-
Chương 5426-5429
Chương 5426: Không quay đầu
"Sao... sao có thể? Lâm thần y... sao cậu ta có thể to gan như vậy?" Bạch Hoạ Thủy cảm giác đầu mình ong ong như muốn nổ tung, không thể nào tin được vào tin tức mình vừa nghe thấy.
Nguyên lão hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Bạch Hoạ Thuỷ, không trả lời câu hỏi mà đẩy bà ta ra, vội vàng chạy về phía đại điện trên đỉnh núi.
Bạch Hoạ Thủy sững sờ tại chỗ, trong lòng vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Bà ta biết Lâm thần y rất liều lĩnh, anh cũng đã làm rất nhiều việc mà bà ta gần như không dám nghĩ tới.
Nhưng vào lúc này, hành động của Lâm thần y đâu khác gì tuyên chiến với Đại hội?
Điên rồi!
Lâm thần y hoàn toàn phát điên rồi!
Bạch Hoạ Thuỷ trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, có kinh ngạc, kính phục và cả lo lắng. Bà ta biết chuyện này sẽ không chỉ dừng lại ở đây, cuộc trả thù của Đại hội sẽ rất điên cuồng và tàn nhẫn.
Bà ta nhìn lên đỉnh núi Thánh Huyền.
Mặc dù bà ta là người đứng đầu Thương Minh, nhưng đối với toàn bộ Đại hội, Thương Minh chẳng là gì cả.
Bà ta thậm chí không đủ tư cách để lên đỉnh núi.
Bạch Hoạ Thuỷ hít một hơi thật sâu rồi quay người đi xuống núi.
Vừa xuống đến chân núi, Bạch Hoạ Thuỷ lập tức bấm số điện thoại của Lâm Chính.
"Cậu bị điên rồi sao?"
Bà ta gần như buột miệng hỏi câu này.
"Là đám người của Đại hội phát điên trước".
Lâm Chính khàn giọng nói.
Trong lòng Bạch Hoạ Thủy đầy những cảm xúc phức tạp.
“Kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?”, bà ta không nén được tò mò hỏi.
"Binh tới thì tướng chặn, nước dâng tới đâu thì đê chặn tới đó. Sự việc đã đến nước này, không còn cách nào khác".
Giọng của Lâm Chính thật vô cảm.
Bạch Hoạ Thuỷ trầm mặc một lát, sau đó khẽ thở dài: "Lâm thần y, cậu qúa kích động rồi. Sức mạnh của Đại hội không phải thứ một mình cậu có thể chống lại được. Giờ cậu phải lập tức rời khỏi Giang Thành, trốn thật kỹ. Như vậy may ra vẫn còn một tia hy vọng sống sót".
"Trốn? Tôi có thể trốn ở đâu?" Lâm Chính hỏi: "Sức mạnh của Đại hội bao phủ khắp cả nước, tôi có thể trốn ở đâu? Huống chi, có một số việc trốn tránh cũng không thể giải quyết được".
"Nhưng…"
"Bạch minh chủ, tôi hiểu và rất cảm kích lòng tốt của bà. Nhưng việc tôi đã làm rồi thì sẽ không hối hận", Lâm Chính ngắt lời Bạch Hoạ Thủy.
Lâm Chính đã từng nghĩ đến việc lẩn trốn. Nhưng anh đâu chỉ có một mình, bất luận là Tô Nhu, Dương Hoa, học viện Huyền Y Phái,... đều có nhiều người như vậy. Anh không thể đưa theo tất cả bọn họ, giấu vào một nơi Đại hội không thể tìm thấy.
Người của Đại hội đã tản ra khắp Long Quốc, hiện tại anh đã quét sạch tai mắt của bọn họ ở Giang Thành, Giang Thành lúc này thực ra lại an toàn hơn những nơi khác.
Bạch Hoạ Thuỷ nghe xong điều này thì rất sốc. Bà ta chợt nhận ra sự hiểu biết của mình đối với Lâm Chính vẫn còn quá nông cạn.
"Lâm thần y, tôi..." Bạch Hoạ Thủy không biết nên nói gì mới phải, sau cùng chỉ có thể thở dài: "Bảo trọng".
"Bà cũng nên tự chú ý đến an toàn của chính mình. Nhân tiện, lát nữa nhớ xem tin tức nhé!"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Tin tức?"
Bạch Hoạ Thủy sửng sốt một lát, còn nhiều câu khác muốn hỏi nhưng Lâm Chính đã cúp điện thoại.
Lâm Chính nhìn điện thoại, hít một hơi thật sâu rồi bấm số của Mã Hải.
"Chủ tịch Lâm!"
"Mọi việc sắp xếp thế nào rồi?”
"Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cậu thôi!"
"Được, tôi qua ngay!"
Lâm Chính bình tĩnh nói và lái xe thẳng về phía trung tâm Giang Thành.
Một cuộc họp báo đã được lên lịch tổ chức ở đó.
Tất cả sự chú ý của Long Quốc và thậm chí cả thế giới đều tập trung vào sự kiện này.
Hôm nay, Lâm Chính sẽ đưa Đại hội - một tổ chức ngầm khổng lồ và bí ẩn ra mắt thế giới.
"Nếu các người đã muốn làm kẻ duy trì trật tự cho thế giới này, vậy thì tôi sẽ cho các người toại nguyện. Để chờ xem các người có làm tròn được chức trách của kẻ duy trì trật tự hay không!"
Lâm Chính ánh mắt kiên định, không quay đầu lại!
Chương 5427: Bại lộ
Các phương tiện truyền thông lớn nhỏ của Long Quốc, các kênh thông tin chính thức, những người nổi tiếng trên Internet,... đều đang chờ đợi ở quảng trường thể thao trung tâm thành phố Giang Thành.
Có rất nhiều súng, đại bác lớn nhỏ và đủ loại micro chĩa vào bục phát biểu.
Khi xe của Lâm Chính đỗ ở ven đường ngoài quảng trường thể thao, mọi người đều ùa tới.
Vừa bước xuống xe, anh đã bị vô số ống kính máy ảnh nhắm đến, ánh đèn flash lóe lên dữ dội, các phóng viên lao tới đưa micro cho anh.
"Lâm thần y, anh có kỳ vọng đặc biệt gì vào buổi họp báo ngày hôm nay không?"
"Lâm thần y, anh có thể tiết lộ nội dung chính của buổi họp báo này được không?"
Các phóng viên khắp nơi đặt câu hỏi, nhưng Lâm Chính chỉ mỉm cười xua tay ý bảo họ bình tĩnh.
"Mọi người, lát nữa sẽ có phần hỏi đáp đặc biệt, bây giờ xin hãy để tôi vào chuẩn bị được không?" Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
Các phóng viên tuy có chút miễn cưỡng nhưng cũng chỉ có thể nhường đường cho Lâm Chính tiến vào hội trường họp báo.
Vừa đến hiện trường, Lâm Chính phát hiện ở đây thực sự có rất nhiều cảnh sát tuần tra, trong đó còn có một số người có địa vị rất cao.
Nhìn thấy Lâm Chính đi vào, những người này lập tức tiến lên.
"Lâm thần y, cậu có thể hoãn cuộc họp báo này được không? Chúng tôi có chuyện muốn nói với cậu!"
Người cầm đầu là một ông già tóc bạc, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Mối quan hệ của ông với Đại hội là gì?"
Lâm Chính trực tiếp hỏi.
Câu hỏi này khiến ông ta á khẩu ngay tại chỗ.
Có lẽ ông ta không ngờ Lâm Chính lại thẳng thắn như vậy.
Thấy ông già không lên tiếng, Lâm Chính mặc kệ ông ta và đi về phía bục họp báo.
"Lâm thần y!"
Ông già nheo mắt lại, muốn ngăn cản.
Nhưng hiện trường có nhiều máy quay và kênh truyền hình trực tiếp như vậy, ông ta làm sao dám làm chuyện gì quá đáng?
Rất nhanh, Lâm Chính bước lên bục phát biểu.
Những ánh đèn flash xung quanh lại loé lên liên tục khiến người ta khó mà mở được mắt.
"Xin chào tất cả đại diện giới truyền thông, khán giả, người dân và cư dân mạng đang theo dõi buổi họp báo này", Lâm Chính lên tiếng, giọng nói của anh sang sảng vọng ra khắp hội trường qua chiếc loa.
Hiện trường lập tức im lặng, mọi người chăm chú nhìn Lâm Chính, chờ đợi lời nói tiếp theo của anh.
"Mọi người chắc hẳn đã biết tôi. Tôi họ Lâm, có người gọi tôi là chủ tịch Lâm, có người gọi tôi là Lâm thần y, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa", Lâm Chính chậm rãi nói, sau đó dừng lại một chút rồi nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Lý do tôi đứng đây hôm nay là để tiết lộ một số sự thật chưa được biết đến với thế giới! Nói đúng hơn, tôi muốn giới thiệu với các bạn một tổ chức mà thế giới chưa hề biết tới, và tên gọi của tổ chức này là "Đại hội"!"
Khi những lời này thốt ra, vô số nhân vật có máu mặt đang xem TV, máy tính hoặc truyền hình trực tiếp trên điện thoại di động đều toát mồ hôi và cảm giác tê dại da đầu.
Không ai ngờ rằng Lâm Chính thực sự sẽ đưa Đại hội ra ánh sáng.
"Hắn ta điên rồi! Hắn ta điên rồi!"
Ông già nghiến răng nghiến lợi rít lên, sau đó nghiêng đầu hét lớn: “Mau cắt đứt đường truyền tải của tất cả các phương tiện truyền thông trực tuyến, ngăn chặn cuộc họp báo này bị lan truyền ra ngoài!”
“E rằng việc đó không thể thực hiện được. Dương Hoa đã dùng thế lực của mình ở Long Quốc, thậm chí cả thế giới để mời các cơ quan truyền thông trong nước và thế giới tới đây. Hơn nữa bọn họ đều có mặt hết sức đông đủ. Dường như chỉ trong một đêm Mã Hải đã mời tất cả các hãng thông tấn tới, cả thảy gần một nghìn đơn vị. Chúng tôi đã hết sức ngăn chặn, nhưng...thực sự khó mà chặn được tất cả".
Người bên cạnh thở dài.
Ông gìa nghe xong, sắc mặt trở nên xám xịt.
"Có vẻ như Đại hội... đã bị bại lộ rồi..."
Chương 5428: Đại hội là gì?
"Đại hội là một tổ chức đã tồn tại ở Long Quốc từ thời xa xưa và có lịch sử rất lâu đời. Theo điều tra của tôi, Đại hội đã bắt đầu manh nha hình thành từ thời Viêm Hạ đại thống nhất. Mục đích tồn tại của nó là để bảo vệ những người dân yếu đuối, không có quyền lực và sức phản kháng".
"Mọi người đều biết rằng Long Quốc là một quốc gia có nền võ thuật phát triển mạnh mẽ từ xa xưa. Tổ tiên của Long Quốc đã không ngừng nghiên cứu về võ thuật, cơ thể người, các chiêu thức và thậm chí cả y thuật và cũng là những người dẫn đầu trên thế giới về những lĩnh vực này. Có lẽ mọi người không hiểu nhiều về tình hình võ thuật khi đó. Sự hiểu biết của mọi người về Võ đạo nhiều nhất chỉ là biết về sự tồn tại của các tông sư. Nhưng đối với tôi mà nói, những tông sư đó chỉ là con kiến trên mặt đất!"
Nói xong, Lâm Chính giơ tay về phía đỉnh đầu rồi nắm tay lại.
Rầm rầm!
Những đám mây dày đặc phía trên đỉnh đầu anh lập tức nổ tung và tan biến.
Xung quanh đầy những tiếng kêu ngạc nhiên.
Các phóng viên vội vã quay phim.
Vô số phòng phát sóng trực tiếp cũng bị cảnh tượng này làm cho chấn động.
"Cao thủ Võ đạo thực sự thậm chí còn mạnh hơn cả những thứ mọi người thấy trên phim ảnh. Tông sư chỉ là cảnh giới cực hạn mà một người bình thường nhìn thấy được. Những cao thủ thực sự có được sức mạnh phi thăng thì có thể dời núi lấp bể chỉ với một cái búng tay. Có thể nói họ chính là thần tiên trong mắt mọi người”.
“Mà những cao thủ như vậy đã tồn tại từ thời cổ xưa. Cũng chính bởi vì có nhiều cao thủ phi phàm như vậy nên sự tồn tại của Đại hội mới có ý nghĩa".
"Thời xưa, người của Đại hội coi việc duy trì trật tự tại các địa phương là nghĩa vụ của mình. Họ đứng lên vì nhân dân và hạn chế những cao thủ mạnh mẽ, ngăn chặn họ bắt nạt kẻ yếu và giết hại người vô tội một cách bừa bãi. Vì điều này, Đại hội càng ngày càng được những người yêu chuộng lẽ phải ủng hộ, thậm chí còn được chính phủ công nhận. Đại hội nhờ đó mà phát triển nhanh chóng và lan rộng khắp cả nước, thống nhất Võ đạo, không ai dám trái lệnh bọn họ!”
"Nếu Đại hội luôn là như vậy, Lâm mỗ sao có thể không ủng hộ? Thậm chí cả Dương Hoa và học viện Huyền Y Phái mà tôi thành lập cũng sẽ học tập Đại hội, mang lại lợi ích cho nhân dân!"
“Nhưng phải đến khi tìm hiểu sâu hơn về Đại hội, tôi mới nhận ra bản chất của tổ chức này đã thay đổi”.
“Nó không còn là một nhóm người mưu cầu lợi ích cho nhân dân, lấy lại công bằng cho nhân dân nữa mà là một nhóm người có thể giết hại bừa bãi người dân vô tội để thỏa mãn lợi ích riêng tư. Vì quyền lợi, Đại hội sẽ tiêu diệt mọi thứ có thể đe dọa sự tồn tại của họ. Họ thậm chí còn thách thức luật pháp của Long Quốc..."
Nói tới đây, Lâm Chính hai mắt đỏ lên.
Các thành viên cấp cơ sở của Đại hội không có nhiều suy nghĩ như vậy. Họ tham gia Đại hội chỉ vì sự chính nghĩa trong lòng.
Nhưng có quá nhiều điều bẩn thỉu và đen tối do những kẻ nắm quyền thực hiện.
Đại hội đã hoàn toàn vi phạm đạo đức và đi chệch khỏi mục đích ban đầu của nó.
Đại hội hôm nay từ lâu đã trở thành công cụ để những kẻ đó tìm kiếm quyền lực và lợi nhuận!
Lâm Chính vừa nói xong, toàn bộ Long Quốc đều trở nên sôi sùng sục.
Không ai có thể tin được những gì Lâm Chính nói.
Đây là những điều mà người bình thường khó có thể chấp nhận được.
Họ không bao giờ tưởng tượng được rằng thực sự có một nhóm người đặc biệt như vậy tồn tại trong cuộc đời họ.
Đúng lúc này, một nhóm lớn cảnh sát tuần tra khác xông vào quảng trường thể thao, họ sơ tán đám đông và xua đuổi các phóng viên, trong đó có một người phụ nữ bước nhanh về phía Lâm Chính.
“Lâm thần y, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi phải đình chỉ cuộc họp báo của anh! Những lời nói vô lý của anh sẽ gây phiền phức lớn cho người dân cả nước. Thay mặt chính phủ, tôi yêu cầu anh dừng lại ngay lập tức!"
Người phụ nữ lấy ra lệnh bắt và hét vào mặt Lâm Chính.
Lâm Chính biết rằng sự xuất hiện của những đội tuần tra này không phải là sự sắp xếp của Đại hội.
Trên thực tế, lời nói của Lâm Chính có thể sẽ khiến người dân hoảng sợ.
Anh không chống cự mà chỉ lặng lẽ bước xuống.
“Các người định đưa tôi đi đâu?"
Lâm Chính nhẹ nhàng hỏi.
Người phụ nữ sững lại một lát, trầm giọng nói: “Tôi vừa nhận được điện thoại yêu cầu phải lập tức đưa anh đến Yên Kinh!”
“Tôi chỉ có thể ở lại Giang Thành, nếu không sẽ rất nhiều người phải chết!"
Lâm Chính khàn giọng đáp.
Chương 5429: Tôi đến giết anh
Người phụ nữ sững lại, hiển nhiên không ngờ Lâm Chính sẽ nói ra lời này.
"Lâm thần y, những nhân vật cấp cao như vậy, sao có thể tới đây gặp anh?"
Người phụ nữ ngập ngừng một lát rồi thì thầm.
"Nếu người đó cảm thấy xấu hổ khi gặp tôi thì không cần gặp nữa".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Sắc mặt người phụ nữ có vẻ mất tự nhiên, cô ta im lặng một lúc, sau đó bước sang một bên, lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số.
Một lúc sau, cô ta mới quay trở lại.
"Vị tiên sinh đó sẽ đến vào sáng mai. Hai người gặp nhau ở đâu thì phù hợp?"
"Trụ sở Dương Hoa, tôi sẽ đợi ở đó".
"Được rồi, nhưng trong lúc này, Lâm thần y, anh đừng nói thêm về Đại hội nữa. Việc đó gây ra rất nhiều hệ luỵ".
Người phụ nữ nói.
"Nhiều hệ luỵ thì sao? Điều tôi đang làm bây giờ là tự bảo vệ chính mình. Nếu Đại hội quyết tâm giết tôi thì tôi sẽ chống trả bằng mọi giá. Dù có tan xương nát thịt, tôi cũng nhất định sẽ cắn trả Đại hội một miếng".
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng.
"Lâm thần y, miếng thịt Đại hội này không dễ cắn như vậy. Anh căn bản còn chưa hiểu rõ sức mạnh của họ đáng sợ đến thế nào".
"Ồ?"
Lâm Chính nhìn người phụ nữ, sau đó lại nhìn phù hiệu trên vai người này rồi trầm giọng hỏi: "Cô cũng là người của Đại hội sao?"
Người phụ nữ vẫn im lặng.
"Xem ra đúng là như vậy rồi".
Lâm Chính khẽ cười, nói: "Tôi muốn hỏi cô một câu, cô nói tôi không biết sức mạnh của Đại hội đáng sợ đến đâu. Vậy thì, cô có biết sức mạnh của tôi thế nào không?"
Người phụ nữ hơi giật mình, sau đó hạ giọng nói: “Tôi không rõ năng lực của anh đến đâu, nhưng tôi nghĩ anh sẽ nhanh chóng biết được sức mạnh của Đại hội thôi! Có một điều anh nói đúng, đó là để anh rời khỏi Giang Thành không phải lựa chọn tốt. Buổi họp báo của anh đã được truyền ra ngoài, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều kẻ muốn gây rắc rối cho anh! Đương nhiên, những kẻ tới gây rắc rối cho anh này tuyệt đối không phải ý của Đại hội. Đại hội cũng không tiện ngăn cản bọn họ, tất cả đều phải dựa vào anh thôi".
"Đại hội ngăn cản bọn họ sao? Có mà mừng thầm còn không kịp".
Lâm Chính mỉm cười.
"Lâm thần y, ngày mai gặp lại".
Người phụ nữ biết rằng tiếp tục nói chuyện với Lâm Chính cũng chẳng có ích gì, cô ta chỉ có thể đợi ngày mai vị tai to mặt lớn kia tới nói chuyện với anh.
Nhưng ngay khi người phụ nữ và nhóm của cô ta chuẩn bị rời đi, một luồng khí áp đáng sợ bao trùm lên không gian xung quanh.
Người phụ nữ và người của cô ta dừng lại và nhìn về phía nguồn phát ra khí áp.
Những người đàn ông có vũ trang bên cạnh cô ta cũng nhanh chóng trở nên cảnh giác.
Lâm Chính thờ ơ nhìn chủ nhân của luồng khí tức đáng sợ đó.
Anh nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo đen đứng trên bức tượng cạnh quảng trường thể thao.
Cô ta đeo một chiếc mặt nạ, chỉ để lộ ra một đôi mắt mùa thu, bên hông đeo một thanh đao dài. Cách ăn mặc này trông rất giống một sát thủ.
Lúc này cô ta đang thờ ơ nhìn Lâm Chính.
"Anh chính là Lâm thần y?"
Bên kia hỏi một cách trịch thượng và vô cảm.
Lâm Chính không nói gì, điện thoại di động của anh rung lên, là Từ Thiên gọi tới.
Cùng lúc đó, một lượng lớn người của Từ Thiên và Cung Hỉ Vân cũng lao tới quảng trường thể thao.
Toàn bộ Giang Thành đã được đặt trong tình trạng báo động. Nếu có khách không mời mà đến, sẽ có người lập tức thông báo cho Lâm Chính.
Nhưng khí tức của người này mạnh đến mức Cung Hỉ Vân và Từ Thiên căn bản không thể ngăn cản được.
"Lâm tiên sinh, tôi rất xin lỗi..."
Từ Thiên lao tới, thở hổn hển và cúi người trước Lâm Chính, nghiến răng nghiến lợi nói: "Võ giả này mạnh đến mức ngay cả Nguyên Tinh đại nhân cũng bị cô ta đả thương. Bọn tôi căn bản không thể ngăn cản cô ta..."
"Không sao cả!"
Lâm Chính xua tay, sau đó nhìn bóng người đang đứng trên bức tượng, hỏi: "Tôi là Lâm thần y, cô là ai? Tới đây làm gì?"
"Tôi sao? Đến giết anh!"
"Sao... sao có thể? Lâm thần y... sao cậu ta có thể to gan như vậy?" Bạch Hoạ Thủy cảm giác đầu mình ong ong như muốn nổ tung, không thể nào tin được vào tin tức mình vừa nghe thấy.
Nguyên lão hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Bạch Hoạ Thuỷ, không trả lời câu hỏi mà đẩy bà ta ra, vội vàng chạy về phía đại điện trên đỉnh núi.
Bạch Hoạ Thủy sững sờ tại chỗ, trong lòng vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Bà ta biết Lâm thần y rất liều lĩnh, anh cũng đã làm rất nhiều việc mà bà ta gần như không dám nghĩ tới.
Nhưng vào lúc này, hành động của Lâm thần y đâu khác gì tuyên chiến với Đại hội?
Điên rồi!
Lâm thần y hoàn toàn phát điên rồi!
Bạch Hoạ Thuỷ trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, có kinh ngạc, kính phục và cả lo lắng. Bà ta biết chuyện này sẽ không chỉ dừng lại ở đây, cuộc trả thù của Đại hội sẽ rất điên cuồng và tàn nhẫn.
Bà ta nhìn lên đỉnh núi Thánh Huyền.
Mặc dù bà ta là người đứng đầu Thương Minh, nhưng đối với toàn bộ Đại hội, Thương Minh chẳng là gì cả.
Bà ta thậm chí không đủ tư cách để lên đỉnh núi.
Bạch Hoạ Thuỷ hít một hơi thật sâu rồi quay người đi xuống núi.
Vừa xuống đến chân núi, Bạch Hoạ Thuỷ lập tức bấm số điện thoại của Lâm Chính.
"Cậu bị điên rồi sao?"
Bà ta gần như buột miệng hỏi câu này.
"Là đám người của Đại hội phát điên trước".
Lâm Chính khàn giọng nói.
Trong lòng Bạch Hoạ Thủy đầy những cảm xúc phức tạp.
“Kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?”, bà ta không nén được tò mò hỏi.
"Binh tới thì tướng chặn, nước dâng tới đâu thì đê chặn tới đó. Sự việc đã đến nước này, không còn cách nào khác".
Giọng của Lâm Chính thật vô cảm.
Bạch Hoạ Thuỷ trầm mặc một lát, sau đó khẽ thở dài: "Lâm thần y, cậu qúa kích động rồi. Sức mạnh của Đại hội không phải thứ một mình cậu có thể chống lại được. Giờ cậu phải lập tức rời khỏi Giang Thành, trốn thật kỹ. Như vậy may ra vẫn còn một tia hy vọng sống sót".
"Trốn? Tôi có thể trốn ở đâu?" Lâm Chính hỏi: "Sức mạnh của Đại hội bao phủ khắp cả nước, tôi có thể trốn ở đâu? Huống chi, có một số việc trốn tránh cũng không thể giải quyết được".
"Nhưng…"
"Bạch minh chủ, tôi hiểu và rất cảm kích lòng tốt của bà. Nhưng việc tôi đã làm rồi thì sẽ không hối hận", Lâm Chính ngắt lời Bạch Hoạ Thủy.
Lâm Chính đã từng nghĩ đến việc lẩn trốn. Nhưng anh đâu chỉ có một mình, bất luận là Tô Nhu, Dương Hoa, học viện Huyền Y Phái,... đều có nhiều người như vậy. Anh không thể đưa theo tất cả bọn họ, giấu vào một nơi Đại hội không thể tìm thấy.
Người của Đại hội đã tản ra khắp Long Quốc, hiện tại anh đã quét sạch tai mắt của bọn họ ở Giang Thành, Giang Thành lúc này thực ra lại an toàn hơn những nơi khác.
Bạch Hoạ Thuỷ nghe xong điều này thì rất sốc. Bà ta chợt nhận ra sự hiểu biết của mình đối với Lâm Chính vẫn còn quá nông cạn.
"Lâm thần y, tôi..." Bạch Hoạ Thủy không biết nên nói gì mới phải, sau cùng chỉ có thể thở dài: "Bảo trọng".
"Bà cũng nên tự chú ý đến an toàn của chính mình. Nhân tiện, lát nữa nhớ xem tin tức nhé!"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Tin tức?"
Bạch Hoạ Thủy sửng sốt một lát, còn nhiều câu khác muốn hỏi nhưng Lâm Chính đã cúp điện thoại.
Lâm Chính nhìn điện thoại, hít một hơi thật sâu rồi bấm số của Mã Hải.
"Chủ tịch Lâm!"
"Mọi việc sắp xếp thế nào rồi?”
"Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cậu thôi!"
"Được, tôi qua ngay!"
Lâm Chính bình tĩnh nói và lái xe thẳng về phía trung tâm Giang Thành.
Một cuộc họp báo đã được lên lịch tổ chức ở đó.
Tất cả sự chú ý của Long Quốc và thậm chí cả thế giới đều tập trung vào sự kiện này.
Hôm nay, Lâm Chính sẽ đưa Đại hội - một tổ chức ngầm khổng lồ và bí ẩn ra mắt thế giới.
"Nếu các người đã muốn làm kẻ duy trì trật tự cho thế giới này, vậy thì tôi sẽ cho các người toại nguyện. Để chờ xem các người có làm tròn được chức trách của kẻ duy trì trật tự hay không!"
Lâm Chính ánh mắt kiên định, không quay đầu lại!
Chương 5427: Bại lộ
Các phương tiện truyền thông lớn nhỏ của Long Quốc, các kênh thông tin chính thức, những người nổi tiếng trên Internet,... đều đang chờ đợi ở quảng trường thể thao trung tâm thành phố Giang Thành.
Có rất nhiều súng, đại bác lớn nhỏ và đủ loại micro chĩa vào bục phát biểu.
Khi xe của Lâm Chính đỗ ở ven đường ngoài quảng trường thể thao, mọi người đều ùa tới.
Vừa bước xuống xe, anh đã bị vô số ống kính máy ảnh nhắm đến, ánh đèn flash lóe lên dữ dội, các phóng viên lao tới đưa micro cho anh.
"Lâm thần y, anh có kỳ vọng đặc biệt gì vào buổi họp báo ngày hôm nay không?"
"Lâm thần y, anh có thể tiết lộ nội dung chính của buổi họp báo này được không?"
Các phóng viên khắp nơi đặt câu hỏi, nhưng Lâm Chính chỉ mỉm cười xua tay ý bảo họ bình tĩnh.
"Mọi người, lát nữa sẽ có phần hỏi đáp đặc biệt, bây giờ xin hãy để tôi vào chuẩn bị được không?" Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
Các phóng viên tuy có chút miễn cưỡng nhưng cũng chỉ có thể nhường đường cho Lâm Chính tiến vào hội trường họp báo.
Vừa đến hiện trường, Lâm Chính phát hiện ở đây thực sự có rất nhiều cảnh sát tuần tra, trong đó còn có một số người có địa vị rất cao.
Nhìn thấy Lâm Chính đi vào, những người này lập tức tiến lên.
"Lâm thần y, cậu có thể hoãn cuộc họp báo này được không? Chúng tôi có chuyện muốn nói với cậu!"
Người cầm đầu là một ông già tóc bạc, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Mối quan hệ của ông với Đại hội là gì?"
Lâm Chính trực tiếp hỏi.
Câu hỏi này khiến ông ta á khẩu ngay tại chỗ.
Có lẽ ông ta không ngờ Lâm Chính lại thẳng thắn như vậy.
Thấy ông già không lên tiếng, Lâm Chính mặc kệ ông ta và đi về phía bục họp báo.
"Lâm thần y!"
Ông già nheo mắt lại, muốn ngăn cản.
Nhưng hiện trường có nhiều máy quay và kênh truyền hình trực tiếp như vậy, ông ta làm sao dám làm chuyện gì quá đáng?
Rất nhanh, Lâm Chính bước lên bục phát biểu.
Những ánh đèn flash xung quanh lại loé lên liên tục khiến người ta khó mà mở được mắt.
"Xin chào tất cả đại diện giới truyền thông, khán giả, người dân và cư dân mạng đang theo dõi buổi họp báo này", Lâm Chính lên tiếng, giọng nói của anh sang sảng vọng ra khắp hội trường qua chiếc loa.
Hiện trường lập tức im lặng, mọi người chăm chú nhìn Lâm Chính, chờ đợi lời nói tiếp theo của anh.
"Mọi người chắc hẳn đã biết tôi. Tôi họ Lâm, có người gọi tôi là chủ tịch Lâm, có người gọi tôi là Lâm thần y, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa", Lâm Chính chậm rãi nói, sau đó dừng lại một chút rồi nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Lý do tôi đứng đây hôm nay là để tiết lộ một số sự thật chưa được biết đến với thế giới! Nói đúng hơn, tôi muốn giới thiệu với các bạn một tổ chức mà thế giới chưa hề biết tới, và tên gọi của tổ chức này là "Đại hội"!"
Khi những lời này thốt ra, vô số nhân vật có máu mặt đang xem TV, máy tính hoặc truyền hình trực tiếp trên điện thoại di động đều toát mồ hôi và cảm giác tê dại da đầu.
Không ai ngờ rằng Lâm Chính thực sự sẽ đưa Đại hội ra ánh sáng.
"Hắn ta điên rồi! Hắn ta điên rồi!"
Ông già nghiến răng nghiến lợi rít lên, sau đó nghiêng đầu hét lớn: “Mau cắt đứt đường truyền tải của tất cả các phương tiện truyền thông trực tuyến, ngăn chặn cuộc họp báo này bị lan truyền ra ngoài!”
“E rằng việc đó không thể thực hiện được. Dương Hoa đã dùng thế lực của mình ở Long Quốc, thậm chí cả thế giới để mời các cơ quan truyền thông trong nước và thế giới tới đây. Hơn nữa bọn họ đều có mặt hết sức đông đủ. Dường như chỉ trong một đêm Mã Hải đã mời tất cả các hãng thông tấn tới, cả thảy gần một nghìn đơn vị. Chúng tôi đã hết sức ngăn chặn, nhưng...thực sự khó mà chặn được tất cả".
Người bên cạnh thở dài.
Ông gìa nghe xong, sắc mặt trở nên xám xịt.
"Có vẻ như Đại hội... đã bị bại lộ rồi..."
Chương 5428: Đại hội là gì?
"Đại hội là một tổ chức đã tồn tại ở Long Quốc từ thời xa xưa và có lịch sử rất lâu đời. Theo điều tra của tôi, Đại hội đã bắt đầu manh nha hình thành từ thời Viêm Hạ đại thống nhất. Mục đích tồn tại của nó là để bảo vệ những người dân yếu đuối, không có quyền lực và sức phản kháng".
"Mọi người đều biết rằng Long Quốc là một quốc gia có nền võ thuật phát triển mạnh mẽ từ xa xưa. Tổ tiên của Long Quốc đã không ngừng nghiên cứu về võ thuật, cơ thể người, các chiêu thức và thậm chí cả y thuật và cũng là những người dẫn đầu trên thế giới về những lĩnh vực này. Có lẽ mọi người không hiểu nhiều về tình hình võ thuật khi đó. Sự hiểu biết của mọi người về Võ đạo nhiều nhất chỉ là biết về sự tồn tại của các tông sư. Nhưng đối với tôi mà nói, những tông sư đó chỉ là con kiến trên mặt đất!"
Nói xong, Lâm Chính giơ tay về phía đỉnh đầu rồi nắm tay lại.
Rầm rầm!
Những đám mây dày đặc phía trên đỉnh đầu anh lập tức nổ tung và tan biến.
Xung quanh đầy những tiếng kêu ngạc nhiên.
Các phóng viên vội vã quay phim.
Vô số phòng phát sóng trực tiếp cũng bị cảnh tượng này làm cho chấn động.
"Cao thủ Võ đạo thực sự thậm chí còn mạnh hơn cả những thứ mọi người thấy trên phim ảnh. Tông sư chỉ là cảnh giới cực hạn mà một người bình thường nhìn thấy được. Những cao thủ thực sự có được sức mạnh phi thăng thì có thể dời núi lấp bể chỉ với một cái búng tay. Có thể nói họ chính là thần tiên trong mắt mọi người”.
“Mà những cao thủ như vậy đã tồn tại từ thời cổ xưa. Cũng chính bởi vì có nhiều cao thủ phi phàm như vậy nên sự tồn tại của Đại hội mới có ý nghĩa".
"Thời xưa, người của Đại hội coi việc duy trì trật tự tại các địa phương là nghĩa vụ của mình. Họ đứng lên vì nhân dân và hạn chế những cao thủ mạnh mẽ, ngăn chặn họ bắt nạt kẻ yếu và giết hại người vô tội một cách bừa bãi. Vì điều này, Đại hội càng ngày càng được những người yêu chuộng lẽ phải ủng hộ, thậm chí còn được chính phủ công nhận. Đại hội nhờ đó mà phát triển nhanh chóng và lan rộng khắp cả nước, thống nhất Võ đạo, không ai dám trái lệnh bọn họ!”
"Nếu Đại hội luôn là như vậy, Lâm mỗ sao có thể không ủng hộ? Thậm chí cả Dương Hoa và học viện Huyền Y Phái mà tôi thành lập cũng sẽ học tập Đại hội, mang lại lợi ích cho nhân dân!"
“Nhưng phải đến khi tìm hiểu sâu hơn về Đại hội, tôi mới nhận ra bản chất của tổ chức này đã thay đổi”.
“Nó không còn là một nhóm người mưu cầu lợi ích cho nhân dân, lấy lại công bằng cho nhân dân nữa mà là một nhóm người có thể giết hại bừa bãi người dân vô tội để thỏa mãn lợi ích riêng tư. Vì quyền lợi, Đại hội sẽ tiêu diệt mọi thứ có thể đe dọa sự tồn tại của họ. Họ thậm chí còn thách thức luật pháp của Long Quốc..."
Nói tới đây, Lâm Chính hai mắt đỏ lên.
Các thành viên cấp cơ sở của Đại hội không có nhiều suy nghĩ như vậy. Họ tham gia Đại hội chỉ vì sự chính nghĩa trong lòng.
Nhưng có quá nhiều điều bẩn thỉu và đen tối do những kẻ nắm quyền thực hiện.
Đại hội đã hoàn toàn vi phạm đạo đức và đi chệch khỏi mục đích ban đầu của nó.
Đại hội hôm nay từ lâu đã trở thành công cụ để những kẻ đó tìm kiếm quyền lực và lợi nhuận!
Lâm Chính vừa nói xong, toàn bộ Long Quốc đều trở nên sôi sùng sục.
Không ai có thể tin được những gì Lâm Chính nói.
Đây là những điều mà người bình thường khó có thể chấp nhận được.
Họ không bao giờ tưởng tượng được rằng thực sự có một nhóm người đặc biệt như vậy tồn tại trong cuộc đời họ.
Đúng lúc này, một nhóm lớn cảnh sát tuần tra khác xông vào quảng trường thể thao, họ sơ tán đám đông và xua đuổi các phóng viên, trong đó có một người phụ nữ bước nhanh về phía Lâm Chính.
“Lâm thần y, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi phải đình chỉ cuộc họp báo của anh! Những lời nói vô lý của anh sẽ gây phiền phức lớn cho người dân cả nước. Thay mặt chính phủ, tôi yêu cầu anh dừng lại ngay lập tức!"
Người phụ nữ lấy ra lệnh bắt và hét vào mặt Lâm Chính.
Lâm Chính biết rằng sự xuất hiện của những đội tuần tra này không phải là sự sắp xếp của Đại hội.
Trên thực tế, lời nói của Lâm Chính có thể sẽ khiến người dân hoảng sợ.
Anh không chống cự mà chỉ lặng lẽ bước xuống.
“Các người định đưa tôi đi đâu?"
Lâm Chính nhẹ nhàng hỏi.
Người phụ nữ sững lại một lát, trầm giọng nói: “Tôi vừa nhận được điện thoại yêu cầu phải lập tức đưa anh đến Yên Kinh!”
“Tôi chỉ có thể ở lại Giang Thành, nếu không sẽ rất nhiều người phải chết!"
Lâm Chính khàn giọng đáp.
Chương 5429: Tôi đến giết anh
Người phụ nữ sững lại, hiển nhiên không ngờ Lâm Chính sẽ nói ra lời này.
"Lâm thần y, những nhân vật cấp cao như vậy, sao có thể tới đây gặp anh?"
Người phụ nữ ngập ngừng một lát rồi thì thầm.
"Nếu người đó cảm thấy xấu hổ khi gặp tôi thì không cần gặp nữa".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Sắc mặt người phụ nữ có vẻ mất tự nhiên, cô ta im lặng một lúc, sau đó bước sang một bên, lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số.
Một lúc sau, cô ta mới quay trở lại.
"Vị tiên sinh đó sẽ đến vào sáng mai. Hai người gặp nhau ở đâu thì phù hợp?"
"Trụ sở Dương Hoa, tôi sẽ đợi ở đó".
"Được rồi, nhưng trong lúc này, Lâm thần y, anh đừng nói thêm về Đại hội nữa. Việc đó gây ra rất nhiều hệ luỵ".
Người phụ nữ nói.
"Nhiều hệ luỵ thì sao? Điều tôi đang làm bây giờ là tự bảo vệ chính mình. Nếu Đại hội quyết tâm giết tôi thì tôi sẽ chống trả bằng mọi giá. Dù có tan xương nát thịt, tôi cũng nhất định sẽ cắn trả Đại hội một miếng".
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng.
"Lâm thần y, miếng thịt Đại hội này không dễ cắn như vậy. Anh căn bản còn chưa hiểu rõ sức mạnh của họ đáng sợ đến thế nào".
"Ồ?"
Lâm Chính nhìn người phụ nữ, sau đó lại nhìn phù hiệu trên vai người này rồi trầm giọng hỏi: "Cô cũng là người của Đại hội sao?"
Người phụ nữ vẫn im lặng.
"Xem ra đúng là như vậy rồi".
Lâm Chính khẽ cười, nói: "Tôi muốn hỏi cô một câu, cô nói tôi không biết sức mạnh của Đại hội đáng sợ đến đâu. Vậy thì, cô có biết sức mạnh của tôi thế nào không?"
Người phụ nữ hơi giật mình, sau đó hạ giọng nói: “Tôi không rõ năng lực của anh đến đâu, nhưng tôi nghĩ anh sẽ nhanh chóng biết được sức mạnh của Đại hội thôi! Có một điều anh nói đúng, đó là để anh rời khỏi Giang Thành không phải lựa chọn tốt. Buổi họp báo của anh đã được truyền ra ngoài, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều kẻ muốn gây rắc rối cho anh! Đương nhiên, những kẻ tới gây rắc rối cho anh này tuyệt đối không phải ý của Đại hội. Đại hội cũng không tiện ngăn cản bọn họ, tất cả đều phải dựa vào anh thôi".
"Đại hội ngăn cản bọn họ sao? Có mà mừng thầm còn không kịp".
Lâm Chính mỉm cười.
"Lâm thần y, ngày mai gặp lại".
Người phụ nữ biết rằng tiếp tục nói chuyện với Lâm Chính cũng chẳng có ích gì, cô ta chỉ có thể đợi ngày mai vị tai to mặt lớn kia tới nói chuyện với anh.
Nhưng ngay khi người phụ nữ và nhóm của cô ta chuẩn bị rời đi, một luồng khí áp đáng sợ bao trùm lên không gian xung quanh.
Người phụ nữ và người của cô ta dừng lại và nhìn về phía nguồn phát ra khí áp.
Những người đàn ông có vũ trang bên cạnh cô ta cũng nhanh chóng trở nên cảnh giác.
Lâm Chính thờ ơ nhìn chủ nhân của luồng khí tức đáng sợ đó.
Anh nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo đen đứng trên bức tượng cạnh quảng trường thể thao.
Cô ta đeo một chiếc mặt nạ, chỉ để lộ ra một đôi mắt mùa thu, bên hông đeo một thanh đao dài. Cách ăn mặc này trông rất giống một sát thủ.
Lúc này cô ta đang thờ ơ nhìn Lâm Chính.
"Anh chính là Lâm thần y?"
Bên kia hỏi một cách trịch thượng và vô cảm.
Lâm Chính không nói gì, điện thoại di động của anh rung lên, là Từ Thiên gọi tới.
Cùng lúc đó, một lượng lớn người của Từ Thiên và Cung Hỉ Vân cũng lao tới quảng trường thể thao.
Toàn bộ Giang Thành đã được đặt trong tình trạng báo động. Nếu có khách không mời mà đến, sẽ có người lập tức thông báo cho Lâm Chính.
Nhưng khí tức của người này mạnh đến mức Cung Hỉ Vân và Từ Thiên căn bản không thể ngăn cản được.
"Lâm tiên sinh, tôi rất xin lỗi..."
Từ Thiên lao tới, thở hổn hển và cúi người trước Lâm Chính, nghiến răng nghiến lợi nói: "Võ giả này mạnh đến mức ngay cả Nguyên Tinh đại nhân cũng bị cô ta đả thương. Bọn tôi căn bản không thể ngăn cản cô ta..."
"Không sao cả!"
Lâm Chính xua tay, sau đó nhìn bóng người đang đứng trên bức tượng, hỏi: "Tôi là Lâm thần y, cô là ai? Tới đây làm gì?"
"Tôi sao? Đến giết anh!"
Bình luận facebook