-
Chương 771-775
Chương 771: Uy lực của châm bạc
Đệ tử ngoại đảo đều sững sờ, nhìn châm bạc trên người mà vô cùng ngạc nhiên.
“Đây là cái gì…?”.
“Là châm bạc của thiên kiêu Lâm sao?”.
“Thiên kiêu Lâm, số… số châm bạc này để làm gì?”.
“Chúng tôi vẫn chưa bị thương mà…”.
Mọi người hoảng hốt, luống cuống chân tay.
“Đừng căng thẳng. Tôi chỉ gia tăng sức mạnh cho mọi người”, Lâm Chính nói: “Bây giờ nghe tôi, tất cả hãy xông ra ngoài, trút hết tất cả sự căm hận ngày thường của mọi người ra! Lên đi!”.
“Hả?”.
Các đệ tử ngoại đảo đều sửng sốt.
Lâm Chính lại muốn bọn họ ra tay đánh với đệ tử nội đảo?
Anh điên rồi sao?
Đệ tử nội đảo đã tu luyện công pháp chủ yếu của đảo Vong Ưu, tất cả võ công đều là thượng phẩm, hơn nữa tài nguyên tu luyện của bọn họ cũng cực kỳ tốt, hoàn toàn không phải những đệ tử ngoại đảo như bọn họ có thể so sánh. Trong các đệ tử ngoại đảo, người có võ công tốt nhất cũng chỉ có Lương Huyền Mi. Nhưng dù là Lương Huyền Mi cũng chỉ học được một số chiêu thức màu mè, vào chiến đấu e rằng còn không đánh lại Trương Tử Tường.
Trương Tử Tường lại đứng ngoài top 100 các đệ tử nội đảo.
Thực lực thế này chênh lệch nhau quá lớn, đệ tử ngoại đảo hoàn toàn không thể chống lại bọn họ, nếu đánh nhau thì chẳng khác nào lao đầu vào chỗ chết.
“Không được đâu, thiên kiêu Lâm, tôi sẽ bị bọn họ giết chết mất!”, một đệ tử ngoại đảo run lẩy bẩy kêu lên.
“Chúng tôi không có phần thắng nào đâu… Chúng tôi sẽ chết chắc!”, lại một người run rẩy nói.
“Làm sao đây… Bây… bây giờ phải làm sao đây?”.
“Cứu mạng… Tôi… tôi không muốn chết ở đây…”.
Bọn họ kêu khóc, ý chí chiến đấu cực thấp, hoàn toàn không có dục vọng chiến đấu.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn chằm chằm những người đó.
“Tôi nói cho các người biết, nếu các người muốn đánh với bọn họ, các người nhất định có thể thắng. Nếu các người không có cả dũng khí vung quyền, các người sẽ là cá trên thớt, mặc người ta băm chặt! Số mệnh nằm trong tay bản thân mỗi người, Huyền Y Phái của tôi không thu nhận người nhu nhược! Nếu các người không chịu ra tay, vậy thì đợi chết là được. Đi con đường nào tự các người lựa chọn!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Nếu bọn họ thật sự nhát gan, chết thì chết, Lâm Chính sẽ không đau lòng, cũng sẽ không ra tay cứu.
Kẻ nhu nhược không đáng được đồng tình!
Anh dứt lời, sắc mặt các đệ tử ngoại đảo trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và bất lực.
Nhưng lời của Lâm Chính cũng khiến một vài người đang vô cùng sợ hãi hiểu ra.
Phải.
Đã đến mức này rồi, sợ thì có tác dụng gì?
Số mệnh là nằm trong tay chính mình.
Còn không phản kháng, chẳng lẽ phó mặc cho bọn họ giết mình hay sao?
“Thôi được, đánh một trận đi!”, có người hét lên.
“Sư huynh…”.
“Đã đến nước này rồi, chúng ta còn sợ cái gì? Dù tôi có chết cũng phải đứng mà chết. Đám chó này đã ức hiếp chúng ta bao nhiêu lâu nay, hôm nay tôi nhất định phải trả thù. Cho dù không giết chết bọn họ cũng phải cắn đứt của bọn họ một miếng thịt!”.
“Nói không sai! Liều mạng với bọn họ thôi!”.
“Đúng, liều mạng với bọn họ!”.
“Giết!”.
Bọn họ được khích lệ, đồng loạt hét lên. Lần này bọn họ không sợ sệt gì nữa, tất cả xông về phía các đệ tử nội đảo.
Mấy người còn lại không dám tiến lên, lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác, nghiến răng xông lên.
Hai bên lao vào chiến đấu.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Nhưng vừa bắt đầu giao tranh, tất cả mọi người đều sững sờ…
Đệ tử ngoại đảo xông ra trước nhất đấm mạnh về phía một đệ tử nội đảo.
Đệ tử nội đảo đưa tay chống đỡ, cánh tay lập tức gãy xương, cả người bị đánh bay ra xa, đập mạnh xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
“Cái gì?”.
Ai cũng kinh ngạc.
Đệ tử đã ra tay cũng sửng sốt.
“Triệu Mãnh, cậu… cậu trở nên lợi hại từ lúc nào vậy?”, người bên cạnh lắp bắp hỏi.
“Tôi… Tôi cũng không biết…”, người tên Triệu Mãnh nhìn nắm đấm của mình, hoang mang nói.
“Triệu Mãnh, cẩn thận!”, người phía sau kinh hãi kêu lên.
Triệu Mãnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người cầm kiếm chém tới đỉnh đầu mình.
Triệu Mãnh kinh hãi, lập tức tránh sang một bên.
Nhưng lúc tránh đi, anh ta kinh ngạc phát hiện tốc độ vung kiếm của người đó lại chậm vô cùng…
Chuyện gì thế?
Triệu Mãnh lòng đầy hoang mang, nhưng vẫn vô thức đạp chân ra.
Không đạp không biết, vừa đạp thì giật mình.
Cú đạp đó lại nhanh như tia chớp, đạp trúng vùng bụng người đó.
Rầm!
Người đó thoáng chốc bay ra xa, tông ngã ba người, lăn ra đất, ngất xỉu tại chỗ.
Chứng kiến cảnh ấy, tất cả mọi người ở xung quanh trợn tròn mắt.
Triệu Mãnh là ai, mọi người ở đây đều biết.
Năm nay anh ta vừa mới chuyển từ nô dịch thành đệ tử, chỉ mới tu luyện võ công của đảo Vong Ưu một năm, tư chất bình thường, chẳng qua sức lực hơi lớn.
Nhưng sức thô của anh ta đối với đệ tử nội đảo mà nói hoàn toàn chẳng là gì.
Theo lý mà nói, kiểu người này mỗi một đệ tử nội đảo đều có thể ức hiếp, nhưng vì sao hôm nay… anh ta lại đánh bại liên tiếp hai người? Hơn nữa… chỉ ra có hai chiêu?
“Sức mạnh này… Tốc độ này… Đệ tử ngoại đảo chắc chắn không thể nào làm được! Triệu Mãnh, cậu… cậu… rốt cuộc chuyện này là sao?”, một đệ tử nội đảo run rẩy hỏi.
“Tôi… Tôi thật sự không biết…”, Triệu Mãnh ngơ ngác nhìn hai tay mình, muốn khóc mà không có nước mắt.
“Châm bạc, là châm bạc!”.
Lúc này, có người la lên.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn châm bạc trên người Triệu Mãnh.
Trên vai anh ta có hai cây châm bạc, lúc này châm bạc còn đang rung lên nhè nhẹ.
“Là thứ này sao… Không phải chứ?”, Triệu Mãnh không tin nổi, thốt lên.
“Tuyệt đối không thể nào, tôi không tin!”.
Lúc này, lại có một tiếng gào thét vang lên, sau đó một bóng người to lớn tiến đến gần Triệu Mãnh.
Triệu Mãnh nín thở, định phản công.
Nhưng tốc độ của bóng người đó nhanh hơn người lúc trước gấp nhiều lần.
Hỏng bét, không kịp nữa rồi!
“Triệu Mãnh sư huynh, cẩn thận!”.
Tiểu Thúy ở một bên hét lên, theo bản năng lao tới, vung ra một chưởng, đánh về người kia.
Ầm!
Chưởng của người đó và Tiểu Thúy chạm nhau, hắn lại không thể tiến thêm được nữa, xoay tròn một vòng giữa không trung sau đó đáp xuống đất. Sau khi hắn đáp xuống đất thì liên tục lùi ra sau, suýt chút nữa không đứng vững…
Cảnh này xuất hiện, tất cả mọi người đều lặng như tờ…
Chương 772: Thủ đoạn của Lâm thiên kiêu
Tiểu Thúy là ai?
Một nha hoàn vẫn đang trong thời gian nô dịch!
Một người thậm chí còn chưa từng tiếp xúc với võ học của đảo Vong Ưu.
Thiên phú rất kém.
Nền tảng lại càng kém.
Trên đảo Vong Ưu, cô ấy chính là đệ tử ở tầng thấp nhất.
Cho dù trong số các đệ tử ngoại đảo, thì cô ấy cũng không có bất cứ địa vị gì.
Còn người bị cô ấy đánh lùi thì sao?
Đó là Giản Tử Hiền!
Giản Tử Hiền là đệ tử tinh nhuệ có thể so chiêu với Trương Tử Tường!
Theo lý mà nói, Tiểu Thúy không thể đỡ nổi một chiêu của Giản Tử Hiền.
Chỉ cần Giản Tử Hiền muốn, thì một cái tát tùy ý cũng có thể đánh chết Tiểu Thúy!
Nhưng bây giờ… Giản Tử Hiền lại bị một chưởng của Tiểu Thúy đánh cho phải lùi lại…
Đây là chuyện chấn động đến mức nào chứ?
Không thể dùng từ kỳ tích, mà phải dùng từ nằm mơ!
Bởi vì chuyện này chỉ có thể xuất hiện trong ảo giác hoặc trong giấc mơ mà thôi!
Nhưng… bây giờ không phải đang nằm mơ!
“Sao lại như vậy được?”.
Tất cả các đệ tử nội đảo như bị mất hồn, đứng như trời trồng, sững sờ nhìn.
“Chắc chắn là châm bạc! Chắc chắn là châm bạc! Là nhờ hiệu quả châm bạc của Lâm thiên kiêu!”.
“Lâm thiên kiêu là y võ, chắc chắn anh ta đã dùng châm để nâng cao sức mạnh và tốc độ của chúng ta! Chắc chắn là vậy!”.
“Một cây châm bạc bé xíu… mà có hiệu quả như vậy sao?”.
“Thật là đáng sợ, đây… đây chính là thủ đoạn của thần y Lâm sao?”.
“Y võ… thật là đáng sợ…”
“Không, không phải là y võ đáng sợ, mà là Lâm thiên kiêu đáng sợ. Y võ bình thường không hề có thủ đoạn khiến người ta kinh hãi như vậy, chỉ có Lâm thiên kiêu…”
Các đệ tử ngoại đảo ngạc nhiên bàn tán.
Còn các đệ tử nội đảo thì ai nấy bàng hoàng, cảm thấy sợ hãi một cách vô cớ.
“Ha ha, chúng ta không cần sợ các đệ tử nội đảo nữa rồi”.
“Giết!”.
Bọn họ tràn trề tự tin, ai nấy gầm lên xông về phía đệ tử nội đảo.
Các đệ tử nội đảo kinh hãi, vội vàng đón đỡ.
Nhưng sau khi đón đỡ bọn họ mới biết rốt cuộc các đệ tử ngoại đảo này đáng sợ đến mức nào.
Tất cả kiếm của các đệ tử nội đảo đều bị đệ tử ngoại đảo chém đứt.
Tất cả nắm đấm bọn họ tung ra cũng bị cản lại.
Tất cả chưởng tung ra cũng bị hóa giải.
Tất cả các đệ tử xông tới đều bị đánh bay ngược trở lại, ngã xuống đất ngất lịm, không ai là ngoại lệ.
Đệ tử nội đảo hoàn toàn không thể đánh lại được các đệ tử ngoại đảo, tình thế lập tức xoay chuyển.
Đệ tử nội đảo bắt đầu bị đánh tan tác…
“Không…”
Đảo chủ đảo Vong Ưu ngây người ra nhìn, trong miệng thì thào.
“Có thể dùng y võ chứng đạo thiên kiêu… Tên Lâm Chính này quá đáng sợ!”, Huyết Trường Phong hít vào một hơi lạnh, cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
“Bố, chúng ta nên làm sao bây giờ? Hay là… hay là hòa giải với Lâm Chính đi?”, Huyết U U vừa khóc vừa nói.
“Hòa giải? Đây đã là chuyện không thể rồi, nếu đảo Vong Ưu chúng ta làm mất Thiên Kiêu Lệnh, thì cả đời này đừng mong chuyển mình được nữa. Chuyện đã đến nước này, chúng ta chỉ còn một con đường duy nhất!”.
Đảo chủ đảo Vong Ưu lạnh lùng nhìn Lâm Chính đang bị mười mấy trưởng lão bao vây, sau đó gầm lên một tiếng, tung người nhảy tới, xông về phía Lâm Chính.
“Hỏng rồi, bảo vệ Lâm thiên kiêu!”.
“Ngăn đảo chủ lại!”.
Các đệ tử ngoại đảo nhận ra ý đồ của đảo chủ, lập tức la hét rồi vây lấy ông ta.
Nhưng cho dù có châm bạc tăng cường thì khi đối mặt với đảo chủ đảo Vong Ưu, bọn họ vẫn không có bất cứ phần thắng nào. Chỉ thấy đảo chủ đảo Vong Ưu quát lớn một tiếng, một luồng khí ý hung hãn ập tới, khiến tất cả các đệ tử ngoại đảo bị đánh bay đi.
“Một lũ chuột nhắt, đừng tưởng được Lâm Chính tăng cường sức mạnh và tốc độ là có thể đánh lại được bổn đảo chủ. Tôi muốn giết các cậu thì dễ như trở bàn tay!”.
Đảo chủ đảo Vong Ưu tức giận nói, chỉ trong chớp mắt đã xông vào giữa đám đệ tử ngoại đảo, tay ông ta như linh xà, uốn éo lao tới.
Ông ta tránh được quyền cước của tất cả bọn họ, sau đó hai bàn tay điên cuồng chặt chém bẻ vỗ.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên không dứt.
Các đệ tử ngoại đảo hét lên thảm thiết, đau không chịu nổi.
“Tôi sẽ phế tay chân của các cậu, dù các cậu có sức mạnh lớn đến đâu, tốc độ nhanh đến đâu, thì còn tác dụng gì chứ?”, đảo chủ đảo Vong Ưu lạnh lùng nói.
“Khốn kiếp!”.
Lương Huyền Mi tức đên lên, tung người nhảy một cái, rút kiếm chém về phía đảo chủ.
Thanh trường kiếm kia nhờ có sức mạnh bá đạo của cô ta gia trì, rung lên điên cuồng, rung chấn mãnh liệt dường như có thể chém nát mọi thứ.
“Con khốn, chán sống à? Dám giao thủ với tôi?”.
Tiếng gầm vang lên, đảo chủ đảo Vong Ưu lập tức ra tay, định giết Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi tự biết mình không phải đối thủ của ông ta, nhưng không dám lùi lại.
Cô ta biết, một khi để đảo chủ can thiệp thì Lâm Chính thua là cái chắc.
Tuy Lâm Chính mạnh mẽ, nhưng một thiên kiêu như anh vẫn chưa mạnh đến mức có thể chống lại tất cả các trưởng lão của đảo Vong Ưu cùng với một đảo chủ…
Thanh kiếm sắc bén của Lương Huyền Mi chém tới, đảo chủ dùng tay không để đỡ, chộp được lưỡi kiếm trắng chỉ bằng một tay.
Cô ta vội vàng rút kiếm, nhưng không thể rút ra được.
“Chết đi!”.
Đảo chủ đảo Vong Ưu tức giận quát, tung một chưởng về phía Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi như ngừng thở, lập tức buông kiếm lùi lại, nhưng không còn kịp. Bất đắc dĩ, cô ta chỉ có thể tung chưởng ra đón đỡ.
Bốp!
Hai chưởng chạm nhau.
Sức mạnh bá đạo lan khắp toàn thân Lương Huyền Mi.
Cơ thể cô ta run rẩy không ngừng, xương cánh tay lập tức bị gãy.
“A…”
Lương Huyền Mi hét lên thảm thiết, bị đánh bay đi, nặng nề ngã xuống đất, ôm cánh tay khẽ run rẩy, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi…
“Khốn kiếp, tất cả là tại mày, tao giết mày đầu tiên!”, đảo chủ đảo Vong Ưu gầm lên, bước mấy bước tới, tung người nhảy một cái, đánh một chưởng vào đầu Lương Huyền Mi.
Nếu trúng chưởng này, Lương Huyền Mi chết là cái chắc.
Nhưng trong khoảnh khắc chưởng kia đánh về phía Lương Huyền Mi, một bóng dáng bỗng xuất hiện trước mặt cô ta.
Đảo chủ đảo Vong Ưu lập tức thu chiêu.
Hóa ra người kia… lại là Huyết Nham!
Nhưng… không phải là ông ta chạy tới trước mặt Lương Huyền Mi, mà là bị ném tới đây. Chỉ thấy ông ta nặng nề ngã xuống đất, toàn thân đầy vết thương, máu tươi đầm đìa, cực kỳ thê thảm, đã ngất lịm đi.
“Huyết Nham!”.
Đảo chủ đảo Vong Ưu kinh hãi, vội vàng kêu lên.
Nhưng Huyết Nham hoàn toàn không nghe thấy lời ông ta nói.
Đảo chủ đảo Vong Ưu mở to hai mắt, ngoảnh sang nhìn Lâm Chính.
Không thấy thì thôi, vừa thấy ông ta đã sững người…
Chương 773: Muốn trách cũng phải trách ông
Chỉ thấy Lâm Chính ở bên kia đang dùng một tay bóp cổ Tam trưởng lão Sở Túc, và nhấc ông ta lên.
Hai tay Sở Túc đều bị gãy, toàn thân đầy máu, giãy giụa kịch liệt, tròng mắt lồi ra như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.
Ông ta sắp không cầm cự nổi nữa.
Dù ông ta giãy giụa kiểu gì cũng không thể thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Lâm Chính.
Còn mọi người xung quanh cũng đã nằm lăn lóc khắp nơi.
Đó đều là các trưởng lão và đệ tử tinh nhuệ của đảo Vong Ưu.
Tất cả đã bị phế, không đứng dậy nổi nữa.
Mới được bao lâu chứ... Mà bọn họ đã bị Lâm Chính xử lý xong rồi?
Đảo chủ đảo Vong Ưu ngây người ra nhìn, đầu óc trống rỗng.
Vèo!
Đúng lúc này, tiếng xé rách không khí vang lên.
Chỉ thấy Lâm Chính vung tay, cơ thể Sở Túc bay thẳng về phía đảo chủ đảo Vong Ưu.
Ông ta vội vàng bước tới, chìa tay ra đỡ.
Bốp!
Sở Túc nặng nề rơi vào lòng ông ta.
Lực xung kích khổng lồ khiến hai cánh tay đảo chủ đảo Vong Ưu tê rần, lùi lại mười mấy bước mới đứng vững.
"Tam trưởng lão, ông không sao chứ?", đảo chủ đảo Vong Ưu vội hỏi.
"Không... không có gì đáng ngại...", Sở Túc khó nhọc nói, sau đó ngoẹo đầu sang một bên, ngất xỉu.
Đảo chủ đảo Vong Ưu chứng kiến cảnh này, vẻ mặt rất phức tạp.
Chỉ trong một lát... tất các trưởng lão của đảo Vong Ưu đều bị hạ gục, cùng với một nửa đệ tử tinh nhuệ của đảo...
Từ khi đảo Vong Ưu thành lập đến nay... chưa từng xảy ra chuyện như vậy...
Ông ta hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt đanh lại.
"Bố, đừng đánh nữa, chúng ta đưa Thiên Kiêu Lệnh cho Lâm thiên kiêu đi", Huyết U U vừa khóc vừa xông tới, run rẩy kêu lên.
"Con muốn đảo Vong Ưu chúng ta cúi đầu trước cậu ta sao?", đảo chủ đảo Vong Ưu trầm giọng quát.
"Bố... con không có ý đó... Con... con chỉ...", Huyết U U há miệng.
"Sư muội, đã đến lúc này rồi mà em còn muốn đầu hàng? Nếu chúng ta cúi đầu, thì chúng ta sẽ mất hết", Huyết Trường Phong cũng ra mặt, lạnh lùng nói.
Lâm Chính đã đánh cho hắn thua te tua, khiến hắn mất hết tự tin, mà thực lực Lâm Chính thể hiện ra lúc này lại càng khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Đánh bại nhiều trưởng lão như vậy chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đây là điều mà hắn chắc chắn không thể làm được.
Hơn nữa hắn nhìn ra được, thiên phú của Lâm Chính cao hơn hẳn hắn, hôm nay hắn không đánh lại được anh, thì e là sau này càng khó hơn.
Anh đã trở thành cơn ác mộng của Huyết Trường Phong.
Nhưng nếu hôm nay giết được người này ở đây, thì hắn... sẽ không bị ám ảnh nữa.
Thế nên Huyết Trường Phong liền trở nên to gan, quyết định liều một lần này, giết chết Lâm Chính.
"Trường Phong còn hiểu chuyện hơn con! U U, con còn bé lắm sao?", đảo chủ đảo Vong Ưu tức giận nói.
Ông ta bỗng dưng không thấy cảm kích cô con gái này nữa.
Tuy cô con gái này đã đưa thần y đến chữa khỏi bệnh cho chị dâu, nhưng cũng mang đến tai họa to lớn cho đảo Vong Ưu.
"Bố, con... con lại làm sai điều gì sao?", Huyết U U nói đầy tủi thân.
"Con còn nói con không làm sai điều gì? Nếu không phải con mang họa này đến, thì tại sao đảo Vong Ưu chúng ta lại ra nông nỗi này chứ?", đảo chủ đảo Vong Ưu tức giận quát.
"Bố, con..."
Huyết U U á khẩu.
Nhưng Lâm Chính lại lên tiếng.
"Đảo Vong Ưu ra nông nỗi này sao lại là lỗi của Huyết U U chứ? Chẳng phải là vì ông sao? Tôi vốn đã định đi rồi, nhưng ông vì lòng tham mà cố giữ tôi ở lại. Nếu không vì ông thì tôi đã rời khỏi đảo Vong Ưu từ lâu rồi, sao lại gặp họa như ngày hôm nay chứ?".
"Cậu nói cái gì? Cậu... cậu đang trách tôi?", đảo chủ đảo Vong Ưu tức giận.
"Chẳng lẽ tôi nói sai sao?", Lâm Chính hỏi ngược lại.
"Cậu..."
Đảo chủ đảo Vong Ưu tức điên lên, trầm giọng quát: "Lâm Chính, tôi phải lấy mạng cậu!".
Ông ta tức giận gầm lên một tiếng rồi lao tới.
Khí thế khủng khiếp được triển khai toàn bộ.
Lúc này, đảo chủ đảo Vong Ưu chẳng khác nào một con sư tử nổi giận, vô cùng hung hăng đáng sợ.
Nhưng Lâm Chính không sợ, anh lạnh lùng hừ một tiếng, lại đâm thêm bốn cây châm vào hai cánh tay, rồi xông về phía ông ta.
"Đảo chủ, để con giúp!", Huyết Trường Phong hét lên.
"Không cần, bổn đảo chủ phải đích thân giết thằng chó chết to gan này!", đảo chủ đảo Vong Ưu gầm lên, rồi tung một quyền ra.
Quyền như sao băng, thế như chẻ tre, không thể đỡ nổi.
Nhưng Lâm Chính vẫn chẳng có vẻ gì là sợ hãi, cũng tung một quyền ra.
Bốp!
Hai quyền va chạm!
Một luồng sức mạnh bỗng chốc lan ra.
Khoảnh khắc đó, mọi người chỉ cảm thấy sóng khí cuồn cuộn, ai nấy đều phải lùi lại, thậm chí mặt đất còn khẽ rung chuyển.
Một cú đánh quá khủng khiếp!
Nếu người nào trúng quyền này, thì e là đã tan xác rồi...
Nhưng, đối mặt với một quyền đáng sợ như vậy của đảo chủ, Lâm Chính vẫn đỡ được.
Hơn nữa... còn không lùi lại nửa bước.
Bất động như núi.
"A!", đảo chủ đảo Vong Ưu vô cùng không cam lòng, lại gầm lên rồi tung một quyền về phía đầu Lâm Chính.
Ngay sau đó, Lâm Chính giơ cánh tay lên đỡ.
Bốp!
Lại một luồng sức mạnh lan ra từ vị trí va chạm.
Nhưng... Lâm Chính vẫn sừng sững bất động.
Hơi thở của đảo chủ đảo Vong Ưu không khỏi nghẹn lại.
"Bây giờ thì đến lượt tôi rồi!".
Lâm Chính lạnh lùng quát, bàn tay đang nắm tay của đảo chủ bỗng bóp chặt lại.
"Hự..."
Đảo chủ đảo Vong Ưu lập tức phát ra tiếng kêu nhỏ.
Ông ta chỉ cảm thấy nắm đấm của mình dường như sắp bị bóp nát.
Lực đạo truyền tới từ bàn tay... sợ là đủ để dời non lấp bể.
Rốt cuộc đây là yêu nghiệt đến từ nơi nào... còn trẻ tuổi nhưng đã sở hữu sức mạnh như vậy?
Trong lòng ông ta cảm thấy kinh hãi.
Đúng lúc này, Lâm Chính lại phát lực, chộp lấy nắm tay của đảo chủ đảo Vong Ưu, rồi hất mạnh ra ngoài sân luyện võ.
Vèo!
Ông ta lập tức bay đi như một ngôi sao băng, nặng nề va vào cửa sân luyện võ.
Rầm...
Cánh cửa nát vụn.
Bụi bay mù mịt, cảnh tượng hỗn loạn...
Chương 774: Cũng chỉ đến vậy mà thôi
Cú đánh này như một chiếc búa lớn, nện thẳng vào lòng các đệ tử đang có mặt.
Các đệ tử ngoại đảo và đệ tử nội đảo đang đánh nhau cũng lần lượt dừng tay, hai nhóm người tự tách ra.
Tuy các đệ tử nội đảo ai nấy võ công thâm hậu, thực lực hơn người, nhưng sau khi so chiêu với các đệ tử ngoại đảo thì bọn họ gần như không còn chiếm thế thượng phong nữa, mà có vẻ tan rã sụp đổ.
Tất cả đều ý thức được rằng đây chính là thủ đoạn của thần y Lâm.
Và sau khi chứng kiến cảnh này, các đệ tử nội đảo đã vô cùng sợ hãi.
Lâm Chính... có thể dùng một tay để ném đảo chủ đảo Vong Ưu đi.
Sức mạnh này... đáng sợ đến mức nào chứ?
Đây còn là việc mà con người có thể làm sao?
"Sao... sao có thể chứ? Ngay cả đảo chủ... cũng không phải là đối thủ sao?".
"Không... không thể nào, đảo chủ thực lực trác tuyệt, kinh thiên động địa, sao có thể thua trong tay thần y Lâm chứ?".
"Thần y Lâm mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao có thể đánh bại đảo chủ được?".
Tất cả các đệ tử nội đảo đều cảm thấy tuyệt vọng.
Các trưởng lão đang nằm dưới đất cũng ngẩng đầu lên một cách khó khăn, khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ai nấy đều tái mét.
Cảnh tượng này thực sự quá kinh hãi...
"Lâm thiên kiêu thật là lợi hại!".
"Vô địch! Lâm thiên kiêu là vô địch!".
"Lâm thiên kiêu vạn tuế!".
Các đệ tử ngoại đảo lớn tiếng hô lên, kích động đến mức nước mắt lưng tròng, vô cùng mừng rỡ.
Lâm Chính mạnh đến mức vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Lần đầu tiên bọn họ phát hiện ra quyết định của bản thân sáng suốt như vậy.
Có Lâm thiên kiêu ở đây, bọn họ cần gì phải sợ đảo Vong Ưu chứ?
Còn Lương Huyền Mi thì sửng sốt.
"Lâm Chính... lợi hại như vậy sao?", cô ta tự lẩm bẩm, trái tim đập thình thịch.
Nếu anh cả nhà mình cũng mạnh như vậy, thì cô ta cần quái gì phải đến đảo Vong Ưu chứ?
Có Lâm Chính ở đây, võ công gì mà không học được?
Lương Huyền Mi bỗng cảm thấy oán trách mẹ mình.
Rõ ràng cô ta có người anh nuôi giỏi giang như vậy, mà tại sao mẹ không giới thiệu với cô ta? Nếu nhà họ Lương biết thì chắc chắn sẽ coi trọng nhà bọn họ đấy nhỉ?
Dù sao nhà họ Lương to lớn như vậy cũng chẳng có nổi một thiên kiêu nào.
"A!".
Đúng lúc này, một tiếng gào phẫn nộ vang lên từ trong đống đổ nát kia.
Sau đó liền thấy một bóng dáng lao ra.
Đó chính là đảo chủ đảo Vong Ưu.
Lúc này, toàn thân ông ta dính đầy cát bụi, mặt mũi lem luốc, vô cùng nhếch nhác.
Dường như ông ta không có gì đáng ngại, nhưng sự giận dữ trên mặt dường như muốn nuốt chửng ông ta.
Đây là lần đầu tiên ông ta bị sỉ nhục như vậy, bị người ta đánh cho thê thảm như vậy.
Thân là đảo chủ, sao ông ta có thể chịu đựng nổi chứ?
"Tao giết mày, thằng chó này!", ông ta gầm lên rồi lao về phía Lâm Chính.
Khí ý cuồng bạo bắn ra từ người ông ta.
Đảo chủ đúng là đảo chủ, thực lực của ông ta vẫn mạnh hơn Huyết Trường Phong nhiều, khí ý của ông ta đã hoàn toàn có thể thu phóng tùy ý, hóa khí thành thực bất cứ lúc nào để giết địch, giống như khí công vậy.
Lúc này, ông ta đã bao trùm toàn bộ khí ý trên người quanh cơ thể, lúc xung kích, sỏi đá hoa cỏ ở ven đường đều bị nát vụn, vô cùng đáng sợ.
Mọi người xung quanh đều bị khí thế của ông ta dọa cho đờ đẫn.
Nhưng Lâm Chính vẫn đứng im sừng sững, yên lặng mà nhìn.
Khi ông ta đến nơi, anh liền giơ tay lên.
Bốp!
Hai quyền va nhau!
Nhưng lần này, Lâm Chính lại phải lùi mấy bước.
Hiển nhiên Lâm Chính cũng không chống lại được đảo chủ đảo Vong Ưu đang trong trạng thái tức giận.
"Lâm Chính!", Lương Huyền Mi kinh hãi kêu lên.
"Mày cũng không phải là vô địch đâu!".
Đảo chủ đảo Vong Ưu lạnh lùng nói, rồi lại tung quyền, đánh tới tấp.
"Vong Ưu Thần Quyền!".
Ông ta gầm lên.
Ầm! Ầm! Ầm!
Những tiếng nổ rất lớn vang lên như pháo, đan xen dày đặc.
Mỗi quyền đánh tới đều có quyền ảnh phóng ra.
Lâm Chính lập tức giơ hai tay lên, cố gắng đỡ đòn.
Nhưng lúc này, đảo chủ đảo Vong Ưu đã dốc hết hỏa lực, mỗi quyền đều dùng hết sức.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Đảo chủ đảo Vong Ưu đánh tới tấp vào cánh tay Lâm Chính, còn Lâm Chính cũng không khỏi lùi lại, dường như không chịu nổi thế tấn công này.
Cứ lùi như vậy đến vách núi sát mép sân luyện võ, thì Lâm Chính không còn đường lui nữa.
Đảo chủ đảo Vong Ưu nắm được cơ hội, đôi mắt lóe lên tia sắc lạnh, gầm lớn.
"Diệt Tuyệt Nhất Quyền!".
Gừ!
Quyền này chẳng khác nào cuồng hổ hùng sư đang rít gào, quyền khí xung thiên, không thể đỡ nổi.
Hơi thở của Lâm Chính như nghẹn lại, bắt chéo hai tay đón đỡ.
Bốp!
Tiếng va chạm rất lớn vang lên.
Cơ thể Lâm Chính va mạnh vào vách núi.
Rắc...
Cả vách núi lập tức xuất hiện vết nứt, gần như vỡ vụn.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Đám đệ tử dừng chiến đấu, nhìn cảnh tượng này với ánh mắt khó tin.
"Đảo chủ không hổ là đảo chủ! Lâm Chính, bây giờ thì anh đã biết sự lợi hại của đảo chủ chúng tôi rồi chứ?", Huyết Trường Phong cười khẩy nói.
"Đúng là cũng ra gì đấy, nhưng... muốn đánh bại tôi thì còn kém xa lắm!".
Lâm Chính hạ hai tay đang khẽ run rẩy xuống, thở hắt ra, bình tĩnh đáp.
"Hừ, đến lúc này rồi mà mày vẫn còn cứng miệng, để tao đánh gãy hết xương của mày, rồi lại xé nát miệng mày, để xem lúc đó mày còn cứng miệng kiểu gì!", đảo chủ đảo Vong Ưu gầm lên, rồi lại xông tới.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ ông ta, nói.
"Ông tấn công cuồng bạo như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực, thực ra tôi không cần phản kích, chỉ cần phòng ngự là được, bởi vì nếu ông cứ tấn công kiểu này, không đến mấy lượt là sẽ cạn kiệt sức lực, mất sức chiến đấu. Đến lúc đó, ông sẽ thua thôi".
Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều kinh hãi.
Huyết Trường Phong cũng không nói gì, ánh mắt đanh lại.
Lâm Chính nhìn ra được thì hắn cũng nhìn ra được.
Quả thực, tấn công mãnh liệt như vậy đủ để khiến một chiếc xe tăng tê liệt trong vài giây. Đây đã không còn là sức phá hoại mà sức người có thể sánh được. Đảo chủ đảo Vong Ưu có thể dùng uy thế như vậy để đánh giết đã là một kiểu bội chi.
"Nhưng mày có thể cầm cự được mấy lượt đánh của tao nào?".
Sao đảo chủ đảo Vong Ưu có thể cam lòng chứ? Ông ta lại gầm lên rồi xông tới.
Quyền ảnh như bão táp mưa sa lại ập tới.
Quả nhiên!
Lâm Chính vẫn không phản kích, mà cố gắng phòng ngự.
Giơ tay!
Gạt ngang!
Né tránh!
Đỡ đòn!
…
Anh dùng hết các động tác mang tính phòng ngự.
Đỡ đòn một lát, cánh tay Lâm Chính cũng trở nên tê dại, tay áo đã bị khí thế khủng khiếp làm cho nát bươm, thậm chí da ở cánh tay còn rách toạc, rỉ ra không ít máu tươi.
"Đảo chủ cố lên! Anh ta sắp không chịu được nữa rồi!".
"Ha ha, anh ta sắp thua rồi!".
"Lâm thiên kiêu, dù sao anh cũng không phải là đối thủ của đảo chủ!".
"Chúng ta sắp thắng rồi!".
Các đệ tử nội đảo thấy thế thì đều trở nên kích động, thậm chí có người còn vỗ tay khen hay.
Nhưng đánh một lát nữa, những tiếng khen hay dần biến mất.
Bởi vì... thế tấn công của đảo chủ đảo Vong Ưu yếu đi thấy rõ.
Khuôn mặt ông ta cũng đầm đìa mồ hôi.
Hơi thở phì phò nặng nề!
Tất cả đúng như những gì Lâm Chính nói…
Đảo chủ đảo Vong Ưu… sắp cạn kiệt sức lực!
Chương 775: Sức mạnh tăng cường biến mất
Bốp!
Lại một quyền đánh tới.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên rõ mồn một.
Chỉ thấy hai chân Lâm Chính trượt về phía sau ba bốn mét, mặt đất bị hai chân anh kéo lê tạo thành hai cái khe sâu hoắm.
Khi dừng lại được, hai tay anh lập tức vô lực rũ xuống, dường như không thể giơ lên được nữa.
Còn đảo chủ đảo Vong Ưu thì đứng nguyên tại chỗ.
“Tốt quá!”.
Một trưởng lão kích động kêu lớn.
Các đệ tử nội đảo ở xung quanh cũng trở nên sôi sục.
“Anh ta không giơ nổi tay lên nữa rồi! Ha ha ha, chắc chắn anh ta đã bị đánh cho gãy tay rồi!”.
“Không thể giơ được tay, anh ta cũng không thể phòng ngự được nữa, thậm chí còn không thể tấn công. Thắng rồi, đảo chủ thắng rồi!”.
Bọn họ reo hò vỗ tay, vô cùng mừng rỡ.
“Lâm thiên kiêu, bây giờ để xem anh còn ngông cuồng kiểu gì nữa!”.
“Chẳng phải trước đó anh ngông cuồng lắm sao? Bây giờ trước mặt đảo chủ, sao anh không ngông cuồng nữa đi? Kêu tiếp đi! Kêu đi! Ha ha ha…”
“Hừ, chờ chúng tôi hạ gục anh, để xem chúng tôi xử lý anh thế nào!”.
Bọn họ mỉa mai châm chọc, cười khẩy không ngừng.
Còn các đệ tử ngoại đảo thì vô cùng sợ hãi hoang mang.
Ai mà ngờ được thần y Lâm vừa rồi mạnh mẽ như vậy mà bây giờ chỉ có thể bị động chịu đánh chứ…
“Lâm Chính, anh… anh sao rồi?”, Lương Huyền Mi cuống lên, vội vàng định chạy tới.
Nhưng mấy đệ tử nội đảo lập tức ngăn cô ta lại.
“Lương Huyền Mi, cô phản bội đảo Vong Ưu chúng tôi, còn cấu kết với kẻ thù bên ngoài, hãm hại người trên đảo, hôm nay chúng tôi sẽ không tha cho cô đâu!”, một đệ tử nội đảo quát lớn, rồi vung tay lên: “Các đồng môn, hãy bắt kẻ phản bội này, giao cho đảo chủ xử trí!”.
“Rõ!”.
Các đệ tử nội đảo đồng thanh hô lớn, sau đó xông tới.
“Bảo vệ Lương sư tỷ!”.
“Lên!”.
Các đệ tử ngoại đảo cũng không cam lòng yếu thế, gấp gáp kêu lên, rồi xông tới đối đầu với các đệ tử nội đảo.
Hiện trường lại trở nên hỗn loạn.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu kinh hãi vang lên.
“Đảo chủ!”.
Nghe thấy tiếng kêu này, tất cả đều chấn động.
Đó là giọng nói của Huyết Trường Phong.
Mọi người vội vàng quay sang nhìn hắn, chỉ thấy Huyết Trường Phong mở to hai mắt, nhìn đảo chủ đảo Vong Ưu với ánh mắt không thể tin được.
Bọn họ cũng nhìn theo.
Lúc này đảo chủ đảo Vong Ưu bỗng loạng choạng lùi lại hai bước, sau đó ngã ngồi xuống tảng đá ở bên cạnh. Ông ta còn chưa kịp lấy lại hơi thở đã phun ra một ngụm máu tươi.
“Bố!”.
Huyết U U hét lên thảm thiết rồi lao tới, ôm lấy đảo chủ đảo Vong Ưu.
“Đảo chủ, ông làm sao vậy?”.
“Đảo chủ, ông không sao chứ?”.
“Đang yên đang lành tại sao lại phun ra máu?”.
“Lẽ nào… là Lâm Chính dùng độc?”.
“Cái gì? Độc?”.
“Lâm Chính, anh thật là bỉ ổi, dám ngấm ngầm dùng độc!”.
“Đồ vô liêm sỉ!”.
Những người trên đảo Vong Ưu lòng đầy căm phẫn, trừng mắt nhìn Lâm Chính đầy oán hận.
Lâm Chính lạnh lùng lắc đầu: “Bỉ ổi? Các anh cũng có tư cách nói với tôi những lời như vậy sao? Đảo chủ của các anh, đầu tiên là bảo các trưởng lão bao vây tấn công tôi, sau đó lại đích thân ra trận, giao đấu với tôi. Rõ ràng tôi đã chiến đấu liên tục với các thiên kiêu, trưởng lão, tiêu hao rất nhiều, nhưng ông ta giao đấu với tôi vẫn không địch lại được tôi! Điều này chỉ có thể cho thấy thực lực của ông ta kém cỏi, không trách ai được cả!”.
“Nhưng anh dùng độc thì là bỉ ổi!”, một đệ tử nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không biết gì thì đừng nói vớ vẩn, tôi đối phó với ông ta thì cần gì đến độc chứ? Ông ta chỉ là ra chiêu quá mạnh, huy động khí kình quá nóng vội, khiến mạch máu bị vỡ mà thôi. Nếu anh không tin thì hãy gọi người biết y thuật trên đảo đến xem có phải ông ta bị trúng độc hay không!”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.
Anh vừa dứt lời, bọn họ liền á khẩu.
Lâm Chính cất bước, tiến về phía đảo chủ.
Vẻ mặt mọi người căng cứng, nhìn anh đầy cảnh giác.
“Tôi đã nói rồi, ông ra chiêu như vậy thì chắc chắn sẽ sức cùng lực kiệt. Bây giờ ông muốn đứng dậy cũng khó khăn, ông đã thua rồi!”, Lâm Chính bình thản nói.
“Lâm Chính, cậu đừng đắc ý… Tuy bổn đảo chủ đã kiệt sức, nhưng cậu cũng có khá hơn đâu. Hai tay cậu đã bị tôi phế, bây giờ chỉ cần tôi hạ lệnh, là có thể khiến các đệ tử của tôi băm vằm cậu. Cậu tưởng cậu đã thắng sao? Cậu nhầm rồi, tôi và cậu không phải là trận đấu võ một chọi một. Giữa chúng ta không tồn tại thắng thua, chỉ có sống chết!”, đảo chủ đảo Vong Ưu cười khẩy nói, rồi quát: “Tất cả các đệ tử nghe lệnh!”.
“Có!”.
Tất cả các đệ tử nội đảo xung quanh đều xúm lại, lớn tiếng đáp.
“Đánh gãy tay chân của người này, rồi bắt cậu ta lại cho tôi!”.
“Tuân lệnh!”.
Tiếng hô lớn vang thấu trời xanh.
Bọn họ lập tức ùa về phía Lâm Chính.
Chứng kiến cảnh này, các đệ tử ngoại đảo đều há hốc miệng.
“Mau đưa Lâm thiên kiêu rời đảo!”, Lương Huyền Mi gần như là gào lên.
Các đệ tử ngoại đảo đều chấn động, lúc này mới tỉnh táo lại.
Nhưng đúng lúc bọn họ xông tới định bảo vệ Lâm Chính, thì mới kinh ngạc phát hiện, sức mạnh của mình bỗng giảm đi rất nhiều, cả tốc độ và phản ứng đều không bằng lúc trước.
Dường như chỉ trong chớp mắt, tất cả sức mạnh tăng cường trong người bọn họ đều biến mất sạch sẽ.
“Chuyện… chuyện này là sao?”.
“Sức mạnh của tôi… bỗng trở nên yếu hẳn!”.
“Hình như… sức mạnh tăng cường đã biến mất toàn bộ rồi…”
Ai nấy kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía cây châm bạc trên người mình.
Lúc này họ mới phát hiện những cây châm bạc đó đều đã ngừng rung.
“Ơ…”
Tiểu Thúy như bị sét đánh ngang tai.
Đệ tử ngoại đảo đều sững sờ, nhìn châm bạc trên người mà vô cùng ngạc nhiên.
“Đây là cái gì…?”.
“Là châm bạc của thiên kiêu Lâm sao?”.
“Thiên kiêu Lâm, số… số châm bạc này để làm gì?”.
“Chúng tôi vẫn chưa bị thương mà…”.
Mọi người hoảng hốt, luống cuống chân tay.
“Đừng căng thẳng. Tôi chỉ gia tăng sức mạnh cho mọi người”, Lâm Chính nói: “Bây giờ nghe tôi, tất cả hãy xông ra ngoài, trút hết tất cả sự căm hận ngày thường của mọi người ra! Lên đi!”.
“Hả?”.
Các đệ tử ngoại đảo đều sửng sốt.
Lâm Chính lại muốn bọn họ ra tay đánh với đệ tử nội đảo?
Anh điên rồi sao?
Đệ tử nội đảo đã tu luyện công pháp chủ yếu của đảo Vong Ưu, tất cả võ công đều là thượng phẩm, hơn nữa tài nguyên tu luyện của bọn họ cũng cực kỳ tốt, hoàn toàn không phải những đệ tử ngoại đảo như bọn họ có thể so sánh. Trong các đệ tử ngoại đảo, người có võ công tốt nhất cũng chỉ có Lương Huyền Mi. Nhưng dù là Lương Huyền Mi cũng chỉ học được một số chiêu thức màu mè, vào chiến đấu e rằng còn không đánh lại Trương Tử Tường.
Trương Tử Tường lại đứng ngoài top 100 các đệ tử nội đảo.
Thực lực thế này chênh lệch nhau quá lớn, đệ tử ngoại đảo hoàn toàn không thể chống lại bọn họ, nếu đánh nhau thì chẳng khác nào lao đầu vào chỗ chết.
“Không được đâu, thiên kiêu Lâm, tôi sẽ bị bọn họ giết chết mất!”, một đệ tử ngoại đảo run lẩy bẩy kêu lên.
“Chúng tôi không có phần thắng nào đâu… Chúng tôi sẽ chết chắc!”, lại một người run rẩy nói.
“Làm sao đây… Bây… bây giờ phải làm sao đây?”.
“Cứu mạng… Tôi… tôi không muốn chết ở đây…”.
Bọn họ kêu khóc, ý chí chiến đấu cực thấp, hoàn toàn không có dục vọng chiến đấu.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn chằm chằm những người đó.
“Tôi nói cho các người biết, nếu các người muốn đánh với bọn họ, các người nhất định có thể thắng. Nếu các người không có cả dũng khí vung quyền, các người sẽ là cá trên thớt, mặc người ta băm chặt! Số mệnh nằm trong tay bản thân mỗi người, Huyền Y Phái của tôi không thu nhận người nhu nhược! Nếu các người không chịu ra tay, vậy thì đợi chết là được. Đi con đường nào tự các người lựa chọn!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Nếu bọn họ thật sự nhát gan, chết thì chết, Lâm Chính sẽ không đau lòng, cũng sẽ không ra tay cứu.
Kẻ nhu nhược không đáng được đồng tình!
Anh dứt lời, sắc mặt các đệ tử ngoại đảo trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và bất lực.
Nhưng lời của Lâm Chính cũng khiến một vài người đang vô cùng sợ hãi hiểu ra.
Phải.
Đã đến mức này rồi, sợ thì có tác dụng gì?
Số mệnh là nằm trong tay chính mình.
Còn không phản kháng, chẳng lẽ phó mặc cho bọn họ giết mình hay sao?
“Thôi được, đánh một trận đi!”, có người hét lên.
“Sư huynh…”.
“Đã đến nước này rồi, chúng ta còn sợ cái gì? Dù tôi có chết cũng phải đứng mà chết. Đám chó này đã ức hiếp chúng ta bao nhiêu lâu nay, hôm nay tôi nhất định phải trả thù. Cho dù không giết chết bọn họ cũng phải cắn đứt của bọn họ một miếng thịt!”.
“Nói không sai! Liều mạng với bọn họ thôi!”.
“Đúng, liều mạng với bọn họ!”.
“Giết!”.
Bọn họ được khích lệ, đồng loạt hét lên. Lần này bọn họ không sợ sệt gì nữa, tất cả xông về phía các đệ tử nội đảo.
Mấy người còn lại không dám tiến lên, lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác, nghiến răng xông lên.
Hai bên lao vào chiến đấu.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Nhưng vừa bắt đầu giao tranh, tất cả mọi người đều sững sờ…
Đệ tử ngoại đảo xông ra trước nhất đấm mạnh về phía một đệ tử nội đảo.
Đệ tử nội đảo đưa tay chống đỡ, cánh tay lập tức gãy xương, cả người bị đánh bay ra xa, đập mạnh xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
“Cái gì?”.
Ai cũng kinh ngạc.
Đệ tử đã ra tay cũng sửng sốt.
“Triệu Mãnh, cậu… cậu trở nên lợi hại từ lúc nào vậy?”, người bên cạnh lắp bắp hỏi.
“Tôi… Tôi cũng không biết…”, người tên Triệu Mãnh nhìn nắm đấm của mình, hoang mang nói.
“Triệu Mãnh, cẩn thận!”, người phía sau kinh hãi kêu lên.
Triệu Mãnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người cầm kiếm chém tới đỉnh đầu mình.
Triệu Mãnh kinh hãi, lập tức tránh sang một bên.
Nhưng lúc tránh đi, anh ta kinh ngạc phát hiện tốc độ vung kiếm của người đó lại chậm vô cùng…
Chuyện gì thế?
Triệu Mãnh lòng đầy hoang mang, nhưng vẫn vô thức đạp chân ra.
Không đạp không biết, vừa đạp thì giật mình.
Cú đạp đó lại nhanh như tia chớp, đạp trúng vùng bụng người đó.
Rầm!
Người đó thoáng chốc bay ra xa, tông ngã ba người, lăn ra đất, ngất xỉu tại chỗ.
Chứng kiến cảnh ấy, tất cả mọi người ở xung quanh trợn tròn mắt.
Triệu Mãnh là ai, mọi người ở đây đều biết.
Năm nay anh ta vừa mới chuyển từ nô dịch thành đệ tử, chỉ mới tu luyện võ công của đảo Vong Ưu một năm, tư chất bình thường, chẳng qua sức lực hơi lớn.
Nhưng sức thô của anh ta đối với đệ tử nội đảo mà nói hoàn toàn chẳng là gì.
Theo lý mà nói, kiểu người này mỗi một đệ tử nội đảo đều có thể ức hiếp, nhưng vì sao hôm nay… anh ta lại đánh bại liên tiếp hai người? Hơn nữa… chỉ ra có hai chiêu?
“Sức mạnh này… Tốc độ này… Đệ tử ngoại đảo chắc chắn không thể nào làm được! Triệu Mãnh, cậu… cậu… rốt cuộc chuyện này là sao?”, một đệ tử nội đảo run rẩy hỏi.
“Tôi… Tôi thật sự không biết…”, Triệu Mãnh ngơ ngác nhìn hai tay mình, muốn khóc mà không có nước mắt.
“Châm bạc, là châm bạc!”.
Lúc này, có người la lên.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn châm bạc trên người Triệu Mãnh.
Trên vai anh ta có hai cây châm bạc, lúc này châm bạc còn đang rung lên nhè nhẹ.
“Là thứ này sao… Không phải chứ?”, Triệu Mãnh không tin nổi, thốt lên.
“Tuyệt đối không thể nào, tôi không tin!”.
Lúc này, lại có một tiếng gào thét vang lên, sau đó một bóng người to lớn tiến đến gần Triệu Mãnh.
Triệu Mãnh nín thở, định phản công.
Nhưng tốc độ của bóng người đó nhanh hơn người lúc trước gấp nhiều lần.
Hỏng bét, không kịp nữa rồi!
“Triệu Mãnh sư huynh, cẩn thận!”.
Tiểu Thúy ở một bên hét lên, theo bản năng lao tới, vung ra một chưởng, đánh về người kia.
Ầm!
Chưởng của người đó và Tiểu Thúy chạm nhau, hắn lại không thể tiến thêm được nữa, xoay tròn một vòng giữa không trung sau đó đáp xuống đất. Sau khi hắn đáp xuống đất thì liên tục lùi ra sau, suýt chút nữa không đứng vững…
Cảnh này xuất hiện, tất cả mọi người đều lặng như tờ…
Chương 772: Thủ đoạn của Lâm thiên kiêu
Tiểu Thúy là ai?
Một nha hoàn vẫn đang trong thời gian nô dịch!
Một người thậm chí còn chưa từng tiếp xúc với võ học của đảo Vong Ưu.
Thiên phú rất kém.
Nền tảng lại càng kém.
Trên đảo Vong Ưu, cô ấy chính là đệ tử ở tầng thấp nhất.
Cho dù trong số các đệ tử ngoại đảo, thì cô ấy cũng không có bất cứ địa vị gì.
Còn người bị cô ấy đánh lùi thì sao?
Đó là Giản Tử Hiền!
Giản Tử Hiền là đệ tử tinh nhuệ có thể so chiêu với Trương Tử Tường!
Theo lý mà nói, Tiểu Thúy không thể đỡ nổi một chiêu của Giản Tử Hiền.
Chỉ cần Giản Tử Hiền muốn, thì một cái tát tùy ý cũng có thể đánh chết Tiểu Thúy!
Nhưng bây giờ… Giản Tử Hiền lại bị một chưởng của Tiểu Thúy đánh cho phải lùi lại…
Đây là chuyện chấn động đến mức nào chứ?
Không thể dùng từ kỳ tích, mà phải dùng từ nằm mơ!
Bởi vì chuyện này chỉ có thể xuất hiện trong ảo giác hoặc trong giấc mơ mà thôi!
Nhưng… bây giờ không phải đang nằm mơ!
“Sao lại như vậy được?”.
Tất cả các đệ tử nội đảo như bị mất hồn, đứng như trời trồng, sững sờ nhìn.
“Chắc chắn là châm bạc! Chắc chắn là châm bạc! Là nhờ hiệu quả châm bạc của Lâm thiên kiêu!”.
“Lâm thiên kiêu là y võ, chắc chắn anh ta đã dùng châm để nâng cao sức mạnh và tốc độ của chúng ta! Chắc chắn là vậy!”.
“Một cây châm bạc bé xíu… mà có hiệu quả như vậy sao?”.
“Thật là đáng sợ, đây… đây chính là thủ đoạn của thần y Lâm sao?”.
“Y võ… thật là đáng sợ…”
“Không, không phải là y võ đáng sợ, mà là Lâm thiên kiêu đáng sợ. Y võ bình thường không hề có thủ đoạn khiến người ta kinh hãi như vậy, chỉ có Lâm thiên kiêu…”
Các đệ tử ngoại đảo ngạc nhiên bàn tán.
Còn các đệ tử nội đảo thì ai nấy bàng hoàng, cảm thấy sợ hãi một cách vô cớ.
“Ha ha, chúng ta không cần sợ các đệ tử nội đảo nữa rồi”.
“Giết!”.
Bọn họ tràn trề tự tin, ai nấy gầm lên xông về phía đệ tử nội đảo.
Các đệ tử nội đảo kinh hãi, vội vàng đón đỡ.
Nhưng sau khi đón đỡ bọn họ mới biết rốt cuộc các đệ tử ngoại đảo này đáng sợ đến mức nào.
Tất cả kiếm của các đệ tử nội đảo đều bị đệ tử ngoại đảo chém đứt.
Tất cả nắm đấm bọn họ tung ra cũng bị cản lại.
Tất cả chưởng tung ra cũng bị hóa giải.
Tất cả các đệ tử xông tới đều bị đánh bay ngược trở lại, ngã xuống đất ngất lịm, không ai là ngoại lệ.
Đệ tử nội đảo hoàn toàn không thể đánh lại được các đệ tử ngoại đảo, tình thế lập tức xoay chuyển.
Đệ tử nội đảo bắt đầu bị đánh tan tác…
“Không…”
Đảo chủ đảo Vong Ưu ngây người ra nhìn, trong miệng thì thào.
“Có thể dùng y võ chứng đạo thiên kiêu… Tên Lâm Chính này quá đáng sợ!”, Huyết Trường Phong hít vào một hơi lạnh, cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
“Bố, chúng ta nên làm sao bây giờ? Hay là… hay là hòa giải với Lâm Chính đi?”, Huyết U U vừa khóc vừa nói.
“Hòa giải? Đây đã là chuyện không thể rồi, nếu đảo Vong Ưu chúng ta làm mất Thiên Kiêu Lệnh, thì cả đời này đừng mong chuyển mình được nữa. Chuyện đã đến nước này, chúng ta chỉ còn một con đường duy nhất!”.
Đảo chủ đảo Vong Ưu lạnh lùng nhìn Lâm Chính đang bị mười mấy trưởng lão bao vây, sau đó gầm lên một tiếng, tung người nhảy tới, xông về phía Lâm Chính.
“Hỏng rồi, bảo vệ Lâm thiên kiêu!”.
“Ngăn đảo chủ lại!”.
Các đệ tử ngoại đảo nhận ra ý đồ của đảo chủ, lập tức la hét rồi vây lấy ông ta.
Nhưng cho dù có châm bạc tăng cường thì khi đối mặt với đảo chủ đảo Vong Ưu, bọn họ vẫn không có bất cứ phần thắng nào. Chỉ thấy đảo chủ đảo Vong Ưu quát lớn một tiếng, một luồng khí ý hung hãn ập tới, khiến tất cả các đệ tử ngoại đảo bị đánh bay đi.
“Một lũ chuột nhắt, đừng tưởng được Lâm Chính tăng cường sức mạnh và tốc độ là có thể đánh lại được bổn đảo chủ. Tôi muốn giết các cậu thì dễ như trở bàn tay!”.
Đảo chủ đảo Vong Ưu tức giận nói, chỉ trong chớp mắt đã xông vào giữa đám đệ tử ngoại đảo, tay ông ta như linh xà, uốn éo lao tới.
Ông ta tránh được quyền cước của tất cả bọn họ, sau đó hai bàn tay điên cuồng chặt chém bẻ vỗ.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên không dứt.
Các đệ tử ngoại đảo hét lên thảm thiết, đau không chịu nổi.
“Tôi sẽ phế tay chân của các cậu, dù các cậu có sức mạnh lớn đến đâu, tốc độ nhanh đến đâu, thì còn tác dụng gì chứ?”, đảo chủ đảo Vong Ưu lạnh lùng nói.
“Khốn kiếp!”.
Lương Huyền Mi tức đên lên, tung người nhảy một cái, rút kiếm chém về phía đảo chủ.
Thanh trường kiếm kia nhờ có sức mạnh bá đạo của cô ta gia trì, rung lên điên cuồng, rung chấn mãnh liệt dường như có thể chém nát mọi thứ.
“Con khốn, chán sống à? Dám giao thủ với tôi?”.
Tiếng gầm vang lên, đảo chủ đảo Vong Ưu lập tức ra tay, định giết Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi tự biết mình không phải đối thủ của ông ta, nhưng không dám lùi lại.
Cô ta biết, một khi để đảo chủ can thiệp thì Lâm Chính thua là cái chắc.
Tuy Lâm Chính mạnh mẽ, nhưng một thiên kiêu như anh vẫn chưa mạnh đến mức có thể chống lại tất cả các trưởng lão của đảo Vong Ưu cùng với một đảo chủ…
Thanh kiếm sắc bén của Lương Huyền Mi chém tới, đảo chủ dùng tay không để đỡ, chộp được lưỡi kiếm trắng chỉ bằng một tay.
Cô ta vội vàng rút kiếm, nhưng không thể rút ra được.
“Chết đi!”.
Đảo chủ đảo Vong Ưu tức giận quát, tung một chưởng về phía Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi như ngừng thở, lập tức buông kiếm lùi lại, nhưng không còn kịp. Bất đắc dĩ, cô ta chỉ có thể tung chưởng ra đón đỡ.
Bốp!
Hai chưởng chạm nhau.
Sức mạnh bá đạo lan khắp toàn thân Lương Huyền Mi.
Cơ thể cô ta run rẩy không ngừng, xương cánh tay lập tức bị gãy.
“A…”
Lương Huyền Mi hét lên thảm thiết, bị đánh bay đi, nặng nề ngã xuống đất, ôm cánh tay khẽ run rẩy, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi…
“Khốn kiếp, tất cả là tại mày, tao giết mày đầu tiên!”, đảo chủ đảo Vong Ưu gầm lên, bước mấy bước tới, tung người nhảy một cái, đánh một chưởng vào đầu Lương Huyền Mi.
Nếu trúng chưởng này, Lương Huyền Mi chết là cái chắc.
Nhưng trong khoảnh khắc chưởng kia đánh về phía Lương Huyền Mi, một bóng dáng bỗng xuất hiện trước mặt cô ta.
Đảo chủ đảo Vong Ưu lập tức thu chiêu.
Hóa ra người kia… lại là Huyết Nham!
Nhưng… không phải là ông ta chạy tới trước mặt Lương Huyền Mi, mà là bị ném tới đây. Chỉ thấy ông ta nặng nề ngã xuống đất, toàn thân đầy vết thương, máu tươi đầm đìa, cực kỳ thê thảm, đã ngất lịm đi.
“Huyết Nham!”.
Đảo chủ đảo Vong Ưu kinh hãi, vội vàng kêu lên.
Nhưng Huyết Nham hoàn toàn không nghe thấy lời ông ta nói.
Đảo chủ đảo Vong Ưu mở to hai mắt, ngoảnh sang nhìn Lâm Chính.
Không thấy thì thôi, vừa thấy ông ta đã sững người…
Chương 773: Muốn trách cũng phải trách ông
Chỉ thấy Lâm Chính ở bên kia đang dùng một tay bóp cổ Tam trưởng lão Sở Túc, và nhấc ông ta lên.
Hai tay Sở Túc đều bị gãy, toàn thân đầy máu, giãy giụa kịch liệt, tròng mắt lồi ra như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.
Ông ta sắp không cầm cự nổi nữa.
Dù ông ta giãy giụa kiểu gì cũng không thể thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Lâm Chính.
Còn mọi người xung quanh cũng đã nằm lăn lóc khắp nơi.
Đó đều là các trưởng lão và đệ tử tinh nhuệ của đảo Vong Ưu.
Tất cả đã bị phế, không đứng dậy nổi nữa.
Mới được bao lâu chứ... Mà bọn họ đã bị Lâm Chính xử lý xong rồi?
Đảo chủ đảo Vong Ưu ngây người ra nhìn, đầu óc trống rỗng.
Vèo!
Đúng lúc này, tiếng xé rách không khí vang lên.
Chỉ thấy Lâm Chính vung tay, cơ thể Sở Túc bay thẳng về phía đảo chủ đảo Vong Ưu.
Ông ta vội vàng bước tới, chìa tay ra đỡ.
Bốp!
Sở Túc nặng nề rơi vào lòng ông ta.
Lực xung kích khổng lồ khiến hai cánh tay đảo chủ đảo Vong Ưu tê rần, lùi lại mười mấy bước mới đứng vững.
"Tam trưởng lão, ông không sao chứ?", đảo chủ đảo Vong Ưu vội hỏi.
"Không... không có gì đáng ngại...", Sở Túc khó nhọc nói, sau đó ngoẹo đầu sang một bên, ngất xỉu.
Đảo chủ đảo Vong Ưu chứng kiến cảnh này, vẻ mặt rất phức tạp.
Chỉ trong một lát... tất các trưởng lão của đảo Vong Ưu đều bị hạ gục, cùng với một nửa đệ tử tinh nhuệ của đảo...
Từ khi đảo Vong Ưu thành lập đến nay... chưa từng xảy ra chuyện như vậy...
Ông ta hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt đanh lại.
"Bố, đừng đánh nữa, chúng ta đưa Thiên Kiêu Lệnh cho Lâm thiên kiêu đi", Huyết U U vừa khóc vừa xông tới, run rẩy kêu lên.
"Con muốn đảo Vong Ưu chúng ta cúi đầu trước cậu ta sao?", đảo chủ đảo Vong Ưu trầm giọng quát.
"Bố... con không có ý đó... Con... con chỉ...", Huyết U U há miệng.
"Sư muội, đã đến lúc này rồi mà em còn muốn đầu hàng? Nếu chúng ta cúi đầu, thì chúng ta sẽ mất hết", Huyết Trường Phong cũng ra mặt, lạnh lùng nói.
Lâm Chính đã đánh cho hắn thua te tua, khiến hắn mất hết tự tin, mà thực lực Lâm Chính thể hiện ra lúc này lại càng khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Đánh bại nhiều trưởng lão như vậy chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đây là điều mà hắn chắc chắn không thể làm được.
Hơn nữa hắn nhìn ra được, thiên phú của Lâm Chính cao hơn hẳn hắn, hôm nay hắn không đánh lại được anh, thì e là sau này càng khó hơn.
Anh đã trở thành cơn ác mộng của Huyết Trường Phong.
Nhưng nếu hôm nay giết được người này ở đây, thì hắn... sẽ không bị ám ảnh nữa.
Thế nên Huyết Trường Phong liền trở nên to gan, quyết định liều một lần này, giết chết Lâm Chính.
"Trường Phong còn hiểu chuyện hơn con! U U, con còn bé lắm sao?", đảo chủ đảo Vong Ưu tức giận nói.
Ông ta bỗng dưng không thấy cảm kích cô con gái này nữa.
Tuy cô con gái này đã đưa thần y đến chữa khỏi bệnh cho chị dâu, nhưng cũng mang đến tai họa to lớn cho đảo Vong Ưu.
"Bố, con... con lại làm sai điều gì sao?", Huyết U U nói đầy tủi thân.
"Con còn nói con không làm sai điều gì? Nếu không phải con mang họa này đến, thì tại sao đảo Vong Ưu chúng ta lại ra nông nỗi này chứ?", đảo chủ đảo Vong Ưu tức giận quát.
"Bố, con..."
Huyết U U á khẩu.
Nhưng Lâm Chính lại lên tiếng.
"Đảo Vong Ưu ra nông nỗi này sao lại là lỗi của Huyết U U chứ? Chẳng phải là vì ông sao? Tôi vốn đã định đi rồi, nhưng ông vì lòng tham mà cố giữ tôi ở lại. Nếu không vì ông thì tôi đã rời khỏi đảo Vong Ưu từ lâu rồi, sao lại gặp họa như ngày hôm nay chứ?".
"Cậu nói cái gì? Cậu... cậu đang trách tôi?", đảo chủ đảo Vong Ưu tức giận.
"Chẳng lẽ tôi nói sai sao?", Lâm Chính hỏi ngược lại.
"Cậu..."
Đảo chủ đảo Vong Ưu tức điên lên, trầm giọng quát: "Lâm Chính, tôi phải lấy mạng cậu!".
Ông ta tức giận gầm lên một tiếng rồi lao tới.
Khí thế khủng khiếp được triển khai toàn bộ.
Lúc này, đảo chủ đảo Vong Ưu chẳng khác nào một con sư tử nổi giận, vô cùng hung hăng đáng sợ.
Nhưng Lâm Chính không sợ, anh lạnh lùng hừ một tiếng, lại đâm thêm bốn cây châm vào hai cánh tay, rồi xông về phía ông ta.
"Đảo chủ, để con giúp!", Huyết Trường Phong hét lên.
"Không cần, bổn đảo chủ phải đích thân giết thằng chó chết to gan này!", đảo chủ đảo Vong Ưu gầm lên, rồi tung một quyền ra.
Quyền như sao băng, thế như chẻ tre, không thể đỡ nổi.
Nhưng Lâm Chính vẫn chẳng có vẻ gì là sợ hãi, cũng tung một quyền ra.
Bốp!
Hai quyền va chạm!
Một luồng sức mạnh bỗng chốc lan ra.
Khoảnh khắc đó, mọi người chỉ cảm thấy sóng khí cuồn cuộn, ai nấy đều phải lùi lại, thậm chí mặt đất còn khẽ rung chuyển.
Một cú đánh quá khủng khiếp!
Nếu người nào trúng quyền này, thì e là đã tan xác rồi...
Nhưng, đối mặt với một quyền đáng sợ như vậy của đảo chủ, Lâm Chính vẫn đỡ được.
Hơn nữa... còn không lùi lại nửa bước.
Bất động như núi.
"A!", đảo chủ đảo Vong Ưu vô cùng không cam lòng, lại gầm lên rồi tung một quyền về phía đầu Lâm Chính.
Ngay sau đó, Lâm Chính giơ cánh tay lên đỡ.
Bốp!
Lại một luồng sức mạnh lan ra từ vị trí va chạm.
Nhưng... Lâm Chính vẫn sừng sững bất động.
Hơi thở của đảo chủ đảo Vong Ưu không khỏi nghẹn lại.
"Bây giờ thì đến lượt tôi rồi!".
Lâm Chính lạnh lùng quát, bàn tay đang nắm tay của đảo chủ bỗng bóp chặt lại.
"Hự..."
Đảo chủ đảo Vong Ưu lập tức phát ra tiếng kêu nhỏ.
Ông ta chỉ cảm thấy nắm đấm của mình dường như sắp bị bóp nát.
Lực đạo truyền tới từ bàn tay... sợ là đủ để dời non lấp bể.
Rốt cuộc đây là yêu nghiệt đến từ nơi nào... còn trẻ tuổi nhưng đã sở hữu sức mạnh như vậy?
Trong lòng ông ta cảm thấy kinh hãi.
Đúng lúc này, Lâm Chính lại phát lực, chộp lấy nắm tay của đảo chủ đảo Vong Ưu, rồi hất mạnh ra ngoài sân luyện võ.
Vèo!
Ông ta lập tức bay đi như một ngôi sao băng, nặng nề va vào cửa sân luyện võ.
Rầm...
Cánh cửa nát vụn.
Bụi bay mù mịt, cảnh tượng hỗn loạn...
Chương 774: Cũng chỉ đến vậy mà thôi
Cú đánh này như một chiếc búa lớn, nện thẳng vào lòng các đệ tử đang có mặt.
Các đệ tử ngoại đảo và đệ tử nội đảo đang đánh nhau cũng lần lượt dừng tay, hai nhóm người tự tách ra.
Tuy các đệ tử nội đảo ai nấy võ công thâm hậu, thực lực hơn người, nhưng sau khi so chiêu với các đệ tử ngoại đảo thì bọn họ gần như không còn chiếm thế thượng phong nữa, mà có vẻ tan rã sụp đổ.
Tất cả đều ý thức được rằng đây chính là thủ đoạn của thần y Lâm.
Và sau khi chứng kiến cảnh này, các đệ tử nội đảo đã vô cùng sợ hãi.
Lâm Chính... có thể dùng một tay để ném đảo chủ đảo Vong Ưu đi.
Sức mạnh này... đáng sợ đến mức nào chứ?
Đây còn là việc mà con người có thể làm sao?
"Sao... sao có thể chứ? Ngay cả đảo chủ... cũng không phải là đối thủ sao?".
"Không... không thể nào, đảo chủ thực lực trác tuyệt, kinh thiên động địa, sao có thể thua trong tay thần y Lâm chứ?".
"Thần y Lâm mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao có thể đánh bại đảo chủ được?".
Tất cả các đệ tử nội đảo đều cảm thấy tuyệt vọng.
Các trưởng lão đang nằm dưới đất cũng ngẩng đầu lên một cách khó khăn, khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ai nấy đều tái mét.
Cảnh tượng này thực sự quá kinh hãi...
"Lâm thiên kiêu thật là lợi hại!".
"Vô địch! Lâm thiên kiêu là vô địch!".
"Lâm thiên kiêu vạn tuế!".
Các đệ tử ngoại đảo lớn tiếng hô lên, kích động đến mức nước mắt lưng tròng, vô cùng mừng rỡ.
Lâm Chính mạnh đến mức vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Lần đầu tiên bọn họ phát hiện ra quyết định của bản thân sáng suốt như vậy.
Có Lâm thiên kiêu ở đây, bọn họ cần gì phải sợ đảo Vong Ưu chứ?
Còn Lương Huyền Mi thì sửng sốt.
"Lâm Chính... lợi hại như vậy sao?", cô ta tự lẩm bẩm, trái tim đập thình thịch.
Nếu anh cả nhà mình cũng mạnh như vậy, thì cô ta cần quái gì phải đến đảo Vong Ưu chứ?
Có Lâm Chính ở đây, võ công gì mà không học được?
Lương Huyền Mi bỗng cảm thấy oán trách mẹ mình.
Rõ ràng cô ta có người anh nuôi giỏi giang như vậy, mà tại sao mẹ không giới thiệu với cô ta? Nếu nhà họ Lương biết thì chắc chắn sẽ coi trọng nhà bọn họ đấy nhỉ?
Dù sao nhà họ Lương to lớn như vậy cũng chẳng có nổi một thiên kiêu nào.
"A!".
Đúng lúc này, một tiếng gào phẫn nộ vang lên từ trong đống đổ nát kia.
Sau đó liền thấy một bóng dáng lao ra.
Đó chính là đảo chủ đảo Vong Ưu.
Lúc này, toàn thân ông ta dính đầy cát bụi, mặt mũi lem luốc, vô cùng nhếch nhác.
Dường như ông ta không có gì đáng ngại, nhưng sự giận dữ trên mặt dường như muốn nuốt chửng ông ta.
Đây là lần đầu tiên ông ta bị sỉ nhục như vậy, bị người ta đánh cho thê thảm như vậy.
Thân là đảo chủ, sao ông ta có thể chịu đựng nổi chứ?
"Tao giết mày, thằng chó này!", ông ta gầm lên rồi lao về phía Lâm Chính.
Khí ý cuồng bạo bắn ra từ người ông ta.
Đảo chủ đúng là đảo chủ, thực lực của ông ta vẫn mạnh hơn Huyết Trường Phong nhiều, khí ý của ông ta đã hoàn toàn có thể thu phóng tùy ý, hóa khí thành thực bất cứ lúc nào để giết địch, giống như khí công vậy.
Lúc này, ông ta đã bao trùm toàn bộ khí ý trên người quanh cơ thể, lúc xung kích, sỏi đá hoa cỏ ở ven đường đều bị nát vụn, vô cùng đáng sợ.
Mọi người xung quanh đều bị khí thế của ông ta dọa cho đờ đẫn.
Nhưng Lâm Chính vẫn đứng im sừng sững, yên lặng mà nhìn.
Khi ông ta đến nơi, anh liền giơ tay lên.
Bốp!
Hai quyền va nhau!
Nhưng lần này, Lâm Chính lại phải lùi mấy bước.
Hiển nhiên Lâm Chính cũng không chống lại được đảo chủ đảo Vong Ưu đang trong trạng thái tức giận.
"Lâm Chính!", Lương Huyền Mi kinh hãi kêu lên.
"Mày cũng không phải là vô địch đâu!".
Đảo chủ đảo Vong Ưu lạnh lùng nói, rồi lại tung quyền, đánh tới tấp.
"Vong Ưu Thần Quyền!".
Ông ta gầm lên.
Ầm! Ầm! Ầm!
Những tiếng nổ rất lớn vang lên như pháo, đan xen dày đặc.
Mỗi quyền đánh tới đều có quyền ảnh phóng ra.
Lâm Chính lập tức giơ hai tay lên, cố gắng đỡ đòn.
Nhưng lúc này, đảo chủ đảo Vong Ưu đã dốc hết hỏa lực, mỗi quyền đều dùng hết sức.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Đảo chủ đảo Vong Ưu đánh tới tấp vào cánh tay Lâm Chính, còn Lâm Chính cũng không khỏi lùi lại, dường như không chịu nổi thế tấn công này.
Cứ lùi như vậy đến vách núi sát mép sân luyện võ, thì Lâm Chính không còn đường lui nữa.
Đảo chủ đảo Vong Ưu nắm được cơ hội, đôi mắt lóe lên tia sắc lạnh, gầm lớn.
"Diệt Tuyệt Nhất Quyền!".
Gừ!
Quyền này chẳng khác nào cuồng hổ hùng sư đang rít gào, quyền khí xung thiên, không thể đỡ nổi.
Hơi thở của Lâm Chính như nghẹn lại, bắt chéo hai tay đón đỡ.
Bốp!
Tiếng va chạm rất lớn vang lên.
Cơ thể Lâm Chính va mạnh vào vách núi.
Rắc...
Cả vách núi lập tức xuất hiện vết nứt, gần như vỡ vụn.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Đám đệ tử dừng chiến đấu, nhìn cảnh tượng này với ánh mắt khó tin.
"Đảo chủ không hổ là đảo chủ! Lâm Chính, bây giờ thì anh đã biết sự lợi hại của đảo chủ chúng tôi rồi chứ?", Huyết Trường Phong cười khẩy nói.
"Đúng là cũng ra gì đấy, nhưng... muốn đánh bại tôi thì còn kém xa lắm!".
Lâm Chính hạ hai tay đang khẽ run rẩy xuống, thở hắt ra, bình tĩnh đáp.
"Hừ, đến lúc này rồi mà mày vẫn còn cứng miệng, để tao đánh gãy hết xương của mày, rồi lại xé nát miệng mày, để xem lúc đó mày còn cứng miệng kiểu gì!", đảo chủ đảo Vong Ưu gầm lên, rồi lại xông tới.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ ông ta, nói.
"Ông tấn công cuồng bạo như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực, thực ra tôi không cần phản kích, chỉ cần phòng ngự là được, bởi vì nếu ông cứ tấn công kiểu này, không đến mấy lượt là sẽ cạn kiệt sức lực, mất sức chiến đấu. Đến lúc đó, ông sẽ thua thôi".
Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều kinh hãi.
Huyết Trường Phong cũng không nói gì, ánh mắt đanh lại.
Lâm Chính nhìn ra được thì hắn cũng nhìn ra được.
Quả thực, tấn công mãnh liệt như vậy đủ để khiến một chiếc xe tăng tê liệt trong vài giây. Đây đã không còn là sức phá hoại mà sức người có thể sánh được. Đảo chủ đảo Vong Ưu có thể dùng uy thế như vậy để đánh giết đã là một kiểu bội chi.
"Nhưng mày có thể cầm cự được mấy lượt đánh của tao nào?".
Sao đảo chủ đảo Vong Ưu có thể cam lòng chứ? Ông ta lại gầm lên rồi xông tới.
Quyền ảnh như bão táp mưa sa lại ập tới.
Quả nhiên!
Lâm Chính vẫn không phản kích, mà cố gắng phòng ngự.
Giơ tay!
Gạt ngang!
Né tránh!
Đỡ đòn!
…
Anh dùng hết các động tác mang tính phòng ngự.
Đỡ đòn một lát, cánh tay Lâm Chính cũng trở nên tê dại, tay áo đã bị khí thế khủng khiếp làm cho nát bươm, thậm chí da ở cánh tay còn rách toạc, rỉ ra không ít máu tươi.
"Đảo chủ cố lên! Anh ta sắp không chịu được nữa rồi!".
"Ha ha, anh ta sắp thua rồi!".
"Lâm thiên kiêu, dù sao anh cũng không phải là đối thủ của đảo chủ!".
"Chúng ta sắp thắng rồi!".
Các đệ tử nội đảo thấy thế thì đều trở nên kích động, thậm chí có người còn vỗ tay khen hay.
Nhưng đánh một lát nữa, những tiếng khen hay dần biến mất.
Bởi vì... thế tấn công của đảo chủ đảo Vong Ưu yếu đi thấy rõ.
Khuôn mặt ông ta cũng đầm đìa mồ hôi.
Hơi thở phì phò nặng nề!
Tất cả đúng như những gì Lâm Chính nói…
Đảo chủ đảo Vong Ưu… sắp cạn kiệt sức lực!
Chương 775: Sức mạnh tăng cường biến mất
Bốp!
Lại một quyền đánh tới.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên rõ mồn một.
Chỉ thấy hai chân Lâm Chính trượt về phía sau ba bốn mét, mặt đất bị hai chân anh kéo lê tạo thành hai cái khe sâu hoắm.
Khi dừng lại được, hai tay anh lập tức vô lực rũ xuống, dường như không thể giơ lên được nữa.
Còn đảo chủ đảo Vong Ưu thì đứng nguyên tại chỗ.
“Tốt quá!”.
Một trưởng lão kích động kêu lớn.
Các đệ tử nội đảo ở xung quanh cũng trở nên sôi sục.
“Anh ta không giơ nổi tay lên nữa rồi! Ha ha ha, chắc chắn anh ta đã bị đánh cho gãy tay rồi!”.
“Không thể giơ được tay, anh ta cũng không thể phòng ngự được nữa, thậm chí còn không thể tấn công. Thắng rồi, đảo chủ thắng rồi!”.
Bọn họ reo hò vỗ tay, vô cùng mừng rỡ.
“Lâm thiên kiêu, bây giờ để xem anh còn ngông cuồng kiểu gì nữa!”.
“Chẳng phải trước đó anh ngông cuồng lắm sao? Bây giờ trước mặt đảo chủ, sao anh không ngông cuồng nữa đi? Kêu tiếp đi! Kêu đi! Ha ha ha…”
“Hừ, chờ chúng tôi hạ gục anh, để xem chúng tôi xử lý anh thế nào!”.
Bọn họ mỉa mai châm chọc, cười khẩy không ngừng.
Còn các đệ tử ngoại đảo thì vô cùng sợ hãi hoang mang.
Ai mà ngờ được thần y Lâm vừa rồi mạnh mẽ như vậy mà bây giờ chỉ có thể bị động chịu đánh chứ…
“Lâm Chính, anh… anh sao rồi?”, Lương Huyền Mi cuống lên, vội vàng định chạy tới.
Nhưng mấy đệ tử nội đảo lập tức ngăn cô ta lại.
“Lương Huyền Mi, cô phản bội đảo Vong Ưu chúng tôi, còn cấu kết với kẻ thù bên ngoài, hãm hại người trên đảo, hôm nay chúng tôi sẽ không tha cho cô đâu!”, một đệ tử nội đảo quát lớn, rồi vung tay lên: “Các đồng môn, hãy bắt kẻ phản bội này, giao cho đảo chủ xử trí!”.
“Rõ!”.
Các đệ tử nội đảo đồng thanh hô lớn, sau đó xông tới.
“Bảo vệ Lương sư tỷ!”.
“Lên!”.
Các đệ tử ngoại đảo cũng không cam lòng yếu thế, gấp gáp kêu lên, rồi xông tới đối đầu với các đệ tử nội đảo.
Hiện trường lại trở nên hỗn loạn.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu kinh hãi vang lên.
“Đảo chủ!”.
Nghe thấy tiếng kêu này, tất cả đều chấn động.
Đó là giọng nói của Huyết Trường Phong.
Mọi người vội vàng quay sang nhìn hắn, chỉ thấy Huyết Trường Phong mở to hai mắt, nhìn đảo chủ đảo Vong Ưu với ánh mắt không thể tin được.
Bọn họ cũng nhìn theo.
Lúc này đảo chủ đảo Vong Ưu bỗng loạng choạng lùi lại hai bước, sau đó ngã ngồi xuống tảng đá ở bên cạnh. Ông ta còn chưa kịp lấy lại hơi thở đã phun ra một ngụm máu tươi.
“Bố!”.
Huyết U U hét lên thảm thiết rồi lao tới, ôm lấy đảo chủ đảo Vong Ưu.
“Đảo chủ, ông làm sao vậy?”.
“Đảo chủ, ông không sao chứ?”.
“Đang yên đang lành tại sao lại phun ra máu?”.
“Lẽ nào… là Lâm Chính dùng độc?”.
“Cái gì? Độc?”.
“Lâm Chính, anh thật là bỉ ổi, dám ngấm ngầm dùng độc!”.
“Đồ vô liêm sỉ!”.
Những người trên đảo Vong Ưu lòng đầy căm phẫn, trừng mắt nhìn Lâm Chính đầy oán hận.
Lâm Chính lạnh lùng lắc đầu: “Bỉ ổi? Các anh cũng có tư cách nói với tôi những lời như vậy sao? Đảo chủ của các anh, đầu tiên là bảo các trưởng lão bao vây tấn công tôi, sau đó lại đích thân ra trận, giao đấu với tôi. Rõ ràng tôi đã chiến đấu liên tục với các thiên kiêu, trưởng lão, tiêu hao rất nhiều, nhưng ông ta giao đấu với tôi vẫn không địch lại được tôi! Điều này chỉ có thể cho thấy thực lực của ông ta kém cỏi, không trách ai được cả!”.
“Nhưng anh dùng độc thì là bỉ ổi!”, một đệ tử nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không biết gì thì đừng nói vớ vẩn, tôi đối phó với ông ta thì cần gì đến độc chứ? Ông ta chỉ là ra chiêu quá mạnh, huy động khí kình quá nóng vội, khiến mạch máu bị vỡ mà thôi. Nếu anh không tin thì hãy gọi người biết y thuật trên đảo đến xem có phải ông ta bị trúng độc hay không!”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.
Anh vừa dứt lời, bọn họ liền á khẩu.
Lâm Chính cất bước, tiến về phía đảo chủ.
Vẻ mặt mọi người căng cứng, nhìn anh đầy cảnh giác.
“Tôi đã nói rồi, ông ra chiêu như vậy thì chắc chắn sẽ sức cùng lực kiệt. Bây giờ ông muốn đứng dậy cũng khó khăn, ông đã thua rồi!”, Lâm Chính bình thản nói.
“Lâm Chính, cậu đừng đắc ý… Tuy bổn đảo chủ đã kiệt sức, nhưng cậu cũng có khá hơn đâu. Hai tay cậu đã bị tôi phế, bây giờ chỉ cần tôi hạ lệnh, là có thể khiến các đệ tử của tôi băm vằm cậu. Cậu tưởng cậu đã thắng sao? Cậu nhầm rồi, tôi và cậu không phải là trận đấu võ một chọi một. Giữa chúng ta không tồn tại thắng thua, chỉ có sống chết!”, đảo chủ đảo Vong Ưu cười khẩy nói, rồi quát: “Tất cả các đệ tử nghe lệnh!”.
“Có!”.
Tất cả các đệ tử nội đảo xung quanh đều xúm lại, lớn tiếng đáp.
“Đánh gãy tay chân của người này, rồi bắt cậu ta lại cho tôi!”.
“Tuân lệnh!”.
Tiếng hô lớn vang thấu trời xanh.
Bọn họ lập tức ùa về phía Lâm Chính.
Chứng kiến cảnh này, các đệ tử ngoại đảo đều há hốc miệng.
“Mau đưa Lâm thiên kiêu rời đảo!”, Lương Huyền Mi gần như là gào lên.
Các đệ tử ngoại đảo đều chấn động, lúc này mới tỉnh táo lại.
Nhưng đúng lúc bọn họ xông tới định bảo vệ Lâm Chính, thì mới kinh ngạc phát hiện, sức mạnh của mình bỗng giảm đi rất nhiều, cả tốc độ và phản ứng đều không bằng lúc trước.
Dường như chỉ trong chớp mắt, tất cả sức mạnh tăng cường trong người bọn họ đều biến mất sạch sẽ.
“Chuyện… chuyện này là sao?”.
“Sức mạnh của tôi… bỗng trở nên yếu hẳn!”.
“Hình như… sức mạnh tăng cường đã biến mất toàn bộ rồi…”
Ai nấy kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía cây châm bạc trên người mình.
Lúc này họ mới phát hiện những cây châm bạc đó đều đã ngừng rung.
“Ơ…”
Tiểu Thúy như bị sét đánh ngang tai.
Bình luận facebook