-
Chương 5301-5305
Chương 5301: Quái vật
Mọi người nhanh chóng tìm thấy những tảng đá ở góc tường và nấp vào sau đó.
Tầng này vốn đã sập quá nửa, xung quanh toàn là đá. Mọi người nhìn thấy khe hở là lập tức lách vào nên việc lẩn trốn khá đơn giản.
Nhưng đối với một số cao thủ, chỉ ẩn nấp như vậy là chưa đủ, họ còn phải che giấu cả khí tức của mình.
Đối với các cao thủ mạnh mẽ, khứu giác của họ còn lợi hại hơn cả thị giác. Đôi khi, trước khi kẻ thù xuất hiện trong tầm mắt, những cao thủ này đã có thể thông qua khứu giác và cảm giác để phát hiện sự tồn tại của kẻ thù. Một số cao thủ thậm chí còn có thể định vị chính xác vị trí của kẻ thù!
Chẳng bao lâu sau, mọi người đều đã trốn xong.
Thương Lan Phúc hoàn toàn che giấu khí tức của mình, nín thở nhìn ra ngoài qua một khe hở nhỏ.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Bùm...
Những tiếng nổ kinh hoàng liên tục phát ra, tiếng mặt đất rung lắc dữ dội cũng vang lên.
Những tảng đá tiếp tục rơi xuống.
Tầng này hoàn toàn bị vùi lấp bởi cát bụi trong không trung, tầm nhìn cũng trở nên mờ mịt.
Nhưng Thương Lan Phúc vẫn có thể nhìn rõ.
Không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua.
Bùm!
Sau khi một tiếng nổ dữ dội vang lên, một tảng đá cách Thương Lan Phúc không xa đột nhiên phát nổ.
Những viên đá bắn tung tóe ra mọi hướng như những viên đạn đại bác.
Tim Thương Lan Phúc đập loạn xạ, nhất thời anh ta còn tưởng mình đang nhìn nhầm.
Viên đá thực sự đã phát nổ.
Và nhìn những viên đá mới bắn ra thì rõ ràng là một tảng đá lớn vừa bị đập nát!
Ai!
Rốt cuộc là ai?
Ai lại đáng sợ đến mức có thể đập nát đá ở đây!
Đây là Long Cung kia mà!
Những viên đá dùng để xây dựng Long Cung đều là những viên đá đặc biệt, ngay cả những cao thủ ở long mạch dưới lòng đất cũng hiếm ai có thể đập vỡ những tảng đá ở đây.
Nếu ai cũng có thể làm được như vậy thì Long Cung đã bị cao thủ của long mạch dưới lòng đất chứ không phải Lâm Chính chiếm mất!
Thương Lan Phúc tâm trạng bất an nhìn về phía sau tảng đá vỡ.
Anh ta nhìn thấy một người mặc toàn đồ đỏ đang chậm rãi bước tới.
Đó là một người đàn ông có mái tóc đỏ.
Người đàn ông này cơ bắp cường tráng, thân trên trần trụi, đầy những đường vân trông như ngọn lửa, mặc quần da, toàn thân bốc ra khói trắng.
Và điều đáng sợ nhất là bàn tay của hắn ta lúc này thực sự đang bốc cháy như ngọn lửa!
Kẻ này....là quái vật phương nào đây?
Thương Lan Phúc ngơ ngác nhìn người đàn ông này.
Người đàn ông đi thẳng về phía trước nhưng ngay sau đó đã bị một tảng đá lớn chặn lại.
Nhưng.
Hắn ta không đi vòng qua tảng đá mà giơ bàn tay lên, dùng năm ngón tay siết thành nắm đấm, đấm bay tảng đá trước mặt.
"A!"
Khi người đàn ông gầm lên, nắm đấm bốc cháy vẽ ra một vòng lửa trong không trung.
Khoảng không dường như bị ngọn lửa này đốt cháy.
Tiếp đó.
Đoàng!
Tảng đá nổ tung ngay tại chỗ.
Những mảnh đá nhỏ lại văng ra tứ tung.
Mặt đất lại rung chuyển.
Bởi vì hành động thô bạo của người đàn ông này mà tầng này lại tiếp tục sụp xuống lần thứ ba.
Không hay rồi.
Thương Lan Phúc mặt biến sắc, đưa mắt nhìn những tảng đá xung quanh đang rung lên, trong lòng điên cuồng cầu nguyện những tảng đá này đừng sụp xuống.
Nếu kích hoạt sức mạnh phi thăng, anh ta có thể giữ cho những tảng đá này không sụp xuống.
Nhưng một khi làm vậy thì Thương Lan Phúc sẽ bị lộ.
Vì vậy, nếu muốn sống sót thì thà bị chôn vùi ở đây còn hơn là kích hoạt sức mạnh phi thăng vào lúc này.
May mắn thay, những tảng đá xung quanh chỉ rung chuyển trong chốc lát rồi dừng lại.
Chúng không sụp xuống.
Thương Lan Phúc thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng giây tiếp theo.
"Hả?"
Người đàn ông tóc đỏ đột nhiên dừng lại và phát ra một âm thanh đầy nghi hoặc...
Chương 5302: Cơ hội cuối cùng
Thấy người đàn ông tóc đỏ dừng lại, Thương Lan Phúc lo sợ đến nỗi đông cứng người lại.
Sắc mặt anh ta tái nhợt, nhìn về phía một tảng đá cách đó không xa.
Lúc này, chưa nói đến người đàn ông tóc đỏ, ngay cả Thương Lan Phúc cũng cảm nhận được sức mạnh phi thăng đang toả ra từ dưới tảng đá.
Tuy rằng chỉ là một luồng lực cực kỳ nhỏ, nhưng vào lúc này lại vô cùng dễ nhận thấy.
Xong rồi!
Lần này xong đời rồi!
Thương Lan Phúc siết chặt tay thành nắm đấm.
Có người không thể chịu đựng được nữa và đã sử dụng sức mạnh phi thăng để bảo vệ bản thân.
Cũng vì người này sử dụng sức mạnh phi thăng nên hầu hết tất cả mọi người đều bị lộ.
Thương Lan Phúc nhìn thấy người đàn ông tóc đỏ đang đi về phía tảng đá và chẳng mấy chốc đã đứng trước tảng đá này.
Hắn ta vươn tay ra ấn nhẹ vào tảng đá, sau đó đột nhiên duỗi năm ngón tay, đâm thẳng vào trong tảng đá như một con dao, rồi kéo mạnh.
Rầm rầm!
Toàn bộ tảng đá bị người đàn ông tóc đỏ xé toạc.
Người trốn bên trong cũng bị lộ.
Hóa ra bên dưới tảng đá này có một khoảng không!
Người bên trong dùng sức mạnh phi thăng để giữ cho tảng đá không sập xuống, tạo ra một không gian cho mình để không bị tảng đá đè chết.
"A Kiệt..."
Thương Lan Phúc mở to mắt nhìn người đang núp dưới tảng đá.
Thấy mình bị lộ, A Kiệt nghiến răng lao thẳng về phía người đàn ông tóc đỏ, định tấn công trước.
A Kiệt không biết từ đâu rút ra một con dao găm toả ra ánh sáng màu xanh. A Kiệt lao vút đi như điện xẹt, con dao găm trong tay giống như răng nanh của rắn độc, lao về phía lồng ngực người đàn ông tóc đỏ.
Chiêu này rất đẹp.
Với trình độ tu luyện của A Kiệt, có thể thực hiện một đòn tấn công như vậy đã là rất tốt rồi.
Nhưng.
Người mà anh ta đang tấn công rõ ràng không phải là một người bình thường.
Con dao găm còn chưa kịp đâm vào lồng ngực người đàn ông thì đã chuyển sang màu đỏ.
Cuối cùng.
Con dao găm đâm cũng đâm trúng ngực người đàn ông tóc đỏ.
Nhưng con dao găm thẳng và sắc bén ban nãy giờ lại bị uốn cong và nung chảy, biến thành sắt nóng chảy nhỏ giọt xuống ngực người đàn ông tóc đỏ.
"Cái gì?"
A Kiệt choáng váng.
Thương Lan Phúc, người đang ẩn náu trong bóng tối cũng trợn tròn mắt không thể tin được.
"Cậu tên là gì?"
Người đàn ông tóc đỏ mặt vô cảm nhìn A Kiệt rồi cất tiếng hỏi: "Mong cậu nhanh chóng thu tay lại. Như vậy tôi có thể tha cho cậu một mạng. Nhớ kỹ, cậu chỉ có cơ hội duy nhất này thôi! Nếu không thì cậu chết chắc!"
"Tha cái con khỉ!"
A Kiệt chửi rủa và muốn tấn công thêm lần nữa.
Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông tóc đỏ trực tiếp dùng một tay ấn vào vai A Kiệt.
A Kiệt đột nhiên run rẩy, rồi kêu lên một tiếng thảm thiết.
Lòng bàn tay của người đàn ông tóc đỏ giống như dung nham, làm tan chảy ngay một cánh tay của A Kiệt.
"Sao cậu dám từ chối món quà tôi ban cho cậu? Cậu thật to gan, nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể nung chảy da thịt cậu, thanh tẩy linh hồn cậu mà thôi, kẻ tội nhân!"
Nói xong, người đàn ông tóc đỏ trực tiếp nắm lấy cơ thể của A Kiệt và áp vào người mình.
"Không! Đừng! Đừng..."
A Kiệt thét lên chói tai.
Nhưng có giãy giụa cũng vô ích.
Khoảnh khắc cơ thể A Kiệt tiếp xúc với cơ thể người đàn ông tóc đỏ, da thịt A Kiệt lập tức tan chảy, mùi máu và khói trắng toả ra khắp không khí.
Tiếng thét của A Kiệt kéo dài chưa đầy hai giây rồi tắt ngấm.
Thương Lan Phúc trong bóng tối trợn to hai mắt nhìn cảnh tượng tàn khốc và bi thảm này.
Cuối cùng.
Cơ thể A Kiệt bị nung chảy trên lồng ngực người đàn ông và anh ta lập tức mất mạng.
Người đàn ông tóc đỏ nhắm mắt lại, như thể đang cảm thấy rất thoải mái và tận hưởng khoảnh khắc này.
Tuy nhiên, việc đến đó vẫn chưa xong.
"Có lẽ ở đây không chỉ có một con chuột. Đàn chuột còn lại, tôi chỉ cho các người một cơ hội. Ra đây, đầu hàng ngay!"
Chương 5303: Bại lộ
Giọng nói lạnh thấu xương toả ra sát ý.
Thương Lan Phúc biết đây tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.
Cơ hội duy nhất này hoàn toàn không phải do kẻ này thực sự muốn tha cho họ mà chỉ là một quy tắc nào đó đang trói buộc hắn.
Còn kẻ này chỉ muốn giết chóc và giết chóc.
Trong suy nghĩ của hắn, việc giết người hẳn là thú vị hơn là tha cho họ.
Sức mạnh đáng sợ này kết hợp với giọng nói lạnh hơn băng của hắn đủ sức phá vỡ hàng rào phòng thủ của bất kỳ ai.
Thương Lan Phúc trong lòng thực chất cũng nảy sinh ý định đầu hàng.
Nhưng anh ta biết ngay cả khi đầu hàng cũng chưa chắc đã có đường sống sót.
Huống chi, một khi anh ta đầu hàng thì Lâm Chính cũng sẽ bị lộ.
Không, phải kiên trì! Nhất định phải kiên trì!
Thương Lan Phúc cố gắng hết sức che giấu khí tức, trong lòng nghĩ thầm.
Nhưng thuộc hạ của Thương Lan Phúc rõ ràng không có ý chí kiên định như anh ta.
"Tôi đầu hàng...Đại nhân...tôi đầu hàng!"
"Đừng giết chúng tôi, xin đừng giết chúng tôi..."
Một giọng nói run rẩy phát ra.
Sau đó, một số tảng đá lớn ở xung quanh đó bị đẩy ra, vài người từ từ bò ra từ bên trong.
Đó là những người ban nãy ẩn nấp cùng với A Kiệt.
Bọn họ sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, khó có thể đứng thẳng lưng. Ai nấy đều hồn bay phách lạc.
Người đàn ông tóc đỏ thờ ơ nhìn những người này.
“Tổng cộng có sáu người à?”
Người đàn ông tóc đỏ hỏi giọng lạnh tanh: "Chỉ có các người thôi? Không còn đồng bọn nào khác sao?"
"Không... không còn nữa, thưa đại nhân..."
Một thuộc hạ đáp bằng giọng run rẩy.
"Đừng nói dối tôi. Đôi mắt của tôi có thể nhìn thấu tâm can các người. Nếu các người dám giấu tôi bất cứ điều gì, tôi đảm bảo rằng cái chết của các người sẽ còn tồi tệ hơn con chuột vừa rồi. Tất nhiên, nếu các người thành thật khai báo, tôi có thể cho các người con đường sống, hiểu không?"
Người đàn ông tóc đỏ lại nói.
Những lời này giống như chiếc hộp Pandora, đầy cám dỗ.
Mấy người kia lập tức nhìn nhau, tựa hồ muốn xem đối phương đang nghĩ gì.
Nhưng hành động của họ lập tức khiến người đàn ông tóc đỏ đoán được điều gì đó.
Thuộc hạ kia vội vã hét lên: "Thưa đại nhân, không, không có ai khác, chỉ có chúng tôi, không có ai khác!"
"Ồ?"
Người đàn ông tóc đỏ nhìn những người đó, bình tĩnh nói: "Nhưng phản ứng của các người nói cho tôi biết, hẳn là còn một vài chú chuột đang trốn trong bóng tối!"
Hơi thở của người kia đông cứng lại.
Người đàn ông tóc đỏ bất ngờ nắm lấy vai thuộc hạ này và dí vào lồng ngực mình.
"KHÔNG!"
Người kia thất kinh, vùng vẫy dữ dội và hét lên thảm thiết.
Nhưng người đàn ông tóc đỏ hoàn toàn phớt lờ.
"Dừng lại!"
Lúc này, Thương Lan Phúc ở trong bóng tối không chịu được nữa, đẩy tảng đá ra, nhảy ra ngoài, trừng mắt nhìn người tóc đỏ nói: “Đừng hại người của tôi, tôi ra đây rồi! "
Người đàn ông tóc đỏ nghiêng đầu nhìn Thương Lan Phúc, mỉm cười nói: "Nói rồi mà, chắc chắn còn có con chuột khác!"
"Thả anh ấy ra ngay!"
Thương Lan Phúc trừng mắt nhìn người đàn ông tóc đỏ.
Tuy nhiên, người đàn ông tóc đỏ lắc đầu, sau đó bất ngờ dùng lực ấn mạnh thuộc hạ kia vào lồng ngực mình.
Trong khoảnh khắc, người đó tan chảy nhanh chóng như sắt nóng chảy và biến thành một vũng máu, nhỏ giọt xuống ngực người đàn ông tóc đỏ và rơi xuống đất.
Người đó thậm chí còn không kịp hét lên.
"Không!"
Thương Lan Phúc thét lên thảm thiết, hai mắt toé lửa như sắp nổ tung.
"Vì kẻ này dám lừa tôi, hắn nói không có người khác nhưng thực chất vẫn còn một người, cho nên tôi nhất định phải giết hắn. Bởi vì tôi đã cho hắn cơ hội, nhưng hắn lại không quý trọng, nên chuyện này không thể trách tôi đúng không?”
Người đàn ông tóc đỏ bình tĩnh nói.
"Tao sẽ giết mày!"
Thương Lan Phúc gầm lên và lao thẳng về phía người đàn ông tóc đỏ ...
Chương 5304: Ra tay tàn độc
Thương Lan Phúc điên cuồng gầm lên, sát ý bộc phát lao thẳng về phía tên tóc đỏ.
Sức mạnh phi thăng đáng sợ được giải phóng.
Nhưng trước khi anh ta kịp đến gần, người đàn ông tóc đỏ đã giơ tay và vẫy về phía Thương Lan Phúc.
Vù!
Một luồng lực hỗn độn được giải phóng từ cánh tay người đàn ông tóc đỏ.
Sức mạnh này cực kỳ hung dữ và bí ẩn, người bình thường không thể nhìn thấu.
Nó giống như một cỗ máy nghiền, khi đến gần nó nghiền nát toàn bộ sức mạnh phi thăng của Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc căn bản còn chưa kịp đến gần người đàn ông tóc đỏ thì đã bị một luồng sức mạnh nóng như lửa đốt bao trùm, toàn thân bị hất văng ra xa.
Sau khi tiếp đất, ngọn lửa bốc cháy ở nhiều nơi trên cơ thể anh ta.
Nhưng đây không phải ngọn lửa bình thường mà là yêu hoả đỏ rực như máu.
Thương Lan Phúc vô cùng đau đớn vì bị ngọn lửa thiêu đốt.
Anh ta điên cuồng lăn lộn và xé rách quần áo đang bốc cháy trên người.
Khi ngọn lửa cuối cùng được dập tắt, phần lớn cơ thể anh ta đã cháy đen, hơi thở hỗn loạn và khó lòng đứng dậy nổi.
Khi những thuộc hạ khác nhìn thấy cảnh này, họ vô cùng khiếp sợ trước thủ đoạn tàn ác của người đàn ông tóc đỏ.
Chiêu thức này trong mắt họ vô cùng đáng sợ!
Đây là chiêu thức mà người bình thường như họ có thể hiểu được sao?
"Đại nhân tha mạng! Xin đại nhân tha mạng!"
"Tất cả chúng tôi đều nghe lời đại nhân! Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì đại nhân nói!"
"Đại nhân muốn chúng tôi làm gì cũng được!"
"Chỉ cầu xin đại nhân hãy cho chúng tôi một con đường sống!"
Một vài thuộc hạ quỳ trên mặt đất, run rẩy hô lớn, không ngừng cầu xin sự thương xót.
Thương Lan Phúc khó nhọc đứng dậy, nhìn người của mình làm vậy nhưng cũng không hề tức giận.
Anh ta không thể trách những người này.
Rốt cuộc, họ cũng chỉ muốn sống sót.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng như vậy, việc họ đầu hàng để sống sót là điều đương nhiên.
Có điều.
Người đàn ông tóc đỏ dường như không thèm để ý đến những người này.
"Đầu hàng? Sống sót? Bây giờ nói những điều này có muộn quá không?"
Người đàn ông tóc đỏ bình tĩnh nói.
Những người kia nghe vậy thì run lên bần bật, vội vã ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông tóc đỏ, trong mắt là sự kinh hoàng.
Người đàn ông tóc đỏ mặt không cảm xúc, nói: “Lúc trước tôi đã hỏi các người còn có con chuột nhắt nào nữa không. Hình như các người không hề lên tiếng trả lời tôi đúng không? Nếu đã không trả lời tôi, các người có tư cách gì mà cầu xin tha thứ? "
"Thưa đại nhân... thưa đại nhân..."
Một người run rẩy lắp bắp.
Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông tóc đỏ tóm lấy đầu một thuộc hạ và kéo anh ta về phía mình.
"Không! Đừng! Hãy để tôi đi!"
Thuộc hạ kia hét lên thảm thiết.
Nhưng quá trễ rồi.
Từ cơ thể người đàn ông tóc đỏ toả nhiệt lượng kinh hoàng, trước khi người kia chạm vào cơ thể hắn ta thì toàn thân đã bắt đầu bốc cháy. Đợi đến khi tiếp xúc với cơ thể gã tóc đỏ thì cơ thể của người này lập tức bắt đầu tan chảy.
Cảnh tượng kinh hoàng đến mức khiến người ta phải rùng mình.
"Giết!"
"Thằng khốn kiếp này sẽ không tha cho chúng ta đâu, phải liều với hắn!"
"Đúng vậy, cho dù có phải chết, tôi cũng sẽ cắn đứt một mảnh da thịt của hắn!"
Thấy gã đàn ông tóc đỏ chuẩn bị giết tất cả mọi người,những thuộc hạ còn lại bừng tỉnh ngộ, ai nấy thi triển chiêu thức để liều mạng với hắn.
Nhìn thấy vậy, Thương Lan Phúc cũng lập tức ra tay, dự định liều mạng chiến đấu với gã đàn ông tóc đỏ.
Nhưng đúng lúc anh ta đang chuẩn bị thi triển chiêu thức thì một cảnh tượng kinh hoàng lại xuất hiện.
Một lượng lớn xúc tu đột nhiên thò ra từ lồng ngực gã đàn ông, những xúc tu này như thể là do dung nham đông cứng lại tạo thành.
Những xúc tu này nhanh như chớp và ngay lập tức quấn lấy những người đang lao về phía chúng.
Tất cả những người đang lao tới đều bị vướng vào những xúc tu, họ la hét đến tuyệt vọng nhưng không thể cử động.
"Đàn kiến!"
Gã đàn ông tóc đỏ bình tĩnh nói, sau đó dùng sức, điều khiển tất cả các xúc tu kéo những người này về phía mình...
Chương 5305: Cứu hỏa
Thương Lan Phúc sửng sốt.
Anh ta đứng đó ngơ ngác, đầu ong ong.
Anh ta không còn biết phải làm gì nữa.
Toàn bộ thuộc hạ của đã bị gã đàn ông tóc đỏ trước mặt nung chảy.
Lúc này, Thương Lan Phúc mới tỉnh ngộ.
Đáng ra anh ta phải đưa mọi người chạy trốn ngay từ đầu.
Tuy rằng chạy trốn có thể không thoát được, nhưng nếu ở lại, nhất định sẽ chết.
Bởi vì thực lực của bọn họ so với người đàn ông tóc đỏ có sự chênh lệch quá lớn.
Trước mặt gã tóc đỏ, những người này chỉ là món đồ chơi, là con kiến không hơn không kém.
Với chút thực lực của bọn họ thì còn chẳng bẻ gãy được một cái móng tay của hắn.
Thương Lan Phúc không khỏi run lên bần bật.
Sức mạnh của gã đàn ông tóc đỏ khiến anh ta nghẹt thở.
Cuối cùng, Thương Lan Phúc không thể chịu nổi nữa, đột nhiên xoay người lao về phía lối đi dẫn xuống tầng năm.
"Ồ?"
Gã đàn ông tóc đỏ tỏ ra thờ ơ, nhưng trong mắt lại thoáng hiện ra chút phấn khích.
"Con chuột... muốn chạy trốn à?"
"Không thành vấn đề, tôi rất thích bắt chuột! Bắt chuột nào!"
Gã đàn ông tóc đỏ cũng quay người đuổi theo Thương Lan Phúc.
Cơ thể gã đàn ông tóc đỏ giống như một quả đạn đại bác, bất kỳ tảng đá nào cản đường hắn ta sẽ bị hắn đập nát thành từng mảnh.
Bang bang bang bang...
Những tiếng nổ dữ dội liên tục vang lên, lan rộng khắp Long Cung, cả Long Cung cũng rung chuyển.
Lúc này Lâm Chính đang chạy tới gần Long Cung đã loáng thoáng nghe thấy tiếng nổ vọng ra từ bên trong.
"Thưa đại nhân, bên trong hình như có tiếng động!"
Tửu Ngọc đi cùng lập tức nói với Lâm Chính.
"Ừm”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn xung quanh: “Ở đây hình như không có người của Đại hội, mọi người chớ lại gần đó. Tôi một mình đi vào Long Cung, người của Đại hội chắc chắn đều ở bên trong. Nếu gặp phải bọn chúng, chắc chắn mọi người đánh không lại. Mọi người hãy ở lại đây canh chừng giúp tôi, nếu thấy Đại hội có quân viện trợ thì lập tức báo cho tôi".
"Vâng thưa đại nhân!"
Tửu Ngọc gật đầu.
Lâm Chính không chút do dự, quay người chạy vào Long Cung.
Anh che giấu khí tức của mình, di chuyển cực nhanh, sau khi tiến vào tầng một liền chạy về phía lối vào tầng hai.
Nhưng vừa chạy được vài bước, Lâm Chính đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh cúi xuống nhìn con đường dưới chân và cảnh vật hai bên mà vẻ mặt biến đổi vô cùng đặc sắc.
Con đường dẫn lên tầng hai không một bóng người.
Hai bên con đường là những đống đá vụn.
"Những kẻ trong Đại hội đã đập nát mọi thứ để tạo ra một con đường sao?"
"Không, nhìn đống đá này thì giống như bị một thứ gì đó lao mạnh vào!"
Lâm Chính phân tích vết nứt trên những tảng đá vỡ bên đường. Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một tảng đá, đột nhiên cảm nhận được sức mạnh hoả diệm đáng sợ.
Anh nhìn lối vào tầng hai, hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong nhanh hơn.
Bước vào tầng hai, anh nhìn thấy lối vào tầng ba cũng là một con đường bằng phẳng.
Lâm Chính không do dự nữa, bước vào tầng ba rồi chạy thẳng lên tầng bốn.
Nhưng ngay khi sắp đến gần lối vào tầng năm, Lâm Chính đột nhiên sững lại.
Anh nhìn thấy một người của Đại hội đang canh giữ lối vào tầng năm.
Lâm Chính lập tức dùng thuật dịch dung, đội thêm mũ và đeo thêm mặt nạ, thận trọng tiến lại gần người đang canh gác.
Đối thủ rất mạnh, nhưng vẫn chưa phải đối thủ của Lâm Chính.
Lợi dụng sự lơ là cảnh giác của hắn ta, Lâm Chính quyết đoán ra tay, phóng ra vài mũi kim bạc đâm vào cổ người canh gác.
Trong chốc lát, người canh gác gục xuống và bất tỉnh.
Lâm Chính nhanh chóng mặc quần áo của hắn ta, cải trang thành người của Đại hội rồi vội vàng đi về phía tầng năm.
"Chu Đà! Sao cậu lại vào đây? Không phải tôi bảo cậu canh gác lối vào tầng bốn sao?"
Lâm Chính vừa bước vào tầng năm thì lập tức nghe tiếng ai đó phàn nàn.
Mọi người nhanh chóng tìm thấy những tảng đá ở góc tường và nấp vào sau đó.
Tầng này vốn đã sập quá nửa, xung quanh toàn là đá. Mọi người nhìn thấy khe hở là lập tức lách vào nên việc lẩn trốn khá đơn giản.
Nhưng đối với một số cao thủ, chỉ ẩn nấp như vậy là chưa đủ, họ còn phải che giấu cả khí tức của mình.
Đối với các cao thủ mạnh mẽ, khứu giác của họ còn lợi hại hơn cả thị giác. Đôi khi, trước khi kẻ thù xuất hiện trong tầm mắt, những cao thủ này đã có thể thông qua khứu giác và cảm giác để phát hiện sự tồn tại của kẻ thù. Một số cao thủ thậm chí còn có thể định vị chính xác vị trí của kẻ thù!
Chẳng bao lâu sau, mọi người đều đã trốn xong.
Thương Lan Phúc hoàn toàn che giấu khí tức của mình, nín thở nhìn ra ngoài qua một khe hở nhỏ.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Bùm...
Những tiếng nổ kinh hoàng liên tục phát ra, tiếng mặt đất rung lắc dữ dội cũng vang lên.
Những tảng đá tiếp tục rơi xuống.
Tầng này hoàn toàn bị vùi lấp bởi cát bụi trong không trung, tầm nhìn cũng trở nên mờ mịt.
Nhưng Thương Lan Phúc vẫn có thể nhìn rõ.
Không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua.
Bùm!
Sau khi một tiếng nổ dữ dội vang lên, một tảng đá cách Thương Lan Phúc không xa đột nhiên phát nổ.
Những viên đá bắn tung tóe ra mọi hướng như những viên đạn đại bác.
Tim Thương Lan Phúc đập loạn xạ, nhất thời anh ta còn tưởng mình đang nhìn nhầm.
Viên đá thực sự đã phát nổ.
Và nhìn những viên đá mới bắn ra thì rõ ràng là một tảng đá lớn vừa bị đập nát!
Ai!
Rốt cuộc là ai?
Ai lại đáng sợ đến mức có thể đập nát đá ở đây!
Đây là Long Cung kia mà!
Những viên đá dùng để xây dựng Long Cung đều là những viên đá đặc biệt, ngay cả những cao thủ ở long mạch dưới lòng đất cũng hiếm ai có thể đập vỡ những tảng đá ở đây.
Nếu ai cũng có thể làm được như vậy thì Long Cung đã bị cao thủ của long mạch dưới lòng đất chứ không phải Lâm Chính chiếm mất!
Thương Lan Phúc tâm trạng bất an nhìn về phía sau tảng đá vỡ.
Anh ta nhìn thấy một người mặc toàn đồ đỏ đang chậm rãi bước tới.
Đó là một người đàn ông có mái tóc đỏ.
Người đàn ông này cơ bắp cường tráng, thân trên trần trụi, đầy những đường vân trông như ngọn lửa, mặc quần da, toàn thân bốc ra khói trắng.
Và điều đáng sợ nhất là bàn tay của hắn ta lúc này thực sự đang bốc cháy như ngọn lửa!
Kẻ này....là quái vật phương nào đây?
Thương Lan Phúc ngơ ngác nhìn người đàn ông này.
Người đàn ông đi thẳng về phía trước nhưng ngay sau đó đã bị một tảng đá lớn chặn lại.
Nhưng.
Hắn ta không đi vòng qua tảng đá mà giơ bàn tay lên, dùng năm ngón tay siết thành nắm đấm, đấm bay tảng đá trước mặt.
"A!"
Khi người đàn ông gầm lên, nắm đấm bốc cháy vẽ ra một vòng lửa trong không trung.
Khoảng không dường như bị ngọn lửa này đốt cháy.
Tiếp đó.
Đoàng!
Tảng đá nổ tung ngay tại chỗ.
Những mảnh đá nhỏ lại văng ra tứ tung.
Mặt đất lại rung chuyển.
Bởi vì hành động thô bạo của người đàn ông này mà tầng này lại tiếp tục sụp xuống lần thứ ba.
Không hay rồi.
Thương Lan Phúc mặt biến sắc, đưa mắt nhìn những tảng đá xung quanh đang rung lên, trong lòng điên cuồng cầu nguyện những tảng đá này đừng sụp xuống.
Nếu kích hoạt sức mạnh phi thăng, anh ta có thể giữ cho những tảng đá này không sụp xuống.
Nhưng một khi làm vậy thì Thương Lan Phúc sẽ bị lộ.
Vì vậy, nếu muốn sống sót thì thà bị chôn vùi ở đây còn hơn là kích hoạt sức mạnh phi thăng vào lúc này.
May mắn thay, những tảng đá xung quanh chỉ rung chuyển trong chốc lát rồi dừng lại.
Chúng không sụp xuống.
Thương Lan Phúc thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng giây tiếp theo.
"Hả?"
Người đàn ông tóc đỏ đột nhiên dừng lại và phát ra một âm thanh đầy nghi hoặc...
Chương 5302: Cơ hội cuối cùng
Thấy người đàn ông tóc đỏ dừng lại, Thương Lan Phúc lo sợ đến nỗi đông cứng người lại.
Sắc mặt anh ta tái nhợt, nhìn về phía một tảng đá cách đó không xa.
Lúc này, chưa nói đến người đàn ông tóc đỏ, ngay cả Thương Lan Phúc cũng cảm nhận được sức mạnh phi thăng đang toả ra từ dưới tảng đá.
Tuy rằng chỉ là một luồng lực cực kỳ nhỏ, nhưng vào lúc này lại vô cùng dễ nhận thấy.
Xong rồi!
Lần này xong đời rồi!
Thương Lan Phúc siết chặt tay thành nắm đấm.
Có người không thể chịu đựng được nữa và đã sử dụng sức mạnh phi thăng để bảo vệ bản thân.
Cũng vì người này sử dụng sức mạnh phi thăng nên hầu hết tất cả mọi người đều bị lộ.
Thương Lan Phúc nhìn thấy người đàn ông tóc đỏ đang đi về phía tảng đá và chẳng mấy chốc đã đứng trước tảng đá này.
Hắn ta vươn tay ra ấn nhẹ vào tảng đá, sau đó đột nhiên duỗi năm ngón tay, đâm thẳng vào trong tảng đá như một con dao, rồi kéo mạnh.
Rầm rầm!
Toàn bộ tảng đá bị người đàn ông tóc đỏ xé toạc.
Người trốn bên trong cũng bị lộ.
Hóa ra bên dưới tảng đá này có một khoảng không!
Người bên trong dùng sức mạnh phi thăng để giữ cho tảng đá không sập xuống, tạo ra một không gian cho mình để không bị tảng đá đè chết.
"A Kiệt..."
Thương Lan Phúc mở to mắt nhìn người đang núp dưới tảng đá.
Thấy mình bị lộ, A Kiệt nghiến răng lao thẳng về phía người đàn ông tóc đỏ, định tấn công trước.
A Kiệt không biết từ đâu rút ra một con dao găm toả ra ánh sáng màu xanh. A Kiệt lao vút đi như điện xẹt, con dao găm trong tay giống như răng nanh của rắn độc, lao về phía lồng ngực người đàn ông tóc đỏ.
Chiêu này rất đẹp.
Với trình độ tu luyện của A Kiệt, có thể thực hiện một đòn tấn công như vậy đã là rất tốt rồi.
Nhưng.
Người mà anh ta đang tấn công rõ ràng không phải là một người bình thường.
Con dao găm còn chưa kịp đâm vào lồng ngực người đàn ông thì đã chuyển sang màu đỏ.
Cuối cùng.
Con dao găm đâm cũng đâm trúng ngực người đàn ông tóc đỏ.
Nhưng con dao găm thẳng và sắc bén ban nãy giờ lại bị uốn cong và nung chảy, biến thành sắt nóng chảy nhỏ giọt xuống ngực người đàn ông tóc đỏ.
"Cái gì?"
A Kiệt choáng váng.
Thương Lan Phúc, người đang ẩn náu trong bóng tối cũng trợn tròn mắt không thể tin được.
"Cậu tên là gì?"
Người đàn ông tóc đỏ mặt vô cảm nhìn A Kiệt rồi cất tiếng hỏi: "Mong cậu nhanh chóng thu tay lại. Như vậy tôi có thể tha cho cậu một mạng. Nhớ kỹ, cậu chỉ có cơ hội duy nhất này thôi! Nếu không thì cậu chết chắc!"
"Tha cái con khỉ!"
A Kiệt chửi rủa và muốn tấn công thêm lần nữa.
Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông tóc đỏ trực tiếp dùng một tay ấn vào vai A Kiệt.
A Kiệt đột nhiên run rẩy, rồi kêu lên một tiếng thảm thiết.
Lòng bàn tay của người đàn ông tóc đỏ giống như dung nham, làm tan chảy ngay một cánh tay của A Kiệt.
"Sao cậu dám từ chối món quà tôi ban cho cậu? Cậu thật to gan, nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể nung chảy da thịt cậu, thanh tẩy linh hồn cậu mà thôi, kẻ tội nhân!"
Nói xong, người đàn ông tóc đỏ trực tiếp nắm lấy cơ thể của A Kiệt và áp vào người mình.
"Không! Đừng! Đừng..."
A Kiệt thét lên chói tai.
Nhưng có giãy giụa cũng vô ích.
Khoảnh khắc cơ thể A Kiệt tiếp xúc với cơ thể người đàn ông tóc đỏ, da thịt A Kiệt lập tức tan chảy, mùi máu và khói trắng toả ra khắp không khí.
Tiếng thét của A Kiệt kéo dài chưa đầy hai giây rồi tắt ngấm.
Thương Lan Phúc trong bóng tối trợn to hai mắt nhìn cảnh tượng tàn khốc và bi thảm này.
Cuối cùng.
Cơ thể A Kiệt bị nung chảy trên lồng ngực người đàn ông và anh ta lập tức mất mạng.
Người đàn ông tóc đỏ nhắm mắt lại, như thể đang cảm thấy rất thoải mái và tận hưởng khoảnh khắc này.
Tuy nhiên, việc đến đó vẫn chưa xong.
"Có lẽ ở đây không chỉ có một con chuột. Đàn chuột còn lại, tôi chỉ cho các người một cơ hội. Ra đây, đầu hàng ngay!"
Chương 5303: Bại lộ
Giọng nói lạnh thấu xương toả ra sát ý.
Thương Lan Phúc biết đây tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.
Cơ hội duy nhất này hoàn toàn không phải do kẻ này thực sự muốn tha cho họ mà chỉ là một quy tắc nào đó đang trói buộc hắn.
Còn kẻ này chỉ muốn giết chóc và giết chóc.
Trong suy nghĩ của hắn, việc giết người hẳn là thú vị hơn là tha cho họ.
Sức mạnh đáng sợ này kết hợp với giọng nói lạnh hơn băng của hắn đủ sức phá vỡ hàng rào phòng thủ của bất kỳ ai.
Thương Lan Phúc trong lòng thực chất cũng nảy sinh ý định đầu hàng.
Nhưng anh ta biết ngay cả khi đầu hàng cũng chưa chắc đã có đường sống sót.
Huống chi, một khi anh ta đầu hàng thì Lâm Chính cũng sẽ bị lộ.
Không, phải kiên trì! Nhất định phải kiên trì!
Thương Lan Phúc cố gắng hết sức che giấu khí tức, trong lòng nghĩ thầm.
Nhưng thuộc hạ của Thương Lan Phúc rõ ràng không có ý chí kiên định như anh ta.
"Tôi đầu hàng...Đại nhân...tôi đầu hàng!"
"Đừng giết chúng tôi, xin đừng giết chúng tôi..."
Một giọng nói run rẩy phát ra.
Sau đó, một số tảng đá lớn ở xung quanh đó bị đẩy ra, vài người từ từ bò ra từ bên trong.
Đó là những người ban nãy ẩn nấp cùng với A Kiệt.
Bọn họ sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, khó có thể đứng thẳng lưng. Ai nấy đều hồn bay phách lạc.
Người đàn ông tóc đỏ thờ ơ nhìn những người này.
“Tổng cộng có sáu người à?”
Người đàn ông tóc đỏ hỏi giọng lạnh tanh: "Chỉ có các người thôi? Không còn đồng bọn nào khác sao?"
"Không... không còn nữa, thưa đại nhân..."
Một thuộc hạ đáp bằng giọng run rẩy.
"Đừng nói dối tôi. Đôi mắt của tôi có thể nhìn thấu tâm can các người. Nếu các người dám giấu tôi bất cứ điều gì, tôi đảm bảo rằng cái chết của các người sẽ còn tồi tệ hơn con chuột vừa rồi. Tất nhiên, nếu các người thành thật khai báo, tôi có thể cho các người con đường sống, hiểu không?"
Người đàn ông tóc đỏ lại nói.
Những lời này giống như chiếc hộp Pandora, đầy cám dỗ.
Mấy người kia lập tức nhìn nhau, tựa hồ muốn xem đối phương đang nghĩ gì.
Nhưng hành động của họ lập tức khiến người đàn ông tóc đỏ đoán được điều gì đó.
Thuộc hạ kia vội vã hét lên: "Thưa đại nhân, không, không có ai khác, chỉ có chúng tôi, không có ai khác!"
"Ồ?"
Người đàn ông tóc đỏ nhìn những người đó, bình tĩnh nói: "Nhưng phản ứng của các người nói cho tôi biết, hẳn là còn một vài chú chuột đang trốn trong bóng tối!"
Hơi thở của người kia đông cứng lại.
Người đàn ông tóc đỏ bất ngờ nắm lấy vai thuộc hạ này và dí vào lồng ngực mình.
"KHÔNG!"
Người kia thất kinh, vùng vẫy dữ dội và hét lên thảm thiết.
Nhưng người đàn ông tóc đỏ hoàn toàn phớt lờ.
"Dừng lại!"
Lúc này, Thương Lan Phúc ở trong bóng tối không chịu được nữa, đẩy tảng đá ra, nhảy ra ngoài, trừng mắt nhìn người tóc đỏ nói: “Đừng hại người của tôi, tôi ra đây rồi! "
Người đàn ông tóc đỏ nghiêng đầu nhìn Thương Lan Phúc, mỉm cười nói: "Nói rồi mà, chắc chắn còn có con chuột khác!"
"Thả anh ấy ra ngay!"
Thương Lan Phúc trừng mắt nhìn người đàn ông tóc đỏ.
Tuy nhiên, người đàn ông tóc đỏ lắc đầu, sau đó bất ngờ dùng lực ấn mạnh thuộc hạ kia vào lồng ngực mình.
Trong khoảnh khắc, người đó tan chảy nhanh chóng như sắt nóng chảy và biến thành một vũng máu, nhỏ giọt xuống ngực người đàn ông tóc đỏ và rơi xuống đất.
Người đó thậm chí còn không kịp hét lên.
"Không!"
Thương Lan Phúc thét lên thảm thiết, hai mắt toé lửa như sắp nổ tung.
"Vì kẻ này dám lừa tôi, hắn nói không có người khác nhưng thực chất vẫn còn một người, cho nên tôi nhất định phải giết hắn. Bởi vì tôi đã cho hắn cơ hội, nhưng hắn lại không quý trọng, nên chuyện này không thể trách tôi đúng không?”
Người đàn ông tóc đỏ bình tĩnh nói.
"Tao sẽ giết mày!"
Thương Lan Phúc gầm lên và lao thẳng về phía người đàn ông tóc đỏ ...
Chương 5304: Ra tay tàn độc
Thương Lan Phúc điên cuồng gầm lên, sát ý bộc phát lao thẳng về phía tên tóc đỏ.
Sức mạnh phi thăng đáng sợ được giải phóng.
Nhưng trước khi anh ta kịp đến gần, người đàn ông tóc đỏ đã giơ tay và vẫy về phía Thương Lan Phúc.
Vù!
Một luồng lực hỗn độn được giải phóng từ cánh tay người đàn ông tóc đỏ.
Sức mạnh này cực kỳ hung dữ và bí ẩn, người bình thường không thể nhìn thấu.
Nó giống như một cỗ máy nghiền, khi đến gần nó nghiền nát toàn bộ sức mạnh phi thăng của Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc căn bản còn chưa kịp đến gần người đàn ông tóc đỏ thì đã bị một luồng sức mạnh nóng như lửa đốt bao trùm, toàn thân bị hất văng ra xa.
Sau khi tiếp đất, ngọn lửa bốc cháy ở nhiều nơi trên cơ thể anh ta.
Nhưng đây không phải ngọn lửa bình thường mà là yêu hoả đỏ rực như máu.
Thương Lan Phúc vô cùng đau đớn vì bị ngọn lửa thiêu đốt.
Anh ta điên cuồng lăn lộn và xé rách quần áo đang bốc cháy trên người.
Khi ngọn lửa cuối cùng được dập tắt, phần lớn cơ thể anh ta đã cháy đen, hơi thở hỗn loạn và khó lòng đứng dậy nổi.
Khi những thuộc hạ khác nhìn thấy cảnh này, họ vô cùng khiếp sợ trước thủ đoạn tàn ác của người đàn ông tóc đỏ.
Chiêu thức này trong mắt họ vô cùng đáng sợ!
Đây là chiêu thức mà người bình thường như họ có thể hiểu được sao?
"Đại nhân tha mạng! Xin đại nhân tha mạng!"
"Tất cả chúng tôi đều nghe lời đại nhân! Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì đại nhân nói!"
"Đại nhân muốn chúng tôi làm gì cũng được!"
"Chỉ cầu xin đại nhân hãy cho chúng tôi một con đường sống!"
Một vài thuộc hạ quỳ trên mặt đất, run rẩy hô lớn, không ngừng cầu xin sự thương xót.
Thương Lan Phúc khó nhọc đứng dậy, nhìn người của mình làm vậy nhưng cũng không hề tức giận.
Anh ta không thể trách những người này.
Rốt cuộc, họ cũng chỉ muốn sống sót.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng như vậy, việc họ đầu hàng để sống sót là điều đương nhiên.
Có điều.
Người đàn ông tóc đỏ dường như không thèm để ý đến những người này.
"Đầu hàng? Sống sót? Bây giờ nói những điều này có muộn quá không?"
Người đàn ông tóc đỏ bình tĩnh nói.
Những người kia nghe vậy thì run lên bần bật, vội vã ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông tóc đỏ, trong mắt là sự kinh hoàng.
Người đàn ông tóc đỏ mặt không cảm xúc, nói: “Lúc trước tôi đã hỏi các người còn có con chuột nhắt nào nữa không. Hình như các người không hề lên tiếng trả lời tôi đúng không? Nếu đã không trả lời tôi, các người có tư cách gì mà cầu xin tha thứ? "
"Thưa đại nhân... thưa đại nhân..."
Một người run rẩy lắp bắp.
Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông tóc đỏ tóm lấy đầu một thuộc hạ và kéo anh ta về phía mình.
"Không! Đừng! Hãy để tôi đi!"
Thuộc hạ kia hét lên thảm thiết.
Nhưng quá trễ rồi.
Từ cơ thể người đàn ông tóc đỏ toả nhiệt lượng kinh hoàng, trước khi người kia chạm vào cơ thể hắn ta thì toàn thân đã bắt đầu bốc cháy. Đợi đến khi tiếp xúc với cơ thể gã tóc đỏ thì cơ thể của người này lập tức bắt đầu tan chảy.
Cảnh tượng kinh hoàng đến mức khiến người ta phải rùng mình.
"Giết!"
"Thằng khốn kiếp này sẽ không tha cho chúng ta đâu, phải liều với hắn!"
"Đúng vậy, cho dù có phải chết, tôi cũng sẽ cắn đứt một mảnh da thịt của hắn!"
Thấy gã đàn ông tóc đỏ chuẩn bị giết tất cả mọi người,những thuộc hạ còn lại bừng tỉnh ngộ, ai nấy thi triển chiêu thức để liều mạng với hắn.
Nhìn thấy vậy, Thương Lan Phúc cũng lập tức ra tay, dự định liều mạng chiến đấu với gã đàn ông tóc đỏ.
Nhưng đúng lúc anh ta đang chuẩn bị thi triển chiêu thức thì một cảnh tượng kinh hoàng lại xuất hiện.
Một lượng lớn xúc tu đột nhiên thò ra từ lồng ngực gã đàn ông, những xúc tu này như thể là do dung nham đông cứng lại tạo thành.
Những xúc tu này nhanh như chớp và ngay lập tức quấn lấy những người đang lao về phía chúng.
Tất cả những người đang lao tới đều bị vướng vào những xúc tu, họ la hét đến tuyệt vọng nhưng không thể cử động.
"Đàn kiến!"
Gã đàn ông tóc đỏ bình tĩnh nói, sau đó dùng sức, điều khiển tất cả các xúc tu kéo những người này về phía mình...
Chương 5305: Cứu hỏa
Thương Lan Phúc sửng sốt.
Anh ta đứng đó ngơ ngác, đầu ong ong.
Anh ta không còn biết phải làm gì nữa.
Toàn bộ thuộc hạ của đã bị gã đàn ông tóc đỏ trước mặt nung chảy.
Lúc này, Thương Lan Phúc mới tỉnh ngộ.
Đáng ra anh ta phải đưa mọi người chạy trốn ngay từ đầu.
Tuy rằng chạy trốn có thể không thoát được, nhưng nếu ở lại, nhất định sẽ chết.
Bởi vì thực lực của bọn họ so với người đàn ông tóc đỏ có sự chênh lệch quá lớn.
Trước mặt gã tóc đỏ, những người này chỉ là món đồ chơi, là con kiến không hơn không kém.
Với chút thực lực của bọn họ thì còn chẳng bẻ gãy được một cái móng tay của hắn.
Thương Lan Phúc không khỏi run lên bần bật.
Sức mạnh của gã đàn ông tóc đỏ khiến anh ta nghẹt thở.
Cuối cùng, Thương Lan Phúc không thể chịu nổi nữa, đột nhiên xoay người lao về phía lối đi dẫn xuống tầng năm.
"Ồ?"
Gã đàn ông tóc đỏ tỏ ra thờ ơ, nhưng trong mắt lại thoáng hiện ra chút phấn khích.
"Con chuột... muốn chạy trốn à?"
"Không thành vấn đề, tôi rất thích bắt chuột! Bắt chuột nào!"
Gã đàn ông tóc đỏ cũng quay người đuổi theo Thương Lan Phúc.
Cơ thể gã đàn ông tóc đỏ giống như một quả đạn đại bác, bất kỳ tảng đá nào cản đường hắn ta sẽ bị hắn đập nát thành từng mảnh.
Bang bang bang bang...
Những tiếng nổ dữ dội liên tục vang lên, lan rộng khắp Long Cung, cả Long Cung cũng rung chuyển.
Lúc này Lâm Chính đang chạy tới gần Long Cung đã loáng thoáng nghe thấy tiếng nổ vọng ra từ bên trong.
"Thưa đại nhân, bên trong hình như có tiếng động!"
Tửu Ngọc đi cùng lập tức nói với Lâm Chính.
"Ừm”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn xung quanh: “Ở đây hình như không có người của Đại hội, mọi người chớ lại gần đó. Tôi một mình đi vào Long Cung, người của Đại hội chắc chắn đều ở bên trong. Nếu gặp phải bọn chúng, chắc chắn mọi người đánh không lại. Mọi người hãy ở lại đây canh chừng giúp tôi, nếu thấy Đại hội có quân viện trợ thì lập tức báo cho tôi".
"Vâng thưa đại nhân!"
Tửu Ngọc gật đầu.
Lâm Chính không chút do dự, quay người chạy vào Long Cung.
Anh che giấu khí tức của mình, di chuyển cực nhanh, sau khi tiến vào tầng một liền chạy về phía lối vào tầng hai.
Nhưng vừa chạy được vài bước, Lâm Chính đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh cúi xuống nhìn con đường dưới chân và cảnh vật hai bên mà vẻ mặt biến đổi vô cùng đặc sắc.
Con đường dẫn lên tầng hai không một bóng người.
Hai bên con đường là những đống đá vụn.
"Những kẻ trong Đại hội đã đập nát mọi thứ để tạo ra một con đường sao?"
"Không, nhìn đống đá này thì giống như bị một thứ gì đó lao mạnh vào!"
Lâm Chính phân tích vết nứt trên những tảng đá vỡ bên đường. Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một tảng đá, đột nhiên cảm nhận được sức mạnh hoả diệm đáng sợ.
Anh nhìn lối vào tầng hai, hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong nhanh hơn.
Bước vào tầng hai, anh nhìn thấy lối vào tầng ba cũng là một con đường bằng phẳng.
Lâm Chính không do dự nữa, bước vào tầng ba rồi chạy thẳng lên tầng bốn.
Nhưng ngay khi sắp đến gần lối vào tầng năm, Lâm Chính đột nhiên sững lại.
Anh nhìn thấy một người của Đại hội đang canh giữ lối vào tầng năm.
Lâm Chính lập tức dùng thuật dịch dung, đội thêm mũ và đeo thêm mặt nạ, thận trọng tiến lại gần người đang canh gác.
Đối thủ rất mạnh, nhưng vẫn chưa phải đối thủ của Lâm Chính.
Lợi dụng sự lơ là cảnh giác của hắn ta, Lâm Chính quyết đoán ra tay, phóng ra vài mũi kim bạc đâm vào cổ người canh gác.
Trong chốc lát, người canh gác gục xuống và bất tỉnh.
Lâm Chính nhanh chóng mặc quần áo của hắn ta, cải trang thành người của Đại hội rồi vội vàng đi về phía tầng năm.
"Chu Đà! Sao cậu lại vào đây? Không phải tôi bảo cậu canh gác lối vào tầng bốn sao?"
Lâm Chính vừa bước vào tầng năm thì lập tức nghe tiếng ai đó phàn nàn.