Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 636-640
Chương 636: Thần y Lâm đến
Ngày hôm sau.
Kỳ Dược Phòng.
Phùng Thạch đang ngồi đánh cờ với phòng chủ Kỳ Dược Phòng ở chòi hóng mát.
Các thiên tài nổi tiếng của Kỳ Dược Phòng như Tây Nhu Thiến, Vương Băng Điệp, Tử Dạ, Tiêu Sĩ Kiệt, Huyền Dược đều đứng ở bên cạnh, yên lặng quan sát.
Phùng Thạch chăm chú nhìn ván cờ, ông ta nhận quân đen, đang rơi vào thế hạ phong, phòng chủ nhận con trắng, đang nắm chắc phần thắng. Ông ta đã hiểu rõ tất cả, không kiêu căng không nóng nảy, mỉm cười nói: "Mấy người các cậu đã chuẩn bị xong chưa?".
"Bọn em đã chuẩn bị xong xuôi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào".
Huyền Dược bình thản đáp.
Cậu ta vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh thong dong.
So với những người khác thì có vẻ phấn khích hơn nhiều.
"Tuy thế gia Tư Mã ở Yên Kinh mới nổi lên chưa lâu, nhưng cũng là một thế gia đại tộc có căn cơ vững chắc. Các cậu có thể nhận được cơ hội đến Yên Kinh đào tạo chuyên sâu là chuyện không dễ dàng gì, nhất định phải quý trọng. Đến đó phải học nhiều xem nhiều hỏi nhiều, đừng công cốc quay về, biết chưa?", phòng chủ nói.
"Vâng, phòng chủ", các thiên tài đều cúi người nói.
Đúng lúc này, giảng sư Châu vội vã chạy tới.
Phòng chủ hơi quay sang: "Giảng sư Châu, có chuyện gì sao?".
Giảng sư Châu dừng lại, thở hổn hển rồi mới nói: "Phòng chủ, xảy ra chuyện lớn rồi".
“Hử?".
Phòng chủ nhíu mày, bàn tay đang định hạ xuống vẫn lơ lửng giữa không trung.
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn ông ta.
"Có chuyện gì vậy?", phòng chủ hỏi.
"Theo nguồn tin vỉa hè, hạt giống Tư Mã Sóc Phương của thế gia Tư Mã đã bị người ta phế tay chân ở Thượng Hỗ, ngay cả Thiên Kiêu Lệnh cũng bị cướp mất! Thế gia Tư Mã phế rồi!", giảng sư Châu nói.
"Cái gì?".
Phùng Thạch ở đối diện đứng phắt dậy, trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn giảng sư Châu.
Các thiên tài còn lại cũng trợn mắt há mồm, vẻ mặt kinh hãi.
Đây là tin tức gây sốc đến mức nào chứ?
Nhưng... phòng chủ không có gì là hoảng hốt, vẻ mặt ông ta không thay đổi chút nào, chỉ có ngón tay đang nhón quân cờ bỗng siết chặt.
"Tin vỉa hè? Tin ở đâu ra vậy?", phòng chủ bình tĩnh hỏi.
Giảng sư Châu há miệng, lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa".
"Vậy tức là chuyện này không có chứng cứ xác thực?", phòng chủ lắc đầu nói.
"Nhưng chuyện này đã được đồn khắp rồi, bây giờ phía Yên Kinh đang ầm ĩ lên, rất nhiều người đã chạy đến thế gia Tư Mã để xem xét thực hư. Bọn họ cố ý dùng mọi lý do muốn gặp thiên kiêu Sóc Phương, nhưng thế gia Tư Mã sống chết không để Tư Mã Sóc Phương ra gặp. Bọn họ che che giấu giấu như vậy, chắc là thật..."
"Vớ vẩn!".
Giảng sư Châu còn chưa nói xong, phòng chủ đã đập một cái xuống bàn đá, lớn tiếng quát.
Giảng sư Châu run rẩy, sợ hãi nhìn phòng chủ.
Phòng chủ hừ lạnh một tiếng: "Những kẻ ăn no rửng mỡ nói hươu nói vượn mà ông cũng tin à? Giảng sư Châu, ông đã chừng này tuổi rồi mà không thể lý trí hơn chút sao? Mấy lời đồn hoang đường như vậy mà ông cũng tin?".
"Việc này...", giảng sư Châu á khẩu.
"Vừa rồi thế gia Tư Mã còn đòi người của Kỳ Dược Phòng chúng ta, muốn đưa các hạt giống của Kỳ Dược Phòng chúng ta đến Yên Kinh, để Tư Mã Sóc Phương chỉ điểm dạy dỗ. Ông nói Tư Mã Sóc Phương bị phế? Vậy bọn họ đòi người làm gì? Đây không phải nói hươu nói vượn thì là gì? Tóm lại ông đừng nghe những lời bàn tán linh tinh, nên thế nào thì sẽ thế ấy, hiểu chưa?", phòng chủ quở trách.
"Vâng, phòng chủ", giảng sư Châu cúi đầu.
"Còn chuyện gì nữa không?", phòng chủ bình thản hỏi.
"À, có người muốn mua Nông Dương Hoa của chúng ta".
"Mua bao nhiêu?".
"Mấy nghìn bông".
"Hừ, chắc chắn là người của Huyền Y Phái đến mua, trăm phần trăm", Tiêu Sĩ Kiệt ở bên cạnh cười khẩy nói.
"Chúng ta đã nâng giá lên gấp 100 lần, bọn họ vẫn muốn mua sao? Đúng là không ngờ học viện Huyền Y Phái này lại lắm tiền nhiều của như vậy", Tây Nhu Thiến cười khẽ, nói.
"Phải đấy, Tiểu Thiến, em không biết đấy thôi, học viện Huyền Y Phái có tập đoàn Dương Hoa chống lưng cho mà! Tập đoàn Dương Hoa thì thiếu gì tiền!", Vương Băng Điệp vội nói.
"Phòng chủ, nếu là học viện Huyền Y Phái đến mua thuốc, thì chúng ta có bán không? Có cần nâng giá lên chút nữa không?", một thiên tài dè dặt hỏi.
"Không, không nâng nữa, cứ bán cho bọn họ với giá gấp 100 lần như vậy, bọn họ cần bao nhiêu chúng ta bán bấy nhiêu!", phòng chủ Kỳ Dược Phòng bình thản nói: "Có tiền tại sao lại không kiếm? Bán được mấy nghìn bông Nông Dương Hoa này là Kỳ Dược Phòng chúng ta kiếm được bộn tiền, còn Huyền Y Phái chắc chắn sẽ đại thương nguyên khí, thậm chí tập đoàn Dương Hoa cũng sẽ bị ảnh hưởng. Đây chẳng phải là điều mà chúng ta muốn thấy sao?".
Tất cả bọn họ đều sáng mắt lên.
"Phòng chủ cao minh!", Phùng Thạch lập tức khen ngợi.
"Được rồi, tất cả xuống dưới đi, tôi muốn nói chuyện riêng với phó phòng chủ Phùng", phòng chủ Kỳ Dược Phòng phất tay nói.
"Vâng".
Mọi người gật đầu, rồi rời khỏi chòi hóng mát.
Bọn họ vừa đi, sắc mặt của phòng chủ lập tức sa sầm, hất tung tất cả các quân cờ trên bàn đá xuống đất.
Rào rào rào...
Các quân cờ lăn lóc.
Phùng Thạch giật nảy mình.
"Phòng chủ, ông đây là...", Phùng Thạch dè dặt hỏi.
"Xem ra Tư Mã Sóc Phương bị phế thật rồi", phòng chủ Kỳ Dược Phòng quay lưng về phía Phùng Thạch, lạnh lùng nói.
"Cái gì?", Phùng Thạch biến sắc, nhìn phòng chủ với ánh mắt không thể tin được: "Phòng chủ, chẳng phải ông nói... đây chỉ là lời đồn nhảm thôi sao?".
"Lời đồn cũng chưa chắc là giả! Hơn nữa... thế gia Tư Mã đột nhiên bảo Kỳ Dược Phòng ta đưa thập đại thiên tài đến nhà họ là đủ chứng thực tin này rồi", phòng chủ Kỳ Dược Phòng trầm giọng nói: "Tôi còn đang thấy lạ tại sao thế gia Tư Mã lại đòi người, bây giờ thì tôi đã hiểu rồi. Tư Mã Sóc Phương bị phế, bọn họ cần gấp thiên tài khác để chống đỡ cho thế gia Tư Mã của bọn họ, ứng phó với đại hội. Hừ, thế gia Tư Mã này coi Kỳ Dược Phòng chúng ta là cái gì vậy? Thuộc hạ của bọn họ sao?".
Tâm trạng của phòng chủ Kỳ Dược Phòng vô cùng kích động, nổi trận lôi đình.
"Phòng chủ bớt giận! Bây giờ người vẫn ở trong tay chúng ta, chẳng phải chúng ta không đưa qua đó là được sao?", Phùng Thạch vội nói.
"Không đưa qua đó? Vậy ông hứng chịu lửa giận của thế gia Tư Mã sao? Tuy Tư Mã Sóc Phương bị phế, nhưng sức mạnh của bọn họ vẫn còn, nền tảng vẫn còn. Lão Tư Mã Tàng kia không phải người chết! Ông ta mà ra tay, Kỳ Dược Phòng chúng ta không chết cũng tàn tật", phòng chủ Kỳ Dược Phòng trừng mắt nói với Phùng Thạch.
Phùng Thạch há miệng, á khẩu không nói được gì.
"Vậy... phòng chủ, chúng ta nên làm sao bây giờ?".
"Để tôi nghĩ đã".
Ông ta nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi.
Hai người bọn họ ngồi trong chòi hóng mát, suy nghĩ đối sách.
Cứ thế một tiếng trôi qua.
Giảng sư Châu lại chạy tới, dáng vẻ vẫn vội vã hoảng hốt như vừa rồi.
"Giảng sư Châu, lại có chuyện gì vậy?", phòng chủ Kỳ Dược Phòng bực bội hỏi.
"Phòng chủ, 3000 bông Nông Dương Hoa đã được bán hết, chúng ta lãi ba tỷ tệ", giảng sư Châu nói.
"Tốt lắm, rất tốt", phòng chủ thở phào.
Dù sao đây cũng được coi là tin tốt.
"Nhưng..."
"Nhưng cái gì nữa?", phòng chủ ngoảnh sang.
"Nhưng... thần y Lâm đến", giảng sư Châu nói: "Bây giờ cậu ta đang đứng ở cổng, nói muốn gặp phòng chủ".
Chương 637: Lần nữa ra huyết thư
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng dẫn theo Phùng Thạch và một đám thiên tài vội vã chạy ra ngoài cổng.
Lúc này ở ngoài cổng người đông như kiến, hầu hết các giảng sư cũng có mặt.
Hiện trường vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Những tiếng chửi rủa và cười nhạo vang lên.
"Chà, lũ khốn kiếp Huyền Y Phái đến rồi kìa!".
"Chẳng phải bọn mày vừa mới mua Nông Dương Hoa rồi sao? Còn không mau cút về sắc thuốc đi? Nếu chậm trễ thì Nông Dương Hoa sẽ mất tác dụng đấy, nếu vậy thì mấy tỷ tệ kia sẽ công cốc mất".
"Đồ không biết tốt xấu, đối đầu với Kỳ Dược Phòng bọn tao? Bọn mày cũng xứng sao? Bây giờ thì biết sự lợi hại rồi chứ?".
“Ha ha ha…”
Tiếng cười châm chọc vang lên không ngớt.
Đối mặt với lời chế giễu của đám học sinh này, các giảng sư của Kỳ Dược Phòng chỉ cười không nói gì, cũng không ngăn cản.
Người của Huyền Y Phái tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
“Phòng chủ đến, phó phòng chủ đến!”.
Đúng lúc này, không biết là ai kêu lên.
Xung quanh yên tĩnh hơn một chút.
Sau đó, đám người tự động giãn ra, mấy người phòng chủ Kỳ Dược Phòng bước tới trước cổng.
Bên ngoài có không ít người của Huyền Y Phái.
Dưới đất còn có rất nhiều cáng được xếp ngay ngắn, trên mỗi chiếc cáng đều có một người bị đứt gân tay chân đang nằm.
Bọn họ chính là những người từng bị Kỳ Dược Phòng làm cho bị thương.
Lâm Chính mặt không cảm xúc đứng ở giữa bọn họ, nhắm hai mắt lại, dường như đang dưỡng thần.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng đi tới, đánh giá Lâm Chính một lượt, bình thản nói: “Thần y Lâm? Đây chắc là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ? Cậu quả nhiên giống với lời đồn, đúng là tuổi trẻ tài cao!”.
“Vào thẳng chuyện chính đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người!”, Lâm Chính mở mắt ra: “Hà Linh Hoa đâu?”.
“Hà Linh Hoa?”.
Lông mày của phòng chủ Kỳ Dược Phòng cau lại, rồi giãn ra, cười đáp: “Đúng rồi, thần y Lâm nói là cho chúng tôi một ngày để giao Hà Linh Hoa ra. Nếu không giao thì thần y Lâm sẽ tiêu diệt Kỳ Dược Phòng của chúng tôi, nhưng không biết cậu định tiêu diệt chúng tôi kiểu gì đây?”.
Ông ta dứt lời, xung quanh lập tức cười ầm lên.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười như sấm, dường như có thể vang xa cả trăm dặm.
Người của Huyền Y Phái ai nấy đều đỏ bừng mặt, tức không thốt nên lời.
“Chúng ta cứ tính từng món nợ đi, ông cũng thấy đấy, những người này của tôi chắc hẳn là do người của ông làm bị thương chứ gì? Ông định giải thích thế nào đây?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Nếu Kỳ Dược Phòng chúng tôi sắp bị các cậu tiêu diệt rồi thì các cậu còn đòi chúng tôi giải thích gì nữa? Lẽ nào một Kỳ Dược Phòng vẫn chưa đủ làm lời giải thích cho các cậu sao”, giảng sư Châu không nhịn được bật cười.
“Hơn nữa những người này thì liên quan gì đến Kỳ Dược Phòng chúng tôi? Cậu nói bọn họ là do Kỳ Dược Phòng tôi làm cho bị thương? Vậy xin hỏi thần y Lâm có chứng cứ không? Ăn ốc nói mò, cậu đừng ngậm máu phun người”, Phùng Thạch nhếch môi, cười nói.
“Các ông…”
“Khốn kiếp, rõ ràng là các ông bảo người khác ra tay, mà còn sống chết không chịu thừa nhận!”.
“Vô liêm sỉ!”.
Không ít người của Huyền Y Phái nghiến răng nghiến lợi, tức đến nổ phổi.
“Một lũ vô dụng, không có bản lĩnh thì đừng lằng nhằng ở đây. Cũng không tè một bãi rồi tự soi mình đi, ông đây có phế gân tay gân chân của bọn mày thì sao nào? Có giỏi thì bọn mày cũng phế lại đi!”, một thiên tài không nhịn được, trừng mắt chửi bới người của Huyền Y Phái.
“Cậu…”
“Man Vinh, đừng không biết lớn nhỏ, tốt xấu gì thần y Lâm cũng là tiền bối của các cậu, phải biết lễ nghĩa. Đừng giống như mấy học phái mới thành lập, không hiểu quy củ, không coi ai ra gì, ngông cuồng tự đại, hiểu không?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng bình thản nói.
“Vâng, phòng chủ”, thiên tài tên Man Vinh kia mỉm cười gật đầu.
Những lời này nhìn như khuyên nhủ Man Vinh, nhưng thực ra là cạnh khóe Lâm Chính và người của Huyền Y Phái.
Nhiều người của Kỳ Dược Phòng không nhịn được phì cười.
Không khí vô cùng vui vẻ.
Đám người Phùng Thạch nhìn Lâm Chính chằm chằm, chỉ cười không nói gì.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng cũng không lên tiếng nữa, hình như đang chờ Lâm Chính ra tay.
Lâm Chính lại nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Ba giây sau, anh mở mắt ra nhìn chằm chằm phòng chủ: “Bây giờ tôi chỉ hỏi ông hai câu, ông có thể cho tôi câu trả lời đúng sự thực không?”.
“Cậu nói đi”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng mỉm cười.
“Thứ nhất”, Lâm Chính giơ một ngón tay ra: “Kỳ Dược Phòng các ông có sẵn lòng chịu trách nhiệm với vết thương của các học sinh của tôi không?”.
“Cậu phải chứng minh được vết thương của bọn họ có liên quan đến chúng tôi đã”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng lắc đầu.
“Ông chỉ cần trả lời là sẵn lòng hay không thôi, tôi không quan tâm rốt cuộc vết thương của bọn họ do ai gây nên”, Lâm Chính nói.
“Đương nhiên là không rồi”.
“Được, câu thứ hai, Kỳ Dược Phòng các ông có sẵn lòng đưa một bông Hà Linh Hoa cho tôi không?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Kỳ Dược Phòng tôi trước giờ không nợ cậu bông Hà Linh Hoa nào cả!”.
“Cũng tức là các ông không chịu, đúng không?”.
“Đương nhiên”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng trả lời không chút do dự.
Lâm Chính trầm ngâm một lát, rồi khẽ gật đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Thần y Lâm, cậu còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn thì mời cậu mau đưa người của cậu về đi, cậu đã làm ảnh hưởng đến trật tự bình thường của Kỳ Dược Phòng chúng tôi rồi”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng lại nói.
“Phải đấy thần y Lâm, dược phòng chúng tôi vừa nhận được một khoản tiền kếch sù, đã ký một lô thảo dược rất lớn. Bây giờ xe vận chuyển thảo dược đang đến đây, nếu cậu không nhanh chóng khiêng những người này đi, sợ rằng tài xế đến mà không chú ý thì sẽ xảy ra án mạng đấy”, Phùng Thạch mỉm cười nói.
“Ha ha ha…”
Bọn họ lại cười ầm lên.
“Cút đi!”.
“Lũ chó chết, cút về ổ chó của bọn mày đi!”.
“Đây là nơi cho bọn mày ở chắc? Mau cút đi! Một lũ tạp chủng!”.
“Vô dụng ngu xuẩn, mau cút về đi!”.
Đám học sinh của Kỳ Dược Phòng chửi bới không ngớt.
Hiện trường nhốn nháo.
Tiếng chửi rủa vang lên không ngừng.
Người của Huyền Y Phái ai nấy sắc mặt đỏ bừng, tâm trạng kích động, có người còn chửi lại mấy câu, nhưng ngặt nỗi Kỳ Dược Phòng đông người, bọn họ khó mà phản đòn lại được.
“Thầy Lâm, hay là… chúng ta về đi?”, một giảng sư của Huyền Y Phái không nhịn được bước tới, dè dặt nói.
Với tình hình hiện giờ, rời đi thì còn có thể giữ được chút thể diện, tiếp tục ở lại thì chỉ tự rước nhục vào thân thôi.
Nhưng Lâm Chính vẫn không lùi lại, đừng nói đến rời đi, ngược lại anh còn lấy một tờ giấy trong người ra. Trên tờ giấy kia toàn là chữ viết bằng máu.
Nhìn thấy tờ giấy này, tất cả mọi người lập tức nín thở, những tiếng chửi rủa xung quanh cũng nhỏ đi rất nhiều.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng không khỏi nhíu mày.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: “Phòng chủ Kỳ Dược Phòng, ông biết đây là gì không?”.
“Huyết thư, là huyết thư lúc trước tôi viết khi thách đấu cậu! Nhưng cậu đã lỡ hẹn rồi”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng bình thản đáp.
“Đúng vậy, huyết thư này đã mất hiệu lực”.
Dứt lời, Lâm Chính liền xé nát huyết thư trước mặt mọi người.
Ai nấy nghệt mặt ra, không biết Lâm Chính định làm gì.
Nhưng đúng lúc này, anh lại lấy một tờ giấy trắng ra, cắn rách ngón tay rồi viết chữ lên đó.
Mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.
Một lát sau, Lâm Chính giơ tờ huyết thư mới kia lên, mặt không cảm xúc nói: “Hôm nay, tôi ra huyết thư mới, lấy toàn bộ học viện Huyền Y Phái của tôi làm cái giá phải trả để thách đấu với ông, phòng chủ Kỳ Dược Phòng!”.
Chương 638: Đặt cược tất cả
Dứt lời, tất cả đám đông đều thất kinh. Huyết thư sao?
Cả đám trố tròn mắt nhìn Lâm Chính. Kể cả Kỳ Dược Phòng và Huyền Y Phái. Có lẽ không ai ngờ rằng Lâm Chính còn có thủ đoạn như vậy dành cho phòng chủ của Kỳ Dược Phòng.
Người của Kỳ Dược Phòng nhìn bức thư trong tay Lâm Chính, tất cả đều bần thần. Chỉ có phòng chủ là vô cùng bình tĩnh.
Ông ta liếc nhìn huyết thư, tiếp tục lắc đầu: “Thần y Lâm, huyết thư thần thánh như vậy mà cậu xem như trò đùa ấy. Chẳng có chút tôn trọng nào cả. Huống hồ trước đó tôi hẹn chiến đấu với cậu, cậu đã thất hứa, thậm chí còn không giao Hà Linh Hoa cho chúng tôi, giờ sao tôi phải chấp nhận huyết thư của cậu chứ?”
“Tôi không có Hà Linh Hoa”, Lâm Chính nói thẳng.
“Như vậy thì ai thèm bận tâm tới lời khiêu chiến của cậu? Ai coi trọng huyết thư của cậu? Nếu như cậu thua mà lại lật mặt thì phải làm sao? Người còn không tin lại đi tin một bức thư à? Thư gì thì cũng vô tác dụng mà thôi”, phòng chủ lắc đầu.
“Đúng vậy, ai tin anh chứ?”
“Có huyết thư thì đã làm sao? Mặt anh dày, anh lật mặt là xong”.
“Màn thách đấu này thật vô nghĩa”.
Đám học sinh của Kỳ Dược Phòng cũng hùa theo. Đối diện với sự lăng mạ, Lâm Chính không hề phản bác mà ngược lại chỉ nghiêm túc nói: “Chuyện này đúng là do tôi sai”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng bật cười: “Thần y Lâm, cậu biết vậy là tốt. Cậu đã không thực hiện đúng như lời thách đấu trước đó, không giao Hà Linh Hoa cho chúng tôi. Vì vậy tôi cũng sẽ không chấp nhận lời thách đấu của cậu! Có điều tôi cũng sẽ cho cậu cơ hội. Nếu như cậu không có Hà Linh Hoa thì giao tập đoàn Dương Hoa hoặc là Huyền Y Phái cũng được. Tôi thấy chúng cũng tương đương với một bông Hà Linh Hoa đấy”.
“Cái gì?”, người của Huyền Y Phái kinh ngạc. Đúng là được voi đòi hai bà Trưng mà. Thế nhưng một giây sau một người đứng bên cạnh Lâm Chính đã gật đầu. Người này bước tới, lấy ra một tập tài liệu và đặt lên.
“Đây là gì?”, phòng chủ hỏi với vẻ tò mò.
“Trong này toàn bộ là hợp đồng và giấy tờ thủ tục của tập đoàn Dương Hoa. Chỉ cần phòng chủ ký tên thì sẽ có 54% cổ phần của tập đoàn Dương Hoa”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”
Người của Kỳ Dược Phòng nín thở. Phòng chủ cũng tái mặt, nhìn Lâm Chính: “Thật sao?”
“Nếu ông chấp nhận huyết thư thì những thứ này sẽ là của ông”, Lâm Chính nói. Phòng chủ nghe thấy vậy thì ý thức được việc mình cần phải đồng ý, thế là ông ta lại do dự.
“Thế nào, phòng chủ? Không dám sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Hừ, có gì mà không dám? Lẽ nào chúng tôi lại sợ cậu”, Phùng Thạch hừ giọng và cúi mình trước phòng chủ: “Phòng chủ, đây là cơ hội hiếm có khó tìm. Nếu như chúng ta có thể kiểm soát được tập đoàn Dương Hoa thì dù là nhà Tư Mã cũng sẽ phải coi trọng chúng ta. Chúng ta sẽ không còn bị bọn họ dắt mũi nữa”.
“Tôi biết, nhưng thần y Lâm cứ một mực đòi chấp nhận huyết thư thì tôi lo là cậu ta lại giở trò gì đó”, phòng chủ nói nhỏ.
“Phòng chủ sợ gì chứ? Có được Dương Hoa, chúng ta còn sợ ai nữa? Hơn nữa, tập đoàn Dương Hoa cũng đủ để cung ứng một lượng tài chính lớn cho chúng ta rồi. Chúng ta cũng có máu mặt hơn trong đại hội. Tới khi đó chúng ta sẽ có được rất nhiều lợi lạc, chắc chắn sẽ ngày càng lớn mạnh. Các thế lực ở Yên Kinh cũng phải kiêng dè nữa. Tới lúc đó chẳng còn gì phải lo nữa. Phòng chủ, chúng ta chấp nhận đi”, Phùng Thạch khuyên bảo.
“Đúng vậy phòng chủ, chấp nhận đi”.
“Đây là cơ hội đấy!”
“Cơ hội một đi không trở lại đâu”, giảng sư Chu, giảng sư Đường, giảng sư Tư Đồ cũng hùa vào khuyên bảo.
Thậm chí đến cả Vương Băng Điệp, Tây Nhu Thiến, Đặng cường cũng nói theo. Mắt ai cũng hừng hực, trông vô cùng mong đợi. Bọn họ biết điều này có nghĩa là gì. Đó là lợi lạc được dâng tới tận miệng chứ còn gì nữa. Là cơ hội tốt để Kỳ Dược Phòng bật lên mà.
Đừng nói bọn họ mà ngay đến cả phòng chủ cũng dao động. Phòng chủ suy nghĩ một lúc. Một lúc sau ông ta nghiến răng, phất tay.
Giảng sư Chu ở bên cạnh chạy tới nhận lấy huyết thư và giấy tờ trong tay Lâm Chính.
“Thần y Lâm, tôi chấp nhận khiêu chiến. Khi nào chúng ta bắt đầu?”, phòng chủ trầm giọng hỏi.
“Bây giờ?”, lâm chính thản nhiên nói.
“Được, có điều…điều kiện của huyết thư lần này là gì? Nếu như cậu thua cậu đưa tôi những gì? Huyền Y Phái của cậu sao?”, phòng chủ nheo mắt hỏi.
“Nếu ông có hứng thú với Huyền Y Phái thì tôi có thể lấy ra đặt cược”, Lâm Chính gật đầu.
“Thầy Lâm”.
Người của Huyền Y Phái cuống cả lên. Thế nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy gì.
“Nếu như tôi thua thì sao?”, phòng chủ hỏi.
“Tôi muốn toàn bộ Kỳ Dược Phòng cũng như số cổ phần mà ông vừa có được từ Dương Hoa”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Khẩu khí lớn gớm. Không ít người kinh hãi.
Phòng chủ chỉ bật cười: “Thần y Lâm, có phải là cậu đánh giá Huyền Y Phái của mình quá cao rồi không? Một học phái mới được thành lập mà có thể sánh bằng Kỳ Dược Phòng của tôi sao? Không đủ, ít quá!”
“Vậy à? Vậy thì để tôi thêm một ít nhé”.
Lâm Chính vừa nói vừa lấy ra một tấm lệnh bài và giơ lên. Đám đông quay qua nhìn.
Một tấm lệnh bài bằng ngọc nạm vàng với hoa văn hình rồng phượng. Viên ngọc ở giữa hoàn hảo, không tì vết. Dưới ánh mặt trời, lệnh bài phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Đây là gì?”
Không ít người cảm thấy khó hiểu. Phòng chủ bước tới vài bước, trợn tròn mắt nhìn tấm lệnh bài. Một lúc sau, ông ta tái mặt.
Còn Phùng Thạch thì ngồi phịch xuống đất, run rẩy chỉ tấm lệnh bài: “Không thể nào! Không thể nào! Chắc chắn là giả!”
“Phó phòng chủ có muốn giám định không, để xem thật hay giả?”, Lâm Chính nhìn ông ta.
Phùng Thạch há hốc miệng.
“Nếu tôi thắng thì tấm lệnh bài này cũng thuộc về tôi đúng không?”, phòng chủ hoàn hồn, lập tức hỏi lại.
“Đương nhiên”, Lâm Chính gật đầu.
“Vậy được, tôi chấp nhận thách thức của cậu. Tôi sẽ lấy ra mọi thứ để đặt cược với Huyền Y Phái và tấm lệnh bài này”, phòng chủ hét lên, chắc như đinh đóng cột.
Phòng chủ điên rồi. Người của Kỳ Dược Phòng nhìn phòng chủ bằng vẻ không dám tin. Cả đám như hoa đá. Bọn họ có thể nhìn thấy đôi mắt hừng hực lửa của phòng chủ.
Mọi chuyện đã quá rõ ràng. Đó chính là đôi mắt đầy tham vọng. Khi nói về Huyền Y Phái và Dương Hoa, phòng chủ còn chưa bao giờ lộ ra vẻ tham vọng như thế.
Rốt cuộc miếng lệnh bài này kinh khủng tới mức nào chứ? Đám đông không ngừng suy đoán.
“Nói đi, thần y Lâm! Chúng ta đấu gì đây?”, có vẻ phòng chủ đã mất kiên nhẫn.
“Dược thuật”, Lâm Chính nheo mắt, bình tĩnh nói ra hai từ.
Dứt lời, cả hiện trường im lặng như tờ. Đám đông nhìn chăm chăm Lâm Chính. Ai cũng như hóa đá.
Hay có thể nói ai cũng trố mắt ra nhìn…Dược thuật sao?
Đây…chẳng phải là sở trường của Kỳ Dược Phòng thì là gì?
Chương 639: Chỉ được như vậy
Hiện trường im lặng kéo dài khoảng ba bốn giây, sau đó bùng nổ tiếng xôn xao.
“Cái gì? Cậu lại dám so dược thuật với phòng chủ chúng tôi?”.
“Cậu… Cậu… Cậu xứng sao?”.
“Tên khốn! Không biết điều!
“Thật đáng ghét, cậu đang xem thường Kỳ Dược Phòng chúng tôi sao?”.
Các giảng sư và học sinh của Kỳ Dược Phòng đều phẫn nộ, ai nấy chỉ vào Lâm Chính hét lên.
Thậm chí có người không nhịn được muốn xông lên đánh Lâm Chính, nhưng bị Phùng Thạch quát dừng lại.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng cũng hơi sửng sốt.
Chỉ chốc lát sau, ông ta cười thành tiếng, trong mắt cũng lóe lên vẻ sắc bén: “Giết người bằng tâm lý! Giết người bằng tâm lý! Thần y Lâm, cậu định đánh bại tôi ở lĩnh vực tôi am hiểu nhất, khiến tôi thân bại danh liệt. Nếu vậy, dù đến lúc đó tôi không tuân thủ lời hứa cũng vô dụng, bởi vì lúc đó cả Kỳ Dược Phòng không còn ai thừa nhận tôi, đúng không?”.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Mọi người đều kinh hãi.
“Được! Đủ ngông cuồng! Thần y Lâm không hổ là thần y Lâm, thật không ngờ cậu trẻ tuổi mà có can đảm như vậy! Rất tốt! Nếu đã như vậy, tôi sẽ để cậu cuồng một lần, cũng cho cậu biết rốt cuộc sự ngông cuồng của cậu ngu xuẩn, ngây thơ đến thế nào!”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng cười ha hả, vẫy tay: “Mau chuẩn bị dược! Chuẩn bị chiến! Chuẩn bị thi đấu dược thuật!”.
Mọi người run lên.
“Phòng chủ, quyết đấu ở đâu?”, Phùng Thạch nuốt nước bọt, hỏi.
“Ở đây! Cổng chính của Kỳ Dược Phòng!”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng dữ tợn nói, sau đó lại nhìn sang Lâm Chính: “Có cần đợi hai tiếng nữa, tôi đi mời các chuyên gia, người nổi tiếng của giới Đông y trong nước tới đây, để những người nổi tiếng của các thế gia đó tận mắt chứng kiến trận thi đấu này không?”.
“Không cần, như vậy thì quá mất thời gian. Chúng ta thi đấu luôn đi, quá trình và kết quả của trận thi đấu này sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha ha, tốc chiếc tốc thắng? Cũng tốt!”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng đã bị chọc giận, trong mắt tràn ngập sự rét lạnh.
Chốc lát sau, Phùng Thạch sai người dời hai chiếc bàn lớn đến, trên bàn xếp đầy thảo dược, còn có công cụ giã thuốc, nấu thuốc, luyện thuốc.
So đấu dược thuật thật ra cũng giống như so đấu võ công, đều rất thuần túy.
Cuộc thi đấu giữa các dược sư cũng thường được mở rộng xung quanh các dược vật.
Giống như Kỳ Dược Phòng, muốn giám định dược thuật của hai người ai cao hơn, không phải xem ai hiểu về dược hơn, mà là phải xem ai biết dùng dược hơn.
Lâm Chính yêu cầu thi đấu dược thuật, đương nhiên là theo quy tắc của Kỳ Dược Phòng.
Mà thi đấu dược thuật của Kỳ Dược Phòng chính là cuộc thi danh xứng với thực.
Mọi người đồng loạt lui ra, chừa một chỗ trống, vây thành một vòng tròn lớn, nhìn chằm chằm hai người đứng trước bàn đặt ở chính giữa.
Mọi người nín thở, không dám lên tiếng.
Hiện trường vô cùng yên tĩnh.
Dù là những người nằm trên cáng cứu thương cũng ngẩng cổ lên xem cuộc thi đấu này…
Lúc này, Lâm Chính và phòng chủ Kỳ Dược Phòng đều không hề nhúc nhích, đều nhìn người kia, giống như tượng điêu khắc.
“Hai vị chuẩn bị!”, Phùng Thạch tiến lên, khẽ giọng hô.
Hai người không nói gì.
Phùng Thạch nhẩm đếm ba tiếng, sau đó hét lớn: “Tôi tuyên bố, cuộc thi dược thuật chính thức bắt đầu!”.
Tiếng hô vừa dứt, tất cả mọi người đều trở nên hồi hộp.
Lâm Chính và phòng chủ Kỳ Dược Phòng lập tức hành động.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng bốc một cây dược liệu có lá như quạt hương bồ lên, đập lên bàn.
Ầm!
Lá của dược liệu nhanh chóng bị chấn thành bột vụn.
Ông ta lại nhặt vài loại dược liệu cho vào cối giã, từ đầu đến cuối chưa tới một phút, những dược liệu đó đã nhão ra.
Lâm Chính cũng như vậy.
Hai bên đều sử dụng dược liệu có hạn để điều chế dược.
Mặc dù đó đều là những dược liệu bình thường, vả lại không có độc, nhưng chẳng mấy chốc, hai người đã luyện chế ra mười mấy loại dược phẩm kỳ lạ như thuốc bột, thuốc viên, thuốc nhão, thậm chí là thuốc nước…
Động tác của hai người cực kỳ lưu loát, vô cùng tự nhiên, rất có mỹ cảm.
Nhưng chuyện khiến nhiều người của Kỳ Dược Phòng kinh hãi đó là, so với phòng chủ, kỹ thuật điều chế dược của thần y Lâm còn cao hơn một bậc. Bởi vì không những động tác điều chế dược của anh hoàn hảo không tì vết, mà mỗi một bước điều chế dược đều không hề có khuyết điểm, không có động tác dư thừa nào.
“Dược thuật của thần y Lâm… lại tuyệt diệu như vậy?”, Tử Dạ không khỏi kinh ngạc kêu lên.
“Hừ, so với phòng chủ của chúng ta, anh ta còn thua xa”, Vương Băng Điệp hừ một tiếng, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
“Có lẽ không phải như vậy”, thiên tài hàng đầu Huyền Dược nghiêm túc nói.
Những thiên tài khác đều kinh ngạc trong lòng.
Vương Băng Điệp cũng rất bất ngờ liếc nhìn Huyền Dược.
Ngay lúc này.
Rầm!
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng đá bay bàn, hai chân đạp xuống, xông về phía Lâm Chính.
“Hay!”.
Mọi người kích động la lên.
Dược đã hoàn thành!
Bây giờ phòng chủ Kỳ Dược Phòng sắp sửa giải quyết Lâm Chính rồi!
Ông ta lập tức tiến tới gần Lâm Chính, vung tay.
Soạt!
Một loạt bột mịn như cát vung về phía Lâm Chính.
Đó là thuốc độc mà phòng chủ Kỳ Dược Phòng luyện chế.
Một khi người bình thường dính phải, chắc chắn sẽ mất mạng.
Ở khoảng cách gần như vậy, Lâm Chính muốn tránh cũng không thể tránh được.
Thuốc bột rải tới, một phần dính vào tay và cổ Lâm Chính, dù rơi trên cánh tay cũng thẩm thấu qua quần áo trong thời gian cực ngắn, tiếp xúc với thân thể Lâm Chính.
“Hả?”.
Người của Huyền Y Phái kinh hãi.
Trước sau chỉ ba giây, da của Lâm Chính đã biến thành màu xanh lục sẫm, cả người không được bình thường.
“Anh ta trúng độc rồi!”.
“Ha ha ha, anh ta xong đời rồi!”.
Bên phía Kỳ Dược Phòng la hét, ai nấy đều phấn khởi không thôi.
“Yên tâm, cậu không chết được, tất cả dược vật mà tôi điều chế chỉ làm cậu tàn phế, sẽ không giết cậu đâu!”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng quát khẽ, sau đó lại vung tay.
Vù!
Một viên đan hoàn bay tới như sao băng, đánh lên người Lâm Chính.
Đan hoàn đó lại giống như nước, vừa chạm vào người Lâm Chính thì hóa thành thể lỏng, biến mất không thấy. Trong nháy mắt, làn da hóa màu xanh sẫm của Lâm Chính bỗng chốc trở nên trắng bệch, liên tục lùi về sau mấy bước, đứng không vững, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Thi đấu dược thuật không thể dùng tay, không thể dùng chân, không thể dùng châm.
Đánh bại đối thủ đều phải dựa vào dược!
Từ luyện dược đến dùng dược chỉ dựa vào sự hiểu biết về dược của mỗi người.
Đó là quy tắc!
Cũng là cách trực quan nhất cho thấy kiến thức và cách sử dụng dược vật của một người.
Bây giờ, phòng chủ Kỳ Dược Phòng đã chiếm ưu thế, trên người Lâm Chính trúng phải mấy loại kịch độc.
Một khi anh ngã xuống tức là thua.
Tất cả mọi người ở đây hoặc là kích động hoặc là căng thẳng.
Không ai ngờ cuộc thi dược thuật lại nhanh chóng như vậy.
Nhưng lúc này, Lâm Chính lại không hoảng loạn, lấy một miếng thuốc nhão mà mình luyện chế ra, cho vào miệng.
“Giải độc?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng mỉm cười: “Độc mà tôi luyện chế đâu dễ dàng giải được như vậy?”.
Nhưng ông ta vừa dứt lời.
“Phù!”.
Lâm Chính thở ra luồng khí đục, sau đó gương mặt trắng bệch của anh khôi phục hồng hào, cơ thể đứng không thẳng cũng thẳng tắp trở lại, hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc.
“Cái gì?”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng sửng sốt.
“Thật đấy à?”.
“Anh ta… Anh ta lại giải được độc?”.
Người của Kỳ Dược Phòng đứng xung quanh đều sắp rớt con mắt ra ngoài.
“Sao hả? Đường đường là phòng chủ Kỳ Dược Phòng mà chỉ luyện ra loại độc có trình độ thế này?”, Lâm Chính phủi áo quần, thản nhiên hỏi.
“Chuyện… Chuyện này là sao?”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng lùi lại nửa bước, ngây ra như phỗng, sau đó mặt mày trở nên dữ tợn, lại chuyển động hai tay rải độc về phía Lâm Chính, gào lên: “Tôi không tin! Ngã xuống cho tôi! Ngã xuống!”.
Trong nháy mắt, bột vụn, thuốc nhão, thậm chí là thuốc nước giống như ám khi bắn về phía Lâm Chính.
Soạt soạt soạt…
Lâm Chính không kịp tránh né, trên người trúng phải mười mấy loại độc dược, chân mềm nhũn ra, suýt chút nữa quỳ xuống đất, miệng có máu đen trào ra…
“Sao? Độc dược của phòng chủ tôi có lợi hại không”?, phòng chủ Kỳ Dược Phòng dữ tợn hỏi.
Nhưng Lâm Chính lại chậm rãi ngẩng đầu lên, lau đi vết máu bên khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Phòng chủ Kỳ Dược Phòng, chỉ được như vậy!”.
Dứt lời, da dẻ năm sáu màu của Lâm Chính dần dần khôi phục, đầu tiên là chuyển thành màu trắng xanh, sau đó dần dần hiện lên màu hồng hào của màu da bình thường.
Cơ thể lảo đảo sắp đổ của anh cũng đứng thẳng trở lại.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng trợn tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh đó.
“Chuyện này… không thể nào!”.
Chương 640: Giờ xem độc dược của tôi nhé!
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng là ai chứ? Độc dược mà ông ta tạo ra có một không hai, hơn nữa còn là cổ độc, vô cùng phức tạp.
Số bột độc mà ông ta vừa tung ra nếu như muốn so sánh thì thậm chí có thế nói chính là Hạc Đỉnh Hồng của thời cổ đại. Trúng phải loại độc này, trừ khi là anh đang nằm ngay trên bàn phẫu thuật, sau đó mời tới những bác sĩ hàng đầu tiến hành cấp cứu, nếu không coi như hết cách.
Vậy mà…thần y Lâm lại có thể giải được độc của ông ta chỉ trong khoảng 10 giây.
Hơn nữa còn dễ như bỡn. Người của Kỳ Dược Phòng trố mắt. Phòng chủ tái mặt, khó mà giữ được vẻ bình tĩnh.
“Cậu đã giải độc như thế nào vậy?”, ông ta đanh giọng.
“Phòng chủ Diêu, chúng ta đều là người trưởng thành cả. Câu hỏi trẻ con như vậy mà ông cũng hỏi được sao? Ông sẽ nói cho đối thủ của ông cách để phối hợp các loại thuốc chắc?”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.
Phòng chủ khựng người, ánh mắt đanh lại. Ông ta thầm hừ giọng: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi. Thần y Lâm, quả nhiên cậu có bản lĩnh”.
“Không phải tôi có bản lĩnh mà là độc dược của ông hạ đẳng quá”, Lâm Chính lắc đầu.
“Láo. Đừng có nói láo sớm như vậy”.
Phòng chủ nội giận, đạp hai chân xuống, tung chưởng khiến một nắm những vật tròn tròn bay về phía Lâm Chính.
Những viên thuốc này bay dày đặc cả không gian, nhưng phạm vi không lớn nên theo lý mà nói Lâm Chính mà phản ứng tốt là có thể né được. Chỉ có điều…anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề có ý định né tránh, để cho số hạt kia rơi trúng vào người mình.
Bụp!
Những hạt này tiếp xúc vào da Lâm Chính lập tức hóa thành chất dịch ngấm vào quần áo của anh.
Cơ thể Lâm Chính lập tức xuất hiện những nốt màu vàng. Phòng chủ không có ý định dừng lại, tiếp tục ra tay.
Vụt vụt…
Một nắm thuốc lại được ném ra. Không còn nghi ngờ gì nữa, đám thuốc này đập vào người Lâm Chính lập tức vỡ ra, phát ra khói màu vàng và bị Lâm Chính hít vào cơ thể.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả đều bàng hoàng. Tại sao thần y Lâm lại không né tránh mà ngược lại cứ đứng im một chỗ như vậy chứ?
“Anh ta đang làm gì vậy?”
“Lẽ nào anh ta là kẻ ngốc sao?”
“Không phải là từ bỏ rồi đấy chứ?”
“Có vẻ không giống. Nếu là từ bỏ thì sao lại có thể giải được cả độc dược của phòng chủ chứ?”
Người của Kỳ Dược Phòng xì xầm, để lộ vẻ lo lắng.
“E rằng…chỉ có một lý do có thể giải thích mà thôi…”, lúc này một học sinh của Kỳ Dược Phong lắp bắp nói. Dứt lời, giảng sư Đường ở bênh cạnh lập tức quát: “Viên Hoa! Ngậm miệng lại!”
Học sinh tên Viên Hoa run bắn người, cúi đầu im bặt. Rất nhiều học sinh mặt cắt không ra máu. Ý của Viên Hoa là gì, ai cũng hiểu cả. Đối phương có thể giải được độc của phòng chủ thì có nghĩa là anh không sợ phòng chủ. Đến cả độc dược phòng chủ tung ra mà anh ta còn không buồn né thì ai cũng hiểu.
Có lẽ…thần y Lâm đã không còn coi phòng chủ là gì nữa rồi.
Rất nhiều người nín thở. Họ nhìn chăm chăm Lâm Chính. Anh cũng chờ đợi độc tố phát tác dụng. Số độc trong tay của phòng chủ không còn nhiều nữa.
Thời gian chuẩn bị quá ngắn nên không thể nào luyện được nhiều, hơn nữa dược liệu cũng có hạn. Vì có ai ngờ phòng chủ đã dùng bảy, tám loại độc tố rồi mà vẫn không thể nào hạ gục được thần y Lâm.
Có lẽ cả phòng chủ cũng không ngờ tới. Hai đợt độc tố được tung ra, phòng chủ khựng người. Ông ta nhìn chăm chăm Lâm Chính, đợi độc tố phát tác dụng bằng vẻ lo lắng.
Thực ra ông ta cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Đối phương căn bản không có ý né tránh. Ông ta tin không phải là đối phương ngốc mà là…đối phương tự tin.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Cậu ta không thể nào phớt lờ độc dược của mình như vậy được”, phòng chủ đanh mắt, miệng lầm bầm.
Nhưng ngay sau đó…toàn bộ những hiện tượng về độc tố trên người Lâm Chính đều biến mất!
Lớp da lấm chấm những nốt vàng của anh cũng trở lại bình thường, đôi mắt anh tối sầm. Một lúc sau, mọi thứ trở lại bình thường. Nếu không phải trên áo vẫn còn những vết loang lổ thì có lẽ không ai dám tin là anh từng bị trúng độc.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng vội lùi lại vài bước. Cơ thể ông ta loạng choạng, ngã phịch xuống đất. Mặt thất kinh.
Còn những người ở xung quanh đã hóa đá từ lâu rồi. Con ngươi của đám đông như muốn lòi ra ngoài. Họ há hốc miệng.
“Rốt cuộc…là chuyện gì vậy…?”, phòng chủ của Kỳ Dược Phòng nhìn Lâm Chính như người mất hồn.
“Ông muốn biết đáp án không?”, Lâm Chính gật đầu: “Thôi được, để tôi nói cho ông biết nhé”.
Nói xong, anh há miệng lấy ra một viên đan dược. Viên đan dược này trước đó Lâm Chính đã ngậm vào miệng.
Lúc này nó đã biến thành màu đen kịt như một cục than, hoàn toàn khác với màu sắc lúc đầu. Mọi người nhìn chăm chăm viên đan dược. Phòng chủ cũng không ngoại lệ.
“Cái này…dùng để giải độc cho cậu sao?”
“Đúng vậy, chính là cái này. Bất cứ độc tố nào mà gặp phải nói thì cũng đều vô tác dụng. Chỉ cần có nó thì độc tố của ông chẳng thể nào uy hiếp được tôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Đây…đây là gì vậy? Là đan dược do cậu luyện chế sao?”
“Đương nhiên là do tôi luyện chế rồi. Hơn nữa còn được luyện ra từ dược liệu của Kỳ Dược Phòng đấy”, Lâm Chính bóp nhẹ, viên thuốc vỡ ra, bên trong là những thứ mà mọi người đều có thể nhận ra được thành phần.
Phòng chủ im bặt.
“Viên đan dược này thực ra chẳng phải là thuốc giải độc gì, nó chỉ là một viên thuốc thông thường thôi. Nhưng đặc tính của nó đó là có thể trung hòa được dược tính của Diệp Diêm Hoa. Toàn bộ độc dược của ông đều được luyện từ Diệp Diêm Hoa, nếu Diệp Diêm Hoa không còn thì độc dược của ông cũng hết độc tính. Vì vậy chỉ cần tôi ngậm viên thuốc tránh độc này là xong. Tôi đã nói rồi, dược thuật của ông chỉ đến vậy mà thôi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
“Cậu…”
Phòng chủ Kỳ Dược PHòng mặt tái mét, chỉ thẳng tay vào Lâm Chính nhưng không nói nên lời. Ông ta nào ngờ, Lâm Chính lại có thể nhìn thấu dược thuật của ông ta, thậm chí trong thời gian ngắn còn có thể nghĩ ra cách đối phó.
“Giờ thì xem độc dược của tôi nhé”.
Lâm Chính xòe tay ra. Đó là một viên thuốc. Nhưng một giây sau anh bóp nát viên thuốc thành bột rồi lại xòe tay ra. Bột cuốn theo gió bay về phía phòng chủ.
“Không!”
Phòng chủ vội vàng bỏ chạy. Thế nhưng con gió nhẹ để khiến lớp bột phủ khắp lên người ông ta.
Phòng chủ khựng bước, cả người mềm nhũn ngã ra đất.
Ngày hôm sau.
Kỳ Dược Phòng.
Phùng Thạch đang ngồi đánh cờ với phòng chủ Kỳ Dược Phòng ở chòi hóng mát.
Các thiên tài nổi tiếng của Kỳ Dược Phòng như Tây Nhu Thiến, Vương Băng Điệp, Tử Dạ, Tiêu Sĩ Kiệt, Huyền Dược đều đứng ở bên cạnh, yên lặng quan sát.
Phùng Thạch chăm chú nhìn ván cờ, ông ta nhận quân đen, đang rơi vào thế hạ phong, phòng chủ nhận con trắng, đang nắm chắc phần thắng. Ông ta đã hiểu rõ tất cả, không kiêu căng không nóng nảy, mỉm cười nói: "Mấy người các cậu đã chuẩn bị xong chưa?".
"Bọn em đã chuẩn bị xong xuôi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào".
Huyền Dược bình thản đáp.
Cậu ta vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh thong dong.
So với những người khác thì có vẻ phấn khích hơn nhiều.
"Tuy thế gia Tư Mã ở Yên Kinh mới nổi lên chưa lâu, nhưng cũng là một thế gia đại tộc có căn cơ vững chắc. Các cậu có thể nhận được cơ hội đến Yên Kinh đào tạo chuyên sâu là chuyện không dễ dàng gì, nhất định phải quý trọng. Đến đó phải học nhiều xem nhiều hỏi nhiều, đừng công cốc quay về, biết chưa?", phòng chủ nói.
"Vâng, phòng chủ", các thiên tài đều cúi người nói.
Đúng lúc này, giảng sư Châu vội vã chạy tới.
Phòng chủ hơi quay sang: "Giảng sư Châu, có chuyện gì sao?".
Giảng sư Châu dừng lại, thở hổn hển rồi mới nói: "Phòng chủ, xảy ra chuyện lớn rồi".
“Hử?".
Phòng chủ nhíu mày, bàn tay đang định hạ xuống vẫn lơ lửng giữa không trung.
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn ông ta.
"Có chuyện gì vậy?", phòng chủ hỏi.
"Theo nguồn tin vỉa hè, hạt giống Tư Mã Sóc Phương của thế gia Tư Mã đã bị người ta phế tay chân ở Thượng Hỗ, ngay cả Thiên Kiêu Lệnh cũng bị cướp mất! Thế gia Tư Mã phế rồi!", giảng sư Châu nói.
"Cái gì?".
Phùng Thạch ở đối diện đứng phắt dậy, trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn giảng sư Châu.
Các thiên tài còn lại cũng trợn mắt há mồm, vẻ mặt kinh hãi.
Đây là tin tức gây sốc đến mức nào chứ?
Nhưng... phòng chủ không có gì là hoảng hốt, vẻ mặt ông ta không thay đổi chút nào, chỉ có ngón tay đang nhón quân cờ bỗng siết chặt.
"Tin vỉa hè? Tin ở đâu ra vậy?", phòng chủ bình tĩnh hỏi.
Giảng sư Châu há miệng, lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa".
"Vậy tức là chuyện này không có chứng cứ xác thực?", phòng chủ lắc đầu nói.
"Nhưng chuyện này đã được đồn khắp rồi, bây giờ phía Yên Kinh đang ầm ĩ lên, rất nhiều người đã chạy đến thế gia Tư Mã để xem xét thực hư. Bọn họ cố ý dùng mọi lý do muốn gặp thiên kiêu Sóc Phương, nhưng thế gia Tư Mã sống chết không để Tư Mã Sóc Phương ra gặp. Bọn họ che che giấu giấu như vậy, chắc là thật..."
"Vớ vẩn!".
Giảng sư Châu còn chưa nói xong, phòng chủ đã đập một cái xuống bàn đá, lớn tiếng quát.
Giảng sư Châu run rẩy, sợ hãi nhìn phòng chủ.
Phòng chủ hừ lạnh một tiếng: "Những kẻ ăn no rửng mỡ nói hươu nói vượn mà ông cũng tin à? Giảng sư Châu, ông đã chừng này tuổi rồi mà không thể lý trí hơn chút sao? Mấy lời đồn hoang đường như vậy mà ông cũng tin?".
"Việc này...", giảng sư Châu á khẩu.
"Vừa rồi thế gia Tư Mã còn đòi người của Kỳ Dược Phòng chúng ta, muốn đưa các hạt giống của Kỳ Dược Phòng chúng ta đến Yên Kinh, để Tư Mã Sóc Phương chỉ điểm dạy dỗ. Ông nói Tư Mã Sóc Phương bị phế? Vậy bọn họ đòi người làm gì? Đây không phải nói hươu nói vượn thì là gì? Tóm lại ông đừng nghe những lời bàn tán linh tinh, nên thế nào thì sẽ thế ấy, hiểu chưa?", phòng chủ quở trách.
"Vâng, phòng chủ", giảng sư Châu cúi đầu.
"Còn chuyện gì nữa không?", phòng chủ bình thản hỏi.
"À, có người muốn mua Nông Dương Hoa của chúng ta".
"Mua bao nhiêu?".
"Mấy nghìn bông".
"Hừ, chắc chắn là người của Huyền Y Phái đến mua, trăm phần trăm", Tiêu Sĩ Kiệt ở bên cạnh cười khẩy nói.
"Chúng ta đã nâng giá lên gấp 100 lần, bọn họ vẫn muốn mua sao? Đúng là không ngờ học viện Huyền Y Phái này lại lắm tiền nhiều của như vậy", Tây Nhu Thiến cười khẽ, nói.
"Phải đấy, Tiểu Thiến, em không biết đấy thôi, học viện Huyền Y Phái có tập đoàn Dương Hoa chống lưng cho mà! Tập đoàn Dương Hoa thì thiếu gì tiền!", Vương Băng Điệp vội nói.
"Phòng chủ, nếu là học viện Huyền Y Phái đến mua thuốc, thì chúng ta có bán không? Có cần nâng giá lên chút nữa không?", một thiên tài dè dặt hỏi.
"Không, không nâng nữa, cứ bán cho bọn họ với giá gấp 100 lần như vậy, bọn họ cần bao nhiêu chúng ta bán bấy nhiêu!", phòng chủ Kỳ Dược Phòng bình thản nói: "Có tiền tại sao lại không kiếm? Bán được mấy nghìn bông Nông Dương Hoa này là Kỳ Dược Phòng chúng ta kiếm được bộn tiền, còn Huyền Y Phái chắc chắn sẽ đại thương nguyên khí, thậm chí tập đoàn Dương Hoa cũng sẽ bị ảnh hưởng. Đây chẳng phải là điều mà chúng ta muốn thấy sao?".
Tất cả bọn họ đều sáng mắt lên.
"Phòng chủ cao minh!", Phùng Thạch lập tức khen ngợi.
"Được rồi, tất cả xuống dưới đi, tôi muốn nói chuyện riêng với phó phòng chủ Phùng", phòng chủ Kỳ Dược Phòng phất tay nói.
"Vâng".
Mọi người gật đầu, rồi rời khỏi chòi hóng mát.
Bọn họ vừa đi, sắc mặt của phòng chủ lập tức sa sầm, hất tung tất cả các quân cờ trên bàn đá xuống đất.
Rào rào rào...
Các quân cờ lăn lóc.
Phùng Thạch giật nảy mình.
"Phòng chủ, ông đây là...", Phùng Thạch dè dặt hỏi.
"Xem ra Tư Mã Sóc Phương bị phế thật rồi", phòng chủ Kỳ Dược Phòng quay lưng về phía Phùng Thạch, lạnh lùng nói.
"Cái gì?", Phùng Thạch biến sắc, nhìn phòng chủ với ánh mắt không thể tin được: "Phòng chủ, chẳng phải ông nói... đây chỉ là lời đồn nhảm thôi sao?".
"Lời đồn cũng chưa chắc là giả! Hơn nữa... thế gia Tư Mã đột nhiên bảo Kỳ Dược Phòng ta đưa thập đại thiên tài đến nhà họ là đủ chứng thực tin này rồi", phòng chủ Kỳ Dược Phòng trầm giọng nói: "Tôi còn đang thấy lạ tại sao thế gia Tư Mã lại đòi người, bây giờ thì tôi đã hiểu rồi. Tư Mã Sóc Phương bị phế, bọn họ cần gấp thiên tài khác để chống đỡ cho thế gia Tư Mã của bọn họ, ứng phó với đại hội. Hừ, thế gia Tư Mã này coi Kỳ Dược Phòng chúng ta là cái gì vậy? Thuộc hạ của bọn họ sao?".
Tâm trạng của phòng chủ Kỳ Dược Phòng vô cùng kích động, nổi trận lôi đình.
"Phòng chủ bớt giận! Bây giờ người vẫn ở trong tay chúng ta, chẳng phải chúng ta không đưa qua đó là được sao?", Phùng Thạch vội nói.
"Không đưa qua đó? Vậy ông hứng chịu lửa giận của thế gia Tư Mã sao? Tuy Tư Mã Sóc Phương bị phế, nhưng sức mạnh của bọn họ vẫn còn, nền tảng vẫn còn. Lão Tư Mã Tàng kia không phải người chết! Ông ta mà ra tay, Kỳ Dược Phòng chúng ta không chết cũng tàn tật", phòng chủ Kỳ Dược Phòng trừng mắt nói với Phùng Thạch.
Phùng Thạch há miệng, á khẩu không nói được gì.
"Vậy... phòng chủ, chúng ta nên làm sao bây giờ?".
"Để tôi nghĩ đã".
Ông ta nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi.
Hai người bọn họ ngồi trong chòi hóng mát, suy nghĩ đối sách.
Cứ thế một tiếng trôi qua.
Giảng sư Châu lại chạy tới, dáng vẻ vẫn vội vã hoảng hốt như vừa rồi.
"Giảng sư Châu, lại có chuyện gì vậy?", phòng chủ Kỳ Dược Phòng bực bội hỏi.
"Phòng chủ, 3000 bông Nông Dương Hoa đã được bán hết, chúng ta lãi ba tỷ tệ", giảng sư Châu nói.
"Tốt lắm, rất tốt", phòng chủ thở phào.
Dù sao đây cũng được coi là tin tốt.
"Nhưng..."
"Nhưng cái gì nữa?", phòng chủ ngoảnh sang.
"Nhưng... thần y Lâm đến", giảng sư Châu nói: "Bây giờ cậu ta đang đứng ở cổng, nói muốn gặp phòng chủ".
Chương 637: Lần nữa ra huyết thư
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng dẫn theo Phùng Thạch và một đám thiên tài vội vã chạy ra ngoài cổng.
Lúc này ở ngoài cổng người đông như kiến, hầu hết các giảng sư cũng có mặt.
Hiện trường vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Những tiếng chửi rủa và cười nhạo vang lên.
"Chà, lũ khốn kiếp Huyền Y Phái đến rồi kìa!".
"Chẳng phải bọn mày vừa mới mua Nông Dương Hoa rồi sao? Còn không mau cút về sắc thuốc đi? Nếu chậm trễ thì Nông Dương Hoa sẽ mất tác dụng đấy, nếu vậy thì mấy tỷ tệ kia sẽ công cốc mất".
"Đồ không biết tốt xấu, đối đầu với Kỳ Dược Phòng bọn tao? Bọn mày cũng xứng sao? Bây giờ thì biết sự lợi hại rồi chứ?".
“Ha ha ha…”
Tiếng cười châm chọc vang lên không ngớt.
Đối mặt với lời chế giễu của đám học sinh này, các giảng sư của Kỳ Dược Phòng chỉ cười không nói gì, cũng không ngăn cản.
Người của Huyền Y Phái tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
“Phòng chủ đến, phó phòng chủ đến!”.
Đúng lúc này, không biết là ai kêu lên.
Xung quanh yên tĩnh hơn một chút.
Sau đó, đám người tự động giãn ra, mấy người phòng chủ Kỳ Dược Phòng bước tới trước cổng.
Bên ngoài có không ít người của Huyền Y Phái.
Dưới đất còn có rất nhiều cáng được xếp ngay ngắn, trên mỗi chiếc cáng đều có một người bị đứt gân tay chân đang nằm.
Bọn họ chính là những người từng bị Kỳ Dược Phòng làm cho bị thương.
Lâm Chính mặt không cảm xúc đứng ở giữa bọn họ, nhắm hai mắt lại, dường như đang dưỡng thần.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng đi tới, đánh giá Lâm Chính một lượt, bình thản nói: “Thần y Lâm? Đây chắc là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ? Cậu quả nhiên giống với lời đồn, đúng là tuổi trẻ tài cao!”.
“Vào thẳng chuyện chính đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người!”, Lâm Chính mở mắt ra: “Hà Linh Hoa đâu?”.
“Hà Linh Hoa?”.
Lông mày của phòng chủ Kỳ Dược Phòng cau lại, rồi giãn ra, cười đáp: “Đúng rồi, thần y Lâm nói là cho chúng tôi một ngày để giao Hà Linh Hoa ra. Nếu không giao thì thần y Lâm sẽ tiêu diệt Kỳ Dược Phòng của chúng tôi, nhưng không biết cậu định tiêu diệt chúng tôi kiểu gì đây?”.
Ông ta dứt lời, xung quanh lập tức cười ầm lên.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười như sấm, dường như có thể vang xa cả trăm dặm.
Người của Huyền Y Phái ai nấy đều đỏ bừng mặt, tức không thốt nên lời.
“Chúng ta cứ tính từng món nợ đi, ông cũng thấy đấy, những người này của tôi chắc hẳn là do người của ông làm bị thương chứ gì? Ông định giải thích thế nào đây?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Nếu Kỳ Dược Phòng chúng tôi sắp bị các cậu tiêu diệt rồi thì các cậu còn đòi chúng tôi giải thích gì nữa? Lẽ nào một Kỳ Dược Phòng vẫn chưa đủ làm lời giải thích cho các cậu sao”, giảng sư Châu không nhịn được bật cười.
“Hơn nữa những người này thì liên quan gì đến Kỳ Dược Phòng chúng tôi? Cậu nói bọn họ là do Kỳ Dược Phòng tôi làm cho bị thương? Vậy xin hỏi thần y Lâm có chứng cứ không? Ăn ốc nói mò, cậu đừng ngậm máu phun người”, Phùng Thạch nhếch môi, cười nói.
“Các ông…”
“Khốn kiếp, rõ ràng là các ông bảo người khác ra tay, mà còn sống chết không chịu thừa nhận!”.
“Vô liêm sỉ!”.
Không ít người của Huyền Y Phái nghiến răng nghiến lợi, tức đến nổ phổi.
“Một lũ vô dụng, không có bản lĩnh thì đừng lằng nhằng ở đây. Cũng không tè một bãi rồi tự soi mình đi, ông đây có phế gân tay gân chân của bọn mày thì sao nào? Có giỏi thì bọn mày cũng phế lại đi!”, một thiên tài không nhịn được, trừng mắt chửi bới người của Huyền Y Phái.
“Cậu…”
“Man Vinh, đừng không biết lớn nhỏ, tốt xấu gì thần y Lâm cũng là tiền bối của các cậu, phải biết lễ nghĩa. Đừng giống như mấy học phái mới thành lập, không hiểu quy củ, không coi ai ra gì, ngông cuồng tự đại, hiểu không?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng bình thản nói.
“Vâng, phòng chủ”, thiên tài tên Man Vinh kia mỉm cười gật đầu.
Những lời này nhìn như khuyên nhủ Man Vinh, nhưng thực ra là cạnh khóe Lâm Chính và người của Huyền Y Phái.
Nhiều người của Kỳ Dược Phòng không nhịn được phì cười.
Không khí vô cùng vui vẻ.
Đám người Phùng Thạch nhìn Lâm Chính chằm chằm, chỉ cười không nói gì.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng cũng không lên tiếng nữa, hình như đang chờ Lâm Chính ra tay.
Lâm Chính lại nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Ba giây sau, anh mở mắt ra nhìn chằm chằm phòng chủ: “Bây giờ tôi chỉ hỏi ông hai câu, ông có thể cho tôi câu trả lời đúng sự thực không?”.
“Cậu nói đi”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng mỉm cười.
“Thứ nhất”, Lâm Chính giơ một ngón tay ra: “Kỳ Dược Phòng các ông có sẵn lòng chịu trách nhiệm với vết thương của các học sinh của tôi không?”.
“Cậu phải chứng minh được vết thương của bọn họ có liên quan đến chúng tôi đã”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng lắc đầu.
“Ông chỉ cần trả lời là sẵn lòng hay không thôi, tôi không quan tâm rốt cuộc vết thương của bọn họ do ai gây nên”, Lâm Chính nói.
“Đương nhiên là không rồi”.
“Được, câu thứ hai, Kỳ Dược Phòng các ông có sẵn lòng đưa một bông Hà Linh Hoa cho tôi không?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Kỳ Dược Phòng tôi trước giờ không nợ cậu bông Hà Linh Hoa nào cả!”.
“Cũng tức là các ông không chịu, đúng không?”.
“Đương nhiên”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng trả lời không chút do dự.
Lâm Chính trầm ngâm một lát, rồi khẽ gật đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Thần y Lâm, cậu còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn thì mời cậu mau đưa người của cậu về đi, cậu đã làm ảnh hưởng đến trật tự bình thường của Kỳ Dược Phòng chúng tôi rồi”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng lại nói.
“Phải đấy thần y Lâm, dược phòng chúng tôi vừa nhận được một khoản tiền kếch sù, đã ký một lô thảo dược rất lớn. Bây giờ xe vận chuyển thảo dược đang đến đây, nếu cậu không nhanh chóng khiêng những người này đi, sợ rằng tài xế đến mà không chú ý thì sẽ xảy ra án mạng đấy”, Phùng Thạch mỉm cười nói.
“Ha ha ha…”
Bọn họ lại cười ầm lên.
“Cút đi!”.
“Lũ chó chết, cút về ổ chó của bọn mày đi!”.
“Đây là nơi cho bọn mày ở chắc? Mau cút đi! Một lũ tạp chủng!”.
“Vô dụng ngu xuẩn, mau cút về đi!”.
Đám học sinh của Kỳ Dược Phòng chửi bới không ngớt.
Hiện trường nhốn nháo.
Tiếng chửi rủa vang lên không ngừng.
Người của Huyền Y Phái ai nấy sắc mặt đỏ bừng, tâm trạng kích động, có người còn chửi lại mấy câu, nhưng ngặt nỗi Kỳ Dược Phòng đông người, bọn họ khó mà phản đòn lại được.
“Thầy Lâm, hay là… chúng ta về đi?”, một giảng sư của Huyền Y Phái không nhịn được bước tới, dè dặt nói.
Với tình hình hiện giờ, rời đi thì còn có thể giữ được chút thể diện, tiếp tục ở lại thì chỉ tự rước nhục vào thân thôi.
Nhưng Lâm Chính vẫn không lùi lại, đừng nói đến rời đi, ngược lại anh còn lấy một tờ giấy trong người ra. Trên tờ giấy kia toàn là chữ viết bằng máu.
Nhìn thấy tờ giấy này, tất cả mọi người lập tức nín thở, những tiếng chửi rủa xung quanh cũng nhỏ đi rất nhiều.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng không khỏi nhíu mày.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: “Phòng chủ Kỳ Dược Phòng, ông biết đây là gì không?”.
“Huyết thư, là huyết thư lúc trước tôi viết khi thách đấu cậu! Nhưng cậu đã lỡ hẹn rồi”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng bình thản đáp.
“Đúng vậy, huyết thư này đã mất hiệu lực”.
Dứt lời, Lâm Chính liền xé nát huyết thư trước mặt mọi người.
Ai nấy nghệt mặt ra, không biết Lâm Chính định làm gì.
Nhưng đúng lúc này, anh lại lấy một tờ giấy trắng ra, cắn rách ngón tay rồi viết chữ lên đó.
Mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.
Một lát sau, Lâm Chính giơ tờ huyết thư mới kia lên, mặt không cảm xúc nói: “Hôm nay, tôi ra huyết thư mới, lấy toàn bộ học viện Huyền Y Phái của tôi làm cái giá phải trả để thách đấu với ông, phòng chủ Kỳ Dược Phòng!”.
Chương 638: Đặt cược tất cả
Dứt lời, tất cả đám đông đều thất kinh. Huyết thư sao?
Cả đám trố tròn mắt nhìn Lâm Chính. Kể cả Kỳ Dược Phòng và Huyền Y Phái. Có lẽ không ai ngờ rằng Lâm Chính còn có thủ đoạn như vậy dành cho phòng chủ của Kỳ Dược Phòng.
Người của Kỳ Dược Phòng nhìn bức thư trong tay Lâm Chính, tất cả đều bần thần. Chỉ có phòng chủ là vô cùng bình tĩnh.
Ông ta liếc nhìn huyết thư, tiếp tục lắc đầu: “Thần y Lâm, huyết thư thần thánh như vậy mà cậu xem như trò đùa ấy. Chẳng có chút tôn trọng nào cả. Huống hồ trước đó tôi hẹn chiến đấu với cậu, cậu đã thất hứa, thậm chí còn không giao Hà Linh Hoa cho chúng tôi, giờ sao tôi phải chấp nhận huyết thư của cậu chứ?”
“Tôi không có Hà Linh Hoa”, Lâm Chính nói thẳng.
“Như vậy thì ai thèm bận tâm tới lời khiêu chiến của cậu? Ai coi trọng huyết thư của cậu? Nếu như cậu thua mà lại lật mặt thì phải làm sao? Người còn không tin lại đi tin một bức thư à? Thư gì thì cũng vô tác dụng mà thôi”, phòng chủ lắc đầu.
“Đúng vậy, ai tin anh chứ?”
“Có huyết thư thì đã làm sao? Mặt anh dày, anh lật mặt là xong”.
“Màn thách đấu này thật vô nghĩa”.
Đám học sinh của Kỳ Dược Phòng cũng hùa theo. Đối diện với sự lăng mạ, Lâm Chính không hề phản bác mà ngược lại chỉ nghiêm túc nói: “Chuyện này đúng là do tôi sai”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng bật cười: “Thần y Lâm, cậu biết vậy là tốt. Cậu đã không thực hiện đúng như lời thách đấu trước đó, không giao Hà Linh Hoa cho chúng tôi. Vì vậy tôi cũng sẽ không chấp nhận lời thách đấu của cậu! Có điều tôi cũng sẽ cho cậu cơ hội. Nếu như cậu không có Hà Linh Hoa thì giao tập đoàn Dương Hoa hoặc là Huyền Y Phái cũng được. Tôi thấy chúng cũng tương đương với một bông Hà Linh Hoa đấy”.
“Cái gì?”, người của Huyền Y Phái kinh ngạc. Đúng là được voi đòi hai bà Trưng mà. Thế nhưng một giây sau một người đứng bên cạnh Lâm Chính đã gật đầu. Người này bước tới, lấy ra một tập tài liệu và đặt lên.
“Đây là gì?”, phòng chủ hỏi với vẻ tò mò.
“Trong này toàn bộ là hợp đồng và giấy tờ thủ tục của tập đoàn Dương Hoa. Chỉ cần phòng chủ ký tên thì sẽ có 54% cổ phần của tập đoàn Dương Hoa”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”
Người của Kỳ Dược Phòng nín thở. Phòng chủ cũng tái mặt, nhìn Lâm Chính: “Thật sao?”
“Nếu ông chấp nhận huyết thư thì những thứ này sẽ là của ông”, Lâm Chính nói. Phòng chủ nghe thấy vậy thì ý thức được việc mình cần phải đồng ý, thế là ông ta lại do dự.
“Thế nào, phòng chủ? Không dám sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Hừ, có gì mà không dám? Lẽ nào chúng tôi lại sợ cậu”, Phùng Thạch hừ giọng và cúi mình trước phòng chủ: “Phòng chủ, đây là cơ hội hiếm có khó tìm. Nếu như chúng ta có thể kiểm soát được tập đoàn Dương Hoa thì dù là nhà Tư Mã cũng sẽ phải coi trọng chúng ta. Chúng ta sẽ không còn bị bọn họ dắt mũi nữa”.
“Tôi biết, nhưng thần y Lâm cứ một mực đòi chấp nhận huyết thư thì tôi lo là cậu ta lại giở trò gì đó”, phòng chủ nói nhỏ.
“Phòng chủ sợ gì chứ? Có được Dương Hoa, chúng ta còn sợ ai nữa? Hơn nữa, tập đoàn Dương Hoa cũng đủ để cung ứng một lượng tài chính lớn cho chúng ta rồi. Chúng ta cũng có máu mặt hơn trong đại hội. Tới khi đó chúng ta sẽ có được rất nhiều lợi lạc, chắc chắn sẽ ngày càng lớn mạnh. Các thế lực ở Yên Kinh cũng phải kiêng dè nữa. Tới lúc đó chẳng còn gì phải lo nữa. Phòng chủ, chúng ta chấp nhận đi”, Phùng Thạch khuyên bảo.
“Đúng vậy phòng chủ, chấp nhận đi”.
“Đây là cơ hội đấy!”
“Cơ hội một đi không trở lại đâu”, giảng sư Chu, giảng sư Đường, giảng sư Tư Đồ cũng hùa vào khuyên bảo.
Thậm chí đến cả Vương Băng Điệp, Tây Nhu Thiến, Đặng cường cũng nói theo. Mắt ai cũng hừng hực, trông vô cùng mong đợi. Bọn họ biết điều này có nghĩa là gì. Đó là lợi lạc được dâng tới tận miệng chứ còn gì nữa. Là cơ hội tốt để Kỳ Dược Phòng bật lên mà.
Đừng nói bọn họ mà ngay đến cả phòng chủ cũng dao động. Phòng chủ suy nghĩ một lúc. Một lúc sau ông ta nghiến răng, phất tay.
Giảng sư Chu ở bên cạnh chạy tới nhận lấy huyết thư và giấy tờ trong tay Lâm Chính.
“Thần y Lâm, tôi chấp nhận khiêu chiến. Khi nào chúng ta bắt đầu?”, phòng chủ trầm giọng hỏi.
“Bây giờ?”, lâm chính thản nhiên nói.
“Được, có điều…điều kiện của huyết thư lần này là gì? Nếu như cậu thua cậu đưa tôi những gì? Huyền Y Phái của cậu sao?”, phòng chủ nheo mắt hỏi.
“Nếu ông có hứng thú với Huyền Y Phái thì tôi có thể lấy ra đặt cược”, Lâm Chính gật đầu.
“Thầy Lâm”.
Người của Huyền Y Phái cuống cả lên. Thế nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy gì.
“Nếu như tôi thua thì sao?”, phòng chủ hỏi.
“Tôi muốn toàn bộ Kỳ Dược Phòng cũng như số cổ phần mà ông vừa có được từ Dương Hoa”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Khẩu khí lớn gớm. Không ít người kinh hãi.
Phòng chủ chỉ bật cười: “Thần y Lâm, có phải là cậu đánh giá Huyền Y Phái của mình quá cao rồi không? Một học phái mới được thành lập mà có thể sánh bằng Kỳ Dược Phòng của tôi sao? Không đủ, ít quá!”
“Vậy à? Vậy thì để tôi thêm một ít nhé”.
Lâm Chính vừa nói vừa lấy ra một tấm lệnh bài và giơ lên. Đám đông quay qua nhìn.
Một tấm lệnh bài bằng ngọc nạm vàng với hoa văn hình rồng phượng. Viên ngọc ở giữa hoàn hảo, không tì vết. Dưới ánh mặt trời, lệnh bài phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Đây là gì?”
Không ít người cảm thấy khó hiểu. Phòng chủ bước tới vài bước, trợn tròn mắt nhìn tấm lệnh bài. Một lúc sau, ông ta tái mặt.
Còn Phùng Thạch thì ngồi phịch xuống đất, run rẩy chỉ tấm lệnh bài: “Không thể nào! Không thể nào! Chắc chắn là giả!”
“Phó phòng chủ có muốn giám định không, để xem thật hay giả?”, Lâm Chính nhìn ông ta.
Phùng Thạch há hốc miệng.
“Nếu tôi thắng thì tấm lệnh bài này cũng thuộc về tôi đúng không?”, phòng chủ hoàn hồn, lập tức hỏi lại.
“Đương nhiên”, Lâm Chính gật đầu.
“Vậy được, tôi chấp nhận thách thức của cậu. Tôi sẽ lấy ra mọi thứ để đặt cược với Huyền Y Phái và tấm lệnh bài này”, phòng chủ hét lên, chắc như đinh đóng cột.
Phòng chủ điên rồi. Người của Kỳ Dược Phòng nhìn phòng chủ bằng vẻ không dám tin. Cả đám như hoa đá. Bọn họ có thể nhìn thấy đôi mắt hừng hực lửa của phòng chủ.
Mọi chuyện đã quá rõ ràng. Đó chính là đôi mắt đầy tham vọng. Khi nói về Huyền Y Phái và Dương Hoa, phòng chủ còn chưa bao giờ lộ ra vẻ tham vọng như thế.
Rốt cuộc miếng lệnh bài này kinh khủng tới mức nào chứ? Đám đông không ngừng suy đoán.
“Nói đi, thần y Lâm! Chúng ta đấu gì đây?”, có vẻ phòng chủ đã mất kiên nhẫn.
“Dược thuật”, Lâm Chính nheo mắt, bình tĩnh nói ra hai từ.
Dứt lời, cả hiện trường im lặng như tờ. Đám đông nhìn chăm chăm Lâm Chính. Ai cũng như hóa đá.
Hay có thể nói ai cũng trố mắt ra nhìn…Dược thuật sao?
Đây…chẳng phải là sở trường của Kỳ Dược Phòng thì là gì?
Chương 639: Chỉ được như vậy
Hiện trường im lặng kéo dài khoảng ba bốn giây, sau đó bùng nổ tiếng xôn xao.
“Cái gì? Cậu lại dám so dược thuật với phòng chủ chúng tôi?”.
“Cậu… Cậu… Cậu xứng sao?”.
“Tên khốn! Không biết điều!
“Thật đáng ghét, cậu đang xem thường Kỳ Dược Phòng chúng tôi sao?”.
Các giảng sư và học sinh của Kỳ Dược Phòng đều phẫn nộ, ai nấy chỉ vào Lâm Chính hét lên.
Thậm chí có người không nhịn được muốn xông lên đánh Lâm Chính, nhưng bị Phùng Thạch quát dừng lại.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng cũng hơi sửng sốt.
Chỉ chốc lát sau, ông ta cười thành tiếng, trong mắt cũng lóe lên vẻ sắc bén: “Giết người bằng tâm lý! Giết người bằng tâm lý! Thần y Lâm, cậu định đánh bại tôi ở lĩnh vực tôi am hiểu nhất, khiến tôi thân bại danh liệt. Nếu vậy, dù đến lúc đó tôi không tuân thủ lời hứa cũng vô dụng, bởi vì lúc đó cả Kỳ Dược Phòng không còn ai thừa nhận tôi, đúng không?”.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Mọi người đều kinh hãi.
“Được! Đủ ngông cuồng! Thần y Lâm không hổ là thần y Lâm, thật không ngờ cậu trẻ tuổi mà có can đảm như vậy! Rất tốt! Nếu đã như vậy, tôi sẽ để cậu cuồng một lần, cũng cho cậu biết rốt cuộc sự ngông cuồng của cậu ngu xuẩn, ngây thơ đến thế nào!”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng cười ha hả, vẫy tay: “Mau chuẩn bị dược! Chuẩn bị chiến! Chuẩn bị thi đấu dược thuật!”.
Mọi người run lên.
“Phòng chủ, quyết đấu ở đâu?”, Phùng Thạch nuốt nước bọt, hỏi.
“Ở đây! Cổng chính của Kỳ Dược Phòng!”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng dữ tợn nói, sau đó lại nhìn sang Lâm Chính: “Có cần đợi hai tiếng nữa, tôi đi mời các chuyên gia, người nổi tiếng của giới Đông y trong nước tới đây, để những người nổi tiếng của các thế gia đó tận mắt chứng kiến trận thi đấu này không?”.
“Không cần, như vậy thì quá mất thời gian. Chúng ta thi đấu luôn đi, quá trình và kết quả của trận thi đấu này sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha ha, tốc chiếc tốc thắng? Cũng tốt!”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng đã bị chọc giận, trong mắt tràn ngập sự rét lạnh.
Chốc lát sau, Phùng Thạch sai người dời hai chiếc bàn lớn đến, trên bàn xếp đầy thảo dược, còn có công cụ giã thuốc, nấu thuốc, luyện thuốc.
So đấu dược thuật thật ra cũng giống như so đấu võ công, đều rất thuần túy.
Cuộc thi đấu giữa các dược sư cũng thường được mở rộng xung quanh các dược vật.
Giống như Kỳ Dược Phòng, muốn giám định dược thuật của hai người ai cao hơn, không phải xem ai hiểu về dược hơn, mà là phải xem ai biết dùng dược hơn.
Lâm Chính yêu cầu thi đấu dược thuật, đương nhiên là theo quy tắc của Kỳ Dược Phòng.
Mà thi đấu dược thuật của Kỳ Dược Phòng chính là cuộc thi danh xứng với thực.
Mọi người đồng loạt lui ra, chừa một chỗ trống, vây thành một vòng tròn lớn, nhìn chằm chằm hai người đứng trước bàn đặt ở chính giữa.
Mọi người nín thở, không dám lên tiếng.
Hiện trường vô cùng yên tĩnh.
Dù là những người nằm trên cáng cứu thương cũng ngẩng cổ lên xem cuộc thi đấu này…
Lúc này, Lâm Chính và phòng chủ Kỳ Dược Phòng đều không hề nhúc nhích, đều nhìn người kia, giống như tượng điêu khắc.
“Hai vị chuẩn bị!”, Phùng Thạch tiến lên, khẽ giọng hô.
Hai người không nói gì.
Phùng Thạch nhẩm đếm ba tiếng, sau đó hét lớn: “Tôi tuyên bố, cuộc thi dược thuật chính thức bắt đầu!”.
Tiếng hô vừa dứt, tất cả mọi người đều trở nên hồi hộp.
Lâm Chính và phòng chủ Kỳ Dược Phòng lập tức hành động.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng bốc một cây dược liệu có lá như quạt hương bồ lên, đập lên bàn.
Ầm!
Lá của dược liệu nhanh chóng bị chấn thành bột vụn.
Ông ta lại nhặt vài loại dược liệu cho vào cối giã, từ đầu đến cuối chưa tới một phút, những dược liệu đó đã nhão ra.
Lâm Chính cũng như vậy.
Hai bên đều sử dụng dược liệu có hạn để điều chế dược.
Mặc dù đó đều là những dược liệu bình thường, vả lại không có độc, nhưng chẳng mấy chốc, hai người đã luyện chế ra mười mấy loại dược phẩm kỳ lạ như thuốc bột, thuốc viên, thuốc nhão, thậm chí là thuốc nước…
Động tác của hai người cực kỳ lưu loát, vô cùng tự nhiên, rất có mỹ cảm.
Nhưng chuyện khiến nhiều người của Kỳ Dược Phòng kinh hãi đó là, so với phòng chủ, kỹ thuật điều chế dược của thần y Lâm còn cao hơn một bậc. Bởi vì không những động tác điều chế dược của anh hoàn hảo không tì vết, mà mỗi một bước điều chế dược đều không hề có khuyết điểm, không có động tác dư thừa nào.
“Dược thuật của thần y Lâm… lại tuyệt diệu như vậy?”, Tử Dạ không khỏi kinh ngạc kêu lên.
“Hừ, so với phòng chủ của chúng ta, anh ta còn thua xa”, Vương Băng Điệp hừ một tiếng, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
“Có lẽ không phải như vậy”, thiên tài hàng đầu Huyền Dược nghiêm túc nói.
Những thiên tài khác đều kinh ngạc trong lòng.
Vương Băng Điệp cũng rất bất ngờ liếc nhìn Huyền Dược.
Ngay lúc này.
Rầm!
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng đá bay bàn, hai chân đạp xuống, xông về phía Lâm Chính.
“Hay!”.
Mọi người kích động la lên.
Dược đã hoàn thành!
Bây giờ phòng chủ Kỳ Dược Phòng sắp sửa giải quyết Lâm Chính rồi!
Ông ta lập tức tiến tới gần Lâm Chính, vung tay.
Soạt!
Một loạt bột mịn như cát vung về phía Lâm Chính.
Đó là thuốc độc mà phòng chủ Kỳ Dược Phòng luyện chế.
Một khi người bình thường dính phải, chắc chắn sẽ mất mạng.
Ở khoảng cách gần như vậy, Lâm Chính muốn tránh cũng không thể tránh được.
Thuốc bột rải tới, một phần dính vào tay và cổ Lâm Chính, dù rơi trên cánh tay cũng thẩm thấu qua quần áo trong thời gian cực ngắn, tiếp xúc với thân thể Lâm Chính.
“Hả?”.
Người của Huyền Y Phái kinh hãi.
Trước sau chỉ ba giây, da của Lâm Chính đã biến thành màu xanh lục sẫm, cả người không được bình thường.
“Anh ta trúng độc rồi!”.
“Ha ha ha, anh ta xong đời rồi!”.
Bên phía Kỳ Dược Phòng la hét, ai nấy đều phấn khởi không thôi.
“Yên tâm, cậu không chết được, tất cả dược vật mà tôi điều chế chỉ làm cậu tàn phế, sẽ không giết cậu đâu!”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng quát khẽ, sau đó lại vung tay.
Vù!
Một viên đan hoàn bay tới như sao băng, đánh lên người Lâm Chính.
Đan hoàn đó lại giống như nước, vừa chạm vào người Lâm Chính thì hóa thành thể lỏng, biến mất không thấy. Trong nháy mắt, làn da hóa màu xanh sẫm của Lâm Chính bỗng chốc trở nên trắng bệch, liên tục lùi về sau mấy bước, đứng không vững, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Thi đấu dược thuật không thể dùng tay, không thể dùng chân, không thể dùng châm.
Đánh bại đối thủ đều phải dựa vào dược!
Từ luyện dược đến dùng dược chỉ dựa vào sự hiểu biết về dược của mỗi người.
Đó là quy tắc!
Cũng là cách trực quan nhất cho thấy kiến thức và cách sử dụng dược vật của một người.
Bây giờ, phòng chủ Kỳ Dược Phòng đã chiếm ưu thế, trên người Lâm Chính trúng phải mấy loại kịch độc.
Một khi anh ngã xuống tức là thua.
Tất cả mọi người ở đây hoặc là kích động hoặc là căng thẳng.
Không ai ngờ cuộc thi dược thuật lại nhanh chóng như vậy.
Nhưng lúc này, Lâm Chính lại không hoảng loạn, lấy một miếng thuốc nhão mà mình luyện chế ra, cho vào miệng.
“Giải độc?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng mỉm cười: “Độc mà tôi luyện chế đâu dễ dàng giải được như vậy?”.
Nhưng ông ta vừa dứt lời.
“Phù!”.
Lâm Chính thở ra luồng khí đục, sau đó gương mặt trắng bệch của anh khôi phục hồng hào, cơ thể đứng không thẳng cũng thẳng tắp trở lại, hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc.
“Cái gì?”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng sửng sốt.
“Thật đấy à?”.
“Anh ta… Anh ta lại giải được độc?”.
Người của Kỳ Dược Phòng đứng xung quanh đều sắp rớt con mắt ra ngoài.
“Sao hả? Đường đường là phòng chủ Kỳ Dược Phòng mà chỉ luyện ra loại độc có trình độ thế này?”, Lâm Chính phủi áo quần, thản nhiên hỏi.
“Chuyện… Chuyện này là sao?”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng lùi lại nửa bước, ngây ra như phỗng, sau đó mặt mày trở nên dữ tợn, lại chuyển động hai tay rải độc về phía Lâm Chính, gào lên: “Tôi không tin! Ngã xuống cho tôi! Ngã xuống!”.
Trong nháy mắt, bột vụn, thuốc nhão, thậm chí là thuốc nước giống như ám khi bắn về phía Lâm Chính.
Soạt soạt soạt…
Lâm Chính không kịp tránh né, trên người trúng phải mười mấy loại độc dược, chân mềm nhũn ra, suýt chút nữa quỳ xuống đất, miệng có máu đen trào ra…
“Sao? Độc dược của phòng chủ tôi có lợi hại không”?, phòng chủ Kỳ Dược Phòng dữ tợn hỏi.
Nhưng Lâm Chính lại chậm rãi ngẩng đầu lên, lau đi vết máu bên khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Phòng chủ Kỳ Dược Phòng, chỉ được như vậy!”.
Dứt lời, da dẻ năm sáu màu của Lâm Chính dần dần khôi phục, đầu tiên là chuyển thành màu trắng xanh, sau đó dần dần hiện lên màu hồng hào của màu da bình thường.
Cơ thể lảo đảo sắp đổ của anh cũng đứng thẳng trở lại.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng trợn tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh đó.
“Chuyện này… không thể nào!”.
Chương 640: Giờ xem độc dược của tôi nhé!
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng là ai chứ? Độc dược mà ông ta tạo ra có một không hai, hơn nữa còn là cổ độc, vô cùng phức tạp.
Số bột độc mà ông ta vừa tung ra nếu như muốn so sánh thì thậm chí có thế nói chính là Hạc Đỉnh Hồng của thời cổ đại. Trúng phải loại độc này, trừ khi là anh đang nằm ngay trên bàn phẫu thuật, sau đó mời tới những bác sĩ hàng đầu tiến hành cấp cứu, nếu không coi như hết cách.
Vậy mà…thần y Lâm lại có thể giải được độc của ông ta chỉ trong khoảng 10 giây.
Hơn nữa còn dễ như bỡn. Người của Kỳ Dược Phòng trố mắt. Phòng chủ tái mặt, khó mà giữ được vẻ bình tĩnh.
“Cậu đã giải độc như thế nào vậy?”, ông ta đanh giọng.
“Phòng chủ Diêu, chúng ta đều là người trưởng thành cả. Câu hỏi trẻ con như vậy mà ông cũng hỏi được sao? Ông sẽ nói cho đối thủ của ông cách để phối hợp các loại thuốc chắc?”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.
Phòng chủ khựng người, ánh mắt đanh lại. Ông ta thầm hừ giọng: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi. Thần y Lâm, quả nhiên cậu có bản lĩnh”.
“Không phải tôi có bản lĩnh mà là độc dược của ông hạ đẳng quá”, Lâm Chính lắc đầu.
“Láo. Đừng có nói láo sớm như vậy”.
Phòng chủ nội giận, đạp hai chân xuống, tung chưởng khiến một nắm những vật tròn tròn bay về phía Lâm Chính.
Những viên thuốc này bay dày đặc cả không gian, nhưng phạm vi không lớn nên theo lý mà nói Lâm Chính mà phản ứng tốt là có thể né được. Chỉ có điều…anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề có ý định né tránh, để cho số hạt kia rơi trúng vào người mình.
Bụp!
Những hạt này tiếp xúc vào da Lâm Chính lập tức hóa thành chất dịch ngấm vào quần áo của anh.
Cơ thể Lâm Chính lập tức xuất hiện những nốt màu vàng. Phòng chủ không có ý định dừng lại, tiếp tục ra tay.
Vụt vụt…
Một nắm thuốc lại được ném ra. Không còn nghi ngờ gì nữa, đám thuốc này đập vào người Lâm Chính lập tức vỡ ra, phát ra khói màu vàng và bị Lâm Chính hít vào cơ thể.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả đều bàng hoàng. Tại sao thần y Lâm lại không né tránh mà ngược lại cứ đứng im một chỗ như vậy chứ?
“Anh ta đang làm gì vậy?”
“Lẽ nào anh ta là kẻ ngốc sao?”
“Không phải là từ bỏ rồi đấy chứ?”
“Có vẻ không giống. Nếu là từ bỏ thì sao lại có thể giải được cả độc dược của phòng chủ chứ?”
Người của Kỳ Dược Phòng xì xầm, để lộ vẻ lo lắng.
“E rằng…chỉ có một lý do có thể giải thích mà thôi…”, lúc này một học sinh của Kỳ Dược Phong lắp bắp nói. Dứt lời, giảng sư Đường ở bênh cạnh lập tức quát: “Viên Hoa! Ngậm miệng lại!”
Học sinh tên Viên Hoa run bắn người, cúi đầu im bặt. Rất nhiều học sinh mặt cắt không ra máu. Ý của Viên Hoa là gì, ai cũng hiểu cả. Đối phương có thể giải được độc của phòng chủ thì có nghĩa là anh không sợ phòng chủ. Đến cả độc dược phòng chủ tung ra mà anh ta còn không buồn né thì ai cũng hiểu.
Có lẽ…thần y Lâm đã không còn coi phòng chủ là gì nữa rồi.
Rất nhiều người nín thở. Họ nhìn chăm chăm Lâm Chính. Anh cũng chờ đợi độc tố phát tác dụng. Số độc trong tay của phòng chủ không còn nhiều nữa.
Thời gian chuẩn bị quá ngắn nên không thể nào luyện được nhiều, hơn nữa dược liệu cũng có hạn. Vì có ai ngờ phòng chủ đã dùng bảy, tám loại độc tố rồi mà vẫn không thể nào hạ gục được thần y Lâm.
Có lẽ cả phòng chủ cũng không ngờ tới. Hai đợt độc tố được tung ra, phòng chủ khựng người. Ông ta nhìn chăm chăm Lâm Chính, đợi độc tố phát tác dụng bằng vẻ lo lắng.
Thực ra ông ta cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Đối phương căn bản không có ý né tránh. Ông ta tin không phải là đối phương ngốc mà là…đối phương tự tin.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Cậu ta không thể nào phớt lờ độc dược của mình như vậy được”, phòng chủ đanh mắt, miệng lầm bầm.
Nhưng ngay sau đó…toàn bộ những hiện tượng về độc tố trên người Lâm Chính đều biến mất!
Lớp da lấm chấm những nốt vàng của anh cũng trở lại bình thường, đôi mắt anh tối sầm. Một lúc sau, mọi thứ trở lại bình thường. Nếu không phải trên áo vẫn còn những vết loang lổ thì có lẽ không ai dám tin là anh từng bị trúng độc.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng vội lùi lại vài bước. Cơ thể ông ta loạng choạng, ngã phịch xuống đất. Mặt thất kinh.
Còn những người ở xung quanh đã hóa đá từ lâu rồi. Con ngươi của đám đông như muốn lòi ra ngoài. Họ há hốc miệng.
“Rốt cuộc…là chuyện gì vậy…?”, phòng chủ của Kỳ Dược Phòng nhìn Lâm Chính như người mất hồn.
“Ông muốn biết đáp án không?”, Lâm Chính gật đầu: “Thôi được, để tôi nói cho ông biết nhé”.
Nói xong, anh há miệng lấy ra một viên đan dược. Viên đan dược này trước đó Lâm Chính đã ngậm vào miệng.
Lúc này nó đã biến thành màu đen kịt như một cục than, hoàn toàn khác với màu sắc lúc đầu. Mọi người nhìn chăm chăm viên đan dược. Phòng chủ cũng không ngoại lệ.
“Cái này…dùng để giải độc cho cậu sao?”
“Đúng vậy, chính là cái này. Bất cứ độc tố nào mà gặp phải nói thì cũng đều vô tác dụng. Chỉ cần có nó thì độc tố của ông chẳng thể nào uy hiếp được tôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Đây…đây là gì vậy? Là đan dược do cậu luyện chế sao?”
“Đương nhiên là do tôi luyện chế rồi. Hơn nữa còn được luyện ra từ dược liệu của Kỳ Dược Phòng đấy”, Lâm Chính bóp nhẹ, viên thuốc vỡ ra, bên trong là những thứ mà mọi người đều có thể nhận ra được thành phần.
Phòng chủ im bặt.
“Viên đan dược này thực ra chẳng phải là thuốc giải độc gì, nó chỉ là một viên thuốc thông thường thôi. Nhưng đặc tính của nó đó là có thể trung hòa được dược tính của Diệp Diêm Hoa. Toàn bộ độc dược của ông đều được luyện từ Diệp Diêm Hoa, nếu Diệp Diêm Hoa không còn thì độc dược của ông cũng hết độc tính. Vì vậy chỉ cần tôi ngậm viên thuốc tránh độc này là xong. Tôi đã nói rồi, dược thuật của ông chỉ đến vậy mà thôi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
“Cậu…”
Phòng chủ Kỳ Dược PHòng mặt tái mét, chỉ thẳng tay vào Lâm Chính nhưng không nói nên lời. Ông ta nào ngờ, Lâm Chính lại có thể nhìn thấu dược thuật của ông ta, thậm chí trong thời gian ngắn còn có thể nghĩ ra cách đối phó.
“Giờ thì xem độc dược của tôi nhé”.
Lâm Chính xòe tay ra. Đó là một viên thuốc. Nhưng một giây sau anh bóp nát viên thuốc thành bột rồi lại xòe tay ra. Bột cuốn theo gió bay về phía phòng chủ.
“Không!”
Phòng chủ vội vàng bỏ chạy. Thế nhưng con gió nhẹ để khiến lớp bột phủ khắp lên người ông ta.
Phòng chủ khựng bước, cả người mềm nhũn ngã ra đất.
Bình luận facebook