• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (133 Viewers)

  • Chương 5266-5270

Chương 5266: Liên minh lớn

Ở nơi đóng quân của liên minh.

Mấy người thành chủ Nam Ly Thành biết Lâm Chính trở về đều chạy ra nghênh đón.

“Bái kiến minh chủ!”.

“Bái kiến minh chủ!”.

“Bái kiến minh chủ!”.



Tiếng hô liên tục vang lên.

Mọi người cung kính quỳ dưới đất, vẻ mặt ai nấy đều tràn ngập sự chân thành.

“Đứng lên hết đi”.

Lâm Chính mỉm cười, phất tay: “Sau này không cần hành lễ lớn như vậy, tôi không thích”.

“Vâng, minh chủ”.

Thành chủ Nam Ly Thành đáp.

“Gần đây liên minh thế nào rồi?”.

Lâm Chính đi vào đại sảnh, ngồi xuống uống trà, hỏi.

“Mọi thứ đều bình yên”.

Thành chủ Nam Ly Thành cung kính đáp: “Hiện nay đa số các thế lực và thế gia ở vực Diệt Vong đều có ý gia nhập liên minh. Liên minh Thanh Huyền chúng ta gần như thống trị cả vực Diệt Vong rồi”.

“Thống trị vực Diệt Vong?”.

Lâm Chính nhíu mày lắc đầu: “Chuyện này không phải chuyện gì tốt lành”.

Thành chủ Nam Ly Thành ngạc nhiên: “Minh chủ, chuyện này thì có gì không tốt? Nếu vậy thì không ai đối đầu với liên minh chúng ta, chúng ta nắm đại quyền, không tốt sao?”.

“Nếu các ông đang quản lý thì đương nhiên không tệ, nhưng một khi liên minh lớn mạnh, trong liên minh chắc chắn sẽ có người lợi dụng quyền lực vì lợi riêng. Hơn nữa, không có sự đe dọa của thế lực bên ngoài, nhiều người trong liên minh sẽ an nhàn hưởng lạc, dẫn đến bỏ phế tu luyện, lâu dần sẽ sinh chuyện”.

Lâm Chính nói.

“A… Minh chủ, vậy tôi sẽ lập tức dừng thu nạp các thế lực khác”.

Thành chủ Nam Ly Thành vội nói.

“Đến lúc này rồi còn dừng làm gì?”.

Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Nên thu nạp thì cứ thu nạp. Những người đó muốn vào liên minh Thanh Huyền cũng chỉ để hưởng bóng mát của cây to, nếu ông từ chối, trái lại sẽ khiến những người chưa gia nhập liên minh Thanh Huyền trong vực Diệt Vong sinh ra sợ hãi, bàng hoàng bất an”.

“Vậy ý của minh chủ là…”.

“Chuyện chiêu mộ ông hãy để người khác lo, hiện giờ công việc chủ yếu của các ông là đặt ra một quy định chế độ quản lý liên minh hoàn thiện, phải ràng buộc mỗi một người trong liên minh. Tôi đề nghị tốt nhất hãy đến Long Quốc noi theo luật pháp của Long Quốc. Luật pháp của Long Quốc đã rất hoàn chỉnh, có lẽ có người thích có người không thích, nhưng các ông có thể sửa đổi cho phù hợp”.

Lâm Chính cười nói.

Thành chủ Nam Ly Thành nghe xong lặng lẽ gật đầu: “Nên như vậy…”.

“Tóm lại, tôi hi vọng những người gia nhập liên minh không được ỷ mạnh hiếp yếu, không được giết người vô tội, không được làm điều phi pháp. Nếu ai làm trái luật của vực Diệt Vong thì bắt nhốt, trục xuất, thậm chí là giết, không được nương tay, rõ chưa?”.

“Vâng, minh chủ”.

Thành chủ Nam Ly Thành đáp.

Lâm Chính hài lòng gật đầu.

Lúc này, một thành viên liên minh vội vã chạy vào.

“Minh chủ, ông Mã đến rồi”.

“Bảo ông ấy vào đây”.

Hai mắt Lâm Chính sáng lên, vội vàng lên tiếng.

“Vâng”.

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, hai tóc mai bạc trắng vội vã đi vào.

Đó không phải ai khác mà là Mã Hải.

“Sao ông lại đích thân đến đây?”.

Lâm Chính nhìn Mã Hải, bất giác cười.

“Tôi được biết Chủ tịch Lâm quay về Long Quốc nên đích thân đến đây xem xem, thuận tiện khảo sát vực Diệt Vong”.

Mã Hải cúi người, cung kính nói: “Chủ tịch Lâm, xe đã chuẩn bị sẵn, đang đậu ở bên ngoài, cậu có về luôn không?”.

“Ừ, mọi việc tạm ổn rồi, tôi cũng muốn về nhà xem sao”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Ở bên ngoài nơi đóng quân của liên minh có một chiếc Rolls-Royce.

Mã Hải chạy tới kéo cửa xe ra.

Sau khi Lâm Chính vào trong xe, xe xuất phát rời khỏi vực Diệt Vong…
Chương 5267: Chặn đường

Đường vào Long Quốc là con đường liên minh Thanh Huyền vừa mới xây dựng.

Để có thể vận chuyển dược liệu từ vực Diệt Vong đến Dương Hoa tốt hơn, Lâm Chính đã dành ra khoản tiền lớn cho Mã Hải phụ trách xây dựng con đường này.

Đương nhiên, chính phủ Long Quốc cũng dốc sức không ít.

Dù gì lối ra vào của vực Diệt Vong cũng nằm ở ngoại vực, nói đúng ra, đây là con đường quốc tế.

Mã Hải lái xe đi vào Long Quốc theo con đường này.

Nhưng trên đường đi, Lâm Chính nhạy cảm phát hiện được Mã Hải không yên lòng.

“Dương Hoa xảy ra chuyện gì sao?”.

Lâm Chính đốt điếu thuốc, hút một hơi, bình tĩnh hỏi.

Mã Hải đang lái xe chợt ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Không có gì, Chủ tịch Lâm”.

“Đừng giấu tôi, có chuyện gì cứ nói”.

Lâm Chính nói.

“Chỉ một vài chuyện nhỏ mà thôi, lâu rồi cậu mới về Long Quốc, tôi sẽ xử lý thay cậu…”.

“Chuyện nhỏ? Vậy là vẫn có chuyện?”.

Lâm Chính hỏi Mã Hải.

Mã Hải sững sờ một lúc, sau đó thở dài lắc đầu: “Chủ tịch Lâm, không dám giấu gì cậu, bây giờ nghiệp vụ của Dương Hoa xuống dốc nhiều”.

“Lại có đối thủ cạnh tranh nữa sao?”.

“Phải, nhưng không phải đối thủ cạnh tranh trong nước, mà là ở nước ngoài”.

“Nước ngoài?”.

Lâm Chính hơi ngạc nhiên.

“Hiện nay những loại thuốc bán chạy trong nước của Dương Hoa chúng ta đều bị nước ngoài nhái theo. Phí sử dụng của bọn họ rất thấp, cho nên thuốc chính hiệu của chúng ta trên thị trường nước ngoài bị xâm lấn rất mạnh, thị trường nước ngoài gần như sụp đổ”.

Mã Hải thở dài nói.

“Thuốc bọn họ nhái theo có gì khác thuốc của chúng ta không?”.

“Đại khái dược hiệu giống nhau, không có tác dụng phụ”.

“Vậy thì giảm giá thuốc của chúng ta xuống bằng với họ đi”.

Lâm Chính thở ra vòng khói, nói.

“Cái gì? Còn giảm?”.

Mã Hải sửng sốt, vội nói: “Chủ tịch Lâm, làm vậy thì thuốc chúng ta sản xuất hầu như không có lợi nhuận”.

“Không có lợi nhuận cũng chẳng sao, tôi sản xuất số thuốc này ra vốn không phải để kiếm tiền. Huống hồ, tôi còn vài phương thuốc mới, chúng ta có thể đưa thuốc mới ra thu lợi nhuận, những loại thuốc cũ coi như làm phúc cho người bệnh đi”.

Lâm Chính cười đáp.

Mã Hải im lặng một lúc, thở dài lắc đầu: “Vậy được”.

“Còn chuyện gì nữa?”.

“Chuyện bên phía Thương Minh”.

Mã Hải nói: “Gần đây có vài công ty do Thương Minh đầu tư thành lập ở Giang Thành. Tuy rằng thị trường chính của bọn họ khác với chúng ta, nhưng… tôi luôn có cảm giác bất an”.

“Thương Minh?”.

Lâm Chính nhíu mày: “Đã liên lạc với Bạch Họa Thủy chưa?”.

“Liên lạc rồi, bà ta nói những công ty do Thương Minh đầu tư đó không phải của bà ta, mà là bên phía đại hội trực tiếp mở ra ở Giang Thành mà không thông qua bà ta”.

“Đại hội có ý gì? Theo dõi tôi sao?”.

“Tôi không rõ”.

“Chung quy không phải vì kiếm tiền. Nếu là vì kiếm tiền, đại hội không cần thiết phải vòng qua Thương Minh”.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc lại nói: “Phái người đi điều tra ngay”.

“Từ Thiên và Cung Hỉ Vân đang điều tra, nhưng qua hơn nửa tháng vẫn không tra được gì”.

“Vậy à?”.

Lâm Chính nhíu chặt mày.

“Chủ tịch Lâm, chúng ta sắp đến biên giới rồi”.

Mã Hải nhìn về phía trước, lên tiếng.

Xe chầm chậm dừng lại, Mã Hải và Lâm Chính xuống xe để chiến sĩ biên giới kiểm tra.

Nhìn thấy giấy tờ và huân chương đeo trên người Lâm Chính, chiến sĩ ở biên giới lập tức chào kiểu quân đội, sau đó để bọn họ đi.

Xe tiếp tục tiến về phía trước, nhưng chưa đi được mấy kilomet thì bị một đội xe chặn đường…
Chương 5268: Đi cùng chúng tôi một chuyến

“Ồ?”.

Mã Hải liếc nhìn con đường phía trước, đầy vẻ nghi hoặc.

Một chiếc xe màu đen đi ngược hướng, vừa vặn chặn đầu xe của Mã Hải.

“Chuyện gì thế?”.

Lâm Chính hỏi.

“Chủ tịch Lâm, có người chặn đường chúng ta”.

“Kiểm tra sao?".

“Nhìn xe thì có vẻ không phải”.

Trong lúc Mã Hải và Lâm Chính nói chuyện, người trên xe đối diện đã tự động đi xuống.

Đó là vài người nam nữ mặc Âu phục đeo kính đen.

Lâm Chính nhíu mày, cũng dứt khoát xuống xe.

“Xin hỏi anh là Chủ tịch Lâm phải không?”.

Một cô gái tóc dài đeo kính đen hiên ngang đi tới, đưa tay ra với Lâm Chính.

“Các người là ai?”.

Lâm Chính không bắt tay mà hỏi, cực kỳ không vui.

“Thần y Lâm, xin đừng hiểu lầm, chúng tôi chặn đường anh cũng là bất đắc dĩ, chúng tôi là người của đại hội”.

Cô gái tóc dài đeo kính mỉm cười nói.

“Người của đại hội? Tìm tôi làm gì?”.

Đáy mắt Lâm Chính lướt qua vẻ cảnh giác.

“Là thế này, chúng tôi điều tra được gần đây thần y Lâm xuất hiện ở long mạch dưới lòng đất. Hiện nay long mạch dưới lòng đất đã xảy ra một sự việc, chúng tôi cần thần y Lâm phối hợp điều tra, có thể mời thần y Lâm đi cùng chúng tôi một chuyến không? Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu”.

Cô gái tóc dài đeo kính cười đáp.

“Đi đâu?”

“Một cứ điểm của đại hội”.

“Hình như tôi không có nghĩa vụ phải đi theo các người nhỉ?”.

“Chủ tịch Lâm, chuyện này liên quan sâu rộng, ảnh hưởng rất lớn đến đại hội, phiền Chủ tịch Lâm phối hợp. Nếu anh không chịu phối hợp, chỉ sợ sẽ làm đại hội tăng thêm hiểu lầm đối với anh”.

Nụ cười bên miệng cô gái tóc dài đeo kính dần dần tắt đi.

Lâm Chính nhíu chặt mày.

Câu nói này đã là đang uy hiếp Lâm Chính.

Thật ra Lâm Chính biết mục đích của nhóm người này.

Cùng lắm là vì nhóm người A Hải.

Nhóm A Hải mang theo vũ khí đặc biệt đi đồ sát Long tộc, theo lý mà nói sẽ không có chuyện gì, dù đụng phải người khác ở long mạch dưới lòng đất có đánh không lại cũng trở về được.

Bây giờ nhóm A Hải lại bị diệt toàn quân, sao đại hội có thể không nhận được tin?

Hơn nữa, bọn họ lại tra được gần đây Lâm Chính từng xuất hiện ở long mạch dưới lòng đất, đương nhiên sẽ liên tưởng tới Lâm Chính.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt với đại hội.

Lâm Chính hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Tôi không thích cách cô nói chuyện, cho nên tôi sẽ không đi với các cô. Nhưng để các cô không hiểu lầm tôi, tôi cho phép người của đại hội đến Giang Thành tìm tôi, muốn hỏi gì tôi cũng có thể thành thật trả lời”.

Nói xong, Lâm Chính quay người lên thẳng xe.

Vèo vèo vèo!

Khi anh vừa lên xe, xung quanh đột nhiên xuất hiện bảy bóng người đáng sợ, hầu như chỉ trong chớp mắt, một luồng sát ý mãnh liệt đã lan ra nhắm vào xe Lâm Chính.

Lâm Chính lại xuống xe lần nữa nhìn quanh đám người đó, vẻ mặt thâm trầm.

“Thế nào? Muốn ra tay?”.

“Thần y Lâm, anh là người thông minh, anh nên biết khi xung đột thì ai sẽ là người chịu thiệt. Anh kinh doanh ở Giang Thành nhiều năm như vậy, nghiệp vụ mở rộng đến vực Diệt Vong, đến tận long mạch dưới lòng đất, anh hẳn cũng biết thực lực của đại hội. Nếu thật sự bùng nổ chiến đấu, anh sẽ không có chút lợi thế nào”.

Cô gái tóc dài đeo kính nhún vai nói.

“Các người…”.

Mã Hải không nhìn thêm được nữa, còn định nói gì đó, nhưng bị Lâm Chính ngăn lại.

Anh suy tư một lúc, sau đó không có biểu cảm gì mà nói: “Bỏ đi, nếu cô đã nói đến mức đó thì tôi sẽ đi với các người một chuyến”.

“Tốt lắm!”.

Cô gái tóc dài đeo kính mỉm cười, kéo cửa xe bên cạnh ra: “Thần y Lâm, mời anh lên xe!”.
Chương 5269: Tầng trên cùng của cao ốc

Lâm Chính dặn dò Mã Hải vài câu rồi ngồi lên xe.

Cô gái tóc dài đích thân lái xe.

Chiếc xe ngoành qua vài chỗ rẽ, không biết đang đi về hướng nào.

Lâm Chính cũng không biết đường.

Chiếc xe cứ đi như vậy bảy tám tiếng đồng hồ mới lên tới cao tốc.

"Tô Thành?"

Lâm Chính nhìn biển báo trên đường, đột nhiên sững lại.

Tô Thành là một thành phố lớn của Long Quốc.

Thành phố này vô cùng phát triển, tuyệt đối không thua kém Giang Thành, thậm chí là Yên Kinh.

Chiếc xe đi vào thành phố, cuối cùng dừng lại trước một toà cao ốc.

Lâm Chính ngẩng đầu nhìn tên toà cao ốc.

"Tập đoàn Chính Hạo?"

Lâm Chính lẩm nhẩm.

Tập đoàn Chính Hạo này anh thấy hơi quen quen, nhưng không thể nhớ ra được.

"Chủ tịch Lâm không cần nhìn nữa, cũng không cần sai người đi điều tra. Đây là tập đoàn do Đại hội chúng tôi đích thân rót vốn, không liên quan gì đến Thương Minh. Tập đoàn này do Đại hội trực tiếp chịu trách nhiệm, cũng là một cứ điểm của Đại hội".

Cô gái tóc dài mỉm cười nói.

Lâm Chính im lặng không đáp.

Mấy người họ đi về phía cổng toà cao ốc.

Ở cổng có hai người đàn ông to cao lực lưỡng đang đứng.

Hai người đó một người tóc dài, một người tóc ngắn và đều đeo kính đen.

Khí tức trên người họ toả ra nói cho Lâm Chính biết hai người này hoàn toàn không đơn giản.

Bọn họ không phải là vệ sĩ thông thường.

Hơn nữa cũng không hề giống những cao thủ của Đại hội mà Lâm Chính từng giáp mặt.

Thứ đang luân chuyển trên người họ không phải khí tức bình thường, mà là sức mạnh phi thăng, lại còn là sức mạnh phi thăng vô cùng độc đáo.

Lâm Chính chưa bao giờ thấy loại sức mạnh nào như vậy.

Anh cảm thấy vô cùng lạ lẫm.

Nhưng chắc chắn sức mạnh của họ cũng không thua kém gì A Hải.

Suy cho cùng, Lâm Chính giờ cũng đã bị nghi ngờ là kẻ giết hại nhóm người A Hải.

Để đối phó với những người như anh, việc sử dụng những cao thủ phi thường là điều đương nhiên.

"Này! Tại sao trưởng lão lại bảo hai người đợi ở đây?"

Cô gái tóc dài liếc nhìn hai người kia, nhếch khóe miệng khẽ cười nói.

"Còn không phải vì nghe được tin Lâm thần y tới sao? Trưởng lão sao có thể sơ suất? Cho nên mới bắt hai chúng tôi tới đây nghênh đón".

Người đàn ông tóc ngắn mỉm cười.

Người đàn ông tóc dài nhìn Lâm Chính, hừ lạnh: "Chẳng qua cũng chỉ có vậy!"

Một câu nói đơn giản nhưng đầy kiêu ngạo.

Lâm Chính khẽ cau mày liếc nhìn người đàn ông tóc dài, chỉ thấy người đàn ông tóc dài đang nhìn mình với ánh mắt khinh thường.

"Lâm tiên sinh, xin đừng giận. Tính cách Trường Phong vốn như vậy, xin hãy lượng thứ!"

Cô gái tóc dài mỉm cười.

"Người này tên Trường Phong?"

"Đúng".

“Vậy anh tên là gì?”

"Ồ, tôi quên chưa giới thiệu, tôi tên Tinh Loan! Xin được Lâm thần y chỉ giáo".

"Tinh Loan? Tên hay lắm!"

Lâm Chính gật đầu.

Mấy người họ bước vào tòa nhà và đi vào thang máy.

Thang máy đi lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Sau khi ra khỏi thang máy, Lâm Chính nhìn thấy rất nhiều bóng người xuất hiện ở hai bên hành lang.

Những người này đều mặc đồ đen và đeo kính đen, khí tức tỏa ra từ họ cực kỳ đáng sợ.

Và không giống như các tầng trong tòa cao ốc thông thường, tầng này còn được bao phủ bởi kết giới.

Lâm Chính cau mày liếc nhìn kết giới nơi này, sắc mặt vô cùng khó coi.

Anh có thể cảm thấy sức mạnh của kết giới này không hề tầm thường.

Được bao phủ bởi kết giới khiến nơi này giống một phòng giam hơn.

Lâm Chính nhìn sang hai bên.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dán chặt vào anh, hơn nữa còn mang đầy sát ý.

"Có vẻ như các người không coi tôi là nghi phạm mà trực tiếp xác định tôi là kẻ sát nhân phải không?"

Lâm Chính trầm giọng nói.

"Không, không, không, xin đừng hiểu lầm. Lâm thần y, chúng tôi ở đây vẫn luôn là như vậy, không phải chúng tôi đối xử phân biệt với anh!"

Người phụ nữ tóc dài mỉm cười và đẩy cửa căn phòng trong cùng ra.
Chương 5270: Trà ý

Trong căn phòng rộng lớn phía trong cùng có một chiếc bàn dài mười hai mét.

Xung quanh bàn đã kín người.

Những người này ai cũng khoác áo choàng màu đen, ai cũng cúi thấp đầu, không nhìn rõ mặt mũi.

Ở phía cuối bàn là một ông lão tóc bạc.

Ông lão đang uống trà, nhàn nhã tự nhiên, nhìn thấy Lâm Chính đi vào thì không khỏi mỉm cười.

“Thần y Lâm? Nghe danh đã lâu, mau mau, mời cậu ngồi!”.

Ông lão cười ha hả nói.

“Ông là?”.

Lâm Chính không ngồi mà nhìn ông lão tràn đầy nghi ngờ.

“Ha ha ha, tôi tên là Trương Thu Mệnh, là người quản lý của đại hội ở Tô Thành, cũng là Hầu Vương của đại hội”.

“Hầu Vương?”.

Lâm Chính ngạc nhiên.

Anh chưa bao giờ nghe thấy hai chữ này.

Đây là chức danh ở đại hội sao?

Nếu là chức danh thì phải ở cấp bậc nào?

“Thần y Lâm không cần để ý mấy chuyện nhỏ này, mời cậu ngồi! Cậu cứ coi tôi là người bạn già của cậu, chúng ta ngồi đây nói chuyện một lúc là được, tôi sẽ không làm khó gì cậu”.

Ông lão cười nói.

Lâm Chính gật đầu, ngồi xuống.

“Ông muốn nói chuyện gì?”.

Lâm Chính hỏi.

“Thần y Lâm, tôi muốn hỏi cậu, cậu đã đến long mạch dưới lòng đất vào khoảng thời gian nào?”.

Ông lão rót một tách trà, sau đó đẩy sang bên cạnh.

Một bóng người mặc áo choàng ở bên cạnh lập tức tiến tới cẩn thận bưng tách trà lên, đi đến phía bên kia, đặt trà xuống trước mặt Lâm Chính.

Lâm Chính liếc nhìn tách trà.

“Trà đạo của tôi cực kỳ kém, mong thần y Lâm đừng chê”.

Ông lão tươi cười nói.

Lâm Chính nghe xong, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, lặng lẽ gật gù.

“Nước trà ngọt ngào, hương thơm của lá trà hoàn toàn hòa tan vào nước trà, vô cùng đặc sắc, phi phàm phi phàm!”.

“Thần y Lâm quá khen”.

Ông lão khẽ gật đầu, ra vẻ khiêm tốn.

“Nhưng trà đạo thật sự không ổn”.

Lâm Chính đột nhiên bổ sung một câu.

Nụ cười trên mặt ông lão cứng đờ.

“Thần y Lâm, anh nói gì?”.

Vẻ mặt của cô gái tóc dài thay đổi, giọng nói nâng cao lên đến quãng tám.

“Sao? Cô đứng gần tôi như vậy mà không nghe tôi nói à? Tôi nói trà đạo của ông ta quả thật không ổn”.

Lâm Chính thản nhiên nói.

“Anh…”.

Cô gái tóc dài vẫn muốn nói gì đó, nhưng bị ông lão ngăn lại.

“Haizz, thần y Lâm nói đúng, tôi nghiên cứu trà đạo còn nông cạn, đương nhiên là không ổn, không cần nói nhiều”.

“Nhưng…”.

Cô gái còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của ông lão thì đành thôi.

“Xin hỏi thần y Lâm, trà đạo của tôi có chỗ nào chưa đạt, mong cậu chỉ dẫn thêm”.

“Không có trà ý”.

Lâm Chính lên tiếng.

“Trà ý?”.

“Trà của ông chỉ quan trọng hình thức mà không quan trọng nội dung bên trong. Nếu chỉ coi trọng hình thức thì sao tôi không uống rượu, rượu hơn trà nhiều. Nhưng nếu phẩm trà, hình thức chỉ là tô điểm, cái bên trong nó mới là cái chính, không biết tôi nói vậy ông có hiểu không?”.

Lâm Chính thản nhiên hỏi.

Ông lão nghe xong, cúi đầu suy tư một lúc lâu, cuối cùng đứng dậy chắp tay, cúi mình trước Lâm Chính.

“Cảm ơn đã chỉ dạy”.

“Không dám”.

Lâm Chính khẽ cúi đầu.

“Thần y Lâm, hôm nay mời cậu đến đây là vì đại hội chúng tôi xảy ra một chuyện, một tiểu đội tác chiến đặc biệt của đại hội chúng tôi đã mất liên lạc ở long mạch dưới lòng đất. Sau khi chứng thực, bọn họ đều hi sinh ở long mạch dưới lòng đất, còn cậu vừa ra khỏi long mạch dưới lòng đất, cho nên chúng tôi muốn biết cậu có liên quan gì đến chuyện này hay không”.

Ông lão mỉm cười nói: “Nếu có liên quan thì tôi hi vọng thần y Lâm có thể thành thật khai báo, như vậy sẽ tốt cho cả cậu và chúng tôi!”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom