-
Chương 4976-4980
Chương 4976: Ông lấy cái gì để đấu tiếp?
“Xem ra, sự việc còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều”.
Lâm Chính lẩm bẩm, sau đó toàn thân đều chìm vào im lặng.
Trên châm bạc có dính tà khí, có nghĩa người này là người của Ám Thiên Võ Thần, nhìn từ độ dày của khí mạch, hắn còn là cao thủ bên cạnh Ám Thiên Võ Thần!
Những cao thủ bậc này do Ám Thiên Võ Thần tự bồi dưỡng ra đều vô cùng trung thành với Ám Thiên Võ Thần.
Hắn lực chọn tự sát vì Ám Thiên Võ Thần.
Mục đích là hiến dâng cơ thể của mình cho Ám Thiên Võ Thần!
Chắc chắn Diệp Viêm đã dạy cấm thuật cấy ghép cơ thể để tăng sức mạnh cho Ám Thiên Võ Thần, giúp thực lực của ông ta tăng lên.
Mặc dù loại cấm thuật này trái với đạo đức khiến con người phẫn nộ, tàn nhẫn vô cùng, nhưng hiệu quả của nó, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như Ám Thiên Võ Thần thật sự có được khả năng tăng sức mạnh của loại cấm thuật này, với thực lực đó, tất nhiên sẽ vượt xa Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần!
Chỉ là…
Hô hấp của Lâm Chính run lên, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó.
“Không hay rồi!”
Anh lập tức quay đầu, phóng ra ngoài cung điện.
Bây giờ bên ngoài núi Bất Ước, Thương Lan Võ Thần đang giao đấu với những thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần.
Chỉ là nhóm người này đã không thể chống đỡ được thế tấn công khủng bố của Thương Lan Võ Thần, dần dần kiệt sức.
Kết cục của Lệnh Hồ Vũ và cô gái áo đỏ kia đã được xác định, cũng không dám tiếp tục đứng nhìn nữa, vội vàng dẫn người tới bao vây.
Những người này có mà chạy đằng trời.
“Thương Lan Võ Thần đại nhân, hãy nhanh chóng chi viện cho Thái Thiên Võ Thần, nếu không, ông chắc chắn sẽ chết!”
Lâm Chính vọt tới, lạnh lùng hô kêu.
Thương Lan Võ Thần vừa dùng một chưởng giết chết bóng đen lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, cau mày.
“Cậu đang nói hươu nói vượn gì vậy?”
“Ông hãy nhanh chóng dẫn người đến chi viện cho Thái Thiên Võ Thần đại nhân, khả năng cao là Ám Thiên Võ Thần sẽ đánh lén ông ta, chắc chắn Thái Thiên Võ Thần sẽ không địch lại, nếu ông không đi, ngay khi Ám Thiên Võ Thần đánh bại Thái Thiên Võ thần, thì toàn bộ long mạch dưới lòng đất, sẽ không còn ai là đối thủ của Ám Thiên Võ Thần nữa!”
Lâm Chính hạ giọng hô lên.
Giọng nói vừa dứt, người của phủ Thương Lan lập tức cười ha ha.
“Ha ha ha ha, tên ngu này đang nói cái gì vậy?”
“Thái Thiên Võ Thần mà không địch lại Ám Thiên Võ Thần ư? Đầu óc hắn có vấn đề à?”
“Mặt khác, vì sao Ám Thiên Võ Thần đánh bại Thái Thiên Võ Thần là có thể vô địch ở long mạch dưới lòng đất? Chẳng lẽ Thái Thiên Võ Thần là người mạnh nhất ở long mạch dưới lòng đất à?”
“Đồ ngu, đúng là não úng nước”.
“Một tên chậm phát triển như vậy, tôi không thèm nói những điều vô nghĩa với hắn!”
Người của phủ Thương Lan châm biếm, không hề khách sáo.
Không có ai coi trọng lời nói của Lâm Chính.
Nhưng Thương Lan Võ Thần lại để tâm.
Dù ông ta không tiếp xúc nhiều với Lâm Chính, nhưng cũng có đánh giá sơ lược về anh.
Đây là người can đảm cẩn trọng, chắc chắn không thể nói ra những lời nhận xét thiểu năng và không có lí do như vậy.
“Tại sao cậu lại nói như vậy?”
Thương Lan Võ Thần nhẫn nại dò hỏi.
“Tôi vừa vào cung điện trong núi Bất Ước”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, cũng không giấu giếm.
Trước mắt, sự uy hiếp của Ám Thiên Võ Thần và Diệp Viêm còn lớn hơn gấp nghìn lần so với tên thiểu năng trí tuệ được gọi là Võ Thần trước mặt, anh cũng lười che giấu.
“À? Cậu lại dám âm thầm đi vào núi Bất Ước ư?”
Trong mắt Thương Lan Võ Thần lộ ra sự tức giận: “Cậu thật to gan!”
“Sao thế? Thương Lan Võ Thần đại nhân không cho phép người khác tiến vào trong núi Bất Ước à? Tôi nhớ hình như ông chưa nói vậy mà?”
Lâm Chính lắc đầu nói.
Ánh mắt Thương Lan Võ Thần hơi dữ tợn.
“Thay vì tranh cãi những điều vô dụng đó với tôi, chi bằng chúng ta nói những thứ thực tế hữu dụng đi”.
Lâm Chính hừ nói: “Muốn biết tôi nhìn thấy gì ở trong núi Bất Ước không?”
“Nhìn thấy gì?”
Thương Lan Võ Thần nén giận hỏi.
“Thi thể!”
“Thì sao?”
“Hết rồi!”
“Xem ra hôm nay Lâm đại nhân muốn bàn giao ở đây rồi!”
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng hừ một tiếng.
“Sao hả? Chút kiên nhẫn này mà Thương Lan đại nhân cũng không có à? Tôi còn chưa nói hết đâu!”
Lâm Chính thong thả bình thản nói: “Thi thể mà tôi nhìn thấy không phải thi thể bình thường, mà là thi thể của cao thủ bên cạnh Ám Thiên Võ Thần!”
“Thi thể của cao thủ bên cạnh Ám Thiên Võ Thần ư?”
Thương Lan Võ Thần sửng sốt.
Lâm Chính tiếp tục nói.
“Theo tôi được biết, Diệp Viêm tinh thông một loại cấm thuật, loại cấm thuật này có thể cấy ghép cơ quan nội tạng và chân tay của người khác vào cơ thể mình, để tăng sức mạnh cho bản thân, tay người khác tốt sẽ lấy tay, chân khỏe thì lấy chân, khí mạch dày dặn trái tim kinh người thì sẽ cấy hết vào!”
“Cho nên Diệp Viêm đã dạy cấm thuật này cho Ám Thiên Võ Thần, lấy máu thịt của thuộc hạ cấy vào người mình, để tăng sức mạnh?”
Thương Lan Võ Thần hừ nói: “Nếu vậy thì sao? Cho dù ông ta dùng máu thịt của thuộc hạ để tăng sức mạnh, thì có thể tăng được bao nhiêu chứ? Hai Võ Thần còn không đánh lại ông ta à?”
“Nhưng bây giờ ông cũng có đi chi viện cho Thái Thiên Võ Thần đâu”.
Lâm Chính lập tức nói.
Thương Lan Võ Thần lập tức run lên, đôi mắt mở to hơn vài phần: “Ý của cậu là… Bây giờ ông ta dám ra tay với Thái Thiên Võ Thần ư?”
“Đây là cơ hội duy nhất của ông ta”.
Vẻ mặt Lâm Chính vô cảm nói: “Một khi ông ta thành công, cấy cơ thể của Thái Thiên Võ Thần vào người, cải tạo cơ thể của mình… Hai Võ Thần hợp làm một thì ông lấy cái gì để đấu tiếp?”
Lời nói vừa dứt, Thương Lan Võ Thần như bị sét đánh.
Chương 4977: Lòng nguội lạnh
Trên tảng đá bằng phẳng, Thái Thiên Võ Thần khoanh chân ngồi im, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những người được phái đi tìm hiểu tin tức trở về hết đợt này tới đợt khác.
“Bẩm Võ Thần đại nhân, Ám Thiên Võ Thần bị Lệnh Hồ Vũ dụ đến chỗ Thương Lan Võ Thần, trước mắt đang giao đấu với Thương Lan Võ Thần”.
“Bẩm Võ Thần đại nhân, những người chạy ra từ núi Bất Ước hình như không phải Ám Thiên Võ Thần, trước mắt Thương Lan Võ Thần đã giết chết những người này, bọn chúng thương vong vô cùng nghiêm trọng”.
“Bẩm Võ Thần đại nhân, Thương Lan Võ Thần đã bao vây những người này, xem ra không bao lâu nữa, những người này sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ”.
…
Nghe những câu báo cáo tình hình của thuộc hạ, sắc mặt của Thái Thiên Võ Thần vô cùng khó coi.
Rõ ràng, ông ta cũng không muốn nghe thấy những nội dung đó.
Tất cả kỳ vọng của ông ta là Thương Lan Võ Thần và Ám Thiên Võ Thần sẽ chém giết nhau, đánh đến mức long trời lở đất, hai bên cùng bị thương nặng.
Nếu không, ông ta sao có thể trở thành ngư ông đắc lợi được?
“Đủ rồi!”
Cuối cùng khi người báo cáo không ngừng đưa những tin tức vô dụng tới, Thái Thiên Võ Thần cũng không chịu được nữa, gầm nhẹ một tiếng.
Người báo cáo sợ tới mức mềm nhũn nằm liệt trên mặt đất.
Đám người Lang Gia bên cạnh cũng nhíu mày, nhưng vẫn phối hợp cùng quỳ một gối xuống.
“Võ Thần đại nhân bớt giận!”
Lang Gia khẽ hô.
“Một đám vô dụng! Tôi muốn nghe thấy những thứ này à? Nói cho tôi nghe! Ám Thiên ở đâu? Nói cho tôi nghe ông ta ở đâu?”
Thái Thiên Võ Thần gầm nhẹ.
Người báo cáo run cầm cập kia quỳ rạp trên mặt đất, một lúc sau mới run lẩy bẩy nói: “Võ Thần đại nhân, tôi… chúng tôi không biết…”
“Khốn nạn!”
Hai mắt Thái Thiên Võ Thần đỏ ngầu, đột nhiên giơ tay hung hăng đánh về phía kia.
Bụp!
Cơ thể của người báo cáo ngã trên mặt đất như quả dưa hấu, lập tức chia năm xẻ bảy, chết thảm ngay tại chỗ.
Người xung quanh im re như ve sầu mùa đông, sợ tới mức không dám thở mạnh.
“Nghe đây, lập tức phái người đuổi theo cho tôi, đi điều tra xem! Hang ổ của Ám Thiên Võ Thần ở đâu, đột nhiên biến mất không còn dấu vết, tôi không quan tâm ông ta chạy tới chỗ nào, lập tức đi tìm cho tôi, biết chưa hả?”
Thái Thiên Võ Thần thở hổn hển, trừng mắt đằng đằng sát khí, rít gào với đám người Lang Gia.
“Tuân lệnh đại nhân!”
Lang Gia cúi đầu vẻ mặt vô cảm, nắm tay âm thầm siết chặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người rời đi.
Mấy người Huyền Thông bên cạnh liếc nhìn Lang Gia, đều ngoan ngoãn rời đi theo anh ta.
Trong số Cửu Thái Vệ, sau trận chiến võ thần ở Long Cung, chỉ còn lại bốn người Lang Gia, Huyền Thông, Lộng Kỳ và Sinh Diểu.
Sau khi trải qua chuyện này, tính tình Lang Gia đã có thay đổi lớn, không xúc động táo bạo như xưa, ngược lại càng chín chắn hơn.
Đám người Huyền Thông đều không rõ lí do.
“Đại ca, chúng ta đi đâu để tìm Ám Thiên Võ Thần đây?”
Huyền Thông bước nhanh đuổi kịp Lang Gia, không nhịn được hỏi.
“Tìm không thấy thì rời đi, tên Thái Thiên này vui buồn bất thường, thủ đoạn hung tàn, nếu còn ở bên cạnh ông ta, sớm muộn gì chúng ta cũng bị ông ta giết chết”.
Lang Gia lạnh nhạt nói.
Vừa dứt lời, mấy người đều kinh ngạc.
“Đại ca, anh muốn rời bỏ Thái Thiên đại nhân à?”
“Đại ca, không phải anh đã nói, Thái Thiên đại nhân đã giúp chúng ta thành công, cả đời này chúng ta phải trung thành với ông ta sao?”
“Đại ca, anh thay đổi rồi”.
Nghe thấy mấy lời này, bước chân của Lang Gia dừng lại, sau đó thở dài, khàn giọng nói: “Các cậu nói đúng, tôi thay đổi rồi, nhưng tôi cũng không còn cách nào, tôi không muốn các cậu lại xảy ra chuyện, cho nên, tôi không thể không thay đổi”.
“Về phần trung thành… Sao tôi lại không biết chứ? Nhưng trước hết tôi là một con người, nếu nói tới trung thành, người nào đáng để trung thành, người nào không đáng để trung thành, tôi vẫn hiểu được. Nếu chuyện gì Thái Thiên cũng làm ra được mà tôi còn bằng lòng trung thành với ông ta thì đó chính là ngu ngốc! Huống hồ, tôi cũng không thể coi là phản bội, tôi chỉ là… không thể tiếp tục ở bên cạnh ông ta nữa thôi!”
Lang Gia chậm rãi nói những lời này, nhưng nắm tay lại siết rất chặt.
Anh ta cho rằng trong trận chiến ở Long Tâm Thành, mình đã đền đáp ân tình của Thái Thiên đủ rồi, không nợ nần gì nữa.
Mấy người Huyền Thông nhìn nhau, sau đó đều gật đầu.
“Đại ca, chúng tôi nghe anh!”
“Anh nói anh đi đâu, chúng tôi sẽ đi đó!”
“Được”.
Lang Gia vỗ mạnh vào bả vai mấy người kia, trầm giọng nói: “Trời đất bao la, tôi không tin không có chỗ cho chúng ta dung thân, đi!”
“Được, đi!”
Mấy người hạ quyết tâm, lập tức rời khỏi núi Bất Ước, hoàn toàn rời xa Thái Thiên Võ Thần.
Nhưng bọn họ còn chưa đi được mấy bước, một âm thanh quỷ dị đã vang lên.
“Thái Thiên, việc gì phải phái người đi tìm tôi? Không phải tôi đang ở đây sao?”
Giọng nói vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều sốc.
Hai mắt Thái Thiên Võ Thần lập tức mở ra, nhìn về bốn phía.
Nhưng xung quanh không hề có bóng dáng của Ám Thiên Võ Thần.
Không hay rồi!
Chương 4978: Hôm nay ông sẽ sống mãi
“Ông đang tìm ở đâu vậy?”
Âm thanh lạnh lẽo lại vang lên, sau đó mặt đất đột nhiên rung chuyển.
Thái Thiên Võ Thần lập tức ý thức được điều gì đó, đột nhiên đứng dậy nhìn dưới thân mình.
Chỉ thấy mặt đất dưới chân nhanh chóng vỡ ra, một sợi tà khí trào ra khỏi khe hở.
“Ám Thiên!”
Thái Thiên Võ Thần rít gào, điều khiển sức mạnh đánh vào cái khe.
Nhưng tay ông ta còn chưa giáng xuống, một luồng ánh sáng tà ác đột nhiên hiện ra.
Phụt!
Ánh sáng tà ác xuyên thẳng vào cánh tay của Thái Thiên Võ Thần, cắt đứt nó xuống…
Máu tươi phun trào, nhiễm đỏ mặt đất.
“A!”
Thái Thiên Võ Thần che cánh tay bị đứt, lui về phía sau liên tục, tiếng la đau khổ vang vọng.
“Bảo vệ Võ Thần đại nhân!”
“Bảo vệ đại nhân!”
Tất cả thủ hạ của Thái Thiên Võ Thần ở bốn phía lập tức vây quanh đây.
Đám người Huyền Thông phía bên này cũng mới lấy lại tinh thần, lập tức muốn tiến lên chi viện cho Thái Thiên, nhưng bị Lang Gia ngăn cản.
“Đừng lộn xộn!”
Lang Gia nhìn chằm chằm vào cái khe kia, đột nhiên ý thức được gì đó, lập tức hô to: “Mau, lui về phía sau!”
“Cái gì?”
Mọi người đều ngơ ngác.
Chỉ thấy người lao về phía Thái Thiên Võ Thần đột nhiên lay động.
Hóa ra mặt đất dưới chân bọn họ lại rung chuyển, sau đó các khe nứt xuất hiện, những bàn tay dữ tợn khủng bố thò ra khỏi khe nứt, nắm lấy mắt cá chân của bọn họ, lôi vào trong cái khe.
“Đây là cái gì! Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
“Quỷ! Quỷ!”
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Mọi người kêu ca thê lương, điên cuồng giãy giụa.
Có người giơ đao kiếm lên muốn chém, định bổ đôi bàn tay, nhưng cho dù bổ được một bàn tay, sẽ lập tức có bàn tay khác xuất hiện túm lấy.
Chỉ lát sau, hơn trăm người sống sờ sờ đã bị kéo vào trong cái khe.
Sau đó trong khe vang lên những âm thanh tru tréo gào rống thê thảm, một lượng máu lớn bắn ra khỏi cái khe.
Hai mắt Thái Thiên Võ Thần mở to, nhìn cảnh tượng này mà không dám tin.
Da đầu của tất cả những người còn lại đều tê dại, run rẩy vô cùng.
Bọn họ đã từng nhìn thấy cảnh tượng khủng bố cổ quái thế này bao giờ đâu?
Đám người Huyền Thông đều ớn lạnh, lúc này mới phản ứng lại.
Nếu vừa rồi bọn họ không do dự chạy tới giúp đỡ Thái Thiên Võ Thần, e rằng cũng bị kéo vào cái khe đó, không biết sống chết sao rồi?
Thái Thiên Võ Thần đâm châm vào cánh tay bị cụt, tạm thời cầm máu giảm đau, sau đó trừng mắt nhìn mặt đất nứt toác rồi gào lên: “Ám Thiên, cút ra đây cho tôi, trốn ở dưới đất thì là cái thá gì? Rùa đen rút đầu à? Cút ra đây!”
Ông ta rít gào, mắng to.
Đúng lúc này, mặt đất lại rung chuyển, sau đó một cái khe lớn xuất hiện.
Tà khí vô tận từ bên trong trào ra như sóng to gió lớn.
Thái Thiên ngẩn ngơ, tiếp đó ánh mắt càng dữ tợn hơn.
Chỉ thấy trong tà khí vô tận kia, một bóng dáng hư ảo chậm rãi bay lên.
Nhìn kĩ hơn, đúng là Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng bây giờ, ông ta không giống bình thường lắm, đôi mắt kia ngập tràn tà khiến, đỏ ngầu vô cùng quỷ dị.
Ông ta ra khỏi cái khe, giống như đi ra khỏi vực sâu, đạp lên mặt đất lạnh băng, tưởng chừng muốn đóng băng cả mặt đất.
Thái Thiên Võ Thần đánh giá Ám Thiên Võ Thần, trái tim đột nhiên nhảy lên.
Không biết vì sao, ông ta có cảm giác Ám Thiên Võ Thần bây giờ không giống trước lắm.
“Ám Thiên, cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi, hôm nay sẽ là ngày chết của ông”.
Thái Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
“Ngày chết ư?”
Ám Thiên Võ Thần lạnh nhạt nói, sau đó cất bước đi về phía trước, cầm cánh tay bị cụt của Thái Thiên Võ Thần lên, ước lượng trên tay một chút.
“Hôm nay không phải ngày tôi chết, đương nhiên, cũng không phải ngày ông chết”.
“Hôm nay, ông sẽ sống mãi!”
Chương 4979: Tôi ngu dốt bẩm sinh
Thái Thiên Võ Thần cau mày, rõ ràng không hiểu hàm ý của Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng một giây sau, Thái Thiên Võ Thần sững người.
Chỉ thấy Ám Thiên Võ Thần đang cầm cánh tay của ông ta quan sát tỉ mỉ một hồi, sau đó đập mạnh vào cánh tay của mình.
Rắc!
Bả vai Ám Thiên Võ Thần lập tức vỡ nát.
Phần xương lồi ra của cánh tay đó đâm thủng cánh tay rồi xuyên thẳng vào bả vai ông ta.
Người xung quanh trợn tròn mắt, không dám tin vào những gì mình đã thấy.
“Làm gì vậy?”
Thái Thiên Võ Thần ngơ ngác lẩm bẩm.
Nhưng không có ai có thể trả lời câu hỏi của ông ta.
“Quả nhiên”.
Ám Thiên Võ Thần hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, dáng vẻ như đang hưởng thụ.
Một lúc sau ông ta mới mở mắt ra, im lặng nhìn chằm chằm Thái Thiên Võ Thần.
“Máu thịt của Võ Thần đúng là không có người bình thường nào có thể sánh được”.
“Chẳng lẽ ông đang hấp thu máu thịt của tôi sao?”
Thái Thiên Võ Thần lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Sao tôi lại không biết ông biết dùng tà thuật như vậy?”
“Ông còn không biết nhiều thứ nữa”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói, sau đó nhảy lên lao thẳng về phía Thái Thiên Võ Thần.
Vẻ mặt Thái Thiên Võ Thần cực kỳ lạnh lùng, lập tức thúc giục sức mạnh phi thăng, bọc cánh tay bị cụt của mình lại.
Máu thịt chỗ cánh tay bị cụt ngọ nguậy, rồi từ từ bắt đầu phát triển.
Nhưng trong lúc gấp rút, ông ta không có cách nào để lập tức tạo ra một cánh tay mới.
Đối mặt với Ám Thiên Võ Thần đang lao tới, Thái Thiên Võ Thần chỉ có thể vừa đánh vừa rút lui.
“Bảo vệ Võ Thần đại nhân!”
“Bảo vệ Võ Thần đại nhân!”
Tay sai của Thái Thiên Võ Thần vội vàng lao tới giúp sức.
Nhưng ở sau lưng Ám Thiên Võ Thần cũng có rất nhiều tên tay sai bị tà khí bao phủ cả người.
Hai bên chém giết lẫn nhau, đánh nhau dữ dội, máu thịt bay tung tóe khắp nơi.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi ở phía xa.
“Có thế thôi à?”
Một bóng người thờ ơ cất tiếng nói, sau đó đưa tầm mắt nhìn về phía chiến trường.
Người này chính là Diệp Viêm.
“Anh Diệp, chúng ta không tới đó hỗ trợ sao?”
Ám Minh Nguyệt bước tới, hàng chân mày lá liễu khẽ nhíu lại, nhìn chằm chằm phía bên dưới hỏi.
“Yên tâm đi, Ám Thiên đại nhân có thể xử lý được”.
Diệp Viêm khàn giọng nói: “Hôm này, nếu ông ta có thể chém chết Thái Thiên Võ Thần thì không có ai trong cả long mạch dưới lòng đất này có thể chống lại ông ta!”
Nghe thấy thế, Ám Minh Nguyệt cũng không vui cho lắm, mà ngược lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hơi tái nhợt, trong con mắt còn lộ ra vẻ sợ hãi.
“Ám Minh Nguyệt, cô không muốn có sức mạnh này sao?”
Diệp Viêm nghiêng đầu, hỏi nhỏ.
Hô hấp Ám Minh Nguyệt dồn dập hơn, sau đó vẫy tay lia lịa, ráng nở nụ cười nói: “Anh Diệp, thôi bỏ qua đi, tôi ngu dốt bẩm sinh, hoàn toàn không học được... không học được...”
“Vậy thì thật sự quá đáng tiếc, cơ thể của cô rất thích hợp để cải tạo”.
Diệp Viêm nhìn Ám Minh Nguyệt đầy ẩn ý.
Cả người Ám Minh Nguyệt run lên, vô thức lùi về phía sau.
Đôi mắt Diệp Viêm lóe lên, nhưng không nói thêm gì nữa.
Thái Thiên Võ Thần cụt mất một cánh tay, nên không thể chiếm được ưu thế khi đánh nhau với Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng cũng may là người ở bên Thái Thiên Võ Thần có số lượng rất đông, cao thủ rất nhiều, mà ở sau lưng Ám Thiên Võ Thần chỉ có mấy chục người đi theo.
Chỉ một lát sau, Ám Thiên Võ Thần đã bị bao vây.
“Giết chết hết bọn tay sai của ông ta trước, sau đó bắt đầu vây đánh ông ta!”
Thái Thiên Võ Thần vừa chống lại những đòn đánh ác liệt của Ám Thiên Võ Thần vừa gào thét.
“Tuân lệnh!”
Các tay sai của Thái Thiên Võ Thần tấn công như điên.
Ngay sau đó, những người bên phe Ám Thiên Võ Thần lần lượt ngã xuống.
Nhưng Thái Thiên Võ Thần cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Bởi vì ông ta đang phải chống chịu hàng loạt những đòn đánh giết từ Ám Thiên Võ Thần, cơ thể liên tục lùi về phía sau, gần như nghẹt thở.
Trên người ông ta đầy vết thương, máu tươi tuôn trào, gần như đã nhuộm đỏ quần áo ông ta.
Nhưng thứ khiến Thái Thiên Võ Thần khó hiểu là Ám Thiên Võ Thần không tung ra đòn tấn công chí mạng nào, thay vào đó chỉ tấn công vào tay chân ông ta, như thể muốn chặt hết tay chân ông ta.
Mặc dù ông ta không thành công, nhưng thịt trên tay chân ông ta đã bị cắt mất kha khá.
Chắc chắn người này có mục đích gì đó.
Ánh mắt Thái Thiên Võ Thần lóe lên, cánh tay bị cụt của ông ta gần như đã hồi phục hoàn toàn, ngay lập tức gào lớn, tung hai cú đấm, cả người bùng lên ánh sáng màu vàng vô tận.
“Bá Huyền Thiên Vẫn Kích!”
Khi tiếng gào của Thái Thiên Võ Thần vừa dứt, những cú đấm vô tận xé rách bầu trời.
Thái Thiên Võ Thần chính thức bắt đầu phản công!
Chương 4980: Cánh tay thứ ba
Cuộc giao tranh trở nên ác liệt.
Xác chết nằm đầy trên mặt đất.
Máu chảy thành sông.
Trận chiến Võ Thần không có quá nhiều người, nhưng những người tham gia đều là tinh nhuệ trong các tinh nhuệ, cao thủ trong các cao thủ.
Tuy nhiên ngày hôm nay, tất cả họ đều đã chết.
Bao nhiêu Lục Địa Thần Tiên, bao nhiêu thiên tài võ thuật, lúc này đều đã trở thành xương trắng.
Đất đai đổ sụp vỡ tan tành.
Một nửa núi Bất Ước cũng đã bị phá hủy.
Sức mạnh phi thăng mạnh mẽ thậm chí còn làm rung chuyển lớp đá trên cùng.
Toàn bộ tay sai của Ám Thiên Võ Thần đều chết sạch.
Các tên tay sai còn lại của Thái Thiên Võ Thần lập tức đi theo ông ta, bắt đầu bao vây tiêu diệt Ám Thiên Võ Thần.
Mặc dù Ám Thiên Võ Thần rất mạnh, nhưng hai cú đấm lại không thể chọi nổi bốn tay, hơn nữa Thái Thiên Võ Thần càng đánh lại càng hăng, cả người tỏa ra ánh sáng màu vàng giống như một bức tượng chiến thần.
Cuối cùng.
Bốp!
Khi tiếng bốp vang lên, cả người Ám Thiên Võ Thần bị văng ra ngoài, đâm thẳng vào núi Bất Ước.
Ầm!
Núi Bất Ước rung chuyển.
Đá bay tung tóe, đất đai chấn động.
Đám người Thái Thiên Võ Thần lộ ra vẻ mặt vui mừng.
“Ha ha, đại nhân, xem ra Ám Thiên Võ Thần có chạy bằng trời!”
“Mau bao vây ông ta lại, lần này đừng để ông ta chạy thoát!”
“Ám Thiên, hôm nay chính là ngày chết của ông!”
Thái Thiên Võ Thần và đám tay sai lần lượt hét lên, ai cũng cực kỳ kích động.
Đối với bọn họ, có thể tham gia vào trận chiến giết Võ Thần cũng là một vinh dự.
Hơn nữa nếu có thể chém chết Ám Thiên Võ Thần, cũng có thể cướp được cơ duyên, một khi nắm được cơ duyên Võ Thần thì chẳng phải sẽ được hưởng thụ cả đời sao?
“Mấy người không được bất cẩn, không được để ông ta đi!”
Thái Thiên Võ Thần hét lên, nheo mắt đi về phía Ám Thiên Võ Thần, nụ cười trên mặt càng rõ hơn.
“Ám Thiên, lần trước khi ở Long Tâm Thành, tôi đã để ông trốn thoát, lần này, tôi muốn xem thử ông sẽ chạy thế nào!”
Dứt lời, Thái Thiên Võ Thần tích trữ sức mạnh cho cú đấm, từng bước từng bước lại gần.
Sức mạnh phi thăng đáng sợ cực kỳ bá đạo, giống như những tảng đá khổng lồ đang đè ép Ám Thiên Võ Thần.
Ám Thiên Võ Thần nằm sâu trong núi cúi đầu xuống, từ từ cử động cơ thể đứng dậy.
“Trốn sao? Ông sai rồi, tôi không có ý định bỏ trốn”.
“Thái Thiên, tôi nói rồi, hôm nay ông sẽ được sống mãi”.
Ám Thiên Võ Thần khàn giọng nói, sau đó giơ một tay lên miệng mình.
Mọi người đều ngạc nhiên, nhìn vào bàn tay ông ta.
Chỉ nhìn thấy bàn tay đen nhánh đó đang cầm những cục thịt đẫm máu...
“Đó là thịt của tôi sao?”
Thái Thiên Võ Thần ngây người.
Chỉ thấy Ám Thiên Võ Thần há miệng ra, nhét thịt vào trong, nhai ngấu nghiến.
Một lát sau, tất cả thịt đã bị ông ta nuốt vào trong bụng.
“Ám Thiên, rốt cuộc ông đang thi triển tà thuật gì vậy hả?”
Thái Thiên Võ Thần cảm thấy bất an, lạnh lùng hét lên.
Nhưng Ám Thiên Võ Thần không phản ứng lại, mà nhắm chặt hai mắt, giống như đang tiêu hóa số thịt vừa mới nuốt.
“Chết đi!”
Thái Thiên Võ Thần không nói gì nữa, gào lên một tiếng rồi tung cú đấm thép tới.
Ầm!
Ánh sáng màu vàng nương theo nắm đấm nở rộ ngàn mét.
Nhưng lần này, Ám Thiên Võ Thần không tránh né mà chỉ mở mắt ra, cả người tỏa ra tà khí, lập tức tung chưởng chặn lại, giữ chặt nắm đấm vừa đánh tới của Thái Thiên Võ Thần.
Bốp!
Cả hai nắm đấm đều bị hai đòn chưởng chặn lại.
Sức mạnh ở trong lòng bàn tay nổ tung, bắn ra mọi hướng.
Tất cả những tên tay sai định lao lên chém giết Ám Thiên Võ Thần đều bị ném ra ngoài.
“Gắng hết sức rồi sao? Sao ông có thể so sánh được với tôi chứ?”
Thái Thiên Võ Thần nở nụ cười hung ác, đôi mắt tỏa ra ánh sáng vàng, hai cánh tay đột nhiên phình lên, sức mạnh bá đạo vô tận tỏa ra.
“Tôi không bằng ông thật sao?”
Đột nhiên Ám Thiên Võ Thần cất tiếng nói.
Thái Thiên Võ Thần hơi sững sờ.
Vụt!
Đột nhiên có một cánh tay vươn tới từ bên cạnh bấu vào cánh tay của Thái Thiên Võ Thần, sau đó đột ngột kéo đi.
Roạt!
Một cánh tay của Thái Thiên Võ Thần bị xé rách tại chỗ.
“Cái gì?”
Thái Thiên Võ Thần giật mình, chợt nhìn về phía cánh tay đó.
Mới phát hiện Ám Thiên Võ Thần đang đâm vào bả vai vốn thuộc về bản thân ông ta...
“Xem ra, sự việc còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều”.
Lâm Chính lẩm bẩm, sau đó toàn thân đều chìm vào im lặng.
Trên châm bạc có dính tà khí, có nghĩa người này là người của Ám Thiên Võ Thần, nhìn từ độ dày của khí mạch, hắn còn là cao thủ bên cạnh Ám Thiên Võ Thần!
Những cao thủ bậc này do Ám Thiên Võ Thần tự bồi dưỡng ra đều vô cùng trung thành với Ám Thiên Võ Thần.
Hắn lực chọn tự sát vì Ám Thiên Võ Thần.
Mục đích là hiến dâng cơ thể của mình cho Ám Thiên Võ Thần!
Chắc chắn Diệp Viêm đã dạy cấm thuật cấy ghép cơ thể để tăng sức mạnh cho Ám Thiên Võ Thần, giúp thực lực của ông ta tăng lên.
Mặc dù loại cấm thuật này trái với đạo đức khiến con người phẫn nộ, tàn nhẫn vô cùng, nhưng hiệu quả của nó, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như Ám Thiên Võ Thần thật sự có được khả năng tăng sức mạnh của loại cấm thuật này, với thực lực đó, tất nhiên sẽ vượt xa Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần!
Chỉ là…
Hô hấp của Lâm Chính run lên, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó.
“Không hay rồi!”
Anh lập tức quay đầu, phóng ra ngoài cung điện.
Bây giờ bên ngoài núi Bất Ước, Thương Lan Võ Thần đang giao đấu với những thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần.
Chỉ là nhóm người này đã không thể chống đỡ được thế tấn công khủng bố của Thương Lan Võ Thần, dần dần kiệt sức.
Kết cục của Lệnh Hồ Vũ và cô gái áo đỏ kia đã được xác định, cũng không dám tiếp tục đứng nhìn nữa, vội vàng dẫn người tới bao vây.
Những người này có mà chạy đằng trời.
“Thương Lan Võ Thần đại nhân, hãy nhanh chóng chi viện cho Thái Thiên Võ Thần, nếu không, ông chắc chắn sẽ chết!”
Lâm Chính vọt tới, lạnh lùng hô kêu.
Thương Lan Võ Thần vừa dùng một chưởng giết chết bóng đen lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, cau mày.
“Cậu đang nói hươu nói vượn gì vậy?”
“Ông hãy nhanh chóng dẫn người đến chi viện cho Thái Thiên Võ Thần đại nhân, khả năng cao là Ám Thiên Võ Thần sẽ đánh lén ông ta, chắc chắn Thái Thiên Võ Thần sẽ không địch lại, nếu ông không đi, ngay khi Ám Thiên Võ Thần đánh bại Thái Thiên Võ thần, thì toàn bộ long mạch dưới lòng đất, sẽ không còn ai là đối thủ của Ám Thiên Võ Thần nữa!”
Lâm Chính hạ giọng hô lên.
Giọng nói vừa dứt, người của phủ Thương Lan lập tức cười ha ha.
“Ha ha ha ha, tên ngu này đang nói cái gì vậy?”
“Thái Thiên Võ Thần mà không địch lại Ám Thiên Võ Thần ư? Đầu óc hắn có vấn đề à?”
“Mặt khác, vì sao Ám Thiên Võ Thần đánh bại Thái Thiên Võ Thần là có thể vô địch ở long mạch dưới lòng đất? Chẳng lẽ Thái Thiên Võ Thần là người mạnh nhất ở long mạch dưới lòng đất à?”
“Đồ ngu, đúng là não úng nước”.
“Một tên chậm phát triển như vậy, tôi không thèm nói những điều vô nghĩa với hắn!”
Người của phủ Thương Lan châm biếm, không hề khách sáo.
Không có ai coi trọng lời nói của Lâm Chính.
Nhưng Thương Lan Võ Thần lại để tâm.
Dù ông ta không tiếp xúc nhiều với Lâm Chính, nhưng cũng có đánh giá sơ lược về anh.
Đây là người can đảm cẩn trọng, chắc chắn không thể nói ra những lời nhận xét thiểu năng và không có lí do như vậy.
“Tại sao cậu lại nói như vậy?”
Thương Lan Võ Thần nhẫn nại dò hỏi.
“Tôi vừa vào cung điện trong núi Bất Ước”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, cũng không giấu giếm.
Trước mắt, sự uy hiếp của Ám Thiên Võ Thần và Diệp Viêm còn lớn hơn gấp nghìn lần so với tên thiểu năng trí tuệ được gọi là Võ Thần trước mặt, anh cũng lười che giấu.
“À? Cậu lại dám âm thầm đi vào núi Bất Ước ư?”
Trong mắt Thương Lan Võ Thần lộ ra sự tức giận: “Cậu thật to gan!”
“Sao thế? Thương Lan Võ Thần đại nhân không cho phép người khác tiến vào trong núi Bất Ước à? Tôi nhớ hình như ông chưa nói vậy mà?”
Lâm Chính lắc đầu nói.
Ánh mắt Thương Lan Võ Thần hơi dữ tợn.
“Thay vì tranh cãi những điều vô dụng đó với tôi, chi bằng chúng ta nói những thứ thực tế hữu dụng đi”.
Lâm Chính hừ nói: “Muốn biết tôi nhìn thấy gì ở trong núi Bất Ước không?”
“Nhìn thấy gì?”
Thương Lan Võ Thần nén giận hỏi.
“Thi thể!”
“Thì sao?”
“Hết rồi!”
“Xem ra hôm nay Lâm đại nhân muốn bàn giao ở đây rồi!”
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng hừ một tiếng.
“Sao hả? Chút kiên nhẫn này mà Thương Lan đại nhân cũng không có à? Tôi còn chưa nói hết đâu!”
Lâm Chính thong thả bình thản nói: “Thi thể mà tôi nhìn thấy không phải thi thể bình thường, mà là thi thể của cao thủ bên cạnh Ám Thiên Võ Thần!”
“Thi thể của cao thủ bên cạnh Ám Thiên Võ Thần ư?”
Thương Lan Võ Thần sửng sốt.
Lâm Chính tiếp tục nói.
“Theo tôi được biết, Diệp Viêm tinh thông một loại cấm thuật, loại cấm thuật này có thể cấy ghép cơ quan nội tạng và chân tay của người khác vào cơ thể mình, để tăng sức mạnh cho bản thân, tay người khác tốt sẽ lấy tay, chân khỏe thì lấy chân, khí mạch dày dặn trái tim kinh người thì sẽ cấy hết vào!”
“Cho nên Diệp Viêm đã dạy cấm thuật này cho Ám Thiên Võ Thần, lấy máu thịt của thuộc hạ cấy vào người mình, để tăng sức mạnh?”
Thương Lan Võ Thần hừ nói: “Nếu vậy thì sao? Cho dù ông ta dùng máu thịt của thuộc hạ để tăng sức mạnh, thì có thể tăng được bao nhiêu chứ? Hai Võ Thần còn không đánh lại ông ta à?”
“Nhưng bây giờ ông cũng có đi chi viện cho Thái Thiên Võ Thần đâu”.
Lâm Chính lập tức nói.
Thương Lan Võ Thần lập tức run lên, đôi mắt mở to hơn vài phần: “Ý của cậu là… Bây giờ ông ta dám ra tay với Thái Thiên Võ Thần ư?”
“Đây là cơ hội duy nhất của ông ta”.
Vẻ mặt Lâm Chính vô cảm nói: “Một khi ông ta thành công, cấy cơ thể của Thái Thiên Võ Thần vào người, cải tạo cơ thể của mình… Hai Võ Thần hợp làm một thì ông lấy cái gì để đấu tiếp?”
Lời nói vừa dứt, Thương Lan Võ Thần như bị sét đánh.
Chương 4977: Lòng nguội lạnh
Trên tảng đá bằng phẳng, Thái Thiên Võ Thần khoanh chân ngồi im, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những người được phái đi tìm hiểu tin tức trở về hết đợt này tới đợt khác.
“Bẩm Võ Thần đại nhân, Ám Thiên Võ Thần bị Lệnh Hồ Vũ dụ đến chỗ Thương Lan Võ Thần, trước mắt đang giao đấu với Thương Lan Võ Thần”.
“Bẩm Võ Thần đại nhân, những người chạy ra từ núi Bất Ước hình như không phải Ám Thiên Võ Thần, trước mắt Thương Lan Võ Thần đã giết chết những người này, bọn chúng thương vong vô cùng nghiêm trọng”.
“Bẩm Võ Thần đại nhân, Thương Lan Võ Thần đã bao vây những người này, xem ra không bao lâu nữa, những người này sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ”.
…
Nghe những câu báo cáo tình hình của thuộc hạ, sắc mặt của Thái Thiên Võ Thần vô cùng khó coi.
Rõ ràng, ông ta cũng không muốn nghe thấy những nội dung đó.
Tất cả kỳ vọng của ông ta là Thương Lan Võ Thần và Ám Thiên Võ Thần sẽ chém giết nhau, đánh đến mức long trời lở đất, hai bên cùng bị thương nặng.
Nếu không, ông ta sao có thể trở thành ngư ông đắc lợi được?
“Đủ rồi!”
Cuối cùng khi người báo cáo không ngừng đưa những tin tức vô dụng tới, Thái Thiên Võ Thần cũng không chịu được nữa, gầm nhẹ một tiếng.
Người báo cáo sợ tới mức mềm nhũn nằm liệt trên mặt đất.
Đám người Lang Gia bên cạnh cũng nhíu mày, nhưng vẫn phối hợp cùng quỳ một gối xuống.
“Võ Thần đại nhân bớt giận!”
Lang Gia khẽ hô.
“Một đám vô dụng! Tôi muốn nghe thấy những thứ này à? Nói cho tôi nghe! Ám Thiên ở đâu? Nói cho tôi nghe ông ta ở đâu?”
Thái Thiên Võ Thần gầm nhẹ.
Người báo cáo run cầm cập kia quỳ rạp trên mặt đất, một lúc sau mới run lẩy bẩy nói: “Võ Thần đại nhân, tôi… chúng tôi không biết…”
“Khốn nạn!”
Hai mắt Thái Thiên Võ Thần đỏ ngầu, đột nhiên giơ tay hung hăng đánh về phía kia.
Bụp!
Cơ thể của người báo cáo ngã trên mặt đất như quả dưa hấu, lập tức chia năm xẻ bảy, chết thảm ngay tại chỗ.
Người xung quanh im re như ve sầu mùa đông, sợ tới mức không dám thở mạnh.
“Nghe đây, lập tức phái người đuổi theo cho tôi, đi điều tra xem! Hang ổ của Ám Thiên Võ Thần ở đâu, đột nhiên biến mất không còn dấu vết, tôi không quan tâm ông ta chạy tới chỗ nào, lập tức đi tìm cho tôi, biết chưa hả?”
Thái Thiên Võ Thần thở hổn hển, trừng mắt đằng đằng sát khí, rít gào với đám người Lang Gia.
“Tuân lệnh đại nhân!”
Lang Gia cúi đầu vẻ mặt vô cảm, nắm tay âm thầm siết chặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người rời đi.
Mấy người Huyền Thông bên cạnh liếc nhìn Lang Gia, đều ngoan ngoãn rời đi theo anh ta.
Trong số Cửu Thái Vệ, sau trận chiến võ thần ở Long Cung, chỉ còn lại bốn người Lang Gia, Huyền Thông, Lộng Kỳ và Sinh Diểu.
Sau khi trải qua chuyện này, tính tình Lang Gia đã có thay đổi lớn, không xúc động táo bạo như xưa, ngược lại càng chín chắn hơn.
Đám người Huyền Thông đều không rõ lí do.
“Đại ca, chúng ta đi đâu để tìm Ám Thiên Võ Thần đây?”
Huyền Thông bước nhanh đuổi kịp Lang Gia, không nhịn được hỏi.
“Tìm không thấy thì rời đi, tên Thái Thiên này vui buồn bất thường, thủ đoạn hung tàn, nếu còn ở bên cạnh ông ta, sớm muộn gì chúng ta cũng bị ông ta giết chết”.
Lang Gia lạnh nhạt nói.
Vừa dứt lời, mấy người đều kinh ngạc.
“Đại ca, anh muốn rời bỏ Thái Thiên đại nhân à?”
“Đại ca, không phải anh đã nói, Thái Thiên đại nhân đã giúp chúng ta thành công, cả đời này chúng ta phải trung thành với ông ta sao?”
“Đại ca, anh thay đổi rồi”.
Nghe thấy mấy lời này, bước chân của Lang Gia dừng lại, sau đó thở dài, khàn giọng nói: “Các cậu nói đúng, tôi thay đổi rồi, nhưng tôi cũng không còn cách nào, tôi không muốn các cậu lại xảy ra chuyện, cho nên, tôi không thể không thay đổi”.
“Về phần trung thành… Sao tôi lại không biết chứ? Nhưng trước hết tôi là một con người, nếu nói tới trung thành, người nào đáng để trung thành, người nào không đáng để trung thành, tôi vẫn hiểu được. Nếu chuyện gì Thái Thiên cũng làm ra được mà tôi còn bằng lòng trung thành với ông ta thì đó chính là ngu ngốc! Huống hồ, tôi cũng không thể coi là phản bội, tôi chỉ là… không thể tiếp tục ở bên cạnh ông ta nữa thôi!”
Lang Gia chậm rãi nói những lời này, nhưng nắm tay lại siết rất chặt.
Anh ta cho rằng trong trận chiến ở Long Tâm Thành, mình đã đền đáp ân tình của Thái Thiên đủ rồi, không nợ nần gì nữa.
Mấy người Huyền Thông nhìn nhau, sau đó đều gật đầu.
“Đại ca, chúng tôi nghe anh!”
“Anh nói anh đi đâu, chúng tôi sẽ đi đó!”
“Được”.
Lang Gia vỗ mạnh vào bả vai mấy người kia, trầm giọng nói: “Trời đất bao la, tôi không tin không có chỗ cho chúng ta dung thân, đi!”
“Được, đi!”
Mấy người hạ quyết tâm, lập tức rời khỏi núi Bất Ước, hoàn toàn rời xa Thái Thiên Võ Thần.
Nhưng bọn họ còn chưa đi được mấy bước, một âm thanh quỷ dị đã vang lên.
“Thái Thiên, việc gì phải phái người đi tìm tôi? Không phải tôi đang ở đây sao?”
Giọng nói vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều sốc.
Hai mắt Thái Thiên Võ Thần lập tức mở ra, nhìn về bốn phía.
Nhưng xung quanh không hề có bóng dáng của Ám Thiên Võ Thần.
Không hay rồi!
Chương 4978: Hôm nay ông sẽ sống mãi
“Ông đang tìm ở đâu vậy?”
Âm thanh lạnh lẽo lại vang lên, sau đó mặt đất đột nhiên rung chuyển.
Thái Thiên Võ Thần lập tức ý thức được điều gì đó, đột nhiên đứng dậy nhìn dưới thân mình.
Chỉ thấy mặt đất dưới chân nhanh chóng vỡ ra, một sợi tà khí trào ra khỏi khe hở.
“Ám Thiên!”
Thái Thiên Võ Thần rít gào, điều khiển sức mạnh đánh vào cái khe.
Nhưng tay ông ta còn chưa giáng xuống, một luồng ánh sáng tà ác đột nhiên hiện ra.
Phụt!
Ánh sáng tà ác xuyên thẳng vào cánh tay của Thái Thiên Võ Thần, cắt đứt nó xuống…
Máu tươi phun trào, nhiễm đỏ mặt đất.
“A!”
Thái Thiên Võ Thần che cánh tay bị đứt, lui về phía sau liên tục, tiếng la đau khổ vang vọng.
“Bảo vệ Võ Thần đại nhân!”
“Bảo vệ đại nhân!”
Tất cả thủ hạ của Thái Thiên Võ Thần ở bốn phía lập tức vây quanh đây.
Đám người Huyền Thông phía bên này cũng mới lấy lại tinh thần, lập tức muốn tiến lên chi viện cho Thái Thiên, nhưng bị Lang Gia ngăn cản.
“Đừng lộn xộn!”
Lang Gia nhìn chằm chằm vào cái khe kia, đột nhiên ý thức được gì đó, lập tức hô to: “Mau, lui về phía sau!”
“Cái gì?”
Mọi người đều ngơ ngác.
Chỉ thấy người lao về phía Thái Thiên Võ Thần đột nhiên lay động.
Hóa ra mặt đất dưới chân bọn họ lại rung chuyển, sau đó các khe nứt xuất hiện, những bàn tay dữ tợn khủng bố thò ra khỏi khe nứt, nắm lấy mắt cá chân của bọn họ, lôi vào trong cái khe.
“Đây là cái gì! Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
“Quỷ! Quỷ!”
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Mọi người kêu ca thê lương, điên cuồng giãy giụa.
Có người giơ đao kiếm lên muốn chém, định bổ đôi bàn tay, nhưng cho dù bổ được một bàn tay, sẽ lập tức có bàn tay khác xuất hiện túm lấy.
Chỉ lát sau, hơn trăm người sống sờ sờ đã bị kéo vào trong cái khe.
Sau đó trong khe vang lên những âm thanh tru tréo gào rống thê thảm, một lượng máu lớn bắn ra khỏi cái khe.
Hai mắt Thái Thiên Võ Thần mở to, nhìn cảnh tượng này mà không dám tin.
Da đầu của tất cả những người còn lại đều tê dại, run rẩy vô cùng.
Bọn họ đã từng nhìn thấy cảnh tượng khủng bố cổ quái thế này bao giờ đâu?
Đám người Huyền Thông đều ớn lạnh, lúc này mới phản ứng lại.
Nếu vừa rồi bọn họ không do dự chạy tới giúp đỡ Thái Thiên Võ Thần, e rằng cũng bị kéo vào cái khe đó, không biết sống chết sao rồi?
Thái Thiên Võ Thần đâm châm vào cánh tay bị cụt, tạm thời cầm máu giảm đau, sau đó trừng mắt nhìn mặt đất nứt toác rồi gào lên: “Ám Thiên, cút ra đây cho tôi, trốn ở dưới đất thì là cái thá gì? Rùa đen rút đầu à? Cút ra đây!”
Ông ta rít gào, mắng to.
Đúng lúc này, mặt đất lại rung chuyển, sau đó một cái khe lớn xuất hiện.
Tà khí vô tận từ bên trong trào ra như sóng to gió lớn.
Thái Thiên ngẩn ngơ, tiếp đó ánh mắt càng dữ tợn hơn.
Chỉ thấy trong tà khí vô tận kia, một bóng dáng hư ảo chậm rãi bay lên.
Nhìn kĩ hơn, đúng là Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng bây giờ, ông ta không giống bình thường lắm, đôi mắt kia ngập tràn tà khiến, đỏ ngầu vô cùng quỷ dị.
Ông ta ra khỏi cái khe, giống như đi ra khỏi vực sâu, đạp lên mặt đất lạnh băng, tưởng chừng muốn đóng băng cả mặt đất.
Thái Thiên Võ Thần đánh giá Ám Thiên Võ Thần, trái tim đột nhiên nhảy lên.
Không biết vì sao, ông ta có cảm giác Ám Thiên Võ Thần bây giờ không giống trước lắm.
“Ám Thiên, cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi, hôm nay sẽ là ngày chết của ông”.
Thái Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
“Ngày chết ư?”
Ám Thiên Võ Thần lạnh nhạt nói, sau đó cất bước đi về phía trước, cầm cánh tay bị cụt của Thái Thiên Võ Thần lên, ước lượng trên tay một chút.
“Hôm nay không phải ngày tôi chết, đương nhiên, cũng không phải ngày ông chết”.
“Hôm nay, ông sẽ sống mãi!”
Chương 4979: Tôi ngu dốt bẩm sinh
Thái Thiên Võ Thần cau mày, rõ ràng không hiểu hàm ý của Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng một giây sau, Thái Thiên Võ Thần sững người.
Chỉ thấy Ám Thiên Võ Thần đang cầm cánh tay của ông ta quan sát tỉ mỉ một hồi, sau đó đập mạnh vào cánh tay của mình.
Rắc!
Bả vai Ám Thiên Võ Thần lập tức vỡ nát.
Phần xương lồi ra của cánh tay đó đâm thủng cánh tay rồi xuyên thẳng vào bả vai ông ta.
Người xung quanh trợn tròn mắt, không dám tin vào những gì mình đã thấy.
“Làm gì vậy?”
Thái Thiên Võ Thần ngơ ngác lẩm bẩm.
Nhưng không có ai có thể trả lời câu hỏi của ông ta.
“Quả nhiên”.
Ám Thiên Võ Thần hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, dáng vẻ như đang hưởng thụ.
Một lúc sau ông ta mới mở mắt ra, im lặng nhìn chằm chằm Thái Thiên Võ Thần.
“Máu thịt của Võ Thần đúng là không có người bình thường nào có thể sánh được”.
“Chẳng lẽ ông đang hấp thu máu thịt của tôi sao?”
Thái Thiên Võ Thần lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Sao tôi lại không biết ông biết dùng tà thuật như vậy?”
“Ông còn không biết nhiều thứ nữa”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói, sau đó nhảy lên lao thẳng về phía Thái Thiên Võ Thần.
Vẻ mặt Thái Thiên Võ Thần cực kỳ lạnh lùng, lập tức thúc giục sức mạnh phi thăng, bọc cánh tay bị cụt của mình lại.
Máu thịt chỗ cánh tay bị cụt ngọ nguậy, rồi từ từ bắt đầu phát triển.
Nhưng trong lúc gấp rút, ông ta không có cách nào để lập tức tạo ra một cánh tay mới.
Đối mặt với Ám Thiên Võ Thần đang lao tới, Thái Thiên Võ Thần chỉ có thể vừa đánh vừa rút lui.
“Bảo vệ Võ Thần đại nhân!”
“Bảo vệ Võ Thần đại nhân!”
Tay sai của Thái Thiên Võ Thần vội vàng lao tới giúp sức.
Nhưng ở sau lưng Ám Thiên Võ Thần cũng có rất nhiều tên tay sai bị tà khí bao phủ cả người.
Hai bên chém giết lẫn nhau, đánh nhau dữ dội, máu thịt bay tung tóe khắp nơi.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi ở phía xa.
“Có thế thôi à?”
Một bóng người thờ ơ cất tiếng nói, sau đó đưa tầm mắt nhìn về phía chiến trường.
Người này chính là Diệp Viêm.
“Anh Diệp, chúng ta không tới đó hỗ trợ sao?”
Ám Minh Nguyệt bước tới, hàng chân mày lá liễu khẽ nhíu lại, nhìn chằm chằm phía bên dưới hỏi.
“Yên tâm đi, Ám Thiên đại nhân có thể xử lý được”.
Diệp Viêm khàn giọng nói: “Hôm này, nếu ông ta có thể chém chết Thái Thiên Võ Thần thì không có ai trong cả long mạch dưới lòng đất này có thể chống lại ông ta!”
Nghe thấy thế, Ám Minh Nguyệt cũng không vui cho lắm, mà ngược lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hơi tái nhợt, trong con mắt còn lộ ra vẻ sợ hãi.
“Ám Minh Nguyệt, cô không muốn có sức mạnh này sao?”
Diệp Viêm nghiêng đầu, hỏi nhỏ.
Hô hấp Ám Minh Nguyệt dồn dập hơn, sau đó vẫy tay lia lịa, ráng nở nụ cười nói: “Anh Diệp, thôi bỏ qua đi, tôi ngu dốt bẩm sinh, hoàn toàn không học được... không học được...”
“Vậy thì thật sự quá đáng tiếc, cơ thể của cô rất thích hợp để cải tạo”.
Diệp Viêm nhìn Ám Minh Nguyệt đầy ẩn ý.
Cả người Ám Minh Nguyệt run lên, vô thức lùi về phía sau.
Đôi mắt Diệp Viêm lóe lên, nhưng không nói thêm gì nữa.
Thái Thiên Võ Thần cụt mất một cánh tay, nên không thể chiếm được ưu thế khi đánh nhau với Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng cũng may là người ở bên Thái Thiên Võ Thần có số lượng rất đông, cao thủ rất nhiều, mà ở sau lưng Ám Thiên Võ Thần chỉ có mấy chục người đi theo.
Chỉ một lát sau, Ám Thiên Võ Thần đã bị bao vây.
“Giết chết hết bọn tay sai của ông ta trước, sau đó bắt đầu vây đánh ông ta!”
Thái Thiên Võ Thần vừa chống lại những đòn đánh ác liệt của Ám Thiên Võ Thần vừa gào thét.
“Tuân lệnh!”
Các tay sai của Thái Thiên Võ Thần tấn công như điên.
Ngay sau đó, những người bên phe Ám Thiên Võ Thần lần lượt ngã xuống.
Nhưng Thái Thiên Võ Thần cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Bởi vì ông ta đang phải chống chịu hàng loạt những đòn đánh giết từ Ám Thiên Võ Thần, cơ thể liên tục lùi về phía sau, gần như nghẹt thở.
Trên người ông ta đầy vết thương, máu tươi tuôn trào, gần như đã nhuộm đỏ quần áo ông ta.
Nhưng thứ khiến Thái Thiên Võ Thần khó hiểu là Ám Thiên Võ Thần không tung ra đòn tấn công chí mạng nào, thay vào đó chỉ tấn công vào tay chân ông ta, như thể muốn chặt hết tay chân ông ta.
Mặc dù ông ta không thành công, nhưng thịt trên tay chân ông ta đã bị cắt mất kha khá.
Chắc chắn người này có mục đích gì đó.
Ánh mắt Thái Thiên Võ Thần lóe lên, cánh tay bị cụt của ông ta gần như đã hồi phục hoàn toàn, ngay lập tức gào lớn, tung hai cú đấm, cả người bùng lên ánh sáng màu vàng vô tận.
“Bá Huyền Thiên Vẫn Kích!”
Khi tiếng gào của Thái Thiên Võ Thần vừa dứt, những cú đấm vô tận xé rách bầu trời.
Thái Thiên Võ Thần chính thức bắt đầu phản công!
Chương 4980: Cánh tay thứ ba
Cuộc giao tranh trở nên ác liệt.
Xác chết nằm đầy trên mặt đất.
Máu chảy thành sông.
Trận chiến Võ Thần không có quá nhiều người, nhưng những người tham gia đều là tinh nhuệ trong các tinh nhuệ, cao thủ trong các cao thủ.
Tuy nhiên ngày hôm nay, tất cả họ đều đã chết.
Bao nhiêu Lục Địa Thần Tiên, bao nhiêu thiên tài võ thuật, lúc này đều đã trở thành xương trắng.
Đất đai đổ sụp vỡ tan tành.
Một nửa núi Bất Ước cũng đã bị phá hủy.
Sức mạnh phi thăng mạnh mẽ thậm chí còn làm rung chuyển lớp đá trên cùng.
Toàn bộ tay sai của Ám Thiên Võ Thần đều chết sạch.
Các tên tay sai còn lại của Thái Thiên Võ Thần lập tức đi theo ông ta, bắt đầu bao vây tiêu diệt Ám Thiên Võ Thần.
Mặc dù Ám Thiên Võ Thần rất mạnh, nhưng hai cú đấm lại không thể chọi nổi bốn tay, hơn nữa Thái Thiên Võ Thần càng đánh lại càng hăng, cả người tỏa ra ánh sáng màu vàng giống như một bức tượng chiến thần.
Cuối cùng.
Bốp!
Khi tiếng bốp vang lên, cả người Ám Thiên Võ Thần bị văng ra ngoài, đâm thẳng vào núi Bất Ước.
Ầm!
Núi Bất Ước rung chuyển.
Đá bay tung tóe, đất đai chấn động.
Đám người Thái Thiên Võ Thần lộ ra vẻ mặt vui mừng.
“Ha ha, đại nhân, xem ra Ám Thiên Võ Thần có chạy bằng trời!”
“Mau bao vây ông ta lại, lần này đừng để ông ta chạy thoát!”
“Ám Thiên, hôm nay chính là ngày chết của ông!”
Thái Thiên Võ Thần và đám tay sai lần lượt hét lên, ai cũng cực kỳ kích động.
Đối với bọn họ, có thể tham gia vào trận chiến giết Võ Thần cũng là một vinh dự.
Hơn nữa nếu có thể chém chết Ám Thiên Võ Thần, cũng có thể cướp được cơ duyên, một khi nắm được cơ duyên Võ Thần thì chẳng phải sẽ được hưởng thụ cả đời sao?
“Mấy người không được bất cẩn, không được để ông ta đi!”
Thái Thiên Võ Thần hét lên, nheo mắt đi về phía Ám Thiên Võ Thần, nụ cười trên mặt càng rõ hơn.
“Ám Thiên, lần trước khi ở Long Tâm Thành, tôi đã để ông trốn thoát, lần này, tôi muốn xem thử ông sẽ chạy thế nào!”
Dứt lời, Thái Thiên Võ Thần tích trữ sức mạnh cho cú đấm, từng bước từng bước lại gần.
Sức mạnh phi thăng đáng sợ cực kỳ bá đạo, giống như những tảng đá khổng lồ đang đè ép Ám Thiên Võ Thần.
Ám Thiên Võ Thần nằm sâu trong núi cúi đầu xuống, từ từ cử động cơ thể đứng dậy.
“Trốn sao? Ông sai rồi, tôi không có ý định bỏ trốn”.
“Thái Thiên, tôi nói rồi, hôm nay ông sẽ được sống mãi”.
Ám Thiên Võ Thần khàn giọng nói, sau đó giơ một tay lên miệng mình.
Mọi người đều ngạc nhiên, nhìn vào bàn tay ông ta.
Chỉ nhìn thấy bàn tay đen nhánh đó đang cầm những cục thịt đẫm máu...
“Đó là thịt của tôi sao?”
Thái Thiên Võ Thần ngây người.
Chỉ thấy Ám Thiên Võ Thần há miệng ra, nhét thịt vào trong, nhai ngấu nghiến.
Một lát sau, tất cả thịt đã bị ông ta nuốt vào trong bụng.
“Ám Thiên, rốt cuộc ông đang thi triển tà thuật gì vậy hả?”
Thái Thiên Võ Thần cảm thấy bất an, lạnh lùng hét lên.
Nhưng Ám Thiên Võ Thần không phản ứng lại, mà nhắm chặt hai mắt, giống như đang tiêu hóa số thịt vừa mới nuốt.
“Chết đi!”
Thái Thiên Võ Thần không nói gì nữa, gào lên một tiếng rồi tung cú đấm thép tới.
Ầm!
Ánh sáng màu vàng nương theo nắm đấm nở rộ ngàn mét.
Nhưng lần này, Ám Thiên Võ Thần không tránh né mà chỉ mở mắt ra, cả người tỏa ra tà khí, lập tức tung chưởng chặn lại, giữ chặt nắm đấm vừa đánh tới của Thái Thiên Võ Thần.
Bốp!
Cả hai nắm đấm đều bị hai đòn chưởng chặn lại.
Sức mạnh ở trong lòng bàn tay nổ tung, bắn ra mọi hướng.
Tất cả những tên tay sai định lao lên chém giết Ám Thiên Võ Thần đều bị ném ra ngoài.
“Gắng hết sức rồi sao? Sao ông có thể so sánh được với tôi chứ?”
Thái Thiên Võ Thần nở nụ cười hung ác, đôi mắt tỏa ra ánh sáng vàng, hai cánh tay đột nhiên phình lên, sức mạnh bá đạo vô tận tỏa ra.
“Tôi không bằng ông thật sao?”
Đột nhiên Ám Thiên Võ Thần cất tiếng nói.
Thái Thiên Võ Thần hơi sững sờ.
Vụt!
Đột nhiên có một cánh tay vươn tới từ bên cạnh bấu vào cánh tay của Thái Thiên Võ Thần, sau đó đột ngột kéo đi.
Roạt!
Một cánh tay của Thái Thiên Võ Thần bị xé rách tại chỗ.
“Cái gì?”
Thái Thiên Võ Thần giật mình, chợt nhìn về phía cánh tay đó.
Mới phát hiện Ám Thiên Võ Thần đang đâm vào bả vai vốn thuộc về bản thân ông ta...
Bình luận facebook