• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (131 Viewers)

  • Chương 5116-5120

Chương 5116: Hắn là của tôi

Ánh mắt Diệp Viêm trở nên nghiêm nghị, toàn thân dâng tràn ý chí chiến đấu.

Thật ra cô gái tóc bạc nói đúng một câu, Lâm Chính năm lần bảy lượt đánh bại hắn thật sự đã khiến hắn sinh ra tâm ma.

Hơn nữa, thiên phú và sự bền bỉ Lâm Chính biểu hiện ra khiến hắn cảm thấy tràn ngập nguy cơ.

Nếu không giết người này, con đường tu hành của hắn cũng không đi được xa.

“Giao cho tôi”.

Diệp Viêm đáp lại, sau đó tích lũy long lực trên hai cánh tay.

Trong nháy mắt, hai tay hắn vừa khôi phục thành tay người lại biến thành vuốt rồng.

Mười ngón của hắn đưa ra, móng tay trở nên sắc bén, mu bàn tay phủ vảy rồng, hai cánh tay trở nên thô to đáng sợ…

Long lực lượn lờ xung quanh người hắn.

Lâm Chính lặng lẽ nhìn Diệp Viêm, nhưng không có vẻ gì ngạc nhiên.

“Mày hấp thu long lực rồi sao? Vì sao mày nhìn thấy tao của hiện tại lại không ngạc nhiên?”.

Diệp Viêm hỏi.

“Long lực? Long lực là gì?”.

Lâm Chính hỏi.

“Mày không biết sao?”.

“Mày đang nói tới năng lượng ở dưới lòng đất sao?”.

“Đúng”.

“Hấp thu một ít”.

“Mày biết cách hấp thu long lực? Lâm Chính, thiên phú của mày thực sự khiến tao kinh ngạc”.

“Cũng tạm, nhưng người như mày trở thành dáng vẻ gì tao cũng không kinh ngạc, bởi vì mày vốn là một tên điên”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Nhưng hôm nay mày phải chết ở đây!”.

Diệp Viêm quát lên, cũng không nhiều lời, xông thẳng về phía Lâm Chính.

Lần này tốc độ của Diệp Viêm nhanh hơn trước kia gấp mười lần.

Hơn nữa, sức mạnh phi thăng kết hợp với uy lực mà long lực sản sinh ra càng trở nên vô cùng khủng khiếp.

Lúc này, Diệp Viêm muốn giết Tiếu Thiên Võ Thần chắc chắn không phải chuyện gì khó.

Nhưng Lâm Chính lại không có vẻ gì sợ Diệp Viêm.

Dù Diệp Viêm đằng đằng sát khí xông đến, Lâm Chính vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

“Long Trảo Thủ!”.

Diệp Viêm hét lên, móng vuốt sắc bén đánh đến từ xa.

Keng!

Vuốt sắc bén phóng ra năm luồng khí tức đáng sợ, đánh về phía Lâm Chính với khí thế không gì có thể ngăn chặn.

Nhưng Lâm Chính không tránh không né, nhẹ nhàng vung tay lên.

Ầm!

Năm vuốt rồng bị đánh tan.

“Cái gì?”.

Diệp Viêm sửng sốt.

Lâm Chính trở tay rút Tuyệt Thế Tà Kiếm chém về phía Diệp Viêm.

Xoẹt!

Lúc này Tuyệt Thế Tà Kiếm bùng nổ một luồng kiếm quang dài trăm trượng, bay về phía Diệp Viêm.

Diệp Viêm kinh ngạc, lập tức sử dụng long lực che phủ toàn thân.

Trong nháy mắt, cơ thể của hắn lại mọc ra nhiều vảy rồng.

Sau khi kiếm quang đánh đến, vảy rồng bị phá tan một nửa. Diệp Viêm cũng bị đánh bay đi, đập mạnh xuống đất.

Kiếm khí còn lại bay lên trời, va đập vào tầng nham thạch bên trên.

Ầm ầm!

Tầng nham thạch lay chuyển.

“Hả?”.

“Hắn lại có thể lay động tầng nham thạch?”.

“Hơn nữa… hắn còn đánh tan long lực của Diệp Viêm một cách dễ dàng… Chẳng lẽ long lực của hắn mạnh hơn Diệp Viêm?”.

Đám người cô gái tóc bạc đầy kinh ngạc, không khỏi lên tiếng.

Diệp Viêm bò dậy từ dưới đất.

Hắn ho khan hai tiếng, thở hổn hển, vảy rồng trên người rơi mất một nửa. Đợi xua đi vảy rồng, triệt tiêu long lực mới nhìn thấy nơi ngực hắn có vết kiếm rất sâu, máu chảy ra ngoài từ vết kiếm, nhuộm đỏ thân dưới của hắn.

"Diệp Viêm, anh có ổn không?”.

Cô gái tóc bạc lên tiếng hỏi.

“Không sao”.

Diệp Viêm lấy châm bạc đâm lên người, giúp vết thương của mình khôi phục.

Lúc này cô gái tóc bạc đi tới.

“Được rồi Diệp Viêm, anh lui xuống đi, để tôi đối phó người này!”.

“Hắn là của tôi!”.

Diệp Viêm ngây ra một lúc rồi đáp.
Chương 5117: Không còn đường lui

Cô gái tóc bạc nghe xong, lạnh lùng liếc nhìn Diệp Viêm: “Long lực kẻ này hấp thu không chỉ có một ít như Mộ Dung Tùng, có lẽ hắn có kha khá long lực. Hắn không phải người trong tộc chúng tôi, nếu có long lực thì hắn sẽ là đối tượng chúng tôi cần phải diệt trừ!”.

“Tôi có thể giết hắn!”.

Diệp Viêm nói.

“Có lẽ cậu có thể, nhưng từ hành động lúc nãy cho thấy, dù cậu có giết hắn cũng phải trả cái giá đắt. Cậu cứ đứng sang một bên đi để chúng tôi xử lý thì ổn thỏa hơn. Nếu để hắn chạy mất, cậu có chịu trách nhiệm được không?”.

Người đàn ông lực lưỡng bên cạnh hét lên, bước tới trước một bước.

Diệp Viêm im lặng.

Lâm Chính tò mò nhìn bọn họ.

“Các người đều có long lực?”.

“Sức mạnh này vốn thuộc về chúng tôi”.

Cô gái tóc bạc cười nói.

“Tôi thấy thực lực của các người có lẽ không thua kém Võ Thần, các người là ai? Long mạch dưới lòng đất có người như vậy từ lúc nào?”.

Lâm Chính hỏi.

“Tò mò sao? Cất mấy câu hỏi của anh đi, yên lặng đón nhận cái chết mới là thích hợp nhất”.

Cô gái tóc bạc nhún vai, không muốn lãng phí nước bọt với Lâm Chính, sau đó dùng chân đạp mặt đất.

“Thiên Thiên, Ngọc Long!”.

Cô gái tóc bạc lên tiếng.

Gào!

Trong nháy mắt, Lâm Chính giống như nghe thấy tiếng rồng gầm từ dưới mặt đất.

Anh cúi đầu nhìn, nhíu mày, đợi phản ứng lại thì mặt đất bên dưới đã nứt ra. Sau đó, một con Ngọc Long do long lực hóa thành lao ra khỏi mặt đất, lao về phía anh.

Lâm Chính vội vàng tránh né nhưng vẫn không tránh kịp, cả người bị đánh bay ra xa hơn mười mét.

Lâm Chính lăn mấy vòng dưới đất mới đứng dậy.

Mặc dù cả người trông vô cùng chật vật, nhưng trên người lại không bị thương.

“Ồ?”.

Cô gái tóc bạc hơi bất ngờ.

Nếu đổi là người thường, dù không tan xương nát thịt, ít nhiều cũng sẽ bị nội thương.

Người này có thân xác mạnh vậy sao?

Cô gái tóc bạc sững người, Lâm Chính cũng sững người.

Anh nhìn chằm chằm cô gái tóc bạc, nhất là đôi chân thon dài của ta, mãi không dời mắt.

“Anh nhìn cái gì đó?”.

Cô gái tóc bạc thẹn quá hóa giận, lại ra chiêu.

Long lực đáng sợ lại đánh tới.

Đương nhiên không phải Lâm Chính muốn thưởng thức đôi chân của cô ta, mà là suy nghĩ chiêu thức của cô ta.

Thật ra anh đã cảm nhận được năng lượng mình hấp thu dưới lòng đất chính là long lực mà bọn họ nhắc tới.

Mặc dù anh hấp thu được không ít long lực, nhưng không biết nên sử dụng thế nào.

Ngược lại, bọn họ vận dụng long lực rất thành thạo, vừa vặn đúng chỗ, dù là chiêu thức trước kia của Diệp Viêm cũng thôi thúc long lực vô cùng hoàn thiện.

Xem ra phải tìm bọn họ học hỏi kinh nghiệm.

Lâm Chính nghĩ trong lòng, sau đó lùi về sau, tránh đòn tấn công của cô gái tóc bạc.

Cô gái tóc bạc tiếp tục đánh giết.

Nhưng Lâm Chính chật vật tránh né, hoàn toàn không đánh trả.

Diệp Viêm thấy vậy thì nhíu mày, hét lên: “Thiên phú người này rất cao, ngộ tính siêu phàm, cộng thêm bản lĩnh xem qua là không quên, do đó hắn giỏi nhất là học lén công pháp của kẻ địch trong lúc giao chiến, cô phải cẩn thận!”.

“Chiêu thức long lực vô cùng kỳ quái, sao có thể nhìn qua là học được? Yên tâm, tôi sẽ giết hắn!”.

Cô gái tóc bạc hét lên, vung tay, long lực cuồn cuộn như khói tỏa ra từ trong cơ thể cô ta, lan ra bốn phía.

Không lâu sau, bốn phương tám hướng Lâm Chính đều bị long lực của cô ta bao vây.

“Xem chiêu này của tôi, Ngọc Long Diệt Thiên Quyết!”.

Cô gái tóc bạc nghiêm túc, tóc bạc tung bay, mười ngón vung lên.

Gào!

Long lực từ bốn phương tám hướng bỗng chốc hóa thành trăm con Ngọc Long, đồng loạt xông về phía Lâm Chính.

Lâm Chính không còn đường nào để lui.
Chương 5118: Anh nghĩ hắn mạnh hơn tôi?

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…

Tiếng nổ dày đặc và mạnh mẽ vang lên khắp hiện trường.

Sức mạnh hủy diệt đáng sợ lan rộng bốn phía, giống như lưỡi hái tử thần, hủy thứ còn có thể đứng sững trong Long Tâm Thành.

Thành phố phồn hoa ngày xưa nay đã hoang tàn, hóa thành phế tích.

Cô gái tóc bạc thở hổn hển, nhìn chằm chằm trung tâm vụ nổ.

Tiếng nổ dữ dội làm bắn ra cát bụi đầy trời.

Cô ta tin chiêu này nhất định có thể khiến Lâm Chính không còn xương cốt.

Dù không chết cũng có thể khiến anh mất đi sức chiến đấu.

“Đã lâu không thấy em dùng Ngọc Long Thiên Diệt Quyết rồi”.

Người đàn ông lực lưỡng mỉm cười: “Không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy ở Long Tâm Thành”.

“Là em đánh giá thấp thủ đoạn của người này, xem ra Diệp Viêm cũng không vô dụng như trong lời đồn! Tên Lâm Chính này có chút thủ đoạn!”.

Cô gái tóc bạc nói: “Nhưng may là vẫn giải quyết được”.

“Nếu cô không nhìn thấy thi thể của Lâm Chính thì đừng chắc chắn rằng hắn đã chết”.

Diệp Viêm nói: “Cô không tưởng tượng được sự ngoan cường của người này đâu. Người này có một điểm phi thường không ai có thể với tới, dù là tôi cũng phải cam bái hạ phong!”.

“Điểm nào?”.

Cô gái tóc bạc nhíu mày, lạnh lùng hỏi.

“Y thuật!”.

Diệp Viêm nói.

“Y thuật?”.

Bọn họ nhìn nhau, cảm thấy không tin nổi.

Chốc lát sau.

“Ha ha ha ha…”.

Tiếng cười giòn giã vang lên.

“Diệp Viêm, anh nghĩ chúng tôi dùng sức mạnh gì? Sức mạnh phi thăng sao? Chúng tôi dùng là long lực!”.

“Đòn tấn công mạnh như vậy, thân xác đã bị đánh tan, y thuật có cao thì sao có thể tự lành được?”.

“Anh ngây thơ quá rồi!”.

Bọn họ nhìn Diệp Viêm giễu cợt, ai cũng có vẻ mặt thú vị.

“Ngọc Long Diệt Thiên Quyết dù là Võ Thần trúng phải cũng nổ tung người mà chết, không phải sức mạnh phi thăng có thể phòng ngự, chỉ có long lực mới có thể chống đỡ. Hắn muốn chặn được đòn tấn công của tôi, rất đơn giản, chỉ cần long lực của hắn mạnh hơn tôi là được. Nhưng anh nghĩ long lực của hắn có thể mạnh hơn tôi không?”.

Cô gái tóc bạc cười chế giễu.

Diệp Viêm im lặng không nói.

“Được rồi, thu dọn đi, về thôi, làm lỡ quá nhiều thời gian rồi”.

Cô gái tóc bạc quay người chuẩn bị rời đi.

Những người khác cũng cảm thấy chán nản, lần lượt rời đi.

Đúng lúc đó, Diệp Viêm đột nhiên lên tiếng: “E rằng cô vẫn chưa đi được”.

“Ồ?”.

Cô gái tóc bạc sửng sốt, quay đầu nhìn.

Cát bụi đầy trời dần rơi xuống, trong cảnh tượng mông lung tỏa ra ánh đom đóm nhàn nhạt.

“Lâm Chính?”.

Cô gái tóc bạc sửng sốt.

Bọn họ cũng cảm thấy khó tin.

Lâm Chính lặng lẽ đứng đó, một tay đưa lên, lòng bàn tay tích lũy long lực nồng đậm.

Long lực hóa thành một màn khí bao bọc anh hoàn toàn.

Một chiêu lúc nãy hoàn toàn không làm anh bị thương được, hoàn toàn bị long lực của Lâm Chính chặn lại.

“Sao có thể như vậy?”.

Cô gái tóc bạc như bị sét đánh, đôi mắt mở to, không dám tin những gì mình nhìn thấy.

Lâm Chính đỡ được rồi!

Có nghĩa long lực của người này cao hơn cô ta!

“Không thể nào… Tuyệt đối không thể…”.

“Long lực của người này sao lại mạnh như vậy?”.

Những người khác cũng vô cùng chấn động.

Lâm Chính xua tan long lực, hờ hững nhìn chằm chằm cô gái tóc bạc.

“Các người cùng bọn với Diệp Viêm sao? Nếu vậy, tôi cũng không cần nương tay nữa!”.

“Tên khốn, anh đừng đắc ý! Tôi giết anh!”.

Cô gái tóc bạc nghiến răng tức giận nói, lại sử dụng chiêu.
Chương 5119: Ngọc Long, Diệt Thiên Quyết

Cô gái tóc bạc gào lên, xông về phía Lâm Chính.

Hai bàn tay cô ta được long lực dồi dào bao bọc, giống như hai chiếc găng tay, không ngừng đánh về phía Lâm Chính.

Lâm Chính vẫn tránh né, tốc độ rất nhanh, hơn nữa bước chân linh động ảo diệu.

“Trước kia tôi chưa từng thấy hắn có thân pháp như vậy, xem ra hắn thật sự có được truyền thừa của Trấn Ngục Võ Thần”.

Diệp Viêm nghiêm túc nói.

Hắn cứ nghĩ thời gian này thực lực của mình tăng vọt đủ nhanh rồi, nhưng so với người này lại xuất hiện khoảng cách.

Nghĩ năm xưa lần đầu gặp Lâm Chính, hắn muốn giết Lâm Chính dễ như trở bàn tay.

Thời gian trôi qua, bây giờ hai người lại gặp nhau, hắn đã không thể xác định mình có thể chiến thắng được người kia không.

Thiên phú của người này quá đáng sợ!

Cô gái tóc bạc quyền chưởng giao nhau nhưng không làm Lâm Chính bị thương được.

Trong lúc cấp bách, cô ta chỉ đành biến chiêu.

Găng tay tan đi, một thanh trường kiếm trắng như ngọc xuất hiện trong tay cô ta.

Đó là kiếm do long lực hóa thành.

“Long Kiếm Đãng Bát Hoang!”.

Cô gái tóc bạc quát lên, trường kiếm trong tay đâm xuống đất, sau đó phất tay.

Gào!

Theo trường kiếm vung lên, mấy luồng kiếm khí như rồng bùng phát, cuốn về phía Lâm Chính.

Ánh mắt Lâm Chính nhìn chằm chằm trường kiếm, hai tay hội tụ sức mạnh, đánh xuống mặt đất.

Vù!

Một chiếc khiên óng ánh được tạo thành.

Kiếm khí đều bị chặn lại.

Cô gái tóc bạc không thể không đánh cự ly gần, định dùng kỹ xảo đánh bại người đó.

Nhưng kỹ xảo của Lâm Chính cũng không tầm thường, thân pháp vẫn nhanh mạnh vô cùng.

Hai bên đánh nhau gần trăm chiêu, cô gái gần như không thể làm Lâm Chính bị thương.

“Người này mãi không tấn công mà chỉ phòng thủ, hắn đang học chiêu pháp của cô, mau lùi lại!”.

Diệp Viêm nhìn ra manh mối, lập tức hét lên.

“Tôi từng nói, chiêu pháp của chúng tôi không dễ học, hắn không tấn công không phải không muốn mà là không thể! Tôi sẽ giết hắn!”.

Cô gái tóc bạc hét lên, đòn tấn công dày đặc như mưa định khiến Lâm Chính không có cơ hội thở lấy hơi.

Cô ta tin rằng Lâm Chính có phòng thủ tốt đến đâu, cuối cùng cũng sẽ lộ sơ hở.

Hơn nữa, sau lưng cô ta còn có đồng đội, Lâm Chính chỉ có một mình.

Do đó, cô ta có thể không hề kiêng dè sử dụng long lực, dùng hết long lực cũng không sao, đồng đội của mình chặn phía sau, Lâm Chính thì không.

Nếu anh tiêu hao hết sức lực, cạn kiệt sức lực thì đồng nghĩa anh chỉ có đường chết.

Nhưng rõ ràng Lâm Chính cũng chú ý đến điều này. Sau khi đánh với cô gái tóc bạc mấy chiêu, ánh mắt Lâm Chính đột nhiên trở nên lạnh lùng, đột nhiên vung tay đánh về phía ngực cô gái tóc bạc.

Đòn này nhanh mạnh phi phàm, giống như vô hình.

Cô gái tóc bạc không ngờ đến, muốn phòng thủ tránh né thì đã không thể.

Ầm!

Cô gái tóc bạc bị đánh bay ra xa, đập mạnh xuống đất, khóe miệng tràn máu.

“Em gái!”.

Đám người đàn ông lực lưỡng đều chạy tới.

“Chúng ta xông lên giết chết hắn là được!”.

Diệp Viêm lập tức nói.

“Khốn nạn!”.

Cô gái tóc bạc nổi giận, quát lên với Diệp Viêm: “Nếu sự việc truyền đến đội, chẳng phải mặt mũi tôi sẽ mất hết hay sao?”.

“Cô?”.

Diệp Viêm nhíu mày.

“Cút sang bên cho tôi, hôm nay tôi phải đích thân chém người đó!”.

Cô gái tóc bạc dữ tợn nói.

Nói xong, cô ta lại nhìn Lâm Chính.

Nhưng dường như Lâm Chính không muốn chơi nữa.

Anh vung tay, cánh tay đột nhiên thôi thúc long lực, giống như sóng biển cuộn trào, hội tụ ở lòng bàn tay anh.

Cô gái tóc bạc kinh hãi, khó tin nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính nhìn cô gái tóc bạc từ xa, năm ngón nắm lại, nghiền nát luồng long lực trong lòng bàn tay, chậm rãi hét lên: “Ngọc Long, Diệt Thiên Quyết!”.
Chương 5120: Không đỡ nổi

Gào!

Tiếng rồng gầm vang vọng khắp Long Tâm Thành.

Tất cả mọi người kinh hãi dựng tóc gáy, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.

Lòng bàn tay của Lâm Chính bùng nổ khí ý huyền diệu.

Luồng khí ý giống như sương mù lan tỏa quanh người anh.

Nhưng chỉ một nhịp thở, tất cả sương mù đều biến mất.

Đợi mọi người phản ứng lại, sương mù đã xuất hiện ở quanh người cô gái tóc bạc.

Tầng sương mù còn dày hơn sương mù của cô gái tóc bạc thi triển với Lâm Chính vô số lần.

“Cái gì?”.

Bọn họ kinh ngạc kêu lên.

Người đàn ông lực lưỡng như hiểu ra gì đó, vội hét lên: “Mau xông lên giúp đỡ!”.

Những người khác mới hoàn hồn lại, xông về phía cô gái tóc bạc.

Đúng lúc đó, sương mù đáng sợ bao bọc quanh cô gái tóc bạc vẫn to ra, lan rộng.

Cô gái tóc bạc sửng sốt, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng đáng sợ đó.

Đợi cô ta phản ứng lại, sương mù xung quanh đã dày đến trăm mét.

“Đây… Đây là… Ngọc Long Thiên Diệt Quyết?”.

Cô gái tóc bạc lắp bắp.

Gào!

Tiếng rồng gầm lại vang lên!

Sau đó trong sương mù sôi sục.

Giống như nước sôi bốc hơi, không ngừng có sương mù bành trướng sôi sục.

Ngay sau đó, những con Ngọc Long đáng sợ sinh ra, lao về phía cô gái tóc bạc.

So với Ngọc Long mà cô gái tóc bạc dùng với Lâm Chính thì Ngọc Long lần này to lớn hơn, mạnh mẽ hơn, sung sức hơn, khí thế không gì sánh kịp.

Gào!

Ngọc Long sinh ra, lao về phía cô gái tóc bạc.

Trong chớp mắt lại có muôn vàn con Ngọc Long lao tới.

Cô gái tóc bạc run rẩy.

Từ khi cô ta luyện được chiêu thức này cũng chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy.

Cô ta vội vàng sử dụng tất cả long lực trong cơ thể, lấy bản thân làm trung tâm tạo nên phòng ngự.

Nhưng phòng ngự của cô ta đúng là như muối bỏ biển trước hơn nghìn con Ngọc Long.

Không phòng được!

Không thể đề phòng!

Làm sao đây?

Phải làm sao đây?

Cô gái tóc bạc run rẩy, đôi mắt mở to nhìn Ngọc Long lao đến.

Cô ta không ngờ có ngày mình lại chết bởi chiêu thức của mình.

Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Roạt!

Một tia sáng âm tà ập tới.

Trong đám Ngọc Long dày đặc bị xé ra một lỗ hổng.

Là Diệp Viêm!

Hắn đưa một tay tới trước, long lực bao bọc quanh người, xé đám Ngọc Long kia ra.

Nhưng cái giá là da thịt toàn thân hắn nứt toác, cánh tay đưa ra phía trước thì bị xoắn nát thành máu thịt lẫn lộn.

“Mau truyền long lực cho cô ấy, nếu không cô ấy sẽ chết chắc!”.

Diệp Viêm gào lên.

Đám người đàn ông lực lưỡng chạy tới không dám do dự, truyền long lực cho cô gái tóc bạc theo lỗ hổng mà Diệp Viêm xé ra.

Long lực dồi dào truyền vào cơ thể cô gái.

Cô gái chấn động mạnh, lập tức truyền luồng long lực này vào màn chắn bảo vệ mình tạo ra.

Trong nháy mắt, màn chắn bảo vệ được tăng cường gấp mười lần.

Ầm ầm ầm ầm…

Lúc này, Ngọc Long đánh tới.

Chuỗi tiếng nổ dữ dội vang lên.

Nơi Ngọc Long va đập liên tục dâng lên những đám mây hình nấm.

Mặt đất rung chuyển, thành trì sụp đổ.

Đất trời tối tăm, tận thế giáng xuống!

Hơn nghìn con Ngọc Long đánh vào màn chắn bảo vệ đều tan nát.

Nhưng màn chắn bảo vệ cũng dần dần nứt ra dưới sự tấn công của Ngọc Long.

Cô gái tóc bạc kiên trì, răng cắn chặt.

Nhưng cuối cùng.

Xoảng.

Màn chắn bảo vệ cuối cùng vẫn nứt ra.

Ngọc Long đánh lên người cô ta.

Những tiếng la thảm thiết vang vọng khắp Long Tâm Thành…

“Em!”.

“Cô chủ!”.

Tiếng hô kinh hãi không ngừng vang lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom