Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 616-620
Chương 616: Bắt đầu trả thù
Lâm Chính không tranh cãi với đám người Phùng Thạch nữa, bởi vì đó là cuộc đối thoại vô nghĩa. Sau khi anh tỏ rõ thái độ của mình thì lên xe, rời khỏi Kỳ Dược Phòng.
“Chó chết, thật là kiêu căng!”.
“Anh nghĩ anh là cái thá gì? Làm cho Kỳ Dược Phòng chúng tôi biến mất? Anh xứng sao?”.
“Ăn cứt đi!”.
“Thằng khốn!”.
Những học sinh của Kỳ Dược Phòng mới phản ứng lại, hét lên với chiếc xe chở Lâm Chính rời khỏi, có người còn đuổi theo, nhặt đá lên ném về phía xe.
Keng!
Chiếc xe chục triệu tệ đá ném lõm vào thật sâu.
“Ức hiếp người quá đáng!”, Mã Hải tức giận, muốn dừng xe đi xuống.
“Đi thôi”, Lâm Chính nói.
“Cậu Lâm…”.
“Về!”, Lâm Chính lại quát lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Mã Hải siết chặt vô lăng, tức đến mức phổi như sắp bị lửa thiêu cháy. Nhưng Lâm Chính đã lên tiếng, ông ta cũng không làm gì được, chỉ đành đạp ga rời khỏi Kỳ Dược Phòng.
Dù đã đi rất xa, Mã Hải vẫn có thể nghe được tiếng giễu cợt của Kỳ Dược Phòng.
Đừng nói là Mã Hải, ngay cả những vệ sĩ đi theo cũng nhịn một bụng tức.
Nhưng vẻ mặt Lâm Chính từ đầu đến cuối vô cùng tĩnh lặng, không một gợn sóng.
Chủ tịch Lâm không giận sao?
Mã Hải không thể hiểu được.
Cho đến khi đến công ty Dương Hoa, vào phòng làm việc, Lâm Chính mới lên tiếng.
“Mau cử người đến tỉnh Quảng Liễu một chuyến”.
Mã Hải ngạc nhiên: “Chủ tịch Lâm, đến tỉnh Quảng Liễu làm gì?”.
“Triệu tập nhân thủ”.
Lâm Chính lấy giấy bút từ trên bàn làm việc ra, sau đó viết một dãy số điện thoại và tên họ, đưa cho Mã Hải.
Mã Hải đọc được thì kinh ngạc biến sắc.
“Chủ tịch Lâm, nếu… nếu vậy thì để tôi đích thân đi một chuyến”, hơi thở Mã Hải run rẩy, vội vàng đứng dậy.
“Không cần, tùy tiện cử một người đi là được. Nói với bọn họ, lần hành động này tôi không cần bọn họ đích thân đến Kỳ Dược Phòng, nhưng tôi hi vọng bọn họ có thể hành động, mặc kệ bọn họ dùng cách gì, sử dụng sức mạnh gì, tôi chỉ muốn bọn họ đạt được một mục tiêu, làm suy yếu bất kỳ sức mạnh nào của Kỳ Dược Phòng, hiểu chưa?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Bất kỳ sức mạnh nào? Làm suy yếu đến trình độ nào?”.
“Kỳ Dược Phòng mở bao nhiêu tiệm thuốc, tôi muốn bọn họ đóng cửa bấy nhiêu tiệm thuốc, bọn họ thu nhận bao nhiêu học trò, tôi muốn bọn họ mất đi bấy nhiêu học trò!”.
“Chuyện đó… tôi hiểu rồi, nhưng Chủ tịch Lâm… chỉ dựa vào những sức mạnh này của tỉnh Quảng Liễu mà muốn động vào Kỳ Dược Phòng vẫn khá khó khăn. Dù gì bọn họ cũng ở Quảng Liễu, chuyện có thể làm được rất có hạn. Nếu muốn động vào Kỳ Dược Phòng, vẫn phải có sự giúp đỡ của nguồn lực khác”, Mã Hải do dự một lúc, cẩn thận nói.
“Bây giờ điều động cả Tập đoàn Dương Hoa lẫn Huyền Y Phái, không tiếc bất cứ giá nào, tiến hành tấn công Kỳ Dược Phòng, tổn thất bao nhiêu cũng không quan trọng”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”, Mã Hải gật đầu.
“Ngoài ra, ông hãy cho người đến những nơi này”, Lâm Chính lại lấy giấy bút ra, viết gì đó lên trên, sau đó đưa cho Mã Hải.
Mã Hải xem qua, sự chấn động trên mặt càng đậm thêm.
Ông ta cảm nhận được hơi thở của mình đã ngưng lại.
Chốc lát sau, ông ta run rẩy cất tờ giấy vào, âm thầm nuốt nước bọt.
“Mau đi làm đi”.
“Vâng… Chủ tịch Lâm. Nhưng mà, cậu bảo người khác đi thông báo cho những nơi này, vậy… vậy còn tôi thì sao?”, Mã Hải cẩn trọng hỏi.
“Ông đại diện tôi đến Yên Kinh một chuyến”, Lâm Chính nói.
“Yên Kinh?”, Mã Hải căng thẳng, tim thắt chặt.
…
Ở một đình các nọ.
Một luồng khói đen từ trong bếp lò nấu trà bay lên.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng mặc áo thời Đường đang ngồi đó pha trà. Đối diện ông ta là một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo thường ngày, tràn đầy tinh thần, gương mặt tuấn tú sáng sủa.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng thành thạo rửa trà pha trà, sau đó rót một ly cho người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông cũng ra dáng nhấp một ngụm, sau đó thở phào một hơi, mỉm cười nói: “Trà của chú Diêu quả nhiên tuyệt nhất thiên hạ!”.
“Quá khen”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng mỉm cười, lại rót thêm một ly cho người đàn ông, sau đó nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi rất bất ngờ, gia tộc các cậu lại cử cậu đến đây. Sóc Phương, cậu là báu vật của gia tộc cậu, những chuyện này sao lại nhọc công cậu đến đây? Đại hội sắp mở, không phải cậu nên chuẩn bị kỹ càng hay sao?”.
“Chú Diêu, chú lầm rồi, tôi đến đây không phải vì gia tộc cử tôi đến, mà là tôi tự đến”, người đàn ông cười nói.
“Cậu tự đến?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng vô cùng ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Đúng, tôi cũng không lòng vòng nữa, tôi đến đây là muốn xin một vị thuốc ở Kỳ Dược Phòng”.
“Ồ? Là thuốc gì?”, ánh mắt phòng chủ Kỳ Dược Phòng lặng lẽ trở nên nghiêm nghị, hỏi.
“Hà Linh Hoa”, người đàn ông mỉm cười nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng sửng sốt, sau đó lắc đầu, cười nhạt nói: “Cậu đừng nói đùa, Sóc Phương, ai mà không biết Hà Linh Hoa của Kỳ Dược Phòng chúng tôi đã bị thần y Lâm cướp mất rồi chứ, tôi đi đâu tìm một đóa Hà Linh Hoa nữa cho cậu?”.
“Nếu tôi đoán không lầm, Kỳ Dược Phòng vẫn còn một đóa nữa”.
“Đoán sao?”.
“Tôi nói đoán với chú chỉ là nể mặt chú, chú Diêu, chú hiểu không?”, người đàn ông cười nói.
Lời này vừa nói ra, phòng chủ Kỳ Dược Phòng run tay, sắc mặt lập tức sa sầm, lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Sóc Phương, gia tộc các cậu phái người trà trộn vào Kỳ Dược Phòng chúng tôi rồi sao?”.
“Quy mô của Kỳ Dược Phòng cũng không tính là nhỏ, muốn cài cắm tai mắt thật sự quá dễ”, người đàn ông bình tĩnh nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng không lên tiếng.
Đúng vậy, nói đoán chỉ là cách nói uyển chuyển mà thôi, thực ra tai mắt của người đàn ông này đã nhìn thấy Hà Linh Hoa trong tay phòng chủ Kỳ Dược Phòng…
Chẳng trách anh ta đột nhiên lại xuất hiện!
Chẳng trách anh ta lại khẳng định như vậy…
Vài phút sau, phòng chủ Kỳ Dược Phòng hít sâu một hơi, nói: “Sự quý giá của Hà Linh Hoa không cần tôi phải nói nữa, cậu muốn có nó, ít nhất phải trả cái giá tương ứng”.
“Nếu chú đưa nó cho tôi, những lợi ích mà tôi đạt được ở đại hội có thể chia cho chú ba mươi phần trăm”, người đàn ông hạ giọng nói.
Ba mươi phần trăm?
Tim phòng chủ Kỳ Dược Phòng đập thình thịch, nhịp thở nhanh hơn.
Ông ta biết ba mươi phần trăm là khái niệm gì. Con số đó so với lợi ích mà một mình Kỳ Dược Phòng nỗ lực giành được ở đại hội còn phong phú hơn rất nhiều.
Nhưng ông ta không đồng ý nhanh như vậy, mà xòe năm ngón tay ra: “Ít nhất cũng phải năm mươi phần trăm”.
“Ba mươi phần trăm”, người đàn ông mỉm cười nhìn phòng chủ Kỳ Dược Phòng, ánh mắt ấy lóe lên sự sắc lạnh kỳ lạ.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng hiển nhiên hiểu rõ ánh mắt ấy, ông ta nhíu mày, sau đó vỗ tay: “Bỏ đi, ba mươi phần trăm thì ba mươi phần trăm. Cậu đã có thành ý như vậy, nếu tôi còn trả giá với cậu thì thật là vô vị”.
“Chú Diêu nói vậy không sai, tôi dùng trà thay rượu mời chú một ly”, người đàn ông cười nói, sau đó nâng ly trà cười nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng cũng nheo mắt cười, không thấy vẻ bực bội nào.
Ngay lúc này, giảng sư Chu đột nhiên vội vã chạy vào, nhỏ giọng nói.
“Phòng chủ, xảy ra chuyện rồi”.
“Chuyện gì? Thần y Lâm đến gây chuyện rồi sao?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng hỏi.
Kỳ Dược Phòng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với Huyền Y Phái.
Nhưng giảng sư Chu lại liên tục lắc đầu: “Không phải, là… là mười mấy y quán tiệm thuốc của chúng ta ở ngoại tỉnh… đột nhiên đều bị niêm phong, không bị niêm phong thì bị đập phá, bây giờ đã bị cưỡng chế phải đóng cửa cả rồi!”.
“Cái gì?”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng sửng sốt.
Chương 617: Tấn công điên cuồng
“Cái gì?”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng nhíu mày.
Người đàn ông vẫn nhàn nhã uống trà, dường như không hề quan tâm chuyện đó.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng liếc nhìn anh ta, sau đó nói với giảng sư Chu: “Điều tra rõ là ai ra tay chưa?”.
“Không tra được, thủ đoạn người đó rất đường hoàng. Người phá tiệm thuốc của chúng ta là vì bất mãn với thuốc cố ý sinh sự, trông như là mâu thuẫn bình thường. Y quán, tiệm thuốc bị niêm phong cũng là vì thủ tục nào đó của chúng ta không đầy đủ, bọn họ tố cáo, chúng ta hoàn toàn không thể chối cãi…”, giảng sư Chu bất lực nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng rơi vào im lặng.
Lúc này, lại có người chạy tới.
Đó là giảng sư Đường!
“Phòng chủ! Phòng chủ, không hay rồi, có chuyện rồi!”, ông ta thở hổn hển chạy tới đình các, hét lên: “Phòng chủ, nguồn dược liệu của chúng ta bị cắt rồi”.
“Cái gì?”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng đứng dậy, không tin nổi nhìn chằm chằm giảng sư Đường.
Nguồn dược liệu bị cắt?
Chuyện này chẳng khác nào cắt vào động mạch chủ của Kỳ Dược Phòng.
Kỳ Dược Phòng nhờ điều gì để đứng vững?
Dược liệu!
Không còn dược liệu, bọn họ lấy cái gì duy trì Kỳ Dược Phòng?
“Dược liệu mà Kỳ Dược Phòng chúng ta phải tiêu hao mỗi ngày là một con số rất lớn, hơn nữa mỗi ngày trong Dược Phòng còn phải cung cấp đan hoàn đặc chế với số lượng cố định. Những viên đan hoàn luyện chế đều có thể bán ra với giá mấy trăm nghìn đến một triệu tệ, cũng là một nguồn thu nhập quan trọng của Kỳ Dược Phòng chúng ta. Nếu nói không còn nguồn cung từ nhà bán dược liệu, mọi thứ đều sẽ bị đứt đoạn! Kỳ Dược Phòng sẽ sụp đổ! Phòng chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”, giảng sư Chu sốt ruột hỏi.
“Tra được lý do chưa?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng bình tĩnh lại, nhỏ giọng hỏi.
“Đã hỏi, các thôn dược và những nhà bán dược liệu nói dược liệu của bọn họ đều được người khác mua với giá gấp đôi, hơn nữa còn trả phí trước, dược liệu mấy tháng sau cũng được đặt trước hết rồi…”, giảng sư Đường muốn khóc.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng ngồi trên ghế đá, nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
“Xem ra là có người đang nhằm vào Kỳ Dược Phòng chúng ta”.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, mấy người giảng sư Lý, giảng sư Vương đều đến báo cáo tin tức. Mỗi một tin tức đều làm người ta giật mình, tất cả đều là tin tức bất lợi cho Kỳ Dược Phòng.
“Chú Diêu, có cần tôi giúp không?”, người đàn ông đặt tách trà xuống, mỉm cười nói.
“Không cần, đây là chuyện của Kỳ Dược Phòng chúng tôi, đương nhiên phải do Kỳ Dược Phòng chúng tôi giải quyết. Hơn nữa, tôi đoán chuyện này chắc chắn là do thần y Lâm làm. Chỉ một thần y Lâm nho nhỏ, đâu đến nỗi để các cậu ra tay? Nếu vậy thì chẳng phải là đánh vào mặt Kỳ Dược Phòng hay sao?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng hạ giọng nói.
“Vậy chú Diêu định làm gì?”.
“Cậu ta có thể cắt nguồn kinh tế, nguồn hàng của Kỳ Dược Phòng chúng tôi, đương nhiên tôi cũng có thể cắt của cậu ta. So về mối quan hệ xã giao, Kỳ Dược Phòng chưa chắc đã sợ cậu ta”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng lạnh lùng nói.
“Chú Diêu, tôi cảm thấy chú làm vậy chưa đúng”, người đàn ông lắc đầu, mỉm cười nói: “Có lẽ chú nên chuyển sự chú ý sang chỗ khác, tập trung người và tài nguyên vào một chỗ, sẵn sàng phản kích”.
Lời này vừa nói ra, phòng chủ Kỳ Dược Phòng quay đầu nhìn người đàn ông: “Tập trung một chỗ? Sóc Phương, một chỗ mà cậu nói… là chỗ nào?”.
“Miễn phí khám và cấp phát thuốc mới”, người đàn ông nhẹ nhàng nói ra.
Nghe vậy, sắc mặt tất cả giảng sư lập tức trắng bệch, ai nấy đều cảm thấy lạnh người.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng cũng cảm thấy lạnh sống lưng, bỗng nhiên bừng tỉnh.
“Mau! Dừng tất cả hoạt động miễn phí khám và cấp phát thuốc mới! Lập tức hủy bỏ, hủy bỏ tất cả hoạt động! Nhanh!”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng gào lên.
Lúc này các giảng sư mới hoàn hồn từ cơn kinh ngạc, vội vàng lấy điện thoại ra người gọi điện, người gửi tin nhắn.
Đúng lúc đó, Phùng Thạch dẫn theo đám người vội vã chạy tới.
Nhìn thấy bộ dạng kinh hoảng của Phùng Thạch, phòng chủ Kỳ Dược Phòng hiểu ra gì đó, sắc mặt đen sì.
Những người khác cũng run lên.
Không hề bất ngờ, Phùng Thạch hô lên: “Phòng chủ, hoạt động khám chữa miễn phí xảy ra chuyện rồi. Chiều nay đột nhiên có người dẫn theo một nhóm cảnh sát đến chỗ khám chữa bệnh miễn phí của chúng ta, bắt hết tất cả giảng sư phụ trách khám chữa bệnh miễn phí!”.
“Còn mẫu thuốc thì sao? Tiêu hủy chưa?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng vội hỏi.
“Không kịp tiêu hủy! Bọn họ đến quá đột ngột!”, Phùng Thạch muốn khóc.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng không còn tiếng nói.
Người đàn ông bên cạnh nhếch khóe miệng, tiếp tục uống trà.
Thuốc là món lợi to, Kỳ Dược Phòng hiểu rõ điều này hơn ai hết. Những gì Kỳ Dược Phòng làm không chỉ đơn giản là bán thuốc, tổ chức này có thể kinh doanh đến hôm nay, đương nhiên có nhiều mánh khóe không thể để người khác biết. Đối với những chuyên gia y dược như bọn họ mà nói, động tay động chân vào thuốc để có được lợi ích khổng lồ dễ như trở bàn tay.
Đại hội sắp mở, Kỳ Dược Phòng phải chuẩn bị đủ tiền bạc để ứng phó với đại hội, cho nên mới có cái gọi là miễn phí khám và cấp phát thuốc mới. Hoạt động này giống như tên gọi, tổ chức khám chữa bệnh miễn phí để giới thiệu thuốc mới của Kỳ Dược Phòng, là đối diện với toàn xã hội.
Bình thường, hoạt động khám chữa bệnh công khai này sẽ không có vấn đề gì. Thuốc mà Kỳ Dược Phòng đưa ra cũng sẽ khá an toàn yên tâm, dù cho chưa qua khâu kiểm định chất lượng.
Nhưng… đối với những người có hiểu biết thì số thuốc này đều không an toàn.
Sự nguy hiểm của nó không nằm ở thời gian vài năm tới, mà là sau năm năm.
Thuốc mới gây ra di chứng cho người bệnh, mà di chứng này sẽ phát tác sau năm năm.
Nghiên cứu điều chế thuốc mới không đơn giản, chuyện này cần phải đổ vào rất nhiều tiền bạc và thời gian. Đại hội ở ngay trước mắt, Kỳ Dược Phòng đã không còn thời gian giải quyết di chứng này nữa, cho nên mới mở hoạt động khám chữa bệnh miễn phí này với tâm tư kiếm một khoản rồi bỏ chạy.
Ông ta tin rằng năm năm sau, cho dù người bệnh có chuyện gì cũng sẽ không ai liên tưởng đến Kỳ Dược Phòng.
Nhưng ông ta không ngờ lại có người ngửi được sự huyền diệu trong thuốc mới này, dẫn cảnh sát tới…
“Nếu làm lớn chuyện này thì không phải chuyện đùa, đến lúc đó, sản nghiệp của chúng ta đều sẽ bị đóng cửa, thậm chí… thậm chí ngay cả Kỳ Dược Phòng cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Phòng chủ, chúng ta… chúng ta nên làm thế nào mới tốt?”, Phùng Thạch vội hỏi.
“Đút lót, đút lót hết! Bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, nhất định phải nghĩ cách dàn xếp mọi chuyện”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng nghiến răng nói.
“Tôi đã cho người đi làm rồi, nhưng mà… e rằng hiệu quả rất thấp, bởi vì chứng cứ đã bị người ta nắm trong tay…”, Phùng Thạch thở dài.
Ù ù…
Lúc này điện thoại của Phùng Thạch rung lên.
Ông ta cầm lên xem, sửng sốt trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu mới dời đi.
“Phó phòng chủ, lại xảy ra chuyện gì rồi?”, giảng sư Đường ở bên cạnh run rẩy hỏi.
“Có người tiêu dùng đưa đơn kiện chúng ta…”, Phùng Thạch há miệng, lắp bắp.
“Sợ cái gì? Chúng ta cũng có đoàn đội luật sư, muốn kiện tụng thì để bọn họ đi giải quyết!”, giảng sư Chu hừ một tiếng.
“Nhưng người mà bọn họ mời… là đoàn đội luật sư Phương Thị Dân…”, Phùng Thạch gần như sắp khóc thành tiếng.
“Cái gì? Một trong ba đoàn luật sư lớn ở Yên Kinh, Phương Thị Dân?”.
“Ngoài bọn họ ra, đoàn đội luật sư Khang Gia Hào, đoàn đội luật sư Kỷ Văn ở Giang Thành cũng đã dán thông báo, tuyên bố bọn họ sẽ nhận vụ kiện cho người tiêu dùng bị hại một cách vô điều kiện… Phòng chủ, đây là thủ đoạn của thần y Lâm, đây là cậu ta đang trả thù chúng ta!”, Phùng Thạch kêu lên.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng lảo đảo lùi về sau hai bước, sau đó ngã ngồi xuống ghế, mặt mày xám xịt.
Chương 618: Đây là vợ tôi
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, thần y Lâm đã phát động đòn tấn công hung mãnh nhất với Kỳ Dược Phòng.
Mặc dù Kỳ Dược Phòng có thực lực, nhưng đối diện với thế tấn công như mưa bão đó cũng không chống đỡ được.
Hơn nữa… đó mới chỉ là bước đầu tiên!
Bước thứ hai, e rằng chính là bùng nổ dư luận.
Những chuyện này xảy ra đột ngột như vậy, thậm chí không kịp truyền bá, nhưng trong mấy tiếng đồng hồ tiếp theo, chúng sẽ nhanh chóng chiếm trang nhất trên các diễn đàn mạng, giới truyền thông báo chí, dẫn đến sự náo động của cư dân mạng.
Một khi dư luận lớn lên, Kỳ Dược Phòng cũng khó mà yên ổn được nữa…
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng nhắm mắt lại, không nói lời nào.
“Chú Diêu, tôi hỏi thêm lần nữa, có cần chúng tôi ra tay không?”, người đàn ông đặt tách trà xuống, thản nhiên hỏi.
Lần này, phòng chủ Kỳ Dược Phòng không còn cứng rắn như trước kia, im lặng một lúc, hạ giọng nói: “Điều kiện là gì?”.
“Tỷ lệ lợi ích ở đại hội đổi lại một chút, tôi tám, chú hai”, người đàn ông cười nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng siết chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, khản giọng nói: “Được, cứ làm theo lời cậu nói!”.
Người đàn ông lập tức lấy điện thoại ra, gọi đi.
“Cậu chủ”, đầu kia điện thoại là một giọng nói già nua.
“Chú Trung, giúp tôi xử lý chuyện khám bệnh và cấp phát thuốc miễn phí của Kỳ Dược Phòng”.
“Được”.
Điện thoại cúp máy.
Người đàn ông đứng lên: “Chú Diêu, không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi, ngày mai tôi còn phải đến hội chợ triển lãm, không ở lại nữa”.
“Tôi tiễn cậu”.
“Không cần, chỉ hi vọng chú có thể tuân thủ ước hẹn của chúng ta”, người đàn ông nhếch khóe miệng, sau đó phất tay, phóng khoáng rời đi.
“Phòng chủ, sao cậu Sóc Phương lại đến đây? Cậu ta đến tìm ông uống trà sao?”, Phùng Thạch đi tới, nhìn bóng lưng của Sóc Phương, hỏi.
“Không phải, cậu ta đến mượn gió bẻ măng!”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng lạnh lùng hừ, sau đó phất tay rời đi.
…
Lâm Chính ngồi ở văn phòng cả một ngày rồi mới mệt mỏi rời đi.
Anh vốn định ở lại văn phòng một buổi tối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định về công ty của Tô Nhu ở.
Lâm Chính lái xe 918 màu đỏ lửa đến công ty Duyệt Nhan, nhưng giữa đường điện thoại của Tô Nhu lại gọi tới.
“Anh đang ở đâu?”.
“Đang chuẩn bị về đây”, Lâm Chính cười nói.
“Được, anh về đây trước, em chuẩn bị một bộ quần áo cho anh”.
“Quần áo? Làm gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Anh về đi rồi em nói với anh”, Tô Nhu cười nói, giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái.
Chẳng lẽ gặp được chuyện gì tốt?
Lâm Chính hơi khó hiểu, nhấn ga.
Đợi vào cửa nhà, lại thấy Tô Nhu đang thử quần áo ở trước gương, nữ thư ký ôm một chồng quần áo đứng chờ ở bên cạnh.
“Chủ tịch Tô, bộ này không được, bộ này nhìn trẻ con lắm”, nữ thư ký nói.
“Còn bộ này thì sao?”, Tô Nhu cầm một bộ lễ phục màu đen lên so.
“Bộ này… lại có vẻ quá trưởng thành…”.
Hai người phụ nữ luôn miệng thảo luận. Khi thấy Lâm Chính đi vào, Tô Nhu lập tức buông áo quần trong tay xuống, cầm một bộ Âu phục trên ghế sofa lên đưa cho anh.
“Đi thử đi”.
“Làm gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên, hỏi.
“Ngày mai có buổi giao lưu mỹ phẩm quốc tế, em được mời tham gia, em muốn anh đi cùng em cùng nhau tiến bộ”, Tô Nhu nói.
“Em đi không phải được rồi sao? Mỹ phẩm gì đó anh cũng không hiểu”.
“Anh Lâm, chuyện này anh còn không hiểu à? Chủ tịch Tô kêu anh đi theo là để anh làm sứ giả hộ hoa. Chủ tịch Tô xinh đẹp như vậy, ở triển lãm chắc chắn sẽ có vô số ong bướm quấy rầy Chủ tịch Tô. Anh đi theo, Chủ tịch Tô cũng có thể bớt đi không ít rắc rối”, thư ký che miệng cười nói.
“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Trừ điều đó ra, cũng để đưa anh đi trải nghiệm, vốn dĩ nhân vật nhỏ như em không thể tham gia bữa tiệc lớn như vậy, vẫn là nhờ quý nhân cho em cơ hội. Em nghe nói triển lãm mỹ phẩm lần này có nhiều chuyên gia nghiên cứu dược vật nổi tiếng trong nước tham gia. Thuốc giảm béo, kem mỹ phẩm mà bọn họ nghiên cứu ra vô cùng nổi tiếng. Anh cũng biết chút y thuật, nếu có thể bắt nối quan hệ với bọn họ, sau này chúng ta ly… sau này anh ra ngoài kiếm việc làm cũng có thể thêm một đường đi phải không?”, Tô Nhu suýt thì thốt ra hai chữ ly hôn, nhưng đến bên miệng vẫn nuốt trở về.
Hàng lông mày Lâm Chính khẽ động, nhưng cũng không để tâm.
Anh nhớ hình như ngày mai Tập đoàn Dương Hoa cũng có đại diện tham dự triển lãm này, cũng tính là một buổi tiệc khá lớn.
“Tiểu Tây đã đặt xong vé sáng mai rồi, sáng mai chúng ta bay đến Thượng Hỗ. Anh thử quần áo xem, không hợp thì em sẽ bảo Tiểu Tây đi đến cửa hàng đổi, ngủ sớm một chút”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, cầm áo quần đi vào nhà vệ sinh.
Chốc lát sau, Lâm Chính mặc Âu phục vừa người đi ra ngoài.
Tô Nhu cũng không phải lần đầu nhìn thấy Lâm Chính ăn mặc chỉnh tề xuất hiện, nhưng mỗi lần nhìn vẫn có cảm giác mắt sáng lên.
Thư ký Tiểu Tây lại càng đầy vẻ si mê.
Sáng sớm ngày hôm sau, thư ký Tiểu Tây lái xe của Tô Nhu đến dưới lầu công ty, ba người đi thẳng đến sân bay.
Lâm Chính không có hứng thú gì với chuyện này, bây giờ anh chỉ lo đối phó Kỳ Dược Phòng, cho nên trên đường đi luôn cầm điện thoại, xem tin nhắn Mã Hải gửi tới.
Buổi trưa, ba người đến Thượng Hỗ.
Tiểu Tây dã đặt khách sạn giá rẻ ở lại, ăn cơm xong thì tùy ý đi dạo một vòng, sau đó buổi tối Tô Nhu dẫn theo Lâm Chính đi tới khách sạn Minh Châu ở trung tâm Thượng Hỗ.
Lúc này, ở trước cửa khách sạn Minh Châu đã đỗ đầy xe.
Mercedes, BMW chỉ là hạng xoàng, Maserati, Porsche, Lamborghini, Ferrari chỗ nào cũng thấy.
Những cậu ấm cô chiêu ăn mặc xinh đẹp xa hoa ra vào, ai ai cũng lộng lẫy hoa lệ.
Tô Nhu mặc đồ dạ hội màu đen hoa văn trắng, tóc dài cột cao, trông rất hào hoa phú quý, vừa xuống xe đã thu hút vô số ánh mắt xung quanh.
Lâm Chính đi theo bên cạnh.
Mặc dù anh không dùng diện mạo vốn có cũng có chút đẹp trai, nhưng đi cùng Tô Nhu vẫn thấy không xứng đôi.
Người được mời cần phải có thiệp mời mới có thể vào trong. Tô Nhu đưa thiệp mời ra, được người phục vụ dẫn đến tầng cao nhất của khách sạn.
Lúc này, ở đây đã tụ tập nhiều nhân vật ưu tú của ngành mỹ phẩm trong ngoài nước, còn có không ít nhân vật lớn của các ngành nghề khác tham dự tiệc.
Bọn họ tụ tập thành nhóm trò chuyện, phục vụ bưng thức ăn và rượu ngon qua lại giữa đám đông, mọi thứ trông thật vui vẻ yên bình.
Đúng lúc đó, một giọng cười trầm ấm vang lên.
“Tiểu Nhu, cô cũng đến rồi à?”.
Vừa nghe thấy vậy, Lâm Chính và Tô Nhu đều quay người lại, chợt thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai, tuấn tú sáng sủa, bưng ly rượu vang đi tới.
Đôi mắt người đàn ông rất sâu sắc, trên mặt là nụ cười mê người. Khi nhìn thấy Tô Nhu ăn mặc lộng lẫy, đôi mắt đó đã không thể rời khỏi cô được nữa.
“Cô đẹp thật!”.
Người đàn ông nói đầy thâm tình, nói xong thì định bắt tay Tô Nhu, muốn hôn tay cô.
Lâm Chính nhíu mày, lập tức đưa tay chụp lấy cổ tay người đó.
“Ồ?”, người đàn ông nhìn Lâm Chính với vẻ kỳ quái.
Lại nghe Lâm Chính nói: “Mong anh tự trọng, đây là vợ tôi”.
Chương 619: Gây sự
Hành động này của Lâm Chính khiến Tô Nhu vô cùng ngạc nhiên.
Người đàn ông cũng nhìn Lâm Chính với vẻ mặt kỳ quái, đánh giá anh một lượt: "Vợ của anh? Lẽ nào... anh chính là Lâm Chính ở rể nhà họ Tô?".
"Ồ, danh tiếng của tôi đã vượt ra khỏi Giang Thành rồi cơ à?", Lâm Chính buông tay ra, bình thản nói.
"Cũng không phải, ai thèm quan tâm một kẻ vô dụng chứ? Sở dĩ tôi biết anh là do cô Tô Nhu thôi", người đàn ông mỉm cười nói.
Rõ ràng là câu châm chọc, nhưng anh ta nói mà không mất chút phong độ nào.
Lâm Chính nhíu mày.
"Anh Sóc Phương, thực sự rất xin lỗi, anh ấy có chút không hiểu chuyện, đã gây rắc rối cho anh rồi, tôi xin lỗi", Tô Nhu vội bước tới, cúi người nói.
"Không sao, không sao, cô Tô, cô đừng để bụng", người đàn ông xua tay.
Lâm Chính đang định lên tiếng, nhưng cảm giác có người lén kéo áo mình, anh ngoảnh sang, là Tô Nhu, lúc này cô đang nháy mắt với anh.
Lâm Chính thấy thế chỉ đành ngậm miệng lại.
"Lúc nào thì hai người ly hôn?", đúng lúc này, người đàn ông kia hỏi một câu.
Anh ta vừa dứt lời, Tô Nhu lập tức ngây ra.
"Anh nói cái gì?", sắc mặt Lâm Chính lập tức sa sầm.
"Ha ha, anh Sóc Phương thật là biết nói đùa...", Tô Nhu lập tức nặn ra nụ cười, vội vàng giảng hòa.
Người đàn ông tên Sóc Phương này còn định nói gì đó, thì một người phục vụ ở bên cạnh bước tới, kề vào tai anh ta nói nhỏ mấy câu.
Sóc Phương khẽ gật đầu, rồi tỏ vẻ áy náy nói với Tô Nhu: "Cô Tô, rất xin lỗi, phía tôi có mấy vị khách quý, tôi phải đi tiếp đón đã. Các cô cứ tìm chỗ ngồi, thưởng thức món ngon rượu ngon, chờ triển lãm bắt đầu đi, tôi sẽ quay lại sau".
"Được, được, anh Sóc Phương, anh bận thì cứ đi đi", dáng vẻ Tô Nhu được chiều mà sợ, vội vàng đáp.
"Tôi xin phép", Sóc Phương nở một nụ cười quyến rũ, rồi rời đi cùng người phục vụ kia.
Tô Nhu đưa mắt nhìn theo.
Chờ Sóc Phương đi xa rồi, cô mới quay phắt lại, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Chính.
"Anh làm cái gì thế hả?", cô nhỏ giọng trách.
"Anh làm cái gì là sao?", Lâm Chính khó hiểu hỏi.
"Anh có biết người này là ai không?".
"Không biết..."
"Em nói cho anh biết, đây là Tổng giám đốc Sóc Phương của tập đoàn Duy Tinh Yên Kinh. Anh có biết tập đoàn Duy Tinh không? Chính là tập đoàn hàng đầu lớn nhất nước ta trong ngành sản phẩm làm đẹp và may mặc, anh ta chính là một trong các bên tổ chức triển lãm này đấy. Nếu không nhờ lời mời của anh ta, thì em làm gì có tư cách đến đây? Anh hiểu không?", Tô Nhu tức giận nói.
"Hóa ra là vậy... Nhưng anh làm sai điều gì sao?", Lâm Chính hỏi vặn lại Tô Nhu.
Tô Nhu lập tức á khẩu.
Đúng vậy... Lâm Chính đã làm sai điều gì chứ?
Anh chỉ không muốn một người đàn ông xa lạ chạm vào vợ mình thôi mà...
Tô Nhu há miệng, sau đó hừ một tiếng: "Lần sau nếu người khác muốn hôn tay em để chào hỏi thì cấm anh làm bừa, rõ chưa?”.
"Vậy anh nên đứng ở bên cạnh trơ mắt nhìn người đàn ông khác hôn vợ mình sao?", Lâm Chính lại hỏi.
"Anh... đồ ngốc này! Anh nghĩ em không biết đường tránh sao? Tóm lại anh đừng nhúng tay vào là được!", Tô Nhu tức đến ngứa răng, cáu kỉnh giậm chân, rồi đi sang bên cạnh.
Lâm Chính lắc đầu.
Anh vẫn không cảm thấy mình đã làm sai điều gì.
Tuy hai người rồi sẽ ly hôn, nhưng chưa đến lúc ly hôn, thì Tô Nhu vẫn là vợ anh. Nếu đã là vợ mình, thì anh không cho phép người đàn ông khác động vào.
Sóc Phương đi mất, Tô Nhu chẳng quen biết ai ở đây, bèn đi tới ngồi xuống một chiếc bàn tròn còn trống, gọi một ly rượu vang, rồi uống một mình.
Uống được mấy ngụm, sắc mặt cô liền đỏ ửng, trông càng xinh đẹp hơn.
Lâm Chính cũng ngồi xuống, nhưng tay vẫn bê đĩa bít tết.
"Anh làm sao vậy? Vẫn chưa ăn no sao?", Tô Nhu lườm anh một cái.
"Ừ, lại hơi đói rồi", Lâm Chính cắt một miếng bít tết, tao nhã nhét vào miệng, rồi nhai một cách chậm rãi.
Tuy không xinh đẹp chói mắt, rạng rỡ bốn phương như Tô Nhu, nhưng hành động cử chỉ của Lâm Chính lại có khí chất đặc biệt.
Vô cùng thu hút.
Tô Nhu yên lặng nhìn Lâm Chính, không biết tại sao lại có chút si mê.
Cách đó không xa, Sóc Phương vừa tiếp đón khách quý xong liền quay người lại, nhìn về phía Tô Nhu, rồi khẽ vẫy tay.
Một người đàn ông lập tức bước tới.
"Cậu chủ có gì phân phó ạ?".
"Còn chưa ai dám tóm lấy tay tôi, nói với tôi hai chữ "tự trọng", anh biết nên làm thế nào rồi chứ?", Sóc Phương bình thản nói.
"Bây giờ tôi sẽ ném người này ra ngoài!", người kia trầm giọng đáp.
"Ném? Thô lỗ quá, cái cô Tô Nhu kia nhìn có vẻ không tệ, tôi không muốn để cô ta nghĩ tôi là người không có phong độ".
"Cậu chủ, tôi biết nên làm thế nào rồi".
"Đi đi, làm kín đáo chút, tự nhiên chút".
"Vâng", người kia nói xong liền xoay người rời đi.
Lâm Chính ăn hai miếng bít tết, uống một ly rượu vang, vô cùng hưởng thụ.
Tô Nhu chỉ nhìn anh chằm chằm, tuy nhìn Lâm Chính ăn có mỹ cảm đặc biệt, nhưng không biết tại sao cô vẫn có chút hối hận vì đã dẫn theo người đàn ông này.
"Anh đi vệ sinh một lát", Lâm Chính mỉm cười nói với Tô Nhu, rồi đứng dậy.
Nhưng đúng lúc anh đứng dậy...
"Ui da", phía sang vang lên một tiếng kêu, sau đó một bóng người ngã nhào xuống đất.
"Ông xã, ông xã, anh không sao chứ?", tiếng kêu kinh hãi vang lên, sau đó một người phụ nữ mặt trát đầy phấn, mặc xường xám xẻ tà vội vàng đỡ một gã béo dưới đất dậy.
Gã béo kia cả người tròn vo, đứng dậy vô cùng khó khăn, dáng vẻ khôi hài khiến mọi người xung quanh cười ầm lên.
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy không ổn.
"Khốn kiếp!".
Gã béo kia bò dậy, chỉ tay vào Lâm Chính, tức giận chửi mắng: "Mày làm sao thế hả? Có mắt không thế? Có biết là đã va vào tao rồi không?".
Va vào?
Lâm Chính có thể chắc chắn anh, thậm chí là ghế của anh không hề chạm vào gã béo này.
Rất rõ ràng!
Đối phương đến để gây sự!
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên, ngoảnh sang bình thản nói: "Tôi va vào anh sao? Vậy thì xin lỗi, tôi rất xin lỗi anh".
"Xin lỗi? Xin lỗi cái mả mẹ mày ấy! Nếu chỉ cần xin lỗi là xong thì trên đời này còn gì là công bằng nữa?", gã béo tức giận chỉ vào Lâm Chính chửi mắng.
Thu hút sự chú ý của không ít khách mời xung quanh.
Tô Nhu cũng nhíu mày đứng lên.
"Vậy anh muốn công bằng thế nào?", Lâm Chính hỏi gã béo kia.
"Quỳ xuống dập đầu với tao mới coi như có thành ý, hiểu không?", gã béo tức giận hừ một tiếng.
Quỳ xuống dập đầu?
Quỳ với gã béo này trước bao nhiêu người như vậy? Như thế chẳng phải sẽ mất sạch thể diện? Như thế chẳng phải sẽ hủy hoại một người hay sao?
"Chào anh, có phải anh có hiểu lầm gì không? Nếu là hiểu lầm thì mọi người nói rõ ra là được, không cần phải làm căng như vậy chứ?", Tô Nhu bước tới, nặn ra một nụ cười nói.
Gã béo liếc nhìn Tô Nhu, đôi mắt bé bằng hạt đậu lập tức tỏa ra tia sáng, nhưng gã nhanh chóng thu lại ánh mắt, hừ lạnh nói: "Cậu ta va vào tôi, thì phải quỳ xuống xin lỗi! Tôi nói cho cô biết, dù các cô có là ai, nếu hôm nay không cho tôi câu trả lời hài lòng, thì không xong với tôi đâu".
Chương 620: Ông muốn bảo vệ người này?
Sự cứng rắn của gã béo khiến tất cả mọi người phải ngạc nhiên, Tô Nhu cũng vô cùng kinh ngạc.
Chỉ là một va chạm nhỏ, không ai bị thương, cũng không phải là chuyện gì lớn, tại sao người này cứ một mực bắt Lâm Chính quỳ chứ?
Tô Nhu cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lúc này, gã béo đã bước tới, trừng mắt hỏi Lâm Chính: "Thằng khốn, mày có quỳ không hả?".
"Nếu anh cảm thấy lời xin lỗi của tôi không đủ thành ý, thì có thể báo cảnh sát, để cảnh sát quyết định xem ai đúng ai sai", Lâm Chính ngồi xuống, bình tĩnh đáp.
"Báo cảnh sát? Hừ, mày tưởng mọi chuyện đơn giản như vậy sao? Oắt con, mày có biết tao là ai không?", gã béo hừ một tiếng.
"Anh là ai nào?", Lâm Chính hỏi.
"Đồ nhà quê có mắt như mù, ngay cả chồng tôi mà cũng không biết? Chồng tôi là sếp tổng của công ty Bất động sản Kỳ Loan, có biết không hả? Loại tép riu như cậu mà cũng dám lớn tiếng với chồng tôi? Có tin chồng tôi bỏ chút tiền là sẽ khiến hôm nay cậu phải qua đêm ở viện không hả?", người phụ nữ mặt trát đầy phấn ở bên cạnh kêu lên.
Đây là uy hiếp một cách trắng trợn.
Tô Nhu biến sắc, vội vàng bước tới: "Xin anh chị bớt giận, đây không phải là chuyện gì to tát, mỗi người bớt một câu cho qua. Chồng tôi tính tình ngang bướng, chắc hẳn có chỗ làm không được đúng, tôi thay mặt anh ấy gửi lời xin lỗi".
Dứt lời, cô liền cúi người với hai người bọn họ.
Coi thường thì coi thường, nhưng Tô Nhu vẫn làm tròn chức trách của một người vợ.
Hơn nữa, dù Lâm Chính xảy ra chuyện gì, đối mặt với chuyện gì, thì Tô Nhu vẫn luôn ra mặt, che mưa chắn gió cho anh.
Lâm Chính nhìn Tô Nhu, thầm thở dài.
"Sao nào? Cô không hiểu tiếng người à người đẹp? Tôi đã nói là cậu ta phải quỳ xuống xin lỗi, cô cúi mình một cái là xong chuyện sao? Cô nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba à mà dễ dỗ vậy? Nếu cô thực sự muốn xin lỗi thay cậu ta thì cũng phải quỳ xuống", gã béo kia trừng mắt nhìn Tô Nhu.
Sắc mặt Tô Nhu bỗng đanh lại: "Có phải anh hơi vô lý không vậy? Anh cũng không bị gì nghiêm trọng, chỉ trượt chân ngã một cái, cần gì phải thế chứ? Đây là nơi công cộng, nếu làm lớn chuyện thì ai cũng bị mất mặt".
"Mất mặt? Tôi đã mất hết mặt mũi rồi, quan tâm đến các cô làm chó gì nữa? Tôi nói cho các cô biết, nếu hôm nay thằng oắt này không quỳ xuống với tôi, thì tôi sẽ cho cậu ta đẹp mặt".
Dứt lời, gã béo vung tay lên, hai người đàn ông mặc vest bước ra khỏi đám người.
"Anh Hạo!".
"Sếp Hạo!".
Hai người kia gật đầu với gã béo.
Trong những sự kiện thế này, vệ sĩ hay đàn em đều không được vào đây, thậm chí là thư ký cũng không được vào. Thân phận của hai người này đương nhiên không phải vệ sĩ, thực tế bọn họ là ai thì cũng chỉ có gã béo biết.
"Hai người anh em, nhìn thấy thằng ma cà bông này rồi chứ? Đánh cho tôi! Đánh cho thừa sống thiếu chết thì thôi! Đánh gãy hai chân cậu ta! Bắt cậu ta quỳ xuống dập đầu với tôi!", gã béo tức giận nói.
"Được, ngay cả anh Hạo cũng dám chọc vào, tôi nhất định sẽ cho cậu ta biết tay!".
"Hiếm khi anh Hạo mở lời, anh hãy nhìn chúng tôi đây!".
Hai người kia nói, rồi bước tới định động vào Lâm Chính.
"Các anh làm gì hả? Không được làm càn! Nếu không... nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!", Tô Nhu vô cùng lo lắng, lập tức lấy điện thoại ra, hoảng hốt nói với hai người kia.
Nhưng bọn họ đều phớt lờ Tô Nhu.
Những người vây xem xung quanh cũng nhìn chăm chú, không ai dám dời mắt.
Sóc Phương ở bên ngoài đám người cũng đang nhìn.
Anh ta lắc nhẹ ly rượu, khuôn mặt lạnh tanh.
"Cậu chủ, lúc nào thì cậu ra tay?", người ở bên cạnh bước tới, dè dặt hỏi.
"Cứ để Lôi Hạo cho tên kia một bài học trước đã. Chờ lúc nào hai người kia định động đến Tô Nhu thì tôi sẽ ra tay. Thực ra phụ nữ là một sinh vật rất đặc biệt, bọn họ vừa thích anh dệt hoa trên gấm, lại vừa thích anh giúp đỡ lúc khó khăn. Trong ánh nhìn chòng chọc của bao người, một cô gái tuyệt vọng bất lực mong muốn xảy ra chuyện gì nhất nào? Đương nhiên là anh hùng cứu mỹ nhân rồi! Hiểu chưa? Như vậy sẽ khiến bọn họ có ấn tượng sâu sắc hơn, cũng sẽ sinh ra hiệu ứng lẫn lộn kích thích, khiến tình cảm của bọn họ càng dễ sáng tỏ", Sóc Phương bình thản nói.
Người ở bên cạnh sáng mắt lên, lập tức gật đầu: "Cậu chủ cao minh".
"Bảo bọn họ mau hành động đi, đừng làm ảnh hưởng đến tiến trình của triển lãm, mấy người tai to mặt lớn cũng đang ngồi trong phòng bao, đừng để bọn họ nhìn thấy chuyện xáo xào này".
"Tôi hiểu, cậu chủ".
Người kia gật đầu rồi lui xuống.
Lúc này, vô số cặp mắt xung quanh đều đổ dồn vào Lâm Chính, bọn họ đều rất nóng lòng muốn biết Lâm Chính sẽ ứng phó với chuyện này kiểu gì.
Hai người đàn ông kia đã đi tới trước bàn Lâm Chính ngồi, chẳng nói chẳng rằng đã vung nắm đấm lên định đánh anh.
Tô Nhu sốt ruột lo lắng, định báo cảnh sát.
Về phần Lâm Chính, lúc này rồi mà anh vẫn không có hành động gì, chỉ yên lặng uống rượu vang, dường như không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, cũng không có vẻ gì là lo lắng.
Ai nấy đều cảm thấy khó hiểu.
Người này không sợ sao?
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng quát vang lên.
"Dừng tay!".
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Chỉ thấy năm sáu người bước ra, cả nam lẫn nữ, đứng chắn trước mặt Lâm Chính.
Xung quanh lập tức trở nên xôn xao.
Gã béo kia cũng tỏ vẻ kinh ngạc, sau khi nhìn rõ những người này liền thất thanh kêu lên: "Giám đốc Châu?".
Hai "tay đấm" kia thấy thế cũng quay sang nhìn nhau, rồi do dự.
"Đây chẳng phải là giám đốc Châu của tập đoàn Chu Nam sao?".
"Ông ta muốn làm gì vậy?".
Mọi người xung quanh chỉ trỏ, không ai biết giám đốc Châu này định làm gì.
Sóc Phương đứng ngoài đám người cũng hơi nhíu mày.
"Giám đốc Châu, ông quen biết thằng chó liều lĩnh to gan này sao?", hình như gã béo cũng quen người kia, lập tức hỏi.
"Người này là...", giám đốc Châu muốn nói lại thôi, sau đó hừ lạnh nói: "Lôi Béo, những lời dư thừa tôi cũng không nói làm gì nữa, bảo người của cậu biến ngay, thì chuyện này sẽ được bỏ qua, nếu không... thì đừng trách tôi không khách sáo".
Lôi Béo nghe thấy thế thì vô cùng kinh ngạc.
Sóc Phương cũng không tin vào mắt mình.
"Giám đốc Châu, ông... ông muốn bảo vệ thằng vô dụng này sao?", gã béo trợn to hai mắt.
"Tôi chỉ ngứa mắt khi thấy cậu bắt nạt người khác thôi", giám đốc Châu tỏ vẻ giận dữ.
"Ông...", gã béo tức điên, đập bàn nói: "Giám đốc Châu, tôi cảnh cáo ông, chúng ta từng gặp mặt mấy lần, nhưng nếu ông chọc vào tôi, thì tôi sẽ xử lý cả ông luôn! Ông có cút không? Nếu không cút, thì đừng trách tôi không khách sáo".
Gã vừa dứt lời, hai người đàn ông kia lập tức tiến về phía giám đốc Châu.
Mấy người phía giám đốc Châu liền trở nên căng thẳng.
Tuy bọn họ đông người, nhưng đều là nhân viên văn phòng, chưa đánh nhau bao giờ, nếu động tay động chân thì cũng không tự tin lắm.
Nhưng đúng lúc hai người lại gần giám đốc Châu, trong đám người lại vang lên giọng nói bình thản.
"Lôi Hạo, cậu càng ngày càng to gan rồi đấy, sự kiện như thế này mà cậu cũng dám làm càn, cậu thực sự không sợ làm mất mặt người của tỉnh Quảng Liễu chúng ta sao?".
Dứt lời, lại thêm một người bước ra khỏi đám người.
Gã béo nhìn thấy người này, sắc mặt lập tức trắng bệch...
Lâm Chính không tranh cãi với đám người Phùng Thạch nữa, bởi vì đó là cuộc đối thoại vô nghĩa. Sau khi anh tỏ rõ thái độ của mình thì lên xe, rời khỏi Kỳ Dược Phòng.
“Chó chết, thật là kiêu căng!”.
“Anh nghĩ anh là cái thá gì? Làm cho Kỳ Dược Phòng chúng tôi biến mất? Anh xứng sao?”.
“Ăn cứt đi!”.
“Thằng khốn!”.
Những học sinh của Kỳ Dược Phòng mới phản ứng lại, hét lên với chiếc xe chở Lâm Chính rời khỏi, có người còn đuổi theo, nhặt đá lên ném về phía xe.
Keng!
Chiếc xe chục triệu tệ đá ném lõm vào thật sâu.
“Ức hiếp người quá đáng!”, Mã Hải tức giận, muốn dừng xe đi xuống.
“Đi thôi”, Lâm Chính nói.
“Cậu Lâm…”.
“Về!”, Lâm Chính lại quát lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Mã Hải siết chặt vô lăng, tức đến mức phổi như sắp bị lửa thiêu cháy. Nhưng Lâm Chính đã lên tiếng, ông ta cũng không làm gì được, chỉ đành đạp ga rời khỏi Kỳ Dược Phòng.
Dù đã đi rất xa, Mã Hải vẫn có thể nghe được tiếng giễu cợt của Kỳ Dược Phòng.
Đừng nói là Mã Hải, ngay cả những vệ sĩ đi theo cũng nhịn một bụng tức.
Nhưng vẻ mặt Lâm Chính từ đầu đến cuối vô cùng tĩnh lặng, không một gợn sóng.
Chủ tịch Lâm không giận sao?
Mã Hải không thể hiểu được.
Cho đến khi đến công ty Dương Hoa, vào phòng làm việc, Lâm Chính mới lên tiếng.
“Mau cử người đến tỉnh Quảng Liễu một chuyến”.
Mã Hải ngạc nhiên: “Chủ tịch Lâm, đến tỉnh Quảng Liễu làm gì?”.
“Triệu tập nhân thủ”.
Lâm Chính lấy giấy bút từ trên bàn làm việc ra, sau đó viết một dãy số điện thoại và tên họ, đưa cho Mã Hải.
Mã Hải đọc được thì kinh ngạc biến sắc.
“Chủ tịch Lâm, nếu… nếu vậy thì để tôi đích thân đi một chuyến”, hơi thở Mã Hải run rẩy, vội vàng đứng dậy.
“Không cần, tùy tiện cử một người đi là được. Nói với bọn họ, lần hành động này tôi không cần bọn họ đích thân đến Kỳ Dược Phòng, nhưng tôi hi vọng bọn họ có thể hành động, mặc kệ bọn họ dùng cách gì, sử dụng sức mạnh gì, tôi chỉ muốn bọn họ đạt được một mục tiêu, làm suy yếu bất kỳ sức mạnh nào của Kỳ Dược Phòng, hiểu chưa?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Bất kỳ sức mạnh nào? Làm suy yếu đến trình độ nào?”.
“Kỳ Dược Phòng mở bao nhiêu tiệm thuốc, tôi muốn bọn họ đóng cửa bấy nhiêu tiệm thuốc, bọn họ thu nhận bao nhiêu học trò, tôi muốn bọn họ mất đi bấy nhiêu học trò!”.
“Chuyện đó… tôi hiểu rồi, nhưng Chủ tịch Lâm… chỉ dựa vào những sức mạnh này của tỉnh Quảng Liễu mà muốn động vào Kỳ Dược Phòng vẫn khá khó khăn. Dù gì bọn họ cũng ở Quảng Liễu, chuyện có thể làm được rất có hạn. Nếu muốn động vào Kỳ Dược Phòng, vẫn phải có sự giúp đỡ của nguồn lực khác”, Mã Hải do dự một lúc, cẩn thận nói.
“Bây giờ điều động cả Tập đoàn Dương Hoa lẫn Huyền Y Phái, không tiếc bất cứ giá nào, tiến hành tấn công Kỳ Dược Phòng, tổn thất bao nhiêu cũng không quan trọng”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”, Mã Hải gật đầu.
“Ngoài ra, ông hãy cho người đến những nơi này”, Lâm Chính lại lấy giấy bút ra, viết gì đó lên trên, sau đó đưa cho Mã Hải.
Mã Hải xem qua, sự chấn động trên mặt càng đậm thêm.
Ông ta cảm nhận được hơi thở của mình đã ngưng lại.
Chốc lát sau, ông ta run rẩy cất tờ giấy vào, âm thầm nuốt nước bọt.
“Mau đi làm đi”.
“Vâng… Chủ tịch Lâm. Nhưng mà, cậu bảo người khác đi thông báo cho những nơi này, vậy… vậy còn tôi thì sao?”, Mã Hải cẩn trọng hỏi.
“Ông đại diện tôi đến Yên Kinh một chuyến”, Lâm Chính nói.
“Yên Kinh?”, Mã Hải căng thẳng, tim thắt chặt.
…
Ở một đình các nọ.
Một luồng khói đen từ trong bếp lò nấu trà bay lên.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng mặc áo thời Đường đang ngồi đó pha trà. Đối diện ông ta là một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo thường ngày, tràn đầy tinh thần, gương mặt tuấn tú sáng sủa.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng thành thạo rửa trà pha trà, sau đó rót một ly cho người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông cũng ra dáng nhấp một ngụm, sau đó thở phào một hơi, mỉm cười nói: “Trà của chú Diêu quả nhiên tuyệt nhất thiên hạ!”.
“Quá khen”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng mỉm cười, lại rót thêm một ly cho người đàn ông, sau đó nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi rất bất ngờ, gia tộc các cậu lại cử cậu đến đây. Sóc Phương, cậu là báu vật của gia tộc cậu, những chuyện này sao lại nhọc công cậu đến đây? Đại hội sắp mở, không phải cậu nên chuẩn bị kỹ càng hay sao?”.
“Chú Diêu, chú lầm rồi, tôi đến đây không phải vì gia tộc cử tôi đến, mà là tôi tự đến”, người đàn ông cười nói.
“Cậu tự đến?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng vô cùng ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Đúng, tôi cũng không lòng vòng nữa, tôi đến đây là muốn xin một vị thuốc ở Kỳ Dược Phòng”.
“Ồ? Là thuốc gì?”, ánh mắt phòng chủ Kỳ Dược Phòng lặng lẽ trở nên nghiêm nghị, hỏi.
“Hà Linh Hoa”, người đàn ông mỉm cười nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng sửng sốt, sau đó lắc đầu, cười nhạt nói: “Cậu đừng nói đùa, Sóc Phương, ai mà không biết Hà Linh Hoa của Kỳ Dược Phòng chúng tôi đã bị thần y Lâm cướp mất rồi chứ, tôi đi đâu tìm một đóa Hà Linh Hoa nữa cho cậu?”.
“Nếu tôi đoán không lầm, Kỳ Dược Phòng vẫn còn một đóa nữa”.
“Đoán sao?”.
“Tôi nói đoán với chú chỉ là nể mặt chú, chú Diêu, chú hiểu không?”, người đàn ông cười nói.
Lời này vừa nói ra, phòng chủ Kỳ Dược Phòng run tay, sắc mặt lập tức sa sầm, lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Sóc Phương, gia tộc các cậu phái người trà trộn vào Kỳ Dược Phòng chúng tôi rồi sao?”.
“Quy mô của Kỳ Dược Phòng cũng không tính là nhỏ, muốn cài cắm tai mắt thật sự quá dễ”, người đàn ông bình tĩnh nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng không lên tiếng.
Đúng vậy, nói đoán chỉ là cách nói uyển chuyển mà thôi, thực ra tai mắt của người đàn ông này đã nhìn thấy Hà Linh Hoa trong tay phòng chủ Kỳ Dược Phòng…
Chẳng trách anh ta đột nhiên lại xuất hiện!
Chẳng trách anh ta lại khẳng định như vậy…
Vài phút sau, phòng chủ Kỳ Dược Phòng hít sâu một hơi, nói: “Sự quý giá của Hà Linh Hoa không cần tôi phải nói nữa, cậu muốn có nó, ít nhất phải trả cái giá tương ứng”.
“Nếu chú đưa nó cho tôi, những lợi ích mà tôi đạt được ở đại hội có thể chia cho chú ba mươi phần trăm”, người đàn ông hạ giọng nói.
Ba mươi phần trăm?
Tim phòng chủ Kỳ Dược Phòng đập thình thịch, nhịp thở nhanh hơn.
Ông ta biết ba mươi phần trăm là khái niệm gì. Con số đó so với lợi ích mà một mình Kỳ Dược Phòng nỗ lực giành được ở đại hội còn phong phú hơn rất nhiều.
Nhưng ông ta không đồng ý nhanh như vậy, mà xòe năm ngón tay ra: “Ít nhất cũng phải năm mươi phần trăm”.
“Ba mươi phần trăm”, người đàn ông mỉm cười nhìn phòng chủ Kỳ Dược Phòng, ánh mắt ấy lóe lên sự sắc lạnh kỳ lạ.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng hiển nhiên hiểu rõ ánh mắt ấy, ông ta nhíu mày, sau đó vỗ tay: “Bỏ đi, ba mươi phần trăm thì ba mươi phần trăm. Cậu đã có thành ý như vậy, nếu tôi còn trả giá với cậu thì thật là vô vị”.
“Chú Diêu nói vậy không sai, tôi dùng trà thay rượu mời chú một ly”, người đàn ông cười nói, sau đó nâng ly trà cười nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng cũng nheo mắt cười, không thấy vẻ bực bội nào.
Ngay lúc này, giảng sư Chu đột nhiên vội vã chạy vào, nhỏ giọng nói.
“Phòng chủ, xảy ra chuyện rồi”.
“Chuyện gì? Thần y Lâm đến gây chuyện rồi sao?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng hỏi.
Kỳ Dược Phòng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với Huyền Y Phái.
Nhưng giảng sư Chu lại liên tục lắc đầu: “Không phải, là… là mười mấy y quán tiệm thuốc của chúng ta ở ngoại tỉnh… đột nhiên đều bị niêm phong, không bị niêm phong thì bị đập phá, bây giờ đã bị cưỡng chế phải đóng cửa cả rồi!”.
“Cái gì?”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng sửng sốt.
Chương 617: Tấn công điên cuồng
“Cái gì?”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng nhíu mày.
Người đàn ông vẫn nhàn nhã uống trà, dường như không hề quan tâm chuyện đó.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng liếc nhìn anh ta, sau đó nói với giảng sư Chu: “Điều tra rõ là ai ra tay chưa?”.
“Không tra được, thủ đoạn người đó rất đường hoàng. Người phá tiệm thuốc của chúng ta là vì bất mãn với thuốc cố ý sinh sự, trông như là mâu thuẫn bình thường. Y quán, tiệm thuốc bị niêm phong cũng là vì thủ tục nào đó của chúng ta không đầy đủ, bọn họ tố cáo, chúng ta hoàn toàn không thể chối cãi…”, giảng sư Chu bất lực nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng rơi vào im lặng.
Lúc này, lại có người chạy tới.
Đó là giảng sư Đường!
“Phòng chủ! Phòng chủ, không hay rồi, có chuyện rồi!”, ông ta thở hổn hển chạy tới đình các, hét lên: “Phòng chủ, nguồn dược liệu của chúng ta bị cắt rồi”.
“Cái gì?”.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng đứng dậy, không tin nổi nhìn chằm chằm giảng sư Đường.
Nguồn dược liệu bị cắt?
Chuyện này chẳng khác nào cắt vào động mạch chủ của Kỳ Dược Phòng.
Kỳ Dược Phòng nhờ điều gì để đứng vững?
Dược liệu!
Không còn dược liệu, bọn họ lấy cái gì duy trì Kỳ Dược Phòng?
“Dược liệu mà Kỳ Dược Phòng chúng ta phải tiêu hao mỗi ngày là một con số rất lớn, hơn nữa mỗi ngày trong Dược Phòng còn phải cung cấp đan hoàn đặc chế với số lượng cố định. Những viên đan hoàn luyện chế đều có thể bán ra với giá mấy trăm nghìn đến một triệu tệ, cũng là một nguồn thu nhập quan trọng của Kỳ Dược Phòng chúng ta. Nếu nói không còn nguồn cung từ nhà bán dược liệu, mọi thứ đều sẽ bị đứt đoạn! Kỳ Dược Phòng sẽ sụp đổ! Phòng chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”, giảng sư Chu sốt ruột hỏi.
“Tra được lý do chưa?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng bình tĩnh lại, nhỏ giọng hỏi.
“Đã hỏi, các thôn dược và những nhà bán dược liệu nói dược liệu của bọn họ đều được người khác mua với giá gấp đôi, hơn nữa còn trả phí trước, dược liệu mấy tháng sau cũng được đặt trước hết rồi…”, giảng sư Đường muốn khóc.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng ngồi trên ghế đá, nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
“Xem ra là có người đang nhằm vào Kỳ Dược Phòng chúng ta”.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, mấy người giảng sư Lý, giảng sư Vương đều đến báo cáo tin tức. Mỗi một tin tức đều làm người ta giật mình, tất cả đều là tin tức bất lợi cho Kỳ Dược Phòng.
“Chú Diêu, có cần tôi giúp không?”, người đàn ông đặt tách trà xuống, mỉm cười nói.
“Không cần, đây là chuyện của Kỳ Dược Phòng chúng tôi, đương nhiên phải do Kỳ Dược Phòng chúng tôi giải quyết. Hơn nữa, tôi đoán chuyện này chắc chắn là do thần y Lâm làm. Chỉ một thần y Lâm nho nhỏ, đâu đến nỗi để các cậu ra tay? Nếu vậy thì chẳng phải là đánh vào mặt Kỳ Dược Phòng hay sao?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng hạ giọng nói.
“Vậy chú Diêu định làm gì?”.
“Cậu ta có thể cắt nguồn kinh tế, nguồn hàng của Kỳ Dược Phòng chúng tôi, đương nhiên tôi cũng có thể cắt của cậu ta. So về mối quan hệ xã giao, Kỳ Dược Phòng chưa chắc đã sợ cậu ta”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng lạnh lùng nói.
“Chú Diêu, tôi cảm thấy chú làm vậy chưa đúng”, người đàn ông lắc đầu, mỉm cười nói: “Có lẽ chú nên chuyển sự chú ý sang chỗ khác, tập trung người và tài nguyên vào một chỗ, sẵn sàng phản kích”.
Lời này vừa nói ra, phòng chủ Kỳ Dược Phòng quay đầu nhìn người đàn ông: “Tập trung một chỗ? Sóc Phương, một chỗ mà cậu nói… là chỗ nào?”.
“Miễn phí khám và cấp phát thuốc mới”, người đàn ông nhẹ nhàng nói ra.
Nghe vậy, sắc mặt tất cả giảng sư lập tức trắng bệch, ai nấy đều cảm thấy lạnh người.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng cũng cảm thấy lạnh sống lưng, bỗng nhiên bừng tỉnh.
“Mau! Dừng tất cả hoạt động miễn phí khám và cấp phát thuốc mới! Lập tức hủy bỏ, hủy bỏ tất cả hoạt động! Nhanh!”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng gào lên.
Lúc này các giảng sư mới hoàn hồn từ cơn kinh ngạc, vội vàng lấy điện thoại ra người gọi điện, người gửi tin nhắn.
Đúng lúc đó, Phùng Thạch dẫn theo đám người vội vã chạy tới.
Nhìn thấy bộ dạng kinh hoảng của Phùng Thạch, phòng chủ Kỳ Dược Phòng hiểu ra gì đó, sắc mặt đen sì.
Những người khác cũng run lên.
Không hề bất ngờ, Phùng Thạch hô lên: “Phòng chủ, hoạt động khám chữa miễn phí xảy ra chuyện rồi. Chiều nay đột nhiên có người dẫn theo một nhóm cảnh sát đến chỗ khám chữa bệnh miễn phí của chúng ta, bắt hết tất cả giảng sư phụ trách khám chữa bệnh miễn phí!”.
“Còn mẫu thuốc thì sao? Tiêu hủy chưa?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng vội hỏi.
“Không kịp tiêu hủy! Bọn họ đến quá đột ngột!”, Phùng Thạch muốn khóc.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng không còn tiếng nói.
Người đàn ông bên cạnh nhếch khóe miệng, tiếp tục uống trà.
Thuốc là món lợi to, Kỳ Dược Phòng hiểu rõ điều này hơn ai hết. Những gì Kỳ Dược Phòng làm không chỉ đơn giản là bán thuốc, tổ chức này có thể kinh doanh đến hôm nay, đương nhiên có nhiều mánh khóe không thể để người khác biết. Đối với những chuyên gia y dược như bọn họ mà nói, động tay động chân vào thuốc để có được lợi ích khổng lồ dễ như trở bàn tay.
Đại hội sắp mở, Kỳ Dược Phòng phải chuẩn bị đủ tiền bạc để ứng phó với đại hội, cho nên mới có cái gọi là miễn phí khám và cấp phát thuốc mới. Hoạt động này giống như tên gọi, tổ chức khám chữa bệnh miễn phí để giới thiệu thuốc mới của Kỳ Dược Phòng, là đối diện với toàn xã hội.
Bình thường, hoạt động khám chữa bệnh công khai này sẽ không có vấn đề gì. Thuốc mà Kỳ Dược Phòng đưa ra cũng sẽ khá an toàn yên tâm, dù cho chưa qua khâu kiểm định chất lượng.
Nhưng… đối với những người có hiểu biết thì số thuốc này đều không an toàn.
Sự nguy hiểm của nó không nằm ở thời gian vài năm tới, mà là sau năm năm.
Thuốc mới gây ra di chứng cho người bệnh, mà di chứng này sẽ phát tác sau năm năm.
Nghiên cứu điều chế thuốc mới không đơn giản, chuyện này cần phải đổ vào rất nhiều tiền bạc và thời gian. Đại hội ở ngay trước mắt, Kỳ Dược Phòng đã không còn thời gian giải quyết di chứng này nữa, cho nên mới mở hoạt động khám chữa bệnh miễn phí này với tâm tư kiếm một khoản rồi bỏ chạy.
Ông ta tin rằng năm năm sau, cho dù người bệnh có chuyện gì cũng sẽ không ai liên tưởng đến Kỳ Dược Phòng.
Nhưng ông ta không ngờ lại có người ngửi được sự huyền diệu trong thuốc mới này, dẫn cảnh sát tới…
“Nếu làm lớn chuyện này thì không phải chuyện đùa, đến lúc đó, sản nghiệp của chúng ta đều sẽ bị đóng cửa, thậm chí… thậm chí ngay cả Kỳ Dược Phòng cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Phòng chủ, chúng ta… chúng ta nên làm thế nào mới tốt?”, Phùng Thạch vội hỏi.
“Đút lót, đút lót hết! Bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, nhất định phải nghĩ cách dàn xếp mọi chuyện”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng nghiến răng nói.
“Tôi đã cho người đi làm rồi, nhưng mà… e rằng hiệu quả rất thấp, bởi vì chứng cứ đã bị người ta nắm trong tay…”, Phùng Thạch thở dài.
Ù ù…
Lúc này điện thoại của Phùng Thạch rung lên.
Ông ta cầm lên xem, sửng sốt trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu mới dời đi.
“Phó phòng chủ, lại xảy ra chuyện gì rồi?”, giảng sư Đường ở bên cạnh run rẩy hỏi.
“Có người tiêu dùng đưa đơn kiện chúng ta…”, Phùng Thạch há miệng, lắp bắp.
“Sợ cái gì? Chúng ta cũng có đoàn đội luật sư, muốn kiện tụng thì để bọn họ đi giải quyết!”, giảng sư Chu hừ một tiếng.
“Nhưng người mà bọn họ mời… là đoàn đội luật sư Phương Thị Dân…”, Phùng Thạch gần như sắp khóc thành tiếng.
“Cái gì? Một trong ba đoàn luật sư lớn ở Yên Kinh, Phương Thị Dân?”.
“Ngoài bọn họ ra, đoàn đội luật sư Khang Gia Hào, đoàn đội luật sư Kỷ Văn ở Giang Thành cũng đã dán thông báo, tuyên bố bọn họ sẽ nhận vụ kiện cho người tiêu dùng bị hại một cách vô điều kiện… Phòng chủ, đây là thủ đoạn của thần y Lâm, đây là cậu ta đang trả thù chúng ta!”, Phùng Thạch kêu lên.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng lảo đảo lùi về sau hai bước, sau đó ngã ngồi xuống ghế, mặt mày xám xịt.
Chương 618: Đây là vợ tôi
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, thần y Lâm đã phát động đòn tấn công hung mãnh nhất với Kỳ Dược Phòng.
Mặc dù Kỳ Dược Phòng có thực lực, nhưng đối diện với thế tấn công như mưa bão đó cũng không chống đỡ được.
Hơn nữa… đó mới chỉ là bước đầu tiên!
Bước thứ hai, e rằng chính là bùng nổ dư luận.
Những chuyện này xảy ra đột ngột như vậy, thậm chí không kịp truyền bá, nhưng trong mấy tiếng đồng hồ tiếp theo, chúng sẽ nhanh chóng chiếm trang nhất trên các diễn đàn mạng, giới truyền thông báo chí, dẫn đến sự náo động của cư dân mạng.
Một khi dư luận lớn lên, Kỳ Dược Phòng cũng khó mà yên ổn được nữa…
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng nhắm mắt lại, không nói lời nào.
“Chú Diêu, tôi hỏi thêm lần nữa, có cần chúng tôi ra tay không?”, người đàn ông đặt tách trà xuống, thản nhiên hỏi.
Lần này, phòng chủ Kỳ Dược Phòng không còn cứng rắn như trước kia, im lặng một lúc, hạ giọng nói: “Điều kiện là gì?”.
“Tỷ lệ lợi ích ở đại hội đổi lại một chút, tôi tám, chú hai”, người đàn ông cười nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng siết chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, khản giọng nói: “Được, cứ làm theo lời cậu nói!”.
Người đàn ông lập tức lấy điện thoại ra, gọi đi.
“Cậu chủ”, đầu kia điện thoại là một giọng nói già nua.
“Chú Trung, giúp tôi xử lý chuyện khám bệnh và cấp phát thuốc miễn phí của Kỳ Dược Phòng”.
“Được”.
Điện thoại cúp máy.
Người đàn ông đứng lên: “Chú Diêu, không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi, ngày mai tôi còn phải đến hội chợ triển lãm, không ở lại nữa”.
“Tôi tiễn cậu”.
“Không cần, chỉ hi vọng chú có thể tuân thủ ước hẹn của chúng ta”, người đàn ông nhếch khóe miệng, sau đó phất tay, phóng khoáng rời đi.
“Phòng chủ, sao cậu Sóc Phương lại đến đây? Cậu ta đến tìm ông uống trà sao?”, Phùng Thạch đi tới, nhìn bóng lưng của Sóc Phương, hỏi.
“Không phải, cậu ta đến mượn gió bẻ măng!”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng lạnh lùng hừ, sau đó phất tay rời đi.
…
Lâm Chính ngồi ở văn phòng cả một ngày rồi mới mệt mỏi rời đi.
Anh vốn định ở lại văn phòng một buổi tối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định về công ty của Tô Nhu ở.
Lâm Chính lái xe 918 màu đỏ lửa đến công ty Duyệt Nhan, nhưng giữa đường điện thoại của Tô Nhu lại gọi tới.
“Anh đang ở đâu?”.
“Đang chuẩn bị về đây”, Lâm Chính cười nói.
“Được, anh về đây trước, em chuẩn bị một bộ quần áo cho anh”.
“Quần áo? Làm gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Anh về đi rồi em nói với anh”, Tô Nhu cười nói, giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái.
Chẳng lẽ gặp được chuyện gì tốt?
Lâm Chính hơi khó hiểu, nhấn ga.
Đợi vào cửa nhà, lại thấy Tô Nhu đang thử quần áo ở trước gương, nữ thư ký ôm một chồng quần áo đứng chờ ở bên cạnh.
“Chủ tịch Tô, bộ này không được, bộ này nhìn trẻ con lắm”, nữ thư ký nói.
“Còn bộ này thì sao?”, Tô Nhu cầm một bộ lễ phục màu đen lên so.
“Bộ này… lại có vẻ quá trưởng thành…”.
Hai người phụ nữ luôn miệng thảo luận. Khi thấy Lâm Chính đi vào, Tô Nhu lập tức buông áo quần trong tay xuống, cầm một bộ Âu phục trên ghế sofa lên đưa cho anh.
“Đi thử đi”.
“Làm gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên, hỏi.
“Ngày mai có buổi giao lưu mỹ phẩm quốc tế, em được mời tham gia, em muốn anh đi cùng em cùng nhau tiến bộ”, Tô Nhu nói.
“Em đi không phải được rồi sao? Mỹ phẩm gì đó anh cũng không hiểu”.
“Anh Lâm, chuyện này anh còn không hiểu à? Chủ tịch Tô kêu anh đi theo là để anh làm sứ giả hộ hoa. Chủ tịch Tô xinh đẹp như vậy, ở triển lãm chắc chắn sẽ có vô số ong bướm quấy rầy Chủ tịch Tô. Anh đi theo, Chủ tịch Tô cũng có thể bớt đi không ít rắc rối”, thư ký che miệng cười nói.
“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Trừ điều đó ra, cũng để đưa anh đi trải nghiệm, vốn dĩ nhân vật nhỏ như em không thể tham gia bữa tiệc lớn như vậy, vẫn là nhờ quý nhân cho em cơ hội. Em nghe nói triển lãm mỹ phẩm lần này có nhiều chuyên gia nghiên cứu dược vật nổi tiếng trong nước tham gia. Thuốc giảm béo, kem mỹ phẩm mà bọn họ nghiên cứu ra vô cùng nổi tiếng. Anh cũng biết chút y thuật, nếu có thể bắt nối quan hệ với bọn họ, sau này chúng ta ly… sau này anh ra ngoài kiếm việc làm cũng có thể thêm một đường đi phải không?”, Tô Nhu suýt thì thốt ra hai chữ ly hôn, nhưng đến bên miệng vẫn nuốt trở về.
Hàng lông mày Lâm Chính khẽ động, nhưng cũng không để tâm.
Anh nhớ hình như ngày mai Tập đoàn Dương Hoa cũng có đại diện tham dự triển lãm này, cũng tính là một buổi tiệc khá lớn.
“Tiểu Tây đã đặt xong vé sáng mai rồi, sáng mai chúng ta bay đến Thượng Hỗ. Anh thử quần áo xem, không hợp thì em sẽ bảo Tiểu Tây đi đến cửa hàng đổi, ngủ sớm một chút”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, cầm áo quần đi vào nhà vệ sinh.
Chốc lát sau, Lâm Chính mặc Âu phục vừa người đi ra ngoài.
Tô Nhu cũng không phải lần đầu nhìn thấy Lâm Chính ăn mặc chỉnh tề xuất hiện, nhưng mỗi lần nhìn vẫn có cảm giác mắt sáng lên.
Thư ký Tiểu Tây lại càng đầy vẻ si mê.
Sáng sớm ngày hôm sau, thư ký Tiểu Tây lái xe của Tô Nhu đến dưới lầu công ty, ba người đi thẳng đến sân bay.
Lâm Chính không có hứng thú gì với chuyện này, bây giờ anh chỉ lo đối phó Kỳ Dược Phòng, cho nên trên đường đi luôn cầm điện thoại, xem tin nhắn Mã Hải gửi tới.
Buổi trưa, ba người đến Thượng Hỗ.
Tiểu Tây dã đặt khách sạn giá rẻ ở lại, ăn cơm xong thì tùy ý đi dạo một vòng, sau đó buổi tối Tô Nhu dẫn theo Lâm Chính đi tới khách sạn Minh Châu ở trung tâm Thượng Hỗ.
Lúc này, ở trước cửa khách sạn Minh Châu đã đỗ đầy xe.
Mercedes, BMW chỉ là hạng xoàng, Maserati, Porsche, Lamborghini, Ferrari chỗ nào cũng thấy.
Những cậu ấm cô chiêu ăn mặc xinh đẹp xa hoa ra vào, ai ai cũng lộng lẫy hoa lệ.
Tô Nhu mặc đồ dạ hội màu đen hoa văn trắng, tóc dài cột cao, trông rất hào hoa phú quý, vừa xuống xe đã thu hút vô số ánh mắt xung quanh.
Lâm Chính đi theo bên cạnh.
Mặc dù anh không dùng diện mạo vốn có cũng có chút đẹp trai, nhưng đi cùng Tô Nhu vẫn thấy không xứng đôi.
Người được mời cần phải có thiệp mời mới có thể vào trong. Tô Nhu đưa thiệp mời ra, được người phục vụ dẫn đến tầng cao nhất của khách sạn.
Lúc này, ở đây đã tụ tập nhiều nhân vật ưu tú của ngành mỹ phẩm trong ngoài nước, còn có không ít nhân vật lớn của các ngành nghề khác tham dự tiệc.
Bọn họ tụ tập thành nhóm trò chuyện, phục vụ bưng thức ăn và rượu ngon qua lại giữa đám đông, mọi thứ trông thật vui vẻ yên bình.
Đúng lúc đó, một giọng cười trầm ấm vang lên.
“Tiểu Nhu, cô cũng đến rồi à?”.
Vừa nghe thấy vậy, Lâm Chính và Tô Nhu đều quay người lại, chợt thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai, tuấn tú sáng sủa, bưng ly rượu vang đi tới.
Đôi mắt người đàn ông rất sâu sắc, trên mặt là nụ cười mê người. Khi nhìn thấy Tô Nhu ăn mặc lộng lẫy, đôi mắt đó đã không thể rời khỏi cô được nữa.
“Cô đẹp thật!”.
Người đàn ông nói đầy thâm tình, nói xong thì định bắt tay Tô Nhu, muốn hôn tay cô.
Lâm Chính nhíu mày, lập tức đưa tay chụp lấy cổ tay người đó.
“Ồ?”, người đàn ông nhìn Lâm Chính với vẻ kỳ quái.
Lại nghe Lâm Chính nói: “Mong anh tự trọng, đây là vợ tôi”.
Chương 619: Gây sự
Hành động này của Lâm Chính khiến Tô Nhu vô cùng ngạc nhiên.
Người đàn ông cũng nhìn Lâm Chính với vẻ mặt kỳ quái, đánh giá anh một lượt: "Vợ của anh? Lẽ nào... anh chính là Lâm Chính ở rể nhà họ Tô?".
"Ồ, danh tiếng của tôi đã vượt ra khỏi Giang Thành rồi cơ à?", Lâm Chính buông tay ra, bình thản nói.
"Cũng không phải, ai thèm quan tâm một kẻ vô dụng chứ? Sở dĩ tôi biết anh là do cô Tô Nhu thôi", người đàn ông mỉm cười nói.
Rõ ràng là câu châm chọc, nhưng anh ta nói mà không mất chút phong độ nào.
Lâm Chính nhíu mày.
"Anh Sóc Phương, thực sự rất xin lỗi, anh ấy có chút không hiểu chuyện, đã gây rắc rối cho anh rồi, tôi xin lỗi", Tô Nhu vội bước tới, cúi người nói.
"Không sao, không sao, cô Tô, cô đừng để bụng", người đàn ông xua tay.
Lâm Chính đang định lên tiếng, nhưng cảm giác có người lén kéo áo mình, anh ngoảnh sang, là Tô Nhu, lúc này cô đang nháy mắt với anh.
Lâm Chính thấy thế chỉ đành ngậm miệng lại.
"Lúc nào thì hai người ly hôn?", đúng lúc này, người đàn ông kia hỏi một câu.
Anh ta vừa dứt lời, Tô Nhu lập tức ngây ra.
"Anh nói cái gì?", sắc mặt Lâm Chính lập tức sa sầm.
"Ha ha, anh Sóc Phương thật là biết nói đùa...", Tô Nhu lập tức nặn ra nụ cười, vội vàng giảng hòa.
Người đàn ông tên Sóc Phương này còn định nói gì đó, thì một người phục vụ ở bên cạnh bước tới, kề vào tai anh ta nói nhỏ mấy câu.
Sóc Phương khẽ gật đầu, rồi tỏ vẻ áy náy nói với Tô Nhu: "Cô Tô, rất xin lỗi, phía tôi có mấy vị khách quý, tôi phải đi tiếp đón đã. Các cô cứ tìm chỗ ngồi, thưởng thức món ngon rượu ngon, chờ triển lãm bắt đầu đi, tôi sẽ quay lại sau".
"Được, được, anh Sóc Phương, anh bận thì cứ đi đi", dáng vẻ Tô Nhu được chiều mà sợ, vội vàng đáp.
"Tôi xin phép", Sóc Phương nở một nụ cười quyến rũ, rồi rời đi cùng người phục vụ kia.
Tô Nhu đưa mắt nhìn theo.
Chờ Sóc Phương đi xa rồi, cô mới quay phắt lại, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Chính.
"Anh làm cái gì thế hả?", cô nhỏ giọng trách.
"Anh làm cái gì là sao?", Lâm Chính khó hiểu hỏi.
"Anh có biết người này là ai không?".
"Không biết..."
"Em nói cho anh biết, đây là Tổng giám đốc Sóc Phương của tập đoàn Duy Tinh Yên Kinh. Anh có biết tập đoàn Duy Tinh không? Chính là tập đoàn hàng đầu lớn nhất nước ta trong ngành sản phẩm làm đẹp và may mặc, anh ta chính là một trong các bên tổ chức triển lãm này đấy. Nếu không nhờ lời mời của anh ta, thì em làm gì có tư cách đến đây? Anh hiểu không?", Tô Nhu tức giận nói.
"Hóa ra là vậy... Nhưng anh làm sai điều gì sao?", Lâm Chính hỏi vặn lại Tô Nhu.
Tô Nhu lập tức á khẩu.
Đúng vậy... Lâm Chính đã làm sai điều gì chứ?
Anh chỉ không muốn một người đàn ông xa lạ chạm vào vợ mình thôi mà...
Tô Nhu há miệng, sau đó hừ một tiếng: "Lần sau nếu người khác muốn hôn tay em để chào hỏi thì cấm anh làm bừa, rõ chưa?”.
"Vậy anh nên đứng ở bên cạnh trơ mắt nhìn người đàn ông khác hôn vợ mình sao?", Lâm Chính lại hỏi.
"Anh... đồ ngốc này! Anh nghĩ em không biết đường tránh sao? Tóm lại anh đừng nhúng tay vào là được!", Tô Nhu tức đến ngứa răng, cáu kỉnh giậm chân, rồi đi sang bên cạnh.
Lâm Chính lắc đầu.
Anh vẫn không cảm thấy mình đã làm sai điều gì.
Tuy hai người rồi sẽ ly hôn, nhưng chưa đến lúc ly hôn, thì Tô Nhu vẫn là vợ anh. Nếu đã là vợ mình, thì anh không cho phép người đàn ông khác động vào.
Sóc Phương đi mất, Tô Nhu chẳng quen biết ai ở đây, bèn đi tới ngồi xuống một chiếc bàn tròn còn trống, gọi một ly rượu vang, rồi uống một mình.
Uống được mấy ngụm, sắc mặt cô liền đỏ ửng, trông càng xinh đẹp hơn.
Lâm Chính cũng ngồi xuống, nhưng tay vẫn bê đĩa bít tết.
"Anh làm sao vậy? Vẫn chưa ăn no sao?", Tô Nhu lườm anh một cái.
"Ừ, lại hơi đói rồi", Lâm Chính cắt một miếng bít tết, tao nhã nhét vào miệng, rồi nhai một cách chậm rãi.
Tuy không xinh đẹp chói mắt, rạng rỡ bốn phương như Tô Nhu, nhưng hành động cử chỉ của Lâm Chính lại có khí chất đặc biệt.
Vô cùng thu hút.
Tô Nhu yên lặng nhìn Lâm Chính, không biết tại sao lại có chút si mê.
Cách đó không xa, Sóc Phương vừa tiếp đón khách quý xong liền quay người lại, nhìn về phía Tô Nhu, rồi khẽ vẫy tay.
Một người đàn ông lập tức bước tới.
"Cậu chủ có gì phân phó ạ?".
"Còn chưa ai dám tóm lấy tay tôi, nói với tôi hai chữ "tự trọng", anh biết nên làm thế nào rồi chứ?", Sóc Phương bình thản nói.
"Bây giờ tôi sẽ ném người này ra ngoài!", người kia trầm giọng đáp.
"Ném? Thô lỗ quá, cái cô Tô Nhu kia nhìn có vẻ không tệ, tôi không muốn để cô ta nghĩ tôi là người không có phong độ".
"Cậu chủ, tôi biết nên làm thế nào rồi".
"Đi đi, làm kín đáo chút, tự nhiên chút".
"Vâng", người kia nói xong liền xoay người rời đi.
Lâm Chính ăn hai miếng bít tết, uống một ly rượu vang, vô cùng hưởng thụ.
Tô Nhu chỉ nhìn anh chằm chằm, tuy nhìn Lâm Chính ăn có mỹ cảm đặc biệt, nhưng không biết tại sao cô vẫn có chút hối hận vì đã dẫn theo người đàn ông này.
"Anh đi vệ sinh một lát", Lâm Chính mỉm cười nói với Tô Nhu, rồi đứng dậy.
Nhưng đúng lúc anh đứng dậy...
"Ui da", phía sang vang lên một tiếng kêu, sau đó một bóng người ngã nhào xuống đất.
"Ông xã, ông xã, anh không sao chứ?", tiếng kêu kinh hãi vang lên, sau đó một người phụ nữ mặt trát đầy phấn, mặc xường xám xẻ tà vội vàng đỡ một gã béo dưới đất dậy.
Gã béo kia cả người tròn vo, đứng dậy vô cùng khó khăn, dáng vẻ khôi hài khiến mọi người xung quanh cười ầm lên.
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy không ổn.
"Khốn kiếp!".
Gã béo kia bò dậy, chỉ tay vào Lâm Chính, tức giận chửi mắng: "Mày làm sao thế hả? Có mắt không thế? Có biết là đã va vào tao rồi không?".
Va vào?
Lâm Chính có thể chắc chắn anh, thậm chí là ghế của anh không hề chạm vào gã béo này.
Rất rõ ràng!
Đối phương đến để gây sự!
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên, ngoảnh sang bình thản nói: "Tôi va vào anh sao? Vậy thì xin lỗi, tôi rất xin lỗi anh".
"Xin lỗi? Xin lỗi cái mả mẹ mày ấy! Nếu chỉ cần xin lỗi là xong thì trên đời này còn gì là công bằng nữa?", gã béo tức giận chỉ vào Lâm Chính chửi mắng.
Thu hút sự chú ý của không ít khách mời xung quanh.
Tô Nhu cũng nhíu mày đứng lên.
"Vậy anh muốn công bằng thế nào?", Lâm Chính hỏi gã béo kia.
"Quỳ xuống dập đầu với tao mới coi như có thành ý, hiểu không?", gã béo tức giận hừ một tiếng.
Quỳ xuống dập đầu?
Quỳ với gã béo này trước bao nhiêu người như vậy? Như thế chẳng phải sẽ mất sạch thể diện? Như thế chẳng phải sẽ hủy hoại một người hay sao?
"Chào anh, có phải anh có hiểu lầm gì không? Nếu là hiểu lầm thì mọi người nói rõ ra là được, không cần phải làm căng như vậy chứ?", Tô Nhu bước tới, nặn ra một nụ cười nói.
Gã béo liếc nhìn Tô Nhu, đôi mắt bé bằng hạt đậu lập tức tỏa ra tia sáng, nhưng gã nhanh chóng thu lại ánh mắt, hừ lạnh nói: "Cậu ta va vào tôi, thì phải quỳ xuống xin lỗi! Tôi nói cho cô biết, dù các cô có là ai, nếu hôm nay không cho tôi câu trả lời hài lòng, thì không xong với tôi đâu".
Chương 620: Ông muốn bảo vệ người này?
Sự cứng rắn của gã béo khiến tất cả mọi người phải ngạc nhiên, Tô Nhu cũng vô cùng kinh ngạc.
Chỉ là một va chạm nhỏ, không ai bị thương, cũng không phải là chuyện gì lớn, tại sao người này cứ một mực bắt Lâm Chính quỳ chứ?
Tô Nhu cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lúc này, gã béo đã bước tới, trừng mắt hỏi Lâm Chính: "Thằng khốn, mày có quỳ không hả?".
"Nếu anh cảm thấy lời xin lỗi của tôi không đủ thành ý, thì có thể báo cảnh sát, để cảnh sát quyết định xem ai đúng ai sai", Lâm Chính ngồi xuống, bình tĩnh đáp.
"Báo cảnh sát? Hừ, mày tưởng mọi chuyện đơn giản như vậy sao? Oắt con, mày có biết tao là ai không?", gã béo hừ một tiếng.
"Anh là ai nào?", Lâm Chính hỏi.
"Đồ nhà quê có mắt như mù, ngay cả chồng tôi mà cũng không biết? Chồng tôi là sếp tổng của công ty Bất động sản Kỳ Loan, có biết không hả? Loại tép riu như cậu mà cũng dám lớn tiếng với chồng tôi? Có tin chồng tôi bỏ chút tiền là sẽ khiến hôm nay cậu phải qua đêm ở viện không hả?", người phụ nữ mặt trát đầy phấn ở bên cạnh kêu lên.
Đây là uy hiếp một cách trắng trợn.
Tô Nhu biến sắc, vội vàng bước tới: "Xin anh chị bớt giận, đây không phải là chuyện gì to tát, mỗi người bớt một câu cho qua. Chồng tôi tính tình ngang bướng, chắc hẳn có chỗ làm không được đúng, tôi thay mặt anh ấy gửi lời xin lỗi".
Dứt lời, cô liền cúi người với hai người bọn họ.
Coi thường thì coi thường, nhưng Tô Nhu vẫn làm tròn chức trách của một người vợ.
Hơn nữa, dù Lâm Chính xảy ra chuyện gì, đối mặt với chuyện gì, thì Tô Nhu vẫn luôn ra mặt, che mưa chắn gió cho anh.
Lâm Chính nhìn Tô Nhu, thầm thở dài.
"Sao nào? Cô không hiểu tiếng người à người đẹp? Tôi đã nói là cậu ta phải quỳ xuống xin lỗi, cô cúi mình một cái là xong chuyện sao? Cô nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba à mà dễ dỗ vậy? Nếu cô thực sự muốn xin lỗi thay cậu ta thì cũng phải quỳ xuống", gã béo kia trừng mắt nhìn Tô Nhu.
Sắc mặt Tô Nhu bỗng đanh lại: "Có phải anh hơi vô lý không vậy? Anh cũng không bị gì nghiêm trọng, chỉ trượt chân ngã một cái, cần gì phải thế chứ? Đây là nơi công cộng, nếu làm lớn chuyện thì ai cũng bị mất mặt".
"Mất mặt? Tôi đã mất hết mặt mũi rồi, quan tâm đến các cô làm chó gì nữa? Tôi nói cho các cô biết, nếu hôm nay thằng oắt này không quỳ xuống với tôi, thì tôi sẽ cho cậu ta đẹp mặt".
Dứt lời, gã béo vung tay lên, hai người đàn ông mặc vest bước ra khỏi đám người.
"Anh Hạo!".
"Sếp Hạo!".
Hai người kia gật đầu với gã béo.
Trong những sự kiện thế này, vệ sĩ hay đàn em đều không được vào đây, thậm chí là thư ký cũng không được vào. Thân phận của hai người này đương nhiên không phải vệ sĩ, thực tế bọn họ là ai thì cũng chỉ có gã béo biết.
"Hai người anh em, nhìn thấy thằng ma cà bông này rồi chứ? Đánh cho tôi! Đánh cho thừa sống thiếu chết thì thôi! Đánh gãy hai chân cậu ta! Bắt cậu ta quỳ xuống dập đầu với tôi!", gã béo tức giận nói.
"Được, ngay cả anh Hạo cũng dám chọc vào, tôi nhất định sẽ cho cậu ta biết tay!".
"Hiếm khi anh Hạo mở lời, anh hãy nhìn chúng tôi đây!".
Hai người kia nói, rồi bước tới định động vào Lâm Chính.
"Các anh làm gì hả? Không được làm càn! Nếu không... nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!", Tô Nhu vô cùng lo lắng, lập tức lấy điện thoại ra, hoảng hốt nói với hai người kia.
Nhưng bọn họ đều phớt lờ Tô Nhu.
Những người vây xem xung quanh cũng nhìn chăm chú, không ai dám dời mắt.
Sóc Phương ở bên ngoài đám người cũng đang nhìn.
Anh ta lắc nhẹ ly rượu, khuôn mặt lạnh tanh.
"Cậu chủ, lúc nào thì cậu ra tay?", người ở bên cạnh bước tới, dè dặt hỏi.
"Cứ để Lôi Hạo cho tên kia một bài học trước đã. Chờ lúc nào hai người kia định động đến Tô Nhu thì tôi sẽ ra tay. Thực ra phụ nữ là một sinh vật rất đặc biệt, bọn họ vừa thích anh dệt hoa trên gấm, lại vừa thích anh giúp đỡ lúc khó khăn. Trong ánh nhìn chòng chọc của bao người, một cô gái tuyệt vọng bất lực mong muốn xảy ra chuyện gì nhất nào? Đương nhiên là anh hùng cứu mỹ nhân rồi! Hiểu chưa? Như vậy sẽ khiến bọn họ có ấn tượng sâu sắc hơn, cũng sẽ sinh ra hiệu ứng lẫn lộn kích thích, khiến tình cảm của bọn họ càng dễ sáng tỏ", Sóc Phương bình thản nói.
Người ở bên cạnh sáng mắt lên, lập tức gật đầu: "Cậu chủ cao minh".
"Bảo bọn họ mau hành động đi, đừng làm ảnh hưởng đến tiến trình của triển lãm, mấy người tai to mặt lớn cũng đang ngồi trong phòng bao, đừng để bọn họ nhìn thấy chuyện xáo xào này".
"Tôi hiểu, cậu chủ".
Người kia gật đầu rồi lui xuống.
Lúc này, vô số cặp mắt xung quanh đều đổ dồn vào Lâm Chính, bọn họ đều rất nóng lòng muốn biết Lâm Chính sẽ ứng phó với chuyện này kiểu gì.
Hai người đàn ông kia đã đi tới trước bàn Lâm Chính ngồi, chẳng nói chẳng rằng đã vung nắm đấm lên định đánh anh.
Tô Nhu sốt ruột lo lắng, định báo cảnh sát.
Về phần Lâm Chính, lúc này rồi mà anh vẫn không có hành động gì, chỉ yên lặng uống rượu vang, dường như không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, cũng không có vẻ gì là lo lắng.
Ai nấy đều cảm thấy khó hiểu.
Người này không sợ sao?
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng quát vang lên.
"Dừng tay!".
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Chỉ thấy năm sáu người bước ra, cả nam lẫn nữ, đứng chắn trước mặt Lâm Chính.
Xung quanh lập tức trở nên xôn xao.
Gã béo kia cũng tỏ vẻ kinh ngạc, sau khi nhìn rõ những người này liền thất thanh kêu lên: "Giám đốc Châu?".
Hai "tay đấm" kia thấy thế cũng quay sang nhìn nhau, rồi do dự.
"Đây chẳng phải là giám đốc Châu của tập đoàn Chu Nam sao?".
"Ông ta muốn làm gì vậy?".
Mọi người xung quanh chỉ trỏ, không ai biết giám đốc Châu này định làm gì.
Sóc Phương đứng ngoài đám người cũng hơi nhíu mày.
"Giám đốc Châu, ông quen biết thằng chó liều lĩnh to gan này sao?", hình như gã béo cũng quen người kia, lập tức hỏi.
"Người này là...", giám đốc Châu muốn nói lại thôi, sau đó hừ lạnh nói: "Lôi Béo, những lời dư thừa tôi cũng không nói làm gì nữa, bảo người của cậu biến ngay, thì chuyện này sẽ được bỏ qua, nếu không... thì đừng trách tôi không khách sáo".
Lôi Béo nghe thấy thế thì vô cùng kinh ngạc.
Sóc Phương cũng không tin vào mắt mình.
"Giám đốc Châu, ông... ông muốn bảo vệ thằng vô dụng này sao?", gã béo trợn to hai mắt.
"Tôi chỉ ngứa mắt khi thấy cậu bắt nạt người khác thôi", giám đốc Châu tỏ vẻ giận dữ.
"Ông...", gã béo tức điên, đập bàn nói: "Giám đốc Châu, tôi cảnh cáo ông, chúng ta từng gặp mặt mấy lần, nhưng nếu ông chọc vào tôi, thì tôi sẽ xử lý cả ông luôn! Ông có cút không? Nếu không cút, thì đừng trách tôi không khách sáo".
Gã vừa dứt lời, hai người đàn ông kia lập tức tiến về phía giám đốc Châu.
Mấy người phía giám đốc Châu liền trở nên căng thẳng.
Tuy bọn họ đông người, nhưng đều là nhân viên văn phòng, chưa đánh nhau bao giờ, nếu động tay động chân thì cũng không tự tin lắm.
Nhưng đúng lúc hai người lại gần giám đốc Châu, trong đám người lại vang lên giọng nói bình thản.
"Lôi Hạo, cậu càng ngày càng to gan rồi đấy, sự kiện như thế này mà cậu cũng dám làm càn, cậu thực sự không sợ làm mất mặt người của tỉnh Quảng Liễu chúng ta sao?".
Dứt lời, lại thêm một người bước ra khỏi đám người.
Gã béo nhìn thấy người này, sắc mặt lập tức trắng bệch...
Bình luận facebook