-
Chương 5351-5355
Chương 5351: Bất thường
Kiều Bất Dịch nhận lấy chiếc điện thoại, xem ảnh trên đó rồi gật đầu liên tục.
"Tốt lắm! Thu đại nhân làm rất tốt. Hiện tại chúng ta đã có chứng cứ xác thực, giờ tìm thêm một người bất kỳ làm nhân chứng thì Lâm thần y sẽ không thể chối cãi được!"
"Kiều đại nhân, khi nào chúng ta hành động?"
Thu Tẩm Nhiễm khàn giọng hỏi.
"Không vội".
Kiều Bất Dịch nhỏ giọng nói: "Cô đã đưa quặng Tử Thiên Long cho hắn, chỉ cần hắn thử sử dụng thì khối quặng đó sẽ hút lấy sức mạnh của hắn. Đợi đến lúc hắn bị khối quặng làm cho yếu đi thì chúng ta có thể bắt được hắn dễ như trở bàn tay!"
“Vậy chúng ta đợi thêm một lát nhé?”
“Chiến công lớn thế này thì phải kiên nhẫn một chút là đương nhiên, đợi thêm đi”.
"Được!"
Thu Tẩm Nhiễm gật đầu, trong lòng vô cùng hoan hỉ.
Nhưng vào lúc này.
Bùm!
Một vụ nổ dữ dội bất ngờ phát ra từ phía xa.
Ngay sau đó, toàn bộ mỏ Tử Thiên rung chuyển.
Tất cả những người trong Đại hội đều dừng việc đang làm và vội vàng tập trung lại một chỗ, lo lắng nhìn xung quanh.
"Tiếng nổ ở đâu vọng tới vậy?"
Thu Tẩm Nhiễm bước nhanh tới và hét lớn.
“Thưa đại nhân, hình như là đến từ bên kia".
Một người chỉ tay về phía xa rồi hô lên.
Thu Tẩm Nhiễm sửng sốt nhìn về hướng đó.
"Hướng đó... chính là hướng mà ban nãy tôi đi qua. Chẳng lẽ vụ nổ là do Lâm thần y gây ra?"
Thu Tẩm Nhiễm bàng hoàng nói.
"Đưa người qua đó xem".
Kiều Bất Dịch cảm thấy có gì đó không đúng, trầm giọng nói.
"Mọi người đi theo tôi!"
Thu Tẩm Nhiễm ngay lập tức dẫn một nhóm người của Đại hội chạy về phía đó.
Nhưng khi tiếp cận nguồn phát nổ, họ không khỏi sững người.
Họ thấy khu vực mỏ Tử Thiên này lỗ chỗ đầy hố, mặt đất trồi sụt bất thường, khắp nơi đều có dấu vết bị bắn phá.
Sau đó họ ngước mắt nhìn lên.
Họ nhìn thấy Lâm Chính đang cầm cuốc điên cuồng cuốc vào các mạch khoáng Tử Thiên xung quanh.
Như thể anh đang phát điên vậy.
Lực của anh rất mạnh, mỗi lần cuốc xuống sẽ khiến quặng xung quanh nứt ra, giống như một vụ nổ làm phát ra những tiếng nổ lớn.
"Dừng lại!"
Thu Tẩm Nhiễm vội hét lên và bước tới ngăn cản Lâm Chính.
Lâm Chính nghe vậy mới dừng tay lại.
"Lâm thần y, anh đang làm gì vậy?"
Thu Tẩm Nhiễm tức giận hỏi.
"Tại sao những mảnh quặng này khó đào như vậy? Tôi cố gắng đào mấy mảnh, nhưng lại không thể đào được!" Lâm Chính vẻ mặt khó chịu nói.
“Vậy là anh cứ ở đây đào bới loạn lên rồi trút giận lên mỏ Tử Thiên này à?”
Thu Tẩm Nhiễm tức giận hỏi.
"Sao vậy? Không được à?"
Lâm Chính liếc nhìn cô ta.
"Tất nhiên là không! Khu mỏ Tử Thiên này là tài sản của Đại hội chúng tôi. Làm như vậy có nghĩa là anh đang phá hoại tài sản của Đại hội".
"Cô... Hừ, xúi quẩy!"
Lâm Chính ném cuốc sang một bên, xoay người rời đi.
Thu Tẩm Nhiễm hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Chính, không nói gì nữa mà quay lại ra lệnh cho người phía sau: "Mọi người bắt đầu khai thác ở đây, trước tiên hãy thu thập những khối quặng bị phá hủy!"
"Vâng thưa đại nhân!"
Thu Tẩm Nhiễm nói rồi nhanh chóng bước tới chỗ Kiều Bất Dịch.
"Chuyện gì vậy?"
Kiều Bất Dịch liếc nhìn Lâm Chính đang ngồi bần thần trên một tảng đá phía xa, sau đó hạ giọng hỏi nhỏ Thu Tẩm Nhiễm.
"Hắn ta là một kẻ điên, có lẽ đầu óc hắn có vấn đề!"
Thu Tẩm Nhiễm bực bội kể lại chuyện vừa xảy ra.
Không ngờ Kiều Bất Dịch nghe xong thì lông mày nhíu lại, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
"Có chuyện gì vậy, Kiều phó tướng?"
Thu Tẩm Nhiễm tò mò hỏi.
“Cô không nghĩ việc này hơi bất thường sao?”
Kiều Bất Dịch khàn giọng nói.
"Bất thường? Có gì bất thường?"
"Làm sao một người như Lâm thần y lại có thể phá hủy và đập phá mọi thứ một cách bừa bãi chỉ vì không khai thác được quặng Tử Thiên chứ? Nếu hắn ta là người không kiềm chế được cảm xúc của mình thì làm sao có thể đạt được mọi thứ như ngày hôm nay?"
Kiều Bất Dịch trầm ngâm đáp.
Chương 5352: Sao có thể?
Thu Tẩm Nhiễm sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên bừng tỉnh: "Kiều phó tướng, ý của ông là... Lâm thần y cố ý giả điên trước mặt tôi?"
"Có lẽ là như vậy”.
Kiều Bất Dịch gật đầu.
"Nhưng... tại sao hắn lại làm như vậy?"
"Theo tôi thấy, sợ rằng... Lâm thần y đang cố tình che giấu thứ gì đó”.
Kiều Bất Dịch khàn khàn giọng nói: "Phái người đi kiểm tra khu vực Lâm thần y vừa làm loạn xem có gì kỳ lạ không!"
“Nhưng bây giờ hắn vẫn đang ở đó”.
"Vậy lát nữa phái người qua điều tra cũng được”.
"Kiều đại nhân, ông suy nghĩ quá nhiều rồi. Dù tôi có chỉ cho hắn một chút kiến thức nhưng hắn vẫn chỉ là gà mờ trong lĩnh vực khai thác mỏ Tử Thiên. Lẽ nào hắn lại tự mình khai thác được quặng Tử Thiên cực phẩm hay sao? "
Thu Tẩm Nhiễm khẽ cười đáp.
"Tư chất của hắn vượt xa người thường. Cô tuyệt đối không được coi hắn như một người bình thường”.
"Nhưng trước Đại hội của chúng ta, hắn vẫn chỉ là người trần mắt thịt mà thôi”.
Thu Tẩm Nhiễm lắc đầu.
Kiều Bất Dịch nghe vậy cũng không buồn nói thêm gì nữa.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Lúc này Lâm Chính đi tới.
"Không có gì, Lâm thần y, cậu thấy thế nào? Có thể cảm nhận được sự kỳ diệu của mỏ Tử Thiên này không?"
Kiều Bất Dịch mỉm cười.
"Chỉ là vài tảng đá nát thôi, có gì to tát đâu?”
Lâm Chính tựa hồ không quan tâm.
"Xem ra Lâm thần y vẫn chưa nhận ra được bản chất phi phàm của mỏ Tử Thiên này”.
"Được rồi, Kiều đại nhân, không nói chuyện này nữa. Tôi muốn hỏi xem các ông sẽ khai thác trong bao lâu. Với tiến độ này, tôi thấy đến nửa tháng trời có khi còn chưa khai thác xong. Tôi có nhất thiết phải ở đây từng đó thời gian không? Tôi rất bận”.
"Cái này thì không cần. Thực ra bây giờ Lâm thần y có thể rời đi. Khó khăn chính là chướng khí khi nãy chúng ta đi qua. Tuy nhiên, chướng khí ở đây cũng không mạnh như chúng ta tưởng tượng. Có vẻ như ngoài loại chướng khí đậm đặc làm tôi bị thương lần trước là có chút nguy hiểm ra thì còn lại cũng không vấn đề gì”.
Kiều Bất Dịch mỉm cười.
"Vậy à? Vậy thì được, tôi đi trước, mọi người ở lại khai thác từ từ”.
Nói xong, Lâm Chính xoay người rời đi.
"Đợi đã".
Lúc này Kiều Bất Dịch đột nhiên gọi Lâm Chính dừng lại.
"Còn gì nữa không?"
Lâm Chính cau mày hỏi.
Kiều Bất Dịch quan sát Lâm Chính một lượt, rồi đột nhiên trầm giọng nói: "Lâm thần y, khu khai thác mỏ này là khu vực khai thác của Đại hội chúng tôi. Nếu cậu muốn một vài khối quặng Tử Thiên, tôi có thể cho cậu. Nhưng những khối quặng Tử Thiên đặc biệt thì cậu không được phép mang đi. Nếu không, Đại hội sẽ truy cứu”.
Lâm Chính nghe vậy thì trên mặt ra vẻ hoảng loạn, sau đó cố gắng bình tĩnh lại, hỏi: "Kiều đại nhân đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu biết nhiều về mỏ Tử Thiên này, làm sao tôi biết được khối quặng nào đặc biệt hay không?”
"Vậy cậu không lấy sao?"
“Tôi chỉ lấy hai khối quặng Tử Thiên thông thường thôi”.
"Có thể lấy những khối quặng bình thường, nhưng không thể lấy những khối đặc biệt. Nếu không... hình phạt của Đại hội sẽ rất nghiêm khắc”.
"Kiều đại nhân, ông đang đe dọa tôi phải không?"
Lâm Chính lập tức trầm giọng hỏi.
"Sao có thể như vậy được? Tôi không dám”.
"Vậy thì được rồi”.
Lâm Chính hừ lạnh rồi đi ra khỏi khu mỏ mà không thèm ngoảnh lại.
Hai người kia nhìn Lâm Chính rời đi, khoé miệng nhếch lên một nụ cười.
"Có vẻ như Lâm thần y thực sự không cưỡng lại được sức hút của quặng Tử Thiên Long. Tôi còn tưởng hắn sẽ giao Long khoáng ra, thật không ngờ vẫn quyết định chiếm làm của riêng. Đúng là nguỵ quân tử, thật nực cười!"
Thu Tẩm Nhiễm cười khinh thường.
"Có thể liên lạc với Đại hội, báo cho họ đi bắt Lâm thần y, tiêu diệt Liên minh Thanh Huyền rồi!"
Kiều Bất Dịch lạnh lùng nói, trong mắt ánh lên sát ý.
"Được!"
Chương 5353: Đội duy trì trật tự
Sau khi rời khỏi khu mỏ khai thác, Lâm Chính tăng tốc và vội vã quay trở lại liên minh Thanh Huyền.
Ngay khi trở lại liên minh, Lâm Chính lập tức đi vào phòng, lấy khối quặng lấy được từ khu mỏ Tử Thiên ra và nghiên cứu thật kỹ.
Khối quặng này bên ngoài có màu tím đậm, trông như thể một bầu trời sao thu nhỏ, tỏa ra ánh sáng huyền bí. Loại quặng này không chỉ cực kỳ cứng mà còn chứa năng lượng mạnh mẽ.
Lâm Chính tin rằng năng lượng của khối quặng đặc biệt này chắc chắn vượt xa cái gọi là quặng Tử Thiên Long mà Thu Tẩm Nhiễm đã đưa cho anh.
Nhìn bề ngoài, quặng Tử Thiên Long đó trông có vẻ rất mạnh, nhưng trên thực tế, nó chỉ mạnh ở bên ngoài còn bên trong thì đã khô cạn năng lượng rồi.
Còn khối quặng của anh, bề ngoài trông có vẻ bình thường nhưng bên trong lại ẩn chứa một điều thần bí nào đó.
Sức mạnh bên trong nó là thứ mà Lâm Chính chưa bao giờ được tiếp xúc trước đây.
Nếu sức mạnh này có thể được giải phóng hoặc sử dụng, nó chắc chắn có thể trở thành một loại vũ khí lợi hại trong tay Lâm Chính.
Sức mạnh này phải được phân tích cẩn thận.
Lâm Chính nhìn chằm chằm khối quặng hồi lâu, sau đó anh bảo Nam Ly thành chủ đi lấy dụng cụ tới để chuẩn bị phân cắt khối quặng này.
Trong một diễn biến khác, Thu Tẩm Nhiễm đã nhanh chóng báo cáo lại với Đại hội.
"Ba ngày sau, đội duy trì trật tự của Đại hội sẽ tới vực Diệt Vong để bắt giữ Lâm thần y. Các người phải phải theo sát họ trong suốt quá trình, rõ chưa?"
"Đại nhân muốn đưa Lâm thần y trở lại Đại hội để tiến hành xét xử phải không?"
"Đúng”.
"Tôi lo lắng Lâm thần y sẽ phản kháng”.
"Hắn càng chống cự thì tội càng nặng. Đội duy trì trật tự sẽ thuyết phục hắn ba lần, nếu hắn không nghe, bọn họ sẽ không còn cách nào khác ngoài tiến lên giết hắn”.
"Vâng thưa đại nhân, chúng tôi nhất định sẽ hợp tác với người của đội duy trì trật tự”.
"Mọi người đã làm rất tốt, nếu Lâm thần y thực sự có ý định làm phản, các người có thể coi như có công tố giác hắn. Tôi sẽ báo cáo cấp trên trao thưởng cho mọi người".
"Cảm ơn đại nhân!"
Sau khi cúp điện thoại, Thu Tẩm Nhiễm vô cùng hưng phấn.
Kiều Bất Dịch cười nhạt: "Tiếp theo, chúng ta chỉ cần chờ đợi, phái người trông chừng Lâm thần y không cho hắn rời khỏi vực Diệt Vong”.
“Đừng lo, cứ để đó cho tôi”.
Thu Tẩm Nhiễm cười lớn.
Lý Uyển Dung ở bên cạnh thì vẻ mặt lại suy tư ủ dột.
"Sao vậy? Lý đại nhân có chuyện gì không yên tâm sao?"
Thấy Lý Uyển Dung mặt ủ mày chau, Thu Tẩm Nhiễm không khỏi cười chế nhạo.
"Đại hội muốn đem Lâm thần y trở về xét xử, chuyện này đối với chúng ta không phải là chuyện tốt gì. Nếu Lâm thần y nói chúng ta chủ động đưa cho hắn trang bị cùng bột Tử Thiên, chúng ta chẳng phải cũng phải chịu trách nhiệm sao?"
Lý Uyển Dung hừ lạnh một tiếng.
Thu Tẩm Nhiễm giật mình, sắc mặt trở nên khó coi: "Việc này quả thực có chút khó”.
"Đừng lo lắng, chuyện này sẽ không xảy ra đâu."
Kiều Bất Dịch lắc đầu, khẽ mỉm cười.
"Kiều đại nhân, ý ông là gì ..."
"Để cho đội duy trì trật tự trực tiếp tấn công Lâm thần y, giết chết hắn ở vực Diệt Vong. Như vậy không phải xong rồi sao?"
Kiều Bất Dịch đáp.
Thu Tẩm Nhiễm giật mình, đột nhiên cảm thấy như vừa được khai sáng, vỗ tay cười nói: "Kiều đại nhân, vẫn là ông cao tay! Ha ha..."
"Được rồi, chúng ta hãy chuẩn bị sẵn sàng. Ba ngày nữa chính là thời cơ tiêu diệt liên minh Thanh Huyền. Khi liên minh Thanh Huyền không còn nữa, chúng ta có thể thực sự kiểm soát được vực Diệt Vong!"
Kiều Bất Dịch khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.
Thu Tẩm Nhiễm cũng gật đầu.
Lúc này Đại hội chuẩn bị thần tốc xuất quân, còn ở bên này Lâm Chính vẫn đóng cửa nghiên cứu khối quặng.
Rất nhanh, ba ngày đã trôi qua.
Một số cao thủ đáng sợ cũng đã tới vực Diệt Vong như đã hẹn...
Chương 5354: Các người đang khiêu khích chúng tôi sao?
Trên con đường dẫn từ núi Thiên Thần đến liên minh Thanh Huyền, một chiếc Mercedes-Benz đang phóng đi rất nhanh.
Đây là con đường do Lâm Chính sai người trùng tu lại.
Ở vực Diệt Vong có rất nhiều công trình như vậy.
Bởi vì người ở vực Diệt Vong chỉ bận rộn tu luyện và theo đuổi sự trường sinh nên trình độ công nghệ và các dự án hiện đại hóa ở đây rất lạc hậu, thậm chí ở hầu hết khắp mọi nơi đều không có nổi một con đường đàng hoàng.
Để thuận tiện cho việc vận chuyển tài nguyên tại vực Diệt Vong, Lâm Chính đã ra lệnh cho mọi người bắt đầu xây dựng đường sá.
Muốn làm giàu thì trước hết phải làm đường, nguyên tắc này từ xưa đến nay không thay đổi.
"Từ tiên sinh, tại sao Lâm tiên sinh lại vội vã triệu tập chúng ta tới trụ sở liên minh? Thí nghiệm của chúng ta chỉ mới đi được nửa chặng đường! Tại sao lại làm gián đoạn thử nghiệm vào giai đoạn quan trọng này cơ chứ?"
Một nhà nghiên cứu ngồi ở ghế phụ không khỏi phàn nàn.
"Lâm tiên sinh luôn rất ủng hộ việc nghiên cứu của tôi, nếu không có chuyện gì lớn thì cũng sẽ không quấy rầy! Anh ấy vội vàng gọi tôi đến và yêu cầu tôi đưa cậu đi cùng chắc chắn là do đã có phát hiện mới, có lẽ phát hiện này sẽ cực kỳ có ích cho việc nghiên cứu của chúng ta".
Từ Chính mỉm cười nói.
Từ Chính và Lâm Chính làm việc cùng nhau đã lâu, đương nhiên anh ta cũng hiểu rất rõ con người Lâm Chính. Điều đó khiến Từ Chính vô cùng kỳ vọng vào chuyến đi lần này.
Ba nhà nghiên cứu còn lại trên xe nghe Từ Chính nói vậy thì im lặng gật đầu.
Chiếc xe đang lao về phía trước với tốc độ một trăm năm mươi km/h.
Đây là vực Diệt Vong nên cũng chẳng có xe cộ gì nhiều, càng không có giới hạn tốc độ.
Nhưng ngay khi chiếc xe đang tăng tốc, tài xế bất ngờ nhận thấy có vài bóng người xuất hiện trước mặt, anh ta giật mình và nhanh chóng đạp phanh.
Két!
Chiếc xe kéo lê một vệt dài trên mặt đường trước khi dừng lại.
Mọi người trong xe đều sửng sốt nhìn tài xế.
"Có chuyện gì vậy?"
Từ Chính cau mày.
"Từ tiên sinh, trước mặt có người!"
Tài xế chỉ tay vào con đường phía trước.
Từ Chính nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Lúc này anh ta mới phát hiện trên con đường phía trước có năm bóng người mặc áo choàng đen sóng vai nhau đi về phía trước.
Bọn họ dàn hàng ngang nên vô tình chặn kín cả con đường.
“Hãy bấm còi và bảo họ nhường đường”.
Từ Chính nói.
Người lái xe gật đầu và lập tức bấm còi.
Bíp bíp!
Vài tiếng còi chói tai vang lên.
Một trong năm người lập tức quay lại liếc nhìn chiếc xe phía sau.
Nhưng người này chỉ liếc nhìn một cái rồi phớt lờ, quay đầu lại và tiếp tục bước đi.
"Này? Mấy người là ai? Sao có thể đi đứng như vậy?"
Tài xế có chút khó chịu, bấm còi mạnh hơn rồi thò đầu ra ngoài nói lớn.
"Này mấy người anh em, có thể có thể nhường đường chút không? Chúng tôi đang vội!"
Lần này, năm người kia cuối cùng cũng dừng lại.
Có lẽ do cảm thấy tiếng còi quá chói tai, một trong năm người quay lại rồi đi về phía chiếc xe.
Người lái xe nhìn người đàn ông mặc áo choàng, tim thắt lại vì sợ hãi.
"Đừng sợ, đây là vực Diệt Vong, là địa bàn của Lâm tiên sinh, mọi người sợ gì chứ?"
Từ Chính an ủi mọi người, sau đó mở cửa xe định đích thân đi thương lượng.
"Anh bạn, thành thật xin lỗi, chúng tôi có việc gấp phải đến liên minh Thanh Huyền. Chúng tôi là người của liên minh Thanh Huyền!"
Từ Chính trực tiếp tiết lộ danh tính của mình.
Toàn bộ vực Diệt Vong này làm gì có ai dám không nể mặt liên minh Thanh Huyền?
Tuy nhiên, khi người đàn ông kia nghe thấy điều này, hắn ta chợt ngẩng đầu lên và nhìn Từ Chính.
Từ Chính nhìn thấy dưới lớp áo choàng một gương mặt tái nhợt, hốc mắt toàn là màu đen, dường như bên trong con mắt có những đường vân kỳ lạ trông vô cùng đáng sợ.
"Liên minh Thanh Huyền?"
Chỉ nghe đối phương khàn giọng nói: "Thật trùng hợp, bọn tôi cũng đang đi tới liên minh Thanh Huyền. Có điều trước đó các người tuýt còi với bọn tôi là có ý gì? Các người đang cố tình khiêu khích bọn tôi à?"
Chương 5355: Lục soát xe
Người kia vừa dứt lời, Từ Chính và những người khác đều cảm thấy bối rối.
Từ Chính bắt đầu có chút cảnh giác.
Nếu là một người bình thường, chắc chắn sẽ cư xử phải phép sau khi nghe Từ Chính nói ra thân phận của mình.
Dù sao bọn họ đều đến từ liên minh Thanh Huyền, đừng nói là người của vực Diệt Vong, ngay cả người ngoài cũng biết về tổ chức lớn mạnh này.
Nhưng đối phương dường như không hề coi trọng điều đó chút nào.
Chỉ sợ lai lịch của những người này không đơn giản.
"Thưa tiên sinh, xin đừng hiểu lầm. Chúng tôi không tuýt còi để khiêu khích ngài. Chúng tôi chỉ muốn nhắc nhở ngài mà thôi. Nếu điều đó gây ra rắc rối gì cho ngài thì tôi xin được tạ lỗi”.
Từ Chính vội vàng nói.
"Thật sao? Các người đang vội đến liên minh Thanh Huyền? Có thể cho tôi biết các người là ai trong liên minh Thanh Huyền không?"
Người đàn ông nhìn Từ Chính, sau đó ánh mắt dừng lại ở chiếc xe bên cạnh, như thể đang quan sát điều gì đó.
Từ Chính càng lúc càng cảm thấy có điềm không lành, lập tức gượng cười nói: "Chúng tôi... chúng tôi chỉ là thành viên bình thường của liên minh Thanh Huyền, không... không có gì to tát cả..."
“Thành viên bình thường của liên minh Thanh Huyền đều là người của vực Diệt Vong, mà người của vực Diệt Vong lại sống cách biệt với thế giới bên ngoài, đại đa số bọn họ căn bản không biết lái xe!"
Người đàn ông lạnh lùng nói, sau đó lấy ra một tấm thẻ trên người, mặt không cảm xúc nói: "Chúng tôi đến từ Đại hội. Chúng tôi đang đến liên minh Thanh Huyền để điều tra một vụ án. Tôi thấy các người rất đáng nghi. Bây giờ, tất cả mọi người vui lòng xuống xe, chúng tôi phải khám xét chiếc xe này".
"Khám xe? Không được! Không được khám xe!"
Từ Chính vô cùng lo lắng.
Trên xe có rất nhiều tư liệu nghiên cứu, nhỡ những kẻ này làm hỏng thì sao?
Tuy nhiên, Từ Chính càng từ chối thì đối phương càng trở nên độc đoán.
"Có vẻ như các người không thích uống rượu mừng phải không?”
Gã đàn ông hừ lạnh, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Từ Chính rồi hơi dùng lực nhẹ.
"Á!"
Từ Chính kêu lên thảm thiết và cảm thấy như cánh tay của mình sắp bị đối phương bẻ gãy.
Gã đàn ông lại vẫy tay.
Từ Chính bay ra ngoài và nặng nề ngã xuống đất, đầu bầm tím và chảy máu.
"Thầy Từ!"
“Giáo sư Từ!"
Tất cả những người trong xe đều chạy ra khỏi xe. Nhìn thấy cảnh tượng ban nãy ai nấy đều hoảng hồn, vội vã chạy tới đỡ Từ Chính đứng dậy.
"Tất cả cút ra đây, xếp hàng đứng hẳn hoi!"
Gã đàn ông mặt không cảm xúc nhìn mấy người Từ Chính, dùng giọng ra lệnh tuyệt đối để ra lệnh cho họ.
"Các người rốt cuộc là ai?"
"Tại sao lại đánh người khác mà không có lý do?"
Mọi người giận dữ nói.
“Có vẻ như các người thực sự đang đặt câu hỏi về tính công bằng của Đại hội chúng tôi”.
Người đàn ông lắc đầu, bình tĩnh nói: "Nghe đây, sự kiên nhẫn của tôi có hạn. Tôi chỉ nói một lần thôi. Lại đây và đứng yên. Nếu không, đừng trách tôi đạp vỡ đầu gối của các người”.
"Anh..."
Mọi người vô cùng tức giận, còn định nói gì đó nhưng Từ Chính đã giữ tay người bên cạnh lại rồi yếu ớt nói: "Làm... làm theo những gì anh ta nói..."
"Thầy Từ?"
Người đàn ông bên cạnh mắt rưng rưng.
"Chúng ta không biết võ công, nơi này lại là nơi thâm sơn cùng cốc, tạm thời không thể thông báo cho người của liên minh... Hiện tại không thể chọc giận những người này, chúng ta nên làm theo lời hắn nói, trước hết phải giữ được cái mạng đã”.
Từ Chính khàn giọng nói.
Mọi người nghe vậy thì đành ngoan ngoãn đi về phía mấy kẻ kia.
Tuy nhiên, ngay khi những người kia đã đứng ngay ngắn thì gã đàn ông đột nhiên nhìn về phía Từ Chính, hỏi bằng giọng lạnh tanh: "Anh, tại sao không qua đây?"
"Tôi?"
Từ Chính sững lại.
“Không sai, cút ra đây”.
Gã đàn ông bình tĩnh nói.
"Thưa tiên sinh, tôi...tôi không thể đứng dậy được nữa..."
"Có vẻ như các người đang cố ý chống đối Đại hội chúng tôi!"
Gã đàn ông nheo mắt lại, con ngươi lóe lên vẻ lạnh lùng...
Kiều Bất Dịch nhận lấy chiếc điện thoại, xem ảnh trên đó rồi gật đầu liên tục.
"Tốt lắm! Thu đại nhân làm rất tốt. Hiện tại chúng ta đã có chứng cứ xác thực, giờ tìm thêm một người bất kỳ làm nhân chứng thì Lâm thần y sẽ không thể chối cãi được!"
"Kiều đại nhân, khi nào chúng ta hành động?"
Thu Tẩm Nhiễm khàn giọng hỏi.
"Không vội".
Kiều Bất Dịch nhỏ giọng nói: "Cô đã đưa quặng Tử Thiên Long cho hắn, chỉ cần hắn thử sử dụng thì khối quặng đó sẽ hút lấy sức mạnh của hắn. Đợi đến lúc hắn bị khối quặng làm cho yếu đi thì chúng ta có thể bắt được hắn dễ như trở bàn tay!"
“Vậy chúng ta đợi thêm một lát nhé?”
“Chiến công lớn thế này thì phải kiên nhẫn một chút là đương nhiên, đợi thêm đi”.
"Được!"
Thu Tẩm Nhiễm gật đầu, trong lòng vô cùng hoan hỉ.
Nhưng vào lúc này.
Bùm!
Một vụ nổ dữ dội bất ngờ phát ra từ phía xa.
Ngay sau đó, toàn bộ mỏ Tử Thiên rung chuyển.
Tất cả những người trong Đại hội đều dừng việc đang làm và vội vàng tập trung lại một chỗ, lo lắng nhìn xung quanh.
"Tiếng nổ ở đâu vọng tới vậy?"
Thu Tẩm Nhiễm bước nhanh tới và hét lớn.
“Thưa đại nhân, hình như là đến từ bên kia".
Một người chỉ tay về phía xa rồi hô lên.
Thu Tẩm Nhiễm sửng sốt nhìn về hướng đó.
"Hướng đó... chính là hướng mà ban nãy tôi đi qua. Chẳng lẽ vụ nổ là do Lâm thần y gây ra?"
Thu Tẩm Nhiễm bàng hoàng nói.
"Đưa người qua đó xem".
Kiều Bất Dịch cảm thấy có gì đó không đúng, trầm giọng nói.
"Mọi người đi theo tôi!"
Thu Tẩm Nhiễm ngay lập tức dẫn một nhóm người của Đại hội chạy về phía đó.
Nhưng khi tiếp cận nguồn phát nổ, họ không khỏi sững người.
Họ thấy khu vực mỏ Tử Thiên này lỗ chỗ đầy hố, mặt đất trồi sụt bất thường, khắp nơi đều có dấu vết bị bắn phá.
Sau đó họ ngước mắt nhìn lên.
Họ nhìn thấy Lâm Chính đang cầm cuốc điên cuồng cuốc vào các mạch khoáng Tử Thiên xung quanh.
Như thể anh đang phát điên vậy.
Lực của anh rất mạnh, mỗi lần cuốc xuống sẽ khiến quặng xung quanh nứt ra, giống như một vụ nổ làm phát ra những tiếng nổ lớn.
"Dừng lại!"
Thu Tẩm Nhiễm vội hét lên và bước tới ngăn cản Lâm Chính.
Lâm Chính nghe vậy mới dừng tay lại.
"Lâm thần y, anh đang làm gì vậy?"
Thu Tẩm Nhiễm tức giận hỏi.
"Tại sao những mảnh quặng này khó đào như vậy? Tôi cố gắng đào mấy mảnh, nhưng lại không thể đào được!" Lâm Chính vẻ mặt khó chịu nói.
“Vậy là anh cứ ở đây đào bới loạn lên rồi trút giận lên mỏ Tử Thiên này à?”
Thu Tẩm Nhiễm tức giận hỏi.
"Sao vậy? Không được à?"
Lâm Chính liếc nhìn cô ta.
"Tất nhiên là không! Khu mỏ Tử Thiên này là tài sản của Đại hội chúng tôi. Làm như vậy có nghĩa là anh đang phá hoại tài sản của Đại hội".
"Cô... Hừ, xúi quẩy!"
Lâm Chính ném cuốc sang một bên, xoay người rời đi.
Thu Tẩm Nhiễm hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Chính, không nói gì nữa mà quay lại ra lệnh cho người phía sau: "Mọi người bắt đầu khai thác ở đây, trước tiên hãy thu thập những khối quặng bị phá hủy!"
"Vâng thưa đại nhân!"
Thu Tẩm Nhiễm nói rồi nhanh chóng bước tới chỗ Kiều Bất Dịch.
"Chuyện gì vậy?"
Kiều Bất Dịch liếc nhìn Lâm Chính đang ngồi bần thần trên một tảng đá phía xa, sau đó hạ giọng hỏi nhỏ Thu Tẩm Nhiễm.
"Hắn ta là một kẻ điên, có lẽ đầu óc hắn có vấn đề!"
Thu Tẩm Nhiễm bực bội kể lại chuyện vừa xảy ra.
Không ngờ Kiều Bất Dịch nghe xong thì lông mày nhíu lại, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
"Có chuyện gì vậy, Kiều phó tướng?"
Thu Tẩm Nhiễm tò mò hỏi.
“Cô không nghĩ việc này hơi bất thường sao?”
Kiều Bất Dịch khàn giọng nói.
"Bất thường? Có gì bất thường?"
"Làm sao một người như Lâm thần y lại có thể phá hủy và đập phá mọi thứ một cách bừa bãi chỉ vì không khai thác được quặng Tử Thiên chứ? Nếu hắn ta là người không kiềm chế được cảm xúc của mình thì làm sao có thể đạt được mọi thứ như ngày hôm nay?"
Kiều Bất Dịch trầm ngâm đáp.
Chương 5352: Sao có thể?
Thu Tẩm Nhiễm sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên bừng tỉnh: "Kiều phó tướng, ý của ông là... Lâm thần y cố ý giả điên trước mặt tôi?"
"Có lẽ là như vậy”.
Kiều Bất Dịch gật đầu.
"Nhưng... tại sao hắn lại làm như vậy?"
"Theo tôi thấy, sợ rằng... Lâm thần y đang cố tình che giấu thứ gì đó”.
Kiều Bất Dịch khàn khàn giọng nói: "Phái người đi kiểm tra khu vực Lâm thần y vừa làm loạn xem có gì kỳ lạ không!"
“Nhưng bây giờ hắn vẫn đang ở đó”.
"Vậy lát nữa phái người qua điều tra cũng được”.
"Kiều đại nhân, ông suy nghĩ quá nhiều rồi. Dù tôi có chỉ cho hắn một chút kiến thức nhưng hắn vẫn chỉ là gà mờ trong lĩnh vực khai thác mỏ Tử Thiên. Lẽ nào hắn lại tự mình khai thác được quặng Tử Thiên cực phẩm hay sao? "
Thu Tẩm Nhiễm khẽ cười đáp.
"Tư chất của hắn vượt xa người thường. Cô tuyệt đối không được coi hắn như một người bình thường”.
"Nhưng trước Đại hội của chúng ta, hắn vẫn chỉ là người trần mắt thịt mà thôi”.
Thu Tẩm Nhiễm lắc đầu.
Kiều Bất Dịch nghe vậy cũng không buồn nói thêm gì nữa.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Lúc này Lâm Chính đi tới.
"Không có gì, Lâm thần y, cậu thấy thế nào? Có thể cảm nhận được sự kỳ diệu của mỏ Tử Thiên này không?"
Kiều Bất Dịch mỉm cười.
"Chỉ là vài tảng đá nát thôi, có gì to tát đâu?”
Lâm Chính tựa hồ không quan tâm.
"Xem ra Lâm thần y vẫn chưa nhận ra được bản chất phi phàm của mỏ Tử Thiên này”.
"Được rồi, Kiều đại nhân, không nói chuyện này nữa. Tôi muốn hỏi xem các ông sẽ khai thác trong bao lâu. Với tiến độ này, tôi thấy đến nửa tháng trời có khi còn chưa khai thác xong. Tôi có nhất thiết phải ở đây từng đó thời gian không? Tôi rất bận”.
"Cái này thì không cần. Thực ra bây giờ Lâm thần y có thể rời đi. Khó khăn chính là chướng khí khi nãy chúng ta đi qua. Tuy nhiên, chướng khí ở đây cũng không mạnh như chúng ta tưởng tượng. Có vẻ như ngoài loại chướng khí đậm đặc làm tôi bị thương lần trước là có chút nguy hiểm ra thì còn lại cũng không vấn đề gì”.
Kiều Bất Dịch mỉm cười.
"Vậy à? Vậy thì được, tôi đi trước, mọi người ở lại khai thác từ từ”.
Nói xong, Lâm Chính xoay người rời đi.
"Đợi đã".
Lúc này Kiều Bất Dịch đột nhiên gọi Lâm Chính dừng lại.
"Còn gì nữa không?"
Lâm Chính cau mày hỏi.
Kiều Bất Dịch quan sát Lâm Chính một lượt, rồi đột nhiên trầm giọng nói: "Lâm thần y, khu khai thác mỏ này là khu vực khai thác của Đại hội chúng tôi. Nếu cậu muốn một vài khối quặng Tử Thiên, tôi có thể cho cậu. Nhưng những khối quặng Tử Thiên đặc biệt thì cậu không được phép mang đi. Nếu không, Đại hội sẽ truy cứu”.
Lâm Chính nghe vậy thì trên mặt ra vẻ hoảng loạn, sau đó cố gắng bình tĩnh lại, hỏi: "Kiều đại nhân đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu biết nhiều về mỏ Tử Thiên này, làm sao tôi biết được khối quặng nào đặc biệt hay không?”
"Vậy cậu không lấy sao?"
“Tôi chỉ lấy hai khối quặng Tử Thiên thông thường thôi”.
"Có thể lấy những khối quặng bình thường, nhưng không thể lấy những khối đặc biệt. Nếu không... hình phạt của Đại hội sẽ rất nghiêm khắc”.
"Kiều đại nhân, ông đang đe dọa tôi phải không?"
Lâm Chính lập tức trầm giọng hỏi.
"Sao có thể như vậy được? Tôi không dám”.
"Vậy thì được rồi”.
Lâm Chính hừ lạnh rồi đi ra khỏi khu mỏ mà không thèm ngoảnh lại.
Hai người kia nhìn Lâm Chính rời đi, khoé miệng nhếch lên một nụ cười.
"Có vẻ như Lâm thần y thực sự không cưỡng lại được sức hút của quặng Tử Thiên Long. Tôi còn tưởng hắn sẽ giao Long khoáng ra, thật không ngờ vẫn quyết định chiếm làm của riêng. Đúng là nguỵ quân tử, thật nực cười!"
Thu Tẩm Nhiễm cười khinh thường.
"Có thể liên lạc với Đại hội, báo cho họ đi bắt Lâm thần y, tiêu diệt Liên minh Thanh Huyền rồi!"
Kiều Bất Dịch lạnh lùng nói, trong mắt ánh lên sát ý.
"Được!"
Chương 5353: Đội duy trì trật tự
Sau khi rời khỏi khu mỏ khai thác, Lâm Chính tăng tốc và vội vã quay trở lại liên minh Thanh Huyền.
Ngay khi trở lại liên minh, Lâm Chính lập tức đi vào phòng, lấy khối quặng lấy được từ khu mỏ Tử Thiên ra và nghiên cứu thật kỹ.
Khối quặng này bên ngoài có màu tím đậm, trông như thể một bầu trời sao thu nhỏ, tỏa ra ánh sáng huyền bí. Loại quặng này không chỉ cực kỳ cứng mà còn chứa năng lượng mạnh mẽ.
Lâm Chính tin rằng năng lượng của khối quặng đặc biệt này chắc chắn vượt xa cái gọi là quặng Tử Thiên Long mà Thu Tẩm Nhiễm đã đưa cho anh.
Nhìn bề ngoài, quặng Tử Thiên Long đó trông có vẻ rất mạnh, nhưng trên thực tế, nó chỉ mạnh ở bên ngoài còn bên trong thì đã khô cạn năng lượng rồi.
Còn khối quặng của anh, bề ngoài trông có vẻ bình thường nhưng bên trong lại ẩn chứa một điều thần bí nào đó.
Sức mạnh bên trong nó là thứ mà Lâm Chính chưa bao giờ được tiếp xúc trước đây.
Nếu sức mạnh này có thể được giải phóng hoặc sử dụng, nó chắc chắn có thể trở thành một loại vũ khí lợi hại trong tay Lâm Chính.
Sức mạnh này phải được phân tích cẩn thận.
Lâm Chính nhìn chằm chằm khối quặng hồi lâu, sau đó anh bảo Nam Ly thành chủ đi lấy dụng cụ tới để chuẩn bị phân cắt khối quặng này.
Trong một diễn biến khác, Thu Tẩm Nhiễm đã nhanh chóng báo cáo lại với Đại hội.
"Ba ngày sau, đội duy trì trật tự của Đại hội sẽ tới vực Diệt Vong để bắt giữ Lâm thần y. Các người phải phải theo sát họ trong suốt quá trình, rõ chưa?"
"Đại nhân muốn đưa Lâm thần y trở lại Đại hội để tiến hành xét xử phải không?"
"Đúng”.
"Tôi lo lắng Lâm thần y sẽ phản kháng”.
"Hắn càng chống cự thì tội càng nặng. Đội duy trì trật tự sẽ thuyết phục hắn ba lần, nếu hắn không nghe, bọn họ sẽ không còn cách nào khác ngoài tiến lên giết hắn”.
"Vâng thưa đại nhân, chúng tôi nhất định sẽ hợp tác với người của đội duy trì trật tự”.
"Mọi người đã làm rất tốt, nếu Lâm thần y thực sự có ý định làm phản, các người có thể coi như có công tố giác hắn. Tôi sẽ báo cáo cấp trên trao thưởng cho mọi người".
"Cảm ơn đại nhân!"
Sau khi cúp điện thoại, Thu Tẩm Nhiễm vô cùng hưng phấn.
Kiều Bất Dịch cười nhạt: "Tiếp theo, chúng ta chỉ cần chờ đợi, phái người trông chừng Lâm thần y không cho hắn rời khỏi vực Diệt Vong”.
“Đừng lo, cứ để đó cho tôi”.
Thu Tẩm Nhiễm cười lớn.
Lý Uyển Dung ở bên cạnh thì vẻ mặt lại suy tư ủ dột.
"Sao vậy? Lý đại nhân có chuyện gì không yên tâm sao?"
Thấy Lý Uyển Dung mặt ủ mày chau, Thu Tẩm Nhiễm không khỏi cười chế nhạo.
"Đại hội muốn đem Lâm thần y trở về xét xử, chuyện này đối với chúng ta không phải là chuyện tốt gì. Nếu Lâm thần y nói chúng ta chủ động đưa cho hắn trang bị cùng bột Tử Thiên, chúng ta chẳng phải cũng phải chịu trách nhiệm sao?"
Lý Uyển Dung hừ lạnh một tiếng.
Thu Tẩm Nhiễm giật mình, sắc mặt trở nên khó coi: "Việc này quả thực có chút khó”.
"Đừng lo lắng, chuyện này sẽ không xảy ra đâu."
Kiều Bất Dịch lắc đầu, khẽ mỉm cười.
"Kiều đại nhân, ý ông là gì ..."
"Để cho đội duy trì trật tự trực tiếp tấn công Lâm thần y, giết chết hắn ở vực Diệt Vong. Như vậy không phải xong rồi sao?"
Kiều Bất Dịch đáp.
Thu Tẩm Nhiễm giật mình, đột nhiên cảm thấy như vừa được khai sáng, vỗ tay cười nói: "Kiều đại nhân, vẫn là ông cao tay! Ha ha..."
"Được rồi, chúng ta hãy chuẩn bị sẵn sàng. Ba ngày nữa chính là thời cơ tiêu diệt liên minh Thanh Huyền. Khi liên minh Thanh Huyền không còn nữa, chúng ta có thể thực sự kiểm soát được vực Diệt Vong!"
Kiều Bất Dịch khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.
Thu Tẩm Nhiễm cũng gật đầu.
Lúc này Đại hội chuẩn bị thần tốc xuất quân, còn ở bên này Lâm Chính vẫn đóng cửa nghiên cứu khối quặng.
Rất nhanh, ba ngày đã trôi qua.
Một số cao thủ đáng sợ cũng đã tới vực Diệt Vong như đã hẹn...
Chương 5354: Các người đang khiêu khích chúng tôi sao?
Trên con đường dẫn từ núi Thiên Thần đến liên minh Thanh Huyền, một chiếc Mercedes-Benz đang phóng đi rất nhanh.
Đây là con đường do Lâm Chính sai người trùng tu lại.
Ở vực Diệt Vong có rất nhiều công trình như vậy.
Bởi vì người ở vực Diệt Vong chỉ bận rộn tu luyện và theo đuổi sự trường sinh nên trình độ công nghệ và các dự án hiện đại hóa ở đây rất lạc hậu, thậm chí ở hầu hết khắp mọi nơi đều không có nổi một con đường đàng hoàng.
Để thuận tiện cho việc vận chuyển tài nguyên tại vực Diệt Vong, Lâm Chính đã ra lệnh cho mọi người bắt đầu xây dựng đường sá.
Muốn làm giàu thì trước hết phải làm đường, nguyên tắc này từ xưa đến nay không thay đổi.
"Từ tiên sinh, tại sao Lâm tiên sinh lại vội vã triệu tập chúng ta tới trụ sở liên minh? Thí nghiệm của chúng ta chỉ mới đi được nửa chặng đường! Tại sao lại làm gián đoạn thử nghiệm vào giai đoạn quan trọng này cơ chứ?"
Một nhà nghiên cứu ngồi ở ghế phụ không khỏi phàn nàn.
"Lâm tiên sinh luôn rất ủng hộ việc nghiên cứu của tôi, nếu không có chuyện gì lớn thì cũng sẽ không quấy rầy! Anh ấy vội vàng gọi tôi đến và yêu cầu tôi đưa cậu đi cùng chắc chắn là do đã có phát hiện mới, có lẽ phát hiện này sẽ cực kỳ có ích cho việc nghiên cứu của chúng ta".
Từ Chính mỉm cười nói.
Từ Chính và Lâm Chính làm việc cùng nhau đã lâu, đương nhiên anh ta cũng hiểu rất rõ con người Lâm Chính. Điều đó khiến Từ Chính vô cùng kỳ vọng vào chuyến đi lần này.
Ba nhà nghiên cứu còn lại trên xe nghe Từ Chính nói vậy thì im lặng gật đầu.
Chiếc xe đang lao về phía trước với tốc độ một trăm năm mươi km/h.
Đây là vực Diệt Vong nên cũng chẳng có xe cộ gì nhiều, càng không có giới hạn tốc độ.
Nhưng ngay khi chiếc xe đang tăng tốc, tài xế bất ngờ nhận thấy có vài bóng người xuất hiện trước mặt, anh ta giật mình và nhanh chóng đạp phanh.
Két!
Chiếc xe kéo lê một vệt dài trên mặt đường trước khi dừng lại.
Mọi người trong xe đều sửng sốt nhìn tài xế.
"Có chuyện gì vậy?"
Từ Chính cau mày.
"Từ tiên sinh, trước mặt có người!"
Tài xế chỉ tay vào con đường phía trước.
Từ Chính nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Lúc này anh ta mới phát hiện trên con đường phía trước có năm bóng người mặc áo choàng đen sóng vai nhau đi về phía trước.
Bọn họ dàn hàng ngang nên vô tình chặn kín cả con đường.
“Hãy bấm còi và bảo họ nhường đường”.
Từ Chính nói.
Người lái xe gật đầu và lập tức bấm còi.
Bíp bíp!
Vài tiếng còi chói tai vang lên.
Một trong năm người lập tức quay lại liếc nhìn chiếc xe phía sau.
Nhưng người này chỉ liếc nhìn một cái rồi phớt lờ, quay đầu lại và tiếp tục bước đi.
"Này? Mấy người là ai? Sao có thể đi đứng như vậy?"
Tài xế có chút khó chịu, bấm còi mạnh hơn rồi thò đầu ra ngoài nói lớn.
"Này mấy người anh em, có thể có thể nhường đường chút không? Chúng tôi đang vội!"
Lần này, năm người kia cuối cùng cũng dừng lại.
Có lẽ do cảm thấy tiếng còi quá chói tai, một trong năm người quay lại rồi đi về phía chiếc xe.
Người lái xe nhìn người đàn ông mặc áo choàng, tim thắt lại vì sợ hãi.
"Đừng sợ, đây là vực Diệt Vong, là địa bàn của Lâm tiên sinh, mọi người sợ gì chứ?"
Từ Chính an ủi mọi người, sau đó mở cửa xe định đích thân đi thương lượng.
"Anh bạn, thành thật xin lỗi, chúng tôi có việc gấp phải đến liên minh Thanh Huyền. Chúng tôi là người của liên minh Thanh Huyền!"
Từ Chính trực tiếp tiết lộ danh tính của mình.
Toàn bộ vực Diệt Vong này làm gì có ai dám không nể mặt liên minh Thanh Huyền?
Tuy nhiên, khi người đàn ông kia nghe thấy điều này, hắn ta chợt ngẩng đầu lên và nhìn Từ Chính.
Từ Chính nhìn thấy dưới lớp áo choàng một gương mặt tái nhợt, hốc mắt toàn là màu đen, dường như bên trong con mắt có những đường vân kỳ lạ trông vô cùng đáng sợ.
"Liên minh Thanh Huyền?"
Chỉ nghe đối phương khàn giọng nói: "Thật trùng hợp, bọn tôi cũng đang đi tới liên minh Thanh Huyền. Có điều trước đó các người tuýt còi với bọn tôi là có ý gì? Các người đang cố tình khiêu khích bọn tôi à?"
Chương 5355: Lục soát xe
Người kia vừa dứt lời, Từ Chính và những người khác đều cảm thấy bối rối.
Từ Chính bắt đầu có chút cảnh giác.
Nếu là một người bình thường, chắc chắn sẽ cư xử phải phép sau khi nghe Từ Chính nói ra thân phận của mình.
Dù sao bọn họ đều đến từ liên minh Thanh Huyền, đừng nói là người của vực Diệt Vong, ngay cả người ngoài cũng biết về tổ chức lớn mạnh này.
Nhưng đối phương dường như không hề coi trọng điều đó chút nào.
Chỉ sợ lai lịch của những người này không đơn giản.
"Thưa tiên sinh, xin đừng hiểu lầm. Chúng tôi không tuýt còi để khiêu khích ngài. Chúng tôi chỉ muốn nhắc nhở ngài mà thôi. Nếu điều đó gây ra rắc rối gì cho ngài thì tôi xin được tạ lỗi”.
Từ Chính vội vàng nói.
"Thật sao? Các người đang vội đến liên minh Thanh Huyền? Có thể cho tôi biết các người là ai trong liên minh Thanh Huyền không?"
Người đàn ông nhìn Từ Chính, sau đó ánh mắt dừng lại ở chiếc xe bên cạnh, như thể đang quan sát điều gì đó.
Từ Chính càng lúc càng cảm thấy có điềm không lành, lập tức gượng cười nói: "Chúng tôi... chúng tôi chỉ là thành viên bình thường của liên minh Thanh Huyền, không... không có gì to tát cả..."
“Thành viên bình thường của liên minh Thanh Huyền đều là người của vực Diệt Vong, mà người của vực Diệt Vong lại sống cách biệt với thế giới bên ngoài, đại đa số bọn họ căn bản không biết lái xe!"
Người đàn ông lạnh lùng nói, sau đó lấy ra một tấm thẻ trên người, mặt không cảm xúc nói: "Chúng tôi đến từ Đại hội. Chúng tôi đang đến liên minh Thanh Huyền để điều tra một vụ án. Tôi thấy các người rất đáng nghi. Bây giờ, tất cả mọi người vui lòng xuống xe, chúng tôi phải khám xét chiếc xe này".
"Khám xe? Không được! Không được khám xe!"
Từ Chính vô cùng lo lắng.
Trên xe có rất nhiều tư liệu nghiên cứu, nhỡ những kẻ này làm hỏng thì sao?
Tuy nhiên, Từ Chính càng từ chối thì đối phương càng trở nên độc đoán.
"Có vẻ như các người không thích uống rượu mừng phải không?”
Gã đàn ông hừ lạnh, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Từ Chính rồi hơi dùng lực nhẹ.
"Á!"
Từ Chính kêu lên thảm thiết và cảm thấy như cánh tay của mình sắp bị đối phương bẻ gãy.
Gã đàn ông lại vẫy tay.
Từ Chính bay ra ngoài và nặng nề ngã xuống đất, đầu bầm tím và chảy máu.
"Thầy Từ!"
“Giáo sư Từ!"
Tất cả những người trong xe đều chạy ra khỏi xe. Nhìn thấy cảnh tượng ban nãy ai nấy đều hoảng hồn, vội vã chạy tới đỡ Từ Chính đứng dậy.
"Tất cả cút ra đây, xếp hàng đứng hẳn hoi!"
Gã đàn ông mặt không cảm xúc nhìn mấy người Từ Chính, dùng giọng ra lệnh tuyệt đối để ra lệnh cho họ.
"Các người rốt cuộc là ai?"
"Tại sao lại đánh người khác mà không có lý do?"
Mọi người giận dữ nói.
“Có vẻ như các người thực sự đang đặt câu hỏi về tính công bằng của Đại hội chúng tôi”.
Người đàn ông lắc đầu, bình tĩnh nói: "Nghe đây, sự kiên nhẫn của tôi có hạn. Tôi chỉ nói một lần thôi. Lại đây và đứng yên. Nếu không, đừng trách tôi đạp vỡ đầu gối của các người”.
"Anh..."
Mọi người vô cùng tức giận, còn định nói gì đó nhưng Từ Chính đã giữ tay người bên cạnh lại rồi yếu ớt nói: "Làm... làm theo những gì anh ta nói..."
"Thầy Từ?"
Người đàn ông bên cạnh mắt rưng rưng.
"Chúng ta không biết võ công, nơi này lại là nơi thâm sơn cùng cốc, tạm thời không thể thông báo cho người của liên minh... Hiện tại không thể chọc giận những người này, chúng ta nên làm theo lời hắn nói, trước hết phải giữ được cái mạng đã”.
Từ Chính khàn giọng nói.
Mọi người nghe vậy thì đành ngoan ngoãn đi về phía mấy kẻ kia.
Tuy nhiên, ngay khi những người kia đã đứng ngay ngắn thì gã đàn ông đột nhiên nhìn về phía Từ Chính, hỏi bằng giọng lạnh tanh: "Anh, tại sao không qua đây?"
"Tôi?"
Từ Chính sững lại.
“Không sai, cút ra đây”.
Gã đàn ông bình tĩnh nói.
"Thưa tiên sinh, tôi...tôi không thể đứng dậy được nữa..."
"Có vẻ như các người đang cố ý chống đối Đại hội chúng tôi!"
Gã đàn ông nheo mắt lại, con ngươi lóe lên vẻ lạnh lùng...
Bình luận facebook