"Chị, trước giờ chị chưa bao giờ lừa em, vậy mà hôm nay chị không những lừa em, mà còn nói dối không chớp mắt. Chị nghĩ em có thể không khóc sao?", Lương Tiểu Điệp lau nước mắt, nói với vẻ đau lòng tuyệt vọng.
Lương Huyền Mi nhăn nhó.
Lâm Chính cũng phì cười.
"Được rồi Tiểu Điệp, chị nói đùa thôi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa", Lương Huyền Mi vội vàng an ủi.
Lúc này Lương Tiểu Điệp mới dịu đi một chút.
"Chị, không nói những chuyện này nữa, mau ăn cơm thôi. Mẹ hầm canh bồ câu cho chị đấy, chị mau uống đi", Lương Tiểu Điệp lau nước mắt ở khóe mi, dường như nhớ ra gì đó, vội vàng mở hộp cơm ở bên cạnh ra.
Mùi cơm canh thơm nức mũi.
"Này, anh muốn ăn thì tự ra ngoài mà mua cơm hộp, nhà không nấu phần cơm của anh", Lương Tiểu Điệp bực bội liếc nhìn Lâm Chính, hừ một tiếng.
"Anh vẫn chưa đói", Lâm Chính cười đáp.
"Mặc kệ anh", Lương Tiểu Điệp khinh thường nói, sau đó lấy thìa, bón canh cho Lương Huyền Mi.
Nhưng cô ta vừa múc một thìa canh đưa tới, hình như Lương Huyền Mi nhìn thấy gì đó, lập tức hỏi: "Tiểu Điệp, cổ tay em... bị làm sao vậy?".
Cô ta vừa dứt lời, bàn tay kia của Lương Tiểu Điệp như bị điện giật, rụt luôn lại, tay còn lại vô thức kéo áo xuống, dường như đang che giấu gì đó.
Nhưng càng như vậy, Lương Huyền Mi lại càng cảm thấy bất thường.
"Tiểu Điệp, đưa tay phải của em đây", Lương Huyền Mi nghiêm giọng nói.
"Chị sao thế? Mau ăn cơm đi!", Lương Tiểu Điệp nặn ra một nụ cười.
"Mau lên, đưa tay đây!", Lương Huyền Mi quát đầy uy nghiêm, vẻ mặt không cho phép được từ chối.
Toàn thân Lương Tiểu Điệp run rẩy, nhìn ánh mắt nghiêm khắc của Lương Huyền Mi, cô ta chỉ đành cúi đầu, dè dặt chìa cánh tay ra.
Tứ chi Lương Huyền Mi vẫn chưa khôi phục hẳn, nhưng có thể giơ lên nhẹ nhàng được.
Cô ta có chút vất vả kéo ống tay áo bên phải của Lương Tiểu Điệp lên.
Ống tay áo vừa vén lên liền nhìn thấy mấy dấu vết đầu thuốc lá chói mắt.
Hơi thở của Lương Huyền Mi bỗng trở nên run rẩy.
Lâm Chính cũng sửng sốt.
"Chuyện này là sao đây?", Lương Huyền Mi vội hỏi.
"Chị, không có gì, chỉ là... em không cẩn thận chạm vào thôi...", Lương Tiểu Điệp vội vàng kéo tay áo xuống, nhỏ giọng nói.
"Không cẩn thận chạm vào? Vậy phải bất cẩn đến mức nào thì cánh tay em mới bị bốn vết đầu thuốc lá như thế này?", Lương Huyền Mi tức giận nói.
Do tâm trạng kích động, cô ta ho khan không ngừng.
"Chị, chị không sao chứ? Chị đừng kích động, đừng kích động!", Lương Tiểu Điệp vội nói.
Lâm Chính cũng bước tới, chìa tay ra ấn vào sau gáy Lương Huyền Mi.
Lúc này Lương Huyền Mi mới thấy đỡ hơn một chút.
"Cảm ơn anh", Lương Huyền Mi hơi ngoảnh sang nói.
"Không có gì", Lâm Chính đáp, sau đó nhìn Lương Tiểu Điệp: "Là ai làm?".
"Liên quan gì đến anh? Sao nào? Lẽ nào anh định ra mặt thay tôi à?", Lương Tiểu Điệp lạnh lùng hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Lâm Chính đầy khinh bỉ.
"Tiểu Điệp, nói vậy là không phải em tự chạm vào đúng không? Nói cho chị biết, rốt cuộc là ai làm?", Lương Huyền Mi nghiến răng nghiến lợi nói.
Lương Tiểu Điệp há miệng, sau đó thở dài: "Chị, thực ra cũng không phải là chuyện gì to tát, hôm nay lúc về em hơi xui xẻo, gặp phải đám Mãn Băng Hoàn ở cổng trường".
"Mãn Băng Hoàn?", Lương Huyền Mi nhíu mày: "Chị từng nghe em nhắc đến, người này học cùng trường với em nhỉ? Hình như là người của cậu Vân đúng không?".
"Con khốn đó chỉ đơn phương thôi, cậu Vân có thích cô ta đâu", Lương Tiểu Điệp hừ một tiếng.
"Vậy tại sao em lại chọc vào cô ta?".
"Chẳng phải là vì cô ta nổi cơn ghen sao? Cậu Vân kia cả ngày quấn lấy em, nên Mãn Băng Hoàn ghét em, lúc tan học gọi thêm mấy người chặn đường em. Em vốn trốn về bằng cổng sau, nhưng vẫn bị bọn họ đuổi kịp. Mãn Băng Hoàn nói lần này chỉ cảnh cáo em, nếu có lần sau, cô ta sẽ... sẽ..."
"Cô ta sẽ làm sao?", Lương Huyền Mi vội hỏi.
"Cô ta nói sẽ dí đầu thuốc lá vào mặt em", giọng nói Lương Tiểu Điệp có chút run rẩy, cúi đầu nói.
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt Lương Huyền Mi liền trở nên âm trầm.
Vẻ mặt Lâm Chính cũng trở nên mất tự nhiên.
Vết thương kiểu này, không khéo sẽ để lại sẹo.
Đối với một cô gái, đây là sự tổn thương rất lớn...
"Một lũ coi trời bằng vung! Đúng là coi trời bằng vung!", Lương Huyền Mi tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt ngập tràn lửa giận, cô ta vội nói: "Tiểu Điệp, em đã báo cảnh sát chưa?".
Lương Tiểu Điệp khẽ lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Bọn họ không sợ đâu, những chuyện như thế này bồi thường chút tiền viện phí là được, nhà Mãn Băng Hoàn rất giàu, cô ta không quan tâm".
"Lẽ nào như vậy tức là nhà họ Lương chúng ta dễ bị bắt nạt? Tiểu Điệp, em đừng sợ, để chị nói với bố, bảo gia tộc ra mặt! Đúng là ức hiếp người quá đáng! Không cho bọn họ biết sự lợi hại của nhà họ Lương ta, thì chẳng phải để bọn họ đè đầu cưỡi cổ sao?", Lương Huyền Mi tức giận nói.
"Thôi bỏ đi chị, Mãn Băng Hoàn có gia thế không vừa, hơn nữa nhà họ Vân cũng biết chuyện này. Nhà họ Vân muốn Mãn Băng Hoàn và cậu Vân thành đôi, nên nếu chuyện này ầm ĩ lên thì nhà họ Vân sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu", Lương Tiểu Điệp lắc đầu nói.
"Phải đấy Huyền Mi, chuyện này đừng để nhà họ Lương ra mặt, huống hồ sau khi giải quyết Hiệp hội Võ thuật, nhà họ Lương cũng coi như tổn thất rất lớn, đang ở đầu sóng ngọn gió. Nếu lúc này lại chọc vào gia tộc nào đó, thì cực kỳ bất lợi cho nhà họ Lương", Lâm Chính nói.
"Vậy ý của anh là...", Lương Huyền Mi nhìn anh.
"Chiều nay để anh đến trường với Tiểu Điệp, tìm Mãn Băng Hoàn kia nói chuyện".
"Vâng anh, chuyện này lại phải làm phiền anh rồi", Lương Huyền Mi gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Chính mà ra tay thì cô ta không có gì phải lo lắng cả.
"Anh đến trường với tôi?", Lương Tiểu Điệp trừng mắt, kinh ngạc đánh giá Lâm Chính một lượt, sau đó hừ một tiếng, khinh bỉ nói: "Thôi bỏ đi, tôi sợ anh đến trường sẽ bị người ta đánh chết mất".
"Chắc là không đâu", Lâm Chính lắc đầu đáp: "Người có thể đánh chết anh chắc còn chưa ra đời".
Chương 964: Đóng giả thần y Lâm
“Người có thể đánh chết anh vẫn chưa ra đời? Anh đùa chắc? Chẳng phải ngoài đường có đầy ra sao? Không nói ai khác, tôi chính là một trong số đó!”, Lương Tiểu Điệp khinh bỉ liếc nhìn Lâm Chính, nói.
Tốt xấu gì Lương Tiểu Điệp cũng là người nhà họ Lương, biết chút cổ võ. Trong mắt cô ta, xử lý một kẻ yếu ớt tay trói gà không chặt như Lâm Chính thì quá đơn giản.
“Tiểu Điệp, đừng thể hiện nữa, để anh Chính cùng em đến trường tìm hiểu tình hình, rõ chưa?”, Lương Huyền Mi nghiêm túc nói.
“Chị, em không muốn anh ta đến trường em, nếu để người ta biết anh ta là một thằng ở rể thì chẳng phải mất hết thể diện sao? Chị bảo em sau này còn mặt mũi nào gặp người khác chứ?”, Lương Tiểu Điệp giãy nảy lên.
“Tiểu Điệp, em lại không nghe lời đấy hả?”.
Sắc mặt Lương Huyền Mi trở nên lạnh lùng.
“Chị, em… em không có ý đó…”
“Vậy em có ý gì? Chị nói cho em biết, hoặc là em để anh Chính đi cùng em, hoặc là chị đi cùng em”, Lương Huyền Mi quát.
Toàn thân Lương Tiểu Điệp run rẩy: “Chị… chị đi kiểu gì được?”.
“Đi kiểu gì à? Cho dù phải bò thì chị cũng phải bò đến trường em”, Lương Huyền Mi nổi giận đùng đùng nói.
“Đừng đừng đừng, chị đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy, cùng lắm… cùng lắm em nghe chị là được chứ gì?”, Lương Tiểu Điệp muốn khóc mà không có nước mắt.
“Vậy thì tốt”, Lương Huyền Mi thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Lần này thì tiêu đời rồi, Mãn Băng Hoàn kia thì thiếu gì thủ đoạn. Tên vô dụng Lâm Chính này có bối cảnh thân phận gì, người ta điều tra một tý là biết, đến lúc đó nếu cô ta biết mình tìm một thằng ở rể làm chỗ dựa, thì chắc chắn sẽ rêu rao khắp nơi. Nói không chừng mình sẽ nổi tiếng cho mà xem. Tiêu rồi, tiêu rồi, sau này trong căn tin sẽ toàn là những người chế giễu mình. Lần này thì tiêu đời thật rồi!”, Lương Tiểu Điệp thì thào lẩm bẩm, khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt, càng ngày càng lo lắng.
Lâm Chính nghe thấy thế, không khỏi bật cười: “Tiểu Điệp, nói như em thì em muốn ai giúp em giải quyết chuyện này?”.
“Việc này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên là nam thần thần y Lâm của tôi rồi! Chuyện của nhà họ Lương tôi đã được giải quyết kiểu gì nào? Chẳng phải là nhờ thần y Lâm ra mặt sao? Nếu không nhờ thần y Lâm thì chị đã không được yên ổn như vậy rồi”, Lương Tiểu Điệp nhìn Lương Huyền Mi đầy u oán.
Ánh mắt kia như muốn thiêu cháy Lương Huyền Mi.
Theo cô ta thấy, Lương Huyền Mi không chịu giới thiệu thần y Lâm với cô ta chính là sợ cô ta cướp mất…
Lương Huyền Mi dở khóc dở cười.
Nhưng đúng lúc này, hình như cô ta nghĩ tới điều gì đó, đảo tròng mắt rồi bỗng nói: “Tiểu Điệp, hay là thế này đi, để anh Chính đóng giả làm thần y Lâm đến trường với em, em thấy sao?”.
“Sao có thể đóng giả được chứ?”, Lương Tiểu Điệp ủ rũ nói.
Lương Huyền Mi nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Thực sự phải làm vậy sao?”.
“Nếu lấy thân phận của thần y Lâm ra, để những người kia biết Tiểu Điệp có thần y Lâm chống lưng, thì chắc chắn nó cũng có thể yên tâm đi học ở trường, không ai dám bắt nạt nó nữa”, Lương Huyền Mi nhỏ giọng nói.
Lâm Chính khẽ gật đầu: “Đây cũng là một cách không tệ”.
“Tìm một người hóa trang cho anh Chính chẳng phải là xong sao?”, Lương Huyền Mi nói với Lương Tiểu Điệp.
“Em xin chị đấy, đó là hóa trang chứ có phải đổi đầu đâu. Chị lại đưa ra chủ ý vớ vẩn gì thế? Rất nhiều người từng nhìn thấy thần y Lâm đó! Chị bảo anh ta đóng giả? Như vậy chẳng phải sẽ bị lộ tẩy ngay sao?”, Lương Tiểu Điệp không đồng ý.
“Haizz, em cứ bình tĩnh nào, thực ra chiều cao cân nặng gì đó của thần y Lâm và anh Chính đều na ná nhau. Hay là em để anh Chính hóa trang thử xem có giống với thần y Lâm em nhìn thấy trên tivi hay không nhé?”, Lương Huyền Mi cười nói.
“Vậy… vậy để xem đã rồi tính…”, Lương Tiểu Điệp có chút chột dạ.
Lương Huyền Mi nhìn Lâm Chính với ánh mắt van nài, Lâm Chính bất đắc dĩ, chỉ đành rời khỏi phòng bệnh.
Khoảng một tiếng sau, Lâm Chính mặc quần áo thường ngày, đội mũ, bước vào phòng.
“Ái chà, anh còn chạy đi thay quần áo nữa cơ à? Không tệ, không tệ, nhìn cũng ra dáng đấy, đội mũ vào trông cũng không đến nỗi nào”, Lương Tiểu Điệp đánh giá Lâm Chính một lượt, nói đầy khinh miệt: “Bỏ mũ ra tôi xem nào”.
Lâm Chính lập tức bỏ mũ xuống.
Khuôn mặt dưới chiếc mũ quả thực rất giống với thần y Lâm, nhưng vẫn chưa đến mức giống hệt 100%, mà chỉ được bảy tám phần.
Đây chính là kết quả sau khi Lâm Chính dùng châm bạc để thay đổi.
“Oa!”.
Lương Tiểu Điệp kinh ngạc kêu lên, sấn tới xoay Lâm Chính một vòng, sau đó nhìn anh với ánh mắt khó tin.
“Anh… anh là ai vậy?”.
“Em nói xem?”.
“Lâm Chính? Anh… anh làm sao thế này? Sao cứ như đổi một khuôn mặt khác thế? Đây… đây… đây là hiệu quả nhờ hóa trang sao?”.
Lương Tiểu Điệp không thể tin nổi.
E rằng photoshop mới có thể làm được đến mức này.
“Tiểu Điệp, chị đã nói được là được mà, em muốn để anh Chính đi, hay là chị đi?”, Lương Huyền Mi vội vàng ngăn Lương Tiểu Điệp đang định bước tới kiểm tra “kỹ thuật hóa trang”, nghiêm giọng hỏi.
Lương Tiểu Điệp nhìn Lương Huyền Mi toàn thân quấn băng kín mít, nhăn nhó nói: “Chị, thôi chị cứ nghỉ ngơi đi…”
“Vậy là để anh Chính đi cùng em, đúng không?”.
“Ừm… liệu có thể để em đi một mình không…”
“Không được!”.
“Thôi được rồi…”
Lương Tiểu Điệp chán chường đáp.
Lâm Chính giải quyết bữa trưa ở nhà ăn bệnh viện, lúc gần hai giờ thì cùng Lương Tiểu Điệp lên xe đến trường.
Chương 965: Không phải sợ, có anh đây
Trên xe buýt.
“Nếu không có chuyện gì thì anh đừng bỏ mũ ra, biết chưa?”, Lương Tiểu Điệp trừng mắt nhìn Lâm Chính ở hàng ghế sau, hậm hực nói.
“Tại sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Anh chỉ là hàng giả, hơn nữa… hơn nữa cũng không giống thần y Lâm lắm. Nếu bị người ta vạch trần anh là kẻ giả mạo thì chẳng phải tôi sẽ bị anh làm cho mất hết thể diện sao? Tôi phải học ở đây tận mấy năm nữa!”, Lương Tiểu Điệp cau có nhìn anh.
“Dù sao cũng chỉ là hù dọa người ta, thật hay giả đâu có quan trọng!”.
“Nhìn cái bản mặt này của anh thì có thể hù dọa được ai chứ? Tôi thấy khiến người ta chết cười thì có!”.
Lương Tiểu Điệp khinh bỉ nói.
Lâm Chính lắc đầu, không nói gì nữa.
Xe buýt dừng ở cổng trường đại học Sư Phạm Yên Kinh.
Hai người xuống xe, rồi đi về phía cổng trường.
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Chính đi cùng Lương Tiểu Điệp đến trường, nhưng lần nào đến cũng sẽ xảy ra đủ thứ chuyện.
Không thể không nói, con đường học hành của Lương Tiểu Điệp đúng là không yên bình chút nào.
Nhưng truy rõ ngọn nguồn, tất cả đều bắt đầu từ cậu Vân kia mà ra.
Thế nên lần này Lâm Chính đến không phải muốn gây phiền phức cho Mãn Băng Hoàn kia, mà là muốn giải quyết cậu Vân.
Nếu giải quyết được ngọn nguồn, thì sau này Lương Tiểu Điệp đi học cũng sẽ bình an vô sự.
Lâm Chính đang tính toán xem làm sao để liên hệ được với cậu Vân.
Nhưng đúng lúc này, có mấy cô gái thời thượng, trang điểm xinh đẹp đi tới.
“Chà, đây chẳng phải là hoa khôi Lương của chúng ta sao? Ha ha ha!”.
“Trông vẫn trẻ trung như vậy!”.
“Chậc chậc chậc… nhưng sao tôi nhìn lại thấy buồn nôn thế nhỉ? Giả vờ ngây thơ đấy à?”.
Những tiếng cười chói tai vang lên.
“Sao nào? Con khốn này, lần trước dạy cho cô một bài học vẫn chưa đủ sâu sắc sao? Còn dám vác mặt đến đây nữa à? Cô coi lời nói của chị Băng Hoàn chúng tôi như gió thoảng bên tai đấy hả?”.
Một cô gái nhuộm tóc vàng, tay kẹp điếu thuốc, vừa chỉ tay vào Lương Tiểu Điệp vừa lớn tiếng quát.
Sắc mặt Lương Tiểu Điệp trắng bệch, vốn đã vô cùng sợ hãi, nhưng nghĩ đến Lâm Chính đang đứng ở bên cạnh, cô ta không muốn để anh cười nhạo, liền cố ra vẻ bình tĩnh, cắn răng nói: “Tôi… tôi chỉ đến trường để học thôi, tôi đã nói rồi, chuyện giữa Mãn Băng Hoàn và cậu Vân… tôi sẽ không can dự vào, mong các cô sau này đừng gây phiền phức cho tôi nữa…”
“Ha ha ha, gây phiền phức cho cô? Cô xứng sao? Cũng không nhìn xem mình là loại người gì! Cô tưởng chị Băng Hoàn rảnh lắm à mà đối phó với cô? Cô đừng tự đa tình nữa đi!”.
Mấy cô gái cười ầm lên.
“Này mấy bạn học, mong các cô đừng bắt nạt em gái tôi nữa, mọi người có hiểu lầm gì thì nói thẳng ra là được, đừng lạm dụng bạo lực, bắt nạt bạn học khác như vậy, được không?”, Lâm Chính ở bên cạnh lên tiếng.
“Chà? Con khốn này còn tìm người đến giúp cơ à?”, cô gái đang kẹp điếu thuốc ở tay quan sát Lâm Chính một lượt, lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh là ai?”.
“Tôi chỉ là anh trai của Tiểu Điệp”.
“Anh trai kiểu nào vậy?”, cô gái kẹp điếu thuốc hỏi.
“Ha ha ha…”
Những người bên cạnh đều phì cười.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lương Tiểu Điệp lập tức đỏ bừng.
“Cô gái, tôi muốn gặp Mãn Băng Hoàn mà cô vừa nói, nếu như có thể, tôi cũng muốn gặp cả cậu Vân. Tôi nghĩ chuyện này chỉ là hiểu lầm, hy vọng sau này các cô có thể bắt tay làm hòa”, Lâm Chính không hề tức giận, mỉm cười nói.
“Gì cơ? Anh muốn gặp chị Băng Hoàn? Còn muốn gặp cậu Vân? Ha ha ha, được được được! Không vấn đề gì, bọn họ còn đang muốn gặp các anh đây”, cô gái kia trừng mắt, cười nói.
“Nếu muốn gặp chị Băng Hoàn và cậu Vân thì đi theo chúng tôi”, một cô gái khác lấy một chiếc chìa khóa ra, xoay tròn trên ngón tay, rồi bước sang bên cạnh, mở cửa một chiếc xe Land Rover đang đỗ ở ven đường.
Lương Tiểu Điệp sửng sốt.
“Lên xe đi, tôi dẫn anh đi gặp chị Băng Hoàn và cậu Vân, các anh muốn nói gì có thể nói thẳng với bọn họ”, cô gái kẹp điếu thuốc cười nói.
“Ừm… bọn họ không ở trường sao?”.
Lương Tiểu Điệp tỏ vẻ kiêng dè hỏi.
“Đương nhiên là không rồi, sao nào? Cô sợ rồi à? Sợ chúng tôi ăn thịt cô sao?”, cô gái kẹp điếu thuốc choàng tay qua vai Lương Tiểu Điệp, nheo mắt cười hỏi.
“Tôi… tôi… sợ cái gì chứ…”
“Nếu cô sợ thì cút đi, cậu Vân cũng chưa chắc có thời gian rảnh gặp các cô. Nhưng tôi phải nói cho cô biết, nếu cô không lập tức chuyển trường như lời chị Băng Hoàn nói, mà tiếp tục ở lại đây học, rồi không đích thân đến nói rõ ràng với chị Băng Hoàn, thì e rằng ngày mai… cô sẽ lên trang nhất của tờ báo Yên Kinh đấy!”.
Cô gái kẹp điếu thuốc mỉm cười nói, đôi mắt đánh phấn mắt và đeo lens tỏa ra một tia sáng khác thường.
Lương Tiểu Điệp nghe thấy thế, cảm giác ớn lạnh liền chạy dọc từ đỉnh đầu đến gót chân.
Lên báo?
Điều này có nghĩa là gì, đương nhiên Lương Tiểu Điệp biết rất rõ…
“Tiểu Điệp, cứ đi xem sao”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Đồ ngốc này, có quỷ mới biết bọn họ muốn đưa chúng ta đi đâu. Nhỡ bọn họ muốn gây bất lợi cho chúng ta thì phải làm sao?”, Lương Tiểu Điệp cuống lên, vội vàng nhỏ giọng nói.
“Sợ cái gì chứ? Chẳng phải anh là thần y Lâm sao? Chắc bọn họ cũng không dám làm gì thần y Lâm đâu”, Lâm Chính cười nói.
“Anh…”
Lương Tiểu Điệp không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng bây giờ cô ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Nếu từ chối thì chỉ sợ sẽ chọc giận Mãn Băng Hoàn, đến lúc đó e là cô ta sẽ trả thù dã man hơn.
Lương Tiểu Điệp có chút run rẩy, do dự một lúc lâu mới cắn răng bước về phía chiếc Land Rover kia.
Lâm Chính cũng lên xe cùng.
“Đi thôi!”.
“Hi hi, lần này có kịch hay xem rồi!”.
Ánh mắt mấy cô gái tỏ vẻ châm chọc, hoan hô một tiếng, lên xe rồi khởi động chiếc Land Rover, lái như bay về phía ngoại ô…
Bình luận facebook