• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (127 Viewers)

  • Chương 51-55

Chương 51: Thuốc này là giả (2)

"Vậy xin hỏi đơn thuốc điều dưỡng khí huyết này, hoàng kì, xích thược, bán chi liên hoàn toàn là những vị thuốc dư thừa, vậy mà anh kê cho bà cụ này 15 gram. Cả ông cụ này nữa, anh kê cho ông ấy 8 gram ý dĩ và nhân các, 8 gram này sẽ ảnh hưởng đến công hiệu của cả đơn thuốc, khiến bệnh tình của ông cụ này kéo dài lâu hơn. Nếu không có hai vị thuốc này, thì hiệu quả của đơn thuốc sẽ tốt hơn nhiều, tại sao anh phải thêm vào chứ?", Lâm Chính cầm đơn thuốc hỏi.

Anh vừa dứt lời, mọi người liền ồ lên.

"Còn có chuyện như vậy sao?".

"Ý cậu ta là bác sĩ Nghiêm kê đơn thuốc lung tung?".

"Chắc bác sĩ Nghiêm không phải loại người như vậy đấy chứ?".

Tam Chi Đường trở nên ồn ào.

Nghiêm Lãng lập tức nổi cơn tam bành.

"Lâm Chính, cậu... cậu... cậu... cậu đừng ăn nói vớ vẩn! Rốt cuộc cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Một kẻ còn không qua trường lớp như cậu có tư cách gì mà chỉ trích tôi? Cậu nhìn có hiểu đơn thuốc của tôi không? Cậu đang bôi nhọ tôi đấy! Đồ khốn kiếp!", Nghiêm Lãng tức muốn chết, nếu không phải có nhiều người ở đây, thì anh ta đã vớ chiếc cốc trên bàn đập vào đầu Lâm Chính rồi.

Nhưng Lâm Chính lại bổ sung thêm một câu.

"Nghiêm Lãng anh không phải là người như vậy? Vậy chuyện của Ninh Tiểu Uyển thì sao?".

Nghiêm Lãng nghe thấy thế, sắc mặt liền tái đi, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Chính, không thốt nên lời.

"Được rồi".

Cuối cùng Lạc Thiên cũng không nhìn nổi nữa, trách mắng một câu.

Hiện trường lập tức yên lặng.

Chỉ thấy Lạc Thiên lạnh lùng nói: "Lâm Chính cũng chỉ đến giúp đỡ, không phải là bác sĩ chuyên môn, chuyện bốc thuốc cũng không biết rõ, phạm lỗi thì anh nhắc nhở là được rồi, cần gì phải đuổi anh ta đi chứ? Còn Lâm Chính anh cũng thật là, anh cứ làm tốt việc của mình là được, việc chữa bệnh thì bác sĩ Nghiêm sẽ chuyên nghiệp hơn anh".

Đây coi như là hai bên đều có trách nhiệm sao?

Nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy.

"Bác sĩ Nghiêm, anh tiếp tục khám bệnh đi, để tôi cân lại số thuốc mà Lâm Chính đã gói, mọi người không cần lo lắng".

Lạc Thiên nói xong liền đứng dậy đi tới trước quầy thuốc, mở gói thuốc của Lâm Chính ra một cách thành thạo.

Thấy Lạc Thiên nói vậy, Nghiêm Lãng cũng không tiện nói gì nữa.

Người bệnh cũng im lặng.

Lạc Thiên nhanh chóng đặt thuốc lên cân.

Nhưng sau khi cân xong mấy gói thuốc, Lạc Thiên bỗng biến sắc.

Cô ta sửng sốt nhìn cái cân, rồi lại nhìn đơn thuốc trong tay.

"Thái tử tham 15 gram, hoàng kì 15 gram, thục địa 12 gram... Không lệch tý nào?", Lạc Thiên ngây người, liếc nhìn Lâm Chính, sau đó lại nhanh chóng mở một gói thuốc, đặt lên cân, một lát sau, cô ta im lặng không nói gì.

Cô ta không thể tin sự thật trước mắt này.

Nhưng... sự thật chính là như vậy.

Lượng thuốc mà Lâm Chính bốc không lệch một li, gần như chính xác đến từng miligram, giống hệt với đơn thuốc.

Không cần cân cũng có thể lấy một cách chuẩn xác dược liệu cần thiết...

Ông nội cô ta cũng phải mười năm trước mới đạt được trình độ này.

Nhưng ông ấy đã học Đông y cả đời...

"Bác sĩ Lạc, có vấn đề gì không?", thấy Lạc Thiên thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình, Lâm Chính không nhịn được lên tiếng hỏi.

"Không... không có vấn đề gì".

Lạc Thiên có chút hoảng loạn, đặt thuốc trong tay xuống.

"Anh tiếp tục bốc thuốc đi".

"Được".

"Ừm...", Lạc Thiên do dự một chút, ghé lại gần, nhỏ giọng nói: "Cho lên cân ra vẻ một chút là được".

"Được", Lâm Chính cười như không cười.

Lạc Thiên nhìn anh một cái đầy thâm ý, rồi quay lại khám bệnh tiếp.

Nghiêm Lãng tỏ vẻ kinh ngạc.

"Sao cô không cân tiếp? Cô không điều chỉnh lượng thuốc mà cậu ta đã bốc sao?", Nghiêm Lãng sửng sốt hỏi.

"Không cần điều chỉnh".

"Tại sao?".

"Bởi vì anh ta đã đạt đến trình độ bốc thuốc không cần cân", Lạc Thiên bình thản đáp.

"Sao có thể chứ?", Nghiêm Lãng trợn tròn mắt, không dám tin.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói nghiêm trọng của Lâm Chính bỗng vang lên.

"Bác sĩ Lạc, đương quy này nhập vào lúc nào vậy?".

Lạc Thiên hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn anh, nói: "Nhập vào ba ngày trước, sao vậy?".

"Đã kê cho mấy người bệnh rồi?".

"Gần đây tôi không kê thuốc này, bác sĩ Nghiêm có dùng không?", Lạc Thiên hỏi Nghiêm Lãng ở bên cạnh.

"Có kê cho mấy người, sao vậy?", Nghiêm Lãng thuận miệng hỏi, ánh mắt lóe lên.

Lâm Chính nhìn chằm chằm đương quy trong tay một lát, sau đó nói: "Thuốc này là giả".
Chương 52: Những người này vẫn cứu được (1)

"Cái gì? Thuốc giả?".

Tam Chi Đường lại lần nữa xôn xao.

Lạc Thiên biến sắc.

Bán thuốc giả?

Đây không phải là chuyện đùa, một khi xuất hiện vấn đề, không những y quán phải đóng cửa, mà Lạc Thiên cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật.

Lâm Chính cũng biết điều này.

Nếu số thuốc này mới được nhập, vẫn chưa kê cho người bệnh, thì anh sẽ không nói thẳng trước mặt mọi người. Nhưng thuốc này đã nhập được ba ngày, hơn nữa còn kê cho người bệnh, không thể giấu được. Bây giờ điều quan trọng không phải là danh tiếng gì đó, mà là cố gắng cứu vãn.

Lạc Thiên sợ đến mức cả người run rẩy, lập tức xông tới, cầm đương quy trong tay Lâm Chính kiểm tra.

Nhưng cô ta nhìn mấy lượt vẫn không thấy vấn đề gì.

"Số thuốc này... không giống thuốc giả", Lạc Thiên khó hiểu nói.

"Cậu còn chẳng phải là bác sĩ, ăn nói vớ vẩn cái gì vậy? Thuốc giả gì chứ? Tam Chi Đường chúng tôi đều mua dược liệu từ nguồn chính thống, sao có thể là giả được? Cậu đừng bôi nhọ người khác nữa!".

Lúc này Nghiêm Lãng mới hoàn hồn lại, nhảy dựng khỏi ghế gào lên với Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày.

"Bác sĩ Nghiêm, rốt cuộc cậu thanh niên này là ai vậy?".

Một cụ già đang chờ Nghiêm Lãng khám bệnh không nhịn được hỏi.

Nghiêm Lãng hừ một tiếng, cười khẩy đáp: "Một kẻ làm thuê, từng đọc mấy quyển sạch y học mà thôi. Cậu ta vốn là kẻ ham ăn lười làm, vợ cậu ta tìm đến bác sĩ Lạc, nhờ bác sĩ Lạc sắp xếp cho cậu ta một công việc, thế là cậu ta đến làm thuê ở y quán chúng tôi".

"Nói vậy là cậu ta không phải bác sĩ?", cụ già ngạc nhiên.

"Đương nhiên không phải rồi", Nghiêm Lãng khinh bỉ nói, giọng nói còn cao hơn mấy phần.

Anh ta vừa nói xong, người bệnh trong Tam Chi Đường liền đứng ngồi không yên.

"Chàng trai, nếu cậu không phải là bác sĩ, thì đừng ở đây gây rối nữa".

"Buổi sáng vốn đã đông người bệnh, bác sĩ Lạc và bác sĩ Nghiêm đều bận tối mặt, mà cậu còn gây rối ở đây nữa! Cậu cũng thật là!".

"Tuy bác sĩ Nghiêm mới đến đây chưa được bao lâu, nhưng y thuật không có gì phải nói. Bây giờ bác sĩ Lạc cũng đã nói thuốc này không vấn đề gì, lẽ nào cậu còn giỏi hơn bác sĩ Lạc và bác sĩ Nghiêm sao?".

"Cũng trách bác sĩ Lạc hiền lành tốt tính quá, nếu đổi là tôi, thì còn lâu mới nhận người như cậu vào làm".

"Chẳng ra thể thống gì".

Các ông già bà cả nhao nhao chỉ trích Lâm Chính, có mấy người trung niên trong số đó cũng không khỏi lắc đầu.

Nhất thời, Lâm Chính trở thành kẻ bị muôn người phỉ nhổ.

Lâm Chính nhíu chặt mày, không lên tiếng phản bác.

Dù sao anh cũng không có chứng chỉ hành nghề, không được coi là bác sĩ, ai sẽ tin lời anh nói chứ?

"Lâm Chính, tôi biết anh hiểu chút về y thuật, nhưng đây không phải là chuyện đùa. Số đương quy này tôi đã kiểm tra, hình như không có vấn đề gì".

"Bác sĩ Lạc..."

"Được rồi, làm việc đi, đừng nói nữa, nếu không nơi này sẽ mất kiểm soát đấy", Lạc Thiên ngắt lời Lâm Chính.

Vì Lâm Chính mà hai người không thể khám bệnh, đằng sau đã có không ít người đang xếp hàng. Nếu cứ thế này, thì mọi người sẽ mất hết kiên nhẫn, y quán cũng không mở nổi nữa.

Sắc mặt Lạc Thiên không được tự nhiên.

Hiển nhiên hành động này của Lâm Chính khiến cô ta rất không vui.

Cô ta tự nhận bản thân đã kế thừa được mấy phần tài năng của ông nội, sao cô ta có thể không phân biệt được đương quy này là thật hay giả chứ? Cô ta từ nhỏ đã lớn lên cùng dược liệu, Lâm Chính không thể nào chuyên nghiệp hơn cô ta được.

Anh ta muốn hủy hoại Tam Chi Đường sao?

Lạc Thiên càng nghĩ càng tức, nhưng cũng không tiện nổi giận với Lâm Chính, chỉ có thể sa sầm mặt.

Nghiêm Lãng nhếch môi, thầm cười trong lòng: Ranh con, muốn đấu với tôi? Cậu còn non lắm!

Hai người tiếp tục khám bệnh.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ bốc thuốc.

Nhưng lúc này, có người bệnh yêu cầu không cho Lâm Chính bốc thuốc.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ không còn tin Lâm Chính nữa.

Lạc Thiên tỏ vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể vừa khám bệnh vừa bốc thuốc, Lâm Chính bị gọi sang bên cạnh, không ai thèm đếm xỉa.

Lâm Chính lặng lẽ lắc đầu, lùi sang bên cạnh ngồi xuống, vui vẻ vì được nhàn rỗi.

"Ranh con, đây không phải nơi cho cậu ở đâu, chủ động nói với bác sĩ Lạc rồi cút đi", Nghiêm Lãng ở bên kia nheo mắt nhìn Lâm Chính nói.

"Anh gặp rắc rối rồi", Lâm Chính điềm nhiên nói.

"Chà, cậu còn muốn trả thù tôi sao?", Nghiêm Lãng cười khẩy nói.

"Ý tôi không phải là chuyện này".

"Vậy ý cậu là gì?", Nghiêm Lãng cười ha hả.

Nhưng vừa dứt lời, ngoài cửa Tam Chi Đường bỗng vang lên tiếng xôn xao.

Sau đó có mấy người xông vào, còn khiêng một cái cáng, trên cáng có một cụ già đang nằm, cụ già đã hôn mê bất tỉnh, thở thoi thóp.

Mọi người thấy thế đều sửng sốt.

"Tam Chi Đường toàn lũ lang băm, coi thường mạng người! Hại chết bố tôi! Tam Chi Đường trả lại công bằng đi!".

"Tam Chi Đường trả lại công bằng cho tôi!".

"Trả lại công bằng cho tôi!".

Người thân của cụ già tức giận la hét, có người còn nằm bò lên người ông cụ gào khóc.

Lạc Thiên ngây người.

Nghiêm Lãng cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Nhưng đám người này khóc lóc tố cáo chưa được bao lâu, lại có một đám người nữa xông vào, cũng khiêng một chiếc cáng, lớn tiếng chửi bới.

"Người của Tam Chi Đường lăn ra đây!".

"Xem mẹ tao uống thuốc bọn mày kê xong biến thành cái dạng gì đây?".

"Mẹ tao đã thành người thực vật rồi, hôm nay mà Tam Chi Đường không đưa ra được câu trả lời, thì đừng hòng mở cửa làm ăn nữa".

Nhưng vẫn chưa hết, lại một đám người nữa xông vào.

"Tam Chi Đường chữa chết người rồi! Đền tiền đi!".

"Tam Chi Đường đền tiền đi!".

"Đền tiền đi!".

"Không cho chúng tôi câu trả lời rõ ràng, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!".

Tiếng chửi mắng phẫn nộ vang lên không dứt, đám người kia còn bắt đầu đập phá, cũng may bị người bệnh kéo lại, nhưng cục diện đã mất kiểm soát hoàn toàn. Trong y quán chật ních người, không ít người đi đường cũng xúm lại hóng hớt.

“Sao lại thế này?”.

Lạc Thiên trợn tròn mắt, nhìn cảnh tượng này với ánh mắt không dám tin.

Nghiêm Lãng hai chân mềm nhũn.

Lạc Thiên vội vàng bước tới kiểm tra, nhưng không biết họ bị làm sao.

Mạch tượng này… quá loạn!

“Hôm nay Tam Chi Đường các cô không cho chúng tôi một câu trả lời, không chữa khỏi cho bố tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”, một người đàn ông để đầu húi cua, tức giận gầm lên.

“Đúng, tuyệt đối không bỏ qua!”.

Những người khác cũng nhao nhao kêu lên.

Sắc mắt Lạc Thiên thay đổi, trong lòng hoảng hốt.

“Mọi người yên lặng, yên lặng nào!”.
Chương 53: Những người này vẫn cứu được (2)

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Tất cả mọi người quay lại nhìn, phát hiện một cậu thanh niên mặc Đường trang không biết đã đứng ra khỏi đám người từ khi nào.

“Đây là bác sĩ Trần Mậu của Thiên Nhân Đường!”.

“Bác sĩ Trần Mậu mới là thần y, tuổi còn trẻ mà đã có thể một mình khám bệnh”.

“Nghe nói y thuật của cậu ấy còn nhận được sự khen ngợi của lãnh đạo lớn nào đó”.

“Biết thế này thì đến chỗ thần y Trần khám bệnh rồi! Nếu không bố tôi cũng sẽ không thế này, tôi có lỗi với bố tôi, hu hu…”

Sự xuất hiện của Trần Mậu khiến rất nhiều người ngạc nhiên, cũng khiến Lạc Thiên kinh ngạc.

“Bác sĩ Trần, sao anh lại ở đây?”, Lạc Thiên nhíu mày hỏi.

“Tôi được người bệnh Trương Vũ mời tới, đại diện cho những người bệnh này xin một lời giải thích từ Tam Chi Đường. Nếu Tam Chi Đường các cô không đưa ra một câu trả lời khiến mọi người hài lòng, thì chúng tôi chỉ có thể dùng tới pháp luật”, Trần Mậu bình tĩnh đáp.

“Bây giờ còn chưa chắc chắn tình hình của những người bệnh này có liên quan đến Tam Chi Đường của tôi, chuyện này vẫn cần mời các cơ quan ban ngành liên quan tiến hành điều tra”, Lạc Thiên cắn răng nói.

“Không cần đâu, tôi đã điều tra rồi! Chuyện này là do Tam Chi Đường của cô gây nên”, Trần Mậu hừ một tiếng, cười khẩy nói: “Mấy vị thuốc mà Tam Chi Đường các cô kê cho mấy người bệnh này như đương quy, nhung hươu, xạ hương, hoàng tinh đều là giả. Chính vì uống thuốc giả các cô kê mà người bệnh mới gặp phải tình trạng như thế này”.

“Cái gì?”.

Lạc Thiên nghe như sét đánh ngang tai.

Những người bệnh khác trong y quán cũng sửng sốt, sau đó đều quay đầu nhìn về phía Lâm Chính, khuôn mặt ai nấy đều tỏ vẻ không thể tin được.

Bị Lâm Chính nói đúng rồi kìa.

Trần Mậu là bác sĩ nổi tiếng, anh ta sẽ không nói dối.

“Là anh!”.

Lạc Thiên ngoảnh phắt đầu lại, trừng mắt với Nghiêm Lãng, nói: “Số thuốc này… có phải đã bị anh giở trò không?”.

“Tôi… tôi… tôi… đâu có… sao tôi có thể giở trò được chứ?”, Nghiêm Lãng hoảng hốt, nói năng lắp bắp, hình như anh ta bỗng nghĩ ra gì đó, vội vàng nói: “Tiểu Thiên, cô đừng quên, Tam Chi Đường chúng ta và Thiên Nhân Đường là mối quan hệ cạnh tranh, tên Trần Mậu này đến đây chắc chắn không có ý đồ tốt, cố ý bôi nhọ chúng ta. Thuốc của chúng ta sao có thể là giả chứ? Chắc chắn là như vậy!”.

“Có phải giả hay không, chờ các đồng chí bên giám định tư pháp đến xem là biết thôi. Chắc chắn y quán các cô vẫn còn hàng tồn, chỉ cần mang đến trung tâm giám định kiểm tra là sẽ biết ngay chân tướng”, Trần Mậu nói.

Sắc mặt Lạc Thiên tái nhợt.

Nghiêm Lãng thì sợ đến mức mồ hôi lạnh ròng ròng, suýt nữa đứng không vững.

Lạc Thiên thầm cắn răng, dường như nghĩ ra gì đó, lập tức chạy tới máy tính trước quầy thuốc, mở video giám sát của mấy ngày nay ra, phát hiện ngày thứ hai sau khi nhập thuốc, Nghiêm Lãng nhân lúc cô ta ra ngoài khám bệnh, đã tráo tất cả các dược liệu quý.

“Sao lại như vậy được?”, Lạc Thiên liên tục lùi lại, đôi mắt thất thần.

“Chân tướng đã rõ rồi”, Trần Mậu bình thản nói.

Về phần Nghiêm Lãng, anh ta đã ngồi bệt xuống đất…

“Nghiêm Lãng, cậu có còn lương tâm không vậy?”.

“Cậu đúng là coi thường mạng người!”.

“Cậu chết chắc rồi! Tôi đã báo cảnh sát!”.

“Nửa đời sau của cậu hãy vào tù bóc lịch đi!”.

Tất cả người bệnh đều nhao nhao mắng chửi chỉ trích Nghiêm Lãng.

Nghiêm Lãng lập tức bị nước bọt của mọi người nhấn chìm.

Trần Mậu xua tay, ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó nói với Lạc Thiên: “Bác sĩ Lạc, bây giờ không phải là lúc truy cứu ai đúng ai sai. Hiện giờ những người bệnh này đang gặp nguy hiểm, dù cô không phải chịu trách nhiệm chính về chuyện này, nhưng Tam Chi Đường của cô không tránh khỏi liên can, cô phải chịu trách nhiệm về những người bệnh này”.

“Tôi sẽ chữa trị cho bọn họ ngay”, Lạc Thiên vội vàng nói.

“Vô ích thôi”, Trần Mậu lắc đầu: “Hầu hết những người bệnh này vừa được chuyển từ bệnh viện thành phố đến, có người đã thành người thực vật, không thể cứu được, còn có mấy người chữa trị cực kỳ phiền phức, cần chi phí điều trị rất cao. Tôi đã khám cho bọn họ rồi, tôi cũng bó tay bất lực, tôi nghĩ cô cũng không thể chữa khỏi được đâu”.

“Vậy… làm sao bây giờ?”, Lạc Thiên sợ hãi.

“Tôi có hai đề nghị, thứ nhất, lập tức mời ông nội cô đến chữa trị cho bọn họ, với y thuật của thần y Lạc, có lẽ bọn họ vẫn có hy vọng. Thứ hai, thừa nhận trách nhiệm, đồng thời chuẩn bị một khoản bồi thường khổng lồ”, Trần Mậu nói.

“Tôi gọi điện thoại cho ông nội ngay đây”, Lạc Thiên vội vàng lấy điện thoại ra.

Nhưng đúng lúc này…

“Hự…”, một tiếng nghẹn ngào vang lên, sau đó một người bệnh đang nằm trên cáng đột nhiên co giật.

“Bố, bố làm sao vậy?”.

“Không ổn rồi! Bác sĩ! Bác sĩ! Mau cứu người!”.

Tiếng hét chói tai vang lên.

Đám người lại trở nên hỗn loạn.

“Mau giữ ông ấy lại”, Trần Mậu vội vàng xông tới cứu chữa.

Nhưng đâm mấy châm xong, người bệnh kia co giật mấy cái rồi nằm im bất động.

Sắc mặt Trần Mậu cực kỳ khó coi: “Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức”.

“Chết người rồi!”.

Y quán lập tức bùng nổ.

Lạc Thiên ngây người ra.

Để xảy ra án mạng? Thế thì hỏng bét rồi.

“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã khóa máy!”.

Trong điện thoại vang lên giọng nữ khiến người ta chán ghét.

Lạc Thiên đã hết hy vọng hoàn toàn.

Làm sao bây giờ?

Ông nội, cháu nên làm sao bây giờ?

Cả người cô ta run rẩy, nước mắt lăn dài trên má.

Từ lúc học y đến nay cô ta chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này.

Y quán đã mất kiểm soát.

Người nhà của người bệnh xông vào đập phá.

Nghiêm Lãng lập tức bị ăn mấy cú đấm.

Lạc Thiên xinh đẹp, đàn ông không tiện ra tay với cô, nhưng đám đàn bà thì chửi bới ầm ĩ.

Trần Mậu cũng không thể khống chế được cục diện.

Tam Chi Đường loạn cào cào lên.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên…

“Mọi người bình tĩnh đi! Những người bệnh này vẫn cứu được! Chúng tôi có thể lập tức chữa khỏi cho bọn họ!”.

Vừa dứt lời, y quán đang sôi sùng sục lập tức yên lặng hơn một chút.

Lạc Thiên không khỏi run rẩy, ngoảnh lại nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy Lâm Chính cầm chiếc chổi bước ra…
Chương 54: Thần y (1)

"Đây là..."

Trần Mậu nhìn Lâm Chính, khó hiểu hỏi.

"Bác sĩ mới của Tam Chi Đường sao?".

"Nhìn có vẻ không giống".

"Hơn nữa có vẻ trẻ quá, bác sĩ trẻ như thế này liệu có chữa được không?".

Mọi người bàn tán xôn xao, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Lạc Thiên á khẩu, không biết nên giới thiệu Lâm Chính với mọi người như thế nào.

"Các người hại chết bố tôi, các người không được chết tử tế đâu", người nhà của người bệnh đã tử vong kia tâm trạng kích động, định xông lên đánh người.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát, sau đó mấy cảnh sát bước vào.

"Ai là người phụ trách ở đây?", một nam cảnh sát cao gần 1m8 bước tới trước đám người, lớn tiếng hỏi.

"Tôi...", Lạc Thiên khó khăn mở miệng.

"Có người gọi điện báo cảnh sát, nói chỗ các cô bị tình nghi bán thuốc giả, dẫn đến chết người, mong các cô hợp tác điều tra, đi với chúng tôi", cảnh sát kia nghiêm túc nói.

Sắc mặt Lạc Thiên trắng bệch, hai mắt đờ đẫn, gật đầu một cách máy móc.

Một người đẹp mà tỏ vẻ tuyệt vọng như vậy, khiến không biết bao nhiêu người phải đau lòng.

Tuy vụ việc thuốc giả là do một tay Nghiêm Lãng làm, nhưng Lạc Thiên cũng có trách nhiệm.

Tam Chi Đường này khó mà tiếp tục làm ăn được nữa.

Ai nấy thở dài.

Nhưng khi mấy người định rời khỏi y quán thì đám người nhà người bệnh lại chặn cửa.

"Không được đi".

"Đám lang băm này mà không cho chúng tôi một lời giải thích thì không được đi đâu hết".

"Trả mạng cho bố mẹ tôi!".

"Chúng tôi phải lấy lại công bằng!".

Mọi người tâm trạng kích động.

"Xin mọi người hãy phối hợp với công việc của chúng tôi, nhanh chóng đưa người bệnh đến bệnh viện chữa trị, vụ án này chúng tôi sẽ có câu trả lời cho mọi người, mọi người cứ chờ thông báo của chúng tôi".

Viên cảnh sát kia kiên nhẫn nói.

Nhưng người dân vẫn không nghe, họ không chịu nhường đường cho đi.

Đúng lúc này, một người cảnh sát cao to vạm vỡ sa sầm mặt, quát một tiếng.

"Những ai chống đối người thi hành công vụ thì bắt hết lại!".

Tiếng quát này cũng coi như khiến bọn họ biết sợ.

Đám người dần dần tránh ra nhường đường.

Nghiêm Lãng và Lạc Thiên bị đưa lên xe cảnh sát.

Dường như chuyện này đã không thể thay đổi được nữa.

"Đồng chí cảnh sát, khoan đã", Lâm Chính ở phía sau bỗng kêu lên.

"Sao vậy?".

"Chúng tôi có thể đến đó sau không?".

"Đến sau? Cậu còn muốn chọn ngày lành tháng tốt nữa à?".

"Không phải, hiện giờ tình hình của những người bệnh này rất nguy hiểm, chúng tôi phải lập tức tiến hành chữa trị cho bọn họ, tôi cần sự giúp đỡ của bác sĩ Lạc. Chờ chúng tôi chữa xong cho những người này thì sẽ đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra với các anh, được không?", Lâm Chính nói.

Mấy cảnh sát đưa mắt nhìn nhau.

Trần Mậu không nhịn được nói: "Ngay cả tôi cũng không chữa được, ngoài thần y Lạc ra, thì những người khác không thể chữa được cho những người bệnh này. Anh đừng kéo dài thời gian nữa".

"Kiến thức của anh quá nông cạn", Lâm Chính nhìn anh ta, nói.

"Anh nói cái gì?", Trần Mậu nổi giận.

Mấy người cảnh sát nhìn nhau, bàn bạc một lát rồi đưa ra quyết định.

"Mạng người là quan trọng nhất, cậu cần bao lâu?", một cảnh sát mặt vuông chữ điền hỏi.

"Một tiếng là đủ rồi".

"Vậy được, chúng tôi cho cậu một tiếng".

"Làm phiền đồng chí cảnh sát yêu cầu người nhà ra ngoài đi, bây giờ chúng tôi sẽ tiến hành chữa trị cho bọn họ".

"Được".

Mấy người gật đầu, rồi bắt đầu khuyên mọi người ra ngoài cửa y quán.

Trần Mậu vẻ mặt tức giận lui ra ngoài, hậm hực nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Ai cũng nói trung tâm thành phố Giang Thành có đại tiểu thần y, đại thần y là Lạc Bắc Minh, tiểu thần y là Trần Mậu, còn người này là ai chứ? Dám nói anh ta kiến thức nông cạn! Thật là hoang đường!

"Được, để tôi xem anh giở trò gì", Trần Mậu tức tối nói.

Lâm Chính chẳng thèm nhiều lời với anh ta, lập tức cởi áo của người bệnh tưởng đã chết trước đó ra, ấn hai tay vào lồng ngực ông ta theo quy luật.

Một tiếng đồng hồ mà muốn cứu sống năm người bệnh ở đây? Đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm!

Đừng nói là Trần Mậu không tin, ngay cả Lạc Thiên cũng không tin.

Người nhà của các bệnh nhân và người đi đường cũng không tin. Phải biết rằng, những người này đều được đưa từ bệnh viện thành phố đến, hầu hết đã thành người thực vật, người thực vật thì còn cứu kiểu gì chứ?

"Chuẩn bị châm, sắc thuốc, nhanh!".

Lâm Chính quát khẽ.

Dường như lúc này Lạc Thiên mới hoàn hồn.

"Lâm Chính, anh..."

"Làm nhanh lên", Lâm Chính lại quát, giọng nói vô cùng nghiêm túc.

Lạc Thiên giật bắn mình, thấy ánh mắt Lâm Chính lộ vẻ tập trung trước nay chưa từng thấy, cũng không dám phản bác mà lập tức chạy đi.

Lát sau, một bộ châm bạc sáng lấp lánh được bày ra bên cạnh Lâm Chính.

Lạc Thiên chạy tới quầy thuốc để bốc thuốc.

Nhưng bốc được một nửa, dường như cô ta nghĩ ra gì đó, muốn khóc mà không có nước mắt, nhìn Lâm Chính nói: "Rất nhiều dược liệu quý đã bị Nghiêm Lãng đánh tráo, tôi không biết thuốc nào là thật thuốc nào là giả".

Ngay cả đương quy lúc nãy mà cô ta còn không phân biệt được thật giả, nên cũng bắt đầu nghi ngờ y thuật của bản thân.

"Cô bốc xong thì bày trên quầy theo hàng ngang", Lâm Chính vừa châm cứu vừa nói.

Lạc Thiên không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng bây giờ đang giành giật từng giây từng phút, sao có thể do dự chứ?
Chương 55: Thần y (2)

Lạc Thiên bốc xong liền xếp thành hàng ngang.

Lâm Chính ở bên kia chỉ nhìn một cái rồi lại quay về nhìn chiếc châm bạc trước mặt mình, không nhanh không chậm nói.

"Một, ba, bốn, chín là thuốc giả".

Lạc Thiên nghe như sét đánh ngang tai.

Chỉ nhìn một cái đã biết thật giả sao?

"Vậy làm sao bây giờ?", cô ta run giọng hỏi.

"Dùng cam thảo nướng, chỉ thực rang, sài hồ, thược dược thay thế".

"Được..."

Lạc Thiên trả lời, rồi chạy đi sắc thuốc.

Nghiêm Lãng đứng ở bên cạnh run lẩy bẩy, mọi người ở bên ngoài đều không dám ho he tiếng nào.

Lúc này Lâm Chính đã đâm liên tiếp mười hai châm vào lồng ngực ông cụ kia, châm bạc lấp lánh như ánh sao, trông cực kỳ đẹp mắt.

"Thập Nhị Tiết Thích?".

Trần Mậu nhìn châm bạc, hơi sửng sốt, cười khẩy nói: "Lúc trước khi tôi khám cho ông cụ này, đã dùng Thập Nhị Tiết Thích! Nhưng vô ích, anh đừng mất công nữa".

Dường như Lâm Chính không nghe thấy lời Trần Mậu nói, tiếp tục châm cứu.

Chỉ thấy hai bàn tay anh như múa, mười ngón tay mềm dẻo, rút châm bạc trong túi đựng ra.

Từng cây châm bạc mảnh như sợi tóc chuyển động trên đầu ngón tay anh như con cá sống, sau đó cắm vào người ông cụ kia một cách vững vàng.

Một loạt động tác trôi chảy thành thạo.

Mọi người nhìn đến ngây ra.

Những châm bạc này cắm xuống, ông cụ vốn dĩ đã bất động bỗng nhiên ho sặc sụa.

"Khụ khụ khụ..."

Tiếng ho này khiến tất cả mọi người đều há hốc miệng.

"Oa!".

"Sống rồi! Sống rồi!".

Tiếng kêu kinh ngạc vang lên.

Mọi người xôn xao!

"Sao có thể chứ?", Trần Mậu không dám tin, hai mắt trợn trừng, dường như anh ta bỗng nhiên nhận ra đạo lý của bộ châm pháp này, sợ hãi biến sắc: "Đây là... Tử Ngọ Lưu Chú!".

"Đúng vậy, Thập Nhị Tiết Thích chỉ là mở đầu, muốn khai thông khí huyết kinh mạch của ông cụ này thì phải dựa vào Tử Ngọ Lưu Chú".

Lâm Chính điềm nhiên nói, sau đó bước sang ông cụ bên cạnh, bắt mạch kiểm tra cho ông ta xong thì châm cứu.

"Lâm Chính, sắc thuốc xong rồi".

Lạc Thiên bê thuốc đi tới.

"Cho ông cụ kia uống đi", Lâm Chính vừa châm cứu vừa nói.

Lạc Thiên liếc mắt nhìn qua, mới thấy ông cụ vừa rồi bị tắt thở đã lấy lại được hơi thở.

"Gì cơ?".

Tim Lạc Thiên đập thình thịch.

"Còn ngây ra đó làm gì? Mau cho ông cụ đó uống thuốc đi, rồi lấy thêm một bộ châm bạc nữa ra đây", Lâm Chính quát.

"Được... được..."

Lạc Thiên luống cuống bước tới bón thuốc, do kích động mà thuốc đổ cả ra ngoài. Cũng may hiện giờ ông cụ thần trí không tỉnh táo, nếu không chắc chắn cô ta sẽ bị ăn mắng.

Cho ông cụ uống xong, Lâm Chính lại đọc một đơn thuốc.

Lạc Thiên vội vàng đi bốc thuốc sắc thuốc, bận tối tăm mặt mũi.

Mọi người ở bên ngoài trợn tròn mắt nhìn chăm chú.

Bên trong Tam Chi Đường vội vàng tất bật.

Bên ngoài Tam Chi Đường im lặng như tờ.

Lâm Chính lấy một lúc mười túi châm, hai bàn tay rút ra mười cây châm bạc, một mình anh châm cứu liên tục cho năm người bệnh.

Động tác của anh cực nhanh, cắm châm rất chuẩn, dùng lực vừa phải. Trần Mậu cũng là người trong nghề, anh ta nhìn mấy châm này, trong lòng trầm xuống.

Anh ta biết, luận về châm cứu, sợ rằng mình còn kém người này mười tám nghìn dặm....

"Sợ rằng phải thầy của mình đến đây mới có thể so tài châm cứu với anh ta được", Trần Mậu lẩm bẩm.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Lạc Thiên cũng đã sắc xong thuốc, lần lượt cho từng người bệnh uống.

Cô ta nhìn Lâm Chính, lúc này mặt anh đầy mồ hôi, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng tập trung.

Lạc Thiên không khỏi thấy đau lòng.

Châm cứu không chỉ đơn giản là cắm châm xuống, nó coi trọng sự kết hợp giữa tinh, khí, lực, mỗi châm cắm xuống nhìn thì nhẹ nhàng, lực như lông hồng, nhưng thực tế thì ngược lại. Mỗi châm của nó đều tiêu hao một phần sức lực của Lâm Chính, cắm bao nhiêu châm như vậy, anh đã rất mệt mỏi rồi.

"Lâm Chính, hay là... để tôi giúp anh đi...", trong lòng Lạc Thiên cảm thấy không nỡ.

"Cô không biết rõ tình trạng bệnh của bọn họ, hơn nữa không thông thạo châm cứu, rất dễ gây rắc rối, cứ để tôi đi".

Lâm Chính khàn giọng nói.

Lạc Thiên không phản bác.

Cô ta cảm thấy dường như mình chẳng khác nào một học trò.

Lâm Chính không ngừng châm cứu, sắc mặt của năm người bệnh đã bắt đầu hồi phục, hít thở đều đặn, các chỉ số như nhịp tim, huyết áp cũng trở lại bình thường.

Mọi người ở bên ngoài kêu lên kinh ngạc.

Ngay cả mấy người cảnh sát cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, bọn họ đã bao giờ được chứng kiến y thuật thần kỳ như vậy chứ?

Cuối cùng, một người bệnh mở mắt ra, phát ra tiếng rên.

"Trời ơi, ông ấy mở mắt rồi kìa!".

"Chữa khỏi rồi, chữa khỏi rồi!".

"Thần y!".

Ai nấy reo lên vui mừng, có người còn lệ nóng quanh tròng.

"Bố!".

Người nhà của người bệnh kích động kêu lên.

Mấy người cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, mặt nở nụ cười.

Nhưng Lâm Chính vẫn chưa dừng lại.

Anh vẫn tập trung châm cứu, cũng không biết đã qua bao lâu, động tác của anh mới dần chậm lại.

"Một tiếng đã hết".

Trần Mậu nhìn đồng hồ đeo tay, không nhịn được nói.

"Vừa đúng lúc, đưa bọn họ về nhà điều dưỡng mấy ngày là không sao nữa".

Lâm Chính bỏ châm bạc trong tay xuống nói.

Nhưng vừa dứt lời, cơ thể anh mềm nhũn, mệt đến nỗi ngã ngồi xuống đất.

"Lâm Chính!".

"Thần y!".

Tất cả mọi người ở bên ngoài đều ùa vào...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom