-
Chương 5477-5478
Chương 5477: Cần các người làm gì?
Người đàn ông mặc áo choàng lại xuất hiện tại hội trường, bước đi thong thả, vẻ mặt bình tĩnh, như thể sự ồn ào náo nhiệt xung quanh không liên quan gì đến người đó.
Lý Chiêm Quốc khẽ cau mày và nghĩ thầm: "Tại sao cậu ta lại quay lại? Chẳng lẽ cậu ta đã làm xong việc cần làm rồi sao?"
Tuy rằng trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng ông ta cũng không dám bộc lộ ra ngoài, cố gắng không chọc tức đối phương.
May mắn thay, người đàn ông mặc áo choàng dường như nhìn thấy sự lo lắng của ông ta nên chỉ đứng ở phía sau chứ không lại gần Lý Chiêm Quốc.
Nhìn thấy khách đến, Huyền Dương lại lên tiếng: "Các vị, hôm nay chúng ta tụ tập ở đây là vì Võ học, Đạo học, trật tự thế giới! Hôm nay, chúng ta sẽ ở đây, cùng thảo luận về một thế giới mới!"
"Được!"
Những tiếng reo hò vang lên từ hiện trường.
Nhiều người tỏ ra vô cùng phấn khích.
Suy cho cùng, đây là hội nghị có ảnh hưởng đến tương lai của Long Quốc.
Mọi người đều đang chuẩn bị tinh thần, hy vọng có thể thể hiện tài năng của mình tại hội nghị này để đạt được danh vọng và địa vị, như vậy sau này có thể trở thành bá chủ một vùng.
Suy cho cùng, chỉ cần được Đại hội công nhận thì sau này đạt được thành công không khó.
"Mọi người nên biết, hiện tại Long Quốc không hề bình yên, đừng nói đến tình hình bên ngoài lãnh thổ hỗn loạn như thế nào. Chỉ nói riêng tình hình trong nước đã rất phức tạp, các thế lực tà đạo hoành hành và vô số kẻ có ý đồ xấu xa! Bây giờ Đại hội muốn chỉnh đốn lại trật tự, không biết các vị có kế sách gì hay không!”
Huyền Dương nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai muốn làm người đầu tiên lên tiếng.
Lúc này, một bóng người nhảy lên.
Mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào người đàn ông này.
"Là Nam Vực Vương!"
Có người kêu lên.
"Nam Vực Vương là bá chủ Nam Vực, uy phong như vậy. Xem tình hình này, chỉ e rằng hắn cũng muốn đến dựa hơi Đại hội!"
"Ồ, chẳng dựa hơi thì sao? Súng đã lên nòng rồi, nếu hắn không thể hiện thiện chí với Đại hội, e rằng mục tiêu tiếp theo của Đại hội sẽ là khu vực phía Nam của hắn”.
Mọi người bên dưới đang xì xào bàn tán.
"Huyền Dương đại nhân, bỉ chức có đôi lời thô lỗ muốn phát biểu!"
Nam Vực Vương chắp tay lại và nói.
"Nam Vực Vương, mời nói".
Huyền Dương khẽ gật đầu, trong mắt có vẻ tán thưởng.
Những gì những người bên dưới bàn tán là đúng. Nam Vực Vương đã thống trị lãnh thổ phía Nam mà không Báo cáo với Đại hội. Đại hội quả thực có ý định sẽ chỉnh đốn lại, giờ Nam Vực Vương tự bước lên đây, quả thực đã bớt được cho Đại hội không ít việc.
"Đa tạ Huyền Dương đại nhân”.
Nam Vực Vương mỉm cười, sau đó quay người nói với mọi người.
"Mọi người ở đây đều là những người có máu mặt và quyền lực thông thiên tại Long Quốc của chúng ta. Với tư cách là tầng lớp tinh hoa, các bạn nên đóng góp cho hòa bình và trật tự của Long Quốc. Tôi nghĩ chúng ta nên thành lập một tổ chức lớn hơn. Mọi người hãy đoàn kết lại dưới sự lãnh đạo của Đại hội nhằm mang lại trật tự cho Long Quốc. Mọi người nghĩ sao?”
Hắn ta vừa dứt lời, vẻ mặt của vô số người trong nháy mắt thay đổi.
"Nói vậy chẳng phải bắt tất cả chúng ta đều phải tham gia Đại hội sao?"
"Nam Vực Vương này thật vô liêm sỉ, hắn lại lợi dụng chúng ta để bày tỏ lòng trung thành với Đại hội!"
"Chết tiệt!"
Nhiều người thầm chửi bới nhưng cũng không dám công khai phản đối.
Suy cho cùng, Đại hội nhất định sẽ ủng hộ chiến lược này. Nếu công khai phản đối, chẳng phải là một cái tát vào mặt Đại hội sao?
Huyền Dương và các quan chức cấp cao khác của Đại hội mỉm cười nhìn Nam Vực Vương và không nói gì.
Mọi người xôn xao nhưng không ai dám đồng ý.
"Sao vậy? Có vẻ như mọi người không sẵn sàng sát cánh với Nam Vực để tận trung với Đại hội?"
Nam Vực Vương cau mày và trực tiếp nói thẳng.
"Nam Vực Vương, không phải là chúng tôi không muốn, chỉ là chuyện này..."
Có người nói nhưng lại thôi.
"Long Quốc có chính phủ quản lý trật tự rồi, còn cần các người làm cái gì?"
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên...
Chương 5478: Tôi có thực lực
Những âm thanh ồn ào xung chợt im bặt, ánh mắt mọi người đều hướng về nơi phát ra âm thanh.
Đó là người đàn ông mặc áo choàng vẫn đứng ở góc hội trường, giọng nói bình tĩnh và kiên định.
Gương mặt Nam Vực Vương lập tức biến sắc, mọi người đều chết lặng và kinh ngạc nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Không ai ngờ rằng vào dịp như vậy lại có người dám nói ra lời đó.
Điên rồi, đây là...
Nam Vực Vương lập tức tỏ ra tức giận, chỉ vào người mặc áo choàng và hét lớn: "Vị bằng hữu này, Đại hội là muốn duy trì trật tự và an toàn cho Long Quốc. Hơn nữa, việc duy trì trật tự không chỉ cần tới chính phủ mà đó là trách nhiệm của mỗi người dân Long Quốc. Cậu nói lời này không cảm thấy mình hẹp hòi sao?"
người đàn ông mặc áo choàng nhẹ nhàng mỉm cười đáp: "Nam Vực Vương, tôi không có ý nghi ngờ Đại hội, chỉ là có ý muốn nhắc nhở mọi người đừng quên sơ tâm ban đầu của võ giả chúng ta. Trật tự không phải là thứ có thể được duy trì bởi một tổ chức mà là nhờ ý thức tự giác của mỗi người. Nếu thực sự vì tổ quốc thì tham gia Đại hội hay không đâu có gì khác nhau? Lẽ nào mọi người gia nhập Đại hội để củng cố quyền lực của Đại hội, giúp càng nhiều người mưu lợi cá nhân thì đúng hơn nhỉ?"
Lời này vừa nói ra, vô số người há hốc miệng.
Đây không phải công khai đối đầu với Đại hội thì là gì.
Người này là ai?
Sao có thể điên như vậy?
Những lời này chính là một cái tát vào mặt tất cả mọi người trong Đại hội...
Không ai dám nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo choàng.
Huyền Dương ánh mắt hơi lóe lên, nhìn người mặc áo choàng này hồi lâu, sau đó bình tĩnh hỏi: "Vị bằng hữu này, cậu là ai?"
"Danh tính của tôi quan trọng lắm sao?"
"Những khách mời của chúng tôi ngày hôm nay đều là những người xuất chúng trong các lĩnh vực khác nhau. Vị bằng hữu này, nếu cậu không thể xác thực danh tính của mình, tôi có thể nghi ngờ rằng cậu đã tự ý đột nhập vào núi Thánh Huyền của chúng tôi. Nếu vậy, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng".
Huyền Dương bình tĩnh nói.
"Ồ? Vậy ra Đại hội cũng coi trọng thân phận địa vị? Thay vì tập trung vào thực lực?"
Người mặc áo choàng cười đáp.
"Ranh con, đây là nơi nào? Đến lượt cậu nói nhảm ở đây sao? Cậu nói mình có thực lực? Vậy cậu có năng lực gì?"
Một gã đàn ông vạm vỡ đứng dậy, chỉ vào người đàn ông mặc áo choàng và chửi rủa.
"Tôi có rất nhiều năng lực, ý ông muốn hỏi loại năng lực nào?"
Người mặc áo choàng mỉm cười hỏi.
"Vậy để tôi xem nắm đấm của cậu lớn đến đâu!"
gã đàn ông vạm vỡ gầm lên, giơ nắm đấm lên định tấn công người đàn ông mặc áo choàng.
Nhưng giây tiếp theo.
Bịch!
người đàn ông mặc áo choàng giơ nắm đấm lên, nhanh như chớp dùng lực rất mạnh đánh vào nắm đấm của gã đàn ông vạm vỡ.
Trong khoảnh khắc, nắm đấm của gã đàn ông vạm vỡ vỡ vụn, hắn ta bay về phía sau và nặng nề ngã xuống đất.
"Cái gì?"
Vô số người đứng phắt dậy.
"Đây là Võ Lực Quân. Nghe nói ông ta khoẻ đến nỗi dời được cả núi. Vậy mà lại bị một quyền của người này đánh bay?"
"Lẽ nào nói người này còn mạnh hơn cả Võ Lực Quân hay sao?"
Không ai có thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Huyền Dương cau mày, nhìn về phía các quan chức cấp cao Đại hội ở phía sau.
Mọi người đều im lặng.
"Khi Đại hội được thành lập, mục đích ban đầu là để duy trì hòa bình cho Võ đạo, bảo vệ hoà bình của Long Quốc, hạn chế những cao thủ Võ đạo ỷ mạnh làm càn. Nhưng chủ ý của Nam Vực Vương hôm nay dường như không đi đúng theo hướng đó lắm. Để các thế lực gia nhập Đại hội chẳng phải là đang khuếch đại thế lực của Đại hội sao? Nếu trong Đại hội xuất hiện kẻ xấu, trong tay nắm nhiều quyền hành thì sự an toàn của Long Quốc làm sao có thể đảm bảo?"
Người mặc áo choàng cười nói.
"Nói láo, làm sao trong Đại hội có người xấu được?"
Có người bất mãn hét lên.
"Anh có thể đảm bảo điều đó không?"
Người mặc áo choàng lập tức hỏi.
"Tôi...Cái này……"
người đàn ông không nói gì nữa.
Huyền Dương hít sâu một hơi, biết mình không thể tiếp tục đề tài này, chỉ có thể khàn giọng nói: "Đã như vậy, đề nghị của Nam Vực Vương chúng ta tạm thời không thảo luận..."
Người đàn ông mặc áo choàng lại xuất hiện tại hội trường, bước đi thong thả, vẻ mặt bình tĩnh, như thể sự ồn ào náo nhiệt xung quanh không liên quan gì đến người đó.
Lý Chiêm Quốc khẽ cau mày và nghĩ thầm: "Tại sao cậu ta lại quay lại? Chẳng lẽ cậu ta đã làm xong việc cần làm rồi sao?"
Tuy rằng trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng ông ta cũng không dám bộc lộ ra ngoài, cố gắng không chọc tức đối phương.
May mắn thay, người đàn ông mặc áo choàng dường như nhìn thấy sự lo lắng của ông ta nên chỉ đứng ở phía sau chứ không lại gần Lý Chiêm Quốc.
Nhìn thấy khách đến, Huyền Dương lại lên tiếng: "Các vị, hôm nay chúng ta tụ tập ở đây là vì Võ học, Đạo học, trật tự thế giới! Hôm nay, chúng ta sẽ ở đây, cùng thảo luận về một thế giới mới!"
"Được!"
Những tiếng reo hò vang lên từ hiện trường.
Nhiều người tỏ ra vô cùng phấn khích.
Suy cho cùng, đây là hội nghị có ảnh hưởng đến tương lai của Long Quốc.
Mọi người đều đang chuẩn bị tinh thần, hy vọng có thể thể hiện tài năng của mình tại hội nghị này để đạt được danh vọng và địa vị, như vậy sau này có thể trở thành bá chủ một vùng.
Suy cho cùng, chỉ cần được Đại hội công nhận thì sau này đạt được thành công không khó.
"Mọi người nên biết, hiện tại Long Quốc không hề bình yên, đừng nói đến tình hình bên ngoài lãnh thổ hỗn loạn như thế nào. Chỉ nói riêng tình hình trong nước đã rất phức tạp, các thế lực tà đạo hoành hành và vô số kẻ có ý đồ xấu xa! Bây giờ Đại hội muốn chỉnh đốn lại trật tự, không biết các vị có kế sách gì hay không!”
Huyền Dương nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai muốn làm người đầu tiên lên tiếng.
Lúc này, một bóng người nhảy lên.
Mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào người đàn ông này.
"Là Nam Vực Vương!"
Có người kêu lên.
"Nam Vực Vương là bá chủ Nam Vực, uy phong như vậy. Xem tình hình này, chỉ e rằng hắn cũng muốn đến dựa hơi Đại hội!"
"Ồ, chẳng dựa hơi thì sao? Súng đã lên nòng rồi, nếu hắn không thể hiện thiện chí với Đại hội, e rằng mục tiêu tiếp theo của Đại hội sẽ là khu vực phía Nam của hắn”.
Mọi người bên dưới đang xì xào bàn tán.
"Huyền Dương đại nhân, bỉ chức có đôi lời thô lỗ muốn phát biểu!"
Nam Vực Vương chắp tay lại và nói.
"Nam Vực Vương, mời nói".
Huyền Dương khẽ gật đầu, trong mắt có vẻ tán thưởng.
Những gì những người bên dưới bàn tán là đúng. Nam Vực Vương đã thống trị lãnh thổ phía Nam mà không Báo cáo với Đại hội. Đại hội quả thực có ý định sẽ chỉnh đốn lại, giờ Nam Vực Vương tự bước lên đây, quả thực đã bớt được cho Đại hội không ít việc.
"Đa tạ Huyền Dương đại nhân”.
Nam Vực Vương mỉm cười, sau đó quay người nói với mọi người.
"Mọi người ở đây đều là những người có máu mặt và quyền lực thông thiên tại Long Quốc của chúng ta. Với tư cách là tầng lớp tinh hoa, các bạn nên đóng góp cho hòa bình và trật tự của Long Quốc. Tôi nghĩ chúng ta nên thành lập một tổ chức lớn hơn. Mọi người hãy đoàn kết lại dưới sự lãnh đạo của Đại hội nhằm mang lại trật tự cho Long Quốc. Mọi người nghĩ sao?”
Hắn ta vừa dứt lời, vẻ mặt của vô số người trong nháy mắt thay đổi.
"Nói vậy chẳng phải bắt tất cả chúng ta đều phải tham gia Đại hội sao?"
"Nam Vực Vương này thật vô liêm sỉ, hắn lại lợi dụng chúng ta để bày tỏ lòng trung thành với Đại hội!"
"Chết tiệt!"
Nhiều người thầm chửi bới nhưng cũng không dám công khai phản đối.
Suy cho cùng, Đại hội nhất định sẽ ủng hộ chiến lược này. Nếu công khai phản đối, chẳng phải là một cái tát vào mặt Đại hội sao?
Huyền Dương và các quan chức cấp cao khác của Đại hội mỉm cười nhìn Nam Vực Vương và không nói gì.
Mọi người xôn xao nhưng không ai dám đồng ý.
"Sao vậy? Có vẻ như mọi người không sẵn sàng sát cánh với Nam Vực để tận trung với Đại hội?"
Nam Vực Vương cau mày và trực tiếp nói thẳng.
"Nam Vực Vương, không phải là chúng tôi không muốn, chỉ là chuyện này..."
Có người nói nhưng lại thôi.
"Long Quốc có chính phủ quản lý trật tự rồi, còn cần các người làm cái gì?"
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên...
Chương 5478: Tôi có thực lực
Những âm thanh ồn ào xung chợt im bặt, ánh mắt mọi người đều hướng về nơi phát ra âm thanh.
Đó là người đàn ông mặc áo choàng vẫn đứng ở góc hội trường, giọng nói bình tĩnh và kiên định.
Gương mặt Nam Vực Vương lập tức biến sắc, mọi người đều chết lặng và kinh ngạc nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Không ai ngờ rằng vào dịp như vậy lại có người dám nói ra lời đó.
Điên rồi, đây là...
Nam Vực Vương lập tức tỏ ra tức giận, chỉ vào người mặc áo choàng và hét lớn: "Vị bằng hữu này, Đại hội là muốn duy trì trật tự và an toàn cho Long Quốc. Hơn nữa, việc duy trì trật tự không chỉ cần tới chính phủ mà đó là trách nhiệm của mỗi người dân Long Quốc. Cậu nói lời này không cảm thấy mình hẹp hòi sao?"
người đàn ông mặc áo choàng nhẹ nhàng mỉm cười đáp: "Nam Vực Vương, tôi không có ý nghi ngờ Đại hội, chỉ là có ý muốn nhắc nhở mọi người đừng quên sơ tâm ban đầu của võ giả chúng ta. Trật tự không phải là thứ có thể được duy trì bởi một tổ chức mà là nhờ ý thức tự giác của mỗi người. Nếu thực sự vì tổ quốc thì tham gia Đại hội hay không đâu có gì khác nhau? Lẽ nào mọi người gia nhập Đại hội để củng cố quyền lực của Đại hội, giúp càng nhiều người mưu lợi cá nhân thì đúng hơn nhỉ?"
Lời này vừa nói ra, vô số người há hốc miệng.
Đây không phải công khai đối đầu với Đại hội thì là gì.
Người này là ai?
Sao có thể điên như vậy?
Những lời này chính là một cái tát vào mặt tất cả mọi người trong Đại hội...
Không ai dám nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo choàng.
Huyền Dương ánh mắt hơi lóe lên, nhìn người mặc áo choàng này hồi lâu, sau đó bình tĩnh hỏi: "Vị bằng hữu này, cậu là ai?"
"Danh tính của tôi quan trọng lắm sao?"
"Những khách mời của chúng tôi ngày hôm nay đều là những người xuất chúng trong các lĩnh vực khác nhau. Vị bằng hữu này, nếu cậu không thể xác thực danh tính của mình, tôi có thể nghi ngờ rằng cậu đã tự ý đột nhập vào núi Thánh Huyền của chúng tôi. Nếu vậy, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng".
Huyền Dương bình tĩnh nói.
"Ồ? Vậy ra Đại hội cũng coi trọng thân phận địa vị? Thay vì tập trung vào thực lực?"
Người mặc áo choàng cười đáp.
"Ranh con, đây là nơi nào? Đến lượt cậu nói nhảm ở đây sao? Cậu nói mình có thực lực? Vậy cậu có năng lực gì?"
Một gã đàn ông vạm vỡ đứng dậy, chỉ vào người đàn ông mặc áo choàng và chửi rủa.
"Tôi có rất nhiều năng lực, ý ông muốn hỏi loại năng lực nào?"
Người mặc áo choàng mỉm cười hỏi.
"Vậy để tôi xem nắm đấm của cậu lớn đến đâu!"
gã đàn ông vạm vỡ gầm lên, giơ nắm đấm lên định tấn công người đàn ông mặc áo choàng.
Nhưng giây tiếp theo.
Bịch!
người đàn ông mặc áo choàng giơ nắm đấm lên, nhanh như chớp dùng lực rất mạnh đánh vào nắm đấm của gã đàn ông vạm vỡ.
Trong khoảnh khắc, nắm đấm của gã đàn ông vạm vỡ vỡ vụn, hắn ta bay về phía sau và nặng nề ngã xuống đất.
"Cái gì?"
Vô số người đứng phắt dậy.
"Đây là Võ Lực Quân. Nghe nói ông ta khoẻ đến nỗi dời được cả núi. Vậy mà lại bị một quyền của người này đánh bay?"
"Lẽ nào nói người này còn mạnh hơn cả Võ Lực Quân hay sao?"
Không ai có thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Huyền Dương cau mày, nhìn về phía các quan chức cấp cao Đại hội ở phía sau.
Mọi người đều im lặng.
"Khi Đại hội được thành lập, mục đích ban đầu là để duy trì hòa bình cho Võ đạo, bảo vệ hoà bình của Long Quốc, hạn chế những cao thủ Võ đạo ỷ mạnh làm càn. Nhưng chủ ý của Nam Vực Vương hôm nay dường như không đi đúng theo hướng đó lắm. Để các thế lực gia nhập Đại hội chẳng phải là đang khuếch đại thế lực của Đại hội sao? Nếu trong Đại hội xuất hiện kẻ xấu, trong tay nắm nhiều quyền hành thì sự an toàn của Long Quốc làm sao có thể đảm bảo?"
Người mặc áo choàng cười nói.
"Nói láo, làm sao trong Đại hội có người xấu được?"
Có người bất mãn hét lên.
"Anh có thể đảm bảo điều đó không?"
Người mặc áo choàng lập tức hỏi.
"Tôi...Cái này……"
người đàn ông không nói gì nữa.
Huyền Dương hít sâu một hơi, biết mình không thể tiếp tục đề tài này, chỉ có thể khàn giọng nói: "Đã như vậy, đề nghị của Nam Vực Vương chúng ta tạm thời không thảo luận..."
Bình luận facebook