-
Chương 5031-5035
Chương 5031: Võ Thần tập kích
“Thật to gan!”.
Một lãnh đạo cấp cao của tòa nhà treo thưởng không nhìn nổi nữa, đập bàn quát: “Tên họ Lâm kia, cậu dám ngồi ở vị trí chủ tịch của chúng tôi, cậu muốn chết sao?”.
“Không ngồi được à?”.
Lâm Chính bắt chéo chân, đốt điếu thuốc hỏi.
“Ngang ngược! Cậu là cái thá gì mà xứng ngồi ở vị trí này?”.
Người đó gào lên: “Người đâu!”.
Soạt…
Vệ sĩ giỏi nhất của tòa nhà treo thưởng xông vào từ ngoài cửa, bọn họ vừa vào đã xông về phía Lâm Chính, rút đao kiếm bao vây anh.
“Tên họ Lâm kia, dù cậu có là khách của tòa nhà treo thưởng cũng không được ngông cuồng như vậy, dám ngồi ở vị trí chủ tịch. Chết tiệt! Người đâu, bắt lấy cậu ta nhốt vào nhà giam, để chủ tịch xử lý!”.
“Vâng!”.
Vệ sĩ ở xung quanh nổi giận hô to, rút kiếm chĩa về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, ngược lại tức giận nhìn chằm chằm vệ sĩ đang xông tới: “Nếu các người dám động vào tôi, các người sẽ là tội phạm khiến tòa nhà treo thưởng hủy diệt! Các người có chịu nổi không?”.
Lời này vừa cất lên, tất cả đều run rẩy, đứng khựng lại nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Rõ ràng không ai dám rước rắc rối.
“Tên họ Lâm kia, sao cậu dám dọa dẫm ở đây?”.
Lãnh đạo cấp cao của tòa nhà treo thưởng phẫn nộ quát.
“Dọa dẫm? Vậy chúng ta cứ xem xem là tôi dọa dẫm hay là ông chôn vùi đường sống của tòa nhà treo thưởng”.
Lâm Chính cười nhạt, không hề sợ hãi.
“Cậu…”.
Người đó nổi giận, nhưng không nói được lời nào.
Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.
“Cậu Lâm muốn ngồi cũng không sao, mọi người đừng nói nữa. Ở tòa nhà treo thưởng chúng ta, khách hàng là thượng đế!”.
Giọng nói đó vang lên, tất cả mọi người đều giật mình, sau đó đứng dậy.
“Phó chủ tịch!”.
“Chào phó chủ tịch!”.
“Chào phó chủ tịch!”.
Bọn họ khom lưng, không ai dám không cung kính.
Lâm Chính nhìn ra phía cửa.
Cửa phòng họp có một bóng người tiên phong đạo cốt, để râu sơn dương.
Người này bề ngoài có vẻ hơn sáu mươi tuổi, nhưng nhìn tuổi xương thì đã hơn ba trăm tuổi.
Tim Lâm Chính đập thình thịch.
Mặc dù y thuật ở long mạch dưới lòng đất phi phàm trác tuyệt, nhưng có thể tăng tuổi thọ con người lên đến ba trăm tuổi thì thật hiếm có.
Người đến lặng lẽ nhìn Lâm Chính, dường như đang quan sát, một lúc sau vội vàng gật đầu đi thẳng về phía Lâm Chính, lúc đến gần người đó lập tức đứng lại, chắp tay.
“Cậu Lâm, nghe danh đã lâu, tôi là Đặng Mão phó chủ tịch của tòa nhà treo thưởng, vinh hạnh được gặp, xinh hãy chỉ giáo nhiều hơn”.
“Phó chủ tịch Đặng khách sáo rồi!”.
Lâm Chính cũng đứng dậy, chắp tay.
Người đó đã nể mặt, đương nhiên Lâm Chính cũng sẽ khách sáo, nhưng nếu gặp người khác kiêu ngạo không coi mình ra gì, anh cũng không muốn để tâm.
“Cậu Lâm, cấp dưới của tôi không hiểu chuyện đụng chạm đến cậu, mong cậu thứ lỗi!”.
Đặng Mão cười nói, sau đó quát lên với lãnh đạo cấp cao của tòa nhà treo thưởng kia: “Vương Nham, không lẽ ông không biết cậu Lâm là khách quý của tòa nhà treo thưởng chúng ta sao? Vì sao lại để khách quý khó xử?”.
“Phó chủ tịch, tôi…”.
Người tên Vương Nham há hốc miệng, không biết nên trả lời thế nào.
“Mau xin lỗi cậu Lâm!”.
“Chuyện đó…”.
“Vương Nham nghẹn họng, cuối cùng đành gật đầu: “Cậu Lâm, là tôi lỗ mãng xúc phạm đến cậu, mong cậu thứ lỗi…”.
“Chuyện nhỏ, ngồi xuống rồi nói”.
Lâm Chính cũng không so đo, phất tay.
Đặng Mão ngồi xuống ghế trống của hàng ghế thứ nhất, yên lặng nhìn Lâm Chính.
Thấy vậy, Lâm Chính cũng đã hiểu được thái độ của tòa nhà treo thưởng.
Lâm Chính gật đầu, lên tiếng: “Các vị, tôi nghĩ tòa nhà các vị cũng đã nhận được tin rồi phải không?”.
“Cậu Lâm nói tới tin nào?”.
Đặng Mão hỏi.
“Võ Thần… tập kích!”.
Lâm Chính trả lời.
Chương 5032: Được
Nghe nói như vậy, tất cả lãnh đạo cấp cao của tòa nhà treo thưởng đều nghiêm mặt.
Không nghi ngờ gì nữa, tin tức ngay cả Thương Lan Phúc cũng đã thăm dò được, cơ cấu tổ chức tình báo chuyên nghiệp nhất ở long mạch dưới long đất như tòa nhà treo thưởng sao có thể không biết chuyện Trấn Ngục Võ Thần và Tiếu Thiên Võ Thần đang tiến về Long Tâm Thành?
Hai vị Võ Thần khí thế hùng dũng, nhìn khí thế đó e là muốn san bằng cả Long Tâm Thành.
Bây giờ tòa nhà treo thưởng cũng đang rầu vì chuyện này.
“Đương nhiên chúng tôi biết chuyện này".
Đặng Mão do dự một lúc, sau đó nói: “Cậu Lâm đừng trách, nói thật theo chúng tôi thấy, hai vị Võ Thần giết đến Long Tâm Thành không phải vì tòa nhà treo thưởng, mà là vì cậu...”.
“Các ông nghĩ thế nào?”.
Lâm Chính hỏi.
“Trận chiến núi Bất Ước, ba vị Võ Thần ngã xuống, thi thể và truyền thừa của bọn họ đều trở thành bảo tàng quý giá nhất ở long mạch dưới lòng đất. Bốn vị Võ Thần đột nhiên xuất hiện là vì ba vị Võ Thần này. Nếu bọn họ từ bỏ Diệp Viêm chạy đến Long Tâm Thành, đương nhiên là vì cậu, người đã tham gia vào trận chiến Võ Thần. Từ đầu tới cuối tòa nhà treo thưởng không tham gia vào việc này, về tình về lý đều không liên quan đến chúng tôi, không phải sao?”.
Đặng Mão bình tĩnh nói.
“Có liên quan đến các ông”.
“Cậu Lâm nói vậy là sao?”.
“Tôi nói liên quan đến các ông thì chắc chắn có liên quan”.
Lâm Chính nói: “Hơn nữa, tôi hi vọng tòa nhà treo thưởng có thể giúp tôi đối phó với hai vị Võ Thần, không những là Trấn Ngục Võ Thần và Tiếu Thiên Võ Thần, mà tôi còn hi vọng tòa nhà treo thưởng có thể thay tôi giải quyết luôn Bôn Lôi Võ Thần và Huyết Đồ Võ Thần”.
Nghe xong, có người không khỏi bật cười.
“Cậu Lâm, mặc dù cậu là khách quý của tòa nhà treo thưởng chúng tôi, nhưng cũng không thể bắt chúng tôi làm kẻ thế tội chứ?”.
Một người phụ nữ vừa tức giận vừa buồn cười: “Tòa nhà treo thưởng chúng tôi sẽ không làm bia đỡ đạn cho những vị khách không biết trời cao đất dày!”.
“Bà Kỳ Dương?”.
Đặng Mão ngẩng đầu, nhíu mày.
“Phó chủ tịch, tôi nói thật mà thôi! Ông cảm thấy lời tôi nói có vấn đề thì cứ việc phạt tôi, tôi không có lời nào để nói!”.
Người được gọi là bà Kỳ Dương không sợ hãi, đứng dậy nói.
Đặng Mão nhíu mày, thấy những người khác cũng tức giận thì chỉ đành im lặng.
Nhưng Lâm Chính lại không sốt ruột, anh vẫy tay về phía cửa.
Chẳng mấy chốc, Tửu Ngọc, Thương Lan Phúc, Ngự Bích Hồng và những người khác khiêng hai túi đen vào phòng họp.
Bọn họ nhìn túi đen đó, ánh mắt nghi hoặc.
“Cậu Lâm, đây là?”.
Đặng Mão nghi hoặc hỏi.
“Bây giờ tôi giao nó cho mọi người, các người đồng ý đi đối phó với Võ Thần không?”.
Lâm Chính mỉm cười nói.
“Đây là thứ gì?”.
“Cậu Lâm, tôi nói thật bất kể cậu có cho chúng tôi cái gì, chúng tôi cũng sẽ không đồng ý!”.
“Võ Thần không hề tầm thường, huống hồ là những Võ Thần lâu năm như Trấn Ngục Võ Thần và Tiếu Thiên Võ Thần. Dù là với nội tình của tòa nhà treo thưởng chúng tôi cũng không thể đối phó”.
“Không được, chuyện này tuyệt đối không được!”.
Bọn họ nhao nhao phản đối.
Đặng Mão thấy vậy cũng đứng dậy: “Cậu Lâm, chuyện này tôi thấy vẫn nên...”.
Đặng Mão đang định Từ chối, Lâm Chính mở túi màu đen để lộ thi thể ở bên trong.
“Được!”.
Đặng Mão gần như đổi lời trong nháy mắt, hô lên.
“Được?”.
Lâm Chính nhìn Đặng Mão.
“Được! Chắc chắn được!”.
Đặng Mão cảm thấy hô hấp của mình sắp đông cứng, lập tức hô to.
Những người khác đều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn hai thi thể ở trong túi.
Đó là... Thương Lan và Thái Thiên!
Chương 5033: Đỉnh Viêm Hoàng
Loạt soạt!
Tất cả người trong phòng hội nghị đồng loạt đứng dậy.
Những con mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm hai thi thể, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp.
“Đây... Đây là...”.
Bà Kỳ Dương há hốc miệng.
“Chẳng lẽ các vị không nhận ra Thương Lan và Thái Thiên sao?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thật... Thật sự là Thương Lan và Thái Thiên?”.
Mặc dù bọn họ nhận ra hai người này, nhưng hình ảnh quá mức chấn động khiến bọn họ tạm thời không chấp nhận được.
Bây giờ nghe được Lâm Chính thừa nhận, tất cả mọi người kinh hãi, hít ngược một hơi.
“Cậu Lâm, cậu thật sự định giao thi thể hai Võ Thần này cho tòa nhà treo thưởng chúng tôi?”.
Đặng Mão hoàn hồn lại, mắt tỏa sáng nhìn anh.
“Tôi vốn muốn giữ lại cho mình để tìm kiếm truyền thừa của cơ thể này, nhưng giờ Trấn Ngục Võ Thần và Tiếu Thiên Võ Thần đã đuổi tới, hai vị Võ Thần còn lại chắc cũng chuẩn bị đến Long Tâm Thành. Thực lực của tôi chắc chắn không đối kháng được với bốn vị Võ Thần, nếu vậy thì sao không giao nó ra cứu vãn tình hình”.
Lâm Chính nói.
“Xem ra cậu Lâm vẫn là người lý trí!”.
Đặng Mão cười đáp: “Nếu vậy, cậu Lâm yên tâm, tòa nhà treo thưởng chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cậu!”.
Nói xong, Đặng Mão lập tức ra lệnh cho người khiêng hai thi thể đó xuống.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên chặn trước mặt hai thi thể.
“Phó chủ tịch Đặng, thật ra bảo vệ an toàn gì đó có hay không cũng không sao. Dù gì bây giờ thi thể cũng ở trong tay tòa nhà treo thưởng, bốn vị Võ Thần sẽ không gây rắc rối cho tôi, cho nên tôi vẫn muốn chút lợi ích khác”.
“Cậu Lâm có yêu cầu gì cứ việc nói, hễ tòa nhà treo thưởng của tôi có thể làm được, chúng tôi sẽ đáp ứng hết”.
Đặng Mão nói.
Hai thi thể này là bảo vật vô giá, Lâm Chính muốn vài lợi ích đương nhiên bọn họ sẽ không phản đối.
“Yên tâm, tôi sẽ không nâng giá, tôi chỉ cần một chiếc đỉnh!”.
“Đỉnh?”.
“Đúng, đỉnh để luyện đan, hơn nữa phải là đỉnh được chế tạo từ Ô Kim Hắc Huyền Thiết”.
Lâm Chính nói.
“Cái gì? Ô Kim Hắc Huyền Thiết?”.
Người xung quanh giật mình.
“Sao? Tòa nhà treo thưởng lớn như vậy mà không có đỉnh đúc bằng Ô Kim Hắc Huyền Thiết à?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Cậu Lâm, nói thật tòa nhà treo thưởng chúng tôi không có đỉnh nào như vậy, nhưng Ô Kim Hắc Huyền Thiết thì có. Nếu cậu cần, tôi có thể ra lệnh cho thợ tốt nhất chế tạo cho cậu”.
Đặng Mão do dự một lúc rồi nói.
“Phó chủ tịch!”.
Người bên cạnh lập tức đi tới, hạ giọng nói: “Phó chủ tịch Đặng! Ô Kim Hắc Huyền Thiết của chúng ta không nhiều, hơn nữa một lượng có giá trị rất cao, nếu dùng để chế tạo đỉnh thì e là sẽ tiêu hao hết, sao có thể được?”.
“Không được sao?”.
Đặng Mão nhìn về phía ông ta: “Ý ông là chút Ô Kim Hắc Huyền Thiết đó còn không bằng xác của hai vị Võ Thần này?”.
Người đó há hốc miệng, lập tức á khẩu, không biết nói thế nào mới phải.
“Cậu Lâm, chúng tôi cần khoảng bảy ngày để chế tạo! Bảy ngày sau chúng tôi giao đỉnh cho cậu được không?”.
Đặng Mão nói.
“Được, nhưng tôi muốn thợ của các ông phải làm theo hình tôi đưa”.
Nói đến đó, Lâm Chính lấy một hình vẽ từ trong người ra đưa.
Đặng Mão nhận lấy, mở ra xem, không khỏi kinh ngạc.
“Chiếc đỉnh thật là tinh xảo, cậu Lâm, đây là đỉnh mà cậu thiết kế sao?”.
“Không phải”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Đây hình như là... đỉnh Viêm Hoàng?”.
Lúc này, bà Kỳ Dương ở phía sau bỗng lên tiếng.
Chương 5034: Một vấn đề
“Đỉnh Viêm Hoàng? Đây hình như là thượng cổ thần khí?”.
Đặng Mão nhíu mày hỏi.
“Không sai, đúng là thượng cổ thần khí, nhưng đã bị hủy từ lâu rồi”.
Bà Kỳ Dương nói: “Chuyện này có ghi chép trên sách, đỉnh Viêm Hoàng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không ngờ cậu Lâm lại có hình vẽ của đỉnh Viêm Hoàng… Nó ở đâu ra vậy?”.
“Đây là của Thái Thiên Võ Thần cất giữ”.
Lâm Chính thẳng thắn đáp.
“Hóa ra là vậy”.
Bà Kỳ Dương gật đầu.
“Mau cầm lấy đi đúc, nhất định phải đúc thật giống, không được để cậu Lâm thất vọng”.
Đặng Mão nói.
“Vâng, phó chủ tịch!”.
Người bên cạnh cầm hình vẽ chạy đi.
Tâm trạng của Đặng Mão rất tốt.
Mặc dù hình vẽ đỉnh Viêm Hoàng lấy được từ Thái Thiên Võ Thần, nhưng Lâm Chính đã đưa ra đồng nghĩa giao cho tòa nhà treo thưởng.
Nói cách khác, tòa nhà treo thưởng chỉ cần bỏ ra chút Ô Kim Hắc Huyền Thiết là có được thi thể hai vị Võ Thần và một hình vẽ Viêm Hoàng, đúng là kiếm được lợi ích lớn.
“Cậu Lâm, xin hãy đợi tin”.
Đặng Mão cười nói.
“Được, mọi chuyện nhờ vào Phó chủ tịch Đặng!”.
Lâm Chính gật đầu, quay người ra khỏi phòng họp.
Lâm Chính vừa đi, phòng họp đã sôi trào.
“Đào Thành!”.
Đặng Mão gọi.
“Phó chủ tịch Đặng có gì dặn dò?”.
Đào Thành vội vàng chạy tới, cung kính hỏi.
“Thần y Lâm giao cho ông tiếp đãi, cậu ta có gì cần thì cứ thỏa mãn cho cậu ta".
Đặng Mão nghiêm túc nói.
“Phó chủ tịch Đặng yên tâm, tôi sẽ đi sắp xếp”.
Đào Thành vội đáp.
“Phó chủ tịch Đặng, cậu Lâm đã giao hai thi thể cho chúng ta, chúng ta còn tìm cậu ta làm gì?".
Người bên cạnh nghi hoặc hỏi.
“Người này không tầm thường, sau này chắc chắn sẽ bước vào hàng ngũ Võ Thần, phải tiếp đãi cho tốt, sao có thể chậm trễ?”.
Đặng Mão nói.
Bọn họ bừng tỉnh.
“Đúng rồi, từ hôm nay thăng cấp cho Đào Thành làm tổng giám đốc tòa nhà treo thưởng, có thể ra vào phòng hội nghị!”.
Đặng Mão nói, sau đó quay người rời đi.
Đào Thành nghe xong kích động đến mức run rẩy cả người, liên tục chắp tay cúi chào.
Ông ta đã hai mươi năm chưa thăng chức.
Không ngờ hôm nay nhờ Lâm Chính mà ngồi lên được vị trí tổng giám đốc mình hằng mong mỏi, thậm chí có thể ra vào phòng hội nghị.
Nói cách khác, sau này tòa nhà treo thưởng có sự kiện trọng đại nào, ông ta cũng có thể tham dự, thậm chí có quyền quyết định.
Điều này đối với Đào Thành mà nói là một sự thăng cấp lớn.
Đào Thành kích động không thôi, người xung quanh cũng vây quanh chúc mừng.
Đào Thành còn chưa vui được bao lâu, một người đột nhiên đi vào phòng hội nghị, nói: “Tổng giám đốc Đào, Phó chủ tịch Đặng mời ông đến phòng y tế!”.
Đào Thành sửng sốt, không dám chậm trễ, vội vàng chạy theo người đó ra ngoài.
Không lâu sau, Đào Thành đến phòng y tế.
Trong phòng y tế tụ tập vài người y thuật cao nhất của tòa nhà treo thưởng, thậm chí ngay cả nhân vật chỉ nghe tiếng chứ không thấy người cũng xuất hiện.
Đào Thành căng thẳng, ý thức được chuyện không đơn giản…
“Phó chủ tịch Đặng, xảy ra chuyện gì rồi sao?”.
Đào Thành đi tới trước, cẩn thận hỏi.
“À, Tổng giám đốc Đào, ông đến rồi à?”.
Đặng Mão mỉm cười: “Đừng căng thẳng, cũng không có chuyện gì lớn, lát nữa làm phiền ông thay chúng tôi đi gặp cậu Lâm”.
“Gặp cậu Lâm?”.
Đào Thành ngạc nhiên: “Không phải cậu Lâm vừa mới rời đi sao? Phó chủ tịch Đặng còn có lời muốn chuyển cho cậu Lâm à?”.
“Phải, có một vấn đề cần cậu ta giải đáp”.
Vẻ mặt Đặng Mão dần trở nên nghiêm túc.
Chương 5035: Sự đáng sợ của thần y Lâm
“Vấn đề? Vấn đề gì?”.
Đào Thành vội hỏi.
Nhưng Đặng Mão không trả lời ngay, mà nhìn sang ông lão ở trước bàn phẫu thuật.
Ông lão đứng trước hai thi thể của Thương Lan và Thái Thiên, dường như đang quan sát gì đó.
Một lúc sau, ông ta mới chắp tay quay người lại, bình tĩnh nói: “Chúng tôi vừa kiểm tra hai thi thể này, phát hiện hai thi thể này đã từng bị cậu Lâm đó động đao”.
Đào Thành sửng sốt, sau đó cười đáp: “Thần y Lục, thế không phải chuyện bình thường sao? Kỹ thuật y học của cậu Lâm không hề tầm thường, bà tổ của thế gia Huyết Đao nhờ thần y Lâm mới có thể cứu sống được. Trước kia, thần y Lâm có được thi thể của hai Võ Thần, sao có thể không nghiên cứu, lấy chút lợi ích được? Nếu không thì không giải thích được”.
“Tôi cũng nghe nói một vài chuyện về người này, y thuật của cậu ta đúng là tài giỏi. Nhưng tôi phải nói cái mà cậu ta thực hiện không hề đơn giản”.
Thần y Lục nói.
“Chẳng lẽ… hai thi thể này thiếu bộ phận gì?”.
Đào Thành ngạc nhiên hỏi.
“Không thiếu bộ phận gì”.
“Vậy thì là…”.
Đào Thành hiếu kỳ nhìn thần y Lục.
Thần y Lục gõ lên bàn phẫu thuật theo nhịp, sau đó nhẹ nhàng giở vải trắng của thi thể Thái Thiên Võ Thần lên, để lộ thi thể trắng bệch, bình tĩnh nói: “Cậu có nhìn ra được gì không?”.
Đào Thành nhìn thi thể, sau đó lắc đầu: “Không có gì khác thường”.
“Đây chính là chỗ cao siêu của cậu Lâm”.
Thần y Lục nói: “Thực tế thi thể này đã bị động đao, hơn nữa… tất cả những nơi mà cậu có thể nhìn thấy trên thi thể đều đã bị động đao”.
“Cái gì?”.
Đào Thành ngạc nhiên, hầu như không dám tin vào những gì mình nghe được.
“Tất cả đã bị động đao? Nói vậy là… thiên đao vạn quả sao?”.
“Thiên đao vạn quả? Đó là còn ít, theo dấu vết mà tôi quan sát được thì ít nhất cũng phải trăm nghìn nhát dao!”.
Thần y Lục lắc đầu đáp.
“Mười… Mười nghìn đao?”.
“Còn là ít nhất rồi!”.
“Nhưng vì sao lại không có chút vết tích nào?”.
“Đó là chỗ đáng sợ của cậu ấy!”.
Thần y Lục nói: “Người này không hề dùng dao bình thường như chúng tôi, mà là dùng dao một cách bạo lực. Dao cậu ta dùng hoàn toàn men theo kết cấu cơ thể người, nói đơn giản hơn, cậu ta rạch theo những kẽ hở mà mắt thường không thể nhìn thấy được”.
“Nói cách khác…”.
“Trình độ hiểu biết về cơ thể người của cậu ta đã đến mức độ khiến người khác phát run”.
Thần y Lục nói.
“Thần y Lục, có phải tôi có thể hiểu rằng, cậu Lâm giải phẫu thi thể của hai vị Võ Thần này xong rồi ghép nó lại không?”.
Đặng Mão hỏi.
Thần y Lục gật đầu.
Mấy người khác kinh hãi.
“Hạ đao như thần, ghép lại thì càng cho thấy rõ kỹ thuật. Cậu ta ghép nó xong hầu như không nhìn thấy vết tích, cũng chỉ có tôi có thể nhìn ra manh mối!”.
Thần y Lục nhỏ giọng nói: “Có lẽ trình độ y thuật của cậu ta đã có thể phân cao thấp với Dược Thánh!”.
Đào Thành và Đặng Mão đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng không dám tin thần y Lục lại đánh giá cao Lâm Chính như vậy.
“Chẳng trách cậu Lâm lại tình nguyện giao nó cho tòa nhà treo thưởng, hóa ra cậu ta đã khám phá hết thi thể hai vị Võ Thần này rồi”.
Thần y Lục nói.
“Thần y Lục, nói vậy là hai thi thể này không còn giá trị gì với chúng ta?”.
Đặng Mão vội hỏi.
“Đương nhiên là có! Không những có mà nhờ thần y Lâm, cơ duyên và lợi ích tiềm tàng trong xác thân của bọn họ dễ dàng khai phá hơn”.
Thần y Lục nghiêm túc nói.
“Thật to gan!”.
Một lãnh đạo cấp cao của tòa nhà treo thưởng không nhìn nổi nữa, đập bàn quát: “Tên họ Lâm kia, cậu dám ngồi ở vị trí chủ tịch của chúng tôi, cậu muốn chết sao?”.
“Không ngồi được à?”.
Lâm Chính bắt chéo chân, đốt điếu thuốc hỏi.
“Ngang ngược! Cậu là cái thá gì mà xứng ngồi ở vị trí này?”.
Người đó gào lên: “Người đâu!”.
Soạt…
Vệ sĩ giỏi nhất của tòa nhà treo thưởng xông vào từ ngoài cửa, bọn họ vừa vào đã xông về phía Lâm Chính, rút đao kiếm bao vây anh.
“Tên họ Lâm kia, dù cậu có là khách của tòa nhà treo thưởng cũng không được ngông cuồng như vậy, dám ngồi ở vị trí chủ tịch. Chết tiệt! Người đâu, bắt lấy cậu ta nhốt vào nhà giam, để chủ tịch xử lý!”.
“Vâng!”.
Vệ sĩ ở xung quanh nổi giận hô to, rút kiếm chĩa về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, ngược lại tức giận nhìn chằm chằm vệ sĩ đang xông tới: “Nếu các người dám động vào tôi, các người sẽ là tội phạm khiến tòa nhà treo thưởng hủy diệt! Các người có chịu nổi không?”.
Lời này vừa cất lên, tất cả đều run rẩy, đứng khựng lại nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Rõ ràng không ai dám rước rắc rối.
“Tên họ Lâm kia, sao cậu dám dọa dẫm ở đây?”.
Lãnh đạo cấp cao của tòa nhà treo thưởng phẫn nộ quát.
“Dọa dẫm? Vậy chúng ta cứ xem xem là tôi dọa dẫm hay là ông chôn vùi đường sống của tòa nhà treo thưởng”.
Lâm Chính cười nhạt, không hề sợ hãi.
“Cậu…”.
Người đó nổi giận, nhưng không nói được lời nào.
Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.
“Cậu Lâm muốn ngồi cũng không sao, mọi người đừng nói nữa. Ở tòa nhà treo thưởng chúng ta, khách hàng là thượng đế!”.
Giọng nói đó vang lên, tất cả mọi người đều giật mình, sau đó đứng dậy.
“Phó chủ tịch!”.
“Chào phó chủ tịch!”.
“Chào phó chủ tịch!”.
Bọn họ khom lưng, không ai dám không cung kính.
Lâm Chính nhìn ra phía cửa.
Cửa phòng họp có một bóng người tiên phong đạo cốt, để râu sơn dương.
Người này bề ngoài có vẻ hơn sáu mươi tuổi, nhưng nhìn tuổi xương thì đã hơn ba trăm tuổi.
Tim Lâm Chính đập thình thịch.
Mặc dù y thuật ở long mạch dưới lòng đất phi phàm trác tuyệt, nhưng có thể tăng tuổi thọ con người lên đến ba trăm tuổi thì thật hiếm có.
Người đến lặng lẽ nhìn Lâm Chính, dường như đang quan sát, một lúc sau vội vàng gật đầu đi thẳng về phía Lâm Chính, lúc đến gần người đó lập tức đứng lại, chắp tay.
“Cậu Lâm, nghe danh đã lâu, tôi là Đặng Mão phó chủ tịch của tòa nhà treo thưởng, vinh hạnh được gặp, xinh hãy chỉ giáo nhiều hơn”.
“Phó chủ tịch Đặng khách sáo rồi!”.
Lâm Chính cũng đứng dậy, chắp tay.
Người đó đã nể mặt, đương nhiên Lâm Chính cũng sẽ khách sáo, nhưng nếu gặp người khác kiêu ngạo không coi mình ra gì, anh cũng không muốn để tâm.
“Cậu Lâm, cấp dưới của tôi không hiểu chuyện đụng chạm đến cậu, mong cậu thứ lỗi!”.
Đặng Mão cười nói, sau đó quát lên với lãnh đạo cấp cao của tòa nhà treo thưởng kia: “Vương Nham, không lẽ ông không biết cậu Lâm là khách quý của tòa nhà treo thưởng chúng ta sao? Vì sao lại để khách quý khó xử?”.
“Phó chủ tịch, tôi…”.
Người tên Vương Nham há hốc miệng, không biết nên trả lời thế nào.
“Mau xin lỗi cậu Lâm!”.
“Chuyện đó…”.
“Vương Nham nghẹn họng, cuối cùng đành gật đầu: “Cậu Lâm, là tôi lỗ mãng xúc phạm đến cậu, mong cậu thứ lỗi…”.
“Chuyện nhỏ, ngồi xuống rồi nói”.
Lâm Chính cũng không so đo, phất tay.
Đặng Mão ngồi xuống ghế trống của hàng ghế thứ nhất, yên lặng nhìn Lâm Chính.
Thấy vậy, Lâm Chính cũng đã hiểu được thái độ của tòa nhà treo thưởng.
Lâm Chính gật đầu, lên tiếng: “Các vị, tôi nghĩ tòa nhà các vị cũng đã nhận được tin rồi phải không?”.
“Cậu Lâm nói tới tin nào?”.
Đặng Mão hỏi.
“Võ Thần… tập kích!”.
Lâm Chính trả lời.
Chương 5032: Được
Nghe nói như vậy, tất cả lãnh đạo cấp cao của tòa nhà treo thưởng đều nghiêm mặt.
Không nghi ngờ gì nữa, tin tức ngay cả Thương Lan Phúc cũng đã thăm dò được, cơ cấu tổ chức tình báo chuyên nghiệp nhất ở long mạch dưới long đất như tòa nhà treo thưởng sao có thể không biết chuyện Trấn Ngục Võ Thần và Tiếu Thiên Võ Thần đang tiến về Long Tâm Thành?
Hai vị Võ Thần khí thế hùng dũng, nhìn khí thế đó e là muốn san bằng cả Long Tâm Thành.
Bây giờ tòa nhà treo thưởng cũng đang rầu vì chuyện này.
“Đương nhiên chúng tôi biết chuyện này".
Đặng Mão do dự một lúc, sau đó nói: “Cậu Lâm đừng trách, nói thật theo chúng tôi thấy, hai vị Võ Thần giết đến Long Tâm Thành không phải vì tòa nhà treo thưởng, mà là vì cậu...”.
“Các ông nghĩ thế nào?”.
Lâm Chính hỏi.
“Trận chiến núi Bất Ước, ba vị Võ Thần ngã xuống, thi thể và truyền thừa của bọn họ đều trở thành bảo tàng quý giá nhất ở long mạch dưới lòng đất. Bốn vị Võ Thần đột nhiên xuất hiện là vì ba vị Võ Thần này. Nếu bọn họ từ bỏ Diệp Viêm chạy đến Long Tâm Thành, đương nhiên là vì cậu, người đã tham gia vào trận chiến Võ Thần. Từ đầu tới cuối tòa nhà treo thưởng không tham gia vào việc này, về tình về lý đều không liên quan đến chúng tôi, không phải sao?”.
Đặng Mão bình tĩnh nói.
“Có liên quan đến các ông”.
“Cậu Lâm nói vậy là sao?”.
“Tôi nói liên quan đến các ông thì chắc chắn có liên quan”.
Lâm Chính nói: “Hơn nữa, tôi hi vọng tòa nhà treo thưởng có thể giúp tôi đối phó với hai vị Võ Thần, không những là Trấn Ngục Võ Thần và Tiếu Thiên Võ Thần, mà tôi còn hi vọng tòa nhà treo thưởng có thể thay tôi giải quyết luôn Bôn Lôi Võ Thần và Huyết Đồ Võ Thần”.
Nghe xong, có người không khỏi bật cười.
“Cậu Lâm, mặc dù cậu là khách quý của tòa nhà treo thưởng chúng tôi, nhưng cũng không thể bắt chúng tôi làm kẻ thế tội chứ?”.
Một người phụ nữ vừa tức giận vừa buồn cười: “Tòa nhà treo thưởng chúng tôi sẽ không làm bia đỡ đạn cho những vị khách không biết trời cao đất dày!”.
“Bà Kỳ Dương?”.
Đặng Mão ngẩng đầu, nhíu mày.
“Phó chủ tịch, tôi nói thật mà thôi! Ông cảm thấy lời tôi nói có vấn đề thì cứ việc phạt tôi, tôi không có lời nào để nói!”.
Người được gọi là bà Kỳ Dương không sợ hãi, đứng dậy nói.
Đặng Mão nhíu mày, thấy những người khác cũng tức giận thì chỉ đành im lặng.
Nhưng Lâm Chính lại không sốt ruột, anh vẫy tay về phía cửa.
Chẳng mấy chốc, Tửu Ngọc, Thương Lan Phúc, Ngự Bích Hồng và những người khác khiêng hai túi đen vào phòng họp.
Bọn họ nhìn túi đen đó, ánh mắt nghi hoặc.
“Cậu Lâm, đây là?”.
Đặng Mão nghi hoặc hỏi.
“Bây giờ tôi giao nó cho mọi người, các người đồng ý đi đối phó với Võ Thần không?”.
Lâm Chính mỉm cười nói.
“Đây là thứ gì?”.
“Cậu Lâm, tôi nói thật bất kể cậu có cho chúng tôi cái gì, chúng tôi cũng sẽ không đồng ý!”.
“Võ Thần không hề tầm thường, huống hồ là những Võ Thần lâu năm như Trấn Ngục Võ Thần và Tiếu Thiên Võ Thần. Dù là với nội tình của tòa nhà treo thưởng chúng tôi cũng không thể đối phó”.
“Không được, chuyện này tuyệt đối không được!”.
Bọn họ nhao nhao phản đối.
Đặng Mão thấy vậy cũng đứng dậy: “Cậu Lâm, chuyện này tôi thấy vẫn nên...”.
Đặng Mão đang định Từ chối, Lâm Chính mở túi màu đen để lộ thi thể ở bên trong.
“Được!”.
Đặng Mão gần như đổi lời trong nháy mắt, hô lên.
“Được?”.
Lâm Chính nhìn Đặng Mão.
“Được! Chắc chắn được!”.
Đặng Mão cảm thấy hô hấp của mình sắp đông cứng, lập tức hô to.
Những người khác đều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn hai thi thể ở trong túi.
Đó là... Thương Lan và Thái Thiên!
Chương 5033: Đỉnh Viêm Hoàng
Loạt soạt!
Tất cả người trong phòng hội nghị đồng loạt đứng dậy.
Những con mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm hai thi thể, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp.
“Đây... Đây là...”.
Bà Kỳ Dương há hốc miệng.
“Chẳng lẽ các vị không nhận ra Thương Lan và Thái Thiên sao?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thật... Thật sự là Thương Lan và Thái Thiên?”.
Mặc dù bọn họ nhận ra hai người này, nhưng hình ảnh quá mức chấn động khiến bọn họ tạm thời không chấp nhận được.
Bây giờ nghe được Lâm Chính thừa nhận, tất cả mọi người kinh hãi, hít ngược một hơi.
“Cậu Lâm, cậu thật sự định giao thi thể hai Võ Thần này cho tòa nhà treo thưởng chúng tôi?”.
Đặng Mão hoàn hồn lại, mắt tỏa sáng nhìn anh.
“Tôi vốn muốn giữ lại cho mình để tìm kiếm truyền thừa của cơ thể này, nhưng giờ Trấn Ngục Võ Thần và Tiếu Thiên Võ Thần đã đuổi tới, hai vị Võ Thần còn lại chắc cũng chuẩn bị đến Long Tâm Thành. Thực lực của tôi chắc chắn không đối kháng được với bốn vị Võ Thần, nếu vậy thì sao không giao nó ra cứu vãn tình hình”.
Lâm Chính nói.
“Xem ra cậu Lâm vẫn là người lý trí!”.
Đặng Mão cười đáp: “Nếu vậy, cậu Lâm yên tâm, tòa nhà treo thưởng chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cậu!”.
Nói xong, Đặng Mão lập tức ra lệnh cho người khiêng hai thi thể đó xuống.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên chặn trước mặt hai thi thể.
“Phó chủ tịch Đặng, thật ra bảo vệ an toàn gì đó có hay không cũng không sao. Dù gì bây giờ thi thể cũng ở trong tay tòa nhà treo thưởng, bốn vị Võ Thần sẽ không gây rắc rối cho tôi, cho nên tôi vẫn muốn chút lợi ích khác”.
“Cậu Lâm có yêu cầu gì cứ việc nói, hễ tòa nhà treo thưởng của tôi có thể làm được, chúng tôi sẽ đáp ứng hết”.
Đặng Mão nói.
Hai thi thể này là bảo vật vô giá, Lâm Chính muốn vài lợi ích đương nhiên bọn họ sẽ không phản đối.
“Yên tâm, tôi sẽ không nâng giá, tôi chỉ cần một chiếc đỉnh!”.
“Đỉnh?”.
“Đúng, đỉnh để luyện đan, hơn nữa phải là đỉnh được chế tạo từ Ô Kim Hắc Huyền Thiết”.
Lâm Chính nói.
“Cái gì? Ô Kim Hắc Huyền Thiết?”.
Người xung quanh giật mình.
“Sao? Tòa nhà treo thưởng lớn như vậy mà không có đỉnh đúc bằng Ô Kim Hắc Huyền Thiết à?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Cậu Lâm, nói thật tòa nhà treo thưởng chúng tôi không có đỉnh nào như vậy, nhưng Ô Kim Hắc Huyền Thiết thì có. Nếu cậu cần, tôi có thể ra lệnh cho thợ tốt nhất chế tạo cho cậu”.
Đặng Mão do dự một lúc rồi nói.
“Phó chủ tịch!”.
Người bên cạnh lập tức đi tới, hạ giọng nói: “Phó chủ tịch Đặng! Ô Kim Hắc Huyền Thiết của chúng ta không nhiều, hơn nữa một lượng có giá trị rất cao, nếu dùng để chế tạo đỉnh thì e là sẽ tiêu hao hết, sao có thể được?”.
“Không được sao?”.
Đặng Mão nhìn về phía ông ta: “Ý ông là chút Ô Kim Hắc Huyền Thiết đó còn không bằng xác của hai vị Võ Thần này?”.
Người đó há hốc miệng, lập tức á khẩu, không biết nói thế nào mới phải.
“Cậu Lâm, chúng tôi cần khoảng bảy ngày để chế tạo! Bảy ngày sau chúng tôi giao đỉnh cho cậu được không?”.
Đặng Mão nói.
“Được, nhưng tôi muốn thợ của các ông phải làm theo hình tôi đưa”.
Nói đến đó, Lâm Chính lấy một hình vẽ từ trong người ra đưa.
Đặng Mão nhận lấy, mở ra xem, không khỏi kinh ngạc.
“Chiếc đỉnh thật là tinh xảo, cậu Lâm, đây là đỉnh mà cậu thiết kế sao?”.
“Không phải”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Đây hình như là... đỉnh Viêm Hoàng?”.
Lúc này, bà Kỳ Dương ở phía sau bỗng lên tiếng.
Chương 5034: Một vấn đề
“Đỉnh Viêm Hoàng? Đây hình như là thượng cổ thần khí?”.
Đặng Mão nhíu mày hỏi.
“Không sai, đúng là thượng cổ thần khí, nhưng đã bị hủy từ lâu rồi”.
Bà Kỳ Dương nói: “Chuyện này có ghi chép trên sách, đỉnh Viêm Hoàng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không ngờ cậu Lâm lại có hình vẽ của đỉnh Viêm Hoàng… Nó ở đâu ra vậy?”.
“Đây là của Thái Thiên Võ Thần cất giữ”.
Lâm Chính thẳng thắn đáp.
“Hóa ra là vậy”.
Bà Kỳ Dương gật đầu.
“Mau cầm lấy đi đúc, nhất định phải đúc thật giống, không được để cậu Lâm thất vọng”.
Đặng Mão nói.
“Vâng, phó chủ tịch!”.
Người bên cạnh cầm hình vẽ chạy đi.
Tâm trạng của Đặng Mão rất tốt.
Mặc dù hình vẽ đỉnh Viêm Hoàng lấy được từ Thái Thiên Võ Thần, nhưng Lâm Chính đã đưa ra đồng nghĩa giao cho tòa nhà treo thưởng.
Nói cách khác, tòa nhà treo thưởng chỉ cần bỏ ra chút Ô Kim Hắc Huyền Thiết là có được thi thể hai vị Võ Thần và một hình vẽ Viêm Hoàng, đúng là kiếm được lợi ích lớn.
“Cậu Lâm, xin hãy đợi tin”.
Đặng Mão cười nói.
“Được, mọi chuyện nhờ vào Phó chủ tịch Đặng!”.
Lâm Chính gật đầu, quay người ra khỏi phòng họp.
Lâm Chính vừa đi, phòng họp đã sôi trào.
“Đào Thành!”.
Đặng Mão gọi.
“Phó chủ tịch Đặng có gì dặn dò?”.
Đào Thành vội vàng chạy tới, cung kính hỏi.
“Thần y Lâm giao cho ông tiếp đãi, cậu ta có gì cần thì cứ thỏa mãn cho cậu ta".
Đặng Mão nghiêm túc nói.
“Phó chủ tịch Đặng yên tâm, tôi sẽ đi sắp xếp”.
Đào Thành vội đáp.
“Phó chủ tịch Đặng, cậu Lâm đã giao hai thi thể cho chúng ta, chúng ta còn tìm cậu ta làm gì?".
Người bên cạnh nghi hoặc hỏi.
“Người này không tầm thường, sau này chắc chắn sẽ bước vào hàng ngũ Võ Thần, phải tiếp đãi cho tốt, sao có thể chậm trễ?”.
Đặng Mão nói.
Bọn họ bừng tỉnh.
“Đúng rồi, từ hôm nay thăng cấp cho Đào Thành làm tổng giám đốc tòa nhà treo thưởng, có thể ra vào phòng hội nghị!”.
Đặng Mão nói, sau đó quay người rời đi.
Đào Thành nghe xong kích động đến mức run rẩy cả người, liên tục chắp tay cúi chào.
Ông ta đã hai mươi năm chưa thăng chức.
Không ngờ hôm nay nhờ Lâm Chính mà ngồi lên được vị trí tổng giám đốc mình hằng mong mỏi, thậm chí có thể ra vào phòng hội nghị.
Nói cách khác, sau này tòa nhà treo thưởng có sự kiện trọng đại nào, ông ta cũng có thể tham dự, thậm chí có quyền quyết định.
Điều này đối với Đào Thành mà nói là một sự thăng cấp lớn.
Đào Thành kích động không thôi, người xung quanh cũng vây quanh chúc mừng.
Đào Thành còn chưa vui được bao lâu, một người đột nhiên đi vào phòng hội nghị, nói: “Tổng giám đốc Đào, Phó chủ tịch Đặng mời ông đến phòng y tế!”.
Đào Thành sửng sốt, không dám chậm trễ, vội vàng chạy theo người đó ra ngoài.
Không lâu sau, Đào Thành đến phòng y tế.
Trong phòng y tế tụ tập vài người y thuật cao nhất của tòa nhà treo thưởng, thậm chí ngay cả nhân vật chỉ nghe tiếng chứ không thấy người cũng xuất hiện.
Đào Thành căng thẳng, ý thức được chuyện không đơn giản…
“Phó chủ tịch Đặng, xảy ra chuyện gì rồi sao?”.
Đào Thành đi tới trước, cẩn thận hỏi.
“À, Tổng giám đốc Đào, ông đến rồi à?”.
Đặng Mão mỉm cười: “Đừng căng thẳng, cũng không có chuyện gì lớn, lát nữa làm phiền ông thay chúng tôi đi gặp cậu Lâm”.
“Gặp cậu Lâm?”.
Đào Thành ngạc nhiên: “Không phải cậu Lâm vừa mới rời đi sao? Phó chủ tịch Đặng còn có lời muốn chuyển cho cậu Lâm à?”.
“Phải, có một vấn đề cần cậu ta giải đáp”.
Vẻ mặt Đặng Mão dần trở nên nghiêm túc.
Chương 5035: Sự đáng sợ của thần y Lâm
“Vấn đề? Vấn đề gì?”.
Đào Thành vội hỏi.
Nhưng Đặng Mão không trả lời ngay, mà nhìn sang ông lão ở trước bàn phẫu thuật.
Ông lão đứng trước hai thi thể của Thương Lan và Thái Thiên, dường như đang quan sát gì đó.
Một lúc sau, ông ta mới chắp tay quay người lại, bình tĩnh nói: “Chúng tôi vừa kiểm tra hai thi thể này, phát hiện hai thi thể này đã từng bị cậu Lâm đó động đao”.
Đào Thành sửng sốt, sau đó cười đáp: “Thần y Lục, thế không phải chuyện bình thường sao? Kỹ thuật y học của cậu Lâm không hề tầm thường, bà tổ của thế gia Huyết Đao nhờ thần y Lâm mới có thể cứu sống được. Trước kia, thần y Lâm có được thi thể của hai Võ Thần, sao có thể không nghiên cứu, lấy chút lợi ích được? Nếu không thì không giải thích được”.
“Tôi cũng nghe nói một vài chuyện về người này, y thuật của cậu ta đúng là tài giỏi. Nhưng tôi phải nói cái mà cậu ta thực hiện không hề đơn giản”.
Thần y Lục nói.
“Chẳng lẽ… hai thi thể này thiếu bộ phận gì?”.
Đào Thành ngạc nhiên hỏi.
“Không thiếu bộ phận gì”.
“Vậy thì là…”.
Đào Thành hiếu kỳ nhìn thần y Lục.
Thần y Lục gõ lên bàn phẫu thuật theo nhịp, sau đó nhẹ nhàng giở vải trắng của thi thể Thái Thiên Võ Thần lên, để lộ thi thể trắng bệch, bình tĩnh nói: “Cậu có nhìn ra được gì không?”.
Đào Thành nhìn thi thể, sau đó lắc đầu: “Không có gì khác thường”.
“Đây chính là chỗ cao siêu của cậu Lâm”.
Thần y Lục nói: “Thực tế thi thể này đã bị động đao, hơn nữa… tất cả những nơi mà cậu có thể nhìn thấy trên thi thể đều đã bị động đao”.
“Cái gì?”.
Đào Thành ngạc nhiên, hầu như không dám tin vào những gì mình nghe được.
“Tất cả đã bị động đao? Nói vậy là… thiên đao vạn quả sao?”.
“Thiên đao vạn quả? Đó là còn ít, theo dấu vết mà tôi quan sát được thì ít nhất cũng phải trăm nghìn nhát dao!”.
Thần y Lục lắc đầu đáp.
“Mười… Mười nghìn đao?”.
“Còn là ít nhất rồi!”.
“Nhưng vì sao lại không có chút vết tích nào?”.
“Đó là chỗ đáng sợ của cậu ấy!”.
Thần y Lục nói: “Người này không hề dùng dao bình thường như chúng tôi, mà là dùng dao một cách bạo lực. Dao cậu ta dùng hoàn toàn men theo kết cấu cơ thể người, nói đơn giản hơn, cậu ta rạch theo những kẽ hở mà mắt thường không thể nhìn thấy được”.
“Nói cách khác…”.
“Trình độ hiểu biết về cơ thể người của cậu ta đã đến mức độ khiến người khác phát run”.
Thần y Lục nói.
“Thần y Lục, có phải tôi có thể hiểu rằng, cậu Lâm giải phẫu thi thể của hai vị Võ Thần này xong rồi ghép nó lại không?”.
Đặng Mão hỏi.
Thần y Lục gật đầu.
Mấy người khác kinh hãi.
“Hạ đao như thần, ghép lại thì càng cho thấy rõ kỹ thuật. Cậu ta ghép nó xong hầu như không nhìn thấy vết tích, cũng chỉ có tôi có thể nhìn ra manh mối!”.
Thần y Lục nhỏ giọng nói: “Có lẽ trình độ y thuật của cậu ta đã có thể phân cao thấp với Dược Thánh!”.
Đào Thành và Đặng Mão đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng không dám tin thần y Lục lại đánh giá cao Lâm Chính như vậy.
“Chẳng trách cậu Lâm lại tình nguyện giao nó cho tòa nhà treo thưởng, hóa ra cậu ta đã khám phá hết thi thể hai vị Võ Thần này rồi”.
Thần y Lục nói.
“Thần y Lục, nói vậy là hai thi thể này không còn giá trị gì với chúng ta?”.
Đặng Mão vội hỏi.
“Đương nhiên là có! Không những có mà nhờ thần y Lâm, cơ duyên và lợi ích tiềm tàng trong xác thân của bọn họ dễ dàng khai phá hơn”.
Thần y Lục nghiêm túc nói.
Bình luận facebook