• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (33 Viewers)

  • Chương 4936-4940

Chương 4936: Tôi sẽ trở thành ác mộng của anh ta

Thương Lan Võ Thần gần như nín thở, nhìn Lâm Chính một lúc lâu, nhưng không trả lời, mà chỉ nhíu mày, bình tĩnh nói: "Lâm đại nhân, hôm khác gặp lại".

Dứt lời, ông ta hóa thành một làn gió, biến mất khỏi thế gia Huyết Đao.

Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.

"Thương Lan Võ Thần này đúng là không biết coi trọng nhân tài, đại nhân của chúng ta thiên phú dị bẩm, không biết hơn tên chó chết Lệnh Hồ Vũ kia gấp bao nhiêu lần. Nếu ông ta chịu dạy cho đại nhân, thì chẳng phải vài phút là đối phó được với tên Diệp Viêm kia sao?".

Tửu Ngọc chạy tới kêu lên.

"Ông thì biết cái gì? Không phải Thương Lan Võ Thần không biết đạo lý này, mà là ông ta không dám".

Ngự Bích Hồng trầm giọng nói.

"Không dám? Nghĩa là sao?".

Tửu Ngọc sửng sốt hỏi.

"Thiên phú của anh Lâm tuyệt đỉnh vô song, mạnh hơn Lệnh Hồ Vũ không biết bao nhiêu lần, Thương Lan Võ Thần sợ dạy cho anh Lâm rồi sẽ gây uy hiếp lớn cho mình, nên không dám đồng ý".

Cầm Kiếm Nữ mỉm cười nói.

"Đúng vậy".

Tửu Ngọc bỗng hiểu ra: "Với thiên phú của đại nhân, e rằng việc nắm được kỹ nghệ của Thương Lan Võ Thần chỉ là vấn đề thời gian, nhỡ đại nhân trò giỏi hơn thầy thì đúng là gây uy hiếp lớn cho ông ta".

"Bảy Võ Thần phân chia tài nguyên của long mạch dưới lòng đất đã rất lệch nhau, sao bọn họ có thể chia thêm cho người khác chứ?".

Mị Mộng đi tới, vẻ mặt lo lắng nói: "Anh Lâm, cảm ơn tất cả những chuyện anh đã làm cho thế gia Huyết Đao, chỉ e đến cuối cùng, dù là Thương Lan Võ Thần hay Thái Thiên Võ Thần cũng sẽ ra tay với anh".

"Thương Lan Võ Thần muốn giết tôi từ lâu rồi, ông ta giữ lại đến bây giờ là do tôi có giá trị lợi dụng thôi. Ông ta muốn lợi dụng tôi đối phó với Diệp Viêm, chỉ cần Ám Thiên Võ Thần và Diệp Viêm chết, thì sẽ đến lượt tôi".

Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Vậy mà anh còn hợp tác với ông ta?".

Mị Mộng vội hỏi.

Nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu, cũng không giải thích.

Mị Mộng mím môi, không hỏi nữa.

"Cô Mị Mộng, đưa những người bị thương đến tòa nhà treo thưởng trước đi, chỉ cần trả đủ tiền là tòa nhà treo thưởng sẽ bảo vệ các cô, cho dù là Võ Thần cũng không thể tùy tiện ra tay với các cô".

Lâm Chính nói.

"Được".

Mị Mộng gật đầu, tập hợp những người còn lại trong tộc, bắt đầu sắp xếp di chuyển những người bị thương.

"Bích Hồng, thời gian này các cô ra ngoài hãy cẩn thận chút".

Lâm Chính quay sang nói với Ngự Bích Hồng.

"Sao thế đại nhân? Lẽ nào Thương Lan Võ Thần sẽ ra tay với chúng tôi sao?".

Ngự Bích Hồng nghi hoặc hỏi.

"Chắc chắn Thương Lan Võ Thần sẽ không tùy tiện ra tay, nhưng Lệnh Hồ Vũ thì chưa chắc".

Lâm Chính khàn giọng nói: "Người này tâm địa hẹp hòi, thủ đoạn tàn bạo, tuy hôm nay bị tôi đả kích, nhưng chắc chắn sinh lòng cực đoan, sau này sẽ muốn giết tôi. Dù sao sự tồn tại của tôi cũng trở thành cơn ác mộng của anh ta".

"Nhưng anh ta là đồ đệ của Thương Lan Võ Thần, chúng ta... làm gì được anh ta chứ?".

Ngự Bích Hồng nói với vẻ kiêng dè.

"Không sao".

Lâm Chính đanh giọng nói: "Chỉ cần anh ta ra tay trước, anh ta đuối lý thì tôi có thể giết anh ta".

Nếu không phải Thương Lan Võ Thần ngăn cản thì hôm nay Lâm Chính đã giết luôn Lệnh Hồ Vũ rồi.

"Đại nhân, tôi biết nên làm gì rồi".

Ngự Bích Hồng gật đầu.

"Về đi".

"Vâng".

Cả đoàn người đến thẳng tòa nhà treo thưởng.

Cùng lúc đó, Lệnh Hồ Vũ được người của thế gia Lệnh Hồ khiêng về Long Trảo Thành.

Nhưng đúng lúc sắp đến Long Trảo Thành, một giọng nói bỗng vang lên.

"Thế gia Lệnh Hồ, các người mau đứng lại".
Chương 4937: Loại bỏ ác mộng

"Hử?".

Đám người đang định vào thành bỗng khựng lại, ngoảnh đầu nhìn.

Lệnh Hồ Vũ cũng liếc mắt sang, dù cho gương mặt không có cảm xúc gì.

"Là Thương Lan Hùng đại nhân?".

Có người nhận ra thân phận của người đuổi theo, vội kêu lên.

Thương Lan Hùng?

Người của Thương Lan Võ Thần?

Thế gia Lệnh Hồ đâu dám chậm trễ, lập tức quỳ xuống hành lễ.

"Bái kiến Thương Lan Hùng đại nhân!".

Tiếng hô vang lên.

Ánh mắt Lệnh Hồ Vũ chợt động, tuy rất muốn phớt lờ, nhưng vẫn phải cắn răng đi tới.

"Bái kiến... Hùng đại nhân!".

"Cậu Vũ vẫn ổn chứ?".

Thương Lan Hùng liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Vũ, thấy hắn chán chường ủ rũ thì không khỏi nhíu mày.

"Tôi... tôi không có gì đáng ngại, Hùng đại nhân, sao ông lại đến đây? Có chuyện gì sao?".

Lệnh Hồ Vũ bình thản hỏi.

"Sư phụ cậu bảo tôi đến dặn cậu một câu".

Thương Lan Hùng bình tĩnh nói: "Sư phụ cậu nói tên họ Lâm kia không dễ đối phó, ông ấy sợ cậu tự ý ra tay với cậu ta, nên bảo tôi nhắc nhở cậu tuyệt đối không được mạo hiểm ra tay với cậu ta, rõ chưa?".

Câu này không nói còn đỡ, vừa nói xong Lệnh Hồ Vũ liền bùng nổ.

Hắn nghiến chặt răng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Lan Hùng, sẵng giọng đáp: "Tại sao? Rõ ràng sư phụ là Võ Thần, là một trong bảy người mạnh nhất ở long mạch dưới lòng đất, tại sao phải khách khí với anh ta như vậy? Chẳng phải Võ Thần nên có tai mắt thông thiên, muốn giết ai thì giết sao?".

"Sư phụ cậu muốn đối phó với Ám Thiên Võ Thần nên mới giữ lại tính mạng của cậu ta, cậu phải hiểu cho nỗi khổ tâm của ông ấy".

Thương Lan Hùng trầm giọng nói: "Huống hồ tên họ Lâm kia đã nổi lên ý định giết cậu, sở dĩ không giết cậu là vì kiêng dè sư phụ của cậu. Nhưng nếu cậu để cậu ta tìm được lý do, thì cho dù là sư phụ cậu cũng không làm gì được, hiểu chưa?".

"Vậy là trong mắt các ông, chỉ cần tôi ra tay với người kia thì chính là đâm đầu vào chỗ chết sao?".

Lệnh Hồ Vũ chất vấn.

"Có thể nói là vậy".

Thương Lan Hùng bình thản đáp.

Nắm tay của Lệnh Hồ Vũ bỗng chốc siết chặt lại.

"Tóm lại tôi đã chuyển lời rồi, cậu Vũ, cậu hãy tự liệu. Đúng rồi, sư phụ cậu còn bảo tôi dặn cậu một câu, đừng quá sốt ruột về tên họ Lâm này, chờ giải quyết xong Ám Thiên Võ Thần, ông ấy sẽ giúp cậu thịt hắn".

Dứt lời, Thương Lan Hùng liền xoay người bỏ đi.

"Cung tiễn Hùng đại nhân!".

Người của thế gia Lệnh Hồ đều hô lên.

Chờ Thương Lan Hùng đi rồi, mọi người mới hoàn hồn, kích động nói với Lệnh Hồ Vũ.

"Cậu chủ không cần lo lắng nữa rồi, Thương Lan Võ Thần đã hứa thì tên họ Lâm kia không tung hoành được bao lâu nữa đâu".

"Đúng vậy, dù sao cậu cũng là đồ đệ của Võ Thần đại nhân, chắc chắn ông ấy sẽ nghiêng về phía cậu".

Mọi người nhao nhao an ủi.

Nhưng sắc mặt Lệnh Hồ Vũ vô cùng âm trầm.

"Nếu Thương Lan Võ Thần quả thực có thể dễ dàng giết chết người này, thì sao có thể dung túng cho anh ta ăn nói như vậy được?".

Lệnh Hồ Vũ lạnh lùng hừ mũi nói.

Mọi người sửng sốt.

"Cậu chủ, ý của cậu là..."

"Thương Lan Võ Thần không giết được người này, mà anh ta không chết thì sẽ gây bóng ma ám ảnh cho tôi, như vậy thì cả đời này tôi đừng mong làm được gì, thậm chí còn khó mà lên được cảnh giới Võ Thần".

Lệnh Hồ Vũ nói đầy dữ tợn.

"Hả?".

Mọi người trợn tròn mắt tỏ vẻ kinh ngạc.

"Vậy cậu chủ nói xem chúng ta nên làm gì?".

Một người của thế gia Lệnh Hồ đi tới, trầm giọng hỏi.

Thế gia Lệnh Hồ không thể không có Lệnh Hồ Vũ, nếu Lệnh Hồ Vũ không còn thì bọn họ đừng hòng được yên ổn.

"Tôi muốn... loại bỏ cơn ác mộng này".

Lệnh Hồ Vũ lạnh lùng quát khẽ.
Chương 4938: Triệu tập

Trở về tòa nhà treo thưởng, Đào Thành lập tức làm thủ tục cho người của thế gia Huyết Đao vào ở.

Cũng may tài sản của thế gia Huyết Đao vẫn còn, Mị Mộng bảo người mang hết tới, như vậy cũng đủ để chi trả cho tộc nhân ở tòa nhà treo thưởng.

Thấy thế gia Huyết Đao thất thểu vào ở tòa nhà treo thưởng, không ít người xì xào bàn tán.

"Không ngờ thế gia Huyết Đao nổi tiếng như cồn của Long Tâm Thành chúng ta lại thảm như vậy".

"Chịu thôi, ai bảo bọn họ dây vào thế gia Lệnh Hồ".

"Hiện giờ Lệnh Hồ Vũ kia xuân phong đắc ý, ai có thể sánh bằng chứ? Người như vậy mà thế gia Huyết Đao cũng dám dây vào, gặp xui xẻo cũng đáng đời".

"Cũng chỉ trách bà tổ Huyết Đao ngã xuống, thế gia Huyết Đao không người kế tục, nên mới gặp kiếp nạn này".

"Đúng vậy, thế nên trong tộc phải có cao nhân".

Trong đại sảnh, những lời bàn tán lọt vào tai Mị Mộng.

Mị Mộng đang sắp xếp cho người của gia tộc đến phòng chữa trị, nghe thấy thế liền nhíu mày.

Ánh mắt cô ta u ám, sắc mặt lúng túng, nhưng không phản bác được câu nào.

Đúng vậy, tất cả mọi chuyện là do bà tổ Huyết Đao ngã xuống.

"Chỉ tại mình không đủ mạnh".

Mị Mộng thầm nghiến răng, nhưng cuối cùng chỉ bất lực thở dài, xoay người đi về phía phòng chữa trị.

Lúc này, Lâm Chính đang tự nhốt mình trong phòng bế quan.

Tuy chuyện của thế gia Huyết Đao đã được giải quyết, nhưng anh biết mình không còn nhiều thời gian nữa.

Sở dĩ Thương Lan Võ Thần vẫn nhẫn nhịn anh chỉ bởi vì anh là quân cờ để đối phó Diệp Viêm.

Thương Lan Võ Thần sẽ không chờ quá lâu, Thái Thiên Võ Thần cũng sẽ không chờ quá lâu.

Quả nhiên, ngày thứ ba Lâm Chính bế quan đã có một tin truyền tới tòa nhà treo thưởng.

Lệnh Hồ Vũ được Thương Lan Võ Thần đưa khỏi Long Trảo Thành, đến nơi huấn luyện đặc biệt do Thái Thiên Võ Thần thành lập, tiến hành huấn luyện bí mật.

Không ai biết sau đợt huấn luyện này, Lệnh Hồ Vũ sẽ tiến bộ đến mức nào.

Người của thế gia Huyết Đao nghe tin xong đều vô cùng lo lắng.

Đám Ngự Bích Hồng, Cầm Kiếm Nữ cũng tâm trạng nặng nề.

Nhưng bọn họ chẳng làm gì được.

Bọn họ không giết được Lệnh Hồ Vũ, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn dần trở nên lớn mạnh.

Đúng lúc mọi người tay chân luống cuống thì Lâm Chính bất ngờ xuất quan.

Sau khi xuất quan, việc đầu tiên là anh tập hợp tất cả mọi người lại.

Trong phòng làm việc của Đào Thành.

Cầm Kiếm Nữ, Ngự Bích Hồng, Tửu Ngọc, Thương Lan Phúc, Mị Mộng, và cả mấy lãnh đạo cấp cao của thế gia Huyết Đao đều có mặt.

Vết thương của Mị Ngạo đã đỡ hơn chút, ngồi xe lăn đến phòng làm việc.

Nhìn thấy những người trong phòng, ông ta có chút ngạc nhiên.

"Vết thương của Mị Ngạo đại nhân khỏi rồi à?".

Lâm Chính bình thản nhìn Mị Ngạo, lên tiếng hỏi.

Mị Ngạo tỏ vẻ lúng túng, nhưng vẫn hơi cúi đầu, khó nhọc hành lễ: "Lâm đại nhân, trước đó đều là Mị Ngạo hồ đồ, không hiểu thâm ý của đại nhân, còn hiểu lầm đại nhân, xin Lâm đại nhân thứ tội. Đại nhân ra tay cứu giúp thế gia Huyết Đao, Mị Ngạo vô cùng cảm kích, xin ghi nhớ ân tình này cả đời..."

"Ân tình gì đó thì không cần nhớ, tôi cũng không mong ông nợ nần gì tôi cả".

Lâm Chính xua tay, bình tĩnh nói: "Hôm nay tôi gọi các ông đến là có chuyện muốn nói".

Anh vừa dứt lời, mọi người liền nín thở.

"Đại nhân, là chuyện gì vậy?".

Ngự Bích Hồng dè dặt hỏi.

Cô ta đi theo Lâm Chính cũng được một thời gian, nhưng chưa bao giờ thấy anh nghiêm túc như vậy...

Cạch!

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Ngư Nhi bưng trà vào.

"Anh Lâm, uống trà đi".

Ngư Nhi mỉm cười nói.

"Ừm".

Lâm Chính đỡ lấy chén trà, hình như chợt nhớ ra gì đó, nói: "Ngư Nhi, cô cũng ở lại nghe đi".

"Tôi sao?".

Ngư Nhi sửng sốt, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Chính, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

"Cậu Lâm, rốt cuộc là chuyện gì vậy?".

Đào Thành kỳ quái hỏi.

Gọi cả ông ta đến thì chắc chắn chuyện này không đơn giản.

"À, cũng không phải chuyện gì lớn lắm, tôi muốn nói với mọi người một câu, tôi phải tạm rời khỏi long mạch dưới lòng đất".

"Cái gì?".

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Gần như không dám tin vào những gì mình nghe thấy.

"Đại nhân, việc này..."

Ngự Bích Hồng há miệng, nhưng không thốt được câu nào.

"Anh Lâm, đang yên đang lành, sao anh phải rời khỏi long mạch dưới lòng đất?".

Cầm Kiếm Nữ vội vàng hỏi.

"Không phải chứ đại nhân? Cậu đi rồi thì chúng tôi phải làm sao?".

Tửu Ngọc muốn khóc mà không có nước mắt, dường như ông ta nghĩ ra gì đó, vội hỏi: "Đại nhân, cậu sẽ đưa chúng tôi đi cùng đúng không?".

"Không, tôi chỉ đi một mình, cùng lắm dẫn theo Ngư Nhi".

Lâm Chính lắc đầu đáp.

"Hả?".

Mọi người trợn tròn mắt, ngây ra nhìn Lâm Chính, đầu óc dường như đã ngừng hoạt động...

"Sư phụ, anh muốn vứt bỏ chúng tôi sao? Lẽ nào anh mặc kệ chuyện ở đây?".

Thương Lan Phúc vội bước tới chất vấn.

Lâm Chính cười nhăn nhó, vỗ vai anh ta: "Tôi có nói là bỏ mặc các anh đâu, tôi phải về làm một việc".

"Làm một việc?".

Sự lo lắng trong lòng mọi người vơi bớt.

"Đúng".

Lâm Chính trầm tư một lát rồi nói: "Tôi cần làm mấy thứ, nhưng hiện giờ long mạch dưới lòng đất không có nguyên liệu làm những thứ này, hơn nữa cũng không có kỹ thuật. Tôi có đội chuyên nghiệp ở vực Diệt Vong, có thể nhờ bọn họ làm giúp thứ này".

"Anh Lâm, anh muốn làm gì vậy?".

Mị Mộng vội hỏi.

"À, một số thứ để đối phó với Võ Thần".

Lâm Chính bình thản cười đáp.

Nhưng những người đang có mặt như bị sét đánh ngang tai.

"Còn có thứ đối phó được với Võ Thần sao?".

Thương Lan Phúc thì thào.

"Tôi sẽ không đi lâu quá đâu, hi vọng trong thời gian tôi vắng mặt, mọi người có thể ở yên trong tòa nhà treo thưởng".

"Còn hành tung của tôi cũng đừng tiết lộ ra ngoài, cứ nói với bên ngoài là tôi đang bế quan, như vậy mọi người cũng sẽ bình an vô sự".

"Quản lý Đào, thời gian tôi không ở đây, bọn họ nhờ cả vào ông đấy, mong ông có thể bảo vệ bọn họ an toàn".

Lâm Chính ôm quyền nói.

"Lâm đại nhân khách sáo quá, các cậu đều là khách hàng của tôi, tôi là quản lý của tòa nhà treo thưởng, thì đương nhiên phải đặt an toàn của khách hàng lên hàng đầu rồi".

Đào Thành cười nói.

"Vậy thì tôi yên tâm rồi".

Lâm Chính mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia sáng khác thường...
Chương 4939: Đi lên

Trong núi Thiên Thần.

Từ Chính cùng với một đám nhân viên nghiên cứu khoa học đang dùng dụng cụ phân tích cánh cửa trước mặt.

Nhân viên ghi chép ở bên cạnh đang tốc ký cuộc nói chuyện và phát hiện của mọi người.

"Có thể chắc chắn vật chất của cánh cửa này đến từ thiên ngoại, chứ tuyệt đối không phải là vật chất của Trái Đất, chắc là được làm từ mẩu thiên thạch nào đó rơi xuống Trái Đất".

Một ông lão tóc trắng đeo kính quan sát cánh cửa kĩ càng rồi chậm rãi nói.

"Chúng ta cần phân tích kết cấu của loại đá này, nếu có thể tiến hành sản xuất hàng loạt, thì sẽ là một đột phá lớn".

Từ Chính có chút hưng phấn nói.

"Hiện giờ chúng ta phải nghĩ cách cắt một mẩu nhỏ từ cánh cửa này để phân tích thành phần, nhưng loại đá này quá cứng, hiện giờ vẫn chưa có cách nào cắt được nó".

Một nữ nhân viên nghiên cứu khoa học tóc dài ở bên cạnh nhíu mày nói.

"Cắt bằng tia laze được không?".

"Thử rồi, vô ích".

"Nước áp suất cao thì sao?".

"Cũng không được".

"Máy cắt phức hợp ion?".

"Cũng vô ích".

Đám Từ Chính nghe xong đều rơi vào trầm tư.

Nhưng đúng lúc này.

Ầm ầm ầm...

Cánh cửa đá trước mặt bỗng được chầm chậm đẩy ra từ bên trong.

Sau đó một bóng người xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.

Từ Chính run bắn lên, ngoảnh phắt sang nhìn bóng người kia, sau đó vô cùng mừng rỡ.

"Chủ tịch Lâm! Là Chủ tịch Lâm!".

"Cái gì? Chủ tịch Lâm về rồi?".

"Chủ tịch Lâm bình an về rồi?".

"Tốt quá!".

Không ít người ở xung quanh ùa tới.

Các nhân viên nghiên cứu khoa học bên cạnh Từ Chính đều dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá bóng người mới đi ra từ cánh cửa.

"Sao các anh tụ tập hết ở đây thế này?".

Lâm Chính tò mò nhìn đám Từ Chính.

Cũng may lúc ra anh dùng sức mạnh phi thăng cản lại sát khí bên trong, nếu không vừa đẩy cửa ra, chắc là những người này đã bị sát khí khủng khiếp làm cho tan xác rồi.

"Chủ tịch Lâm, chúng tôi đang nghiên cứu vật chất của cánh cửa này".

Từ Chính mỉm cười đáp.

"Nghiên cứu sao rồi?".

"Hiện vẫn chưa có bao nhiêu manh mối".

"Không gấp, cứ từ từ nghiên cứu".

Anh rất yên tâm về Từ Chính.

"Cậu Từ, đây chính là Chủ tịch Lâm của tập đoàn sao?".

Ông lão trước đó đẩy gọng kính dày trên sống mũi, không nhịn được lên tiếng hỏi.

"Vâng".

Từ Chính gật đầu, sau đó nói với Lâm Chính: "Chủ tịch Lâm, sau khi anh vào long mạch dưới lòng đất, tôi lại chiêu mộ một nhóm nhân tài nghiên cứu khoa học ở trong nước. Đây là ông Phó Quốc Sinh, ông ấy là người đứng đầu giới nghiên cứu khoa học của Long Quốc chúng ta. Sự tham gia của ông ấy khiến các thí nghiệm của chúng ta đều có phát triển mang tính đột phá".

"Vậy sao? Chào ông Phó!".

Lâm Chính bắt tay với ông ta.

Nhưng thái độ của Phó Quốc Sinh không nhiệt tình lắm, chỉ đánh giá Lâm Chính với vẻ mặt nghi hoặc.

"Còn nữa, đây là cô Nghiêm Kỳ, cô Nghiêm Kỳ là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực lượng tử".

"Chào cô Nghiêm".

"Chào Chủ tịch Lâm, nghe danh đã lâu".

"Không dám".

Lâm Chính mỉm cười, chào hỏi từng nhân viên nghiên cứu khoa học mà Từ Chính mới mời đến.

Nhưng đúng lúc Lâm Chính đang làm quen với những người này, Phó Quốc Sinh ở bên kia bỗng lên tiếng: "Chủ tịch Lâm, tôi có thể hỏi cậu mấy câu không?".

Lâm Chính hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười đáp: "Đương nhiên là được, ông muốn hỏi gì?".

"Cánh cửa này... thông xuống lòng đất thật sao?".

Phó Quốc Sinh chỉ vào cánh cửa bằng đá hỏi.

"Phải".

Lâm Chính gật đầu.

"Vậy dưới lòng đất có một thế giới khác thật sao?".

Phó Quốc Sinh lại hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Coi như là thế đi".

Lâm Chính gật đầu.
Chương 4940: Dạ dày lớn

“Thế nào gọi là cứ coi là vậy?”

Phó Quốc Sinh dường như không hài lòng lắm với câu trả lời này, ông lão cau mày hỏi.

“Đó chưa được coi là một thế giới khác, bởi vì dưới lòng đất có một loại khí tức riêng biệt, rất thích hợp cho các võ giả tu luyện, nên có một nhóm người đã khai phá lòng đất, xây dựng thành phố và định cư ở đó”.

Lâm Chính nói

“Khai phá lòng đất, lại còn xây thành phố nữa sao?”

Phó Quốc Sinh rất kinh ngạc, sau đó hừ nhẹ một tiếng: “Cậu Lâm đừng nói ngoa! Nếu có thế giới dưới lòng đất thật thì bọn họ lấy oxy đâu mà sống chứ? Hơn nữa, quanh năm còn không có ánh sáng, con người làm sao có thể chịu đựng được? Với lại việc xây dựng một thành phố khó khăn tới mức nào chứ? Bọn họ xây dựng một công trình lớn như vậy dưới lòng đất không sợ bị sụp đổ hay sao?”

Lâm Chính nghe vậy thì cười chua xót: “Ông Phó, ông không hiểu rõ về tình hình dưới lòng đất rồi, long mạch dưới lòng đất là một nơi rất rất đặc biệt, chắc chắn không thể nào sụp đổ được, dù xây thành phố hay yếu tố môi trường thì cũng chẳng hề hấn gì cả, dù sao người có thể sống ở long mạch dưới lòng đất, thấp nhất cũng là nhân vật cấp bậc Lục Địa Thần Tiên, điều kiện sống như vậy chẳng ảnh hưởng gì tới bọn họ cả”.

“Lục Địa Thần Tiên ư?”

Phó Quốc Sinh lại lạnh lùng hừ một tiếng: “Nói thì nghe hay lắm nhưng chủ tịch Lâm, không phải tôi khinh thường năng lực của cậu, nhưng ở trong mắt tôi, Lục Địa Thần Tiên gì đó cũng chỉ là một đám võ phu tu luyện khá tốt mà thôi!”

“Võ phu?”

Lâm Chính ngẩn người, anh vốn định phản bác lại nhưng nhìn thấy ông lão đầu tóc bạc phơ, tuổi già sức yếu nên cũng không cãi cọ nữa, bèn cười gật đầu: “Ông Phó, ông nói đúng!”

Thấy Lâm Chính không phản bác, Phó Quốc Sinh lại cảm thấy hơi khó chịu.

Từ Chính thấy vậy vội vàng chạy tới hòa giải, cười ha ha nói: “Được rồi, được rồi, mọi người tới giờ ăn cơm rồi, dừng chuyện công việc lại đã, ăn cơm trước đi”.

Mọi người nghe vậy, hai mắt sáng bừng lên.

“Phải, phải, phải, ăn cơm, ăn cơm nào!”

“Ha ha, cuối cùng cũng có thể ăn cơm rồi!”

Thấy mọi người vui vẻ như vậy, Lâm Chính lại cảm thấy hơi hoang mang.

Trông nhóm nhân viên nghiên cứu kia không giống như những tên ham ăn, tại sao khi nghe thấy sắp được ăn cơm lại hào hứng như vậy chứ?

Nhân viên trong cung điện bắt đầu kéo nhau tới một nhà ăn nhỏ được xây dựng ở trong góc.

Khi Lâm Chính tới gần nhà ăn, anh ngay lập tức bị vây quanh bởi một mùi hương mê người.

Sau khi đi vào, anh mới nhìn thấy một dàn đầu bếp chuyên nghiệp đang thể hiện kỹ năng của mình trước một cái lò hơi.

Một mâm cơm thơm ngon được bưng lên bàn ăn.

Mọi người xới cơm xong đều nhanh chóng đi lấy thức ăn.

Trên tay mỗi người chỉ có một cái bát nhỏ hơn cái chậu một chút.

“Chuyện này là sao?”

Lâm Chính tò mò hỏi.

“Chủ tịch Lâm, anh không biết đấy thôi, những nhân viên nghiên cứu rất đáng giá, dù bọn họ có ở đâu thì cũng là báu vật, không thể đối xử tệ bạc! Vậy nên tôi mới mời một nhóm đầu bếp chuyên nghiệp nhất trong nước tới đây để nấu cơm cho bọn họ, chuyện này tôi đã báo cáo với sếp Mã rồi...”

Từ Chính ngượng ngùng nói.

“Ý tôi không phải như vậy, ý tôi là bọn họ... ăn được nhiều như vậy sao?”

Lâm Chính nhíu mày, thấy một nhân viên nữ bưng một bát cơm đầy ắp lên rồi chậm rãi dùng thìa đưa vào trong miệng.

“Ăn được, ăn được mà, có khi còn không đủ ấy chứ!”

Từ Chính cười trừ.

“Còn không đủ sao? Bọn họ... có thể ăn giỏi thế à?”, Lâm Chính sửng sốt.

“Chủ tịch Lâm, không phải bọn họ ăn giỏi mà là do đồ ăn ở đây quá ngon!”

Từ Chính khóc không ra nước mắt.

“Ý anh là sao?”

“Ngoại trừ gạo ra thì tất cả những nguyên liệu nấu ăn ở đây đều được lấy từ vực Diệt Vong”.

“Vực Diệt Vong?”

“Phải, ông Nam Ly của liên minh Thanh Huyền sẽ vận chuyển nguyên liệu nấu ăn định kỳ tới cho chúng tôi, bởi vì người của chúng tôi đều là người thường không biết võ nên những nguyên liệu nấu ăn này cũng cần được lựa chọn kỹ càng, những nguyên liệu nấu ăn bổ ích cho người ở vực Diệt Vong sẽ không được đưa tới mà chỉ có một số dược liệu bình thường thôi”.

Từ Chính giải thích.

Nghe thế, Lâm Chính ngay lập tức hiểu ra.

“Tôi hiểu rồi, không phải do kỹ năng của những đầu bếp đó xuất sắc mà là do nguyên liệu nấu nướng”.

Dùng nguyên liệu nấu ăn của vực Diệt Vong để nấu đương nhiên hương vị sẽ không tầm thường, hơn nữa đều là thuốc bổ, càng ăn nhiều lại càng có lợi cho cơ thể nên những người này mới ăn uống thỏa thích như vậy, ai nấy đều ăn như Thánh Gióng, ăn đến căng bụng mới thôi.

Ngược lại, những thủ vệ được phái tới canh giữ phòng thí nghiệm của cung điện núi Thiên Thần lại ăn uống rất bình thường, mỗi người chỉ ăn một bát cơm nhỏ.

“Hai người không ăn sao?”

Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên.

Lâm Chính và Từ Chính đều hướng mắt sang nhìn.

Chỉ thấy Phó Quốc Sinh bưng bát cơm đi đến chiếc bàn bên cạnh rồi ngồi xuống.

Đó là một cái bát lớn đã được xếp sẵn cơm và đầy ắp những món ăn kèm bên trên.

“Ôi? Hôm nay khẩu vị của ông Phó không được tốt lắm sao?”

Từ Chính cười nói.

Phó Quốc Sinh ho khan vài cái, hơi bực bội nói: “Vẫn ổn, vẫn ổn...”

“Ông Phó ăn nhiều vào, những dược liệu vực Diệt Vong này đều rất hiếm ở Long Quốc, hơn nữa có thể đưa tới đây là đã qua khâu sàng lọc rất tỉ mỉ, ông ăn nhiều một chút thì việc kéo dài tuổi thọ, củng cố sức khỏe đều không thành vấn đề”.

Từ Chính cười ha ha.

Khuôn mặt già nua của Phó Quốc Sinh có vẻ mất kiên nhẫn, ông ta hừ rồi nói: “Cậu Từ, các cậu còn không mau đi lấy cơm đi, sắp hết rồi đó”.

Vẻ mặt Từ Chính cứng đờ, vội vàng chạy đi.

Lâm Chính thấy thế cũng dở khóc dở cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom