-
Chương 816-820
Chương 816: Gọi một cuộc điện thoại cho tôi
Tuy Lâm Chính là kẻ vô dụng, vua mọc sừng nổi tiếng ở Giang Thành, nhưng anh cao hơn Cao Lam, lại thêm ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc, trông cũng rất đáng sợ.
“Anh muốn làm gì?”, Cao Lam sầm mặt xuống, nhỏ giọng quát.
“Tôi đã bảo là anh mau cút đi cơ mà! Nếu anh còn không đi, thì đừng trách tôi không khách sáo”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Lâm Chính, anh gấp gáp cái gì chứ? Chuyện này cũng đâu liên quan đến anh. À… tôi biết rồi, anh tức giận chứ gì? Nghĩ cũng phải, rõ ràng Chủ tịch Lâm muốn tán vợ anh, nhưng anh lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, thậm chí có lúc anh còn phải chấp nhận sự giúp đỡ của Chủ tịch Lâm nữa. Tôi nghe nói Mã Hải đã giúp anh giải vây mấy lần, đây chắc chắn là ý của Chủ tịch Lâm. Ha ha, anh cũng thật là, đàn ông đàn ang mà bất tài như vậy… anh có thấy mất mặt không hả? Tôi mà là anh thì đã tìm nơi nào không người mà tự kết liễu cho xong rồi!”, Cao Lam cười khẽ, ánh mắt đầy giễu cợt.
“Ha ha ha…”
Những người phía sau cũng phì cười.
Sắc mặt Lâm Chính bỗng sa sầm.
Anh không có gì để nói.
Bởi vì anh không biết nên giải thích với bọn họ kiểu gì.
“Lâm Chính, chuyện này anh mặc kệ đi”, đúng lúc này, Tô Nhu ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Sao nào? Lẽ nào em muốn lên giường với anh ta thật sao?”, giọng nói Lâm Chính cũng trở nên nặng nề.
“Anh nói cái gì? Anh… Khốn nạn!”.
Tô Nhu biến sắc, trong lúc nóng nảy, liền tát cho Lâm Chính một cái.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, chắc là không ngờ Tô Nhu lại có phản ứng gay gắt như vậy, nhất thời quên cả tránh.
Bốp!
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Xung quanh lập tức im bặt.
Tô Nhu tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, cô chỉ tay ra cửa, tức giận mắng.
“Cút! Anh cút cho tôi!”.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn Tô Nhu chằm chằm, cuối cùng chẳng nói lời nào, xoay người rời đi.
“Đồ vô dụng! Đi đi, không tiễn!”.
Cao Lam huýt sáo, cười đầy đắc ý.
“Cậu cũng cút luôn đi!”, Tô Nhu lạnh lùng nói.
“Tiểu Nhu, cậu…”
“Cút!”, Tô Nhu lại quát, mặt lạnh như tiền.
Cao Lam nghe thấy thế, gật đầu liên tục, ánh mắt dữ tợn nói: “Được! Được! Tô Nhu, cậu đừng có hối hận! Đến lúc đó đừng cầu xin tôi!”.
Dứt lời, anh ta liền phất tay, xoay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, phòng làm việc trở nên vắng vẻ cô quạnh.
Tô Nhu ngồi xuống ghế, ôm mặt khóc nức nở.
Lâm Chính ra khỏi công ty Quốc tế Duyệt Nhan, liền lấy điện thoại gọi ngay cho Mã Hải.
“Chủ tịch Lâm…”, giọng nói của Mã Hải vang lên.
“Phòng tài vụ xảy ra vấn đề”, Lâm Chính chỉ nói một câu.
Mã Hải lập tức như rơi xuống hầm băng, toàn thân run rẩy.
“Chủ tịch Lâm, cậu… cậu nhận được tin từ đâu vậy?”.
“Ngay vừa rồi, cậu chủ nhà họ Cao là Cao Lam đã cho tôi xem chứng cứ về mấy hành động nhằm vào Dương Hoa, trong đó bao gồm cả chuyện Dương Hoa bị nghi ngờ trốn thuế lậu thuế. Tất cả giấy tờ của Dương Hoa đều hợp pháp, đúng quy định, tất cả các khoản thuế đều được nộp đúng hạn, nhưng Cao Lam lại tràn trề tự tin nói rằng anh ta có thể khiến chuyện hợp pháp biến thành không hợp pháp. Khả năng duy nhất là Phòng tài vụ của chúng ta đã xảy ra vấn đề”, Lâm Chính trầm giọng đáp.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, hôm nay tôi sẽ lôi bằng được nội gián ra!”, Mã Hải vội vàng nói.
“Hôm nay?”, sắc mặt Lâm Chính trầm xuống.
“Trong vòng năm tiếng… Không, ba tiếng! Trong vòng ba tiếng tôi nhất định sẽ đưa người đó đến trước mặt cậu!”.
“Đối chiếu sổ sách một lượt, đừng để xảy ra bất cứ sơ suất nào! Còn nữa, sau khi bắt được nội gián thì đừng rút dây động rừng, tương kế tựu kế đi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mã Hải nín thở, lập tức hiểu ý định của Lâm Chính, gật đầu lia lịa.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi biết nên làm thế nào”.
“Tốt”.
…
Ba tiếng sau, Mã Hải gọi điện thoại tới.
Tài vụ quả nhiên có vấn đề.
Hơn nữa… không chỉ sổ sách có vấn đề.
Nghe Mã Hải báo cáo xong, sắc mặt Lâm Chính đã trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Anh chưa từng nghĩ bề ngoài tập đoàn Dương Hoa uy phong như vậy, mà bên trong đã thối nát đến mức này…
“Ông đến phòng làm việc chờ tôi!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó lái xe đến Dương Hoa.
Trong phòng làm việc, Mã Hải đang đứng đó với vẻ mặt vô cùng căng thẳng lo lắng.
Lâm Chính sải bước vào phòng, ngồi vào ghế của anh.
“Đừng lo quá, chuyện này tôi không trách ông, dù sao hiện giờ Dương Hoa cũng lớn, một mình ông không thể quản lý cả công ty được, có sai sót cũng là bình thường”.
Chắc là nhìn ra được sự căng thẳng của Mã Hải, nên Lâm Chính liền nói thẳng.
“Nhưng dù sao đây cũng là sự sơ sót của tôi, Chủ tịch Lâm, xin cậu hãy trừng phạt tôi”, Mã Hải nhỏ giọng đáp.
“Tôi đã nói rồi, không liên quan đến ông, việc cần làm bây giờ là xử lý sạch sẽ những kẻ được đối phương cài vào nội bộ chúng ta”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi đã làm rồi! Trong vòng một ngày là có thể lôi bằng được hết ra!”.
“Chuyện này liên quan đến quá nhiều mặt, từ giám đốc đến bảo vệ ở cổng đều có người của bọn họ, nếu giải quyết toàn bộ trong một lúc, liệu có ảnh hưởng đến sự vận hành bình thường của Dương Hoa không?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Việc này… chắc chắn là có, có mấy chức vụ thuộc vị trí cực kỳ quan trọng, phải có nhân tài mảng kỹ thuật đúng chuyên ngành bổ sung vào, nếu không việc vận hành của công ty sẽ xảy ra vấn đề”.
“Mất bao lâu để tuyển người mới?”.
“Nhanh nhất cũng phải một tuần!”.
“Nói vậy là… muốn đuổi việc những người này thì phải mất ít nhất một tuần?”.
“Chủ tịch Lâm, nếu đã phát hiện ra, thì đương nhiên phải nhanh chóng đuổi việc bọn họ, huống hồ hiện giờ Dương Hoa của chúng ta bốn phía là địch. Nếu có thể giải quyết sớm, dù có thương gân động cốt thì cũng không tiếc”, Mã Hải rất nôn nóng đáp.
Lâm Chính không nói gì, chỉ cúi đầu suy nghĩ.
Một lát sau, dường như anh ý thức được điều gì đó, sắc mặt liền thay đổi.
“Hỏng rồi!”.
“Sao thế Chủ tịch Lâm?”, Mã Hải cũng hoảng hốt.
Lâm Chính trầm giọng đáp: “Nếu ngày mai trong phiên tòa, những người này bất ngờ đứng ra cắn ngược lại Dương Hoa, thì ông nói xem… sẽ có hậu quả gì?”.
Anh vừa dứt lời, Mã Hải cũng tái mặt, suýt nữa ngã lăn ra đất.
“Dương Hoa… sẽ tan rã sụp đổ, thân bại danh liệt…”
Mã Hải thì thào.
Tuy những người này rời đi chưa đến nỗi khiến cả Dương Hoa tê liệt, nhưng nếu bọn họ trở mặt vào thời khắc quan trọng, đứng về phía kẻ thù để vu oan cho Dương Hoa, thì chắc chắn Dương Hoa có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không sạch tội. Đến lúc đó, nếu những kẻ đang rình rập Dương Hoa lại nhảy vào tranh nhau xâu xé nữa, dù Dương Hoa to lớn có thể sống sót, thì e là cũng không gượng dậy nổi, sau này cũng khó mà ngóc được đầu lên.
“Chủ tịch Lâm, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”, Mã Hải gấp gáp hỏi.
Lâm Chính hít sâu một hơi, mở hai mắt ra, thấp giọng nói: “Đi gọi một cuộc điện thoại cho tôi!”.
“Gọi cho ai ạ?”.
“Yên Kinh, Phương Thị Dân!”.
“Chúng ta mời Phương Thị Dân đến giúp đỡ sao?”.
“Đúng! Nhưng… không chỉ là Phương Thị Dân!”.
Chương 817: Ba luật sư nổi tiếng
Văn phòng Luật sư Khang Gia Hào nằm chéo đối diện với công ty Dương Hoa, chỉ cách nhau một cây cầu đi bộ trên cao.
Lúc này, Khang Gia Hào đã hủy bỏ tất cả những vụ án có thể hủy bỏ, gác lại tất cả những vụ án có thể gác lại, toàn bộ công ty đều dồn hết tâm huyết vào việc xử lý vụ án Phạm Lạc, Văn Lệ kiện Tập đoàn Dương Hoa lừa gạt hợp đồng.
Khang Gia Hào biết rằng nếu vụ án này không được giải quyết, thì công ty luật này và thậm chí ngay cả ông ta cũng không cần phải tiếp tục tồn tại.
Thật ra chỉ cần hai người Phạm Lạc và Văn Lệ muốn khởi kiện Dương Hoa, ông ta và Kỷ Văn chắc chắn có thể giải quyết được.
Nhưng sau một số điều tra, ông ta thấy rằng vụ kiện này không đơn giản như ông ta nghĩ.
Đứng sau chuyện này không chỉ có hai người Phạm Lạc và Văn Lệ mà còn có rất nhiều ông lớn trong làng giải trí và giới điện ảnh, thậm chí cả công ty Hoàng Ngu cũng bị kéo xuống nước.
Ngoài ra, một số công ty lớn nổi tiếng ở trong nước cũng tham gia, thậm chí cả Tập đoàn Cao Thị - một công ty đa quốc gia được xếp hạng trong top năm trăm công ty lớn nhất thế giới cũng góp mặt.
Nếu là như vậy thì quá khó giải quyết!
“Ông Khang, sếp Mã gửi đến một tài liệu mật, ông tới xem đi!”, lúc này, Kỷ Văn bên kia xách túi tài liệu bước nhanh tới.
Khang Gia Hào hơi cau mày, dừng lại việc đang làm, cầm lấy túi hồ sơ rồi nhanh chóng mở ra và liếc nhìn.
Chỉ đơn giản liếc nhìn một chút, sắc mặt Khang Gia Hào lập tức trở nên rất khó coi.
“Chuyện gay go đến mức này rồi sao...” Khang Gia Hào lẩm bẩm.
“Ông Khang, sao vậy?” Kỷ Văn vội hỏi.
Khang Gia Hào đưa tài liệu cho anh ta.
Kỷ Văn liếc nhìn vài lần, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tay cầm tài liệu run lẩy bẩy.
“Cái này... Cái này... Sao lại thế này...”, Kỷ Văn hơi hoảng sợ.
“Chờ đã! Mọi chuyện còn chưa còn chưa nghiêm trọng như vậy. May là Chủ tịch Lâm sáng suốt phát hiện ra rất nhiều nội gián, chúng ta vẫn còn thời gian để chuẩn bị. Nếu những nội gián này không bị bắt thì chúng ta không có chuẩn bị gì ra tòa cũng bị bọn họ đánh úp bất ngờ, vậy thì chúng ta sẽ thua đậm!”, Khang Gia Hào trịnh trọng nói.
“Ông nói đúng, Chủ tịch Lâm không bứt dây động rừng, những nội gián này không biết mình bại lộ, chúng ta hoàn toàn có thể làm ầm ĩ lên, chẳng qua... Ngày mai phiên tòa bắt đầu, chúng ta còn kịp không?” Kỷ Văn hơi lo lắng.
“Chắc là... Kịp...” Khang Gia Hào xoa huyệt Thái dương.
Ông ta đã một ngày một đêm không được chợp mắt.
Nhưng vào thời điểm quan trọng này, phải tranh thủ từng phút từng giây, càng chuẩn bị kỹ càng, cơ hội thắng kiện càng cao.
“Cử người điều tra mối quan hệ hợp tác giữa những người trong danh sách này với Công ty Hoàng Ngu, Tập đoàn Cao Thị và các công ty khác! Trước khi trời tối, cậu phải giao nó cho tôi!” Khang Gia Hào đưa tài liệu cho Kỳ Văn.
"Được!"
Kỷ Văn gật đầu, rồi ra ngoài làm việc.
Nhưng vào lúc này...
Tạch!
Một ngọn lửa đột nhiên bùng cháy từ phòng tài liệu bên cạnh.
“Cháy! Cháy rồi!”
“Nhanh, lấy bình chữa cháy!”
“Mau dập lửa!”
Bốn phía vang lên tiếng la hét hoảng loạn.
Văn phòng luật sư nhất thời hỗn loạn lên.
Mọi người vội vàng dừng mọi việc đang làm, lao vào dập lửa.
Cũng may xung quanh phòng tài liệu đặt rất nhiều bình chữa cháy, mọi người mang theo bình chữa cháy thuần thục dập tắt đám lửa không lớn lắm.
Vẻ mặt Khang Gia Hào và Kỷ Văn cũng thay đổi ngay lập tức.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, vẻ mặt Khang Gia Hào nghiêm túc bước nhanh tới.
Một nhóm người tụ tập trước phòng tài liệu, trong đó có một ông già cầm chổi.
“Luật sư Khang, ông Vương là nhân viên quét dọn vệ sinh vô tình làm rơi đầu thuốc lá vào phòng tài liệu!”, một nhân làm việc trong văn phòng giải thích
“Không phải văn phòng có quy định cấm hút thuốc sao? Ông Vương, tại sao ông vẫn hút thuốc ở đây?” Kỷ Văn tức giận nói.
“Tôi không biết chữ”, ông Vương khoảng sáu mươi tuổi, vẻ mặt hơi mơ hồ.
“Trước đây cũng không thấy ông hút thuốc, sao hôm nay đột nhiên hút, lại còn đốt phòng tài liệu?”, mặt Kỷ Văn đỏ bừng, vội vàng hỏi.
Ông Vương không giải thích được, nên dứt khoát không nói gì nữa.
Kỷ Văn vàng thêm tức giận.
Khang Gia Hào đi vào bên trong phòng tài liệu, nhìn lướt qua.
“Ông Khang, bị đốt nhiều không?” Kỷ Văn vội vàng hỏi.
“Không nhiều, nhưng thứ bị đốt cháy chính là tập tài liệu quan trọng nhất, tất cả đều là những tài liệu mà chúng ta đã cố gắng thu thập về vụ kiện này...” Khang Gia Hào trầm giọng nói.
“Cái gì?”
Mặt Kỷ văn tái nhợt vì sốc.
“Chắc chắn là ông ta cố ý đốt những tài liệu này!”
“Người này chẳng lẽ là do đám người Phạm Lạc cử tới?”
“Ông Vương, ông hãy nói rõ cho tôi biết, có phải ông nhận tiền của Phạm Lạc, cố ý đến đây để đốt tài liệu của chúng tôi phải không?”
“Quá ghê tởm!”
“Già mà không biết tự trọng!”
“Đồ phản bội!”
Những người xung quanh không ngừng chỉ trích.
Nhưng ông Vương vẫn nhắm mắt và không nói gì cả, bỏ ngoài tai những lời chửi rủa của mấy người xung quanh.
“Báo cảnh sát đi!”, Khang Gia Hào trầm giọng nói.
Mọi người gật đầu.
Ngay sau đó, người từ đồn công an tới, đưa ông Vương đi điều tra.
Khang Gia Hào đi vào phòng tài liệu, nhìn tài liệu đã bị đốt thành tro, nặng nề thở dài
“Ông Khang, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Kỷ Văn nghiêm túc hỏi.
“Cậu hỏi tôi... thì tôi hỏi ai? Lần này... Quá khó khăn...” Khang Gia Hào khàn giọng nói, trong mắt đầy vẻ phiền muộn, cả người không còn sức lực để nói chuyện.
Những người xung quanh không nói gì, tất cả bọn họ đều sa sút tinh thần.
Không ai ngờ rằng đối phương sẽ nhằm vào Khang Gia Hào...
Trong văn phòng luật sư tràn ngập bầu không khí mất mát hụt hẫng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười nhạt truyền đến.
“Sao vậy? Khang Gia Hào, Kỷ Văn, các người chỉ có chút trình độ này thôi sao?”
Vừa dứt lời, mọi người cùng nhìn về phía cửa, thấy vài bóng dáng đang đi vào văn phòng luật sư.
Người đi đầu chính là Phương Thị Dân, một trong ba đoàn luật sư Yên Kinh!
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Nhưng điều càng khiến người khác kinh ngạc là hai người đi theo sau Phương Thị Dân.
Vậy mà lại là... Phan Long và Thu Huyền Sinh...
Ba luật sư nổi tiếng Yên Kinh... tụ tập đông đủ...
Chương 818: Tôi cho các người một tỷ
Thấy những người này tới, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Phương Thị Dân? Phan Long? Thu Huyền Sinh?”, Khang Gia Hào đột nhiên đứng thẳng, mở to hai mắt, không thể tin được nhìn những người này.
“Ba luật sư nổi tiếng Yên Kinh... Sao họ lại đến đây?”, Kỷ Văn nói.
Ba người này có thể nói là đại diện cho cấp cao nhất của giới luật sư trong nước!
Tuy rằng hai người Khang Gia Hào và Kỷ Văn đang đấu với Phương Thị Dân và coi như là thắng, nhưng đây đều nhờ Lâm Chính trợ giúp, nếu không, bọn họ không thể nào thắng kiện Phương Thị Dân.
Bây giờ, Phương Thị Dân lại đến cùng với hai luật sư có danh tiếng khác.
Cảnh tượng khó tin gì đây?
Phải biết rằng, ba người này tuy cùng nổi danh nhưng rất ít tiếp xúc với nhau, ngày thường căn bản sẽ không cùng xuất hiện.
Đối với bất kỳ người nào trong nước, muốn mời được ba người này cũng khó như lên trời.
Nhưng hôm nay, bọn họ lại xuất hiện ở đây.
“Là Chủ tịch Lâm... mời mọi người đến đây sao?” Khang Gia Hào vô thức hỏi một câu.
“Đúng vậy”, Phương Thị Dân sải bước đi vào, nhìn thoáng qua hiện trường, thờ ơ nói: “Được rồi, Gia Hào, chúng tôi không có nhiều thời gian, ông mau tìm người thu dọn đi, sau đó chúng ta sẽ mở cuộc họp, hãy nói cho chúng tôi biết toàn bộ sự việc!”
“Được... Được! Luật sư Phương, luật sư Phan, luật sư Thu, mời đi lối này!”
Khang Gia Hào hoàn hồn lại, vội vàng chào hỏi.
Đoàn người ngay lập tức đi vào phòng họp.
...
Bên trong phòng làm việc của Dương Hoa.
Lâm Chính đứng trước cửa sổ sát đất, lạnh lùng nhìn đám người tiến vào văn phòng luật sư.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
“Nhóc con, tôi đã dẫn người tới cho cậu rồi, thế nào? Tôi không thất hứa chứ?”, đầu bên kia điện thoại truyền đến một tràng cười sang sảng.
"Lời nói của ông Trịnh rất có trọng lượng, ông đã mở lời thì sao bọn họ dám không tới chứ? Lần này cảm ơn ông, nếu không nhờ ông, bọn họ không có khả năng xuất hiện ở văn phòng luật sư!” Lâm Chính cười nhạt.
“Hừ, đâu có! Cậu cống hiến cho quốc gia nhiều như vậy, tôi cảm ơn còn không kịp đấy! Mấy phương thuốc của cậu đã nâng cao hiệu quả chiến đấu của quân đội rất nhiều! Ha ha, bây giờ quân đội của chúng ta ở nước ngoài có thể nói là vô địch, các nước xung quanh đều phải khiếp sợ! Đây đều là công lao của cậu!”
"Đại thống lĩnh quá khen”.
“Được rồi, chúng ra không nói chuyện nữa, tôi biết cậu còn có chuyện gấp cần xử lý, cậu làm việc của mình trước đi, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi”.
"Cảm ơn”.
Lâm Chính cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Mã Hải đẩy cửa bước vào.
“Chủ tịch Lâm”,
“Xảy ra chuyện gì à?”
“Phạm Lạc và Văn Lệ tới... muốn nói chuyện với cậu”, Mã Hải cung kính nói.
“Được, để bọn họ vào đi”.
Lâm Chính gật đầu.
Mã Hải đi ra ngoài.
Một lúc sau, Phạm Lạc đeo kính râm, khoác một chiếc áo gió, ôm Văn Lệ cực kỳ kiêu ngạo bước vào văn phòng.
Nhìn thấy Lâm Chính mặc âu phục ngồi ở bàn làm việc, Phạm Lạc không khỏi nhếch mép, thoải mái ngồi xuống sô pha.
Vênh váo đắc ý...
Đó có lẽ là cách để mô tả loại người này!
“Tôi nói này Chủ tịch Lâm... Lợi hại đấy, công ty của anh đúng là hoành tráng! Chắc là kiếm được rất nhiều tiền nhỉ?”, Phạm Lạc nhìn ngó xung quanh, híp mắt cười nói.
“Anh Phạm có chuyện gì không?” Lâm Chính chậm rãi hỏi.
"Chuyện gì ư?"
Phạm Lạc cau mày, đột nhiên hạ giọng, nhếch miệng nói: “Chủ tịch Lâm, người hiểu biết không nói năng vòng vo, hôm nay chúng tôi tới đây là muốn bàn một chuyện với Chủ tịch Lâm!”
"Chuyện gì?", Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên là chuyện bồi thường”, Phạm Lạc cười nói: “Ngày mai là ngày diễn ra phiên tòa, Chủ tịch Lâm, nếu chúng ta ra tòa thì sẽ không thể nói bất cứ điều gì, nhưng nếu hôm nay chúng ta giải quyết chuyện này, chẳng phải sẽ tốt cho cả anh và tôi sao?”
Vừa dứt lời, Lâm Chính chợt hiểu ra.
“Thì ra anh tới đây là để đe dọa?”
“Đe dọa ư? Thật khó nghe! Tôi chỉ muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ”.
“Anh muốn bao nhiêu?”, Lâm Chính bình tĩnh, thản nhiên hỏi.
“Chủ tịch Lâm quả nhiên là người thẳng thắn! Tôi thích nói chuyện với người thẳng thắn như anh! He he... Vậy tôi cũng không tham lam, anh thấy cái giá này như thế nào?” Phạm Lạc giơ năm ngón tay lên.
“Năm trăm triệu tệ à?” Lâm Chính hỏi.
“Sao Chủ tịch Lâm không nghĩ rằng ý của tôi là năm mươi triệu tệ?” Phạm Lạc mỉm cười nhìn anh.
“Nếu anh chỉ muốn năm mươi triệu tệ thì là đang sỉ nhục tôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ha ha ha, không hổ là Chủ tịch Lâm! Hơn nữa, người như anh sao chỉ đáng giá năm mươi triệu tệ chứ? Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không nhiều lời nữa! Chủ tịch Lâm, cho tôi một câu trả lời thẳng thắn đi! Chỉ cần anh gật đầu, tôi sẽ lập tức thu xếp rút đơn kiện, đồng thời hứa sẽ tuân theo hợp đồng không gây rắc rối gì cho đoàn phim “Chiến Hổ” của anh, tôi đảm bảo hậu trường quay phim “Chiến Hổ” sẽ bình an, thuận buồn xuôi gió, thế nào?”, Phạm Lạc nheo mắt cười nói.
Lâm Chính ngẫm nghĩ, có vẻ hơi khó xử.
Văn Lệ ở bên cạnh hơi luống cuống, thấp giọng nói: “Anh Lạc, có phải chúng ta yêu cầu quá nhiều rồi không? Không phải vừa mới nói chỉ cần ba trăm triệu thôi sao?”
“Em nôn nóng gì chứ? Chắc chắn anh ta sẽ muốn trả giá, chúng ta ra giá cao trước, xem anh ta trả như thế nào!” Phạm Lạc thấp giọng nói.
Văn Lệ khẽ gật đầu, lập tức nhìn về phía Lâm Chính.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu.
“Năm trăm triệu tệ không được!”
“Quá nhiều hả?” Phạm Lạc cau mày
"Không phải!"
Lâm Chính lắc đầu, khuôn mặt không đổi sắc nói:
“Tôi cảm thấy quá ít, thế này đi, Phạm Lạc, Văn Lệ, tôi cho các người một tỷ tệ nhé!”
Chương 819: Chưa thỏa mãn!
Lời nói của Lâm Chính thực sự khiến hai người cảm thấy sốc. Họ há mồm trợn mắt, nhìn anh bằng vẻ không dám tin. Một hồi lâu sau, Phạm Lạc mới bừng tỉnh.
“Chủ…tịch Lâm…anh nói thật chứ?”, Phạm Lạc trở nên vô cùng kích động.
“Đương nhiên là thật. Chỉ cần mọi người gật đầu thì tôi sẽ lập tức chuyển khoản một tỷ tệ cho mọi người”, Lâm Chính nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Ha ha, tôi đã nói chủ tịch Lâm là người tài giỏi mà! Hào phóng! Đúng là hào phóng! Ha ha…”, Phạm Lạc vỗ tay, mừng rỡ ra mặt.
Văn Lệ tưởng mình đang nằm mơ. Rõ ràng là cô ta vẫn chưa hoàn hồn.
Một tỷ tệ sao…Cứ thế đồng ý luôn rồi á? Chẳng khác gì là tiêu một số tiền lẻ cả…
“Tiểu Văn”, Lâm Chính gọi. Cô thư ký Tiểu Văn lập tức bước vào.
“Chủ tịch có gì dặn dò ạ?”, cô thư ký cung kính hỏi.
“Đi bảo Mã Hải chuyện khoản một tỷ tệ cho Phạm Lạc. Nhớ là ghi nội dung tập đoàn Dương Hoa chuyển khoản. Làm luôn đi nhé”.
“Vâng chủ tịch”, cô thư ký lùi ra ngoài.
“Chủ tịch Lâm, trước đó là tôi không hiểu chuyện đã hiểu lầm anh. Đó là lỗi của tôi! Nào, tôi lấy trà thay rượu kính anh một chén”, Phạm Lạc kích động đứng dậy, cầm chén trà uống cạn.
“Một tỷ tệ…một tỷ tệ đấy? Mỗi người năm trăm triệu tệ cũng tiêu xõa rồi. Tôi phải đóng bao nhiêu bộ phim mới có thể kiếm được từng đó chứ?”, Văn Lệ hai mắt sáng như sao, cả người lâng lâng.
“Mọi người khách sáo rồi”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng: “Chuyện ở tòa ngày mai?”
“Yên tâm đi chủ tịch Lâm, tiền vào tài khoản thì tôi rút đơn về ngay! Chắc chắn sẽ không gây rắc rối cho anh nữa”, Phạm Lạc vỗ ngực.
Lâm Chính cũng gật đầu. Một lúc sau cô thư ký bước vào: “Chủ tịch Lâm, xử lý xong rồi ạ”.
“Phạm Lạc, anh mau kiểm tra tài khoản xem”, Văn Lệ thúc giục. Phạm Lạc lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra. Một lúc sau, anh ta lại đứng bật dậy lần nữa và hét lên.
“Có rồi!”
“Thật sao? Tốt quá rồi! Chúng ta phát tài rồi!”
Văn Lệ cũng kích động nhảy cẫng lên. Cả hai người ngỡ tưởng mình đã lên thiên đàng. Họ phấn khích hò reo và múa may quay cuồng. Tiền đã tới tay, Phạm Lạc cũng không muốn ở lại lâu. Thế là anh ta kéo tay Văn Lệ rời đi.
“Chủ tịch Lâm, lần này chúng ta hợp tác rất vui vẻ. Việc hợp tác lần này cũng giúp tôi có được nhận thức mới. Anh có được sự nghiệp như thế này không phải do may mắn mà là do có năng lực. Bái phục. Tôi ngả mũ bái phục!”
“Anh quá khen rồi!”
“Phải rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa. Tôi vẫn còn việc nên đi trước nhé”.
“Đi từ từ. Nhớ rút đơn nhé!”
“Yên tâm!”, Phạm Lạc cười thần bí, sau đó kéo Văn Lệ rời khỏi tập đoàn Dương Hoa. Đợi sau khi hai người rời đi, Mã Hải vội vàng bước vào.
“Bọn họ có rút đơn không ạ?”
“Nếu mà chó có thể nôn ra cục xương đã gặm thì đương nhiên họ cũng có thể rút đơn!”
“Vậy sao? Còn nếu không sẽ làm hỏng kế hoạch của chúng ta mất…”, Mã Hải cảm thấy lo lắng.
Chiếc Ferrary phát ra âm thanh ghê người phóng vọt trên con đường lớn của Giang Thành. Phạm Lạc mở mui xe, cùng lướt đi trên con đường với Văn Lệ.
“Hú!!!”, Văn Lệ đưa hay tay lên, hào hứng hét vang trời. Phạm Lạc đạp ga hết cỡ và cũng gào lên. Hành động của họ khiến không ít người xung quanh chú ý.
“Thần kinh!”
“Đồ điên!”
“Hai đứa dở người!”
“Lái nhanh như vậy, muốn đầu thai rồi chắc!”
Không ít người giơ ngón giữa lên. Thế nhưng hai người họ mặc kệ. Sự giàu có đột nhiên ập tới khiến bọn họ tự dưng mất phương hướng. Họ lao ra khỏi nội thành, tới một con đường ngoại ô mới chịu dừng lại.
“Đã quá! Lạc Phạm, cả đời này em chưa thấy sung sướng như vậy bao giờ. Một tỷ tệ đấy, chúng ta phát tài rồi. Ha ha…”, Văn Lệ kích động hét lên.
“Ngốc này, nhìn em vui kìa. Mọi thứ mới chỉ vừa bắt đầu thôi”, Phạm Lạc cười khẩy.
“Vừa bắt đầu thôi sao? Anh Lạc, vậy là ý gì?”, Văn Lệ không hiểu.
“Còn phải hỏi sao? Em không thấy chủ tịch lâm đưa một tỷ cho chúng ta trong bộ dạng thư thái như vậy à? Điều đó có nghĩa là gì, nghĩa là chủ tịch Lâm sợ rồi! Anh ta đã sợ thì chứng tỏ anh ta không có tự tin với chuyện ra tòa ngày mai. Nếu đã vậy thì sao chúng ta lại không đòi một khoản lớn hơn”.
“Lớn hơn sao?”, Văn Lệ giật mình.
“Lát nữa anh sẽ gọi điện cho luật sư Hùng, nâng tiền bồi thường lên. Đồng thời anh cũng sẽ tới chỗ đạo diễn Uông. Ông ta là phó đạo diễn của phim Chiến Hổ đấy. Nếu như có thể nhờ ông ta ra mặt làm nhân chứng giả thì chẳng phải số tiền càng dễ dàng đến tay chúng ta hơn sao?”, Phạm Lạc lên tiếng.
Văn Lệ nín thở, khẽ nói: “Anh định lấy bao nhiêu nữa?”
“Lấy thêm một tỷ tệ nữa, không nhiều mà?”, Phạm Lạc cười he he.
“Thêm…một tỷ tệ nữa sao?”, Văn Lệ cảm giác như tim muốn rớt ra ngoài. Một lúc sau cô ta mới hoàn hồn và nói giọng lắp bắp.
“Anh Lạc…có thành công được không?”
“Dù họ không trả được thì cũng yên tâm, bọn họ là công ty dược cơ mà? Bán thuốc đấy, không có lời chắc. Đừng nói là một tỷ, dù là mười tỷ thì họ cũng trả được hết!”
“Nhưng nếu như vậy…thì chẳng phải là chúng ta đã đắc tội lớn với tập đoàn Dương Hoa sao?”
“Hừ, sợ gì chứ? Em sợ họ sẽ làm gì chúng ta à? Chúng ta là người của công chúng đấy. Nếu xảy ra chuyện gì thì dù không có chứng cứ, tất cả truyền thông cũng sẽ chĩa mũi nhọn về phía chủ tịch Lâm và Dương Hoa thôi. Bọn họ không thể không hiểu chuyện này được”, Phạm Lạc cười lạnh lùng.
“Thế nhưng…em vẫn lo!”, Văn Lệ lắp bắp nói.
“Nhát là đói chết đấy! Văn Lệ, nếu em không muốn làm thì cũng không sao. Em rút đi! Anh không kéo em vào làm gì. Nhưng tiền này…thì em cũng không có phần đâu nhé”, Phạm Lạc cười lạnh.
“Anh Lạc, em không có ý đó…em làm là được chứ gì", Văn Lệ bặm môi hạ quyết tâm.
“Được rồi, bớt nói linh tinh lại. Đi thôi, chúng ta đi gặp đạo diễn Uông!”
Hai người nhanh chóng tới sân bay Giang Thành, ngồi lên chuyến bay đi Thượng Hỗ, đáp xuống trước nhà đạo diễn Uông một cách thuận lợi. Đồng thời, ở một góc tối, một người đàn ông mặc áo gió đang cầm điện thoại ghi lại nhất cử nhất động của hai người bọn họ.
Đợi hai người bước vào thì người đàn ông bèn lấy điện thoại ra và bấm số.
“Tình hình thế nào rồi?”
“Bọn họ đi gặp Uông Sử Nham rồi”.
"Gửi video cho tôi!’
“Vâng!”
Chương 820: Đòn sát phạt!
Sáng sớm ngày hôm sau, tại tòa án Giang Thành, vụ kiện vẫn được diễn ra.
Không hề rút đơn. Cũng không có gì bất ngờ. Lâm Chính không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Đối với người như Phạm Lạc và Văn Lệ thì chắn chắn là họ sẽ không bao giờ thỏa mãn với những gì mình đang có. Nhất là sau khi có được một khoản tiền lớn thì lòng tham của họ sẽ trỗi dậy và họ sẽ muốn có nhiều tiền hơn nữa. Một tỷ tệ giờ đã không thể khiến họ thỏa mãn được nữa rồi.
Lâm Chính dưới sự hộ tống của Mã Hải đã cùng tới tòa án Giang Thành. Lúc này, phía bên ngoài có không ít các nhà báo tới từ khắp nơi và cả những người tới xem hội vui nữa. Nhìn thấy Lâm Chính bước tới, tất cả đều nhao nhao lên như ong vỡ tổ.
“Chủ tịch Lâm, đối với sự việc lần này, anh có gì muốn nói không?”
“Chào chủ tịch Lâm, tôi là nhà báo của tờ báo Giang Thành. Tôi muốn hỏi lý do anh lừa diễn viên Phạm Lạc, Văn Lệ lần này là gì để họ ký vào hợp đồng đó?”
“Chủ tịch Lâm, chuyện lần này có ảnh hưởng tới việc quay bộ phim “Chiến Hổ” không?”
“Chủ tịch Lâm, hiện tại những đánh giá dành cho anh ở trên mạng đã rớt hạng rồi, anh cảm thấy chuyện này có ai nhúng tay vào không?”
“Chủ tịch Lâm, có thể trả lời câu hỏi của chúng tôi chứ?"
“Chủ tịch Lâm…”
“Chủ tịch Lâm…”
Đám nhà báo nhốn nháo, hỏi dồn dập khiến Lâm Chính như bị chìm nghỉm giữa biển người.
“Chúng tôi không có gì để nói, xin nhường đường”, Mã Hải vội vàng đẩy họ ra, nhường đường cho Lâm Chính. Vệ sĩ cũng kịp thời có mặt để dọn chỗ. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Mọi người yên lặng”.
Dứt lời, đám đông đang nhao lên như ong vỡ tổ lập tức im lặng. Không gian trở nên dễ thở hơn nhiều.
Vô số cặp mắt quay qua nhìn Lâm Chính.
Anh chỉ mỉm cười đầy thu hút và thản nhiên nói: “Liên quan tới chuyện này, chúng tôi sẽ tổ chức một buổi họp báo sau khi buổi tòa kết thúc. Các vị chuẩn bị tới khi đó, có câu hỏi gì có thể hỏi luôn một thể, được không?”
“Như vậy thì chúng tôi sẽ đợi nhé”, một nữ phóng viên xinh đẹp hai mắt sáng rực, mỉm cười đáp lại.
Đám nhà báo nam thì tỏ vẻ đố kỵ. Dù sao thì đây là khuôn mặt đẹp như thiên thần mà, đương nhiên là sẽ đốn đổ không ít cô gái.
Rất nhiều cô gái thực ra đến phỏng vấn là vì vẻ đẹp trai của anh. Bọn họ chen lấn, xô đẩy, thật chỉ muốn dính chặt cơ thể vào người Lâm Chính. Thế rồi tất cả đều tách ra.
Đúng lúc này, vẫn còn lại một nhà báo chặn đường của Lâm Chính. Đây là một người đàn ông trung niên, mặc áo sơ mi trắng, mũi cao và đeo kính đen. Trông thái độ rất nghiêm túc.
“Người này sao mà không biết điều thế. Không phải chủ tịch Lâm đã nói là sẽ tổ chức họp báo sao? Tránh ra”, Mã Hải tức giận.
“Sếp Mã đừng giận, tôi chỉ muốn hỏi chủ tịch Lâm một câu thôi”, người này lên tiếng.
“Tránh qua một bên” Mã Hải tức lắm, lập tức gọi vệ sĩ định lôi người này đi. Thế nhưng Lâm Chính ngăn lại.
“Đừng nóng, vào lúc nhạy cảm thế này càng cần phải điềm đạm, hơn nữa xung quanh toàn là truyền thông, một hành động nhỏ của ông cũng sẽ bị họ làm thành to chuyện, tới lúc đó sẽ rắc rối đấy”, Lâm Chính nói khẽ.
Mã Hải nghe thấy vậy thì trùng xuống. Ông ta nín giận, khẽ gật đầu và tránh ra một bên.
“Ông có gì cần hỏi thì hỏi nhé. Nhưng tôi cũng nói trước tôi chỉ trả lời một câu thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Cảm ơn!”
Người đàn ông gật đầu, tiếp tục nhìn cuốn sổ trong tay và lên tiếng: “Theo như tôi tìm hiểu, Phạm Lạc, Văn Lệ đã liên kết với 17 ngôi sao, diễn viên khác mời luật sư nổi tiếng Hùng Mẫn Sinh làm luật sư vụ kiện lần này cho họ. Mà Hùng Mẫn Sinh thì tôi chắc là chủ tịch Lâm cũng từng nghe nói đến, là luật sư số một Đông Bắc. Ngoài ra, vị luật sư này còn mời tới hai đoàn luật sư cực kỳ ưu tú từ Yên Kinh. Tất cả chỉ để phục vụ cho vụ kiện lần này. Đối diện với một thế trận như vậy, luật sư Khang Gia Hào của anh có thể sẽ rất vất vả. Xin hỏi anh dự định sẽ đối phó thế nào với Hùng Mẫn Sinh?”
Dứt lời, không gian im trở nên im phăng phắc. Tất cả đều nhìn Lâm Chính và chờ đợi cậu trả lời của anh. Chẳng có gì phải nghi ngờ, tất cả mọi người ở đây đều muốn biết đáp án. Nói hay cỡ nào thì giờ cũng phải hầu tòa. Không thắng kiện thì bao nhiêu lời nói cũng là thừa mà thôi.
“Anh đã xuất hiện ở đây, hơn nữa còn khá ung dung thì chắc chắn là anh có đòn sát phạt đúng không? Anh có thể tiết lộ một chút không?”, người đàn ông trung niên lại hỏi.
Lâm Chính không nói gì, chỉ suy nghĩ.
“Anh Lâm, có tiện trả lời không?”, người này giục.
“Chẳng có gì tiện hay không tiện bởi vì mọi người sẽ biết được câu trả lời rất nhanh thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Rất nhanh…là bao lâu?”, có người vô thức nói.
Két! Lúc này, có một chiếc xe đỗ bên đường, sau đó Khang Gia Hào và Kỷ Văn bước xuống, vội vàng chạy tới.
“Ồ, họ tới rồi”, Lâm Chính mỉm cười.
Tuy Lâm Chính là kẻ vô dụng, vua mọc sừng nổi tiếng ở Giang Thành, nhưng anh cao hơn Cao Lam, lại thêm ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc, trông cũng rất đáng sợ.
“Anh muốn làm gì?”, Cao Lam sầm mặt xuống, nhỏ giọng quát.
“Tôi đã bảo là anh mau cút đi cơ mà! Nếu anh còn không đi, thì đừng trách tôi không khách sáo”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Lâm Chính, anh gấp gáp cái gì chứ? Chuyện này cũng đâu liên quan đến anh. À… tôi biết rồi, anh tức giận chứ gì? Nghĩ cũng phải, rõ ràng Chủ tịch Lâm muốn tán vợ anh, nhưng anh lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, thậm chí có lúc anh còn phải chấp nhận sự giúp đỡ của Chủ tịch Lâm nữa. Tôi nghe nói Mã Hải đã giúp anh giải vây mấy lần, đây chắc chắn là ý của Chủ tịch Lâm. Ha ha, anh cũng thật là, đàn ông đàn ang mà bất tài như vậy… anh có thấy mất mặt không hả? Tôi mà là anh thì đã tìm nơi nào không người mà tự kết liễu cho xong rồi!”, Cao Lam cười khẽ, ánh mắt đầy giễu cợt.
“Ha ha ha…”
Những người phía sau cũng phì cười.
Sắc mặt Lâm Chính bỗng sa sầm.
Anh không có gì để nói.
Bởi vì anh không biết nên giải thích với bọn họ kiểu gì.
“Lâm Chính, chuyện này anh mặc kệ đi”, đúng lúc này, Tô Nhu ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Sao nào? Lẽ nào em muốn lên giường với anh ta thật sao?”, giọng nói Lâm Chính cũng trở nên nặng nề.
“Anh nói cái gì? Anh… Khốn nạn!”.
Tô Nhu biến sắc, trong lúc nóng nảy, liền tát cho Lâm Chính một cái.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, chắc là không ngờ Tô Nhu lại có phản ứng gay gắt như vậy, nhất thời quên cả tránh.
Bốp!
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Xung quanh lập tức im bặt.
Tô Nhu tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, cô chỉ tay ra cửa, tức giận mắng.
“Cút! Anh cút cho tôi!”.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn Tô Nhu chằm chằm, cuối cùng chẳng nói lời nào, xoay người rời đi.
“Đồ vô dụng! Đi đi, không tiễn!”.
Cao Lam huýt sáo, cười đầy đắc ý.
“Cậu cũng cút luôn đi!”, Tô Nhu lạnh lùng nói.
“Tiểu Nhu, cậu…”
“Cút!”, Tô Nhu lại quát, mặt lạnh như tiền.
Cao Lam nghe thấy thế, gật đầu liên tục, ánh mắt dữ tợn nói: “Được! Được! Tô Nhu, cậu đừng có hối hận! Đến lúc đó đừng cầu xin tôi!”.
Dứt lời, anh ta liền phất tay, xoay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, phòng làm việc trở nên vắng vẻ cô quạnh.
Tô Nhu ngồi xuống ghế, ôm mặt khóc nức nở.
Lâm Chính ra khỏi công ty Quốc tế Duyệt Nhan, liền lấy điện thoại gọi ngay cho Mã Hải.
“Chủ tịch Lâm…”, giọng nói của Mã Hải vang lên.
“Phòng tài vụ xảy ra vấn đề”, Lâm Chính chỉ nói một câu.
Mã Hải lập tức như rơi xuống hầm băng, toàn thân run rẩy.
“Chủ tịch Lâm, cậu… cậu nhận được tin từ đâu vậy?”.
“Ngay vừa rồi, cậu chủ nhà họ Cao là Cao Lam đã cho tôi xem chứng cứ về mấy hành động nhằm vào Dương Hoa, trong đó bao gồm cả chuyện Dương Hoa bị nghi ngờ trốn thuế lậu thuế. Tất cả giấy tờ của Dương Hoa đều hợp pháp, đúng quy định, tất cả các khoản thuế đều được nộp đúng hạn, nhưng Cao Lam lại tràn trề tự tin nói rằng anh ta có thể khiến chuyện hợp pháp biến thành không hợp pháp. Khả năng duy nhất là Phòng tài vụ của chúng ta đã xảy ra vấn đề”, Lâm Chính trầm giọng đáp.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, hôm nay tôi sẽ lôi bằng được nội gián ra!”, Mã Hải vội vàng nói.
“Hôm nay?”, sắc mặt Lâm Chính trầm xuống.
“Trong vòng năm tiếng… Không, ba tiếng! Trong vòng ba tiếng tôi nhất định sẽ đưa người đó đến trước mặt cậu!”.
“Đối chiếu sổ sách một lượt, đừng để xảy ra bất cứ sơ suất nào! Còn nữa, sau khi bắt được nội gián thì đừng rút dây động rừng, tương kế tựu kế đi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mã Hải nín thở, lập tức hiểu ý định của Lâm Chính, gật đầu lia lịa.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi biết nên làm thế nào”.
“Tốt”.
…
Ba tiếng sau, Mã Hải gọi điện thoại tới.
Tài vụ quả nhiên có vấn đề.
Hơn nữa… không chỉ sổ sách có vấn đề.
Nghe Mã Hải báo cáo xong, sắc mặt Lâm Chính đã trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Anh chưa từng nghĩ bề ngoài tập đoàn Dương Hoa uy phong như vậy, mà bên trong đã thối nát đến mức này…
“Ông đến phòng làm việc chờ tôi!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó lái xe đến Dương Hoa.
Trong phòng làm việc, Mã Hải đang đứng đó với vẻ mặt vô cùng căng thẳng lo lắng.
Lâm Chính sải bước vào phòng, ngồi vào ghế của anh.
“Đừng lo quá, chuyện này tôi không trách ông, dù sao hiện giờ Dương Hoa cũng lớn, một mình ông không thể quản lý cả công ty được, có sai sót cũng là bình thường”.
Chắc là nhìn ra được sự căng thẳng của Mã Hải, nên Lâm Chính liền nói thẳng.
“Nhưng dù sao đây cũng là sự sơ sót của tôi, Chủ tịch Lâm, xin cậu hãy trừng phạt tôi”, Mã Hải nhỏ giọng đáp.
“Tôi đã nói rồi, không liên quan đến ông, việc cần làm bây giờ là xử lý sạch sẽ những kẻ được đối phương cài vào nội bộ chúng ta”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi đã làm rồi! Trong vòng một ngày là có thể lôi bằng được hết ra!”.
“Chuyện này liên quan đến quá nhiều mặt, từ giám đốc đến bảo vệ ở cổng đều có người của bọn họ, nếu giải quyết toàn bộ trong một lúc, liệu có ảnh hưởng đến sự vận hành bình thường của Dương Hoa không?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Việc này… chắc chắn là có, có mấy chức vụ thuộc vị trí cực kỳ quan trọng, phải có nhân tài mảng kỹ thuật đúng chuyên ngành bổ sung vào, nếu không việc vận hành của công ty sẽ xảy ra vấn đề”.
“Mất bao lâu để tuyển người mới?”.
“Nhanh nhất cũng phải một tuần!”.
“Nói vậy là… muốn đuổi việc những người này thì phải mất ít nhất một tuần?”.
“Chủ tịch Lâm, nếu đã phát hiện ra, thì đương nhiên phải nhanh chóng đuổi việc bọn họ, huống hồ hiện giờ Dương Hoa của chúng ta bốn phía là địch. Nếu có thể giải quyết sớm, dù có thương gân động cốt thì cũng không tiếc”, Mã Hải rất nôn nóng đáp.
Lâm Chính không nói gì, chỉ cúi đầu suy nghĩ.
Một lát sau, dường như anh ý thức được điều gì đó, sắc mặt liền thay đổi.
“Hỏng rồi!”.
“Sao thế Chủ tịch Lâm?”, Mã Hải cũng hoảng hốt.
Lâm Chính trầm giọng đáp: “Nếu ngày mai trong phiên tòa, những người này bất ngờ đứng ra cắn ngược lại Dương Hoa, thì ông nói xem… sẽ có hậu quả gì?”.
Anh vừa dứt lời, Mã Hải cũng tái mặt, suýt nữa ngã lăn ra đất.
“Dương Hoa… sẽ tan rã sụp đổ, thân bại danh liệt…”
Mã Hải thì thào.
Tuy những người này rời đi chưa đến nỗi khiến cả Dương Hoa tê liệt, nhưng nếu bọn họ trở mặt vào thời khắc quan trọng, đứng về phía kẻ thù để vu oan cho Dương Hoa, thì chắc chắn Dương Hoa có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không sạch tội. Đến lúc đó, nếu những kẻ đang rình rập Dương Hoa lại nhảy vào tranh nhau xâu xé nữa, dù Dương Hoa to lớn có thể sống sót, thì e là cũng không gượng dậy nổi, sau này cũng khó mà ngóc được đầu lên.
“Chủ tịch Lâm, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”, Mã Hải gấp gáp hỏi.
Lâm Chính hít sâu một hơi, mở hai mắt ra, thấp giọng nói: “Đi gọi một cuộc điện thoại cho tôi!”.
“Gọi cho ai ạ?”.
“Yên Kinh, Phương Thị Dân!”.
“Chúng ta mời Phương Thị Dân đến giúp đỡ sao?”.
“Đúng! Nhưng… không chỉ là Phương Thị Dân!”.
Chương 817: Ba luật sư nổi tiếng
Văn phòng Luật sư Khang Gia Hào nằm chéo đối diện với công ty Dương Hoa, chỉ cách nhau một cây cầu đi bộ trên cao.
Lúc này, Khang Gia Hào đã hủy bỏ tất cả những vụ án có thể hủy bỏ, gác lại tất cả những vụ án có thể gác lại, toàn bộ công ty đều dồn hết tâm huyết vào việc xử lý vụ án Phạm Lạc, Văn Lệ kiện Tập đoàn Dương Hoa lừa gạt hợp đồng.
Khang Gia Hào biết rằng nếu vụ án này không được giải quyết, thì công ty luật này và thậm chí ngay cả ông ta cũng không cần phải tiếp tục tồn tại.
Thật ra chỉ cần hai người Phạm Lạc và Văn Lệ muốn khởi kiện Dương Hoa, ông ta và Kỷ Văn chắc chắn có thể giải quyết được.
Nhưng sau một số điều tra, ông ta thấy rằng vụ kiện này không đơn giản như ông ta nghĩ.
Đứng sau chuyện này không chỉ có hai người Phạm Lạc và Văn Lệ mà còn có rất nhiều ông lớn trong làng giải trí và giới điện ảnh, thậm chí cả công ty Hoàng Ngu cũng bị kéo xuống nước.
Ngoài ra, một số công ty lớn nổi tiếng ở trong nước cũng tham gia, thậm chí cả Tập đoàn Cao Thị - một công ty đa quốc gia được xếp hạng trong top năm trăm công ty lớn nhất thế giới cũng góp mặt.
Nếu là như vậy thì quá khó giải quyết!
“Ông Khang, sếp Mã gửi đến một tài liệu mật, ông tới xem đi!”, lúc này, Kỷ Văn bên kia xách túi tài liệu bước nhanh tới.
Khang Gia Hào hơi cau mày, dừng lại việc đang làm, cầm lấy túi hồ sơ rồi nhanh chóng mở ra và liếc nhìn.
Chỉ đơn giản liếc nhìn một chút, sắc mặt Khang Gia Hào lập tức trở nên rất khó coi.
“Chuyện gay go đến mức này rồi sao...” Khang Gia Hào lẩm bẩm.
“Ông Khang, sao vậy?” Kỷ Văn vội hỏi.
Khang Gia Hào đưa tài liệu cho anh ta.
Kỷ Văn liếc nhìn vài lần, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tay cầm tài liệu run lẩy bẩy.
“Cái này... Cái này... Sao lại thế này...”, Kỷ Văn hơi hoảng sợ.
“Chờ đã! Mọi chuyện còn chưa còn chưa nghiêm trọng như vậy. May là Chủ tịch Lâm sáng suốt phát hiện ra rất nhiều nội gián, chúng ta vẫn còn thời gian để chuẩn bị. Nếu những nội gián này không bị bắt thì chúng ta không có chuẩn bị gì ra tòa cũng bị bọn họ đánh úp bất ngờ, vậy thì chúng ta sẽ thua đậm!”, Khang Gia Hào trịnh trọng nói.
“Ông nói đúng, Chủ tịch Lâm không bứt dây động rừng, những nội gián này không biết mình bại lộ, chúng ta hoàn toàn có thể làm ầm ĩ lên, chẳng qua... Ngày mai phiên tòa bắt đầu, chúng ta còn kịp không?” Kỷ Văn hơi lo lắng.
“Chắc là... Kịp...” Khang Gia Hào xoa huyệt Thái dương.
Ông ta đã một ngày một đêm không được chợp mắt.
Nhưng vào thời điểm quan trọng này, phải tranh thủ từng phút từng giây, càng chuẩn bị kỹ càng, cơ hội thắng kiện càng cao.
“Cử người điều tra mối quan hệ hợp tác giữa những người trong danh sách này với Công ty Hoàng Ngu, Tập đoàn Cao Thị và các công ty khác! Trước khi trời tối, cậu phải giao nó cho tôi!” Khang Gia Hào đưa tài liệu cho Kỳ Văn.
"Được!"
Kỷ Văn gật đầu, rồi ra ngoài làm việc.
Nhưng vào lúc này...
Tạch!
Một ngọn lửa đột nhiên bùng cháy từ phòng tài liệu bên cạnh.
“Cháy! Cháy rồi!”
“Nhanh, lấy bình chữa cháy!”
“Mau dập lửa!”
Bốn phía vang lên tiếng la hét hoảng loạn.
Văn phòng luật sư nhất thời hỗn loạn lên.
Mọi người vội vàng dừng mọi việc đang làm, lao vào dập lửa.
Cũng may xung quanh phòng tài liệu đặt rất nhiều bình chữa cháy, mọi người mang theo bình chữa cháy thuần thục dập tắt đám lửa không lớn lắm.
Vẻ mặt Khang Gia Hào và Kỷ Văn cũng thay đổi ngay lập tức.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, vẻ mặt Khang Gia Hào nghiêm túc bước nhanh tới.
Một nhóm người tụ tập trước phòng tài liệu, trong đó có một ông già cầm chổi.
“Luật sư Khang, ông Vương là nhân viên quét dọn vệ sinh vô tình làm rơi đầu thuốc lá vào phòng tài liệu!”, một nhân làm việc trong văn phòng giải thích
“Không phải văn phòng có quy định cấm hút thuốc sao? Ông Vương, tại sao ông vẫn hút thuốc ở đây?” Kỷ Văn tức giận nói.
“Tôi không biết chữ”, ông Vương khoảng sáu mươi tuổi, vẻ mặt hơi mơ hồ.
“Trước đây cũng không thấy ông hút thuốc, sao hôm nay đột nhiên hút, lại còn đốt phòng tài liệu?”, mặt Kỷ Văn đỏ bừng, vội vàng hỏi.
Ông Vương không giải thích được, nên dứt khoát không nói gì nữa.
Kỷ Văn vàng thêm tức giận.
Khang Gia Hào đi vào bên trong phòng tài liệu, nhìn lướt qua.
“Ông Khang, bị đốt nhiều không?” Kỷ Văn vội vàng hỏi.
“Không nhiều, nhưng thứ bị đốt cháy chính là tập tài liệu quan trọng nhất, tất cả đều là những tài liệu mà chúng ta đã cố gắng thu thập về vụ kiện này...” Khang Gia Hào trầm giọng nói.
“Cái gì?”
Mặt Kỷ văn tái nhợt vì sốc.
“Chắc chắn là ông ta cố ý đốt những tài liệu này!”
“Người này chẳng lẽ là do đám người Phạm Lạc cử tới?”
“Ông Vương, ông hãy nói rõ cho tôi biết, có phải ông nhận tiền của Phạm Lạc, cố ý đến đây để đốt tài liệu của chúng tôi phải không?”
“Quá ghê tởm!”
“Già mà không biết tự trọng!”
“Đồ phản bội!”
Những người xung quanh không ngừng chỉ trích.
Nhưng ông Vương vẫn nhắm mắt và không nói gì cả, bỏ ngoài tai những lời chửi rủa của mấy người xung quanh.
“Báo cảnh sát đi!”, Khang Gia Hào trầm giọng nói.
Mọi người gật đầu.
Ngay sau đó, người từ đồn công an tới, đưa ông Vương đi điều tra.
Khang Gia Hào đi vào phòng tài liệu, nhìn tài liệu đã bị đốt thành tro, nặng nề thở dài
“Ông Khang, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Kỷ Văn nghiêm túc hỏi.
“Cậu hỏi tôi... thì tôi hỏi ai? Lần này... Quá khó khăn...” Khang Gia Hào khàn giọng nói, trong mắt đầy vẻ phiền muộn, cả người không còn sức lực để nói chuyện.
Những người xung quanh không nói gì, tất cả bọn họ đều sa sút tinh thần.
Không ai ngờ rằng đối phương sẽ nhằm vào Khang Gia Hào...
Trong văn phòng luật sư tràn ngập bầu không khí mất mát hụt hẫng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười nhạt truyền đến.
“Sao vậy? Khang Gia Hào, Kỷ Văn, các người chỉ có chút trình độ này thôi sao?”
Vừa dứt lời, mọi người cùng nhìn về phía cửa, thấy vài bóng dáng đang đi vào văn phòng luật sư.
Người đi đầu chính là Phương Thị Dân, một trong ba đoàn luật sư Yên Kinh!
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Nhưng điều càng khiến người khác kinh ngạc là hai người đi theo sau Phương Thị Dân.
Vậy mà lại là... Phan Long và Thu Huyền Sinh...
Ba luật sư nổi tiếng Yên Kinh... tụ tập đông đủ...
Chương 818: Tôi cho các người một tỷ
Thấy những người này tới, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Phương Thị Dân? Phan Long? Thu Huyền Sinh?”, Khang Gia Hào đột nhiên đứng thẳng, mở to hai mắt, không thể tin được nhìn những người này.
“Ba luật sư nổi tiếng Yên Kinh... Sao họ lại đến đây?”, Kỷ Văn nói.
Ba người này có thể nói là đại diện cho cấp cao nhất của giới luật sư trong nước!
Tuy rằng hai người Khang Gia Hào và Kỷ Văn đang đấu với Phương Thị Dân và coi như là thắng, nhưng đây đều nhờ Lâm Chính trợ giúp, nếu không, bọn họ không thể nào thắng kiện Phương Thị Dân.
Bây giờ, Phương Thị Dân lại đến cùng với hai luật sư có danh tiếng khác.
Cảnh tượng khó tin gì đây?
Phải biết rằng, ba người này tuy cùng nổi danh nhưng rất ít tiếp xúc với nhau, ngày thường căn bản sẽ không cùng xuất hiện.
Đối với bất kỳ người nào trong nước, muốn mời được ba người này cũng khó như lên trời.
Nhưng hôm nay, bọn họ lại xuất hiện ở đây.
“Là Chủ tịch Lâm... mời mọi người đến đây sao?” Khang Gia Hào vô thức hỏi một câu.
“Đúng vậy”, Phương Thị Dân sải bước đi vào, nhìn thoáng qua hiện trường, thờ ơ nói: “Được rồi, Gia Hào, chúng tôi không có nhiều thời gian, ông mau tìm người thu dọn đi, sau đó chúng ta sẽ mở cuộc họp, hãy nói cho chúng tôi biết toàn bộ sự việc!”
“Được... Được! Luật sư Phương, luật sư Phan, luật sư Thu, mời đi lối này!”
Khang Gia Hào hoàn hồn lại, vội vàng chào hỏi.
Đoàn người ngay lập tức đi vào phòng họp.
...
Bên trong phòng làm việc của Dương Hoa.
Lâm Chính đứng trước cửa sổ sát đất, lạnh lùng nhìn đám người tiến vào văn phòng luật sư.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
“Nhóc con, tôi đã dẫn người tới cho cậu rồi, thế nào? Tôi không thất hứa chứ?”, đầu bên kia điện thoại truyền đến một tràng cười sang sảng.
"Lời nói của ông Trịnh rất có trọng lượng, ông đã mở lời thì sao bọn họ dám không tới chứ? Lần này cảm ơn ông, nếu không nhờ ông, bọn họ không có khả năng xuất hiện ở văn phòng luật sư!” Lâm Chính cười nhạt.
“Hừ, đâu có! Cậu cống hiến cho quốc gia nhiều như vậy, tôi cảm ơn còn không kịp đấy! Mấy phương thuốc của cậu đã nâng cao hiệu quả chiến đấu của quân đội rất nhiều! Ha ha, bây giờ quân đội của chúng ta ở nước ngoài có thể nói là vô địch, các nước xung quanh đều phải khiếp sợ! Đây đều là công lao của cậu!”
"Đại thống lĩnh quá khen”.
“Được rồi, chúng ra không nói chuyện nữa, tôi biết cậu còn có chuyện gấp cần xử lý, cậu làm việc của mình trước đi, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi”.
"Cảm ơn”.
Lâm Chính cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Mã Hải đẩy cửa bước vào.
“Chủ tịch Lâm”,
“Xảy ra chuyện gì à?”
“Phạm Lạc và Văn Lệ tới... muốn nói chuyện với cậu”, Mã Hải cung kính nói.
“Được, để bọn họ vào đi”.
Lâm Chính gật đầu.
Mã Hải đi ra ngoài.
Một lúc sau, Phạm Lạc đeo kính râm, khoác một chiếc áo gió, ôm Văn Lệ cực kỳ kiêu ngạo bước vào văn phòng.
Nhìn thấy Lâm Chính mặc âu phục ngồi ở bàn làm việc, Phạm Lạc không khỏi nhếch mép, thoải mái ngồi xuống sô pha.
Vênh váo đắc ý...
Đó có lẽ là cách để mô tả loại người này!
“Tôi nói này Chủ tịch Lâm... Lợi hại đấy, công ty của anh đúng là hoành tráng! Chắc là kiếm được rất nhiều tiền nhỉ?”, Phạm Lạc nhìn ngó xung quanh, híp mắt cười nói.
“Anh Phạm có chuyện gì không?” Lâm Chính chậm rãi hỏi.
"Chuyện gì ư?"
Phạm Lạc cau mày, đột nhiên hạ giọng, nhếch miệng nói: “Chủ tịch Lâm, người hiểu biết không nói năng vòng vo, hôm nay chúng tôi tới đây là muốn bàn một chuyện với Chủ tịch Lâm!”
"Chuyện gì?", Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên là chuyện bồi thường”, Phạm Lạc cười nói: “Ngày mai là ngày diễn ra phiên tòa, Chủ tịch Lâm, nếu chúng ta ra tòa thì sẽ không thể nói bất cứ điều gì, nhưng nếu hôm nay chúng ta giải quyết chuyện này, chẳng phải sẽ tốt cho cả anh và tôi sao?”
Vừa dứt lời, Lâm Chính chợt hiểu ra.
“Thì ra anh tới đây là để đe dọa?”
“Đe dọa ư? Thật khó nghe! Tôi chỉ muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ”.
“Anh muốn bao nhiêu?”, Lâm Chính bình tĩnh, thản nhiên hỏi.
“Chủ tịch Lâm quả nhiên là người thẳng thắn! Tôi thích nói chuyện với người thẳng thắn như anh! He he... Vậy tôi cũng không tham lam, anh thấy cái giá này như thế nào?” Phạm Lạc giơ năm ngón tay lên.
“Năm trăm triệu tệ à?” Lâm Chính hỏi.
“Sao Chủ tịch Lâm không nghĩ rằng ý của tôi là năm mươi triệu tệ?” Phạm Lạc mỉm cười nhìn anh.
“Nếu anh chỉ muốn năm mươi triệu tệ thì là đang sỉ nhục tôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ha ha ha, không hổ là Chủ tịch Lâm! Hơn nữa, người như anh sao chỉ đáng giá năm mươi triệu tệ chứ? Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không nhiều lời nữa! Chủ tịch Lâm, cho tôi một câu trả lời thẳng thắn đi! Chỉ cần anh gật đầu, tôi sẽ lập tức thu xếp rút đơn kiện, đồng thời hứa sẽ tuân theo hợp đồng không gây rắc rối gì cho đoàn phim “Chiến Hổ” của anh, tôi đảm bảo hậu trường quay phim “Chiến Hổ” sẽ bình an, thuận buồn xuôi gió, thế nào?”, Phạm Lạc nheo mắt cười nói.
Lâm Chính ngẫm nghĩ, có vẻ hơi khó xử.
Văn Lệ ở bên cạnh hơi luống cuống, thấp giọng nói: “Anh Lạc, có phải chúng ta yêu cầu quá nhiều rồi không? Không phải vừa mới nói chỉ cần ba trăm triệu thôi sao?”
“Em nôn nóng gì chứ? Chắc chắn anh ta sẽ muốn trả giá, chúng ta ra giá cao trước, xem anh ta trả như thế nào!” Phạm Lạc thấp giọng nói.
Văn Lệ khẽ gật đầu, lập tức nhìn về phía Lâm Chính.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu.
“Năm trăm triệu tệ không được!”
“Quá nhiều hả?” Phạm Lạc cau mày
"Không phải!"
Lâm Chính lắc đầu, khuôn mặt không đổi sắc nói:
“Tôi cảm thấy quá ít, thế này đi, Phạm Lạc, Văn Lệ, tôi cho các người một tỷ tệ nhé!”
Chương 819: Chưa thỏa mãn!
Lời nói của Lâm Chính thực sự khiến hai người cảm thấy sốc. Họ há mồm trợn mắt, nhìn anh bằng vẻ không dám tin. Một hồi lâu sau, Phạm Lạc mới bừng tỉnh.
“Chủ…tịch Lâm…anh nói thật chứ?”, Phạm Lạc trở nên vô cùng kích động.
“Đương nhiên là thật. Chỉ cần mọi người gật đầu thì tôi sẽ lập tức chuyển khoản một tỷ tệ cho mọi người”, Lâm Chính nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Ha ha, tôi đã nói chủ tịch Lâm là người tài giỏi mà! Hào phóng! Đúng là hào phóng! Ha ha…”, Phạm Lạc vỗ tay, mừng rỡ ra mặt.
Văn Lệ tưởng mình đang nằm mơ. Rõ ràng là cô ta vẫn chưa hoàn hồn.
Một tỷ tệ sao…Cứ thế đồng ý luôn rồi á? Chẳng khác gì là tiêu một số tiền lẻ cả…
“Tiểu Văn”, Lâm Chính gọi. Cô thư ký Tiểu Văn lập tức bước vào.
“Chủ tịch có gì dặn dò ạ?”, cô thư ký cung kính hỏi.
“Đi bảo Mã Hải chuyện khoản một tỷ tệ cho Phạm Lạc. Nhớ là ghi nội dung tập đoàn Dương Hoa chuyển khoản. Làm luôn đi nhé”.
“Vâng chủ tịch”, cô thư ký lùi ra ngoài.
“Chủ tịch Lâm, trước đó là tôi không hiểu chuyện đã hiểu lầm anh. Đó là lỗi của tôi! Nào, tôi lấy trà thay rượu kính anh một chén”, Phạm Lạc kích động đứng dậy, cầm chén trà uống cạn.
“Một tỷ tệ…một tỷ tệ đấy? Mỗi người năm trăm triệu tệ cũng tiêu xõa rồi. Tôi phải đóng bao nhiêu bộ phim mới có thể kiếm được từng đó chứ?”, Văn Lệ hai mắt sáng như sao, cả người lâng lâng.
“Mọi người khách sáo rồi”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng: “Chuyện ở tòa ngày mai?”
“Yên tâm đi chủ tịch Lâm, tiền vào tài khoản thì tôi rút đơn về ngay! Chắc chắn sẽ không gây rắc rối cho anh nữa”, Phạm Lạc vỗ ngực.
Lâm Chính cũng gật đầu. Một lúc sau cô thư ký bước vào: “Chủ tịch Lâm, xử lý xong rồi ạ”.
“Phạm Lạc, anh mau kiểm tra tài khoản xem”, Văn Lệ thúc giục. Phạm Lạc lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra. Một lúc sau, anh ta lại đứng bật dậy lần nữa và hét lên.
“Có rồi!”
“Thật sao? Tốt quá rồi! Chúng ta phát tài rồi!”
Văn Lệ cũng kích động nhảy cẫng lên. Cả hai người ngỡ tưởng mình đã lên thiên đàng. Họ phấn khích hò reo và múa may quay cuồng. Tiền đã tới tay, Phạm Lạc cũng không muốn ở lại lâu. Thế là anh ta kéo tay Văn Lệ rời đi.
“Chủ tịch Lâm, lần này chúng ta hợp tác rất vui vẻ. Việc hợp tác lần này cũng giúp tôi có được nhận thức mới. Anh có được sự nghiệp như thế này không phải do may mắn mà là do có năng lực. Bái phục. Tôi ngả mũ bái phục!”
“Anh quá khen rồi!”
“Phải rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa. Tôi vẫn còn việc nên đi trước nhé”.
“Đi từ từ. Nhớ rút đơn nhé!”
“Yên tâm!”, Phạm Lạc cười thần bí, sau đó kéo Văn Lệ rời khỏi tập đoàn Dương Hoa. Đợi sau khi hai người rời đi, Mã Hải vội vàng bước vào.
“Bọn họ có rút đơn không ạ?”
“Nếu mà chó có thể nôn ra cục xương đã gặm thì đương nhiên họ cũng có thể rút đơn!”
“Vậy sao? Còn nếu không sẽ làm hỏng kế hoạch của chúng ta mất…”, Mã Hải cảm thấy lo lắng.
Chiếc Ferrary phát ra âm thanh ghê người phóng vọt trên con đường lớn của Giang Thành. Phạm Lạc mở mui xe, cùng lướt đi trên con đường với Văn Lệ.
“Hú!!!”, Văn Lệ đưa hay tay lên, hào hứng hét vang trời. Phạm Lạc đạp ga hết cỡ và cũng gào lên. Hành động của họ khiến không ít người xung quanh chú ý.
“Thần kinh!”
“Đồ điên!”
“Hai đứa dở người!”
“Lái nhanh như vậy, muốn đầu thai rồi chắc!”
Không ít người giơ ngón giữa lên. Thế nhưng hai người họ mặc kệ. Sự giàu có đột nhiên ập tới khiến bọn họ tự dưng mất phương hướng. Họ lao ra khỏi nội thành, tới một con đường ngoại ô mới chịu dừng lại.
“Đã quá! Lạc Phạm, cả đời này em chưa thấy sung sướng như vậy bao giờ. Một tỷ tệ đấy, chúng ta phát tài rồi. Ha ha…”, Văn Lệ kích động hét lên.
“Ngốc này, nhìn em vui kìa. Mọi thứ mới chỉ vừa bắt đầu thôi”, Phạm Lạc cười khẩy.
“Vừa bắt đầu thôi sao? Anh Lạc, vậy là ý gì?”, Văn Lệ không hiểu.
“Còn phải hỏi sao? Em không thấy chủ tịch lâm đưa một tỷ cho chúng ta trong bộ dạng thư thái như vậy à? Điều đó có nghĩa là gì, nghĩa là chủ tịch Lâm sợ rồi! Anh ta đã sợ thì chứng tỏ anh ta không có tự tin với chuyện ra tòa ngày mai. Nếu đã vậy thì sao chúng ta lại không đòi một khoản lớn hơn”.
“Lớn hơn sao?”, Văn Lệ giật mình.
“Lát nữa anh sẽ gọi điện cho luật sư Hùng, nâng tiền bồi thường lên. Đồng thời anh cũng sẽ tới chỗ đạo diễn Uông. Ông ta là phó đạo diễn của phim Chiến Hổ đấy. Nếu như có thể nhờ ông ta ra mặt làm nhân chứng giả thì chẳng phải số tiền càng dễ dàng đến tay chúng ta hơn sao?”, Phạm Lạc lên tiếng.
Văn Lệ nín thở, khẽ nói: “Anh định lấy bao nhiêu nữa?”
“Lấy thêm một tỷ tệ nữa, không nhiều mà?”, Phạm Lạc cười he he.
“Thêm…một tỷ tệ nữa sao?”, Văn Lệ cảm giác như tim muốn rớt ra ngoài. Một lúc sau cô ta mới hoàn hồn và nói giọng lắp bắp.
“Anh Lạc…có thành công được không?”
“Dù họ không trả được thì cũng yên tâm, bọn họ là công ty dược cơ mà? Bán thuốc đấy, không có lời chắc. Đừng nói là một tỷ, dù là mười tỷ thì họ cũng trả được hết!”
“Nhưng nếu như vậy…thì chẳng phải là chúng ta đã đắc tội lớn với tập đoàn Dương Hoa sao?”
“Hừ, sợ gì chứ? Em sợ họ sẽ làm gì chúng ta à? Chúng ta là người của công chúng đấy. Nếu xảy ra chuyện gì thì dù không có chứng cứ, tất cả truyền thông cũng sẽ chĩa mũi nhọn về phía chủ tịch Lâm và Dương Hoa thôi. Bọn họ không thể không hiểu chuyện này được”, Phạm Lạc cười lạnh lùng.
“Thế nhưng…em vẫn lo!”, Văn Lệ lắp bắp nói.
“Nhát là đói chết đấy! Văn Lệ, nếu em không muốn làm thì cũng không sao. Em rút đi! Anh không kéo em vào làm gì. Nhưng tiền này…thì em cũng không có phần đâu nhé”, Phạm Lạc cười lạnh.
“Anh Lạc, em không có ý đó…em làm là được chứ gì", Văn Lệ bặm môi hạ quyết tâm.
“Được rồi, bớt nói linh tinh lại. Đi thôi, chúng ta đi gặp đạo diễn Uông!”
Hai người nhanh chóng tới sân bay Giang Thành, ngồi lên chuyến bay đi Thượng Hỗ, đáp xuống trước nhà đạo diễn Uông một cách thuận lợi. Đồng thời, ở một góc tối, một người đàn ông mặc áo gió đang cầm điện thoại ghi lại nhất cử nhất động của hai người bọn họ.
Đợi hai người bước vào thì người đàn ông bèn lấy điện thoại ra và bấm số.
“Tình hình thế nào rồi?”
“Bọn họ đi gặp Uông Sử Nham rồi”.
"Gửi video cho tôi!’
“Vâng!”
Chương 820: Đòn sát phạt!
Sáng sớm ngày hôm sau, tại tòa án Giang Thành, vụ kiện vẫn được diễn ra.
Không hề rút đơn. Cũng không có gì bất ngờ. Lâm Chính không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Đối với người như Phạm Lạc và Văn Lệ thì chắn chắn là họ sẽ không bao giờ thỏa mãn với những gì mình đang có. Nhất là sau khi có được một khoản tiền lớn thì lòng tham của họ sẽ trỗi dậy và họ sẽ muốn có nhiều tiền hơn nữa. Một tỷ tệ giờ đã không thể khiến họ thỏa mãn được nữa rồi.
Lâm Chính dưới sự hộ tống của Mã Hải đã cùng tới tòa án Giang Thành. Lúc này, phía bên ngoài có không ít các nhà báo tới từ khắp nơi và cả những người tới xem hội vui nữa. Nhìn thấy Lâm Chính bước tới, tất cả đều nhao nhao lên như ong vỡ tổ.
“Chủ tịch Lâm, đối với sự việc lần này, anh có gì muốn nói không?”
“Chào chủ tịch Lâm, tôi là nhà báo của tờ báo Giang Thành. Tôi muốn hỏi lý do anh lừa diễn viên Phạm Lạc, Văn Lệ lần này là gì để họ ký vào hợp đồng đó?”
“Chủ tịch Lâm, chuyện lần này có ảnh hưởng tới việc quay bộ phim “Chiến Hổ” không?”
“Chủ tịch Lâm, hiện tại những đánh giá dành cho anh ở trên mạng đã rớt hạng rồi, anh cảm thấy chuyện này có ai nhúng tay vào không?”
“Chủ tịch Lâm, có thể trả lời câu hỏi của chúng tôi chứ?"
“Chủ tịch Lâm…”
“Chủ tịch Lâm…”
Đám nhà báo nhốn nháo, hỏi dồn dập khiến Lâm Chính như bị chìm nghỉm giữa biển người.
“Chúng tôi không có gì để nói, xin nhường đường”, Mã Hải vội vàng đẩy họ ra, nhường đường cho Lâm Chính. Vệ sĩ cũng kịp thời có mặt để dọn chỗ. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Mọi người yên lặng”.
Dứt lời, đám đông đang nhao lên như ong vỡ tổ lập tức im lặng. Không gian trở nên dễ thở hơn nhiều.
Vô số cặp mắt quay qua nhìn Lâm Chính.
Anh chỉ mỉm cười đầy thu hút và thản nhiên nói: “Liên quan tới chuyện này, chúng tôi sẽ tổ chức một buổi họp báo sau khi buổi tòa kết thúc. Các vị chuẩn bị tới khi đó, có câu hỏi gì có thể hỏi luôn một thể, được không?”
“Như vậy thì chúng tôi sẽ đợi nhé”, một nữ phóng viên xinh đẹp hai mắt sáng rực, mỉm cười đáp lại.
Đám nhà báo nam thì tỏ vẻ đố kỵ. Dù sao thì đây là khuôn mặt đẹp như thiên thần mà, đương nhiên là sẽ đốn đổ không ít cô gái.
Rất nhiều cô gái thực ra đến phỏng vấn là vì vẻ đẹp trai của anh. Bọn họ chen lấn, xô đẩy, thật chỉ muốn dính chặt cơ thể vào người Lâm Chính. Thế rồi tất cả đều tách ra.
Đúng lúc này, vẫn còn lại một nhà báo chặn đường của Lâm Chính. Đây là một người đàn ông trung niên, mặc áo sơ mi trắng, mũi cao và đeo kính đen. Trông thái độ rất nghiêm túc.
“Người này sao mà không biết điều thế. Không phải chủ tịch Lâm đã nói là sẽ tổ chức họp báo sao? Tránh ra”, Mã Hải tức giận.
“Sếp Mã đừng giận, tôi chỉ muốn hỏi chủ tịch Lâm một câu thôi”, người này lên tiếng.
“Tránh qua một bên” Mã Hải tức lắm, lập tức gọi vệ sĩ định lôi người này đi. Thế nhưng Lâm Chính ngăn lại.
“Đừng nóng, vào lúc nhạy cảm thế này càng cần phải điềm đạm, hơn nữa xung quanh toàn là truyền thông, một hành động nhỏ của ông cũng sẽ bị họ làm thành to chuyện, tới lúc đó sẽ rắc rối đấy”, Lâm Chính nói khẽ.
Mã Hải nghe thấy vậy thì trùng xuống. Ông ta nín giận, khẽ gật đầu và tránh ra một bên.
“Ông có gì cần hỏi thì hỏi nhé. Nhưng tôi cũng nói trước tôi chỉ trả lời một câu thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Cảm ơn!”
Người đàn ông gật đầu, tiếp tục nhìn cuốn sổ trong tay và lên tiếng: “Theo như tôi tìm hiểu, Phạm Lạc, Văn Lệ đã liên kết với 17 ngôi sao, diễn viên khác mời luật sư nổi tiếng Hùng Mẫn Sinh làm luật sư vụ kiện lần này cho họ. Mà Hùng Mẫn Sinh thì tôi chắc là chủ tịch Lâm cũng từng nghe nói đến, là luật sư số một Đông Bắc. Ngoài ra, vị luật sư này còn mời tới hai đoàn luật sư cực kỳ ưu tú từ Yên Kinh. Tất cả chỉ để phục vụ cho vụ kiện lần này. Đối diện với một thế trận như vậy, luật sư Khang Gia Hào của anh có thể sẽ rất vất vả. Xin hỏi anh dự định sẽ đối phó thế nào với Hùng Mẫn Sinh?”
Dứt lời, không gian im trở nên im phăng phắc. Tất cả đều nhìn Lâm Chính và chờ đợi cậu trả lời của anh. Chẳng có gì phải nghi ngờ, tất cả mọi người ở đây đều muốn biết đáp án. Nói hay cỡ nào thì giờ cũng phải hầu tòa. Không thắng kiện thì bao nhiêu lời nói cũng là thừa mà thôi.
“Anh đã xuất hiện ở đây, hơn nữa còn khá ung dung thì chắc chắn là anh có đòn sát phạt đúng không? Anh có thể tiết lộ một chút không?”, người đàn ông trung niên lại hỏi.
Lâm Chính không nói gì, chỉ suy nghĩ.
“Anh Lâm, có tiện trả lời không?”, người này giục.
“Chẳng có gì tiện hay không tiện bởi vì mọi người sẽ biết được câu trả lời rất nhanh thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Rất nhanh…là bao lâu?”, có người vô thức nói.
Két! Lúc này, có một chiếc xe đỗ bên đường, sau đó Khang Gia Hào và Kỷ Văn bước xuống, vội vàng chạy tới.
“Ồ, họ tới rồi”, Lâm Chính mỉm cười.
Bình luận facebook