-
Chương 4986-4990
Chương 4986: Định đi đâu vậy?
Không ai hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì.
Đúng lúc này, hai bên lại chém giết lẫn nhau.
Máu thịt tung tóe, tà khí cuồn cuộn.
Mười mấy cánh tay của Ám Thiên Võ Thần như những lưỡi hái của thần chết đang điên cuồng thu gặt.
Bất cứ ai lại gần đều bị các cánh tay của ông ta xé thành mảnh vụn.
"Nhất Kiếm Đãng Thiên!".
Thương Lan Võ Thần cắn răng, rút kiếm ra tấn công, trên thân kiếm là kiếm ý cuồn cuộn, giống như sóng lớn không ngừng tấn công về phía Ám Thiên Võ Thần.
Mười mấy cánh tay của Ám Thiên Võ Thần lập tức huy động tà khí, ập về phía Thương Lan Võ Thần.
Lúc này, sức mạnh phi thăng của Thương Lan Võ Thần không phải đối thủ của Ám Thiên Võ Thần.
Bất cứ chiêu pháp nào của ông ta cũng không thể lại gần Ám Thiên Võ Thần.
Tuy Ám Thiên Võ Thần chỉ có một mình, nhưng ông ta không chỉ có một đôi tay, tuy phía Thương Lan Võ Thần còn mấy trăm người, nhưng vẫn không thể chiếm thế thượng phong.
Ngược lại, người chết càng nhiều, Ám Thiên Võ Thần lại càng tấn công dữ dội.
Ông ta giống như một ma thần, điên cuồng chém giết trên đống người chết.
Dần dần, các cao thủ của phủ Thương Lan và thế gia Lệnh Hồ đều phải sợ hãi.
Bọn họ đều bị thủ đoạn đáng sợ của Ám Thiên Võ Thần làm cho sợ chết khiếp, ai nấy run rẩy lùi lại, bàn tay cầm vũ khí cũng không khỏi run lẩy bẩy.
Không còn dũng khí tiến tới nữa.
"Các cậu lùi cái gì hả? Theo tôi xông lên! Giết ông ta!".
Thương Lan Võ Thần nổi giận, không ngừng gào thét.
Nhưng mọi người vẫn không dám xông tới, hai chân không khỏi lùi lại.
"Khốn kiếp!".
Thương Lan Võ Thần tức giận đùng đùng, giơ thanh thần kiếm trong tay lên, chém về phía mấy cao thủ của phủ Thương Lan đang lùi lại.
Phập phập!
Những cao thủ này đầu lìa khỏi xác, một cột máu phun ra từ cổ bọn họ, mất mạng tại chỗ.
Những người khác hồn vía lên mây, tiến thoái lưỡng nan.
"Ai rút lui tôi quyết không tha! Xông lên cùng tôi!".
Thương Lan Võ Thần tức giận gầm lên, lại cầm kiếm xông tới.
Mọi người không thể lùi lại, chỉ đành cắn răng lao lên.
"Thương Lan, ông còn chưa chạy sao? Tôi lại thích loại ngu ngốc như ông cơ!".
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Lan Võ Thần, cả người bỗng lao bắn tới.
Thương Lan Võ Thần nín thở, vội giơ kiếm lên đỡ.
Thần kiếm trong tay ông ta tốc độ không nhanh, nhưng mỗi lần múa may đều chém ra kiếm khí như thủy triều, có xu thế tạo nên sóng lớn rợp trời.
Nhưng cơn sóng này chưa kịp hình thành đã bị sự tối tăm vô tận nuốt chửng.
"Cái gì?".
Hơi thở của Thương Lan Võ Thần trở nên run rẩy.
"Bây giờ tôi đã vượt cả Võ Thần rồi!".
Ám Thiên Võ Thần khàn giọng nói, mấy bàn tay hóa thành quyền, được bao bọc bởi tà khí dày đặc, đánh mạnh về phía Thương Lan Võ Thần.
Thương Lan Võ Thần cả kinh, lập tức tung ra một món pháp bảo phòng ngự nào đó.
Chỉ thấy trên người ông ta ánh sáng dao động, sau đó một luồng sóng màu xanh từ lồng ngực ông ta lan ra, nhanh chóng bao phủ toàn thân.
Mấy nắm đấm nặng nề nện vào luồng sóng này.
Rắc!
Trên luồng sóng xuất hiện rất nhiều vết nứt, cơ thể Thương Lan Võ Thần bay vèo đi như một viên đạn, nặng nề va vào sườn núi ở phía sau.
Khi Thương Lan Võ Thần khó nhọc bò dậy, lồng ngực của ông ta đã lõm xuống, món bảo bối phòng ngự kia đã nát vụn.
"Ọe!".
Thương Lan Võ Thần há miệng, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét.
"Võ Thần đại nhân!".
"Đại nhân!".
Mọi người biến sắc, vội xông tới đỡ Thương Lan Võ Thần.
Thái Thiên Võ Thần cũng hoảng lên, dừng việc điều tức, đứng bật dậy.
"Thương Lan, ông không sao chứ?".
"Ông nói xem?".
Thương Lan Võ Thần lau máu tươi ở khóe miệng, nghiến răng nói: "Thực lực của người này đã vượt khỏi phạm trù Võ Thần, e là chúng ta liên thủ cũng không thể đánh bại..."
Thái Thiên Võ Thần đanh mắt lại, nhìn chằm chằm Ám Thiên Võ Thần đang nhe nanh múa vuốt đi tới, nắm tay siết chặt lại.
"Ông ta dùng máu thịt của người khác để tăng cường thực lực, thủ đoạn này chưa từng nghe nói. Bây giờ ông ta dựa vào cấm thuật quái dị này cải tạo bản thân thành quái vật, chúng ta không thể giết được ông ta rồi, tạm chạy trước đã, rồi nghĩ đối sách sau!".
Thái Thiên Võ Thần khàn giọng nói.
"Được, đi thôi!".
Thương Lan Võ Thần cũng không cố chấp, không nói tới phần thắng mong manh, cho dù giết được Ám Thiên Võ Thần, thì e là ông ta và Thái Thiên Võ Thần cũng phải te tua thảm hại.
Vẫn nên rời khỏi đây rồi tính kế sau.
Hai người quyết xong, định dẫn người chạy.
Nhưng bọn họ vừa xoay người, đã thấy mấy bóng dáng chặn đường lui.
"Cậu là Diệp Viêm?".
Thương Lan Võ Thần nheo mắt.
"Hai vị Võ Thần đại nhân định đi đâu vậy?".
Diệp Viêm chắp hai tay sau lưng, bình thản hỏi.
Chương 4987: Làm tốt lắm
"Oắt con, cậu thật to gan, dám cản đường đi của chúng tôi? Mau tránh ra, nếu không đừng trách tôi!".
Thái Thiên Võ Thần lớn tiếng chửi mắng.
Nhưng Diệp Viêm lại nhếch môi, ánh mắt không chút dao động: "Nếu ông nghĩ mình làm được thì cứ việc".
"Khốn kiếp, chán sống à?".
Một cường giả dưới trướng Thái Thiên Võ Thần nhìn thấy ngứa mắt, liền tung người nhảy về phía Diệp Viêm, con dao phay trong tay chém mạnh vào đầu hắn.
Dao phay mang theo sức mạnh phi thăng màu vàng lấp lánh, dường như khiến hư không cũng trở nên méo mó.
Dưới nhát đao này, e là xe tăng cũng bị chẻ làm đôi.
Nhưng khoảnh khắc lưỡi dao sắp hạ xuống.
Pặp!
Một cánh tay bỗng giơ ra, tóm lấy lưỡi dao đang giáng xuống một cách chuẩn xác.
Dao phay lập tức khựng lại.
Người kia sửng sốt, nhìn về phía Diệp Viêm.
Chỉ thấy hắn vẫn chắp hai tay phía sau.
"Cái gì?".
Người kia ngây ra.
Những người ở phía sau im bặt. Rõ ràng Diệp Viêm để hai tay ở phía sau,
Vậy bàn tay tóm vũ khí... là của ai?
Người kia thuận theo thanh đao nhìn xuống.
Mới phát hiện bả vai Diệp Viêm nứt toác, thò ra một cánh tay cường tráng, tóm lấy lưỡi dao.
Lúc này mọi người mới biết hóa ra Diệp Viêm cũng biết thủ đoạn đáng sợ này.
"Nói không chừng là thằng nhãi này dạy cho Ám Thiên Võ Thần biết".
Thương Lan Võ Thần hoàn hồn, lạnh lùng nói.
Thái Thiên Võ Thần nghiến răng đáp: "Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Dù cậu ta biết nhiều thủ đoạn quái dị như vậy thì sao chứ? Cậu ta không có thực lực Võ Thần như Ám Thiên, sao tôi phải sợ?".
"Xông lên cùng tôi!".
"Giết!".
Thái Thiên Võ Thần gầm lên một tiếng, tất cả mọi người đều xông tới.
Thương Lan Võ Thần thấy thế cũng không dám do dự.
Đường lui đã bị Diệp Viêm chặn mất, nếu không đột phá được, chờ Ám Thiên Võ Thần đuổi tới, trước sau đều là địch, thì e là hôm nay phải bỏ mạng ở đây.
"Giúp Diệp Viêm ngăn Thương Lan và Thái Thiên lại!".
Ám Thiên Võ Thần quát lớn, tốc độ di chuyển nhanh hơn.
Các cao thủ Ám Thiên ở bên cạnh Diệp Viêm liền rút kiếm ra giúp đỡ.
Ngay cả Ám Minh Nguyệt cũng gia nhập trận chiến.
Khung cảnh lại trở nên hỗn loạn.
Diệp Viêm dốc hết sức lực, lồng ngực tách ra, hai cánh tay dữ tợn dính đầy máu tươi điên cuồng xé xác đám người, một tay khác cầm kiếm Bạch Cốt vung chém.
"Thằng khốn, chết đi!".
Đôi mắt Thái Thiên Võ Thần đỏ ngầu máu tươi, tung một nắm đấm tới.
Nắm đấm này dường như mang theo sấm sét, thế như chẻ tre.
Diệp Viêm nghiêng người tránh.
Nắm đấm nện trúng xuống đất, mặt đất nứt toác, sóng khí đáng sợ lan ra xung quanh.
Chấn động cả ngọn núi.
Cơ thể của Diệp Viêm cũng lảo đảo.
Mọi người xung quanh ngã dúi ngã dụi.
"Cơ hội tốt!".
Thái Thiên Võ Thần sáng mắt lên, lập tức nhằm vào đầu Diệp Viêm, nện một quyền xuống.
Nắm đấm tỏa ra ánh sáng màu vàng, giống như sao băng màu vàng xẹt qua bầu trời, lấp lánh chói mắt, uy thế rợp trời.
Nhưng đúng lúc này, chân sau của Diệp Viêm bắn ra mấy khúc xương, ghim xuống đất, ổn định cơ thể của hắn.
"Cái gì?".
Thái Thiên Võ Thần sửng sốt.
"Chiêu thức của tiền bối đã lỗi thời rồi!".
Diệp Viêm khẽ quát, vung bàn tay về phía trước.
Vèo vèo vèo...
Rất nhiều chùm đinh màu trắng bắn tới, đánh vào nắm đấm của Thái Thiên Võ Thần.
Thái Thiên Võ Thần chỉ cảm thấy bàn tay phải của mình bỗng chốc tê dại, dường như đã mất tri giác.
Nhìn kĩ thì thấy rất nhiều cốt châm đã cắm vào đó.
Hỏng rồi!
Thái Thiên kêu lớn!
Diệp Viêm nhắm trúng thời cơ, ập về phía ông ta.
Thái Thiên Võ Thần giơ ngay cánh tay trái lên đỡ đòn.
Nhưng tay trái của ông ta mới tái sinh, vẫn còn yếu ớt, hầu hết khí mạch chưa trưởng thành hoàn toàn, không huy động được bao nhiêu sức lực.
"Thằng nhãi, đừng có ngông cuồng!".
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thương Lan Võ Thần chém một nhát kiếm tới định ép Diệp Viêm lùi lại.
Nhưng dường như hắn đã phòng bị từ trước.
"Chờ ông mãi đấy!".
Diệp Viêm cười khẩy, lại giơ tay lên, vô số bột phấn màu trắng bay ra từ bàn tay hắn.
"Cẩn thận, là phấn độc!".
Có người kinh hãi gầm lên.
Thương Lan Võ Thần lập tức nín thở ngưng thần, nhưng mũi kiếm không hề dừng lại, đâm thẳng vào tim Diệp Viêm.
Vốn tưởng Diệp Viêm sẽ tránh nhát kiếm này, cho dù không tránh thì cũng sẽ đỡ.
Nhưng...
Diệp Viêm không hề dừng lại, mà còn nghênh đón nhát kiếm Thương Lan Võ Thần đang đâm tới.
"Đây là..."
Thương Lan Võ Thần tái mặt, lập tức ý thức được gì đó, định lùi lại ngay.
Nhưng không kịp nữa.
Lưỡi kiếm xuyên qua lồng ngực Diệp Viêm, dường như thấu tim, nhưng bàn tay của hắn cũng đã nặng nề vỗ vào lồng ngực Thương Lan Võ Thần.
Bốp!
Ông ta hơi lảo đảo, cắn răng chịu đựng chưởng này, sau đó huy động sức mạnh phi thăng gây chấn động mạnh.
Ầm!
Sức mạnh trên thần kiếm nổ tung.
Diệp Viêm bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
"Tốt quá!".
Mọi người xung quanh thấy thế đều vô cùng mừng rỡ.
Thái Thiên Võ Thần cũng vui vẻ: "Làm tốt lắm!".
Nhưng ông ta vừa dứt lời.
Phụt!
Thương Lan Võ Thần bỗng phun ra một ngụm máu tươi đen sì, cả người lảo đảo muốn ngã...
Chương 4988: Che giấu chỗ hiểm yếu
"Cái gì?”.
Thái Thiên ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Thương Lan Võ Thần.
Thương Lan Võ Thần đứng không vững, hai chân khuỵu xuống, quỳ dưới đất, hai tay chống mặt đất, miệng không ngừng nôn ra chất lỏng hôi thối màu đen.
Không biết là máu hay là thứ gì.
Không nghi ngờ gì nữa, ai cũng biết ông ta đã trúng độc.
Hơn nữa… đây không phải là độc bình thường!
“Đại nhân!”.
“Võ Thần đại nhân không sao chứ?”.
“Sao lại như vậy?”.
Người của phủ Thương Lan luống cuống chạy tới đỡ Thương Lan Võ Thần, nhét một đống đan dược giải độc vào miệng ông ta.
Nhưng Thương Lan Võ Thần vừa ho vừa đẩy số thuốc đó ra.
“Đừng dùng thuốc bậy bạ!”.
Thái Thiên Võ Thần lao tới, một tay tích lũy sức mạnh phi thăng tinh thuần đánh về phía tim ông ta, lạnh lùng quát: “Độc ông ấy trúng là Thiên Tà Âm Độc! Nếu tôi đoán không lầm, độc này có lẽ là của Ám Thiên Võ Thần!”.
“Cái gì?”.
Mọi người kinh ngạc.
Thiên Tà Âm Độc?
Đó là độc thành danh của Ám Thiên Võ Thần!
“Thằng ranh đó tích lũy Thiên Tà Âm Độc của Ám Thiên ở lòng bàn tay, sau đó đánh vào trong cơ thể của Thương Lan, bởi vậy Thương Lan mới không chịu được. Nếu là độc bình thường thì ông ấy sợ gì? Thiên Tà Âm Độc ngoại trừ thuốc giải đặc biệt, dùng bất cứ thuốc gì khác sẽ chỉ tăng thêm độc lực!”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
Người của phủ Thương Lan biến sắc, không dám làm gì khác.
“Sao… lại ra nông nỗi này?”.
Lệnh Hồ Vũ ở không xa trợn to mắt, ngạc nhiên nhìn cảnh đó, đầu óc trống rỗng.
Cô gái áo đỏ nhìn chằm chằm sườn đồi ở không xa, vẻ mặt thâm trầm.
Diệp Viêm ở bên kia lại chậm rãi trèo lên.
“Hả?”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Sao có thể như vậy?”.
“Cậu ta trúng một kiếm của Võ Thần đại nhân mà vẫn chưa chết?”.
“Rốt cuộc cậu ta đã làm thế nào?”.
Hiện trường chấn động.
Con ngươi của Lệnh Hồ Vũ sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
“Vì sao hắn vẫn chưa chết? Rõ ràng kiếm vừa rồi xuyên thủng tim hắn mới phải!”.
“Không, có lẽ kiếm đó không đâm xuyên tim hắn!”.
Cô gái áo đỏ nhìn Diệp Viêm một hồi, khẽ nói: “Mặc dù Thương Lan đại nhân đâm kiếm xuyên ngực hắn nhưng ở đó hẳn là không có tim hắn, cho nên nói đúng ra kiếm đó đã đâm hụt”.
“Hụt?”.
Lệnh Hồ Vũ kinh ngạc, bỗng phản ứng lại.
Nhìn Diệp Viêm chậm rãi bò dậy, cánh tay mọc ra trên vai và nơi ngực, Lệnh Hồ Vũ đã biết kết cấu cơ thể của Diệp Viêm khác với người bình thường.
Không thể xem hắn là người được nữa.
Chỗ hiểm yếu của người bình thường e rằng không thể áp dụng với hắn.
“Nếu là hắn dạy cho Ám Thiên Võ Thần cải tạo cơ thể thì bản thân hắn là một tồn tại được cải tạo quá mức. Loại người này tuyệt đối sẽ không để nhược điểm của mình lộ ra bên ngoài, e là lồng ngực của hắn đã không còn bao nhiêu nội tạng. Nội tạng của hắn chắn chắn đã di chuyển đến chỗ khác, nơi quan trọng như tim sao có thể giữ nguyên chỗ cũ được?”.
Cô gái áo đỏ bình thản nói.
Lệnh Hồ Vũ nghe xong thì hít sâu một hơi, răng đánh cầm cập.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
Lệnh Hồ Vũ hỏi.
“Cứ xem là được, giúp thì không thể rồi, anh đi ắt sẽ chết!”.
Cô gái áo đỏ lạnh lùng nói.
Lệnh Hồ Vũ không đáp.
Lúc này, Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần đã rơi vào tuyệt vọng…
Chương 4989: Ai là chúng ta với cậu?
Ám Thiên Võ Thần giống như cỗ máy giết chóc vô tình, một đường chém giết.
Người của phủ Thương Lan và Thái Thiên Võ Thần đều không thể chống đỡ.
Thái Thiên Võ Thần dìu Thương Lan Võ Thần muốn bỏ chạy, nhưng Diệp Viêm ở bên kia đã xông tới lần nữa.
Đúng như cô gái áo đỏ nói, trông hắn có vẻ không bị ảnh hưởng gì. Mặc dù lồng ngực xuất hiện một lỗ kiếm, máu ồ ạt chảy ra, nhưng cả người giống như không có chuyện gì.
Ngay cả Ám Minh Nguyệt ở cạnh cũng nhìn mà líu lưỡi.
Diệp Viêm không nhiều lời, cầm kiếm Bạch Cốt xông về phía Thương Lan Võ Thần.
Thương Lan Võ Thần trúng Thiên Tà Âm Độc không thể sử dụng sức mạnh phi thăng, nếu không, ông ta sẽ chết càng nhanh.
“Tên khốn! Mày dám?”.
Thái Thiên Võ Thần nổi giận, dùng cánh tay còn lại đánh từ xa.
Vẻ mặt Diệp Viêm căng thẳng, mấy cánh tay đưa ngang người phòng ngự.
Ầm ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên.
Cánh tay Diệp Viêm nổ nát bét, giống như thuốc nổ C4 nổ trước mặt hắn.
Nhưng hắn không cảm thấy đau đớn, mấy cánh tay đứt vẫn có thể hành động. Hắn lao về phía trước, đến gần Thái Thiên, cánh tay đứt lộ ra gai xương sắc bén cắt về phía Thái Thiên.
Thái Thiên kinh hãi, lập tức gào lên.
Sức mạnh đáng sợ toả ra từ trên người ông ta, ý đồ đẩy lùi Diệp Viêm.
Nhưng một giây sau.
Phụt!
Cánh tay còn lại của Thái Thiên cũng bị Diệp Viêm chém đứt.
Mặc dù Diệp Viêm bị đẩy lùi lần nữa, mình đầy thương tích, trông vô cùng ghê rợn, cứ như ác ma, nhưng hắn lại cười thành tiếng.
Mục đích của hắn đã đạt được.
Những vết thương này không tính là gì.
“Võ Thần đại nhân!”.
Những người còn lại thấy Thái Thiên bị chém đứt hai cánh tay, cất tiếng gọi đau khổ.
Thương Lan Võ Thần cũng bất lực nhìn Thái Thiên, trên mặt tràn ngập sự bi thương.
Thái Thiên không còn sức chiến đấu, Thương Lan trúng kịch độc.
Đồng nghĩa hai vị Võ Thần đã không còn sức phản kháng.
“Anh Diệp, vì sao không giết luôn bọn họ?”.
Ám Minh Nguyệt hoàn hồn lại, vội vàng hỏi.
“Giết giết bọn họ không phải mục tiêu cuối cùng, mục tiêu của chúng ta là thân xác của bọn họ!”.
Diệp Viêm cười nhạt: “Muốn ghép nối thân xác của bọn họ thì khi bọn họ còn sống mới là thời cơ tuyệt nhất. Bố cô và tôi đều nhắm đến cơ thể võ thần, hôm nay là lúc thực hiện!”.
Nghe xong, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Chẳng trách Ám Thiên Võ Thần và Diệp Viêm đều không tấn công chỗ hiểm yếu của hai người, hóa ra bọn họ muốn dung hợp xác thân của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần vào cơ thể mình!
“Tôi cứ tưởng tôi đã đủ ác độc hèn hạ, thâm hiểm không từ thủ đoạn, nhưng so với cậu tôi còn cao thượng hơn nhiều!”.
Thương Lan Võ Thần thở hổn hển, lạnh lùng nhìn Diệp Viêm: “Là ai dạy cậu thủ đoạn đi ngược với luân thường đạo lý như vậy?”.
“Cần gì phải hỏi nhiều, giống như Ám Thiên đại nhân nói, các người sẽ không chết, các người sẽ sống mãi trong cơ thể của chúng tôi!”.
Diệp Viêm cười nhàn nhạt, ánh mắt toát ra sự cuồng nhiệt, bước từng bước về phía hai người.
Hai người không nói tiếng nào.
Những người còn lại cũng không còn sức phản kháng, tất cả nép sát bên cạnh hai vị Võ Thần, sợ hãi nhìn Diệp Viêm và Ám Thiên Võ Thần đi về phía bọn họ.
“Thái Thiên, ông có cam tâm không?”.
Thương Lan Võ Thần hít sâu một hơi, hỏi.
“Cam tâm? Sao có thể cam tâm được? Nhưng đến lúc này rồi, chúng ta không thể thay đổi gì được nữa”.
Trong mắt Thái Thiên Võ Thần tràn đầy phẫn hận và oán giận.
“Nếu đã như vậy thì tự hủy thân xác, khiến bọn họ không thể đạt được mục đích!”.
Thương Lan Võ Thần nói.
“Ha ha ha, tôi cũng đang có ý này!”.
Thái Thiên Võ Thần cười lớn.
Dứt lời, trong cơ thể hai người dâng lên một luồng sức mạnh cuồng bạo.
Diệp Viêm đanh mặt, hô lên: “Ám Thiên đại nhân, ngăn bọn họ lại!”.
“Yên tâm, có tôi ở đây, bọn họ không tự nổ được đâu!”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói, sau đó một làn gió tà nổi lên, dòng khí đen nhánh thổi tới hai người.
“Không hay, là Âm Châm!”.
“Chặn số Âm Châm đó lại!”.
Thái Thiên Võ Thần gào lên.
Bọn họ vội vàng vung kiếm, điên cuồng huơ múa trong gió tà.
Nhưng không có tác dụng gì.
Trong gió tà, những cây châm khí do khí đen ngưng tụ thành đâm xuyên cơ thể bọn họ.
Chỉ trong chốc lát, máu thịt bọn họ đã tan ra, lập tức biến mất.
Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần cũng bị số Âm Châm này đánh trúng, cơ thể bắt đầu cứng đờ, mất đi tri giác, ngã ngồi xuống đất, không thể động đậy.
“Tốt lắm, tiết kiệm được thuốc tê!”.
Diệp Viêm cười nhạt, lấy một thanh Cốt Đao trắng toát từ trên người ra, nói: “Ám Thiên đại nhân, chúng ta có thể bắt đầu rồi!”.
Hắn nói xong thì đi về phía Thương Lan Võ Thần.
Nhưng một giây sau, một con lốc xoáy đen kịt quét tới trước mặt hắn.
Diệp Viêm dừng bước, nhíu mày nhìn sang Ám Thiên Võ Thần.
“Chúng ta? Ai là chúng ta với cậu?”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
Chương 4990: Dừng tay đi
Nghe được lời này, Diệp Viêm nheo mắt lại.
“Ám Thiên đại nhân, không phải đã nói trước chúng ta mỗi người một vị sao? Chẳng lẽ ông muốn một mình ăn máu thịt của cả hai vị Võ Thần?”.
“Tôi phải nói ông biết, độ mạnh của cơ thể ông hiện nay không thể cấy máu thịt của cả hai vị Võ Thần hoàn hảo. Nếu làm như vậy, cơ thể ông sẽ nứt toác, tốt nhất ông hãy suy nghĩ kỹ”.
Vẻ mặt Diệp Viêm bình tĩnh.
Hắn không sợ Ám Thiên Võ Thần ăn một mình, bởi vì ông ta không có khả năng lớn như vậy, không thể ăn hết được.
Ám Thiên Võ Thần lại lắc đầu.
“Yên tâm, tôi sẽ chia phần cho cậu, nhưng phải để tôi chọn xong rồi hẵng nói, biết chưa?”.
Diệp Viêm nghiêm ánh mắt, không nói gì.
Rất rõ ràng, Ám Thiên Võ Thần muốn ưu tiên chọn cơ quan và máu thịt tốt nhất, những thứ còn lại mới thuộc về Diệp Viêm.
Cho dù Diệp Viêm không hài lòng, hắn cũng không phản đối.
Bởi vì hắn biết Ám Thiên Võ Thần của hiện tại cũng rất khó để đối phó.
Ám Minh Nguyệt nhìn bố mình với vẻ mặt phức tạp.
Cô ta hi vọng bố mình mạnh hơn, nhưng cô ta không biết cứ như vậy thì người trước mặt có còn là bố mình hay không…
“Thái Thiên, ông không ngờ tới phải không? Chúng ta được gọi là Võ Thần, được người của long mạch dưới lòng đất coi như thần linh, vậy mà có ngày lại bị người ta chọn lựa như mua thịt…”.
Thương Lan Võ Thần nói bằng giọng yếu ớt, ánh mắt tràn đầy bi thương.
“Đáng hận! Đáng buồn! Đáng ghét!”.
Thái Thiên Võ Thần điên cuồng gào lên, muốn điều khiển cơ thể phản công.
Nhưng ông ta có cố gắng thế nào cũng vô dụng.
Âm Châm đã phong tỏa huyệt vị của bọn họ, ngăn chặn tất cả khí mạch.
Chưa nói bọn họ có thể tránh thoát không, cho dù có tránh thoát cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Diệp Viêm và Ám Thiên Võ Thần.
Cao thủ của phủ Thương Lan và Thái Thiên Võ Thần đều bị đám người Ám Thiên Võ Thần giết chết.
Chỉ còn lại tâm phúc quỳ trước mặt Thương Lan và Thái Thiên, nước mắt ròng ròng, đầy vẻ tuyệt vọng.
Thương Lan Võ Thần nhìn vài người còn lại trong tộc ở cạnh mình, hít sâu một hơi, dùng giọng yếu ớt nói: “Ám Thiên, chuyện đã đến nước này tôi không còn gì để nói, ông muốn chém muốn giết tôi thế nào là chuyện của ông. Nhưng trước khi chết, tôi có một thỉnh cầu hi vọng ông có thể đồng ý với tôi…”.
“Nói”.
“Những người trong tộc của tôi… có thể thả họ đi không?”.
Giọng nói của Thương Lan Võ Thần vô cùng khẩn thiết.
Nhưng Ám Thiên Võ Thần không hề do dự lắc đầu.
“Tôi không những không tha cho bọn họ mà còn sẽ đích thân đến Long Tâm Thành diệt sạch toàn tộc Thương Lan!”.
“Ông nói cái gì?”.
Thương Lan Võ Thần đỏ hai mắt, sốt ruột ngồi không yên.
Nhưng cơ thể ông ta lại không thể di chuyển.
“Trừ cỏ không trừ tận gốc hậu họa khôn cùng, chẳng lẽ ông bảo tôi để người trong tộc ông sống sót, sau này đến trả thù tôi sao?”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh giọng đáp.
Trong mắt Thương Lan Võ Thần tràn ngập thù hận vô tận.
Nhưng ông ta biết mình không thể nào trả thù được nữa.
“Kết thúc đi!”.
Ám Thiên Võ Thần túm lấy một người trong tộc Thương Lan, mấy cánh tay tóm lấy cơ thể và tay chân người đó, sau đó xé ra.
Người đó lập tức bị ngũ mã phanh thây.
Ám Thiên Võ Thần rút hết toàn bộ khí mạch trong cơ thể người đó ra, giống như đầu bếp làm thịt, dù cơ thể người đó đã nát bấy nhưng khí mạch không bị hư hại.
Ám Thiên Võ Thần cầm khí mạch, bước từng bước về phía Thương Lan Võ Thần.
Số khí mạch này là thứ quan trọng duy trì mệnh mạch của Thương Lan Võ Thần, giống như ống truyền dịch.
Đợi lúc nữa ông ta phân giải Thương Lan Võ Thần hoàn toàn mà không để ông ta chết.
Nhìn Ám Thiên Võ Thần bước từng bước tới, Thương Lan và Thái Thiên đều nhắm mắt lại, hoàn toàn cam chịu số phận.
Đám người Ám Minh Nguyệt, Diệp Viêm đứng một bên yên lặng quan sát.
“Đi thôi!”.
Cô gái áo đỏ ở phía xa liếc nhìn Lệnh Hồ Vũ đang ngơ ngác và chấn động, lặng lẽ nói một câu, quay người định đi.
Trong lúc nguy cấp, bỗng có một nhóm người đi về phía Ám Thiên Võ Thần.
“Ồ?”.
Cô gái áo đỏ sửng sốt, quay đầu nhìn sang.
“Là anh ta?”.
Ám Minh Nguyệt cũng nhìn sang.
Diệp Viêm sửng sốt, sau đó khóe miệng giương cao: “Mày lại đến tìm chết? Nực cười!”.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên:“Ám Thiên, dừng tay đi!”.
Không ai hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì.
Đúng lúc này, hai bên lại chém giết lẫn nhau.
Máu thịt tung tóe, tà khí cuồn cuộn.
Mười mấy cánh tay của Ám Thiên Võ Thần như những lưỡi hái của thần chết đang điên cuồng thu gặt.
Bất cứ ai lại gần đều bị các cánh tay của ông ta xé thành mảnh vụn.
"Nhất Kiếm Đãng Thiên!".
Thương Lan Võ Thần cắn răng, rút kiếm ra tấn công, trên thân kiếm là kiếm ý cuồn cuộn, giống như sóng lớn không ngừng tấn công về phía Ám Thiên Võ Thần.
Mười mấy cánh tay của Ám Thiên Võ Thần lập tức huy động tà khí, ập về phía Thương Lan Võ Thần.
Lúc này, sức mạnh phi thăng của Thương Lan Võ Thần không phải đối thủ của Ám Thiên Võ Thần.
Bất cứ chiêu pháp nào của ông ta cũng không thể lại gần Ám Thiên Võ Thần.
Tuy Ám Thiên Võ Thần chỉ có một mình, nhưng ông ta không chỉ có một đôi tay, tuy phía Thương Lan Võ Thần còn mấy trăm người, nhưng vẫn không thể chiếm thế thượng phong.
Ngược lại, người chết càng nhiều, Ám Thiên Võ Thần lại càng tấn công dữ dội.
Ông ta giống như một ma thần, điên cuồng chém giết trên đống người chết.
Dần dần, các cao thủ của phủ Thương Lan và thế gia Lệnh Hồ đều phải sợ hãi.
Bọn họ đều bị thủ đoạn đáng sợ của Ám Thiên Võ Thần làm cho sợ chết khiếp, ai nấy run rẩy lùi lại, bàn tay cầm vũ khí cũng không khỏi run lẩy bẩy.
Không còn dũng khí tiến tới nữa.
"Các cậu lùi cái gì hả? Theo tôi xông lên! Giết ông ta!".
Thương Lan Võ Thần nổi giận, không ngừng gào thét.
Nhưng mọi người vẫn không dám xông tới, hai chân không khỏi lùi lại.
"Khốn kiếp!".
Thương Lan Võ Thần tức giận đùng đùng, giơ thanh thần kiếm trong tay lên, chém về phía mấy cao thủ của phủ Thương Lan đang lùi lại.
Phập phập!
Những cao thủ này đầu lìa khỏi xác, một cột máu phun ra từ cổ bọn họ, mất mạng tại chỗ.
Những người khác hồn vía lên mây, tiến thoái lưỡng nan.
"Ai rút lui tôi quyết không tha! Xông lên cùng tôi!".
Thương Lan Võ Thần tức giận gầm lên, lại cầm kiếm xông tới.
Mọi người không thể lùi lại, chỉ đành cắn răng lao lên.
"Thương Lan, ông còn chưa chạy sao? Tôi lại thích loại ngu ngốc như ông cơ!".
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Lan Võ Thần, cả người bỗng lao bắn tới.
Thương Lan Võ Thần nín thở, vội giơ kiếm lên đỡ.
Thần kiếm trong tay ông ta tốc độ không nhanh, nhưng mỗi lần múa may đều chém ra kiếm khí như thủy triều, có xu thế tạo nên sóng lớn rợp trời.
Nhưng cơn sóng này chưa kịp hình thành đã bị sự tối tăm vô tận nuốt chửng.
"Cái gì?".
Hơi thở của Thương Lan Võ Thần trở nên run rẩy.
"Bây giờ tôi đã vượt cả Võ Thần rồi!".
Ám Thiên Võ Thần khàn giọng nói, mấy bàn tay hóa thành quyền, được bao bọc bởi tà khí dày đặc, đánh mạnh về phía Thương Lan Võ Thần.
Thương Lan Võ Thần cả kinh, lập tức tung ra một món pháp bảo phòng ngự nào đó.
Chỉ thấy trên người ông ta ánh sáng dao động, sau đó một luồng sóng màu xanh từ lồng ngực ông ta lan ra, nhanh chóng bao phủ toàn thân.
Mấy nắm đấm nặng nề nện vào luồng sóng này.
Rắc!
Trên luồng sóng xuất hiện rất nhiều vết nứt, cơ thể Thương Lan Võ Thần bay vèo đi như một viên đạn, nặng nề va vào sườn núi ở phía sau.
Khi Thương Lan Võ Thần khó nhọc bò dậy, lồng ngực của ông ta đã lõm xuống, món bảo bối phòng ngự kia đã nát vụn.
"Ọe!".
Thương Lan Võ Thần há miệng, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét.
"Võ Thần đại nhân!".
"Đại nhân!".
Mọi người biến sắc, vội xông tới đỡ Thương Lan Võ Thần.
Thái Thiên Võ Thần cũng hoảng lên, dừng việc điều tức, đứng bật dậy.
"Thương Lan, ông không sao chứ?".
"Ông nói xem?".
Thương Lan Võ Thần lau máu tươi ở khóe miệng, nghiến răng nói: "Thực lực của người này đã vượt khỏi phạm trù Võ Thần, e là chúng ta liên thủ cũng không thể đánh bại..."
Thái Thiên Võ Thần đanh mắt lại, nhìn chằm chằm Ám Thiên Võ Thần đang nhe nanh múa vuốt đi tới, nắm tay siết chặt lại.
"Ông ta dùng máu thịt của người khác để tăng cường thực lực, thủ đoạn này chưa từng nghe nói. Bây giờ ông ta dựa vào cấm thuật quái dị này cải tạo bản thân thành quái vật, chúng ta không thể giết được ông ta rồi, tạm chạy trước đã, rồi nghĩ đối sách sau!".
Thái Thiên Võ Thần khàn giọng nói.
"Được, đi thôi!".
Thương Lan Võ Thần cũng không cố chấp, không nói tới phần thắng mong manh, cho dù giết được Ám Thiên Võ Thần, thì e là ông ta và Thái Thiên Võ Thần cũng phải te tua thảm hại.
Vẫn nên rời khỏi đây rồi tính kế sau.
Hai người quyết xong, định dẫn người chạy.
Nhưng bọn họ vừa xoay người, đã thấy mấy bóng dáng chặn đường lui.
"Cậu là Diệp Viêm?".
Thương Lan Võ Thần nheo mắt.
"Hai vị Võ Thần đại nhân định đi đâu vậy?".
Diệp Viêm chắp hai tay sau lưng, bình thản hỏi.
Chương 4987: Làm tốt lắm
"Oắt con, cậu thật to gan, dám cản đường đi của chúng tôi? Mau tránh ra, nếu không đừng trách tôi!".
Thái Thiên Võ Thần lớn tiếng chửi mắng.
Nhưng Diệp Viêm lại nhếch môi, ánh mắt không chút dao động: "Nếu ông nghĩ mình làm được thì cứ việc".
"Khốn kiếp, chán sống à?".
Một cường giả dưới trướng Thái Thiên Võ Thần nhìn thấy ngứa mắt, liền tung người nhảy về phía Diệp Viêm, con dao phay trong tay chém mạnh vào đầu hắn.
Dao phay mang theo sức mạnh phi thăng màu vàng lấp lánh, dường như khiến hư không cũng trở nên méo mó.
Dưới nhát đao này, e là xe tăng cũng bị chẻ làm đôi.
Nhưng khoảnh khắc lưỡi dao sắp hạ xuống.
Pặp!
Một cánh tay bỗng giơ ra, tóm lấy lưỡi dao đang giáng xuống một cách chuẩn xác.
Dao phay lập tức khựng lại.
Người kia sửng sốt, nhìn về phía Diệp Viêm.
Chỉ thấy hắn vẫn chắp hai tay phía sau.
"Cái gì?".
Người kia ngây ra.
Những người ở phía sau im bặt. Rõ ràng Diệp Viêm để hai tay ở phía sau,
Vậy bàn tay tóm vũ khí... là của ai?
Người kia thuận theo thanh đao nhìn xuống.
Mới phát hiện bả vai Diệp Viêm nứt toác, thò ra một cánh tay cường tráng, tóm lấy lưỡi dao.
Lúc này mọi người mới biết hóa ra Diệp Viêm cũng biết thủ đoạn đáng sợ này.
"Nói không chừng là thằng nhãi này dạy cho Ám Thiên Võ Thần biết".
Thương Lan Võ Thần hoàn hồn, lạnh lùng nói.
Thái Thiên Võ Thần nghiến răng đáp: "Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Dù cậu ta biết nhiều thủ đoạn quái dị như vậy thì sao chứ? Cậu ta không có thực lực Võ Thần như Ám Thiên, sao tôi phải sợ?".
"Xông lên cùng tôi!".
"Giết!".
Thái Thiên Võ Thần gầm lên một tiếng, tất cả mọi người đều xông tới.
Thương Lan Võ Thần thấy thế cũng không dám do dự.
Đường lui đã bị Diệp Viêm chặn mất, nếu không đột phá được, chờ Ám Thiên Võ Thần đuổi tới, trước sau đều là địch, thì e là hôm nay phải bỏ mạng ở đây.
"Giúp Diệp Viêm ngăn Thương Lan và Thái Thiên lại!".
Ám Thiên Võ Thần quát lớn, tốc độ di chuyển nhanh hơn.
Các cao thủ Ám Thiên ở bên cạnh Diệp Viêm liền rút kiếm ra giúp đỡ.
Ngay cả Ám Minh Nguyệt cũng gia nhập trận chiến.
Khung cảnh lại trở nên hỗn loạn.
Diệp Viêm dốc hết sức lực, lồng ngực tách ra, hai cánh tay dữ tợn dính đầy máu tươi điên cuồng xé xác đám người, một tay khác cầm kiếm Bạch Cốt vung chém.
"Thằng khốn, chết đi!".
Đôi mắt Thái Thiên Võ Thần đỏ ngầu máu tươi, tung một nắm đấm tới.
Nắm đấm này dường như mang theo sấm sét, thế như chẻ tre.
Diệp Viêm nghiêng người tránh.
Nắm đấm nện trúng xuống đất, mặt đất nứt toác, sóng khí đáng sợ lan ra xung quanh.
Chấn động cả ngọn núi.
Cơ thể của Diệp Viêm cũng lảo đảo.
Mọi người xung quanh ngã dúi ngã dụi.
"Cơ hội tốt!".
Thái Thiên Võ Thần sáng mắt lên, lập tức nhằm vào đầu Diệp Viêm, nện một quyền xuống.
Nắm đấm tỏa ra ánh sáng màu vàng, giống như sao băng màu vàng xẹt qua bầu trời, lấp lánh chói mắt, uy thế rợp trời.
Nhưng đúng lúc này, chân sau của Diệp Viêm bắn ra mấy khúc xương, ghim xuống đất, ổn định cơ thể của hắn.
"Cái gì?".
Thái Thiên Võ Thần sửng sốt.
"Chiêu thức của tiền bối đã lỗi thời rồi!".
Diệp Viêm khẽ quát, vung bàn tay về phía trước.
Vèo vèo vèo...
Rất nhiều chùm đinh màu trắng bắn tới, đánh vào nắm đấm của Thái Thiên Võ Thần.
Thái Thiên Võ Thần chỉ cảm thấy bàn tay phải của mình bỗng chốc tê dại, dường như đã mất tri giác.
Nhìn kĩ thì thấy rất nhiều cốt châm đã cắm vào đó.
Hỏng rồi!
Thái Thiên kêu lớn!
Diệp Viêm nhắm trúng thời cơ, ập về phía ông ta.
Thái Thiên Võ Thần giơ ngay cánh tay trái lên đỡ đòn.
Nhưng tay trái của ông ta mới tái sinh, vẫn còn yếu ớt, hầu hết khí mạch chưa trưởng thành hoàn toàn, không huy động được bao nhiêu sức lực.
"Thằng nhãi, đừng có ngông cuồng!".
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thương Lan Võ Thần chém một nhát kiếm tới định ép Diệp Viêm lùi lại.
Nhưng dường như hắn đã phòng bị từ trước.
"Chờ ông mãi đấy!".
Diệp Viêm cười khẩy, lại giơ tay lên, vô số bột phấn màu trắng bay ra từ bàn tay hắn.
"Cẩn thận, là phấn độc!".
Có người kinh hãi gầm lên.
Thương Lan Võ Thần lập tức nín thở ngưng thần, nhưng mũi kiếm không hề dừng lại, đâm thẳng vào tim Diệp Viêm.
Vốn tưởng Diệp Viêm sẽ tránh nhát kiếm này, cho dù không tránh thì cũng sẽ đỡ.
Nhưng...
Diệp Viêm không hề dừng lại, mà còn nghênh đón nhát kiếm Thương Lan Võ Thần đang đâm tới.
"Đây là..."
Thương Lan Võ Thần tái mặt, lập tức ý thức được gì đó, định lùi lại ngay.
Nhưng không kịp nữa.
Lưỡi kiếm xuyên qua lồng ngực Diệp Viêm, dường như thấu tim, nhưng bàn tay của hắn cũng đã nặng nề vỗ vào lồng ngực Thương Lan Võ Thần.
Bốp!
Ông ta hơi lảo đảo, cắn răng chịu đựng chưởng này, sau đó huy động sức mạnh phi thăng gây chấn động mạnh.
Ầm!
Sức mạnh trên thần kiếm nổ tung.
Diệp Viêm bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
"Tốt quá!".
Mọi người xung quanh thấy thế đều vô cùng mừng rỡ.
Thái Thiên Võ Thần cũng vui vẻ: "Làm tốt lắm!".
Nhưng ông ta vừa dứt lời.
Phụt!
Thương Lan Võ Thần bỗng phun ra một ngụm máu tươi đen sì, cả người lảo đảo muốn ngã...
Chương 4988: Che giấu chỗ hiểm yếu
"Cái gì?”.
Thái Thiên ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Thương Lan Võ Thần.
Thương Lan Võ Thần đứng không vững, hai chân khuỵu xuống, quỳ dưới đất, hai tay chống mặt đất, miệng không ngừng nôn ra chất lỏng hôi thối màu đen.
Không biết là máu hay là thứ gì.
Không nghi ngờ gì nữa, ai cũng biết ông ta đã trúng độc.
Hơn nữa… đây không phải là độc bình thường!
“Đại nhân!”.
“Võ Thần đại nhân không sao chứ?”.
“Sao lại như vậy?”.
Người của phủ Thương Lan luống cuống chạy tới đỡ Thương Lan Võ Thần, nhét một đống đan dược giải độc vào miệng ông ta.
Nhưng Thương Lan Võ Thần vừa ho vừa đẩy số thuốc đó ra.
“Đừng dùng thuốc bậy bạ!”.
Thái Thiên Võ Thần lao tới, một tay tích lũy sức mạnh phi thăng tinh thuần đánh về phía tim ông ta, lạnh lùng quát: “Độc ông ấy trúng là Thiên Tà Âm Độc! Nếu tôi đoán không lầm, độc này có lẽ là của Ám Thiên Võ Thần!”.
“Cái gì?”.
Mọi người kinh ngạc.
Thiên Tà Âm Độc?
Đó là độc thành danh của Ám Thiên Võ Thần!
“Thằng ranh đó tích lũy Thiên Tà Âm Độc của Ám Thiên ở lòng bàn tay, sau đó đánh vào trong cơ thể của Thương Lan, bởi vậy Thương Lan mới không chịu được. Nếu là độc bình thường thì ông ấy sợ gì? Thiên Tà Âm Độc ngoại trừ thuốc giải đặc biệt, dùng bất cứ thuốc gì khác sẽ chỉ tăng thêm độc lực!”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
Người của phủ Thương Lan biến sắc, không dám làm gì khác.
“Sao… lại ra nông nỗi này?”.
Lệnh Hồ Vũ ở không xa trợn to mắt, ngạc nhiên nhìn cảnh đó, đầu óc trống rỗng.
Cô gái áo đỏ nhìn chằm chằm sườn đồi ở không xa, vẻ mặt thâm trầm.
Diệp Viêm ở bên kia lại chậm rãi trèo lên.
“Hả?”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Sao có thể như vậy?”.
“Cậu ta trúng một kiếm của Võ Thần đại nhân mà vẫn chưa chết?”.
“Rốt cuộc cậu ta đã làm thế nào?”.
Hiện trường chấn động.
Con ngươi của Lệnh Hồ Vũ sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
“Vì sao hắn vẫn chưa chết? Rõ ràng kiếm vừa rồi xuyên thủng tim hắn mới phải!”.
“Không, có lẽ kiếm đó không đâm xuyên tim hắn!”.
Cô gái áo đỏ nhìn Diệp Viêm một hồi, khẽ nói: “Mặc dù Thương Lan đại nhân đâm kiếm xuyên ngực hắn nhưng ở đó hẳn là không có tim hắn, cho nên nói đúng ra kiếm đó đã đâm hụt”.
“Hụt?”.
Lệnh Hồ Vũ kinh ngạc, bỗng phản ứng lại.
Nhìn Diệp Viêm chậm rãi bò dậy, cánh tay mọc ra trên vai và nơi ngực, Lệnh Hồ Vũ đã biết kết cấu cơ thể của Diệp Viêm khác với người bình thường.
Không thể xem hắn là người được nữa.
Chỗ hiểm yếu của người bình thường e rằng không thể áp dụng với hắn.
“Nếu là hắn dạy cho Ám Thiên Võ Thần cải tạo cơ thể thì bản thân hắn là một tồn tại được cải tạo quá mức. Loại người này tuyệt đối sẽ không để nhược điểm của mình lộ ra bên ngoài, e là lồng ngực của hắn đã không còn bao nhiêu nội tạng. Nội tạng của hắn chắn chắn đã di chuyển đến chỗ khác, nơi quan trọng như tim sao có thể giữ nguyên chỗ cũ được?”.
Cô gái áo đỏ bình thản nói.
Lệnh Hồ Vũ nghe xong thì hít sâu một hơi, răng đánh cầm cập.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
Lệnh Hồ Vũ hỏi.
“Cứ xem là được, giúp thì không thể rồi, anh đi ắt sẽ chết!”.
Cô gái áo đỏ lạnh lùng nói.
Lệnh Hồ Vũ không đáp.
Lúc này, Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần đã rơi vào tuyệt vọng…
Chương 4989: Ai là chúng ta với cậu?
Ám Thiên Võ Thần giống như cỗ máy giết chóc vô tình, một đường chém giết.
Người của phủ Thương Lan và Thái Thiên Võ Thần đều không thể chống đỡ.
Thái Thiên Võ Thần dìu Thương Lan Võ Thần muốn bỏ chạy, nhưng Diệp Viêm ở bên kia đã xông tới lần nữa.
Đúng như cô gái áo đỏ nói, trông hắn có vẻ không bị ảnh hưởng gì. Mặc dù lồng ngực xuất hiện một lỗ kiếm, máu ồ ạt chảy ra, nhưng cả người giống như không có chuyện gì.
Ngay cả Ám Minh Nguyệt ở cạnh cũng nhìn mà líu lưỡi.
Diệp Viêm không nhiều lời, cầm kiếm Bạch Cốt xông về phía Thương Lan Võ Thần.
Thương Lan Võ Thần trúng Thiên Tà Âm Độc không thể sử dụng sức mạnh phi thăng, nếu không, ông ta sẽ chết càng nhanh.
“Tên khốn! Mày dám?”.
Thái Thiên Võ Thần nổi giận, dùng cánh tay còn lại đánh từ xa.
Vẻ mặt Diệp Viêm căng thẳng, mấy cánh tay đưa ngang người phòng ngự.
Ầm ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên.
Cánh tay Diệp Viêm nổ nát bét, giống như thuốc nổ C4 nổ trước mặt hắn.
Nhưng hắn không cảm thấy đau đớn, mấy cánh tay đứt vẫn có thể hành động. Hắn lao về phía trước, đến gần Thái Thiên, cánh tay đứt lộ ra gai xương sắc bén cắt về phía Thái Thiên.
Thái Thiên kinh hãi, lập tức gào lên.
Sức mạnh đáng sợ toả ra từ trên người ông ta, ý đồ đẩy lùi Diệp Viêm.
Nhưng một giây sau.
Phụt!
Cánh tay còn lại của Thái Thiên cũng bị Diệp Viêm chém đứt.
Mặc dù Diệp Viêm bị đẩy lùi lần nữa, mình đầy thương tích, trông vô cùng ghê rợn, cứ như ác ma, nhưng hắn lại cười thành tiếng.
Mục đích của hắn đã đạt được.
Những vết thương này không tính là gì.
“Võ Thần đại nhân!”.
Những người còn lại thấy Thái Thiên bị chém đứt hai cánh tay, cất tiếng gọi đau khổ.
Thương Lan Võ Thần cũng bất lực nhìn Thái Thiên, trên mặt tràn ngập sự bi thương.
Thái Thiên không còn sức chiến đấu, Thương Lan trúng kịch độc.
Đồng nghĩa hai vị Võ Thần đã không còn sức phản kháng.
“Anh Diệp, vì sao không giết luôn bọn họ?”.
Ám Minh Nguyệt hoàn hồn lại, vội vàng hỏi.
“Giết giết bọn họ không phải mục tiêu cuối cùng, mục tiêu của chúng ta là thân xác của bọn họ!”.
Diệp Viêm cười nhạt: “Muốn ghép nối thân xác của bọn họ thì khi bọn họ còn sống mới là thời cơ tuyệt nhất. Bố cô và tôi đều nhắm đến cơ thể võ thần, hôm nay là lúc thực hiện!”.
Nghe xong, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Chẳng trách Ám Thiên Võ Thần và Diệp Viêm đều không tấn công chỗ hiểm yếu của hai người, hóa ra bọn họ muốn dung hợp xác thân của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần vào cơ thể mình!
“Tôi cứ tưởng tôi đã đủ ác độc hèn hạ, thâm hiểm không từ thủ đoạn, nhưng so với cậu tôi còn cao thượng hơn nhiều!”.
Thương Lan Võ Thần thở hổn hển, lạnh lùng nhìn Diệp Viêm: “Là ai dạy cậu thủ đoạn đi ngược với luân thường đạo lý như vậy?”.
“Cần gì phải hỏi nhiều, giống như Ám Thiên đại nhân nói, các người sẽ không chết, các người sẽ sống mãi trong cơ thể của chúng tôi!”.
Diệp Viêm cười nhàn nhạt, ánh mắt toát ra sự cuồng nhiệt, bước từng bước về phía hai người.
Hai người không nói tiếng nào.
Những người còn lại cũng không còn sức phản kháng, tất cả nép sát bên cạnh hai vị Võ Thần, sợ hãi nhìn Diệp Viêm và Ám Thiên Võ Thần đi về phía bọn họ.
“Thái Thiên, ông có cam tâm không?”.
Thương Lan Võ Thần hít sâu một hơi, hỏi.
“Cam tâm? Sao có thể cam tâm được? Nhưng đến lúc này rồi, chúng ta không thể thay đổi gì được nữa”.
Trong mắt Thái Thiên Võ Thần tràn đầy phẫn hận và oán giận.
“Nếu đã như vậy thì tự hủy thân xác, khiến bọn họ không thể đạt được mục đích!”.
Thương Lan Võ Thần nói.
“Ha ha ha, tôi cũng đang có ý này!”.
Thái Thiên Võ Thần cười lớn.
Dứt lời, trong cơ thể hai người dâng lên một luồng sức mạnh cuồng bạo.
Diệp Viêm đanh mặt, hô lên: “Ám Thiên đại nhân, ngăn bọn họ lại!”.
“Yên tâm, có tôi ở đây, bọn họ không tự nổ được đâu!”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói, sau đó một làn gió tà nổi lên, dòng khí đen nhánh thổi tới hai người.
“Không hay, là Âm Châm!”.
“Chặn số Âm Châm đó lại!”.
Thái Thiên Võ Thần gào lên.
Bọn họ vội vàng vung kiếm, điên cuồng huơ múa trong gió tà.
Nhưng không có tác dụng gì.
Trong gió tà, những cây châm khí do khí đen ngưng tụ thành đâm xuyên cơ thể bọn họ.
Chỉ trong chốc lát, máu thịt bọn họ đã tan ra, lập tức biến mất.
Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần cũng bị số Âm Châm này đánh trúng, cơ thể bắt đầu cứng đờ, mất đi tri giác, ngã ngồi xuống đất, không thể động đậy.
“Tốt lắm, tiết kiệm được thuốc tê!”.
Diệp Viêm cười nhạt, lấy một thanh Cốt Đao trắng toát từ trên người ra, nói: “Ám Thiên đại nhân, chúng ta có thể bắt đầu rồi!”.
Hắn nói xong thì đi về phía Thương Lan Võ Thần.
Nhưng một giây sau, một con lốc xoáy đen kịt quét tới trước mặt hắn.
Diệp Viêm dừng bước, nhíu mày nhìn sang Ám Thiên Võ Thần.
“Chúng ta? Ai là chúng ta với cậu?”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
Chương 4990: Dừng tay đi
Nghe được lời này, Diệp Viêm nheo mắt lại.
“Ám Thiên đại nhân, không phải đã nói trước chúng ta mỗi người một vị sao? Chẳng lẽ ông muốn một mình ăn máu thịt của cả hai vị Võ Thần?”.
“Tôi phải nói ông biết, độ mạnh của cơ thể ông hiện nay không thể cấy máu thịt của cả hai vị Võ Thần hoàn hảo. Nếu làm như vậy, cơ thể ông sẽ nứt toác, tốt nhất ông hãy suy nghĩ kỹ”.
Vẻ mặt Diệp Viêm bình tĩnh.
Hắn không sợ Ám Thiên Võ Thần ăn một mình, bởi vì ông ta không có khả năng lớn như vậy, không thể ăn hết được.
Ám Thiên Võ Thần lại lắc đầu.
“Yên tâm, tôi sẽ chia phần cho cậu, nhưng phải để tôi chọn xong rồi hẵng nói, biết chưa?”.
Diệp Viêm nghiêm ánh mắt, không nói gì.
Rất rõ ràng, Ám Thiên Võ Thần muốn ưu tiên chọn cơ quan và máu thịt tốt nhất, những thứ còn lại mới thuộc về Diệp Viêm.
Cho dù Diệp Viêm không hài lòng, hắn cũng không phản đối.
Bởi vì hắn biết Ám Thiên Võ Thần của hiện tại cũng rất khó để đối phó.
Ám Minh Nguyệt nhìn bố mình với vẻ mặt phức tạp.
Cô ta hi vọng bố mình mạnh hơn, nhưng cô ta không biết cứ như vậy thì người trước mặt có còn là bố mình hay không…
“Thái Thiên, ông không ngờ tới phải không? Chúng ta được gọi là Võ Thần, được người của long mạch dưới lòng đất coi như thần linh, vậy mà có ngày lại bị người ta chọn lựa như mua thịt…”.
Thương Lan Võ Thần nói bằng giọng yếu ớt, ánh mắt tràn đầy bi thương.
“Đáng hận! Đáng buồn! Đáng ghét!”.
Thái Thiên Võ Thần điên cuồng gào lên, muốn điều khiển cơ thể phản công.
Nhưng ông ta có cố gắng thế nào cũng vô dụng.
Âm Châm đã phong tỏa huyệt vị của bọn họ, ngăn chặn tất cả khí mạch.
Chưa nói bọn họ có thể tránh thoát không, cho dù có tránh thoát cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Diệp Viêm và Ám Thiên Võ Thần.
Cao thủ của phủ Thương Lan và Thái Thiên Võ Thần đều bị đám người Ám Thiên Võ Thần giết chết.
Chỉ còn lại tâm phúc quỳ trước mặt Thương Lan và Thái Thiên, nước mắt ròng ròng, đầy vẻ tuyệt vọng.
Thương Lan Võ Thần nhìn vài người còn lại trong tộc ở cạnh mình, hít sâu một hơi, dùng giọng yếu ớt nói: “Ám Thiên, chuyện đã đến nước này tôi không còn gì để nói, ông muốn chém muốn giết tôi thế nào là chuyện của ông. Nhưng trước khi chết, tôi có một thỉnh cầu hi vọng ông có thể đồng ý với tôi…”.
“Nói”.
“Những người trong tộc của tôi… có thể thả họ đi không?”.
Giọng nói của Thương Lan Võ Thần vô cùng khẩn thiết.
Nhưng Ám Thiên Võ Thần không hề do dự lắc đầu.
“Tôi không những không tha cho bọn họ mà còn sẽ đích thân đến Long Tâm Thành diệt sạch toàn tộc Thương Lan!”.
“Ông nói cái gì?”.
Thương Lan Võ Thần đỏ hai mắt, sốt ruột ngồi không yên.
Nhưng cơ thể ông ta lại không thể di chuyển.
“Trừ cỏ không trừ tận gốc hậu họa khôn cùng, chẳng lẽ ông bảo tôi để người trong tộc ông sống sót, sau này đến trả thù tôi sao?”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh giọng đáp.
Trong mắt Thương Lan Võ Thần tràn ngập thù hận vô tận.
Nhưng ông ta biết mình không thể nào trả thù được nữa.
“Kết thúc đi!”.
Ám Thiên Võ Thần túm lấy một người trong tộc Thương Lan, mấy cánh tay tóm lấy cơ thể và tay chân người đó, sau đó xé ra.
Người đó lập tức bị ngũ mã phanh thây.
Ám Thiên Võ Thần rút hết toàn bộ khí mạch trong cơ thể người đó ra, giống như đầu bếp làm thịt, dù cơ thể người đó đã nát bấy nhưng khí mạch không bị hư hại.
Ám Thiên Võ Thần cầm khí mạch, bước từng bước về phía Thương Lan Võ Thần.
Số khí mạch này là thứ quan trọng duy trì mệnh mạch của Thương Lan Võ Thần, giống như ống truyền dịch.
Đợi lúc nữa ông ta phân giải Thương Lan Võ Thần hoàn toàn mà không để ông ta chết.
Nhìn Ám Thiên Võ Thần bước từng bước tới, Thương Lan và Thái Thiên đều nhắm mắt lại, hoàn toàn cam chịu số phận.
Đám người Ám Minh Nguyệt, Diệp Viêm đứng một bên yên lặng quan sát.
“Đi thôi!”.
Cô gái áo đỏ ở phía xa liếc nhìn Lệnh Hồ Vũ đang ngơ ngác và chấn động, lặng lẽ nói một câu, quay người định đi.
Trong lúc nguy cấp, bỗng có một nhóm người đi về phía Ám Thiên Võ Thần.
“Ồ?”.
Cô gái áo đỏ sửng sốt, quay đầu nhìn sang.
“Là anh ta?”.
Ám Minh Nguyệt cũng nhìn sang.
Diệp Viêm sửng sốt, sau đó khóe miệng giương cao: “Mày lại đến tìm chết? Nực cười!”.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên:“Ám Thiên, dừng tay đi!”.