Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 876-880
Chương 876: Bản nhạc tuyệt vời
“So sánh ư?”
Lâm Chính tò mò nhìn anh ta: “Tôi chơi một bản nhạc cho vợ tôi nghe, không phải muốn so tài với anh, tại sao trình độ của tôi nhất định phải cao hơn anh? Chẳng lẽ trình độ của tôi không tốt, thì không xứng chơi đàn cho vợ tôi nghe sao?”
“Vậy anh nghĩ vợ anh muốn nghe bài hát nào?”, Harry càng lúc càng thấy không vui.
Anh ta chưa từng bị đối xử như vậy.
Bất cứ ai và trong bất kỳ trường hợp nào, ai lại không nể mặt anh ta chứ? Nhưng người này lại vô lễ với anh ta như vậy!
Anh ta không thể chịu đựng được!
“Hôm nay là sinh nhật của vợ tôi, tôi chỉ muốn đàn một bản nhạc làm quà sinh nhật cho cô ấy”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh... Quả thật là vô lý! Được! Nếu anh đã kiên trì, vậy tôi sẽ để anh đàn!”
Harry khó chịu, đột nhiên đứng dậy, hô to về phía những vị khách có mặt ở đấy: “Mọi người, xin hãy im lặng!”
Hội trường ồn ào náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh.
Mọi người đều đưa mắt nhìn anh ta.
“Harry, tại sao cậu lại dừng bài diễn tấu? Xảy ra chuyện gì thế?” Trung Hồng ở bên này thắc mắc hỏi.
“Thật xin lỗi, Hồng à, không phải tôi không muốn diễn tiếp cho cậu nghe, chỉ là người này mạnh miệng yêu cầu được đàn một bản nhạc cho vợ nghe, thật xin lỗi, tôi tạm thời chỉ có thể làm một thính giả thôi, đối với những người đang mong đợi màn diễn tấu của tôi, tôi không thể không nói một tiếng xin lỗi”, Harry đầy áy náy nói.
Ngay sau khi anh ta nói xong, hội trường lập tức xôn xao.
"Cái gì?"
“Chuyện... Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Người kia là ai? Rất hiếm khi được thấy cậu Harry diễn tấu cho chúng ta xem, đây là một cơ hội quý giá, anh ta không biết cậu Harry sao? Anh ta lại dám đuổi cậu Harry ư? Tự mình đánh đàn hả?”
“Đúng là không biết lượng sức mình!”
“Ngu ngốc! Cút xuống đi, anh nghĩ mình là ai?”
“Đúng vậy, cút đi! Chúng tôi không muốn nghe anh đánh đàn!”
"Cút!"
“Giám đốc! Giám đốc đâu? Mau đưa tên bại não này ra ngoài!”
“Giám đốc đâu?”
Những vị khách có mặt ở đấy lần lượt đứng dậy, mắng chửi Lâm Chính, thậm chí có người còn gọi giám đốc và nhân viên bảo vệ đến để đuổi Lâm Chính đi.
Khóe miệng Trung Hồng cong lên, mặc kệ không thèm để ý tới.
Harry cũng nghiền ngẫm nhìn anh.
Đây chính là điều anh ta muốn, anh ta tin rằng khán giả sẽ ủng hộ anh ta.
Tô Nhu vô cùng lo lắng, vội vàng đi về đi về phía Lâm Chính, muốn kéo anh đi.
Nhưng Lâm Chính ngồi xuống như nơi không người, anh đặt tay lên phím đàn piano.
“Đồ ngốc, anh chê chuyện này còn chưa đủ lớn sao?” Tô Nhu hơi tức giận.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính bắt đầu đánh đàn.
Giữa tiếng la hét giận dữ của đám đông và âm thanh xua đuổi của vô số người, anh bắt đầu đánh đàn.
Ngay lập tức, một tiếng đàn như âm thanh của tự nhiên truyền ra.
Nhân viên bảo vệ và Tô Nhu đều ngơ ngác.
Harry ở đầu bên kia cũng chợt nhíu mày, nhìn về phía Lâm Chính.
Nhưng nhìn thấy mười ngón tay của Lâm Chính gõ phím linh hoạt như có linh cảm, lướt nhanh trên những phím đàn.
Mỗi một lần ấn xuống, sẽ phát ra những âm thanh tuyệt vời thấm vào lòng người.
Âm thanh này thật quá say lòng người!
Mười ngón tay của Lâm Chính không ngừng nhảy múa, mọi người trong sảnh dần trở nên yên tĩnh.
Bọn họ dần nhắm mắt lại, từ từ thưởng thức, lắng nghe những âm thanh này.
Giờ phút này, bọn họ phát hiện trái tim và linh hồn của mình như được gột rửa....
Đây là một loại âm nhạc vô cùng tuyệt vời!
Cơ thể rất nhiều người dần run rẩy, nhưng cũng không dám phát ra chút âm thanh nào.
Họ không muốn phá hỏng âm điệu hoàn hảo của thiên nhiên này bởi giọng của họ.
Âm thanh tuyệt vời này lên cao dần, từng chút thăng hoa!
Như thể vượt qua thế giới trần tục, đưa những người này lên thiên đường...
Trung Hồng cũng đắm chìm trong đó, hai mắt mở to, không thể tin nhìn Lâm Chính, đầu óc hơi choáng váng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, kỹ năng chơi piano của người này tốt hơn anh ta rất nhiều! Không chỉ anh ta! Ngay cả Harry, e rằng cũng không giỏi bằng anh.
Về phần Tô Nhu, lúc này hai tròng mắt cô đã ngấn lệ.
Cô nhớ ra rồi!
Đã nhớ ra mọi chuyện!
Buổi tối mười một giờ đêm mỗi lần sinh nhật cô, cô lại lờ mờ nghe thấy tiếng đàn khi chìm vào giấc ngủ.
Cô luôn cho rằng mình đang nằm mơ, đó là âm thanh trong giấc mơ, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng đó là bản nhạc Lâm Chính đàn cho cô.
Tuy rằng mỗi lần cô đều tỉnh dậy bởi âm thanh này, nhưng trong phòng khách chỉ nghe thấy tiếng Trương Tinh Vũ trách mắng Lâm Chính.
“Hóa ra... Anh vẫn luôn nhớ... Thì ra... Thì ra là anh...” Tô Nhu hơi mở miệng lẩm bẩm.
Mười ngón tay của Lâm Chính vẫn đang lướt nhanh trên phím đàn, cả người như tiến vào trạng thái, tiếng đàn có lúc nhẹ nhàng, có lúc cuồng nhiệt, mỗi người nghe như đang ở trên tàu lượn siêu tốc, loại cảm giác này không từ nào có thể diễn tả được.
Cũng không biết qua bao lâu.
Tinh...
Nốt nhạc tuyệt vời cuối cùng kết thúc đột ngột.
Một khúc nhạc đã kết thúc!
Hô!
Lâm Chính giữ phím đàn bằng cả hai tay, thở ra một hơi, đứng dậy, xoay người đi về phía Tô Nhu vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn.
Hội trường yên tĩnh đến đáng sợ
Nhiều người dường như không còn nghe thấy tiếng hít thở của mình.
“Thích không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi Tô Nhu.
Cả người Tô Nhu run lẩy bẩy, như vừa mới định thần lại, nhưng vẫn còn hơi mờ mịt gật đầu: “Thích...”
“Thích thì tốt, đi thôi, chúng ta về đi”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu khẽ gật đầu, cúi đầu đi theo Lâm Chính đi về phía thang máy.
Sau khi cả hai rời khỏi hội trường, mọi người đang ngồi mới dần lấy lại tinh thần.
“Trời... Trời ơi, tôi... Tôi... Tôi đã nghe thấy gì vậy?”
“Quá hay!”
“Người đàn ông này là ai? Sao anh ta có thể đánh ra bản nhạc hay như vậy?”
“Bản nhạc Alice tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng bất kể là ai đàn, tôi cũng chưa từng nghe ra được âm thanh tuyệt diệu này!”
“Anh ấy biến tấu rồi, tôi có thể cảm nhận được... nhưng tôi không thể cảm nhận được cảm xúc của anh ấy đặt vào bản nhạc này”.
"Quá tuyệt vời”.
“Tôi nên ghi âm vào điện thoại của mình mới phải!”
“Thật sự muốn nghe lại lần nữa!”
Các vị khách đều không thấy thỏa mãn, không nhịn được khen ngợi.
Vẻ mặt của Trung Hồng vô cùng khó coi.
Sắc mặt Harry càng thêm u ám.
“Một lũ ngu dốt!”
Harry nghiến răng ken két, lập tức bước nhanh đến bên chiếc đàn piano bắt đầu chơi đàn.
Anh ta phải thật nghiêm túc.
Anh ta muốn mọi người biết rằng kỹ thuật chơi piano của anh ta mới là giỏi nhất!
Đúng như dự đoán, ngay khi anh ta đánh đàn, ngay lập tức cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người.
Harry cười thầm, tiếp tục chơi đàn, thể hiện ra tất cả những kỹ năng của mình.
Nhưng lúc này, không ít người đều lộ vẻ chán nản, thậm chí có người đứng dậy rời đi, khác một trời một vực so với dáng vẻ say sưa lúc trước.
Harry bối rối.
Trên mặt Trung Hồng cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh anh ta đã hiểu ra.
Khi khán giả đã thưởng thức bản nhạc tuyệt vời rồi thì sao có thể cộng hưởng với loại âm nhạc kém hơn được?
Mạnh thắng yếu thua là đạo lý tàn khốc nhất...
Chương 877: Sự thay đổi của Tô Nhu
Buổi hòa nhạc gây xôn xao khắp dư luận.
Tin tức nhanh chóng lan rộng khắp Hạ Kinh.
Harry cũng lập tức xuất hiện trên tiên đề của các trang mạng truyền thông.
Những phương tiện truyền thông vô đạo đức có được chủ đề hot đương nhiên thổi phồng lên rất nhiều.
Ví dụ như “Nghệ sĩ piano nổi tiếng Harry đã thua khi thi đàn với một người qua đường”.
Hay “Người đàn ông bí ẩn trổ tài chơi piano còn hay hơn cả Harry, khán giả nghe đến mức say sưa, Harry cúi đầu xấu hổ”.
Người ta còn nói rằng Harry phải học hỏi từ người qua đường thần bí này.
Do khán giả có mặt quên quay video nên không có bất cứ hình ảnh nào, vì vậy chuyện này càng lan truyền càng khác xa sự thật.
Đêm đó Harry bị vô số người gọi điện hỏi chuyện, ngay cả quốc gia của anh ta cũng có người chất vấn chuyện này.
Harry rất mất mặt, vừa xấu hổ vừa căm hận, anh ta lập tức lên chuyến bay rời khỏi Hạ Kinh ngay trong đêm.
Trung Hồng không còn tâm trạng mời anh ta ở lại nữa, chỉ có thể ngồi một mình trong phòng uống rượu.
Anh ta không ngờ bữa tối nay lại trở thành buổi biểu diễn của Lâm Chính.
Lâm Chính ngồi trên bệ cửa sổ hút thuốc.
Tô Nhu đứng bên cạnh nhìn anh với vẻ kỳ quái.
“Anh học bao lâu rồi?”, Tô Nhu hỏi, phá vỡ bầu không khí kỳ dị trong phòng.
“Em gả cho anh bao lâu thì anh học được bấy lâu”.
“Có nghĩa là… chỉ mới hơn ba năm?”
“Chắc cũng tầm đó”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Tô Nhu vô cùng ngạc nhiên.
“Hơn ba năm… anh đã đạt trình độ như vậy rồi sao? Anh thật sự… có tài năng chơi piano!”
“Vậy sao?”
“Anh không thấy tiếng đàn của anh rất hay sao?”
“Không, hơn nữa anh cũng không có hứng thú với piano.
Tô Nhu hít sâu một hơi: “Em nghĩ anh có thể đăng ký một lớp học piano, phát triển theo hướng này có thể đạt được chút thành tựu gì đó”.
“Không nên thì hơn. Tô Nhu, anh nói rồi, anh không có hứng thú với piano, anh ép anh phát triển trong lĩnh vực này chỉ tốn thời gian mà thôi”, Lâm Chính gạt tàn thuốc, hờ hững nói.
“Đúng là vô phương cứu chữa!”, Tô Nhu hơi tức giận, nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ trừng mắt nhìn Lâm Chính, sau đó quay người về phòng.
Một lúc sau, cô cầm quần áo vào nhà tắm, tiếng nước tí tách vang lên.
Khoảng một tiếng sau, Tô Như vừa lau tóc vừa bước ra khỏi nhà tắm.
“Anh đi tắm đi!” Tô Nhu nhẹ nhàng nói.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, cầm bộ đồ ngủ đi vào.
Anh tắm rất nhanh, tầm hai mươi phút là xong.
Lâm Chính tự biết mình ngủ ở sô pha, nên xem qua tin tức trên điện thoại rồi ném lên bàn trà, chuẩn bị ngủ.
Nhưng lúc này, một giọng nói dịu dàng truyền tới.
“Sao anh lại ngủ ở đó?”
Lâm Chính hơi bất ngờ, nhìn Tô Nhu đang trùm chăn ở trong phòng, kỳ quái hỏi: “Không ngủ ở đây thì anh ngủ ở đâu?”
“Lại đây!”
Tô Nhu khẽ nói.
Giọng nói mang theo sự căng thẳng.
Lâm Chính hơi bối rối, nhưng vẫn bước tới.
“Sao thế?”
“Lại đây ngủ”.
Tô Nhu nghiêng người, nằm ở mép giường, nói nhỏ.
Lâm Chính vô cùng bất ngờ.
Kết hôn ba năm, ngày nào Tô Nhu cũng đề phòng anh như kẻ trộm, đừng nói là ngủ chung giường với cô, cho dù là phòng của cô, Lâm Chính cũng không được phép tùy tiện bước vào.
Hôm nay có chuyện gì vậy?
Cô gái này uống nhầm thuốc sao? Hay có vấn đề gì?
“Em chắc chứ?” Lâm Chính cẩn thận hỏi.
“Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, ngày nào cũng bắt anh ngủ ở sô pha thì thiệt cho anh quá, mau lên ngủ đi”.
Tô Nhu nhẹ nhàng.
Lâm Chính bĩu môi, cũng không kỳ kèo nữa, vén chăn chui vào.
Ngủ trên giường đương nhiên thoải mái hơn sô pha rất nhiều.
Vừa vào chăn đã ngửi thấy một mùi hương thơm nhẹ.
Đây là mùi thơm từ cơ thể Tô Nhu, rất quyến rũ.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại.
Một lúc sau, dần chìm vào giấc mộng.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Chính tỉnh lại.
Thấy Tô Nhu đã dậy từ sớm, ngồi ăn sáng một mình.
“Tỉnh rồi à? Lại đây ăn sáng đi”, Tô Nhu thản nhiên nói.
“Ừ”.
Lâm Chính cười nói, chạy đi rửa mặt rồi ngồi xuống ăn ngấu nghiến.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Tô Nhu quan tâm đến mình như vậy.
Cô gái này… làm sao vậy?
“Anh ăn đi, em đến Tập đoàn Trung Thập để bàn chuyện hợp tác, em đã đặt vé chiều nay bay về Giang Thành, anh ở đây đợi em nhé!”, Tô Nhu bình tĩnh nói, sau đó đứng dậy, cầm túi và mấy tập tài liệu rồi ra ngoài.
Lâm Chính lắc đầu, ăn sáng xong liền ra ngoài đi dạo.
Đây là lần đầu tiên anh tới Hạ Kinh, nghe nói nơi đây có một loại thảo dược độc nhất vô nhị, những nơi khác rất ít bán, nên anh muốn đi xem thử.
Lâm Chính vừa bước ra khỏi cửa khách sạn đã nhìn thấy mấy người mặc âu phục màu đen, đeo kính râm đi tới.
“Xin hỏi có phải anh Lâm không?”
“Là tôi, có chuyện gì vậy?” Lâm Chính cười hỏi.
“Cậu chủ nhà chúng tôi muốn gặp anh, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến!” một người đàn ông nói với vẻ mặt vô cảm.
Chương 878: Anh nên thanh toán rồi đấy
“Cậu chủ của các anh là ai?” Lâm Chính tò mò hỏi.
“Đừng hỏi nhiều nữa, đến nơi anh sẽ biết!” người đàn ông kia thẳng thắn nói.
Một đám người vây quanh Lâm Chính, nếu anh không đi cũng sẽ bị người ta cưỡng ép kéo đi.
Lâm Chính khẽ nhíu mày, sau đó gật đầu.
“Được, nếu cậu chủ của các anh đã nhiệt tình như vậy thì tôi đi xem thử là ai”.
Nói xong, Lâm Chính cùng đám người này lên một chiếc xe màu đen.
Xe chạy qua ba con phố, đến một tiệm trà sang trọng,
Đám người kia đẩy Lâm Chính đến một chiếc bàn trong cùng ở đại sảnh.
Có không ít người ngồi quanh bàn.
Là đám người Chu Quý đã mời Lâm Chính uống rượu tối qua.
Hình như bọn họ đang ăn sáng, chỉ là đồ ăn trên bàn đều là đồ ăn lỏng, sắc mặt của mọi người cũng không tốt lắm.
Hiển nhiên tối qua bọn họ đã nôn rất nhiều.
Chu Quý lạnh lùng nhìn Lâm Chính, đôi mắt nhỏ kia tựa như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Cậu chủ, dẫn người tới rồi”, người đàn ông kia nói với Chu Quý.
“Ừ, đóng cửa lại, tạm ngừng kinh doanh!” Chu Quý nói với vẻ mặt vô cảm.
“Rõ thưa cậu chủ!”
Dứt lời, người đàn ông thông báo cho phục vụ đuổi hết khách đi rồi đóng cửa lại.
“Chào buổi sáng cậu chủ Chu, tôi còn tưởng cậu Trung tìm tôi cơ! Anh tìm tôi có việc gì vậy? Muốn mời tôi ăn sáng sao?” Lâm Chính cũng không khách khí, ngồi xuống cầm quẩy trên bàn lên, vừa ăn vừa hỏi.
“Cậu Trung bận rộn như vậy, làm gì có thời gian để ý đến nhân vật bé nhỏ như anh chứ! Anh muốn ăn thì thì gọi, tiệm trà này là do tôi mở, hôm nay tôi bao, anh ăn bao nhiêu cũng được, không cần khách khí!” Chu Quý nói.
“Ồ? Thật sao? Vậy tôi không khách khí nữa!” Lâm Chính cười nói.
“Khách khí gì chứ! Đây là bữa ăn cuối cùng của anh, anh ăn thêm nhiều một chút!”, cô gái bên cạnh tên Tiểu Yến nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bữa ăn cuối cùng ư?” Lâm Chính ngạc nhiên nhìn Tiểu Yến: “Ý gì vậy?”
“Tên nhãi, mày còn giả vờ sao? Nếu không phải trò mèo tối qua của mày thì tại sao chúng tôi lại phải đi bệnh viện chứ?” người đàn ông đeo kính đập bàn, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Chính.
“Trò mèo? Này người anh em, tôi không chơi trò mèo gì cả! Tối qua là các người muốn uống cùng tôi, chuyện này không thể trách tôi được! Hơn nữa tôi còn giúp các người gọi xe cứu thương, nếu không có tôi thì có lẽ bây giờ các người đã nằm trong phòng bệnh nặng không rõ sống chết rồi! Các người không uống thắng tôi còn trách tôi sao?” Lâm Chính lập tức phản bác.
“Mày…”
“Đúng là ức hiếp người quá đáng!”
“Tên nhãi, mày kiêu ngạo quá rồi đấy!”
Đám người kích động, đứng bật dậy, định tấn công Lâm Chính.
“Mọi người bình tĩnh đã!”
Lúc này, Chu Quý mới chậm rãi nói.
Mọi người ngồi xuống nhưng trong mắt vẫn bừng bừng lửa giận.
“Anh Lâm, nói thẳng nhé, hôm qua gọi anh đến uống rượu là ý của cậu Trung!” Chu Quý nhấp một hớp trà.
“Tôi biết”.
“Anh biết ư? Xem ra anh không ngốc! Vậy chắc anh cũng biết mục đích chúng tôi chuốc rượu anh là để anh không quấy rầy cuộc hẹn của vợ anh với cậu Trung! Nhưng sao anh lại không biết điều vậy chứ? Anh không thể giả say sao? À, anh không những không say mà ngược lại còn đưa chúng tôi vào bệnh viện. Anh có biết sáng sớm nay chúng tôi đã bị cậu Trung gọi điện mắng cho một trận không, thật mất mặt!” Chu Quý lạnh lùng nói.
“Làm gì nghiêm trọng đến mức đấy? Chẳng phải chỉ là uống rượu thôi sao?”
Lâm Chính nhún vai.
“Uống rượu? Đồ ngu, đối với anh thì là uống rượu, nhưng đối với chúng tôi, đó là công việc, nếu chúng tôi làm không tốt, khiến cậu Trung mất vui thì chúng tôi sẽ gặp rắc rối lớn! Doanh nghiệp nhà chúng tôi đều hợp tác với Tập đoàn Trung Thập, hơn nữa đều phải dựa vào Tập đoàn Trung Thập để kiếm ăn. Vì anh mà cậu Trung đã cưỡng ép cắt đứt tất cả các dự án hợp tác với chúng tôi. Mỗi người chúng tôi đều đã tổn hại hàng trăm triệu, anh biết không hả?” Chu Quý nói.
“Vậy các người muốn tôi thế nào đây?” Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên là phải làm cho cậu Trung vui vẻ, nghe nói tối qua anh đã chơi một bản nhạc rất hay, thậm chí còn khiến Harry tức giận rời đi. Bây giờ tôi sẽ chặt hai tay anh trước, cậu Trung nhìn thấy tay anh chắc chắn sẽ rất vui, chắc anh không có ý kiến gì đâu nhỉ?” Chu Quý bình tĩnh nói, người bên cạnh lập tức đưa một con dao tới.
Mặt Lâm Chính không biểu cảm gì.
“Anh đừng sợ, yên tâm đi, tôi sẽ bồi thường tiền cho anh. Nhưng hôm nay, anh nhất định sẽ mất đôi tay này”.
Dứt lời, Chu Quý cầm dao đứng lên.
Hai người áo đen bên cạnh lập tức giữ vai Lâm Chính, dùng sức ấn mạnh tay anh lên mặt bàn.
Đám người xung quanh vui vẻ xem trò vui.
Lâm Chính khẽ nhíu mày.
“Ăn no chưa?”
Chu Quý cười nhìn Lâm Chính.
“Cũng no rồi!” Lâm Chính gật đầu.
“Vậy thì, anh nên thanh toán rồi đấy!”
Chu Quý trầm giọng nói, sau đó giơ dao lên chém vào cổ tay Lâm Chính.
Chương 879: Sao cậu Lâm lại ở đây
Lần này Chu Quý muốn chặt đứt tay Lâm Chính.
Khó trách anh ta lại tức giận như vậy, chuyện tối hôm qua đã truyền ra ngoài, lần này không chỉ cậu Trung đối xử với anh ta khác biệt, mà ngay cả những người trong nhóm cũng ngầm cười nhạo anh ta.
Có thể nói anh ta đã vô cùng mất mặt, sao có thể không tức giận được cơ chứ?
Cho nên lần này anh ta không thèm suy nghĩ tới hậu quả.
Đương nhiên, nguyên nhân chính là anh ta cũng có chút hiểu biết về chồng của Tô Nhu.
Nghe nói người đàn ông này là một người ở rể, chơi bời lêu lổng, bị vợ mình coi thường.
Với bối cảnh như vậy, Chu Quý sẽ không kiêng nể gì hết!
Loại rác rưởi này, chẳng lẽ anh ta lại không động vào được?
Tuy nhiên, vào lúc con dao chém về phía cánh tay của Lâm Chính, người đàn ông bên cạnh đưa tay ra, nắm lấy cánh tay của Chu Quý.
Con dao trong nháy mắt treo ở trên vai Lâm Chính, không thể hạ xuống nữa...
Mọi người đều giật mình.
Lâm Chính cũng rất tò mò.
Anh còn đang chuẩn bị đánh trả, không ngờ rằng còn có người cứu anh?
“Triệu đệ, cậu muốn làm gì?”, Chu Quý bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Anh Chu đừng nóng giận, nhìn bên ngoài đi”, người đàn ông họ Triệu bĩu môi hướng ra ngoài.
Đám người Chu Quý nhìn theo, nhưng họ thấy một chiếc Bentley đậu bên cạnh quán trà, sau đó một số người đàn ông mặc vest bước xuống.
Vẻ mặt của mọi người đều căng thẳng.
“Chú Nam đến rồi!” Tiểu Yến nhỏ giọng nói.
“Chú Nam ghét nhất việc đánh đánh giết giết, anh Chu, nếu muốn bàn chuyện làm ăn với chú Nam, không thể để chú ấy thấy cảnh tượng này, nếu không việc làm ăn của anh không phải sẽ đi tong sao?”, người đàn ông họ Triệu cười nói.
“Đúng vậy! Lúc này thật sự không nên thấy máu!” Chu Quý hừ một tiếng, đưa dao cho người bên cạnh.
Người bên cạnh anh ta lập tức giấu đi.
“Thằng kia, anh ngoan ngoãn ở đó cho tôi, nếu không ngay cả hai chân của anh, tôi cũng giúp anh chặt đứt đấy, chờ tôi đón tiếp khách xong sẽ từ từ tính sổ với anh!”
Chu Quý lạnh lùng nói.
Sau đó, hai người bên cạnh ấn Lâm Chính xuống ghế, không cho phép anh rời đi.
Chu Quý chạy chậm mở cửa.
“Chú Nam, ha ha, đi thôi, mời chú vào trong!”, trên mặt Chu Quý đầy vẻ tươi cười, hớn hở nói.
“Xảy ra chuyện gì thế? Quán trà này sao lại đóng cửa? Vậy thì làm ăn thế nào được?” ông lão tên là chú Nam nhíu mày hỏi.
“Không phải vì chú sắp tới sao, nên tôi đã sớm dọn quán để đặc biệt chiêu đãi chú Nam đấy”, Chu Quý vội vàng cười nói.
Chú Nam không nói gì nữa.
“Đi thôi, chú Nam, mời đi lối này!”
Chu Quý đưa ông lão đến chiếc bàn tròn ở giữa, ngồi cách xa đám người Tiểu Yến.
Chú Nam liếc nhìn người đàn ông và phụ nữ ở đằng kia một lượt.
“Chú Nam!”
“Chú Nam!”
Nhiều người nặn ra nụ cười chào đón ông lão.
“Sao mọi người lại ngồi đó? Lại đây ngồi đi”, ông lão hờ hững nói.
“Không được, không được, ông và anh Chu còn có chuyện cần bàn, chúng tôi ngồi đây được rồi!”
“Chú Nam, chú muốn ăn gì không? Chú cứ việc nói”.
Mọi người cười nói.
“Không, tôi đã ăn sáng rồi! Vào thẳng vấn đề đi!”
Ông lão nói, nhưng không khỏi liếc nhìn về phía Lâm Chính.
Bởi vì Lâm Chính xoay lưng về phía ông ta, nên ông lão không nhìn rõ diện mạo của anh, nhưng bóng lưng của anh... lại cho ông lão một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Người này là. . .
Ông lão không chắc chắn lắm, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người Lâm Chính.
“Chú Nam,tôi đã chuẩn bị xong bản kế hoạch, lô hàng này chú có thể giao cho nhà tôi làm, bảo đảm sẽ khiến chú hài lòng, đây là giá cả công ty chúng tôi chuẩn bị cho chú, chú có thể xem thử”.
Chu Quý kích động nói, sau đó lấy một tập tài liệu từ người bên cạnh, đưa nó tới trước mặt ông lão.
Nhưng... ông lão làm ngơ, vẫn nhìn Lâm Chính ở đằng kia.
“Chú Nam? Chú Nam...”
Chu Quý gọi mấy tiếng liền, ông lão vẫn như không nghe thấy.
Điều này khiến đám người Chu Quý bối rối.
Lúc này, chú Nam quay đầu lại, nhìn Chu Quý, chỉ vào người kia hỏi: “Người kia là bạn của cậu sao?”
“Người kia?”, Chu Quý hơi sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể lúng túng gật đầu: “Đúng... Đúng vậy...”
“Cậu ấy là...”
“Ồ, anh ta tên là Lâm Chính, tôi vừa mới quen... Chú Nam, sao vậy? Người này đụng chạm gì tới chú sao?”, Chu Quý thận trọng hỏi.
Theo lý mà nói, một người như chú Nam không thể nào quen biết với người vô tích sự như chồng của Tô Nhu.
Loài ký sinh trùng cấp thấp như vậy... Sao có thể liên quan đến chú Nam được chứ...
Chắc chú Nam nhận nhầm người rồi!
Chu Quý tự an ủi trong lòng.
Lúc này, chú Nam đứng dậy đi về phía Lâm Chính.
Ông ta đi hơi chậm, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Lâm Chính.
Đám người Tiểu Yến đều sửng sốt, nhìn thấy chú Nam đến gần, mọi người đều lo lắng đứng dậy.
Chỉ có Lâm Chính vẫn ngồi đó, quay lưng về phía chú Nam, không hề nhúc nhích.
Mọi người cũng rất tò mò.
Nhưng lại thấy chú Nam dè dặt bước tới bên cạnh Lâm Chính, hơn nữa còn căng thẳng nhìn vào khuôn mặt Lâm Chính.
Chỉ liếc nhìn một cái, chú Nam đã gọi lớn:”Cậu Lâm?”
“Hả?”
Lâm Chính kinh ngạc quay đầu lại, kỳ quái nhìn về phía ông lão được gọi là chú Nam này, hờ hững nói: “Chúng ta quen nhau sao?”
“Cậu Lâm, là cậu thật sao? Ha ha, cậu quên lần trước chúng ta đã từng gặp nhau ở Dương Hoa rồi à?”, Chú Nam kích động nói.
Lâm Chính cau mày.
Khi đến Công ty Dương Hoa, anh thường sẽ không ngụy trang, chỉ khi rời khỏi Công ty Dương Hoa, quay về với Tô Nhu hoặc Lạc Thiên, anh mới ngụy trang, nhưng không ngờ rằng ông già này đã từng nhìn thấy anh khi anh ngụy trang.
“Khi đó tôi đang bàn chuyện với sếp Mã ở trong phòng họp thì cậu tới, chúng ta còn bắt tay đấy”, chú Nam vội nói.
Lâm Chính suy nghĩ, chợt nhớ ra.
“À, tôi nhớ ra rồi, là ông à...”
“Cậu Lâm đúng là quý nhân nhiều việc nên hay quên!”
Chú Nam cười ha ha nói
Kỳ thật ông ta căn bản không quen biết Lâm Chính, ông ta cũng chỉ gặp người này đúng một lần.
Sở dĩ ông ta khách sáo như vậy là vì người này có thể tùy ý cắt ngang cuộc họp của ông ta với Mã Hải, hơn nữa... Khi anh bước vào phòng họp, ông ta tận mắt nhìn thấy Mã Hải vội vàng đứng dậy, chạy tới rót trà, dọn chỗ cho anh...
Toàn bộ Dương Hoa có mấy người có thể khiến Mã Hải làm như vậy?
Chú Nam không biết.
Nhưng chú Nam cũng hiểu rõ!
Người này... Tuyệt đối không phải người bình thường!
Nhất định phải kết bạn!
Có lẽ nếu thu phục được người này cũng có thể nhân tiện thu phục được Mã Hải, đạt được mục đích hợp tác với Dương Hoa!
Chú Nam đang suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên nói với Chu Quý: “A Quý! Không ngờ cậu lại là bạn của cậu Lâm! Sao cậu không nói sớm với tôi?”
“Hả?”
Chu Quý mơ hồ.
“Nếu cậu nói sớm thì chúng ta còn cần bàn bạc lâu, lãng phí nhiều thời gian như vậy sao? Tôi sẽ không xem bản kế hoạch của cậu, tất cả đều được thông qua, bây giờ ký hợp đồng luôn!”, Chú Nam phất tay nói.
Chương 880: Có thể hủy hợp đồng không?
“Thật sao?”
Chu Quý ngây người, sau đó là niềm vui sướng vô tận.
Vì bản kế hoạch này, đã mấy ngày mấy đêm anh ta không được ngủ yên giấc, nhưng không ngờ chú Nam lại đồng ý dễ dàng như thế.
Hợp đồng này lên tới cả vài chục triệu đấy.
Ban đầu lúc gia tộc giao hợp đồng này cho anh ta, không ít người đã tỏ lòng ngờ vực đối với anh ta, thậm chí còn luôn cho rằng anh ta chắc chắn chẳng thể hoàn thành được hợp đồng này.
Thế nhưng bây giờ anh ta lại hoàn thành nhẹ nhàng như vậy.
Hiện giờ ký kết được hợp đồng thì tin rằng người của gia tộc nhất định sẽ nhìn anh ta bằng con mắt khác.
Quá thuận lợi!
Anh ta đã hơi nóng lòng muốn nhìn xem đám người kia sẽ có biểu cảm ra sao rồi!
Thế nhưng đúng vào lúc này, Lâm Chính phía bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng.
“Ông à, ông đừng hiểu nhầm, tôi không quen biết gì với người tên là Chu Quý này”.
Một câu nói đơn giản thốt ra, chú Nam lập tức sững sờ.
Sắc mặt Chu Quý cũng biến đổi theo.
Anh ta vội vàng tiến lên trước mấy bước, đi tới trước mặt Lâm Chính, thấp giọng nói: “Thằng kia, anh muốn chết hả? Giúp tôi hoàn thành mối làm ăn này, ông đây có thể tha cho anh, nếu anh không biết thức thời thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu! Đừng quên, anh vẫn nằm trong tay tôi đấy, nếu như mối làm ăn này của tôi bị phá huỷ thì anh cũng đừng hòng rời khỏi nơi này toàn thây!”
“Anh huy hiếp tôi sao?”, Lâm Chính khẽ cười nhìn anh ta.
“Tôi đang uy hiếp anh đấy, sao nào? Anh có thể lừa được chú Nam, nhưng anh không lừa được tôi đâu, không phải anh chỉ là một tên phế vật thích ăn bám hay sao? Mặc dù không biết anh mê hoặc chú Nam kiểu gì, nhưng đừng hòng giả thần giả quỷ ở trước mặt tôi, ông đây không dễ mắc lừa đâu!”, Chu Quý lạnh lùng nói.
“Vậy sao?”
Lâm Chính lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn ông lão: “Ông có quan hệ hợp tác với Chu Quý à?”
“Chuyện này…trước mắt vẫn chưa ký hợp đồng”, ông lão hơi chần chừ, nhìn quan hệ giữa Lâm Chính và Chu Quý không giống như bạn bè, vậy nên ông ta cũng không dám quyết định.
“Ông có bao nhiêu hạng mục hợp tác với nhà bọn họ?”, Lâm Chính hỏi.
“Chỉ có hợp đồng này vẫn đang đàm phán, nếu như ký kết được hợp đồng thì bắt đầu chính thức triển khai”, chú Nam nói.
“Những người này thì sao?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn đám người trước mặt, lại hỏi.
“Có vài người đang hợp tác rồi”.
“Có thể huỷ được không?”, Lâm Chính lại nói.
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của đám nam nữ đang có mặt đều biến đổi.
“Đồ khốn, anh đang nói gì thế?”
“Con mẹ nó, anh thử nhắc lại một lần cho tôi xem!”
“Có tin ông đây giết chết anh luôn không hả?”
Đám người đều điên tiết, ai cũng chỉ tay vào Lâm Chính và mắng chửi.
Chú Nam cũng do dự.
“Cậu Lâm, hợp đồng đã ký cả rồi, nếu như tôi đơn phương huỷ bỏ thì sẽ gây nên những tổn thất không đáng có”, chú Nam bất lực nói.
“Vậy là ông không bằng lòng à?”
“Chuyện này… để tôi suy xét cho kỹ càng đã…”
Thật ra trong lòng chú Nam đang rất rối bời.
Bởi vì ông ta căn bản không biết người trước mặt này rốt cuộc là nhân vật nào bên trong Tập đoàn Dương Hoa!
Trong lòng ông ta thật ra đã từng suy đoán người này liệu có phải là Chủ tịch Lâm trong lời đồn, thế nhưng ông ta cũng từng xem live-stream lúc trước, Chủ tịch Lâm có vẻ ngoài ra sao ông ta biết rõ, nhìn thế nào thì cũng chả có liên quan gì với gương mặt của người này mà nhỉ?
Vậy thì người này liệu có vai vế như thế nào ở Dương Hoa đây?
Chú Nam không biết, vậy nên cũng không thể hoàn toàn nghe theo người này
“Nếu đã như vậy thì được thôi, tôi nên trở về rồi”.
Lâm Chính thốt ra một câu, đứng dậy định rời đi.
“Thằng ranh thối tha, ai cho anh rời đi?”
Người đàn ông phía bên cạnh lập tức muốn giữ anh lại.
Thế nhưng một giây sau, Lâm Chính đột nhiên giơ tay, mạnh mẽ tóm lấy cổ tay của người kia, ấn mạnh bàn tay hắn lên trên mặt bàn, tay còn lại nhanh như điện giật cầm lấy đũa trúc trên bàn và đâm thẳng vào lòng bàn tay của hắn.
Phập!
Đũa trúc lập tức xuyên qua lòng bàn tay của người kia, lại còn xuyên cả qua mặt bàn, ghim luôn bàn tay hắn trên đó.
“A!”
Tiếng gào thét thảm thương vang khắp quán trà.
Máu tươi nhuộm đỏ cả mặt bàn…
Động tác nhanh gọn dứt khoát, không hề chần chừ!
“Tay của tôi! Tay của tôi!”
Người đó ôm lấy cánh tay, không ngừng kêu gào, thế nhưng lại không dám cử động linh tinh, chỉ có thể rú lên, cả gương mặt đều méo mó.
“Cái gì?”
Sắc mặt của những người khác cũng biến đổi, sững sờ ngây dại.
Hành động này đã khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều kinh hãi.
Ai có thể ngờ được người này lại hung hãn tới thế?
Hơn nữa… anh có thể dùng một chiếc đũa để đâm xuyên qua lòng bàn tay của một người đang sống và cả mặt bàn gỗ!
Đây là sức mạnh khủng bố tới độ nào?
Chàng trai này… thật sự chỉ là một tên phế vật thích ăn bám sao?
Sao nhìn thế nào cũng không thấy giống vậy nhỉ…
Lâm Chính rút ra một tờ khăn giấy từ trong hộp giấy phía bên cạnh lau tay, bình thản nhìn Chu Quý: “Còn ai có vấn đề gì nữa không?”
Mấy người Tiểu Yến không dám lên tiếng.
“Khốn nạn!”
Mấy tên tay sai cảm thấy mất mặt, muốn ra tay.
Thế nhưng Chu Quý phía bên cạnh lại quay đầu nhỏ giọng lên tiếng: “Tránh ra hết đi!”
Đám người dừng bước chân, đồng loạt nhìn Chu Quý.
“Không nhìn thấy chú Nam ở đây sao? Chú Nam không thích cảnh tượng như này đâu, đừng hỗn láo!”, Chu Quý gằn giọng.
Lúc này đám người mới thôi hung hăng.
Lâm Chính lắc đầu, quay người bước ra ngoài cửa lớn.
“Cậu Lâm…”, chú Nam vội vàng hô lên.
Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn quay đầu lại, cứ thế rời khỏi quán trà.
“So sánh ư?”
Lâm Chính tò mò nhìn anh ta: “Tôi chơi một bản nhạc cho vợ tôi nghe, không phải muốn so tài với anh, tại sao trình độ của tôi nhất định phải cao hơn anh? Chẳng lẽ trình độ của tôi không tốt, thì không xứng chơi đàn cho vợ tôi nghe sao?”
“Vậy anh nghĩ vợ anh muốn nghe bài hát nào?”, Harry càng lúc càng thấy không vui.
Anh ta chưa từng bị đối xử như vậy.
Bất cứ ai và trong bất kỳ trường hợp nào, ai lại không nể mặt anh ta chứ? Nhưng người này lại vô lễ với anh ta như vậy!
Anh ta không thể chịu đựng được!
“Hôm nay là sinh nhật của vợ tôi, tôi chỉ muốn đàn một bản nhạc làm quà sinh nhật cho cô ấy”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh... Quả thật là vô lý! Được! Nếu anh đã kiên trì, vậy tôi sẽ để anh đàn!”
Harry khó chịu, đột nhiên đứng dậy, hô to về phía những vị khách có mặt ở đấy: “Mọi người, xin hãy im lặng!”
Hội trường ồn ào náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh.
Mọi người đều đưa mắt nhìn anh ta.
“Harry, tại sao cậu lại dừng bài diễn tấu? Xảy ra chuyện gì thế?” Trung Hồng ở bên này thắc mắc hỏi.
“Thật xin lỗi, Hồng à, không phải tôi không muốn diễn tiếp cho cậu nghe, chỉ là người này mạnh miệng yêu cầu được đàn một bản nhạc cho vợ nghe, thật xin lỗi, tôi tạm thời chỉ có thể làm một thính giả thôi, đối với những người đang mong đợi màn diễn tấu của tôi, tôi không thể không nói một tiếng xin lỗi”, Harry đầy áy náy nói.
Ngay sau khi anh ta nói xong, hội trường lập tức xôn xao.
"Cái gì?"
“Chuyện... Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Người kia là ai? Rất hiếm khi được thấy cậu Harry diễn tấu cho chúng ta xem, đây là một cơ hội quý giá, anh ta không biết cậu Harry sao? Anh ta lại dám đuổi cậu Harry ư? Tự mình đánh đàn hả?”
“Đúng là không biết lượng sức mình!”
“Ngu ngốc! Cút xuống đi, anh nghĩ mình là ai?”
“Đúng vậy, cút đi! Chúng tôi không muốn nghe anh đánh đàn!”
"Cút!"
“Giám đốc! Giám đốc đâu? Mau đưa tên bại não này ra ngoài!”
“Giám đốc đâu?”
Những vị khách có mặt ở đấy lần lượt đứng dậy, mắng chửi Lâm Chính, thậm chí có người còn gọi giám đốc và nhân viên bảo vệ đến để đuổi Lâm Chính đi.
Khóe miệng Trung Hồng cong lên, mặc kệ không thèm để ý tới.
Harry cũng nghiền ngẫm nhìn anh.
Đây chính là điều anh ta muốn, anh ta tin rằng khán giả sẽ ủng hộ anh ta.
Tô Nhu vô cùng lo lắng, vội vàng đi về đi về phía Lâm Chính, muốn kéo anh đi.
Nhưng Lâm Chính ngồi xuống như nơi không người, anh đặt tay lên phím đàn piano.
“Đồ ngốc, anh chê chuyện này còn chưa đủ lớn sao?” Tô Nhu hơi tức giận.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính bắt đầu đánh đàn.
Giữa tiếng la hét giận dữ của đám đông và âm thanh xua đuổi của vô số người, anh bắt đầu đánh đàn.
Ngay lập tức, một tiếng đàn như âm thanh của tự nhiên truyền ra.
Nhân viên bảo vệ và Tô Nhu đều ngơ ngác.
Harry ở đầu bên kia cũng chợt nhíu mày, nhìn về phía Lâm Chính.
Nhưng nhìn thấy mười ngón tay của Lâm Chính gõ phím linh hoạt như có linh cảm, lướt nhanh trên những phím đàn.
Mỗi một lần ấn xuống, sẽ phát ra những âm thanh tuyệt vời thấm vào lòng người.
Âm thanh này thật quá say lòng người!
Mười ngón tay của Lâm Chính không ngừng nhảy múa, mọi người trong sảnh dần trở nên yên tĩnh.
Bọn họ dần nhắm mắt lại, từ từ thưởng thức, lắng nghe những âm thanh này.
Giờ phút này, bọn họ phát hiện trái tim và linh hồn của mình như được gột rửa....
Đây là một loại âm nhạc vô cùng tuyệt vời!
Cơ thể rất nhiều người dần run rẩy, nhưng cũng không dám phát ra chút âm thanh nào.
Họ không muốn phá hỏng âm điệu hoàn hảo của thiên nhiên này bởi giọng của họ.
Âm thanh tuyệt vời này lên cao dần, từng chút thăng hoa!
Như thể vượt qua thế giới trần tục, đưa những người này lên thiên đường...
Trung Hồng cũng đắm chìm trong đó, hai mắt mở to, không thể tin nhìn Lâm Chính, đầu óc hơi choáng váng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, kỹ năng chơi piano của người này tốt hơn anh ta rất nhiều! Không chỉ anh ta! Ngay cả Harry, e rằng cũng không giỏi bằng anh.
Về phần Tô Nhu, lúc này hai tròng mắt cô đã ngấn lệ.
Cô nhớ ra rồi!
Đã nhớ ra mọi chuyện!
Buổi tối mười một giờ đêm mỗi lần sinh nhật cô, cô lại lờ mờ nghe thấy tiếng đàn khi chìm vào giấc ngủ.
Cô luôn cho rằng mình đang nằm mơ, đó là âm thanh trong giấc mơ, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng đó là bản nhạc Lâm Chính đàn cho cô.
Tuy rằng mỗi lần cô đều tỉnh dậy bởi âm thanh này, nhưng trong phòng khách chỉ nghe thấy tiếng Trương Tinh Vũ trách mắng Lâm Chính.
“Hóa ra... Anh vẫn luôn nhớ... Thì ra... Thì ra là anh...” Tô Nhu hơi mở miệng lẩm bẩm.
Mười ngón tay của Lâm Chính vẫn đang lướt nhanh trên phím đàn, cả người như tiến vào trạng thái, tiếng đàn có lúc nhẹ nhàng, có lúc cuồng nhiệt, mỗi người nghe như đang ở trên tàu lượn siêu tốc, loại cảm giác này không từ nào có thể diễn tả được.
Cũng không biết qua bao lâu.
Tinh...
Nốt nhạc tuyệt vời cuối cùng kết thúc đột ngột.
Một khúc nhạc đã kết thúc!
Hô!
Lâm Chính giữ phím đàn bằng cả hai tay, thở ra một hơi, đứng dậy, xoay người đi về phía Tô Nhu vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn.
Hội trường yên tĩnh đến đáng sợ
Nhiều người dường như không còn nghe thấy tiếng hít thở của mình.
“Thích không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi Tô Nhu.
Cả người Tô Nhu run lẩy bẩy, như vừa mới định thần lại, nhưng vẫn còn hơi mờ mịt gật đầu: “Thích...”
“Thích thì tốt, đi thôi, chúng ta về đi”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu khẽ gật đầu, cúi đầu đi theo Lâm Chính đi về phía thang máy.
Sau khi cả hai rời khỏi hội trường, mọi người đang ngồi mới dần lấy lại tinh thần.
“Trời... Trời ơi, tôi... Tôi... Tôi đã nghe thấy gì vậy?”
“Quá hay!”
“Người đàn ông này là ai? Sao anh ta có thể đánh ra bản nhạc hay như vậy?”
“Bản nhạc Alice tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng bất kể là ai đàn, tôi cũng chưa từng nghe ra được âm thanh tuyệt diệu này!”
“Anh ấy biến tấu rồi, tôi có thể cảm nhận được... nhưng tôi không thể cảm nhận được cảm xúc của anh ấy đặt vào bản nhạc này”.
"Quá tuyệt vời”.
“Tôi nên ghi âm vào điện thoại của mình mới phải!”
“Thật sự muốn nghe lại lần nữa!”
Các vị khách đều không thấy thỏa mãn, không nhịn được khen ngợi.
Vẻ mặt của Trung Hồng vô cùng khó coi.
Sắc mặt Harry càng thêm u ám.
“Một lũ ngu dốt!”
Harry nghiến răng ken két, lập tức bước nhanh đến bên chiếc đàn piano bắt đầu chơi đàn.
Anh ta phải thật nghiêm túc.
Anh ta muốn mọi người biết rằng kỹ thuật chơi piano của anh ta mới là giỏi nhất!
Đúng như dự đoán, ngay khi anh ta đánh đàn, ngay lập tức cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người.
Harry cười thầm, tiếp tục chơi đàn, thể hiện ra tất cả những kỹ năng của mình.
Nhưng lúc này, không ít người đều lộ vẻ chán nản, thậm chí có người đứng dậy rời đi, khác một trời một vực so với dáng vẻ say sưa lúc trước.
Harry bối rối.
Trên mặt Trung Hồng cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh anh ta đã hiểu ra.
Khi khán giả đã thưởng thức bản nhạc tuyệt vời rồi thì sao có thể cộng hưởng với loại âm nhạc kém hơn được?
Mạnh thắng yếu thua là đạo lý tàn khốc nhất...
Chương 877: Sự thay đổi của Tô Nhu
Buổi hòa nhạc gây xôn xao khắp dư luận.
Tin tức nhanh chóng lan rộng khắp Hạ Kinh.
Harry cũng lập tức xuất hiện trên tiên đề của các trang mạng truyền thông.
Những phương tiện truyền thông vô đạo đức có được chủ đề hot đương nhiên thổi phồng lên rất nhiều.
Ví dụ như “Nghệ sĩ piano nổi tiếng Harry đã thua khi thi đàn với một người qua đường”.
Hay “Người đàn ông bí ẩn trổ tài chơi piano còn hay hơn cả Harry, khán giả nghe đến mức say sưa, Harry cúi đầu xấu hổ”.
Người ta còn nói rằng Harry phải học hỏi từ người qua đường thần bí này.
Do khán giả có mặt quên quay video nên không có bất cứ hình ảnh nào, vì vậy chuyện này càng lan truyền càng khác xa sự thật.
Đêm đó Harry bị vô số người gọi điện hỏi chuyện, ngay cả quốc gia của anh ta cũng có người chất vấn chuyện này.
Harry rất mất mặt, vừa xấu hổ vừa căm hận, anh ta lập tức lên chuyến bay rời khỏi Hạ Kinh ngay trong đêm.
Trung Hồng không còn tâm trạng mời anh ta ở lại nữa, chỉ có thể ngồi một mình trong phòng uống rượu.
Anh ta không ngờ bữa tối nay lại trở thành buổi biểu diễn của Lâm Chính.
Lâm Chính ngồi trên bệ cửa sổ hút thuốc.
Tô Nhu đứng bên cạnh nhìn anh với vẻ kỳ quái.
“Anh học bao lâu rồi?”, Tô Nhu hỏi, phá vỡ bầu không khí kỳ dị trong phòng.
“Em gả cho anh bao lâu thì anh học được bấy lâu”.
“Có nghĩa là… chỉ mới hơn ba năm?”
“Chắc cũng tầm đó”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Tô Nhu vô cùng ngạc nhiên.
“Hơn ba năm… anh đã đạt trình độ như vậy rồi sao? Anh thật sự… có tài năng chơi piano!”
“Vậy sao?”
“Anh không thấy tiếng đàn của anh rất hay sao?”
“Không, hơn nữa anh cũng không có hứng thú với piano.
Tô Nhu hít sâu một hơi: “Em nghĩ anh có thể đăng ký một lớp học piano, phát triển theo hướng này có thể đạt được chút thành tựu gì đó”.
“Không nên thì hơn. Tô Nhu, anh nói rồi, anh không có hứng thú với piano, anh ép anh phát triển trong lĩnh vực này chỉ tốn thời gian mà thôi”, Lâm Chính gạt tàn thuốc, hờ hững nói.
“Đúng là vô phương cứu chữa!”, Tô Nhu hơi tức giận, nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ trừng mắt nhìn Lâm Chính, sau đó quay người về phòng.
Một lúc sau, cô cầm quần áo vào nhà tắm, tiếng nước tí tách vang lên.
Khoảng một tiếng sau, Tô Như vừa lau tóc vừa bước ra khỏi nhà tắm.
“Anh đi tắm đi!” Tô Nhu nhẹ nhàng nói.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, cầm bộ đồ ngủ đi vào.
Anh tắm rất nhanh, tầm hai mươi phút là xong.
Lâm Chính tự biết mình ngủ ở sô pha, nên xem qua tin tức trên điện thoại rồi ném lên bàn trà, chuẩn bị ngủ.
Nhưng lúc này, một giọng nói dịu dàng truyền tới.
“Sao anh lại ngủ ở đó?”
Lâm Chính hơi bất ngờ, nhìn Tô Nhu đang trùm chăn ở trong phòng, kỳ quái hỏi: “Không ngủ ở đây thì anh ngủ ở đâu?”
“Lại đây!”
Tô Nhu khẽ nói.
Giọng nói mang theo sự căng thẳng.
Lâm Chính hơi bối rối, nhưng vẫn bước tới.
“Sao thế?”
“Lại đây ngủ”.
Tô Nhu nghiêng người, nằm ở mép giường, nói nhỏ.
Lâm Chính vô cùng bất ngờ.
Kết hôn ba năm, ngày nào Tô Nhu cũng đề phòng anh như kẻ trộm, đừng nói là ngủ chung giường với cô, cho dù là phòng của cô, Lâm Chính cũng không được phép tùy tiện bước vào.
Hôm nay có chuyện gì vậy?
Cô gái này uống nhầm thuốc sao? Hay có vấn đề gì?
“Em chắc chứ?” Lâm Chính cẩn thận hỏi.
“Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, ngày nào cũng bắt anh ngủ ở sô pha thì thiệt cho anh quá, mau lên ngủ đi”.
Tô Nhu nhẹ nhàng.
Lâm Chính bĩu môi, cũng không kỳ kèo nữa, vén chăn chui vào.
Ngủ trên giường đương nhiên thoải mái hơn sô pha rất nhiều.
Vừa vào chăn đã ngửi thấy một mùi hương thơm nhẹ.
Đây là mùi thơm từ cơ thể Tô Nhu, rất quyến rũ.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại.
Một lúc sau, dần chìm vào giấc mộng.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Chính tỉnh lại.
Thấy Tô Nhu đã dậy từ sớm, ngồi ăn sáng một mình.
“Tỉnh rồi à? Lại đây ăn sáng đi”, Tô Nhu thản nhiên nói.
“Ừ”.
Lâm Chính cười nói, chạy đi rửa mặt rồi ngồi xuống ăn ngấu nghiến.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Tô Nhu quan tâm đến mình như vậy.
Cô gái này… làm sao vậy?
“Anh ăn đi, em đến Tập đoàn Trung Thập để bàn chuyện hợp tác, em đã đặt vé chiều nay bay về Giang Thành, anh ở đây đợi em nhé!”, Tô Nhu bình tĩnh nói, sau đó đứng dậy, cầm túi và mấy tập tài liệu rồi ra ngoài.
Lâm Chính lắc đầu, ăn sáng xong liền ra ngoài đi dạo.
Đây là lần đầu tiên anh tới Hạ Kinh, nghe nói nơi đây có một loại thảo dược độc nhất vô nhị, những nơi khác rất ít bán, nên anh muốn đi xem thử.
Lâm Chính vừa bước ra khỏi cửa khách sạn đã nhìn thấy mấy người mặc âu phục màu đen, đeo kính râm đi tới.
“Xin hỏi có phải anh Lâm không?”
“Là tôi, có chuyện gì vậy?” Lâm Chính cười hỏi.
“Cậu chủ nhà chúng tôi muốn gặp anh, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến!” một người đàn ông nói với vẻ mặt vô cảm.
Chương 878: Anh nên thanh toán rồi đấy
“Cậu chủ của các anh là ai?” Lâm Chính tò mò hỏi.
“Đừng hỏi nhiều nữa, đến nơi anh sẽ biết!” người đàn ông kia thẳng thắn nói.
Một đám người vây quanh Lâm Chính, nếu anh không đi cũng sẽ bị người ta cưỡng ép kéo đi.
Lâm Chính khẽ nhíu mày, sau đó gật đầu.
“Được, nếu cậu chủ của các anh đã nhiệt tình như vậy thì tôi đi xem thử là ai”.
Nói xong, Lâm Chính cùng đám người này lên một chiếc xe màu đen.
Xe chạy qua ba con phố, đến một tiệm trà sang trọng,
Đám người kia đẩy Lâm Chính đến một chiếc bàn trong cùng ở đại sảnh.
Có không ít người ngồi quanh bàn.
Là đám người Chu Quý đã mời Lâm Chính uống rượu tối qua.
Hình như bọn họ đang ăn sáng, chỉ là đồ ăn trên bàn đều là đồ ăn lỏng, sắc mặt của mọi người cũng không tốt lắm.
Hiển nhiên tối qua bọn họ đã nôn rất nhiều.
Chu Quý lạnh lùng nhìn Lâm Chính, đôi mắt nhỏ kia tựa như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Cậu chủ, dẫn người tới rồi”, người đàn ông kia nói với Chu Quý.
“Ừ, đóng cửa lại, tạm ngừng kinh doanh!” Chu Quý nói với vẻ mặt vô cảm.
“Rõ thưa cậu chủ!”
Dứt lời, người đàn ông thông báo cho phục vụ đuổi hết khách đi rồi đóng cửa lại.
“Chào buổi sáng cậu chủ Chu, tôi còn tưởng cậu Trung tìm tôi cơ! Anh tìm tôi có việc gì vậy? Muốn mời tôi ăn sáng sao?” Lâm Chính cũng không khách khí, ngồi xuống cầm quẩy trên bàn lên, vừa ăn vừa hỏi.
“Cậu Trung bận rộn như vậy, làm gì có thời gian để ý đến nhân vật bé nhỏ như anh chứ! Anh muốn ăn thì thì gọi, tiệm trà này là do tôi mở, hôm nay tôi bao, anh ăn bao nhiêu cũng được, không cần khách khí!” Chu Quý nói.
“Ồ? Thật sao? Vậy tôi không khách khí nữa!” Lâm Chính cười nói.
“Khách khí gì chứ! Đây là bữa ăn cuối cùng của anh, anh ăn thêm nhiều một chút!”, cô gái bên cạnh tên Tiểu Yến nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bữa ăn cuối cùng ư?” Lâm Chính ngạc nhiên nhìn Tiểu Yến: “Ý gì vậy?”
“Tên nhãi, mày còn giả vờ sao? Nếu không phải trò mèo tối qua của mày thì tại sao chúng tôi lại phải đi bệnh viện chứ?” người đàn ông đeo kính đập bàn, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Chính.
“Trò mèo? Này người anh em, tôi không chơi trò mèo gì cả! Tối qua là các người muốn uống cùng tôi, chuyện này không thể trách tôi được! Hơn nữa tôi còn giúp các người gọi xe cứu thương, nếu không có tôi thì có lẽ bây giờ các người đã nằm trong phòng bệnh nặng không rõ sống chết rồi! Các người không uống thắng tôi còn trách tôi sao?” Lâm Chính lập tức phản bác.
“Mày…”
“Đúng là ức hiếp người quá đáng!”
“Tên nhãi, mày kiêu ngạo quá rồi đấy!”
Đám người kích động, đứng bật dậy, định tấn công Lâm Chính.
“Mọi người bình tĩnh đã!”
Lúc này, Chu Quý mới chậm rãi nói.
Mọi người ngồi xuống nhưng trong mắt vẫn bừng bừng lửa giận.
“Anh Lâm, nói thẳng nhé, hôm qua gọi anh đến uống rượu là ý của cậu Trung!” Chu Quý nhấp một hớp trà.
“Tôi biết”.
“Anh biết ư? Xem ra anh không ngốc! Vậy chắc anh cũng biết mục đích chúng tôi chuốc rượu anh là để anh không quấy rầy cuộc hẹn của vợ anh với cậu Trung! Nhưng sao anh lại không biết điều vậy chứ? Anh không thể giả say sao? À, anh không những không say mà ngược lại còn đưa chúng tôi vào bệnh viện. Anh có biết sáng sớm nay chúng tôi đã bị cậu Trung gọi điện mắng cho một trận không, thật mất mặt!” Chu Quý lạnh lùng nói.
“Làm gì nghiêm trọng đến mức đấy? Chẳng phải chỉ là uống rượu thôi sao?”
Lâm Chính nhún vai.
“Uống rượu? Đồ ngu, đối với anh thì là uống rượu, nhưng đối với chúng tôi, đó là công việc, nếu chúng tôi làm không tốt, khiến cậu Trung mất vui thì chúng tôi sẽ gặp rắc rối lớn! Doanh nghiệp nhà chúng tôi đều hợp tác với Tập đoàn Trung Thập, hơn nữa đều phải dựa vào Tập đoàn Trung Thập để kiếm ăn. Vì anh mà cậu Trung đã cưỡng ép cắt đứt tất cả các dự án hợp tác với chúng tôi. Mỗi người chúng tôi đều đã tổn hại hàng trăm triệu, anh biết không hả?” Chu Quý nói.
“Vậy các người muốn tôi thế nào đây?” Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên là phải làm cho cậu Trung vui vẻ, nghe nói tối qua anh đã chơi một bản nhạc rất hay, thậm chí còn khiến Harry tức giận rời đi. Bây giờ tôi sẽ chặt hai tay anh trước, cậu Trung nhìn thấy tay anh chắc chắn sẽ rất vui, chắc anh không có ý kiến gì đâu nhỉ?” Chu Quý bình tĩnh nói, người bên cạnh lập tức đưa một con dao tới.
Mặt Lâm Chính không biểu cảm gì.
“Anh đừng sợ, yên tâm đi, tôi sẽ bồi thường tiền cho anh. Nhưng hôm nay, anh nhất định sẽ mất đôi tay này”.
Dứt lời, Chu Quý cầm dao đứng lên.
Hai người áo đen bên cạnh lập tức giữ vai Lâm Chính, dùng sức ấn mạnh tay anh lên mặt bàn.
Đám người xung quanh vui vẻ xem trò vui.
Lâm Chính khẽ nhíu mày.
“Ăn no chưa?”
Chu Quý cười nhìn Lâm Chính.
“Cũng no rồi!” Lâm Chính gật đầu.
“Vậy thì, anh nên thanh toán rồi đấy!”
Chu Quý trầm giọng nói, sau đó giơ dao lên chém vào cổ tay Lâm Chính.
Chương 879: Sao cậu Lâm lại ở đây
Lần này Chu Quý muốn chặt đứt tay Lâm Chính.
Khó trách anh ta lại tức giận như vậy, chuyện tối hôm qua đã truyền ra ngoài, lần này không chỉ cậu Trung đối xử với anh ta khác biệt, mà ngay cả những người trong nhóm cũng ngầm cười nhạo anh ta.
Có thể nói anh ta đã vô cùng mất mặt, sao có thể không tức giận được cơ chứ?
Cho nên lần này anh ta không thèm suy nghĩ tới hậu quả.
Đương nhiên, nguyên nhân chính là anh ta cũng có chút hiểu biết về chồng của Tô Nhu.
Nghe nói người đàn ông này là một người ở rể, chơi bời lêu lổng, bị vợ mình coi thường.
Với bối cảnh như vậy, Chu Quý sẽ không kiêng nể gì hết!
Loại rác rưởi này, chẳng lẽ anh ta lại không động vào được?
Tuy nhiên, vào lúc con dao chém về phía cánh tay của Lâm Chính, người đàn ông bên cạnh đưa tay ra, nắm lấy cánh tay của Chu Quý.
Con dao trong nháy mắt treo ở trên vai Lâm Chính, không thể hạ xuống nữa...
Mọi người đều giật mình.
Lâm Chính cũng rất tò mò.
Anh còn đang chuẩn bị đánh trả, không ngờ rằng còn có người cứu anh?
“Triệu đệ, cậu muốn làm gì?”, Chu Quý bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Anh Chu đừng nóng giận, nhìn bên ngoài đi”, người đàn ông họ Triệu bĩu môi hướng ra ngoài.
Đám người Chu Quý nhìn theo, nhưng họ thấy một chiếc Bentley đậu bên cạnh quán trà, sau đó một số người đàn ông mặc vest bước xuống.
Vẻ mặt của mọi người đều căng thẳng.
“Chú Nam đến rồi!” Tiểu Yến nhỏ giọng nói.
“Chú Nam ghét nhất việc đánh đánh giết giết, anh Chu, nếu muốn bàn chuyện làm ăn với chú Nam, không thể để chú ấy thấy cảnh tượng này, nếu không việc làm ăn của anh không phải sẽ đi tong sao?”, người đàn ông họ Triệu cười nói.
“Đúng vậy! Lúc này thật sự không nên thấy máu!” Chu Quý hừ một tiếng, đưa dao cho người bên cạnh.
Người bên cạnh anh ta lập tức giấu đi.
“Thằng kia, anh ngoan ngoãn ở đó cho tôi, nếu không ngay cả hai chân của anh, tôi cũng giúp anh chặt đứt đấy, chờ tôi đón tiếp khách xong sẽ từ từ tính sổ với anh!”
Chu Quý lạnh lùng nói.
Sau đó, hai người bên cạnh ấn Lâm Chính xuống ghế, không cho phép anh rời đi.
Chu Quý chạy chậm mở cửa.
“Chú Nam, ha ha, đi thôi, mời chú vào trong!”, trên mặt Chu Quý đầy vẻ tươi cười, hớn hở nói.
“Xảy ra chuyện gì thế? Quán trà này sao lại đóng cửa? Vậy thì làm ăn thế nào được?” ông lão tên là chú Nam nhíu mày hỏi.
“Không phải vì chú sắp tới sao, nên tôi đã sớm dọn quán để đặc biệt chiêu đãi chú Nam đấy”, Chu Quý vội vàng cười nói.
Chú Nam không nói gì nữa.
“Đi thôi, chú Nam, mời đi lối này!”
Chu Quý đưa ông lão đến chiếc bàn tròn ở giữa, ngồi cách xa đám người Tiểu Yến.
Chú Nam liếc nhìn người đàn ông và phụ nữ ở đằng kia một lượt.
“Chú Nam!”
“Chú Nam!”
Nhiều người nặn ra nụ cười chào đón ông lão.
“Sao mọi người lại ngồi đó? Lại đây ngồi đi”, ông lão hờ hững nói.
“Không được, không được, ông và anh Chu còn có chuyện cần bàn, chúng tôi ngồi đây được rồi!”
“Chú Nam, chú muốn ăn gì không? Chú cứ việc nói”.
Mọi người cười nói.
“Không, tôi đã ăn sáng rồi! Vào thẳng vấn đề đi!”
Ông lão nói, nhưng không khỏi liếc nhìn về phía Lâm Chính.
Bởi vì Lâm Chính xoay lưng về phía ông ta, nên ông lão không nhìn rõ diện mạo của anh, nhưng bóng lưng của anh... lại cho ông lão một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Người này là. . .
Ông lão không chắc chắn lắm, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người Lâm Chính.
“Chú Nam,tôi đã chuẩn bị xong bản kế hoạch, lô hàng này chú có thể giao cho nhà tôi làm, bảo đảm sẽ khiến chú hài lòng, đây là giá cả công ty chúng tôi chuẩn bị cho chú, chú có thể xem thử”.
Chu Quý kích động nói, sau đó lấy một tập tài liệu từ người bên cạnh, đưa nó tới trước mặt ông lão.
Nhưng... ông lão làm ngơ, vẫn nhìn Lâm Chính ở đằng kia.
“Chú Nam? Chú Nam...”
Chu Quý gọi mấy tiếng liền, ông lão vẫn như không nghe thấy.
Điều này khiến đám người Chu Quý bối rối.
Lúc này, chú Nam quay đầu lại, nhìn Chu Quý, chỉ vào người kia hỏi: “Người kia là bạn của cậu sao?”
“Người kia?”, Chu Quý hơi sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể lúng túng gật đầu: “Đúng... Đúng vậy...”
“Cậu ấy là...”
“Ồ, anh ta tên là Lâm Chính, tôi vừa mới quen... Chú Nam, sao vậy? Người này đụng chạm gì tới chú sao?”, Chu Quý thận trọng hỏi.
Theo lý mà nói, một người như chú Nam không thể nào quen biết với người vô tích sự như chồng của Tô Nhu.
Loài ký sinh trùng cấp thấp như vậy... Sao có thể liên quan đến chú Nam được chứ...
Chắc chú Nam nhận nhầm người rồi!
Chu Quý tự an ủi trong lòng.
Lúc này, chú Nam đứng dậy đi về phía Lâm Chính.
Ông ta đi hơi chậm, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Lâm Chính.
Đám người Tiểu Yến đều sửng sốt, nhìn thấy chú Nam đến gần, mọi người đều lo lắng đứng dậy.
Chỉ có Lâm Chính vẫn ngồi đó, quay lưng về phía chú Nam, không hề nhúc nhích.
Mọi người cũng rất tò mò.
Nhưng lại thấy chú Nam dè dặt bước tới bên cạnh Lâm Chính, hơn nữa còn căng thẳng nhìn vào khuôn mặt Lâm Chính.
Chỉ liếc nhìn một cái, chú Nam đã gọi lớn:”Cậu Lâm?”
“Hả?”
Lâm Chính kinh ngạc quay đầu lại, kỳ quái nhìn về phía ông lão được gọi là chú Nam này, hờ hững nói: “Chúng ta quen nhau sao?”
“Cậu Lâm, là cậu thật sao? Ha ha, cậu quên lần trước chúng ta đã từng gặp nhau ở Dương Hoa rồi à?”, Chú Nam kích động nói.
Lâm Chính cau mày.
Khi đến Công ty Dương Hoa, anh thường sẽ không ngụy trang, chỉ khi rời khỏi Công ty Dương Hoa, quay về với Tô Nhu hoặc Lạc Thiên, anh mới ngụy trang, nhưng không ngờ rằng ông già này đã từng nhìn thấy anh khi anh ngụy trang.
“Khi đó tôi đang bàn chuyện với sếp Mã ở trong phòng họp thì cậu tới, chúng ta còn bắt tay đấy”, chú Nam vội nói.
Lâm Chính suy nghĩ, chợt nhớ ra.
“À, tôi nhớ ra rồi, là ông à...”
“Cậu Lâm đúng là quý nhân nhiều việc nên hay quên!”
Chú Nam cười ha ha nói
Kỳ thật ông ta căn bản không quen biết Lâm Chính, ông ta cũng chỉ gặp người này đúng một lần.
Sở dĩ ông ta khách sáo như vậy là vì người này có thể tùy ý cắt ngang cuộc họp của ông ta với Mã Hải, hơn nữa... Khi anh bước vào phòng họp, ông ta tận mắt nhìn thấy Mã Hải vội vàng đứng dậy, chạy tới rót trà, dọn chỗ cho anh...
Toàn bộ Dương Hoa có mấy người có thể khiến Mã Hải làm như vậy?
Chú Nam không biết.
Nhưng chú Nam cũng hiểu rõ!
Người này... Tuyệt đối không phải người bình thường!
Nhất định phải kết bạn!
Có lẽ nếu thu phục được người này cũng có thể nhân tiện thu phục được Mã Hải, đạt được mục đích hợp tác với Dương Hoa!
Chú Nam đang suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên nói với Chu Quý: “A Quý! Không ngờ cậu lại là bạn của cậu Lâm! Sao cậu không nói sớm với tôi?”
“Hả?”
Chu Quý mơ hồ.
“Nếu cậu nói sớm thì chúng ta còn cần bàn bạc lâu, lãng phí nhiều thời gian như vậy sao? Tôi sẽ không xem bản kế hoạch của cậu, tất cả đều được thông qua, bây giờ ký hợp đồng luôn!”, Chú Nam phất tay nói.
Chương 880: Có thể hủy hợp đồng không?
“Thật sao?”
Chu Quý ngây người, sau đó là niềm vui sướng vô tận.
Vì bản kế hoạch này, đã mấy ngày mấy đêm anh ta không được ngủ yên giấc, nhưng không ngờ chú Nam lại đồng ý dễ dàng như thế.
Hợp đồng này lên tới cả vài chục triệu đấy.
Ban đầu lúc gia tộc giao hợp đồng này cho anh ta, không ít người đã tỏ lòng ngờ vực đối với anh ta, thậm chí còn luôn cho rằng anh ta chắc chắn chẳng thể hoàn thành được hợp đồng này.
Thế nhưng bây giờ anh ta lại hoàn thành nhẹ nhàng như vậy.
Hiện giờ ký kết được hợp đồng thì tin rằng người của gia tộc nhất định sẽ nhìn anh ta bằng con mắt khác.
Quá thuận lợi!
Anh ta đã hơi nóng lòng muốn nhìn xem đám người kia sẽ có biểu cảm ra sao rồi!
Thế nhưng đúng vào lúc này, Lâm Chính phía bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng.
“Ông à, ông đừng hiểu nhầm, tôi không quen biết gì với người tên là Chu Quý này”.
Một câu nói đơn giản thốt ra, chú Nam lập tức sững sờ.
Sắc mặt Chu Quý cũng biến đổi theo.
Anh ta vội vàng tiến lên trước mấy bước, đi tới trước mặt Lâm Chính, thấp giọng nói: “Thằng kia, anh muốn chết hả? Giúp tôi hoàn thành mối làm ăn này, ông đây có thể tha cho anh, nếu anh không biết thức thời thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu! Đừng quên, anh vẫn nằm trong tay tôi đấy, nếu như mối làm ăn này của tôi bị phá huỷ thì anh cũng đừng hòng rời khỏi nơi này toàn thây!”
“Anh huy hiếp tôi sao?”, Lâm Chính khẽ cười nhìn anh ta.
“Tôi đang uy hiếp anh đấy, sao nào? Anh có thể lừa được chú Nam, nhưng anh không lừa được tôi đâu, không phải anh chỉ là một tên phế vật thích ăn bám hay sao? Mặc dù không biết anh mê hoặc chú Nam kiểu gì, nhưng đừng hòng giả thần giả quỷ ở trước mặt tôi, ông đây không dễ mắc lừa đâu!”, Chu Quý lạnh lùng nói.
“Vậy sao?”
Lâm Chính lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn ông lão: “Ông có quan hệ hợp tác với Chu Quý à?”
“Chuyện này…trước mắt vẫn chưa ký hợp đồng”, ông lão hơi chần chừ, nhìn quan hệ giữa Lâm Chính và Chu Quý không giống như bạn bè, vậy nên ông ta cũng không dám quyết định.
“Ông có bao nhiêu hạng mục hợp tác với nhà bọn họ?”, Lâm Chính hỏi.
“Chỉ có hợp đồng này vẫn đang đàm phán, nếu như ký kết được hợp đồng thì bắt đầu chính thức triển khai”, chú Nam nói.
“Những người này thì sao?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn đám người trước mặt, lại hỏi.
“Có vài người đang hợp tác rồi”.
“Có thể huỷ được không?”, Lâm Chính lại nói.
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của đám nam nữ đang có mặt đều biến đổi.
“Đồ khốn, anh đang nói gì thế?”
“Con mẹ nó, anh thử nhắc lại một lần cho tôi xem!”
“Có tin ông đây giết chết anh luôn không hả?”
Đám người đều điên tiết, ai cũng chỉ tay vào Lâm Chính và mắng chửi.
Chú Nam cũng do dự.
“Cậu Lâm, hợp đồng đã ký cả rồi, nếu như tôi đơn phương huỷ bỏ thì sẽ gây nên những tổn thất không đáng có”, chú Nam bất lực nói.
“Vậy là ông không bằng lòng à?”
“Chuyện này… để tôi suy xét cho kỹ càng đã…”
Thật ra trong lòng chú Nam đang rất rối bời.
Bởi vì ông ta căn bản không biết người trước mặt này rốt cuộc là nhân vật nào bên trong Tập đoàn Dương Hoa!
Trong lòng ông ta thật ra đã từng suy đoán người này liệu có phải là Chủ tịch Lâm trong lời đồn, thế nhưng ông ta cũng từng xem live-stream lúc trước, Chủ tịch Lâm có vẻ ngoài ra sao ông ta biết rõ, nhìn thế nào thì cũng chả có liên quan gì với gương mặt của người này mà nhỉ?
Vậy thì người này liệu có vai vế như thế nào ở Dương Hoa đây?
Chú Nam không biết, vậy nên cũng không thể hoàn toàn nghe theo người này
“Nếu đã như vậy thì được thôi, tôi nên trở về rồi”.
Lâm Chính thốt ra một câu, đứng dậy định rời đi.
“Thằng ranh thối tha, ai cho anh rời đi?”
Người đàn ông phía bên cạnh lập tức muốn giữ anh lại.
Thế nhưng một giây sau, Lâm Chính đột nhiên giơ tay, mạnh mẽ tóm lấy cổ tay của người kia, ấn mạnh bàn tay hắn lên trên mặt bàn, tay còn lại nhanh như điện giật cầm lấy đũa trúc trên bàn và đâm thẳng vào lòng bàn tay của hắn.
Phập!
Đũa trúc lập tức xuyên qua lòng bàn tay của người kia, lại còn xuyên cả qua mặt bàn, ghim luôn bàn tay hắn trên đó.
“A!”
Tiếng gào thét thảm thương vang khắp quán trà.
Máu tươi nhuộm đỏ cả mặt bàn…
Động tác nhanh gọn dứt khoát, không hề chần chừ!
“Tay của tôi! Tay của tôi!”
Người đó ôm lấy cánh tay, không ngừng kêu gào, thế nhưng lại không dám cử động linh tinh, chỉ có thể rú lên, cả gương mặt đều méo mó.
“Cái gì?”
Sắc mặt của những người khác cũng biến đổi, sững sờ ngây dại.
Hành động này đã khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều kinh hãi.
Ai có thể ngờ được người này lại hung hãn tới thế?
Hơn nữa… anh có thể dùng một chiếc đũa để đâm xuyên qua lòng bàn tay của một người đang sống và cả mặt bàn gỗ!
Đây là sức mạnh khủng bố tới độ nào?
Chàng trai này… thật sự chỉ là một tên phế vật thích ăn bám sao?
Sao nhìn thế nào cũng không thấy giống vậy nhỉ…
Lâm Chính rút ra một tờ khăn giấy từ trong hộp giấy phía bên cạnh lau tay, bình thản nhìn Chu Quý: “Còn ai có vấn đề gì nữa không?”
Mấy người Tiểu Yến không dám lên tiếng.
“Khốn nạn!”
Mấy tên tay sai cảm thấy mất mặt, muốn ra tay.
Thế nhưng Chu Quý phía bên cạnh lại quay đầu nhỏ giọng lên tiếng: “Tránh ra hết đi!”
Đám người dừng bước chân, đồng loạt nhìn Chu Quý.
“Không nhìn thấy chú Nam ở đây sao? Chú Nam không thích cảnh tượng như này đâu, đừng hỗn láo!”, Chu Quý gằn giọng.
Lúc này đám người mới thôi hung hăng.
Lâm Chính lắc đầu, quay người bước ra ngoài cửa lớn.
“Cậu Lâm…”, chú Nam vội vàng hô lên.
Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn quay đầu lại, cứ thế rời khỏi quán trà.
Bình luận facebook