• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (136 Viewers)

  • Chương 741-745

Chương 741: Người ngã ngựa đổ

Sau khi người đó rời đi, Lâm Chính đi về phía người tên Tiểu Thúy.

“Công tử, có… có gì dặn dò sao?”, Tiểu Thúy hơi hoảng hốt, vội cúi đầu nói.

“Không cần phải câu nệ như vậy, đi theo tôi trò chuyện mấy câu đi”, Lâm Chính cười nói.

“Vâng, công tử”, Tiểu Thúy gật đầu, sau đó đi theo Lâm Chính đi ra khỏi sân.

Lâm Chính hiên ngang đi trên đường, không hề sợ hãi, mắt nhìn đông nhìn tây, tỏ ra vô cùng hiếu kỳ.

Tiểu Thúy lại vô cùng căng thẳng, cúi đầu đi theo.

Trông cứ như công tử nhà giàu kiêu ngạo phách lối dẫn theo người hầu ra phố thời cổ đại vậy.

“Công tử, không được đi vào nơi đó”.

Tiểu Thúy đột nhiên phát giác ra điều gì, vội hô lên.

Lâm Chính đang định đi về phía cửa chợt khựng lại, dừng bước, nhìn cánh cửa trước mắt, hỏi: “Đây là đâu?”.

“Đây là cửa sau của võ trường luyện võ của đệ tử trên đảo, anh không phải người trên đảo, vào đó mà bị phát hiện thì hỏng bét”, Tiểu Thúy sốt ruột nói.

“Thế à?”.

Lâm Chính gãi đầu, sau đó suy nghĩ một lúc, quay người đi tới phía trước.

Tiểu Thúy thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Thúy, cô là người trên đảo phải không?”, Lâm Chính đi phía trước thuận miệng hỏi.

“Thưa công tử, không phải, tôi là người ngoài đảo, chỉ mới lên đảo ba năm trước”, Tiểu Thúy nói.

“Người ngoài đảo?”, Lâm Chính hơi bất ngờ: “Vậy sao cô lại đến đây?”.

“Đương nhiên là muốn đến đây học võ”, Tiểu Thúy thở dài một hơi, nói: “Đáng tiếc quy tắc của đảo Vong Ưu là người ngoài đảo đến đây học võ phải làm người hầu ba năm. Năm nay là năm thứ ba của tôi, đợi làm hết năm nay, tôi mới có thể chính thức trở thành đệ tử của đảo Vong Ưu”.

“Còn có quy tắc như vậy à?”, Lâm Chính kinh ngạc không thôi, nói.

“Đương nhiên, người trên đảo nói làm vậy là để rèn luyện tâm tính của người ngoài đến đây. Dù sao tâm tính không đủ thì khó mà học được võ công trên đảo. Nhưng cũng có ngoại lệ, nếu là người mà đảo Vong Ưu tự khiêu chiến, hoặc người có thiên phú dị bẩm có thể miễn ba năm làm người hầu, có thể học võ ngay, đồng thời được danh sư chỉ dạy. Tư chất Tiểu Thúy bình thường, cho nên chỉ có thể làm theo quy tắc”, Tiểu Thúy buồn rầu nói.

Đãi ngộ của thiên tài luôn luôn đặc biệt.

“Hóa ra là vậy…”, Lâm Chính khẽ gật đầu.

Lúc này, anh mới nhớ tới điều gì, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Tiểu Thúy, có phải trên đảo này có một người tên là Lương Huyền Mi không?”.

“Lương Huyền Mi?”, Tiểu Thúy gãi đầu, sau đó lắc đầu: “Tôi không biết, tuy tôi ở trên đảo ba năm, nhưng tôi luôn làm việc ở tầng lớp bên dưới. Nếu là đệ tử nhập thất thì tôi rất ít tiếp xúc, hơn nữa…”.

“Hơn nữa cái gì?”.

“Hơn nữa, có một số đệ tử được đảo chủ ban tên, rất ít người biết tên thật của bọn họ”.

“Thế à…”.

Lâm Chính nhíu mày.

Lương Huyền Mi là con gái của mẹ nuôi, nói đúng ra cũng là em gái nuôi của mình. Lần này đến đây, anh cũng định xem xem cô ấy sống ở đây ra sao.

Suy cho cùng, người được đảo Vong Ưu đưa đến đây, nếu luyện tốt thì không sao, nếu luyện không tốt, người thì chết người bị thương. Nếu Lương Huyền Mi xảy ra chuyện thì phải nghĩ cách đưa cô ấy đi.

Mẹ đã không còn, Lâm Chính rất quan tâm người mẹ nuôi này.

Anh hơi lo lắng tiến về phía trước.

Đúng lúc đó…

Rầm!

Một tiếng động nặng nề vang lên.

Một người bay ra khỏi cửa, đập mạnh xuống con đường cách đó không xa.

Hai người đang đi tới lập tức giật mình, nhìn sang người đó.

Đó là một đệ tử của đảo Vong Ưu. Lúc này anh ta đang bầm mắt tím mặt, miệng toàn máu, người ngã trên đất, ôm ngực không ngừng rên la.

Lúc này, vài đệ tử lao ra từ trong cánh cửa bên cạnh, vây xung quanh đệ tử đó.

“Sư đệ, sư đệ sao rồi?”.

“Sư đệ không sao chứ?”.

“Chết tiệt!”.

“Thật là quá đáng!”.

Mấy người nghiến răng nghiến lợi, vô cùng căm hận.

Trong cửa lại có vài người bước ra.

So với những người lúc trước, đám người này ăn mặc lộng lẫy, hơn nữa ai cũng kiêu ngạo, trên mặt hiện lên nụ cười.

Rất rõ ràng, hai nhóm người này không phải kẻ chung đường.

Tiểu Thúy biến sắc, đi tới mấy bước, khẽ giọng nói với Lâm Chính: “Anh Lâm, chúng ta mau chóng đi vòng qua đi”.

“Chuyện này là sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi Tiểu Thúy.

Nhưng Tiểu Thúy lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Anh Lâm, anh đừng hỏi nhiều như vậy, đi mau đi…”.

“Đi? Không được, chuyện thú vị như vậy sao tôi phải đi?”, Lâm Chính cười hỏi.

“Anh Lâm, anh chỉ là người ngoài đảo. Đây là chuyện trong đảo chúng tôi, anh không tiện ở lại đây…”, Tiểu Thúy sốt ruột.

“Chuyện trong đảo? Đó cũng là chuyện của các cô, không liên quan đến tôi. Tôi cũng không can thiệp, mà ở đây cũng không phải chỗ cấm vào, vì sao tôi không thể ở lại đây?”, Lâm Chính bật cười, nói.

“Ơ…”, Tiểu Thúy á khẩu.

Lúc này lại nghe một nam đệ tử dẫn đầu lên tiếng: “Đám đệ tử ngoại đảo các người toàn là một đám vô dụng, các người ở lại trên đảo chỉ lãng phía tài nguyên trên đảo. Tôi khuyên các người vẫn nên tìm ngày tốt xin đảo chủ rời khỏi đảo đi, sớm ngày cút khỏi đảo Vong Ưu chúng tôi đi!”.

“Anh… Trương Tử Tường! Anh ức hiếp người quá đáng!”, một đệ tử không nhịn được mắng.

“Ức hiếp người quá đáng? Vậy sao? Tôi chỉ đang chỉ dạy võ công cho các người, tiếc là đảo Vong Ưu chúng tôi truyền dạy võ học thượng thừa cho các người, các người lại không học được, còn trách ai?”, người tên Trương Tử Tường kia lắc đầu nói.

“Anh… chúng tôi mới vừa vào đảo bao lâu? Học võ bao lâu? Sao có thể bì được với anh?”.

“Kẻ thua luôn có lý do này lý do kia”.

“Khốn nạn, các người sẽ không có kết cục tốt, chúng tôi nhất định sẽ trả thù!”, đệ tử kia lại chửi mắng.

Nhưng anh ta vừa dứt lời, một gã đàn ông vóc dáng to cao ở bên cạnh Trương Tử Tường đã lao lên.

Gã tiến tới mấy bước, giống như một con bò điên tông vào mấy người họ, kéo đệ tử kia về phía trước.

Đệ tử kia há miệng, đang định nói gì đó thì thấy người đàn ông cao to đưa tay bóp cổ anh ta, sau đó dùng sức xách anh ta lên.

“Ư… A… A… A…”.

Đệ tự kia ôm cổ, hô hấp khó khăn.

“Anh làm gì vậy?”.

“Thả sư huynh tôi ra!”.

“Mau dừng tay!”.

Người xung quanh phẫn nộ gào lên, đồng loạt xông tới.

Nhưng gã đàn ông cao to vẫn không sợ, cười lớn ha hả, vung nắm đấm to như bao cát đấm mạnh vào khớp xương của đệ tử kia.

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên, đệ tử kia đang điên cuồng giãy giụa đột nhiên cơ thể xụi lơ, cả người thõng xuống, tứ chi mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, người đã ngất đi.

“Ha ha ha, mấy người muốn tôi thả nó ra? Không thành vấn đề, trả lại cho mấy người!”.

Gã đàn ông cao to cười lớn, đột nhiên dùng sức.

Vù!

Người đó bay thẳng ra xa, tông ngã các đệ tử đang chạy đến…

Ai nấy ngã ngửa ra đất.

Hiện trường tràn ngập tiếng kêu rên.
Chương 742: Vậy để tôi chữa

Nhìn thấy vậy, Tiểu Thúy biến sắc, gương mặt trắng bệch, cả người run rẩy.

Lâm Chính nhíu mày: “Đây là đang làm gì? Bọn họ không phải đồng môn sao? Đều là người của đảo Vong Ưu, sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy? Đệ tử kia chắc xương tứ chi đã bị vỡ nát, làm thế là hoàn toàn biến người kia thành tàn phế rồi!”.

“Anh Lâm, anh không biết đâu, đây là ân oán giữa đệ tử nội đảo và ngoại đảo…”, Tiểu Thúy mấp máy môi, nhỏ giọng nói.

“Nội đảo và ngoại đảo? Ngoại đảo thì tôi biết, là đệ tử từ ngoài đảo vào đây phải không? Vậy còn nội đảo… là ý gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Nội đảo là con cháu của người trên đảo, không những là con cháu của nhà họ Huyết như đảo chủ, mà còn có con cháu của trưởng lão, nguyên lão, chấp sự… Bọn họ từ nhỏ đã sống trên đảo, vô cùng bài xích người ngoài đảo, cho rằng người ngoài đảo cướp tài nguyên tu luyện thuộc về bọn họ, cho nên mới có mâu thuẫn như vậy. Đương nhiên, điểm mâu thuẫn cũng không chỉ giới hạn ở đó, mà còn có rất nhiều nguyên nhân. Tóm lại, trận chiến giữa đệ tử nội ngoại đảo rất phức tạp. Trừ khi là người bên trên can thiệp, nếu không thì không thể ngăn chặn…”, Tiểu Thúy nhỏ giọng nói.

“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính hiểu ra, gật đầu.

Theo lý mà nói, Tiểu Thúy cũng là đệ tử ngoại đảo.

Anh đột nhiên hiểu ra gì đó.

Nếu là vậy, sở dĩ những người có thiên phú trác tuyệt được đảo Vong Ưu đưa từ bên ngoài vào đây không luyện được võ công, không chết cũng bị thương, phải chăng là vì rơi vào cuộc phân tranh giữa đệ tử ngoại đảo và nội đảo?

Nghĩ đến đó, Lâm Chính cũng có chút lo lắng cho Lương Huyền Mi…

“Nghe đây, sau này cứ mỗi thứ hai, các người mới được vào sân luyện võ chữ Địa này. Những lúc khác, các người hãy thành thật tu luyện ở trong sân nhà của các người đi. Còn sân luyện võ chữ Thiên, tôi không cho phép các người bước vào nửa bước. Nếu không, các người vào lần nào, tôi sẽ đánh lần đó! Tôi và các sư đệ sư muội của tôi ra tay không biết nặng nhẹ, một khi gãy xương bại liệt gì đó thì thật ngại quá. Nghe rõ chưa?”, người tên Trương Tử Tường nhếch khóe môi, mỉm cười nói.

“Anh…”.

Các đệ tử ngoại đảo giận mà không dám nói, ai nấy nghiến sắp nát cả răng.

Nhưng thực lực bọn họ không bằng những người này, nếu thật sự muốn đấu thì hoàn toàn không phải đối thủ.

“Trương Tử Tường! Anh oai phong quá nhỉ!”.

Lúc này, một giọng quát lạnh lùng vang lên.

Trương Tử Tường hơi sửng sốt, đưa mắt nhìn sang, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi mặc võ phục màu đỏ bước nhanh tới.

Cô gái cực kỳ xinh đẹp quyến rũ, lông mày đậm xinh, môi đỏ răng trắng, dáng người đường cong rõ ràng, yểu điệu lả lướt, là một người đẹp chính hiệu. Nhất là đôi chân cô ta, nhờ luyện công mà cực kỳ cân xứng hữu hình, không có chút khuyết điểm nào.

Cô gái vừa xuất hiện, trong mắt Trương Tử Tường lập tức lóe lên tà khí.

Nhưng hắn lại không hoảng loạn, ngược lại nhếch khóe miệng, cười thật tươi: “Tôi cứ tưởng là ai chứ, hóa ra là Diên Nữ sư muội. Sư muội, nghe nói cô ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hơn một tháng chưa về, hơn một tháng này sư huynh rất nhớ sư muội”.

“Trương Tử Tường, sớm muộn gì tôi cũng sẽ xé rách miệng anh ra!”, cô gái tên Diên Nữ lạnh lùng nói, sau đó tiến lên kiểm tra vết thương của hai đệ tử ngã trên mặt đất. Khi phát hiện một đệ tử bị gãy hết hai tay hai chân, vẻ mặt cô ta cực kỳ lạnh lẽo.

“Anh… thật ác độc!”.

“Ha ha ha, Diên Nữ sư muội, thiên phú của cô không tệ, cần gì phải ở chung với đám vô dụng này? Nội đảo chúng tôi đã quăng cành ô liu ra cho cô, chỉ cần cô gật đầu, gia nhập nội đảo chúng tôi, tài nguyên trên đảo này còn không phải tùy cô lựa chọn hay sao?”, Trương Tử Tường cười nói.

“Tài nguyên luyện công là đảo chủ cung cấp, không phải các người cho. Các người độc chiếm tài nguyên luyện công, tôi nhất định sẽ tố cáo các người trước mặt đảo chủ”.

“Diên Nữ sư muội, cô cũng ngây thơ quá. Nếu tố cáo thật sự có hiệu quả, cô cảm thấy đệ tử ngoại đảo như các cô lại đến bước đường này sao?”, Trương Tử Tường cười nói.

Diên Nữ nghiến răng nghiến lợi, nhưng không lên tiếng, chỉ nhỏ giọng nói: “Mau đưa bọn họ đi chữa trị”.

“Vâng”.

Các sư đệ ở bên cạnh đáp lại.

Nhưng khi bọn họ định khiêng hai người này đi thì lại không đủ sức, hóa ra bọn họ đều bị thương.

“Tiểu Thúy, còn anh gì kia, qua đây giúp đỡ đi!”.

Dường như Diên Nữ đã nhận ra Tiểu Thúy và Lâm Chính đang đứng ở nơi đó, lập tức hét lên.

“Hả? Chuyện này… Diên Nữ sư tỷ, người này là…”, Tiểu Thúy vội giải thích.

Cô ấy còn chưa nói xong đã bị Diên Nữ ngắt lời.

“Bớt nhiều lời, mau qua đây!”.

Tiểu Thúy rùng mình sợ hãi, khó xử nhìn Lâm Chính.

“Đi thôi, tới giúp đỡ họ, cứu người quan trọng”, Lâm Chính nói, sau đó tiến lên.

Mấy người khiêng người bị thương đi.

Diên Nữ lạnh lùng liếc nhìn Trương Tử Tường, sau đó quay người rời đi.

“Ê? Sư muội đừng đi chứ, sư huynh còn muốn nói thêm vài lời với sư muội mà”, Trương Tử Tường vội hét lên.

Nhưng Diên Nữ không quan tâm.

Bọn họ cất giọng cười lớn, tràn đầy giễu cợt.

“Sư huynh, con ả đó hình như không để ý đến anh”, người bên cạnh cười nói.

“Ha ha, yên tâm, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đưa cô ta lên giường!”, Trương Tử Tường nheo mắt lại, cười nói.

Hai người bị thương được khiêng đến trước một căn nhà tranh.

Xung quanh nhà tranh đặt nhiều chiếc giường trúc, một người phụ nữ lớn tuổi đang nấu thuốc ở bên cạnh nhà tranh, hương thuốc lan tỏa ngào ngạt.

“Đặt bọn họ xuống giường trúc”, Diên Nữ chỉ huy.

Lâm Chính và Tiểu Thúy lập tức đặt người bị thương lên giường trúc.

Diên Nữ đi về phía người phụ nữ lớn tuổi.

“Diệu Thủ trưởng lão, xin hãy xem bệnh ạ…”, Diên Nữ nhỏ giọng nói, giọng điệu vô cùng cung kính.

“Vì sao mà bị thương đấy?”, người phụ nữ lớn tuổi không ngẩng đầu lên, hỏi bằng giọng khàn đặc.

“À… là do luyện công… luyện công bị thương…”, Diên Nữ nhỏ giọng đáp.

“Luyện công?”.

Người phụ nữ lớn tuổi đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt trũng sâu khinh thường liếc nhìn Diên Nữ, lạnh lùng quát: “Con khốn này, còn dám lừa tôi? Bị thương do luyện công hay bị người ta đánh bị thương, cô nghĩ tôi không nhìn ra sao?”.

“Lúc luyện công… so đấu với đồng môn mà bị thương…”, Diên Nữ vội sửa lời.

“Ha, con khốn này cũng lanh lợi đấy! Chỉ tiếc tôi không thích đám người các cô! Đám người các cô chỉ là một đống rác rưởi trên đảo chúng tôi, cũng không biết sao mấy người kia lại chiêu mộ các cô vào đây”.

Người phụ nữ lớn tuổi cười nói, sau đó lấy hai miếng cao dán từ trong túi ra, ném về phía giường trúc.

Cao dán rơi xuống đất.

“Kẻ yếu không có tư cách được chữa trị. Các người ẩu đả với người khác thua bị thương là bởi vì các người không có bản lĩnh, cầm lấy dán đi, dán xong thì mau cút đi!”, người phụ nữ lớn tuổi lạnh lùng nói.

Diên Nữ thấy vậy lập tức đi tới nhặt cao dán lên.

Mọi người đều không lên tiếng, vẻ mặt rất thất vọng.

Lâm Chính lại âm thầm nhíu mày, nhưng không lên tiếng.

Đây là chuyện của đảo Vong Ưu, anh không muốn can dự vào.

Dán cao dán xong, vẻ mặt của hai người bị thương thoải mái hơn nhiều. Nhưng bọn họ bị thương ở bên trong, đâu phải một miếng cao dán là chữa khỏi?

Nhưng không ai dám đòi hỏi thêm thảo dược từ người phụ nữ lớn tuổi kia.

Lúc này, Diên Nữ quay sang quát khẽ với Lâm Chính và Tiểu Thúy: “Hai người khiêng bọn họ tới phòng tôi!”.

“Sư tỷ định làm gì?”, Tiểu Thúy ngơ ngác hỏi.

“Nếu Diệu Thủ trưởng lão không chịu chữa thì để tôi chữa!”, Diên Nữ lạnh lùng nói.
Chương 743: Ra tay

Người học võ ít nhiều đều biết một ít thủ đoạn chữa trị vết thương nhẹ.

Nhưng vết thương nghiêm trọng như vậy, sao mấy vết thương nhẹ có thể so sánh được?

Tiểu Thúy, Lâm Chính và vài đệ tử khác đưa hai người bệnh đến một kiến trúc ở giữa lưng núi.

Đó là một trong các chỗ ở của đệ tử ngoại đảo.

Kiến trúc nơi đây tồi tàn hơn những kiến khúc khác nhiều, nhưng thiết bị vẫn đầy đủ. Nhiều đệ tử ra vào, nhìn thấy Diên Nữ thì cung kính gọi một tiếng Diên Nữ sư tỷ.

Hai người bị thương được khiêng đến một căn phòng khá lớn ở chính giữa.

Các đệ tử vây lại.

Diên Nữ sai người lau sơ qua hai người, sau đó chạy vào trong lấy thuốc, đắp cho hai người.

Cách làm của cô ta khá qua loa, hơn nữa công dụng của thảo dược cũng không thể chữa khỏi vết thương cho hai người, cùng lắm chỉ có thể xoa dịu. Nhưng tình hình hiện nay, loại thảo dược đó đã là thứ tốt nhất.

“Sư tỷ, ừm… dựa vào số thảo dược này… e rằng hai sư huynh khó mà lành vết thương…”, một nữ đệ tử lo âu nói.

“Nếu không thì phải làm sao? Nếu không phải các người quá vô năng, chúng ta có đến nỗi rơi vào kết cục này không?”, Diên Nữ lạnh lùng nói.

“Sư tỷ… cái… cái này không thể trách chúng tôi. Đệ tử nội đảo từ nhỏ đã luyện võ ở trên đảo, chúng tôi đều nửa đường rời khỏi nhà, còn phải làm người hầu ở trên đảo ba năm, thời gian chúng tôi thật sự học võ không nhiều, không đánh lại bọn họ thật ra rất bình thường…”, nữ đệ tử kia giải thích.

Nhưng vừa dứt lời.

Bốp!

Một tiếng tát tai giòn giã vang lên.

Nữ đệ tử đó ôm mặt, ấm ức nhìn Diên Nữ.

“Diên Nữ sư tỷ…”.

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

“Các người không cố gắng mà lại còn lý do?”, Diên Nữ lại tát thêm một cái lên má kia của nữ đệ tử đó.

Bốp!

Gò má của nữ đệ tử ngay tức khắc đỏ lên, không nhịn được nữa, nước mắt như mưa lăn dọc xuống theo khóe mắt.

Mọi người đều cúi đầu không dám lên tiếng, trong nhà chỉ còn lại tiếng khóc của nữ đệ tử kia.

“Nghe đây, ngày mai ở hội thí luyện, tôi mặc kệ các người dùng thủ đoạn gì, ít nhất phải lọt vào top 5 cho tôi. Nếu không tiến vào top 5, các người đều sẽ không có trái ngọt để ăn đâu. Đến lúc đó đừng nói là thảo dược, ngay cả một tờ giấy các người cũng đừng mong được có”.

Diên Nữ tức giận quát lên, sau đó phất tay rời khỏi phòng.

Mọi người đều há hốc miệng, ngơ ngác nhìn bóng lưng Diên Nữ rời đi, đều không nói tiếng nào.

Lâm Chính âm thầm nhíu mày.

Anh không ngờ tính tình Diên Nữ lại nóng nảy như vậy.

Tiểu Thúy thở dài, nhìn hai người sư huynh bị thương, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay sang hỏi Lâm Chính: “Anh Lâm, tôi nghe nói anh là bác sĩ cô chủ mời đến đảo, anh có thể khám cho hai sư huynh được không?”.

“Bác sĩ?”.

Các đệ tử xung quanh lần lượt nhìn về phía Lâm Chính, nhưng trong mắt toàn là vẻ thất vọng.

Bác sĩ trẻ tuổi như vậy… y thuật có thể cao siêu đến đâu?

“Khám thì không vấn đề, nhưng trên tay tôi không có dụng cụ, không có cao dán, chỉ có thể châm vài kim cho bọn họ, như vậy có thể giúp bọn họ lành nhanh hơn một chút”, Lâm Chính nói.

“Vậy cũng còn hơn không. Anh Lâm, ngày mai nhóm chúng tôi phải tham gia hội thí luyện. Hội thí luyện này rất quan trọng đối với chúng tôi, nếu anh có thể chữa cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ rất cảm kích anh”, Tiểu Thúy vội nói.

“Hội thí luyện gì vậy?”, Lâm Chính thuận thế hỏi.

“Chính là đại hội thí luyện mỗi năm một lần trên đảo Vong Ưu, tất cả đệ tử đều phải tham gia. Tổng cộng chia làm mười ba nhóm, mấy người chúng tôi là một nhóm”.

“Hội thí luyện này rất quan trọng à?”, Lâm Chính cười nói: “Tôi thấy Diên Nữ sư tỷ của các cô rất xem trọng đại hội thí luyện này. Lúc nãy cô ta còn nổi nóng như vậy, chẳng lẽ đại hội thí luyện này có phần thưởng rất phong phú hay sao?”.

“Dù có đứng nhất đại hội thí luyện cũng không có bất cứ phần thưởng nào”.

“Thế thì vì sao Diên Nữ lại xem trọng như vậy?”.

“Sở dĩ Diên Nữ sư tỷ như vậy là vì nếu có thể vào được top 5, đảo chủ sẽ sắp xếp trưởng lão dẫn dắt nhóm chúng tôi luyện võ. Được danh sư chỉ diểm, thực lực sẽ tiến bộ rất nhanh!”.

“Hóa ra là vậy! Xem ra Diên Nữ là muốn tốt cho các cô”, Lâm Chính sáng mắt lên, nói.

“Muốn tốt cho chúng tôi? Không có đâu!”.

“Cô ta làm những chuyện này cũng là vì bản thân cô ta!”.

“Người phụ nữ đó cũng là người rất tư lợi, cực kỳ hà khắc!”.

Người bên cạnh đều không nhịn được lẩm bẩm.

Lâm Chính ngạc nhiên: “Vì sao lại nói vậy?”.

“Anh Lâm không phải người trên đảo đúng không? Có lẽ anh không biết, Diên Nữ là người đẹp nổi tiếng trên đảo”.

“Nhiều người thèm thuồng sắc đẹp của cô ta, Trương Tử Tường khi nãy cũng là một trong số đó! Cô ta muốn vào được top 5 là muốn nương tựa vào một trưởng lão, lấy đó làm chỗ dựa! Chỉ thế mà thôi”.

“Còn chuyện cô ta bảo vệ chúng tôi, chữa trị cho chúng tôi, cũng chỉ là hi vọng chúng tôi có thể giữ trạng thái tốt nhất, bảo đảm cho đại hội thí luyện ngày mai!”.

“Người phụ nữ đó hoàn toàn chỉ vì bản thân mình, không phải thân thiết như anh thấy đâu!”.

Bọn họ anh một câu tôi một câu, ba mồm bảy miệng tranh nhau nói.

Lâm Chính rất bất ngờ, cũng không ngờ Diên Nữ lại có tâm tư như vậy. Anh còn tưởng Diên Nữ đóng vai một chị gái nhiệt tình ở đây chứ.

“Các người đang nói gì ở đó đấy?”.

Lúc này, giọng nói phẫn nộ vang lên từ ngoài cửa.

Tất cả mọi người giật mình, đưa mắt nhìn lại, không biết từ lúc nào Diên Nữ đã xuất hiện nơi cửa.

“Hả? Diên Nữ sư tỷ?”.

Bọn họ đều tái mặt.

“Các người giỏi lắm, nói xấu tôi ở sau lưng tôi? Được! Được lắm!”, gương mặt Diên Nữ lạnh băng, âm trầm nói.

Bọn họ sợ đến mức mất hồn, vội vàng cúi đầu.

“Mau chạy quanh sân một trăm vòng cho tôi, sau đó luyện công một tiếng, nếu thiếu vòng nào hay thiếu phút nào, vậy thì tôi cũng mặc kệ đại hội ngày mai, tôi sẽ đánh gãy chân các người!”, Diên Nữ mắng chửi: “Đi mau!”.

“Vâng… Vâng sư tỷ…”.

Bọn họ run lẩy bẩy, vội vàng chạy ra ngoài.

“Tiểu Thúy, cô còn không đi mau?”, Diên Nữ nhìn chằm chằm Tiểu Thúy, hỏi.

“Sư tỷ, Nhị trưởng lão căn dặn tôi chăm sóc vị Lâm tiên sinh này…”, Tiểu Thúy dè dặt nói.

“Lâm tiên sinh?”, Diên Nữ hiếu kỳ nhìn Lâm Chính: “Anh không phải đệ tử ở trên đảo chúng tôi sao?”.

“Không phải, xin chào, tôi là Lâm Chính”, Lâm Chính bình thản nói.

“Lâm Chính?”.

Trong mắt Diên Nữ thoáng qua vẻ nghi hoặc, quan sát anh kỹ càng một vòng, lạnh lùng nói: “Anh đến đây làm gì?”.

“Tôi được cô Huyết U U mời đến đây khám bệnh cho người trên đảo các cô”, Lâm Chính trả lời.

“Nói vậy là y thuật của anh không tệ?”.

“Chỉ là hiểu một ít y thuật”.

“Anh quen biết với người trên đảo sao?”.

“Tôi mới lần đầu đến đây, sao có thể quen biết?”.

“Vậy trên đảo có ai quen biết anh sao?”.

“Cô hỏi cái này làm gì?”, Lâm Chính cảm thấy hơi quái lạ.

“Bỏ đi, anh khám cho hai sư đệ của tôi đi”, Diên Nữ lạnh lùng nói.

“Chuyện này không thành vấn đề”, Lâm Chính gật đầu.

“Tiểu Thúy, đáp ứng mọi yêu cầu của anh ta, theo sát anh ta, đừng để anh ta chạy loạn. Tôi ra ngoài một lát”, ánh mắt Diên Nữ lóe lên, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng.

“Sư tỷ định đi đâu vậy nhỉ?”.

Tiểu Thúy rất khó hiểu, nhưng không dám hỏi.

Lâm Chính lấy châm bạc, bắt đầu khử trùng, dàn trải ra.

Những người này đều bị ngoại thương, châm cứu không thể giúp bọn họ nối liền gân cốt, chuyện có thể làm chỉ là tăng thêm tốc độ tự lành của cơ thể họ.

Tiểu Thúy đứng ở bên cạnh, yên tĩnh nhìn Lâm Chính châm cứu.

Nhìn một hồi, khuôn mặt cô ấy hoàn toàn cứng đờ, miệng hé ra, người ngây ngốc…
Chương 744: Bị hãm hại

Tiểu Thúy trước đây từng giúp Diệu Thủ trưởng lão làm việc vặt một thời gian. Mặc dù không học được gì nhiều nhưng cũng có thấy Diệu Thủ trưởng lão châm cứu cho người trên đảo.

So với Diệu Thủ trưởng lão thì hình ảnh mà Lâm Chính châm cứu đúng là đẹp hơn nhiều. Từng châm đâm xuống không hề giống đang chữa bệnh mà giống như đang tạo ra một tác phẩm nghệ thuật vậy. Giống như Nữ Oa tạo ra người vậy đó.

Tiểu Thúy nhìn chăm chăm với vẻ si mê, khó mà thoát ra được. Một lúc sau Lâm Chính châm cứu xong bèn lau mồ hôi trán.

“Anh Lâm, bọn họ thế nào rồi?”, Tiểu Thúy vội vàng hỏi.

“Vẫn ổn, có điều cần phải uống thêm thuốc để duy trì”, Lâm Chính mỉm cười.

Tiểu Thúy mím môi. Lúc này, có một đệ tử bước vào.

“Tiểu Thúy, sư tỉ Diên Nữ bảo tôi đưa hộp này cho cô, nói là có thể anh Lâm đây sẽ cần dùng tới”, người đệ tử lên tiếng.

“Ồ?”

Tiểu Thúy mở hộp ra thì thấy bên trong có vài cây châm màu đen và vài miếng vải khá kỳ lạ. Cô gái hỏi: “Đây là gì vậy?”

“Tôi cũng không biết, sư tỷ Diên Nữ bảo tôi mang tới”, người này nói xong bèn quay người rời đi.

Tiểu Thúy không hiểu. Lâm Chính cũng cảm thấy hoang mang, anh nhìn những thứ bên trong chiếc hộp.

“Anh Lâm, đây cũng là châm à? Lẽ nào sư tỷ Diên Nữ tưởng anh không có châm nên nhờ người mang tới cho anh?”

“Nhưng cũng có vài cây thôi mà. Có lẽ những cây châm này cũng không được sạch sẽ cho lắm”.

Lâm Chính cầm một cây lên xem. Sau khi quan sát, anh tái mặt: “Châm này có độc”.

“Cái gì?”,Tiểu Thúy giật mình, run rẩy.

“Vậy mấy miếng vải này thì sao?”, cô gái lắp bắp.

“Những miếng vải này…cũng không phải vải đựng châm, mà giống như vừa được tẩm độc…”, Lâm Chính đanh mắt, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn đứng dậy: “Mau, đưa những thứ này vứt đi, nhanh”

“Hả? Được được…", Tiểu Thúy run rẩy, vội vàng cầm cái hộp gỗ mang ra ngoài.

Đúng lúc này, một nhóm người đột nhiên bước vào. Tiểu Thúy vừa ra tới cửa thì đã bị đẩy ngược lại. Nhìn là biết người trên đảo.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên để râu ngắn. Người đàn ông này trừng mắt nhìn Lâm Chính sau đó quay qua Diên Nữ, trầm giọng: “Diên Nữ, có phải người này không?”

“Đúng vậy, Tam trưởng lão, chính là anh ta”, Diên Nữ trả lời.

“Được lắm, người đâu, bắt lại”, Tam trưởng lão phất tay. Dứt lời, những người khác của đảo Vong Ưu lập tức lao lên ghì chặt Lâm Chính.

“Các người định làm gì vậy?”, Tiểu Thúy tái mặt.

“Tại sao lại bắt tôi?”

Lâm Chính trầm giọng quát lên. Thế nhưng vô tích. Tiểu Thúy cuống cả lên, lập tức chạy tới trước mặt người đàn ông và nói: “Tam trưởng lão, người này là do cô U U đưa lên đảo để xem bệnh cho phu nhân, là khách của đảo chúng ta, sao trưởng lão có thể…bắt anh ấy được chứ?”

“Khách sao? Hừ, cậu ta là kẻ gian mưu hại phu nhân, không bắt cậu ta thì bắt ai?”, Tam trưởng lão lạnh giọng.

“Kẻ gian mưu hại phu nhân sao?”, Tiểu Thúy tái mét mặt.

Lâm Chính chau mày, mơ hồ ý thức được điều gì đó bèn vội vàng nhìn cái hộp trong tay Tiểu Thúy. Một đệ tử đột nhiên giằng lấy và mở ra. Tam trưởng lão nhìn những cây kim bên trong và trầm giọng: “Đây là gì?”

“Tôi cũng không biết nữa…”, Tiểu Thúy khóc lóc.

“Tam trưởng lão nhìn xem, trên tay người này cũng cầm châm, có lẽ là hiểu về y thuật. E rằng anh ta đã dùng thủ đoạn này khiến cho cô U U tin tưởng, sau đó lên đảo. Chắc chắn đây là châm độc mà anh ta đã chuẩn bị! Chứng cứ rành rành ở đây”, Diên Nữ nói.

“Cô hại tôi à?”, đôi mắt Lâm Chính trở nên u ám. Anh lập tức hiểu ra. Hóa ra cái hộp chính là vật chứng để hãm hại anh.

“Tôi và anh không quen biết, không thù không oán, sao tôi lại phải hại anh. Anh đừng làm ra vẻ vô tội nữa”, Diên Nữ thản nhiên nói.

“Sư tỷ Diên Nữ…”, Tiểu Thúy khóc lóc.

“Tam trưởng lão, hộp này không phải của tôi. Mà là Diên Nữ đưa cho một đệ tử mang tới. Những thứ có bên trong không có liên quan gì tới tôi cả. Tôi chỉ là người do Huyết U U mời tới. Tôi không có hứng thú với ân oán trên đảo, chẳng liên quan gì. Tôi hi vọng ông có thể hiểu ra chân tướng sự việc, đừng vu oan cho người tốt", Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.

“Vu oan cho người tốt sao? Hừ, chứng cứ đã rành rành mà cậu còn chối à? Cậu hại phu nhân, chắc chắn là muốn tới hãm hại đảo chủ! Tới khi đó để xem cậu còn chối được không. Áp tải đi”, Tam trưởng lão phất tay.

“Đi!”

Đám đông ghì vai Lâm Chính đẩy anh đi. Lâm Chính chau chặt mày, không hề phản kháng. Anh nhìn chăm chăm Diên Nữ bằng ánh mắt u tối. Anh không hề giải thích, bởi vì anh biết, có nói gì thì cũng không có ai tin.

Đành phải nói chuyện với đảo chủ vậy. Lâm Chính vừa suy nghĩ vừa theo bọn họ rời đi.

“Tam trưởng lão, còn Tiểu Thúy thì thế nào?”, một người đệ tử nhìn thấy Tiểu Thủy đang run rẩy bèn lên tiếng.

“Cô có phải là đồng bọn không?”, Tam trưởng lão đanh mặt hỏi Tiểu Thúy.

“Không phải, Tam trưởng lão, Tiểu Thúy không có liên quan gì tới người đó cả…”, Tiểu Thúy nước mắt lã chã.

“Tam trưởng lão, có lẽ Tiểu Thúy vô tội. Cô ấy và người này lần đầu gặp mặt. Diên Nữ thấy người đàn ông này có hành vi khá kỳ lạ nên mới báo với trưởng lão”, Diên Nữ khẽ nói.

“Dù thế nào thì cũng phải điều tra cho rõ ràng. Đây không phải là chuyện nhỏ, từ hôm nay cấm túc Tiểu Thúy, không được đi đâu hết”.

“Vâng…”, Tiểu Thúy cúi đầu, lau vội nước mắt. Vô duyên vô cớ gặp phải mối họa này, chỉ có thể trách cô đen đủi mà thôi. Thế nhưng người xui nhất vẫn là Lâm Chính.

Diên Nữ vẫn chưa hề rời đi mà ở bên cạnh Tam trưởng lão.

Tam trưởng lão gật đầu đầy hài lòng: “Diên Nữ lần này lập công lớn rồi. Trưởng lão sẽ báo cho đảo chủ, đảo chủ nhất định sẽ trọng thưởng đấy”.

Diên Nữ nghe thấy vậy thì bặm môi chạy tới trước mặt Tam trưởng lão và quỳ xuống. Tam trưởng lão bèn dừng bước.

“Tam trưởng lão, Diên Nữ không cần được thưởng gì cả, chỉ cầu xin trưởng lão một chuyện”, Diên Nữ cầu khẩn.

“Tôi biết suy nghĩ của cô”, Tam trưởng lão bình tĩnh nói: “Cô muốn được theo học võ công tinh túy của đảo Vong Ưu đúng không?”

“Đây là mục đích chính của Diên Nữ”, Diên Nữ nghiêm túc nói.

“Thế nhưng tinh túy của đảo chỉ truyền cho nội bộ. Cô không phải là người của đảo Vong Ưu, theo lý mà nói, cô không thể nào học được”.

“Nếu như trưởng lão không đồng ý thì Diên Nữ sẽ không đứng dậy”, Diên Nữ bặm môi.

Tam trưởng lão suy nghĩ một lúc rồi thở dài: “Diên Nữ, thiên chất của cô tốt, thực ra quy tắc này phá vỡ cũng được, nhưng có một người…không để cho cô học được những công phu tinh túy này. Người này là ai chắc cô biết. Người này mà không gật đầu thì tôi cũng không thể dạy cô được”.

Diên Nữ tái mặt, thầm siết chặt nắm đấm.

“Thực ra cố muốn học, chỉ cần người đó gật đầu là được. Thay vì tới cầu xin tôi thì cô nên cân nhắc điều kiện mà người đó đưa ra cho cô! Như vậy, chẳng phải sẽ càng dễ dàng hơn sao?”

Tam trưởng lão lên tiếng, sau đó lắc đầu đi vòng qua Diên Nữ và rời đi.

Diên Nữ bặm môi, đôi mắt ánh lên vẻ không cam tâm.
Chương 745: Chết là hết!

Trong căn phòng giam lạnh như băng. Lâm Chính cởi đồng hồ mở nắp ra. Anh khẽ ấn nhẹ con số bên trong và gửi đi một dòng chữ.

Chiếc đồng hồ là Mã Hải đưa cho anh. Một khi anh xảy ra chuyện gì thì có thể dùng nó để báo cho Mã Hải.

Điện thoại, châm trên người anh đã bị tịch thu. Đúng ra người của đảo Vong Ưu sẽ phải nhanh chóng điều tra ra anh trong sạch, thế nhưng đã mấy tiếng trôi qua rồi, vẫn không có ai tới thả anh ra cả.

Lâm Chính lúc này mới ý thức được rằng sự việc nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng nhiều.

Anh vốn hi vọng Huyết U U có thể tới. Nhưng với tình huống này, có lẽ đến cả bản thân cô ta cũng khó mà giữ được an toàn cho chính mình.

Cộp cộp…

Có tiếng bước chân vang lên trong hành lang nhà giam. Lâm Chính ngẩng đầu nhìn ra ngoài thì thấy Diên Nữ mặc võ phục màu đỏ bước tới.

“Ồ? Cô còn dám tới đây à?”, Lâm Chính nheo mắt.

“Sao tôi lại không dám tới?”, Diên Nữ thản nhiên đáp.

“Cô gái, tôi và cô không thù không oán, tại sao cô lại hãm hại tôi? Cái gì mà kẻ gian? Tôi chỉ là một bác sĩ được người của đảo các cô mời tới. Trên đảo có ân oán gì chẳng liên quan gì tới tôi hết”, Lâm Chính trầm giọng.

“Đúng là không liên quan gì tới anh, nhưng thật không may, lúc anh lên đảo thì anh đúng là người mà tôi cần”.

“Nói như vậy thì chuyện này cô đã tính toán từ lâu rồi phải không?”

“Mấy năm trước có một sát thủ lên đảo, vốn định hạ độc đảo chủ của chúng tôi nhưng đã bị Vũ Phù Bình – chị dâu của đảo chủ ngăn chặn. Vũ Phù Bình rơi vào hôn mê, tới giờ vẫn chưa tỉnh lại. Đảo chủ vì muốn cứ Vũ Phù Bình đã đi khắp nơi tìm các danh y nhưng đều không có tác dụng gì. Người của đảo cũng cật lực điều tra để có thể bắt được hung thủ và những người liên quan.

“Nhưng chuyện này có liên quan gì tới tôi đâu, tôi không phải là hung thủ” .

“Tôi biết, nhưng giờ anh là hung thủ rồi. Bởi vì tôi muốn người đó là anh thì anh phải trở thành thôi”.

“Tại sao cô lại làm như vậy?”

“Bởi vì anh có thể cho tôi một cơ hội được thay đổi”, Diên Nữ khẽ cười: “Tôi chuẩn bị cái hộp đó cùng châm độc chính là vì ngày hôm nay. Giờ anh đã bị tôi tố là kẻ gian, đảo chủ biết được chuyện này sẽ rất vui mừng và sẽ thưởng cho tôi. Mà phần thưởng chính là cơ hội dành cho tôi”.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì chợt bừng tỉnh. Anh cảm thấy hết sức nặng nề. Anh đã bị Diên Nữ bán đứng rồi. Thế nhưng anh không hề hoảng sợ mà chỉ lắc đầu.

“Cô định lấy tôi ra để đổi cho cô một cơ hội. Cách này của cô không tệ, chỉ đáng tiếc là…cô tìm nhầm người rồi. Cô không nên chọn tôi thì đúng hơn”.

“Tại sao anh lại nói vậy?”, Diên Nữ hỏi.

“Bởi vì tôi vô tội”, Lâm Chính nhún vai.

Diên Nữ sững sờ, sau đó bật cười: “Thú vị, anh Lâm, anh rất thú vị. Anh nói anh vô tội. Tội tin đấy…nhưng ngoài tôi ra…còn ai tin anh đây? Mọi người tới đây đều nói là vô tội nhưng như thế thì đã sao?”

“Lát nữa chắc chắn đảo chủ sẽ muốn gặp tôi. Một khi gặp tôi rồi thì tôi sẽ chứng minh là mình trong sạch”, Lâm Chính mỉm cười: “Dựa vào một cái hộp không thể định tội được tôi đâu. Sơ hở quá nhiều”.

“Tôi biết, nếu như điều tra kỹ thì có rất nhiều sơ hở. Anh cũng sẽ nhanh chóng được chứng minh là vô tội, thậm chí còn điều tra ra là tôi là người dựng chuyện”.

“Cô đã biết vậy tại sao còn làm?”, Lâm Chính hỏi.

“Bởi vì tôi đã sớm có phương án chuẩn bị rồi!”

“Phương án gì?”

“Đó chính là giết chết anh”,Diên Nữ nheo mắt, đôi mắt ánh lên sát khí.

Lâm Chính giật mình. Anh còn chưa kịp phản ứng thì Diên Nữ đã đột nhiên đưa tay lên.

Vụt!

Một lớp bột màu xanh từ tay cô ta bay ra ập vào người Lâm Chính. Nhà giam lớn đến vậy mà Lâm Chính không có chỗ nào để né. Cả người anh bị bao bọc bởi lớp bột.

“Khụ khụ…”, anh ho khù khụ.

“Đây là bột độc được luyện từ cây cỏ trên đảo. Sau khi hít phải sẽ hòa vào máu trong cơ thể, trong vòng một tiếng anh sẽ chết. Loại độc này sẽ không bị phát hiện. Cho dù có điều tra thì người ta cũng cho rằng anh sợ quá mà tự sát. Anh Lâm, rất xin lỗi đã để anh rơi vào kế hoạch của tôi, hại anh bị mất mạng. Thật ra tôi cũng hết cách, nếu tôi không gia nhập vào với các trưởng lão thì tôi cũng sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng. Người không vì mình trời tru đất diệt. Tôi đành phải hi sinh anh thôi”, Diên Nữ nói.

“Cô…cô thật độc ác!”

Lâm Chính vừa ho khù khụ vừa đưa tay bụm miệng. Sau đó anh dựa người vào tường. Cơ thể mềm nhũn, bất động.

“Anh yên tâm, tôi sẽ chôn anh. Mỗi năm vào ngày này tôi sẽ thắp cho anh một nén nhang trên phần mộ.

Diên Nữ thản nhiên nhìn Lâm Chính. Đôi mắt cô ánh lên vẻ kỳ dị, sau đó cô ta quay người rời khỏi nhà giam. Thế nhưng Diên Nữ vừa rời đi thì Lâm Chính đã mở mắt ra, vội vàng điểm vào vị trí các huyệt đạo và thở hắt ra.

Phụt. Anh nôn hắn ra khí độc

“May mà mình kịp thời nín thở, nếu không thì đã lên đường chầu ông bà thật rồi”, Lâm Chính lầm bầm.

Xem ra đảo Vong Ưu đúng là vùng đất thị phi.

Rời khỏi nhà giam, Diên Nữ quay trở về chỗ ở của mình. Thế nhưng chưa đươc bao lâu thì một người đệ tử đã vội chạy đến.

“Sư tỷ, đảo chủ quay về rồi, mời sư tỉ lập tức tới phòng hội nghị!”

“Được, giờ tôi đi”, Diên Nữ gật đầu, nhanh chóng đi tới phòng nghị sự.

Đảo chủ được Tam trưởng lão gọi về, sau khi biết đã bắt được kẻ gian thì người này lập tức tạm gác lại mọi việc để quay về đảo.

Trong phòng nghị sự, đảo chủ ngồi nghiêm nghị trên vị trí cao nhất. Có không ít các vị trưởng lão đã có mặt. Nhị trưởng lão Huyết Nham, Tam trưởng lão Sở Túc cũng đến. Đến cả những đệ tử tinh nhuệ của đảo như Trương Tử Tường cũng có mặt.

Diễn Nữ vội vàng tới nơi hành lễ với đám đông: “Đệ tử Diên Nữ yết kiến đảo chủ, yết kiến các vị trưởng lão…”

“Diên Nữ, Tam trưởng lão đã nói mọi chuyện với tôi rồi. Nói cho tôi biết, cô đã làm thế nào phát hiện ra được hung thủ vậy?”, chủ đảo nghiêm nghị nhìn chăm chăm Diên Nữ.

“Đệ tử quan sát thấy người này có hành vi bất thường, vừa mới tới đảo đã bảo Tiểu Thúy đưa đi khắp nơi. Đệ tử còn phát hiện anh ta cố tình dò hỏi về nơi ở của đảo chủ. Vì vậy đệ tử đoán người này có vấn đề bèn thông báo cho Tam trưởng lão tới bắt. Nào ngờ, trên người kẻ này còn mang theo hung khí và độc dược để hại đảo chủ”, Diên Nữ nói.

Tiếng kêu vang lên trong cả căn phòng.

“Kẻ này thật ngông cuồng.

“Dám hết lần này tới lần khác hại người của đảo, không thể nào tha thứ được”.

“May mà lần này có Diên Nữ, nếu không hậu quả đã rất khó lường rồi”.

“Đúng vậy, Diên Nữ lần này đã lập được công lớn”.

Các trưởng lão đều đồng tình. Trương Tử Tường đứng ngoài cửa chỉ chau mày. Đảo chủ gật đầu, thản nhiên nói: “Vậy kẻ đó đang ở đâu?”

“Ở bên trong nhà giam”.

“Đưa tới đây!"

“Vâng!”

Một người đệ tử vội chạy đi. Diên Nữ cười thầm. Cô ta biết, những người này sẽ chỉ mang tới một cái xác mà thôi. Một khi kẻ tình nghi đã chết thì coi như cũng hết nhân chứng, thậm chí còn bị quy cho là sợ hãi mà tự sát. Thế là kết hoạch của cô ta không bị ai vạch trần.

Diên Nữ suy nghĩ và thầm thở phào. Đây mới chỉ là bước đầu trong kế hoạch của cô ta mà thôi.

Đúng lúc này, vài người bước vào. Diễn Nữ nhìn thấy bóng hình bước tới thì sững sờ.

“Không…không thể nào…"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom