• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (109 Viewers)

  • Chương 901-905

Chương 901: Thảm bại

Hiện trường đột nhiên vang lên loạt tiếng ồn ào huyên náo. Mới chiêu đầu tiên mà Lương Huyền Mi đã yếu thế sao?

Cô ấy chính là đệ tử của đảo Vong Ưu, trong lớp trẻ của nhà họ Lương, không một ai là đối thủ của cô, vậy mà Vân Quan Thương lại lợi hại vậy sao?

Không ít người tỏ ra kinh ngạc.

Lương Huyền Mi cũng cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn không từ bỏ, cô lại lần nữa sát phạt qua.

“Võ học của đảo Vong Ưu? Chẳng qua cũng đến thế mà thôi”, Vân Quan Thương lắc đầu, vẻ mặt dương dương đắc ý, cậu ta tiếp tục chặn đòn.

Chiêu pháp của cậu ta linh hoạt uyển chuyển, thành thục điêu luyện, vả lại còn dễ dàng phá được chiêu pháp của Lương Huyền Mi, cho dù Lương Huyền Mi dùng chiêu thức kinh người đến thế nào thì dường như cũng đều bị Vân Quan Thương nhìn thấu và đều bị hoá giải.

Cả hai người đánh tới mức kịch liệt.

Rất nhiều bàn ghế đều bị hỏng, những người xung quanh liên tục lùi về sau và lui ra khỏi đại sảnh.

Thế nhưng kể cả hai bên giao đấu kịch liệt như vậy thì Lương Huyền Mi từ đầu đến cuối cũng không chiếm được chút ưu thế nào.

“Không ngờ trình độ võ học của Quan Thương đã đạt tới mức này rồi, thật khiến người ta kinh ngạc”, Trịnh Tử Nhã sáng mắt lên không nhịn được mà lên tiếng.

“Quan Thương tài năng thiên bẩm vốn không tồi, lại thêm có danh sư chỉ dạy, thực lực đương nhiên không tầm thường, chỉ tiếc là mãi vẫn chưa có cơ hội, không gặp được người có Thiên Kiêu Lệnh, nếu không thì với khả năng của nó thì việc có được một tấm Thiên Kiêu Lệnh có gì là khó?”, Vân Đề Lĩnh mỉm cười nói.

“Vân gia chủ, nếu thời gian cho phép thì lát nữa khi việc này kết thúc, tôi muốn mời Quan Thương tới hiệp hội võ thuật lên lớp một buổi giao lưu về kinh nghiệm võ học, ông thấy sao?”, Trịnh Tử Nhã mỉm cười, hỏi.

“Không thành vấn đề, trên thực tế Quan Thương cũng có suy nghĩ này”, Vân Đề Lĩnh đáp.

“Tốt quá, vậy thì tốt quá”, Trịnh Tử Nhã gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn về phía Vân Quan Thương thêm phần hài lòng.

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Những tiếng động vang lên không ngừng. Đây đều là âm thanh mà Lương Huyền Mi bị đánh vọng lại.

Người nhà họ Lương tỏ ra vô cùng lo lắng, không ai ngờ rằng Vân Quan Thương lại lợi hại đến vậy, đến cả Lương Huyền Mi cũng không phải là đối thủ.

“Không phải cô ấy là đệ tử của đảo Vong Ưu sao? Võ học của đảo Vong ưu sao lại kém như vậy chứ?”

“Sao tôi lại thấy Quan Thương đánh cô ấy mà còn chưa dùng hết toàn lực nhỉ?”

“Nhìn tình thế này có khi sắp thua rồi”.

“Xong rồi, xong rồi, danh tiếng của nhà họ Lương chúng ta sắp bị huỷ hoại rồi”.

“Trước kia toàn thấy cô ta lên mặt dạy người, hống hách ngang ngược, giờ thì sắp thân bại danh liệt đến nơi rồi!”

“Đáng đời!”

Một vài người nhà họ Lương vừa lo lắng vừa mỉa mai.

Tất cả đều có thể nhìn ra Lương Huyền Mi căn bản không phải là đối thủ của Vân Quan Thương.

Thế nhưng cô sống chết không chấp nhận thua cuộc, cho dù bị đánh lùi cả hàng chục ngàn lần thì vẫn hiên ngang không chịu khuất phục.

Lòng kiên trì của Lương Huyền Mi là tốt thế nhưng trình độ võ học của cô từ đầu tới cuối không bằng Vân Quan Thương.

Thực lực của Vân Quan Thương nếu là ở đảo Vong Ưu thì ít nhất cũng ở trình nội đảo, còn Lương Huyền Mi chỉ là đệ tử ngoại đảo. Thực sự thì cô vẫn chưa được tiếp xúc với võ học cổ thực thụ, còn lúc này người mà cô phải đối mặt là Vân Quan Thương dày công tu luyện võ cổ, sao cô có thể chiếm ưu thế cho được?

Lúc này, Vân Quan Thương đột nhiên nắm được cơ hội, cứ thế khoá chặt lấy một tay của Lương Huyền Mi và ôm chặt lấy cô.

Lương Huyền Mi khó thở, lập tức giơ một tay lên tấn công. Thế nhưng Vân Quan Thương đã nhanh chóng giơ luôn tay còn lại lên như cây đao ghì chặt vào cổ tay Lương Huyền Mi.

Rắc!

Âm thanh chói tai vang lên.

“Hự...”

Lương Huyền Mi đau đớn gần như ngất xỉu, khuôn mặt bỗng chốc tái nhợt, mồ vã ra đầy trán.

“Woa...”

Xung quanh lại vang lên tiếng ồn ào huyên náo.

Lương Phong Nghiêm đứng bật dậy: “Huyền Mi!”

Lương Vệ Quốc cau mày sâu hơn, ông không nói lời nào nhưng bàn tay đặt trên tay vịn đã ấn xuống thật chặt.

Tất cả đều có thể nhìn ra xương của Lương Huyền Mi đã gãy.

Bàn tay kia của cô cứ thế buông thõng không còn chút sức lực.

“Tiện nhân!”

Vân Quan Thương cứ thế giơ bàn tay lên bạt thẳng vào mặt Lương Huyền Mi.

Bốp!

Cái tát chát chúa vang lên đinh tai.

Khuôn mặt Lương Huyền Mi lập tức xuất hiện dấu tay rõ mồn một.

Vân Quan Thương lại lần nữa giơ tay lên giáng tiếp một cái bạt.

Bốp!

Lại là tiếng tát chát chúa vang lên.

“Dừng tay!”

Lương Phong Nghiêm không thể đứng yên nhìn tiếp được nữa. Các tiền bối nhà họ Lương cũng không thể nhẫn nhịn thêm.

Đây không chỉ là cái bạt giáng vào Lương Huyền Mi mà còn giáng vào nhà họ Lương.

Lúc này có không ít người tiến lên trước.

“Người nhà họ Vân mà cô có thể đụng tới sao? Cô tưởng rằng cô học được vài chiêu võ quèn ở đảo Vong Ưu mà có thể tác oai tác quái bên ngoài sao? Tôi sẽ phế đi võ công của cô, xem cô còn ngông cuồng đến mức nào?”, Vân Quan Thương phẫn nộ, tiếp đó bàn tay hoá thành đao thủ, vòng qua phần cổ của Lương Huyền Mi và chặt vào phần xương sống của cô.

Đây là cách đánh hung bạo và tàn độc đến thế nào chứ.

Lương Huyền Mi khó thở, đôi mắt mở trừng to.

Nếu như bị đánh trúng thì nửa phần đời về sau cô chỉ có thể sống trên giường!

Rất nhiều người như ngừng thở. Thế nhưng ngay giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, một bàn tay đột nhiên khoá chặt tay Vân Quan Thương.

Vân Quan Thương dùng lực thật mạnh nhưng nhận ra cánh tay căn bản không thể nào di chuyển được.

Cậu ta quay đầu nhìn và thấy Lâm Chính không biết đã đứng bên cạnh mình từ bao giờ...

“Đủ rồi”, Lâm Chính lạnh giọng lên tiếng.

“Cậu là ai?”, Vân Quan Thương cau mày.

“Nhà họ Lương có ý gì? Công khai can thiệp vào trận đấu sao?”, Trịnh Tử Nhã bình tĩnh lên tiếng.

Lương Vệ Quốc hít vào một hơi thật sâu sau đó đưa mắt nhìn sang Lâm Chính, khuôn mặt hết sức phức tạp.

“Lâm Chính...cậu lui xuống đi đã...”
Chương 902: Nổi giận

Trước Hiệp hội võ thuật hùng mạnh như vậy, Lương Vệ Quốc cũng không thể không cúi đầu. Nếu không, nhà họ Lương sẽ bị chôn vùi trong tay ông ta, ông ta sẽ có lỗi với nhà họ Lương, có lỗi với liệt tổ liệt tông mất. Thế nhưng có vẻ như Lâm Chính không quan tâm tới những điều đó.

“Lương Vệ Quốc, nhà họ Lương như thế nào là chuyện của ông. Nhưng Lương Huyền Mi là em gái tôi. Tôi không thể nào cứ nhìn con bé bị ức hiếp như vậy được”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Vậy cậu muốn thế nào? Chẳng phải cậu chỉ là một thằng rể vô dụng sao? Cậu còn muốn giáo huấn Vân Quan Thương nữa à?”

“Đúng vậy. Đây là chuyện của nhà họ Lương, cậu bớt can dự vào”.

“Cậu tốt hơn là nên lo tốt việc của mình đi! Vợ cậu bỏ đi với người khác mà cậu còn đứng đây lên tiếng được à”.

“Sao cậu không đi đối đầu với người đã cướp vợ mình ấy?”

“Mau biến đi!”

“Đúng vậy. Biến đi”.

Không ít người nhà họ Lương nhao nhao lên chửi bới. Đương nhiên phần lớn toàn là người trẻ. Từ khi Lương Huyền Mi trở về. Nhà họ Lương hầu như bù đắp cho cô gái rất nhiều, cố gắng bồi dưỡng nhiều đến mức khiến cho không ít những người khác cảm thấy ghen tị với Lương Huyền Mi.

Giờ thấy Lương Huyền Mi gặp phải chuyện như vậy thì đương nhiên là họ thấy vui mừng lắm. Cố tình đổ thêm dầu vào lửa. Lâm Chính tối mặt, đôi mắt ánh lên cơn lửa giận.

Lương Vệ Quốc bỗng cảm thấy áp lực hơn nhiều. Ông ta cũng giống như Lương Huyền Mi, đều biết thân phận thật của Lâm Chính. Nếu chủ tịch Lâm nổi giận thật thì nhà họ Lương sẽ thê thảm lắm.

“Lâm Chính, con đừng làm càn. Về nhà trước đi con”, Lương Phong Nghiêm vội vàng nói.

Lâm Chính nhìn Lương Phong nghiêm. Lương Phong Nghiêm chạy tới, tách Lương Huyền Mi và Vân Quang Thương ra, sau đó nói với Trịnh Tử Nhã: "Thư ký Trịnh, cuộc thi đã con kết quả, con gái tôi đã thua. Đừng đánh nữa”.

“Bố….”, Lương Huyền Mi ôm cánh tay, nói bằng giọng yếu ớt.

“Nói như vậy tức là ông đồng ý để tôi đưa Lương Huyền Mi đi?”, Trịnh Tử Nhã hỏi.

Lương Phong Nghiêm nghe thấy vậy bèn nhìn Lương Huyền Mi. Ông ta bặm môi, gằn giọng: “Không được!”

“Lương Phong Nghiêm. Các người lừa chúng tôi đấy hả?”, Trịnh Tử Nhã tức giận nói.

“Thư ký Trịnh, tôi đã nói rồi. Dù có thể nào thì tôi cũng sẽ không để cô đưa Lương Huyền Mi đi. Thứ nhất Lương Huyền Mi bị người của đảo Vong Ưu đưa đi tôi đã không nói gì rồi. Lần này, tôi dù có liều mạng cũng sẽ không để con bé rời khỏi nhà họ Lương nữa. Các người đưa Lương Huyền Mi về hiệp hội Võ Thuật chẳng qua là để có lý do giải thích với nhà họ Vân mà thôi. Giờ nhà họ Vân cũng ở đây, có gì thì nói luôn đi”, Lương Phong Nghiêm trầm giọng.

Thư ký Trịnh nghe thấy vậy còn định nói thêm gì nữa nhưng Vân Quan Thương ở bên cạnh đã lên tiếng trước: “Ông muốn thế nào?”

“Tôi biết nhà họ Vân đang tức giận, nhưng có lẽ tức là vì mất mặt. Tôi chỉ cần giữ thể diện cho các người là được. Đồng thời, tôi cũng không thể để nhà họ Lương bị mất danh tiếng được, nếu không tôi sẽ là tội đồ của nhà này, Lương Huyền Mi cũng vậy. Vì vậy tới nước này rồi tôi chỉ còn cách này mà thôi”, Lương Phong Nghiêm cúi đầu, mặt tối sầm. Rõ ràng là ông ta đã đưa ra quyết định.

“Cách gì?”, Vân Quan Thương bèn hỏi.

Đúng lúc này, Lương Phong Nghiêm lập tức chộp lấy cái ghế gãy và đâm thẳng vào bụng mình.

Phụt! Đầu gãy của chiếc ghế đâm thẳng vào bụng Lương Phong Nghiêm.

“Phong Nghiêm!”

“Chú Nghiêm!", nhà họ Lương cảm thấy da đầu tê dại, bọn họ lập tức lao lên.

“Bố!”, Lương Huyền Mi cũng phát ra tiếng kêu ghê người, vội vàng lao tới bên cạnh Lương Phong Nghiêm và đỡ ông ta dậy.

“Bố, sao bố lại ngốc như vậy chứ!”, Lương Huyền Mi gào khóc, nước mắt rơi lã chã. Lúc này, cả nhà họ Vân đều sững sờ.

Toàn bộ hiệp hội Võ Thuật cũng đều im lặng. Không ai ngờ, Lương Phong Nghiêm lại quyết đoán như vậy. Lâm Chính lập tức lao tới, nhìn mảnh gỗ ở bụng Lương Phong Nghiêm, máu tươi không ngừng tuôn ra.

“Đừng cử động linh tinh”, Lâm Chính gào lên, lấy ra vài cây kim đâm vào bụng của ông ta để cầm máu.

“Hả!”, người đàn ông ngồi phía sau Vân Đề Lĩnh cứ nhìn chăm chăm Lâm Chính. Máu nhanh chóng ngừng chảy. Lâm Chính kiểm tra sơ qua, sắt mặt trở nên tối sầm. Lương Phong Nghiêm bị thương không hề nhẹ.

Ông ta không hề nhẹ tay khi đâm chính mình. Rõ ràng là ông ta định tự sát. Ông ta đã cùng đường rồi.

Một bên là gia tộc ép. Với trách nhiệm của một người làm cha, ông ta chỉ còn biết dùng cách này để giải quyết vấn đề thôi.

“Thư ký Trịnh, gia chủ nhà họ Vân, giờ các người hài lòng chưa?”, Lương Vệ Quốc hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt và nói giọng khàn khàn.

Thư ký Trịnh không nói gì. Vân Đề Lĩnh gật đầu, thản nhiên nói: “Lương Phong Nghiêm đã làm tới mức đó rồi, nếu chúng ta còn ép người thì người ta sẽ nói là chúng ta quá đáng đấy. Đã vậy thì chuyện này tới đây thôi. Chúng ta đi”.

Nói xong, người này phất tay đưa người đi.

“Đi sao?”, Lâm Chính trừng mắt, đứng bật dậy.

Lương Huyền Mi chỉ ghì tay anh lại. Lâm Chính khựng người, nhìn Lương Huyền Mi. Lương Huyền Mi ghì chặt tay anh với ánh mắt đầy đau thương.

“Anh, đừng…đi nữa…”, Lương Huyền Mi khẽ nói.

Câu nói của cô gái chứa đầy sự hoảng loạn và bi thương…
Chương 903: Ngày mai anh sẽ đi

“Tại sao?”, Lâm Chính hỏi.

Lương Huyền Mi không nói gì, chỉ cúi đầu, nước mắt rơi như mưa. Lâm Chính biết suy nghĩ của cô ta.

Cô ta không hi vọng Lâm Chính bị cuốn vào chuyện này. Không muốn Lâm Chính bị bại lộ thân phận.

Mặc dù Lương Huyền Mi không biết vì sao Lâm Chính lại muốn giấu thân phận của mình nhưng anh đã giấu nhiều năm như vậy thì chắc chắn là có mục đích của anh.

Lương Huyền Mi không hi vọng kế hoạch của Lâm Chính gặp trục trặc, không muốn gây cản trở đối với anh.

“Thư ký Trịnh, còn có việc gì không?”, thấy Trịnh Tử Nhã vẫn chưa chịu rời đi, Lương Vệ Quốc bèn quát lên.

“Xảy ra chuyện này, tôi nghĩ chẳng ai vui được cả. Nhưng quy tắc vẫn là quy tắc, nhà họ Vân không truy cứu trách nhiệm của Lương Huyền Mi là chuyện của nhà họ Vân. Còn Lương Huyền Mi thất bại là việc của cô ta. Về điểm này ai cũng thấy. Vì vậy Lương Huyền Mi phải lập tức theo chúng tôi về Hiệp hội”, Trịnh Tử Nhã nói bằng vẻ vô cảm.

“Cô nói cái gì?”

“Thư ký Trịnh, bố của con bé đã hành động tới mức đó mà cô vẫn không chịu buông tha sao?”

“Thư ký Trịnh, cô có phải là vô tình quá không vậy!”

Rất nhiều trưởng bối của nhà họ Lương đều gào lên. Lúc này đến ngay cả Lương Vệ Quốc cũng cảm thấy tức giận.

Hai mắt ông ta đỏ ngàu, nhìn chăm chăm thư ký Trịnh. Mặc dù ông ta không lên tiếng nhưng thái độ thì đã quá rõ ràng.

“Ông không chịu à Lương Vệ Quốc?”

“Nếu hôm nay cô phải đưa một người đi thì người đó cũng chắc chắn không thể là Lương Huyền Mi được mà sẽ là tôi”, Lương Vệ Quốc đập bàn, gào lên.

Thư ký Trịnh chau mày, rõ ràng là cô ta cảm thấy không vui. Thế nhưng cô ta cũng không phải kẻ ngốc. Trước bao nhiêu người thế này cô ta đành phải gật đầu: “Thôi bỏ đi, nếu các người đã nói như vậy thì tôi sẽ cho Lương Huyền Mi một ngày để tránh người ta lại nói HIệp hội võ thuật làm việc không thấu tình đạt lý. Thế này đi, sáng mai tám giờ, tôi sẽ đợi Lương Huyền Mi ở hiệp hội. Nếu cô ta không tới, hậu quả thế nào thì các người tự biết”.

Nói xong, Trịnh Tử Nhã phất tay dẫn đoàn người của Hiệp hội rời đi. Nhìn thấy cảnh tượng đó, không ít người cảm thấy ớn lạnh.

“Mau, mau đưa Lương Phong Nghiêm vào phòng”, Lương Vệ Quốc nói.

“Ông ba, Lương Phong Nghiêm đã bị thương tới mức này rồi mà còn không đưa tới bệnh viện sao?”, một người cảm thấy tò mò.

“Bớt nói nhảm lại, mau đưa vào trong đi”, Lương Vệ Quốc gào lên. Đám đông không dám chần chừ, lập tức đưa Lương Phong Nghiêm vào phòng.

“Chuẩn bị nước sạch, châm, cồn, bốc thêm ít thuốc cho tôi”, Lâm Chính viết ra một phương thuốc và đưa cho một người trẻ tuổi của nhà họ Lương.

“Cậu là ai thế? Ở đây làm vướng chân vướng tay người khác đấy à?”, một người khác tức giận lên tiếng.

Đúng lúc này, Lương Hồng Anh bèn quát lên: “Mau làm theo đi”.

“Cô…Hồng Anh…”

“Nhanh lên!”, Lương Hồng Anh hét lên.

Người kia bặm môi, trừng mắt với Lâm Chính rồi chạy đi. Đồ dùng nhanh chóng được chuẩn bị xong.

“Mau ra ngoài cả đi”, Lâm Chính gào lên với đám người đang bu kín trong phòng.

“Chuyện này…”

“Nhóc, ý cậu là gì? Lẽ nào cậu định chữa trị cho ông Nghiêm?”, có người lập tức chất vấn.

“Lâm Chính biết y thuật, mọi người mau ra ngoài. Để Lâm Chính xử lý”, Lương Hồng Anh nói.

“Lương Hồng Anh, cháu đừng lấy mạng của chú Nghiêm ra làm cho đùa đấy”, một vị trưởng bối lên tiếng.

“Ra ngoài cả đi!”, Lương Huyền Mi đứng ở đầu giường cũng quát lên. Đám đông sợ hết hồn. Mặc dù ai cũng cảm thấy khó hiểu nhưng tất cả đều lui ra. Lương Hồng Anh cũng rời đi và đóng cửa lại. Cả căn phòng chỉ còn lại một mình Lâm Chính và Lương Huyền Mi.

“Anh…bố không sao chứ?”, Lương Huyền Mi nhìn Lâm Chính.

“Yên tâm đi, lẽ nào em còn không tin y thuật của anh? Anh là thần y Lâm lừng danh cơ mà. Người chết anh còn cứu sống được, huống hồ là bị thương chút ít như thế này”, Lâm Chính mỉm cười an ủi cô gái.

Lương Huyền Mi nghe thấy vậy bèn thở phào. Cô gái không hề nghi ngờ y thuật của Lâm Chính.

Lương Phong Nghiêm đã rơi vào hôn mê. Lâm Chính cởi đồ của Lương Phong Nghiêm, hơ nóng vài cây châm sau đó đâm vào vùng bụng của ông ta. Anh cẩn thận lấy ra từng mảnh dằm của cây gỗ. Cơn đau kịch liệt khiến Lương Phong Nghiêm co giật. Máu tươi lại tứa ra.

“Bố!”, Lương Huyền Mi kêu lên.

“Giữ chặt ông ấy”, Lâm Chính khẽ nói.

Lương Huyền Mi vội vàng làm theo. Lương Phong Nghiêm được ấn xuống, Lâm Chính lại cẩn thận châm kim cho ông ta.

“Anh, tình hình của bố có nghiêm trọng không?”, Lương Huyền Mi thấy Lâm Chính toát mồ hôi bèn vội vàng hỏi

“Yên tâm đi, mảnh gỗ không đâm vào chỗ hiểm, không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là…”

“Chỉ là sao ạ?”, Lương Huyền Mi chau mày.

“Ông ấy bị tổn thương tới kinh mạch, anh đang nối lại. Nếu như những vết nối không thể khỏi hoàn toàn thì sau này ông ấy sẽ gặp khó khăn lớn trong việc luyện công…”, Lâm Chính khẽ nói. Lương Huyền Mi nghe thấy vậy bèn tái mặt.

“Yên tâm, cũng không phải là không khỏi được nhưng cần mất thời gian. Dù gì thì hệ thống thần kinh cũng nối liền mà, rất phức tạp. Dù là anh thì cũng không thể nào mà khiến chúng hồi phục lại như ban đầu được”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Con người vốn là một thế giới lớn. Dù là Lâm Chính thì cũng có rất nhiều điều cần khám phá, nhất là về não và thần kinh. Con người là thực thể vô hạn.

“Những chuyện đó không quan trọng. Chỉ cần bố bình an vô sự là được”, Lương Huyền Mi cố gắng giữ bình tĩnh và mỉm cười nói.

Lâm Chính tiếp tục châm cứu. Căn phòng chìm vào im lặng. Một lúc sau Lâm Chính lên tiếng.

“Sáng mai em không cần đi, anh sẽ đi thay em”.

“Anh, chuyện này là do em. Em tự biết giải quyết”.

“Em không cần nói gì cả. Nếu em còn coi anh là anh thì chuyện này để anh giải quyết. Ngoan!”, Lâm Chính đanh giọng.

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả. Huyền Mi, lẽ nào em không thật sự coi anh là anh sao?”, Lâm Chính tức giận nói.

Lương Huyền Mi run rẩy và cúi đầu: “Anh…em không có ý đó..."

“Vậy thì đừng nói gì nữa, để chữa khỏi cho bố đã nhé”.

Lâm Chính nói xong lại tiếp tục châm kim. Lương Huyền Mi đứng bên cạnh âm thầm lau nước mắt. Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, Lâm Chính thở phào.

“Chuyện này nghĩ cách giấu mẹ đi nhé, đừng để mẹ lo lắng”.

“Anh yên tâm, em biết phải làm thế nào”.

“Em đi chăm sóc cho mẹ đi, ở đây để anh lo”.

Lâm Chính nói xong bèn bước ra ngoài. Lương Huyền Mi nhìn theo bóng lưng của Lâm Chính và im lặng. Sau đó cô ta rảo bước đi ra ngoài.

Thế nhưng…cô ta không đi về phía phòng của Lương Thu Yến mà chạy về phía cổng chính…
Chương 904: Hiệp hội võ thuật

“Huyền Mi đi đâu đấy?”, Lương Hồng Anh thấy Lương Huyền Mi chạy ra ngoài bèn hỏi.

“À…không…có gì…Lâm Chính bảo em đi lấy ít thuốc…”, Lương Huyền Mi cố nặn ra một nụ cười.

“Em bị thương như vậy rồi cơ mà, mau về nghỉ đi. Thuốc để cho chị”.

“Không cần đâu chị Hồng Anh, anh Lâm Chính vừa mới băng bó cho em. Thực ra em không sao cả”, Lương Huyền Mi lắc đầu.

“Thôi…được. Ông nội tìm chị có việc, vậy chị đi nhé”.

“Dạ, chị bận đi”, Lương Huyền Mi mỉm cười, rảo bước đi về phía cổng chính. Lương Hồng Anh cảm thấy nghi ngờ vì thấy Lương Hồng Mi khá vội vàng hấp tấp. Thế nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ quay người rời đi.

Ra khỏi cửa, Lương Huyền Mi còn gọi điện cho Lương Triều Bình để cậu ta về chăm sóc mẹ. Sau khi biết tin bố xảy ra chuyện, Lương Triều Bình vội vứt bỏ cô bạn gái và tức tốc chạy về nhà. Còn Lương Huyền Mi thì bắt xe tới trung tâm thành phố.

Nửa tiếng sau, chiếc taxi dừng lại trước một chiếc cổng cổ xưa. Bên cạnh cổng còn được treo thêm mấy biển tên, trong đó có một biển tên được viết như sau: “Hiệp hội võ thuật!”

“Cô gái, cô tới bái sư học võ phải không? Tôi nói cô biết, người trong này lợi hại lắm. Tất cả đều là quán quân võ thuật đấy. Ai cũng hùng hổ, sức mạnh kinh người. Tôi từng nhìn thấy họ trên tivi. Chậc chậc. Đúng là vô đối”, người tài xế hào hứng nói.

Lương Huyền Mi không nói gì, chỉ trả tiền rồi cúi đầu đi vào trong.

“Cô gái, cô tìm ai đó?”, bảo vệ đứng trước cửa lớn lập tức bước tới hỏi.

“Tôi tới tìm thư ký Trịnh Tử Nhã. Nhờ anh gọi điện cho cô ta, cô ta gọi tôi tới đây”, Lương Huyền Mi lên tiếng.

Người bảo vệ gật đầu, lập tức gọi điện. Một lúc sau cô ta nhận được câu trả lời: “Cô Trịnh đang đợi cô ở phòng khách tầng hai. Cô có cần tôi đưa cô đi không?”

“Không cần đâu, cảm ơn”.

Lương Huyền Mi mỉm cười rồi đi vào bên trong. Lúc này có không ít các hội viên ra ra vào vào hiệp hội. Có những người nhận ra Lương Huyền Mi bèn nhìn cô ta chăm chăm và thì thầm to nhỏ.

“Sao cô ta lại tới đây nhỉ?”

“Không phải cô ta cứng đầu không chịu tới hiệp hội sao? Cuối cùng thì cũng gặp ngày này mà thôi”.

“Cũng chỉ đến thế thôi mà. Ở Yên Kinh này có ai mà dám cứng đầu với hiệp hội chứ”.

“Tôi nghe nói thư ký Trịnh đích thân dẫn người tới nhà họ Lương đấy. Có lẽ là để cảnh cáo họ. Có lẽ cô ta đã cảm thấy sợ rồi nên mới tới đây”

“Cuối cùng thì cũng phải sợ thôi”.

“Chứ sao nữa”

Có nhiều người mỉm cười. Có lẽ họ đang chế nhạo Lương Huyền Mi. Lương Huyền Mi tái mặt, giả vờ không nghe thấy gì,chỉ bước đi. Tại cửa phòng tầng hai, một người trẻ tầm tuổi cô ta với mái tóc ngắn và áo sườn xám màu đỏ đang đứng đó.

Cô gái này có ánh mắt sắc bén như chim ưng khiến người khác phải run sợ. Cô ta nhìn chăm chăm Lương Huyền Mi bằng vẻ vô cảm đầy tính khiêu chiến. Lương Huyền Mi biết người này nên không dám khinh suất, chỉ nhanh chóng bước vào phòng.

Trịnh Tử Nhã đang ngồi uống trà và lướt ipad trước mặt. Thấy Lương Huyền Mi bước vào cô ta bèn liếc nhìn màn hình máy tính.

“Không phải bảo cô tám giờ sáng mai tới sao? Sao đến sớm thế?”, Trịnh Tử Nhã nho nhã lên tiếng.

“Tôi muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này”, Lương Huyền Mi hít một hơi thật sâu.

“Nếu cô sớm nghĩ được như vậy thì đã không xảy ra nhiều chuyện rồi. Bố cô cũng sẽ không bị như thế. Chẳng phải sao?”, Trịnh Tử Nhã nói tiếp.

Sắc mặt Lương Huyền Mi vô cùng căng thẳng, đôi mắt bốc lên lửa giận. Tất cả chẳng phải là do hiệp hội ép sao? Cô ta rất muốn gào lên và chửi cho người phụ nữ độc ác này một trận nhưng đành phải kìm nén.

Lúc này có không ít người bước vào. Những người này mặc trang phục khác nhau nhưng đều mang phong cách của người luyện võ. Sau khi bước vào, họ bèn ngồi thành hai bàn tròn.

“Thư ký Trịnh, cô vội gọi chúng tôi tới đây có việc gì không? Tôi còn đang luyện công”.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, có người lên tiếng.

“Không có gì, Lương Huyền Mi cũng tới rồi. Tôi mời các vị tới đây cũng là để mọi người có thể nghiên cứu võ học của đảo Vong Ưu”, Trịnh Tử Nhã mỉm cười.

“Vậy sao?”, đám đông sáng cả mắt.

“Cô ta chính là Lương Huyền Mi à?”

“Được lắm thư ký Trịnh. Quả nhiên đáng tin cậy, có thể mời được truyền nhân của đảo Vong Ưu tới nhanh như vậy”.

“Hôm nay có thể được chứng kiến võ học của đảo Vong Ưu rồi. Quá tốt!”

Bọn họ vô cùng kích động. Trịnh Tử Nhã gập ipad lại, thản nhiên nhìn Lương Huyền Mi và lên tiếng: “Lương Huyền Mi, giờ cô hãy nói ra toàn bộ tâm pháp võ học của đảo Vong Ưu sau đó thi triển cho mọi người xem. Cô làm được chứ?”
Chương 905: Tôi phế võ công của cô

Lương Huyền Mi nhíu mày.

Cô ta không phải là đồ ngốc, sao lại không biết mục đích khi Hiệp hội Võ thuật cưỡng chế yêu cầu cô ta đến đây chứ?

Nói đi nói lại, chẳng phải là vì võ học của đảo Vong Ưu sao?

Đây cũng không phải là kho báu gì, cho luôn bọn họ cũng được.

Lương Huyền Mi hít sâu một hơi, sau đó bình thản đáp: "Được".

Dứt lời, cô ta liền làm theo lời Trịnh Tử Nhã nói, nói hết những khẩu quyết tâm pháp mà mình được học ra, hơn nữa còn vừa đọc khẩu quyết vừa múa may, thi triển các chiêu pháp võ học của đảo Vong Ưu ở ngay phòng họp này.

"Hướng lòng bàn tay lên trời, đứng thẳng người, lưỡi đè ngạc trên, cằm hơi hạ xuống, hai mắt nhìn thẳng..."

Vù vù vù...

Lương Huyền Mi vừa nói vừa thực hiện động tác.

Cô ta như một con chuồn chuồn linh động, thoạt nhìn rất thích mắt.

Phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh hơn.

Tất cả mọi người chăm chú quan sát.

Một số người còn lấy điện thoại ra quay lại, để sau này từ từ nghiên cứu.

Lương Huyền Mi vốn đã bị thương, bây giờ thi triển những chiêu thức này cũng có chút lực bất tòng tâm. Nhưng cô ta không dám giấu giếm, mà cố gắng thể hiện toàn bộ võ học mình đã được học ở đảo Vong Ưu ra.

Ý định của cô ta là hóa giải chuyện này.

Ít nhất, cô ta không muốn kéo Lâm Chính vào nữa.

Cứ như vậy trong nửa tiếng đồng hồ, Lương Huyền Mi mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.

Nhưng cuối cùng cũng đã kết thúc.

Cô ta dừng tay, ôm quyền với mọi người, khàn giọng nói: "Thư ký Trịnh, các vị, bêu xấu rồi".

"Sao đã hết rồi?".

Ai nấy tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Lương Huyền Mi với ánh mắt không thể tin được.

"Đúng, chỉ có thế thôi, sao vậy?", Lương Huyền Mi tò mò nhìn mọi người.

Tất cả những người có mặt đều lộ vẻ thất vọng sâu sắc.

"Võ học của đảo Vong Ưu chỉ có vậy thôi sao?".

"Hình như cũng chẳng có gì đặc biệt".

"Khác gì mấy công phu mèo quào không? Như vậy có gì để nói tới chứ?".

"Đảo Vong Ưu là đại tông cổ võ nổi danh hiển hách, sao có thể chỉ có mấy chiêu thức như vậy chứ?".

"Đúng là khiến người ta thất vọng".

Không ít người lắc đầu, tỏ vẻ chán chường.

Trịnh Tử Nhã cũng nhíu mày.

"Lương Huyền Mi, có đúng là cô thi triển võ học của đảo Vong Ưu không vậy?", cô ta trầm giọng chất vấn.

"Đúng mà, tôi đã thi triển hết những chiêu thức được học ra rồi", Lương Huyền Mi vội đáp.

"Hừ, tôi thấy là con ranh này đang giấu giếm thì có, nếu võ học của đảo Vong Ưu chỉ là mấy công phu vớ vẩn như vậy, thì sao có thể đứng vững ở Hoa Quốc, chấn nhiếp thiên hạ chứ?", một bà lão lạnh lùng nói.

"Ranh con, chắc không phải cô đang đùa chúng tôi đấy chứ?", một người đàn ông trung niên khàn giọng nói.

"Tôi đùa các ông làm gì? Những lời tôi nói đều là sự thật! Những gì tôi vừa thi triển chính xác là võ học của đảo Vong Ưu", Lương Huyền Mi lớn tiếng đáp.

"Vậy tại sao chỉ có mấy chiêu thức như vậy?".

"Thư ký Trịnh, chắc là các chị không biết, tuy tôi được đảo Vong Ưu lựa chọn đến đó tu hành võ học trên đảo, nhưng dù sao cũng chỉ là đệ tử ngoại đảo. Trên đảo Vong Ưu, đệ tử ngoại đảo không được đối xử tử tế. Chưa kể thời gian tôi ở đó cũng quá ngắn, không thể tiếp xúc tới võ học cốt lõi của đảo Vong Ưu. Những gì tôi thi triển đều là công phu ngoại đảo, tôi chỉ biết một số công phu như vậy thôi, chứ công phu nội đảo thì thực sự không rõ", Lương Huyền Mi nói vẻ bất đắc dĩ.

"Vớ vẩn! Rõ ràng là cô đang trêu đùa chúng tôi!".

Một người đàn ông bỗng đập bàn quát.

"Tôi không trêu đùa các ông", Lương Huyền Mi vội đáp.

"Lương Huyền Mi, đã đến nước này mà cô vẫn còn lươn lẹo à? Nếu cô thức thời, thì hãy ngoan ngoãn giao võ học chân chính của đảo Vong Ưu ra đây cho tôi, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo", Trịnh Tử Nhã lạnh lùng quát.

"Thư ký Trịnh, tôi thực sự chỉ biết những chiêu thức này thôi", Lương Huyền Mi muốn khóc mà không có nước mắt, cuống quýt nói.

"Khốn kiếp!".

Bà lão ở bên cạnh lập tức đứng ra, tát một cái rất mạnh vào mặt Lương Huyền Mi.

Khuôn mặt xinh đẹp vừa bớt sưng được một chút của cô ta lại đỏ ửng lên, người cũng ngã lăn ra đất.

"Con ranh chết tiệt, đã đến lúc này rồi mà còn dám cứng miệng? Tôi nói cho cô biết, nếu cô đã đứng ở đây, thì hãy ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi đi, nếu không bà đây sẽ phế võ công của cô".

"Tôi đã nói rồi, tôi chỉ biết có vậy thôi, các bà tưởng tôi là ai chứ? Tôi đến đảo Vong Ưu mới được mấy năm? Các bà tưởng tôi có thể học được toàn bộ võ học của đảo Vong Ưu sao? Nếu tôi thực sự học được tất cả võ học của đảo Vong Ưu, thì đến lượt các bà ức hiếp tôi sao?", Lương Huyền Mi nổi giận, gần như là hét lên.

"Cô... cô... cô... Con ranh chết tiệt, còn dám cãi à?".

Bà lão kia nổi giận, lại xông tới vỗ một chưởng vào vùng bụng của Lương Huyền Mi.

Lương Huyền Mi lập tức lăn lông lốc đi, đến lúc dừng lại thì không ngừng nôn ra máu.

Những người có thể ngồi cùng với thư ký Trịnh ở đây, có ai không phải là bậc thầy võ thuật chứ? Bà lão kia ra chưởng trong lúc nóng giận, uy lực không hề tầm thường.

Không ít người hơi nhíu mày.

Nhưng bà ta vẫn không chịu bỏ qua, đang định tiếp tục xông tới.

"Được rồi, đừng đánh nữa, nếu còn đánh nữa thì e là con ranh này sẽ chết luôn ở đây mất", một người trung niên không nhìn nổi nữa, trầm giọng quát.

Bà ta nghe thấy thế, liền liếc nhìn người kia một cái rồi mới dừng tay.

Đúng lúc này thì Trịnh Tử Nhã đứng lên, mặt không cảm xúc nhìn Lương Huyền Mi, bình thản nói.

"Lương Huyền Mi, tôi cho cô cơ hội cuối cùng, biểu diễn một lượt cho chúng tôi xem tất cả võ học của đảo Vong Ưu, nếu không, chúng tôi chỉ có thể phế võ công của cô, cô tự chọn đi".

Dứt lời, cả phòng họp im lặng như tờ...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom